-
Chương 21-25
Chương 21 Tuyền thủy quận
Sau khi Võ Trấn xem hết những gì cả đời Toán Loạn Thiên đã làm thì chỉ có cảm thán không ngừng, chút khúc mắc trong lòng cũng theo đó mà biến mất.
Dù sao cả đời Toán Loạn Thiên, có thể so với một ít nhân vật trong truyện cổ tiểu thuyết, làm người ta phải trợn mắt nhìn vì kinh ngạc, đập bàn tán dương.
Nhân tài như vậy, nếu như sinh ở vương triều của ông ta, tất nhiên là nhân vật tể tướng một triều!
“Võ huynh nói quá lời, bốn chữ đại thiện đại lương này đúng là không dám nhận, không dám nhận...” Hiếm khi thấy Toán Loạn Thiên lắc đầu.
“Ha ha ha, ta không nói thêm nữa, Toán tiên sinh yên tâm, lúc các chủ không ở đây, Võ Trấn ta lúc nào cũng có thể nghe theo sự sắp xếp của Toán tiên sinh.” Võ Trấn vỗ ngực, nói.
“Cảm tạ.” Toán Loạn Thiên hơi chắp tay thi lễ.
...
Bên kia.
Tuyền Thủy quận, phủ đệ quận chủ.
Nam nhân trung niên có bộ râu cá trê đang ngồi trên ghế cao, cầm xem một ít công văn thông quan cùng văn kiện được đặt hai bên.
Người nam nhân trung niên ngồi trên ghế dựa cao này, không thể nghi ngờ chính là Kim Viên Chính - quận trưởng Tuyền Thủy quận, một cao thủ Động Linh tứ trọng.
Là một trong số không nhiều cường giả Động Linh Cảnh ở Tuyền Thủy quận.
Hình như nghe được âm thanh nào đó, Kim Viên Chính không xem văn kiện nữa mà để sang một bên, âm thanh hùng hậu nói: “Ra đi.”
Một gã nam tử mặc áo đen, tu vi Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong đột nhiên xuất hiện, sau đó nửa quỳ trước mặt Kim Viên Chính.
Kim Viên Chính mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Những hắc y nhân này là người của Tuyền Thủy quận, không phải, nói chính xác là người thuộc về tổ chức bí mật của riêng Kim Viên Chính hắn, ngay cả triều đình cũng không biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Mấy chục năm trước Kim Viên Chính có thể dùng tu vi Động Linh nhất trọng, ngồi lên vị trí quận trưởng, rồi đi đến trình độ hiện tại thì không thể nào bỏ qua công lao của tổ chức bí mật này!
“Hồi bẩm chủ thượng, sau khi người của chúng ta điều tra, phát hiện dưới địa phận Tuyền Thủy quản lý đã xảy ra một chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?”
“Lâm Thiên, Vô Ưu, Liệt Quang, Thái Bình, Kỷ Hành, thành chủ năm tòa thành này đều bị người ta ám sát.”
“Cái gì!”
Kim Viên Chính bất ngờ đứng bật lên, đôi mắt vốn bình tĩnh lúc này đã trừng lớn đến cực hạn.
Chân mày Kim Viên Chính nhíu chặt lại: “Không phải đoạn thời gian trước, triều đình đã bí mật phái một gã Đốc Sát Sứ đi qua rồi sao? Nghe nói là đang làm đại sự gì đó, chẳng lẽ Đốc Sát Sứ không để ý đến chuyện này...”
“Chủ thượng, chuyện thuộc hạ vừa mới chuyện là nhỏ, kế tiếp mới là lớn.”
“Còn nữa à?”
Giờ phút này, Kim Viên Chính thật sự không ngồi yên nổi, ánh mắt như hoả nhãn kim tinh nhìn chằm chặp vào hắc y nhân.
“Vâng, vâng.”
Bị một cường giả Động Linh nhìn chăm chú, nhất thời hắc y nhân cảm thấy bầu không khí có chút áp lực. Hắn ta mở miệng nói: “Lúc bọn thuộc hạ đi điều tra thi thể, ở phủ thành chủ Lâm Thiên thành, phát hiện một, một...”
“Một cái gì, nói rõ nhanh đi!” Kim Viên Chính quát lên.
“Phát hiện một cỗ thi thể, nghi ngờ là Đốc Sát Sứ đại nhân…”
Hắc y nhân nói đến phần sau, ngữ khí lập tức xẹp xuống.
Nghe vậy, Kim Viên Chính vô ý ngã lùi về phía sau, cả người đổ ập xuống ghế dựa.
“Nghi ngờ… Thi thể đâu? Ngươi có mang thi thể về hay không?”
“Mang về, bây giờ đang để trong phòng chứa thi thể.”
“Mang thi thể tới đây.”
“Vâng.”
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, sắc mặt Kim Viên Chính âm trầm đậy lại vải trắng cho thi thể bị chém thành hai nửa trước mặt.
Đây quả thật là thi thể Đốc Sát Sứ, không sai!
Hơn nữa lại còn vừa vặn là người hắn ta quen biết.
Đó chính là Kim Pháp Chính Nhân đỉnh đỉnh đại danh trong giới Đốc Sát Sứ, Diệp Kim Sùng! Cho đến nay đã kích sát hơn mười tên Động Linh Cảnh, trong đó còn có đại ma đầu xuất thân từ Tà Tông, tu vi đạt đến Động Linh lục trọng.
Một nhân vật nổi tiếng như vậy mà lại chết trong Lâm Thiên thành nho nhỏ.
Nếu để cho Toại Nguyên Vương Triều biết được, sợ rằng long nhan của vị hoàng đế kia sẽ giận dữ mất thôi!
Mà cái chức quận trưởng của mình chắc chắn cũng khó mà giữ được, nói không chừng còn bị chụp lên đầu tội danh quản lý không nghiêm, chịu đủ tai ương lao ngục.
“Tra ra chưa, rốt cuộc là thế lực phương nào làm?” Kim Viên Chính hỏi lại một lần nữa.
Lần này hắc y nhân không nghĩ nhiều đã trả lời: “Chủ thượng, có người nói những bút tích này đều là danh tác của tổ chức sát thủ 'Huyết Sát Các' làm ra.”
“Tổ chức sát thủ… tổ chức sát thủ có thể kích sát Đốc Sát Sứ, tại sao đến tận bây giờ ta vẫn chưa từng nghe thấy?” Kim Viên Chính nheo mắt nhíu mày.
Rất nhanh hắn ta lại lắc đầu: “Mặc kệ, việc cấp bách bây giờ là thừa dịp người triều đình còn chưa phát hiện ra chuyện này, tranh thủ diệt sạch cái gọi là Huyết Sát Các kia đi. Nếu trước khi triều đình phát hiện mà tiêu diệt được Huyết Sát Các, nói không chừng bệ hạ không chỉ không tức giận mà còn long nhan đại duyệt, như vậy thì cơ hội thăng quan của ta sẽ đến.”
Chương 22 Phương thiên minh
Trên mặt Kim Viên Chính hiện lên ý cười, nhưng vừa xuất hiện không bao lâu đã biến thành âm trầm.
Hắn ta nhìn về phía hắc y nhân: “Nếu không lấy lực lượng của triều đình, khiến cho những người như chúng ta đau đớn đến mức sống không bằng chết là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hắc y nhân nghĩ đến một vài thủ đoạn bị cấm kỵ của triều đình, cho dù đã trở thành tử sĩ nhưng hắn ta cũng không nhịn được sợ run.
“Vậy chủ thượng, đối phương có thể giết chết Đốc Sát Sứ, sức mạnh như vậy đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của chúng ta, chúng ta làm sao...”
Kim Viên Chính ngắt lời nói: “Nếu chỉ một Tuyền Thủy quận làm không được, vậy cộng thêm cao thủ Động Linh của mấy quận xung quanh Tuyền Thủy quận thì sẽ thế nào?”
Hắc y nhân hỏi: “Chủ thượng muốn dùng ưu thế về số lượng để đánh tan đối phương ư?”
“Ừm.” Kim Viên Chính vừa gật đầu vừa nhìn về phía hắc y nhân: “Liên quan đến vị trí ẩn náu của Huyết Sát Các, các ngươi có phát hiện được gì không?”
“Bẩm chủ thượng, theo phán đoán của chúng thuộc hạ, vị trí rất có khả năng là ở một trong những dãy núi thuộc Lâm Thiên thành hoặc là mấy tòa thành gần đó. Chỉ cần ba ngày, chúng thuộc hạ có thể tra được vị trí của mục tiêu.”
“Được, vậy bổn quận chủ sẽ cho các ngươi thời gian ba ngày. Nếu sau ba ngày còn chưa tra ra được, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
“Vâng.”
“Thời gian cấp bách, tìm một nơi tương đối kín đáo chôn thi thể này, sau đó đi làm việc đi.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn hắc y nhân mang thi thể đi, Kim Viên Chính chậm rãi ngồi lại lên ghế cao, toàn thân thở hắt ra một hơi dài: “Haizz.”
Bên ngoài, vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Tuy lúc này tâm tình Kim Viên Chính không tốt, nhưng vẫn nói: “Vào đi.”
Một gã quản gia của Tuyền Thủy phủ vội vội vàng vàng đi vào.
“Lão nô bái kiến quận trưởng đại nhân.” Quản gia hướng về phía Kim Viên Chính quỳ xuống.
Kim Viên Chính nhìn thấy ánh mắt đối phương toát ra một chút hoảng hốt thì hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hồi bẩm quận trưởng đại nhân, mới vừa rồi Phương thiếu gia đã đến đây muốn gặp ngài, nhưng vì ngài đã dặn dò trong vòng một khắc đồng hồ ai đến cũng không gặp cho nên lão nô đành mời phương thiếu gia ở bên ngoài chờ...”
Quản gia chưa nói xong, cả người đã ngã văng ra ngoài, nặng nề va vào một cây cột trụ. Khóe miệng quản gia chảy ra máu tươi, hai mắt mờ đục tràn đầy sợ hãi.
May mà quản gia là một gã tu luyện giả Uẩn Linh sơ kỳ, nếu không một đòn vừa rồi của Kim Viên Chính cũng đủ khiến người bình thường lập tức mất mạng.
“Quận, quận trưởng đại nhân...”
Đương nhiên lúc này Kim Viên Chính sẽ không cho lão ta sắc mặt tốt, mặt mũi tràn đầy lửa giận: “Còn không mau đi mời Phương thiếu vào đây!”
“Khụ khụ... vâng.” Quản gia từ từ đứng dậy, sau đó rời đi.
“Hừ, đúng là một cái thùng cơm!”
Đưa mắt nhìn đối phương đi ra ngoài, Kim Viên Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
Phương thiếu, tên gọi là Phương Thiên Minh.
Chính là học tử nội môn của Tuyền Thủy học phủ.
Người thường e rằng không ngờ được, đường đường một vị quận trưởng tại sao lại đối tôn kính với một gã học tử học phủ như vậy.
Nhưng Kim Viên Chính lại biết lai lịch khủng bố của Phương Thiên Minh.
Toại Nguyên Vương Triều, ngoại trừ vương thất thì còn có hai đại thế gia, chính là Phương gia cùng Liễu gia.
Mà Phương Thiên Minh kia chính là cốt nhục thân sinh của gia chủ Phương gia đương nhiệm.
Chỉ một câu dòng chính Phương gia, đã có thể làm cho địa vị của Phương Thiên Minh gần bằng một số trọng thần trong triều đình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Kim Viên Chính đã từ trên ghế cao đi xuống, vẻ mặt nịnh nọt nhìn ra phía ngoài cửa.
Rất nhanh, một vị khí mạo phi phàm, trên người mặc pháp bảo Linh Y có giá trị không nhỏ từ từ đi đến.
Thanh niên này chính là Phương Thiên Minh.
Không đợi đối phương mở miệng, Kim Viên Chính đã cười ha ha, đi tới nghênh đón: “Bái kiến Phương thiếu gia.”
Phương Thiên Minh cười nói: “Nghe nô tài kia của ngươi nói, ngươi vừa có chuyện quan trọng cần giải quyết cho nên không cho bất kỳ kẻ nào vào trong...”
Kim Viên Chính cười hì hì: “Đâu có, đâu có, ta nào có nói những lời như vậy, tất cả đều là lời nói một phía của nô tài kia. Nếu chuyện vừa rồi chọc Phương thiếu không vui, ta cam đoan, bắt đầu từ ngày mai Phương thiếu sẽ 'vĩnh viễn' không nhìn thấy lão ta nữa.”
“Coi như ngươi biết làm việc, bên phía cha ta, ngược lại ta cũng có thể nói tốt cho ngươi vài câu.”
Kim Viên Chính nghe vậy thì hết sức vui mừng, chắp tay: “Vậy đa tạ Phương thiếu...”
“Đúng rồi Phương thiếu, ta còn có một việc muốn xin nhờ ngài.”
“Nói đi.”
“Mấy ngày trước đây...”
Qua thêm vài phút đồng hồ, Phương thiếu không dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa mà lại cau mày: “Đốc Sát Sứ cũng bị Huyết Sát Các kia giết… Được rồi, nể tình mấy năm nay của ngươi, chuyện mà ngươi nói bổn thiếu đồng ý rồi.”
“Đa tạ Phương thiếu.” Trong lòng Kim Viên Chính rất vui mừng.
Có Phương gia trợ giúp thì việc tiêu diệt Huyết Sát Các chỉ là chuyện trong mấy ngày mà thôi!
Huyết Sát Các bị diệt, đến lúc đó chính là ngày thăng quan của mình.
Chương 23 Mạch nước ngầm giao động
Sau đó, Phương Thiên Minh rời khỏi phủ quận chủ.
Vừa rời khỏi đó, Phương Thiên Minh liền hướng về hư không, nhẹ giọng hỏi: “Phúc bá, ngươi cảm thấy lời mà Kim Viên Chính nói là thật hay giả.”
“Hồi bẩm thiếu gia, lão nô cảm thấy có chín phần là thật.”
Trong chỗ tối, một giọng nói tiến vào truyền vào tai Phương Thiên Minh.
“Chín phần à... Quên đi, niệm tình Kim Viên Chính cũng không dám lừa dối ta, bằng không ta đã bóp chết hắn ta giống như bóp chết con kiến hôi nhỏ không biết trời cao đất rộng đến từ Lâm Thiên thành kia rồi”.
Phương Thiên Minh cười cười, thời điểm nói ra câu này hắn ta không biết mình đang bị tận mấy đôi mắt núp trong bóng tối nhìn chằm chằm.
“Xem ra không sai rồi, người này chính là mục tiêu.” Ánh mắt la Quân lạnh lẽo.
“Khặc khặc khác, hắn ta không biết, chúng ta bóp chết hắn cùng bóp chết một con kiến hôi cũng không khác nhau là mấy.”
Nam tử âm nhu tên gọi là Âm Luyện thâm trầm nói.
Bên cạnh hai người còn có vài vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đến từ Huyết Sát Các.
“Chẳng lẽ là do ta cảm giác sai rồi...”
Phụng lệnh Phương gia ẩn nấp ở bên cạnh bảo hộ ở Phương Thiên Minh, một lão giả Động Linh ngũ trọng nói thầm một tiếng.
Tuyền Thuỷ học phủ là nơi chuyên bồi dưỡng tu luyện giả ở Tuyền Thủy quận. Tuy rằng đối với bên ngoài thì nó chỉ là một nơi còn không đến hạng thất phẩm, nhưng đối với đa số người dân Thủy Tuyền quận thì có thể vào được nơi này tương đương với đã thành công đi được bước đầu tiên thoát khỏi kiếp người phàm, nên có thể nói nơi đó giống như thánh địa vậy.
Phương Thiên Minh là con cháu dòng chính của Phương gia, hơn nữa còn là đứa con độc đinh của gia chủ đương nhiệm. Mấy năm trước vừa vào học phủ đã trở thành học sinh cao quý nhất trong phủ.
Phương Thiên Minh vừa từ bên ngoài trở lại học phủ, sau khi hưởng thụ đủ loại tâng bốc trên đường đi thì trở về chỗ ở riêng có một không hai trong học phủ của mình.
Hắn ta vừa đẩy cửa bước vào nhà thì vẻ mặt ôn hòa chớp mắt đã thay đổi.
“Hừ, nếu không phải cha nói trong vòng mười năm ai có thể đột phá Động Linh Cảnh thì có thể trở thành người thừa kế chức gia chủ Phương gia tiếp theo thì còn lâu bổn thiếu gia mới đến cái chốn nông thôn chim không thèm ị này!” Phương Thiên Minh khinh thường nói.
Hắn ta đến đây là vì sau khi tốn một khoản lớn biết được trong vòng năm năm tới ở Tuyền Thủy quận này sẽ xuất hiện một cái Tiểu Động Thiên. Chỗ đó chính là nơi có thể sinh ra báu vật trên trời dưới đất, chỉ cần có thể đi vào đó thì chuyện đột phá Động Linh Cảnh chắc chắn nằm trong tầm tay. Nói không chừng còn có thể vơ được món báu vật quý giá nào đó, giúp mình bước vào hàng ngũ cường giả Dưỡng Thần luôn cũng không chừng. Cho nên nếu không phải vì Tiểu Động Thiên kia thì hắn ta chẳng ở lại cái chốn nông thôn nhỏ bé này đâu.
“Có người đã tới phòng mình.” Phương Thiên Minh nhíu mày.
Hắn ta nhìn thấy trên bàn sách của mình có một tấm lệnh bài, tò mò cầm lên xem, vài giây sau thì bỗng nổi giận.
Hắn ta cười lạnh nói: “Ha ha, Huyết Sát Các? Bổn thiếu gia còn chưa tìm các ngươi mà các ngươi đã tự mò đến rồi. Chẳng phải chỉ là giết một Đốc Sát Sứ Động Linh tứ trọng thôi sao, vậy mà đã kiêu ngạo đến mức dám động tới bổn thiếu à?”
“Thiếu gia có muốn bẩm báo chuyện này với gia chủ không?” Giọng Phương bá quanh quẩn bên tai.
Phương Thiên Minh nghe vậy cười lạnh: “Ông lo lắng hai người các ông không bảo vệ được bổn thiếu gia à?”
Phúc bá trốn trong bóng tối lập tức trả lời: “Xin thiếu gia yên tâm, ta và Lưu công tuy chỉ có tu vi Động Linh ngũ trọng nhưng mà chúng tôi có đủ kỹ năng đánh chết cường giả Động Linh lục trọng, thậm chí là thất trọng, cho dù đối mặt với cường giả Động Linh bát trọng thì hai người bọn ta cũng có thể đối phó được. Ta chỉ có hơi không yên tâm…”
Phương Thiên Bình chậm rãi nói: “Bây giờ mà nói cho cha biết thì chỉ khiến cho địa vị của ta trong lòng ông ấy thấp xuống mà thôi, lúc đó ta sẽ càng cách địa vị gia chủ xa hơn một chút. Nhưng nếu ta có thể tiêu diệt Huyết Sát Các sau đó bẩm báo công lao lên triều đình thì địa vị của ta trong mắt cha, thậm chí là tất cả người Phương gia sẽ tăng cao.”
Phương Thiên Minh đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích chân chính của mình.
Huyết Sát Các ư, trước giờ hắn ta còn chưa để vào mắt đâu, loại thế lực này chỉ xứng đáng làm đá kê chân cho hắn ta leo lên chức vị gia chủ mà thôi.
Phương Thiên Minh mỉm cười, tấm lệnh bài Huyết Sát bị hắn ta tuỳ tiện ném sang một bên.
“Phúc bá, lát nữa ông thông báo với Lưu bá và mấy lão già Động Linh Cảnh ở Tuyền Thuỷ quận, nói rằng nếu ai có thể bắt được hoặc giết được người của Huyết Sát thì Phương gia ta sẽ có thưởng hậu hĩnh.”
“Vâng.”
Chương 24 Mạch nước ngầm giao động 2
Khoảng một canh giờ sau, một tin tức chấn động lặng lẽ truyền trong vòng tu luyện Tuyền Thuỷ quận. Một tổ chức gọi là ‘Huyết Sát Các’ vậy mà lại muốn ám sát con trai gia chủ Phương gia!
Sau khi dòng chính Phương gia biết được không những không sợ hãi mà còn nói thẳng, chỉ cần ai có thể bắt hoặc giết được người của Huyết Sát Các thì Phương gia không thiếu khen thưởng.
Mấy câu nói kia lập tức khiến nhóm tu luyện giả Tuyền Thuỷ quận bùng nổ. Đặc biệt là mấy lão già Động Linh Cảnh ẩn dật trong Tuyền Thuỷ quận lâu nay cũng bị kinh động. Vì dù sao đó cũng là một trong hai thế gia lớn hàng đầu - Phương gia. Tuỳ tiện ban thưởng một chút thôi cũng đủ để bọn họ may mắn bước vào Động Linh Cảnh, sống lâu thêm mấy năm rồi, thậm chí nhân cơ hội đột phá cảnh giới luôn không chừng!
Tin này vừa truyền ra đã dấy lên một cơn bão truy tìm người của Huyết Sát Các mạnh mẽ.
Vài canh giờ sau, đêm đã dần khuya, màn đêm ảm đạm bao trùm Tuyền Thuỷ quận.
Trong Tuyền Thuỷ học phủ có vô số cường giả đang ẩn nấp khắp bốn phương tám hướng, ngay cả một con muỗi cũng không thể đến gần.
Kim Viên Chính đương nhiên cũng biết tin, cho nên ông ta đã mạnh tay điều động gần tám phần lực lượng thủ vệ bảo vệ xung quanh phòng Phương Thiên Minh. Nhưng cho dù có động tác lớn như vậy Kim Viên Chính cũng không yên tâm, tự mình đến đây trấn thủ để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì dù sao nếu Phương Thiên Minh mà xảy ra chuyện gì thì chỉ cần một câu của Phương gia thôi cũng đủ khiến mọi người ở đây chết đau chết đớn rồi.
Trong phòng, Phương Thiên Minh vui vẻ lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường.
“Đêm nay sao Thiên Lang hiện ra, đúng là thời cơ giết người tốt nhất, không biết Huyết Sát các ngươi có dám đến không, nhưng nhớ đừng có bị thế trận ở đây hù đến són ra quần rồi cụp đuôi chạy đấy.” Phương Thiên Minh trêu ghẹo.
“Thiếu gia nói chí phải, bây giờ trong học phủ có bốn Động Linh Cảnh, cộng thêm ta và Lưu công là tổng cộng sáu người. Hơn nữa còn có rất nhiều tu sĩ Uẩn Linh Cảnh và Nhục Thân Cảnh rải rác khắp nơi. Đông người như vậy, cho dù là Động Linh Cảnh cửu trọng đến đây cũng phải chào thua.”
Giọng điệu Phúc bá bây giờ khác hẳn với giọng cẩn thận lúc trước, hẳn là nhiều tu luyện giả có mặt ở đây đã mang đến cho ông ta tự tin rất lớn.
“Phát hiện một người ở phía trước, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!” Một giọng nói bỗng vang lên.
“Một người ư?” Phương Thiên Minh giật mình.
“Thiếu gia ở đây đi, để ta dùng Tinh Thần Pháp xem thử.” Phúc bá vận Tinh Thần Lực phóng tầm mắt nhìn ra phía xa cho đến khi nhìn thấy một người toàn thân mặc đồ đen, bên hông vắt đao, đeo mặt nạ quỷ.
“Quận trưởng đại nhân đã nói người nào đến gần học phủ mà không báo thân phận đều xem là tới ám sát, ra tay!” Một vệ binh Uẩn Linh hậu kỳ của quận trưởng hét lên.
Sau đó không đợi vệ binh của quận trưởng làm gì thì đã có hơn mười tán tu Uẩn Linh Cảnh bay đến đánh thẳng tới La Quân. Hiển nhiên là ai nấy đều ghi tạc câu khen thưởng của Phương Thiên Minh trong lòng.
“Tên đầu tiên là của ta!” Một tu luyện giả nhanh nhẹn bay tới trước mặt La Quân trước, rút đại đao Hoàng giai trung phẩm bên hông ra chém tới La Quân.
“Ngươi cũng xứng dùng đao?” Giọng La Quân lạnh lùng vô tình vang lên.
Đồng tử tu luyện giả co rút, bởi vì đầu gã đang bị một bàn tay cường tráng nắm lấy.
Phụt!
Đầu của tu luyện giả bị La Quân vặn xuống, cảnh tượng vô cùng máu me.
“Không xong rồi, tên này ít nhất cũng là Động Linh Cảnh!”
Vài người trong đám người xông lên đầu tiên lúc nãy thấy vậy hoảng sợ kêu lên. Bọn họ phát hiện ra mình quá kích động rồi, bị lời hứa khen thưởng kia làm cho đầu óc mê muội rồi. Nếu đối phương thật sự là Động Linh Cảnh thì tép riu như bọn họ chạy lên chẳng khác nào đi cúng mạng cả.
Đáng tiếc sao La Quân có thể cho bọn họ có cơ hội muốn đến thì đến muốn đi thì đi được.
Hắn ta nắm vỏ đao bên hông lên, lẩm bẩm: “Đao thứ nhất, Phá Vọng.”
Bóng đao loé lên cực nhanh, mười mấy tu luyện giả Uẩn Linh Cảnh nháy mắt đầu lìa khỏi cổ. Máu văng tung tóe khắp nơi như bắn pháo hoa.
“Quá tàn nhẫn, Huyết Sát Các các người đều là kẻ điên giết người như vậy sao?” Một người nuốt nước bọt, rõ ràng là bị cảnh tượng kia dọa sợ rồi.
Không chỉ thế, có vài tu luyện giả tâm lý yếu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy sợ tới mức hai chân run rẩy, không ngừng nôn mửa.
“Để lão đây thử tiếp vài chiêu với hắn ta xem sao!” Một người bay qua học phủ, từ trên không trung đáp xuống trước mặt La Quân.
“Là thái tổ Ngô gia, không phải có lời đồn rằng ông ta chết rồi sao? Không ngờ hôm nay xuất hiện lại đột phá Động Linh Cảnh rồi, lại còn là tam trọng nữa chứ!”
Nhiều người thấy vậy rất vui mừng, cảm thấy tên ma đầu tàn nhẫn này cuối cùng cũng sắp bị trừng phạt rồi.
Chương 25 Không biết tự lượng sức
“Động Linh Cảnh tam trọng? Còn yếu hơn tên tự xưng Đốc Sát Sứ kia nữa, Tuyền Thuỷ quận các ngươi chỉ có mấy tên vô dụng này thôi à?” La Quân cười nhạo.
La Quân nói rất bình tĩnh nhưng những người khác nghe được lại không khác nào sét đánh ngang tai.
“Ta… Ta không nghe lầm chứ, ý là hắn ta đã giết một Đốc Sát Sứ ư?”
“Sao… Sao có thể, Đốc Sát Sứ mạnh cỡ nào chứ, mỗi người đều có thể vượt cấp giết địch, sao có thể thua trong tay một tên không có tiếng tăm gì hết chứ?”
Kim Viên Chính nhận ra lòng quân bắt đầu tan rã, nên lập tức quát lớn: “Câm miệng, còn ai dám lén lút bàn tán nữa thì bổn quận trưởng sẽ coi như đào binh mà xử tội.”
Trừ vài cao thủ Động Linh Cảnh thì những người Uẩn Linh Cảnh trở xuống lập tức im re như ve sầu mùa đông.
Thái tổ Ngô gia vừa nghe nói đối thủ của mình có thể đã đánh chết một Đốc Sát Sứ thì lập tức hối hận, cảm thấy bản thân vì phần thưởng của Phương gia mà xúc động quá rồi. Nhưng việc đã đến nước này thì không còn đường lui nữa.
Thắng thì sống, thua thì chết!
“Cho dù hôm nay lão phu có bỏ mạng tại đây thì cũng có thể lưu lại một công lao vĩ đại, để Ngô gia được không ít lợi…” Thái tổ Ngô gia lẩm bẩm trong lòng một câu, sau đó nhìn thẳng vào La Quân.
“Lục Môn Khí Thuật!” Thái tổ Ngô gia hét lên một tiếng, sau đó dáng người còng lưng ban đầu bỗng xảy ra biến hoá, thân thể ban đầu chỉ có một mét rưỡi sau khi dùng bí pháp đã biến thành hai mét. Khuôn mặt già nua của ông ta cũng trở nên trẻ lại, cuối cùng dừng ở lúc trung niên.
“Ôi chao, vậy mà lại biến thành trẻ lại, thái tổ Ngô gia lại còn nắm giữ tiên pháp bí kỹ kỳ diệu như vậy?”
“Hửm, không ngờ trong Tuyền Thuỷ quận nhỏ bé này lại có người có được công pháp Huyền gia hạ phẩm.” Một ông lão tóc bạc khoác áo bào trắng ngồi xếp bằng trên tháp đồng hồ của học phủ, ánh mắt đầy tang thương lẩm bẩm.
Đây đúng là một vị hộ pháp khác của Phương Thiên Minh, Lưu công. Cùng với Phúc bá được xưng là Hắc Bạch Song Sát, đều là cao thủ Động Linh Cảnh ngũ trọng.
Lưu Công lắc đầu: “Đáng tiếc công pháp huyền giai kia bị thiếu, nếu không cấp bậc ít nhất cũng là trung phẩm!”
…
Trở lại tình hình cuộc chiến.
Ánh mắt La Quân nhìn thấy biến hoá của thái tổ Ngô gia cũng không có tia gợn sóng, vẫn cứ đứng yên thẳng tắp.
“Hừ, một lát nữa ngươi sẽ phải phải một cái giá đắt cho sự ngông cuồng của mình đấy!” Thái tổ Ngô gia thấy đối phương khinh thường mình như thế thì rất tức giận, gầm lên tiếng sau đó bước một chân lên. Cơ bắp trên tay phải nổi lên cuồn cuộn, những khối thịt to như nắm tay nổi lên.
Cánh tay vừa quơ không khí cũng chấn động, giống như sức mạnh ngàn cân đủ để xuyên thủng một ngọn núi nhỏ.”
Ầm!
Phạm vi âm thanh vang dội lên đến cả mét.
“Trúng rồi!”
“Không hổ là thái tổ Ngô gia, một chiêu này e là cao thủ Động Linh Cảnh ngũ trọng cũng không dám đỡ bừa đâu!”
Mọi người ai nấy đều vui mừng, chỉ có mấy cao thủ Động Linh Cảnh là nhận ra không bình thường.
Kim Viên Chính ngây người, sau đó cắn răng nói: “Đáng chết, sao Huyết Sát Các lại mạnh như vậy, phái ra cả Động Linh Cảnh thất trọng!”
“Động Linh Cảnh thất trọng!” Vài Động Linh Cảnh khác cũng phát hiện ra, ai nấy đều hoảng sợ.
Ngay cả Lưu Công và Phúc bá, hai cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong vương triều cũng hoảng sợ. Một Tuyền Thuỷ quận nho nhỏ mà lại xuất hiện cao thủ bậc này, sao họ có thể tưởng tượng ra nổi chứ?
Ở bên kia, những tu luyện giả Uẩn Linh Cảnh, thậm chí Nhục Thân Cảnh vừa cho là thắng chắc cũng dần nhận ra bầu không khí không đúng lắm.
“Mau nhìn kìa!” Chợt có tiếng kêu lên, sau đó mọi ánh mắt đổ dồn qua.
Thái tổ Ngô gia cúi xuống nhìn tay phải của mình tuy rằng đã đánh trúng ngực La Quân nhưng hắn ta không có ngã xuống như dự đoán. Mà cánh tay ông ta bị một bàn tay đầy vết đao bắt lấy.
“Vẫn chưa đủ, xem ra Tuyền Thuỷ quận cũng chỉ có thế thôi. Vậy thì phải đánh nhanh thắng nhanh rồi.” La Quân tự lẩm bẩm, sau đó hơi thở trên người thoáng chốc bùng nổ. Từng đợt linh áp từ trên người La Quân lan toả.
Động Linh Cảnh thất trọng!
Thái tổ Ngô gia đã hoàn toàn sợ hãi, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Sao… Sao có thể, Tuyền Thuỷ quận sao có thể xuất hiện cao thủ bậc này chứ…”
Thái tổ Ngô gia rùng mình.
Giây tiếp theo, một ánh đao lóe lên, đầu của Thái tổ Ngô gia đã bị chém xuống.
Ánh mắt La Quân lạnh băng, lắc lắc thanh đao dính máu trong tay.
Hắn ta quyết định không che giấu thực lực nữa, đánh nhanh thắng nhanh thôi!
“Động, Động, Động Linh Cảnh thất trọng!”
Một binh sĩ Nhục Thân Cảnh viên mãn bị linh áp ép tới ngã xuống đất, hai chân không ngừng run rẩy. Không chỉ thế, rất nhiều tu luyện giả Nhục Thân Cảnh cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
“Đáng chết, Động Linh Cảnh thất trọng ở trong triều cũng được xem là Nhất Đại Tông Sư rồi, thế nhưng Huyết Sát Các lại có thể mời chào được cao thủ như vậy. Huyết Sát Các muốn chuẩn bị khởi binh tạo phản hay sao?”
Sau khi Võ Trấn xem hết những gì cả đời Toán Loạn Thiên đã làm thì chỉ có cảm thán không ngừng, chút khúc mắc trong lòng cũng theo đó mà biến mất.
Dù sao cả đời Toán Loạn Thiên, có thể so với một ít nhân vật trong truyện cổ tiểu thuyết, làm người ta phải trợn mắt nhìn vì kinh ngạc, đập bàn tán dương.
Nhân tài như vậy, nếu như sinh ở vương triều của ông ta, tất nhiên là nhân vật tể tướng một triều!
“Võ huynh nói quá lời, bốn chữ đại thiện đại lương này đúng là không dám nhận, không dám nhận...” Hiếm khi thấy Toán Loạn Thiên lắc đầu.
“Ha ha ha, ta không nói thêm nữa, Toán tiên sinh yên tâm, lúc các chủ không ở đây, Võ Trấn ta lúc nào cũng có thể nghe theo sự sắp xếp của Toán tiên sinh.” Võ Trấn vỗ ngực, nói.
“Cảm tạ.” Toán Loạn Thiên hơi chắp tay thi lễ.
...
Bên kia.
Tuyền Thủy quận, phủ đệ quận chủ.
Nam nhân trung niên có bộ râu cá trê đang ngồi trên ghế cao, cầm xem một ít công văn thông quan cùng văn kiện được đặt hai bên.
Người nam nhân trung niên ngồi trên ghế dựa cao này, không thể nghi ngờ chính là Kim Viên Chính - quận trưởng Tuyền Thủy quận, một cao thủ Động Linh tứ trọng.
Là một trong số không nhiều cường giả Động Linh Cảnh ở Tuyền Thủy quận.
Hình như nghe được âm thanh nào đó, Kim Viên Chính không xem văn kiện nữa mà để sang một bên, âm thanh hùng hậu nói: “Ra đi.”
Một gã nam tử mặc áo đen, tu vi Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong đột nhiên xuất hiện, sau đó nửa quỳ trước mặt Kim Viên Chính.
Kim Viên Chính mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Những hắc y nhân này là người của Tuyền Thủy quận, không phải, nói chính xác là người thuộc về tổ chức bí mật của riêng Kim Viên Chính hắn, ngay cả triều đình cũng không biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Mấy chục năm trước Kim Viên Chính có thể dùng tu vi Động Linh nhất trọng, ngồi lên vị trí quận trưởng, rồi đi đến trình độ hiện tại thì không thể nào bỏ qua công lao của tổ chức bí mật này!
“Hồi bẩm chủ thượng, sau khi người của chúng ta điều tra, phát hiện dưới địa phận Tuyền Thủy quản lý đã xảy ra một chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?”
“Lâm Thiên, Vô Ưu, Liệt Quang, Thái Bình, Kỷ Hành, thành chủ năm tòa thành này đều bị người ta ám sát.”
“Cái gì!”
Kim Viên Chính bất ngờ đứng bật lên, đôi mắt vốn bình tĩnh lúc này đã trừng lớn đến cực hạn.
Chân mày Kim Viên Chính nhíu chặt lại: “Không phải đoạn thời gian trước, triều đình đã bí mật phái một gã Đốc Sát Sứ đi qua rồi sao? Nghe nói là đang làm đại sự gì đó, chẳng lẽ Đốc Sát Sứ không để ý đến chuyện này...”
“Chủ thượng, chuyện thuộc hạ vừa mới chuyện là nhỏ, kế tiếp mới là lớn.”
“Còn nữa à?”
Giờ phút này, Kim Viên Chính thật sự không ngồi yên nổi, ánh mắt như hoả nhãn kim tinh nhìn chằm chặp vào hắc y nhân.
“Vâng, vâng.”
Bị một cường giả Động Linh nhìn chăm chú, nhất thời hắc y nhân cảm thấy bầu không khí có chút áp lực. Hắn ta mở miệng nói: “Lúc bọn thuộc hạ đi điều tra thi thể, ở phủ thành chủ Lâm Thiên thành, phát hiện một, một...”
“Một cái gì, nói rõ nhanh đi!” Kim Viên Chính quát lên.
“Phát hiện một cỗ thi thể, nghi ngờ là Đốc Sát Sứ đại nhân…”
Hắc y nhân nói đến phần sau, ngữ khí lập tức xẹp xuống.
Nghe vậy, Kim Viên Chính vô ý ngã lùi về phía sau, cả người đổ ập xuống ghế dựa.
“Nghi ngờ… Thi thể đâu? Ngươi có mang thi thể về hay không?”
“Mang về, bây giờ đang để trong phòng chứa thi thể.”
“Mang thi thể tới đây.”
“Vâng.”
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, sắc mặt Kim Viên Chính âm trầm đậy lại vải trắng cho thi thể bị chém thành hai nửa trước mặt.
Đây quả thật là thi thể Đốc Sát Sứ, không sai!
Hơn nữa lại còn vừa vặn là người hắn ta quen biết.
Đó chính là Kim Pháp Chính Nhân đỉnh đỉnh đại danh trong giới Đốc Sát Sứ, Diệp Kim Sùng! Cho đến nay đã kích sát hơn mười tên Động Linh Cảnh, trong đó còn có đại ma đầu xuất thân từ Tà Tông, tu vi đạt đến Động Linh lục trọng.
Một nhân vật nổi tiếng như vậy mà lại chết trong Lâm Thiên thành nho nhỏ.
Nếu để cho Toại Nguyên Vương Triều biết được, sợ rằng long nhan của vị hoàng đế kia sẽ giận dữ mất thôi!
Mà cái chức quận trưởng của mình chắc chắn cũng khó mà giữ được, nói không chừng còn bị chụp lên đầu tội danh quản lý không nghiêm, chịu đủ tai ương lao ngục.
“Tra ra chưa, rốt cuộc là thế lực phương nào làm?” Kim Viên Chính hỏi lại một lần nữa.
Lần này hắc y nhân không nghĩ nhiều đã trả lời: “Chủ thượng, có người nói những bút tích này đều là danh tác của tổ chức sát thủ 'Huyết Sát Các' làm ra.”
“Tổ chức sát thủ… tổ chức sát thủ có thể kích sát Đốc Sát Sứ, tại sao đến tận bây giờ ta vẫn chưa từng nghe thấy?” Kim Viên Chính nheo mắt nhíu mày.
Rất nhanh hắn ta lại lắc đầu: “Mặc kệ, việc cấp bách bây giờ là thừa dịp người triều đình còn chưa phát hiện ra chuyện này, tranh thủ diệt sạch cái gọi là Huyết Sát Các kia đi. Nếu trước khi triều đình phát hiện mà tiêu diệt được Huyết Sát Các, nói không chừng bệ hạ không chỉ không tức giận mà còn long nhan đại duyệt, như vậy thì cơ hội thăng quan của ta sẽ đến.”
Chương 22 Phương thiên minh
Trên mặt Kim Viên Chính hiện lên ý cười, nhưng vừa xuất hiện không bao lâu đã biến thành âm trầm.
Hắn ta nhìn về phía hắc y nhân: “Nếu không lấy lực lượng của triều đình, khiến cho những người như chúng ta đau đớn đến mức sống không bằng chết là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hắc y nhân nghĩ đến một vài thủ đoạn bị cấm kỵ của triều đình, cho dù đã trở thành tử sĩ nhưng hắn ta cũng không nhịn được sợ run.
“Vậy chủ thượng, đối phương có thể giết chết Đốc Sát Sứ, sức mạnh như vậy đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của chúng ta, chúng ta làm sao...”
Kim Viên Chính ngắt lời nói: “Nếu chỉ một Tuyền Thủy quận làm không được, vậy cộng thêm cao thủ Động Linh của mấy quận xung quanh Tuyền Thủy quận thì sẽ thế nào?”
Hắc y nhân hỏi: “Chủ thượng muốn dùng ưu thế về số lượng để đánh tan đối phương ư?”
“Ừm.” Kim Viên Chính vừa gật đầu vừa nhìn về phía hắc y nhân: “Liên quan đến vị trí ẩn náu của Huyết Sát Các, các ngươi có phát hiện được gì không?”
“Bẩm chủ thượng, theo phán đoán của chúng thuộc hạ, vị trí rất có khả năng là ở một trong những dãy núi thuộc Lâm Thiên thành hoặc là mấy tòa thành gần đó. Chỉ cần ba ngày, chúng thuộc hạ có thể tra được vị trí của mục tiêu.”
“Được, vậy bổn quận chủ sẽ cho các ngươi thời gian ba ngày. Nếu sau ba ngày còn chưa tra ra được, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
“Vâng.”
“Thời gian cấp bách, tìm một nơi tương đối kín đáo chôn thi thể này, sau đó đi làm việc đi.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn hắc y nhân mang thi thể đi, Kim Viên Chính chậm rãi ngồi lại lên ghế cao, toàn thân thở hắt ra một hơi dài: “Haizz.”
Bên ngoài, vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Tuy lúc này tâm tình Kim Viên Chính không tốt, nhưng vẫn nói: “Vào đi.”
Một gã quản gia của Tuyền Thủy phủ vội vội vàng vàng đi vào.
“Lão nô bái kiến quận trưởng đại nhân.” Quản gia hướng về phía Kim Viên Chính quỳ xuống.
Kim Viên Chính nhìn thấy ánh mắt đối phương toát ra một chút hoảng hốt thì hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hồi bẩm quận trưởng đại nhân, mới vừa rồi Phương thiếu gia đã đến đây muốn gặp ngài, nhưng vì ngài đã dặn dò trong vòng một khắc đồng hồ ai đến cũng không gặp cho nên lão nô đành mời phương thiếu gia ở bên ngoài chờ...”
Quản gia chưa nói xong, cả người đã ngã văng ra ngoài, nặng nề va vào một cây cột trụ. Khóe miệng quản gia chảy ra máu tươi, hai mắt mờ đục tràn đầy sợ hãi.
May mà quản gia là một gã tu luyện giả Uẩn Linh sơ kỳ, nếu không một đòn vừa rồi của Kim Viên Chính cũng đủ khiến người bình thường lập tức mất mạng.
“Quận, quận trưởng đại nhân...”
Đương nhiên lúc này Kim Viên Chính sẽ không cho lão ta sắc mặt tốt, mặt mũi tràn đầy lửa giận: “Còn không mau đi mời Phương thiếu vào đây!”
“Khụ khụ... vâng.” Quản gia từ từ đứng dậy, sau đó rời đi.
“Hừ, đúng là một cái thùng cơm!”
Đưa mắt nhìn đối phương đi ra ngoài, Kim Viên Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
Phương thiếu, tên gọi là Phương Thiên Minh.
Chính là học tử nội môn của Tuyền Thủy học phủ.
Người thường e rằng không ngờ được, đường đường một vị quận trưởng tại sao lại đối tôn kính với một gã học tử học phủ như vậy.
Nhưng Kim Viên Chính lại biết lai lịch khủng bố của Phương Thiên Minh.
Toại Nguyên Vương Triều, ngoại trừ vương thất thì còn có hai đại thế gia, chính là Phương gia cùng Liễu gia.
Mà Phương Thiên Minh kia chính là cốt nhục thân sinh của gia chủ Phương gia đương nhiệm.
Chỉ một câu dòng chính Phương gia, đã có thể làm cho địa vị của Phương Thiên Minh gần bằng một số trọng thần trong triều đình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Kim Viên Chính đã từ trên ghế cao đi xuống, vẻ mặt nịnh nọt nhìn ra phía ngoài cửa.
Rất nhanh, một vị khí mạo phi phàm, trên người mặc pháp bảo Linh Y có giá trị không nhỏ từ từ đi đến.
Thanh niên này chính là Phương Thiên Minh.
Không đợi đối phương mở miệng, Kim Viên Chính đã cười ha ha, đi tới nghênh đón: “Bái kiến Phương thiếu gia.”
Phương Thiên Minh cười nói: “Nghe nô tài kia của ngươi nói, ngươi vừa có chuyện quan trọng cần giải quyết cho nên không cho bất kỳ kẻ nào vào trong...”
Kim Viên Chính cười hì hì: “Đâu có, đâu có, ta nào có nói những lời như vậy, tất cả đều là lời nói một phía của nô tài kia. Nếu chuyện vừa rồi chọc Phương thiếu không vui, ta cam đoan, bắt đầu từ ngày mai Phương thiếu sẽ 'vĩnh viễn' không nhìn thấy lão ta nữa.”
“Coi như ngươi biết làm việc, bên phía cha ta, ngược lại ta cũng có thể nói tốt cho ngươi vài câu.”
Kim Viên Chính nghe vậy thì hết sức vui mừng, chắp tay: “Vậy đa tạ Phương thiếu...”
“Đúng rồi Phương thiếu, ta còn có một việc muốn xin nhờ ngài.”
“Nói đi.”
“Mấy ngày trước đây...”
Qua thêm vài phút đồng hồ, Phương thiếu không dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa mà lại cau mày: “Đốc Sát Sứ cũng bị Huyết Sát Các kia giết… Được rồi, nể tình mấy năm nay của ngươi, chuyện mà ngươi nói bổn thiếu đồng ý rồi.”
“Đa tạ Phương thiếu.” Trong lòng Kim Viên Chính rất vui mừng.
Có Phương gia trợ giúp thì việc tiêu diệt Huyết Sát Các chỉ là chuyện trong mấy ngày mà thôi!
Huyết Sát Các bị diệt, đến lúc đó chính là ngày thăng quan của mình.
Chương 23 Mạch nước ngầm giao động
Sau đó, Phương Thiên Minh rời khỏi phủ quận chủ.
Vừa rời khỏi đó, Phương Thiên Minh liền hướng về hư không, nhẹ giọng hỏi: “Phúc bá, ngươi cảm thấy lời mà Kim Viên Chính nói là thật hay giả.”
“Hồi bẩm thiếu gia, lão nô cảm thấy có chín phần là thật.”
Trong chỗ tối, một giọng nói tiến vào truyền vào tai Phương Thiên Minh.
“Chín phần à... Quên đi, niệm tình Kim Viên Chính cũng không dám lừa dối ta, bằng không ta đã bóp chết hắn ta giống như bóp chết con kiến hôi nhỏ không biết trời cao đất rộng đến từ Lâm Thiên thành kia rồi”.
Phương Thiên Minh cười cười, thời điểm nói ra câu này hắn ta không biết mình đang bị tận mấy đôi mắt núp trong bóng tối nhìn chằm chằm.
“Xem ra không sai rồi, người này chính là mục tiêu.” Ánh mắt la Quân lạnh lẽo.
“Khặc khặc khác, hắn ta không biết, chúng ta bóp chết hắn cùng bóp chết một con kiến hôi cũng không khác nhau là mấy.”
Nam tử âm nhu tên gọi là Âm Luyện thâm trầm nói.
Bên cạnh hai người còn có vài vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đến từ Huyết Sát Các.
“Chẳng lẽ là do ta cảm giác sai rồi...”
Phụng lệnh Phương gia ẩn nấp ở bên cạnh bảo hộ ở Phương Thiên Minh, một lão giả Động Linh ngũ trọng nói thầm một tiếng.
Tuyền Thuỷ học phủ là nơi chuyên bồi dưỡng tu luyện giả ở Tuyền Thủy quận. Tuy rằng đối với bên ngoài thì nó chỉ là một nơi còn không đến hạng thất phẩm, nhưng đối với đa số người dân Thủy Tuyền quận thì có thể vào được nơi này tương đương với đã thành công đi được bước đầu tiên thoát khỏi kiếp người phàm, nên có thể nói nơi đó giống như thánh địa vậy.
Phương Thiên Minh là con cháu dòng chính của Phương gia, hơn nữa còn là đứa con độc đinh của gia chủ đương nhiệm. Mấy năm trước vừa vào học phủ đã trở thành học sinh cao quý nhất trong phủ.
Phương Thiên Minh vừa từ bên ngoài trở lại học phủ, sau khi hưởng thụ đủ loại tâng bốc trên đường đi thì trở về chỗ ở riêng có một không hai trong học phủ của mình.
Hắn ta vừa đẩy cửa bước vào nhà thì vẻ mặt ôn hòa chớp mắt đã thay đổi.
“Hừ, nếu không phải cha nói trong vòng mười năm ai có thể đột phá Động Linh Cảnh thì có thể trở thành người thừa kế chức gia chủ Phương gia tiếp theo thì còn lâu bổn thiếu gia mới đến cái chốn nông thôn chim không thèm ị này!” Phương Thiên Minh khinh thường nói.
Hắn ta đến đây là vì sau khi tốn một khoản lớn biết được trong vòng năm năm tới ở Tuyền Thủy quận này sẽ xuất hiện một cái Tiểu Động Thiên. Chỗ đó chính là nơi có thể sinh ra báu vật trên trời dưới đất, chỉ cần có thể đi vào đó thì chuyện đột phá Động Linh Cảnh chắc chắn nằm trong tầm tay. Nói không chừng còn có thể vơ được món báu vật quý giá nào đó, giúp mình bước vào hàng ngũ cường giả Dưỡng Thần luôn cũng không chừng. Cho nên nếu không phải vì Tiểu Động Thiên kia thì hắn ta chẳng ở lại cái chốn nông thôn nhỏ bé này đâu.
“Có người đã tới phòng mình.” Phương Thiên Minh nhíu mày.
Hắn ta nhìn thấy trên bàn sách của mình có một tấm lệnh bài, tò mò cầm lên xem, vài giây sau thì bỗng nổi giận.
Hắn ta cười lạnh nói: “Ha ha, Huyết Sát Các? Bổn thiếu gia còn chưa tìm các ngươi mà các ngươi đã tự mò đến rồi. Chẳng phải chỉ là giết một Đốc Sát Sứ Động Linh tứ trọng thôi sao, vậy mà đã kiêu ngạo đến mức dám động tới bổn thiếu à?”
“Thiếu gia có muốn bẩm báo chuyện này với gia chủ không?” Giọng Phương bá quanh quẩn bên tai.
Phương Thiên Minh nghe vậy cười lạnh: “Ông lo lắng hai người các ông không bảo vệ được bổn thiếu gia à?”
Phúc bá trốn trong bóng tối lập tức trả lời: “Xin thiếu gia yên tâm, ta và Lưu công tuy chỉ có tu vi Động Linh ngũ trọng nhưng mà chúng tôi có đủ kỹ năng đánh chết cường giả Động Linh lục trọng, thậm chí là thất trọng, cho dù đối mặt với cường giả Động Linh bát trọng thì hai người bọn ta cũng có thể đối phó được. Ta chỉ có hơi không yên tâm…”
Phương Thiên Bình chậm rãi nói: “Bây giờ mà nói cho cha biết thì chỉ khiến cho địa vị của ta trong lòng ông ấy thấp xuống mà thôi, lúc đó ta sẽ càng cách địa vị gia chủ xa hơn một chút. Nhưng nếu ta có thể tiêu diệt Huyết Sát Các sau đó bẩm báo công lao lên triều đình thì địa vị của ta trong mắt cha, thậm chí là tất cả người Phương gia sẽ tăng cao.”
Phương Thiên Minh đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích chân chính của mình.
Huyết Sát Các ư, trước giờ hắn ta còn chưa để vào mắt đâu, loại thế lực này chỉ xứng đáng làm đá kê chân cho hắn ta leo lên chức vị gia chủ mà thôi.
Phương Thiên Minh mỉm cười, tấm lệnh bài Huyết Sát bị hắn ta tuỳ tiện ném sang một bên.
“Phúc bá, lát nữa ông thông báo với Lưu bá và mấy lão già Động Linh Cảnh ở Tuyền Thuỷ quận, nói rằng nếu ai có thể bắt được hoặc giết được người của Huyết Sát thì Phương gia ta sẽ có thưởng hậu hĩnh.”
“Vâng.”
Chương 24 Mạch nước ngầm giao động 2
Khoảng một canh giờ sau, một tin tức chấn động lặng lẽ truyền trong vòng tu luyện Tuyền Thuỷ quận. Một tổ chức gọi là ‘Huyết Sát Các’ vậy mà lại muốn ám sát con trai gia chủ Phương gia!
Sau khi dòng chính Phương gia biết được không những không sợ hãi mà còn nói thẳng, chỉ cần ai có thể bắt hoặc giết được người của Huyết Sát Các thì Phương gia không thiếu khen thưởng.
Mấy câu nói kia lập tức khiến nhóm tu luyện giả Tuyền Thuỷ quận bùng nổ. Đặc biệt là mấy lão già Động Linh Cảnh ẩn dật trong Tuyền Thuỷ quận lâu nay cũng bị kinh động. Vì dù sao đó cũng là một trong hai thế gia lớn hàng đầu - Phương gia. Tuỳ tiện ban thưởng một chút thôi cũng đủ để bọn họ may mắn bước vào Động Linh Cảnh, sống lâu thêm mấy năm rồi, thậm chí nhân cơ hội đột phá cảnh giới luôn không chừng!
Tin này vừa truyền ra đã dấy lên một cơn bão truy tìm người của Huyết Sát Các mạnh mẽ.
Vài canh giờ sau, đêm đã dần khuya, màn đêm ảm đạm bao trùm Tuyền Thuỷ quận.
Trong Tuyền Thuỷ học phủ có vô số cường giả đang ẩn nấp khắp bốn phương tám hướng, ngay cả một con muỗi cũng không thể đến gần.
Kim Viên Chính đương nhiên cũng biết tin, cho nên ông ta đã mạnh tay điều động gần tám phần lực lượng thủ vệ bảo vệ xung quanh phòng Phương Thiên Minh. Nhưng cho dù có động tác lớn như vậy Kim Viên Chính cũng không yên tâm, tự mình đến đây trấn thủ để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì dù sao nếu Phương Thiên Minh mà xảy ra chuyện gì thì chỉ cần một câu của Phương gia thôi cũng đủ khiến mọi người ở đây chết đau chết đớn rồi.
Trong phòng, Phương Thiên Minh vui vẻ lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường.
“Đêm nay sao Thiên Lang hiện ra, đúng là thời cơ giết người tốt nhất, không biết Huyết Sát các ngươi có dám đến không, nhưng nhớ đừng có bị thế trận ở đây hù đến són ra quần rồi cụp đuôi chạy đấy.” Phương Thiên Minh trêu ghẹo.
“Thiếu gia nói chí phải, bây giờ trong học phủ có bốn Động Linh Cảnh, cộng thêm ta và Lưu công là tổng cộng sáu người. Hơn nữa còn có rất nhiều tu sĩ Uẩn Linh Cảnh và Nhục Thân Cảnh rải rác khắp nơi. Đông người như vậy, cho dù là Động Linh Cảnh cửu trọng đến đây cũng phải chào thua.”
Giọng điệu Phúc bá bây giờ khác hẳn với giọng cẩn thận lúc trước, hẳn là nhiều tu luyện giả có mặt ở đây đã mang đến cho ông ta tự tin rất lớn.
“Phát hiện một người ở phía trước, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!” Một giọng nói bỗng vang lên.
“Một người ư?” Phương Thiên Minh giật mình.
“Thiếu gia ở đây đi, để ta dùng Tinh Thần Pháp xem thử.” Phúc bá vận Tinh Thần Lực phóng tầm mắt nhìn ra phía xa cho đến khi nhìn thấy một người toàn thân mặc đồ đen, bên hông vắt đao, đeo mặt nạ quỷ.
“Quận trưởng đại nhân đã nói người nào đến gần học phủ mà không báo thân phận đều xem là tới ám sát, ra tay!” Một vệ binh Uẩn Linh hậu kỳ của quận trưởng hét lên.
Sau đó không đợi vệ binh của quận trưởng làm gì thì đã có hơn mười tán tu Uẩn Linh Cảnh bay đến đánh thẳng tới La Quân. Hiển nhiên là ai nấy đều ghi tạc câu khen thưởng của Phương Thiên Minh trong lòng.
“Tên đầu tiên là của ta!” Một tu luyện giả nhanh nhẹn bay tới trước mặt La Quân trước, rút đại đao Hoàng giai trung phẩm bên hông ra chém tới La Quân.
“Ngươi cũng xứng dùng đao?” Giọng La Quân lạnh lùng vô tình vang lên.
Đồng tử tu luyện giả co rút, bởi vì đầu gã đang bị một bàn tay cường tráng nắm lấy.
Phụt!
Đầu của tu luyện giả bị La Quân vặn xuống, cảnh tượng vô cùng máu me.
“Không xong rồi, tên này ít nhất cũng là Động Linh Cảnh!”
Vài người trong đám người xông lên đầu tiên lúc nãy thấy vậy hoảng sợ kêu lên. Bọn họ phát hiện ra mình quá kích động rồi, bị lời hứa khen thưởng kia làm cho đầu óc mê muội rồi. Nếu đối phương thật sự là Động Linh Cảnh thì tép riu như bọn họ chạy lên chẳng khác nào đi cúng mạng cả.
Đáng tiếc sao La Quân có thể cho bọn họ có cơ hội muốn đến thì đến muốn đi thì đi được.
Hắn ta nắm vỏ đao bên hông lên, lẩm bẩm: “Đao thứ nhất, Phá Vọng.”
Bóng đao loé lên cực nhanh, mười mấy tu luyện giả Uẩn Linh Cảnh nháy mắt đầu lìa khỏi cổ. Máu văng tung tóe khắp nơi như bắn pháo hoa.
“Quá tàn nhẫn, Huyết Sát Các các người đều là kẻ điên giết người như vậy sao?” Một người nuốt nước bọt, rõ ràng là bị cảnh tượng kia dọa sợ rồi.
Không chỉ thế, có vài tu luyện giả tâm lý yếu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy sợ tới mức hai chân run rẩy, không ngừng nôn mửa.
“Để lão đây thử tiếp vài chiêu với hắn ta xem sao!” Một người bay qua học phủ, từ trên không trung đáp xuống trước mặt La Quân.
“Là thái tổ Ngô gia, không phải có lời đồn rằng ông ta chết rồi sao? Không ngờ hôm nay xuất hiện lại đột phá Động Linh Cảnh rồi, lại còn là tam trọng nữa chứ!”
Nhiều người thấy vậy rất vui mừng, cảm thấy tên ma đầu tàn nhẫn này cuối cùng cũng sắp bị trừng phạt rồi.
Chương 25 Không biết tự lượng sức
“Động Linh Cảnh tam trọng? Còn yếu hơn tên tự xưng Đốc Sát Sứ kia nữa, Tuyền Thuỷ quận các ngươi chỉ có mấy tên vô dụng này thôi à?” La Quân cười nhạo.
La Quân nói rất bình tĩnh nhưng những người khác nghe được lại không khác nào sét đánh ngang tai.
“Ta… Ta không nghe lầm chứ, ý là hắn ta đã giết một Đốc Sát Sứ ư?”
“Sao… Sao có thể, Đốc Sát Sứ mạnh cỡ nào chứ, mỗi người đều có thể vượt cấp giết địch, sao có thể thua trong tay một tên không có tiếng tăm gì hết chứ?”
Kim Viên Chính nhận ra lòng quân bắt đầu tan rã, nên lập tức quát lớn: “Câm miệng, còn ai dám lén lút bàn tán nữa thì bổn quận trưởng sẽ coi như đào binh mà xử tội.”
Trừ vài cao thủ Động Linh Cảnh thì những người Uẩn Linh Cảnh trở xuống lập tức im re như ve sầu mùa đông.
Thái tổ Ngô gia vừa nghe nói đối thủ của mình có thể đã đánh chết một Đốc Sát Sứ thì lập tức hối hận, cảm thấy bản thân vì phần thưởng của Phương gia mà xúc động quá rồi. Nhưng việc đã đến nước này thì không còn đường lui nữa.
Thắng thì sống, thua thì chết!
“Cho dù hôm nay lão phu có bỏ mạng tại đây thì cũng có thể lưu lại một công lao vĩ đại, để Ngô gia được không ít lợi…” Thái tổ Ngô gia lẩm bẩm trong lòng một câu, sau đó nhìn thẳng vào La Quân.
“Lục Môn Khí Thuật!” Thái tổ Ngô gia hét lên một tiếng, sau đó dáng người còng lưng ban đầu bỗng xảy ra biến hoá, thân thể ban đầu chỉ có một mét rưỡi sau khi dùng bí pháp đã biến thành hai mét. Khuôn mặt già nua của ông ta cũng trở nên trẻ lại, cuối cùng dừng ở lúc trung niên.
“Ôi chao, vậy mà lại biến thành trẻ lại, thái tổ Ngô gia lại còn nắm giữ tiên pháp bí kỹ kỳ diệu như vậy?”
“Hửm, không ngờ trong Tuyền Thuỷ quận nhỏ bé này lại có người có được công pháp Huyền gia hạ phẩm.” Một ông lão tóc bạc khoác áo bào trắng ngồi xếp bằng trên tháp đồng hồ của học phủ, ánh mắt đầy tang thương lẩm bẩm.
Đây đúng là một vị hộ pháp khác của Phương Thiên Minh, Lưu công. Cùng với Phúc bá được xưng là Hắc Bạch Song Sát, đều là cao thủ Động Linh Cảnh ngũ trọng.
Lưu Công lắc đầu: “Đáng tiếc công pháp huyền giai kia bị thiếu, nếu không cấp bậc ít nhất cũng là trung phẩm!”
…
Trở lại tình hình cuộc chiến.
Ánh mắt La Quân nhìn thấy biến hoá của thái tổ Ngô gia cũng không có tia gợn sóng, vẫn cứ đứng yên thẳng tắp.
“Hừ, một lát nữa ngươi sẽ phải phải một cái giá đắt cho sự ngông cuồng của mình đấy!” Thái tổ Ngô gia thấy đối phương khinh thường mình như thế thì rất tức giận, gầm lên tiếng sau đó bước một chân lên. Cơ bắp trên tay phải nổi lên cuồn cuộn, những khối thịt to như nắm tay nổi lên.
Cánh tay vừa quơ không khí cũng chấn động, giống như sức mạnh ngàn cân đủ để xuyên thủng một ngọn núi nhỏ.”
Ầm!
Phạm vi âm thanh vang dội lên đến cả mét.
“Trúng rồi!”
“Không hổ là thái tổ Ngô gia, một chiêu này e là cao thủ Động Linh Cảnh ngũ trọng cũng không dám đỡ bừa đâu!”
Mọi người ai nấy đều vui mừng, chỉ có mấy cao thủ Động Linh Cảnh là nhận ra không bình thường.
Kim Viên Chính ngây người, sau đó cắn răng nói: “Đáng chết, sao Huyết Sát Các lại mạnh như vậy, phái ra cả Động Linh Cảnh thất trọng!”
“Động Linh Cảnh thất trọng!” Vài Động Linh Cảnh khác cũng phát hiện ra, ai nấy đều hoảng sợ.
Ngay cả Lưu Công và Phúc bá, hai cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong vương triều cũng hoảng sợ. Một Tuyền Thuỷ quận nho nhỏ mà lại xuất hiện cao thủ bậc này, sao họ có thể tưởng tượng ra nổi chứ?
Ở bên kia, những tu luyện giả Uẩn Linh Cảnh, thậm chí Nhục Thân Cảnh vừa cho là thắng chắc cũng dần nhận ra bầu không khí không đúng lắm.
“Mau nhìn kìa!” Chợt có tiếng kêu lên, sau đó mọi ánh mắt đổ dồn qua.
Thái tổ Ngô gia cúi xuống nhìn tay phải của mình tuy rằng đã đánh trúng ngực La Quân nhưng hắn ta không có ngã xuống như dự đoán. Mà cánh tay ông ta bị một bàn tay đầy vết đao bắt lấy.
“Vẫn chưa đủ, xem ra Tuyền Thuỷ quận cũng chỉ có thế thôi. Vậy thì phải đánh nhanh thắng nhanh rồi.” La Quân tự lẩm bẩm, sau đó hơi thở trên người thoáng chốc bùng nổ. Từng đợt linh áp từ trên người La Quân lan toả.
Động Linh Cảnh thất trọng!
Thái tổ Ngô gia đã hoàn toàn sợ hãi, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Sao… Sao có thể, Tuyền Thuỷ quận sao có thể xuất hiện cao thủ bậc này chứ…”
Thái tổ Ngô gia rùng mình.
Giây tiếp theo, một ánh đao lóe lên, đầu của Thái tổ Ngô gia đã bị chém xuống.
Ánh mắt La Quân lạnh băng, lắc lắc thanh đao dính máu trong tay.
Hắn ta quyết định không che giấu thực lực nữa, đánh nhanh thắng nhanh thôi!
“Động, Động, Động Linh Cảnh thất trọng!”
Một binh sĩ Nhục Thân Cảnh viên mãn bị linh áp ép tới ngã xuống đất, hai chân không ngừng run rẩy. Không chỉ thế, rất nhiều tu luyện giả Nhục Thân Cảnh cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
“Đáng chết, Động Linh Cảnh thất trọng ở trong triều cũng được xem là Nhất Đại Tông Sư rồi, thế nhưng Huyết Sát Các lại có thể mời chào được cao thủ như vậy. Huyết Sát Các muốn chuẩn bị khởi binh tạo phản hay sao?”