Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
652.
Từ sau lần làm chuyện ấy với người đấy xong, Cố Hoan không còn đi đến ngôi biệt thự đó nữa.
Trợ lý nói, nếu như lần này vẫn không mang thai, lần sau sẽ sắp xếp.
Cố Hoan chỉ việc chờ đợi.
Cuối tuần trong nhà trường, giống như mọi khi, làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ.
Những tốp học sinh tụ thành từng nhóm, cùng ngồi đùa giỡn tán dốc bên bờ hồ.
Cố Hoan ngồi một mình ở nơi xa tít, nhìn thấy những gương mặt thanh xuân ngây ngô của các bạn học dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng trào lên nỗi niềm đau buồn.
Cô mong sao bản thân có thể như lúc xưa vậy, cho dù cuộc sống có gian khó, nhưng ít ra cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc.
- Cố Hoan!
Một giọng nói truyền vào tai cô.
Cô đưa mắt nhìn, khóe mắt ứa lệ.
Diệc Phong, được mệnh danh hoa khôi của trường.
Anh ưu tú, đẹp trai, là người tình trong mộng của các nữ sinh trong trường này.
- Tại sao lại tránh mặt mình?
Thân hình thanh tuấn của Diệc Phong đứng trước mặt cô.
Ánh mắt Cố Hoan có vẻ hoang mang,
- Không có.
- Mình nghe nói, gia đình cậu gần đây xảy ra chuyện? Mình có giúp được gì không?
Diệc Phong ngồi xuống bên cạnh cô, rất nhanh, cả hai người trở thành tụ điểm trong ánh mắt những người xung quanh.
- Không cần đâu, cảm ơn.
Cố Hoan có chút không thoải mái.
- Cố Hoan, gần đây cậu sao vậy? Cậu đang xa lánh mình.
Diệc Phong có vẻ kích động, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Ngón tay Cố Hoan run nhẹ,
- Diệc Phong, cậu đừng làm thế ....
- Cố Hoan, mình nghe các bạn khác nói, dạo trước hay có chiếc xe sang trọng đến cổng trường đón cậu, là thật không?
Thì ra, hôm ấy trợ lý cho xe đến đón cô, chuyện này đã truyền lan khắp trường rồi.
Đối mặt với sự trách vấn của Diệc Phong, cô chỉ cười trong đau khổ,
- Cậu muốn hỏi gì?
- Vốn dĩ mình không tin những lời đồn đại đó, nhưng thái độ gần đây của cậu, khiến cho mình không thể không nghi ngờ ...
Diệc Phong có lời nhưng không nói được.
- Diệc Phong!
Cố Hoan hít một hơi thật sâu, đứng dậy,
- Cách kỳ thi cuối kỳ không còn nhiều ngày nữa, mình phải đi ôn tập.
Nói xong, cô quay người muốn bỏ đi.
- Cố Hoan, cậu đang tránh né sao?
Diệc Phong vội vàng kéo tay cô lại,
- Cậu thật sự giống như lời đồn đại, bị người khác bao dưỡng sao?
- ......
Tim cô đập mạnh giật mình.
Giống như bị những cây kim nhọn đâm vào vậy, đau đớn lan khắp toàn thân.
- Tại sao lại im lặng?
Diệc Phong nắm chặt tay cô,
- Cố Hoan, là do mình đa tình sao? Chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta bao nhiêu năm nay, đối với cậu, không đáng đồng nào?
- ....
Cố Hoan ngước mắt, nhìn lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú trẻ trung của Diệc Phong.
Dường như muốn ghi nhớ thật sâu vào lòng, từng đường nét trên khuôn mặt của anh.
Diệc Phong, người thiếu niên đã từng đi qua tuổi đời thanh xuân của cô, từng là một tín ngưỡng và mục tiêu hướng đến sâu sắc trong nội tâm cô.
Anh ấy đối với cô mà nói, là ánh mặt trời cô dốc hết sức để tiếp cận.
Nhưng bây giờ, người dơ bẩn như cô, còn có tư cách gì theo đuổi ánh mặt trời này nữa chứ?
- Cậu nói gì đi chứ! Cố Hoan, nói cho mình biết, những lời đồn đại đó đều không phải là sự thật....
Cố Hoan nhẫn nhịn đã lâu, mới có thể nở nụ cười tươi trước mặt Diệc Phong.
Cô ấy nói:
- Diệc Phong, xin lỗi, cậu hãy quên mình đi.
Không ai biết rằng, từ chối người mình yêu thương, cần phải có lòng dũng khí đến mức nào.
Cô dùng sức đẩy anh ra, quay lưng đi.
Nhân lúc nước mắt của bản thân chưa rơi xuống, cô sợ phải đối mặt với vẻ mặt chân thật của anh.
- Cố Hoan...
Diệc Phong nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng đau xót đắng cay.
Cô loạng choạng chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
Trước khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, cô vượt qua những người bạn học, nhanh chân đi vào trong ô cửa nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, núp trong đấy khóc.
Sau đó, từ trong cặp lấy ra cây que thử thai đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Khi hai vạch đỏ hiện lên rõ rệt trên que thử, ngón tay cô run lẩy bẩy!
Dương tính.
Cô mang thai rồi ....
Ngón tay vô ý thức đặt lên bụng, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.
Trong bụng của cô đang chứa đựng một sinh mạng nhỏ nhoi.
Thế nhưng, cô cũng biết rất rõ, sinh mạng nhỏ này chỉ là một người dưng bước qua cuộc đời cô....
Chín tháng sau, Newyork
Trong phòng sinh, Cố Hoan sắp sinh rồi.
- Cố Hoan, đây, hãy nhìn tôi, tin tôi, đừng sợ!
- Bác sĩ Linda, giúp tôi, xin cô hãy giúp tôi ....
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hoan ướt đẫm mồ hôi.
Vì bụng của cô mang thai song sinh, nên to hơn những sản phụ bình thường khác.
Cũng chính vì thế, nên khi sinh, sẽ khó khăn hơn nhiều lần.
- Yên tâm, tôi sẽ giúp cô!
- A ....
Tiếng la thét xé lòng của Cố Hoan.
- Oa oa ----
Tiếng khóc em bé cất lên vang vọng.
Linda bế đứa bé sơ sinh nhỏ nhắn, đưa đến trước mặt Cố Hoan,
- Chúc mừng cô nhé, là một bé trai!
Nhìn thấy đứa bé mới chào đời quậy quợ tay chân, mặt khóc oa oa đấy, Cố Hoan kích động đến rơi lệ.
Đây là cốt nhục của cô.
- Con ơi, con của tôi...
Mang thai gần 10 tháng, đứa bé mang trong người dòng máu của cô, làm sao cô có thể từ bỏ được?
Sau khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng sinh, vài cô y tá xông vào từ bên ngoài phòng.
- Bác sĩ Linda, hãy giao đứa bé cho chúng tôi.
Cố Hoan giật thốt người, người của ông chủ đấy phái đến!
Cô y tá bước đến gần, bế đứa bé lên.
Cố Hoan vô vàn tiếc nuối, nước mắt chảy ra như suối,
- Cầu xin các cô, nhất định phải đối xử tốt với đứa bé ...
- Điều đấy là đương nhiên! Dù gì đứa bé này cũng là cốt nhục của thiếu gia chúng tôi! Khoản tiền còn lại đã chuyển vào tài khoản của cô rồi, cô Cố sau này tốt nhất là đừng mong nhớ nữa!
Cô y tá đấy nói xong, đặt đứa bé vào lồng ấp trẻ sơ sinh, nhanh chóng đẩy ra ngoài.
- Con ơi .....
Bàn tay Cố Hoan nắm chặt tấm ga giường, trên đấy vẫn còn dính vết máu.
Giống như thân nhiệt của đứa con, vẫn còn đang lưu giữ lại trên ngón tay cô.
Nước mắt cô chảy ra như trút nước.
Nỗi đau trong sự chia cắt tình mẹ con, lại đau đớn đến như vậy ....
Đột nhiên, trong bụng bị đau thắt dữ dội.
- A, bác sĩ Linda, bụng của tôi .... đau quá .....
- Hít sâu, đúng, thở ra ..... cô gái à, cô rất dũng cảm! Thượng Đế bảo hộ, cuối cùng cũng giấu được đứa bé thứ hai này! Đây, chúng ta tiếp tục ....
- Cảm ơn cô, Linda ....
Cố Hoan cảm kích vô cùng.
Linda lại tiếp tục cuộc đỡ sanh mới ...