-
Chương 71-75
Chương 71 Con sâu con kiến (2)
Con sâu con kiến (2)
“Yên Thủy Vương Triều của các ngươi là cái thá gì? Xách giày cho ta còn không xứng. Gia nhập sao? Đang kể chuyện cười à!”
“Ngươi!”
Dương Ngụy phản ứng lại, trên mặt lửa giận trút trời.
Nhưng lửa giận này đã trực tiếp bị dập tắt chỉ trong giây phút tiếp theo.
Một cơn uy áp mạnh gấp mấy chục lần Từ Nhai Sinh giáng xuống người gã ta.
Cả người Dương Ngụy nằm rạp xuống mặt đất như một con gián thảm thương.
“Chuyện này…”
Trong lòng Dương Ngụy sợ hãi vô cùng!
Cỗ uy áp này còn đáng sợ hơn uy áp của bệ hạ nhà mình gấp trăm lần, người nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng trước mắt này có tu vi cao đến nhường nào vậy!
“Chướng mắt!”
Nương theo giọng nói, một tia sáng chợt lóe lên. Uy áp đột ngột tăng vọt.
Trong khi Dương Ngụy vẫn vô cùng hoảng sợ, gã ta nhanh chóng bị uy áp nghiền nát thành thịt muối!
Mặt đất bị lõm xuống, máu tươi văng tung tóe!
Từ Nhai Sinh giật mình nhìn vị các chủ của Huyết Sát Cát trước mặt này.
Đây là lần thứ hai hắn ta gặp đối phương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Mệnh, trong lòng hắn ta chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc. Không ngờ thần long không thấy đầu đuôi - các chủ Huyết Sát Cát là một nam tử trẻ tuổi như vậy. Nhưng bây giờ xem ra có vẻ hắn ta đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Hắn ta từng nghe nói, khi tu luyện tu vi đạt đến một trình độ nhất định, có thể đạt tới cảnh giới cải lão hoàn đồng.
Vị các chủ Huyết Sát Cát trước mặt này rất có thể là người như vậy.
Dạ Mệnh không biết trong tình cảnh thế này hình tượng của mình đã trở nên vô cùng lợi hại, khiến cho chính mình vang danh khắp nơi.
Dạ Mệnh quay đầu nói với Toán Loạn Thiên: “Không cần ta nói chắc Toán Loạn Thiên cũng biết nên xử lý như thế nào rồi chứ?”
Toán Loạn Thiên khom người thở phào, nói: “Rõ.”
“Về phần ngươi, tiếp tục quản lý mọi việc của vương triều.”
“Từ Nhai Sinh nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của các chủ đại nhân. Tất cả mọi chuyện đều đặt lợi ích của Huyết Sát Cát lên đầu!”
Từ Nhai Sinh nửa quỳ trên mặt đất, nói.
Tại Yên Thủy Vương Triều.
“Bệ hạ, ngài nói thật sao?”
Lúc này, Kim Viên Chính đang nơm nớp lo sợ quỳ gối trên mặt đất.
Trước mặt hắn ta chính là Phúc Mộc Chu - hoàng đế của Yên Thủy Vương Triều.
Hiện tại Kim Viên Chính lấy thân phận là đại sứ của Huyết Sát Cát đến đây gặp mặt Phúc Mộc Chu.
Chẳng qua… Phúc Mộc Chu nở nụ cười: “Đó là chuyện đương nhiên. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Huyết Sát Cát đầu hàng và gia nhập vào Yên Thủy Vương Triều của ta. Trẫm có thể đảm bảo ngươi chính là Hoàng đế tân nhiệm của Toại Nguyên Vương Triều.”
“Thế nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn...”
Kim Viên Chính suy nghĩ đến hậu quả của việc dám phản bội Huyết Sát Cát, cả người lập tức run rẩy dữ dội.
“Nếu bọn chúng không muốn đầu hàng, ngươi cũng có thể làm gián điệp cho Yên Thủy Vương Triều của ta, truyền tin tình báo cho chúng ta. Sau khi phá hủy được Huyết Sát Cát, ngươi vẫn có thể trở thành tân hoàng của Toại Nguyên Vương Triều.”
Nghe vậy, trên mặt Kim Viên Chính lộ vẻ do dự.
Nhìn thấy hắn ta như vậy, Phúc Mộc Chu cười khẽ: “Không biết ngươi đã từng nghe nói đến Bách Lý Tông chưa?”
Kim Viên Chính giật mình: “Bệ hạ nói đến Bách Lý Tông, tông môn lục phẩm có tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nguyên Châu sao?”
“Đúng rồi. Nhi tử thứ hai của trẫm sinh ra đã khác biệt, may mắn được gia nhập vào Bách Lý Tông và trở thành đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão trong đó.”
Nghe được lời này, Kim Viên Chính lập tức nín thở.
Bách Lý Tông đấy!
Đây chính là thế lực lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở cả vùng Thiên Nguyên Châu này.
Hắn ta đã từng nghe nói trong mỗi vương triều việc tu luyện đến Dưỡng Thần Cảnh vô cùng hiếm thấy, nhưng ở Bách Lý Tông lại có hơn mười vị như vậy.
Tông chủ lại càng có được tu vi Dưỡng Thần Cửu Trọng Thiên đáng kinh ngạc!
“Chắn hẳn trẫm không cần phải nói những lời tiếp theo nữa.”
Một lúc lâu sau, Kim Viên Chính nghiến răng nói: “Được, ta hiểu rồi.”
‘Huyết Sát Cát, khoảng thời gian này Kim Viên Chính ta đã dốc sức tận tâm tận lực vì các chủ, nhưng các ngươi lại không chịu trao ngôi vị hoàng vị lấy được dễ như trở bàn tay đó cho ta.
Nếu các ngươi không cho, tự nhiên sẽ có người khác cho!
Vậy cũng đừng trách ta vô tình!’
Trong ánh mắt Kim Viên Chính lộ ra vẻ tàn khốc.
Thời gian trôi nhanh.
Một ngày lặng lẽ trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Kim Viên Chính đã trở lại Toại Nguyên Vương Triều.
Khi hắn ta chuẩn bị đến báo cáo tin tức chuyến đi này cho người trong Huyết Sát Cát, vị sát thủ chuyên tiếp nhận tin tình báo trong Huyết Sát Cát đột nhiên mở miệng: “Toán đại nhân có việc muốn tìm ngươi, ngươi đi theo ta.”
Nghe vậy, trong lòng Kim Viên Chính lập tức run rẩy.
Toán đại nhân? Chính là Toán đại nhân điều khiển tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Huyết Sát Cát đó sao?
Không ngờ quan viên cấp cao của Huyết Sát Cát lại muốn gặp mình.
Không phải bọn họ phát hiện mình làm phản đấy chứ?
Trong thâm tâm Kim Viên Chính nghĩ vậy nhưng sau đó lập tức lắc đầu.
Không thể nào xảy ra chuyện này được.
Dù đây là một đại nhân vật nhưng có lợi hại đến đâu cũng không thể nào dự đoán trước được tiền căn hậu quả.
Chương 72 Kim Viên Chính ngu ngốc
Chương 72: Kim Viên Chính ngu ngốc
Nghe nói đại nhân này có quan hệ vô cùng mật thiết với các chủ thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi của Huyết Sát Cát. Hắn ta có thể nhân cơ hội này để gặp mặt các chủ, hoặc có thể lấy được một chút tin tức tình báo liên quan đến các chủ.
Kim Viên Chính gật đầu nói: “Được.”
Chỉ trong thời gian ngắn, Kim Viên Chính được tên sát thủ kia dẫn đến một con hẻm nhỏ.
Trong lòng Kim Viên Chính không ngừng lẩm bẩm.
Chẳng lẽ gặp nhân vật Toán đại nhân thần bí khó lường ở chỗ này sao?
Nhưng rất nhanh, cảnh tượng tiếp theo gần như khiến cặp mắt hắn ta trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
Tên sát thủ kia cầm lệnh bài nhất đẳng hàng chữ Nhân bên hông lên.
“Vạn giới vô pháp, huyết sát vi pháp, Càn Khôn Vô Giới Môn. Mở ra!”
Tên sát thủ bỗng nhiên bắn ra một tia huyết quang.
Khoảng không trước mặt lập tức xuất hiện một cơn gợn sóng.
“Đi thôi.”
Trong khi Kim Viên Chính vẫn đang khiếp sợ vô cùng thì đã được tên sát thủ dẫn vào.
Sau khi đi vào Trấn Ngục Ma Các, cả người Kim Viên Chính không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Những thứ này là cái quỷ quái gì vậy?
Vốn dĩ ánh mặt trời đang chói chang trên không trung, bỗng chốc cả trời đất biến đổi, trở thành một thế giới nhỏ bao la không có điểm dừng.
Đặc biệt là tòa tháp nguy nga trước mắt kia, tòa lầu các này cao ngất chọc trời đến khó mà tưởng tượng.
Làm sao thế giới này lại có một tòa kiến trúc hùng vĩ như vậy?
Đột nhiên hắn ta nhớ lại mấy lời nói mà mình từng đọc được trong một quyển sách cổ vào mấy năm trước.
Kẻ có năng lực lớn mạnh có thể mở ra một bí cảnh riêng.
Chẳng lẽ Huyết Sát Các tồn tại cường giả cao đến bực này sao?
Đồng thời hắn ta cũng vô cùng sợ hãi.
Sau khi Kim Viên Chính đi vào Trấn Ngục Ma Các.
Toán Loạn Thiên ngồi ở trên một cái ghế, trước mặt bài trí một quầy hàng lớn.
Trên mặt bàn có rất nhiều văn kiện và công vụ.
Ngoài ra không có người nào nữa.
Ngoại trừ tên sát thủ kia và Kim Viên Chính, thì Toán Loạn Thiên là sinh vật sống duy nhất trong tòa lầu này.
“Ngươi chính là Kim Viên Chính?” Toán Loạn Thiên nhìn thấy người đến, hắn ta mỉm cười.
“Thưa Toán đại nhân, chính là tiểu nhân.”
Kim Viên Chính nhanh chóng hồi phục tinh thần, chắp tay thấp giọng nói.
Toán Loạn Thiên nhìn đối phương, cười nói: “Ngươi cảm thấy mình như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi kỳ lạ như vậy, đầu tiên Kim Viên Chính tỏ ra mơ màng không rõ.
Sau đó đáp: “Tiểu nhân cảm thấy mình khá ổn.”
“Vậy ngươi biết đối với Huyết Sát Cát chúng ta mà nói, ngươi là người như thế nào không?”
Kim Viên Chính vô thức trả lời: “Sao ạ?”
Toán Loạn Thiên cười khẽ: “Đối với Huyết Sát Các chúng ta mà nói, loại người như ngươi giống như một quân cờ có thể tùy thời vứt bỏ.”
“Mà bây giờ... Quân cờ lại có âm mưu muốn phản lại người chơi cờ, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Sắc mặt Kim Viên Chính lập tức thay đổi!
Nam tử mặc trường sam màu tím trước mắt này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình.
Đang lúc hắn ta muốn chạy trốn lại phát hiện cả người như bị trúng thuật định thân, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
“Tại sao có thể như vậy?”
Kim Viên Chính vô cùng hoảng sợ.
“Nói cho ngươi một lời sau cùng. Thân là con sâu con kiến thì hãy biết thân phận của mình, đừng mơ tưởng rung chuyển cây đại thụ!”
Bỗng nhiên Kim Viên Chính cảm nhận được có một bàn tay đang đặt ở giữa trán mình.
Con ngươi của hắn ta hơi liếc về phía sau.
Người ra tay đương nhiên chính là sát thủ đưa mình vào nơi Huyết Sát Các này.
“Làm sao ngươi, ngươi biết…”
Giọng nói của Kim Viên Chính khàn đặc, cố gắng nói ra một câu.
Toán Loạn Thiên nghe vậy, mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng người của Huyết Sát Các chỉ có ở trong phạm vi này thôi sao?”
Tròng mắt Kim Viên Chính co rụt lại.
“Ta không khách khí mà thu lấy trí nhớ này của ngươi đâu!”
Giọng điệu âm trầm phát ra từ trong miệng của sát thủ nhất đẳng hành chữ Nhân kia.
“Không, đừng, đợi đã…”
Đôi mắt của Kim Viên Chính trợn trừng, ngữ khí run rẩy.
“A!”
Mấy phút sau.
Trên mặt đất xuất hiện một bộ thi thể với hai con mắt trắng dã.
Không nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của thi thể này chính là Kim Viên Chính.
“Bẩm Toán đại nhân, lúc thuộc hạ vừa mới hấp thu trí nhớ của hắn lại phát hiện Yên Thủy Vương Triều có quan hệ với Bách Lý Tông.”
“A? Tông môn lục phẩm Bách Lý Tông sao... Xem ra ta phải đến hồi báo một chút với các chủ rồi.”
Toán Loạn Thiên lẩm bẩm một tiếng.
Hoàng cung Yên Thủy.
“Lẽ nào lại như vậy! Từ Nhai Sinh này thật to gan, vậy mà hắn ta giám giết sứ thần do trẫm phái đi, thật sự coi rằng trẫm không dám diệt Toại Nguyên Vương Triều của hắn sao?”
Phúc Mộc Chu hung hăng đập cái chén trong tay xuống đất.
Một đám đại thần phía dưới nơm nớp lo sợ.
Ngay tại vừa rồi không lâu, bọn họ đã nhận được tin tức.
Trên Lạc Li thành treo một bộ thi thể đẫm máu.
Nhưng từ trang phục và trang sức người đó mang có thể nhìn ra được hắn ta chính là Dương Ngụy, kẻ ngày hôm trước đột nhiên mất đi liên lạc với người trong triều.
Chương 73 Kim Viên Chính ngu ngốc (2)
Chương 73: Kim Viên Chính ngu ngốc (2)
“Báo!”
Bên ngoài truyền đến một tràn âm thanh vô cùng nôn nóng.
“Chuyện gì?”
Phúc Mộc Chu nhíu mày.
Mấy ngày gần đến, những chuyện liên quan đến Huyết Sát Các và Toại Nguyên Vương Triều quấn quanh người khiến hắn ta vô cùng phiền muộn.
“Đại quân ở biên giới chúng ta nhìn thấy rất nhiều đầu lâu treo ở tường thành của biên giới Toại Nguyên. Trong đó…”
Phúc Mộc Chu hét lớn: “Trong đó cái gì?”
“Ta... Chúng ta nhìn thấy trong đó có đầu của các vị Dưỡng Thần Cảnh khác như thừa tướng đại nhân cùng với Ngô tướng quân …”
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Phúc Mộc Chu đứng bật dậy, cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình nữa, tức giận nói không nên lời.
“Ta... Chúng ta thấy được đầu của thừa tướng đại nhân, còn có Ngô Tướng quân, vả lại còn có không ít tướng sĩ của Yên Thủy chúng ta…”
Lời nói còn chưa nói hết, một cơn khí tức Dưỡng Thần Lục Trọng Thiên từ trên người Phúc Mộc Chu nổi lên!
Khí thế mạnh mẽ, uy áp trấn áp lòng người!
“Khốn khiếp!”
Phúc Mộc Chu hét to, tiếng vang bay xa ngàn dặm, như tiếng gầm thét của một con sư tử.
Hai mắt Phúc Mộc Chu giăng đầy tơ máu, tay phải chỉ về phía một vị đại thần.
“Không phải ngươi nói với trẫm rằng hiện tại Toại Nguyên Vương Triều chỉ đang kéo dài hơi tàn, khí số đã hết hay sao? Nhưng bây giờ lại là có chuyện gì xảy ra thế hả?”
Vị đại thần bị chỉ mặt gọi tên kia đã bị dọa cho sợ tiểu ra quần.
Trong giọng nói của ông ta xen lẫn âm thanh nức nở, không ngừng dập đầu: “Bẩm bệ hạ, dù tu vi của thần chỉ ở Động Linh Cảnh, tuy thuật bói toán không dám coi là đệ nhất ở vương triều nhưng cũng tự nhận bản thân mình không thấp. Khi đó thần thật sự nhìn trộm thấy được khí vận của Toại Nguyên Vương Triều đã hết. Hiện tại chính là thời cơ tốt để mở rộng tiến công... Thần cũng không biết, vì sao…”
Ông ta chưa nói xong, hai mắt đột nhiên tối sầm.
Chỉ thấy bỗng nhiên đầu của ông ta lăn xuống mặt đất.
Trong ánh mắt của Phúc Mộc Chu chứa sát ý dày đặc, trầm giọng nói: “Trẫm... không thích nghe lời nói nhảm.”
Dường như giết được một người khiến cơn phẫn nộ trong lòng hắn ta mới dịu bớt.
Phúc Mộc Chu chậm rãi ngồi trở lại ghế rồng.
“Truyền lệnh xuống dưới, liên lạc hai vương triều Thiên Bình với Phá Thế cho trẫm. Lần này trẫm muốn dùng trăm vạn hùng binh để tiêu diệt triệt Toại Nguyện Vương Triều và Huyết Sát Các chết tiệt đó!”
“Vâng!”
…
“Các chủ đại nhân, thuộc hạ đã làm theo những gì ngài căn dặn.”
Trong vương cung, Từ Nhai Sinh nửa người quỳ xuống đất về phía Dạ Mệnh.
“Được, hiện giờ chỉ còn bước tiếp theo nữa.”
Dạ Mệnh ngồi trên ngai rồng cười toe toét.
Lúc này, những sát thủ phái đi đó chắc hẳn lúc này đã đến ba vương triều kia rồi.
Một dân số khổng lồ như vậy có thể cung cấp cho hắn không ít số lượng giao dịch đấy.
Trong vài ngày tiếp theo, vì chuyện treo đầu người trên tường đã khiến cho hoàng đế của ba vương triều đều vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng tức giận khôn xiết.
Tất nhiên, thực sự tức giận vẫn là hai vương triều Yên Thuỷ và Thiên Bình.
Vì cả hai đều đã mất đi một cường giả Dưỡng Thần bát trọng thiên.
Mặc dù không biết Toại Nguyện Vương Triều đã dùng phương pháp quái lạ gì để đánh bại nhiều Dưỡng Thần Cảnh và mười vạn quân tinh nhuệ.
Nhưng họ có thể chắc chắn rằng…
Toại Nguyện Vương Triều chắc chắn cũng tổn thương nguyên khí nghiêm trọng vì chuyện này, bây giờ chắc chắn là thời điểm tốt nhất để tấn công.
Vào lúc ba vương triều mưu đồ bí mật cho một cuộc tấn công quy mô lớn chưa được bao lâu thì vương triều của mỗi người bọn họ đột nhiên cũng liên tiếp xảy ra rất nhiều hỗn loạn.
Nhiều quan thần không hiểu vì sao lại nhận được một tấm lệnh bài màu đồng thau quái lạ ở nhà.
Vào ngày thứ hai hoặc là lúc nửa đêm thì được người ta phát hiện đã chết thảm ở trong nhà và ở những nơi khác.
Khắp nơi trong vương triều cũng đã nhanh chóng phát hiện được thân phận của những thích khách này. Họ đều đến từ một tổ chức tên là Huyết Sát Các!
Nhưng cho dù đã biết được thân phận của đối phương nhưng nha môn của các vương triều cũng không thể định vị chính xác được tung tích và mục tiêu tiếp theo của đối phương.
Điều duy nhất có thể chắc chắn được chính là những người bị ám sát bởi sát thủ Huyết Sát Các, hình như hầu hết đều là những người giàu có quyền lực.
…
Nha môn của Vương Nguyên huyện ở Thiên Bình Vương Triều.
“Lẽ nào lại như vậy, đám sát thủ Huyết Sát Các này rốt cuộc là cái quái quỷ gì vậy? Nếu cứ tiếp tục có thêm vài thương gia giàu có quyền quý bị ám sát như vậy thì con đường quan liêu của lão tử sẽ hoàn toàn kết thúc mất!”
Thục Phá Phong nhìn những bản án ám sát ở trước mặt, đầu óc vô cùng đau nhức.
Lúc này một nha dịch bước vào.
“Đại nhân, vừa nãy có một vụ tai nạn xe xảy ra ở trên phố, một thường dân chết ngay tại chỗ, kẻ tông phải người tự xưng là Vạn Kim Quán, hơn nữa tự xưng tên họ muốn ngài chủ trì công bằng.”
Nghe vậy.
Thục Phá Phong vừa nãy còn đang đầy phiền não khi nghe thấy ba từ ‘Vạn Kim Quán’ thì cả người đột nhiên mở mắt ra và nói: “Đi!”
Chương 74 Tai nạn
Chương 74: Tai nạn
Đường phố ở bên ngoài.
Một hài đồng máu me bê bết nằm liệt tại chỗ.
Nữ tử còn lại được nghi là mẫu thân của hài đồng, đang không ngừng gào khóc với hài đồng đã tắt thở.
Còn thủ phạm chính là nam tử thanh niên trong bộ trang phục sang trọng.
Điều trước tiên nam tử thanh niên nhìn không phải là hài đồng đã bị mình tông chết mà là nhìn con ngựa trắng có vài vết thương nhỏ ở bên cạnh mình.
“Lân Long à, không sao chứ Lân Long, ôi, đều tại kỹ năng điều khiển của ta vẫn chưa thuần thục, mi không bị ngã thương chứ.”
Nam tử thanh niên nhìn vết thương nhỏ ở chân phải trước của con bạch mã với vẻ mặt vô cùng áy náy.
Sau đó ngay lập tức quay người sang mẫu thân của hài đồng bị vô tình tông chết do kỹ năng điều khiển không thuần thục của mình, dẫn đến cho ngựa lao vào đám đông.
Cau chặt mày nói: “Khóc cái gì mà khóc? Không phải chỉ là tông chết người thôi sao? Lát nữa ta đền mười mấy lượng vàng cho ngươi, ngươi về sinh thêm một đứa nữa không phải là được rồi sao?”
Hừ!
Một câu nói khiến cho mọi người kinh ngạc!
Thậm chí đến đám đông ăn dưa đang vây quanh xem cũng không khỏi nổi gân xanh muốn ra tay với nam tử thanh niên khi nghe thấy những lời này.
Nhưng ngay sau đó đã bị ngăn lại.
“Ngươi điên rồi à, cha của hắn ta chính là huyện trưởng của Vương Nguyên huyện đấy, nghe nói tổ tiên của hắn ta có quan hệ với một vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, những thường dân như chúng ta không thể đắc tội được với loại người này đâu.”
“Dưỡng Thần Cảnh thì đã sao? Như thế nào? Sau lưng có lai lịch thì có thể hống hách lộng hành, coi mạng người là rơm rác sao?”
“Vậy những thường dân như chúng ta còn cần những quan chức làm cái gì?”
Nam tử đó không khỏi tức giận nói.
Ngay khi lời nói vừa thốt ra thì lập tức bị người bên cạnh bịt miệng lại.
“Suỵt, nhỏ tiếng lại, đừng để người khác nghe thấy.”
“Vài ngày trước, cũng có người làm như thế giống như ngươi, đánh người này một đấm, ngươi đoán cuối cùng cái tên đánh người đó như thế nào?”
“Trực tiếp đi ăn cơm tù mười mấy năm!”
“Ôi! Chỉ đáng thương thay cho cặp mẫu tử này.”
Ngay sau đó thì truyền đến vài giọng nói vang vọng từ trong đám đông.
“Nha môn làm việc, người không phận sự tránh ra!”
Ba nha dịch đi theo sau lưng Thục Phá Phong chạy ra.
Khi nhìn thấy Thục Phá Phong thì nữ tử không ngừng khóc lóc quay người lại chỉ về phía nam tử thanh niên rồi lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân nhất định phải lấy lại công bằng cho tiểu nhân. Tiểu nhân với Niệm Nhi đang đi ở một bên, nào ngờ tên súc sinh này lại lái ngựa tông chết Niệm Nhi!”
“Đúng, ta cũng nhìn thấy.”
“Ta cũng vậy.”
Một đám người ăn dưa ở bên cạnh đều lần lượt lên tiếng.
Mà trong đôi mắt của nam tử thanh niên đó lại không chút sóng gió, như thể chuyện đang xảy ra bây giờ chỉ là một chuyện nhỏ.
Thấy vậy.
Dưới ánh nhìn của đám đông.
Thục Phá Phong đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó ho khan một tiếng: “Khụ khụ, sau khi phán xét thì ta thấy người chịu trách nhiệm chính trong việc này chính là nó.”
Tay phải của Thục Phá Phong lại chỉ về phía hài đồng đã qua đời.
“Hả? Ta không có nghe nhầm chứ.”
“Mẹ kiếp, đây đúng là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người nói xằng nói bậy một cách quang minh chính đại như vậy.”
Nữ tử hai mắt khẽ đờ đẫn: “Đại nhân, ngài, ngài nói cái gì?”
Thục Phá Phong nhắm mắt lại, sau đó nói với vẻ mặt cương trực công chính: “Ngươi xem trên lưng của hài đồng nhà ngươi có phải có một đoá hoa màu lam không.”
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.
Sau lưng hài đồng ngoài vết mau ra thì quả thực còn có một đoá hoa màu lam.
Khóe miệng của Thục Phá Phong nhếch lên: “Đóa hoa này tên là Lam Quy, còn con ngựa ở sau lưng công tử này tên là Bạch Lý Mã, khi con ngựa này ngửi thấy mùi hương của loài hoa này thì thông thường sẽ lên cơn nóng nảy, điều này cũng chính là lý do tại sao con ngựa lại vô duyên vô cớ mất kiểm soát tông vào nó thay vì tông vào ngươi.”
Khi nghe thấy một lời giải thích kỳ lạ như vậy thì đám đông ăn dưa lập tức không vui.
“Còn có một kết quả quái gở như vậy sao? Ta vừa nãy rõ ràng nghe thấy cái tên đó nói là vì kỹ năng điều khiển của mình không thuần thục mới gây ra chuyện này, mà ngươi bây giờ lại nói với ta như vậy?”
“Đúng vậy, ta vừa hay nhớ tới vừa nãy ở sau lưng hài đồng rõ ràng không có đoá hoa này mà.”
“Ta không phục, các ngươi như vậy còn là nha môn sao? Quyết định kết quả một cách ung dung như vậy sao?”
Cảm nhận được bầu không khí chung quanh nhanh chóng tăng vọt. Thục Phá Phong sầm mặt lại.
Trong nháy mắt, khí tức Động Linh Cảnh nhất trọng tràn ra!
Âm thanh vốn đang vang dội xung quanh nhất thời xẹp xuống, không có người nào dám mở miệng nữa.
“Đây chính là quy định của nha môn, người không phục đều có thể bước ra lý luận một trận với ta!” Thục Phá Phong trầm giọng nói.
Chương 75 Mục nát
Không gian lặng ngắt như tờ.
Uy áp Động Linh Cảnh đè xuống đám người phàm không hề có tu vi như bọn họ, gần giống như phải khiêng một ngọn núi lớn, ngay cả nói chuyện còn không lưu loát được chứ nói chi đến lý luận.
Đạt được kết quả khiến bản thân vừa lòng, lúc này, Thục Phá Phong mới nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, rồi lại chuyển hướng sang nữ tử toàn thân đang run rẩy, nói: “Cho dù không nói ra, nhưng Vạn công tử làm người phúc hậu, sẽ bồi thường cho ngươi một khoản trợ cấp có giá trị không nhỏ.”
Khuôn mặt nam tử trẻ tuổi không có biểu cảm gì, từ Phương Thốn Vật đeo bên hông, lấy ra một cái túi gai nặng trĩu, sau đó ném về phía nữ tử cách đó không xa: “Cầm đi đi.”
Giống như đang bố thí cho người ta vậy.
Cả người nữ tử không ngừng run sợ, không nói gì, cũng không nhận lấy túi tiền kia.
Thục Phá Phong cũng không thèm để ý, hai mắt nịnh nọt nhìn về nam tử trẻ tuổi ở phía sau, hướng về phía quần chúng, quát: “Mọi việc đã xử lý xong hết rồi, nếu như còn có kẻ dám lề dề ở chỗ này, đừng trách một lát nữa ta sẽ lấy tội danh nhiễu loạn trật tự, tiễn các ngươi đi ăn của nhà lao nha môn.”
Nghe được câu nói này, trong chớp mắt đã có quá nửa số người chạy mất
“Về nha môn, đi thôi.” Thục Phá Phong quay về phía ba gã sai dịch sau lưng, nói.
“Vâng.”
...
Ban đêm.
Trăng nấp sau đám mây mù, cả Vương Nguyên huyện đều tối đen như mực.
Bên trong một toà đại viện nguy nga lộng lẫy.
Thục Phá Phong đang dùng vẻ mặt cung kính nhìn về lão giả có vị thế không tầm thường ở phía đối.
“Huyện lệnh đại nhân nói ngươi đã làm rất tốt, bảo ta truyền lại cho ngươi một câu: ‘Chỉ cần ngươi làm việc, cống hiến hết mình cho Vạn gia, sau này quan đồ tất nhiên sẽ rộng lớn thênh thang!’.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thục Phá Phong kích động: “Kính nhờ Vọng đại nhân giúp ta chuyển lời, tiểu nhân định sẽ vì Vạn gia cúc cung tận tụy, hết lòng hết sức!”
“Ta biết rồi. Vậy ta đi trước đây.”
“Đại nhân đi thong thả.”
Trong nháy mắt, bóng dáng lão giả đã biến mất.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Thục Phá Phong thở dài một hơi.
Không hổ là cung phụng của Vạn gia, tu vi chí ít cũng phải Động Linh Cảnh tam trọng, khí thế kia đè ép đến mức hắn ta cũng không dám thở mạnh.
“Tướng công xong việc chưa, ta sắp không đợi nổi nữa rồi.”
Nghe được âm thanh mềm mại từ trong phòng truyền ra, trong lòng nhất thời bốc lên một luồng khí nóng, lúc đang định mở miệng nói chuyện, ánh mắt của hắn ta lại đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.
Thục Phá Phong hơi cúi người, nhặt vật kia lên, cầm ở trong tay.
Đó là một tấm lệnh bài màu đồng xanh.
Sau khi Thục Phá Phong cẩn thận quan sát một lát, sắc mặt chợt thay đổi.
Sau đó lớn tiếng nói với nữ tử đang ở trong phòng: “Ngươi ra đây cho ta!”
Sau đó, một nữ tử có khuôn mặt rất mỹ lệ bước ra.
“Tướng công, gọi ta có chuyện gì sao?”
“Ta hỏi ngươi, lệnh bài kia ở đâu ra?” Thục Phá Phong dùng ngữ khí không cho phép nghi ngờ hỏi.
Nữ tử nhìn thấy tấm lệnh bài, cũng sửng sốt một giây rồi lập tức lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tấm lệnh bài này, kỳ lạ ghê? Nhà chúng ta lúc nào thì có tấm lệnh bài này chứ?”
Nét mặt Thục Phá Phong nặng nề, bởi vì tấm lệnh bài này cực kỳ giống Huyết Sát Lệnh đã làm mưa làm gió cả huyện mấy ngày gần đây.
Theo hắn ta biết, mỗi khi sát thủ của Huyết Sát Các tiếp nhận uỷ thác của người nào đó, trước khi tiến hành ám sát đều sẽ để lại ở chỗ nạn nhân một tấm Huyết Sát Lệnh.
Nói cho đối phương biết: Ngươi đã bị Huyết Sát Các theo dõi.
“Làm sao vậy? Ngươi sẽ không cho rằng đây là Huyết Sát Lệnh trong truyền thuyết chứ?” Nữ tử thấy vậy liền đoán được trong đầu Thục Phá Phong đang nghĩ gì.
“Ngươi đừng lo lắng mà, ta cảm thấy lệnh bài này tám phần mười là do thê tử trước của ngươi giở trò quỷ. Dù sao tướng công cũng là do ta cướp được từ trong tay nàng, chắc chắn trong lòng nàng còn nhiều oán hận, cho nên mới bày ra chuyện như vậy.” lời nói của nữ tử rất có căn cứ.
Thục Phá Phong cũng không nhịn được mà gật đầu. Hy vọng là như vậy…
“Xem ra gần đây ta đã vất vả quá mức nên mới lo lắng đề phòng không đâu, nương tử chúng ta...” Thục Phá Phong vừa nói, vừa nhìn về phía nữ tử.
Phát hiện nữ tử vốn đang mỉm cười, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt tràn đầy kinh sợ, ngón trỏ đang run run chỉ về phía mình.
“Nương tử ngươi làm sao vậy?”
“Phía sau... Phía sau...” giọng nói của nữ tử khàn đặc, ánh mắt sợ hãi.
“Phía sau à?” Thục Phá Phong không hiểu ra sao, quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn ta chính là một luồng kiếm quang sáng chói.
Phốc phốc!
Đầu người rơi xuống mặt đất.
Nữ tử ngồi co quắp dưới đất, run rẩy chỉ vào kiếm khách trung niên miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ còn đang nhỏ máu.
“Cứu ~ cứu...”
Nữ tử còn không kịp hô to đã phát hiện miệng mình tự nhiên không có cách nào thốt lên lời, ngay cả tứ chi cũng không nhúc nhích được.
Con sâu con kiến (2)
“Yên Thủy Vương Triều của các ngươi là cái thá gì? Xách giày cho ta còn không xứng. Gia nhập sao? Đang kể chuyện cười à!”
“Ngươi!”
Dương Ngụy phản ứng lại, trên mặt lửa giận trút trời.
Nhưng lửa giận này đã trực tiếp bị dập tắt chỉ trong giây phút tiếp theo.
Một cơn uy áp mạnh gấp mấy chục lần Từ Nhai Sinh giáng xuống người gã ta.
Cả người Dương Ngụy nằm rạp xuống mặt đất như một con gián thảm thương.
“Chuyện này…”
Trong lòng Dương Ngụy sợ hãi vô cùng!
Cỗ uy áp này còn đáng sợ hơn uy áp của bệ hạ nhà mình gấp trăm lần, người nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng trước mắt này có tu vi cao đến nhường nào vậy!
“Chướng mắt!”
Nương theo giọng nói, một tia sáng chợt lóe lên. Uy áp đột ngột tăng vọt.
Trong khi Dương Ngụy vẫn vô cùng hoảng sợ, gã ta nhanh chóng bị uy áp nghiền nát thành thịt muối!
Mặt đất bị lõm xuống, máu tươi văng tung tóe!
Từ Nhai Sinh giật mình nhìn vị các chủ của Huyết Sát Cát trước mặt này.
Đây là lần thứ hai hắn ta gặp đối phương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Mệnh, trong lòng hắn ta chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc. Không ngờ thần long không thấy đầu đuôi - các chủ Huyết Sát Cát là một nam tử trẻ tuổi như vậy. Nhưng bây giờ xem ra có vẻ hắn ta đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Hắn ta từng nghe nói, khi tu luyện tu vi đạt đến một trình độ nhất định, có thể đạt tới cảnh giới cải lão hoàn đồng.
Vị các chủ Huyết Sát Cát trước mặt này rất có thể là người như vậy.
Dạ Mệnh không biết trong tình cảnh thế này hình tượng của mình đã trở nên vô cùng lợi hại, khiến cho chính mình vang danh khắp nơi.
Dạ Mệnh quay đầu nói với Toán Loạn Thiên: “Không cần ta nói chắc Toán Loạn Thiên cũng biết nên xử lý như thế nào rồi chứ?”
Toán Loạn Thiên khom người thở phào, nói: “Rõ.”
“Về phần ngươi, tiếp tục quản lý mọi việc của vương triều.”
“Từ Nhai Sinh nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của các chủ đại nhân. Tất cả mọi chuyện đều đặt lợi ích của Huyết Sát Cát lên đầu!”
Từ Nhai Sinh nửa quỳ trên mặt đất, nói.
Tại Yên Thủy Vương Triều.
“Bệ hạ, ngài nói thật sao?”
Lúc này, Kim Viên Chính đang nơm nớp lo sợ quỳ gối trên mặt đất.
Trước mặt hắn ta chính là Phúc Mộc Chu - hoàng đế của Yên Thủy Vương Triều.
Hiện tại Kim Viên Chính lấy thân phận là đại sứ của Huyết Sát Cát đến đây gặp mặt Phúc Mộc Chu.
Chẳng qua… Phúc Mộc Chu nở nụ cười: “Đó là chuyện đương nhiên. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Huyết Sát Cát đầu hàng và gia nhập vào Yên Thủy Vương Triều của ta. Trẫm có thể đảm bảo ngươi chính là Hoàng đế tân nhiệm của Toại Nguyên Vương Triều.”
“Thế nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn...”
Kim Viên Chính suy nghĩ đến hậu quả của việc dám phản bội Huyết Sát Cát, cả người lập tức run rẩy dữ dội.
“Nếu bọn chúng không muốn đầu hàng, ngươi cũng có thể làm gián điệp cho Yên Thủy Vương Triều của ta, truyền tin tình báo cho chúng ta. Sau khi phá hủy được Huyết Sát Cát, ngươi vẫn có thể trở thành tân hoàng của Toại Nguyên Vương Triều.”
Nghe vậy, trên mặt Kim Viên Chính lộ vẻ do dự.
Nhìn thấy hắn ta như vậy, Phúc Mộc Chu cười khẽ: “Không biết ngươi đã từng nghe nói đến Bách Lý Tông chưa?”
Kim Viên Chính giật mình: “Bệ hạ nói đến Bách Lý Tông, tông môn lục phẩm có tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nguyên Châu sao?”
“Đúng rồi. Nhi tử thứ hai của trẫm sinh ra đã khác biệt, may mắn được gia nhập vào Bách Lý Tông và trở thành đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão trong đó.”
Nghe được lời này, Kim Viên Chính lập tức nín thở.
Bách Lý Tông đấy!
Đây chính là thế lực lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở cả vùng Thiên Nguyên Châu này.
Hắn ta đã từng nghe nói trong mỗi vương triều việc tu luyện đến Dưỡng Thần Cảnh vô cùng hiếm thấy, nhưng ở Bách Lý Tông lại có hơn mười vị như vậy.
Tông chủ lại càng có được tu vi Dưỡng Thần Cửu Trọng Thiên đáng kinh ngạc!
“Chắn hẳn trẫm không cần phải nói những lời tiếp theo nữa.”
Một lúc lâu sau, Kim Viên Chính nghiến răng nói: “Được, ta hiểu rồi.”
‘Huyết Sát Cát, khoảng thời gian này Kim Viên Chính ta đã dốc sức tận tâm tận lực vì các chủ, nhưng các ngươi lại không chịu trao ngôi vị hoàng vị lấy được dễ như trở bàn tay đó cho ta.
Nếu các ngươi không cho, tự nhiên sẽ có người khác cho!
Vậy cũng đừng trách ta vô tình!’
Trong ánh mắt Kim Viên Chính lộ ra vẻ tàn khốc.
Thời gian trôi nhanh.
Một ngày lặng lẽ trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Kim Viên Chính đã trở lại Toại Nguyên Vương Triều.
Khi hắn ta chuẩn bị đến báo cáo tin tức chuyến đi này cho người trong Huyết Sát Cát, vị sát thủ chuyên tiếp nhận tin tình báo trong Huyết Sát Cát đột nhiên mở miệng: “Toán đại nhân có việc muốn tìm ngươi, ngươi đi theo ta.”
Nghe vậy, trong lòng Kim Viên Chính lập tức run rẩy.
Toán đại nhân? Chính là Toán đại nhân điều khiển tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Huyết Sát Cát đó sao?
Không ngờ quan viên cấp cao của Huyết Sát Cát lại muốn gặp mình.
Không phải bọn họ phát hiện mình làm phản đấy chứ?
Trong thâm tâm Kim Viên Chính nghĩ vậy nhưng sau đó lập tức lắc đầu.
Không thể nào xảy ra chuyện này được.
Dù đây là một đại nhân vật nhưng có lợi hại đến đâu cũng không thể nào dự đoán trước được tiền căn hậu quả.
Chương 72 Kim Viên Chính ngu ngốc
Chương 72: Kim Viên Chính ngu ngốc
Nghe nói đại nhân này có quan hệ vô cùng mật thiết với các chủ thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi của Huyết Sát Cát. Hắn ta có thể nhân cơ hội này để gặp mặt các chủ, hoặc có thể lấy được một chút tin tức tình báo liên quan đến các chủ.
Kim Viên Chính gật đầu nói: “Được.”
Chỉ trong thời gian ngắn, Kim Viên Chính được tên sát thủ kia dẫn đến một con hẻm nhỏ.
Trong lòng Kim Viên Chính không ngừng lẩm bẩm.
Chẳng lẽ gặp nhân vật Toán đại nhân thần bí khó lường ở chỗ này sao?
Nhưng rất nhanh, cảnh tượng tiếp theo gần như khiến cặp mắt hắn ta trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
Tên sát thủ kia cầm lệnh bài nhất đẳng hàng chữ Nhân bên hông lên.
“Vạn giới vô pháp, huyết sát vi pháp, Càn Khôn Vô Giới Môn. Mở ra!”
Tên sát thủ bỗng nhiên bắn ra một tia huyết quang.
Khoảng không trước mặt lập tức xuất hiện một cơn gợn sóng.
“Đi thôi.”
Trong khi Kim Viên Chính vẫn đang khiếp sợ vô cùng thì đã được tên sát thủ dẫn vào.
Sau khi đi vào Trấn Ngục Ma Các, cả người Kim Viên Chính không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Những thứ này là cái quỷ quái gì vậy?
Vốn dĩ ánh mặt trời đang chói chang trên không trung, bỗng chốc cả trời đất biến đổi, trở thành một thế giới nhỏ bao la không có điểm dừng.
Đặc biệt là tòa tháp nguy nga trước mắt kia, tòa lầu các này cao ngất chọc trời đến khó mà tưởng tượng.
Làm sao thế giới này lại có một tòa kiến trúc hùng vĩ như vậy?
Đột nhiên hắn ta nhớ lại mấy lời nói mà mình từng đọc được trong một quyển sách cổ vào mấy năm trước.
Kẻ có năng lực lớn mạnh có thể mở ra một bí cảnh riêng.
Chẳng lẽ Huyết Sát Các tồn tại cường giả cao đến bực này sao?
Đồng thời hắn ta cũng vô cùng sợ hãi.
Sau khi Kim Viên Chính đi vào Trấn Ngục Ma Các.
Toán Loạn Thiên ngồi ở trên một cái ghế, trước mặt bài trí một quầy hàng lớn.
Trên mặt bàn có rất nhiều văn kiện và công vụ.
Ngoài ra không có người nào nữa.
Ngoại trừ tên sát thủ kia và Kim Viên Chính, thì Toán Loạn Thiên là sinh vật sống duy nhất trong tòa lầu này.
“Ngươi chính là Kim Viên Chính?” Toán Loạn Thiên nhìn thấy người đến, hắn ta mỉm cười.
“Thưa Toán đại nhân, chính là tiểu nhân.”
Kim Viên Chính nhanh chóng hồi phục tinh thần, chắp tay thấp giọng nói.
Toán Loạn Thiên nhìn đối phương, cười nói: “Ngươi cảm thấy mình như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi kỳ lạ như vậy, đầu tiên Kim Viên Chính tỏ ra mơ màng không rõ.
Sau đó đáp: “Tiểu nhân cảm thấy mình khá ổn.”
“Vậy ngươi biết đối với Huyết Sát Cát chúng ta mà nói, ngươi là người như thế nào không?”
Kim Viên Chính vô thức trả lời: “Sao ạ?”
Toán Loạn Thiên cười khẽ: “Đối với Huyết Sát Các chúng ta mà nói, loại người như ngươi giống như một quân cờ có thể tùy thời vứt bỏ.”
“Mà bây giờ... Quân cờ lại có âm mưu muốn phản lại người chơi cờ, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Sắc mặt Kim Viên Chính lập tức thay đổi!
Nam tử mặc trường sam màu tím trước mắt này chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình.
Đang lúc hắn ta muốn chạy trốn lại phát hiện cả người như bị trúng thuật định thân, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
“Tại sao có thể như vậy?”
Kim Viên Chính vô cùng hoảng sợ.
“Nói cho ngươi một lời sau cùng. Thân là con sâu con kiến thì hãy biết thân phận của mình, đừng mơ tưởng rung chuyển cây đại thụ!”
Bỗng nhiên Kim Viên Chính cảm nhận được có một bàn tay đang đặt ở giữa trán mình.
Con ngươi của hắn ta hơi liếc về phía sau.
Người ra tay đương nhiên chính là sát thủ đưa mình vào nơi Huyết Sát Các này.
“Làm sao ngươi, ngươi biết…”
Giọng nói của Kim Viên Chính khàn đặc, cố gắng nói ra một câu.
Toán Loạn Thiên nghe vậy, mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng người của Huyết Sát Các chỉ có ở trong phạm vi này thôi sao?”
Tròng mắt Kim Viên Chính co rụt lại.
“Ta không khách khí mà thu lấy trí nhớ này của ngươi đâu!”
Giọng điệu âm trầm phát ra từ trong miệng của sát thủ nhất đẳng hành chữ Nhân kia.
“Không, đừng, đợi đã…”
Đôi mắt của Kim Viên Chính trợn trừng, ngữ khí run rẩy.
“A!”
Mấy phút sau.
Trên mặt đất xuất hiện một bộ thi thể với hai con mắt trắng dã.
Không nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của thi thể này chính là Kim Viên Chính.
“Bẩm Toán đại nhân, lúc thuộc hạ vừa mới hấp thu trí nhớ của hắn lại phát hiện Yên Thủy Vương Triều có quan hệ với Bách Lý Tông.”
“A? Tông môn lục phẩm Bách Lý Tông sao... Xem ra ta phải đến hồi báo một chút với các chủ rồi.”
Toán Loạn Thiên lẩm bẩm một tiếng.
Hoàng cung Yên Thủy.
“Lẽ nào lại như vậy! Từ Nhai Sinh này thật to gan, vậy mà hắn ta giám giết sứ thần do trẫm phái đi, thật sự coi rằng trẫm không dám diệt Toại Nguyên Vương Triều của hắn sao?”
Phúc Mộc Chu hung hăng đập cái chén trong tay xuống đất.
Một đám đại thần phía dưới nơm nớp lo sợ.
Ngay tại vừa rồi không lâu, bọn họ đã nhận được tin tức.
Trên Lạc Li thành treo một bộ thi thể đẫm máu.
Nhưng từ trang phục và trang sức người đó mang có thể nhìn ra được hắn ta chính là Dương Ngụy, kẻ ngày hôm trước đột nhiên mất đi liên lạc với người trong triều.
Chương 73 Kim Viên Chính ngu ngốc (2)
Chương 73: Kim Viên Chính ngu ngốc (2)
“Báo!”
Bên ngoài truyền đến một tràn âm thanh vô cùng nôn nóng.
“Chuyện gì?”
Phúc Mộc Chu nhíu mày.
Mấy ngày gần đến, những chuyện liên quan đến Huyết Sát Các và Toại Nguyên Vương Triều quấn quanh người khiến hắn ta vô cùng phiền muộn.
“Đại quân ở biên giới chúng ta nhìn thấy rất nhiều đầu lâu treo ở tường thành của biên giới Toại Nguyên. Trong đó…”
Phúc Mộc Chu hét lớn: “Trong đó cái gì?”
“Ta... Chúng ta nhìn thấy trong đó có đầu của các vị Dưỡng Thần Cảnh khác như thừa tướng đại nhân cùng với Ngô tướng quân …”
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Phúc Mộc Chu đứng bật dậy, cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình nữa, tức giận nói không nên lời.
“Ta... Chúng ta thấy được đầu của thừa tướng đại nhân, còn có Ngô Tướng quân, vả lại còn có không ít tướng sĩ của Yên Thủy chúng ta…”
Lời nói còn chưa nói hết, một cơn khí tức Dưỡng Thần Lục Trọng Thiên từ trên người Phúc Mộc Chu nổi lên!
Khí thế mạnh mẽ, uy áp trấn áp lòng người!
“Khốn khiếp!”
Phúc Mộc Chu hét to, tiếng vang bay xa ngàn dặm, như tiếng gầm thét của một con sư tử.
Hai mắt Phúc Mộc Chu giăng đầy tơ máu, tay phải chỉ về phía một vị đại thần.
“Không phải ngươi nói với trẫm rằng hiện tại Toại Nguyên Vương Triều chỉ đang kéo dài hơi tàn, khí số đã hết hay sao? Nhưng bây giờ lại là có chuyện gì xảy ra thế hả?”
Vị đại thần bị chỉ mặt gọi tên kia đã bị dọa cho sợ tiểu ra quần.
Trong giọng nói của ông ta xen lẫn âm thanh nức nở, không ngừng dập đầu: “Bẩm bệ hạ, dù tu vi của thần chỉ ở Động Linh Cảnh, tuy thuật bói toán không dám coi là đệ nhất ở vương triều nhưng cũng tự nhận bản thân mình không thấp. Khi đó thần thật sự nhìn trộm thấy được khí vận của Toại Nguyên Vương Triều đã hết. Hiện tại chính là thời cơ tốt để mở rộng tiến công... Thần cũng không biết, vì sao…”
Ông ta chưa nói xong, hai mắt đột nhiên tối sầm.
Chỉ thấy bỗng nhiên đầu của ông ta lăn xuống mặt đất.
Trong ánh mắt của Phúc Mộc Chu chứa sát ý dày đặc, trầm giọng nói: “Trẫm... không thích nghe lời nói nhảm.”
Dường như giết được một người khiến cơn phẫn nộ trong lòng hắn ta mới dịu bớt.
Phúc Mộc Chu chậm rãi ngồi trở lại ghế rồng.
“Truyền lệnh xuống dưới, liên lạc hai vương triều Thiên Bình với Phá Thế cho trẫm. Lần này trẫm muốn dùng trăm vạn hùng binh để tiêu diệt triệt Toại Nguyện Vương Triều và Huyết Sát Các chết tiệt đó!”
“Vâng!”
…
“Các chủ đại nhân, thuộc hạ đã làm theo những gì ngài căn dặn.”
Trong vương cung, Từ Nhai Sinh nửa người quỳ xuống đất về phía Dạ Mệnh.
“Được, hiện giờ chỉ còn bước tiếp theo nữa.”
Dạ Mệnh ngồi trên ngai rồng cười toe toét.
Lúc này, những sát thủ phái đi đó chắc hẳn lúc này đã đến ba vương triều kia rồi.
Một dân số khổng lồ như vậy có thể cung cấp cho hắn không ít số lượng giao dịch đấy.
Trong vài ngày tiếp theo, vì chuyện treo đầu người trên tường đã khiến cho hoàng đế của ba vương triều đều vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng tức giận khôn xiết.
Tất nhiên, thực sự tức giận vẫn là hai vương triều Yên Thuỷ và Thiên Bình.
Vì cả hai đều đã mất đi một cường giả Dưỡng Thần bát trọng thiên.
Mặc dù không biết Toại Nguyện Vương Triều đã dùng phương pháp quái lạ gì để đánh bại nhiều Dưỡng Thần Cảnh và mười vạn quân tinh nhuệ.
Nhưng họ có thể chắc chắn rằng…
Toại Nguyện Vương Triều chắc chắn cũng tổn thương nguyên khí nghiêm trọng vì chuyện này, bây giờ chắc chắn là thời điểm tốt nhất để tấn công.
Vào lúc ba vương triều mưu đồ bí mật cho một cuộc tấn công quy mô lớn chưa được bao lâu thì vương triều của mỗi người bọn họ đột nhiên cũng liên tiếp xảy ra rất nhiều hỗn loạn.
Nhiều quan thần không hiểu vì sao lại nhận được một tấm lệnh bài màu đồng thau quái lạ ở nhà.
Vào ngày thứ hai hoặc là lúc nửa đêm thì được người ta phát hiện đã chết thảm ở trong nhà và ở những nơi khác.
Khắp nơi trong vương triều cũng đã nhanh chóng phát hiện được thân phận của những thích khách này. Họ đều đến từ một tổ chức tên là Huyết Sát Các!
Nhưng cho dù đã biết được thân phận của đối phương nhưng nha môn của các vương triều cũng không thể định vị chính xác được tung tích và mục tiêu tiếp theo của đối phương.
Điều duy nhất có thể chắc chắn được chính là những người bị ám sát bởi sát thủ Huyết Sát Các, hình như hầu hết đều là những người giàu có quyền lực.
…
Nha môn của Vương Nguyên huyện ở Thiên Bình Vương Triều.
“Lẽ nào lại như vậy, đám sát thủ Huyết Sát Các này rốt cuộc là cái quái quỷ gì vậy? Nếu cứ tiếp tục có thêm vài thương gia giàu có quyền quý bị ám sát như vậy thì con đường quan liêu của lão tử sẽ hoàn toàn kết thúc mất!”
Thục Phá Phong nhìn những bản án ám sát ở trước mặt, đầu óc vô cùng đau nhức.
Lúc này một nha dịch bước vào.
“Đại nhân, vừa nãy có một vụ tai nạn xe xảy ra ở trên phố, một thường dân chết ngay tại chỗ, kẻ tông phải người tự xưng là Vạn Kim Quán, hơn nữa tự xưng tên họ muốn ngài chủ trì công bằng.”
Nghe vậy.
Thục Phá Phong vừa nãy còn đang đầy phiền não khi nghe thấy ba từ ‘Vạn Kim Quán’ thì cả người đột nhiên mở mắt ra và nói: “Đi!”
Chương 74 Tai nạn
Chương 74: Tai nạn
Đường phố ở bên ngoài.
Một hài đồng máu me bê bết nằm liệt tại chỗ.
Nữ tử còn lại được nghi là mẫu thân của hài đồng, đang không ngừng gào khóc với hài đồng đã tắt thở.
Còn thủ phạm chính là nam tử thanh niên trong bộ trang phục sang trọng.
Điều trước tiên nam tử thanh niên nhìn không phải là hài đồng đã bị mình tông chết mà là nhìn con ngựa trắng có vài vết thương nhỏ ở bên cạnh mình.
“Lân Long à, không sao chứ Lân Long, ôi, đều tại kỹ năng điều khiển của ta vẫn chưa thuần thục, mi không bị ngã thương chứ.”
Nam tử thanh niên nhìn vết thương nhỏ ở chân phải trước của con bạch mã với vẻ mặt vô cùng áy náy.
Sau đó ngay lập tức quay người sang mẫu thân của hài đồng bị vô tình tông chết do kỹ năng điều khiển không thuần thục của mình, dẫn đến cho ngựa lao vào đám đông.
Cau chặt mày nói: “Khóc cái gì mà khóc? Không phải chỉ là tông chết người thôi sao? Lát nữa ta đền mười mấy lượng vàng cho ngươi, ngươi về sinh thêm một đứa nữa không phải là được rồi sao?”
Hừ!
Một câu nói khiến cho mọi người kinh ngạc!
Thậm chí đến đám đông ăn dưa đang vây quanh xem cũng không khỏi nổi gân xanh muốn ra tay với nam tử thanh niên khi nghe thấy những lời này.
Nhưng ngay sau đó đã bị ngăn lại.
“Ngươi điên rồi à, cha của hắn ta chính là huyện trưởng của Vương Nguyên huyện đấy, nghe nói tổ tiên của hắn ta có quan hệ với một vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh, những thường dân như chúng ta không thể đắc tội được với loại người này đâu.”
“Dưỡng Thần Cảnh thì đã sao? Như thế nào? Sau lưng có lai lịch thì có thể hống hách lộng hành, coi mạng người là rơm rác sao?”
“Vậy những thường dân như chúng ta còn cần những quan chức làm cái gì?”
Nam tử đó không khỏi tức giận nói.
Ngay khi lời nói vừa thốt ra thì lập tức bị người bên cạnh bịt miệng lại.
“Suỵt, nhỏ tiếng lại, đừng để người khác nghe thấy.”
“Vài ngày trước, cũng có người làm như thế giống như ngươi, đánh người này một đấm, ngươi đoán cuối cùng cái tên đánh người đó như thế nào?”
“Trực tiếp đi ăn cơm tù mười mấy năm!”
“Ôi! Chỉ đáng thương thay cho cặp mẫu tử này.”
Ngay sau đó thì truyền đến vài giọng nói vang vọng từ trong đám đông.
“Nha môn làm việc, người không phận sự tránh ra!”
Ba nha dịch đi theo sau lưng Thục Phá Phong chạy ra.
Khi nhìn thấy Thục Phá Phong thì nữ tử không ngừng khóc lóc quay người lại chỉ về phía nam tử thanh niên rồi lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân nhất định phải lấy lại công bằng cho tiểu nhân. Tiểu nhân với Niệm Nhi đang đi ở một bên, nào ngờ tên súc sinh này lại lái ngựa tông chết Niệm Nhi!”
“Đúng, ta cũng nhìn thấy.”
“Ta cũng vậy.”
Một đám người ăn dưa ở bên cạnh đều lần lượt lên tiếng.
Mà trong đôi mắt của nam tử thanh niên đó lại không chút sóng gió, như thể chuyện đang xảy ra bây giờ chỉ là một chuyện nhỏ.
Thấy vậy.
Dưới ánh nhìn của đám đông.
Thục Phá Phong đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó ho khan một tiếng: “Khụ khụ, sau khi phán xét thì ta thấy người chịu trách nhiệm chính trong việc này chính là nó.”
Tay phải của Thục Phá Phong lại chỉ về phía hài đồng đã qua đời.
“Hả? Ta không có nghe nhầm chứ.”
“Mẹ kiếp, đây đúng là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người nói xằng nói bậy một cách quang minh chính đại như vậy.”
Nữ tử hai mắt khẽ đờ đẫn: “Đại nhân, ngài, ngài nói cái gì?”
Thục Phá Phong nhắm mắt lại, sau đó nói với vẻ mặt cương trực công chính: “Ngươi xem trên lưng của hài đồng nhà ngươi có phải có một đoá hoa màu lam không.”
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.
Sau lưng hài đồng ngoài vết mau ra thì quả thực còn có một đoá hoa màu lam.
Khóe miệng của Thục Phá Phong nhếch lên: “Đóa hoa này tên là Lam Quy, còn con ngựa ở sau lưng công tử này tên là Bạch Lý Mã, khi con ngựa này ngửi thấy mùi hương của loài hoa này thì thông thường sẽ lên cơn nóng nảy, điều này cũng chính là lý do tại sao con ngựa lại vô duyên vô cớ mất kiểm soát tông vào nó thay vì tông vào ngươi.”
Khi nghe thấy một lời giải thích kỳ lạ như vậy thì đám đông ăn dưa lập tức không vui.
“Còn có một kết quả quái gở như vậy sao? Ta vừa nãy rõ ràng nghe thấy cái tên đó nói là vì kỹ năng điều khiển của mình không thuần thục mới gây ra chuyện này, mà ngươi bây giờ lại nói với ta như vậy?”
“Đúng vậy, ta vừa hay nhớ tới vừa nãy ở sau lưng hài đồng rõ ràng không có đoá hoa này mà.”
“Ta không phục, các ngươi như vậy còn là nha môn sao? Quyết định kết quả một cách ung dung như vậy sao?”
Cảm nhận được bầu không khí chung quanh nhanh chóng tăng vọt. Thục Phá Phong sầm mặt lại.
Trong nháy mắt, khí tức Động Linh Cảnh nhất trọng tràn ra!
Âm thanh vốn đang vang dội xung quanh nhất thời xẹp xuống, không có người nào dám mở miệng nữa.
“Đây chính là quy định của nha môn, người không phục đều có thể bước ra lý luận một trận với ta!” Thục Phá Phong trầm giọng nói.
Chương 75 Mục nát
Không gian lặng ngắt như tờ.
Uy áp Động Linh Cảnh đè xuống đám người phàm không hề có tu vi như bọn họ, gần giống như phải khiêng một ngọn núi lớn, ngay cả nói chuyện còn không lưu loát được chứ nói chi đến lý luận.
Đạt được kết quả khiến bản thân vừa lòng, lúc này, Thục Phá Phong mới nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi, rồi lại chuyển hướng sang nữ tử toàn thân đang run rẩy, nói: “Cho dù không nói ra, nhưng Vạn công tử làm người phúc hậu, sẽ bồi thường cho ngươi một khoản trợ cấp có giá trị không nhỏ.”
Khuôn mặt nam tử trẻ tuổi không có biểu cảm gì, từ Phương Thốn Vật đeo bên hông, lấy ra một cái túi gai nặng trĩu, sau đó ném về phía nữ tử cách đó không xa: “Cầm đi đi.”
Giống như đang bố thí cho người ta vậy.
Cả người nữ tử không ngừng run sợ, không nói gì, cũng không nhận lấy túi tiền kia.
Thục Phá Phong cũng không thèm để ý, hai mắt nịnh nọt nhìn về nam tử trẻ tuổi ở phía sau, hướng về phía quần chúng, quát: “Mọi việc đã xử lý xong hết rồi, nếu như còn có kẻ dám lề dề ở chỗ này, đừng trách một lát nữa ta sẽ lấy tội danh nhiễu loạn trật tự, tiễn các ngươi đi ăn của nhà lao nha môn.”
Nghe được câu nói này, trong chớp mắt đã có quá nửa số người chạy mất
“Về nha môn, đi thôi.” Thục Phá Phong quay về phía ba gã sai dịch sau lưng, nói.
“Vâng.”
...
Ban đêm.
Trăng nấp sau đám mây mù, cả Vương Nguyên huyện đều tối đen như mực.
Bên trong một toà đại viện nguy nga lộng lẫy.
Thục Phá Phong đang dùng vẻ mặt cung kính nhìn về lão giả có vị thế không tầm thường ở phía đối.
“Huyện lệnh đại nhân nói ngươi đã làm rất tốt, bảo ta truyền lại cho ngươi một câu: ‘Chỉ cần ngươi làm việc, cống hiến hết mình cho Vạn gia, sau này quan đồ tất nhiên sẽ rộng lớn thênh thang!’.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thục Phá Phong kích động: “Kính nhờ Vọng đại nhân giúp ta chuyển lời, tiểu nhân định sẽ vì Vạn gia cúc cung tận tụy, hết lòng hết sức!”
“Ta biết rồi. Vậy ta đi trước đây.”
“Đại nhân đi thong thả.”
Trong nháy mắt, bóng dáng lão giả đã biến mất.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Thục Phá Phong thở dài một hơi.
Không hổ là cung phụng của Vạn gia, tu vi chí ít cũng phải Động Linh Cảnh tam trọng, khí thế kia đè ép đến mức hắn ta cũng không dám thở mạnh.
“Tướng công xong việc chưa, ta sắp không đợi nổi nữa rồi.”
Nghe được âm thanh mềm mại từ trong phòng truyền ra, trong lòng nhất thời bốc lên một luồng khí nóng, lúc đang định mở miệng nói chuyện, ánh mắt của hắn ta lại đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.
Thục Phá Phong hơi cúi người, nhặt vật kia lên, cầm ở trong tay.
Đó là một tấm lệnh bài màu đồng xanh.
Sau khi Thục Phá Phong cẩn thận quan sát một lát, sắc mặt chợt thay đổi.
Sau đó lớn tiếng nói với nữ tử đang ở trong phòng: “Ngươi ra đây cho ta!”
Sau đó, một nữ tử có khuôn mặt rất mỹ lệ bước ra.
“Tướng công, gọi ta có chuyện gì sao?”
“Ta hỏi ngươi, lệnh bài kia ở đâu ra?” Thục Phá Phong dùng ngữ khí không cho phép nghi ngờ hỏi.
Nữ tử nhìn thấy tấm lệnh bài, cũng sửng sốt một giây rồi lập tức lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tấm lệnh bài này, kỳ lạ ghê? Nhà chúng ta lúc nào thì có tấm lệnh bài này chứ?”
Nét mặt Thục Phá Phong nặng nề, bởi vì tấm lệnh bài này cực kỳ giống Huyết Sát Lệnh đã làm mưa làm gió cả huyện mấy ngày gần đây.
Theo hắn ta biết, mỗi khi sát thủ của Huyết Sát Các tiếp nhận uỷ thác của người nào đó, trước khi tiến hành ám sát đều sẽ để lại ở chỗ nạn nhân một tấm Huyết Sát Lệnh.
Nói cho đối phương biết: Ngươi đã bị Huyết Sát Các theo dõi.
“Làm sao vậy? Ngươi sẽ không cho rằng đây là Huyết Sát Lệnh trong truyền thuyết chứ?” Nữ tử thấy vậy liền đoán được trong đầu Thục Phá Phong đang nghĩ gì.
“Ngươi đừng lo lắng mà, ta cảm thấy lệnh bài này tám phần mười là do thê tử trước của ngươi giở trò quỷ. Dù sao tướng công cũng là do ta cướp được từ trong tay nàng, chắc chắn trong lòng nàng còn nhiều oán hận, cho nên mới bày ra chuyện như vậy.” lời nói của nữ tử rất có căn cứ.
Thục Phá Phong cũng không nhịn được mà gật đầu. Hy vọng là như vậy…
“Xem ra gần đây ta đã vất vả quá mức nên mới lo lắng đề phòng không đâu, nương tử chúng ta...” Thục Phá Phong vừa nói, vừa nhìn về phía nữ tử.
Phát hiện nữ tử vốn đang mỉm cười, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt tràn đầy kinh sợ, ngón trỏ đang run run chỉ về phía mình.
“Nương tử ngươi làm sao vậy?”
“Phía sau... Phía sau...” giọng nói của nữ tử khàn đặc, ánh mắt sợ hãi.
“Phía sau à?” Thục Phá Phong không hiểu ra sao, quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn ta chính là một luồng kiếm quang sáng chói.
Phốc phốc!
Đầu người rơi xuống mặt đất.
Nữ tử ngồi co quắp dưới đất, run rẩy chỉ vào kiếm khách trung niên miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ còn đang nhỏ máu.
“Cứu ~ cứu...”
Nữ tử còn không kịp hô to đã phát hiện miệng mình tự nhiên không có cách nào thốt lên lời, ngay cả tứ chi cũng không nhúc nhích được.