-
Chương 37-40
Chương 37 Giao dịch với Liễu gia
“Căn cứ theo tình báo của mấy ngày nay, đại khái biết được Phương gia ngoại trừ sở hữu lượng lớn tông sư Động Linh bên ngoài thì còn có cường giả Dưỡng Thần trấn thủ.”
Không cần nói cũng biết.
Cá lớn mà hắn nhắc đến lúc trước là Phương gia, một trong hai đại thế gia của Toại Nguyên Vương Triều.
Địa vị chỉ sau vương thất.
Dạ Mệnh nghe Toán Loạn Thiên nói thì mặt cũng không gợn sóng.
Đại gia tộc có gốc rễ đã lâu ở Toại Nguyên Vương Triều như Phương gia thì có cường giả Dưỡng Thần trấn giữ là chuyện rất bình thường.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là có mấy người Dưỡng Thần Cảnh.
Toán Loạn Thiên như nhìn thấy suy tư của Dạ Mệnh, hắn ta nói tiếp.
“Phòng ngự tình báo của Phương gia rất tốt, vậy nên chúng ta khó mà dò xét vào trong được, không thể biết được tình báo chính xác về Dưỡng Thần Cảnh.”
“Nhưng mà hôm qua người của Liễu gia đã cung cấp một tin tức cho chúng ta, biết được rằng cường giả Dưỡng Thần ngoại trừ gia chủ Phương gia là Phương Hùng Bá thì còn có một tên lão tổ và thái thượng cung phụng.”
"Liễu gia?" Dạ Mệnh cau mày.
“Chính là Liễu gia mà các chủ nghĩ đến.”
Toán Loạn Thiên nói xong thì giải thích: “Sau khi các chủ nói chuẩn bị đối phó Phương gia thì ta đã lén phái người liên lạc với Liễu gia.”
“Còn việc tại sao lại liên hệ thì xin các chủ để ta nói rõ.”
“Chúng ta... Sau khi nói chuyện với nhau thì đúng như ta dự liệu, Liễu gia nhẹ nhàng đáp ứng.”
Chân mày nhíu chặt của Dạ Mệnh dần dần giãn ra.
Dạ Mệnh nghe kế hoạch khủng bố của người có tâm tư kín đáo như Toán Loạn Thiên, hắn có cảm giác mình đã quyết định chính xác.
Giao Huyết Sát Các cho người như vậy quản lý thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh thôi sẽ đạt đến kết quả mà mình mong muốn.
Dạ Mệnh gật đầu.
Trong hai đại gia tộc ở thế hệ này của hoàng đế Toại Nguyên, hắn rõ ràng nghiêng một bên về Phương gia.
Một mặt là bởi vì Phương gia có công trợ giúp, mặt khác là vì Hoàng Đế đã muốn chỉnh đốn.
Hàng năm hai đại gia tộc đều hút máu của vương triều, hợp lại đã bằng một năm thu thuế của Toại Nguyên Vương Triều. Có khi còn hơn chứ không kém!
Đương kim Hoàng Đế hiển nhiên cũng nhìn ra nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì vương triều này cũng bị hai quỷ hút máu đó hút khô nên chỉ có thể chọn trước một trong hai.
Nếu như tiến hành chỉnh đốn thì thậm chí có thể diệt tộc luôn.
Như vậy cũng có thể gián tiếp khôi phục nguy cơ tài chính của Toại Nguyên Vương Triều.
Nếu như không có Liễu gia, tuy vương triều có thể bị rung chuyển một thời gian, nhưng đã cắt bỏ được khối u ác tính thì về sau sẽ ung dung hơn nhiều.
Người của Liễu gia đương nhiên đã nhìn thấu sự cấu kết của triều đình và Phương gia.
Họ vì tự bảo vệ mình nên đã lôi kéo những thế lực ngầm của vương triều.
Mà danh Huyết Sát Các này hiện giờ cũng đã náo loạn toàn bộ vương triều rồi.
Còn chưa kể đến Huyết Sát Các đã giết con trai trưởng của gia chủ Phương gia.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Vậy nên khi Toán Loạn Thiên phái người đi câu thông với Liễu gia thì đối phương không nói hai lời đã đáp ứng.
Dạ Mệnh có chút ngạc nhiên: “Điều kiện để Liễu gia đồng ý kết liên minh là gì?”
“Bọn họ muốn chúng ta giết một người.”
"Ai?"
“Đương kim Hoàng Đế Toại Nguyên – Toại Bình Thương!”
Lần này Dạ Mệnh không còn bình tĩnh nữa, khi hắn nghe được cái tên này thì nhướng mắt.
Dạ Mệnh cười nhạt: “Ta đúng là xem thường Liễu gia này rồi, ta còn tưởng rằng họ muốn giết người bên Phương gia chứ. Không ngờ là trực tiếp yêu cầu chúng ta hành thích vua!”
“Tuy là với thực lực bây giờ của chúng ta thì giết Toại Bình Thương không khó. Nhưng theo ta được biết thì Hoàng Đế Toại Nguyên là Dưỡng Thần nhị trọng thiên, thù lao để giết một Dưỡng Thần nhị trọng thiên là không nhỏ đâu.”
Toán Loạn Thiên nghe vậy thì nói: “Liễu gia đã đáp ứng chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì đến lúc đó sẽ thanh toán một vạn khối linh thạch hạ phẩm, còn có ba bảo dược Huyền Giai thượng phẩm cất giữ đã lâu, hơn nữa... Chuyện sau đó bên Phương gia sẽ do họ giải quyết.”
Dạ Mệnh nghe xong thì gật đầu tự nói với bản thân: “Nghe thì thấy cũng không lỗ đó.”
Dạ Mệnh đột nhiên nghĩ tới một điểm, hắn hỏi: “Đúng rồi, người bên Liễu gia có ký giấy giao dịch sinh tử không?”
Toán Loạn Thiên nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó nói: “Đây là trọng điểm bây giờ ta muốn nói đến, người bên Liễu gia có ký, nhưng người ký không phải gia chủ mà chỉ là một đứa con riêng còn gây tranh cãi.”
Dạ Mệnh nghe được câu này thì sầm mặt.
Không cần đoán cũng biết sau khi chuyện này thành công thì Liễu gia rất có thể sẽ đổi ý.
Nói không chừng còn cắn ngược lại bọn họ!
“Đây cũng là điểm duy nhất trong kế hoạch mà ta đã tính sai. Hẳn là Liễu gia đã tìm hiểu trước về giá trị của giấy giao dịch sinh tử, vì thế họ không dám tùy tiện ký nên chỉ để một đứa con riêng thấp hèn ký mà thôi.”
“Đây là sai sót của ta, xin các chủ giáng tội." Toán Loạn Thiên lắc đầu cười khổ.
"Con riêng..."
Tâm trạng của Dạ Mệnh khá buồn bực.
Không ngờ Liễu gia lại đê tiện như thế, người ký không phải là gia chủ Liễu gia đã nói chuyện với nhau trước đó mà lại là một đứa con riêng!
Chương 38 Càn khôn vô giới môn
“Hay lắm, bình thường chỉ có lão tử gài người khác, giờ lại có người dám gài lão tử!”
Trong lòng Dạ Mệnh âm thầm nhớ kỹ Liễu gia này.
Đợi một thời gian, chỉ cần vừa hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của hệ thống, hắn sẽ triệu hồi một cao thủ Động Phủ Cảnh.
Người đầu tiên tiêu diệt sẽ là Liễu gia!
Sau khi Dạ Mệnh phục hồi tinh thần thì nhìn về phía Toán Loạn Thiên đang thỉnh tội.
Hắn khoát tay: “Được rồi, chuyện này ngươi có công lao cũng có khổ lao, chút chuyện nhỏ còn lại cứ để ta nghĩ biện pháp là được.”
“Còn chuyện gì khác cần báo cáo không?”
Sau đó Toán Loạn Thiên khẽ gật đầu: “Thật ra còn có một việc nhỏ... À... Chuyện này cũng không tính là nhỏ.”
"Nói."
“Các chủ phái ta phân chia mười chuôi chuôi Hổ Phách Kim Đao, đã phân xong chín chuôi, còn một chuôi cuối cùng vốn dĩ ta muốn chia cho Du Vô Gian, nhưng mà hắn lại từ chối.”
“Hắn ngược lại muốn ta xin các chủ đáp ứng với hắn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Dạ Mệnh đương nhiên có ấn tượng với Du Vô Gian.
Chính là kiếm khách suốt ngày ngậm cây cỏ đuôi chó, vẻ mặt lim dim kia.
Dù sao hắn ta cũng là sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân có tu vi cao nhất do chính mình gọi đến.
Hắn ta đang ở Động Linh cửu trọng, chỉ thiếu một bước là tiến vào nhóm Dưỡng Thần.
Bởi vì hệ thống có thể kiểm tra được sát thủ do mình gọi đến đã hoàn thành được bao nhiêu giao dịch nên bình thường lúc buồn chán Dạ Mệnh sẽ thỉnh thoảng xem qua.
Người hoàn thành nhiều giao dịch nhất trong đó là Du Vô Gian.
Đến nay đã hoàn thành bốn mươi lăm đơn!
Đúng thật là khủng bố!
“Theo như hắn nói với ta thì lần trước lúc ám sát dòng chính Phương gia đã thu được một đệ tử ở Tuyền Thủy quận.”
Dạ Mệnh trong lòng thầm nhủ một tiếng: “Ta nhớ Du Vô Gian này lúc ở nguyên thế giới dù bản thân có công pháp thất truyền hậu thế cũng nhất quyết không thu một người đệ tử nào, sao tự dưng lại thu nhận đệ tử? Đổi tính rồi hả?”
Hắn tự đánh giá một chút: “Muốn thu đệ tử thì cứ thu, ta cũng không quy định sát thủ trong các không thể nhận đệ tử.”
Lời nói của Dạ Mệnh xoay chuyển: “Đương nhiên nếu như người đệ tử kia có tâm thuật bất chính, không có ý tốt với Huyết Sát Các thì sư tôn phải tiêu diệt thẳng tay. Nếu không thì đến lúc đó đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
“À... Theo như hắn nói thì người đệ tử kia chắc là đệ tử Liễu gia.”
Chân mày Dạ Mệnh dần nhíu chặt.
Toán Loạn Thiên thấy biểu tình của Dạ Mệnh có gì đó không ổn thì vội bổ sung thêm một câu.
“Nhưng tên đệ tử Liễu gia đó là con riêng, chịu đủ ấm ức nên mới tới Tuyền Thủy quận.”
“Con riêng của Liễu gia? Chẳng lẽ là người ký giấy giao dịch sinh tử sao?”
Ánh mắt Dạ Mệnh sáng lên.
Toán Loạn Thiên cân nhắc nửa ngày mới nói ra một câu: “Ta cũng không biết, có điều con riêng của Liễu gia rất nhiều, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ.”
"Phải cũng được mà không phải cũng được, trong lòng ta đã có diệu kế."
Dạ Mệnh nhếch môi, dường như trong lòng đã có tính toán.
Nếu Liễu gia đã đào một cái hố chờ ta nhảy vào. Vậy thì ta sẽ để bọn họ tự nhảy xuống cái hố không ngờ tới này!
“Ngươi nói với bên Liễu gia rằng chuyện này liên quan trọng đại, chúng ta cần mấy tháng để chuẩn bị.”
“Còn Du Vô Gian và đệ tử là con riêng Liễu gia kia thì ta sẽ tự mình đến gặp.”
“Vâng.”
Dạ Mệnh nói xong thì xoay người bước vào hư không rồi biến mất khỏi nơi này.
...
Bên trong Trấn Ngục Ma Các bí cảnh.
“Hệ thống, khối Hung Giáp này đổi được bao nhiêu điểm uy vọng?”
[Hồi ký chủ, pháp bảo Địa Giai thượng phẩm 'Tủy Ngọc Bảo Giáp' này có giá trị ba vạn uy vọng.]
“Có ba vạn thôi sao, ít quá. Mấy cái này có hơn không?”
Dạ Mệnh vung tay lên.
Trên tay có một cái Nạp Giới Phương Thốn Vật.
Lại một ánh sáng thoáng qua.
Mấy trăm bảo dược và pháp bảo Hoàng Giai cũng như Huyền Giai lần lượt xuất hiện.
Những thứ này đều là vật phẩm trao đổi trong giao dịch mua mạng người ở Huyết Sát Các từ trước đến nay.
[Hồi ký chủ, tất cả chỗ này có giá trị một vạn điểm, thêm 'Tủy Ngọc Bảo Giáp' lúc nãy thì tổng cộng là bốn vạn điểm uy vọng. Có muốn đổi hay không?]
Trong lòng Dạ Mệnh đã tính toán xong, gật đầu: “Đổi.”
Những bảo dược và pháp bảo trên mặt đất lần lượt biến mất.
Cùng lúc đó.
Mười sáu vạn điểm uy vọng ban đầu biến thành hai mươi vạn.
“Có thể rút thưởng hai lần, rút một lần thử nghiệm trước. Nếu vận may tốt thì tiếp tục rút, còn xui xẻo thì giữ lại.”
Dạ Mệnh nói thầm một tiếng.
Phương pháp này là do hắn tổng kết lại sau khi đã rút thưởng nhiều năm.
"Hệ thống, ta muốn rút thưởng."
Dứt lời, trước mặt Dạ Mệnh lại trồi lên ba khay rút thưởng quen thuộc.
Hắn không quan sát gì thêm. Ánh mắt hắn tập trung vào trên đĩa quay màu tím có giá trị mười vạn điểm uy vọng.
“Ồ, hệ thống còn biết thiết lập lại nữa chứ.”
Dạ Mệnh phát hiện lần này thưởng ở đĩa quay màu tím đã khác xa so với lúc trước.
Trước đây đĩa quay rõ ràng chỉ có thưởng bốn cái màu tím đậm.
Lần này lại tăng đến sáu cái!
Chương 39 Càn khôn vô giới môn 2
“Chẳng lẽ đây là muốn cho ta trúng sao?"
Dạ Mệnh nhếch miệng cười.
Hắn nhìn sáu bảo vật nếu đặt ở ngoại giới thì đại năng Thánh Cảnh cũng sẽ tranh giành khốc liệt kia rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Tay phải chạm một cái.
Hai mươi vạn điểm uy vọng chớp mắt đã mất mười vạn điểm.
Cùng lúc này, kim trên vòng quay bắt đầu xoay chầm chậm.
Dạ Mệnh nín thở.
Mãi đến khi cây kim gần như chỉ vào khu vực kim sắc.
Dạ Mệnh thấy nó chỉ còn cách khu vực kim sắc đó mấy li thì mở miệng ra: “Phù phù phù!”
Hắn muốn để cây kim quay tiếp thêm một chút.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ phí công.
Cây kim cuối cùng vẫn dừng tại chỗ đó.
“Mẹ kiếp, rõ ràng chỉ còn kém mấy li.”
Hắn dùng tay phải xoa mi tâm.
Đời người thật đúng là thay đổi nhanh chóng.
Sau đó ánh mắt Dạ Mệnh vẫn tập trung tại khu vực thưởng màu tím kia.
[Càn Khôn Vô Giới Môn x]’
Càn Khôn Vô Giới Môn... Hệ thống, đây là cái gì vậy?”
Dạ Mệnh nhìn cái tên này thì thấy có hơi hiếu kỳ.
Nghe Dạ Mệnh hỏi vậy thì một giao diện ảo xuất hiện.
Trên đó là thông tin về Càn Khôn Vô Giới Môn.
[Càn Khôn Vô Giới Môn]
[Phẩm cấp: Thánh Giai hạ phẩm]
[Tác dụng: 1, tay cầm tín vật, mặc niệm mệnh lệnh, có thể mở ra một Truyền Tống Môn tạm thời, từ đó vượt chướng ngại đến đây.]
[2, Càn Khôn Vô Giới Môn có thể thành lập liên kết với bất kỳ một Truyền Tống Trận nào, từ đó tiến hành truyền tống.]
[3, ...]
Dạ Mệnh nhìn một chuỗi dài tác dụng ở phía sau.
Sau đó hắn không tự chủ được mà nhíu mày.
Hắn hỏi: “Hệ thống, cái gọi là tín vật là gì thế?”
[Hồi ký chủ, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn một vật làm tín vật của Càn Khôn Vô Giới Môn.]
Dạ Mệnh gật đầu: "Nếu như ta lấy lệnh bài sát thủ làm tín vật, vậy sau này hệ thống ngươi có thể khiến những sát thủ mang theo lệnh bài sát thủ có thêm công năng này không?”
Lệnh bài sát thủ là Dạ Tẫn lấy ra từ hệ thống, mỗi sát thủ đều có lệnh bài này trên người.
Tác dụng lớn nhất của lệnh bài sát thủ là để chứng minh thân phận của sát thủ.
Lệnh bài sát thủ, Huyết Sát Lệnh, giấy giao dịch sinh tử, ba thứ này đều là quà mà hệ thống mang đến cho tân thủ như mình.
Lệnh bài sát thủ đại diện cho thân phận sát thủ của Huyết Sát Các.
Huyết Sát Lệnh đại diện cho tối hậu thư đối với nhân vật bị ám sát.
Còn giấy giao dịch sinh tử dùng để bảo đảm tính công bằng cho giao dịch của song phương.
Giống như giấy giao dịch sinh tử và Huyết Sát Lệnh, lệnh bài sát thủ cũng không có hạn chế, chỉ cần Dạ Mệnh muốn là hệ thống có thể tùy ý làm ra một cái cho hắn.
[Hồi ký chủ, phương pháp này có thể thực hiện được.]
Dạ Mệnh nghe vậy thì sáng mắt, lập tức đáp ứng: “Được, tín vật sẽ là lệnh bài sát thủ.”
Trước đó hắn còn đang đau đầu vì vấn đề này, hiện tại chỉ có mình hắn mới có thể đi vào Trấn Ngục Ma Các, người khác muốn vào thì phải được mình đưa vào.
Hoặc là cưỡng ép phá vỡ giới bích mới vào được.
Ngoài ra thì không còn bất kỳ cách nào khác nữa.
Bây giờ Càn Khôn Vô Giới Môn này không thể nghi ngờ là đã mang đến trợ giúp cực lớn cho hắn.
Giọng hướng dẫn của hệ thống vang lên: “Mời ký chủ chọn ra một địa điểm để phóng xuất Càn Khôn Vô Giới Môn, sau đó đặt lệnh bài sát thủ vào.”
Dạ Mệnh ngắm nhìn bốn phía rồi suy nghĩ một chút.
“Đặt đem Càn Khôn Vô Giới Môn ở đó đi.”
Ánh mắt Dạ Mệnh hướng về cánh cửa Ma Các ngay phía trước.
Ngay sau đó là một tiếng vang chấn động.
Một ánh sáng chói mắt khiến không ai có thể mở được mắt tràn ra.
Sau khi ánh sáng tiêu tán.
Một tòa Thông Thiên đại môn kèm theo mây mù bốc lên hiện ra.
Càn Khôn Vô Giới Môn bên trái là đen, bên phải là trắng, cao xấp xỉ khoảng trăm trượng!
Cứ như Thượng Cổ Thần đình Thiên Khuyết.
Nhìn thôi đã khiến người ta phải chấn động từ đáy lòng.
Dạ Mệnh nhịn không được thán phục: "Chậc chậc, nguy nga đấy.”
Tay phải hắn xuất ra lệnh bài sát thủ khác biệt, đây là lệnh bài sát thủ tượng trưng cho thân phận các chủ Huyết Sát Các của hắn.
Một lệnh bài màu đen hình tròn xuất hiện.
Trên lệnh bài chạm trổ Long Phượng, Kỳ Lân và rất nhiều thần thú khác.
Dưới sự dẫn dắt nào đó, lệnh bài được nâng lên cao rồi thoát khỏi bàn tay hắn, bay đến trung tâm của Càn Khôn Vô Giới Môn.
Keng!
Dạ Mệnh có thể cảm giác được Càn Khôn Vô Giới Môn và lệnh bài đang phát ra tiếng cộng hưởng với nhau.
Sau đó lệnh bài chậm rãi rơi vào trong tay của Dạ Mệnh.
...
“Đây chính là hoàn thành rồi sao?”
“Đúng vậy, Càn Khôn Vô Giới Môn đã in dấu ấn tín vật lên căn nguyên của vật này.”
“Nếu như mọi việc đã giải quyết xong rồi vậy chúng ta đi đến Tuyền Thủy Quận ở bên kia một chuyến trước đã. Những cái còn thừa thì cứ giữ lại để sau này rồi rút.”
Chương 40 Con cá cắn câu
Một ngày sau.
Thiên Vân thành, Toại Nguyên Vương Triều.
Quy mô của Thiên Vân thành rất lớn, sự thịnh vượng sầm uất của nó có thể so sánh với kinh đô của Toại Nguyên Vương Triều.
Còn về phần vì sao nơi đây lại sầm uất như vậy là bởi vì ở đây có Liễu gia, là một trong hai đại gia tộc của Toại Nguyên Vương Triều.
Tại phủ đệ Liễu gia.
“Không phải là hắn ta đã kí kết hiệp ước Huyết Sát Các sao, theo lý thuyết mà nói thì nên giam giữ hắn ta ở chỗ này, tránh đến lúc đó lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
“Nhưng mà cha à, vì sao cha lại thả tiểu tiện chủng kia rời đi chứ? Còn cho hắn ta một phần sản nghiệp rất có giá trị của Liễu gia nữa?”
Liễu Phồn Kiếm, đại nhi tử của Liễu Thanh Phong người đứng đầu Liễu gia không hiểu được mà hỏi cha mình.
Liễu Thanh Phong nghe xong, trên mặt nở một nụ cười nhìn đại nhi tử tuổi còn nhỏ mà đã tiến vào Uẩn Linh hậu kỳ.
“Suy cho cùng thì Liễu Trì Vân kia cũng chỉ là đứa con rơi mà nhị đệ của ta hồi trẻ phong lưu để lại, theo lý mà nói thì cũng được tính là một thành viên của Liễu gia chúng ta. Lúc đầu tiểu tiện chủng đó muốn cắt đứt quan hệ với nhà ta, nhưng mà lại ồn ào huyên náo khắp mấy thành lớn.”
“Hiện tại bên phía Hoàng đế bệ hạ có ý kiến rất lớn với Liễu gia chúng ta, quyết tâm muốn tìm ra manh mối từ Liễu gia. Nếu như lúc này mà chúng ta ra tay đối phó với Liễu Trì Vân, một khi tin tức lộ ra ngoài sẽ chỉ khiến hoàng thất cùng với Phương gia có cơ hội làm ầm ĩ ở chỗ này.”
Nghe xong những lời nói chứa đựng ý tứ sâu xa này, Liễu Phồn Kiếm đột nhiên hiểu ra rồi chắp tay nói:
“Vẫn là cha có tầm nhìn xa trông rộng, Phồn Kiếm đã lĩnh ngộ.”
“Nếu như Kiếm Nhi nhìn tên tiểu tử đó thấy khó chịu thì sau khi chuyện này xong xuôi, đợi Liễu gia leo lên được hoàng vị, muốn tìm một người chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Trong ánh mắt ôn hòa dịu dàng của Liễu Thanh Phong lại lộ ra ánh sáng rét lạnh.
Tuyền Thủy Quận.
Kim Viên Chính tỉ mỉ cẩn thận sắp xếp cho sát thủ Huyết Sát Các ở lại bên trong trạch viện.
“Ồ, Liễu gia lại dễ dàng thả ngươi trở về như vậy sao? Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào để cứu ngươi ra khỏi Liễu gia.”
Du Vô Gian thảnh thơi nhàn nhã nằm ở trên mái ngói của trạch viện.
Nhìn thấy Liễu Trì Vân vẻ mặt trầm mặc đẩy cửa bước vào thì nhíu mày.
Mấy ngày trước, không biết Liễu Trì Vân đã nghe thông tin ở đâu, biết được di vật của mẫu thân hắn ta vẫn còn ở Liễu gia.
Kết quả là ép bản thân chạy về nơi mà mình ghét nhất cuộc đời.
Thậm chí không thèm nghe Du Vô Gian khuyên bảo.
Mà suy nghĩ của Du Vô Gian cũng không giống với người bình thường.
Nếu đổi lại là một người khác thì cho dù thế nào cũng phải ngăn cản Liễu Trì Vân đi tìm cái chết.
Nhưng Du Vô Gian nhìn thấy Liễu Trì Vân không nghe lời khuyên bảo thì trực tiếp để mặc để cho hắn ta rời đi.
Liễu Trì Vân cố gắng chịu đựng sự bất bình ở trong lòng, hơi nghiến răng nghiến lợi sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta…”
Chuyện hắn ta định nói chính là chuyện giấy tờ giao dịch sinh tử.
Mặc dù đã lấy lại được di vật, nhưng lại bị người Liễu gia mạnh mẽ cưỡng ép ký vào hiệp ước Huyết Sát Các thần bí trong lời đồn.
Hắn ta cũng đã từng nghe nói qua về hiệp ước này.
Nghe nói có người sau khi giao dịch đã vi phạm mức thù lao đã thỏa thuận trước đó với Huyết Sát Các. Kết quả là chưa đến một khắc đồng hồ một ngọn lửa kì lạ bùng lên trên cơ thể người đó, sau đó người kia bị thiêu chết.
Kể từ thời điểm ký kết thì Liễu Trì Vân đã hiểu rõ, chắc chắn Liễu gia muốn làm trái hẹn ước với Huyết Sát Các, đến lúc đó hình phạt nghiêm khắc của hiệp ước sẽ lại do chính mình gánh chịu.
Nhưng mà Liễu Trì Vân không hối hận.
Dù sao thì nguyện vọng của cuộc đời hắn ta chính là lấy được tro cốt của mẫu thân mình ở Liễu gia.
Trong nháy mắt thân hình của Du Vô Gian xuất hiện ngay bên cạnh Liễu Trì Vân.
Hắn ta đưa tay phải lên vỗ vai Liễu Trì Vân, nói: “Ngươi định nói gì ta đều biết hết.”
“Hiện tại có một cơ hội ở ngay trước mặt của ngươi, ngươi hãy nắm giữ thật tốt, ngươi không cần phải chết cũng có thể tiêu diệt được Liễu gia. Nếu như không nắm bắt được vậy thì ngươi chỉ có thể đánh mất mạng sống của mình chỉ vì sự bốc đồng của bản thân.”
Không đợi Liễu Trì Vân hiểu được hàm ý ở trong đó, đột nhiên hắn ta cảm thấy mọi thứ ở trước mặt bắt đầu quay cuồng.
Trong chốc lát Liễu Trì Vân tỉnh táo lại.
Hắn ta lập tức kinh ngạc.
Không phải bản thân còn đang ở trong trạch viện hay sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở một chỗ như vậy chứ?
Liễu Trì Vân liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh tối đen như mực.
“Ngươi là Liễu Trì Vân sao?”
Một âm thanh kỳ ảo không gì sánh được đột nhiên vang lên.
“Ngươi là ai?”
Hai tay Liễu Trì Vân nắm chặt hũ tro cốt, ngập ngừng hỏi một câu.
“Đừng hoảng sợ, ta chính là các chủ của Huyết Sát Các.”
“Căn cứ theo tình báo của mấy ngày nay, đại khái biết được Phương gia ngoại trừ sở hữu lượng lớn tông sư Động Linh bên ngoài thì còn có cường giả Dưỡng Thần trấn thủ.”
Không cần nói cũng biết.
Cá lớn mà hắn nhắc đến lúc trước là Phương gia, một trong hai đại thế gia của Toại Nguyên Vương Triều.
Địa vị chỉ sau vương thất.
Dạ Mệnh nghe Toán Loạn Thiên nói thì mặt cũng không gợn sóng.
Đại gia tộc có gốc rễ đã lâu ở Toại Nguyên Vương Triều như Phương gia thì có cường giả Dưỡng Thần trấn giữ là chuyện rất bình thường.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là có mấy người Dưỡng Thần Cảnh.
Toán Loạn Thiên như nhìn thấy suy tư của Dạ Mệnh, hắn ta nói tiếp.
“Phòng ngự tình báo của Phương gia rất tốt, vậy nên chúng ta khó mà dò xét vào trong được, không thể biết được tình báo chính xác về Dưỡng Thần Cảnh.”
“Nhưng mà hôm qua người của Liễu gia đã cung cấp một tin tức cho chúng ta, biết được rằng cường giả Dưỡng Thần ngoại trừ gia chủ Phương gia là Phương Hùng Bá thì còn có một tên lão tổ và thái thượng cung phụng.”
"Liễu gia?" Dạ Mệnh cau mày.
“Chính là Liễu gia mà các chủ nghĩ đến.”
Toán Loạn Thiên nói xong thì giải thích: “Sau khi các chủ nói chuẩn bị đối phó Phương gia thì ta đã lén phái người liên lạc với Liễu gia.”
“Còn việc tại sao lại liên hệ thì xin các chủ để ta nói rõ.”
“Chúng ta... Sau khi nói chuyện với nhau thì đúng như ta dự liệu, Liễu gia nhẹ nhàng đáp ứng.”
Chân mày nhíu chặt của Dạ Mệnh dần dần giãn ra.
Dạ Mệnh nghe kế hoạch khủng bố của người có tâm tư kín đáo như Toán Loạn Thiên, hắn có cảm giác mình đã quyết định chính xác.
Giao Huyết Sát Các cho người như vậy quản lý thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh thôi sẽ đạt đến kết quả mà mình mong muốn.
Dạ Mệnh gật đầu.
Trong hai đại gia tộc ở thế hệ này của hoàng đế Toại Nguyên, hắn rõ ràng nghiêng một bên về Phương gia.
Một mặt là bởi vì Phương gia có công trợ giúp, mặt khác là vì Hoàng Đế đã muốn chỉnh đốn.
Hàng năm hai đại gia tộc đều hút máu của vương triều, hợp lại đã bằng một năm thu thuế của Toại Nguyên Vương Triều. Có khi còn hơn chứ không kém!
Đương kim Hoàng Đế hiển nhiên cũng nhìn ra nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì vương triều này cũng bị hai quỷ hút máu đó hút khô nên chỉ có thể chọn trước một trong hai.
Nếu như tiến hành chỉnh đốn thì thậm chí có thể diệt tộc luôn.
Như vậy cũng có thể gián tiếp khôi phục nguy cơ tài chính của Toại Nguyên Vương Triều.
Nếu như không có Liễu gia, tuy vương triều có thể bị rung chuyển một thời gian, nhưng đã cắt bỏ được khối u ác tính thì về sau sẽ ung dung hơn nhiều.
Người của Liễu gia đương nhiên đã nhìn thấu sự cấu kết của triều đình và Phương gia.
Họ vì tự bảo vệ mình nên đã lôi kéo những thế lực ngầm của vương triều.
Mà danh Huyết Sát Các này hiện giờ cũng đã náo loạn toàn bộ vương triều rồi.
Còn chưa kể đến Huyết Sát Các đã giết con trai trưởng của gia chủ Phương gia.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Vậy nên khi Toán Loạn Thiên phái người đi câu thông với Liễu gia thì đối phương không nói hai lời đã đáp ứng.
Dạ Mệnh có chút ngạc nhiên: “Điều kiện để Liễu gia đồng ý kết liên minh là gì?”
“Bọn họ muốn chúng ta giết một người.”
"Ai?"
“Đương kim Hoàng Đế Toại Nguyên – Toại Bình Thương!”
Lần này Dạ Mệnh không còn bình tĩnh nữa, khi hắn nghe được cái tên này thì nhướng mắt.
Dạ Mệnh cười nhạt: “Ta đúng là xem thường Liễu gia này rồi, ta còn tưởng rằng họ muốn giết người bên Phương gia chứ. Không ngờ là trực tiếp yêu cầu chúng ta hành thích vua!”
“Tuy là với thực lực bây giờ của chúng ta thì giết Toại Bình Thương không khó. Nhưng theo ta được biết thì Hoàng Đế Toại Nguyên là Dưỡng Thần nhị trọng thiên, thù lao để giết một Dưỡng Thần nhị trọng thiên là không nhỏ đâu.”
Toán Loạn Thiên nghe vậy thì nói: “Liễu gia đã đáp ứng chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì đến lúc đó sẽ thanh toán một vạn khối linh thạch hạ phẩm, còn có ba bảo dược Huyền Giai thượng phẩm cất giữ đã lâu, hơn nữa... Chuyện sau đó bên Phương gia sẽ do họ giải quyết.”
Dạ Mệnh nghe xong thì gật đầu tự nói với bản thân: “Nghe thì thấy cũng không lỗ đó.”
Dạ Mệnh đột nhiên nghĩ tới một điểm, hắn hỏi: “Đúng rồi, người bên Liễu gia có ký giấy giao dịch sinh tử không?”
Toán Loạn Thiên nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó nói: “Đây là trọng điểm bây giờ ta muốn nói đến, người bên Liễu gia có ký, nhưng người ký không phải gia chủ mà chỉ là một đứa con riêng còn gây tranh cãi.”
Dạ Mệnh nghe được câu này thì sầm mặt.
Không cần đoán cũng biết sau khi chuyện này thành công thì Liễu gia rất có thể sẽ đổi ý.
Nói không chừng còn cắn ngược lại bọn họ!
“Đây cũng là điểm duy nhất trong kế hoạch mà ta đã tính sai. Hẳn là Liễu gia đã tìm hiểu trước về giá trị của giấy giao dịch sinh tử, vì thế họ không dám tùy tiện ký nên chỉ để một đứa con riêng thấp hèn ký mà thôi.”
“Đây là sai sót của ta, xin các chủ giáng tội." Toán Loạn Thiên lắc đầu cười khổ.
"Con riêng..."
Tâm trạng của Dạ Mệnh khá buồn bực.
Không ngờ Liễu gia lại đê tiện như thế, người ký không phải là gia chủ Liễu gia đã nói chuyện với nhau trước đó mà lại là một đứa con riêng!
Chương 38 Càn khôn vô giới môn
“Hay lắm, bình thường chỉ có lão tử gài người khác, giờ lại có người dám gài lão tử!”
Trong lòng Dạ Mệnh âm thầm nhớ kỹ Liễu gia này.
Đợi một thời gian, chỉ cần vừa hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của hệ thống, hắn sẽ triệu hồi một cao thủ Động Phủ Cảnh.
Người đầu tiên tiêu diệt sẽ là Liễu gia!
Sau khi Dạ Mệnh phục hồi tinh thần thì nhìn về phía Toán Loạn Thiên đang thỉnh tội.
Hắn khoát tay: “Được rồi, chuyện này ngươi có công lao cũng có khổ lao, chút chuyện nhỏ còn lại cứ để ta nghĩ biện pháp là được.”
“Còn chuyện gì khác cần báo cáo không?”
Sau đó Toán Loạn Thiên khẽ gật đầu: “Thật ra còn có một việc nhỏ... À... Chuyện này cũng không tính là nhỏ.”
"Nói."
“Các chủ phái ta phân chia mười chuôi chuôi Hổ Phách Kim Đao, đã phân xong chín chuôi, còn một chuôi cuối cùng vốn dĩ ta muốn chia cho Du Vô Gian, nhưng mà hắn lại từ chối.”
“Hắn ngược lại muốn ta xin các chủ đáp ứng với hắn một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Dạ Mệnh đương nhiên có ấn tượng với Du Vô Gian.
Chính là kiếm khách suốt ngày ngậm cây cỏ đuôi chó, vẻ mặt lim dim kia.
Dù sao hắn ta cũng là sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân có tu vi cao nhất do chính mình gọi đến.
Hắn ta đang ở Động Linh cửu trọng, chỉ thiếu một bước là tiến vào nhóm Dưỡng Thần.
Bởi vì hệ thống có thể kiểm tra được sát thủ do mình gọi đến đã hoàn thành được bao nhiêu giao dịch nên bình thường lúc buồn chán Dạ Mệnh sẽ thỉnh thoảng xem qua.
Người hoàn thành nhiều giao dịch nhất trong đó là Du Vô Gian.
Đến nay đã hoàn thành bốn mươi lăm đơn!
Đúng thật là khủng bố!
“Theo như hắn nói với ta thì lần trước lúc ám sát dòng chính Phương gia đã thu được một đệ tử ở Tuyền Thủy quận.”
Dạ Mệnh trong lòng thầm nhủ một tiếng: “Ta nhớ Du Vô Gian này lúc ở nguyên thế giới dù bản thân có công pháp thất truyền hậu thế cũng nhất quyết không thu một người đệ tử nào, sao tự dưng lại thu nhận đệ tử? Đổi tính rồi hả?”
Hắn tự đánh giá một chút: “Muốn thu đệ tử thì cứ thu, ta cũng không quy định sát thủ trong các không thể nhận đệ tử.”
Lời nói của Dạ Mệnh xoay chuyển: “Đương nhiên nếu như người đệ tử kia có tâm thuật bất chính, không có ý tốt với Huyết Sát Các thì sư tôn phải tiêu diệt thẳng tay. Nếu không thì đến lúc đó đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
“À... Theo như hắn nói thì người đệ tử kia chắc là đệ tử Liễu gia.”
Chân mày Dạ Mệnh dần nhíu chặt.
Toán Loạn Thiên thấy biểu tình của Dạ Mệnh có gì đó không ổn thì vội bổ sung thêm một câu.
“Nhưng tên đệ tử Liễu gia đó là con riêng, chịu đủ ấm ức nên mới tới Tuyền Thủy quận.”
“Con riêng của Liễu gia? Chẳng lẽ là người ký giấy giao dịch sinh tử sao?”
Ánh mắt Dạ Mệnh sáng lên.
Toán Loạn Thiên cân nhắc nửa ngày mới nói ra một câu: “Ta cũng không biết, có điều con riêng của Liễu gia rất nhiều, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ.”
"Phải cũng được mà không phải cũng được, trong lòng ta đã có diệu kế."
Dạ Mệnh nhếch môi, dường như trong lòng đã có tính toán.
Nếu Liễu gia đã đào một cái hố chờ ta nhảy vào. Vậy thì ta sẽ để bọn họ tự nhảy xuống cái hố không ngờ tới này!
“Ngươi nói với bên Liễu gia rằng chuyện này liên quan trọng đại, chúng ta cần mấy tháng để chuẩn bị.”
“Còn Du Vô Gian và đệ tử là con riêng Liễu gia kia thì ta sẽ tự mình đến gặp.”
“Vâng.”
Dạ Mệnh nói xong thì xoay người bước vào hư không rồi biến mất khỏi nơi này.
...
Bên trong Trấn Ngục Ma Các bí cảnh.
“Hệ thống, khối Hung Giáp này đổi được bao nhiêu điểm uy vọng?”
[Hồi ký chủ, pháp bảo Địa Giai thượng phẩm 'Tủy Ngọc Bảo Giáp' này có giá trị ba vạn uy vọng.]
“Có ba vạn thôi sao, ít quá. Mấy cái này có hơn không?”
Dạ Mệnh vung tay lên.
Trên tay có một cái Nạp Giới Phương Thốn Vật.
Lại một ánh sáng thoáng qua.
Mấy trăm bảo dược và pháp bảo Hoàng Giai cũng như Huyền Giai lần lượt xuất hiện.
Những thứ này đều là vật phẩm trao đổi trong giao dịch mua mạng người ở Huyết Sát Các từ trước đến nay.
[Hồi ký chủ, tất cả chỗ này có giá trị một vạn điểm, thêm 'Tủy Ngọc Bảo Giáp' lúc nãy thì tổng cộng là bốn vạn điểm uy vọng. Có muốn đổi hay không?]
Trong lòng Dạ Mệnh đã tính toán xong, gật đầu: “Đổi.”
Những bảo dược và pháp bảo trên mặt đất lần lượt biến mất.
Cùng lúc đó.
Mười sáu vạn điểm uy vọng ban đầu biến thành hai mươi vạn.
“Có thể rút thưởng hai lần, rút một lần thử nghiệm trước. Nếu vận may tốt thì tiếp tục rút, còn xui xẻo thì giữ lại.”
Dạ Mệnh nói thầm một tiếng.
Phương pháp này là do hắn tổng kết lại sau khi đã rút thưởng nhiều năm.
"Hệ thống, ta muốn rút thưởng."
Dứt lời, trước mặt Dạ Mệnh lại trồi lên ba khay rút thưởng quen thuộc.
Hắn không quan sát gì thêm. Ánh mắt hắn tập trung vào trên đĩa quay màu tím có giá trị mười vạn điểm uy vọng.
“Ồ, hệ thống còn biết thiết lập lại nữa chứ.”
Dạ Mệnh phát hiện lần này thưởng ở đĩa quay màu tím đã khác xa so với lúc trước.
Trước đây đĩa quay rõ ràng chỉ có thưởng bốn cái màu tím đậm.
Lần này lại tăng đến sáu cái!
Chương 39 Càn khôn vô giới môn 2
“Chẳng lẽ đây là muốn cho ta trúng sao?"
Dạ Mệnh nhếch miệng cười.
Hắn nhìn sáu bảo vật nếu đặt ở ngoại giới thì đại năng Thánh Cảnh cũng sẽ tranh giành khốc liệt kia rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Tay phải chạm một cái.
Hai mươi vạn điểm uy vọng chớp mắt đã mất mười vạn điểm.
Cùng lúc này, kim trên vòng quay bắt đầu xoay chầm chậm.
Dạ Mệnh nín thở.
Mãi đến khi cây kim gần như chỉ vào khu vực kim sắc.
Dạ Mệnh thấy nó chỉ còn cách khu vực kim sắc đó mấy li thì mở miệng ra: “Phù phù phù!”
Hắn muốn để cây kim quay tiếp thêm một chút.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ phí công.
Cây kim cuối cùng vẫn dừng tại chỗ đó.
“Mẹ kiếp, rõ ràng chỉ còn kém mấy li.”
Hắn dùng tay phải xoa mi tâm.
Đời người thật đúng là thay đổi nhanh chóng.
Sau đó ánh mắt Dạ Mệnh vẫn tập trung tại khu vực thưởng màu tím kia.
[Càn Khôn Vô Giới Môn x]’
Càn Khôn Vô Giới Môn... Hệ thống, đây là cái gì vậy?”
Dạ Mệnh nhìn cái tên này thì thấy có hơi hiếu kỳ.
Nghe Dạ Mệnh hỏi vậy thì một giao diện ảo xuất hiện.
Trên đó là thông tin về Càn Khôn Vô Giới Môn.
[Càn Khôn Vô Giới Môn]
[Phẩm cấp: Thánh Giai hạ phẩm]
[Tác dụng: 1, tay cầm tín vật, mặc niệm mệnh lệnh, có thể mở ra một Truyền Tống Môn tạm thời, từ đó vượt chướng ngại đến đây.]
[2, Càn Khôn Vô Giới Môn có thể thành lập liên kết với bất kỳ một Truyền Tống Trận nào, từ đó tiến hành truyền tống.]
[3, ...]
Dạ Mệnh nhìn một chuỗi dài tác dụng ở phía sau.
Sau đó hắn không tự chủ được mà nhíu mày.
Hắn hỏi: “Hệ thống, cái gọi là tín vật là gì thế?”
[Hồi ký chủ, ký chủ có thể tùy ý lựa chọn một vật làm tín vật của Càn Khôn Vô Giới Môn.]
Dạ Mệnh gật đầu: "Nếu như ta lấy lệnh bài sát thủ làm tín vật, vậy sau này hệ thống ngươi có thể khiến những sát thủ mang theo lệnh bài sát thủ có thêm công năng này không?”
Lệnh bài sát thủ là Dạ Tẫn lấy ra từ hệ thống, mỗi sát thủ đều có lệnh bài này trên người.
Tác dụng lớn nhất của lệnh bài sát thủ là để chứng minh thân phận của sát thủ.
Lệnh bài sát thủ, Huyết Sát Lệnh, giấy giao dịch sinh tử, ba thứ này đều là quà mà hệ thống mang đến cho tân thủ như mình.
Lệnh bài sát thủ đại diện cho thân phận sát thủ của Huyết Sát Các.
Huyết Sát Lệnh đại diện cho tối hậu thư đối với nhân vật bị ám sát.
Còn giấy giao dịch sinh tử dùng để bảo đảm tính công bằng cho giao dịch của song phương.
Giống như giấy giao dịch sinh tử và Huyết Sát Lệnh, lệnh bài sát thủ cũng không có hạn chế, chỉ cần Dạ Mệnh muốn là hệ thống có thể tùy ý làm ra một cái cho hắn.
[Hồi ký chủ, phương pháp này có thể thực hiện được.]
Dạ Mệnh nghe vậy thì sáng mắt, lập tức đáp ứng: “Được, tín vật sẽ là lệnh bài sát thủ.”
Trước đó hắn còn đang đau đầu vì vấn đề này, hiện tại chỉ có mình hắn mới có thể đi vào Trấn Ngục Ma Các, người khác muốn vào thì phải được mình đưa vào.
Hoặc là cưỡng ép phá vỡ giới bích mới vào được.
Ngoài ra thì không còn bất kỳ cách nào khác nữa.
Bây giờ Càn Khôn Vô Giới Môn này không thể nghi ngờ là đã mang đến trợ giúp cực lớn cho hắn.
Giọng hướng dẫn của hệ thống vang lên: “Mời ký chủ chọn ra một địa điểm để phóng xuất Càn Khôn Vô Giới Môn, sau đó đặt lệnh bài sát thủ vào.”
Dạ Mệnh ngắm nhìn bốn phía rồi suy nghĩ một chút.
“Đặt đem Càn Khôn Vô Giới Môn ở đó đi.”
Ánh mắt Dạ Mệnh hướng về cánh cửa Ma Các ngay phía trước.
Ngay sau đó là một tiếng vang chấn động.
Một ánh sáng chói mắt khiến không ai có thể mở được mắt tràn ra.
Sau khi ánh sáng tiêu tán.
Một tòa Thông Thiên đại môn kèm theo mây mù bốc lên hiện ra.
Càn Khôn Vô Giới Môn bên trái là đen, bên phải là trắng, cao xấp xỉ khoảng trăm trượng!
Cứ như Thượng Cổ Thần đình Thiên Khuyết.
Nhìn thôi đã khiến người ta phải chấn động từ đáy lòng.
Dạ Mệnh nhịn không được thán phục: "Chậc chậc, nguy nga đấy.”
Tay phải hắn xuất ra lệnh bài sát thủ khác biệt, đây là lệnh bài sát thủ tượng trưng cho thân phận các chủ Huyết Sát Các của hắn.
Một lệnh bài màu đen hình tròn xuất hiện.
Trên lệnh bài chạm trổ Long Phượng, Kỳ Lân và rất nhiều thần thú khác.
Dưới sự dẫn dắt nào đó, lệnh bài được nâng lên cao rồi thoát khỏi bàn tay hắn, bay đến trung tâm của Càn Khôn Vô Giới Môn.
Keng!
Dạ Mệnh có thể cảm giác được Càn Khôn Vô Giới Môn và lệnh bài đang phát ra tiếng cộng hưởng với nhau.
Sau đó lệnh bài chậm rãi rơi vào trong tay của Dạ Mệnh.
...
“Đây chính là hoàn thành rồi sao?”
“Đúng vậy, Càn Khôn Vô Giới Môn đã in dấu ấn tín vật lên căn nguyên của vật này.”
“Nếu như mọi việc đã giải quyết xong rồi vậy chúng ta đi đến Tuyền Thủy Quận ở bên kia một chuyến trước đã. Những cái còn thừa thì cứ giữ lại để sau này rồi rút.”
Chương 40 Con cá cắn câu
Một ngày sau.
Thiên Vân thành, Toại Nguyên Vương Triều.
Quy mô của Thiên Vân thành rất lớn, sự thịnh vượng sầm uất của nó có thể so sánh với kinh đô của Toại Nguyên Vương Triều.
Còn về phần vì sao nơi đây lại sầm uất như vậy là bởi vì ở đây có Liễu gia, là một trong hai đại gia tộc của Toại Nguyên Vương Triều.
Tại phủ đệ Liễu gia.
“Không phải là hắn ta đã kí kết hiệp ước Huyết Sát Các sao, theo lý thuyết mà nói thì nên giam giữ hắn ta ở chỗ này, tránh đến lúc đó lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
“Nhưng mà cha à, vì sao cha lại thả tiểu tiện chủng kia rời đi chứ? Còn cho hắn ta một phần sản nghiệp rất có giá trị của Liễu gia nữa?”
Liễu Phồn Kiếm, đại nhi tử của Liễu Thanh Phong người đứng đầu Liễu gia không hiểu được mà hỏi cha mình.
Liễu Thanh Phong nghe xong, trên mặt nở một nụ cười nhìn đại nhi tử tuổi còn nhỏ mà đã tiến vào Uẩn Linh hậu kỳ.
“Suy cho cùng thì Liễu Trì Vân kia cũng chỉ là đứa con rơi mà nhị đệ của ta hồi trẻ phong lưu để lại, theo lý mà nói thì cũng được tính là một thành viên của Liễu gia chúng ta. Lúc đầu tiểu tiện chủng đó muốn cắt đứt quan hệ với nhà ta, nhưng mà lại ồn ào huyên náo khắp mấy thành lớn.”
“Hiện tại bên phía Hoàng đế bệ hạ có ý kiến rất lớn với Liễu gia chúng ta, quyết tâm muốn tìm ra manh mối từ Liễu gia. Nếu như lúc này mà chúng ta ra tay đối phó với Liễu Trì Vân, một khi tin tức lộ ra ngoài sẽ chỉ khiến hoàng thất cùng với Phương gia có cơ hội làm ầm ĩ ở chỗ này.”
Nghe xong những lời nói chứa đựng ý tứ sâu xa này, Liễu Phồn Kiếm đột nhiên hiểu ra rồi chắp tay nói:
“Vẫn là cha có tầm nhìn xa trông rộng, Phồn Kiếm đã lĩnh ngộ.”
“Nếu như Kiếm Nhi nhìn tên tiểu tử đó thấy khó chịu thì sau khi chuyện này xong xuôi, đợi Liễu gia leo lên được hoàng vị, muốn tìm một người chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”
Trong ánh mắt ôn hòa dịu dàng của Liễu Thanh Phong lại lộ ra ánh sáng rét lạnh.
Tuyền Thủy Quận.
Kim Viên Chính tỉ mỉ cẩn thận sắp xếp cho sát thủ Huyết Sát Các ở lại bên trong trạch viện.
“Ồ, Liễu gia lại dễ dàng thả ngươi trở về như vậy sao? Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào để cứu ngươi ra khỏi Liễu gia.”
Du Vô Gian thảnh thơi nhàn nhã nằm ở trên mái ngói của trạch viện.
Nhìn thấy Liễu Trì Vân vẻ mặt trầm mặc đẩy cửa bước vào thì nhíu mày.
Mấy ngày trước, không biết Liễu Trì Vân đã nghe thông tin ở đâu, biết được di vật của mẫu thân hắn ta vẫn còn ở Liễu gia.
Kết quả là ép bản thân chạy về nơi mà mình ghét nhất cuộc đời.
Thậm chí không thèm nghe Du Vô Gian khuyên bảo.
Mà suy nghĩ của Du Vô Gian cũng không giống với người bình thường.
Nếu đổi lại là một người khác thì cho dù thế nào cũng phải ngăn cản Liễu Trì Vân đi tìm cái chết.
Nhưng Du Vô Gian nhìn thấy Liễu Trì Vân không nghe lời khuyên bảo thì trực tiếp để mặc để cho hắn ta rời đi.
Liễu Trì Vân cố gắng chịu đựng sự bất bình ở trong lòng, hơi nghiến răng nghiến lợi sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ta…”
Chuyện hắn ta định nói chính là chuyện giấy tờ giao dịch sinh tử.
Mặc dù đã lấy lại được di vật, nhưng lại bị người Liễu gia mạnh mẽ cưỡng ép ký vào hiệp ước Huyết Sát Các thần bí trong lời đồn.
Hắn ta cũng đã từng nghe nói qua về hiệp ước này.
Nghe nói có người sau khi giao dịch đã vi phạm mức thù lao đã thỏa thuận trước đó với Huyết Sát Các. Kết quả là chưa đến một khắc đồng hồ một ngọn lửa kì lạ bùng lên trên cơ thể người đó, sau đó người kia bị thiêu chết.
Kể từ thời điểm ký kết thì Liễu Trì Vân đã hiểu rõ, chắc chắn Liễu gia muốn làm trái hẹn ước với Huyết Sát Các, đến lúc đó hình phạt nghiêm khắc của hiệp ước sẽ lại do chính mình gánh chịu.
Nhưng mà Liễu Trì Vân không hối hận.
Dù sao thì nguyện vọng của cuộc đời hắn ta chính là lấy được tro cốt của mẫu thân mình ở Liễu gia.
Trong nháy mắt thân hình của Du Vô Gian xuất hiện ngay bên cạnh Liễu Trì Vân.
Hắn ta đưa tay phải lên vỗ vai Liễu Trì Vân, nói: “Ngươi định nói gì ta đều biết hết.”
“Hiện tại có một cơ hội ở ngay trước mặt của ngươi, ngươi hãy nắm giữ thật tốt, ngươi không cần phải chết cũng có thể tiêu diệt được Liễu gia. Nếu như không nắm bắt được vậy thì ngươi chỉ có thể đánh mất mạng sống của mình chỉ vì sự bốc đồng của bản thân.”
Không đợi Liễu Trì Vân hiểu được hàm ý ở trong đó, đột nhiên hắn ta cảm thấy mọi thứ ở trước mặt bắt đầu quay cuồng.
Trong chốc lát Liễu Trì Vân tỉnh táo lại.
Hắn ta lập tức kinh ngạc.
Không phải bản thân còn đang ở trong trạch viện hay sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở một chỗ như vậy chứ?
Liễu Trì Vân liếc nhìn xung quanh.
Xung quanh tối đen như mực.
“Ngươi là Liễu Trì Vân sao?”
Một âm thanh kỳ ảo không gì sánh được đột nhiên vang lên.
“Ngươi là ai?”
Hai tay Liễu Trì Vân nắm chặt hũ tro cốt, ngập ngừng hỏi một câu.
“Đừng hoảng sợ, ta chính là các chủ của Huyết Sát Các.”