• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 40

6540.

- Thăng Thiêm, đừng kích động, đừng giận không tốt cho sức khỏe ....



Vu Phan vôi vàng ngồi bên an ủi, ánh mắt khẩn thiết nhìn sang Cố Hoan, hy vọng cô đừng cố đối đầu với ba cô,



- Hoan Hoan, xem như nể mặt mẹ, con giúp ba con lần này đi ....



Cố Hoan im lặng một hồi, khoang mũi đột nhiên có chút chua xót.



Lòng của ba luôn nghiêng về Cố An Kỳ, cô có thể lý giải, dù sao cô đã thích nghi từ lâu rồi. Nhưng còn mẹ, bà ấy mãi mãi đều đứng về phía ba, điều này khiến Cố Hoan đau lòng.



Nhưng cô có thể làm gì? Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của mẹ, chính là yêu phải người đàn ông không đáng được yêu này.



Hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh lại, sau đó mở miệng,



- Muốn con giúp thế nào?



Cố Thăng Thiêm nghe thấy câu này, cơn giận có hạ đi một chút.



Trầm giọng nói,



- An Kỳ sau khi du học ở Châu Âu, học về thiết kế kiến trúc. Nhưng đứa con này học không giỏi. Ta hy vọng con lấy cắp một số bản vẽ thiết kế liên quan đến công trình ‘Shine’ về đây cho An Kỳ, nó sẽ đại diện cho Cố Thị tham gia cuộc thi đấu thầu.



Cố Hoan kinh ngạc nhìn cha cô, trong lòng thắt lại,



- Ba muốn con lấy cắp bản thiết kế công trình ‘Shine’? đó là cơ mật của công ty, làm như thế là phạm pháp!



Tuy cô đã từng vô tình nhìn thấy rất nhiều hình thiết kế lưu trong máy tính Bắc Minh Mặc, nhưng cô không biết đó là gì, chỉ biết anh ấy rất xem trọng những bản thiết kế đó.



Cố Thăng Thiêm không quan tâm lạnh hứ một tiếng,



- Ngươi làm cho sạch sẽ gọn gàng không phải là không lo sao? Vả lại, sau này Cố Thị được lọt vong hay không, còn phải nhờ vào ngươi ở trước mặt Bắc Minh Tổng nói vài lời hay ý đẹp. Mặt khác, Cố Thị mà phá sản, ngươi cũng không muốn mẹ ngươi phải chịu cực theo ta đúng không?



Nghe xong những lời này, Cố Hoan thật sự rất muốn cười to, không lẽ ba đã quên, những năm nay mẹ đã không còn hưởng phúc cùng với ông ấy sao.



Thấy cô không lên tiếng, Cố Thăng Thiêm sợ cô sẽ từ chối, liền nói tiếp,



- Ngươi yên tâm. Một khi chuyện này làm xong, ta lập tức đón mẹ cô về nhà họ Cố.



- Về nhà họ Cố? Với tư cách gì?



Cố Hoan cười nhạo một tiếng,



- Người tình? Tình nhân? Hay là tiểu tam? Không lẽ, ba định ly hôn vợ của ba bây giờ rồi cưới mẹ con ư?



Đồng tử Cố Thăng Thiêm co rút lại một cái, im lặng.



Trên gương mặt đã có tuổi của Vu Phan, hiện lên nỗi u sầu bi đát.



Cố Hoan nhìn xong khó chịu trong lòng.



- Hơ ...



Cô nhếch miệng, hít một hơi thật sâu, giống như đang làm một quyết định gì đó vậy,



- Ba, nếu như ba đồng ý ly hôn với vợ của ba, chính thức cưới mẹ con qua cửa, con sẽ giúp ba.



Câu nói này, như một quả bom, quẳng vào trong lòng Cố Thăng Thiêm.



Ông ngước mắt nhìn Cố Hoan, nghiến răng, suy tư một hồi lâu sau, cuối cùng cũng gian nan gật đầu ---



- Được, quyết định vậy đi!



Vu Phan lập tức cười tươi như hoa.



Còn Cố Hoan thì lạnh cả sống lưng.



Trong mắt người cha này, lợi ích, quan trọng hơn rất nhiều so với tình cảm. Ngốc nhất, thật ra chính là hai người phụ nữ bên cạnh ông ta ....



***



Biệt thự nhà Bắc Minh.



Dương Dương luôn thích ngủ nướng ấy, khi nghe thấy tiếng người giúp việc nói nhị thiếu gia về rồi, cậu liền hưng phấn trở người bò dậy từ trong chăn.



Cơ thể nhỏ nhắn, đến quần áo cũng không lo mặc, mang đôi dép lẹp xẹp lẹp xẹp xông thẳng ra ngoài phòng ngủ.



Đến cả Bella đang nằm nguyên con trước cửa phòng, cũng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, lập tức đứng 4 cẳng, lắc lắc cái mông nhăn nhún, chạy theo sau Dương Dương.



- A dui, ba, ba ơi, ba ba ba ....



Dương Dương vừa chạy, vừa len cao giọng la lối theo kiểu bậc thang đồ rê mi.



Giọng trẻ con hưng phần ấy, nhưng tiếng chuông từng hồi từng hồi vang vọng khắp căn biệt thự nhà Bắc Minh.



Bella chạy theo sau, giống như cũng bị lây truyền cảm hứng, bắt chước theo, sủa



- Gâu, gâu gâu, gâu gâu gâu .....



Những tháng ngày cùng Dương Dương, Bella tuy vẫn đấu đấu đá đá với cậu ấy, nhưng cuối cùng thì hai đứa nó cũng hòa giải nhau một cách quái dị.



Bắc Minh Mặc đẩy xe lăn từ trong phòng sách của cha đi ra, chưa kịp quẹo cua ----



Ập ~



Một đứa bé mềm mềm thịt thịt, như một cơn lốc nhỏ vậy, đột nhiên chúi đầu vào hướng anh ....



- Ba ba ba ba ba ba ba ba ba ........



Dương Dương toe toét miệng, thân hình nhỏ nhắn ôm thật chặt chiếc đùi thạch cao của Bắc Minh Mặc, ngước cái đầu nhỏ lên, cười rạng rỡ trên mặt.



Trong miệng còn lẩm bẩm lẩm bẩm, như gọi ba gọi đến nghiện vậy.



Bắc Minh Mặc nhíu mày dưới tiềm thức, liếc nhìn cục thịt dưới chân.



Tên nhóc này cả gan để bộ áo ngủ hàng hiệu mặc đến như tấm vải nhùi nhăn nhúng, đội trên đầu bộ tóc hoàn toàn không qua chải chuốt, rối như ổ gà, dép đi lẹp xẹp lẹp xẹp chạy đến đây, giữa đường còn hất bay một chiếc dép nữa chứ.



Đây đâu còn trong ký ức của anh mọi khi, đứa con giống y chang anh chú trọng từng chi tiết đến cực cao ấy?



Từ sau lần cãi nhau với tên nhóc này chỉ vì con chó Bella ngu ngốc đấy, sau khi tên nhóc chạy ra khỏi nhà, Hình Hỏa bèn nói với anh, trong đêm đó đã bị dắt về nhà rồi.



Lúc đấy anh đã biết, trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con, giận lẫy mấy hồi là thôi.



Ai ngờ, không gặp cũng không sao, đã gặp rồi, nét mặt của anh liền tối sầm xuống.



- Bắc Minh, Tư , Trình !



Từng chữ từng chữ một, thốt ra nặng nề từ trong miệng anh.



- Hi hi ....



Dương Dương cứ thế mà cười ngơ ngác, đâu biết tâm tư Bắc Minh Mặc. Trừng to đôi mắt tròn xoe long lanh, chớp chớp ngước lên nhìn người đàn ông lạ mặt cao to lực lưỡng.



Dương Dương thấy qua anh trong hình, người làm nói đây là ba của Trình Trình.



- Ba ơi ....



Dương Dương vừa ư a gọi, thân hình bé nhỏ như con khỉ con, tự trèo lên từ chân thạch cao của anh.



Vết chân dơ bẩn ấy, còn không khách sáo đạp lên chiếc quần màu trắng trên đùi anh, để lại một vệt chân đen nhỏ nhắn dễ thương.



Người nam có chứng sạch sẽ ấy tối sầm mặt,



- Bắc Minh Tư Trình, đáng chết, con đang làm gì hả!



Anh liếc nhìn đứa con trong lòng như một con chó bám đuôi vậy bám trên người anh, trong trí nhớ của anh, tên nhóc này chưa từng làm những hành động vượt quá giới hạn như vậy.



- Hi hi ..... ba ba ....



Dương Dương phát huy sức mạnh đeo bám mà cậu luôn tự hào, hai ba cái đã bò lên đùi Bắc Minh Mặc, cứ thế ngã vào lòng của Bắc Minh Mặc, sau đó ----



- Hu hu ....



Một tiếng, tên nhóc bỗng dưng khóc to, hoàn toàn không báo trước.



Nhìn đến Bắc Minh Mặc ngớ người ra.



Cơn giận đột nhiên bị tiếng khóc đột nhột quái lạ của tên nhóc này dập tắt biệt vô tăm tích.



Tiếng khóc trời rung đất lỡ của cậu nhó gây sự chú ý, khiến không ít người giúp việc vây quanh, nhưng sau bài học lần trước, lần này, không ai dám tiến về trước quấy nhiễu hai cha con này.



- Oa hu hu hu hu a ....



Lần khóc này của Dương Dương, như nước lũ tràn bờ đê, sóng dâng cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, một khi khóc là không nín được ....



Bắc Minh Mặc nhìn đứa con trai khóc sướt mướt trong lòng.



Trên khuôn mặt bình tĩnh của mọi khi, hiện lên một sự hoảng loạn lúng túng tay chân ....



Đứa con của anh, 5 năm nay, lạnh tĩnh nghe lời giống như hệt như anh.



Nhưng lúc này, tên nhóc tì lại ngã trong lòng anh, khóc đến trời rung đất chuyển.



Quá đáng hơn là, tên tiểu tử này còn lâu lâu phun nước mắt nước mũi lên mặt anh, nhân tiện còn vùi vài cái lên chiếc áo sạch sẽ không vết bụi bẩn của anh, sau đó tiếp tục khóc ....



Anh nghiến chặt răng,



- Bắc Minh Tư Trình, con khóc đủ chưa?



Nhưng không ngờ, câu uy hiếp của anh, khiến đứa nhóc trong lòng càng khóc la thảm thiết hơn,



- Hu hu oa ..... ba ba .... oa ..... dữ ... quá ..... oa ......



Bắc Minh Mặc gân xanh ẩn ẩn, trừng mắt nhìn cái đầu ổ gà trong lòng, không biết tại sao, trong đầu lại nghĩ đến đầu ổ gà của Cố Hoan ....



Dường như, cô cũng có một đôi mắt sáng thanh khiết như con trai anh.



Tâm trạng không kiềm lòng, mềm lòng lại.



Cuối cùng thở dài một tiếng, đưa ra cánh tay cứng đơ, nhẹ nhàng ôm thân hình nhỏ bé vào lòng, nhếch miệng, vẻ không tự nhiên, dỗ dành nói:



- Được rồi, không dữ với con nữa.



Dương Dương hít hít mũi, ngẩng cái đầu nhỏ lên, mở cặp mắt đỏ hoe long lanh ấy, phình phình má, vẻ mặt vô tội nhìn Bắc Minh Mặc.



Cuối cùng cậu cũng thấy ba rồi.



Đợi ngày này, cậu đã đợi rất lâu rất lâu rồi.



Đợi đến rất nhớ rất nhớ rất nhớ mẹ.



Đợi đến cậu sắp không muốn tiếp tục đợi nữa rồi.



Nhưng hôm nay, cuối cùng cậu cũng đợi được ba rồi.



Nên lúc nãy có chút kích động, cậu không kiềm được khóc thật to.



Mất mặt quá.



Đưa bàn tay nho nhỏ lên, Dương Dương đỡ lấy mặt Bắc Minh Mặc, chăm chăm chú chú kỹ kỹ lưỡng lưỡng nhìn thật rõ.



Giống như muốn khắc thật sâu hình ảnh của Bắc Minh Mặc vào trong não vậy, cậu phát ra giọng nói trẻ con, vội vàng hỏi,



- Ba ơi, ba là ba đúng không? Ba là ba của Trình Trình đúng không?



Bắc Minh Mặc nhìn con trai, câu nói ngớ ngẩn của tiểu tử này, hỏi đến anh không hiểu gì cả, nhưng lại nói không ra kỳ lạ ở đâu.



Anh trầm giọng, gật đầu mặc nhận.



Sau đó, hạ giọng hỏi con trai,



- Tại sao lại khóc, hở?



Trong giọng điệu, toát lên sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.



Có lẽ do bản thân anh cũng không để ý, cùng một câu nói này, tối qua anh cũng hỏi qua Cố Hoan mặt đầy nước mắt ấy.



Dương Dương ngớ người ra,



- Ba ơi, tại sao ba không về nhà? Con đã đợi ba lâu lắm rồi ....



Cậu nhìn vào mắt Bắc Minh Mặc, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi xuống.



Cái đầu nho nhỏ ấy nghĩ, bố người chim đó chắc cũng có khuôn mặt như bố Trình Trình chăng?



Nghĩ đến đay, Dương Dương đột nhiên nhe miệng, nở nụ cười rạng rỡ, đôi tay nhỏ đỡ lấy Bắc Minh Mặc, sau đó giọng nói trẻ con ư ư a a gọi ----



- Hi, ba ơi, thật ra con rất nhớ ba ....





Thật ra Dương Dương muốn nói, rất nhớ bố người chim, bố người chim bố ở trên trời có khỏe không?



Bắc Minh Mặc ngớ người một lúc.



Bắc Minh Tư Trình trước giờ đều im lặng ít nói, Bắc Minh Tư Trình luôn ngoan ngoãn nghe như lạnh tĩnh như anh, lúc này lại nói ra câu nói cậu rất nhớ ba.



Bắc Minh Mặc bị sốc không nhẹ. Đây là trong 5 năm nay, lần đầu tiên anh nghe con trai nói những ... lời sến súa như vậy.



Kỳ lạ là, những lời trẻ con nhẹ nhàng vu vơ, anh lại không cảm thấy phản cảm, trái ngược trong lòng toát lên sự ấm áp khó tả.



Như một dòng chảy ấm áp đột nhiên chảy vào trong tim trống vắng của anh, cổ họng anh bỗng nghẹn ứ, không nói nên một lời.



Cúi xuống, anh nhìn đứa con trai đội mái tóc ổ gà, mở to cặp mắt ngây thơ trong sáng, ngồi trong lòng anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom