-
Chương 16-20
Chương 16 Giải quyết tứ đại thành chủ
Đốc Sát Sứ!
Thế mà lại là Đốc Sát Sứ!
Tô Phạm đã từng nghe nói tới Đốc Sát Sứ đại danh đỉnh đỉnh.
Cũng biết đó là hình ảnh tượng tượng trưng, đại biểu cho thực lực của Toại Nguyên Vương Triều, hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là mỗi một vị Đốc Sát Sứ tu vi thấp nhất cũng phải đến Động Linh tam trọng.
Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta cảm thấy tỉnh táo lại.
Tô Phạm bỗng vu vơ cười giễu một tiếng: “Cái gì mà Huyết Sát Các chứ, gặp phải Đốc Sát Sứ vẫn chỉ có một con đường chết!”
“Thành chủ đại nhân.”
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Thi cung phụng.
Tâm tình Tô Phạm rất rộng rãi, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Thi cung phụng đẩy cửa, thong thả đi vào.
“Thi cung phụng, làm sao vậy?”
Tô Phạm để ý thấy biểu tình của đối phương có vẻ không đúng lắm.
Nhưng Thi cung phụng lại lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra: “Đây là thứ ta mới nhìn thấy ở ngoài đại sảnh phủ, còn xin thành chủ đại nhân xem qua.”
Tô Phạm đi đến trước mặt của lão, đưa tay cầm lấy tấm lệnh bài. Ông ta nhìn chòng chọc vào nó mất mấy giây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Tô Phạm tự lẩm bẩm một tiếng: “Làm sao có thể! Sao hắn ta lại tìm tới đây chứ? Còn nữa, không phải là bên phía Tuyền Thủy quận nói có Đốc Sát Sứ tới sao? Chẳng lẽ còn chưa tiêu diệt Huyết Sát Các kia à?”
Lúc trước ông ta cùng Lâm Thiên Phong nói chuyện với nhau, Lâm Thiên Phong đã từng cho Tô Phạm nhìn thấy tấm lệnh bài ám sát của Huyết Sát Các.
Tấm lệnh bài kia cùng với tấm đang ở trong tay ông ta quả thực là không khác nhau chút nào.
“Thành chủ đại nhân, ngài đây là...”
Thi cung phụng thấy khuôn mặt Tô Phạm cứng ngắc thì không khỏi nghi hoặc hỏi.
Tô Phạm hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Thi cung phụng:
“Vật này là ai để lại? Còn có, từ hôm qua đến bây giờ ngươi có thấy người nào đi vào trong đại sảnh không?”
“Hồi bẩm thành chủ đại nhân, từ hôm qua đến giờ ngoại trừ ta, vẫn chưa thấy bất kỳ kẻ nào bước vào trong đại sảnh.” Thi cung phụng lắc đầu.
Lông mày Tô Phạm nhăn lại: “Vậy ngươi có nhận thấy dấu hiệu nào cho biết có kẻ tới gần đại sảnh không?”
Thi cung phụng lại lắc đầu.
“Vậy hôm qua ta dặn ngươi thông báo cho bốn tòa thành còn lại, tình huống thế nào rồi?”
“Hồi bẩm thành chủ đại nhân, bọn họ đều chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”
“Bọn họ nói 'Thành chủ đại nhân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi'!”
Hai mắt Thi cung phụng lóe lên một tia huyết quang, tay phải lấy ra một thanh đoản đao không biết phẩm giai là gì, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào lồng ngực Tô Phạm.
Phốc phốc!
Tròng mắt Tô Phạm trợn trừng, nhưng bây giờ muốn tránh né hoặc phòng ngự cũng không kịp nữa rồi.
Tô Phạm ngây ngốc nhìn Thi cung phụng trước mặt, không hiểu vì sao lão ta lại làm như vậy.
Thi cung phụng từng là người quen cũ của phụ thân ông ta, lúc phụ thân ông ta bất hạnh ngã xuống vì một lần ngoài ý muốn nào đó, Thi cung phụng đã tự nguyện trở thành cung phụng của Kỷ Hành Thành.
Có thể nói ở trong Kỷ Hành Thành, người mà Tô Phạm tin tưởng nhất chính là vị lão giả trước mắt này.
Nhưng người ông ta tin tưởng nhất, lúc này lại...
“Không nghĩ ra được đúng không?”
Trong miệng Thi cung phụng phát ra giọng nữ dịu dàng.
Ở trước mắt Tô Phạm, 'Thi cung phụng' dùng tay phải xé rách mặt mình, lộ ra dung nhan của một nữ tử.
Là giả!
Tô Phạm có ngốc mấy cũng đoán ra, vị 'Thi cung phụng' trước mắt không phải thật, mà là hàng giả.
“Ngươi, ngươi là người của Huyết Sát Các...”
Tô Phạm cảm nhận sức sống trong cơ thể đang trôi đi một cách nhanh chóng, yếu ớt nói.
“Không sai, tiểu nữ tử chính là Thiên Diện Hồ, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các.”
Nữ tử có khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng hai mắt lại lộ ra huyết quang, có thể thấy đây chính là một đóa hồng có gai.
“Ta có thể hỏi tại sao Huyết Sát Các phải giết ta chứ?”
Tô Phạm tự biết hôm nay chắc chắn phải chết nên gan cũng to hơn, bắt đầu can đảm hỏi một câu.
“Được, tiểu nữ tử có thể nói cho ngài biết.” Nữ tử lộ ra bàn tay trắng nõn, che trước miệng.
Thiên Diện Hồ chậm rãi tựa đầu tới gần bên tai Tô Phạm, mím môi nói khẽ: “Bởi vì giết ngài, các chủ của chúng ta mới có thể vui vẻ a!”
Tay phải Thiên Diện Hồ tiếp tục nắm chặt đoản đao đang cắm trên lồng ngực Tô Phạm, nhấn mạnh xuống!
Phập!
Đường đường một vị thành chủ, một gã cao thủ Uẩn Linh cảnh hậu kỳ lại mất mạng ngay trong phủ thành chủ của mình.
Giải quyết xong, Thiên Diện Hồ rút vũ khí của mình ra khỏi ngực Tô Phạm.
Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ thưởng thức, nhìn huyết dịch đậm đặc còn dính trên đoản đao, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ tươi.
Phía sau Thiên Diện Hồ xuất hiện bốn bóng đen.
Bốn bóng đen này chính là bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân trong Huyết Sát Các.
Trước khi bọn họ rời đi, Dạ Mệnh đã phân công xong hết.
Vì để đảm bảo sẽ không có sai sót nào xảy ra, hắn để một gã sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân mang theo bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân đến một thành.
Bốn người nhìn thấy Thiên Diện Hồ thì cùng nửa quỳ trên mặt đất.
Chương 17 Giải quyết tứ đại thành chủ 2
“Thế nào rồi?” Thiên Diện Hồ xoay người, nhìn về phía bốn người kia.
“Bẩm đại nhân, hai vị cung phụng của Kỷ Hành Thành đã mất mạng dưới sự vây quét của chúng ta.”
“Rất tốt, bây giờ các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ mà các chủ đại nhân đã giao cho chúng ta đi.” Thiên Diện Hồ mỉm cười.
“Vâng!”
Bốn người trăm miệng một lời, thân hình biến mất trong phủ thành chủ.
...
Cùng lúc đó.
Ba tòa thành khác.
Vô Ưu Thành.
Một vị nam tử âm nhu, toàn thân quấn đầy quỷ khí, quanh người có bảy tám cỗ thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm nằm la liệt.
Nam tử âm nhu quay về hướng bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: “Các ngươi đi làm việc mà các chủ đại nhân giao phó đi.”
...
Liệt Quang Thành.
Một gã lão đầu gầy đét cầm ba toong trong tay, chậm rãi từ trong phủ thành chủ đi ra.
Lão đầu gầy đét nói: “Đi thôi.”
Bốn bóng đen phía sau lão tản ra bốn phía.
...
Thái Bình thành, phủ thành chủ.
Nam nhân cường tráng để trần thân trên, tay phải xách theo một người nửa chết nửa sống mặc phục sức thành chủ nhưng cả người lại lộ ra tà khí như lão giả sáu mươi.
Nam nhân cường tráng nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Ta còn tưởng thành chủ Thái Bình thành ngươi tu luyện tà công, ăn thịt nhiều hài đồng như vậy thì rất lợi hại chứ, hoá ra vẫn chỉ là một con gà luộc!”
Tay phải nam nhân vung lên, một quyền đã đánh cho đầu của vị thành chủ Thái Bình thành này nát bét!
“Thực sự quá yếu, căn bản là không đã nghiện mà.”
Nam nhân cường tráng tùy tiện vứt thi thể xuống chỗ nào đấy, chép chép miệng.
Ánh mắt hắn ta chuyển hướng, đặt lên người kiếm khách trung niên miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, bên hông đeo kiếm gỗ, hai mắt nhắm nghiền ngồi phía trên một cây cột trụ.
“Nếu không hai chúng ta đến đánh một trận đi?”
“Muốn đánh? Có thể, làm xong xuôi mọi chuyện ta sẽ vui lòng theo hầu. Bây giờ đang trong thời gian làm nhiệm vụ, đừng quên lời dặn dò của các chủ.” Kiếm khách trung niên mở to đôi mắt vốn đang lim dim, nói.
“Được, đây là tự ngươi nói đó.”
Thoáng qua rồi biến mất, lại một ngày trôi qua.
Dạ Mệnh vốn đang ngồi xếp bằng ở tầng trên cùng lầu các lại chậm rãi đứng dậy.
Nguyên nhân hắn đứng dậy không phải vì chuyện gì khác, mà là vì trong đầu hắn chợt xuất hiện âm thanh gợi ý của hệ thống.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính. Khen thưởng: sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 1 người, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 10 người.]
Dạ Mệnh nghe thấy chuỗi âm thanh này thì biết việc mình giao xuống đã hoàn thành.
“Vừa đúng lúc, ra ngoài xem tình huống thế nào.”
Dạ Mệnh lập tức rời khỏi lầu các, đi ra bên ngoài đường phố.
Đi ra ngoài không bao lâu, Dạ Mệnh đã thấy rất nhiều người đang trò chuyện với nhau trên đường.
“Ngươi nghe gì chưa? Mấy ngày trước Lâm thành chủ được quan binh phát hiện đã chết trong phủ thành chủ, chậc chậc, có người nói thảm trạng lúc đó là bị chém bay đầu!”
“Tin tức của ngươi lạc hậu quá rồi, tin tức này hôm qua ta đã biết rồi. Hôm nay ta còn biết, mấy thành gần Lâm Thiên thành chúng ta như Kỷ Hành, Liệt Quang, Thái Bình, Vô Ưu. Bốn vị thành chủ của bốn tòa đại thành này cũng bị giết sau Lâm thành chủ không lâu!”
“Híz-khà-zzz! Thật hay giả đó, tuy tên súc sinh Lâm Thiên Phong này đã làm những chuyện khiến người người oán trách, chết cũng là đáng đời. Nhưng giết người đứng đầu một thành, một khi bị phát lệnh truy nã thì có chạy khắp toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều cũng không có chỗ dừng chân đâu.”
“Ha ha quên mất, theo như người kia nói, hung thủ giết năm vị thành chủ này hình như đều đến từ cùng một thế lực!”
“Khủng bố vậy à? Là thế lực nào mà to gan như vậy? Dám khiêu khích Toại Nguyên Vương Triều?”
“Ta cũng không rõ lắm, nghe người ta nói, những kẻ ra tay hình như đều tới từ tổ chức sát thủ tên là Huyết Sát Các!”
...
Dạ Mệnh đi khoảng chừng mấy trăm mét.
Trên đường nghe được tin tức không phải có quan hệ đến Huyết Sát Các thì chính là thành chủ của bốn tòa thành lân cận qua đời.
Độ cong trên khóe miệng hắn càng ngày càng lớn, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn.
Sau khi Dạ Mệnh đi dạo gần nửa thành Lâm Thiên, hắn phát hiện việc Lâm Thiên Phong tử vong không chỉ không mang đến bầu không khí sợ hãi, ngược lại còn làm cho tâm trạng vui sướng của dân chúng trong thành tăng vọt lên.
Có thể thấy cả nhà Lâm Thiên Phong khi còn sống đã khiến người ta chán ghét đến mức nào.
Dạ Mệnh quay trở về lầu các.
Hắn thấy bên chỗ bàn chưởng quầy, trước mặt Toán Loạn Thiên có một người đang đứng nơm nớp lo sợ.
“Ồ, mối làm ăn đến rồi à?” Ánh mắt Dạ Mệnh sáng lên.
Toán Loạn Thiên vừa nhìn thấy Dạ Mệnh, đang muốn đứng lên, lại bị ánh mắt Dạ Mệnh ngăn lại.
Dạ Mệnh khoát tay, ý bảo trước mặt người ngoài không cần phải như vậy, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Toán Loạn Thiên thở ra một hơi, tiếp tục nhìn người đang đứng trước mặt, lắng nghe một ít tin tức người dân Lâm Thiên thành này mang đến.
Mà người dân thường này từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra sự tồn tại của Dạ Mệnh.
Chương 18 Ủy thác mới
Dù sao bây giờ Dạ Mệnh cũng không còn là một kẻ phàm nhân nữa.
Chỉ cần hắn muốn, thu liễm lại khí tức là người thường căn bản không thể phát hiện được sự tồn tại của hắn.
“Đại, đại nhân... Ngài, các ngài thật sự là Huyết Sát Các trong tin đồn...”
Hán tử mặc áo vải nuốt một ngụm bọt, âm thanh khẽ run nói.
Đêm khuya hôm qua, lúc hắn ta đã say mèm đi ra từ tửu quán, trên đường về nhà may mắn nghe được hai người trong một con hẻm nhỏ nói chuyện với nhau.
Mà nội dung họ nói đến chính là một tòa lầu các màu đen ở cửa sau Lâm Thiên thành.
Lúc đầu hán tử không chú ý lắm, nhưng khi hắn ta nghe được ba chữ 'Huyết Sát Các' thì bỗng nhiên tỉnh cả rượu.
Cuối cùng thì từ trong miệng hai người lén lén lút lút này biết được, tòa lầu các thuần đen cổ quái kia chính là phân bộ của Huyết Sát Các tiếng tăm lừng lẫy trong tin đồn từ mấy ngày trước.
Sáng sớm hôm nay hắn ta liền lén lút đến đây.
Toán Loạn Thiên nghe vậy, không trả lời vấn đề của hắn ta, chỉ cười híp mắt nhìn tên hán tử trước mắt này: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ lúc mới bắt đầu, không biết tại sao khi hán tử nhìn thấy vị nam tử mặc nho sam có khí chất thật tốt đang đứng trước mặt lại khiến cho hắn ta luôn có cảm giác âm trầm sợ hãi.
Hán tử mặc áo gai khẽ cắn răng, đột nhiên thả ra một tiếng thở dài, bắt đầu thổ lộ lời trong lòng: “Nhi tử của ta tư chất thông tuệ, từ ba năm trước đã kiểm trắc ra căn cốt cực tốt, là hạt giống tu luyện rất tốt. Lúc trước ngay cả Lâm thành chủ cũng từng vô cùng tán thưởng nó. Nói cái gì mà nếu như nỗ lực tu luyện sẽ có hy vọng vào Uẩn Linh… Cả nhà ta, từ thời tổ tiên đã bắt đầu làm việc nhà nông, tứ chi thô ráp, nào có giống như ta, tự nhiên lại có người kế tục đi theo con đường tu luyện, cho nên ta đã nghe theo lời Lâm thành chủ, để ông ta mang nhi tử tới Tuyền Thủy học phủ ở Tuyền Thủy quận để tu luyện.”
Nói đến đây, khí ngữ của hán tử mặc áo gai bỗng nhiên nghẹn ngào, siết chặt nắm tay: “Trước đây ta không nên nghe theo lời thứ chó má kia...Lúc trước Lâm thành chủ nói cho ta biết, Tuyền Thủy Học Phủ cách một năm thì có thể cho phép học sinh về thăm hỏi thân nhân một lần, nhưng mà nhi tử ta vừa đi một lần đã là ba năm, chưa từng về nhà thăm hỏi ta.
Mỗi năm ta đều tới phủ thành chủ tìm hỏi tại sao con ta chưa về, Lâm thành chủ lần nào cũng nói ‘đứa nhỏ’ tư chất quá tốt, được phu tử trong học phủ thu làm môn đồ, nhất thời chưa thể về được.
Lúc đầu ta còn tin, nhưng lâu ngày ta cũng biết được có gì đó không đúng.
Bởi vì mỗi lần ta viết thư gửi đi, không lâu sau hài tử sẽ gửi thư về. Nhưng từ hơn một năm trước cho tới bây giờ, ta đã không còn nhận được hồi âm nữa. Ngay lúc ta chuẩn bị tới phủ thành chủ tìm Lâm thành chủ lý luận...”
Hai mắt hán tử mặc áo gai đỏ bừng, ngữ khí căm giận ngút trời: “Lâm thành chủ lại nói mấy tháng trước, lúc con ta ra ngoài lịch lãm, không cẩn thận bị một con yêu thú giết chết rồi!
Đầu óc ta vốn không linh hoạt, cho rằng thực sự là như vậy, liền thất hồn lạc phách trở về nhà thu thập hành lý, chuẩn bị đi đến Tuyền Thủy quận một chuyến, mang thi thể đứa nhỏ về...
Nhưng không ngờ rằng… sau khi ta trải qua thiên tân vạn khổ mới đến Tuyền Thủy quận, lại được người khác bí mật nói cho, con ta là vì trêu chọc một gã học tử trong Tuyền Thủy Học Phủ, dẫn tới việc bị người ta âm thầm hại chết!”
“Cho nên... Ngươi muốn cho chúng ta giết hung thủ đã sát hại nhi tử của ngươi?” Toán Loạn Thiên cười trừ.
Hán tử mặc áo gai gật đầu.
Toán Loạn Thiên nói: “Có thể. Nhưng thù lao chỗ chúng ta không thấp đâu đấy.”
Hán tử mặc áo gai ngẩng đầu, ánh mắt có chút né tránh, ngữ khí yếu ớt: “Nhà ta còn có bảy lượng bạc, đủ, đủ không?”
Toán Loạn Thiên không vội trả lời, mà lại nói sang chuyện khác: “Ta nhớ, nhà ngươi có một bộ giáp trụ tổ truyền, đúng không…”
Tinh thần hán tử mặc áo gai chấn động, giật mình nói: “Đại nhân làm sao mà biết được?”
Nhà bọn họ quả thật là có một bộ áo giáp đen thui, tràn đầy vết rạn nứt. Theo như lời cha hắn ta, đó là trước đây, lúc thái gia gia cày ruộng nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống cánh đồng cách đó không xa. Lúc thái gia gia đến gần xem thử, thì phát hiện bộ áo giáp này dưới một cái hố lớn.
Lúc đầu thái gia gia còn tưởng rằng đó là pháp bảo của vị thần tiên trên trời nào đó nên vội vàng mang về nhà, định thử xem có thu hoạch được sức mạnh hay bí mật thành tiên nào từ nó hay không.
Nhưng cuối cùng cả đời cũng cũng chẳng phát hiện được gì.
Mà đời sau cũng vậy, cho đến tận thế hệ hán tử mặc áo gai cũng chưa từng phát hiện điều gì từ bộ áo giáp tổ truyền này.
Chương 19 Sát thủ tam đẳng hàng chữ huyền
Nam nhân mặc nho sam thần bí trước mặt không những biết đến sự tồn tại của bộ áo giáo kia mà còn mở miệng hỏi mình.
Hán tử mặc áo gai nuốt một ngụm nước bọt: “Đúng vậy.”
Toán Loạn Thiên cũng không quanh co lòng vòng, mở miệng nói thẳng: “Ngươi có thể mang bộ áo giáp kia làm thù lao giao dịch, như thế nào?”
Hán tử mặc áo gai không hề nghĩ ngợi, vuốt cằm nói: “Được, có thể, nhưng ngài phải giết chết hung thủ đã hại chết con ta trước, ta mới đưa nó cho ngài.”
“Thành giao.”
Toán Loạn Thiên từ ngăn kéo dưới lấy ra một tờ giấy màu vàng.
Rõ ràng đây chính là trang giấy mà Dạ Mệnh đã lấy ra lúc giao dịch cùng Nguỵ Kim.
Theo cách nói của hệ thống thì trang giấy này được gọi là giấy giao dịch sinh tử.
Là đồ miễn phí mà hệ thống đưa tặng, hơn nữa còn không giới hạn số lượng.
Chỉ cần hai bên định ra điều kiện xong xuôi, người mua mạng nhỏ một giọt máu lên trên tờ giấy, phần giấy giao dịch sinh tử này coi như đã hoàn thành.
Về phần tác dụng của nó, hệ thống đã từng giải thích với Dạ Mệnh, nếu như sau khi chuyện thành công mà người mua mạng làm trái với ước định, không nguyện ý trả thù lao hoặc thù lao có sự khác biệt so với lúc trước đã thoả thuận, thì người mua mạng sẽ bị hệ thống chế tài!
Ngược lại, nếu như bên phía Dạ Mệnh làm trái ước định ban đầu, cũng sẽ bị chịu chung số phận.
“Nhỏ máu của ngươi lên tờ giấy này đi.”
Toán Loạn Thiên thành thạo nói.
“Vâng.” Hán tử mặc áo gai cắn rách đầu ngón tay cái, in máu lên trên tờ giấy.
“Đúng rồi, ngươi biết tên hung thủ chứ?” Toán Loạn Thiên đột nhiên hỏi.
Hán tử nặng nề gật đầu: “Ta nghe người ta nói, hung thủ hại chết con ta hình như mang họ Phương.”
Lông mày Toán Loạn Thiên hơi nhướng lên, nhưng vẫn mỉm cười: “Nếu giao dịch hoàn thành, vậy mời ngươi chờ tin tốt lành đi.”
“Vâng, nếu như đại nhân thật sự có thể giúp ta báo được mối huyết hải thâm thù này, ta nhất định sẽ quỳ gối, tự tay dâng bộ áo giáp đó lên!” Hán tử mặc áo gai nói xong thì quay đầu nhìn về bậc thang, sau đó rời khỏi đây.
Toán Loạn Thiên đưa mắt nhìn đối phương rời đi rồi vội vàng đứng lên, hướng về phía Dạ Mệnh chắp tay thi lễ nói: “Thuộc hạ bái kiến các chủ đại nhân.”
“Làm sao ngươi biết nhà bọn họ có bộ áo giáp đó?” Dạ Mệnh cũng nghiêm túc suy đoán, rồi hỏi thẳng.
Toán Loạn Thiên bẩm báo chi tiết: “Hồi các chủ, lúc trước thuộc hạ từng tận lực phái người đi điều tra.”
Dạ Mệnh gật đầu: “Thì ra là thế, vậy gã hán tử kia có thể biết tới chỗ này, xem ra cũng là bút tích của ngươi rồi.”
Toán Loạn Thiên gật đầu.
Sợ là hán tử mặc áo gai có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được, hai người lén lén lút lút mà mình nhìn thấy, thật ra đều là do Toán Loạn Thiên đã sắp xếp xong xuôi từ trước.
Mà tất cả những việc này đều là để đạt được mục đích...
Toán Loạn Thiên tiếp tục nói: “Mấy ngày nay, thuộc hạ dùng Tầm Bảo thuật để dò tìm tung tích bảo vật trong phạm vi mười ngàn thước quanh đây, vốn tường là công dã tràng, không ngờ là…”
“Thứ trong lời ngươi nói chính là bộ áo giáp kia?”
“Không sai, tung tích bảo vật rơi vào nhà hán tử nghèo túng kia, vì để phòng ngừa không xảy ra sai sót nào, thuộc hạ đã sai người lén mang bộ áo giáp kia ra ngoài, tỉ mỉ quan sát một lượt.”
“Kết quả thế nào?”
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của thuộc hạ, trên bộ áo giáp kia có rất cấm chế rất mạnh, ngay cả thuộc hạ cũng không có cách mở ra, muốn mở ra được ít nhất cũng phải là một cao thủ Dưỡng Thần Cảnh!”
“Bây giờ bộ áo giáp kia vẫn còn ở trong tay của ngươi à?”
Toán Loạn Thiên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Các chủ chưa mở miệng, thuộc hạ không dám tự quyết định nên đã sai người lén trả về chỗ cũ.”
Dạ Mệnh cười trừ.
Người được hệ thống triệu hồi tới, Dạ Mệnh có quyền kiểm tra tất cả những gì bọn họ đã làm ở thế giới này.
Đôi khi Dạ Mệnh nhàn rỗi, có thể tra xét những gì liên quan tới vị 'thiên hạ đệ nhất trí giả' trước mắt này.
Mặc dù cả đời dính vô số máu tươi, nhưng người bị hắn ta giết đều là loại làm nhiều việc ác, hoành hành ngang ngược.
Dạ Mệnh nhìn xong những việc cả đời Toán Loạn Thiên đã trải qua, không nhịn được bình luận một câu: được lắm 'vì khoảng trời xanh của bá tánh mà mưu tính thiên hạ’.
Về phần tại sao Toán Loạn Thiên lại trả bộ áo giáp về, lý do rõ ràng là vì nguyên tắc.
Nếu như tổ chức sát thủ lại đi trộm cắp, vậy còn tính là tổ chức sát thủ quái gì nữa.
“Đúng rồi các chủ, bây giờ… đang trong lúc mấu chốt thế này, ta cảm thấy có một việc phải nói với ngài.”
“Chuyện gì?”
“Người vừa rồi nói mục tiêu họ Phương, nếu như thuộc hạ đoán không sai, ở Toại Nguyên Vương Triều, ngoại trừ vương thất thì quyền lực lớn nhất thuộc về Liễu gia và Phương gia.”
“Ngươi muốn nói mục tiêu rất có thể là con cháu dòng chính của Phương gia?”
“Vâng.”
“Không ngờ được còn có mối quan hệ như vậy...” Tay phải Dạ Mệnh sờ sờ cằm, trong chớp mắt khoé miệng lại nhếch lên: “Nếu là lúc trước có lẽ ta còn có chút do dự, nhưng bây giờ ta chỉ có một câu 'kẻ chặn đường, giết không tha!”
Chương 20 Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền 2
Tin tức thành chủ của bốn tòa thành bị hố, sợ rằng không quá một hai ngày sẽ truyền tới bên chỗ Tuyền Thủy quận.
Sau đó sẽ làn truyền đi khắp Toại Nguyên Vương Triều.
Khiêu khích thì cũng đã khiêu khích rồi, bây giờ còn bận tâm nhiều như vậy làm gì.
Giết một đệ tử dòng chính Phương gia, nói không chừng vừa đúng lúc có thể khiến hắn hoàn thành được nhiệm vụ chính thì sao?
Dạ Mệnh mở miệng: “Truyền mệnh lệnh của ta, thông báo cho Thiên Diện Hồ, Quỷ Vụ, La Quân cùng sáu người, giao nhiệm vụ này cho bọn họ đi làm.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Dạ Mệnh dặn dò công việc xong, cũng chuẩn bị làm chuyện chính.
“Giới thiệu cho ngươi một vị đồng nghiệp mới.”
Dạ Mệnh vung tay, ánh sáng loé lên rồi biến mất.
Một vị nam tử tuổi đã lão niên khoác chiến giáp màu bạc, hai bên tóc mai đã điểm sương, sau lưng đeo một cây trường thương từ từ xuất hiện.
“Mạt tướng bái kiến các chủ đại nhân!”
Nam tử nửa quỳ dưới đất, chắp hai tay thi lễ nói.
Cảm nhận được sát khí gần như đã ngưng tụ thành thực chất, hô hấp của Toán Loạn Thiên cũng có chút gấp gáp.
Toán Loạn Thiên dùng khí ngữ kinh người nói: “Dưỡng Thần Cảnh!”
Không sai, người trước mắt chính là vị sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền mà Dạ Mệnh triệu hồi ra.
Dạ Mệnh đang nhìn không chớp mắt bảng skills trước mắt.
[Họ tên: Võ Trấn]
[Thân phận: sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền Huyết Sát Các]
[Tu vi: Dưỡng thần lục trọng thiên]
[Công pháp: Binh Gia Thuật Lục, Huyết Long Hóa Cương Môn, Trấn Man Cửu Quyền, Phá Sát Bộ...]
[Giới thiệu: Đến từ trung võ thế giới nào đó, tướng quân vương triều, tay nắm giữ trăm vạn hùng binh, từng có danh xưng là 'Binh Thần'.]
Dạ Mệnh nhìn một chuỗi dài công pháp cạnh tên đối phương, nói thật là nó khiến hắn có hơi nghẹn họng trân trối.
“Dưỡng Thần lục trọng thiên, có người nói cường giả mạnh nhất Toại Nguyên Vương Triều hiện nay cũng chính là đương kim hoàng đế Toại Nguyên, khó khăn lắm mới đến được Dưỡng Thần nhị trọng thiên.
Mặc dù không biết thực lực của những cường giả ẩn dật, nhưng bây giờ sự tồn tại của Võ Trấn đã làm cho Huyết Sát Các đi ngang ở Toại Nguyên Vương Triều cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Dạ Mệnh hoàn hồn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Khoảnh khắc đứng dậy, trong lòng Võ Trấn đối thủ đoạn của vị chủ nhân mới này càng lúc càng cảm thấy giật mình.
Ông ta nhìn ra được, tu vi của Dạ Mệnh chẳng qua chỉ mới Uẩn Linh sơ kỳ.
Lúc ông ta đi ra, bởi vì còn chưa phản ứng kịp nên không kịp thời thu liễm luồng sát khí mà người thường không thể chống đỡ trên người lại.
Sát khí vừa lộ ra, ngay cả hô hấp của Toán Loạn Thiên đứng sau lưng Dạ Mệnh cũng trở nên dồn dập.
Vậy mà sắc mặt Dạ Mệnh vẫn rất hồng nhuận, biểu tình từ đầu đến cuối giống như một miệng giếng cổ, chưa từng có bất kỳ dao động nào.
Tu vi Uẩn Linh sơ kỳ đã có thể ngăn cản sát khí của vị cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên như mình toát ra, vị chủ nhân mới này đúng là sâu không lường được!
Đáng tiếc Dạ Mệnh không có năng lực nghe được lòng người, nếu không nhất định hắn sẽ bật cười.
Bởi vì có hệ thống tồn tại, dẫn đến việc những người được triệu hoán ra căn bản là không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho Dạ Mệnh. Hơn nữa, độ trung thành của những người này đều đạt đến trăm phần trăm, hoàn toàn không có khả năng họ sẽ ra tay với chủ nhân.
“Mấy ngày gần đây ngươi cứ thoải mái đợi ở đây đi, làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước.”
“Toán Loạn Thiên, ta giao hắn cho ngươi đấy.”
“Các, các chủ... Tuân lệnh.”
Đầu tiên Toán Loạn Thiên có chút đờ ra, sau đó thì cười khổ một tiếng.
Người ta đường đường là cao thủ Dưỡng Thần Cảnh lại dưới quyền quản lý của một tên Động Linh Cảnh nho nhỏ như hắn ta.
Người ta có để ý đến hắn ta không cũng là cả một vấn đề, chứ nói gì đến quản lý.
Mặc dù đúng là hệ thống đã khắc vào trong đầu họ một ít quy tắc, ví dụ như các sát thủ trong Các không thể tự tàn sát lẫn nhau này kia, nhưng cứ cho là như vậy thì tôn nghiêm của một vị cường giả Dưỡng Thần Cảnh vẫn còn đặt ở đó.
Bị một người có tu vi thấp hơn mình một mảng lớn quản lý, khó tránh khỏi việc sẽ vô cớ khó chịu.
Lúc Toán Loạn Thiên một lần nữa nhìn về phía Dạ Mệnh, hắn đã đi mất rồi.
“Võ tướng quân...” Toán Loạn Thiên thăm dò thử nói một câu.
“Xin hỏi các hạ chính là Toán tiên sinh đúng không, ngài kêu ta Võ Trấn là được rồi, một vài từ khách khí cũng không cần dùng đâu.”
Biểu tình của Võ Trấn không giống như trong dự đoán, ngược lại còn dùng khí ngữ cực kỳ cung kính nói chuyện với Toán Loạn Thiên.
Không chờ Toán Loạn Thiên kịp phản ứng, ông ta đã nói tiếp: “Thời khắc ta được triệu hoán, các chủ đại nhân từng cho ta xem qua những việc đời trước tiên sinh từng trải qua. Võ Trấn ta, cả đời không kính thần quỷ nhân ma, chỉ kính duy nhất hạng người đại thiện đại lương!”
Đốc Sát Sứ!
Thế mà lại là Đốc Sát Sứ!
Tô Phạm đã từng nghe nói tới Đốc Sát Sứ đại danh đỉnh đỉnh.
Cũng biết đó là hình ảnh tượng tượng trưng, đại biểu cho thực lực của Toại Nguyên Vương Triều, hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là mỗi một vị Đốc Sát Sứ tu vi thấp nhất cũng phải đến Động Linh tam trọng.
Đây mới là nguyên nhân khiến ông ta cảm thấy tỉnh táo lại.
Tô Phạm bỗng vu vơ cười giễu một tiếng: “Cái gì mà Huyết Sát Các chứ, gặp phải Đốc Sát Sứ vẫn chỉ có một con đường chết!”
“Thành chủ đại nhân.”
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Thi cung phụng.
Tâm tình Tô Phạm rất rộng rãi, nhẹ giọng nói: “Vào đi.”
Thi cung phụng đẩy cửa, thong thả đi vào.
“Thi cung phụng, làm sao vậy?”
Tô Phạm để ý thấy biểu tình của đối phương có vẻ không đúng lắm.
Nhưng Thi cung phụng lại lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra: “Đây là thứ ta mới nhìn thấy ở ngoài đại sảnh phủ, còn xin thành chủ đại nhân xem qua.”
Tô Phạm đi đến trước mặt của lão, đưa tay cầm lấy tấm lệnh bài. Ông ta nhìn chòng chọc vào nó mất mấy giây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Tô Phạm tự lẩm bẩm một tiếng: “Làm sao có thể! Sao hắn ta lại tìm tới đây chứ? Còn nữa, không phải là bên phía Tuyền Thủy quận nói có Đốc Sát Sứ tới sao? Chẳng lẽ còn chưa tiêu diệt Huyết Sát Các kia à?”
Lúc trước ông ta cùng Lâm Thiên Phong nói chuyện với nhau, Lâm Thiên Phong đã từng cho Tô Phạm nhìn thấy tấm lệnh bài ám sát của Huyết Sát Các.
Tấm lệnh bài kia cùng với tấm đang ở trong tay ông ta quả thực là không khác nhau chút nào.
“Thành chủ đại nhân, ngài đây là...”
Thi cung phụng thấy khuôn mặt Tô Phạm cứng ngắc thì không khỏi nghi hoặc hỏi.
Tô Phạm hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Thi cung phụng:
“Vật này là ai để lại? Còn có, từ hôm qua đến bây giờ ngươi có thấy người nào đi vào trong đại sảnh không?”
“Hồi bẩm thành chủ đại nhân, từ hôm qua đến giờ ngoại trừ ta, vẫn chưa thấy bất kỳ kẻ nào bước vào trong đại sảnh.” Thi cung phụng lắc đầu.
Lông mày Tô Phạm nhăn lại: “Vậy ngươi có nhận thấy dấu hiệu nào cho biết có kẻ tới gần đại sảnh không?”
Thi cung phụng lại lắc đầu.
“Vậy hôm qua ta dặn ngươi thông báo cho bốn tòa thành còn lại, tình huống thế nào rồi?”
“Hồi bẩm thành chủ đại nhân, bọn họ đều chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”
“Bọn họ nói 'Thành chủ đại nhân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi'!”
Hai mắt Thi cung phụng lóe lên một tia huyết quang, tay phải lấy ra một thanh đoản đao không biết phẩm giai là gì, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào lồng ngực Tô Phạm.
Phốc phốc!
Tròng mắt Tô Phạm trợn trừng, nhưng bây giờ muốn tránh né hoặc phòng ngự cũng không kịp nữa rồi.
Tô Phạm ngây ngốc nhìn Thi cung phụng trước mặt, không hiểu vì sao lão ta lại làm như vậy.
Thi cung phụng từng là người quen cũ của phụ thân ông ta, lúc phụ thân ông ta bất hạnh ngã xuống vì một lần ngoài ý muốn nào đó, Thi cung phụng đã tự nguyện trở thành cung phụng của Kỷ Hành Thành.
Có thể nói ở trong Kỷ Hành Thành, người mà Tô Phạm tin tưởng nhất chính là vị lão giả trước mắt này.
Nhưng người ông ta tin tưởng nhất, lúc này lại...
“Không nghĩ ra được đúng không?”
Trong miệng Thi cung phụng phát ra giọng nữ dịu dàng.
Ở trước mắt Tô Phạm, 'Thi cung phụng' dùng tay phải xé rách mặt mình, lộ ra dung nhan của một nữ tử.
Là giả!
Tô Phạm có ngốc mấy cũng đoán ra, vị 'Thi cung phụng' trước mắt không phải thật, mà là hàng giả.
“Ngươi, ngươi là người của Huyết Sát Các...”
Tô Phạm cảm nhận sức sống trong cơ thể đang trôi đi một cách nhanh chóng, yếu ớt nói.
“Không sai, tiểu nữ tử chính là Thiên Diện Hồ, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các.”
Nữ tử có khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng hai mắt lại lộ ra huyết quang, có thể thấy đây chính là một đóa hồng có gai.
“Ta có thể hỏi tại sao Huyết Sát Các phải giết ta chứ?”
Tô Phạm tự biết hôm nay chắc chắn phải chết nên gan cũng to hơn, bắt đầu can đảm hỏi một câu.
“Được, tiểu nữ tử có thể nói cho ngài biết.” Nữ tử lộ ra bàn tay trắng nõn, che trước miệng.
Thiên Diện Hồ chậm rãi tựa đầu tới gần bên tai Tô Phạm, mím môi nói khẽ: “Bởi vì giết ngài, các chủ của chúng ta mới có thể vui vẻ a!”
Tay phải Thiên Diện Hồ tiếp tục nắm chặt đoản đao đang cắm trên lồng ngực Tô Phạm, nhấn mạnh xuống!
Phập!
Đường đường một vị thành chủ, một gã cao thủ Uẩn Linh cảnh hậu kỳ lại mất mạng ngay trong phủ thành chủ của mình.
Giải quyết xong, Thiên Diện Hồ rút vũ khí của mình ra khỏi ngực Tô Phạm.
Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ thưởng thức, nhìn huyết dịch đậm đặc còn dính trên đoản đao, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ tươi.
Phía sau Thiên Diện Hồ xuất hiện bốn bóng đen.
Bốn bóng đen này chính là bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân trong Huyết Sát Các.
Trước khi bọn họ rời đi, Dạ Mệnh đã phân công xong hết.
Vì để đảm bảo sẽ không có sai sót nào xảy ra, hắn để một gã sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân mang theo bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân đến một thành.
Bốn người nhìn thấy Thiên Diện Hồ thì cùng nửa quỳ trên mặt đất.
Chương 17 Giải quyết tứ đại thành chủ 2
“Thế nào rồi?” Thiên Diện Hồ xoay người, nhìn về phía bốn người kia.
“Bẩm đại nhân, hai vị cung phụng của Kỷ Hành Thành đã mất mạng dưới sự vây quét của chúng ta.”
“Rất tốt, bây giờ các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ mà các chủ đại nhân đã giao cho chúng ta đi.” Thiên Diện Hồ mỉm cười.
“Vâng!”
Bốn người trăm miệng một lời, thân hình biến mất trong phủ thành chủ.
...
Cùng lúc đó.
Ba tòa thành khác.
Vô Ưu Thành.
Một vị nam tử âm nhu, toàn thân quấn đầy quỷ khí, quanh người có bảy tám cỗ thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm nằm la liệt.
Nam tử âm nhu quay về hướng bốn gã sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: “Các ngươi đi làm việc mà các chủ đại nhân giao phó đi.”
...
Liệt Quang Thành.
Một gã lão đầu gầy đét cầm ba toong trong tay, chậm rãi từ trong phủ thành chủ đi ra.
Lão đầu gầy đét nói: “Đi thôi.”
Bốn bóng đen phía sau lão tản ra bốn phía.
...
Thái Bình thành, phủ thành chủ.
Nam nhân cường tráng để trần thân trên, tay phải xách theo một người nửa chết nửa sống mặc phục sức thành chủ nhưng cả người lại lộ ra tà khí như lão giả sáu mươi.
Nam nhân cường tráng nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Ta còn tưởng thành chủ Thái Bình thành ngươi tu luyện tà công, ăn thịt nhiều hài đồng như vậy thì rất lợi hại chứ, hoá ra vẫn chỉ là một con gà luộc!”
Tay phải nam nhân vung lên, một quyền đã đánh cho đầu của vị thành chủ Thái Bình thành này nát bét!
“Thực sự quá yếu, căn bản là không đã nghiện mà.”
Nam nhân cường tráng tùy tiện vứt thi thể xuống chỗ nào đấy, chép chép miệng.
Ánh mắt hắn ta chuyển hướng, đặt lên người kiếm khách trung niên miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, bên hông đeo kiếm gỗ, hai mắt nhắm nghiền ngồi phía trên một cây cột trụ.
“Nếu không hai chúng ta đến đánh một trận đi?”
“Muốn đánh? Có thể, làm xong xuôi mọi chuyện ta sẽ vui lòng theo hầu. Bây giờ đang trong thời gian làm nhiệm vụ, đừng quên lời dặn dò của các chủ.” Kiếm khách trung niên mở to đôi mắt vốn đang lim dim, nói.
“Được, đây là tự ngươi nói đó.”
Thoáng qua rồi biến mất, lại một ngày trôi qua.
Dạ Mệnh vốn đang ngồi xếp bằng ở tầng trên cùng lầu các lại chậm rãi đứng dậy.
Nguyên nhân hắn đứng dậy không phải vì chuyện gì khác, mà là vì trong đầu hắn chợt xuất hiện âm thanh gợi ý của hệ thống.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính. Khen thưởng: sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 1 người, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 10 người.]
Dạ Mệnh nghe thấy chuỗi âm thanh này thì biết việc mình giao xuống đã hoàn thành.
“Vừa đúng lúc, ra ngoài xem tình huống thế nào.”
Dạ Mệnh lập tức rời khỏi lầu các, đi ra bên ngoài đường phố.
Đi ra ngoài không bao lâu, Dạ Mệnh đã thấy rất nhiều người đang trò chuyện với nhau trên đường.
“Ngươi nghe gì chưa? Mấy ngày trước Lâm thành chủ được quan binh phát hiện đã chết trong phủ thành chủ, chậc chậc, có người nói thảm trạng lúc đó là bị chém bay đầu!”
“Tin tức của ngươi lạc hậu quá rồi, tin tức này hôm qua ta đã biết rồi. Hôm nay ta còn biết, mấy thành gần Lâm Thiên thành chúng ta như Kỷ Hành, Liệt Quang, Thái Bình, Vô Ưu. Bốn vị thành chủ của bốn tòa đại thành này cũng bị giết sau Lâm thành chủ không lâu!”
“Híz-khà-zzz! Thật hay giả đó, tuy tên súc sinh Lâm Thiên Phong này đã làm những chuyện khiến người người oán trách, chết cũng là đáng đời. Nhưng giết người đứng đầu một thành, một khi bị phát lệnh truy nã thì có chạy khắp toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều cũng không có chỗ dừng chân đâu.”
“Ha ha quên mất, theo như người kia nói, hung thủ giết năm vị thành chủ này hình như đều đến từ cùng một thế lực!”
“Khủng bố vậy à? Là thế lực nào mà to gan như vậy? Dám khiêu khích Toại Nguyên Vương Triều?”
“Ta cũng không rõ lắm, nghe người ta nói, những kẻ ra tay hình như đều tới từ tổ chức sát thủ tên là Huyết Sát Các!”
...
Dạ Mệnh đi khoảng chừng mấy trăm mét.
Trên đường nghe được tin tức không phải có quan hệ đến Huyết Sát Các thì chính là thành chủ của bốn tòa thành lân cận qua đời.
Độ cong trên khóe miệng hắn càng ngày càng lớn, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn.
Sau khi Dạ Mệnh đi dạo gần nửa thành Lâm Thiên, hắn phát hiện việc Lâm Thiên Phong tử vong không chỉ không mang đến bầu không khí sợ hãi, ngược lại còn làm cho tâm trạng vui sướng của dân chúng trong thành tăng vọt lên.
Có thể thấy cả nhà Lâm Thiên Phong khi còn sống đã khiến người ta chán ghét đến mức nào.
Dạ Mệnh quay trở về lầu các.
Hắn thấy bên chỗ bàn chưởng quầy, trước mặt Toán Loạn Thiên có một người đang đứng nơm nớp lo sợ.
“Ồ, mối làm ăn đến rồi à?” Ánh mắt Dạ Mệnh sáng lên.
Toán Loạn Thiên vừa nhìn thấy Dạ Mệnh, đang muốn đứng lên, lại bị ánh mắt Dạ Mệnh ngăn lại.
Dạ Mệnh khoát tay, ý bảo trước mặt người ngoài không cần phải như vậy, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Toán Loạn Thiên thở ra một hơi, tiếp tục nhìn người đang đứng trước mặt, lắng nghe một ít tin tức người dân Lâm Thiên thành này mang đến.
Mà người dân thường này từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra sự tồn tại của Dạ Mệnh.
Chương 18 Ủy thác mới
Dù sao bây giờ Dạ Mệnh cũng không còn là một kẻ phàm nhân nữa.
Chỉ cần hắn muốn, thu liễm lại khí tức là người thường căn bản không thể phát hiện được sự tồn tại của hắn.
“Đại, đại nhân... Ngài, các ngài thật sự là Huyết Sát Các trong tin đồn...”
Hán tử mặc áo vải nuốt một ngụm bọt, âm thanh khẽ run nói.
Đêm khuya hôm qua, lúc hắn ta đã say mèm đi ra từ tửu quán, trên đường về nhà may mắn nghe được hai người trong một con hẻm nhỏ nói chuyện với nhau.
Mà nội dung họ nói đến chính là một tòa lầu các màu đen ở cửa sau Lâm Thiên thành.
Lúc đầu hán tử không chú ý lắm, nhưng khi hắn ta nghe được ba chữ 'Huyết Sát Các' thì bỗng nhiên tỉnh cả rượu.
Cuối cùng thì từ trong miệng hai người lén lén lút lút này biết được, tòa lầu các thuần đen cổ quái kia chính là phân bộ của Huyết Sát Các tiếng tăm lừng lẫy trong tin đồn từ mấy ngày trước.
Sáng sớm hôm nay hắn ta liền lén lút đến đây.
Toán Loạn Thiên nghe vậy, không trả lời vấn đề của hắn ta, chỉ cười híp mắt nhìn tên hán tử trước mắt này: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ lúc mới bắt đầu, không biết tại sao khi hán tử nhìn thấy vị nam tử mặc nho sam có khí chất thật tốt đang đứng trước mặt lại khiến cho hắn ta luôn có cảm giác âm trầm sợ hãi.
Hán tử mặc áo gai khẽ cắn răng, đột nhiên thả ra một tiếng thở dài, bắt đầu thổ lộ lời trong lòng: “Nhi tử của ta tư chất thông tuệ, từ ba năm trước đã kiểm trắc ra căn cốt cực tốt, là hạt giống tu luyện rất tốt. Lúc trước ngay cả Lâm thành chủ cũng từng vô cùng tán thưởng nó. Nói cái gì mà nếu như nỗ lực tu luyện sẽ có hy vọng vào Uẩn Linh… Cả nhà ta, từ thời tổ tiên đã bắt đầu làm việc nhà nông, tứ chi thô ráp, nào có giống như ta, tự nhiên lại có người kế tục đi theo con đường tu luyện, cho nên ta đã nghe theo lời Lâm thành chủ, để ông ta mang nhi tử tới Tuyền Thủy học phủ ở Tuyền Thủy quận để tu luyện.”
Nói đến đây, khí ngữ của hán tử mặc áo gai bỗng nhiên nghẹn ngào, siết chặt nắm tay: “Trước đây ta không nên nghe theo lời thứ chó má kia...Lúc trước Lâm thành chủ nói cho ta biết, Tuyền Thủy Học Phủ cách một năm thì có thể cho phép học sinh về thăm hỏi thân nhân một lần, nhưng mà nhi tử ta vừa đi một lần đã là ba năm, chưa từng về nhà thăm hỏi ta.
Mỗi năm ta đều tới phủ thành chủ tìm hỏi tại sao con ta chưa về, Lâm thành chủ lần nào cũng nói ‘đứa nhỏ’ tư chất quá tốt, được phu tử trong học phủ thu làm môn đồ, nhất thời chưa thể về được.
Lúc đầu ta còn tin, nhưng lâu ngày ta cũng biết được có gì đó không đúng.
Bởi vì mỗi lần ta viết thư gửi đi, không lâu sau hài tử sẽ gửi thư về. Nhưng từ hơn một năm trước cho tới bây giờ, ta đã không còn nhận được hồi âm nữa. Ngay lúc ta chuẩn bị tới phủ thành chủ tìm Lâm thành chủ lý luận...”
Hai mắt hán tử mặc áo gai đỏ bừng, ngữ khí căm giận ngút trời: “Lâm thành chủ lại nói mấy tháng trước, lúc con ta ra ngoài lịch lãm, không cẩn thận bị một con yêu thú giết chết rồi!
Đầu óc ta vốn không linh hoạt, cho rằng thực sự là như vậy, liền thất hồn lạc phách trở về nhà thu thập hành lý, chuẩn bị đi đến Tuyền Thủy quận một chuyến, mang thi thể đứa nhỏ về...
Nhưng không ngờ rằng… sau khi ta trải qua thiên tân vạn khổ mới đến Tuyền Thủy quận, lại được người khác bí mật nói cho, con ta là vì trêu chọc một gã học tử trong Tuyền Thủy Học Phủ, dẫn tới việc bị người ta âm thầm hại chết!”
“Cho nên... Ngươi muốn cho chúng ta giết hung thủ đã sát hại nhi tử của ngươi?” Toán Loạn Thiên cười trừ.
Hán tử mặc áo gai gật đầu.
Toán Loạn Thiên nói: “Có thể. Nhưng thù lao chỗ chúng ta không thấp đâu đấy.”
Hán tử mặc áo gai ngẩng đầu, ánh mắt có chút né tránh, ngữ khí yếu ớt: “Nhà ta còn có bảy lượng bạc, đủ, đủ không?”
Toán Loạn Thiên không vội trả lời, mà lại nói sang chuyện khác: “Ta nhớ, nhà ngươi có một bộ giáp trụ tổ truyền, đúng không…”
Tinh thần hán tử mặc áo gai chấn động, giật mình nói: “Đại nhân làm sao mà biết được?”
Nhà bọn họ quả thật là có một bộ áo giáp đen thui, tràn đầy vết rạn nứt. Theo như lời cha hắn ta, đó là trước đây, lúc thái gia gia cày ruộng nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống cánh đồng cách đó không xa. Lúc thái gia gia đến gần xem thử, thì phát hiện bộ áo giáp này dưới một cái hố lớn.
Lúc đầu thái gia gia còn tưởng rằng đó là pháp bảo của vị thần tiên trên trời nào đó nên vội vàng mang về nhà, định thử xem có thu hoạch được sức mạnh hay bí mật thành tiên nào từ nó hay không.
Nhưng cuối cùng cả đời cũng cũng chẳng phát hiện được gì.
Mà đời sau cũng vậy, cho đến tận thế hệ hán tử mặc áo gai cũng chưa từng phát hiện điều gì từ bộ áo giáp tổ truyền này.
Chương 19 Sát thủ tam đẳng hàng chữ huyền
Nam nhân mặc nho sam thần bí trước mặt không những biết đến sự tồn tại của bộ áo giáo kia mà còn mở miệng hỏi mình.
Hán tử mặc áo gai nuốt một ngụm nước bọt: “Đúng vậy.”
Toán Loạn Thiên cũng không quanh co lòng vòng, mở miệng nói thẳng: “Ngươi có thể mang bộ áo giáp kia làm thù lao giao dịch, như thế nào?”
Hán tử mặc áo gai không hề nghĩ ngợi, vuốt cằm nói: “Được, có thể, nhưng ngài phải giết chết hung thủ đã hại chết con ta trước, ta mới đưa nó cho ngài.”
“Thành giao.”
Toán Loạn Thiên từ ngăn kéo dưới lấy ra một tờ giấy màu vàng.
Rõ ràng đây chính là trang giấy mà Dạ Mệnh đã lấy ra lúc giao dịch cùng Nguỵ Kim.
Theo cách nói của hệ thống thì trang giấy này được gọi là giấy giao dịch sinh tử.
Là đồ miễn phí mà hệ thống đưa tặng, hơn nữa còn không giới hạn số lượng.
Chỉ cần hai bên định ra điều kiện xong xuôi, người mua mạng nhỏ một giọt máu lên trên tờ giấy, phần giấy giao dịch sinh tử này coi như đã hoàn thành.
Về phần tác dụng của nó, hệ thống đã từng giải thích với Dạ Mệnh, nếu như sau khi chuyện thành công mà người mua mạng làm trái với ước định, không nguyện ý trả thù lao hoặc thù lao có sự khác biệt so với lúc trước đã thoả thuận, thì người mua mạng sẽ bị hệ thống chế tài!
Ngược lại, nếu như bên phía Dạ Mệnh làm trái ước định ban đầu, cũng sẽ bị chịu chung số phận.
“Nhỏ máu của ngươi lên tờ giấy này đi.”
Toán Loạn Thiên thành thạo nói.
“Vâng.” Hán tử mặc áo gai cắn rách đầu ngón tay cái, in máu lên trên tờ giấy.
“Đúng rồi, ngươi biết tên hung thủ chứ?” Toán Loạn Thiên đột nhiên hỏi.
Hán tử nặng nề gật đầu: “Ta nghe người ta nói, hung thủ hại chết con ta hình như mang họ Phương.”
Lông mày Toán Loạn Thiên hơi nhướng lên, nhưng vẫn mỉm cười: “Nếu giao dịch hoàn thành, vậy mời ngươi chờ tin tốt lành đi.”
“Vâng, nếu như đại nhân thật sự có thể giúp ta báo được mối huyết hải thâm thù này, ta nhất định sẽ quỳ gối, tự tay dâng bộ áo giáp đó lên!” Hán tử mặc áo gai nói xong thì quay đầu nhìn về bậc thang, sau đó rời khỏi đây.
Toán Loạn Thiên đưa mắt nhìn đối phương rời đi rồi vội vàng đứng lên, hướng về phía Dạ Mệnh chắp tay thi lễ nói: “Thuộc hạ bái kiến các chủ đại nhân.”
“Làm sao ngươi biết nhà bọn họ có bộ áo giáp đó?” Dạ Mệnh cũng nghiêm túc suy đoán, rồi hỏi thẳng.
Toán Loạn Thiên bẩm báo chi tiết: “Hồi các chủ, lúc trước thuộc hạ từng tận lực phái người đi điều tra.”
Dạ Mệnh gật đầu: “Thì ra là thế, vậy gã hán tử kia có thể biết tới chỗ này, xem ra cũng là bút tích của ngươi rồi.”
Toán Loạn Thiên gật đầu.
Sợ là hán tử mặc áo gai có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được, hai người lén lén lút lút mà mình nhìn thấy, thật ra đều là do Toán Loạn Thiên đã sắp xếp xong xuôi từ trước.
Mà tất cả những việc này đều là để đạt được mục đích...
Toán Loạn Thiên tiếp tục nói: “Mấy ngày nay, thuộc hạ dùng Tầm Bảo thuật để dò tìm tung tích bảo vật trong phạm vi mười ngàn thước quanh đây, vốn tường là công dã tràng, không ngờ là…”
“Thứ trong lời ngươi nói chính là bộ áo giáp kia?”
“Không sai, tung tích bảo vật rơi vào nhà hán tử nghèo túng kia, vì để phòng ngừa không xảy ra sai sót nào, thuộc hạ đã sai người lén mang bộ áo giáp kia ra ngoài, tỉ mỉ quan sát một lượt.”
“Kết quả thế nào?”
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của thuộc hạ, trên bộ áo giáp kia có rất cấm chế rất mạnh, ngay cả thuộc hạ cũng không có cách mở ra, muốn mở ra được ít nhất cũng phải là một cao thủ Dưỡng Thần Cảnh!”
“Bây giờ bộ áo giáp kia vẫn còn ở trong tay của ngươi à?”
Toán Loạn Thiên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Các chủ chưa mở miệng, thuộc hạ không dám tự quyết định nên đã sai người lén trả về chỗ cũ.”
Dạ Mệnh cười trừ.
Người được hệ thống triệu hồi tới, Dạ Mệnh có quyền kiểm tra tất cả những gì bọn họ đã làm ở thế giới này.
Đôi khi Dạ Mệnh nhàn rỗi, có thể tra xét những gì liên quan tới vị 'thiên hạ đệ nhất trí giả' trước mắt này.
Mặc dù cả đời dính vô số máu tươi, nhưng người bị hắn ta giết đều là loại làm nhiều việc ác, hoành hành ngang ngược.
Dạ Mệnh nhìn xong những việc cả đời Toán Loạn Thiên đã trải qua, không nhịn được bình luận một câu: được lắm 'vì khoảng trời xanh của bá tánh mà mưu tính thiên hạ’.
Về phần tại sao Toán Loạn Thiên lại trả bộ áo giáp về, lý do rõ ràng là vì nguyên tắc.
Nếu như tổ chức sát thủ lại đi trộm cắp, vậy còn tính là tổ chức sát thủ quái gì nữa.
“Đúng rồi các chủ, bây giờ… đang trong lúc mấu chốt thế này, ta cảm thấy có một việc phải nói với ngài.”
“Chuyện gì?”
“Người vừa rồi nói mục tiêu họ Phương, nếu như thuộc hạ đoán không sai, ở Toại Nguyên Vương Triều, ngoại trừ vương thất thì quyền lực lớn nhất thuộc về Liễu gia và Phương gia.”
“Ngươi muốn nói mục tiêu rất có thể là con cháu dòng chính của Phương gia?”
“Vâng.”
“Không ngờ được còn có mối quan hệ như vậy...” Tay phải Dạ Mệnh sờ sờ cằm, trong chớp mắt khoé miệng lại nhếch lên: “Nếu là lúc trước có lẽ ta còn có chút do dự, nhưng bây giờ ta chỉ có một câu 'kẻ chặn đường, giết không tha!”
Chương 20 Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền 2
Tin tức thành chủ của bốn tòa thành bị hố, sợ rằng không quá một hai ngày sẽ truyền tới bên chỗ Tuyền Thủy quận.
Sau đó sẽ làn truyền đi khắp Toại Nguyên Vương Triều.
Khiêu khích thì cũng đã khiêu khích rồi, bây giờ còn bận tâm nhiều như vậy làm gì.
Giết một đệ tử dòng chính Phương gia, nói không chừng vừa đúng lúc có thể khiến hắn hoàn thành được nhiệm vụ chính thì sao?
Dạ Mệnh mở miệng: “Truyền mệnh lệnh của ta, thông báo cho Thiên Diện Hồ, Quỷ Vụ, La Quân cùng sáu người, giao nhiệm vụ này cho bọn họ đi làm.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Dạ Mệnh dặn dò công việc xong, cũng chuẩn bị làm chuyện chính.
“Giới thiệu cho ngươi một vị đồng nghiệp mới.”
Dạ Mệnh vung tay, ánh sáng loé lên rồi biến mất.
Một vị nam tử tuổi đã lão niên khoác chiến giáp màu bạc, hai bên tóc mai đã điểm sương, sau lưng đeo một cây trường thương từ từ xuất hiện.
“Mạt tướng bái kiến các chủ đại nhân!”
Nam tử nửa quỳ dưới đất, chắp hai tay thi lễ nói.
Cảm nhận được sát khí gần như đã ngưng tụ thành thực chất, hô hấp của Toán Loạn Thiên cũng có chút gấp gáp.
Toán Loạn Thiên dùng khí ngữ kinh người nói: “Dưỡng Thần Cảnh!”
Không sai, người trước mắt chính là vị sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền mà Dạ Mệnh triệu hồi ra.
Dạ Mệnh đang nhìn không chớp mắt bảng skills trước mắt.
[Họ tên: Võ Trấn]
[Thân phận: sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền Huyết Sát Các]
[Tu vi: Dưỡng thần lục trọng thiên]
[Công pháp: Binh Gia Thuật Lục, Huyết Long Hóa Cương Môn, Trấn Man Cửu Quyền, Phá Sát Bộ...]
[Giới thiệu: Đến từ trung võ thế giới nào đó, tướng quân vương triều, tay nắm giữ trăm vạn hùng binh, từng có danh xưng là 'Binh Thần'.]
Dạ Mệnh nhìn một chuỗi dài công pháp cạnh tên đối phương, nói thật là nó khiến hắn có hơi nghẹn họng trân trối.
“Dưỡng Thần lục trọng thiên, có người nói cường giả mạnh nhất Toại Nguyên Vương Triều hiện nay cũng chính là đương kim hoàng đế Toại Nguyên, khó khăn lắm mới đến được Dưỡng Thần nhị trọng thiên.
Mặc dù không biết thực lực của những cường giả ẩn dật, nhưng bây giờ sự tồn tại của Võ Trấn đã làm cho Huyết Sát Các đi ngang ở Toại Nguyên Vương Triều cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Dạ Mệnh hoàn hồn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Khoảnh khắc đứng dậy, trong lòng Võ Trấn đối thủ đoạn của vị chủ nhân mới này càng lúc càng cảm thấy giật mình.
Ông ta nhìn ra được, tu vi của Dạ Mệnh chẳng qua chỉ mới Uẩn Linh sơ kỳ.
Lúc ông ta đi ra, bởi vì còn chưa phản ứng kịp nên không kịp thời thu liễm luồng sát khí mà người thường không thể chống đỡ trên người lại.
Sát khí vừa lộ ra, ngay cả hô hấp của Toán Loạn Thiên đứng sau lưng Dạ Mệnh cũng trở nên dồn dập.
Vậy mà sắc mặt Dạ Mệnh vẫn rất hồng nhuận, biểu tình từ đầu đến cuối giống như một miệng giếng cổ, chưa từng có bất kỳ dao động nào.
Tu vi Uẩn Linh sơ kỳ đã có thể ngăn cản sát khí của vị cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên như mình toát ra, vị chủ nhân mới này đúng là sâu không lường được!
Đáng tiếc Dạ Mệnh không có năng lực nghe được lòng người, nếu không nhất định hắn sẽ bật cười.
Bởi vì có hệ thống tồn tại, dẫn đến việc những người được triệu hoán ra căn bản là không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho Dạ Mệnh. Hơn nữa, độ trung thành của những người này đều đạt đến trăm phần trăm, hoàn toàn không có khả năng họ sẽ ra tay với chủ nhân.
“Mấy ngày gần đây ngươi cứ thoải mái đợi ở đây đi, làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước.”
“Toán Loạn Thiên, ta giao hắn cho ngươi đấy.”
“Các, các chủ... Tuân lệnh.”
Đầu tiên Toán Loạn Thiên có chút đờ ra, sau đó thì cười khổ một tiếng.
Người ta đường đường là cao thủ Dưỡng Thần Cảnh lại dưới quyền quản lý của một tên Động Linh Cảnh nho nhỏ như hắn ta.
Người ta có để ý đến hắn ta không cũng là cả một vấn đề, chứ nói gì đến quản lý.
Mặc dù đúng là hệ thống đã khắc vào trong đầu họ một ít quy tắc, ví dụ như các sát thủ trong Các không thể tự tàn sát lẫn nhau này kia, nhưng cứ cho là như vậy thì tôn nghiêm của một vị cường giả Dưỡng Thần Cảnh vẫn còn đặt ở đó.
Bị một người có tu vi thấp hơn mình một mảng lớn quản lý, khó tránh khỏi việc sẽ vô cớ khó chịu.
Lúc Toán Loạn Thiên một lần nữa nhìn về phía Dạ Mệnh, hắn đã đi mất rồi.
“Võ tướng quân...” Toán Loạn Thiên thăm dò thử nói một câu.
“Xin hỏi các hạ chính là Toán tiên sinh đúng không, ngài kêu ta Võ Trấn là được rồi, một vài từ khách khí cũng không cần dùng đâu.”
Biểu tình của Võ Trấn không giống như trong dự đoán, ngược lại còn dùng khí ngữ cực kỳ cung kính nói chuyện với Toán Loạn Thiên.
Không chờ Toán Loạn Thiên kịp phản ứng, ông ta đã nói tiếp: “Thời khắc ta được triệu hoán, các chủ đại nhân từng cho ta xem qua những việc đời trước tiên sinh từng trải qua. Võ Trấn ta, cả đời không kính thần quỷ nhân ma, chỉ kính duy nhất hạng người đại thiện đại lương!”
Bình luận facebook