Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 149: Lời chúc phúc.
Mấy ngày ở Las Vegas, Ôn Giai Tuệ cũng sống dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Viên Trác Nghiên, vì cô đang mang thai nên anh càng quản chặt mọi nhu cầu đi ra thủ phủ của cô.
- Chủ mẫu, cô muốn ra ngoài sao?
A Minh được giao nhiệm vụ ở thủ phủ trông chừng cô, thấy Ôn Giai Tuệ diện đồ xách túi đi ra, anh ta cung kính hỏi một câu.
- Tôi muốn đến chỗ này, anh lái xe đi.
Ôn Giai Tuệ gật đầu trả lời.
Thấy vậy, A Minh cũng chỉ làm theo lời ông chủ đã dặn
- Vậy cô đợi tôi thông báo với boss đã.
Sau cuộc gọi một hai câu với Viên Trác Nghiên, có vẻ A Minh đã được phép đưa Ôn Giai Tuệ ra ngoài. Anh ta nhanh chóng mở cửa xe cho cô, làm động tác mời.
Vừa lái xe ra khỏi thủ phủ, A Minh khá bất ngờ vì địa điểm mà Ôn Giai Tuệ muốn đến.
Đó là một bệnh viện tâm thần lớn trong thành phố.
Hôm nay Ôn Giai Tuệ chọn một bộ quần áo đơn giản, váy voan dài màu kem đến đầu gối. Tóc để xõa sau lưng, một phần che trước ngực, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Cô đi tới quầy lễ tân, hỏi một cái tên. Y tá dẫn cô đi dọc hành lang, A Minh theo sát bên cạnh cô.
Hành lang gợi lên cảm giác lạnh sống lưng, những tiếng hét cùng tiếng cười rùng rợn khiến người ta phải rợn gai óc. Cũng vì vậy mà A Minh không dám lơ là một giây, những bệnh nhân tâm thần ở đây có đủ mọi thể loại, chẳng biết có thể tấn công bọn họ hay không.
Bọn họ dừng lại trước một phòng cuối hành lang. Y tá cùng bảo vệ nhắc nhở trước để mở cửa, câu tiếng anh chuyên nghiệp.
- Tiểu thư, cô phải cẩn thận, bệnh nhân này tuy rất yên tĩnh nhưng có thể tấn công bất ngờ.
- Không cần mở cửa đâu. Tôi chỉ đứng ở đây thôi.
Ôn Giai Tuệ nhàn nhạt cắt ngang lời của y tá, gật đầu cảm ơn trước.
Y tá và bảo vệ đi ra theo yêu cầu của Ôn Giai Tuệ.
Đứng bên ngoài song sắt nhìn vào trong, ánh mắt Ôn Giai Tuệ chăm chú hướng về phía người phụ nữ ngồi co ro trong góc tường. Mái tóc cô ta rũ rượi như tổ quả che hết nửa gương mặt, nửa gương mặt còn lại cũng đầy rẫy thương tích tự mình tạo ra, nhem nhuốc rất khó coi, trên người cô ta mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, tay chân đều là những vết thương đang rách, chồng lên những vết sẹo cũ.
- Tại sao cô ta lại thành ra như vậy?
A Minh đứng phía sau, nghe cô hỏi liền cung kính trả lời.
- Chủ mẫu, sau khi Thanh Ngọc tiểu thư tự sát được đưa đến bệnh viện, William phát hiện cô ấy đã mang thai, không biết vì lí do gì mà yêu cầu bệnh viện bỏ đi đứa con trong bụng cô ấy. Cũng vì tác động lớn như vậy dẫn đến tinh thần của cô ấy càng bất ổn hơn.
- Người thân duy nhất của cô ấy chỉ có William và Jayce. Hai người bọn họ đều chết cả rồi, vì không có ai nhận về nên buộc phải đưa vào đây.
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ chợt cay cay, cũng không rõ cô đang xót xa điều gì nữa. Chỉ vì tình yêu dành cho người đàn ông này đến mức mù quáng mà Thanh Ngọc phải gánh chịu hậu quả của ngày hôm nay.
Cô gái sau song sắt kia đang dùng đầu ngón tay bị chính mình cắn bật máu mà viết liên tục trên tường, bức tường bên cạnh cô đã kín mít hai từ được lặp đi lặp lại.
"Trác Nghiên", Thanh Ngọc đã viết tên người đàn ông đó, người duy nhất cả đời cô yêu. Chấp niệm có thể hủy hoại cả cuộc đời của một người đến mức đó....
Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng Ôn Giai Tuệ giống như có hàng ngàn tơ rối bủa vây, còn một chút nặng nề bí bách. Ngước nhìn hoàng hôn đang phủ kín cả bầu trời, ánh chiều nhẹ nhàng đậu trên làn da trắng hồng của cô, vì mang thai mà càng nhạy cảm hơn.
Hoàng hôn đã ở cuối chân trời....
..........
Lúc Ôn Giai Tuệ tắm rửa xong và đi trở lại vào phòng ngủ, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người đàn ông đang đưa lưng về phía mình. Cô bước từng bước chậm rãi đến gần anh, từ sau lưng luồn tay qua bụng anh ôm chặt. Viên Trác Nghiên biết là cô nên cũng không có gì kinh ngạc nữa, khẽ bật cười, anh thả điện thoại vừa nghe xong xuống bàn, một tay đỡ hai mu bàn tay đan chặt của cô trước bụng mình.
- Tắm xong rồi?
Ôn Giai Tuệ vùi mặt vào lưng anh gật nhẹ đầu. Nam nhân dựa theo cảm giác sau lưng biết câu trả lời của cô, xoa xoa mu bàn tay của cô, thấp giọng nhắc một tiếng.
- Vậy chúng ta đi ngủ thôi.
Nhưng Ôn Giai Tuệ lại nhất quyết không chịu buông tay ra, càng ôm chặt anh hơn nữa.
Viên Trác Nghiên vừa khó hiểu vừa lo lắng hỏi ngay.
- Sao vậy?
- Em....muốn anh....
Cô trả lời ngay nhưng lại ngập ngừng vì ngượng ngùng. Không biết có phải do triệu chứng khi mang thai hay không mà cả ngày hôm nay trong người cô luôn có cảm giác rạo rực khó chịu, chính là muốn được hưởng lợi cảm giác khi anh đặt dưới thân mà tùy ý xâm nhập, lấp đầy cô. Hoặc cũng có thể từ tâm trạng hôm nay của cô....
Ôn Giai Tuệ ngẩng đầu cắn cắn vào vành tai người đàn ông, hơi thở thơm tho, ngọt ngào của cô phả vào da thịt cùng động tác vụng về cũng đủ khiến cho Viên Trác Nghiên toàn thân nóng bừng, hạ thân dần căng trướng đến sắp phát hỏa. Nhưng anh vẫn còn giữa được chút lí trí còn sót lại, nhẹ đẩy cô ra và xoay người lại đối diện với cô, khéo léo dỗ dành.
- Ngoan, bây giờ em đang mang thai, thân thể không tốt, mau đi ngủ thôi.
Trong mắt Ôn Giai Tuệ tràn ra một cỗi hụt hẫng lẫn mất mát, không để anh có cơ hội cự tuyệt, cô kiễng chân lên mà hôn môi anh. Nụ hôn của cô không thể cuồng dã hay mãnh liệt giống anh nhưng lại có lực gây kích thích trí mạng, một chút vụng về ngây ngô lẫn ham muốn chiếm hữu.
- Em có thể nằm trên mà....
Viên Trác Nghiên cũng chỉ là một người đàn ông sinh lí bình thường, sao có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này chứ, lại còn là cô đang chủ động nữa.....
Cuối cùng vẫn là buông giáp đầu hàng, đáp lại nụ hôn của cô rất nhiệt tình, đem môi đỏ mỏng của cô cắn mút vào trong. Hai tay trên người cô càn quét không xót một chỗ nào, động tác lưu loát cởi từng mảnh vải trên người cô xuống, thân thể nhạy cảm trong vòng tay anh càng gợi lên cảm giác sắc tình mê hoặc.
- Vợ à, là em quyến rũ anh trước đấy nhé...
Vừa dứt lời anh liền bế cô đặt nhẹ nhàng lên giường, thuận tay tắt đèn trong phòng. Ngay sau đó, là cô leo lên người anh....
- Tiểu yêu tinh, học được cách câu dẫn đàn ông rồi sao?
Căn phòng rộng lớn chỉ có còn những âm thanh ái muội sắc tình, dâm ngôn loạn ý, hết mình mà phóng túng..
- Hmmm.....uhm.....Trác Nghiên....nhẹ một chút.....
- Tuệ nhi, chặt như vậy ép chết anh rồi.
- Uhm....hm.m....Trác Nghiên....thật thoải mái.....
......
- Bảo bối...khó chịu thì nói anh đấy.
- Tuệ nhi....nói yêu anh...
- Hmmm.....hmm...Trác Nghiên....em...yêu anh....
-...Thật tuyệt...hmm...Trác Nghiên.....
......
Màn ân ái qua đi, hai thân thể trần truồng còn ướt đẫm mồ hồ đang ôm ấp nhau, quấn chặt như hai con rắn. Ôn Giai Tuệ vùi đầu trong vòm ngực săn chắc cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim quen thuộc, hai tay mềm mại ôm ngang thắt lưng của anh. Viên Trác Nghiên ôm cô lại trong ngực, ánh mắt rất đỗi trìu mến nhìn cô, cúi đầu hôn lên vầng trán còn ướt mồ hôi của cô, vén mấy sợi tóc bị dính ra sau vành tai.
- Trác Nghiên....
- Hửm?
Viên Trác Nghiên đáp lại tiếng gọi của cô, mọi cử chỉ đều nâng niu. Cô gái nhỏ trong ngực anh khẽ rục rịch, cất giọng nói.
- Hôm nay em đã đi thăm Thanh Ngọc.
Trong mắt Viên Trác Nghiên xẹt qua một tia biểu cảm phức tạp, ngoài ra không có biểu hiện gì khác, nhẹ nhàng đáp lại.
- Sao lại đến đó?
Ôn Giai Tuệ đột nhiên lại im lặng một lúc, hơi chuyển mình, nhìn thẳng vào mặt anh, có vẻ suy tư rất nhiều.
- Trác Nghiên, có phải chỉ cần có người làm em đau, dù đó là người yêu anh thì anh cũng không ngần ngại làm họ đau không?
Khi hỏi câu này, cô mới nhận ra đây thật sự là một câu hỏi ngốc nghếch vô cùng. Đàn ông chính là vậy, sẽ không quan tâm đến người phụ nữ dành trọn tình cảm cho mình, trong mắt họ chỉ có người phụ nữ mà họ yêu. Theo đuổi một người đàn ông không bao giờ quay lại nhìn mình chính là cách tự sát đau đớn nhất. Mà với Viên Trác Nghiên, thủ đoạn của anh với kẻ thù thì máu lạnh, vô tình hơn bất cứ ai. Anh có thể vì cô mà làm tổn thương bất kỳ ai, người đàn ông này khiến cô vừa yêu lại vừa sợ, nếu cô không phải người may mắn có được tình cảm của anh thì cô cũng sẽ như những người phụ nữ khác của anh ư?
Viên Trác Nghiên cũng nhìn cô một lúc, chưa vội nói gì mà chỉ đưa tay xoa xoa một bên má mịn màng của cô, cười nhẹ một cái.
- Chẳng lẽ em muốn anh phải chia sẻ tình yêu cho một người nữa?
Ý tứ của anh đã rõ ràng rồi. Trong tình yêu, phải có sự ích kỷ, cũng giống một trò chơi, người giành được chiến thắng phải đánh bại tất cả đối thủ.
Ôn Giai Tuệ cụp mắt xuống vài giây, sau lại ngẩng đầu nhìn anh. Cô đưa tay chạm vào mặt anh, chậm rãi tiến tới, môi đỏ hồng chạm vào môi anh.
Hai người đang đối diện trong gang tấc, nhìn rõ từng đường nét trên mặt của đối phương.
- Em cảm giác mình đã đánh một ván cược vậy. Hoặc được anh sủng đến tận trời, hoặc sẽ chết vô cùng thê thảm.
Viên Trác Nghiên cũng dùng tay ôm lấy mặt của cô, trán đụng vào trán cô, thì thầm.
- Không phải em đã thắng rồi ư? Là anh thua, cả đời này anh đã thua trong tay em.
Anh vừa nói xong, chậm rãi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hơi thở đều đặn, nóng rực của hai người hòa quyện vào nhau, ấm áp vô cùng...
.......
Tuần sau là ngày cử hành hôn lễ của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ. Hai người vừa về đến Thượng Hải thì Ôn Giai Tuệ đã muốn đến Viên gia trước.
- Vợ à, em đang mang thai, thân thể không tốt như vậy vẫn là về Nguyệt Phủ nghỉ ngơi trước đi.
Ngồi trên xe, Viên Trác Nghiên không ngừng quở trách vì tính nóng vội của cô vợ nhỏ. Nữ nhân bên cạnh đang cười nũng nịu, vòng tay ôm lấy anh, tìm lí lẽ biện hộ.
- Trác Nghiên, tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ rồi. Em lại chưa chính thức đến chào các trưởng bối, dù thế nào thì họ cũng đang miễn cưỡng chấp nhận em thôi.
Viên Trác Nghiên ôm cô trong ngực, xoa xoa đỉnh đầu cô, kèm theo một nụ hôn trên tóc của cô nữa.
- Em gấp gáp trở về Thượng Hải là đến làm vừa lòng bọn họ sao? Vợ à, chẳng phải anh đã nói rồi à? Em không cần để ý đến bọn họ, em gả cho anh, làm vợ của Viên Trác Nghiên này, không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ đâu.
Nhưng Ôn Giai Tuệ chắc chắn là không thể đồng tình với suy nghĩ của anh rồi. Cô điều chỉnh lại vòng ôm, chu môi nũng nịu.
- Sao em có thể không quan tâm chứ? Trác Nghiên, em hy vọng Viên gia có thể coi trọng tình thân hơn, không phải một nơi ngột ngạt mà ai cũng đều bỏ chạy, vì đó là nhà mà.
Nghe mong ước của cô, Viên Trác Nghiên chỉ có thể cười trừ trong lòng, đó là một điều không thể nào xảy ra, Viên gia vốn dĩ không thể có cái cảm giác ấm áp mà cô nói. Nhưng nhà mà anh cùng cô xây đắp nhất định sẽ như vậy, ấm áp và an toàn.
- Được thôi, theo ý em vậy. Nhưng nếu cảm thấy mệt hay khó chịu thì cũng đừng quá gắng gượng, phải nói với anh đấy?
Ôn Giai Tuệ mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu. Cũng vừa đúng lúc xe đã vào cổng Viên gia rồi.
- Đại thiếu gia! Đại thiếu phu nhân!
Người hầu đều đứng xếp hàng hai bên chào.
Viên Trác Nghiên ôm eo Ôn Giai Tuệ bước vào trong phòng khách. Bên trong, các trưởng bối đều đã ngồi đông đủ, ai nấy cũng hướng đôi mắt dò xét về phía đôi nam nữ vừa đến.
- Con chào các trưởng bối.
Ôn Giai Tuệ cung kính cúi đầu, hai tay đan trước đùi, lễ phép chào hỏi. Còn Viên Trác Nghiên cũng chỉ cúi nhẹ đầu một cái.
- Ông nội, các trưởng bối, mẹ. Thời gian cử hành hôn lễ có lẽ mọi người cũng biết rồi. Hôm nay con cùng Tuệ nhi đến đây để ra mắt chính thức với mọi người. Bây giờ cô ấy đã là vợ hợp pháp của con rồi, hy vọng mọi người không gây khó dễ.
Không cần đợi bọn họ lên tiếng cũng biết trong lòng không mấy hài lòng rồi. Nhưng chẳng ai có quyền phản đối khi Viên lão thái gia đã chấp thuận cuộc hôn nhân này.
- Giai Tuệ đang mang thai, những thông lệ này có thể để sau cũng được. Nhưng dù sao cũng đến rồi thì rót trà cho các trưởng bối đi.
Viên lão thái gia điềm đạm cất giọng, nói ngắn gọn vào trọng tâm. Khi ông đã lên tiếng thì những người kia dù không vui cũng chỉ có thể giấu trong bụng. Đứa con trong bụng Ôn Giai Tuệ chỉ là cái gai trong mắt bọn họ thôi, nếu đó là con trai thì nhất định lại giành lấy vị trí trưởng tôn của Viên gia rồi.
- Nào nào Giai Tuệ, con qua đây đi.
- Mau mang trà ra cho thiếu phu nhân.
Tần Mộc Du nhanh nhẹn chỉ đạo mọi việc. Bây giờ Viên gia không còn ả đàn bà chống đối mình nữa nên tâm trạng của bà đã tốt lên rất nhiều, lại còn nói sắp được bế cháu nữa.
Người hầu mang trà ra, Ôn Giai Tuệ bưng từng cốc kính lần lượt từ vị trí cao nhất là Viên lão thái gia. Lúc cô chuẩn bị ngồi xuống thì Viên Trác Nghiên đi bên cạnh liền đưa tay ngăn cản.
- Tuệ nhi, em đang mang thai, không cần quỳ đâu. Ông nội, có thể bỏ qua bước này không?
Hành động của anh làm cho không khí trong phòng khách ngưng trọng vài giây. Viên lão thái cũng nghĩ đến đứa chắt của mình nên đã gật đầu đồng ý. Nhưng những người kia như bắt được một lỗi nên lấy đó làm cớ gây khó dễ.
- Cha, đây là quy củ của Viên gia, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ? Cũng chỉ là mới mang thai, đâu có khó khăn gì?!
- Phải đấy cha, không thể vì chút lí do cá nhân này mà làm sai tục lệ được.
Mỗi người góp một câu nên Viên lão thái gia cũng hơi khó xử. Ôn Giai Tuệ càng không muốn vì mình mà mọi người xảy ra xung đột, cô đẩy nhẹ Viên Trác Nghiên ra, thực hiện đúng tục lệ.
- Trác Nghiên, em không sao mà.
Tần Mộc Du ngồi đó cũng đang khó chịu với mấy lão già kia, đúng là một đám ô hợp mà, chỉ trực chờ thời cơ để gây sự thôi.
Ôn Giai Tuệ di chuyển bằng đầu gối dâng trà lần lượt cho từng người theo vai vế. Bị cô từ chối như vậy, Viên Trác Nghiên cũng chỉ có thể lủi thủi đi theo bên cạnh thôi.
............
Lúc ra về cũng là sau bốn tiếng rồi, Viên Trác Nghiên sợ Ôn Giai Tuệ vì cả buổi sáng nay mà mệt nên muốn đưa cô về Nguyệt Phủ ngay.
- Tuệ nhi, khiến em chịu ấm ức rồi.
- Chỉ là gia quy của gia tộc thôi, có gì mà ấm ức chứ.
Ôn Giai Tuệ ở trong vòng tay của anh đáp lại, còn đặc biệt đưa ra yêu cầu tiếp theo nữa.
- Trác Nghiên, em muốn đi đến một nơi nữa.
- Không được, em đã ra ngoài lâu như vậy rồi, chưa có thời gian nghỉ ngơi nữa. Chúng ta về nhà trước đi, muốn đi đâu thì để sau.
Vừa mới nghe, Viên Trác Nghiên đã phản đối ngay mà không cần nghe tiếp lí do hay trình bày của cô.
- Em mang thai chứ đâu phải bị bệnh nằm liệt giường mà không thể di chuyển chứ!
Ôn Giai Tuệ cọ cọ mặt vào ngực anh mà nài nỉ.
- Trác Nghiên, em đã tự hứa với mình nhất định phải đến đó trước khi chúng ta kết hôn rồi. Anh đưa em đi được không?
Viên Trác Nghiên vẫn là không vượt qua được dáng vẻ đáng yêu này của cô.
..........
Thì ra nơi mà cô muốn đến chính là mộ của Khương Tiểu Xướng. Viên Trác Nghiên thay Ôn Giai Tuệ đặt một bó hoa huệ trắng xuống bia mộ. Anh không để cô đến gần vì sợ mùi hương của hoa sẽ ảnh hưởng đến cô.
- Tiểu Xướng, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ? Lần trước chưa kịp giới thiệu, tôi là Ôn Giai Tuệ.
- Cô ấy cũng là vợ của anh.
Cô mới nói được một đoạn thì Viên Trác Nghiên đã đi tới, vừa đúng lúc để anh tiếp lời, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh kiên định nhìn về di ảnh của Khương Tiểu Xướng.
- Tiểu Xướng, em khỏe không? Anh đưa Tuệ nhi đến gặp em, bọn anh sắp kết hôn rồi. Anh rất mong sẽ nhận được sự chúc phúc của em.
Ôn Giai Tuệ đánh mắt qua nhìn anh một lúc, sau lại nhìn về di ảnh kia, giọng cô nhẹ nhàng như nước.
- Tiểu Xướng, cô là đoạn ký ức đẹp trong lòng Trác Nghiên. Tôi cũng rất tự tin mình có thể nối tiếp cô, yêu anh ấy thật nhiều. Cô chúc mừng cho chúng tôi nhé?
Năm ngón tay của cô đều cảm nhận được lực nắm của nam nhân dần siết lại, anh nhìn cô mỉm cười.
Không khí tĩnh mịch đìu hiu, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, không biết từ đâu mà có một chiếc lá rơi ngay giữa vị trí đứng của hai người. Viên Trác Nghiên cúi xuống nhặt nó lên, đưa cho Ôn Giai Tuệ cùng xem, anh nhìn lại di ảnh trước bia mộ, quay lại nói với Ôn Giai Tuệ.
- Có lẽ Tiểu Xướng đã nghe thấy chúng ta và gửi lời chúc phúc đến.
- Chủ mẫu, cô muốn ra ngoài sao?
A Minh được giao nhiệm vụ ở thủ phủ trông chừng cô, thấy Ôn Giai Tuệ diện đồ xách túi đi ra, anh ta cung kính hỏi một câu.
- Tôi muốn đến chỗ này, anh lái xe đi.
Ôn Giai Tuệ gật đầu trả lời.
Thấy vậy, A Minh cũng chỉ làm theo lời ông chủ đã dặn
- Vậy cô đợi tôi thông báo với boss đã.
Sau cuộc gọi một hai câu với Viên Trác Nghiên, có vẻ A Minh đã được phép đưa Ôn Giai Tuệ ra ngoài. Anh ta nhanh chóng mở cửa xe cho cô, làm động tác mời.
Vừa lái xe ra khỏi thủ phủ, A Minh khá bất ngờ vì địa điểm mà Ôn Giai Tuệ muốn đến.
Đó là một bệnh viện tâm thần lớn trong thành phố.
Hôm nay Ôn Giai Tuệ chọn một bộ quần áo đơn giản, váy voan dài màu kem đến đầu gối. Tóc để xõa sau lưng, một phần che trước ngực, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Cô đi tới quầy lễ tân, hỏi một cái tên. Y tá dẫn cô đi dọc hành lang, A Minh theo sát bên cạnh cô.
Hành lang gợi lên cảm giác lạnh sống lưng, những tiếng hét cùng tiếng cười rùng rợn khiến người ta phải rợn gai óc. Cũng vì vậy mà A Minh không dám lơ là một giây, những bệnh nhân tâm thần ở đây có đủ mọi thể loại, chẳng biết có thể tấn công bọn họ hay không.
Bọn họ dừng lại trước một phòng cuối hành lang. Y tá cùng bảo vệ nhắc nhở trước để mở cửa, câu tiếng anh chuyên nghiệp.
- Tiểu thư, cô phải cẩn thận, bệnh nhân này tuy rất yên tĩnh nhưng có thể tấn công bất ngờ.
- Không cần mở cửa đâu. Tôi chỉ đứng ở đây thôi.
Ôn Giai Tuệ nhàn nhạt cắt ngang lời của y tá, gật đầu cảm ơn trước.
Y tá và bảo vệ đi ra theo yêu cầu của Ôn Giai Tuệ.
Đứng bên ngoài song sắt nhìn vào trong, ánh mắt Ôn Giai Tuệ chăm chú hướng về phía người phụ nữ ngồi co ro trong góc tường. Mái tóc cô ta rũ rượi như tổ quả che hết nửa gương mặt, nửa gương mặt còn lại cũng đầy rẫy thương tích tự mình tạo ra, nhem nhuốc rất khó coi, trên người cô ta mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, tay chân đều là những vết thương đang rách, chồng lên những vết sẹo cũ.
- Tại sao cô ta lại thành ra như vậy?
A Minh đứng phía sau, nghe cô hỏi liền cung kính trả lời.
- Chủ mẫu, sau khi Thanh Ngọc tiểu thư tự sát được đưa đến bệnh viện, William phát hiện cô ấy đã mang thai, không biết vì lí do gì mà yêu cầu bệnh viện bỏ đi đứa con trong bụng cô ấy. Cũng vì tác động lớn như vậy dẫn đến tinh thần của cô ấy càng bất ổn hơn.
- Người thân duy nhất của cô ấy chỉ có William và Jayce. Hai người bọn họ đều chết cả rồi, vì không có ai nhận về nên buộc phải đưa vào đây.
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ chợt cay cay, cũng không rõ cô đang xót xa điều gì nữa. Chỉ vì tình yêu dành cho người đàn ông này đến mức mù quáng mà Thanh Ngọc phải gánh chịu hậu quả của ngày hôm nay.
Cô gái sau song sắt kia đang dùng đầu ngón tay bị chính mình cắn bật máu mà viết liên tục trên tường, bức tường bên cạnh cô đã kín mít hai từ được lặp đi lặp lại.
"Trác Nghiên", Thanh Ngọc đã viết tên người đàn ông đó, người duy nhất cả đời cô yêu. Chấp niệm có thể hủy hoại cả cuộc đời của một người đến mức đó....
Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng Ôn Giai Tuệ giống như có hàng ngàn tơ rối bủa vây, còn một chút nặng nề bí bách. Ngước nhìn hoàng hôn đang phủ kín cả bầu trời, ánh chiều nhẹ nhàng đậu trên làn da trắng hồng của cô, vì mang thai mà càng nhạy cảm hơn.
Hoàng hôn đã ở cuối chân trời....
..........
Lúc Ôn Giai Tuệ tắm rửa xong và đi trở lại vào phòng ngủ, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của người đàn ông đang đưa lưng về phía mình. Cô bước từng bước chậm rãi đến gần anh, từ sau lưng luồn tay qua bụng anh ôm chặt. Viên Trác Nghiên biết là cô nên cũng không có gì kinh ngạc nữa, khẽ bật cười, anh thả điện thoại vừa nghe xong xuống bàn, một tay đỡ hai mu bàn tay đan chặt của cô trước bụng mình.
- Tắm xong rồi?
Ôn Giai Tuệ vùi mặt vào lưng anh gật nhẹ đầu. Nam nhân dựa theo cảm giác sau lưng biết câu trả lời của cô, xoa xoa mu bàn tay của cô, thấp giọng nhắc một tiếng.
- Vậy chúng ta đi ngủ thôi.
Nhưng Ôn Giai Tuệ lại nhất quyết không chịu buông tay ra, càng ôm chặt anh hơn nữa.
Viên Trác Nghiên vừa khó hiểu vừa lo lắng hỏi ngay.
- Sao vậy?
- Em....muốn anh....
Cô trả lời ngay nhưng lại ngập ngừng vì ngượng ngùng. Không biết có phải do triệu chứng khi mang thai hay không mà cả ngày hôm nay trong người cô luôn có cảm giác rạo rực khó chịu, chính là muốn được hưởng lợi cảm giác khi anh đặt dưới thân mà tùy ý xâm nhập, lấp đầy cô. Hoặc cũng có thể từ tâm trạng hôm nay của cô....
Ôn Giai Tuệ ngẩng đầu cắn cắn vào vành tai người đàn ông, hơi thở thơm tho, ngọt ngào của cô phả vào da thịt cùng động tác vụng về cũng đủ khiến cho Viên Trác Nghiên toàn thân nóng bừng, hạ thân dần căng trướng đến sắp phát hỏa. Nhưng anh vẫn còn giữa được chút lí trí còn sót lại, nhẹ đẩy cô ra và xoay người lại đối diện với cô, khéo léo dỗ dành.
- Ngoan, bây giờ em đang mang thai, thân thể không tốt, mau đi ngủ thôi.
Trong mắt Ôn Giai Tuệ tràn ra một cỗi hụt hẫng lẫn mất mát, không để anh có cơ hội cự tuyệt, cô kiễng chân lên mà hôn môi anh. Nụ hôn của cô không thể cuồng dã hay mãnh liệt giống anh nhưng lại có lực gây kích thích trí mạng, một chút vụng về ngây ngô lẫn ham muốn chiếm hữu.
- Em có thể nằm trên mà....
Viên Trác Nghiên cũng chỉ là một người đàn ông sinh lí bình thường, sao có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này chứ, lại còn là cô đang chủ động nữa.....
Cuối cùng vẫn là buông giáp đầu hàng, đáp lại nụ hôn của cô rất nhiệt tình, đem môi đỏ mỏng của cô cắn mút vào trong. Hai tay trên người cô càn quét không xót một chỗ nào, động tác lưu loát cởi từng mảnh vải trên người cô xuống, thân thể nhạy cảm trong vòng tay anh càng gợi lên cảm giác sắc tình mê hoặc.
- Vợ à, là em quyến rũ anh trước đấy nhé...
Vừa dứt lời anh liền bế cô đặt nhẹ nhàng lên giường, thuận tay tắt đèn trong phòng. Ngay sau đó, là cô leo lên người anh....
- Tiểu yêu tinh, học được cách câu dẫn đàn ông rồi sao?
Căn phòng rộng lớn chỉ có còn những âm thanh ái muội sắc tình, dâm ngôn loạn ý, hết mình mà phóng túng..
- Hmmm.....uhm.....Trác Nghiên....nhẹ một chút.....
- Tuệ nhi, chặt như vậy ép chết anh rồi.
- Uhm....hm.m....Trác Nghiên....thật thoải mái.....
......
- Bảo bối...khó chịu thì nói anh đấy.
- Tuệ nhi....nói yêu anh...
- Hmmm.....hmm...Trác Nghiên....em...yêu anh....
-...Thật tuyệt...hmm...Trác Nghiên.....
......
Màn ân ái qua đi, hai thân thể trần truồng còn ướt đẫm mồ hồ đang ôm ấp nhau, quấn chặt như hai con rắn. Ôn Giai Tuệ vùi đầu trong vòm ngực săn chắc cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim quen thuộc, hai tay mềm mại ôm ngang thắt lưng của anh. Viên Trác Nghiên ôm cô lại trong ngực, ánh mắt rất đỗi trìu mến nhìn cô, cúi đầu hôn lên vầng trán còn ướt mồ hôi của cô, vén mấy sợi tóc bị dính ra sau vành tai.
- Trác Nghiên....
- Hửm?
Viên Trác Nghiên đáp lại tiếng gọi của cô, mọi cử chỉ đều nâng niu. Cô gái nhỏ trong ngực anh khẽ rục rịch, cất giọng nói.
- Hôm nay em đã đi thăm Thanh Ngọc.
Trong mắt Viên Trác Nghiên xẹt qua một tia biểu cảm phức tạp, ngoài ra không có biểu hiện gì khác, nhẹ nhàng đáp lại.
- Sao lại đến đó?
Ôn Giai Tuệ đột nhiên lại im lặng một lúc, hơi chuyển mình, nhìn thẳng vào mặt anh, có vẻ suy tư rất nhiều.
- Trác Nghiên, có phải chỉ cần có người làm em đau, dù đó là người yêu anh thì anh cũng không ngần ngại làm họ đau không?
Khi hỏi câu này, cô mới nhận ra đây thật sự là một câu hỏi ngốc nghếch vô cùng. Đàn ông chính là vậy, sẽ không quan tâm đến người phụ nữ dành trọn tình cảm cho mình, trong mắt họ chỉ có người phụ nữ mà họ yêu. Theo đuổi một người đàn ông không bao giờ quay lại nhìn mình chính là cách tự sát đau đớn nhất. Mà với Viên Trác Nghiên, thủ đoạn của anh với kẻ thù thì máu lạnh, vô tình hơn bất cứ ai. Anh có thể vì cô mà làm tổn thương bất kỳ ai, người đàn ông này khiến cô vừa yêu lại vừa sợ, nếu cô không phải người may mắn có được tình cảm của anh thì cô cũng sẽ như những người phụ nữ khác của anh ư?
Viên Trác Nghiên cũng nhìn cô một lúc, chưa vội nói gì mà chỉ đưa tay xoa xoa một bên má mịn màng của cô, cười nhẹ một cái.
- Chẳng lẽ em muốn anh phải chia sẻ tình yêu cho một người nữa?
Ý tứ của anh đã rõ ràng rồi. Trong tình yêu, phải có sự ích kỷ, cũng giống một trò chơi, người giành được chiến thắng phải đánh bại tất cả đối thủ.
Ôn Giai Tuệ cụp mắt xuống vài giây, sau lại ngẩng đầu nhìn anh. Cô đưa tay chạm vào mặt anh, chậm rãi tiến tới, môi đỏ hồng chạm vào môi anh.
Hai người đang đối diện trong gang tấc, nhìn rõ từng đường nét trên mặt của đối phương.
- Em cảm giác mình đã đánh một ván cược vậy. Hoặc được anh sủng đến tận trời, hoặc sẽ chết vô cùng thê thảm.
Viên Trác Nghiên cũng dùng tay ôm lấy mặt của cô, trán đụng vào trán cô, thì thầm.
- Không phải em đã thắng rồi ư? Là anh thua, cả đời này anh đã thua trong tay em.
Anh vừa nói xong, chậm rãi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hơi thở đều đặn, nóng rực của hai người hòa quyện vào nhau, ấm áp vô cùng...
.......
Tuần sau là ngày cử hành hôn lễ của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ. Hai người vừa về đến Thượng Hải thì Ôn Giai Tuệ đã muốn đến Viên gia trước.
- Vợ à, em đang mang thai, thân thể không tốt như vậy vẫn là về Nguyệt Phủ nghỉ ngơi trước đi.
Ngồi trên xe, Viên Trác Nghiên không ngừng quở trách vì tính nóng vội của cô vợ nhỏ. Nữ nhân bên cạnh đang cười nũng nịu, vòng tay ôm lấy anh, tìm lí lẽ biện hộ.
- Trác Nghiên, tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ rồi. Em lại chưa chính thức đến chào các trưởng bối, dù thế nào thì họ cũng đang miễn cưỡng chấp nhận em thôi.
Viên Trác Nghiên ôm cô trong ngực, xoa xoa đỉnh đầu cô, kèm theo một nụ hôn trên tóc của cô nữa.
- Em gấp gáp trở về Thượng Hải là đến làm vừa lòng bọn họ sao? Vợ à, chẳng phải anh đã nói rồi à? Em không cần để ý đến bọn họ, em gả cho anh, làm vợ của Viên Trác Nghiên này, không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ đâu.
Nhưng Ôn Giai Tuệ chắc chắn là không thể đồng tình với suy nghĩ của anh rồi. Cô điều chỉnh lại vòng ôm, chu môi nũng nịu.
- Sao em có thể không quan tâm chứ? Trác Nghiên, em hy vọng Viên gia có thể coi trọng tình thân hơn, không phải một nơi ngột ngạt mà ai cũng đều bỏ chạy, vì đó là nhà mà.
Nghe mong ước của cô, Viên Trác Nghiên chỉ có thể cười trừ trong lòng, đó là một điều không thể nào xảy ra, Viên gia vốn dĩ không thể có cái cảm giác ấm áp mà cô nói. Nhưng nhà mà anh cùng cô xây đắp nhất định sẽ như vậy, ấm áp và an toàn.
- Được thôi, theo ý em vậy. Nhưng nếu cảm thấy mệt hay khó chịu thì cũng đừng quá gắng gượng, phải nói với anh đấy?
Ôn Giai Tuệ mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu. Cũng vừa đúng lúc xe đã vào cổng Viên gia rồi.
- Đại thiếu gia! Đại thiếu phu nhân!
Người hầu đều đứng xếp hàng hai bên chào.
Viên Trác Nghiên ôm eo Ôn Giai Tuệ bước vào trong phòng khách. Bên trong, các trưởng bối đều đã ngồi đông đủ, ai nấy cũng hướng đôi mắt dò xét về phía đôi nam nữ vừa đến.
- Con chào các trưởng bối.
Ôn Giai Tuệ cung kính cúi đầu, hai tay đan trước đùi, lễ phép chào hỏi. Còn Viên Trác Nghiên cũng chỉ cúi nhẹ đầu một cái.
- Ông nội, các trưởng bối, mẹ. Thời gian cử hành hôn lễ có lẽ mọi người cũng biết rồi. Hôm nay con cùng Tuệ nhi đến đây để ra mắt chính thức với mọi người. Bây giờ cô ấy đã là vợ hợp pháp của con rồi, hy vọng mọi người không gây khó dễ.
Không cần đợi bọn họ lên tiếng cũng biết trong lòng không mấy hài lòng rồi. Nhưng chẳng ai có quyền phản đối khi Viên lão thái gia đã chấp thuận cuộc hôn nhân này.
- Giai Tuệ đang mang thai, những thông lệ này có thể để sau cũng được. Nhưng dù sao cũng đến rồi thì rót trà cho các trưởng bối đi.
Viên lão thái gia điềm đạm cất giọng, nói ngắn gọn vào trọng tâm. Khi ông đã lên tiếng thì những người kia dù không vui cũng chỉ có thể giấu trong bụng. Đứa con trong bụng Ôn Giai Tuệ chỉ là cái gai trong mắt bọn họ thôi, nếu đó là con trai thì nhất định lại giành lấy vị trí trưởng tôn của Viên gia rồi.
- Nào nào Giai Tuệ, con qua đây đi.
- Mau mang trà ra cho thiếu phu nhân.
Tần Mộc Du nhanh nhẹn chỉ đạo mọi việc. Bây giờ Viên gia không còn ả đàn bà chống đối mình nữa nên tâm trạng của bà đã tốt lên rất nhiều, lại còn nói sắp được bế cháu nữa.
Người hầu mang trà ra, Ôn Giai Tuệ bưng từng cốc kính lần lượt từ vị trí cao nhất là Viên lão thái gia. Lúc cô chuẩn bị ngồi xuống thì Viên Trác Nghiên đi bên cạnh liền đưa tay ngăn cản.
- Tuệ nhi, em đang mang thai, không cần quỳ đâu. Ông nội, có thể bỏ qua bước này không?
Hành động của anh làm cho không khí trong phòng khách ngưng trọng vài giây. Viên lão thái cũng nghĩ đến đứa chắt của mình nên đã gật đầu đồng ý. Nhưng những người kia như bắt được một lỗi nên lấy đó làm cớ gây khó dễ.
- Cha, đây là quy củ của Viên gia, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ? Cũng chỉ là mới mang thai, đâu có khó khăn gì?!
- Phải đấy cha, không thể vì chút lí do cá nhân này mà làm sai tục lệ được.
Mỗi người góp một câu nên Viên lão thái gia cũng hơi khó xử. Ôn Giai Tuệ càng không muốn vì mình mà mọi người xảy ra xung đột, cô đẩy nhẹ Viên Trác Nghiên ra, thực hiện đúng tục lệ.
- Trác Nghiên, em không sao mà.
Tần Mộc Du ngồi đó cũng đang khó chịu với mấy lão già kia, đúng là một đám ô hợp mà, chỉ trực chờ thời cơ để gây sự thôi.
Ôn Giai Tuệ di chuyển bằng đầu gối dâng trà lần lượt cho từng người theo vai vế. Bị cô từ chối như vậy, Viên Trác Nghiên cũng chỉ có thể lủi thủi đi theo bên cạnh thôi.
............
Lúc ra về cũng là sau bốn tiếng rồi, Viên Trác Nghiên sợ Ôn Giai Tuệ vì cả buổi sáng nay mà mệt nên muốn đưa cô về Nguyệt Phủ ngay.
- Tuệ nhi, khiến em chịu ấm ức rồi.
- Chỉ là gia quy của gia tộc thôi, có gì mà ấm ức chứ.
Ôn Giai Tuệ ở trong vòng tay của anh đáp lại, còn đặc biệt đưa ra yêu cầu tiếp theo nữa.
- Trác Nghiên, em muốn đi đến một nơi nữa.
- Không được, em đã ra ngoài lâu như vậy rồi, chưa có thời gian nghỉ ngơi nữa. Chúng ta về nhà trước đi, muốn đi đâu thì để sau.
Vừa mới nghe, Viên Trác Nghiên đã phản đối ngay mà không cần nghe tiếp lí do hay trình bày của cô.
- Em mang thai chứ đâu phải bị bệnh nằm liệt giường mà không thể di chuyển chứ!
Ôn Giai Tuệ cọ cọ mặt vào ngực anh mà nài nỉ.
- Trác Nghiên, em đã tự hứa với mình nhất định phải đến đó trước khi chúng ta kết hôn rồi. Anh đưa em đi được không?
Viên Trác Nghiên vẫn là không vượt qua được dáng vẻ đáng yêu này của cô.
..........
Thì ra nơi mà cô muốn đến chính là mộ của Khương Tiểu Xướng. Viên Trác Nghiên thay Ôn Giai Tuệ đặt một bó hoa huệ trắng xuống bia mộ. Anh không để cô đến gần vì sợ mùi hương của hoa sẽ ảnh hưởng đến cô.
- Tiểu Xướng, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ? Lần trước chưa kịp giới thiệu, tôi là Ôn Giai Tuệ.
- Cô ấy cũng là vợ của anh.
Cô mới nói được một đoạn thì Viên Trác Nghiên đã đi tới, vừa đúng lúc để anh tiếp lời, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh kiên định nhìn về di ảnh của Khương Tiểu Xướng.
- Tiểu Xướng, em khỏe không? Anh đưa Tuệ nhi đến gặp em, bọn anh sắp kết hôn rồi. Anh rất mong sẽ nhận được sự chúc phúc của em.
Ôn Giai Tuệ đánh mắt qua nhìn anh một lúc, sau lại nhìn về di ảnh kia, giọng cô nhẹ nhàng như nước.
- Tiểu Xướng, cô là đoạn ký ức đẹp trong lòng Trác Nghiên. Tôi cũng rất tự tin mình có thể nối tiếp cô, yêu anh ấy thật nhiều. Cô chúc mừng cho chúng tôi nhé?
Năm ngón tay của cô đều cảm nhận được lực nắm của nam nhân dần siết lại, anh nhìn cô mỉm cười.
Không khí tĩnh mịch đìu hiu, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, không biết từ đâu mà có một chiếc lá rơi ngay giữa vị trí đứng của hai người. Viên Trác Nghiên cúi xuống nhặt nó lên, đưa cho Ôn Giai Tuệ cùng xem, anh nhìn lại di ảnh trước bia mộ, quay lại nói với Ôn Giai Tuệ.
- Có lẽ Tiểu Xướng đã nghe thấy chúng ta và gửi lời chúc phúc đến.
Bình luận facebook