• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (4 Viewers)

  • Chương 41

6541.

Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh gương mặt cười vô tâm vô phế đó của Cố Hoan.



Bỗng dưng, ngón tay anh run một cái.



Chắc anh bị điên rồi.



Sao lại có thể cảm thấy người đàn bà Cố Hoan đó, giống con trai anh chứ ....



*



Bella núp trong góc ở xa, len lén nhìn cảnh tượng cảm động hai cha con ôm nhau ngay trước mắt, Bella nằm dài trên sàn lấy móng cào cào đất, hu hu, Trình Trình, thì ra điểm yếu của ba cậu là nước mắt ...



***



Nghe nói, cảnh đoàn tụ ôm nhau khóc sướt mướt của hai cha con nhà Bắc Minh Thị, lưu truyền đến phiên bản cuối cùng, là sau khi Bắc Minh nhị thiếu gia vì gặp tai nạn xe, cảm ngộ nhân sinh, tình cha bùng nổ, tiểu thiếu gia Trình Trình vì thiếu chút nữa đã mất cha nên bộc lộ tình cảm, thế là, hai cha con đã phá vỡ tảng băng ôm lấy nhau lần đầu tiên trong 5 năm nay.



Nhưng, những lời truyền này rốt cuộc cũng chỉ là lời truyền thôi, không nên tưởng thật.



Bắc Minh Mặc là người gì chứ?



Anh là người có dung mạo như tảng băng, trái tim lạnh như băng đá, thì làm sao có thể sau khi cùng con trai một khóc một ôm như vậy, tình cha con sẽ tiến triển bay như thần tốc?



Sau khi cuộc dao động ấy xảy ra, mọi thứ xung quanh trở lại vẻ im lặng chết người.



Nhưng điều may mắn là, Bắc Minh Mặc không nhắc đến việc hủy diệt Bella nữa, Bella cuối cùng cũng được quay trở về cuộc sống, à không, là quay về mùa xuân của đời chó.



Và Dương Dương sau khi gặp được ba của Trình Trình, sau sự kích động, cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Cậu nghĩ, đã đến lúc phải nói từ biệt với nhà Bắc Minh, bước lên con đường quay trở về nhà, là lúc quay về với lòng mẹ rồi.



Thế nhưng, tại sao cậu lại bắt đầu có chút không nỡ rời xa ông nội bà nội, không nỡ rời xa ba Trình Trình, thậm chí không nỡ rời xa con chó xấu xa xấu xí Cái Bi ấy nhỉ?



***



Màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố thắp sáng.



Khi Cố Hoan quay trở lại Dạ Ánh Nhất Phẩm, đã là giờ ăn tối rồi.



Vừa vào cửa, cô ngước mắt nhìn, thấy Bắc Minh Mặc lúc này đã ở trong nhà.



Thân hình cao to có chút lười nhác tựa trên hành lang có thể nhìn toàn cảnh thành phố đó, ngón tay thon dài kẹp một điếu xì gà, miệng thở ra khói.



Mùi thuốc lá thanh thanh lan tỏa khắp phòng, che lắp sự vắng vẻ của căn phòng.



Khuôn mặt lạnh lùng, đường nét sắc sảo ấy, toát lên sự cô đơn mờ ảo.



Cô không kiềm được thầm thở dài, người đàn ông dường như được sinh ra đã là họa thủy, chỉ nhìn thôi, đã khiến người khác bay mất hồn rồi.



Bắc Minh Mặc ngước mắt nhìn cô một cái, mép môi nhẹ nhàng thở ra một làn khói thuốc, thản nhiên hỏi,



- Đi đâu về?



Cố Hoan chớp chớp mắt, cúi thấp người, vừa thay giầy vừa trả lời nói,



- Về nhà một chuyến, thăm mẹ tôi.



Sự thật là, hôm nay cha cô Cố Thăng Thiên đột nhiên ghé nhà, khiến cô cảm thấy mệt mỏi.



Trong mắt cha cô, cô ngoài chút giá trị còn có thể lời dụng được ấy, không còn gì khác. Và giữa cô và Cố An Kỳ, cha cô mãi mãi lựa chọn hy sinh cô trước ...



Cô đã không đau lòng nữa, dù sao biết bao nhiêu năm nay cũng đã qua rồi.



Chỉ là tại sao, tâm trạng vẫn có chút lạc lõng?



- Ăn chưa?



Cô cố gắng cười với anh,



- Hay là để tôi vào nấu mì ...



Cô nói chưa hết câu.



Thì thấy anh đột nhiên quay người lại, ngón tay nhét điếu thuốc vào trong gạt tàn, dập tắt.



Sau đó, giọng nói trầm hậu như tiếng đàn cello vang lên, vẫn lãnh đạm như mọi khi ---



- Khỏi đâu, tôi dẫn cô ra ngoài ăn.



***



Quán bar Zeús



Cố Hoan không nghĩ rằng, Bắc Minh Mặc lại dẫn cô vào ăn cơm tại một quán bar!



Cô thật sự không cho rằng đến quán bar có thể ăn được những món ngon hơn tô mì tự nấu ở nhà.



Mếu mếu miệng, cô đấu không lại anh, tuân thủ mọi chỉ thị của anh, cuối cùng cô mang theo tâm trạng đầy oán trách bước vào trong quán bar.



Trang trí trong quán bar rất đặc sắc, rất đông người.



Khác với hộp đêm Fire Fire Fire lần trước cô đã đi, là ở đây không có những cô gái hầu rượu cố định, cũng không có những khách chơi gái. Đại đa số là thanh niên nam nữ đến từ mọi tầng lớp trong xã hội, có người thì đến tìm bạn nhậu, có người thì đến mua say.



- Chà, hoan nghênh Bắc Minh nhị thiếu gia giá đáo, đúng là niềm vinh hạnh cho quán bar nhỏ này.



Lên tiếng nói chuyện là một anh chàng trai trẻ diện mạo khôi ngô, ăn mặc thời trang, công tử của Bạch Thị - Bạch Mộ Tây, cũng là ông chủ của quán bar Zeús.



Giống như Sở nhị thiếu gia Sở Vân Phong vậy, Bạch Mộ Tây cũng là nhị công tử của Bạch Thị, cộng thêm Bắc Minh Mặc, ba người có thể thành lập Tập đoàn Nhị Hóa rồi.



Bắc Minh Mặc vì chết cũng không chịu ngồi xe lăn vào quán bar, chỉ có thể bắt Cố Hoan làm cây nạng sống của anh. Mỗi một cử chỉ cọ sát, mỗi một va chạm da thịt, khiến cho Cố Hoan vừa đỏ mặt vừa tim đập mạnh....



Bạch Mộ Tây nhìn thấy Cố Hoan trong lòng Bắc Minh Mặc, thần thái kinh ngạc của anh lóa qua.



Mặt lạnh, Bắc Minh Mặc lạnh lùng lườm qua Bạch Mộ Tây, nói một câu,



- Lão Bạch, cho cô ta món gì đó ăn no bụng, tôi như cũ.



Sau đó, khoác chặt vai của Cố Hoan, đi trực tiếp về hướng phòng VIP.



Bạch Mộ Tây từ lâu đã quen với sự coi thường của Bắc Minh Mặc, anh trợn mắt lên, âm thầm đi theo sau lưng,



- Bắc Minh Nhị, cậu mới vừa bị tai nạn, chưa được bao nhiêu ngày đã ôm phụ nữ ra ngoài uống rượu, cậu không sợ chị dâu giận sao?



Tiếng chị dâu đó.



Khiến Bắc Minh Mặc dừng bước chân lại.



Tim Cố Hoan run lên một nhịp.



- Lão Bạch, câu không lên tiếng không ai nói cậu câm cả.



Bắc Minh Mặc lạnh hứ một tiếng, tiếp tục choàng Cố Hoan đi về trước.



Rất nhanh, vào đến trong phòng VIP.



Không lâu sau, phục vụ đưa cho Cố Hoan một đĩa bò bít tết sốt tiêu đen.



Cố Hoan trừng mắt, nhìn miếng thịt bò trong đĩa, liếc mắt nhìn Bắc Minh Mặc đang ngồi một mình trên quầy bar, đột nhiên cảm thấy, trong lòng nặng trĩu.



Bạch Mộ Tây một tay cầm ly rượu đặt mông xuống ghế sofa, cố gắng chen vào ngồi kế bên Cố Hoan. Đôi mắt dài của anh nhìn qua Bắc Minh Mặc đang ngồi cách đó không xa, sau đó nhìn Cố Hoan nhếch nhếch môi,



- Tiểu mỹ nhân, lần đầu tiên gặp cô nha, cô là người gì của Bắc Minh Nhị vậy?



Cố Hoan ngước mắt nhìn nhìn Bạch Mộ Tây, sau đó cúi đầu, thờ ơ cắt một miếng thịt bò, bỏ vào miệng, sau đó nâng ly rượu vang đặt ở bên cạnh lên uống một ngụm, ừng ực ừng ực, bít tết và rượu vang, ưm .... đích thật hương vị được phối hợp tuyệt đỉnh.



Cho đến khi chầm chậm nhai hết miếng thịt bò trong miệng, cô mới đối phó trả lời một câu,



- Thư ký.



- Wooow!



Bạch Mộ Tây đôi mắt phát sáng,



- Không lẽ cô chính là cô thư ký Hoan Hoan rất tuyệt mà Sở Nhị nói sao?



Câu ‘Hoan Hoan’ của Bạch Mộ Tây, khiến Bắc Minh Mặc cho anh một ánh mắt lạnh lùng.



- Ừm



Cố Hoan nhướng nhướng mày, đơn giản trả lời một câu, sau đó tiếp tục ăn bít tết.



- Chậc chậc, quả nhiên nghe danh không bằng một thấy, Hoan Hoan cô thật là giỏi, giỏi thật đấy ....



Bạch Mộ Tây nhìn Cố Hoan với ánh mắt ý vị,



- Khó trách Bắc Minh Nhị vì cô mà đến chị dâu cũng không cần nữa ....



- Lão Bạch!



Bắc Minh Mặc lạnh giọng cắt ngang lời của Bạch Mộ Tây.



Giọng nói lạnh như băng đao như một mũi tên xuyên không, lạnh lùng xuyên qua đây, như muốn một mũi bắn xuyên thủng cái miệng khoác lác của Bạch Mộ Tây.



Cố Hoan không biết sợi cung nào trong lòng bị kéo một cái thật mạnh, sự đau đớn bỗng chốc lan ra trong tim.



Cắm cắm cây nĩa, cô lại bỏ vào miệng một miếng thịt bò, uống một ngụm rượu vang, nhai nhai xong bèn nuốt vào bụng.



Dường như ăn đồ, là để bình phục cảm xúc mất tự chủ ấy của cô.



Sau đó, cô lại lấy ly rượu vang lên, uống một ngụm.



Những giọt rượu lạnh giá, chảy qua cổ họng cô, chảy vào trong cơ thể cô ....



Ưm, quả nhiên là thoải mái chảy suốt cơ thể.



Cô còn vừa ý cười lên nữa,



- Hơ hơ, Bắc Minh Nhị của các anh, không phải vì rôi mà không chịu Bùi Đại Nhi đâu ...



Bạch Mộ Tây nhướng nhướng mài, trên mặt nở nụ cười gian tà,



- Ơ, cái tên Bắc Minh Nhị này lợi dụng cô để đuổi Bùi Đại Nhi sao? Chậc chậc, thật mất nhân tính, Bắc Minh Nhị, sao cậu lại nỡ để một mỹ nhân dễ thương như Hoan Hoan đẩy ra làm bia đỡ đạn chứ?



Nói xong, Bạch Mộ Tây nhìn Bắc Minh Mặc với ánh mắt có ý nghĩa sâu xa.



Cố Hoan không nghe hiểu ngụ ý ẩn trong lời nói của Bạch Mộ Tây, lại đưa một miếng thịt bò vào miệng, ực ực uống một ngụm rượu vang.



Vừa nhai, vừa vội gật gật đầu đồng tình với lời nói của Bạch Mộ Tây, miệng đang nhai phát ra tiếng nói không rõ ràng,



- Ừ ừ, mất nhân tính ....



Cố Hoan vừa nói, vừa uống thêm mấy ngụm rượu vang.



Bạch Mộ Tây nhìn thấy gương mặt càng lúc càng đỏ của Cố Hoan, nở nụ cười vô tâm vô phế.



Lông mi cong dài của cô bắt đầu chớp một cách không có tiêu cự, một đôi mắt đen lấp lanh, toát lên những vệt sáng mơ màng .... nhưng sạch sẽ thanh khiết đến nhìn thấy đáy.



Không biết tại sao, anh nhìn xong lại có mấy giây mất hồn.



Trong chốc lát, Cố Hoan đã uống hơn nửa chai rượu vang.



Bạch Mộ Tây đoán cô đã có chút say xỉn rồi, thế là đưa tay choàng qua người cô, kéo cô vào lòng anh, cười nhẹ nói,



- Hoan Hoan à, Bắc Minh Nhị mất nhân tính như vậy, hay là đừng theo hắn nữa. Từ chức sang đây theo anh, được chứ?



Cố Hoan ngước mắt nhìn nhìn Bạch Mộ Tây, đột nhiên phát hiện nhìn người đàn ông này với cự ly gần như vậy, da dẻ của anh ta còn láng mịn hơn cả cô.



Khác với vẻ ma mị của Sở Vân Phong, Bạch Mộ Tây thuộc loại đàn ông thư sinh kinh điển.



Vì có chút say, nên cô can đảm đưa tay lên , sờ lên chiếc cằm láng mịn của Bạch Mộ Tây, cười ngớ ngẩn,



- Anh non thật đó, hi hi ....



Bạch Mộ Tây hơi nheo nheo mắt, cố ý bỏ qua ánh mắt cường liệt phát ra từ trong góc bên kia, một tay nắm lấy tay Cố Hoan,



- Hoan Hoan còn non nớt hơn ....



Một câu nói vô cùng ái muội này, lọt vào tai người nam nào đấy, lại cực kỳ nhói tai.



- Hi hi hi ....



Cố Hoan cười khúc khích, cứ thế mà với lấy chai rượu, lại uống thêm mấy ngụm.



Sau đó, với vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn nhìn Bạch Mộ Tây, đôi mắt mơ màng ấy thoáng qua sự nghi hoặc,



- Tại sao những đàn ông bên cạnh Bắc Minh Mặc đều đẹp trai như thế chứ? Sở Vân Phong đã vậy, Anthony cũng vậy, bây giờ ... kể cả anh cũng vậy luôn ... ợ ...



Cô ợ lên một cái.



Bạch Mộ Tây cười cười, thuận theo tư thế ôm cô vào lòng, vẻ mặt cười xấu xa,



- Vậy Hoan Hoan thích ai nhất nè?



Cố Hoan ngớ ngẩn lén lút nhìn qua Bắc Minh Mặc đang ngồi ở quầy bar.



Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng hung ác của anh.



Cô hoảng sợ run lên một cái.



Vội vàng rút vào lòng Bạch Mộ Tây, chu chu môi,



- Ngoài tên khốn Bắc Minh Mặc ra, những người còn lại tôi đều thích ....



- Ha ha ha ... tại sao thế ?



Bạch Mộ Tây cười to khoái chí, ánh mắt vẫn lâu lâu nhìn sang Bắc Minh Mặc, phát hiện tên Bắc Minh Nhị đã tối sầm cả mặt rồi.



Thế nhưng, cô gái nhỏ trong lòng hình như cũng bắt đầu say rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom