• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (2 Viewers)

  • Chương 31

6531.

Nghiến chặt răng, Bắc Minh Mặc anh giỏi lắm!



Có cái gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, đúng lúc Cố Hoan đang rầu vì không có kế sách, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, thế là, nghĩ ra một kế ---



- Ái cha....



Đột nhiên cô có sức không có hơi la lên một tiếng, đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt đang nóng hừng hực, thận trọng nhẹ nhàng nhích mông lên,



- Tổng tài .... tôi, tôi lập tức đi viết .... viết .....



Hai chữ báo cáo chưa kịp thốt ra.



Cố cô nương ta ở trước mặt mọi người, với một tư thế yếu đuối hơn cả Lâm Đại Ngọc, từ trên ghế trượt xuống ...



Ngã dưới đất.



Giả chết.



Tiếp theo, trên lương bỗng nổi lên một cơn lạnh buốt thấu xương.



Úi chà, mặt sàn này sao lạnh vậy ....



***



Còn tiến triển sự việc sau khi Cố Hoan ngất xỉu là ra sao, thì cô thật sự cũng không rõ.



Vì sao ư?



Bởi vì cô gái phát sốt đến 39 độ nguyên ngày này, cuối cùng thật sự vì sốt cao khiến cho cơ thể không trụ được ngất xỉu tại chỗ.



Chiêu giả chết ấy của cô, cũng thật là đánh bừa cũng trúng.



Buổi tối 9 giờ.



- Tổng tài, cơn sốt của cô Cố đã hạ rồi, bệnh cảm không còn đáng lo nữa.



- Ừm



Vẫn là giọng nói lạnh buốt như dao băng ấy, im lặng một hồi, lại nói,



- Cho cô ấy truyền thêm một bình dịch glucose, bổ sung chất cho cơ thể.



- Hơ hơ, lúc truyền dịch hạ sốt cho cô Cố, tôi đã cho truyền luôn dịch glucose rồi, lượng hôm nay như vậy là đủ. Nghỉ ngơi vài ngày, sau đó vận động vận động là sẽ ổn thôi.



- .....



Một hồi im lặng.



- Vậy tổng tài, nếu không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài.



Tiếp theo, là tiếng cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng.



Khắp căn phòng, trở lạ vẻ yên ắng.



Như có một bầu không khí ái muội đang xuyên kẽ trong sự yên tĩnh ....



Cố Hoan nằm trên chiếc giường to mềm mại, trong bóng tối, mơ mơ màng màng, cô mở hé đôi mắt, giống như nhìn thấy một hình bóng đen cao to đang tiến thẳng về hướng cô, càng lúc càng gần ...



Tim cô bỗng thắt lại.



Bóng đen đó khiến cô nhớ lại 5 năm trước, trong căn phòng tối om đó, người đàn ông bí ẩn đã quấn quýt với cô suốt một đêm ấy, người cha ruột của Dương Dương.



Trong mê man, dường như cô cảm thấy bóng đen đó ngồi lại bên cạnh giường, một luồng khí lạnh lan tỏa.



Tiếp đó, một bàn tay lớn đặt lên trán cô.



Động tác tuy không thân mật , nhưng rất dịu dàng.



Xúc cảm này, giống y như năm ấy vậy.



Tuy đã cách 5 năm, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ, người đàn ông từ sự thô bạo lúc ban đầu, đến sự dịu dàng về sau .... cô từ sự bài xích lúc ban đầu, đến sự chìm đắm về sau ....



Sự ấm áp đến từ lòng bàn tay ấy, khiến Cố Hoan đỏ hoe khóe mắt.



Nếu như đây là một giấc mơ, cô thật sự không muốn tỉnh dậy.



5 năm nay, mỗi buổi tối ngủ, cô đều mơ thấy và giật mình tỉnh dậy bởi mùi hương của người đàn ông bí ẩn đó.



Cô tưởng bản thân không quyến luyến cái ôm ấp ấy, dù gì, cô cũng không quen biết anh ta.



Dù gì, cô chỉ là người sinh hộ đứa con dùm cho anh ta.



Dù gì, giữa hai người cũng chỉ có duyên một đêm ấy.



Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, 5 năm nay, cô phát hiện, điều cô không thể buông tay được, chính là cái cảm giác ấy, sự quấn quýt ấy ....



- Ưm ...



Dưới tiềm thức, cô muốn có được thêm nhiều hơn, đầu óc không tỉnh táo, không kiềm được, áp sát vào lòng bàn tay của anh hơn.



Hương vị ấy thật dịu nhẹ, mang theo một chút trách yêu.



Khiến bàn tay ấy run lên một cái.



Bắc Minh Mặc nheo đôi mắt lạnh lùng ấy lại, dưới ánh sáng mờ ảo, như lóe lên một vệt sáng tinh xảo.



Liếc nhìn qua cô gái đang nằm trên giường, ngủ đến mê man ấy, giống như con sâu đóm đang nhúc nhúc tựa vào lòng bàn tay của anh.



Làn da mềm mại như tơ, cọ sát vào lòng bàn tay của anh ... tức tốc xuyên thấu vào ngón tay anh chảy thẳng vào tim, tạo nên một gợn sóng lăn tăn ....



- ...Ưm...



Cố Hoan như đang chìm đắm trong giấc mơ của bản thân, dường như quay về đêm tối quấn quýt lấy nhau trong căn phòng tối tăm của 5 năm trước ....



Thật ra cô rất muốn gặp người đàn ông ấy một lần, chỉ nhìn một lần thôi cũng được.



Ít ra, khi Dương Dương lớn lên, hỏi đến ba của cậu là ai, cô ít nhiều cũng có thể diễn tả được hình dáng của người ấy cho con trai biết, chính là người đàn ông như thế, đã cho cô được đứa con dễ thương như vậy.



Nhưng ... cho dù cô có mở to mắt đến cỡ nào, mỗi lần trong giấc mơ, cô đều không nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông đấy....



Song, sự trách yêu mềm mại tê tái ấy, trong mắt Bắc Minh Mặc lại trở thành khiêu khích.



Ngón tay anh, vuốt qua trán của cô, thuận theo gương mặt cô, di chuyển đến trước cặp núi đôi của cô, thốt lên tiếng khàn khàn ---



- Cô có biết, cô đang quyến rủ tôi không, cô bé?



Hơi thở âm trầm nam tính ấy, nhẹ nhàng thoáng qua tai cô.



Khiến cô run run vì cảm giác nhột



- Hơ hơ hơ....



Cô mơ mơ hồ hồ cười ngớ ngẩn, ưỡn cao cặp núi đôi cọ sát vào lòng bàn tay của anh...



- .... Ư...



Bụng dưới Bắc Minh Mặc tức thì siết lại.



Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua trong phòng vệ sinh, khi của quý trên cơ thể của anh ngang tàn đưa vào hang miệng nhỏ bé của cô ...



Xít ~



Anh hít một hơi lạnh.



Cảm giác kích thích ê ẩm ấy tức thì sôi sục toàn thân, anh mới phát hiện, chỗ đó, đã cương cứng lên.



Biết bao nhiêu năm, bình tĩnh tự chủ, Bắc Minh Mặc thậm chí chưa bao giờ cho phép bản thân đi sai một bước, không ngờ, sự bình tĩnh ấy trước mặt một cô gái suốt ngày chỉ biết đối đầu với anh, giờ đây đã tiêu tan thành mây khói!



- Ưm ...



Trong mê man, cô thốt lên một hồi và một hồi tiếng rên sung sướng, đang từng chút từng chút phá vỡ sự kiềm nén mà anh vẫn luôn tự hào ấy ....



Tay của Bắc Minh Mặc, như quỷ xui ma khiến đưa vào trong áo của cô ...



Khi những ngón tay chạm trực tiếp lên làn da mềm mịn của cô, cảm giác mềm mại ấm nóng ấy lập tức khiến mọi tế bào nam tính thèm khát trong người anh trỗi dậy!



Ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc áo lót trước ngực cô, đặt trực tiếp lên cặp núi đôi tròn trĩnh ấy.



Anh nhớ lại lần đầu gặp Cố Hoan, khi đấy anh chỉ nhận định rằng cô là một cô gái phóng túng tùy tiện , nên đã đá cô xuống giường.



Nhưng đột nhiên phát hiện, xúc cảm của cô lại tốt đẹp đến vậy.



Giống như cô gái còn trinh 5 năm trước đã sinh Tư Trình cho anh vậy ... anh vẫn còn nhớ, khi cô gái ấy kiều ngâm dưới cơ thể của anh, cũng đẹp như cô bây giờ ...



Lý trí và bình tĩnh của anh đang từng ly từng tí biến mất, ngón tay từng chút từng chút sờ đến bụng dưới của cô, đưa vào trong quần lót dễ thương của cô ---



Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại reo lên bên ngoài.



Ngón tay anh khựng lại.



Chân mày thoáng qua một vết cau không dễ phát hiện.



Thả tay, từ trong quần lót cô rút ra.



Anh âm thầm hít một hơi lạnh, tư thế tao nhã đứng thẳng người, nhìn qua cô gái đang mê man trên giường, lập tức quay người, rời khỏi phòng ngủ không một chút luyến tiếc ...



Cố Hoan trong cơn mơ màng, hình như cũng nghe được tiếng điện thoại reo.



Sau đó, trong bóng tối, cô nhìn thấy hình bóng ấy đột nhiên rời cô mà đi, không biết tại sao, giấc mơ này quá giống hiện thực.



Cô muốn mở miệng gọi anh ấy lại, đừng đi ... đừng đi ...



Nhưng cho dù cô có gọi như thế nào, cũng không lấy sức gọi được, phát không ra tiếng ....



***



Bên ngoài phòng, Bắc Minh Mặc cầm điện thoại lên, một dãy số quen thuộc hiện ra trước mắt.



Ánh mắt lạnh lùng của anh ấm lên, vuốt qua phím nghe máy ---



- Alo...



Không lâu sau,



Anh ngắt điện thoại.



Quay người nhìn vào trong phòng, Cố Hoan đã ngủ thiếp đi trên giường.



Đột nhiên, căn phòng trở lại với sự yên tĩnh như mọi khi.



Anh đưa mắt nhìn xuống, sự đau nhói của thân dưới, muốn chọc thủng quần của anh. Lúc nãy thiếu chút nữa đã quẹt súng cướp cò rồi.



Bất giác gượng cười một tiếng, không ngờ bản thân lại có lúc có dục mà bất mãn như vậy.



Tiếp đấy, anh cầm chiếc áo khác trên ghế sofa, sợ bản thân không kiềm được sẽ cưỡng luôn cô gái ấy, liền bỏ đi triệt để , không ngoảnh đầu lại ...



***



Sáng ngày hôm sau.



Cố Hoan tỉnh dậy trên giường.



Toàn thân ê ẩm như mới vừa bị xe tải nghiền qua vậy.



Mở to mắt, là căn phòng xa hoa sạch sẽ không chút bụi bẵm, lọt vào mắt cô, dường như trong không khí thoang thoảng mùi hương nam tính cương nghị, được mũi cô hít vào.



Cô thấy qua chỗ này!



Phòng nghỉ ngơi trong văn phòng làm việc của Bắc Minh Mặc.



Cô còn nhớ tên ấy mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, 3 lần 4 lượt không cho phép cô vào trong này, làm cô mỗi lần cũng phải tựa trên ghế sofa nghỉ trưa.



Không ngờ hôm qua sau khi ngất xỉu, anh ta lại đưa cô đến đây nghỉ ngơi.



Còn nghỉ cả một đêm luôn chứ!



Wow. Cô nắm nắm tấm chăn trắng tinh ấy, dùng sức ngửi ngửi, quả nhiên là đồ của người mắc chứng sạch sẽ sử dụng qua, sạch sẽ đến đáng sợ.



Cố Hoan sau khi hết bệnh, nay trở lại vẻ tung tăng như trước.



Tuy đã trải qua những năm tháng khó khăn, nhưng vẫn không mài mọt sự lạc quan đối với cuộc sống của cô, với sự kỳ vọng tốt đẹp đối với tương lai.



Những việc không vui vẻ ấy đều đã là quá khứ, cô bắt đầu lại một ngày mới.



Đưa tay với điện thoại lên, cô gọi điện cho mẹ, Vu Phan, biết được mọi thứ ở nhà đều ổn, Dương Dương rất nghe lời rất ngoan, cô liền an tâm.



Liền trở mình bò dậy từ trên giường, chạy vào trong phòng vệ sinh, bắt đầu tắm rửa ...



***



Cố Hoan không ngờ rẳng, Bắc Minh Mặc cả ngày hôm nay không đi làm.



Giống như mất tích vậy, nửa cái bóng cũng không tìm thấy.



Anh ta đi đâu nhỉ?



Khiến Cố Hoan cảm thấy kỳ lạ hơn, là Bắc Minh lão gia mọi ngày hở tí là gọi điện cho cô yêu cầu báo cáo ấy, trong ngày nay, cũng không gọi cho cô cuộc điện thoại nào cả!



Nguyên cả ngày, Cố Hoan ngồi trong phòng làm việc tổng tài rộng lớn, nhàm chán cực kỳ, lăn qua lăn lại, cũng không biết rốt cuộc chỗ nào không bình thường.



Tự dưng không có tên cầm thú Bắc Minh Mặc ấy ở đây, cô bỗng cảm thấy thiếu thiếu gì đấy ...



Nhỏ nhẹ thở dài một tiếng, cô vỗ vỗ lên đầu.



Rốt cuộc bị trúng độc gì của tên đó thế, bản thân lại thật thật thà thà ngồi suốt cả ngày trong phòng làm việc!



Xùy, lãng phí thời gian.



Cầm túi xách lên, Cố Hoan cuối cùng cũng không chịu được, đẩy cửa đi ra ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom