-
Chương 65-70
Chương 65 Binh đến dưới thành
Lão giả nghe vậy cũng chỉ im lặng không nói.
Có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi.
Tính luôn mình thì đội quân này chỉ có chừng bảy vị Dưỡng Thần Cảnh.
Toại Nguyên Vương Triều đã tổn thương nguyên khí nặng nề, dù sao cũng không thể chống đỡ nổi lực lượng cường đại thế này.
“Các huynh đệ nhanh chân lên, nghe nói Toại Nguyên Vương Triều có rất nhiều mỹ nữ. Đến khi chúng ta công phá cửa thành rồi thì sẽ thu các nàng vào túi mình!”
Một vị tráng hán cằm đầy râu ria giơ chén rượu lên, đỏ mặt quát về phía binh sĩ xung quanh.
“Ồ!”
“Được!”
Tinh thần của mọi người được củng cố trong nháy mắt, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Toại Nguyên Vương Triều sẽ là nơi cuối cùng bọn họ được đứng!
Nguy cơ chậm rãi đến gần.
Toại Nguyên Vương Triều.
Sau khi được Từ Nhai Sinh và Huyết Sát Các âm thầm thao động thì hiện giờ mỗi đại châu và quận thành của Toại Nguyên Vương Triều đều được bình ổn.
Từ Nhai Sinh nói: “Hôm qua ta nghe được tin từ chỗ Trần thống lĩnh, ở biên cảnh có một toán quân liên hiệp từ rất nhiều vương triều đang gấp rút đến gần Lạc Li thành, xem ra không có ý tốt!”
“Đúng vậy, hiện giờ những hỗn loạn bên trong vương triều đã được ổn định rồi, chỉ còn lại một mối nguy từ giặc ngoại xâm thôi.”
Toán Loạn Thiên từ từ nói.
Từ Nhai Sinh hỏi: “Toán đại nhân, à không, Huyết Sát Các có biện pháp gì không?”
Toán Loạn Thiên nở nụ cười, nói với giọng nhạo báng: “Nếu có thể sử dụng vũ lực để giải quyết thì cần gì phải nghĩ biện pháp nữa?”
“Ý của ngài là... Huyết Sát Các muốn khai chiến với đội quân liên hiệp của các vương triều này sao?”
Sắc mặt Từ Nhai Sinh hơi thay đổi, nói tiếp: “Toán đại nhân, không phải ta không tin Huyết Sát Các, chỉ là... Theo ta được biết, đám người đó có đến bảy tên Dưỡng Thần Cảnh.”
“Mà trong bảy tên này lại còn có đến hai tên là Dưỡng Thần bát trọng thiên. Chuyện này...”
Từ Nhai Sinh lo lắng cũng là bình thường.
Trong tiềm thức của hắn ta, ngoại trừ các chủ thần bí của Huyết Sát Các thì người mạnh nhất là Hắc Vệ mà hắn ta nhìn thấy hôm đó.
Dù cho các chủ đó có tu vi Dưỡng Thần cửu trọng thiên đi nữa, nhưng số lượng Dưỡng Thần Cảnh của đối phương có đến tận bảy người.
Chứ đừng nhắc đến ba vương triều phía sau bọn họ.
Những cái này cộng lại đã gần như có thể so với một thế lực Lục Phẩm.
“Yên tâm, ngươi chỉ cần chờ xem là được, đến lúc đó sẽ biết rõ thôi. Trước mặt Huyết Sát Các, cái gọi là quân liên hiệp vương triều chỉ là muỗi thôi!”
Toán Loạn Thiên lần đầu tiên lộ ra thần thái tự tin như thế.
Bởi vì hắn ta biết rõ gốc rễ của Huyết Sát Các, biết thực lực của Huyết Sát Các cộng lại đã đạt đến trình độ thế lực Ngũ Phẩm từ lâu!
...
Thời gian trôi mau, thoáng cái đã đến.
Lúc tỉnh hồn lại thì mười vạn đại quân tinh nhuệ tổ hợp từ ba vương triều đã đến dưới thành.
“Toại Nguyên Vương Triều ta vẫn luôn không có xích mích gì với ba vương triều là Yên Thủy, Thiên Bình, Phá Thế. Chư vị làm thế này là có ý gì đây?”
Thống lĩnh biên cảnh của Toại Nguyên Vương Triều là Trần Phá Hiểu nói với gương mặt căng thẳng.
“Ha ha ha, Trần thống lĩnh đừng lo lắng, bọn ta hôm nay tới là vì trợ giúp quý triều tiêu diệt Huyết Sát Các kia. Thế lực tà ác không có nhân tính đến mức này, diệt trừ nó là chuyện mà ba vương triều bọn ta không thể thoái thác.”
Dưỡng Thần Cảnh đến từ Phá Thế Vương Triều cười ha ha nói.
Trần thống lĩnh nghe vậy thì trong lòng thấy vô cùng nặng nề.
Tiêu diệt?
Ha ha.
Người khác nghe không hiểu ý của những lời này, nhưng chẳng lẽ Trần Phá Hiểu hắn lại nghe không hiểu sao?
Đây rõ ràng là mượn danh trợ giúp cho Toại Nguyên Vương Triều để vào bên trong vương triều một cách quang minh chính đại.
Có trời mới biết sau khi bọn họ vào trong sẽ gây ra chuyện kinh khủng cỡ nào.
“Miễn đi, việc nhà của Toại Nguyên Vương Triều ta thì cứ để bọn ta tự giải quyết. Huống hồ gì nội loạn đã được tân hoàng ổn định rồi, cũng không nhọc chư vị quan tâm.”
Trần Phá Hiểu mở miệng nói.
“Ồ, Tân Đế?”
“Theo ta được biết, Tân Đế của Toại Nguyên Vương các ngươi hình như là vị Tổng Đốc Sát Sứ kia nhỉ? Sao Đốc Sát Sứ lại thành tân hoàng rồi vậy?”
Ánh mắt của nam tử đó hiện lên giá lạnh, cười nói: “Ta nghi ngờ Tổng Đốc Sát Sứ Từ Nhai Sinh của Toại Nguyên Vương Triều đã hành thích vua, cả gan phạm thượng. Bọn ta có mối quan hệ đồng minh chặt chẽ với vương thất của Toại Nguyên Vương Triều, nên muốn bắt hắn hồi triều để tiến hành thẩm vấn!”
“Còn Toại Nguyên Vương Triều sẽ tạm thời được ba vương triều bọn ta đồng thời quản lý.”
Trần Phá Hiểu rốt cuộc nhịn không được quát lên: “Ngươi làm càn!”
“Hừ, nếu các ngươi không chịu mở cửa thành thì là do đã âm thầm cấu kết với tên loạn thần tặc tử Từ Nhai Sinh, vậy cũng đừng trách bọn ta tiến đánh!”
“Động thủ!”
Vị Dưỡng Thần tứ trọng thiên đến từ Phá Thế Vương Triều đang định dùng sức mạnh Nhục Thân của mình để đánh vỡ cửa lớn trước mặt.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.
Chương 66 Tình huống không đúng
Người mở miệng là người đến từ Yên Thủy Vương Triều, là lão giả lam y vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần suốt đường đi kia.
“Đừng tưởng rằng ngươi là Dưỡng Thần bát trọng thiên thì hay lắm, ngươi có ý gì?”
Nam tử thấy lão giả lam y đó cắt ngang mình thì tức tối nói.
Tròng mắt đục ngầu của lão giả lam y nhìn chăm chú vào tường cao bên kia, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: “Đối phương có cường giả, hơn nữa... rất mạnh!”
Vừa nói ra lời này, trong thoáng chốc bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
“Tôn lão, ông đang nói đến cường giả sao? Chẳng lẽ cao thủ của Huyết Sát Các được nhắc đến trong tin tức tình báo tới rồi?” Nam tử lùn hỏi.
Cùng lúc đó, mấy vị ở cảnh giới Dưỡng Thần khác cũng nhìn về phía lão giả mặc áo màu xanh.
Lão giả mặc áo màu xanh chính là quốc sư của Yên Thủy Vương Triều, ông ta không chỉ có tu vi đã tiến vào cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên, hơn nữa còn có tài bói toán rất cao siêu.
Từ trước tới nay danh tiếng của ông ta vang xa khắp các vương triều xung quanh.
Đừng nhìn nam tử lùn lúc trước vẫn luôn giễu cợt ông ta, thật ra khi nghe đến hai chữ cường giả, trong lòng hắn ta đã âm thầm cảnh giác.
Một người có thể để cho một Dưỡng Thần bát trọng thiên gọi là cường giả thì tu vi của đối phương ít nhất cũng là Bát Trọng Thiên, nói không chừng còn có thể là Cửu Trọng Thiên.
“Không phải, ta đã từng dùng Thông Thiên Nhãn quan sát cao thủ Huyết Sát Các từ phía xa, mặc dù thực lực có thể ngang bằng với ta, nhưng ta chắc chắn rằng đó không phải là hắn.”
“Luồng khí tức này rất mạnh mẽ, có thể so sánh thì ta giống như hồ nước, còn đối phương… lại là biển lớn Vương Dương.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Có cần phải phóng đại đến mức như vậy không?
Chẳng lẽ Toại Nguyên Vương Triều còn có thể xuất hiện một người đã đạt tới cảnh giới Động Phủ hay sao?
Ở đây, ngoại trừ ông lão mặc áo màu xanh thì người ở cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên thì người còn lại chính là đại thống lĩnh của Thiên Bình Vương Triều tên là Lưu Kiếm Công.
Lưu Kiếm Công hừ lạnh một tiếng nói:
“Hừ, có gì phải ngạc nhiên đâu chứ, ở đây chúng ta có bảy người ở cảnh giới Dưỡng Thần. Còn có mười vạn đại quân tinh nhuệ thân xác đã đạt tới Uẩn Linh Cảnh, với lực lượng như vậy có thể thừa sức tiêu diệt cả một vương triều hùng mạnh. Chẳng lẽ ông cho rằng chúng ta sẽ bị đánh bại bởi một vương triều rách nát đã hết sạch khí vận này sao?”
Nghe thấy câu này, những người vốn dĩ bị lời nói của Tôn lão làm cho kinh ngạc đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Quả thật là như vậy, bảy người ở Dưỡng Thần Cảnh, cộng thêm mười vạn đại quân tinh nhuệ, nếu họ còn thất bại thì đó mới đúng là điều vô lý.
Lúc này Lưu Kiếm Công muốn tự mình ra tay.
Giọng điệu của Lão Tôn gấp gáp nói: “Tới rồi.”
“Các ngươi chính là liên quân các vương triều mà công tử nhắc đến sao?”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Trần Phá Hiểu đang ở trên tường thành, nhìn nữ tử mặc áo màu xanh lá đột ngột xuất hiện trước mặt mình với vẻ mặt cung kính.
Còn về lý do tại sao lại cung kính như thế, chính là bởi vì trên eo của nữ tử đó có đeo một lệnh bài bằng thiết sắt màu đen ghi chữ ‘Huyền’.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, Trần Phá Hiểu không khỏi nhớ lại một vài chuyện cách đây không lâu.
Trần Phá Hiểu đã nhìn thấy được Toại Nguyên Vương Triều càng ngày càng thối nát lụi bại từ lâu.
Cũng giống như Từ Nhai Sinh, không, còn sớm hơn hắn ta một chút.
Hắn ta đã gia nhập vào Huyết Sát Các vào hơn mười ngày trước.
Mà Từ Nhai Sinh có thể nhanh chóng gia nhập như vậy, nguyên nhân cũng có một phần nhỏ là do hắn ta đã âm thầm góp sức ở trong đó.
Sở dĩ làm như vậy là bởi vì trước khi Toán Loạn Thiên đến tìm Từ Nhai Sinh.
Người đầu tiên tìm đến thật ra là hắn ta, thống lĩnh nắm giữ trong tay mình hơn mười vạn đại quân ở biên giới.
Lúc đầu hắn ta còn khinh thường khi thấy Toán Loạn Thiên chỉ ở Động Linh Cảnh Lục Trọng Thiên.
Nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy Võ Trấn ở phía sau Toán Loạn Thiên, cùng với Hắc Vệ và Bạch Vệ thì toàn thân hắn ta không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ, trong vương triều này vẫn còn ẩn nấp một thế lực đáng sợ như vậy sao?
Trần Phá Hiểu, người có dã tâm làm phản từ lâu tự nhiên sẽ không nói hai lời mà gia nhập vào Huyết Sát Các theo lời mời của Toán Loạn Thiên.
Nói là gia nhập, thật ra hắn ta cũng không có cách nào để từ chối.
Một người ở cảnh giới Dưỡng Thần lục trọng thiên và hai người ở cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên có thể giết chết một người ở cảnh giới Dưỡng Thần nhất trọng thiên như bản thân hắn ta dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, sau khi hắn ta gia nhập vào Huyết Sát Các, bỗng cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé như thế nào.
Theo như những gì mình biết, cấp bậc của sát thủ ở trong Huyết Sát Các được chia thành bốn cấp Thiên Địa Huyền Nhân, mà trong đó mỗi cấp lại có ba tầng.
Chương 67 Tình huống không đúng
Lúc đầu hắn ta cho rằng cảnh giới Nhục Thân Hậu Kỳ viên mãn thì tương ứng với sát thủ nhất đẳng hoặc tam đẳng hàng chữ Nhân.
Nhưng khi biết được một vị cao thủ Động Linh Cảnh của Huyết Sát Các vậy mà chỉ là một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân.
Hắn ta lập tức phát hiện ra rằng mọi thứ cũng không giống như những gì mà mình đã tưởng tượng.
Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân hóa ra lại tương ứng với một đại cảnh giới.
Vậy từ đó suy ra, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền là cảnh giới Dưỡng Thần, nhị đẳng là… Trần Phá Hiểu không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Thậm chí trong lòng hắn ta đã từng cho rằng đây chỉ là cách nói phóng đại của Huyết Sát Các.
Nhưng hiện tại…
“Hai, hai sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền… Chẳng lẽ là…”
Trần Phá Hiểu nuốt một ngụm nước bọt.
Từ lúc hắn ta sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ lo lắng và căng thẳng đến như vậy.
Dưới bức tường thành, Lưu Kiếm Công liếc nhìn Phong Thanh Trúc đang đứng phía sau.
Cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào, Lưu Kiếm Công cau mày, nhìn Tôn lão nói: “Đây chính là cường giả mà ông nói ư?”
Nhưng lúc này dáng vẻ của Tôn lão cũng thất hồn lạc phách.
Ông ta không trả lời câu hỏi của Lưu Kiếm Công mà tự mình lẩm bẩm: “Kỳ lạ, làm sao khí tức lại biến mất rồi…”
“Này, ta còn thật sự cho rằng có cường giả nào đó tới đây đấy, một nữ tử yếu đuối trong tay ôm một cây đàn tỳ bà, Tôn lão, quẻ của ông sẽ không bói sai đó chứ?”
Nghe thế, nam tử lùn không nhịn được mà chế giễu một câu.
“Chính là vừa rồi còn khiến ta nơm nớp lo sợ, một nữ tử yếu đuối như thế thì sẽ có bản lĩnh gì chứ? Ôm đàn tỳ bà không phải là muốn đàn cho chúng ta nghe một khúc nhạc đó sao?”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
“Nữ tử này thật sự là báu vật, mọi người đừng tranh cướp với ta, nàng ấy là của ta.”
Hồ Chính Nhất cường giả Dưỡng Thần tam trọng thiên đến từ Yên Thủy Vương Triều. Lúc này, ánh mắt của gã ta đang nhìn chằm chằm vào Phong Thanh Trúc đeo khăn che mặt, vạt áo màu xanh lá tung bay trong gió.
Sắc mặt gã ta lộ ra vẻ tham lam háo sắc. Không nói hai lời, cả người lập tức nhảy lên một cái, trực tiếp bay lên không trung.
Tay phải to khỏe vươn ra chộp về phía Phong Thanh Trúc, nhếch miệng cười nói: “Tiểu nương tử, hãy theo ta trở về đi.”
Phong Thanh Trúc lại không hề làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.
Điều kỳ lạ là, lúc tay phải của Hồ Chính Nhất gần chạm vào Phong Thanh Trúc lại...
“Động… không thể động đậy được.”
Vẻ mặt của Hồ Chính Nhất bàng hoàng khiếp sợ.
Chỉ nhìn thấy cả người hắn ta bị đông cứng trên không trung.
Không có cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, sự tham lam trong mắt bỗng chốc biến thành khiếp sợ, nói:
“Ta là Dưỡng Thần tam trọng thiên, làm sao có thể bị ngươi định thân, ngươi là ai?”
Phong Thanh Trúc không trả lời câu hỏi của hắn ta.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xếp bằng ở dưới đất, đặt đàn tỳ bà lên vai và đùi, nói:
“Bây giờ ta sẽ gảy một bản đàn cho các vị nghe, mời các vị thưởng thức.”
Một đoạn tiết tấu vang lên.
“Tang.”
Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa nhận ra được điều gì không bình thường.
Hai mắt Tôn lão nhìn thẳng, giống như đang nhớ lại một chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Không hay rồi. Mọi người hãy nhanh chóng cắt đứt dây thần kinh ở tai.”
Đáng tiếc là… lúc này đã muộn.
Giai điệu tưởng như nhẹ nhàng và êm ái bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ chơi.
“A, đầu của ta đau quá.”
“Không, đừng mà, nương đừng rời bỏ con.”
“….”
Mười vạn đại quân tinh nhuệ bắt đầu xuất hiện tình huống dị thường.
Mỗi một người ở Uẩn Linh Cảnh được đào tạo bài bản cùng với những tu luyện giả đạt tới Nhục Thân Cảnh, lúc này đều ôm đầu quỳ trên mặt đất, vũ khí trong tay đều rơi xuống đất.
Có người kêu la thảm thiết.
Cũng có người đau khổ tột cùng.
Có thể nói là đầy đủ các trạng thái của cuộc sống.
“Khúc đàn này có vấn đề…”
Tất nhiên Lưu Kiếm Công cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, hắn ta đang muốn vận chuyển linh khí trong cơ thể nhưng lại phát hiện linh khí giống như bị giam cầm, không thể nào điều động được dù chỉ một chút.
“Linh khí bị giam cầm, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nói xong, cả người đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không còn một chút sức lực nào.
Lưu Kiếm Công không tự chủ được quỳ xuống mặt đất, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
Hắn ta liếc nhìn mấy vị Dưỡng Thần Cảnh, xem ra nguyên nhân là do tu vi, chỉ nhìn thấy họ còn thảm hại hơn mình.
Ở đây, trong số bảy vị Dưỡng Thần Cảnh, ngoại trừ Lưu Kiếm Công và Tôn lão vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo thì bốn người còn lại ở cảnh giới Dưỡng Thần đã không chống đỡ được nữa, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Còn Hồ Chính Nhất ở nơi cách nguồn phát ra âm thanh gần nhất vẫn đang bị đông cứng ở trên không trung.
Chỉ là lúc này hai mắt của gã ta đã trắng dã, thất khiếu chảy máu.
Bộ dạng còn thê thảm hơn sáu người kia.
Chương 68 Toàn bộ đại quân bị tiêu diệt
Toàn bộ đại quân bị tiêu diệt
Ở một bên, Trần Phá Hiểu nhìn thấy mười vạn đại quân bị tan rã trong nháy mắt, cùng với tình trạng bi thảm khác nhau của bảy vị Dưỡng Thần Cảnh, trong lòng hắn ta sớm đã khiếp sợ không thôi.
Đây chính là sức mạnh của Huyết Sát Các sao? Không biết vì lý do gì mà ngay lúc này trong đầu của hắn ta xuất hiện một ý nghĩ quái đản.
Nếu như phân chia trong Huyết Sát Các là sự thật thì một vùng thánh địa, không, thậm chí ngay cả đại lục này cũng không có gì có thể vượt qua.
Khúc đàn đã đến đoạn cuối, Phong Thanh Trúc khẽ thở một hơi, hai bàn tay trắng nõn như tuyết, ngón trỏ đặt ở trên sợi dây.
‘Bang!’
Ngay lập tức hết thảy mọi thứ im lặng như tờ.
Còn Hồ Chính Nhất, người đang bị đông cứng ở trên không trung giống như được giải phóng khỏi lệnh cấm, cả người gã ta ngã thẳng xuống đất, không biết sống chết như thế nào.
“Ngươi hãy xử lý những thi thể này này đi.”
Phong Thanh Trúc nói với Trần Phá Hiểu.
“Vâng.”
Một luồng gió xuất hiện xung quanh cơ thể của Phong Thanh Trúc, sau đó lập tức cuốn cả người biến mất không thấy dấu vết.
Sau khi nàng rời đi, một tên binh lính nơm nớp lo sợ đi đến bên người Trần Phá Hiểu.
“Thống lĩnh, đây, đây là…”
Binh sĩ nhìn thấy những thi thể người và ngựa nằm trên mặt đất không dậy được, cả khuôn mặt trắng bệch nói.
Hắn ta vẫn còn là một tân binh, cũng là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Vừa rồi hắn ta ở dưới tường thành, chỉ nhìn thấy nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh nói chuyện với thống lĩnh của mình một lúc, sau đó đánh một khúc đàn êm tai rồi rời đi.
Nhưng khi hắn ta vừa lên đến nơi, trước mắt đã xuất hiện một bức tranh kinh hãi thế tục như thế.
Trần Phá Hiểu quay người lại nhìn về phía đám binh sĩ, trầm giọng nói:
“Nếu ai dám để lộ tin tức về chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài thì sẽ bị xử lý giống như những kẻ đào ngũ, đã hiểu chưa?”
“Rõ.”
Ở tòa tháp canh phía xa, Dạ Mệnh nheo hai mắt lại.
Từ lúc Phong Thanh Trúc xuất hiện đến khi rời đi, mỗi một cảnh tượng đều đập vào trong mắt hắn.
Mà tất nhiên hắn cũng thấy được sức mạnh của Động Phủ Cảnh là như thế nào.
Dạ Mệnh lẩm bẩm nói:
“m Tu thật là đáng sợ, một khúc đàn nhẹ nhàng có thể khiến cho tinh thần của người nghe tan vỡ, thất khiếu chảy máu.”
“Có Phong Thanh Trúc ở đây, hoàn thành nhiệm vụ chỉ là vấn đề thời gian.”
Ánh mắt của Dạ Mệnh liếc nhìn bảng điều khiển ở trên không trung.
[Nhiệm vụ chính: trong vòng nửa năm làm cho Huyết Sát Các thống trị ba vương triều Yên Thủy, Thiên Bình cùng Phá Thế.]
[Phần thưởng: Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyển: 1, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 20, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 200, Trảm Hồn Đao: 500 ( Huyền Giai hạ phẩm), Nhân Tự Hắc Bào: 1000 (Hoàng Giai thượng phẩm), Huyền Tự Hắc Bào: 100 (Huyền Giai thượng phẩm)].
“Phần thưởng không thay đổi so với trước đây, nhưng số lượng đã tăng lên gấp đôi.”
Dạ Mệnh trầm tư nói.
Hắn đã cố ý tìm những thông tin của ba vương triều Yên Thủy, Thiên Bình và Phá Thế ở trên sách.
Nếu như trong sách không viết sai thì cường giả mạnh nhất của ba vương triều đang ở cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên..
Mà ngay mới vừa rồi, hai vị Dưỡng Thần bát trọng thiên của Yên Thủy và Thiên Bình Vương Triều đều đã chết ở đây.
Ngoài ra còn có năm người ở Dưỡng Thần Cảnh cùng với mười vạn đại quân tinh nhuệ.
Hiện tại có thể xem như ba vương triều này bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Đến lúc nên chuẩn bị một chút rồi.”
“Dân số của ba vương triều cộng lại cũng không ít, đến lúc đó sẽ rất nhanh chóng hoàn thành các nhiệm vụ phụ.”
Dạ Mệnh mỉm cười, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn nhiệm vụ phụ ở bên dưới nhiệm vụ chính.
[Nhiệm vụ 5: Số lượng giao dịch đã hoàn thành đạt mười vạn (22340/100000)]
[Phần thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ tư (Đế Giai)]
Mục tiêu của nhiệm vụ chi nhánh thứ tư bên trên là hoàn thành số lượng giao dịch vượt quá mười nghìn lượt, phần thưởng chỉ là một trữ vật Địa Giai trung phẩm mà thôi.
Mà cái hắn muốn chính là Thái Hư Kinh tầng thứ tư ở nhiệm vụ chi nhánh thứ năm này.
“Thật sự là phía trước vẫn còn một chặng đường dài.”
Hai giờ sau khi quân đội liên minh bị tan rã.
Cùng lúc đó, Yên Thủy Vương Triều với lực lượng hùng mạnh nhất trong ba vương triều..
Tại vương cung Yên Thủy.
“Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lâu như vậy rồi mà quốc sư vẫn chưa gửi tin gì cho bổn vương?”
Hoàng đế Phúc Mộc Chu của Yên Thủy Vương Triều nhíu mày, nhìn một đám đại thần ở phía dưới.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần vừa nghe thấy một tin đồn, không biết có nên nói hay không.” Một viên quan hơi ngập ngừng rồi nói.
“Tin đồn gì? Nói.”
“Người của thần nói với thần rằng khi hắn ta đến gần biên giới của Toại Nguyên Vương Triều, hình như đã thấy rất nhiều binh sĩ của Toại Nguyên Vương Triều đang đào đất.”
Phúc Mộc Chu nghi hoặc hỏi: “Đào đất?”
“Hình như là để chôn thi thể…”
Nói đến đây, âm thanh của viên quan đó đã nhỏ đi rất nhiều.
Nghe vậy Phúc Mộc Chu đứng bật dậy khỏi ghế rồng, tức giận nói:
“Ý của ngươi nói là một mười vạn đại quân tinh nhuệ do Yên Thủy Vương Triều hợp tác cùng với hai vương triều Thiên Bình và Phá Thế cử đến đều bị đánh bại rồi sao?”
“Thần chỉ là nghe nói, mong bệ hạ thứ tội.”
Viên quan nhanh chóng cúi đầu quỳ xuống, kinh hãi nói.
Chương 69 Sứ thần của Yên Thủy
Chương 69: Sứ thần của Yên Thủy
Dường như Phúc Mộc Chu cũng cảm thấy bản thân mình quá kích động, hắn ta ngồi trở lại ghế rồng, đưa mắt nhìn sang một viên quan phụ trách quản lý gián điệp của Yên Thủy Vương Triều ở các nước khác.
Ánh mắt lạnh lùng, nói:
“Phía bên Ngô Thanh có tin tức gì không?”
Lão giả được gọi là Ngô Khanh cả người run lên.
Trên trán chảy đầy mồ hôi, ông ta thành thật nói:
“Bệ hạ, hình như trong Huyết Sát Các có một cao thủ về bói toán, ông ta có thể bói ra chính xác thân phận từng người gián điệp của Yên Thủy Vương Triều chúng ta ở Toại Nguyên Vương Triều.”
“Từ sau khi Huyết Sát Các nắm quyền kiểm soát vương triều, hàng trăm gián điệp của chúng ta rải rác ở khắp mọi nơi đã bị tiêu diệt đến tám mươi phần trăm.”
“Ngươi nói cái gì?”
Trên trán Phúc Mộc Chu nổi lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chuyện quan trọng như vậy tại sao đến bây giờ mới nói cho ta nghe?”
“Vì mấy ngày trước bệ hạ nói không muốn gặp ai, vì vậy thần…”
“Vậy ý của Ngô Khanh thì đây là lỗi của ta sao?”
Trong đôi mắt Phúc Mộc Chu đầy vẻ rét lạnh.
“Không phải! Là lỗi của thần, là thần đã quá bất cẩn, thần vạn lần muôn chết.”
Cùng lúc đó Ngô Khanh cũng dập đầu liên tục.
“Hừ, truyền lệnh xuống phía dưới, phái người liên hệ với Toại Nguyên Vương Triều cho ta, ngược lại ta muốn xem Từ Nhai Sinh có đặt Yên Thủy Vương Triều của ta vào trong mắt hay không?”
“Thần… tuân lệnh.”
Cung điện Toại Nguyên.
“Thưa đại nhân, ý của ngài là… giải quyết, đã giải quyết rồi sao?”
Từ Nhai Sinh kinh ngạc nói.
Toán Loạn Thiên mỉm cười gật đầu, nói:
“Trước đó không phải ta đã nói rồi sao? Tại sao phải dùng mưu kế đối với những việc chỉ cần vũ lực là có thể giải quyết được?”
Da đầu Từ Nhai Sinh tê dại.
Trước đó hắn ta đã nghe qua sự mạnh mẽ của người đến lần này.
Mười vạn đại quân tinh nhuệ Uẩn Linh Cảnh, cùng với bảy vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh.
Lúc này mới qua bao lâu thời gian chứ vậy mà tất cả đều bị tiêu diệt.
Toán Loạn Thiên hỏi: “Chuyện ta giao cho ngươi làm như thế nào rồi?”
“Thưa đại nhân, đã làm theo những gì ngài nói, sắp xếp người thành lập các chi nhánh của Huyết Sát Các ở các vùng khác nhau.”
“Ta tin rằng không quá ba ngày, toàn bộ các chi nhánh sẽ hoàn thành.”
Nhiệm vụ thành lập các chi nhánh của Huyết Sát Các là Dạ Mệnh giao cho Từ Nhai Sinh.
Mục đích chủ yếu là ngoài việc điều tra tình hình của các đại châu khác thì còn vì thuận tiện cho các giao dịch, hoàn thành các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra.
Nghe vậy, ánh mắt Toán Loạn Thiên nhìn về phía hắn ta mang theo một tia thưởng thức.
“Rất tốt, việc này liên quan đến kế hoạch lớn của các chủ, nếu như ngươi có thể hoàn thành tốt mọi việc, ta tin rằng đến lúc đó các chủ sẽ thưởng cho ngươi phần một thưởng quý giá.”
“Toán đại nhân nói đùa rồi, ta đã là người của Huyết Sát Các, những việc hiện tại ta làm cũng là đóng góp một phần sức lực của bản thân mà thôi.” Từ Nhai Sinh cười ha hả nói.
“Bệ, bệ hạ, thần có chuyện gấp muốn báo cáo với ngài.” Bên ngoài cửa lớn vương cung vang lên âm thanh.
“Vào đi.” Mặc dù Từ Nhai Sinh khẽ nhíu mày, đáp lại.
‘Kẽo kẹt!’
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Một vị quan mới nhận chức vội vàng đi đến.
Liếc nhìn nam tử xa lạ ở bên cạnh Từ Nhai Sinh, hắn ta không dám hỏi nhiều, đi đến trước mặt Từ Nhai Sinh chắp tay cung kính.
Từ Nhai Sinh hỏi: “Chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
“Thưa bệ hạ, vừa rồi có một nam tử trẻ tuổi đi đến Lạc Li thành, tự xưng là sứ thần của Yên Thủy Vương Triều, chỉ mặt gọi tên muốn gặp mặt ngài.”
“Sứ thần của Yên Thủy Vương Triều?”
Trong lòng Từ Nhai Sinh hơi kinh ngạc.
Chỉ mới khoảng hai giờ sau khi trận chiến ở biên giới kết thúc.
Nhanh như vậy mà bên phía Yên Thủy Vương Triều đã phái sứ thần đến rồi.
Từ Nhai Sinh lập tức nhìn sang Toán Loạn Thiên.
Chỉ thấy khóe miệng Toán Loạn Thiên nhếch lên, nói: “Tự chui đầu vào rọ.”
Dường như Từ Nhai Sinh hiểu ý của Toán Loạn Thiên, ngay lập tức nói với vị quan kia: “Được.”
Mười lăm phút sau.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào sang trọng kiêu ngạo bước vào trong vương cung.
“Dương Ngụy, sứ thần của Yên Thủy Vương Triều bái kiến Từ bệ hạ.”
Sau đó Dương Ngụy chắp tay với Từ Nhai Sinh.
Đột nhiên gã ta chuyển tầm mắt nhìn về phía Toán Loạn Thiên, vẻ mặt kiêu căng nói: “Từ bệ hạ, đây là việc quan trong của hai vương triều chúng ta, theo lý mà nói thì những người không có nhiệm vụ ở đây nên rời đi.”
Từ Nhai Sinh nghe xong, trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng.
Uy áp của Dưỡng Thần Cảnh lập tức phát ra đè ép Dương Ngụy.
Dương Ngụy, người tự xưng là sứ thần của Yên Thủy Vương Triều trước mặt này cảnh giới chỉ mới đến Động Linh bát trọng thiên. Cũng không biết là ai cho gã ta lá gan dám càn rỡ tự phụ như vậy.
Ngay lập tức Dương Ngụy bị sự uy áp đè ép đỏ bừng cả khuôn mặt.
Chương 70 Con sâu con kiến
Con sâu con kiến
Nhưng ngay khi gã ta mở miệng, việc đầu tiên không phải là cầu xin tha thứ, mà là nâng cao âm lượng uy hiếp nói: “Từ bệ hạ đừng trách ta không nhắc nhở ngài, nếu như ngài giết ta, ta dám đảm bảo rằng ngày mai sẽ có hàng trăm vạn hùng sư của Yên Thủy Vương Triều sẽ đánh tới chân thành.”
Trong lúc Từ Nhai Sinh đang vô cùng tức giận, muốn trừng trị tên sứ thần ngoại bang không biết điều này thì Toán Loạn Thiên đã ngăn hắn ta lại, nói: “Chỉ là một tên hề đang nhảy nhót, cần gì phải tức giận.”
Mặc dù không hiểu ý đồ của Toán Loạn Thiên, nhưng Từ Nhai Sinh cũng bình tĩnh lại một chút, thu hồi lại uy áp.
Sau khi được giải thoát khỏi sự đè ép, khuôn mặt Dương Ngụy đỏ bừng, hai mắt gắt gao nhìn Toán Loạn Thiên chằm chằm.
Đồng thời, trong lòng gã ta cũng thay đổi cái nhìn đối với tính cách của Từ Nhai Sinh.
Thật ra những hành động trước kia của gã ta đều là chủ ý của Phúc Mộc Chu, hung hăng ra oai đánh phủ đầu Từ Nhai Sinh, tỏ rõ thái độ của Yên Thủy Vương Triều với một người mưu quyền soán ngôi.
Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ đã nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng thật không ngờ, Từ Nhai Sinh cũng không theo lẽ thường, gã ta mới châm chọc vài câu đã trực tiếp dùng uy áp đè ép mình.
Trong lòng Dương Ngụy không dám chắc chắn, nếu như gã ta chế giễu thêm vài câu thì liệu rằng Từ Nhai Sinh có trực tiếp giết chết mình hay không.
Sau khi Dương Ngụy loạng choạng đứng vững lại, mới nói: “Theo khẩu dụ của bệ hạ, Từ Nhai Sinh của Toại Nguyên Vương Triều có mưu đồ soán ngôi, ám sát hoàng đế của Toại Nguyên Vương Triều, với tư cách là đồng minh, Yên Thủy Vương Triều cần phải điều tra rõ sự việc này, trả lại sự trong sạch cho hoàng thất của Toại Nguyên Vương Triều.”
Nhưng khi nói được một nửa, giọng điệu nghiêm túc lúc ban đầu đột nhiên thay đổi: “Nhưng mà, nếu như Từ bệ hạ đồng ý nhượng lại hai vùng đất phía đông và phía tây của Toại Nguyên Vương Triều cho Yên Thủy Vương Triều để chứng minh sự trong sạch thì vương triều chúng ta sẽ tin tưởng bệ hạ, bỏ qua những chuyện cũ.”
Toán Loạn Thiên nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo. Thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được Yên Thủy Vương Triều muốn có lãnh thổ của Toại Nguyên Vương Triều.
Hơn nữa gã ta vừa mở miệng đã là công phu sư tử ngoạm, trực tiếp muốn một nửa lãnh thổ của Toại Nguyên Vương Triều.
Dường như Dương Ngụy còn chưa nói hết, sau đó gã ta ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Trước đó vài ngày người và ngựa của chúng ta sau khi đến biên giới Toại Nguyên Vương Triều đột nhiên biến mất, còn muốn xin Từ bệ hạ cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng.”
Lời vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào.
Một nam tử có khuôn mặt rất đẹp trai mặc áo bào trắng chậm rãi đi vào đây.
Nam tử trẻ tuổi có khí chất thanh tao, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ thần bí.
Nhìn thấy Dạ Mệnh, Dương Ngụy cau mày quay đầu lại nhìn Từ Nhai Sinh: “Từ bệ hạ, cấp bậc lễ nghĩa của vương triều các người là như thế này sao? Ai cũng có thể vào nơi này được à.”
Nhưng Từ Nhai Sinh lại làm ngơ trước những lời nói của Dương Ngụy.
Toán Loạn Thiên cùng Từ Nhai Sinh chắp tay hành lễ với Dạ Mệnh: “Bái kiến các chủ đại nhân.”
Nghe vậy Dương Ngụy lập tức hoảng sợ!
Gã ta vẫn luôn biết việc Huyết Sát Cát là kẻ thật sự đứng đằng sau điều khiển Toại Nguyên Vương Triều.
Thật ra trong lòng gã ta đã nghĩ đến câu nói tiếp theo rồi.
Chỉ cần Từ Nhai Sinh nguyện ý đầu quân gia nhập vào vương triều bọn họ, Yên Thủy Vương Triều có thể trợ giúp hắn ta tiêu diệt Huyết Sát Cát này, thoát khỏi vận mệnh trở thành một con rối.
Chỉ có điều gã ta chưa từng nghĩ đến, bây giờ chính chủ lại trực tiếp đến đây.
Ngay khi Dương Ngụy nhìn về phía Dạ Mệnh, những suy tính trong lòng gã ta không tự chủ được bắt đầu xoay chuyển.
Các chủ Huyết Sát Cát trong truyền thuyết là nhân vật thần bí khó lường, tu vi sâu như vực thẳm không thể thăm dò.
Hóa ra hắn lại là một nam tử nhìn qua trông còn trẻ tuổi hơn mình!
Nhưng trong lòng Dương Ngụy nhanh chóng bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ vừa rồi.
Chỉ trong nháy mắt, gã ta nhìn sang Dạ Mệnh, nói: “Bệ hạ từng nói nếu các hạ nguyện ý gia nhập vào Yên Thủy Vương Triều, bệ hạ sẽ không bao giờ keo kiệt.”
Dạ Mệnh lẩm bẩm: “Lạ nhỉ? Tại sao lại có tiếng muỗi kêu xung quanh đây?”
Dù trong lòng Dương Ngụy rất tức giận nhưng vẫn cố kìm nén.
Vị nam tử mặc áo bào trắng trước mắt này có nhiều thủ hạ là cường giả cảnh giới Dưỡng Thần nghe theo lệnh của hắn, nếu như có thể lôi kéo hắn vào Yên Thủy Vương Triều, đồng nghĩa với việc Yên Thủy Vương Triều có thêm một cường giả Dưỡng Thần Cảnh.
Chỉ dựa vào công lao này đã đủ cho gã ta thăng quan phát tài lớn rồi.
“Các hạ xác định không cân nhắc thêm một chút sao? Nếu ngươi nguyện ý dẫn theo Huyết Sát Cát gia nhập vào Yên Thủy Vương Triều của chúng ta, vậy việc muốn thôn tính hai vương triều kia không phải là một giấc mộng nữa rồi.”
Dạ Mệnh tự hỏi: “Gia nhập?”
“Đúng vậy!”
Dương Ngụy gật đầu, gã ta nghĩ rằng Dạ Mệnh đã động lòng. Nhưng những lời nói tiếp theo của Dạ Mệnh đã khiến cho gã ta chấn động không thôi.
Lão giả nghe vậy cũng chỉ im lặng không nói.
Có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi.
Tính luôn mình thì đội quân này chỉ có chừng bảy vị Dưỡng Thần Cảnh.
Toại Nguyên Vương Triều đã tổn thương nguyên khí nặng nề, dù sao cũng không thể chống đỡ nổi lực lượng cường đại thế này.
“Các huynh đệ nhanh chân lên, nghe nói Toại Nguyên Vương Triều có rất nhiều mỹ nữ. Đến khi chúng ta công phá cửa thành rồi thì sẽ thu các nàng vào túi mình!”
Một vị tráng hán cằm đầy râu ria giơ chén rượu lên, đỏ mặt quát về phía binh sĩ xung quanh.
“Ồ!”
“Được!”
Tinh thần của mọi người được củng cố trong nháy mắt, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Nhưng bọn họ không biết rằng, Toại Nguyên Vương Triều sẽ là nơi cuối cùng bọn họ được đứng!
Nguy cơ chậm rãi đến gần.
Toại Nguyên Vương Triều.
Sau khi được Từ Nhai Sinh và Huyết Sát Các âm thầm thao động thì hiện giờ mỗi đại châu và quận thành của Toại Nguyên Vương Triều đều được bình ổn.
Từ Nhai Sinh nói: “Hôm qua ta nghe được tin từ chỗ Trần thống lĩnh, ở biên cảnh có một toán quân liên hiệp từ rất nhiều vương triều đang gấp rút đến gần Lạc Li thành, xem ra không có ý tốt!”
“Đúng vậy, hiện giờ những hỗn loạn bên trong vương triều đã được ổn định rồi, chỉ còn lại một mối nguy từ giặc ngoại xâm thôi.”
Toán Loạn Thiên từ từ nói.
Từ Nhai Sinh hỏi: “Toán đại nhân, à không, Huyết Sát Các có biện pháp gì không?”
Toán Loạn Thiên nở nụ cười, nói với giọng nhạo báng: “Nếu có thể sử dụng vũ lực để giải quyết thì cần gì phải nghĩ biện pháp nữa?”
“Ý của ngài là... Huyết Sát Các muốn khai chiến với đội quân liên hiệp của các vương triều này sao?”
Sắc mặt Từ Nhai Sinh hơi thay đổi, nói tiếp: “Toán đại nhân, không phải ta không tin Huyết Sát Các, chỉ là... Theo ta được biết, đám người đó có đến bảy tên Dưỡng Thần Cảnh.”
“Mà trong bảy tên này lại còn có đến hai tên là Dưỡng Thần bát trọng thiên. Chuyện này...”
Từ Nhai Sinh lo lắng cũng là bình thường.
Trong tiềm thức của hắn ta, ngoại trừ các chủ thần bí của Huyết Sát Các thì người mạnh nhất là Hắc Vệ mà hắn ta nhìn thấy hôm đó.
Dù cho các chủ đó có tu vi Dưỡng Thần cửu trọng thiên đi nữa, nhưng số lượng Dưỡng Thần Cảnh của đối phương có đến tận bảy người.
Chứ đừng nhắc đến ba vương triều phía sau bọn họ.
Những cái này cộng lại đã gần như có thể so với một thế lực Lục Phẩm.
“Yên tâm, ngươi chỉ cần chờ xem là được, đến lúc đó sẽ biết rõ thôi. Trước mặt Huyết Sát Các, cái gọi là quân liên hiệp vương triều chỉ là muỗi thôi!”
Toán Loạn Thiên lần đầu tiên lộ ra thần thái tự tin như thế.
Bởi vì hắn ta biết rõ gốc rễ của Huyết Sát Các, biết thực lực của Huyết Sát Các cộng lại đã đạt đến trình độ thế lực Ngũ Phẩm từ lâu!
...
Thời gian trôi mau, thoáng cái đã đến.
Lúc tỉnh hồn lại thì mười vạn đại quân tinh nhuệ tổ hợp từ ba vương triều đã đến dưới thành.
“Toại Nguyên Vương Triều ta vẫn luôn không có xích mích gì với ba vương triều là Yên Thủy, Thiên Bình, Phá Thế. Chư vị làm thế này là có ý gì đây?”
Thống lĩnh biên cảnh của Toại Nguyên Vương Triều là Trần Phá Hiểu nói với gương mặt căng thẳng.
“Ha ha ha, Trần thống lĩnh đừng lo lắng, bọn ta hôm nay tới là vì trợ giúp quý triều tiêu diệt Huyết Sát Các kia. Thế lực tà ác không có nhân tính đến mức này, diệt trừ nó là chuyện mà ba vương triều bọn ta không thể thoái thác.”
Dưỡng Thần Cảnh đến từ Phá Thế Vương Triều cười ha ha nói.
Trần thống lĩnh nghe vậy thì trong lòng thấy vô cùng nặng nề.
Tiêu diệt?
Ha ha.
Người khác nghe không hiểu ý của những lời này, nhưng chẳng lẽ Trần Phá Hiểu hắn lại nghe không hiểu sao?
Đây rõ ràng là mượn danh trợ giúp cho Toại Nguyên Vương Triều để vào bên trong vương triều một cách quang minh chính đại.
Có trời mới biết sau khi bọn họ vào trong sẽ gây ra chuyện kinh khủng cỡ nào.
“Miễn đi, việc nhà của Toại Nguyên Vương Triều ta thì cứ để bọn ta tự giải quyết. Huống hồ gì nội loạn đã được tân hoàng ổn định rồi, cũng không nhọc chư vị quan tâm.”
Trần Phá Hiểu mở miệng nói.
“Ồ, Tân Đế?”
“Theo ta được biết, Tân Đế của Toại Nguyên Vương các ngươi hình như là vị Tổng Đốc Sát Sứ kia nhỉ? Sao Đốc Sát Sứ lại thành tân hoàng rồi vậy?”
Ánh mắt của nam tử đó hiện lên giá lạnh, cười nói: “Ta nghi ngờ Tổng Đốc Sát Sứ Từ Nhai Sinh của Toại Nguyên Vương Triều đã hành thích vua, cả gan phạm thượng. Bọn ta có mối quan hệ đồng minh chặt chẽ với vương thất của Toại Nguyên Vương Triều, nên muốn bắt hắn hồi triều để tiến hành thẩm vấn!”
“Còn Toại Nguyên Vương Triều sẽ tạm thời được ba vương triều bọn ta đồng thời quản lý.”
Trần Phá Hiểu rốt cuộc nhịn không được quát lên: “Ngươi làm càn!”
“Hừ, nếu các ngươi không chịu mở cửa thành thì là do đã âm thầm cấu kết với tên loạn thần tặc tử Từ Nhai Sinh, vậy cũng đừng trách bọn ta tiến đánh!”
“Động thủ!”
Vị Dưỡng Thần tứ trọng thiên đến từ Phá Thế Vương Triều đang định dùng sức mạnh Nhục Thân của mình để đánh vỡ cửa lớn trước mặt.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.
Chương 66 Tình huống không đúng
Người mở miệng là người đến từ Yên Thủy Vương Triều, là lão giả lam y vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần suốt đường đi kia.
“Đừng tưởng rằng ngươi là Dưỡng Thần bát trọng thiên thì hay lắm, ngươi có ý gì?”
Nam tử thấy lão giả lam y đó cắt ngang mình thì tức tối nói.
Tròng mắt đục ngầu của lão giả lam y nhìn chăm chú vào tường cao bên kia, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: “Đối phương có cường giả, hơn nữa... rất mạnh!”
Vừa nói ra lời này, trong thoáng chốc bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
“Tôn lão, ông đang nói đến cường giả sao? Chẳng lẽ cao thủ của Huyết Sát Các được nhắc đến trong tin tức tình báo tới rồi?” Nam tử lùn hỏi.
Cùng lúc đó, mấy vị ở cảnh giới Dưỡng Thần khác cũng nhìn về phía lão giả mặc áo màu xanh.
Lão giả mặc áo màu xanh chính là quốc sư của Yên Thủy Vương Triều, ông ta không chỉ có tu vi đã tiến vào cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên, hơn nữa còn có tài bói toán rất cao siêu.
Từ trước tới nay danh tiếng của ông ta vang xa khắp các vương triều xung quanh.
Đừng nhìn nam tử lùn lúc trước vẫn luôn giễu cợt ông ta, thật ra khi nghe đến hai chữ cường giả, trong lòng hắn ta đã âm thầm cảnh giác.
Một người có thể để cho một Dưỡng Thần bát trọng thiên gọi là cường giả thì tu vi của đối phương ít nhất cũng là Bát Trọng Thiên, nói không chừng còn có thể là Cửu Trọng Thiên.
“Không phải, ta đã từng dùng Thông Thiên Nhãn quan sát cao thủ Huyết Sát Các từ phía xa, mặc dù thực lực có thể ngang bằng với ta, nhưng ta chắc chắn rằng đó không phải là hắn.”
“Luồng khí tức này rất mạnh mẽ, có thể so sánh thì ta giống như hồ nước, còn đối phương… lại là biển lớn Vương Dương.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Có cần phải phóng đại đến mức như vậy không?
Chẳng lẽ Toại Nguyên Vương Triều còn có thể xuất hiện một người đã đạt tới cảnh giới Động Phủ hay sao?
Ở đây, ngoại trừ ông lão mặc áo màu xanh thì người ở cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên thì người còn lại chính là đại thống lĩnh của Thiên Bình Vương Triều tên là Lưu Kiếm Công.
Lưu Kiếm Công hừ lạnh một tiếng nói:
“Hừ, có gì phải ngạc nhiên đâu chứ, ở đây chúng ta có bảy người ở cảnh giới Dưỡng Thần. Còn có mười vạn đại quân tinh nhuệ thân xác đã đạt tới Uẩn Linh Cảnh, với lực lượng như vậy có thể thừa sức tiêu diệt cả một vương triều hùng mạnh. Chẳng lẽ ông cho rằng chúng ta sẽ bị đánh bại bởi một vương triều rách nát đã hết sạch khí vận này sao?”
Nghe thấy câu này, những người vốn dĩ bị lời nói của Tôn lão làm cho kinh ngạc đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Quả thật là như vậy, bảy người ở Dưỡng Thần Cảnh, cộng thêm mười vạn đại quân tinh nhuệ, nếu họ còn thất bại thì đó mới đúng là điều vô lý.
Lúc này Lưu Kiếm Công muốn tự mình ra tay.
Giọng điệu của Lão Tôn gấp gáp nói: “Tới rồi.”
“Các ngươi chính là liên quân các vương triều mà công tử nhắc đến sao?”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Trần Phá Hiểu đang ở trên tường thành, nhìn nữ tử mặc áo màu xanh lá đột ngột xuất hiện trước mặt mình với vẻ mặt cung kính.
Còn về lý do tại sao lại cung kính như thế, chính là bởi vì trên eo của nữ tử đó có đeo một lệnh bài bằng thiết sắt màu đen ghi chữ ‘Huyền’.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, Trần Phá Hiểu không khỏi nhớ lại một vài chuyện cách đây không lâu.
Trần Phá Hiểu đã nhìn thấy được Toại Nguyên Vương Triều càng ngày càng thối nát lụi bại từ lâu.
Cũng giống như Từ Nhai Sinh, không, còn sớm hơn hắn ta một chút.
Hắn ta đã gia nhập vào Huyết Sát Các vào hơn mười ngày trước.
Mà Từ Nhai Sinh có thể nhanh chóng gia nhập như vậy, nguyên nhân cũng có một phần nhỏ là do hắn ta đã âm thầm góp sức ở trong đó.
Sở dĩ làm như vậy là bởi vì trước khi Toán Loạn Thiên đến tìm Từ Nhai Sinh.
Người đầu tiên tìm đến thật ra là hắn ta, thống lĩnh nắm giữ trong tay mình hơn mười vạn đại quân ở biên giới.
Lúc đầu hắn ta còn khinh thường khi thấy Toán Loạn Thiên chỉ ở Động Linh Cảnh Lục Trọng Thiên.
Nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy Võ Trấn ở phía sau Toán Loạn Thiên, cùng với Hắc Vệ và Bạch Vệ thì toàn thân hắn ta không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ, trong vương triều này vẫn còn ẩn nấp một thế lực đáng sợ như vậy sao?
Trần Phá Hiểu, người có dã tâm làm phản từ lâu tự nhiên sẽ không nói hai lời mà gia nhập vào Huyết Sát Các theo lời mời của Toán Loạn Thiên.
Nói là gia nhập, thật ra hắn ta cũng không có cách nào để từ chối.
Một người ở cảnh giới Dưỡng Thần lục trọng thiên và hai người ở cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên có thể giết chết một người ở cảnh giới Dưỡng Thần nhất trọng thiên như bản thân hắn ta dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, sau khi hắn ta gia nhập vào Huyết Sát Các, bỗng cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé như thế nào.
Theo như những gì mình biết, cấp bậc của sát thủ ở trong Huyết Sát Các được chia thành bốn cấp Thiên Địa Huyền Nhân, mà trong đó mỗi cấp lại có ba tầng.
Chương 67 Tình huống không đúng
Lúc đầu hắn ta cho rằng cảnh giới Nhục Thân Hậu Kỳ viên mãn thì tương ứng với sát thủ nhất đẳng hoặc tam đẳng hàng chữ Nhân.
Nhưng khi biết được một vị cao thủ Động Linh Cảnh của Huyết Sát Các vậy mà chỉ là một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân.
Hắn ta lập tức phát hiện ra rằng mọi thứ cũng không giống như những gì mà mình đã tưởng tượng.
Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân hóa ra lại tương ứng với một đại cảnh giới.
Vậy từ đó suy ra, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền là cảnh giới Dưỡng Thần, nhị đẳng là… Trần Phá Hiểu không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Thậm chí trong lòng hắn ta đã từng cho rằng đây chỉ là cách nói phóng đại của Huyết Sát Các.
Nhưng hiện tại…
“Hai, hai sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền… Chẳng lẽ là…”
Trần Phá Hiểu nuốt một ngụm nước bọt.
Từ lúc hắn ta sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ lo lắng và căng thẳng đến như vậy.
Dưới bức tường thành, Lưu Kiếm Công liếc nhìn Phong Thanh Trúc đang đứng phía sau.
Cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào, Lưu Kiếm Công cau mày, nhìn Tôn lão nói: “Đây chính là cường giả mà ông nói ư?”
Nhưng lúc này dáng vẻ của Tôn lão cũng thất hồn lạc phách.
Ông ta không trả lời câu hỏi của Lưu Kiếm Công mà tự mình lẩm bẩm: “Kỳ lạ, làm sao khí tức lại biến mất rồi…”
“Này, ta còn thật sự cho rằng có cường giả nào đó tới đây đấy, một nữ tử yếu đuối trong tay ôm một cây đàn tỳ bà, Tôn lão, quẻ của ông sẽ không bói sai đó chứ?”
Nghe thế, nam tử lùn không nhịn được mà chế giễu một câu.
“Chính là vừa rồi còn khiến ta nơm nớp lo sợ, một nữ tử yếu đuối như thế thì sẽ có bản lĩnh gì chứ? Ôm đàn tỳ bà không phải là muốn đàn cho chúng ta nghe một khúc nhạc đó sao?”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
“Nữ tử này thật sự là báu vật, mọi người đừng tranh cướp với ta, nàng ấy là của ta.”
Hồ Chính Nhất cường giả Dưỡng Thần tam trọng thiên đến từ Yên Thủy Vương Triều. Lúc này, ánh mắt của gã ta đang nhìn chằm chằm vào Phong Thanh Trúc đeo khăn che mặt, vạt áo màu xanh lá tung bay trong gió.
Sắc mặt gã ta lộ ra vẻ tham lam háo sắc. Không nói hai lời, cả người lập tức nhảy lên một cái, trực tiếp bay lên không trung.
Tay phải to khỏe vươn ra chộp về phía Phong Thanh Trúc, nhếch miệng cười nói: “Tiểu nương tử, hãy theo ta trở về đi.”
Phong Thanh Trúc lại không hề làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào.
Điều kỳ lạ là, lúc tay phải của Hồ Chính Nhất gần chạm vào Phong Thanh Trúc lại...
“Động… không thể động đậy được.”
Vẻ mặt của Hồ Chính Nhất bàng hoàng khiếp sợ.
Chỉ nhìn thấy cả người hắn ta bị đông cứng trên không trung.
Không có cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, sự tham lam trong mắt bỗng chốc biến thành khiếp sợ, nói:
“Ta là Dưỡng Thần tam trọng thiên, làm sao có thể bị ngươi định thân, ngươi là ai?”
Phong Thanh Trúc không trả lời câu hỏi của hắn ta.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xếp bằng ở dưới đất, đặt đàn tỳ bà lên vai và đùi, nói:
“Bây giờ ta sẽ gảy một bản đàn cho các vị nghe, mời các vị thưởng thức.”
Một đoạn tiết tấu vang lên.
“Tang.”
Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa nhận ra được điều gì không bình thường.
Hai mắt Tôn lão nhìn thẳng, giống như đang nhớ lại một chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Không hay rồi. Mọi người hãy nhanh chóng cắt đứt dây thần kinh ở tai.”
Đáng tiếc là… lúc này đã muộn.
Giai điệu tưởng như nhẹ nhàng và êm ái bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ chơi.
“A, đầu của ta đau quá.”
“Không, đừng mà, nương đừng rời bỏ con.”
“….”
Mười vạn đại quân tinh nhuệ bắt đầu xuất hiện tình huống dị thường.
Mỗi một người ở Uẩn Linh Cảnh được đào tạo bài bản cùng với những tu luyện giả đạt tới Nhục Thân Cảnh, lúc này đều ôm đầu quỳ trên mặt đất, vũ khí trong tay đều rơi xuống đất.
Có người kêu la thảm thiết.
Cũng có người đau khổ tột cùng.
Có thể nói là đầy đủ các trạng thái của cuộc sống.
“Khúc đàn này có vấn đề…”
Tất nhiên Lưu Kiếm Công cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, hắn ta đang muốn vận chuyển linh khí trong cơ thể nhưng lại phát hiện linh khí giống như bị giam cầm, không thể nào điều động được dù chỉ một chút.
“Linh khí bị giam cầm, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa nói xong, cả người đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không còn một chút sức lực nào.
Lưu Kiếm Công không tự chủ được quỳ xuống mặt đất, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
Hắn ta liếc nhìn mấy vị Dưỡng Thần Cảnh, xem ra nguyên nhân là do tu vi, chỉ nhìn thấy họ còn thảm hại hơn mình.
Ở đây, trong số bảy vị Dưỡng Thần Cảnh, ngoại trừ Lưu Kiếm Công và Tôn lão vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo thì bốn người còn lại ở cảnh giới Dưỡng Thần đã không chống đỡ được nữa, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Còn Hồ Chính Nhất ở nơi cách nguồn phát ra âm thanh gần nhất vẫn đang bị đông cứng ở trên không trung.
Chỉ là lúc này hai mắt của gã ta đã trắng dã, thất khiếu chảy máu.
Bộ dạng còn thê thảm hơn sáu người kia.
Chương 68 Toàn bộ đại quân bị tiêu diệt
Toàn bộ đại quân bị tiêu diệt
Ở một bên, Trần Phá Hiểu nhìn thấy mười vạn đại quân bị tan rã trong nháy mắt, cùng với tình trạng bi thảm khác nhau của bảy vị Dưỡng Thần Cảnh, trong lòng hắn ta sớm đã khiếp sợ không thôi.
Đây chính là sức mạnh của Huyết Sát Các sao? Không biết vì lý do gì mà ngay lúc này trong đầu của hắn ta xuất hiện một ý nghĩ quái đản.
Nếu như phân chia trong Huyết Sát Các là sự thật thì một vùng thánh địa, không, thậm chí ngay cả đại lục này cũng không có gì có thể vượt qua.
Khúc đàn đã đến đoạn cuối, Phong Thanh Trúc khẽ thở một hơi, hai bàn tay trắng nõn như tuyết, ngón trỏ đặt ở trên sợi dây.
‘Bang!’
Ngay lập tức hết thảy mọi thứ im lặng như tờ.
Còn Hồ Chính Nhất, người đang bị đông cứng ở trên không trung giống như được giải phóng khỏi lệnh cấm, cả người gã ta ngã thẳng xuống đất, không biết sống chết như thế nào.
“Ngươi hãy xử lý những thi thể này này đi.”
Phong Thanh Trúc nói với Trần Phá Hiểu.
“Vâng.”
Một luồng gió xuất hiện xung quanh cơ thể của Phong Thanh Trúc, sau đó lập tức cuốn cả người biến mất không thấy dấu vết.
Sau khi nàng rời đi, một tên binh lính nơm nớp lo sợ đi đến bên người Trần Phá Hiểu.
“Thống lĩnh, đây, đây là…”
Binh sĩ nhìn thấy những thi thể người và ngựa nằm trên mặt đất không dậy được, cả khuôn mặt trắng bệch nói.
Hắn ta vẫn còn là một tân binh, cũng là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng như vậy.
Vừa rồi hắn ta ở dưới tường thành, chỉ nhìn thấy nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh nói chuyện với thống lĩnh của mình một lúc, sau đó đánh một khúc đàn êm tai rồi rời đi.
Nhưng khi hắn ta vừa lên đến nơi, trước mắt đã xuất hiện một bức tranh kinh hãi thế tục như thế.
Trần Phá Hiểu quay người lại nhìn về phía đám binh sĩ, trầm giọng nói:
“Nếu ai dám để lộ tin tức về chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài thì sẽ bị xử lý giống như những kẻ đào ngũ, đã hiểu chưa?”
“Rõ.”
Ở tòa tháp canh phía xa, Dạ Mệnh nheo hai mắt lại.
Từ lúc Phong Thanh Trúc xuất hiện đến khi rời đi, mỗi một cảnh tượng đều đập vào trong mắt hắn.
Mà tất nhiên hắn cũng thấy được sức mạnh của Động Phủ Cảnh là như thế nào.
Dạ Mệnh lẩm bẩm nói:
“m Tu thật là đáng sợ, một khúc đàn nhẹ nhàng có thể khiến cho tinh thần của người nghe tan vỡ, thất khiếu chảy máu.”
“Có Phong Thanh Trúc ở đây, hoàn thành nhiệm vụ chỉ là vấn đề thời gian.”
Ánh mắt của Dạ Mệnh liếc nhìn bảng điều khiển ở trên không trung.
[Nhiệm vụ chính: trong vòng nửa năm làm cho Huyết Sát Các thống trị ba vương triều Yên Thủy, Thiên Bình cùng Phá Thế.]
[Phần thưởng: Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyển: 1, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 20, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 200, Trảm Hồn Đao: 500 ( Huyền Giai hạ phẩm), Nhân Tự Hắc Bào: 1000 (Hoàng Giai thượng phẩm), Huyền Tự Hắc Bào: 100 (Huyền Giai thượng phẩm)].
“Phần thưởng không thay đổi so với trước đây, nhưng số lượng đã tăng lên gấp đôi.”
Dạ Mệnh trầm tư nói.
Hắn đã cố ý tìm những thông tin của ba vương triều Yên Thủy, Thiên Bình và Phá Thế ở trên sách.
Nếu như trong sách không viết sai thì cường giả mạnh nhất của ba vương triều đang ở cảnh giới Dưỡng Thần bát trọng thiên..
Mà ngay mới vừa rồi, hai vị Dưỡng Thần bát trọng thiên của Yên Thủy và Thiên Bình Vương Triều đều đã chết ở đây.
Ngoài ra còn có năm người ở Dưỡng Thần Cảnh cùng với mười vạn đại quân tinh nhuệ.
Hiện tại có thể xem như ba vương triều này bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Đến lúc nên chuẩn bị một chút rồi.”
“Dân số của ba vương triều cộng lại cũng không ít, đến lúc đó sẽ rất nhanh chóng hoàn thành các nhiệm vụ phụ.”
Dạ Mệnh mỉm cười, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn nhiệm vụ phụ ở bên dưới nhiệm vụ chính.
[Nhiệm vụ 5: Số lượng giao dịch đã hoàn thành đạt mười vạn (22340/100000)]
[Phần thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ tư (Đế Giai)]
Mục tiêu của nhiệm vụ chi nhánh thứ tư bên trên là hoàn thành số lượng giao dịch vượt quá mười nghìn lượt, phần thưởng chỉ là một trữ vật Địa Giai trung phẩm mà thôi.
Mà cái hắn muốn chính là Thái Hư Kinh tầng thứ tư ở nhiệm vụ chi nhánh thứ năm này.
“Thật sự là phía trước vẫn còn một chặng đường dài.”
Hai giờ sau khi quân đội liên minh bị tan rã.
Cùng lúc đó, Yên Thủy Vương Triều với lực lượng hùng mạnh nhất trong ba vương triều..
Tại vương cung Yên Thủy.
“Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lâu như vậy rồi mà quốc sư vẫn chưa gửi tin gì cho bổn vương?”
Hoàng đế Phúc Mộc Chu của Yên Thủy Vương Triều nhíu mày, nhìn một đám đại thần ở phía dưới.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần vừa nghe thấy một tin đồn, không biết có nên nói hay không.” Một viên quan hơi ngập ngừng rồi nói.
“Tin đồn gì? Nói.”
“Người của thần nói với thần rằng khi hắn ta đến gần biên giới của Toại Nguyên Vương Triều, hình như đã thấy rất nhiều binh sĩ của Toại Nguyên Vương Triều đang đào đất.”
Phúc Mộc Chu nghi hoặc hỏi: “Đào đất?”
“Hình như là để chôn thi thể…”
Nói đến đây, âm thanh của viên quan đó đã nhỏ đi rất nhiều.
Nghe vậy Phúc Mộc Chu đứng bật dậy khỏi ghế rồng, tức giận nói:
“Ý của ngươi nói là một mười vạn đại quân tinh nhuệ do Yên Thủy Vương Triều hợp tác cùng với hai vương triều Thiên Bình và Phá Thế cử đến đều bị đánh bại rồi sao?”
“Thần chỉ là nghe nói, mong bệ hạ thứ tội.”
Viên quan nhanh chóng cúi đầu quỳ xuống, kinh hãi nói.
Chương 69 Sứ thần của Yên Thủy
Chương 69: Sứ thần của Yên Thủy
Dường như Phúc Mộc Chu cũng cảm thấy bản thân mình quá kích động, hắn ta ngồi trở lại ghế rồng, đưa mắt nhìn sang một viên quan phụ trách quản lý gián điệp của Yên Thủy Vương Triều ở các nước khác.
Ánh mắt lạnh lùng, nói:
“Phía bên Ngô Thanh có tin tức gì không?”
Lão giả được gọi là Ngô Khanh cả người run lên.
Trên trán chảy đầy mồ hôi, ông ta thành thật nói:
“Bệ hạ, hình như trong Huyết Sát Các có một cao thủ về bói toán, ông ta có thể bói ra chính xác thân phận từng người gián điệp của Yên Thủy Vương Triều chúng ta ở Toại Nguyên Vương Triều.”
“Từ sau khi Huyết Sát Các nắm quyền kiểm soát vương triều, hàng trăm gián điệp của chúng ta rải rác ở khắp mọi nơi đã bị tiêu diệt đến tám mươi phần trăm.”
“Ngươi nói cái gì?”
Trên trán Phúc Mộc Chu nổi lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chuyện quan trọng như vậy tại sao đến bây giờ mới nói cho ta nghe?”
“Vì mấy ngày trước bệ hạ nói không muốn gặp ai, vì vậy thần…”
“Vậy ý của Ngô Khanh thì đây là lỗi của ta sao?”
Trong đôi mắt Phúc Mộc Chu đầy vẻ rét lạnh.
“Không phải! Là lỗi của thần, là thần đã quá bất cẩn, thần vạn lần muôn chết.”
Cùng lúc đó Ngô Khanh cũng dập đầu liên tục.
“Hừ, truyền lệnh xuống phía dưới, phái người liên hệ với Toại Nguyên Vương Triều cho ta, ngược lại ta muốn xem Từ Nhai Sinh có đặt Yên Thủy Vương Triều của ta vào trong mắt hay không?”
“Thần… tuân lệnh.”
Cung điện Toại Nguyên.
“Thưa đại nhân, ý của ngài là… giải quyết, đã giải quyết rồi sao?”
Từ Nhai Sinh kinh ngạc nói.
Toán Loạn Thiên mỉm cười gật đầu, nói:
“Trước đó không phải ta đã nói rồi sao? Tại sao phải dùng mưu kế đối với những việc chỉ cần vũ lực là có thể giải quyết được?”
Da đầu Từ Nhai Sinh tê dại.
Trước đó hắn ta đã nghe qua sự mạnh mẽ của người đến lần này.
Mười vạn đại quân tinh nhuệ Uẩn Linh Cảnh, cùng với bảy vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh.
Lúc này mới qua bao lâu thời gian chứ vậy mà tất cả đều bị tiêu diệt.
Toán Loạn Thiên hỏi: “Chuyện ta giao cho ngươi làm như thế nào rồi?”
“Thưa đại nhân, đã làm theo những gì ngài nói, sắp xếp người thành lập các chi nhánh của Huyết Sát Các ở các vùng khác nhau.”
“Ta tin rằng không quá ba ngày, toàn bộ các chi nhánh sẽ hoàn thành.”
Nhiệm vụ thành lập các chi nhánh của Huyết Sát Các là Dạ Mệnh giao cho Từ Nhai Sinh.
Mục đích chủ yếu là ngoài việc điều tra tình hình của các đại châu khác thì còn vì thuận tiện cho các giao dịch, hoàn thành các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra.
Nghe vậy, ánh mắt Toán Loạn Thiên nhìn về phía hắn ta mang theo một tia thưởng thức.
“Rất tốt, việc này liên quan đến kế hoạch lớn của các chủ, nếu như ngươi có thể hoàn thành tốt mọi việc, ta tin rằng đến lúc đó các chủ sẽ thưởng cho ngươi phần một thưởng quý giá.”
“Toán đại nhân nói đùa rồi, ta đã là người của Huyết Sát Các, những việc hiện tại ta làm cũng là đóng góp một phần sức lực của bản thân mà thôi.” Từ Nhai Sinh cười ha hả nói.
“Bệ, bệ hạ, thần có chuyện gấp muốn báo cáo với ngài.” Bên ngoài cửa lớn vương cung vang lên âm thanh.
“Vào đi.” Mặc dù Từ Nhai Sinh khẽ nhíu mày, đáp lại.
‘Kẽo kẹt!’
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Một vị quan mới nhận chức vội vàng đi đến.
Liếc nhìn nam tử xa lạ ở bên cạnh Từ Nhai Sinh, hắn ta không dám hỏi nhiều, đi đến trước mặt Từ Nhai Sinh chắp tay cung kính.
Từ Nhai Sinh hỏi: “Chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
“Thưa bệ hạ, vừa rồi có một nam tử trẻ tuổi đi đến Lạc Li thành, tự xưng là sứ thần của Yên Thủy Vương Triều, chỉ mặt gọi tên muốn gặp mặt ngài.”
“Sứ thần của Yên Thủy Vương Triều?”
Trong lòng Từ Nhai Sinh hơi kinh ngạc.
Chỉ mới khoảng hai giờ sau khi trận chiến ở biên giới kết thúc.
Nhanh như vậy mà bên phía Yên Thủy Vương Triều đã phái sứ thần đến rồi.
Từ Nhai Sinh lập tức nhìn sang Toán Loạn Thiên.
Chỉ thấy khóe miệng Toán Loạn Thiên nhếch lên, nói: “Tự chui đầu vào rọ.”
Dường như Từ Nhai Sinh hiểu ý của Toán Loạn Thiên, ngay lập tức nói với vị quan kia: “Được.”
Mười lăm phút sau.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào sang trọng kiêu ngạo bước vào trong vương cung.
“Dương Ngụy, sứ thần của Yên Thủy Vương Triều bái kiến Từ bệ hạ.”
Sau đó Dương Ngụy chắp tay với Từ Nhai Sinh.
Đột nhiên gã ta chuyển tầm mắt nhìn về phía Toán Loạn Thiên, vẻ mặt kiêu căng nói: “Từ bệ hạ, đây là việc quan trong của hai vương triều chúng ta, theo lý mà nói thì những người không có nhiệm vụ ở đây nên rời đi.”
Từ Nhai Sinh nghe xong, trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng.
Uy áp của Dưỡng Thần Cảnh lập tức phát ra đè ép Dương Ngụy.
Dương Ngụy, người tự xưng là sứ thần của Yên Thủy Vương Triều trước mặt này cảnh giới chỉ mới đến Động Linh bát trọng thiên. Cũng không biết là ai cho gã ta lá gan dám càn rỡ tự phụ như vậy.
Ngay lập tức Dương Ngụy bị sự uy áp đè ép đỏ bừng cả khuôn mặt.
Chương 70 Con sâu con kiến
Con sâu con kiến
Nhưng ngay khi gã ta mở miệng, việc đầu tiên không phải là cầu xin tha thứ, mà là nâng cao âm lượng uy hiếp nói: “Từ bệ hạ đừng trách ta không nhắc nhở ngài, nếu như ngài giết ta, ta dám đảm bảo rằng ngày mai sẽ có hàng trăm vạn hùng sư của Yên Thủy Vương Triều sẽ đánh tới chân thành.”
Trong lúc Từ Nhai Sinh đang vô cùng tức giận, muốn trừng trị tên sứ thần ngoại bang không biết điều này thì Toán Loạn Thiên đã ngăn hắn ta lại, nói: “Chỉ là một tên hề đang nhảy nhót, cần gì phải tức giận.”
Mặc dù không hiểu ý đồ của Toán Loạn Thiên, nhưng Từ Nhai Sinh cũng bình tĩnh lại một chút, thu hồi lại uy áp.
Sau khi được giải thoát khỏi sự đè ép, khuôn mặt Dương Ngụy đỏ bừng, hai mắt gắt gao nhìn Toán Loạn Thiên chằm chằm.
Đồng thời, trong lòng gã ta cũng thay đổi cái nhìn đối với tính cách của Từ Nhai Sinh.
Thật ra những hành động trước kia của gã ta đều là chủ ý của Phúc Mộc Chu, hung hăng ra oai đánh phủ đầu Từ Nhai Sinh, tỏ rõ thái độ của Yên Thủy Vương Triều với một người mưu quyền soán ngôi.
Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ đã nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng thật không ngờ, Từ Nhai Sinh cũng không theo lẽ thường, gã ta mới châm chọc vài câu đã trực tiếp dùng uy áp đè ép mình.
Trong lòng Dương Ngụy không dám chắc chắn, nếu như gã ta chế giễu thêm vài câu thì liệu rằng Từ Nhai Sinh có trực tiếp giết chết mình hay không.
Sau khi Dương Ngụy loạng choạng đứng vững lại, mới nói: “Theo khẩu dụ của bệ hạ, Từ Nhai Sinh của Toại Nguyên Vương Triều có mưu đồ soán ngôi, ám sát hoàng đế của Toại Nguyên Vương Triều, với tư cách là đồng minh, Yên Thủy Vương Triều cần phải điều tra rõ sự việc này, trả lại sự trong sạch cho hoàng thất của Toại Nguyên Vương Triều.”
Nhưng khi nói được một nửa, giọng điệu nghiêm túc lúc ban đầu đột nhiên thay đổi: “Nhưng mà, nếu như Từ bệ hạ đồng ý nhượng lại hai vùng đất phía đông và phía tây của Toại Nguyên Vương Triều cho Yên Thủy Vương Triều để chứng minh sự trong sạch thì vương triều chúng ta sẽ tin tưởng bệ hạ, bỏ qua những chuyện cũ.”
Toán Loạn Thiên nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo. Thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được Yên Thủy Vương Triều muốn có lãnh thổ của Toại Nguyên Vương Triều.
Hơn nữa gã ta vừa mở miệng đã là công phu sư tử ngoạm, trực tiếp muốn một nửa lãnh thổ của Toại Nguyên Vương Triều.
Dường như Dương Ngụy còn chưa nói hết, sau đó gã ta ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Trước đó vài ngày người và ngựa của chúng ta sau khi đến biên giới Toại Nguyên Vương Triều đột nhiên biến mất, còn muốn xin Từ bệ hạ cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng.”
Lời vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào.
Một nam tử có khuôn mặt rất đẹp trai mặc áo bào trắng chậm rãi đi vào đây.
Nam tử trẻ tuổi có khí chất thanh tao, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ thần bí.
Nhìn thấy Dạ Mệnh, Dương Ngụy cau mày quay đầu lại nhìn Từ Nhai Sinh: “Từ bệ hạ, cấp bậc lễ nghĩa của vương triều các người là như thế này sao? Ai cũng có thể vào nơi này được à.”
Nhưng Từ Nhai Sinh lại làm ngơ trước những lời nói của Dương Ngụy.
Toán Loạn Thiên cùng Từ Nhai Sinh chắp tay hành lễ với Dạ Mệnh: “Bái kiến các chủ đại nhân.”
Nghe vậy Dương Ngụy lập tức hoảng sợ!
Gã ta vẫn luôn biết việc Huyết Sát Cát là kẻ thật sự đứng đằng sau điều khiển Toại Nguyên Vương Triều.
Thật ra trong lòng gã ta đã nghĩ đến câu nói tiếp theo rồi.
Chỉ cần Từ Nhai Sinh nguyện ý đầu quân gia nhập vào vương triều bọn họ, Yên Thủy Vương Triều có thể trợ giúp hắn ta tiêu diệt Huyết Sát Cát này, thoát khỏi vận mệnh trở thành một con rối.
Chỉ có điều gã ta chưa từng nghĩ đến, bây giờ chính chủ lại trực tiếp đến đây.
Ngay khi Dương Ngụy nhìn về phía Dạ Mệnh, những suy tính trong lòng gã ta không tự chủ được bắt đầu xoay chuyển.
Các chủ Huyết Sát Cát trong truyền thuyết là nhân vật thần bí khó lường, tu vi sâu như vực thẳm không thể thăm dò.
Hóa ra hắn lại là một nam tử nhìn qua trông còn trẻ tuổi hơn mình!
Nhưng trong lòng Dương Ngụy nhanh chóng bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ vừa rồi.
Chỉ trong nháy mắt, gã ta nhìn sang Dạ Mệnh, nói: “Bệ hạ từng nói nếu các hạ nguyện ý gia nhập vào Yên Thủy Vương Triều, bệ hạ sẽ không bao giờ keo kiệt.”
Dạ Mệnh lẩm bẩm: “Lạ nhỉ? Tại sao lại có tiếng muỗi kêu xung quanh đây?”
Dù trong lòng Dương Ngụy rất tức giận nhưng vẫn cố kìm nén.
Vị nam tử mặc áo bào trắng trước mắt này có nhiều thủ hạ là cường giả cảnh giới Dưỡng Thần nghe theo lệnh của hắn, nếu như có thể lôi kéo hắn vào Yên Thủy Vương Triều, đồng nghĩa với việc Yên Thủy Vương Triều có thêm một cường giả Dưỡng Thần Cảnh.
Chỉ dựa vào công lao này đã đủ cho gã ta thăng quan phát tài lớn rồi.
“Các hạ xác định không cân nhắc thêm một chút sao? Nếu ngươi nguyện ý dẫn theo Huyết Sát Cát gia nhập vào Yên Thủy Vương Triều của chúng ta, vậy việc muốn thôn tính hai vương triều kia không phải là một giấc mộng nữa rồi.”
Dạ Mệnh tự hỏi: “Gia nhập?”
“Đúng vậy!”
Dương Ngụy gật đầu, gã ta nghĩ rằng Dạ Mệnh đã động lòng. Nhưng những lời nói tiếp theo của Dạ Mệnh đã khiến cho gã ta chấn động không thôi.
Bình luận facebook