Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 147: Phản đối đến cùng (2)
Dù biết trước bà nhất định không dễ dàng chấp nhận và tác hợp cho mình và Ôn Giai Tuệ, nhưng mẹ Ôn lại nói thẳng như vậy trước giường bệnh của con gái, Viên Trác Nghiên vừa bất ngờ vừa có vẻ không thoải mái mà nhắc nhở nhỏ.
- Bác gái, cháu biết bác vẫn phản đối việc Tuệ nhi và cháu ở bên nhau. Nhưng hiện giờ Tuệ nhi còn chưa tỉnh, chuyện này, bác có thể nói sau không?
Mẹ Ôn nghe anh nói mà bật cười như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy. Bà không những không ngừng đề cập mà còn kiên quyết hơn nữa.
- Tôi chính là muốn nhân lúc này nói rõ hết với cậu. Trước khi Tuệ Tuệ tỉnh lại thì cậu làm ơn rời đi đi. Sau khi con tôi tỉnh lại, tôi sẽ tìm cách giải thích với nó. Đứa bé trong bụng nó, tôi hoàn toàn có khả năng nuôi. Hy vọng cậu nghe hiểu những gì tôi nói.
Viên Trác Nghiên cũng một lòng không nhượng bộ, tuyên chiến trực diện với bà.
- Bác gái, đứa bé là con của cháu và Tuệ nhi, không ai có quyền tách nó ra khỏi cháu hay Tuệ nhi cả. Cháu và cô ấy đã cùng hứa với nhau sẽ kết hôn, lời hứa này cháu nhất định phải thực hiện được. Cho nên, cháu cũng hy vọng bác có thể tác hợp cho bọn cháu.
Mẹ Ôn giận đến mặt mũi xám xịt, cười khẩy một tiếng mỉa mai.
- Cậu muốn đấu với tôi đến cùng? Để tôi nói rõ luôn cho cậu biết. Tuệ nhi là con gái của tôi, nó nhất định sẽ không vì để ở bên cậu mà bỏ mặc sự sống chết của tôi. Cậu dám đánh cược không?
Cặp chân mày đen rậm của Viên Trác Nghiên không khỏi nhíu chặt lại. Anh cất giọng khó tin.
- Bác gái, chẳng lẽ vì để phản đối bọn cháu ở bên nhau mà bác lấy cả tính mạng của mình ra cược? Bác làm vậy có khác gì ép Tuệ nhi vào đường cùng không?
- Cậu cố giữ nó bên mình mới chính là ép nó vào đường cùng đấy. Viên Trác Nghiên, cậu khiến con gái tôi chịu bao nhiêu tổn thương rồi? Nó vì cậu mà bao nhiêu lần nguy hiểm đến tính mạng? Sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời nó chỉ toàn đau khổ và sóng gió, cậu không thể mang đến hạnh phúc và bình yên cho nó. Cậu thử nói xem là một người làm mẹ thì tôi sao có thể gả con gái cho cậu?
Mẹ Ôn tuôn một tràng dài, càng nói về sau thì tông giọng lại càng cao, thể hiện được sự kiên quyết đến cùng của mình.
- Bà không muốn gả thì cũng phải gả! Giọt máu của Viên gia, bà nghĩ muốn đem đi thì đem sao?
Viên Trác Nghiên còn chưa kịp tiếp lời của mẹ Ôn thì đã bị một giọng cao chót vót chen ngang, mà giọng này không phải ai khác, chính là mẹ anh, Tần Mộc Du.
Tần Mộc Du diện một chiếc sườn xám màu tối, vừa vặn tôn lên được khí thái tao nhã quyền quý của mình. Đi cùng bà là một người hầu đang cầm một bó hoa cẩm chướng.
Sự xuất hiện của Tần Mộc Du thật sự gây nên một bất ngờ khá lớn cho cả mẹ Ôn và Viên Trác Nghiên.
- Mẹ, sao người lại đến đây?
Mẹ Ôn và Tần Mộc Du vừa chạm mặt nhau đã bốn mắt trừng trừng trong thách thức. Phản ứng trước là mẹ Ôn với cái nhìn khinh miệt, cũng là đang trả lời mấy câu vừa rồi.
- Tôi còn tưởng là ai. Hóa ra là Viên phu nhân đáng kính đây. Không biết có phải bà mất khả năng đọc chữ không, trước cửa phòng ghi tên bệnh nhân, chẳng có quan hệ gì với bà cả, có phải bà đến nhầm phòng rồi không?
Nghe những lời châm chọc này của mẹ Ôn, Tần Mộc Du không giận mà còn cười, vô cùng thoải mái mà cầm bó hoa trên tay người hầu tới thay vào bình hoa trên bàn, ngoài mặt trả lời con trai nhưng lại chính là đang cố tình nói cho mẹ Ôn nghe.
- Đương nhiên là ta đến thăm con dâu và cháu của ta rồi. Tin tốt như vậy mà con lại không báo với ta một tiếng, con có biết ông nội sau khi nghe tin Giai Tuệ mang thai đã lập tức thay đổi quyết định không?
Động tác của bà cắt tỉ từng cành hoa vẫn ưu nhã vô tư như thường.
- Trác Nghiên, bây giờ con có thể yên tâm mà chờ ngày tổ chức hôn lễ với vợ con rồi. Ông nội đã lên tiếng tác thành, đám người kia cũng phải ngậm miệng lại sớm thôi. Nhiều người tác hợp cho hai đứa như vậy rồi. Ta không tin người nào đó có thể cố chấp đến cùng.
Mẹ Ôn đủ tinh tường để nhận ra tất cả những lời này chính là đang cố tình nói cho bà nghe, bà hừ lạnh một tiếng, cất lời mắng thẳng
- Viên phu nhân, để tôi nói rõ với bà luôn nhé. Cho dù Viên gia các người có tác hợp cho chúng thì tôi cũng không bao giờ. Nếu Tuệ Tuệ nhất quyết gả cho con trai bà thì tôi sẽ chết cho nó xem. Các người có thể thắng được tôi sao?
Tần Mộc Du đột nhiên bật cười thành tiếng, cười sảng khoái vô cùng, bà để cây kéo xuống bàn và nhìn qua mẹ Ôn.
- Bà Ôn này, tôi không ngờ bà lại trẻ con như vậy đấy. Bà lấy cả chuyện tự tử để ép con gái rời bỏ người nó yêu, còn cả đứa bé trong bụng nó không được một gia đình trọn vẹn. Bà nói như vậy là đang nghĩ cho con gái sao? Hay bà chỉ đang muốn hơn thua với Viên gia, với Trác Nghiên thôi?
Bị một người phụ nữ điên mắng như vậy, mẹ Ôn giận đến lồng ngực phập phồng, quên luôn hình tượng trước mắt người ngoài mà chửi thẳng.
- Bà già kia, bà vừa mắng tôi trẻ con? Tôi thấy bà đúng là không thể ép tôi gả con gái nên nói năng loạn xạ rồi.
Gì đây chứ? Tần Mộc Du dở khóc dở cười nhìn người đàn bà trước mặt, ném hết mấy cành hoa trong tay xuống bàn mà chiến trực diện.
- Cái gì? Bà già? Bà điên này, mắt thẩm mỹ của bà có vấn đề ư? Trông tôi thế này mà già? Mỗi ngày tôi đều chăm sóc da mặt rất kỹ, trên mặt tôi không có nỗi một nếp nhăn đấy, bà dám mắng tôi già!
Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh đã hoàn toàn bị hai người mẹ này biến thành người tàng hình rồi, anh như người thừa trong cuộc đối thoại của hai người họ vậy. Nghe mấy câu đối đáp của mẹ mình, anh không biết nên cười hay không nữa. Người mẹ thường ngày nghiêm khắc tao nhã của mình trong lúc này đang đá xéo người chê nhan sắc của mình ư?
- Mẹ, người nên về nghỉ ngơi đi, không phải người vẫn còn hẹn với bạn chiều nay sao?
Tần Mộc Du chẳng thèm quan tâm đến con trai bên cạnh nữa, tập trung hết tinh thần vào mẹ Ôn.
- Bà điên kia, nói mắt bà có vấn đề cũng quả không sai. Mắt bà đúng là để trên trán rồi mới không nhìn thấy những gì Trác Nghiên đã làm cho con gái bà. Mắt bà để trên trán mới không nhìn thấy sự chân thành và tình cảm của Trác Nghiên dành cho Giai Tuệ đấy.
Viên Trác Nghiên nghiêng nhẹ mặt liếm liếm môi, đưa tay bóp bóp mi tâm, vẻ mặt bất lực thực sự.
Mẹ Ôn cười khinh một tiếng, giọng điệu dõng dạc không chút nhượng bộ.
- Bà già, mắt tôi đã mở rất to khi nhìn thấy con trai yêu quý của bà hết lần này đến lần khác làm tổn thương con gái của tôi. Bà đừng tưởng tôi sợ Viên gia của bà, tôi không gả nhất định là không gả.
Tần Mộc Du chống tay lên trán, cười vang, giọng điệu cũng không kém phần cố ý chọc ngoáy.
- Tôi cũng nói luôn, bà có gả hay không?
- Tôi không gả đấy! Bà có thể làm gì tôi? Ngày nào tôi còn thở thì ngày đó tôi sẽ phản đối cuộc hôn nhân này đến cùng.
- Bà điên này muốn ăn đòn đúng không? Bà không gả thì cũng phải gả!
Cả căn phòng bây giờ đã bị hai người phụ nữ chiếm lĩnh, Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh hoàn toàn bị kẹt ở giữa. Đây là cái chợ sao?
- Uhm....hmm....chuyện gì ồn ào vậy?
Một tiếng rên khẽ pha chút bực dọc truyền đến, đã đóng băng toàn bộ cuộc tranh cãi của hai người phụ nữ.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi! Em tỉnh rồi?
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ.
- Giai Tuệ!
Ba người cùng lúc lao về phía giường bệnh. Nhanh nhất và trước nhất vẫn là Viên Trác Nghiên đã chiếm được chỗ. Mẹ Ôn cũng đến ngay sau đó, đang định đẩy Viên Trác Nghiên ra một bên thì liền bị Tần Mộc Du kéo lại.
Hai người lại tiếp tục ríu rít tranh cãi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em tỉnh rồi sao? A Châu, gọi bác sĩ!
Viên Trác Nghiên ngồi xuống bên mép giường, hai tay bận bịu vừa đỡ vừa dìu hai bên vai của Ôn Giai Tuệ. Tâm trạng vừa hưng phấn vừa hồi hộp, anh cẩn thận nâng niu như đang trân trọng một bảo vật.
- Tuệ nhi, là anh đây, em nhận ra anh không?
Vừa mới tỉnh lại, Ôn Giai Tuệ chưa kịp khôi phục thị giác hoàn toàn, mất vài giây để phân tích hình ảnh phía trước, bàn tay đang cắm ống truyền dịch nâng lên xoa xoa mắt, cô nhìn kỹ lại người đàn ông đang bao vây mình, môi mỏng khẽ mấp máy.
- Hmm.....Trác.....Trác Nghiên.....
Nghe được cô gọi tên mình, Viên Trác Nghiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì vui mừng rồi. Anh mừng rỡ, cười đến không ngậm được miệng. Vì xúc động mà hai mắt đang đỏ hoe, cúi xuống ôm chầm lấy cô.
- Tuệ nhi, cảm ơn em, cảm ơn em đã tỉnh lại.
Tần Mộc Du và mẹ Ôn đứng bên cạnh cũng đang mừng đến muốn khua chiêng múa trống.
- Tuệ Tuệ, con có sao nữa không? Còn đau lắm không?
Ôn Giai Tuệ vẫn còn yếu ớt vì chưa giãn được gân cốt ngay, gương mặt cô còn chút nhợt nhạt, hết nhìn hai người phụ nữ trước mặt rồi lại nhìn Viên Trác Nghiên, tay cô vẫn ấn trên bụng, ngay vị trí bị đâm.
- Trác Nghiên....mẹ....phu nhân....sao mọi người lại cãi nhau vậy.....
- Không có gì đâu. Tuệ nhi, em thấy trong người thế nào rồi? Em vừa mới tỉnh lại, đừng ngồi dậy sớm như vậy. Mau nằm xuống lại đi.
Viên Trác Nghiên sợ cô bị ảnh hưởng khi chỉ vừa mới tỉnh lại, đang định đẩy cô nằm yên thì Tần Mộc Du không giữ được miệng thốt ra.
- Còn chuyện gì nữa? Mẹ của con đang muốn giành cháu của Viên gia đây. Bà ta đúng là không có tim mà, đứa bé phải làm sao khi không có cha có mẹ trọn vẹn đây!
Nghe mấy thông tin không đầu không đuôi như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự chưa hiểu được hết, cô mơ mơ hồ hồ hỏi lại người đàn ông đang đỡ mình.
- Trác Nghiên....như vậy là sao? Cháu của Viên gia? Đứa bé? Đứa bé nào chứ?
Chuyện này là tin vui của cô, là chuyện tốt nhất của hai người hiện giờ, đương nhiên Viên Trác Nghiên không muốn giấu cô chuyện này rồi. Anh trìu mến nhìn cô, mỉm cười ôn nhu, hạnh phúc thông báo.
- Tuệ nhi, vợ à, em có thai rồi. Chúng ta có con rồi.
Đây không phải là mơ chứ? Ôn Giai Tuệ cô thật sự đã tỉnh rồi đúng không? Cô không phải là đang hôn mê mà. Tin này đối với Ôn Giai Tuệ đúng là liều thuốc tốt nhất, cô bần thần vài giây để tiêu hóa hết lời anh nói, môi anh đào cứng đờ giương lên thành một đường cong tuyệt đẹp, tay chậm rãi di chuyển đến vùng bụng dưới vẫn còn phẳng lì.
Ở đây, thật sự đang có một sinh mệnh ư? Đây thật sự đang có con của hai người sao?
Con, con của cô thật sao?
- Trác Nghiên....em không nghe nhầm đúng không? Chúng ta thật sự đã có con rồi? Anh không gạt em đúng không?
Viên Trác Nghiên vừa ôm vừa hôn lên trán cùng chóp mũi của cô, hạnh phúc lan tràn từ trong đáy mắt. Anh véo nhẹ má của cô, thì thầm với thanh âm trầm thấp quen thuộc.
- Đúng vậy, em đang mang thai. Chúng ta đã có con rồi.
Không hiểu sao Ôn Giai Tuệ lại rưng rưng nước mắt, tay vẫn đang xoa xoa bụng muốn cảm nhận sự tồn tại còn non nớt của con. Cô đột nhiên ôm chầm lấy Viên Trác Nghiên, òa khóc lên như một đứa trẻ.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh, Trác Nghiên....
Hai tay Viên Trác Nghiên cũng ôm chặt cô, vỗ về đầy yêu thương.
- Anh cũng cảm ơn em nhiều lắm, vợ à...
Đứng bên cạnh chứng kiến một màn trùng phùng như vậy, Tần Mộc Du liền đưa tay quạt quạt trước ngực, cố ngửa mặt lên cao để nước mắt không trào ra. Nhưng bà cũng không quên tác động tiếp vào bà già đáng ghét kia.
- Mụ điên kia, bà không thấy hai đứa nó cần nhau như thế nào ư? Lẽ nào bà còn muốn chia rẽ chúng?
Đúng là vừa rồi mẹ Ôn cũng đã bị một màn này làm cho chấn động vài giây, nhưng bà vẫn còn giữ vững được suy nghĩ của mình.
- Tôi còn chưa gả con gái, cậu gọi vợ có phải quá sớm rồi không? Các người không cần phải tìm nhiều cách như vậy làm gì, tôi sẽ không tác hợp cho hai đứa đâu.
Tần Mộc Du cũng vừa điều chỉnh lại cảm xúc, hừ lạnh một tiếng, hiên ngang ra lệnh.
- Không phải chỉ cần đăng ký kết hôn là được sao? Còn không mau vào đi?
Cửa được mở ra lần nữa, ba người đàn ông tây trang chỉnh tề bước vào. Tần Mộc Du khoa chân múa tay giới thiệu lần lượt.
- Đây là luật sư mẹ mời đến, còn hai vị này chính là đại diện cục dân chính. Giấy đăng ký kết hôn của hai đứa đã được soạn xong cả rồi. Bây giờ cả hai cùng ký tên là xong.
Hết mẹ Ôn thì đến Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ vừa buông nhau ra kinh hoảng nhìn những gì Tần Mộc Du đã sắp xếp.
Bà làm những việc này từ khi nào vậy? Chẳng lẽ là từ lúc nhận được tin Ôn Giai Tuệ mang thai sao?
Ba người kia gật đầu chào hỏi theo phép lịch sự rồi vào làm nhiệm vụ của mình.
Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ đưa mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn thủ tục đăng ký đã sắp hoàn tất trên bàn. Chuyện này với bọn họ vẫn quả là rất bất ngờ đi. Hoảng sợ nhất chắc chắn là Ôn Giai Tuệ rồi, vừa tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê, nhận được tin tức mình đang mang thai, còn phải đối diện với sự phản đối của mẹ, và bây giờ thì chuẩn bị ký giấy đăng ký kết hôn? Sao những chuyện này lại xảy ra nối tiếp nhau vậy chứ?
- Bà già kia, bà đang làm trò gì đây? Đừng tưởng để chúng ký giấy đăng ký kết hôn thì tôi sẽ đồng ý gả con gái? Tôi nói cho mẹ con bà nghe, cho dù Tuệ Tuệ có ký giấy kết hôn hay gì đi nữa thì tôi cũng sẽ phản đối đến cùng.
Mẹ Ôn đi qua giật lại tờ giấy kết hôn trước mặt Ôn Giai Tuệ, ném trả lại vào trong tay của Tần Mộc Du. Mà Tần Mộc Du khi vừa cầm lại tờ giấy đăng ký kết hôn đó thì ngay lập tức đưa lại cho Ôn Giai Tuệ, đồng thời bồi thêm vài câu vào não của cô.
- Giai Tuệ, đăng ký kết hôn là hai bên tự nguyện, con không cần phải quan tâm bà ta phản đối làm gì. Mau ký tên đi, con ký xong rồi sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp với Trác Nghiên. Lúc đó không ai có thể ngăn cản hai con cử hành hôn lễ nữa.
Thấy Tần Mộc Du đang đầu độc suy nghĩ của con gái, mẹ Ôn cũng chen ngang vào ngay, nói thẳng với Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ Tuệ, nếu con dám ký tên thì mẹ sẽ từ mặt con đấy.
Tần Mộc Du mặt mũi hằm hè nhìn người phụ nữ kia, tiếp tục nói với Ôn Giai Tuệ.
- Giai Tuệ, không phải con rất muốn gả cho Trác Nghiên sao? Ký tên đi, chẳng lẽ con không muốn làm vợ của Trác Nghiên nữa sao?
Bị kẹt giữa hai người, Ôn Giai Tuệ thật sự bất lực không biết nên đưa ra quyết định thế nào. Cô nhìn tờ giấy kết hôn trong tay với ánh mắt tham lam tột cùng, có trời mới biết cô muốn đặt bút ký tên đến mức nào, trở thành vợ của Viên Trác Nghiên chính là điều mà dù nằm mơ cô cũng nghĩ đến. Nhưng cô biết, nếu cô ký tên thì cũng đồng nghĩa là chống lại mẹ mình, đồng nghĩa với việc mang tội bất hiếu. Cô phải làm thế nào để vẹn cả đôi đường đây? Nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cô thấy được vẻ mặt ngập ngừng của anh, chút hy vọng lẫn với cô độc trong đáy mắt, nhất định là vì anh biết cô đang khó xử nên mới như vậy.
Viên Trác Nghiên nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn, sau một hồi do dự, anh cũng giật lại tờ mà Ôn Giai Tuệ đang cầm.
- Không cần ký nữa. Tuệ nhi, em không cần phải khó xử vì anh. Mẹ, mẹ mang về hết đi.
Anh không cần quan tâm biểu cảm của ai cả, đem hết những thủ tục trên bàn trả lại cho Tần Mộc Du.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra vô cùng mất mát. Cô nén đau, nhân lúc Viên Trác Nghiên còn chưa quay lại, cô chống tay leo xuống giường.
Bụp!
- Tuệ nhi, em làm gì vậy?
- Bác gái, cháu biết bác vẫn phản đối việc Tuệ nhi và cháu ở bên nhau. Nhưng hiện giờ Tuệ nhi còn chưa tỉnh, chuyện này, bác có thể nói sau không?
Mẹ Ôn nghe anh nói mà bật cười như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy. Bà không những không ngừng đề cập mà còn kiên quyết hơn nữa.
- Tôi chính là muốn nhân lúc này nói rõ hết với cậu. Trước khi Tuệ Tuệ tỉnh lại thì cậu làm ơn rời đi đi. Sau khi con tôi tỉnh lại, tôi sẽ tìm cách giải thích với nó. Đứa bé trong bụng nó, tôi hoàn toàn có khả năng nuôi. Hy vọng cậu nghe hiểu những gì tôi nói.
Viên Trác Nghiên cũng một lòng không nhượng bộ, tuyên chiến trực diện với bà.
- Bác gái, đứa bé là con của cháu và Tuệ nhi, không ai có quyền tách nó ra khỏi cháu hay Tuệ nhi cả. Cháu và cô ấy đã cùng hứa với nhau sẽ kết hôn, lời hứa này cháu nhất định phải thực hiện được. Cho nên, cháu cũng hy vọng bác có thể tác hợp cho bọn cháu.
Mẹ Ôn giận đến mặt mũi xám xịt, cười khẩy một tiếng mỉa mai.
- Cậu muốn đấu với tôi đến cùng? Để tôi nói rõ luôn cho cậu biết. Tuệ nhi là con gái của tôi, nó nhất định sẽ không vì để ở bên cậu mà bỏ mặc sự sống chết của tôi. Cậu dám đánh cược không?
Cặp chân mày đen rậm của Viên Trác Nghiên không khỏi nhíu chặt lại. Anh cất giọng khó tin.
- Bác gái, chẳng lẽ vì để phản đối bọn cháu ở bên nhau mà bác lấy cả tính mạng của mình ra cược? Bác làm vậy có khác gì ép Tuệ nhi vào đường cùng không?
- Cậu cố giữ nó bên mình mới chính là ép nó vào đường cùng đấy. Viên Trác Nghiên, cậu khiến con gái tôi chịu bao nhiêu tổn thương rồi? Nó vì cậu mà bao nhiêu lần nguy hiểm đến tính mạng? Sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời nó chỉ toàn đau khổ và sóng gió, cậu không thể mang đến hạnh phúc và bình yên cho nó. Cậu thử nói xem là một người làm mẹ thì tôi sao có thể gả con gái cho cậu?
Mẹ Ôn tuôn một tràng dài, càng nói về sau thì tông giọng lại càng cao, thể hiện được sự kiên quyết đến cùng của mình.
- Bà không muốn gả thì cũng phải gả! Giọt máu của Viên gia, bà nghĩ muốn đem đi thì đem sao?
Viên Trác Nghiên còn chưa kịp tiếp lời của mẹ Ôn thì đã bị một giọng cao chót vót chen ngang, mà giọng này không phải ai khác, chính là mẹ anh, Tần Mộc Du.
Tần Mộc Du diện một chiếc sườn xám màu tối, vừa vặn tôn lên được khí thái tao nhã quyền quý của mình. Đi cùng bà là một người hầu đang cầm một bó hoa cẩm chướng.
Sự xuất hiện của Tần Mộc Du thật sự gây nên một bất ngờ khá lớn cho cả mẹ Ôn và Viên Trác Nghiên.
- Mẹ, sao người lại đến đây?
Mẹ Ôn và Tần Mộc Du vừa chạm mặt nhau đã bốn mắt trừng trừng trong thách thức. Phản ứng trước là mẹ Ôn với cái nhìn khinh miệt, cũng là đang trả lời mấy câu vừa rồi.
- Tôi còn tưởng là ai. Hóa ra là Viên phu nhân đáng kính đây. Không biết có phải bà mất khả năng đọc chữ không, trước cửa phòng ghi tên bệnh nhân, chẳng có quan hệ gì với bà cả, có phải bà đến nhầm phòng rồi không?
Nghe những lời châm chọc này của mẹ Ôn, Tần Mộc Du không giận mà còn cười, vô cùng thoải mái mà cầm bó hoa trên tay người hầu tới thay vào bình hoa trên bàn, ngoài mặt trả lời con trai nhưng lại chính là đang cố tình nói cho mẹ Ôn nghe.
- Đương nhiên là ta đến thăm con dâu và cháu của ta rồi. Tin tốt như vậy mà con lại không báo với ta một tiếng, con có biết ông nội sau khi nghe tin Giai Tuệ mang thai đã lập tức thay đổi quyết định không?
Động tác của bà cắt tỉ từng cành hoa vẫn ưu nhã vô tư như thường.
- Trác Nghiên, bây giờ con có thể yên tâm mà chờ ngày tổ chức hôn lễ với vợ con rồi. Ông nội đã lên tiếng tác thành, đám người kia cũng phải ngậm miệng lại sớm thôi. Nhiều người tác hợp cho hai đứa như vậy rồi. Ta không tin người nào đó có thể cố chấp đến cùng.
Mẹ Ôn đủ tinh tường để nhận ra tất cả những lời này chính là đang cố tình nói cho bà nghe, bà hừ lạnh một tiếng, cất lời mắng thẳng
- Viên phu nhân, để tôi nói rõ với bà luôn nhé. Cho dù Viên gia các người có tác hợp cho chúng thì tôi cũng không bao giờ. Nếu Tuệ Tuệ nhất quyết gả cho con trai bà thì tôi sẽ chết cho nó xem. Các người có thể thắng được tôi sao?
Tần Mộc Du đột nhiên bật cười thành tiếng, cười sảng khoái vô cùng, bà để cây kéo xuống bàn và nhìn qua mẹ Ôn.
- Bà Ôn này, tôi không ngờ bà lại trẻ con như vậy đấy. Bà lấy cả chuyện tự tử để ép con gái rời bỏ người nó yêu, còn cả đứa bé trong bụng nó không được một gia đình trọn vẹn. Bà nói như vậy là đang nghĩ cho con gái sao? Hay bà chỉ đang muốn hơn thua với Viên gia, với Trác Nghiên thôi?
Bị một người phụ nữ điên mắng như vậy, mẹ Ôn giận đến lồng ngực phập phồng, quên luôn hình tượng trước mắt người ngoài mà chửi thẳng.
- Bà già kia, bà vừa mắng tôi trẻ con? Tôi thấy bà đúng là không thể ép tôi gả con gái nên nói năng loạn xạ rồi.
Gì đây chứ? Tần Mộc Du dở khóc dở cười nhìn người đàn bà trước mặt, ném hết mấy cành hoa trong tay xuống bàn mà chiến trực diện.
- Cái gì? Bà già? Bà điên này, mắt thẩm mỹ của bà có vấn đề ư? Trông tôi thế này mà già? Mỗi ngày tôi đều chăm sóc da mặt rất kỹ, trên mặt tôi không có nỗi một nếp nhăn đấy, bà dám mắng tôi già!
Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh đã hoàn toàn bị hai người mẹ này biến thành người tàng hình rồi, anh như người thừa trong cuộc đối thoại của hai người họ vậy. Nghe mấy câu đối đáp của mẹ mình, anh không biết nên cười hay không nữa. Người mẹ thường ngày nghiêm khắc tao nhã của mình trong lúc này đang đá xéo người chê nhan sắc của mình ư?
- Mẹ, người nên về nghỉ ngơi đi, không phải người vẫn còn hẹn với bạn chiều nay sao?
Tần Mộc Du chẳng thèm quan tâm đến con trai bên cạnh nữa, tập trung hết tinh thần vào mẹ Ôn.
- Bà điên kia, nói mắt bà có vấn đề cũng quả không sai. Mắt bà đúng là để trên trán rồi mới không nhìn thấy những gì Trác Nghiên đã làm cho con gái bà. Mắt bà để trên trán mới không nhìn thấy sự chân thành và tình cảm của Trác Nghiên dành cho Giai Tuệ đấy.
Viên Trác Nghiên nghiêng nhẹ mặt liếm liếm môi, đưa tay bóp bóp mi tâm, vẻ mặt bất lực thực sự.
Mẹ Ôn cười khinh một tiếng, giọng điệu dõng dạc không chút nhượng bộ.
- Bà già, mắt tôi đã mở rất to khi nhìn thấy con trai yêu quý của bà hết lần này đến lần khác làm tổn thương con gái của tôi. Bà đừng tưởng tôi sợ Viên gia của bà, tôi không gả nhất định là không gả.
Tần Mộc Du chống tay lên trán, cười vang, giọng điệu cũng không kém phần cố ý chọc ngoáy.
- Tôi cũng nói luôn, bà có gả hay không?
- Tôi không gả đấy! Bà có thể làm gì tôi? Ngày nào tôi còn thở thì ngày đó tôi sẽ phản đối cuộc hôn nhân này đến cùng.
- Bà điên này muốn ăn đòn đúng không? Bà không gả thì cũng phải gả!
Cả căn phòng bây giờ đã bị hai người phụ nữ chiếm lĩnh, Viên Trác Nghiên đứng bên cạnh hoàn toàn bị kẹt ở giữa. Đây là cái chợ sao?
- Uhm....hmm....chuyện gì ồn ào vậy?
Một tiếng rên khẽ pha chút bực dọc truyền đến, đã đóng băng toàn bộ cuộc tranh cãi của hai người phụ nữ.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi! Em tỉnh rồi?
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ.
- Giai Tuệ!
Ba người cùng lúc lao về phía giường bệnh. Nhanh nhất và trước nhất vẫn là Viên Trác Nghiên đã chiếm được chỗ. Mẹ Ôn cũng đến ngay sau đó, đang định đẩy Viên Trác Nghiên ra một bên thì liền bị Tần Mộc Du kéo lại.
Hai người lại tiếp tục ríu rít tranh cãi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, em tỉnh rồi sao? A Châu, gọi bác sĩ!
Viên Trác Nghiên ngồi xuống bên mép giường, hai tay bận bịu vừa đỡ vừa dìu hai bên vai của Ôn Giai Tuệ. Tâm trạng vừa hưng phấn vừa hồi hộp, anh cẩn thận nâng niu như đang trân trọng một bảo vật.
- Tuệ nhi, là anh đây, em nhận ra anh không?
Vừa mới tỉnh lại, Ôn Giai Tuệ chưa kịp khôi phục thị giác hoàn toàn, mất vài giây để phân tích hình ảnh phía trước, bàn tay đang cắm ống truyền dịch nâng lên xoa xoa mắt, cô nhìn kỹ lại người đàn ông đang bao vây mình, môi mỏng khẽ mấp máy.
- Hmm.....Trác.....Trác Nghiên.....
Nghe được cô gọi tên mình, Viên Trác Nghiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì vui mừng rồi. Anh mừng rỡ, cười đến không ngậm được miệng. Vì xúc động mà hai mắt đang đỏ hoe, cúi xuống ôm chầm lấy cô.
- Tuệ nhi, cảm ơn em, cảm ơn em đã tỉnh lại.
Tần Mộc Du và mẹ Ôn đứng bên cạnh cũng đang mừng đến muốn khua chiêng múa trống.
- Tuệ Tuệ, con có sao nữa không? Còn đau lắm không?
Ôn Giai Tuệ vẫn còn yếu ớt vì chưa giãn được gân cốt ngay, gương mặt cô còn chút nhợt nhạt, hết nhìn hai người phụ nữ trước mặt rồi lại nhìn Viên Trác Nghiên, tay cô vẫn ấn trên bụng, ngay vị trí bị đâm.
- Trác Nghiên....mẹ....phu nhân....sao mọi người lại cãi nhau vậy.....
- Không có gì đâu. Tuệ nhi, em thấy trong người thế nào rồi? Em vừa mới tỉnh lại, đừng ngồi dậy sớm như vậy. Mau nằm xuống lại đi.
Viên Trác Nghiên sợ cô bị ảnh hưởng khi chỉ vừa mới tỉnh lại, đang định đẩy cô nằm yên thì Tần Mộc Du không giữ được miệng thốt ra.
- Còn chuyện gì nữa? Mẹ của con đang muốn giành cháu của Viên gia đây. Bà ta đúng là không có tim mà, đứa bé phải làm sao khi không có cha có mẹ trọn vẹn đây!
Nghe mấy thông tin không đầu không đuôi như vậy, Ôn Giai Tuệ thật sự chưa hiểu được hết, cô mơ mơ hồ hồ hỏi lại người đàn ông đang đỡ mình.
- Trác Nghiên....như vậy là sao? Cháu của Viên gia? Đứa bé? Đứa bé nào chứ?
Chuyện này là tin vui của cô, là chuyện tốt nhất của hai người hiện giờ, đương nhiên Viên Trác Nghiên không muốn giấu cô chuyện này rồi. Anh trìu mến nhìn cô, mỉm cười ôn nhu, hạnh phúc thông báo.
- Tuệ nhi, vợ à, em có thai rồi. Chúng ta có con rồi.
Đây không phải là mơ chứ? Ôn Giai Tuệ cô thật sự đã tỉnh rồi đúng không? Cô không phải là đang hôn mê mà. Tin này đối với Ôn Giai Tuệ đúng là liều thuốc tốt nhất, cô bần thần vài giây để tiêu hóa hết lời anh nói, môi anh đào cứng đờ giương lên thành một đường cong tuyệt đẹp, tay chậm rãi di chuyển đến vùng bụng dưới vẫn còn phẳng lì.
Ở đây, thật sự đang có một sinh mệnh ư? Đây thật sự đang có con của hai người sao?
Con, con của cô thật sao?
- Trác Nghiên....em không nghe nhầm đúng không? Chúng ta thật sự đã có con rồi? Anh không gạt em đúng không?
Viên Trác Nghiên vừa ôm vừa hôn lên trán cùng chóp mũi của cô, hạnh phúc lan tràn từ trong đáy mắt. Anh véo nhẹ má của cô, thì thầm với thanh âm trầm thấp quen thuộc.
- Đúng vậy, em đang mang thai. Chúng ta đã có con rồi.
Không hiểu sao Ôn Giai Tuệ lại rưng rưng nước mắt, tay vẫn đang xoa xoa bụng muốn cảm nhận sự tồn tại còn non nớt của con. Cô đột nhiên ôm chầm lấy Viên Trác Nghiên, òa khóc lên như một đứa trẻ.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh, Trác Nghiên....
Hai tay Viên Trác Nghiên cũng ôm chặt cô, vỗ về đầy yêu thương.
- Anh cũng cảm ơn em nhiều lắm, vợ à...
Đứng bên cạnh chứng kiến một màn trùng phùng như vậy, Tần Mộc Du liền đưa tay quạt quạt trước ngực, cố ngửa mặt lên cao để nước mắt không trào ra. Nhưng bà cũng không quên tác động tiếp vào bà già đáng ghét kia.
- Mụ điên kia, bà không thấy hai đứa nó cần nhau như thế nào ư? Lẽ nào bà còn muốn chia rẽ chúng?
Đúng là vừa rồi mẹ Ôn cũng đã bị một màn này làm cho chấn động vài giây, nhưng bà vẫn còn giữ vững được suy nghĩ của mình.
- Tôi còn chưa gả con gái, cậu gọi vợ có phải quá sớm rồi không? Các người không cần phải tìm nhiều cách như vậy làm gì, tôi sẽ không tác hợp cho hai đứa đâu.
Tần Mộc Du cũng vừa điều chỉnh lại cảm xúc, hừ lạnh một tiếng, hiên ngang ra lệnh.
- Không phải chỉ cần đăng ký kết hôn là được sao? Còn không mau vào đi?
Cửa được mở ra lần nữa, ba người đàn ông tây trang chỉnh tề bước vào. Tần Mộc Du khoa chân múa tay giới thiệu lần lượt.
- Đây là luật sư mẹ mời đến, còn hai vị này chính là đại diện cục dân chính. Giấy đăng ký kết hôn của hai đứa đã được soạn xong cả rồi. Bây giờ cả hai cùng ký tên là xong.
Hết mẹ Ôn thì đến Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ vừa buông nhau ra kinh hoảng nhìn những gì Tần Mộc Du đã sắp xếp.
Bà làm những việc này từ khi nào vậy? Chẳng lẽ là từ lúc nhận được tin Ôn Giai Tuệ mang thai sao?
Ba người kia gật đầu chào hỏi theo phép lịch sự rồi vào làm nhiệm vụ của mình.
Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ đưa mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn thủ tục đăng ký đã sắp hoàn tất trên bàn. Chuyện này với bọn họ vẫn quả là rất bất ngờ đi. Hoảng sợ nhất chắc chắn là Ôn Giai Tuệ rồi, vừa tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê, nhận được tin tức mình đang mang thai, còn phải đối diện với sự phản đối của mẹ, và bây giờ thì chuẩn bị ký giấy đăng ký kết hôn? Sao những chuyện này lại xảy ra nối tiếp nhau vậy chứ?
- Bà già kia, bà đang làm trò gì đây? Đừng tưởng để chúng ký giấy đăng ký kết hôn thì tôi sẽ đồng ý gả con gái? Tôi nói cho mẹ con bà nghe, cho dù Tuệ Tuệ có ký giấy kết hôn hay gì đi nữa thì tôi cũng sẽ phản đối đến cùng.
Mẹ Ôn đi qua giật lại tờ giấy kết hôn trước mặt Ôn Giai Tuệ, ném trả lại vào trong tay của Tần Mộc Du. Mà Tần Mộc Du khi vừa cầm lại tờ giấy đăng ký kết hôn đó thì ngay lập tức đưa lại cho Ôn Giai Tuệ, đồng thời bồi thêm vài câu vào não của cô.
- Giai Tuệ, đăng ký kết hôn là hai bên tự nguyện, con không cần phải quan tâm bà ta phản đối làm gì. Mau ký tên đi, con ký xong rồi sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp với Trác Nghiên. Lúc đó không ai có thể ngăn cản hai con cử hành hôn lễ nữa.
Thấy Tần Mộc Du đang đầu độc suy nghĩ của con gái, mẹ Ôn cũng chen ngang vào ngay, nói thẳng với Ôn Giai Tuệ.
- Tuệ Tuệ, nếu con dám ký tên thì mẹ sẽ từ mặt con đấy.
Tần Mộc Du mặt mũi hằm hè nhìn người phụ nữ kia, tiếp tục nói với Ôn Giai Tuệ.
- Giai Tuệ, không phải con rất muốn gả cho Trác Nghiên sao? Ký tên đi, chẳng lẽ con không muốn làm vợ của Trác Nghiên nữa sao?
Bị kẹt giữa hai người, Ôn Giai Tuệ thật sự bất lực không biết nên đưa ra quyết định thế nào. Cô nhìn tờ giấy kết hôn trong tay với ánh mắt tham lam tột cùng, có trời mới biết cô muốn đặt bút ký tên đến mức nào, trở thành vợ của Viên Trác Nghiên chính là điều mà dù nằm mơ cô cũng nghĩ đến. Nhưng cô biết, nếu cô ký tên thì cũng đồng nghĩa là chống lại mẹ mình, đồng nghĩa với việc mang tội bất hiếu. Cô phải làm thế nào để vẹn cả đôi đường đây? Nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cô thấy được vẻ mặt ngập ngừng của anh, chút hy vọng lẫn với cô độc trong đáy mắt, nhất định là vì anh biết cô đang khó xử nên mới như vậy.
Viên Trác Nghiên nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn, sau một hồi do dự, anh cũng giật lại tờ mà Ôn Giai Tuệ đang cầm.
- Không cần ký nữa. Tuệ nhi, em không cần phải khó xử vì anh. Mẹ, mẹ mang về hết đi.
Anh không cần quan tâm biểu cảm của ai cả, đem hết những thủ tục trên bàn trả lại cho Tần Mộc Du.
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra vô cùng mất mát. Cô nén đau, nhân lúc Viên Trác Nghiên còn chưa quay lại, cô chống tay leo xuống giường.
Bụp!
- Tuệ nhi, em làm gì vậy?
Bình luận facebook