-
Chương 6-10
Chương 6 Nhất đẳng sát thủ hàng chữ "Nhân"
Làm xong tất cả mọi việc trước mắt, Ngụy Kim vẫn không nhịn được, nói: "Giết thành chủ Lâm Thiên thành chẳng khác nào trở thành kẻ địch của Toại Nguyên Vương Triều. Toại Nguyên Vương Triều có rất nhiều tu luyện giả..."
Thấy vậy, thanh niên lập tức cắt ngang lời Ngụy Kim.
Ánh mắt không hề có gợn sóng, thậm chí còn dùng giọng điệu nhạo báng, nói: "Toại Nguyên Vương Triều là cái khỉ gì? Không lâu sau, mặc kệ là thánh chủ Thánh Đại hay đại đế Thượng Cổ, chỉ cần là giao dịch với mức thù lao tương xứng thì Huyết Sát Các ta đều có thể giết cho ngươi xem!"
Đương nhiên là Ngụy Kim có rất nhiều nghi ngờ với lời này của thanh niên.
Nhưng thấy dáng vẻ đối phương thoải mái như vậy, Ngụy Kim chắp tay hướng về phía thanh niên nói: "Nếu như việc này có thể thành, Ngụy Kim cho dù có làm trâu làm ngựa cho công tử cũng không có nửa câu oán hận! Cáo từ!"
Ngụy Kim cầm lấy hộp gỗ trên đất, xoay người về phía cầu thang rời đi.
Gương mặt thanh niên không thay đổi nhìn theo Ngụy Kim cho đến khi nó rời khỏi lầu các, sau đó mới từ từ phun ra một ngụm trọc khí.
"Không ngờ đơn hàng đầu tiên lại hoàn thành nhẹ nhàng như vậy."
Thanh niên ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt lộ ra nỗi buồn vô cớ.
Tên của hắn là Dạ Mệnh, là một người xuyên không bình thường, không có gì lạ trên Thủy Lam Tinh.
Vào một tuần trước, hắn và cơ thể gốc của mình cùng xuyên đến thế giới huyễn hoặc khó tin này.
Giống như trong tiểu thuyết sảng văn, tất nhiên hắn cũng có bàn tay vàng cơ bản nhất của một người xuyên không: một cái hệ thống.
Tên nó là: 'Hệ thống tổ chức sát thủ'.
Tên như ý nghĩa, chính là sáng tạo ra tổ chức sát thủ, dùng cái này để thu hoạch phần thưởng.
Theo chức năng giới thiệu của hệ thống, chỉ cần uy danh của tổ chức sát thủ mà Dạ Mệnh thành lập tổ càng lớn, hoàn thành nhiệm vụ chính của hệ thống thì có thể thu được phần thưởng phong phú.
Mà cách để tổ chức sát thủ xây dựng lên uy tín, tên tuổi là cái gì?
Đó chính là giết người!
Mà trước đó, Ngụy Kim chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Dạ Mệnh!
Dạ Mệnh lim dim đôi mắt nhìn thoáng qua khoảng không bên cạnh.
"Thế nào?"
Hư không xuất hiện một gợn sóng.
Một nam nhân khoác áo bào đen, mang theo mặt nạ ác quỷ đột nhiên xuất hiện.
Đây chính là người thần bí đã chém đầu tên béo lúc trước!
Nam nhân đeo mặt nạ nhìn thấy Dạ Mệnh, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay nói: "Hồi bẩm các chủ, theo phân phó của ngài, thuộc hạ đã lưu lại một người sống."
"Tốt, làm rất tốt."
Dạ Mệnh mỉm cười nhìn nam tử đeo mặt nạ.
Trước mắt xuất hiện bảng skills của hắn ta.
[Họ tên: La Quân]
[Thân phận: sát thủ nhất đẳng phòng chữ Nhân Huyết Sát Các]
[Tu vi: Động Linh thất trọng]
[Công pháp: Thất Đao Quy Yến Pháp, Quy Nguyên Hộ Thân Chú, Tam Bộ Đạp Vân...]
[Giới thiệu: Đến từ thế giới trung võ nào đó, là môn chủ Phách Đao Môn, giữ nguyên đao pháp ở thế giới cũ, giết người trong vô hình]
Người tên La Quân này là hộp quà dành cho người chơi mới mà hệ thống tặng lúc Dạ Mệnh mới đến Huyết Sát Các…
Mà hộp quà tân thủ này, ngoại trừ La Quân thì chính là cái tòa lầu các đột nhiên xuất hiện này.
Nguyên nhân chắc hẳn là do hệ thống nên mặc dù tòa lầu các này đột ngột mọc lên nhưng mọi người ở Lâm Thiên thành lại không có một ai phát hiện ra chỗ bất thường của nó.
Nam tử đeo mặt nạ nghe vậy, ngữ khí càng thêm kính cẩn nói: "Có thể vì các chủ cống hiến sức lực là phúc phận của ta. La Quân sinh là người của Huyết Sát Các, chết cũng là ma của Huyết Sát Các!"
Dạ Mệnh cười tủm tỉm lấy không nói thêm gì nữa, chỉ khoát tay áo.
La Quân lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, lợi dụng độn thuật rời đi.
Đợi La Quân đi khuất, trong lòng Dạ Mệnh mặc niệm một tiếng: “Nhận khen thưởng của hệ thống.”
Rất nhanh, một giọng nói không chút tâm tình lên xuống nào vang lên trong thức hải của Dạ Mệnh:
"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1."
"Khen thưởng sát thủ nhị đẳng hàng chữ ‘Nhân’: 10 người, sát thủ nhất đẳng hàng chữ ‘Nhân’: 1. Thái Hư Kinh tầng thứ nhất [Đế cấp]."
"Hiện đã tuyên bố nhiệm vụ chính, mời ký chủ tự kiểm tra."
Hệ thống vừa dứt lời, Dạ Mệnh nhân tiện nói: "Cho ta lĩnh Thái Hư Kinh tầng thứ nhất."
Trong khoảnh khắc.
Dạ Mệnh cảm nhận được một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào kỳ kinh bát mạch, linh khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng thẩm thấu vào cơ thể hắn.
Thoải mái trước nay chưa từng có khiến Dạ Mệnh có cảm giác giống như đang được tẩy rửa.
Khoảng chừng một phút sau, Dạ Mệnh mở mắt ra.
Đôi mắt vốn không có gì lạ giờ đây lại mơ hồ lấp loé một tia thâm thúy.
"Khá lắm, Thái Hư Kinh tầng thứ nhất này, lại khiến tu vi của mình trực tiếp tăng vọt tới Uẩn Linh sơ kỳ. Phải biết rằng, trước đó mình ngay cả tu luyện giả còn chẳng phải nữa kìa.”
Trong lòng Dạ Mệnh sợ hãi than, cùng lúc lại đem ánh mắt chuyển đến phần thưởng của hệ thống.
"Một tên nhất đẳng hàng chữ Nhân, mười tên nhị đẳng hàng chữ Nhân thì tương đương với một gã Động Linh Cảnh cùng mười tên Uẩn Linh Cảnh. Bây giờ Huyết Sát Các của mình đang nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một mình La Quân, những người này đến thật đúng lúc."
Dạ Mệnh thầm nghĩ.
Có những người này, Lâm Thiên thành nho nhỏ trong mắt hắn liền giống như con kiến hôi.
Chương 7 Huyết Sát các
"Hệ thống, kiểm tra tất cả những nhiệm vụ đang có."
[Chủ tuyến: Kích sát thành chủ Lâm Thiên thành, cùng với ba đại cung phụng, lập nên uy danh đầu tiên Huyết Sát Các.]
[Khen thưởng: Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 5, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: 20.]
[Chi nhánh 2: Hoàn thành số lượng giao dịch đạt được một trăm (1/100).]
[Khen thưởng: Hổ Phách Kim Đao: 10 (Huyền giai thượng phẩm).]
[Chi nhánh 3: Hoàn thành số lượng giao dịch đạt được một ngàn (1/1000).]
[Khen thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ ba (Đế cấp).]
[... ]
Nhìn thấy hệ thống liệt kê ra một series nhiệm vụ, nhất thời Dạ Mệnh cảm thấy có chút xa vời vợi.
"Quên đi, những chuyện này đợi ngày sau lại tự ngẫm một chút đi."
"Suýt chút nữa thì quên mất, phải lấy vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân này ra, xem thử là Động Linh Cảnh trọng nào. Nếu như cùng là lục trọng giống La Quân vậy thì coi như kiếm bộn rồi."
Dưới tầm mắt Dạ Mệnh xuất hiện một tia sáng lấp lóe, một nam tử thanh tú đeo mắt kính đơn, mặc nho sam bước ra
Trong tay nam tử cầm một cây quạt, trên quạt còn viết ‘mưu thiên hạ’ ba chữ rồng bay phượng múa to bự.
Nam tử nho sam nhìn thấy Dạ Mệnh thì nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay thi lễ nói: "Toán Loạn Thiên bái kiến các chủ."
Ngay lúc này, trong mắt Dạ Mệnh cũng hiện ra bảng skills của đối phương
[Họ tên: Toán Loạn Thiên]
[Thân phận: sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân Huyết Sát Các]
[Tu vi: Động Linh lục trọng]
[Công pháp: Kỳ Môn tiểu thuật, Quan Vận Nhãn, Hóa Cốt Chưởng, ...]
[Giới thiệu: Đến từ trung võ thế giới nào đó, từng được ca tụng là 'thiên hạ đệ nhất trí giả', còn là một trong ba đại tông sư võ học của thế giới cũ.]
Dạ Mệnh xem qua một lượt, gật nhẹ đầu.
Người này tuy là tu vi không bằng La Quân, nhưng từ sáu chữ 'thiên hạ đệ nhất trí giả' này, cũng có thể thấy được mưu kế của người này chắc chắn phải vượt qua La Quân mấy lần!
Vừa lúc, bây giờ hắn đang thiếu một chưởng quỹ và quản lý.
Bạn nhân tài này đến rất đúng lúc.
Dù sao hắn thân lão đại đứng sau một tổ chức sát thủ, đâu thể mỗi ngày đều ngồi lì ở đây tiếp khách đến uỷ thác được?
Việc này rất trái thân phận đó.
Dạ Mệnh vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Toán Loạn Thiên, ánh mắt càng lúc càng sáng rỡ như tuyết.
Đương nhiên Toán Loạn Thiên không biết trước trong đầu vị các chủ ở trước mặt đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn ta cũng không dám hỏi.
Dù sao tất cả sống chết của hắn ta chỉ dựa vào một ý nghĩ của Dạ Mệnh.
Dạ Mệnh chỉ cần hơi thay đổi ý niệm, cũng đủ để hệ thống xoá sạch bọn họ.
Dạ Mệnh: "Đứng lên đi."
"Đa tạ các chủ."
Toán Loạn Thiên thong thả đứng dậy, thái độ đối với Dạ Mệnh vô cùng lễ độ cung kính.
"Sau này, sự vụ trong Huyết Sát Các sẽ giao cho ngươi xử lý, hiểu chưa ?"
"Đã hiểu, có thể vì các chủ cống hiến sức lực là vinh hạnh của thuộc hạ!"
Nghe được sứ mạng của mình, trong lòng Toán Loạn Thiên nổi lên cảm giác vẻ vui mừng.
Lấy chỉ số IQ hắn ta không thể không suy đoán ra, con đường sau này của Huyết Sát Các nhất định là sẽ là con đường lên trời vô cùng hùng vĩ.
Mà bản thân có thể trở thành người quản lý sự vụ lớn nhỏ cho thế lực có thể khiến vạn giới đều câm như hến trong tương lai, đây đã là một việc vui lớn đến mức nào chứ?
"Ngoài ra, mười người này cũng giao cho ngươi xử lý."
Dạ Mệnh ánh mắt rơi xuống cùng một chỗ.
Mười tia sáng chợt lóe lên.
Mười tên sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân xuất hiện.
Tất cả đều nửa quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô lên: "Bái kiến các chủ!"
Toán Loạn Thiên nghe vậy, một lần nữa hướng về phía Dạ Mệnh, chắp tay thi lễ: "Mệnh lệnh của các chủ, thuộc hạ nhất định sẽ vì sự phát triển của Huyết Sát Các, cống hiến ra chút sức mọn của mình."
Dạ Mệnh gật đầu.
...
Cùng lúc đó.
Lâm Thiên thành, phủ thành chủ.
"Lý nào lại như vậy, lý nào lại như vậy, rốt cuộc là kẻ gian nào làm? Dám hạ độc thủ như vậy với Nhưỡng nhi!"
"Thật sự coi Lâm Thiên Phong ta là vật trưng bày à?"
Gã nam nhân trung niên trên người mặc trường bào, ôm một cố thi thể không đầu, biểu cảm cực kỳ dữ tợn.
Chợt, Lâm Thiên Phong đứng lên, nhìn về phía nô tỳ sắc mặt trắng bệch đang trốn ở một bên: "Nói! Rốt cuộc là ai!"
"Bẩm, hồi bẩm thành chủ đại nhân, đối, đối phương đeo mặt nạ. Nô... nô tỳ thấy không rõ diện mạo của hắn ta, chỉ biết là Trần cung phụng bị đối phương dùng một chiêu giết chết, sau đó thiếu gia..."
Nô tỳ quỳ mọp hai chân, đầu dính sát xuống mặt đất.
Giọng nói tràn đầy sợ hãi cùng âm thanh khóc nức nở.
"Theo như lời ngươi nói, tại sao hung thủ không giết luôn ả tiện tì như ngươi ?"
Trong lời nói của Lâm Thiên Phong tràn đầy sát ý.
Có thể đoán ra, một giây tiếp theo nếu nô tỳ kia dám nói hấp tấp, chỉ sợ cái mạng nhỏ của nàng cũng lập tức mất luôn.
"Nô, nô tỳ cũng không biết..." Nô tỳ cảm nhận được rất rõ ràng là sát ý đột nhiên tăng cao, vội vã nói tiếp: "Nhưng nô tỳ biết đối phương đến từ đâu..."
"Nói!"
"Nghe người kia nói, hắn ta là đến từ một chỗ gọi là Huyết Sát Các."
"Huyết Sát Các à?"
Chân mày Lâm Thiên Phong cau lại, ông ta căn bản là chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Chương 8 Huyết Sát các 2
"Vâng… vâng ạ." Nô tỳ vội lại vàng gật đầu, nói tiếp: "Nô, nô tỳ, còn nhớ rõ người nọ nói những gì."
"Nói!"
"Giết mạng chó của ngươi, Nguỵ Kim..."
Nô tỳ thanh âm yếu ớt, rất sợ trước mắt vị vẫn lấy tàn nhẫn làm danh này đột nhiên tức giận giết người.
"Nguỵ Kim..."
Lâm Thiên Phong nheo mắt lại.
Ông ta chưa bao giờ nghe thấy tên Huyết Sát Các này, nhưng ngược lại, cái tên Ngụy Kim này ông ta có biết một chút.
Chính là tiện chủng tuần trước đã lớn tiếng kêu gào bên ngoài phủ thành chủ của ông ta!
Liên quan tới mấy chuyện xấu xa nhi tử nhà mình, có thể nói là ông ta đều biết hết.
Chẳng qua, Lâm Thiên Phong lại cảm thấy không có gì là không ổn.
Tuổi trẻ mà, không phải chỉ là hơi phóng khoáng thôi sao.
Ông ta đối với nhi tử của mình, yêu chiều có thể nói là đã đến mức cực điểm, chỉ cần việc không vượt ra ngoài phạm vi khống chế của Lâm Thiên thành thì mặc kệ là Lâm Nhưỡng có làm gì, Lâm Thiên Phong đều có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Đối với việc mấy ngày trước tự nhiên không còn nghe thấy tiếng của tiện chủng kia nữa, ông ta cũng đoán chắc là đã bị Lâm Nhưỡng âm thầm xử lý xong rồi.
Nhưng kẻ làm phụ thân như Lâm Thiên Phong lại không có bất kỳ hành động nào, mặc kệ tất cả mọi việc.
Hiện tại, điều khiến ông ta hối hận nhất là tên tiện chủng kia vẫn còn sống. Sớm biết như vậy, ông ta nên đích thân ra tay.
"Giỏi một tên tiện chủng, giỏi cho một Huyết Sát Các!"
Hai mắt Lâm Thiên Phong lộ ra tia sắc bén, khí tức Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong phóng ra khiến nô tỳ ở bên cạnh không thể hít thở được, sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
Đột nhiên, một người nam nhân cường tráng để tóc ngắn, mặc áo bào màu tro bất ngờ đi tới gần.
Hắn ta hướng về phía Lâm Thiên Phong, chắp tay: "Lâm thành chủ."
Nhìn thấy người tới, Lâm Thiên Phong mới thu liễm khí tức. Lúc này nô tỳ suýt nữa bị ngạt thở có cơ hội hít vào một hơi.
"Trịnh cung phụng, có chuyện gì?"
Thì ra người đàn ông cường tráng kia chính là một trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành, Trịnh Nguyên.
Cũng giống như Trần cung phụng trước đó, là một gã cao thủ Uẩn Linh cảnh trung kỳ.
"Ta cùng Lư cung phụng đã quan sát tỉ mỉ, có thể kết luận Trần cung phụng bị một cao thủ tu có vi thấp nhất là Uẩn Linh hậu kỳ, một đao lấy mạng!"
Lúc Trịnh Nguyên nói chuyện, trong lời nói hàm chứa một chút sợ hãi.
Hắn ta từng cùng Trần cung phụng luận bàn, kết quả là năm năm.
Hắn ta dám chắc chắn, nếu là mình cùng hung thủ kia đối đầu thì kết quả tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu so với Trần cung phụng.
"Vậy theo ý của Trịnh cung phụng thì đối phương rất có thể là Uẩn Linh đỉnh phong, thậm chí là Động Linh Cảnh?"
Trong ánh mắt tràn đầy sát ý của Lâm Thiên Phong, cuối cùng cũng có tia kiêng kỵ.
Trịnh Nguyên khẽ gật đầu.
Trong lúc bầu không khí chuẩn bị rơi vào im lặng.
"Thành, thành chủ đại nhân!"
Một gã thủ vệ run run rẩy rẩy đi tới, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt.
"Có chuyện gì?"
Khuôn mặt Lâm Thiên Phong nhăn lại.
"Mới vừa nãy, tiểu nhân nhặt được một tấm lệnh bài không biết tên ở trước cửa. Đúng rồi, còn có một phong thư nữa."
Tên thủ vệ nâng một tấm lệnh bài cùng một phong thư trên tay lên.
Hai mắt Lâm Thiên Phong khẽ đổi, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt thủ vệ cầm lấy tấm lệnh bài cùng phong thư trong tay hắn ta.
Nhìn thấy hình dạng của tấm lệnh bài, đồng tử Lâm Thiên Phong hơi co lại.
Tấm lệnh bài này không phải là Huyết Sát Lệnh lúc trước Lâm Nhưỡng đã đưa cho ông ta xem hay sao?
Cố nén cơn giận dữ trong lòng xuống, Lâm Thiên Phong nhìn kỹ lại phong thư kia.
Mở ra, chỉ thấy bên trong chỉ ghi có một câu: Nửa đêm canh ba, lấy mạng chó của ngươi!
Vừa đọc xong, trên trán Lâm Thiên Phong đã nổi đầy gân xanh, bàn tay siết chặt Huyết Sát Lệnh.
"Tốt! Tốt! Tốt! Bản Thành Chủ lại muốn nhìn thử xem ngươi làm thế nào để lấy cái mạng nhỏ của ta!"
Lâm Thiên Phong lập tức đưa mắt nhìn về phía tên lính gác kia.
Giọng nói trầm thấp: "Lư cung phụng, làm phiền ngươi đi thông báo với thành chủ Kỷ Hành thành, nói với lão ta rằng chỉ cần lão tới, Lâm Thiên Phong ta có thể hứa hẹn cho lão thuế thu nhập một năm của Thiên Lâm thành, cùng với một món pháp bảo Hoàng giai thượng phẩm!"
"Vâng."
Một bóng người chợt lóe lên bên ngoài rồi biến mất.
...
Thời gian vội vã, nháy mắt ba canh giờ đã trôi qua.
Nửa đêm, mỗi nhà ở Lâm Thiên thành đều đã tắt đèn, lúc này, toàn bộ đường phố chỉ có một mảnh tĩnh lặng u ám.
Chỉ có ánh đèn ở phủ thành chủ là chưa bao giờ tắt, hơn nữa, so với lúc trước còn sáng hơn mấy phần.
Mấy trăm tên thủ vệ đang tuần tra bên ngoài phủ thành chủ, mỗi một người đều cầm đuốc gỗ và đại đao trong tay, bầu không khí vô cùng cổ quái.
Trên tầng cao nhất của một lầu các nằm ở một góc thành.
Dạ Mệnh lúc này đã mặc lên người một bộ thanh Sam.
Lẳng lặng nhìn một vở kịch lớn sắp sửa diễn ra trước mắt, cười cười nói: "Có thể hoàn thành nhiệm vụ chính hay không thì phải xem ngươi rồi."
Chương 9 Nửa đêm canh ba lấy mạng chó của ngươi
Phủ thành chủ, trong đại sảnh.
Lâm Thiên Phong ngồi trên một chiếc ghế dựa.
Hai bên cạnh ông ta ngoại trừ hai vị cung phụng, thì bên phải còn có một người mặc y phục của nam nhân trung niên.
Trên mặt của người nam nhân trung niên này có mấy vết sẹo rất bắt mắt.
Toàn thân ông ta lộ ra khí tức không hề thua kém gì Lâm Thiên Phong.
"Không ngờ là ở Lâm Thiên thành rộng lớn này vẫn còn có người có thể bức Lâm thành chủ của chúng ta đến mức độ này."
Tô Phạm, cũng chính là vị trung niên nam tử kia nhìn về phía Lâm Thiên Phong trêu ghẹo nói.
"Hừ, nếu hôm nay ta không gọi ngươi tới thì đợi đến khi ta xảy ra chuyện rồi, tiếp theo có thể không chỉ là một toà Kỷ Hành thành nho nhỏ thôi đâu, nói không chừng là cả Tuyền Thủy quận, hoặc toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều đều có chuyện!"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Tô Phạm vốn đang mang đầy ý chế nhạo rốt cuộc cũng nheo mắt, không nhịn được nói: "Toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều? Ngươi đúng là can đảm ghê, kẻ tới có thật sự mạnh như lời ngươi nói không đây?"
Lâm Thiên Phong nói đúng chi tiết: "Đối phương đến từ một tổ chức tên là Huyết Sát Các. Theo ta đoán người ra tay lần này, tu vi rất có thể là Uẩn Linh đỉnh phong, thậm chí là Động Linh Cảnh!"
"Huyết Sát Các? Động Linh Cảnh ?"
Tô Phạm cũng chưa từng nghe nói đến cái tên này nên phản ứng đầu tiên là lắc đầu. Nhưng lúc nghe đến hai chữ 'Động Linh' phía sau thì trong lòng mới thấy căng thẳng.
Tiếp đó, Tô Phạm dùng ngữ khí khó có thể tin nổi, nói: "Chắc không thể nào là Động Linh đâu. Hai người chúng ta đều hiểu rất rõ bức tường giữa hai cảnh giới Uẩn Linh và Động Linh khó như thế nào. Muốn phá vỡ nó, không thể dựa vào nỗ lực mà phải dựa vào thiên phú!"
Ở trong Toại Nguyên Vương Triều, chỉ cần bước vào Uẩn Linh hậu kỳ trở lên thì có thể thỉnh cầu với triều đình, làm người đứng đầu một thành.
Mà tiến vào Động Linh Cảnh, thì có thể trở thành quận trưởng một phương, lưu danh sử sách.
Ở Toại Nguyên Vương Triều, thành chủ Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong có thể nói là có nhiều vô số kể, nhưng có thể đột phá lại lác đác không được mấy người, có khi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cuối cùng, đại đa số người đều bị kẹt ở cảnh giới Uẩn Linh đỉnh phong này cả đời, cứ thế buồn bực sầu não mà chết.
Hai người Lâm Thiên Phong cùng Tô Phạm cũng biết rõ, nếu như sau này không có cơ duyên thì chắc chắn cả đời này của bọn họ đều dừng chân ở cảnh giới này, cho đến khi chết già.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, một bóng người chẳng biết đã đứng trong đại sảnh từ lúc nào.
Trông thấy có người đến, người phản ứng đầu tiên lại là Lâm Thiên Phong cùng Tô Phạm.
Sau đó mới là Trịnh Nguyên cùng vị Lư cung phụng đã sáu mươi tuổi.
Lâm Thiên Phong mở miệng trước: "Chính ngươi giết Nhưỡng nhi?"
"Nếu người ngươi muốn nói là con heo mập kia, vậy thì đúng là ta."
La Quân rất hiếm khi mở miệng nói chuyện.
"Các hạ thật can đảm, dám ám sát người đứng đầu một thành như vậy không sợ bị Toại Nguyên Vương Triều phát lệnh truy nã hay sao?" Tô Phạm nói.
Tuy La Quân đeo mặt nạ, nhưng mọi người đều có thể lờ mờ cảm thấy được ý cười của đối phương hiện ra dưới lớp mặt nạ.
"Ha ha ha, kiến càng đâu chỉ thấy mỗi trời xanh cao? Ở trước mặt ta Huyết Sát Các bọn ta, cho dù là thế gia vạn năm hay thánh chủ Thánh Địa, Huyết Sát Lệnh vừa ra, ngàn ngàn vạn vạn sát thủ Huyết Sát Các sẽ đến lấy cái đầu trên cổ ngươi!"
Khí ngữ của La Quân ngữ khí tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Giống như toàn bộ Tiên Huyền đại thế giới này, không có người nào mà Huyết Sát Các không giết được.
Nghe xong, hai người Tô Phạm đưa mắt nhìn nhau.
Ở trong mắt bọn họ, La Quân cứ như một tên điên.
Cái gì mà Huyết Sát Các.
Phải biết rằng, hiện nay thánh chủ Thánh Địa khắp nơi, tu vi ít nói cũng là Thánh Cảnh được ghi lại trong sách cổ!
Ám sát thánh chủ Thánh Địa, không phải là đang nói đùa đấy chứ.
Lúc này, ánh mắt Lâm Thiên Phong liếc nhìn Lư cung phụng đang đứng ở bên phải mình.
Lư Chấn, cũng là cường giả duy nhất bước vào Uẩn Linh hậu kỳ trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành,.
Bởi vì mấy năm trước Lâm Thiên Phong đã cứu người này một mạng, người này vì báo ân nên mới trở thành một trong những cung phụng ở Lâm Thiên thành.
Lư Chấn hơi gật đầu, dường như đã biết Lâm Thiên Phong muốn mình đi thăm dò thực lực của đối phương.
Cặp lông mày trắng như cước của Lư Chấn bay bay, cả người chợt thuấn di, chỉ để lại chỗ mình đang đứng một tàn ảnh.
Lư Chấn bất ngờ xuất hiện ở vị trí cách La Quân khoảng một thước.
"Hổ Khiếu Điệp!"
Lư Chấn nhanh chóng thi triển ra tuyệt kỹ của mình, tay phải đưa ra, không khí vang lên một chuỗi tiếng nổ vang, trong hư không còn loáng thoáng vọng lại tiếng hổ gầm.
Hổ hổ sinh uy, mạnh mẽ đầy uy lực!
BANG!
Đánh trúng rồi!
Chương 10 Đốc sát sứ
Trong mắt Lâm Thiên Phong hiện lên vẻ vui mừng.
Một chiêu này của Lư Chấn ngay cả bản thân ông ta cũng phải lấy ra tám phần mười khí lực để phòng ngự.
Huống chi đối phương còn chưa kịp phòng ngự đã bị Lư Chấn đánh trúng ngực.
Coi như người trước mắt này bất tử thì ít nhất cũng đã bị trọng thương rồi.
Lư Chấn đánh ra một chiêu xong, lúc đang muốn thu tay về lại phát hiện bàn tay của mình, làm thế nào cũng không rút lại được, cứ như đã bị hút vào.
"Không hay rồi!"
Lư Chấn nhìn thấy mặt nạ ác quỷ cái kia chợt lóe lên ánh sáng sắc nhọn, trong lòng hoảng hốt.
Nhưng đã quá muộn.
Tay trái La Quân duỗi về phía cổ Lư Chấn, nhanh chóng rạch một đường.
Trong nháy mắt,
Phốc phốc!
Máu tươi tuôn như suối từ vết thương trên cổ Lư Chấn, bắn tung tóe ra ngoài.
Lư Chấn chỉ kịp trợn to hai mắt, sau đó ngã gục xuống.
"Sao có thể chứ?"
Ánh mắt hai người Lâm Thiên Phong cùng Tô Phạm tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Một gã cao thủ Uẩn Linh hậu kỳ cứ như vậy mà bỏ mình ?
Trong lòng Trịnh Nguyên vốn còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Lư Chấn bị người ta lấy mạng chỉ trong một cái chớp mắt thì hắn ta đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trịnh Nguyên nhìn về phía Lâm Thiên Phong, chắp tay thi lễ nói: "Lâm thành chủ xin lỗi, ta không muốn vì một số ân oán cá nhân mà vứt bỏ tính mạng của mình."
Nói xong, không đợi Lâm Thiên Phong đáp lại, Trịnh Nguyên đã lợi dụng thân pháp khẩn trương rời khỏi nơi này.
Lâm Thiên Phong thấy vậy, sắc mặt cực kỳ xấu xí, cắn răng nói: "Giỏi cho Trịnh Nguyên nhà ngươi, Lâm Thiên thành ta mỗi năm đều dùng lượng lớn vàng bạc tài bảo cung phụng ngươi, thời khắc nguy hiểm ngươi lại chạy trốn trước. Nếu hôm nay bổn thành chủ có thể tránh được kiếp nạn này, ta xin thề, dù có phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra ngươi!"
Lâm Thiên Phong chợt liếc nhìn Tô Phạm đang đứng kế bên, rất sợ hắn ta cùng Trịnh Nguyên trực tiếp trốn luôn.
Đương nhiên Tô Phạm biết Lâm Thiên Phong đang suy nghĩ điều gì, nhếch miệng cười nói: "Yên tâm đi Lâm thành chủ, đến thì cũng đã đến rồi, dù sao ta cũng không thể tay không trở về, chỉ sợ một lát..."
Lâm Thiên Phong nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, trong lòng cả giận thầm nói: "Thực sự là con cáo già, đã đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện kiếm trác thêm một ít."
Tuy giận không nhịn nổi, nhưng Lâm Thiên Phong vẫn chỉ có thể khẽ cắn môi, nói: "Lại thêm một gốc bảo dược Hoàng giai thượng phẩm."
Tô Phạm: "Hai gốc."
"Ngươi!"
Lâm Thiên Phong vừa định giận giữ mắng mỏ, thì lại thấy La Quân đang áp tới.
Chịu đựng xúc động muốn hộc máu, Lâm Thiên Phong gật đầu: "Được... Hai cây thì hai cây!"
Tô Phạm nghe vậy, rốt cuộc lộ ra nụ cười gian khi đạt được mục đích.
Mục đích của ông ta khi đến chỗ này chính là vì những bảo dược mà Lâm Thiên Phong đã cất kỹ nhiều năm nay.
Bên kia, La Quân cũng không có rảnh rỗi chờ bọn họ nói xong.
Cả người hắn ta bất thình lình lao đến trước mặt mục tiêu.
"Quá nhanh!"
Lâm Thiên Phong chợt hoàn hồn.
Tay phải La Quân giống như một thanh lợi kiếm, cắt ngang không khí, chém về phía đầu Lâm Thiên Phong.
"Đáng chết."
Lâm Thiên Phong biết rõ nếu như ông ta không chặn được một kích này thì chắc chắn phải chết. Lâm Thiên Phong vội vã lấy lá bài bảo mệnh còn chưa lật ra.
Một chiếc la bàn màu vàng đồng được Lâm Thiên Phong lấy ra.
Ngay vào lúc La Quân sắp chạm vào ông ta, la bàn lóe lên một vệt ánh sắc bén.
Một tấm bình phong màu nhũ vàng ầm ầm nâng lên từ la bàn.
Bình phong lập tức bọc kín Lâm Thiên Phong.
Choang!
Lâm Thiên Phong sợ hãi hô lên: "Động Linh Cảnh cũng không thể một kích đánh vỡ nó, ngươi!"
Bình phong nâng lên từ la bàn, sau khi chịu một kích của La Quân thì ầm ầm vỡ vụn.
Vì vậy, cả người Lâm Thiên Phong bị đánh văng ngược ra ngoài.
Rầm!
Lâm Thiên Phong đâm sầm vào một bức tường.
Bên ngoài bức tường đầy vết rạn nứt.
Khóe miệng Lâm Thiên Phong không ngừng chảy ra máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Tô Phạm mà không phải La Quân.
Rõ ràng ông ta hy vọng Tô Phạm thực hiện lời hứa ban nãy, liên thủ với mình kháng địch.
Nhưng Tô Phạm cũng không ngốc.
Ông ta cũng bị một kích bất ngờ kia của La Quân làm cho choáng váng.
Tô Phạm nuốt một ngụm bọt, quay mặt về phía La Quân còn đang chìm trong hàn ý, chắp tay nói: "Tại hạ không có ý định quấy rối các hạ, xin phép đi trước một bước."
Trong ánh mắt không thể tin được của Lâm Thiên Phong, Tô Phạm chạy trốn...
Không sai, Tô Phạm trốn!
Tô Phạm nhảy lên trên tường thành, ngoái nhìn về phía Lâm Thiên Phong, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng bất lực rồi.
Dù sao, nếu vừa nãy Lâm Thiên Phong không lấy chiếc la bàn kia ra để phòng ngự thì Tô Trạm còn có thể tiến hành công kích La Quân, giúp ông ta một tay.
Nhưng một món linh khí Hoàng giai cực phẩm cứ thế bị nghiền nát ngay trước mắt ông ta. Việc này rất không bình thường.
Làm xong tất cả mọi việc trước mắt, Ngụy Kim vẫn không nhịn được, nói: "Giết thành chủ Lâm Thiên thành chẳng khác nào trở thành kẻ địch của Toại Nguyên Vương Triều. Toại Nguyên Vương Triều có rất nhiều tu luyện giả..."
Thấy vậy, thanh niên lập tức cắt ngang lời Ngụy Kim.
Ánh mắt không hề có gợn sóng, thậm chí còn dùng giọng điệu nhạo báng, nói: "Toại Nguyên Vương Triều là cái khỉ gì? Không lâu sau, mặc kệ là thánh chủ Thánh Đại hay đại đế Thượng Cổ, chỉ cần là giao dịch với mức thù lao tương xứng thì Huyết Sát Các ta đều có thể giết cho ngươi xem!"
Đương nhiên là Ngụy Kim có rất nhiều nghi ngờ với lời này của thanh niên.
Nhưng thấy dáng vẻ đối phương thoải mái như vậy, Ngụy Kim chắp tay hướng về phía thanh niên nói: "Nếu như việc này có thể thành, Ngụy Kim cho dù có làm trâu làm ngựa cho công tử cũng không có nửa câu oán hận! Cáo từ!"
Ngụy Kim cầm lấy hộp gỗ trên đất, xoay người về phía cầu thang rời đi.
Gương mặt thanh niên không thay đổi nhìn theo Ngụy Kim cho đến khi nó rời khỏi lầu các, sau đó mới từ từ phun ra một ngụm trọc khí.
"Không ngờ đơn hàng đầu tiên lại hoàn thành nhẹ nhàng như vậy."
Thanh niên ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt lộ ra nỗi buồn vô cớ.
Tên của hắn là Dạ Mệnh, là một người xuyên không bình thường, không có gì lạ trên Thủy Lam Tinh.
Vào một tuần trước, hắn và cơ thể gốc của mình cùng xuyên đến thế giới huyễn hoặc khó tin này.
Giống như trong tiểu thuyết sảng văn, tất nhiên hắn cũng có bàn tay vàng cơ bản nhất của một người xuyên không: một cái hệ thống.
Tên nó là: 'Hệ thống tổ chức sát thủ'.
Tên như ý nghĩa, chính là sáng tạo ra tổ chức sát thủ, dùng cái này để thu hoạch phần thưởng.
Theo chức năng giới thiệu của hệ thống, chỉ cần uy danh của tổ chức sát thủ mà Dạ Mệnh thành lập tổ càng lớn, hoàn thành nhiệm vụ chính của hệ thống thì có thể thu được phần thưởng phong phú.
Mà cách để tổ chức sát thủ xây dựng lên uy tín, tên tuổi là cái gì?
Đó chính là giết người!
Mà trước đó, Ngụy Kim chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Dạ Mệnh!
Dạ Mệnh lim dim đôi mắt nhìn thoáng qua khoảng không bên cạnh.
"Thế nào?"
Hư không xuất hiện một gợn sóng.
Một nam nhân khoác áo bào đen, mang theo mặt nạ ác quỷ đột nhiên xuất hiện.
Đây chính là người thần bí đã chém đầu tên béo lúc trước!
Nam nhân đeo mặt nạ nhìn thấy Dạ Mệnh, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay nói: "Hồi bẩm các chủ, theo phân phó của ngài, thuộc hạ đã lưu lại một người sống."
"Tốt, làm rất tốt."
Dạ Mệnh mỉm cười nhìn nam tử đeo mặt nạ.
Trước mắt xuất hiện bảng skills của hắn ta.
[Họ tên: La Quân]
[Thân phận: sát thủ nhất đẳng phòng chữ Nhân Huyết Sát Các]
[Tu vi: Động Linh thất trọng]
[Công pháp: Thất Đao Quy Yến Pháp, Quy Nguyên Hộ Thân Chú, Tam Bộ Đạp Vân...]
[Giới thiệu: Đến từ thế giới trung võ nào đó, là môn chủ Phách Đao Môn, giữ nguyên đao pháp ở thế giới cũ, giết người trong vô hình]
Người tên La Quân này là hộp quà dành cho người chơi mới mà hệ thống tặng lúc Dạ Mệnh mới đến Huyết Sát Các…
Mà hộp quà tân thủ này, ngoại trừ La Quân thì chính là cái tòa lầu các đột nhiên xuất hiện này.
Nguyên nhân chắc hẳn là do hệ thống nên mặc dù tòa lầu các này đột ngột mọc lên nhưng mọi người ở Lâm Thiên thành lại không có một ai phát hiện ra chỗ bất thường của nó.
Nam tử đeo mặt nạ nghe vậy, ngữ khí càng thêm kính cẩn nói: "Có thể vì các chủ cống hiến sức lực là phúc phận của ta. La Quân sinh là người của Huyết Sát Các, chết cũng là ma của Huyết Sát Các!"
Dạ Mệnh cười tủm tỉm lấy không nói thêm gì nữa, chỉ khoát tay áo.
La Quân lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, lợi dụng độn thuật rời đi.
Đợi La Quân đi khuất, trong lòng Dạ Mệnh mặc niệm một tiếng: “Nhận khen thưởng của hệ thống.”
Rất nhanh, một giọng nói không chút tâm tình lên xuống nào vang lên trong thức hải của Dạ Mệnh:
"Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1."
"Khen thưởng sát thủ nhị đẳng hàng chữ ‘Nhân’: 10 người, sát thủ nhất đẳng hàng chữ ‘Nhân’: 1. Thái Hư Kinh tầng thứ nhất [Đế cấp]."
"Hiện đã tuyên bố nhiệm vụ chính, mời ký chủ tự kiểm tra."
Hệ thống vừa dứt lời, Dạ Mệnh nhân tiện nói: "Cho ta lĩnh Thái Hư Kinh tầng thứ nhất."
Trong khoảnh khắc.
Dạ Mệnh cảm nhận được một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào kỳ kinh bát mạch, linh khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng thẩm thấu vào cơ thể hắn.
Thoải mái trước nay chưa từng có khiến Dạ Mệnh có cảm giác giống như đang được tẩy rửa.
Khoảng chừng một phút sau, Dạ Mệnh mở mắt ra.
Đôi mắt vốn không có gì lạ giờ đây lại mơ hồ lấp loé một tia thâm thúy.
"Khá lắm, Thái Hư Kinh tầng thứ nhất này, lại khiến tu vi của mình trực tiếp tăng vọt tới Uẩn Linh sơ kỳ. Phải biết rằng, trước đó mình ngay cả tu luyện giả còn chẳng phải nữa kìa.”
Trong lòng Dạ Mệnh sợ hãi than, cùng lúc lại đem ánh mắt chuyển đến phần thưởng của hệ thống.
"Một tên nhất đẳng hàng chữ Nhân, mười tên nhị đẳng hàng chữ Nhân thì tương đương với một gã Động Linh Cảnh cùng mười tên Uẩn Linh Cảnh. Bây giờ Huyết Sát Các của mình đang nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một mình La Quân, những người này đến thật đúng lúc."
Dạ Mệnh thầm nghĩ.
Có những người này, Lâm Thiên thành nho nhỏ trong mắt hắn liền giống như con kiến hôi.
Chương 7 Huyết Sát các
"Hệ thống, kiểm tra tất cả những nhiệm vụ đang có."
[Chủ tuyến: Kích sát thành chủ Lâm Thiên thành, cùng với ba đại cung phụng, lập nên uy danh đầu tiên Huyết Sát Các.]
[Khen thưởng: Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 5, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: 20.]
[Chi nhánh 2: Hoàn thành số lượng giao dịch đạt được một trăm (1/100).]
[Khen thưởng: Hổ Phách Kim Đao: 10 (Huyền giai thượng phẩm).]
[Chi nhánh 3: Hoàn thành số lượng giao dịch đạt được một ngàn (1/1000).]
[Khen thưởng: Thái Hư Kinh tầng thứ ba (Đế cấp).]
[... ]
Nhìn thấy hệ thống liệt kê ra một series nhiệm vụ, nhất thời Dạ Mệnh cảm thấy có chút xa vời vợi.
"Quên đi, những chuyện này đợi ngày sau lại tự ngẫm một chút đi."
"Suýt chút nữa thì quên mất, phải lấy vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân này ra, xem thử là Động Linh Cảnh trọng nào. Nếu như cùng là lục trọng giống La Quân vậy thì coi như kiếm bộn rồi."
Dưới tầm mắt Dạ Mệnh xuất hiện một tia sáng lấp lóe, một nam tử thanh tú đeo mắt kính đơn, mặc nho sam bước ra
Trong tay nam tử cầm một cây quạt, trên quạt còn viết ‘mưu thiên hạ’ ba chữ rồng bay phượng múa to bự.
Nam tử nho sam nhìn thấy Dạ Mệnh thì nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay thi lễ nói: "Toán Loạn Thiên bái kiến các chủ."
Ngay lúc này, trong mắt Dạ Mệnh cũng hiện ra bảng skills của đối phương
[Họ tên: Toán Loạn Thiên]
[Thân phận: sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân Huyết Sát Các]
[Tu vi: Động Linh lục trọng]
[Công pháp: Kỳ Môn tiểu thuật, Quan Vận Nhãn, Hóa Cốt Chưởng, ...]
[Giới thiệu: Đến từ trung võ thế giới nào đó, từng được ca tụng là 'thiên hạ đệ nhất trí giả', còn là một trong ba đại tông sư võ học của thế giới cũ.]
Dạ Mệnh xem qua một lượt, gật nhẹ đầu.
Người này tuy là tu vi không bằng La Quân, nhưng từ sáu chữ 'thiên hạ đệ nhất trí giả' này, cũng có thể thấy được mưu kế của người này chắc chắn phải vượt qua La Quân mấy lần!
Vừa lúc, bây giờ hắn đang thiếu một chưởng quỹ và quản lý.
Bạn nhân tài này đến rất đúng lúc.
Dù sao hắn thân lão đại đứng sau một tổ chức sát thủ, đâu thể mỗi ngày đều ngồi lì ở đây tiếp khách đến uỷ thác được?
Việc này rất trái thân phận đó.
Dạ Mệnh vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Toán Loạn Thiên, ánh mắt càng lúc càng sáng rỡ như tuyết.
Đương nhiên Toán Loạn Thiên không biết trước trong đầu vị các chủ ở trước mặt đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn ta cũng không dám hỏi.
Dù sao tất cả sống chết của hắn ta chỉ dựa vào một ý nghĩ của Dạ Mệnh.
Dạ Mệnh chỉ cần hơi thay đổi ý niệm, cũng đủ để hệ thống xoá sạch bọn họ.
Dạ Mệnh: "Đứng lên đi."
"Đa tạ các chủ."
Toán Loạn Thiên thong thả đứng dậy, thái độ đối với Dạ Mệnh vô cùng lễ độ cung kính.
"Sau này, sự vụ trong Huyết Sát Các sẽ giao cho ngươi xử lý, hiểu chưa ?"
"Đã hiểu, có thể vì các chủ cống hiến sức lực là vinh hạnh của thuộc hạ!"
Nghe được sứ mạng của mình, trong lòng Toán Loạn Thiên nổi lên cảm giác vẻ vui mừng.
Lấy chỉ số IQ hắn ta không thể không suy đoán ra, con đường sau này của Huyết Sát Các nhất định là sẽ là con đường lên trời vô cùng hùng vĩ.
Mà bản thân có thể trở thành người quản lý sự vụ lớn nhỏ cho thế lực có thể khiến vạn giới đều câm như hến trong tương lai, đây đã là một việc vui lớn đến mức nào chứ?
"Ngoài ra, mười người này cũng giao cho ngươi xử lý."
Dạ Mệnh ánh mắt rơi xuống cùng một chỗ.
Mười tia sáng chợt lóe lên.
Mười tên sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân xuất hiện.
Tất cả đều nửa quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô lên: "Bái kiến các chủ!"
Toán Loạn Thiên nghe vậy, một lần nữa hướng về phía Dạ Mệnh, chắp tay thi lễ: "Mệnh lệnh của các chủ, thuộc hạ nhất định sẽ vì sự phát triển của Huyết Sát Các, cống hiến ra chút sức mọn của mình."
Dạ Mệnh gật đầu.
...
Cùng lúc đó.
Lâm Thiên thành, phủ thành chủ.
"Lý nào lại như vậy, lý nào lại như vậy, rốt cuộc là kẻ gian nào làm? Dám hạ độc thủ như vậy với Nhưỡng nhi!"
"Thật sự coi Lâm Thiên Phong ta là vật trưng bày à?"
Gã nam nhân trung niên trên người mặc trường bào, ôm một cố thi thể không đầu, biểu cảm cực kỳ dữ tợn.
Chợt, Lâm Thiên Phong đứng lên, nhìn về phía nô tỳ sắc mặt trắng bệch đang trốn ở một bên: "Nói! Rốt cuộc là ai!"
"Bẩm, hồi bẩm thành chủ đại nhân, đối, đối phương đeo mặt nạ. Nô... nô tỳ thấy không rõ diện mạo của hắn ta, chỉ biết là Trần cung phụng bị đối phương dùng một chiêu giết chết, sau đó thiếu gia..."
Nô tỳ quỳ mọp hai chân, đầu dính sát xuống mặt đất.
Giọng nói tràn đầy sợ hãi cùng âm thanh khóc nức nở.
"Theo như lời ngươi nói, tại sao hung thủ không giết luôn ả tiện tì như ngươi ?"
Trong lời nói của Lâm Thiên Phong tràn đầy sát ý.
Có thể đoán ra, một giây tiếp theo nếu nô tỳ kia dám nói hấp tấp, chỉ sợ cái mạng nhỏ của nàng cũng lập tức mất luôn.
"Nô, nô tỳ cũng không biết..." Nô tỳ cảm nhận được rất rõ ràng là sát ý đột nhiên tăng cao, vội vã nói tiếp: "Nhưng nô tỳ biết đối phương đến từ đâu..."
"Nói!"
"Nghe người kia nói, hắn ta là đến từ một chỗ gọi là Huyết Sát Các."
"Huyết Sát Các à?"
Chân mày Lâm Thiên Phong cau lại, ông ta căn bản là chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Chương 8 Huyết Sát các 2
"Vâng… vâng ạ." Nô tỳ vội lại vàng gật đầu, nói tiếp: "Nô, nô tỳ, còn nhớ rõ người nọ nói những gì."
"Nói!"
"Giết mạng chó của ngươi, Nguỵ Kim..."
Nô tỳ thanh âm yếu ớt, rất sợ trước mắt vị vẫn lấy tàn nhẫn làm danh này đột nhiên tức giận giết người.
"Nguỵ Kim..."
Lâm Thiên Phong nheo mắt lại.
Ông ta chưa bao giờ nghe thấy tên Huyết Sát Các này, nhưng ngược lại, cái tên Ngụy Kim này ông ta có biết một chút.
Chính là tiện chủng tuần trước đã lớn tiếng kêu gào bên ngoài phủ thành chủ của ông ta!
Liên quan tới mấy chuyện xấu xa nhi tử nhà mình, có thể nói là ông ta đều biết hết.
Chẳng qua, Lâm Thiên Phong lại cảm thấy không có gì là không ổn.
Tuổi trẻ mà, không phải chỉ là hơi phóng khoáng thôi sao.
Ông ta đối với nhi tử của mình, yêu chiều có thể nói là đã đến mức cực điểm, chỉ cần việc không vượt ra ngoài phạm vi khống chế của Lâm Thiên thành thì mặc kệ là Lâm Nhưỡng có làm gì, Lâm Thiên Phong đều có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Đối với việc mấy ngày trước tự nhiên không còn nghe thấy tiếng của tiện chủng kia nữa, ông ta cũng đoán chắc là đã bị Lâm Nhưỡng âm thầm xử lý xong rồi.
Nhưng kẻ làm phụ thân như Lâm Thiên Phong lại không có bất kỳ hành động nào, mặc kệ tất cả mọi việc.
Hiện tại, điều khiến ông ta hối hận nhất là tên tiện chủng kia vẫn còn sống. Sớm biết như vậy, ông ta nên đích thân ra tay.
"Giỏi một tên tiện chủng, giỏi cho một Huyết Sát Các!"
Hai mắt Lâm Thiên Phong lộ ra tia sắc bén, khí tức Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong phóng ra khiến nô tỳ ở bên cạnh không thể hít thở được, sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
Đột nhiên, một người nam nhân cường tráng để tóc ngắn, mặc áo bào màu tro bất ngờ đi tới gần.
Hắn ta hướng về phía Lâm Thiên Phong, chắp tay: "Lâm thành chủ."
Nhìn thấy người tới, Lâm Thiên Phong mới thu liễm khí tức. Lúc này nô tỳ suýt nữa bị ngạt thở có cơ hội hít vào một hơi.
"Trịnh cung phụng, có chuyện gì?"
Thì ra người đàn ông cường tráng kia chính là một trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành, Trịnh Nguyên.
Cũng giống như Trần cung phụng trước đó, là một gã cao thủ Uẩn Linh cảnh trung kỳ.
"Ta cùng Lư cung phụng đã quan sát tỉ mỉ, có thể kết luận Trần cung phụng bị một cao thủ tu có vi thấp nhất là Uẩn Linh hậu kỳ, một đao lấy mạng!"
Lúc Trịnh Nguyên nói chuyện, trong lời nói hàm chứa một chút sợ hãi.
Hắn ta từng cùng Trần cung phụng luận bàn, kết quả là năm năm.
Hắn ta dám chắc chắn, nếu là mình cùng hung thủ kia đối đầu thì kết quả tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu so với Trần cung phụng.
"Vậy theo ý của Trịnh cung phụng thì đối phương rất có thể là Uẩn Linh đỉnh phong, thậm chí là Động Linh Cảnh?"
Trong ánh mắt tràn đầy sát ý của Lâm Thiên Phong, cuối cùng cũng có tia kiêng kỵ.
Trịnh Nguyên khẽ gật đầu.
Trong lúc bầu không khí chuẩn bị rơi vào im lặng.
"Thành, thành chủ đại nhân!"
Một gã thủ vệ run run rẩy rẩy đi tới, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt.
"Có chuyện gì?"
Khuôn mặt Lâm Thiên Phong nhăn lại.
"Mới vừa nãy, tiểu nhân nhặt được một tấm lệnh bài không biết tên ở trước cửa. Đúng rồi, còn có một phong thư nữa."
Tên thủ vệ nâng một tấm lệnh bài cùng một phong thư trên tay lên.
Hai mắt Lâm Thiên Phong khẽ đổi, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt thủ vệ cầm lấy tấm lệnh bài cùng phong thư trong tay hắn ta.
Nhìn thấy hình dạng của tấm lệnh bài, đồng tử Lâm Thiên Phong hơi co lại.
Tấm lệnh bài này không phải là Huyết Sát Lệnh lúc trước Lâm Nhưỡng đã đưa cho ông ta xem hay sao?
Cố nén cơn giận dữ trong lòng xuống, Lâm Thiên Phong nhìn kỹ lại phong thư kia.
Mở ra, chỉ thấy bên trong chỉ ghi có một câu: Nửa đêm canh ba, lấy mạng chó của ngươi!
Vừa đọc xong, trên trán Lâm Thiên Phong đã nổi đầy gân xanh, bàn tay siết chặt Huyết Sát Lệnh.
"Tốt! Tốt! Tốt! Bản Thành Chủ lại muốn nhìn thử xem ngươi làm thế nào để lấy cái mạng nhỏ của ta!"
Lâm Thiên Phong lập tức đưa mắt nhìn về phía tên lính gác kia.
Giọng nói trầm thấp: "Lư cung phụng, làm phiền ngươi đi thông báo với thành chủ Kỷ Hành thành, nói với lão ta rằng chỉ cần lão tới, Lâm Thiên Phong ta có thể hứa hẹn cho lão thuế thu nhập một năm của Thiên Lâm thành, cùng với một món pháp bảo Hoàng giai thượng phẩm!"
"Vâng."
Một bóng người chợt lóe lên bên ngoài rồi biến mất.
...
Thời gian vội vã, nháy mắt ba canh giờ đã trôi qua.
Nửa đêm, mỗi nhà ở Lâm Thiên thành đều đã tắt đèn, lúc này, toàn bộ đường phố chỉ có một mảnh tĩnh lặng u ám.
Chỉ có ánh đèn ở phủ thành chủ là chưa bao giờ tắt, hơn nữa, so với lúc trước còn sáng hơn mấy phần.
Mấy trăm tên thủ vệ đang tuần tra bên ngoài phủ thành chủ, mỗi một người đều cầm đuốc gỗ và đại đao trong tay, bầu không khí vô cùng cổ quái.
Trên tầng cao nhất của một lầu các nằm ở một góc thành.
Dạ Mệnh lúc này đã mặc lên người một bộ thanh Sam.
Lẳng lặng nhìn một vở kịch lớn sắp sửa diễn ra trước mắt, cười cười nói: "Có thể hoàn thành nhiệm vụ chính hay không thì phải xem ngươi rồi."
Chương 9 Nửa đêm canh ba lấy mạng chó của ngươi
Phủ thành chủ, trong đại sảnh.
Lâm Thiên Phong ngồi trên một chiếc ghế dựa.
Hai bên cạnh ông ta ngoại trừ hai vị cung phụng, thì bên phải còn có một người mặc y phục của nam nhân trung niên.
Trên mặt của người nam nhân trung niên này có mấy vết sẹo rất bắt mắt.
Toàn thân ông ta lộ ra khí tức không hề thua kém gì Lâm Thiên Phong.
"Không ngờ là ở Lâm Thiên thành rộng lớn này vẫn còn có người có thể bức Lâm thành chủ của chúng ta đến mức độ này."
Tô Phạm, cũng chính là vị trung niên nam tử kia nhìn về phía Lâm Thiên Phong trêu ghẹo nói.
"Hừ, nếu hôm nay ta không gọi ngươi tới thì đợi đến khi ta xảy ra chuyện rồi, tiếp theo có thể không chỉ là một toà Kỷ Hành thành nho nhỏ thôi đâu, nói không chừng là cả Tuyền Thủy quận, hoặc toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều đều có chuyện!"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Tô Phạm vốn đang mang đầy ý chế nhạo rốt cuộc cũng nheo mắt, không nhịn được nói: "Toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều? Ngươi đúng là can đảm ghê, kẻ tới có thật sự mạnh như lời ngươi nói không đây?"
Lâm Thiên Phong nói đúng chi tiết: "Đối phương đến từ một tổ chức tên là Huyết Sát Các. Theo ta đoán người ra tay lần này, tu vi rất có thể là Uẩn Linh đỉnh phong, thậm chí là Động Linh Cảnh!"
"Huyết Sát Các? Động Linh Cảnh ?"
Tô Phạm cũng chưa từng nghe nói đến cái tên này nên phản ứng đầu tiên là lắc đầu. Nhưng lúc nghe đến hai chữ 'Động Linh' phía sau thì trong lòng mới thấy căng thẳng.
Tiếp đó, Tô Phạm dùng ngữ khí khó có thể tin nổi, nói: "Chắc không thể nào là Động Linh đâu. Hai người chúng ta đều hiểu rất rõ bức tường giữa hai cảnh giới Uẩn Linh và Động Linh khó như thế nào. Muốn phá vỡ nó, không thể dựa vào nỗ lực mà phải dựa vào thiên phú!"
Ở trong Toại Nguyên Vương Triều, chỉ cần bước vào Uẩn Linh hậu kỳ trở lên thì có thể thỉnh cầu với triều đình, làm người đứng đầu một thành.
Mà tiến vào Động Linh Cảnh, thì có thể trở thành quận trưởng một phương, lưu danh sử sách.
Ở Toại Nguyên Vương Triều, thành chủ Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong có thể nói là có nhiều vô số kể, nhưng có thể đột phá lại lác đác không được mấy người, có khi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cuối cùng, đại đa số người đều bị kẹt ở cảnh giới Uẩn Linh đỉnh phong này cả đời, cứ thế buồn bực sầu não mà chết.
Hai người Lâm Thiên Phong cùng Tô Phạm cũng biết rõ, nếu như sau này không có cơ duyên thì chắc chắn cả đời này của bọn họ đều dừng chân ở cảnh giới này, cho đến khi chết già.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, một bóng người chẳng biết đã đứng trong đại sảnh từ lúc nào.
Trông thấy có người đến, người phản ứng đầu tiên lại là Lâm Thiên Phong cùng Tô Phạm.
Sau đó mới là Trịnh Nguyên cùng vị Lư cung phụng đã sáu mươi tuổi.
Lâm Thiên Phong mở miệng trước: "Chính ngươi giết Nhưỡng nhi?"
"Nếu người ngươi muốn nói là con heo mập kia, vậy thì đúng là ta."
La Quân rất hiếm khi mở miệng nói chuyện.
"Các hạ thật can đảm, dám ám sát người đứng đầu một thành như vậy không sợ bị Toại Nguyên Vương Triều phát lệnh truy nã hay sao?" Tô Phạm nói.
Tuy La Quân đeo mặt nạ, nhưng mọi người đều có thể lờ mờ cảm thấy được ý cười của đối phương hiện ra dưới lớp mặt nạ.
"Ha ha ha, kiến càng đâu chỉ thấy mỗi trời xanh cao? Ở trước mặt ta Huyết Sát Các bọn ta, cho dù là thế gia vạn năm hay thánh chủ Thánh Địa, Huyết Sát Lệnh vừa ra, ngàn ngàn vạn vạn sát thủ Huyết Sát Các sẽ đến lấy cái đầu trên cổ ngươi!"
Khí ngữ của La Quân ngữ khí tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Giống như toàn bộ Tiên Huyền đại thế giới này, không có người nào mà Huyết Sát Các không giết được.
Nghe xong, hai người Tô Phạm đưa mắt nhìn nhau.
Ở trong mắt bọn họ, La Quân cứ như một tên điên.
Cái gì mà Huyết Sát Các.
Phải biết rằng, hiện nay thánh chủ Thánh Địa khắp nơi, tu vi ít nói cũng là Thánh Cảnh được ghi lại trong sách cổ!
Ám sát thánh chủ Thánh Địa, không phải là đang nói đùa đấy chứ.
Lúc này, ánh mắt Lâm Thiên Phong liếc nhìn Lư cung phụng đang đứng ở bên phải mình.
Lư Chấn, cũng là cường giả duy nhất bước vào Uẩn Linh hậu kỳ trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành,.
Bởi vì mấy năm trước Lâm Thiên Phong đã cứu người này một mạng, người này vì báo ân nên mới trở thành một trong những cung phụng ở Lâm Thiên thành.
Lư Chấn hơi gật đầu, dường như đã biết Lâm Thiên Phong muốn mình đi thăm dò thực lực của đối phương.
Cặp lông mày trắng như cước của Lư Chấn bay bay, cả người chợt thuấn di, chỉ để lại chỗ mình đang đứng một tàn ảnh.
Lư Chấn bất ngờ xuất hiện ở vị trí cách La Quân khoảng một thước.
"Hổ Khiếu Điệp!"
Lư Chấn nhanh chóng thi triển ra tuyệt kỹ của mình, tay phải đưa ra, không khí vang lên một chuỗi tiếng nổ vang, trong hư không còn loáng thoáng vọng lại tiếng hổ gầm.
Hổ hổ sinh uy, mạnh mẽ đầy uy lực!
BANG!
Đánh trúng rồi!
Chương 10 Đốc sát sứ
Trong mắt Lâm Thiên Phong hiện lên vẻ vui mừng.
Một chiêu này của Lư Chấn ngay cả bản thân ông ta cũng phải lấy ra tám phần mười khí lực để phòng ngự.
Huống chi đối phương còn chưa kịp phòng ngự đã bị Lư Chấn đánh trúng ngực.
Coi như người trước mắt này bất tử thì ít nhất cũng đã bị trọng thương rồi.
Lư Chấn đánh ra một chiêu xong, lúc đang muốn thu tay về lại phát hiện bàn tay của mình, làm thế nào cũng không rút lại được, cứ như đã bị hút vào.
"Không hay rồi!"
Lư Chấn nhìn thấy mặt nạ ác quỷ cái kia chợt lóe lên ánh sáng sắc nhọn, trong lòng hoảng hốt.
Nhưng đã quá muộn.
Tay trái La Quân duỗi về phía cổ Lư Chấn, nhanh chóng rạch một đường.
Trong nháy mắt,
Phốc phốc!
Máu tươi tuôn như suối từ vết thương trên cổ Lư Chấn, bắn tung tóe ra ngoài.
Lư Chấn chỉ kịp trợn to hai mắt, sau đó ngã gục xuống.
"Sao có thể chứ?"
Ánh mắt hai người Lâm Thiên Phong cùng Tô Phạm tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Một gã cao thủ Uẩn Linh hậu kỳ cứ như vậy mà bỏ mình ?
Trong lòng Trịnh Nguyên vốn còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Lư Chấn bị người ta lấy mạng chỉ trong một cái chớp mắt thì hắn ta đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trịnh Nguyên nhìn về phía Lâm Thiên Phong, chắp tay thi lễ nói: "Lâm thành chủ xin lỗi, ta không muốn vì một số ân oán cá nhân mà vứt bỏ tính mạng của mình."
Nói xong, không đợi Lâm Thiên Phong đáp lại, Trịnh Nguyên đã lợi dụng thân pháp khẩn trương rời khỏi nơi này.
Lâm Thiên Phong thấy vậy, sắc mặt cực kỳ xấu xí, cắn răng nói: "Giỏi cho Trịnh Nguyên nhà ngươi, Lâm Thiên thành ta mỗi năm đều dùng lượng lớn vàng bạc tài bảo cung phụng ngươi, thời khắc nguy hiểm ngươi lại chạy trốn trước. Nếu hôm nay bổn thành chủ có thể tránh được kiếp nạn này, ta xin thề, dù có phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra ngươi!"
Lâm Thiên Phong chợt liếc nhìn Tô Phạm đang đứng kế bên, rất sợ hắn ta cùng Trịnh Nguyên trực tiếp trốn luôn.
Đương nhiên Tô Phạm biết Lâm Thiên Phong đang suy nghĩ điều gì, nhếch miệng cười nói: "Yên tâm đi Lâm thành chủ, đến thì cũng đã đến rồi, dù sao ta cũng không thể tay không trở về, chỉ sợ một lát..."
Lâm Thiên Phong nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, trong lòng cả giận thầm nói: "Thực sự là con cáo già, đã đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện kiếm trác thêm một ít."
Tuy giận không nhịn nổi, nhưng Lâm Thiên Phong vẫn chỉ có thể khẽ cắn môi, nói: "Lại thêm một gốc bảo dược Hoàng giai thượng phẩm."
Tô Phạm: "Hai gốc."
"Ngươi!"
Lâm Thiên Phong vừa định giận giữ mắng mỏ, thì lại thấy La Quân đang áp tới.
Chịu đựng xúc động muốn hộc máu, Lâm Thiên Phong gật đầu: "Được... Hai cây thì hai cây!"
Tô Phạm nghe vậy, rốt cuộc lộ ra nụ cười gian khi đạt được mục đích.
Mục đích của ông ta khi đến chỗ này chính là vì những bảo dược mà Lâm Thiên Phong đã cất kỹ nhiều năm nay.
Bên kia, La Quân cũng không có rảnh rỗi chờ bọn họ nói xong.
Cả người hắn ta bất thình lình lao đến trước mặt mục tiêu.
"Quá nhanh!"
Lâm Thiên Phong chợt hoàn hồn.
Tay phải La Quân giống như một thanh lợi kiếm, cắt ngang không khí, chém về phía đầu Lâm Thiên Phong.
"Đáng chết."
Lâm Thiên Phong biết rõ nếu như ông ta không chặn được một kích này thì chắc chắn phải chết. Lâm Thiên Phong vội vã lấy lá bài bảo mệnh còn chưa lật ra.
Một chiếc la bàn màu vàng đồng được Lâm Thiên Phong lấy ra.
Ngay vào lúc La Quân sắp chạm vào ông ta, la bàn lóe lên một vệt ánh sắc bén.
Một tấm bình phong màu nhũ vàng ầm ầm nâng lên từ la bàn.
Bình phong lập tức bọc kín Lâm Thiên Phong.
Choang!
Lâm Thiên Phong sợ hãi hô lên: "Động Linh Cảnh cũng không thể một kích đánh vỡ nó, ngươi!"
Bình phong nâng lên từ la bàn, sau khi chịu một kích của La Quân thì ầm ầm vỡ vụn.
Vì vậy, cả người Lâm Thiên Phong bị đánh văng ngược ra ngoài.
Rầm!
Lâm Thiên Phong đâm sầm vào một bức tường.
Bên ngoài bức tường đầy vết rạn nứt.
Khóe miệng Lâm Thiên Phong không ngừng chảy ra máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Tô Phạm mà không phải La Quân.
Rõ ràng ông ta hy vọng Tô Phạm thực hiện lời hứa ban nãy, liên thủ với mình kháng địch.
Nhưng Tô Phạm cũng không ngốc.
Ông ta cũng bị một kích bất ngờ kia của La Quân làm cho choáng váng.
Tô Phạm nuốt một ngụm bọt, quay mặt về phía La Quân còn đang chìm trong hàn ý, chắp tay nói: "Tại hạ không có ý định quấy rối các hạ, xin phép đi trước một bước."
Trong ánh mắt không thể tin được của Lâm Thiên Phong, Tô Phạm chạy trốn...
Không sai, Tô Phạm trốn!
Tô Phạm nhảy lên trên tường thành, ngoái nhìn về phía Lâm Thiên Phong, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng bất lực rồi.
Dù sao, nếu vừa nãy Lâm Thiên Phong không lấy chiếc la bàn kia ra để phòng ngự thì Tô Trạm còn có thể tiến hành công kích La Quân, giúp ông ta một tay.
Nhưng một món linh khí Hoàng giai cực phẩm cứ thế bị nghiền nát ngay trước mắt ông ta. Việc này rất không bình thường.