Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 148: Tác hợp.
- Tuệ Tuệ! Con làm gì vậy?
- Giai Tuệ. Mau đứng lên đi.
Ôn Giai Tuệ bất thình lình leo xuống giường và quỳ rạp xuống trước mặt mẹ Ôn khiến cả phòng bệnh đều đang kinh hãi, lo lắng. Viên Trác Nghiên, Tần Mộc Du và mẹ Ôn đều ra sức khuyên ngăn. Viên Trác Nghiên đang ngồi xuống cạnh cô, động tác muốn đỡ cô đứng lên nhưng lại bị cô đẩy ra.
- Anh mặc kệ em đi!
- Tuệ nhi, em muốn nói gì thì đứng lẻn đi rồi nói, em vừa mới tỉnh lại, còn đang mang thai, quỳ dưới này sẽ nguy hiểm đấy.
Viên Trác Nghiên không nhịn được mà cất giọng trách mắng.
- Tuệ Tuệ, con mau đứng lên ngay cho mẹ.
- Giai Tuệ, con như vậy không tốt cho cả con và đứa bé trong bụng đâu. Nào, mau đứng lên đi.
Tần Mộc Du và mẹ Ôn cũng mỗi người một câu.
Ôn Giai Tuệ đều mặc kệ tất cả mọi lời khuyên ngăn, chỉ hướng tới mẹ mình mà cầu xin.
- Mẹ, con xin mẹ, mẹ tác thành cho con và Trác Nghiên được không mẹ? Mẹ, con năn nỉ mẹ mà, mẹ đồng ý cuộc hôn nhân của bọn con được không?
Cô nắm lấy tay mẹ, hết lời van xin. Gương mặt chỉ vừa mới khôi phục lại được chút huyết sắc, còn khá nhợt nhạt, nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua những cảm giác khó chịu lẫn đau nhức trong người, cầu xin cho bằng được.
Mẹ Ôn nhìn con gái như vậy, có chút khẩn trương cũng có chút mủi lòng, nhưng lại lựa chọn gạt bỏ hết, trả lời chắc nịch..
- Con đứng lên đi. Làm vậy cũng vô dụng thôi. Mẹ không bao giờ gả con cho kẻ đã từng khiến con tổn thương. Nếu con cương quyết muốn lấy cậu ta thì đừng bao giờ gọi mẹ nữa, mẹ không cần đứa con gái như con.
Hai hàng nước mắt lăn dọc hai bên má của Ôn Giai Tuệ, bàn tay đang cắm kim truyền dịch vẫn nắm chặt tay tay mẹ mà van xin.
- Mẹ, con yêu anh ấy....chúng con thật sự yêu nhau mà mẹ....tại sao mẹ không thể cho anh ấy một cơ hội chứ? Mẹ, mẹ coi như vì cháu ngoại của mẹ, cho anh ấy một cơ hội nữa được không?
Nhìn bảo bối của mình quỳ lết dưới sàn trong trạng thái chưa hoàn toàn hồi phục như vậy, trái tim Viên Trác Nghiên cũng như bị đâm nát thành từng mảnh, anh xoay người, tay nắm chặt một tay còn lại của cô, cũng ngay lập tức đặt hai đầu gối xuống sàn.
- Trác Nghiên, ngay cả con cũng bị sao vậy?
Tần Mộc Du đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi nhìn con trai cũng đang quỳ gối trước mặt mẹ Ôn, nóng vội định ngăn cản.
- Bác gái, cháu biết bác vẫn chưa thể tha thứ cho cháu, không thể chấp nhận cháu. Nhưng cháu đối với Tuệ nhi là thật lòng, có trời đất chứng giám. Nếu bác muốn cháu chứng minh, cháu có thể moi cả tim ra cho bác xem. Viên Trác Nghiên cháu không dám tự nhận mình là một người đàn ông tốt, nhưng cháu có thể cho Tuệ những thứ tốt nhất mà cháu có. Cháu xin dùng cả tính mạng này để đảm bảo với bác, sẽ không làm Tuệ nhi phải khóc một lần nào nữa. Xin bác, cho cháu thêm một cơ hội để cháu được yêu thương, bảo vệ Tuệ nhi.
Một người phụ nữ bình thường sắt đá như Tần Mộc Du đứng đó đã sớm ươn ướt nước mắt, bà vừa dụi mắt vừa trách.
- Bà già điên kia, bà có cần phải cố chấp đến mức đó không?
Mẹ Ôn nhìn thoáng đôi nam nữ đang quỳ trước mặt mình, tay vẫn nắm chặt vào nhau. Bà tạm thời im lặng không nói gì.
- Bác gái, Tuệ nhi đối với cháu quan trọng hơn cả tính mạng. Sự xuất hiện của cô ấy trong cuộc đời của cháu không một ai có thể thay thế được. Cô ấy cho cháu biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là đau khổ, cháu đã biết cười, biết khóc khi ở bên cạnh cô ấy. Chỉ cần là cô ấy, cho dù cháu phải đánh đổi bất kỳ điều gì cháu cũng sẵn sàng. Xin bác, đừng bắt cô ấy rời xa cháu.
- Bác gái, nếu bác còn phản đối đến cùng thì tất cả mọi người đều nghĩ bác là một người không có trái tim đấy.
Không khí tĩnh lặng trong phòng đã bị một giọng nói vừa xuất hiện cắt ngang, và đó chính là A Phong. Anh bước từng bước vào phòng bệnh, mang theo vẻ mặt điềm tĩnh, cùng nụ cười ôn nhu, thành tâm khuyên. Anh đứng trước mặt mẹ Ôn, cũng là bên cạnh Ôn Giai Tuệ.
- Bác gái, cháu đoán là bác cũng đã nhìn ra thành ý của Viên thiếu rồi. Bây giờ cả Viên gia vốn quy củ khắt khe kia cũng đã chấp nhận đón Tuệ Tuệ vào làm đại thiếu phu nhân rồi, đó không phải nỗi lo lớn nhất của bác sao?
Không ai có thể ngờ rằng A Phong sẽ đến cứu nguy cho người phụ nữ anh yêu với tình địch cả.
Viên Trác Nghiên vẫn nắm chặt tay Ôn Giai Tuệ, nhìn cô trấn an, tay kia đưa lên giúp cô lau nước mắt.
Từ nãy đến giờ mẹ Ôn cũng tạm thời á khẩu rồi, mà A Phong còn bồi thêm mấy câu nữa khiến bà không kịp phản ứng.
- Bọn họ chấp nhận Tuệ Tuệ không phải chỉ vì đứa bé trong bụng nó thôi sao?
A Phong nhìn đôi nam nữ, cười nhẹ một cái, đỡ lời.
- Không phải Tuệ Tuệ ở Viên gia chỉ cần Viên thiếu chống đỡ tất cả là được rồi sao? Trưởng tôn của Viên gia, lời nói có giá trị hơn bất cứ người nào. Còn chưa kể, Tuệ Tuệ đã có thêm hẫu thuận là đại phu nhân rồi. Bác không cần phải lo lắng cô ấy ở Viên gia chịu ủy khuất nữa đâu.
Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên cầu xin nãy giờ mà vẫn còn một thiếu xót quan trọng như vậy. Thì ra trong lòng mẹ Ôn đang canh cánh chuyện con gái đã từng gả vào Viên gia, hai người từ mối quan hệ giữa cậu cả và mẹ nhỏ trở thành vợ chồng, bà chính là đang lo con gái sẽ phải chịu những lời đàm tiếu xung quanh. Không ngờ A Phong còn hiểu bà hơn cả Ôn Giai Tuệ.
- Mẹ, con chỉ cần có Trác Nghiên che chở cho con là đủ rồi. Sẽ không có ai có thể ăn hiếp được con đâu.
- Bác gái, cháu hiểu bác đang lo lắng Tuệ nhi theo cháu sẽ phải chịu tai tiếng. Nếu vậy thì cháu sẽ mở một cuộc họp báo quy mô cả thành phố để thông báo với tất cả, cô ấy là người phụ nữ mà Viên Trác Nghiên cháu yêu, cũng chỉ là vợ của cháu thôi. Hôn lễ sẽ tổ chức thật long trọng để không ai nghi ngờ hay bàn tán mối quan hệ của bọn cháu nữa.
Mẹ Ôn không đỡ kịp những lời này, trong mắt bà dường như đã có chút mĩ mãn. Bà xu tay, buộc lòng phải tuyên bố lại quyết định của mình.
- Thôi được rồi, tất cả đều ngừng nói hết đi. Coi như bà già này chịu thua các người đấy. Mau đứng lên mà ký tên đi, trước khi tôi lại thay đổi quyết định.
Như vậy là bà đã đồng ý rồi? Đã thành công thuyết phục được bà rồi?
Ôn Giai Tuệ cười tươi như hoa, hớn hở nói cảm ơn không ngừng, bên cạnh thì được Viên Trác Nghiên đỡ dậy.
- Mẹ, cảm ơn mẹ. Mẹ mãi là thiên thần trong lòng con mà.
Cô tiến lên ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu như những ngày bé.
Mẹ Ôn thở mạnh một cái, gõ nhẹ vào trán của con gái, nhắc lần lượt từng người.
- Con đó, sắp lấy chồng sinh con rồi mà còn làm nũng như vậy sao?
Bà nhìn qua Viên Trác Nghiên, cảnh cáo cũng như nhắc nhở.
- Tôi đồng ý gả Tuệ Tuệ cho cậu. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu làm cho con gái tôi khóc nữa, tôi và A Phong sẽ đến đón con bé về đấy.
Viên Trác Nghiên chắp hai tay trước mặt, lễ phép trả lời.
- Vâng, nhưng bác chỉ cần đến một mình được rồi, không cần đưa cậu ta đi cùng đâu.
A Phong nghe được câu này của anh liền cười khinh một tiếng, đắc ý nói.
- Anh không cần phải vạch rõ ranh giới giữa tôi và Tuệ Tuệ đến mức đó đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn sang hai người đàn ông đang lăm le nhìn đối phương, cô bật cười, vô cùng cảm kích nói với A Phong.
- A Phong, cảm ơn anh....
Nghe cô gọi mình, A Phong chẳng thèm so đo với tên mặt quỷ kia nữa, quay qua trò chuyện cùng Ôn Giai Tuệ. Anh vẫn dịu dàng với cô như vậy.
- Trông em vui như vậy thì chắc chắn việc anh làm là đúng rồi. Em nhớ quản chặt anh ta một chút, không cẩn thận lại ra đường cắn người lung tung đấy.
Ôn Giai Tuệ không nghĩ A Phong và Viên Trác Nghiên lại có những lúc hài hước như vậy.
Vừa qua được ải cuối cùng, Tần Mộc Du đã ngay lập tức đưa lại giấy đăng ký kết hôn cho đôi trẻ.
- Đại sự đã thành, bây giờ hai con có thể yên tâm ký tên rồi. Mau ký đi.
Chưa bao giờ thấy Tần Mộc Du lại hớn hở vì một chuyện như vậy.
Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ cùng cầm bút lên, mỉm cười hạnh phúc nhìn đối phương rồi mới đặt bút ký tên. Mỗi nét chữ đều vô cùng cẩn thận, nâng niu tờ giấy như chính hạnh phúc của mình.
Một khoảnh khắc thiêng liêng và ý nghĩa như vậy được tất cả những người trong phòng này chứng giám. A Phong nhìn nụ cười hạnh phúc tràn ngập của Ôn Giai Tuệ, trong lòng anh vừa chua xót vừa ấm áp. Dù người cùng cô đi đến cuối đời không phải là anh, nhưng cô đã tìm được bến đỗ bình yên nhất rồi. Anh dùng cả cuộc đời này cầu chúc cho cô và người cô đã chọn mãi mãi hạnh phúc.
Lắc lắc đầu khôi phục lại tinh thần, A Phong như chợt nhớ ra một điều nữa, anh nói với cả hai người phụ nữ.
- Bây giờ không phải hai người đã trở thành thông gia rồi sao? Bác gái, phu nhân, hai người cũng nên thay đổi cách xưng hô và chào hỏi lại chứ ạ?
Mẹ Ôn lườm nguýt người đàn bà kia bằng cái nhìn sắc bén, hừ lạnh.
- Thông gia cái con khỉ? Ai thèm gọi bà ta là thông gia chứ?
Tần Mộc Du cũng chẳng hề chịu kém cạnh gì, hất cằm cao ngạo.
- Bà nghĩ ai cũng có thể gọi tôi một tiếng thông gia sao? Đúng là mụ điên, có phúc mà không biết hưởng.
.........
Sau khi tiễn đưa Viên Trác Bình, Mục Lan Nhi cũng đã xử lý xong những gì liên quan đến Viên gia. Những gì mà Viên lão gia và Viên gia cho bà, bà đều ký giấy chuyển nhượng lại hết, chỉ giữ lại vài đồng bạc sống qua ngày. Chuyện của Viên Trác Bình, cả Viên gia đều biết rồi, cô ta đã trở thành tội đồ của gia tộc, Mục Lan Nhi cũng sẽ không tránh khỏi vạ lây. Nhưng bà cũng không còn quan tâm những điều đó nữa, dù gì thì bà cũng đã tính đến chuyện rời đi từ lâu rồi. Tang lễ của Viên Trác Bình vì vậy mà chỉ được cử hành qua loa, Viên gia không ai đến, chỉ có người mẹ như bà một mình rải tro cốt của con gái.
Trác Bình, hy vọng kiếp sau con gái bà sẽ được sống một cuộc đời trọn vẹn hơn.
- Bà hai, hành lí đã thu dọn xong hết rồi. Để tôi giúp bà mang ra xe.
Người hầu vẫn cung kính nói với chủ nhân sắp rời đi.
Mục Lan Nhi thay một bộ đồ đơn giản nhất, trên tay xách một cái túi cá nhân. Bà đi xuống cầu thang, nhìn lại một lượt căn nhà mà bà đã gắn bó hơn ba mươi năm, nơi này từng là nơi hạnh phúc, cũng từng là nơi đau khổ nhất, rời đi, không còn gì luyến tiếc nữa.
Ngôi nhà này, lúc bà bước vào không ai chào đón bà, lúc bà đi cũng tĩnh mịch như vậy. Người cần bà nhất đã không còn ở đây lâu rồi. Lau đi vài giọt nước mắt, Mục Lan Nhi tiếp tục bước ra khỏi cửa lớn, ra khỏi cổng của Viên gia. Ba mươi năm làm lẻ của bà cũng kết thúc ở đây. Cánh cổng chưa từng mở ra vì bà đã đóng sầm lại phía sau. Chỉ ra đi với một chiếc vali, bà không còn gì để mang theo cả.
Điểm đến đầu tiên của Mục Lan Nhi là ngục giam con trai Viên Trác Việt bây giờ. Ngồi trước tấm kính nhìn con trai đã tiều tụy và thay đổi rất nhiều, nỗi chua xót trong bà chẳng cách nào giải bày được.
- Con đã nghe hết mọi chuyện rồi. Bây giờ mẹ đã có dự tính gì chưa?
- Đừng lo cho con. Con ở trong này rất tốt, chỉ vài tháng nữa là con được ra ngoài rồi.
Nắm chặt điện thoại kết nối, Mục Lan Nhi liên tục bụm chặt miệng để không bật khóc thành tiếng. Nghẹn ngào nói được mấy câu.
- Mẹ xin lỗi, đều tại mẹ không tốt.
Viên Trác Việt đưa tay chạm vào tấm kính như đang muốn chạm vào mặt của mẹ.
- Mẹ đừng khóc nữa, không có Viên gia cũng được. Đợi con ra ngoài rồi, mẹ con mình sẽ cùng mở một cửa hàng nhỏ, mẹ làm bánh, con giao hàng, chúng ta bình yên sống qua ngày.
Mục Lan Nhi cố nuốt nước mắt mà gật đầu, tay cũng chạm vào tay của con trai.
- Mẹ ở nhà đợi con.
Hai mẹ con cách nhau một tấm kính, mỉm cười nhìn nhau như đang an ủi đối phương, dù cuộc sống sau này có như thế nào đi nữa, chỉ cần có mẹ có con là đủ rồi.
.............
Las Vegas.
Địa điểm được chọn để cử hành tang lễ của A Phúc là một ngọn đồi cách thung lũng Wolfgang vài trăm mét. Bởi vì đây là nơi mà A Phúc thường bỏ trốn mỗi khi luyện tập bị thương, vì không muốn bị phạt và bị những anh em khác trêu chọc.
Trên bia mộ khắc tên đầy đủ của cậu và một tấm di ảnh, còn có biểu tượng một con sói xám là hình xăm đại diện trên người cậu. Tất cả thủ hạ trên dưới của tổ chức Wolf trong bộ tây trang màu tối bao phủ cả ngọn đồi. Hai bên xếp thành hành dài đầy uy nghi, tiễn đưa anh ba của các anh em.
Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên đặt hoa trước, sau đó lần lượt theo thứ bậc còn lại, Lucas, A Châu, A Minh và từng thủ hạ...
Theo di nguyện của A Phúc, Viên Trác Nghiên đã tìm cha mẹ của cậu đến để đưa tiễn cậu. Nhìn thấy di ảnh cùng mộ đã lạnh lẽo của con trai, hai vợ chồng đã khóc không thành tiếng.
Tang lễ diễn ra thành công, mọi người đều dành cho A Phúc những giây phút mặc niệm cuối cùng.
- Đây là món quà mà A Phúc đã luôn muốn tặng cho bác.
Ôn Giai Tuệ chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ, một tay vỗ vỗ vai của người phụ nữ trung niên, đó là mẹ của A Phúc, cô đưa ra một cái túi vải nhỏ.
Người phụ nữ nhận lấy chiếc túi, phải tựa đầu vào vai chồng mới không ngất đi, tay bà run run mở chiếc túi ra, trong đó là một cái lắc tay được làm thủ công.
Trong đầu Ôn Giai Tuệ vẫn còn nhớ như in ngày mà A Phúc ngồi làm chiếc vòng này và tự nói.
" Chủ mẫu, tôi rất muốn tặng chiếc vòng này cho mẹ. Nhưng tôi rất sợ bà ấy sẽ không thích, từ lúc được bà ấy sinh ra, tôi chưa từng tặng quà cho bà ấy"
" Cô có thể cầm giúp tôi không? Sống trong giới này, sống chết là một chuyện bình thường, tôi không biết khi nào sẽ chết, nếu ngày đó xảy ra, cô hãy giúp tôi đưa món quà này cho mẹ tôi"
Người phụ nữ khóc đến khàn cả cổ họng khi nghe những lời Ôn Giai Tuệ thuật lại.
Nhìn hai vợ chồng ôm nhau khóc trước bia mộ của con trai, Ôn Giai Tuệ không khỏi xót xa oán trách.
- Người làm cha mẹ nào cũng đều mong muốn con cái được hạnh phúc. Nếu biết trước có ngày hôm nay, hai người không nên vì đồng tiền mà bỏ rơi con của mình.
Nói xong, cô cũng đứng lên, chạnh lòng mà đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Cô đã trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi đứa con của mình, đứa bé này nhất định cô sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Đưa mắt nhìn qua tán cây tùng bách cách đó không xa, Ôn Giai Tuệ thấy thân ảnh cao lớn có phần cô độc đang ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây. Cô bước từng bước đến đó, từ phía sau mà vòng tay ôm chặt lấy anh, là cái ôm an ủi.
Nhận được vòng ôm ấm áp của cô, mọi cảm xúc đã cố che giấu của Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ đều vỡ òa ra hết. Anh cúi gầm mặt, nhìn gốc cây tùng, hai tay đặt lên mu bàn tay của cô, giọng anh khàn khàn rất thấp.
- Tuệ nhi, anh không sao....
Đây là cây tùng mà anh đã cùng A Phúc trồng, mới đó đã hơn mười năm rồi.
Vòng tay của Ôn Giai Tuệ vẫn siết chặt như cũ, anh nói không sao gì chứ, cô biết anh đang cần một chỗ dựa mà anh có thể yên tâm dựa vào.
- Trác Nghiên....sẽ ổn thôi....
Viên Trác Nghiên điều chỉnh lại cảm xúc kích động vừa rồi, anh giữ lấy tay cô, chậm rãi xoay người, vừa xoa má cô vừa nói.
- Chúng ta về thôi.
Ôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu, mỉm cười an ủi anh. Hai người một nam một nữ đan mười ngón tay và sóng vai nhau bước ra khỏi tán cây tùng. Ôn Giai Tuệ vẫn ngoảnh mặt lại nhìn cái cây đó lần nữa.
" A Phúc, anh ra đi thanh thản nhé. Thời gian qua anh đã bảo vệ anh ấy rất tốt rồi. Nửa đời sau của anh ấy, tôi sẽ thay anh làm việc đó, bảo vệ anh ấy...."
- Giai Tuệ. Mau đứng lên đi.
Ôn Giai Tuệ bất thình lình leo xuống giường và quỳ rạp xuống trước mặt mẹ Ôn khiến cả phòng bệnh đều đang kinh hãi, lo lắng. Viên Trác Nghiên, Tần Mộc Du và mẹ Ôn đều ra sức khuyên ngăn. Viên Trác Nghiên đang ngồi xuống cạnh cô, động tác muốn đỡ cô đứng lên nhưng lại bị cô đẩy ra.
- Anh mặc kệ em đi!
- Tuệ nhi, em muốn nói gì thì đứng lẻn đi rồi nói, em vừa mới tỉnh lại, còn đang mang thai, quỳ dưới này sẽ nguy hiểm đấy.
Viên Trác Nghiên không nhịn được mà cất giọng trách mắng.
- Tuệ Tuệ, con mau đứng lên ngay cho mẹ.
- Giai Tuệ, con như vậy không tốt cho cả con và đứa bé trong bụng đâu. Nào, mau đứng lên đi.
Tần Mộc Du và mẹ Ôn cũng mỗi người một câu.
Ôn Giai Tuệ đều mặc kệ tất cả mọi lời khuyên ngăn, chỉ hướng tới mẹ mình mà cầu xin.
- Mẹ, con xin mẹ, mẹ tác thành cho con và Trác Nghiên được không mẹ? Mẹ, con năn nỉ mẹ mà, mẹ đồng ý cuộc hôn nhân của bọn con được không?
Cô nắm lấy tay mẹ, hết lời van xin. Gương mặt chỉ vừa mới khôi phục lại được chút huyết sắc, còn khá nhợt nhạt, nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua những cảm giác khó chịu lẫn đau nhức trong người, cầu xin cho bằng được.
Mẹ Ôn nhìn con gái như vậy, có chút khẩn trương cũng có chút mủi lòng, nhưng lại lựa chọn gạt bỏ hết, trả lời chắc nịch..
- Con đứng lên đi. Làm vậy cũng vô dụng thôi. Mẹ không bao giờ gả con cho kẻ đã từng khiến con tổn thương. Nếu con cương quyết muốn lấy cậu ta thì đừng bao giờ gọi mẹ nữa, mẹ không cần đứa con gái như con.
Hai hàng nước mắt lăn dọc hai bên má của Ôn Giai Tuệ, bàn tay đang cắm kim truyền dịch vẫn nắm chặt tay tay mẹ mà van xin.
- Mẹ, con yêu anh ấy....chúng con thật sự yêu nhau mà mẹ....tại sao mẹ không thể cho anh ấy một cơ hội chứ? Mẹ, mẹ coi như vì cháu ngoại của mẹ, cho anh ấy một cơ hội nữa được không?
Nhìn bảo bối của mình quỳ lết dưới sàn trong trạng thái chưa hoàn toàn hồi phục như vậy, trái tim Viên Trác Nghiên cũng như bị đâm nát thành từng mảnh, anh xoay người, tay nắm chặt một tay còn lại của cô, cũng ngay lập tức đặt hai đầu gối xuống sàn.
- Trác Nghiên, ngay cả con cũng bị sao vậy?
Tần Mộc Du đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi nhìn con trai cũng đang quỳ gối trước mặt mẹ Ôn, nóng vội định ngăn cản.
- Bác gái, cháu biết bác vẫn chưa thể tha thứ cho cháu, không thể chấp nhận cháu. Nhưng cháu đối với Tuệ nhi là thật lòng, có trời đất chứng giám. Nếu bác muốn cháu chứng minh, cháu có thể moi cả tim ra cho bác xem. Viên Trác Nghiên cháu không dám tự nhận mình là một người đàn ông tốt, nhưng cháu có thể cho Tuệ những thứ tốt nhất mà cháu có. Cháu xin dùng cả tính mạng này để đảm bảo với bác, sẽ không làm Tuệ nhi phải khóc một lần nào nữa. Xin bác, cho cháu thêm một cơ hội để cháu được yêu thương, bảo vệ Tuệ nhi.
Một người phụ nữ bình thường sắt đá như Tần Mộc Du đứng đó đã sớm ươn ướt nước mắt, bà vừa dụi mắt vừa trách.
- Bà già điên kia, bà có cần phải cố chấp đến mức đó không?
Mẹ Ôn nhìn thoáng đôi nam nữ đang quỳ trước mặt mình, tay vẫn nắm chặt vào nhau. Bà tạm thời im lặng không nói gì.
- Bác gái, Tuệ nhi đối với cháu quan trọng hơn cả tính mạng. Sự xuất hiện của cô ấy trong cuộc đời của cháu không một ai có thể thay thế được. Cô ấy cho cháu biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là đau khổ, cháu đã biết cười, biết khóc khi ở bên cạnh cô ấy. Chỉ cần là cô ấy, cho dù cháu phải đánh đổi bất kỳ điều gì cháu cũng sẵn sàng. Xin bác, đừng bắt cô ấy rời xa cháu.
- Bác gái, nếu bác còn phản đối đến cùng thì tất cả mọi người đều nghĩ bác là một người không có trái tim đấy.
Không khí tĩnh lặng trong phòng đã bị một giọng nói vừa xuất hiện cắt ngang, và đó chính là A Phong. Anh bước từng bước vào phòng bệnh, mang theo vẻ mặt điềm tĩnh, cùng nụ cười ôn nhu, thành tâm khuyên. Anh đứng trước mặt mẹ Ôn, cũng là bên cạnh Ôn Giai Tuệ.
- Bác gái, cháu đoán là bác cũng đã nhìn ra thành ý của Viên thiếu rồi. Bây giờ cả Viên gia vốn quy củ khắt khe kia cũng đã chấp nhận đón Tuệ Tuệ vào làm đại thiếu phu nhân rồi, đó không phải nỗi lo lớn nhất của bác sao?
Không ai có thể ngờ rằng A Phong sẽ đến cứu nguy cho người phụ nữ anh yêu với tình địch cả.
Viên Trác Nghiên vẫn nắm chặt tay Ôn Giai Tuệ, nhìn cô trấn an, tay kia đưa lên giúp cô lau nước mắt.
Từ nãy đến giờ mẹ Ôn cũng tạm thời á khẩu rồi, mà A Phong còn bồi thêm mấy câu nữa khiến bà không kịp phản ứng.
- Bọn họ chấp nhận Tuệ Tuệ không phải chỉ vì đứa bé trong bụng nó thôi sao?
A Phong nhìn đôi nam nữ, cười nhẹ một cái, đỡ lời.
- Không phải Tuệ Tuệ ở Viên gia chỉ cần Viên thiếu chống đỡ tất cả là được rồi sao? Trưởng tôn của Viên gia, lời nói có giá trị hơn bất cứ người nào. Còn chưa kể, Tuệ Tuệ đã có thêm hẫu thuận là đại phu nhân rồi. Bác không cần phải lo lắng cô ấy ở Viên gia chịu ủy khuất nữa đâu.
Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên cầu xin nãy giờ mà vẫn còn một thiếu xót quan trọng như vậy. Thì ra trong lòng mẹ Ôn đang canh cánh chuyện con gái đã từng gả vào Viên gia, hai người từ mối quan hệ giữa cậu cả và mẹ nhỏ trở thành vợ chồng, bà chính là đang lo con gái sẽ phải chịu những lời đàm tiếu xung quanh. Không ngờ A Phong còn hiểu bà hơn cả Ôn Giai Tuệ.
- Mẹ, con chỉ cần có Trác Nghiên che chở cho con là đủ rồi. Sẽ không có ai có thể ăn hiếp được con đâu.
- Bác gái, cháu hiểu bác đang lo lắng Tuệ nhi theo cháu sẽ phải chịu tai tiếng. Nếu vậy thì cháu sẽ mở một cuộc họp báo quy mô cả thành phố để thông báo với tất cả, cô ấy là người phụ nữ mà Viên Trác Nghiên cháu yêu, cũng chỉ là vợ của cháu thôi. Hôn lễ sẽ tổ chức thật long trọng để không ai nghi ngờ hay bàn tán mối quan hệ của bọn cháu nữa.
Mẹ Ôn không đỡ kịp những lời này, trong mắt bà dường như đã có chút mĩ mãn. Bà xu tay, buộc lòng phải tuyên bố lại quyết định của mình.
- Thôi được rồi, tất cả đều ngừng nói hết đi. Coi như bà già này chịu thua các người đấy. Mau đứng lên mà ký tên đi, trước khi tôi lại thay đổi quyết định.
Như vậy là bà đã đồng ý rồi? Đã thành công thuyết phục được bà rồi?
Ôn Giai Tuệ cười tươi như hoa, hớn hở nói cảm ơn không ngừng, bên cạnh thì được Viên Trác Nghiên đỡ dậy.
- Mẹ, cảm ơn mẹ. Mẹ mãi là thiên thần trong lòng con mà.
Cô tiến lên ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu như những ngày bé.
Mẹ Ôn thở mạnh một cái, gõ nhẹ vào trán của con gái, nhắc lần lượt từng người.
- Con đó, sắp lấy chồng sinh con rồi mà còn làm nũng như vậy sao?
Bà nhìn qua Viên Trác Nghiên, cảnh cáo cũng như nhắc nhở.
- Tôi đồng ý gả Tuệ Tuệ cho cậu. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu làm cho con gái tôi khóc nữa, tôi và A Phong sẽ đến đón con bé về đấy.
Viên Trác Nghiên chắp hai tay trước mặt, lễ phép trả lời.
- Vâng, nhưng bác chỉ cần đến một mình được rồi, không cần đưa cậu ta đi cùng đâu.
A Phong nghe được câu này của anh liền cười khinh một tiếng, đắc ý nói.
- Anh không cần phải vạch rõ ranh giới giữa tôi và Tuệ Tuệ đến mức đó đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn sang hai người đàn ông đang lăm le nhìn đối phương, cô bật cười, vô cùng cảm kích nói với A Phong.
- A Phong, cảm ơn anh....
Nghe cô gọi mình, A Phong chẳng thèm so đo với tên mặt quỷ kia nữa, quay qua trò chuyện cùng Ôn Giai Tuệ. Anh vẫn dịu dàng với cô như vậy.
- Trông em vui như vậy thì chắc chắn việc anh làm là đúng rồi. Em nhớ quản chặt anh ta một chút, không cẩn thận lại ra đường cắn người lung tung đấy.
Ôn Giai Tuệ không nghĩ A Phong và Viên Trác Nghiên lại có những lúc hài hước như vậy.
Vừa qua được ải cuối cùng, Tần Mộc Du đã ngay lập tức đưa lại giấy đăng ký kết hôn cho đôi trẻ.
- Đại sự đã thành, bây giờ hai con có thể yên tâm ký tên rồi. Mau ký đi.
Chưa bao giờ thấy Tần Mộc Du lại hớn hở vì một chuyện như vậy.
Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ cùng cầm bút lên, mỉm cười hạnh phúc nhìn đối phương rồi mới đặt bút ký tên. Mỗi nét chữ đều vô cùng cẩn thận, nâng niu tờ giấy như chính hạnh phúc của mình.
Một khoảnh khắc thiêng liêng và ý nghĩa như vậy được tất cả những người trong phòng này chứng giám. A Phong nhìn nụ cười hạnh phúc tràn ngập của Ôn Giai Tuệ, trong lòng anh vừa chua xót vừa ấm áp. Dù người cùng cô đi đến cuối đời không phải là anh, nhưng cô đã tìm được bến đỗ bình yên nhất rồi. Anh dùng cả cuộc đời này cầu chúc cho cô và người cô đã chọn mãi mãi hạnh phúc.
Lắc lắc đầu khôi phục lại tinh thần, A Phong như chợt nhớ ra một điều nữa, anh nói với cả hai người phụ nữ.
- Bây giờ không phải hai người đã trở thành thông gia rồi sao? Bác gái, phu nhân, hai người cũng nên thay đổi cách xưng hô và chào hỏi lại chứ ạ?
Mẹ Ôn lườm nguýt người đàn bà kia bằng cái nhìn sắc bén, hừ lạnh.
- Thông gia cái con khỉ? Ai thèm gọi bà ta là thông gia chứ?
Tần Mộc Du cũng chẳng hề chịu kém cạnh gì, hất cằm cao ngạo.
- Bà nghĩ ai cũng có thể gọi tôi một tiếng thông gia sao? Đúng là mụ điên, có phúc mà không biết hưởng.
.........
Sau khi tiễn đưa Viên Trác Bình, Mục Lan Nhi cũng đã xử lý xong những gì liên quan đến Viên gia. Những gì mà Viên lão gia và Viên gia cho bà, bà đều ký giấy chuyển nhượng lại hết, chỉ giữ lại vài đồng bạc sống qua ngày. Chuyện của Viên Trác Bình, cả Viên gia đều biết rồi, cô ta đã trở thành tội đồ của gia tộc, Mục Lan Nhi cũng sẽ không tránh khỏi vạ lây. Nhưng bà cũng không còn quan tâm những điều đó nữa, dù gì thì bà cũng đã tính đến chuyện rời đi từ lâu rồi. Tang lễ của Viên Trác Bình vì vậy mà chỉ được cử hành qua loa, Viên gia không ai đến, chỉ có người mẹ như bà một mình rải tro cốt của con gái.
Trác Bình, hy vọng kiếp sau con gái bà sẽ được sống một cuộc đời trọn vẹn hơn.
- Bà hai, hành lí đã thu dọn xong hết rồi. Để tôi giúp bà mang ra xe.
Người hầu vẫn cung kính nói với chủ nhân sắp rời đi.
Mục Lan Nhi thay một bộ đồ đơn giản nhất, trên tay xách một cái túi cá nhân. Bà đi xuống cầu thang, nhìn lại một lượt căn nhà mà bà đã gắn bó hơn ba mươi năm, nơi này từng là nơi hạnh phúc, cũng từng là nơi đau khổ nhất, rời đi, không còn gì luyến tiếc nữa.
Ngôi nhà này, lúc bà bước vào không ai chào đón bà, lúc bà đi cũng tĩnh mịch như vậy. Người cần bà nhất đã không còn ở đây lâu rồi. Lau đi vài giọt nước mắt, Mục Lan Nhi tiếp tục bước ra khỏi cửa lớn, ra khỏi cổng của Viên gia. Ba mươi năm làm lẻ của bà cũng kết thúc ở đây. Cánh cổng chưa từng mở ra vì bà đã đóng sầm lại phía sau. Chỉ ra đi với một chiếc vali, bà không còn gì để mang theo cả.
Điểm đến đầu tiên của Mục Lan Nhi là ngục giam con trai Viên Trác Việt bây giờ. Ngồi trước tấm kính nhìn con trai đã tiều tụy và thay đổi rất nhiều, nỗi chua xót trong bà chẳng cách nào giải bày được.
- Con đã nghe hết mọi chuyện rồi. Bây giờ mẹ đã có dự tính gì chưa?
- Đừng lo cho con. Con ở trong này rất tốt, chỉ vài tháng nữa là con được ra ngoài rồi.
Nắm chặt điện thoại kết nối, Mục Lan Nhi liên tục bụm chặt miệng để không bật khóc thành tiếng. Nghẹn ngào nói được mấy câu.
- Mẹ xin lỗi, đều tại mẹ không tốt.
Viên Trác Việt đưa tay chạm vào tấm kính như đang muốn chạm vào mặt của mẹ.
- Mẹ đừng khóc nữa, không có Viên gia cũng được. Đợi con ra ngoài rồi, mẹ con mình sẽ cùng mở một cửa hàng nhỏ, mẹ làm bánh, con giao hàng, chúng ta bình yên sống qua ngày.
Mục Lan Nhi cố nuốt nước mắt mà gật đầu, tay cũng chạm vào tay của con trai.
- Mẹ ở nhà đợi con.
Hai mẹ con cách nhau một tấm kính, mỉm cười nhìn nhau như đang an ủi đối phương, dù cuộc sống sau này có như thế nào đi nữa, chỉ cần có mẹ có con là đủ rồi.
.............
Las Vegas.
Địa điểm được chọn để cử hành tang lễ của A Phúc là một ngọn đồi cách thung lũng Wolfgang vài trăm mét. Bởi vì đây là nơi mà A Phúc thường bỏ trốn mỗi khi luyện tập bị thương, vì không muốn bị phạt và bị những anh em khác trêu chọc.
Trên bia mộ khắc tên đầy đủ của cậu và một tấm di ảnh, còn có biểu tượng một con sói xám là hình xăm đại diện trên người cậu. Tất cả thủ hạ trên dưới của tổ chức Wolf trong bộ tây trang màu tối bao phủ cả ngọn đồi. Hai bên xếp thành hành dài đầy uy nghi, tiễn đưa anh ba của các anh em.
Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên đặt hoa trước, sau đó lần lượt theo thứ bậc còn lại, Lucas, A Châu, A Minh và từng thủ hạ...
Theo di nguyện của A Phúc, Viên Trác Nghiên đã tìm cha mẹ của cậu đến để đưa tiễn cậu. Nhìn thấy di ảnh cùng mộ đã lạnh lẽo của con trai, hai vợ chồng đã khóc không thành tiếng.
Tang lễ diễn ra thành công, mọi người đều dành cho A Phúc những giây phút mặc niệm cuối cùng.
- Đây là món quà mà A Phúc đã luôn muốn tặng cho bác.
Ôn Giai Tuệ chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ, một tay vỗ vỗ vai của người phụ nữ trung niên, đó là mẹ của A Phúc, cô đưa ra một cái túi vải nhỏ.
Người phụ nữ nhận lấy chiếc túi, phải tựa đầu vào vai chồng mới không ngất đi, tay bà run run mở chiếc túi ra, trong đó là một cái lắc tay được làm thủ công.
Trong đầu Ôn Giai Tuệ vẫn còn nhớ như in ngày mà A Phúc ngồi làm chiếc vòng này và tự nói.
" Chủ mẫu, tôi rất muốn tặng chiếc vòng này cho mẹ. Nhưng tôi rất sợ bà ấy sẽ không thích, từ lúc được bà ấy sinh ra, tôi chưa từng tặng quà cho bà ấy"
" Cô có thể cầm giúp tôi không? Sống trong giới này, sống chết là một chuyện bình thường, tôi không biết khi nào sẽ chết, nếu ngày đó xảy ra, cô hãy giúp tôi đưa món quà này cho mẹ tôi"
Người phụ nữ khóc đến khàn cả cổ họng khi nghe những lời Ôn Giai Tuệ thuật lại.
Nhìn hai vợ chồng ôm nhau khóc trước bia mộ của con trai, Ôn Giai Tuệ không khỏi xót xa oán trách.
- Người làm cha mẹ nào cũng đều mong muốn con cái được hạnh phúc. Nếu biết trước có ngày hôm nay, hai người không nên vì đồng tiền mà bỏ rơi con của mình.
Nói xong, cô cũng đứng lên, chạnh lòng mà đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Cô đã trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi đứa con của mình, đứa bé này nhất định cô sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Đưa mắt nhìn qua tán cây tùng bách cách đó không xa, Ôn Giai Tuệ thấy thân ảnh cao lớn có phần cô độc đang ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây. Cô bước từng bước đến đó, từ phía sau mà vòng tay ôm chặt lấy anh, là cái ôm an ủi.
Nhận được vòng ôm ấm áp của cô, mọi cảm xúc đã cố che giấu của Viên Trác Nghiên từ đầu đến giờ đều vỡ òa ra hết. Anh cúi gầm mặt, nhìn gốc cây tùng, hai tay đặt lên mu bàn tay của cô, giọng anh khàn khàn rất thấp.
- Tuệ nhi, anh không sao....
Đây là cây tùng mà anh đã cùng A Phúc trồng, mới đó đã hơn mười năm rồi.
Vòng tay của Ôn Giai Tuệ vẫn siết chặt như cũ, anh nói không sao gì chứ, cô biết anh đang cần một chỗ dựa mà anh có thể yên tâm dựa vào.
- Trác Nghiên....sẽ ổn thôi....
Viên Trác Nghiên điều chỉnh lại cảm xúc kích động vừa rồi, anh giữ lấy tay cô, chậm rãi xoay người, vừa xoa má cô vừa nói.
- Chúng ta về thôi.
Ôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu, mỉm cười an ủi anh. Hai người một nam một nữ đan mười ngón tay và sóng vai nhau bước ra khỏi tán cây tùng. Ôn Giai Tuệ vẫn ngoảnh mặt lại nhìn cái cây đó lần nữa.
" A Phúc, anh ra đi thanh thản nhé. Thời gian qua anh đã bảo vệ anh ấy rất tốt rồi. Nửa đời sau của anh ấy, tôi sẽ thay anh làm việc đó, bảo vệ anh ấy...."
Bình luận facebook