-
Chương 441-445
Chương 441 Đội hình cường đại (2)
Hà Từ Đình lạnh lùng nhìn Lý Vạn Bằng một cái, rồi lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười lạnh bảo:
- Thế nào Diệp Huyền huynh đệ, hay là chúng ta tỉ thí một trận đơn giản đi, cũng là để cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Vèo một cái, ánh mắt mọi người lại tập trung trên người Diệp Huyền.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhướng mày, hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì đám người phía sau đại sảnh lại đột nhiên phân tán ra hai bên, một tiếng động lớn truyền tới, tiếng nói tràn ngập uy nghiêm vọng lại từ đằng sau họ:
- Có chuyện gì đây? Mọi người tụ tập cả ở đây làm gì thế?
Đám người tách ra, chỉ thấy một lão giả khí thế bất phàm đi ra từ đội ngũ, chính là Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng của Hồn Sư Tháp, sau lưng ông ta là Khô Trần, Hà Chấn hai vị đại phó hội trưởng, đằng sau nữa là một đoàn trưởng lão đông đảo vây quanh, thanh thế cực lớn.
Phù Quang Đại Hội là điển lễ long trọng mười năm mới tổ chức một lần ở liên minh thập tam quốc, chia thành hai cấp bậc tổ cường giả và tổ thiên tài, là cuộc so tài quy mô lớn nhất của luyện hồn sư liên minh thập tam quốc.
Bởi vậy nhóm luyện hồn sư đứng đầu Lưu Vân Quốc Hồn Sư Tháp đều sẽ đến nơi tổ chức trước, tiến hành so đấu cùng rất nhiều luyện hồn sư trong liên minh thập tam quốc.
Mà năm vị trí trong tổ cường giả của Lưu Vân Quốc đều là nhân vật mạnh nhất đứng đầu Hồn Sư Tháp, người lĩnh đội đương nhiên chính là Hồn Sư Tháp hội trưởng Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, Khô Trần phó hội trưởng và Hà Chấn phó hội trưởng mỗi người một vị trí, ngoài ra hai suất còn lại cũng giao cho hai vị trưởng lão đứng đầu Hồn Sư Tháp, cảnh giới luyện hồn sư của hai người này đều là tam phẩm đỉnh phong, trong Hồn Sư Tháp đứng hàng số một số hai, không phân cao thấp với Khô Trần trưởng lão trước khi đột phá.
Những người này đều là cao tầng trong Hồn Sư Tháp, bình thường tiềm tu trong tháp, luyện hồn sư bình thường căn bản rất ít khi nhìn thấy họ, nay họ đồng thời xuất hiện lập tức dẫn đến một trận rối loạn, cơ hồ tất cả luyện hồn sư đều chen nhau đi lên, nhao nhao hành lễ, cung kính vô cùng.
- Ở đây đang có chuyện gì?
Nhìn thấy Diệp Huyền bị đám người vây quanh ở giữa, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng không khỏi lạnh giọng mở miệng, ngữ khí nghiêm khắc, ánh mắt lãnh liệt quét qua đám người đến mức cả đám run rẩy trong lòng. Sau đó, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng bước vài bước đến trước mặt Diệp Huyền, khuôn mặt lãnh khốc như hàn băng lập tức cười tươi roi rói:
- Diệp Huyền đại sư, ngươi đến rồi à?
- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi đến sớm quá.
Khô Trần đi lên cho hắn một cái ôm nồng nhiệt.
- Vị này chính là Diệp Huyền đại sư đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà.
Hà Chấn phó hội trưởng lần đầu tiên gặp Diệp Huyền cũng cười tươi như hoa, nhiệt tình thân mật.
- Diệp Huyền đại sư, đợi lâu rồi.
- Bọn ta thật xấu hổ quá, thế mà lại để đại sư phải chờ ở đây.
Các trưởng lão Hồn Sư Tháp còn lại cũng thi nhau lên tiếng rất sôi nổi.
Thân là những người đứng trên cao tầng của Hồn Sư Tháp, bọn họ đều biết nội tình, biết Diệp Huyền chữa khỏi bệnh nặng nhiều năm hành hạ bệ hạ mà ai cũng bó tay, là một luyện dược sư cực kì cường đại. Hơn nữa việc Khô Trần trưởng lão đột phá được cũng có quan hệ mật thiết với người tên là Diệp Huyền này. Càng kinh người hơn, Khô Trần trưởng lão thường xuyên được dịp trao đổi với Diệp Huyền, tạo nghệ về mặt luyện hồn không ngừng ngày một tăng cao, tuy rằng mới đột phá tứ phẩm được có một năm, nhưng thủ pháp thi triển ra lại chẳng cần Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng phải nhường nhịn nhiều. Tất thảy những điều đó khiến các trưởng lão này đều hâm mộ vô cùng, một đám chỉ chờ có cơ hội để xây dựng quan hệ tốt với Diệp Huyền, khiến cho cảnh giới luyện hồn của mình được thăng tiến thêm.
Bởi vậy người này còn nhiệt tình hơn cả người kia, ôm ấp bắt tay đủ hết.
Một màn này khiến cho tất cả luyện hồn sư ở đây trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt dại ra, chẳng hiểu gì cả.
Hôm nay các vị trưởng lão đều bị làm sao vậy?
Các luyện hồn sư ở đây không phải là chưa từng nghe qua tên tuổi của Diệp Huyền, biết hắn dường như có quan hệ vô cùng tốt với vương thất và cực kì hợp ý với mỗi vị vương tử. Thế nhưng những vị luyện hồn sư địa vị cao quý nhất Thiên Huyền đại lục, các vị trưởng lão này đây đều quyền cao chức trọng, cho dù nhìn thấy vương tử cũng vẫn cao ngạo như thường, sao giờ nhìn thấy Diệp Huyền này lại nhiệt tình đến như thế?
Điều làm cho họ giật mình nhất là biểu hiện của Hà Chấn phó hội trưởng, người này trước nay thiết diện vô tư, có danh hiệu lãnh diện phán quan trong Hồn Sư Tháp, một khi gặp luyện hồn sư nào làm trái kỉ luật, ông tuyệt đối nghiêm trị không tha, bởi vậy cơ hồ toàn bộ luyện hồn sư trong Hồn Sư Tháp đều vừa kính vừa sợ ông ta. Trong ấn tượng của mọi người, Hà Chấn chưa bao giờ cười, chẳng ngờ lúc này nhìn thấy Diệp Huyền thì lại để lộ hai lúm đồng tiền tươi rói, làm cho cả đám sợ ngây cả người.
Người hiểu rõ Hà Chấn nhất vẫn là Hà Từ Đình con trai ông ta, thấy nụ cười trên mặt phụ thân, cảm giác không ổn từ từ nổi lên trong lòng Hà Từ Đình.
Sau một hồi hàn huyên thăm hỏi.
- Ban nãy mọi người xúm vào ở đây rốt cuộc là để làm gì thế?
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng quét mắt qua đám đông luyện hồn sư, lại hỏi lại vấn đề ông ta nghi hoặc ban nãy.
Lúc này thì đám luyện hồn sư làm sao còn dám nói gì nữa, người này liếc người kia, liếc qua liếc lại, đều thành người câm.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, là thế này...
Thấy cảnh tượng ấy, Vân Ngạo Tuyết vừa mới định giải thích thì bị Diệp Huyền ngăn lại, sau đó hắn cười nhẹ bảo rằng:
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, là thế này, những luyện hồn sư ở nơi này của ngài tựa hồ không ủng hộ việc ta đạt được một vị trí tham dự Phù Quang Đại Hội, ai cũng muốn kiểm tra thử thách ta, ta nghĩ một lúc thì thấy chung quy thời gian ta đạt được tư cách luyện hồn sư nhất phẩm đúng là chưa dài thật, không bằng các ngài để lại vị trí này cho các tinh anh khác trong Hồn Sư Tháp đi, ta đây vừa hay cũng được yên tĩnh.
Diệp Huyền nhẹ nhàng bâng quơ nói.
- Làm sao có thể như vậy được!
Diệp Huyền vừa nói xong, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đã lo sốt vó, vội vàng mở miệng cản lại. Chợt sắc mặt ông ta trầm xuống, ánh mắt quét qua đám người trong đại sảnh, lạnh giọng hỏi:
- Ban nãy, là ai không hài lòng với danh sách người tham gia Phù Quang Đại Hội, nói muốn kiểm tra thử thách Diệp Huyền đại sư? Mau đứng ra đây cho lão phu.
Chương 442 Dẹp yên sóng gió (1)
Lời nói của Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng giống như sét đánh, nháy mắt liền vang vọng khắp đại sảnh, khiến cho lỗ tai mọi người ù lên, trong lòng hoảng sợ.
Ở Hồn Sư Tháp lâu như vậy rồi, lần đầu tiên bọn họ mới nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng luôn luôn ôn hòa cư nhiên lại nổi giận lớn tới mức này.
- Sao hả, không có ai dám đứng ra à?
Ba!
Trong nháy mắt, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Hà Từ Đình.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ta…..
Trái tim Hà Từ Đình trầm xuống, mở miệng mấp máy, nhưng lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nhìn về phía phụ thân Hà Chấn của mình cầu xin giúp đỡ.
Đông Phương Ngôn Ngữ cũng nhìn về phía Hà Chấn, ngữ khí cũng mềm xuống:
- Hà phó hội trưởng, đây cũng là con trai của ngươi, vẫn là do ngươi tới hỏi đi.
Ánh mắt của Hà Chấn phó hội trưởng cũng trở nên lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Hà Từ Đình thì trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, chợt hỏi:
- Từ Đình, chẳng lẽ ngươi thật sự nói như vậy hay sao?
- Phụ thân, chuyện không phải như vậy đâu.
Hà Từ Đình lúc này rốt cuộc cũng kịp tỉnh táo lại, mở miệng nói:
- Phụ thân à, Diệp Huyền này chỉ mới đạt được tư cách luyện hồn sư nhất phẩm hơn một năm thôi, lại lấy được một suất dự thi, còn rất nhiều những luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong khác của Hồn Sư Tháp chúng ta đều không đạt được tư cách nào, trong lòng có điều oán niệm. Ta cũng là vì cảm thấy tò mò cho nên mới muốn luận bàn với hắn một phen để xác minh thực lực của hắn một cái mà thôi, nào ngờ hắn nói năng bất kính với ta, ngôn từ ngạo mạn, cho nên ta mới dùng ngữ khí hơi nặng một chút, cũng không phải ta hoài nghi về quyết định của hội trưởng đại nhân và các ngài, kính xin các vị đại nhân đừng hiểu lầm.
- Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì chứ, còn không mau xin lỗi cho ta!
Hà Chấn quát lạnh, dọa cho Hà Từ Đình sợ giật thót.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, Hà Từ Đình vẫn luôn rất sợ phụ thân lúc này bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, vừa rồi là do ta đường đột, với ánh mắt của hội trưởng và mọi người, chọn ngươi vào đội ngũ thiên tài tự nhiên là có dụng ý riêng của bọn họ, chuyện vừa rồi, xin ngươi đừng để trong lòng, ta cũng là vì suy nghĩ cho cả đội ngũ, dù sao thì làm đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, người mạnh nhất tổ thiên tài của Hồn Sư Tháp, ta cũng phải tìm hiểu một chút về thực lực của mỗi người trong đội ngũ một chút.
Nói tới đây, gã cười nhạt một tiếng, trên mặt cũng khôi phục vẻ trấn định và tự tin như cũ.
Lúc đầu ngữ khí của Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng vô cùng nghiêm khác, nhưng sau khi biết được là mình thì ngữ khí lại lập tức trở nên ôn hòa, rõ ràng là mình rất có trọng lượng trong lòng Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, nhất định sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh này mà trách phạt gì mình.
Nghĩ cũng đúng thôi, mình dẫu sao cũng là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, phụ thân cũng là phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp, lúc trước sở dĩ bọn họ khách khí với Diệp Huyền như vậy cũng là vì nể mặt bệ hạ mà thôi, sau này lại tức giận cũng là vì hành vi của mình có chút tổn hại tới uy nghiêm của bọn họ, giờ mình nói mấy câu xuôi tai một chút thì nhất định sẽ bỏ qua hết.
Mà phụ thân nghiêm khắc như vậy rõ ràng cũng là vì tìm một bậc thang để đi xuống, cho nên mình nói vài câu như vậy thì chắc gã sẽ không giận nữa, ở trước mặt nhiều luyện hồn sư như vậy cũng có bậc thang đi xuống.
- Tên súc sinh nhà ngươi, tới lúc này rồi mà còn không biết hối cải nữa.
Chỉ là khiến cho Hà Từ Đình không thể ngờ chính là vị phụ thân luôn yêu thương gã có thừa, sau khi nghe thấy những lời gã nói thì lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó tát một cái từ sau, chỉ nghe vang lên một tiếng bốp thật lớn, Hà Từ Đình bị đập bay ra ngoài, cả người rơi mạnh xuống đất, có máu tươi rỉ ra khóe miệng.
- Phụ thân, người… ta….
Hà Từ Đình ôm mặt, mở to hai mắt nhìn phụ thân của mình, vẻ mặt không dám tin, đầu óc cũng choáng váng.
- Đồ chết giẫm này, ngươi dám nghi ngờ tu vi của Diệp Huyền đại sư, còn dám tự xưng là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp! Hừ, sao lão tử lại sinh ra tên tiểu tử chết tiệt không có mắt nhìn như ngươi chứ!
Hà Chấn nháy mắt liền mắng ầm lên, mặt mũi đỏ gay, vẻ mặt vô cùng tức giận, vừa luôn miệng lải nhải vừa bước lên tẩn cho Hà Từ Đình một trận, ra tay hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi run lẩy bẩy, kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra là Hà Chấn phó hội trưởng thật sự nổi giận, xuống tay độc ác không giống như đang giả vờ giả vịt.
Tất cả mọi người ở đây nhìn mà ngây ra, bọn họ thật không hiểu nổi Hà Chấn này, tuy rằng ông luôn mặt lạnh nghiêm khắc, nhưng đối với đứa con Hà Từ Đình này của mình thì luôn yêu thương có thừa, đặt trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Sở dĩ Hà Từ Đình có thể hai mươi bốn tuổi trở thành luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, cũng có liên quan tới Hà Chấn phó hội trưởng dùng đại lượng tài nguyên bồi dưỡng, mọi người thật sự không hiểu nổi, vì sao thái độ của Hà Chấn phó hội trưởng hôm nay lại quay ngoắt một trời một vực thế này, ra tay với con trai mình hung ác tới vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền, trong lòng thầm sợ hãi, Diệp Huyền này rốt cuộc có địa vị gì mà có thể khiến cho Hà Chấn vì hắn làm ra chuyện như vậy chứ?
Mà người đần ra không hiểu gì nhất chính là bản thân Hà Từ Đình, gã lớn tới như vậy, lần đầu tiên bị Hà Chấn đánh tới cỡ này.
- Phụ thân, ta… ta…
Bị Hà Chấn nện cho một trận như vậy, Hà Từ Đình hoàn toàn choáng váng, mặt sưng phù lên như đầu heo, hàm răng cũng bay mất mấy cái, trong miệng vẫn còn phun máu, hai mắt bầm đen phù lên như bánh bao.
- Ngươi cái gì mà ngươi, hôm nay nếu như ngươi không xin lỗi Diệp Huyền đại sư cho đàng hoàng thì ta không có đứa con trai như ngươi!
Hà Chấn tức giận mắng, chỉ chớp mắt, trên gương mặt lạnh lùng liền lộ ra nụ cười, quay sang Diệp Huyền nói:
- Diệp Huyền đại sư, tiểu nhi không hiểu chuyện, lão phu đã dạy cho hắn một bài học nhớ đời rồi, xin đại sư rộng lòng thứ lỗi.
Thái độ dành cho Diệp Huyền kia khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm không hiểu gì hết.
Chương 443 Dẹp yên sóng gió (2)
Trong lòng Hà Chấn lúc này đã thầm mắng đứa con trai ngu ngốc của ông muốn chết rồi, mặc dù ông là phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp, nhưng kỳ thật cũng giống như Khô Trần trưởng lão trước khi đột phá vậy, chỉ là luyện hồn sư tam phẩm đỉnh phong mà thôi, sở dĩ ông có thể đảm nhiệm chức phó hội trưởng là bởi vì ông làm việc nghiêm túc, quản chuyện hành chính lại có thủ đoạn, cho nên mới được Đông Phương Ngôn Ngữ đề bạt thành phó hội trưởng.
Mà trình độ luyện hồn sư thật sự của ông thì xêm xêm với Khô Trần trưởng lão trước khi đột phá, thuộc về cái loại chỉ cách một bước nhỏ nhưng một mực không cách nào đột phá tới tứ phẩm được….
Chỉ là khiến ông không ngờ chính là sau một lần bế quan thì Khô Trần trưởng lão cư nhiên lại đột phá tới tứ phẩm, được bệ hạ sắc phong làm phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp.
Đều là luyện hồn sư tam phẩm đỉnh phong, Hà Chấn liền phấn chấn tinh thần, tỉnh táo điều tra một lượt tất cả những chuyện diễn ra trước và sau khi Khô Trần trưởng lão đột phá, cuối cùng lại tập trung trên người Diệp Huyền. Theo như ông tìm hiểu thì việc Khô Trần trưởng lão đột phá tuyệt đối có liên quan tới Diệp Huyền, về sau điều tra kỹ hơn thì mới phát hiện là Diệp Huyền chỉ trợ giúp Khô Trần trưởng lão hoàn thiện cái trận pháp mà thôi, trong lòng Hà Chấn liền cảm thấy có chút mất mác.
Không ngờ sau này lại truyền ra tin tức Diệp Huyền chữa khỏi bệnh tình của Triệu Kính bệ hạ, khiến cho Hà Chấn cảm thấy rất hiếu kỳ, cuối cùng sau khi điều tra rõ ràng thì Hà Chấn lại khiếp sợ phát hiện, tuy rằng Khô Trần dựa vào trận pháp mà đột phá, nhưng sau mỗi lần trao đổi với Diệp Huyền xong thì ở phương diện luyện hồn đều có đề thăng và kiến giải kinh người, trong thời gian ngắn ngủi không tới một năm, tạo nghệ ở phương diện luyện hồn học cư nhiên không ngừng tăng lên, thậm chí còn gần bằng với Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, thậm chí còn sâu hơn Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng một bậc.
Trong lòng Hà Chấn hiểu rõ, tất cả những chuyện này nhất định là có liên quan với Diệp Huyền, cho nên mấy tháng mà Diệp Huyền rời đi, ông đều nghĩ hết đủ mọi cách để làm thân với Diệp Huyền, muốn Diệp Huyền chỉ điểm cho mình một phen, để cho ông có thể đột phá tam phẩm đỉnh phong bước vào tứ phẩm đỉnh phong.
Chỉ là ông thật không ngờ, ông còn chưa kịp làm thân với Diệp Huyền thì đứa con trai của mình cư nhiên lại đi đắc tội với đối phương, trong lòng Hà Chấn lập tức nghẹn một bụng lửa giận, cho nên mới có một màn bạo lực khi nãy.
- Diệp Huyền đại sư, đều là con trai ta không hiểu chuyện, ngươi cứ nói đi, mặc kệ đại sư muốn trừng phạt đứa con trai kia của ta thế nào đi nữa, Hà Chấn ta đều sẽ không chớp mắt một cái, bằng không thì ta sẽ không xứng đứng ở chỗ này.
Hà Chấn nói chuyện vô cùng nghiêm túc, đồng thời đá Hà Từ Đình một cái:
- Còn không mau xin lỗi Diệp Huyền đại sư cho ta.
Hà Từ Đình nhìn thấy phụ thân thật sự nổi giận, trong lúc nhất thời cũng bất chấp đau đớn toàn thân, vội vàng đứng lên, cắn răng, nén đau nói:
- Diệp Huyền đại sư, thật xin lỗi, ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta lần này đi.
Nói xong câu này, Hà Từ Đình hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, mặt mũi đỏ bừng, may mắn là gã bị đánh sưng vù thành đầu heo rồi cho nên người khác không nhìn ra.
Thân là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, gã đã bao giờ bị mất mặt như vậy trước mọi người đâu.
- Tên tiểu tử chết tiệt này, lớn giọng một chút ta không nghe thấy.
Nhìn thấy Hà Từ Đình tới lúc này rồi mà còn sĩ diện, Hà Chấn nhịn không được lại đá gã thêm một cước thật mạnh, lạnh giọng nói.
Trong lòng Hà Từ Đình cảm thấy xấu hổ muốn chết, lại phải lớn giọng xin lỗi lại lần nữa, bộ dạng chật vật khiến cho vô số luyện hồn sư xung quanh đều trợn mắt há mồm, trước kia Hà Từ Đình ở trước mặt bọn họ vĩnh viễn đều là vị đệ nhất thiên tài tao nhã, anh tuấn tiêu sái của Hồn Sư Tháp, nhưng hôm nay lại chật vật tới như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin một màn trước mặt này là thật.
- Diệp Huyền đại sư, tiểu nhi của ta không hiểu chuyện, ta cũng đã bắt hắn xin lỗi rồi, không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy như thế nào? Nếu như còn không hài lòng thì cứ việc nói ra.
Hà Chấn chân thành nói.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Hà Từ Đình một cái, thản nhiên nói:
- Nếu hắn đã xin lỗi rồi thì bỏ đi, nếu như không phải nể mặt Hà Chấn phó hội trưởng ngài thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Chút chuyện nhỏ như vậy Diệp Huyền vốn cũng không để trong lòng, cũng lười nói nhảm gì với tên Hà Từ Đình kia.
- Vậy thì đa tạ Diệp Huyền đại sư.
Hà Chấn vội vàng nói, thấy Diệp Huyền cũng không truy cứu nữa, trong lòng của ông không khỏi thở phào một hơi. Ông sợ nhất chính là Diệp Huyền để cho Hà Từ Đình mất đi tư cách dự thi, mất đi cơ hội tham dự Phù Quang Đại Hội lần này, về phần vết thương do bị mình đánh, tuy rằng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần không chết thì không thành vấn đề.
Một trận sóng gió từ đó biến thành không.
Đội ngũ nhanh chóng tập kết, bắt đầu xuất pháp.
Một nhóm đội ngũ luyện hồn sư mười mấy người rồng rắn nối đuôi nhau rời khỏi Hồn Sư Tháp.
Sau khi đi tới cửa hàng, đội ngũ của Triệu Kính bệ hạ đã sớm chờ ở bên ngoài cửa thành, nhìn thấy mấy người Diệp Huyền đi tới thì lập tức nhiệt tình bước lên nghênh đón.
Trong số nhiều người như vậy, người đầu tiên Triệu Kính thăm hỏi cũng không phải Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng của Hồn Sư Tháp mà là Diệp Huyền, một màn này càng khiến cho những luyện hồn sư còn lại ở đây âm thầm kinh hãi, cũng không dám hoài nghi hay bất mãn gì về tư cách dự thi của Diệp Huyền nữa.
Mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ đều là luyện hồn sư hàng đầu của Lưu Vân Quốc, cũng là trụ cột cường đại nhất của Lưu Vân Quốc, là hy vọng tương lai của bọn họ, vì cam đoan cho sự an toàn của đội ngũ, lần này Triệu Kính bệ hạ đã sắp xếp cho Sở Vân Phi tự mình dẫn đội, đi tới Thủy Vụ Sơn Mạch.
An bài như vậy cũng là vì đề phòng trên đường đi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bây giờ cách lúc diễn ra Phù Quang Đại Hội còn gần một tháng, vì đề phòng tới trễ, cho nên sau khi hàn huyên một lát thì đội ngũ liền nhanh chóng rời khỏi vương thành.
Vị trí của Phù Quang bí cảnh chính là nằm trong một thâm sơn ở phía đông bắc của liên minh thập tam quốc, bởi vậy cho nên mỗi lần tổ chức Phù Quang Đại Hội đều tổ chức ở bên trong Thủy Vụ Sơn Mạch, còn nơi đội ngũ các bên tập trung chính là Thiên Kim Quốc ở gần Thủy Vụ Sơn Mạch.
Chương 444 Huyền Minh Thạch (1)
Thiên Kim Quốc này là một trong ngũ đại cường quốc của liên minh thập tam quốc, tuy rằng khu vực này có tên gọi là liên minh thập tam quốc, nhưng kỳ thật cũng không phải chỉ có mười ba quốc gia, chỉ vì trong này có mười ba vương quốc so ra tương đối mạnh nhất, ngoại trừ mười ba vương quốc này ra thì còn có Chư Quốc và Công Quốc, những vương quốc nhỏ nằm ở trong khu vực này, thậm chí có một vài tiểu quốc có diện tích còn nhỏ hơn cả lãnh địa Thiên Húc hành tỉnh của Diệp Huyền.
Mà ở trong mười ba vương quốc này có năm cường quốc, theo thứ tự là Thiên Kim Quốc, Hỏa Ô Quốc, Thạch Chân Quốc, Lưu Vân Quốc và Đông Thăng Quốc, tám vương quốc khác trong liên minh thập tam quốc đều yếu hơn so với ngũ đại cường quốc một chút, bởi vậy cho nên mỗi lần, quán quân đều sinh ra ở trong ngũ đại vương quốc này, rất ít khi có ngoại lệ.
Tuy rằng Lưu Vân Quốc nằm trong ngũ đại cường quốc, nhưng luận thực lực tổng thể thì lại chỉ có thể xếp vào hàng thứ tư thứ năm, bất phân cao thấp với Hỏa Ô Quốc, nhưng thực lực lại yếu hơn so với Đông Thăng Quốc và Thạch Chân Quốc, về phần Thiên Kim Quốc thì vẫn luôn là bá chủ trong liên minh thập tam quốc.
Trên đường đi, sau khi trải qua chuyện ở Hồn Sư Tháp, thái độ của toàn bộ đội ngũ luyện hồn sư đối với Diệp Huyền liền triệt để thay đổi hẳn, ánh mắt của những tuyển thủ trẻ tuổi nhìn về phía Diệp Huyền đều vô cùng kính sợ, ngay cả người luôn kiêu căng ngạo mạn như Hà Từ Đình cũng chỉ ru rú bên trong xe ngựa của mình, một mực không ra ngoài.
Đối với ánh mắt kính sợ của rất nhiều luyện hồn sư, Diệp Huyền cũng lười để ý tới, một mình ngồi trong xe ngựa của mình tu luyện, thỉnh thoảng mấy người Sở Vân Phi và Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng lại tới bàn bạc, lúc đó hắn mới có thể dừng tu luyện lại để trao đổi một phen.
Nói là trao đổi, kỳ thật mỗi khi Diệp Huyền nói chuyện với mấy người Sở Vân Phi và Đông Phương Ngôn Ngữ thì toàn toàn là do Diệp Huyền chỉ bảo, mỗi một câu Diệp Huyền nói ra đều giống như có ma lực, khiến cho rất nhiều trưởng lão và cao tầng của Hồn Sư Tháp đều phải suy nghĩ một trận, lấy được không ít chỗ tốt.
Trải qua một tháng đi đường, đội ngũ của mấy người Diệp Huyền rốt cuộc đi tới thành thị tổ chức đại hội ở Thiên Kim Quốc là Mai Lý Thành một tuần trước khi đại hội diễn ra.
Mai Lý Thành là một thành thị biên cảnh của Thiên Kim Quốc, cũng là tòa thành thị lớn duy nhất nằm gần Phù Quang bí cảnh, xuất phát từ Mai Lý Thành, đi hơn ngàn dặm về phía đông chính là Thủy Vụ Sơn Mạch nổi tiếng vô cùng nguy hiểm.
Đội ngũ luyện hồn sư tới từ liên minh thập tam quốc, sẽ tập hợp ở nơi này, sau đó lại tiếp tục cùng nhau lên đường đi tới Thủy Vụ Sơn Mạch để thi đấu.
Thân là nơi tổ chức Phù Quang Đại Hội nhiều lần, Thiên Kim Quốc đã sớm chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ngay khi đội ngũ của mấy người Diệp Huyền vừa mới đi tới thi đã được mời đi vào trong một tòa phủ đệ xa hoa, bên trong phủ đệ này, khắp nơi đều là từng tòa đình viện riêng lẻ, hiển nhiên là an bài cho các tuyển thủ của các quốc gia dùng.
Còn bảy ngày nữa Phù Quang bí cảnh sẽ bắt đầu, bởi vậy cho nên những đội ngũ tham gia thi đấu từ các quốc gia ba ngày nữa sẽ xuất phát.
- Diệp Huyền, có muốn đi dạo một vòng Mai Lý Thành hay không?
Sắp xếp đội ngũ xong xuôi thì Vân Ngạo Tuyết liền đi tới gian phòng của Diệp Huyền:
- Nghe nói ở Mai Lý Thành này, mấy ngày nay đều sẽ tổ chức những tràng đấu giá hội lớn, trong đấu giá hội thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện đủ loại kỳ trân dị vật, không bằng chúng ta cùng đi xem có được không?
Mỗi khi diễn ra Phù Quang Đại Hội, đều là lúc tất cả luyện hồn sư cường đại nhất của liên minh thập tam quốc tụ tập, những thương hội của Thiên Kim Quốc và liên minh thập tam quốc đương nhiên sẽ nắm chắc lấy cơ hội này, mỗi ngày sẽ cử hành một tràng đấu giá hội quy mô lớn ở trong Mai Lý Thành, những bảo vật xuất hiện bên trong bình thường đều xa hoa đắt đỏ và quý hiếm hơn so với những đấu giá hội bình thường, những bảo vật áp trục thấp nhất cũng là dị bảo lục giai, đủ khả năng hấp dẫn tất cả luyện hồn sư ở trong Mai Lý Thành.
Đừng nói là tuyển thủ thiên tài như Vân Ngạo Tuyết, cho dù là luyện hồn sư cự phách như hội trưởng Đông Phương Ngôn Ngữ, phó hội trưởng Khô Trần, cũng sẽ tới đấu giá hội xem thử, hoặc đấu giá chú đồ, quả thật là vô cùng náo nhiệt.
Bất quá Diệp Huyền cũng vẫn cự tuyệt, chỉ còn một tuần nữa là tới lúc Phù Quang Đại Hội diễn ra, hắn cần phải chuẩn bị một chút, không rảnh để làm những chuyện khác.
Huống hồ gì, hắn chiếm được trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo rồi, bây giờ cũng không thiếu tài nguyên gì, loại đấu giá hội kiểu này, căn bản không hấp dẫn được hắn.
Trở lại gian phòng của mình, Diệp Huyền bắt đầu công đoạn chuẩn bị sau cuối, từ chỗ Khô Trần phó hội trưởng, hắn biết được một số điển cố ở Thủy Vụ Sơn Mạch kia, cùng với tình huống của các lần diễn ra Phù Quang Đại Hội trước kia, còn có danh sách luyện hồn sư thiên tài của các đại vương quốc trong liên minh thập tam quốc mấy năm bay, bao gồm cả tư liệu cường giả, cũng có vô cùng đầy đủ.
Đối với những luyện hồn sư thiên tài kia, Diệp Huyền chỉ xem qua đại khái rồi thôi, thứ hắn chú ý chính là cường giả trong liên minh thập tam quốc, cùng với lịch sử của Thủy Vụ Sơn Mạch này và tình huống của Phù Quang bí cảnh.
Từ những tài liệu như lục sắc hoa, Diệp Huyền có thể nhận ra, trình độ của Phù Quang bí cảnh này rất có thể cao hơn hẳn so với tưởng tượng của mình, chứ không phải là loại bí cảnh nhỏ bình thường, về phần rốt cuộc nó cao bao nhieu thì trước khi tiến vào bên trong, hắn tạm thời không cách nào phân biệt rõ ràng được.
Tốn thời gian hai ngày, Diệp Huyền rốt cuộc xem hết toàn bộ tư liệu của Phù Quang bí cảnh, sau khi trong lòng có chỗ hiểu rõ về nó, lúc này hắn mới đi ra khỏi phòng của mình, đi ra đường cái của Mai Lý Thành.
Trên đường cái, người tới người đi, vô cùng náo nhiệt, Diệp Huyền chỉ tùy tiện đi dạo một vòng.
So với vương thành của Lưu Vân Quốc thì mặc dù kiến trúc trong Mai Lý Thành này không xa hoa lắm, nhưng cái gì cần đều có đủ, vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là một ít cửa hàng, bên trong cư nhiên bán đủ thứ tài liệu mà luyện hồn sư cần dùng.
- A, cư nhiên là thủ tâm thảo!
Ở trên một vài quầy hàng, Diệp Huyền nhìn thấy vài cọng đăng bảo màu đen, giá bán đề chỉ có mười vạn huyền tệ, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Chương 445 Huyền Minh Thạch (2)
Thủ tâm thảo này là linh dược tứ giai, có tác dụng loại trừ một số loại độc tố đặc biệt, bởi vì điều kiện sinh trưởng của nó rất khắc nghiệt, cho nên ở một số nơi trên đại lục bình thường chỉ có thể dùng huyền thạch mới mua được, hơn nữa bình thường chính là có tiền cũng không mua được, về phần dùng huyền tệ thì căn bản không thể nào mua được.
Diệp Huyền không chút do dự liền mua hết toàn bộ thủ tâm thảo này, lúc này hắn rốt cuộc cũng phát hiện, nơi hoang vu hẻo lánh cũng có chỗ tốt của riêng nó.
Tuy rằng tài liệu bên trong liên minh thập tam quốc rất ít, rất nhiều thứ quý hiếm ở bên ngoài khó mà tìm thấy ở nơi này, nhưng cũng đồng dạng, một số thứ ở bên ngoài bị người ta tranh đoạt sứt đầu mẻ trán, ở nơi này lại rất ít người biết được tác dụng của nó, cũng ít khi cần dùng tới, cho nên sẽ bán với giá cực kỳ rẻ.
Có cơ hội tốt như vậy, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không bỏ qua, một đường đi dạo, chọn mua được một số thứ mà sau này hắn có thể dùng tới, ở bên ngoài tương đối trân quý, ở đây lại tương đối rẻ.
Dạo qua một số cửa hàng, thật đúng là khiến Diệp Huyền tìm được không ít thứ tốt.
Ở trước một cửa hàng, Diệp Huyền lại nhìn thấy vài viên Huyền Minh Thạch, đang đặt ở một xó, không ai thăm hỏi gì tới, hắn cảm thấy tâm động một chút lập tức bước lên, cẩn thận dò xét một phen, phát hiện quả thật chính là Huyền Minh Thạch, cố nén kích động trong lòng, mở miệng hỏi:
- Lão bản, mấy khối đá này bán như thế nào?
- Âm Phong Thạch, một vạn huyền tệ một khối.
Lão bản liếc qua một cái liền chậm rãi báo giá.
- Ta muốn mua hết năm khối này.
Diệp Huyền không chút do dự liền móc ra chi phiếu năm vạn huyền tệ, nhưng trong lòng thì lại âm thầm lắc đầu, lão bản này cư nhiên coi Huyền Minh Thạch thành Âm Phong Thạch, đúng là có mắt không tròng.
Huyền Minh Thạch là một loại tài liệu đặc biệt có thể ổn cố hồn lực của luyện hồn sư, luyện hồn sư tu luyện hồn lực, sẽ thường xuyên xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, khiến cho hồn lực sinh ra ba động, tẩu hỏa nhập ma, còn Huyền Minh Thạch lại có tác dụng có thể ổn cố hồn lực, chỉ cần điều phối thành chất lỏng, dùng nó trước khi tu luyện thì có thể khiến cho võ hồn của luyện hồn sư trở nên ổn cố hơn gấp mấy lần, chỉ cần không phải tu luyện loại hồn quyết đặc biệt quỷ dị nào đó, bình thường sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma.
Còn Âm Phong Thạch cũng là một loại tài liệu có thể tinh luyện ra âm thuộc tính chi lực, có thể dùng trong việc phối chế một số dược tề, tuy rằng cũng khá trân quý, nhưng so với Huyền Minh Thạch thì lại kém xa cả vạn dặm.
Hai thứ này rất giống nhau, người bình thường khó mà phân biệt được điểm khác nhau của hai loại, nhưng ở trên Thiên Huyền đại lục, đã có một cách xử lý vô cùng đơn giản, đó chính là dùng hồn lực thông qua một loại tần sóng nào đó xâm nhập vào bên trong, nếu như là Huyền Minh Thạch thì hồn lực sẽ có cảm giác như bị nghẽn lại, còn âm phong thạch thì lại không có loại cảm giác này.
Bất quá tính ra thì phương pháp như vậy ở nơi như liên minh thập tam quốc, cũng không có ai biết được, cũng vì bản thân của vị lão bản này là một vị luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong, nếu như ở trong liên minh thập tam quốc biết được cách này thì luyện hồn sư như gã không thể nào không biết điểm này được.
- Lão bản đợi đã!
Ngay lúc Diệp Huyền đang chuẩn bị gom hết năm khối Huyền Minh Thạch kia lại thì đột nhiên có vài tên thanh niên nhanh chóng bước tới, ánh mắt nhìn về phía Huyền Minh Thạch lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền có chút kinh hỉ lóe lên.
- Chúng ta muốn mua mấy khối đá này, lão bản, ngươi nói giá đi.
Một tên thanh niên trong số đó đứng chặn trước Huyền Minh Thạch, trầm giọng nói với lão bản kia.
- Các vị mấy khối đá này ta đã mua rồi, các ngươi làm như vậy có vẻ như không ổn lắm đâu.
Diệp Huyền nhíu mày nói.
- Hắn nói rất đúng, các vị, mấy khối Âm Phong Thạch này đúng là đã bị vị tiểu huynh đệ này mua rồi, nếu như các ngươi còn cần thì đợi mấy ngày nữa, có thêm một đợt Âm Phong Thạch chuyển tới thì ta sẽ bán cho các ngươi, hoặc là các ngươi thương lượng với vị tiểu huynh đệ kia đi.
Lão bản kia mở miệng nói.
Mấy người kia cũng không thèm nhìn tới Diệp Huyền một cái, ánh mắt không ngừng đánh giá Huyền Minh Thạch kia, sau đó chợt liếc nhìn nhau, thầm gật dầu, tên thanh niên lúc nãy vừa mở miệng chợt vung tay lên, dùng ngữ khí không cho phép thương lượng nói:
- Chúng ta muốn mua mấy khối Âm Phong Thạch này, như vầy đi, mặc kệ lúc trước hắn ra giá bao nhiêu, chúng ta đều trả gấp đôi, ngươi thấy vậy thì sao?
Trên mặt lão bản lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng mà vị tiểu huynh đệ này đã đưa tiền cho ta rồi, như vậy…
Nhìn thấy chi phiếu năm vạn tệ nằm trong tay lão bản kia, thanh niên nọ trực tiếp lấy ra chi phiếu mười vạn tệ ném lên quầy:
- Ta ra mười vạn huyền tệ, như vậy đủ rồi chứ?
- Tốt lắm, tốt lắm.
Lão bản vội vàng cầm lấy chi phiếu mười vạn huyền tệ kia, trả năm vạn huyền tệ lại cho Diệp Huyền:
- Tiểu huynh đệ, xin lỗi, mấy vị này ra giá cao hơn để mua mấy khối Âm Phong Thạch này, năm vạn huyền tệ này, ta trả lại cho ngươi.
Chỉ thấy Diệp Huyền căn bản không chịu cầm lấy chi phiếu kia, thừa dịp mấy người kia giao dịch liền bỏ hết mấy khối Huyền Minh Thạch này vào trong trữ vật giới chỉ, xoay người đi ra cửa.
- Tiểu tử, ngươi dám lấy đá của chúng ta, mau đứng lại đó cho ta.
Nhìn thấy những gì Diệp Huyền làm, tên thanh niên dẫn đầu lập tức hừ lạnh mở miệng.
Mấy tên thanh niên nháy mắt liền bao vây Diệp Huyền.
Tình huống xảy ra ở đây lập tức khiến cho những võ giả đang mua sắm ở xung quanh chú ý tới, cả đám xúm lại gần đó chờ xem.
- Tiểu tử, mau giao Âm Phong Thạch của chúng ta ra đây.
Một tên thanh niên lạnh lùng nói, ánh mắt hung ác.
Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Cái gì mà Âm Phong Thạch của các ngươi, đây rõ ràng là thứ ta đã mua, dựa vào cái gì mà phải giao ra, mau tránh ra cho ta, đừng có cản đường của ta.
- Thứ ngươi đã mua?
Mấy tên thanh niên kia khinh khỉnh liếc nhìn Diệp Huyền nói:
- Ngươi không thấy lão bản kia đã trả huyền phiếu lại cho ngươi rồi sao, bây giờ mấy khối Âm Phong Thạch này chính là đồ của bọn ta, mau ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không thì.. hừ hừ!
Nói xong thì một tên thanh niên lập tức lạnh giọng nói với lão bản kia:
- Lão bản, có phải ngươi đã bán Âm Phong Thạch này cho chúng ta rồi đúng không?
Hà Từ Đình lạnh lùng nhìn Lý Vạn Bằng một cái, rồi lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười lạnh bảo:
- Thế nào Diệp Huyền huynh đệ, hay là chúng ta tỉ thí một trận đơn giản đi, cũng là để cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Vèo một cái, ánh mắt mọi người lại tập trung trên người Diệp Huyền.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhướng mày, hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì đám người phía sau đại sảnh lại đột nhiên phân tán ra hai bên, một tiếng động lớn truyền tới, tiếng nói tràn ngập uy nghiêm vọng lại từ đằng sau họ:
- Có chuyện gì đây? Mọi người tụ tập cả ở đây làm gì thế?
Đám người tách ra, chỉ thấy một lão giả khí thế bất phàm đi ra từ đội ngũ, chính là Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng của Hồn Sư Tháp, sau lưng ông ta là Khô Trần, Hà Chấn hai vị đại phó hội trưởng, đằng sau nữa là một đoàn trưởng lão đông đảo vây quanh, thanh thế cực lớn.
Phù Quang Đại Hội là điển lễ long trọng mười năm mới tổ chức một lần ở liên minh thập tam quốc, chia thành hai cấp bậc tổ cường giả và tổ thiên tài, là cuộc so tài quy mô lớn nhất của luyện hồn sư liên minh thập tam quốc.
Bởi vậy nhóm luyện hồn sư đứng đầu Lưu Vân Quốc Hồn Sư Tháp đều sẽ đến nơi tổ chức trước, tiến hành so đấu cùng rất nhiều luyện hồn sư trong liên minh thập tam quốc.
Mà năm vị trí trong tổ cường giả của Lưu Vân Quốc đều là nhân vật mạnh nhất đứng đầu Hồn Sư Tháp, người lĩnh đội đương nhiên chính là Hồn Sư Tháp hội trưởng Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, Khô Trần phó hội trưởng và Hà Chấn phó hội trưởng mỗi người một vị trí, ngoài ra hai suất còn lại cũng giao cho hai vị trưởng lão đứng đầu Hồn Sư Tháp, cảnh giới luyện hồn sư của hai người này đều là tam phẩm đỉnh phong, trong Hồn Sư Tháp đứng hàng số một số hai, không phân cao thấp với Khô Trần trưởng lão trước khi đột phá.
Những người này đều là cao tầng trong Hồn Sư Tháp, bình thường tiềm tu trong tháp, luyện hồn sư bình thường căn bản rất ít khi nhìn thấy họ, nay họ đồng thời xuất hiện lập tức dẫn đến một trận rối loạn, cơ hồ tất cả luyện hồn sư đều chen nhau đi lên, nhao nhao hành lễ, cung kính vô cùng.
- Ở đây đang có chuyện gì?
Nhìn thấy Diệp Huyền bị đám người vây quanh ở giữa, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng không khỏi lạnh giọng mở miệng, ngữ khí nghiêm khắc, ánh mắt lãnh liệt quét qua đám người đến mức cả đám run rẩy trong lòng. Sau đó, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng bước vài bước đến trước mặt Diệp Huyền, khuôn mặt lãnh khốc như hàn băng lập tức cười tươi roi rói:
- Diệp Huyền đại sư, ngươi đến rồi à?
- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi đến sớm quá.
Khô Trần đi lên cho hắn một cái ôm nồng nhiệt.
- Vị này chính là Diệp Huyền đại sư đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà.
Hà Chấn phó hội trưởng lần đầu tiên gặp Diệp Huyền cũng cười tươi như hoa, nhiệt tình thân mật.
- Diệp Huyền đại sư, đợi lâu rồi.
- Bọn ta thật xấu hổ quá, thế mà lại để đại sư phải chờ ở đây.
Các trưởng lão Hồn Sư Tháp còn lại cũng thi nhau lên tiếng rất sôi nổi.
Thân là những người đứng trên cao tầng của Hồn Sư Tháp, bọn họ đều biết nội tình, biết Diệp Huyền chữa khỏi bệnh nặng nhiều năm hành hạ bệ hạ mà ai cũng bó tay, là một luyện dược sư cực kì cường đại. Hơn nữa việc Khô Trần trưởng lão đột phá được cũng có quan hệ mật thiết với người tên là Diệp Huyền này. Càng kinh người hơn, Khô Trần trưởng lão thường xuyên được dịp trao đổi với Diệp Huyền, tạo nghệ về mặt luyện hồn không ngừng ngày một tăng cao, tuy rằng mới đột phá tứ phẩm được có một năm, nhưng thủ pháp thi triển ra lại chẳng cần Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng phải nhường nhịn nhiều. Tất thảy những điều đó khiến các trưởng lão này đều hâm mộ vô cùng, một đám chỉ chờ có cơ hội để xây dựng quan hệ tốt với Diệp Huyền, khiến cho cảnh giới luyện hồn của mình được thăng tiến thêm.
Bởi vậy người này còn nhiệt tình hơn cả người kia, ôm ấp bắt tay đủ hết.
Một màn này khiến cho tất cả luyện hồn sư ở đây trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt dại ra, chẳng hiểu gì cả.
Hôm nay các vị trưởng lão đều bị làm sao vậy?
Các luyện hồn sư ở đây không phải là chưa từng nghe qua tên tuổi của Diệp Huyền, biết hắn dường như có quan hệ vô cùng tốt với vương thất và cực kì hợp ý với mỗi vị vương tử. Thế nhưng những vị luyện hồn sư địa vị cao quý nhất Thiên Huyền đại lục, các vị trưởng lão này đây đều quyền cao chức trọng, cho dù nhìn thấy vương tử cũng vẫn cao ngạo như thường, sao giờ nhìn thấy Diệp Huyền này lại nhiệt tình đến như thế?
Điều làm cho họ giật mình nhất là biểu hiện của Hà Chấn phó hội trưởng, người này trước nay thiết diện vô tư, có danh hiệu lãnh diện phán quan trong Hồn Sư Tháp, một khi gặp luyện hồn sư nào làm trái kỉ luật, ông tuyệt đối nghiêm trị không tha, bởi vậy cơ hồ toàn bộ luyện hồn sư trong Hồn Sư Tháp đều vừa kính vừa sợ ông ta. Trong ấn tượng của mọi người, Hà Chấn chưa bao giờ cười, chẳng ngờ lúc này nhìn thấy Diệp Huyền thì lại để lộ hai lúm đồng tiền tươi rói, làm cho cả đám sợ ngây cả người.
Người hiểu rõ Hà Chấn nhất vẫn là Hà Từ Đình con trai ông ta, thấy nụ cười trên mặt phụ thân, cảm giác không ổn từ từ nổi lên trong lòng Hà Từ Đình.
Sau một hồi hàn huyên thăm hỏi.
- Ban nãy mọi người xúm vào ở đây rốt cuộc là để làm gì thế?
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng quét mắt qua đám đông luyện hồn sư, lại hỏi lại vấn đề ông ta nghi hoặc ban nãy.
Lúc này thì đám luyện hồn sư làm sao còn dám nói gì nữa, người này liếc người kia, liếc qua liếc lại, đều thành người câm.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, là thế này...
Thấy cảnh tượng ấy, Vân Ngạo Tuyết vừa mới định giải thích thì bị Diệp Huyền ngăn lại, sau đó hắn cười nhẹ bảo rằng:
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, là thế này, những luyện hồn sư ở nơi này của ngài tựa hồ không ủng hộ việc ta đạt được một vị trí tham dự Phù Quang Đại Hội, ai cũng muốn kiểm tra thử thách ta, ta nghĩ một lúc thì thấy chung quy thời gian ta đạt được tư cách luyện hồn sư nhất phẩm đúng là chưa dài thật, không bằng các ngài để lại vị trí này cho các tinh anh khác trong Hồn Sư Tháp đi, ta đây vừa hay cũng được yên tĩnh.
Diệp Huyền nhẹ nhàng bâng quơ nói.
- Làm sao có thể như vậy được!
Diệp Huyền vừa nói xong, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đã lo sốt vó, vội vàng mở miệng cản lại. Chợt sắc mặt ông ta trầm xuống, ánh mắt quét qua đám người trong đại sảnh, lạnh giọng hỏi:
- Ban nãy, là ai không hài lòng với danh sách người tham gia Phù Quang Đại Hội, nói muốn kiểm tra thử thách Diệp Huyền đại sư? Mau đứng ra đây cho lão phu.
Chương 442 Dẹp yên sóng gió (1)
Lời nói của Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng giống như sét đánh, nháy mắt liền vang vọng khắp đại sảnh, khiến cho lỗ tai mọi người ù lên, trong lòng hoảng sợ.
Ở Hồn Sư Tháp lâu như vậy rồi, lần đầu tiên bọn họ mới nhìn thấy Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng luôn luôn ôn hòa cư nhiên lại nổi giận lớn tới mức này.
- Sao hả, không có ai dám đứng ra à?
Ba!
Trong nháy mắt, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Hà Từ Đình.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ta…..
Trái tim Hà Từ Đình trầm xuống, mở miệng mấp máy, nhưng lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể nhìn về phía phụ thân Hà Chấn của mình cầu xin giúp đỡ.
Đông Phương Ngôn Ngữ cũng nhìn về phía Hà Chấn, ngữ khí cũng mềm xuống:
- Hà phó hội trưởng, đây cũng là con trai của ngươi, vẫn là do ngươi tới hỏi đi.
Ánh mắt của Hà Chấn phó hội trưởng cũng trở nên lạnh lùng, sau khi nhìn thấy Hà Từ Đình thì trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, chợt hỏi:
- Từ Đình, chẳng lẽ ngươi thật sự nói như vậy hay sao?
- Phụ thân, chuyện không phải như vậy đâu.
Hà Từ Đình lúc này rốt cuộc cũng kịp tỉnh táo lại, mở miệng nói:
- Phụ thân à, Diệp Huyền này chỉ mới đạt được tư cách luyện hồn sư nhất phẩm hơn một năm thôi, lại lấy được một suất dự thi, còn rất nhiều những luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong khác của Hồn Sư Tháp chúng ta đều không đạt được tư cách nào, trong lòng có điều oán niệm. Ta cũng là vì cảm thấy tò mò cho nên mới muốn luận bàn với hắn một phen để xác minh thực lực của hắn một cái mà thôi, nào ngờ hắn nói năng bất kính với ta, ngôn từ ngạo mạn, cho nên ta mới dùng ngữ khí hơi nặng một chút, cũng không phải ta hoài nghi về quyết định của hội trưởng đại nhân và các ngài, kính xin các vị đại nhân đừng hiểu lầm.
- Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì chứ, còn không mau xin lỗi cho ta!
Hà Chấn quát lạnh, dọa cho Hà Từ Đình sợ giật thót.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, Hà Từ Đình vẫn luôn rất sợ phụ thân lúc này bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, vừa rồi là do ta đường đột, với ánh mắt của hội trưởng và mọi người, chọn ngươi vào đội ngũ thiên tài tự nhiên là có dụng ý riêng của bọn họ, chuyện vừa rồi, xin ngươi đừng để trong lòng, ta cũng là vì suy nghĩ cho cả đội ngũ, dù sao thì làm đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, người mạnh nhất tổ thiên tài của Hồn Sư Tháp, ta cũng phải tìm hiểu một chút về thực lực của mỗi người trong đội ngũ một chút.
Nói tới đây, gã cười nhạt một tiếng, trên mặt cũng khôi phục vẻ trấn định và tự tin như cũ.
Lúc đầu ngữ khí của Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng vô cùng nghiêm khác, nhưng sau khi biết được là mình thì ngữ khí lại lập tức trở nên ôn hòa, rõ ràng là mình rất có trọng lượng trong lòng Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, nhất định sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh này mà trách phạt gì mình.
Nghĩ cũng đúng thôi, mình dẫu sao cũng là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, phụ thân cũng là phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp, lúc trước sở dĩ bọn họ khách khí với Diệp Huyền như vậy cũng là vì nể mặt bệ hạ mà thôi, sau này lại tức giận cũng là vì hành vi của mình có chút tổn hại tới uy nghiêm của bọn họ, giờ mình nói mấy câu xuôi tai một chút thì nhất định sẽ bỏ qua hết.
Mà phụ thân nghiêm khắc như vậy rõ ràng cũng là vì tìm một bậc thang để đi xuống, cho nên mình nói vài câu như vậy thì chắc gã sẽ không giận nữa, ở trước mặt nhiều luyện hồn sư như vậy cũng có bậc thang đi xuống.
- Tên súc sinh nhà ngươi, tới lúc này rồi mà còn không biết hối cải nữa.
Chỉ là khiến cho Hà Từ Đình không thể ngờ chính là vị phụ thân luôn yêu thương gã có thừa, sau khi nghe thấy những lời gã nói thì lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó tát một cái từ sau, chỉ nghe vang lên một tiếng bốp thật lớn, Hà Từ Đình bị đập bay ra ngoài, cả người rơi mạnh xuống đất, có máu tươi rỉ ra khóe miệng.
- Phụ thân, người… ta….
Hà Từ Đình ôm mặt, mở to hai mắt nhìn phụ thân của mình, vẻ mặt không dám tin, đầu óc cũng choáng váng.
- Đồ chết giẫm này, ngươi dám nghi ngờ tu vi của Diệp Huyền đại sư, còn dám tự xưng là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp! Hừ, sao lão tử lại sinh ra tên tiểu tử chết tiệt không có mắt nhìn như ngươi chứ!
Hà Chấn nháy mắt liền mắng ầm lên, mặt mũi đỏ gay, vẻ mặt vô cùng tức giận, vừa luôn miệng lải nhải vừa bước lên tẩn cho Hà Từ Đình một trận, ra tay hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi run lẩy bẩy, kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra là Hà Chấn phó hội trưởng thật sự nổi giận, xuống tay độc ác không giống như đang giả vờ giả vịt.
Tất cả mọi người ở đây nhìn mà ngây ra, bọn họ thật không hiểu nổi Hà Chấn này, tuy rằng ông luôn mặt lạnh nghiêm khắc, nhưng đối với đứa con Hà Từ Đình này của mình thì luôn yêu thương có thừa, đặt trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Sở dĩ Hà Từ Đình có thể hai mươi bốn tuổi trở thành luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, cũng có liên quan tới Hà Chấn phó hội trưởng dùng đại lượng tài nguyên bồi dưỡng, mọi người thật sự không hiểu nổi, vì sao thái độ của Hà Chấn phó hội trưởng hôm nay lại quay ngoắt một trời một vực thế này, ra tay với con trai mình hung ác tới vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền, trong lòng thầm sợ hãi, Diệp Huyền này rốt cuộc có địa vị gì mà có thể khiến cho Hà Chấn vì hắn làm ra chuyện như vậy chứ?
Mà người đần ra không hiểu gì nhất chính là bản thân Hà Từ Đình, gã lớn tới như vậy, lần đầu tiên bị Hà Chấn đánh tới cỡ này.
- Phụ thân, ta… ta…
Bị Hà Chấn nện cho một trận như vậy, Hà Từ Đình hoàn toàn choáng váng, mặt sưng phù lên như đầu heo, hàm răng cũng bay mất mấy cái, trong miệng vẫn còn phun máu, hai mắt bầm đen phù lên như bánh bao.
- Ngươi cái gì mà ngươi, hôm nay nếu như ngươi không xin lỗi Diệp Huyền đại sư cho đàng hoàng thì ta không có đứa con trai như ngươi!
Hà Chấn tức giận mắng, chỉ chớp mắt, trên gương mặt lạnh lùng liền lộ ra nụ cười, quay sang Diệp Huyền nói:
- Diệp Huyền đại sư, tiểu nhi không hiểu chuyện, lão phu đã dạy cho hắn một bài học nhớ đời rồi, xin đại sư rộng lòng thứ lỗi.
Thái độ dành cho Diệp Huyền kia khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm không hiểu gì hết.
Chương 443 Dẹp yên sóng gió (2)
Trong lòng Hà Chấn lúc này đã thầm mắng đứa con trai ngu ngốc của ông muốn chết rồi, mặc dù ông là phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp, nhưng kỳ thật cũng giống như Khô Trần trưởng lão trước khi đột phá vậy, chỉ là luyện hồn sư tam phẩm đỉnh phong mà thôi, sở dĩ ông có thể đảm nhiệm chức phó hội trưởng là bởi vì ông làm việc nghiêm túc, quản chuyện hành chính lại có thủ đoạn, cho nên mới được Đông Phương Ngôn Ngữ đề bạt thành phó hội trưởng.
Mà trình độ luyện hồn sư thật sự của ông thì xêm xêm với Khô Trần trưởng lão trước khi đột phá, thuộc về cái loại chỉ cách một bước nhỏ nhưng một mực không cách nào đột phá tới tứ phẩm được….
Chỉ là khiến ông không ngờ chính là sau một lần bế quan thì Khô Trần trưởng lão cư nhiên lại đột phá tới tứ phẩm, được bệ hạ sắc phong làm phó hội trưởng của Hồn Sư Tháp.
Đều là luyện hồn sư tam phẩm đỉnh phong, Hà Chấn liền phấn chấn tinh thần, tỉnh táo điều tra một lượt tất cả những chuyện diễn ra trước và sau khi Khô Trần trưởng lão đột phá, cuối cùng lại tập trung trên người Diệp Huyền. Theo như ông tìm hiểu thì việc Khô Trần trưởng lão đột phá tuyệt đối có liên quan tới Diệp Huyền, về sau điều tra kỹ hơn thì mới phát hiện là Diệp Huyền chỉ trợ giúp Khô Trần trưởng lão hoàn thiện cái trận pháp mà thôi, trong lòng Hà Chấn liền cảm thấy có chút mất mác.
Không ngờ sau này lại truyền ra tin tức Diệp Huyền chữa khỏi bệnh tình của Triệu Kính bệ hạ, khiến cho Hà Chấn cảm thấy rất hiếu kỳ, cuối cùng sau khi điều tra rõ ràng thì Hà Chấn lại khiếp sợ phát hiện, tuy rằng Khô Trần dựa vào trận pháp mà đột phá, nhưng sau mỗi lần trao đổi với Diệp Huyền xong thì ở phương diện luyện hồn đều có đề thăng và kiến giải kinh người, trong thời gian ngắn ngủi không tới một năm, tạo nghệ ở phương diện luyện hồn học cư nhiên không ngừng tăng lên, thậm chí còn gần bằng với Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, thậm chí còn sâu hơn Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng một bậc.
Trong lòng Hà Chấn hiểu rõ, tất cả những chuyện này nhất định là có liên quan với Diệp Huyền, cho nên mấy tháng mà Diệp Huyền rời đi, ông đều nghĩ hết đủ mọi cách để làm thân với Diệp Huyền, muốn Diệp Huyền chỉ điểm cho mình một phen, để cho ông có thể đột phá tam phẩm đỉnh phong bước vào tứ phẩm đỉnh phong.
Chỉ là ông thật không ngờ, ông còn chưa kịp làm thân với Diệp Huyền thì đứa con trai của mình cư nhiên lại đi đắc tội với đối phương, trong lòng Hà Chấn lập tức nghẹn một bụng lửa giận, cho nên mới có một màn bạo lực khi nãy.
- Diệp Huyền đại sư, đều là con trai ta không hiểu chuyện, ngươi cứ nói đi, mặc kệ đại sư muốn trừng phạt đứa con trai kia của ta thế nào đi nữa, Hà Chấn ta đều sẽ không chớp mắt một cái, bằng không thì ta sẽ không xứng đứng ở chỗ này.
Hà Chấn nói chuyện vô cùng nghiêm túc, đồng thời đá Hà Từ Đình một cái:
- Còn không mau xin lỗi Diệp Huyền đại sư cho ta.
Hà Từ Đình nhìn thấy phụ thân thật sự nổi giận, trong lúc nhất thời cũng bất chấp đau đớn toàn thân, vội vàng đứng lên, cắn răng, nén đau nói:
- Diệp Huyền đại sư, thật xin lỗi, ta sai rồi, xin ngươi tha thứ cho ta lần này đi.
Nói xong câu này, Hà Từ Đình hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, mặt mũi đỏ bừng, may mắn là gã bị đánh sưng vù thành đầu heo rồi cho nên người khác không nhìn ra.
Thân là đệ nhất thiên tài của Hồn Sư Tháp, gã đã bao giờ bị mất mặt như vậy trước mọi người đâu.
- Tên tiểu tử chết tiệt này, lớn giọng một chút ta không nghe thấy.
Nhìn thấy Hà Từ Đình tới lúc này rồi mà còn sĩ diện, Hà Chấn nhịn không được lại đá gã thêm một cước thật mạnh, lạnh giọng nói.
Trong lòng Hà Từ Đình cảm thấy xấu hổ muốn chết, lại phải lớn giọng xin lỗi lại lần nữa, bộ dạng chật vật khiến cho vô số luyện hồn sư xung quanh đều trợn mắt há mồm, trước kia Hà Từ Đình ở trước mặt bọn họ vĩnh viễn đều là vị đệ nhất thiên tài tao nhã, anh tuấn tiêu sái của Hồn Sư Tháp, nhưng hôm nay lại chật vật tới như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin một màn trước mặt này là thật.
- Diệp Huyền đại sư, tiểu nhi của ta không hiểu chuyện, ta cũng đã bắt hắn xin lỗi rồi, không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy như thế nào? Nếu như còn không hài lòng thì cứ việc nói ra.
Hà Chấn chân thành nói.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Hà Từ Đình một cái, thản nhiên nói:
- Nếu hắn đã xin lỗi rồi thì bỏ đi, nếu như không phải nể mặt Hà Chấn phó hội trưởng ngài thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Chút chuyện nhỏ như vậy Diệp Huyền vốn cũng không để trong lòng, cũng lười nói nhảm gì với tên Hà Từ Đình kia.
- Vậy thì đa tạ Diệp Huyền đại sư.
Hà Chấn vội vàng nói, thấy Diệp Huyền cũng không truy cứu nữa, trong lòng của ông không khỏi thở phào một hơi. Ông sợ nhất chính là Diệp Huyền để cho Hà Từ Đình mất đi tư cách dự thi, mất đi cơ hội tham dự Phù Quang Đại Hội lần này, về phần vết thương do bị mình đánh, tuy rằng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần không chết thì không thành vấn đề.
Một trận sóng gió từ đó biến thành không.
Đội ngũ nhanh chóng tập kết, bắt đầu xuất pháp.
Một nhóm đội ngũ luyện hồn sư mười mấy người rồng rắn nối đuôi nhau rời khỏi Hồn Sư Tháp.
Sau khi đi tới cửa hàng, đội ngũ của Triệu Kính bệ hạ đã sớm chờ ở bên ngoài cửa thành, nhìn thấy mấy người Diệp Huyền đi tới thì lập tức nhiệt tình bước lên nghênh đón.
Trong số nhiều người như vậy, người đầu tiên Triệu Kính thăm hỏi cũng không phải Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng của Hồn Sư Tháp mà là Diệp Huyền, một màn này càng khiến cho những luyện hồn sư còn lại ở đây âm thầm kinh hãi, cũng không dám hoài nghi hay bất mãn gì về tư cách dự thi của Diệp Huyền nữa.
Mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ đều là luyện hồn sư hàng đầu của Lưu Vân Quốc, cũng là trụ cột cường đại nhất của Lưu Vân Quốc, là hy vọng tương lai của bọn họ, vì cam đoan cho sự an toàn của đội ngũ, lần này Triệu Kính bệ hạ đã sắp xếp cho Sở Vân Phi tự mình dẫn đội, đi tới Thủy Vụ Sơn Mạch.
An bài như vậy cũng là vì đề phòng trên đường đi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bây giờ cách lúc diễn ra Phù Quang Đại Hội còn gần một tháng, vì đề phòng tới trễ, cho nên sau khi hàn huyên một lát thì đội ngũ liền nhanh chóng rời khỏi vương thành.
Vị trí của Phù Quang bí cảnh chính là nằm trong một thâm sơn ở phía đông bắc của liên minh thập tam quốc, bởi vậy cho nên mỗi lần tổ chức Phù Quang Đại Hội đều tổ chức ở bên trong Thủy Vụ Sơn Mạch, còn nơi đội ngũ các bên tập trung chính là Thiên Kim Quốc ở gần Thủy Vụ Sơn Mạch.
Chương 444 Huyền Minh Thạch (1)
Thiên Kim Quốc này là một trong ngũ đại cường quốc của liên minh thập tam quốc, tuy rằng khu vực này có tên gọi là liên minh thập tam quốc, nhưng kỳ thật cũng không phải chỉ có mười ba quốc gia, chỉ vì trong này có mười ba vương quốc so ra tương đối mạnh nhất, ngoại trừ mười ba vương quốc này ra thì còn có Chư Quốc và Công Quốc, những vương quốc nhỏ nằm ở trong khu vực này, thậm chí có một vài tiểu quốc có diện tích còn nhỏ hơn cả lãnh địa Thiên Húc hành tỉnh của Diệp Huyền.
Mà ở trong mười ba vương quốc này có năm cường quốc, theo thứ tự là Thiên Kim Quốc, Hỏa Ô Quốc, Thạch Chân Quốc, Lưu Vân Quốc và Đông Thăng Quốc, tám vương quốc khác trong liên minh thập tam quốc đều yếu hơn so với ngũ đại cường quốc một chút, bởi vậy cho nên mỗi lần, quán quân đều sinh ra ở trong ngũ đại vương quốc này, rất ít khi có ngoại lệ.
Tuy rằng Lưu Vân Quốc nằm trong ngũ đại cường quốc, nhưng luận thực lực tổng thể thì lại chỉ có thể xếp vào hàng thứ tư thứ năm, bất phân cao thấp với Hỏa Ô Quốc, nhưng thực lực lại yếu hơn so với Đông Thăng Quốc và Thạch Chân Quốc, về phần Thiên Kim Quốc thì vẫn luôn là bá chủ trong liên minh thập tam quốc.
Trên đường đi, sau khi trải qua chuyện ở Hồn Sư Tháp, thái độ của toàn bộ đội ngũ luyện hồn sư đối với Diệp Huyền liền triệt để thay đổi hẳn, ánh mắt của những tuyển thủ trẻ tuổi nhìn về phía Diệp Huyền đều vô cùng kính sợ, ngay cả người luôn kiêu căng ngạo mạn như Hà Từ Đình cũng chỉ ru rú bên trong xe ngựa của mình, một mực không ra ngoài.
Đối với ánh mắt kính sợ của rất nhiều luyện hồn sư, Diệp Huyền cũng lười để ý tới, một mình ngồi trong xe ngựa của mình tu luyện, thỉnh thoảng mấy người Sở Vân Phi và Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng lại tới bàn bạc, lúc đó hắn mới có thể dừng tu luyện lại để trao đổi một phen.
Nói là trao đổi, kỳ thật mỗi khi Diệp Huyền nói chuyện với mấy người Sở Vân Phi và Đông Phương Ngôn Ngữ thì toàn toàn là do Diệp Huyền chỉ bảo, mỗi một câu Diệp Huyền nói ra đều giống như có ma lực, khiến cho rất nhiều trưởng lão và cao tầng của Hồn Sư Tháp đều phải suy nghĩ một trận, lấy được không ít chỗ tốt.
Trải qua một tháng đi đường, đội ngũ của mấy người Diệp Huyền rốt cuộc đi tới thành thị tổ chức đại hội ở Thiên Kim Quốc là Mai Lý Thành một tuần trước khi đại hội diễn ra.
Mai Lý Thành là một thành thị biên cảnh của Thiên Kim Quốc, cũng là tòa thành thị lớn duy nhất nằm gần Phù Quang bí cảnh, xuất phát từ Mai Lý Thành, đi hơn ngàn dặm về phía đông chính là Thủy Vụ Sơn Mạch nổi tiếng vô cùng nguy hiểm.
Đội ngũ luyện hồn sư tới từ liên minh thập tam quốc, sẽ tập hợp ở nơi này, sau đó lại tiếp tục cùng nhau lên đường đi tới Thủy Vụ Sơn Mạch để thi đấu.
Thân là nơi tổ chức Phù Quang Đại Hội nhiều lần, Thiên Kim Quốc đã sớm chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ngay khi đội ngũ của mấy người Diệp Huyền vừa mới đi tới thi đã được mời đi vào trong một tòa phủ đệ xa hoa, bên trong phủ đệ này, khắp nơi đều là từng tòa đình viện riêng lẻ, hiển nhiên là an bài cho các tuyển thủ của các quốc gia dùng.
Còn bảy ngày nữa Phù Quang bí cảnh sẽ bắt đầu, bởi vậy cho nên những đội ngũ tham gia thi đấu từ các quốc gia ba ngày nữa sẽ xuất phát.
- Diệp Huyền, có muốn đi dạo một vòng Mai Lý Thành hay không?
Sắp xếp đội ngũ xong xuôi thì Vân Ngạo Tuyết liền đi tới gian phòng của Diệp Huyền:
- Nghe nói ở Mai Lý Thành này, mấy ngày nay đều sẽ tổ chức những tràng đấu giá hội lớn, trong đấu giá hội thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện đủ loại kỳ trân dị vật, không bằng chúng ta cùng đi xem có được không?
Mỗi khi diễn ra Phù Quang Đại Hội, đều là lúc tất cả luyện hồn sư cường đại nhất của liên minh thập tam quốc tụ tập, những thương hội của Thiên Kim Quốc và liên minh thập tam quốc đương nhiên sẽ nắm chắc lấy cơ hội này, mỗi ngày sẽ cử hành một tràng đấu giá hội quy mô lớn ở trong Mai Lý Thành, những bảo vật xuất hiện bên trong bình thường đều xa hoa đắt đỏ và quý hiếm hơn so với những đấu giá hội bình thường, những bảo vật áp trục thấp nhất cũng là dị bảo lục giai, đủ khả năng hấp dẫn tất cả luyện hồn sư ở trong Mai Lý Thành.
Đừng nói là tuyển thủ thiên tài như Vân Ngạo Tuyết, cho dù là luyện hồn sư cự phách như hội trưởng Đông Phương Ngôn Ngữ, phó hội trưởng Khô Trần, cũng sẽ tới đấu giá hội xem thử, hoặc đấu giá chú đồ, quả thật là vô cùng náo nhiệt.
Bất quá Diệp Huyền cũng vẫn cự tuyệt, chỉ còn một tuần nữa là tới lúc Phù Quang Đại Hội diễn ra, hắn cần phải chuẩn bị một chút, không rảnh để làm những chuyện khác.
Huống hồ gì, hắn chiếm được trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo rồi, bây giờ cũng không thiếu tài nguyên gì, loại đấu giá hội kiểu này, căn bản không hấp dẫn được hắn.
Trở lại gian phòng của mình, Diệp Huyền bắt đầu công đoạn chuẩn bị sau cuối, từ chỗ Khô Trần phó hội trưởng, hắn biết được một số điển cố ở Thủy Vụ Sơn Mạch kia, cùng với tình huống của các lần diễn ra Phù Quang Đại Hội trước kia, còn có danh sách luyện hồn sư thiên tài của các đại vương quốc trong liên minh thập tam quốc mấy năm bay, bao gồm cả tư liệu cường giả, cũng có vô cùng đầy đủ.
Đối với những luyện hồn sư thiên tài kia, Diệp Huyền chỉ xem qua đại khái rồi thôi, thứ hắn chú ý chính là cường giả trong liên minh thập tam quốc, cùng với lịch sử của Thủy Vụ Sơn Mạch này và tình huống của Phù Quang bí cảnh.
Từ những tài liệu như lục sắc hoa, Diệp Huyền có thể nhận ra, trình độ của Phù Quang bí cảnh này rất có thể cao hơn hẳn so với tưởng tượng của mình, chứ không phải là loại bí cảnh nhỏ bình thường, về phần rốt cuộc nó cao bao nhieu thì trước khi tiến vào bên trong, hắn tạm thời không cách nào phân biệt rõ ràng được.
Tốn thời gian hai ngày, Diệp Huyền rốt cuộc xem hết toàn bộ tư liệu của Phù Quang bí cảnh, sau khi trong lòng có chỗ hiểu rõ về nó, lúc này hắn mới đi ra khỏi phòng của mình, đi ra đường cái của Mai Lý Thành.
Trên đường cái, người tới người đi, vô cùng náo nhiệt, Diệp Huyền chỉ tùy tiện đi dạo một vòng.
So với vương thành của Lưu Vân Quốc thì mặc dù kiến trúc trong Mai Lý Thành này không xa hoa lắm, nhưng cái gì cần đều có đủ, vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là một ít cửa hàng, bên trong cư nhiên bán đủ thứ tài liệu mà luyện hồn sư cần dùng.
- A, cư nhiên là thủ tâm thảo!
Ở trên một vài quầy hàng, Diệp Huyền nhìn thấy vài cọng đăng bảo màu đen, giá bán đề chỉ có mười vạn huyền tệ, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Chương 445 Huyền Minh Thạch (2)
Thủ tâm thảo này là linh dược tứ giai, có tác dụng loại trừ một số loại độc tố đặc biệt, bởi vì điều kiện sinh trưởng của nó rất khắc nghiệt, cho nên ở một số nơi trên đại lục bình thường chỉ có thể dùng huyền thạch mới mua được, hơn nữa bình thường chính là có tiền cũng không mua được, về phần dùng huyền tệ thì căn bản không thể nào mua được.
Diệp Huyền không chút do dự liền mua hết toàn bộ thủ tâm thảo này, lúc này hắn rốt cuộc cũng phát hiện, nơi hoang vu hẻo lánh cũng có chỗ tốt của riêng nó.
Tuy rằng tài liệu bên trong liên minh thập tam quốc rất ít, rất nhiều thứ quý hiếm ở bên ngoài khó mà tìm thấy ở nơi này, nhưng cũng đồng dạng, một số thứ ở bên ngoài bị người ta tranh đoạt sứt đầu mẻ trán, ở nơi này lại rất ít người biết được tác dụng của nó, cũng ít khi cần dùng tới, cho nên sẽ bán với giá cực kỳ rẻ.
Có cơ hội tốt như vậy, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không bỏ qua, một đường đi dạo, chọn mua được một số thứ mà sau này hắn có thể dùng tới, ở bên ngoài tương đối trân quý, ở đây lại tương đối rẻ.
Dạo qua một số cửa hàng, thật đúng là khiến Diệp Huyền tìm được không ít thứ tốt.
Ở trước một cửa hàng, Diệp Huyền lại nhìn thấy vài viên Huyền Minh Thạch, đang đặt ở một xó, không ai thăm hỏi gì tới, hắn cảm thấy tâm động một chút lập tức bước lên, cẩn thận dò xét một phen, phát hiện quả thật chính là Huyền Minh Thạch, cố nén kích động trong lòng, mở miệng hỏi:
- Lão bản, mấy khối đá này bán như thế nào?
- Âm Phong Thạch, một vạn huyền tệ một khối.
Lão bản liếc qua một cái liền chậm rãi báo giá.
- Ta muốn mua hết năm khối này.
Diệp Huyền không chút do dự liền móc ra chi phiếu năm vạn huyền tệ, nhưng trong lòng thì lại âm thầm lắc đầu, lão bản này cư nhiên coi Huyền Minh Thạch thành Âm Phong Thạch, đúng là có mắt không tròng.
Huyền Minh Thạch là một loại tài liệu đặc biệt có thể ổn cố hồn lực của luyện hồn sư, luyện hồn sư tu luyện hồn lực, sẽ thường xuyên xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, khiến cho hồn lực sinh ra ba động, tẩu hỏa nhập ma, còn Huyền Minh Thạch lại có tác dụng có thể ổn cố hồn lực, chỉ cần điều phối thành chất lỏng, dùng nó trước khi tu luyện thì có thể khiến cho võ hồn của luyện hồn sư trở nên ổn cố hơn gấp mấy lần, chỉ cần không phải tu luyện loại hồn quyết đặc biệt quỷ dị nào đó, bình thường sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma.
Còn Âm Phong Thạch cũng là một loại tài liệu có thể tinh luyện ra âm thuộc tính chi lực, có thể dùng trong việc phối chế một số dược tề, tuy rằng cũng khá trân quý, nhưng so với Huyền Minh Thạch thì lại kém xa cả vạn dặm.
Hai thứ này rất giống nhau, người bình thường khó mà phân biệt được điểm khác nhau của hai loại, nhưng ở trên Thiên Huyền đại lục, đã có một cách xử lý vô cùng đơn giản, đó chính là dùng hồn lực thông qua một loại tần sóng nào đó xâm nhập vào bên trong, nếu như là Huyền Minh Thạch thì hồn lực sẽ có cảm giác như bị nghẽn lại, còn âm phong thạch thì lại không có loại cảm giác này.
Bất quá tính ra thì phương pháp như vậy ở nơi như liên minh thập tam quốc, cũng không có ai biết được, cũng vì bản thân của vị lão bản này là một vị luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong, nếu như ở trong liên minh thập tam quốc biết được cách này thì luyện hồn sư như gã không thể nào không biết điểm này được.
- Lão bản đợi đã!
Ngay lúc Diệp Huyền đang chuẩn bị gom hết năm khối Huyền Minh Thạch kia lại thì đột nhiên có vài tên thanh niên nhanh chóng bước tới, ánh mắt nhìn về phía Huyền Minh Thạch lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền có chút kinh hỉ lóe lên.
- Chúng ta muốn mua mấy khối đá này, lão bản, ngươi nói giá đi.
Một tên thanh niên trong số đó đứng chặn trước Huyền Minh Thạch, trầm giọng nói với lão bản kia.
- Các vị mấy khối đá này ta đã mua rồi, các ngươi làm như vậy có vẻ như không ổn lắm đâu.
Diệp Huyền nhíu mày nói.
- Hắn nói rất đúng, các vị, mấy khối Âm Phong Thạch này đúng là đã bị vị tiểu huynh đệ này mua rồi, nếu như các ngươi còn cần thì đợi mấy ngày nữa, có thêm một đợt Âm Phong Thạch chuyển tới thì ta sẽ bán cho các ngươi, hoặc là các ngươi thương lượng với vị tiểu huynh đệ kia đi.
Lão bản kia mở miệng nói.
Mấy người kia cũng không thèm nhìn tới Diệp Huyền một cái, ánh mắt không ngừng đánh giá Huyền Minh Thạch kia, sau đó chợt liếc nhìn nhau, thầm gật dầu, tên thanh niên lúc nãy vừa mở miệng chợt vung tay lên, dùng ngữ khí không cho phép thương lượng nói:
- Chúng ta muốn mua mấy khối Âm Phong Thạch này, như vầy đi, mặc kệ lúc trước hắn ra giá bao nhiêu, chúng ta đều trả gấp đôi, ngươi thấy vậy thì sao?
Trên mặt lão bản lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng mà vị tiểu huynh đệ này đã đưa tiền cho ta rồi, như vậy…
Nhìn thấy chi phiếu năm vạn tệ nằm trong tay lão bản kia, thanh niên nọ trực tiếp lấy ra chi phiếu mười vạn tệ ném lên quầy:
- Ta ra mười vạn huyền tệ, như vậy đủ rồi chứ?
- Tốt lắm, tốt lắm.
Lão bản vội vàng cầm lấy chi phiếu mười vạn huyền tệ kia, trả năm vạn huyền tệ lại cho Diệp Huyền:
- Tiểu huynh đệ, xin lỗi, mấy vị này ra giá cao hơn để mua mấy khối Âm Phong Thạch này, năm vạn huyền tệ này, ta trả lại cho ngươi.
Chỉ thấy Diệp Huyền căn bản không chịu cầm lấy chi phiếu kia, thừa dịp mấy người kia giao dịch liền bỏ hết mấy khối Huyền Minh Thạch này vào trong trữ vật giới chỉ, xoay người đi ra cửa.
- Tiểu tử, ngươi dám lấy đá của chúng ta, mau đứng lại đó cho ta.
Nhìn thấy những gì Diệp Huyền làm, tên thanh niên dẫn đầu lập tức hừ lạnh mở miệng.
Mấy tên thanh niên nháy mắt liền bao vây Diệp Huyền.
Tình huống xảy ra ở đây lập tức khiến cho những võ giả đang mua sắm ở xung quanh chú ý tới, cả đám xúm lại gần đó chờ xem.
- Tiểu tử, mau giao Âm Phong Thạch của chúng ta ra đây.
Một tên thanh niên lạnh lùng nói, ánh mắt hung ác.
Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Cái gì mà Âm Phong Thạch của các ngươi, đây rõ ràng là thứ ta đã mua, dựa vào cái gì mà phải giao ra, mau tránh ra cho ta, đừng có cản đường của ta.
- Thứ ngươi đã mua?
Mấy tên thanh niên kia khinh khỉnh liếc nhìn Diệp Huyền nói:
- Ngươi không thấy lão bản kia đã trả huyền phiếu lại cho ngươi rồi sao, bây giờ mấy khối Âm Phong Thạch này chính là đồ của bọn ta, mau ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không thì.. hừ hừ!
Nói xong thì một tên thanh niên lập tức lạnh giọng nói với lão bản kia:
- Lão bản, có phải ngươi đã bán Âm Phong Thạch này cho chúng ta rồi đúng không?