-
Chương 36 Lấy một địch ba
Người trước mắt này quả thực quá mức lớn lối!
Dù cho có là Đại Tông Sư Động Linh cửu trọng cũng không dám bất kính với Đốc Sát Sứ bọn họ như thế.
Bởi vì họ đại diện cho thánh chỉ của hoàng đế vương triều.
Bất luận ngươi là ai, chỉ cần chưa vượt qua Động Linh bước vào Dưỡng Thần thì gặp Đốc Sát Sứ bọn họ cũng không dám bất kính!
Ba người vây quanh Vũ Trấn, thành một thế vây tam giác.
Hai tay kết ấn, ngoài miệng lẩm bẩm một chuỗi chú ngữ.
“Thiên tinh tứ phúc, rồng vận ân trạch... Tam Đấu Dẫn Tinh Trận!"
Ba người cùng hô vang.
Dưới chân Vũ Trấn đột ngột dâng lên một tòa trận pháp.
“Binh trận sao..."
Ánh mắt Vũ Trấn lộ ra sự hoài niệm. Nhưng sự hoài niệm đó trong giây lát đã hóa thành giễu cợt.
“Uy lực của binh trận dựa vào ba yếu tố, chúng nhân chi lực, chúng nhân chi thần và chúng nhân chi tâm.”
“Tuy các ngươi có sát ý mạnh, nhưng lòng đã hết hy vọng, lực cũng chẳng đủ, tinh thần càng là nhu nhược không chịu nổi. Uy lực của binh trận này cùng lắm chỉ có thể dùng để đối phó một tên Động Linh bát trọng thôi."
“Nếu đổi thành đối thủ mạnh hơn thì chỉ cần một bước!”
Vũ Trấn bước về phía trước.
Tam Đấu Dẫn Tinh Trận trông có vẻ vô cùng dũng mãnh lại tan biến trong nháy mắt!
“Phụt, sao có thể chứ!”
“Theo lý thuyết thì ngay cả Động Linh cửu trọng cũng không thể dùng một cước chấn vỡ, rốt cuộc thì ngươi là thần thánh phương nào?”
“Khụ khụ!”
Ba vị Đốc Sát Sứ liên tục bị phản phệ với mức độ khác nhau.
“Chẳng lẽ các hạ thật sự muốn trở thành địch nhân của Toại Nguyên Vương Triều?”
Tống Đốc Sát chịu phản phệ nặng nhất đang nửa quỳ trên mặt đất, nói thêm lần nữa.
"Toại Nguyên Vương Triều?"
Vũ Trấn nghe được bốn chữ này thì trên mặt là vẻ châm chọc không thể nghi ngờ.
“Lúc bản tướng đến thế giới này đã từng xem qua hiện thân của vương triều này.”
“Kết quả lại khiến bản tướng thất vọng, không ngờ rằng vương triều này lại kém cỏi như thế. Tuy tu vi của Hoàng Đế cũng được, nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, dã tâm cũng chỉ thường thôi!"
Tống Đốc Sát hét lớn một tiếng: “To gan! Một dân thường nho nhỏ mà lại dám vũ nhục Hoàng Đế bệ hạ, theo như luật pháp của Toại Nguyên ta thì ngươi phải bị tru di cửu tộc, lột da rút xương!”
"Hừ, luật pháp?"
Vẻ mặt của Vũ Trấn càng thêm khinh thường.
"Gian thần lộng quyền, tham quan vơ vét của cải. Theo ta được biết, mỗi năm có không dưới mấy triệu bách tính xung quanh biên giới của Toại Nguyên Vương Triều các ngươi bị chết đói. Đây cũng là luật pháp của Toại Nguyên các ngươi?”
Ba người bị nói đến mặt đỏ tận mang tai, nhưng lại không thể phản bác được.
Bởi vì sự thật đúng là như vậy!
Căn cứ đã âm thầm điều tra. Hàng năm, ngân lượng và lương thực các loại mà Toại Nguyên Vương Triều phát đi cứu tế biên cảnh, có gần tám phần mười đã bị bọn tham quan âm thầm khấu trừ đi.
Sau đó sẽ dùng giá cao để chuyển giao cho người khác, dùng cái này để thu về một khoản lớn.
Nhưng dù triều đình có biết chuyện này thì cũng chỉ thờ ơ.
Không phải tất cả quan thần đều lạnh lùng vô tình, nhưng bởi vì thế lực phía sau tham quan là Phương gia! Họ đã đạt tới trình độ một tay che trời ở Toại Nguyên Vương Triều rồi.
Hơn nữa đương kim Hoàng Đế có thể ngồi trên long ỷ đó, ngoại trừ tu vi bên ngoài thì bên trong cũng có chút giao tình với Phương gia.
Cho nên chỉ có thể làm như không thấy.
Đây chính là bi ai của Toại Nguyên Vương Triều hiện nay!
“Thật đáng thương, thật đáng buồn, thật đáng tiếc... Dù không có kẻ thù bên ngoài thì với loại vương triều này, hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Vũ Trấn chậm rãi đi tới trước mặt ba người.
"Đương nhiên, không lâu sau thì hiện tượng này sẽ được diệt trừ tận gốc, bởi vì các chủ sẽ dẫn Huyết Sát Các chỉnh đốn lại Toại Nguyên Vương Triều."
Ba người nghe vậy thì thấy sợ hãi.
“Ngươi là người của Huyết Sát Các..."
Tống Đốc Sát và hai vị Đốc Sát Sứ phía sau chưa kịp thấy khiếp sợ thì một đạo hàn quang đã chém bay thủ cấp của ba người!
Đổ máu ba thước!
Vũ Trấn thu hồi binh khí trong tay, lạnh nhạt liếc nhìn ba thi thể không đầu rồi xoay người rời đi.
...
Một khắc trôi qua.
Dạ Mệnh nhìn Vũ Trấn đến đây bẩm báo: “Giải quyết xong rồi?”
Vũ Trấn chắp tay thi lễ: “Hồi các chủ, đã giải quyết xong.”
Tuy Dạ Mệnh đã đoán trước được kết quả nhưng trong lòng vẫn không khỏi giật mình.
Đây chính là sức mạnh của Dưỡng Thần Cảnh.
Hoàn toàn không tốn chút sức đã đánh chết ba tên tông sư Động Linh Cảnh.
"Tốt lắm, ngươi lui xuống trước đi."
"Mạt tướng tuân lệnh."
Vũ Trấn dần dần thối lui.
Dạ Mệnh quay đầu nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Đã giải quyết xong một ít tôm cá nhãi nhép, bây giờ là lúc nên lên kế hoạch xử lý cá lớn như thế nào.”
...
Hình ảnh thay đổi.
Dạ Mệnh đang trò chuyện với Toán Loạn Thiên.
Sau khi trải qua chuyện trước đó, khí tức trên người Toán Loạn Thiên đã bộc phát hùng hậu.
Chỉ thiếu một cơ hội là có thể bước vào Động Linh thất trọng.
Dù cho có là Đại Tông Sư Động Linh cửu trọng cũng không dám bất kính với Đốc Sát Sứ bọn họ như thế.
Bởi vì họ đại diện cho thánh chỉ của hoàng đế vương triều.
Bất luận ngươi là ai, chỉ cần chưa vượt qua Động Linh bước vào Dưỡng Thần thì gặp Đốc Sát Sứ bọn họ cũng không dám bất kính!
Ba người vây quanh Vũ Trấn, thành một thế vây tam giác.
Hai tay kết ấn, ngoài miệng lẩm bẩm một chuỗi chú ngữ.
“Thiên tinh tứ phúc, rồng vận ân trạch... Tam Đấu Dẫn Tinh Trận!"
Ba người cùng hô vang.
Dưới chân Vũ Trấn đột ngột dâng lên một tòa trận pháp.
“Binh trận sao..."
Ánh mắt Vũ Trấn lộ ra sự hoài niệm. Nhưng sự hoài niệm đó trong giây lát đã hóa thành giễu cợt.
“Uy lực của binh trận dựa vào ba yếu tố, chúng nhân chi lực, chúng nhân chi thần và chúng nhân chi tâm.”
“Tuy các ngươi có sát ý mạnh, nhưng lòng đã hết hy vọng, lực cũng chẳng đủ, tinh thần càng là nhu nhược không chịu nổi. Uy lực của binh trận này cùng lắm chỉ có thể dùng để đối phó một tên Động Linh bát trọng thôi."
“Nếu đổi thành đối thủ mạnh hơn thì chỉ cần một bước!”
Vũ Trấn bước về phía trước.
Tam Đấu Dẫn Tinh Trận trông có vẻ vô cùng dũng mãnh lại tan biến trong nháy mắt!
“Phụt, sao có thể chứ!”
“Theo lý thuyết thì ngay cả Động Linh cửu trọng cũng không thể dùng một cước chấn vỡ, rốt cuộc thì ngươi là thần thánh phương nào?”
“Khụ khụ!”
Ba vị Đốc Sát Sứ liên tục bị phản phệ với mức độ khác nhau.
“Chẳng lẽ các hạ thật sự muốn trở thành địch nhân của Toại Nguyên Vương Triều?”
Tống Đốc Sát chịu phản phệ nặng nhất đang nửa quỳ trên mặt đất, nói thêm lần nữa.
"Toại Nguyên Vương Triều?"
Vũ Trấn nghe được bốn chữ này thì trên mặt là vẻ châm chọc không thể nghi ngờ.
“Lúc bản tướng đến thế giới này đã từng xem qua hiện thân của vương triều này.”
“Kết quả lại khiến bản tướng thất vọng, không ngờ rằng vương triều này lại kém cỏi như thế. Tuy tu vi của Hoàng Đế cũng được, nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, dã tâm cũng chỉ thường thôi!"
Tống Đốc Sát hét lớn một tiếng: “To gan! Một dân thường nho nhỏ mà lại dám vũ nhục Hoàng Đế bệ hạ, theo như luật pháp của Toại Nguyên ta thì ngươi phải bị tru di cửu tộc, lột da rút xương!”
"Hừ, luật pháp?"
Vẻ mặt của Vũ Trấn càng thêm khinh thường.
"Gian thần lộng quyền, tham quan vơ vét của cải. Theo ta được biết, mỗi năm có không dưới mấy triệu bách tính xung quanh biên giới của Toại Nguyên Vương Triều các ngươi bị chết đói. Đây cũng là luật pháp của Toại Nguyên các ngươi?”
Ba người bị nói đến mặt đỏ tận mang tai, nhưng lại không thể phản bác được.
Bởi vì sự thật đúng là như vậy!
Căn cứ đã âm thầm điều tra. Hàng năm, ngân lượng và lương thực các loại mà Toại Nguyên Vương Triều phát đi cứu tế biên cảnh, có gần tám phần mười đã bị bọn tham quan âm thầm khấu trừ đi.
Sau đó sẽ dùng giá cao để chuyển giao cho người khác, dùng cái này để thu về một khoản lớn.
Nhưng dù triều đình có biết chuyện này thì cũng chỉ thờ ơ.
Không phải tất cả quan thần đều lạnh lùng vô tình, nhưng bởi vì thế lực phía sau tham quan là Phương gia! Họ đã đạt tới trình độ một tay che trời ở Toại Nguyên Vương Triều rồi.
Hơn nữa đương kim Hoàng Đế có thể ngồi trên long ỷ đó, ngoại trừ tu vi bên ngoài thì bên trong cũng có chút giao tình với Phương gia.
Cho nên chỉ có thể làm như không thấy.
Đây chính là bi ai của Toại Nguyên Vương Triều hiện nay!
“Thật đáng thương, thật đáng buồn, thật đáng tiếc... Dù không có kẻ thù bên ngoài thì với loại vương triều này, hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Vũ Trấn chậm rãi đi tới trước mặt ba người.
"Đương nhiên, không lâu sau thì hiện tượng này sẽ được diệt trừ tận gốc, bởi vì các chủ sẽ dẫn Huyết Sát Các chỉnh đốn lại Toại Nguyên Vương Triều."
Ba người nghe vậy thì thấy sợ hãi.
“Ngươi là người của Huyết Sát Các..."
Tống Đốc Sát và hai vị Đốc Sát Sứ phía sau chưa kịp thấy khiếp sợ thì một đạo hàn quang đã chém bay thủ cấp của ba người!
Đổ máu ba thước!
Vũ Trấn thu hồi binh khí trong tay, lạnh nhạt liếc nhìn ba thi thể không đầu rồi xoay người rời đi.
...
Một khắc trôi qua.
Dạ Mệnh nhìn Vũ Trấn đến đây bẩm báo: “Giải quyết xong rồi?”
Vũ Trấn chắp tay thi lễ: “Hồi các chủ, đã giải quyết xong.”
Tuy Dạ Mệnh đã đoán trước được kết quả nhưng trong lòng vẫn không khỏi giật mình.
Đây chính là sức mạnh của Dưỡng Thần Cảnh.
Hoàn toàn không tốn chút sức đã đánh chết ba tên tông sư Động Linh Cảnh.
"Tốt lắm, ngươi lui xuống trước đi."
"Mạt tướng tuân lệnh."
Vũ Trấn dần dần thối lui.
Dạ Mệnh quay đầu nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Đã giải quyết xong một ít tôm cá nhãi nhép, bây giờ là lúc nên lên kế hoạch xử lý cá lớn như thế nào.”
...
Hình ảnh thay đổi.
Dạ Mệnh đang trò chuyện với Toán Loạn Thiên.
Sau khi trải qua chuyện trước đó, khí tức trên người Toán Loạn Thiên đã bộc phát hùng hậu.
Chỉ thiếu một cơ hội là có thể bước vào Động Linh thất trọng.
Bình luận facebook