Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 150: Đám cưới trên biển.
Hôn lễ được tổ chức ngoài trời. Địa điểm chính là bờ biển Hải Nam, dưới ngọn hải đăng mà Viên Trác Nghiên đã cầu hôn Ôn Giai Tuệ. Vì là ban ngày nên hải đăng vẫn chưa đến lúc sáng rực. Nhưng hoàng hôn đang dần buông xuống, một khung cảnh
Hội trường hôn lễ được bày trí theo phong cách tiệc cưới bãi biển, màu trắng là tông màu chủ đạo, kết hợp với màu xanh và các gam màu nhẹ nhàng. Cổng hoa chỉ dùng vỏ sò, sao biển...tạo thành, cùng với các loại dây leo mà không dùng đến hoa tươi. Bàn ghế trên lễ đường được xếp theo hàng dài, màu trắng thành một không gian thống nhất. Vẫn giữa nền cát, trải những chiếc vỏ sò trên đường bước lên sân khấu.
Ở trên sân khấu bây giờ đã có một cây đàn piano màu trắng và người ngồi trước cây đàn đó chính là cô dâu của lễ cưới hôm nay, Ôn Giai Tuệ khoác trên người một chiếc váy cưới cúp ngực màu trắng tối giản, phần chân váy suông và trơn, bên hông thắt một chiếc nơ màu hồng. Mái tóc đen dài buộc nửa và cài khăn voan ngắn đến nửa lưng. Cũng giống như những lần đánh đàn, cô đang chìm đắm trong từng nốt nhạc của mình. Tiếng đàn dương cầm du dương, êm dịu giữa không gian rộng lớn, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ cát, tiếng chuông gió treo trên cổng hoa.
Khán giả của cô cũng chính là những người tham gia tiệc cưới hôm nay, đại diện hai bên ngồi thành hai dãy. Bên này, mẹ Ôn ngồi ở ghế đầu, bên cạnh bà là A Phong, những ghế phía sau còn nhiều người khác nữa. Phía bên kia, người ngồi đầu là Tần Mộc Du và Viên lão thái gia. Còn chưa tính một số thành viên của Viên Thành, những đối tác kinh doanh, cả các chính trị gia. Tất cả đều đang hướng mắt về phía sân khấu thưởng thức bản nhạc mở đầu.
Khi tiếng đàn đang dần đi đến đoạn kết, phía sau khách khứa, Viên Trác Nghiên trong bộ vest cưới màu đen bước theo lối đi giữa về sân khấu, trên tay anh là một bó hoa cưới.
Khung cảnh này chính là đang tái hiện lại giây phút đầu tiên mà hai người gặp nhau, cũng chính là lúc anh đã yêu cô...
Khoảnh khắc anh đến bên cạnh nữ nhân của mình, bản nhạc cũng kết thúc, Viên Trác Nghiên quỳ một gối xuống, tay nắm tay Ôn Giai Tuệ và xoay cô lại đối diện. Đồng thời lấy ra một chiếc hộp nhung màu trắng.
- Tuệ nhi, em đồng ý gả cho anh chứ?
Ôn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt anh, cười hạnh phúc, không hề do dự mà gật đầu.
- Em đồng ý!
Cô nói rất dõng dạc, chỉ đơn giản một câu thôi, không cần tuyên thệ, không hứa hẹn, chỉ như vậy là đủ rồi.
Ôn Giai Tuệ nhìn người đàn ông đang cẩn thận luồn chiếc nhẫn cưới vào tay mình. Trái tim cô đập nhanh một nhịp, khóe mắt lại bắt đầu ươn ướt rồi. Được đeo nhẫn xong, đến lượt cô hỏi.
- Trác Nghiên, anh đồng ý lấy em chứ?
Viên Trác Nghiên nhìn cô, trong mắt chỉ có cô, cũng không chút do dự mà trả lời.
- Anh đồng ý!
Giọng anh chắc nịch, giống như một lời hứa hẹn không có gì có thể thay đổi được.
Ôn Giai Tuệ đang cụp mắt nức nở, cầm chiếc nhẫn còn lại trong hộp nhung ra và từ từ đeo vào ngón áp út của anh, kích thước ngón tay anh to hơn ngón tay của cô nên nhẫn của lớn hơn chiếc cô đang đeo.
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay đều đều vang dội từ những người tham dự hai bên, thay cho lời chúc phúc đến đôi uyên ương trên sân khấu.
Thấy cô cúi mặt không chịu nhìn lên, Viên Trác Nghiên biết là cô lại bắt đầu rồi, anh không hỏi mà vươn tay ôm cô vào trong vòm ngực của mình.
- Trác Nghiên....cảm ơn anh....hức hức hức...
Không khí đang lãng mạn như vậy đột nhiên Ôn Giai Tuệ lại khóc bù lu bù loa loa lên khiến tất cả đều giật mình, còn có những biểu cảm lo lắng nữa.
- Sao thế này? Tuệ Tuệ, con không sao đấy chứ?
- Giai Tuệ? Sao tự dưng lại khóc rồi?
Khác với tất cả những người ở đây, Viên Trác Nghiên là người hiểu rõ nhất tại sao cô lại như vậy. Ôm cô dâu của mình đang khóc trong lòng, anh kiên nhẫn vô cùng mà dỗ dành. Lúc anh cầu hôn cô thì cô đã khóc đến hai mắt sưng húp, quả như anh đoán, ngày kết hôn của hai người, cô nhất định sẽ khóc lớn hơn nữa..
- Tuệ nhi, bảo bối à, đừng khóc nữa, em xem mọi người đang cười em rồi kìa.
- Trác Nghiên....em yêu anh....em thật sự rất hạnh phúc...hức hức....em thực sự rất hạnh phúc....
Viên Trác Nghiên đúng là dở khóc dở cười mà, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, anh ra hiệu gì đó cho A Châu.
Không bao lâu sau, tiếng máy chụp ảnh và tiếng đèn flash nhấp nháy đến gần, theo sau đó chính là hàng loạt câu hỏi của phóng viên, chen chúc nhau bắt lấy thông tin và hình ảnh đắt giá này.
- Viên tổng, Viên phu nhân, hai vị thật sự đã tiến đến hôn nhân sao?
- Viên tổng, ai cũng biết hai vị có mối quan hệ là mẹ kế con chồng, mối quan hệ này liệu có thể được một gia tộc lớn như Viên gia chấp nhận không?
-.....
Ôn Giai Tuệ có nằm mơ cũng không tin nổi là lại có phóng viên ập đến như vậy, cô hoảng loạn ngừng khóc ngay. Ngẩng đầu trong vòng tay của người đàn ông.
- Trác Nghiên....như vậy là sao chứ? Sao lại có nhiều phóng viên như vậy?
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng, xoa xoa mặt cô, trêu đùa.
- Anh gọi họ đến để em nín khóc đấy.
Những người ở dưới vẫn còn chưa hết kinh ngạc, liên tiếp đặt câu hỏi cho Viên Trác Nghiên về sự xuất hiện của phóng viên.
- Trác Nghiên, thế này là thế nào?
- Con định làm gì vậy?
Không để tất cả đợi lâu, Viên Trác Nghiên đỡ Ôn Giai Tuệ đứng lên, đi tới trước bục micro, bên tay vẫn còn ôm eo của nữ nhân. Ánh mắt kiên định, sắc bén nhìn xuống tất cả mọi người.
- Hôm nay tại lễ cưới của tôi, tôi muốn tổ chức một cuộc họp báo để đính chính lại một việc với truyền thông cả nước, với tất cả mọi người đang ảnh hưởng đến Viên Thành, Viên gia cũng như gia đình phu nhân của tôi.
Đại diện gia đình hai bên còn mắt chữ a mồm chữ o. Lúc trước Viên Trác Nghiên từng tuyên bố sẽ mở cuộc họp báo để nói với truyền thông mối quan hệ của hai người, thật không Còn những phóng viên kia lại như bắt được một miếng mồi ngon, không ngừng bủa vây đến, máy ảnh chụp liên tục, đèn flash cũng chớp tắt không ngừng.
Viên Trác Nghiên đứng trên bục tiếp tục nói, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh một cách trìu mến.
- Mọi người nói đúng, trước đây tôi và cô ấy đã bắt đầu từ mối quan hệ mẹ nhỏ và cậu cả. Nhưng không thể như mọi người nói, cô ấy không phải mẹ kế của tôi, mẹ kế theo pháp luật chính là vợ chồng được luật pháp công nhận với cha tôi. Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người mẹ, vợ hợp pháp của cha tôi cũng chỉ có một mình bà ấy. Phu nhân của tôi, xét cho cùng thì không có quan hệ cấm kỵ như các vị đang suy đoán.
Ôn Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, những gì anh đang nói chính là muốn giúp cô lấy lại sự trong sạch khi đã gả cho Viên lão gia từ trước. Năm ngón tay của cô vẫn đang bị anh nắm chặt, không có dấu hiệu buông lỏng.
Phóng viên bên dưới cũng bắt đầu chuyển sang những câu hỏi khác.
- Viên tổng, dù không phải chính thất nhưng xét theo gia quy của Viên gia không phải phu nhân của anh cũng là bậc trưởng bối rồi sao?
- Đúng đấy Viên tổng, hai vị đã gọi nhau một tiếng mẹ nhỏ và cậu cả, việc kết thành vợ chồng không phải có phần vô lí ư?
Viên Trác Nghiên kéo Ôn Giai Tuệ lại gần hơn, ôm chặt eo nhỏ của cô. Anh cười khẩy một tiếng, dõng dạc tuyên bố lần cuối.
- Về mặt pháp luật, vợ của tôi chưa từng kết hôn. Về mặt đạo đức thì chúng tôi không cùng huyết thống. Như vậy đã quá rõ ràng rồi. Hơn nữa, mối tình này là tôi theo đuổi trước, nếu các vị vẫn còn muốn công kích thì cứ nhắm vào tôi, đừng đụng đến vợ tôi. Từ hôm nay, nếu các vị vẫn còn công kích cô ấy cũng chính là chống lại tôi, chống lại Viên Thành.
Đám phóng viên bên dưới như bị bóp chặt cổ họng, muốn nói gì cũng không dám nữa. Nhất định là đã chọc giận vị thần tài này rồi.
Viên Trác Nghiên cũng không tiếp tục nói với bọn họ nữa, xoay người qua đối diện với Ôn Giai Tuệ, dịu dàng nói.
- Bà xã, em có muốn nói gì không?
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ nhìn anh, không nói câu nào, không một dấu hiệu báo trước mà đã vòng tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên cùng anh hôn môi.
Nụ hôn bất ngờ của cô giữa làn sóng công kích khiến cho đại diện hai bên đều được mãn nhãn, đối với đám phóng viên cũng trợn tròn mắt á khẩu.
Hai người ôm hôn một lúc, Ôn Giai Tuệ mới từ từ nhìn thẳng tất cả phóng viên bên dưới, cô cất giọng nhẹ nhàng.
- Các vị, đây là câu trả lời của tôi. Ôn Giai Tuệ tôi cả đời này sống là người của Viên Trác Nghiên, chết cũng là ma của anh ấy. Tôi yêu người đàn ông này, cũng chỉ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy.
- Nếu một ngày nào đó các vị cũng gặp người mình muốn gắn bó cả đời, nhưng lại gặp rất nhiều rào cản về tư tưởng gia quy, tục lệ thì các vị có chấp nhận từ bỏ tình yêu của mình không? Tôi lại không thể làm được điều này.
-......
Nghe từng câu từng chữ cô nói, tất cả đều đang rơi vào trầm lặng....sau một lúc, từng phóng viên đã thay đổi suy nghĩ của mình, còn chính thức gửi lời chúc phúc.
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay của mọi người lại vang lên. A Phong ngồi bên cạnh mẹ Ôn, hai tay vỗ đều đều, ánh mắt phức tạp, cô độc lẫn hạnh phúc đan xen hướng về phía đôi nam nữ trên sân khấu kia. Khóe môi anh vẽ lên một nụ cười an nhiên rồi.
Đám cưới này đến bây giờ mới thực sự được bắt đầu....
Đi mời rượu từng người, Viên Trác Nghiên đều giữ Ôn Giai Tuệ bên cạnh. Lúc anh bị kéo đến chỗ mấy đối tác của Viên Thành, lại không muốn đưa Ôn Giai Tuệ theo nữa.
- Bảo bối, em ngồi đây nghỉ ngơi đi. Đừng đi nhiều quá. Ngồi đây đợi anh.
Anh để cô ngồi xuống ghế, dặn dò mấy câu rồi tiếp tục đi mời rượu. Thân thể cô thường xuyên mệt mỏi vì mang thai nên anh muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhìn anh đi rồi, Ôn Giai Tuệ ngồi một mình trước bàn ăn, thuận tay cầm một cốc nước ép lên uống một ngụm.
- Có phải em mệt rồi không?
- A Phong!
A Phong bất ngờ đi tới, vừa hỏi xong thì đã ngồi xuống đối diện cô.
Ôn Giai Tuệ đặt cốc nước ép xuống, mỉm cười chào một tiếng.
- Mẹ em nói anh sắp rời khỏi Thượng Hải rồi. Anh định đi đâu sao?
A Phong cầm nĩa đâm một miếng dưa lên ăn, cười nhẹ, không nhanh không chậm nói.
- Sau khi phẫu thuật, chân của anh trai anh đã không thể đi được nữa. Bây giờ người thân duy nhất của anh cũng chỉ có anh ấy, anh ấy thành ra như vậy rồi, anh muốn đưa anh ấy đến một môi trường mới, chăm sóc anh ấy thật tốt.
- Đoàn tụ sau hơn mười năm, có lẽ phải bù đắp lại khoảng thời gian đó.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh với vẻ mặt đăm chiêu, cũng nợ một nụ cười tiếp thêm năng lượng cho anh.
- Như vậy cũng tốt. Ở đây đã có quá nhiều đau thương rồi, rời khỏi nơi này, rời khỏi những ký ức không vui cũng rất tốt.
A Phong cười cười, ánh mắt nhìn cô vẫn luôn đầy thâm tình như vậy, theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu của cô.
- Mặc dù anh rời khỏi Thượng Hải, nhưng nếu một ngày nào đó Viên Trác Nghiên ức hiếp em thì cứ gọi cho anh. Anh nhất định sẽ về đánh anh ta một trận.
Nghe câu này của anh, Ôn Giai Tuệ đột nhiên bật cười, hai người cũng đều cười rất vui vẻ.
- Tuệ Tuệ, em nhất định phải sống thật hạnh phúc đấy.
- Anh cũng phải sống thật tốt nhé!
.......
Trời đã chìm vào màn đêm, ánh đèn rực rỡ trong tiệc cưới, bây giờ đã là tiệc vũ hội cho khách khứa rồi. Những bản nhạc du dương cho các điệu nhảy hòa mình cùng biển cả.
Trên ngọn hải đăng đang sáng rực, chiếu rọi cả một vùng biển rộng lớn. Viên Trác Nghiên đứng phía sau, vòng tay từ phía sau ôm lấy cái eo thon nhỏ, đặt trên bụng còn phẳng lì của cô.
- Bà xã, hôm nay chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng khi đứng trên đây, anh vẫn không quên ngày đầu tiên chúng ta đến.
Ôn Giai Tuệ đứng thẳng lưng, hai tay đặt trên mu bàn tay của anh, tựa vào vòm ngực săn chắc quen thuộc, ngắm nhìn biển rộng trong đêm. Cô hít thở sâu một hơi, ngũ quan đều dãn ra vô cùng thoải mái.
- Thật là tốt. Cuối cùng thuyền đã về với hải đăng rồi. Ông xã, chúng ta hãy mãi mãi như vậy nhé? Đừng rời đi như thuyền rời khỏi hải đăng nữa?
Viên Trác Nghiên tựa cằm vào vai cô, vùi mặt trong hõm cổ của cô, thì thầm bên tai cô.
- Đương nhiên rồi. Bà xã, chúng ta mãi mãi không rời xa nhau nữa. Anh hứa với em, em cũng phải hứa với anh đấy.
Ôn Giai Tuệ rục rịch người, chậm rãi xoay người lại đối diện với anh, đồng thời gật đầu dứt khoát, mỉm cười.
Một tay Viên Trác Nghiên áp lên má của cô, cười sủng nịch, cất giọng trầm ấm yêu thương.
- Bà xã, anh yêu em....
- Em cũng yêu anh, ông xã...
Giọng nữ nhân ngọt hơn cả mật, len lỏi vào tận trái tim người đàn ông. Cô nhắm mắt từ từ đón nhận nụ hôn từ anh, một nụ hôn nhẹ nhàng đến triền miên mê mẩn....
Hải đăng vẫn sáng đèn, có lẽ bây giờ nó đang được ôm ấp thuyền mà nó yêu.
.........
Bốn năm sau.
Hôm nay là cuối tuần nên theo thời gian biểu Ôn Giai Tuệ thường phải dậy sớm hơn để đưa hai tiểu tổ tông về nhà ngoại hoặc đi chơi công viên. Cô mờ đờ mở mắt ra thì không thấy Viên Trác Nghiên đâu nữa, vị trí bên cạnh trống rỗng, nhấc thân thể đau nhức ngồi dậy, khắp người vẫn còn lưu lại dấu vết của trận hoan ái đêm qua. Với tay lấy áo choàng khoác vào, cô đi vào tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân.
- Mẹ, mẹ ơi! Mở cửa đi! Mẹ mau mở cửa cho con với.
Vừa mới vặn nước ra chuẩn bị tắm thì đã nghe giọng non nớt vang vọng như sắp cháy nhà kia, Ôn Giai Tuệ thở dài một hơi, đành buộc lại dây áo choàng và đi ra mở cửa.
Nhìn thấy tiểu bảo bối, Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà khom người xuống bế con trai lên, lo lắng hỏi han.
- Tiểu Thần, sao con lại vào đây? Không phải ba ba đưa con đi tắm rồi sao?
Đứa bé khoảng chừng ba tuổi, đôi mắt sáng, tròn xoe có phần ủy khuất rưng rưng nhìn mẹ, mặt chôn vào ngực của mẹ mà thút thít.
- Mẹ, ba ba và Cung Triết ức hiếp tiểu Thần. Ba ba chỉ tắm cho Cung Triết thôi. Hu hu hu, mẹ tắm cho tiểu Thần nhé mẹ?
Nghe con trai kể lể, máu nóng trong người Ôn Giai Tuệ đã trào đến tận đại não rồi. Cô thổi phù một cái, nghiến răng chửi thầm gả đàn ông kia. Cô vừa bế con trai vào phòng tắm, dịu giọng dỗ dành.
- Tiểu Thần ngoan đừng khóc, mẹ tắm cho tiểu Thần.
Mở nước bồn tắm vừa phải, cô giúp con trai cởi đồ ra và thả con vào trong bồn nước ấm. Cô từ từ làm ướt tóc cho con, những lọn tóc còn non và ngắn luồn vào ngón tay rất mềm mại.
Tiểu Thần vui thích nghịch xà phòng, lúc nào mẹ bảo nhắm mắt đều ngoan ngoãn làm theo. Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào cổ của mẹ, chu môi hỏi.
- Mẹ, cổ của mẹ bị muỗi cắn rồi.
Động tác của Ôn Giai Tuệ chợt khựng lại, liền nhận ra con trai đang nói đến dấu hôn trên cổ mình. Cô tiện tay xoa xoa trên đó, cười cười chỉnh lại lời của con.
- Không phải muỗi cắn đâu, là chó con cắn mẹ đấy.
Tiểu Thần ngây ngô không hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi lại.
- Sao trong phòng mẹ lại có chó con?
- Bà xã, anh không nhớ chúng ta nuôi chó con từ khi nào đấy.
Giọng nói quen thuộc của nam nhân truyền đến, làm Ôn Giai Tuệ giật bắn mình quay đầu lại nhìn. Tiêu rồi, nhất định là anh đã nghe những gì cô vừa nói.
Không được, trước khi bị anh xử trạm thì cô phải nắm thế chủ động trước.
Nghĩ rồi, Ôn Giai Tuệ liền làm mặt hậm hực tức giận mà mắng.
- Chồng à, anh trông con thế nào mà để tiểu Thần khóc lóc ủy khuất vậy chứ?
Viên Trác Nghiên không ngờ được rằng đang vào bắt quả tang cô nói xấu mình giờ lại thành đang bị vợ hỏi tội khi không trông được con. Tên nhóc thối kia lại dám giành vợ của anh nữa!
- Tiểu Thần, con nói chuyện công bằng chút được không? Là con đòi đến phòng của mẹ, còn tố cáo ba ba đuổi con? Con học đâu ra cái chiêu đó vậy?
Tiểu Thần liền òa khóc lên ôm chầm lấy mẹ, mếu máo ăn vạ.
- Ba ba mắng con, mẹ, ba ba mắng tiểu Thần.
Gì vậy? Viên Trác Nghiên giơ tay đỡ trán, tên nhóc này đúng là muốn chọc điên anh mà, tức chết anh mất. Cho dù Ôn Giai Tuệ không nhìn thấy tên nhóc này đang làm mặt quỷ trêu anh nhưng anh thấy rất rõ, chỉ là vợ lại không tin lời anh, còn tức giận đuổi anh nữa.
- Anh dọa con khóc rồi này. Còn không biết nó giống ai sao? Giống anh đấy! Mau ra ngoài cho em đi!
Vậy là cô biết hết? Biết hết rồi nhưng vẫn về phe tên nhóc kia để chống lại anh?
Viên Trác Nghiên tức đến nghiên răng, không những không đi ra mà còn ngồi xuống bên cạnh cô nữa, anh mặc bộ quần áo ở nhà nên chẳng sợ bị làm ướt mà.
- Viên Cung Thần, đây là vợ của ba ba, lần sau con không được phép đòi vợ của ba tắm cho con nữa. Nếu con không chịu cho ba tắm thì con nhờ bà nội tắm đi.
Dám giành vợ của anh sao? Còn lâu nhé!
Tiểu Thần giương đôi mắt ngây ngô nhìn ba ba của mình.
- Ba ba, nếu mẹ không được tắm cho tiểu Thần thì mẹ có thể tắm cho ai ạ? Là tắm cho ba ba sao?
Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì sặc nước miếng, đỏ mặt xấu hổ, vừa thẹn vừa giận. Đứa con này đúng là di truyền từ Viên Trác Nghiên mà, mới đó đã quay đầu như cối xay rồi.
- Tiểu Thần, đúng là con trai của ba ba, con hiểu bài rất nhanh đấy.
Viên Trác Nghiên đắc ý xoa đầu tán thưởng con trai.
Ôn Giai Tuệ đang giận đến phồng má, nhưng chưa kịp nói gì thì một giọng non nớt lại truyền đến từ cửa.
- Ba ba, mẹ! Tiểu Triết xong rồi, chúng ta đi thôi ạ!
Là con trai thứ hai của cô, Viên Cung Triết. Đứa bé đẩy cửa bước vào tìm ba mẹ, gương mặt bé giống hệt tiểu Thần.
Không sai, hai đứa bé là anh em song sinh. Đây không biết là phúc hay họa nữa, Ôn Giai Tuệ sinh đôi nhưng lại có hai của nợ luôn khiến cô đau đầu đến trầm cảm.
Cô giao tiểu Thần lại cho gả chồng vô liêm sỉ mà chạy ra ôm lấy tiểu Triết vừa vào.
- Xong rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi nào.
........
Hai đứa nhỏ lon ton chạy xuống phòng khách chào bà nội và ông cố.
- Tạm biệt bà nội và ông cố. Tiểu Thần đi chơi đây.
- Chào bà nội và ông cố, tiểu Triết đi ạ!
Từ ngày có hai đứa nhỏ, không khí trong Viên gia đã có tiếng cười. Viên lão thái gia như trẻ lại vài tuổi, Tần Mộc Du cũng không còn muộn phiền gì nữa.
- Tiểu Thần, tiểu Triết, đi cẩn thận đấy.
- Trác Nghiên, đường vẫn còn trơn nên lái xe cẩn thận.
Sau những tiếng chào hỏi và dặn dò, một nhà bốn người đều đã lên xe an toàn. Chiếc xe màu đen sang trọng ra khỏi cổng lớn của Viên gia, thẳng tắp chạy trên đường.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, trong xanh, sạch sẽ như vừa được gột rửa sau một đêm mưa lớn, phía cuối chân trời còn có ánh cầu vòng đang hiện rõ dần. Sau một trận mưa lớn, các con đường cũng được tắm rửa sạch bụi, những tán cây hai bên đường xanh ngắt hơn nhiều.
Ánh cầu vòng trong sương sớm đúng là một bức tranh rất tuyệt đẹp.
Đi qua một đêm bão tố, sẽ là thấy bình minh và ánh nắng ngày mới.
-----------------------Hoàn chính văn-------------------
Hội trường hôn lễ được bày trí theo phong cách tiệc cưới bãi biển, màu trắng là tông màu chủ đạo, kết hợp với màu xanh và các gam màu nhẹ nhàng. Cổng hoa chỉ dùng vỏ sò, sao biển...tạo thành, cùng với các loại dây leo mà không dùng đến hoa tươi. Bàn ghế trên lễ đường được xếp theo hàng dài, màu trắng thành một không gian thống nhất. Vẫn giữa nền cát, trải những chiếc vỏ sò trên đường bước lên sân khấu.
Ở trên sân khấu bây giờ đã có một cây đàn piano màu trắng và người ngồi trước cây đàn đó chính là cô dâu của lễ cưới hôm nay, Ôn Giai Tuệ khoác trên người một chiếc váy cưới cúp ngực màu trắng tối giản, phần chân váy suông và trơn, bên hông thắt một chiếc nơ màu hồng. Mái tóc đen dài buộc nửa và cài khăn voan ngắn đến nửa lưng. Cũng giống như những lần đánh đàn, cô đang chìm đắm trong từng nốt nhạc của mình. Tiếng đàn dương cầm du dương, êm dịu giữa không gian rộng lớn, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ cát, tiếng chuông gió treo trên cổng hoa.
Khán giả của cô cũng chính là những người tham gia tiệc cưới hôm nay, đại diện hai bên ngồi thành hai dãy. Bên này, mẹ Ôn ngồi ở ghế đầu, bên cạnh bà là A Phong, những ghế phía sau còn nhiều người khác nữa. Phía bên kia, người ngồi đầu là Tần Mộc Du và Viên lão thái gia. Còn chưa tính một số thành viên của Viên Thành, những đối tác kinh doanh, cả các chính trị gia. Tất cả đều đang hướng mắt về phía sân khấu thưởng thức bản nhạc mở đầu.
Khi tiếng đàn đang dần đi đến đoạn kết, phía sau khách khứa, Viên Trác Nghiên trong bộ vest cưới màu đen bước theo lối đi giữa về sân khấu, trên tay anh là một bó hoa cưới.
Khung cảnh này chính là đang tái hiện lại giây phút đầu tiên mà hai người gặp nhau, cũng chính là lúc anh đã yêu cô...
Khoảnh khắc anh đến bên cạnh nữ nhân của mình, bản nhạc cũng kết thúc, Viên Trác Nghiên quỳ một gối xuống, tay nắm tay Ôn Giai Tuệ và xoay cô lại đối diện. Đồng thời lấy ra một chiếc hộp nhung màu trắng.
- Tuệ nhi, em đồng ý gả cho anh chứ?
Ôn Giai Tuệ nhìn thẳng vào mắt anh, cười hạnh phúc, không hề do dự mà gật đầu.
- Em đồng ý!
Cô nói rất dõng dạc, chỉ đơn giản một câu thôi, không cần tuyên thệ, không hứa hẹn, chỉ như vậy là đủ rồi.
Ôn Giai Tuệ nhìn người đàn ông đang cẩn thận luồn chiếc nhẫn cưới vào tay mình. Trái tim cô đập nhanh một nhịp, khóe mắt lại bắt đầu ươn ướt rồi. Được đeo nhẫn xong, đến lượt cô hỏi.
- Trác Nghiên, anh đồng ý lấy em chứ?
Viên Trác Nghiên nhìn cô, trong mắt chỉ có cô, cũng không chút do dự mà trả lời.
- Anh đồng ý!
Giọng anh chắc nịch, giống như một lời hứa hẹn không có gì có thể thay đổi được.
Ôn Giai Tuệ đang cụp mắt nức nở, cầm chiếc nhẫn còn lại trong hộp nhung ra và từ từ đeo vào ngón áp út của anh, kích thước ngón tay anh to hơn ngón tay của cô nên nhẫn của lớn hơn chiếc cô đang đeo.
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay đều đều vang dội từ những người tham dự hai bên, thay cho lời chúc phúc đến đôi uyên ương trên sân khấu.
Thấy cô cúi mặt không chịu nhìn lên, Viên Trác Nghiên biết là cô lại bắt đầu rồi, anh không hỏi mà vươn tay ôm cô vào trong vòm ngực của mình.
- Trác Nghiên....cảm ơn anh....hức hức hức...
Không khí đang lãng mạn như vậy đột nhiên Ôn Giai Tuệ lại khóc bù lu bù loa loa lên khiến tất cả đều giật mình, còn có những biểu cảm lo lắng nữa.
- Sao thế này? Tuệ Tuệ, con không sao đấy chứ?
- Giai Tuệ? Sao tự dưng lại khóc rồi?
Khác với tất cả những người ở đây, Viên Trác Nghiên là người hiểu rõ nhất tại sao cô lại như vậy. Ôm cô dâu của mình đang khóc trong lòng, anh kiên nhẫn vô cùng mà dỗ dành. Lúc anh cầu hôn cô thì cô đã khóc đến hai mắt sưng húp, quả như anh đoán, ngày kết hôn của hai người, cô nhất định sẽ khóc lớn hơn nữa..
- Tuệ nhi, bảo bối à, đừng khóc nữa, em xem mọi người đang cười em rồi kìa.
- Trác Nghiên....em yêu anh....em thật sự rất hạnh phúc...hức hức....em thực sự rất hạnh phúc....
Viên Trác Nghiên đúng là dở khóc dở cười mà, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, anh ra hiệu gì đó cho A Châu.
Không bao lâu sau, tiếng máy chụp ảnh và tiếng đèn flash nhấp nháy đến gần, theo sau đó chính là hàng loạt câu hỏi của phóng viên, chen chúc nhau bắt lấy thông tin và hình ảnh đắt giá này.
- Viên tổng, Viên phu nhân, hai vị thật sự đã tiến đến hôn nhân sao?
- Viên tổng, ai cũng biết hai vị có mối quan hệ là mẹ kế con chồng, mối quan hệ này liệu có thể được một gia tộc lớn như Viên gia chấp nhận không?
-.....
Ôn Giai Tuệ có nằm mơ cũng không tin nổi là lại có phóng viên ập đến như vậy, cô hoảng loạn ngừng khóc ngay. Ngẩng đầu trong vòng tay của người đàn ông.
- Trác Nghiên....như vậy là sao chứ? Sao lại có nhiều phóng viên như vậy?
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng, xoa xoa mặt cô, trêu đùa.
- Anh gọi họ đến để em nín khóc đấy.
Những người ở dưới vẫn còn chưa hết kinh ngạc, liên tiếp đặt câu hỏi cho Viên Trác Nghiên về sự xuất hiện của phóng viên.
- Trác Nghiên, thế này là thế nào?
- Con định làm gì vậy?
Không để tất cả đợi lâu, Viên Trác Nghiên đỡ Ôn Giai Tuệ đứng lên, đi tới trước bục micro, bên tay vẫn còn ôm eo của nữ nhân. Ánh mắt kiên định, sắc bén nhìn xuống tất cả mọi người.
- Hôm nay tại lễ cưới của tôi, tôi muốn tổ chức một cuộc họp báo để đính chính lại một việc với truyền thông cả nước, với tất cả mọi người đang ảnh hưởng đến Viên Thành, Viên gia cũng như gia đình phu nhân của tôi.
Đại diện gia đình hai bên còn mắt chữ a mồm chữ o. Lúc trước Viên Trác Nghiên từng tuyên bố sẽ mở cuộc họp báo để nói với truyền thông mối quan hệ của hai người, thật không Còn những phóng viên kia lại như bắt được một miếng mồi ngon, không ngừng bủa vây đến, máy ảnh chụp liên tục, đèn flash cũng chớp tắt không ngừng.
Viên Trác Nghiên đứng trên bục tiếp tục nói, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh một cách trìu mến.
- Mọi người nói đúng, trước đây tôi và cô ấy đã bắt đầu từ mối quan hệ mẹ nhỏ và cậu cả. Nhưng không thể như mọi người nói, cô ấy không phải mẹ kế của tôi, mẹ kế theo pháp luật chính là vợ chồng được luật pháp công nhận với cha tôi. Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người mẹ, vợ hợp pháp của cha tôi cũng chỉ có một mình bà ấy. Phu nhân của tôi, xét cho cùng thì không có quan hệ cấm kỵ như các vị đang suy đoán.
Ôn Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, những gì anh đang nói chính là muốn giúp cô lấy lại sự trong sạch khi đã gả cho Viên lão gia từ trước. Năm ngón tay của cô vẫn đang bị anh nắm chặt, không có dấu hiệu buông lỏng.
Phóng viên bên dưới cũng bắt đầu chuyển sang những câu hỏi khác.
- Viên tổng, dù không phải chính thất nhưng xét theo gia quy của Viên gia không phải phu nhân của anh cũng là bậc trưởng bối rồi sao?
- Đúng đấy Viên tổng, hai vị đã gọi nhau một tiếng mẹ nhỏ và cậu cả, việc kết thành vợ chồng không phải có phần vô lí ư?
Viên Trác Nghiên kéo Ôn Giai Tuệ lại gần hơn, ôm chặt eo nhỏ của cô. Anh cười khẩy một tiếng, dõng dạc tuyên bố lần cuối.
- Về mặt pháp luật, vợ của tôi chưa từng kết hôn. Về mặt đạo đức thì chúng tôi không cùng huyết thống. Như vậy đã quá rõ ràng rồi. Hơn nữa, mối tình này là tôi theo đuổi trước, nếu các vị vẫn còn muốn công kích thì cứ nhắm vào tôi, đừng đụng đến vợ tôi. Từ hôm nay, nếu các vị vẫn còn công kích cô ấy cũng chính là chống lại tôi, chống lại Viên Thành.
Đám phóng viên bên dưới như bị bóp chặt cổ họng, muốn nói gì cũng không dám nữa. Nhất định là đã chọc giận vị thần tài này rồi.
Viên Trác Nghiên cũng không tiếp tục nói với bọn họ nữa, xoay người qua đối diện với Ôn Giai Tuệ, dịu dàng nói.
- Bà xã, em có muốn nói gì không?
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ nhìn anh, không nói câu nào, không một dấu hiệu báo trước mà đã vòng tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên cùng anh hôn môi.
Nụ hôn bất ngờ của cô giữa làn sóng công kích khiến cho đại diện hai bên đều được mãn nhãn, đối với đám phóng viên cũng trợn tròn mắt á khẩu.
Hai người ôm hôn một lúc, Ôn Giai Tuệ mới từ từ nhìn thẳng tất cả phóng viên bên dưới, cô cất giọng nhẹ nhàng.
- Các vị, đây là câu trả lời của tôi. Ôn Giai Tuệ tôi cả đời này sống là người của Viên Trác Nghiên, chết cũng là ma của anh ấy. Tôi yêu người đàn ông này, cũng chỉ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy.
- Nếu một ngày nào đó các vị cũng gặp người mình muốn gắn bó cả đời, nhưng lại gặp rất nhiều rào cản về tư tưởng gia quy, tục lệ thì các vị có chấp nhận từ bỏ tình yêu của mình không? Tôi lại không thể làm được điều này.
-......
Nghe từng câu từng chữ cô nói, tất cả đều đang rơi vào trầm lặng....sau một lúc, từng phóng viên đã thay đổi suy nghĩ của mình, còn chính thức gửi lời chúc phúc.
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay của mọi người lại vang lên. A Phong ngồi bên cạnh mẹ Ôn, hai tay vỗ đều đều, ánh mắt phức tạp, cô độc lẫn hạnh phúc đan xen hướng về phía đôi nam nữ trên sân khấu kia. Khóe môi anh vẽ lên một nụ cười an nhiên rồi.
Đám cưới này đến bây giờ mới thực sự được bắt đầu....
Đi mời rượu từng người, Viên Trác Nghiên đều giữ Ôn Giai Tuệ bên cạnh. Lúc anh bị kéo đến chỗ mấy đối tác của Viên Thành, lại không muốn đưa Ôn Giai Tuệ theo nữa.
- Bảo bối, em ngồi đây nghỉ ngơi đi. Đừng đi nhiều quá. Ngồi đây đợi anh.
Anh để cô ngồi xuống ghế, dặn dò mấy câu rồi tiếp tục đi mời rượu. Thân thể cô thường xuyên mệt mỏi vì mang thai nên anh muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhìn anh đi rồi, Ôn Giai Tuệ ngồi một mình trước bàn ăn, thuận tay cầm một cốc nước ép lên uống một ngụm.
- Có phải em mệt rồi không?
- A Phong!
A Phong bất ngờ đi tới, vừa hỏi xong thì đã ngồi xuống đối diện cô.
Ôn Giai Tuệ đặt cốc nước ép xuống, mỉm cười chào một tiếng.
- Mẹ em nói anh sắp rời khỏi Thượng Hải rồi. Anh định đi đâu sao?
A Phong cầm nĩa đâm một miếng dưa lên ăn, cười nhẹ, không nhanh không chậm nói.
- Sau khi phẫu thuật, chân của anh trai anh đã không thể đi được nữa. Bây giờ người thân duy nhất của anh cũng chỉ có anh ấy, anh ấy thành ra như vậy rồi, anh muốn đưa anh ấy đến một môi trường mới, chăm sóc anh ấy thật tốt.
- Đoàn tụ sau hơn mười năm, có lẽ phải bù đắp lại khoảng thời gian đó.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh với vẻ mặt đăm chiêu, cũng nợ một nụ cười tiếp thêm năng lượng cho anh.
- Như vậy cũng tốt. Ở đây đã có quá nhiều đau thương rồi, rời khỏi nơi này, rời khỏi những ký ức không vui cũng rất tốt.
A Phong cười cười, ánh mắt nhìn cô vẫn luôn đầy thâm tình như vậy, theo thói quen đưa tay xoa xoa đầu của cô.
- Mặc dù anh rời khỏi Thượng Hải, nhưng nếu một ngày nào đó Viên Trác Nghiên ức hiếp em thì cứ gọi cho anh. Anh nhất định sẽ về đánh anh ta một trận.
Nghe câu này của anh, Ôn Giai Tuệ đột nhiên bật cười, hai người cũng đều cười rất vui vẻ.
- Tuệ Tuệ, em nhất định phải sống thật hạnh phúc đấy.
- Anh cũng phải sống thật tốt nhé!
.......
Trời đã chìm vào màn đêm, ánh đèn rực rỡ trong tiệc cưới, bây giờ đã là tiệc vũ hội cho khách khứa rồi. Những bản nhạc du dương cho các điệu nhảy hòa mình cùng biển cả.
Trên ngọn hải đăng đang sáng rực, chiếu rọi cả một vùng biển rộng lớn. Viên Trác Nghiên đứng phía sau, vòng tay từ phía sau ôm lấy cái eo thon nhỏ, đặt trên bụng còn phẳng lì của cô.
- Bà xã, hôm nay chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng khi đứng trên đây, anh vẫn không quên ngày đầu tiên chúng ta đến.
Ôn Giai Tuệ đứng thẳng lưng, hai tay đặt trên mu bàn tay của anh, tựa vào vòm ngực săn chắc quen thuộc, ngắm nhìn biển rộng trong đêm. Cô hít thở sâu một hơi, ngũ quan đều dãn ra vô cùng thoải mái.
- Thật là tốt. Cuối cùng thuyền đã về với hải đăng rồi. Ông xã, chúng ta hãy mãi mãi như vậy nhé? Đừng rời đi như thuyền rời khỏi hải đăng nữa?
Viên Trác Nghiên tựa cằm vào vai cô, vùi mặt trong hõm cổ của cô, thì thầm bên tai cô.
- Đương nhiên rồi. Bà xã, chúng ta mãi mãi không rời xa nhau nữa. Anh hứa với em, em cũng phải hứa với anh đấy.
Ôn Giai Tuệ rục rịch người, chậm rãi xoay người lại đối diện với anh, đồng thời gật đầu dứt khoát, mỉm cười.
Một tay Viên Trác Nghiên áp lên má của cô, cười sủng nịch, cất giọng trầm ấm yêu thương.
- Bà xã, anh yêu em....
- Em cũng yêu anh, ông xã...
Giọng nữ nhân ngọt hơn cả mật, len lỏi vào tận trái tim người đàn ông. Cô nhắm mắt từ từ đón nhận nụ hôn từ anh, một nụ hôn nhẹ nhàng đến triền miên mê mẩn....
Hải đăng vẫn sáng đèn, có lẽ bây giờ nó đang được ôm ấp thuyền mà nó yêu.
.........
Bốn năm sau.
Hôm nay là cuối tuần nên theo thời gian biểu Ôn Giai Tuệ thường phải dậy sớm hơn để đưa hai tiểu tổ tông về nhà ngoại hoặc đi chơi công viên. Cô mờ đờ mở mắt ra thì không thấy Viên Trác Nghiên đâu nữa, vị trí bên cạnh trống rỗng, nhấc thân thể đau nhức ngồi dậy, khắp người vẫn còn lưu lại dấu vết của trận hoan ái đêm qua. Với tay lấy áo choàng khoác vào, cô đi vào tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân.
- Mẹ, mẹ ơi! Mở cửa đi! Mẹ mau mở cửa cho con với.
Vừa mới vặn nước ra chuẩn bị tắm thì đã nghe giọng non nớt vang vọng như sắp cháy nhà kia, Ôn Giai Tuệ thở dài một hơi, đành buộc lại dây áo choàng và đi ra mở cửa.
Nhìn thấy tiểu bảo bối, Ôn Giai Tuệ không nhịn được mà khom người xuống bế con trai lên, lo lắng hỏi han.
- Tiểu Thần, sao con lại vào đây? Không phải ba ba đưa con đi tắm rồi sao?
Đứa bé khoảng chừng ba tuổi, đôi mắt sáng, tròn xoe có phần ủy khuất rưng rưng nhìn mẹ, mặt chôn vào ngực của mẹ mà thút thít.
- Mẹ, ba ba và Cung Triết ức hiếp tiểu Thần. Ba ba chỉ tắm cho Cung Triết thôi. Hu hu hu, mẹ tắm cho tiểu Thần nhé mẹ?
Nghe con trai kể lể, máu nóng trong người Ôn Giai Tuệ đã trào đến tận đại não rồi. Cô thổi phù một cái, nghiến răng chửi thầm gả đàn ông kia. Cô vừa bế con trai vào phòng tắm, dịu giọng dỗ dành.
- Tiểu Thần ngoan đừng khóc, mẹ tắm cho tiểu Thần.
Mở nước bồn tắm vừa phải, cô giúp con trai cởi đồ ra và thả con vào trong bồn nước ấm. Cô từ từ làm ướt tóc cho con, những lọn tóc còn non và ngắn luồn vào ngón tay rất mềm mại.
Tiểu Thần vui thích nghịch xà phòng, lúc nào mẹ bảo nhắm mắt đều ngoan ngoãn làm theo. Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào cổ của mẹ, chu môi hỏi.
- Mẹ, cổ của mẹ bị muỗi cắn rồi.
Động tác của Ôn Giai Tuệ chợt khựng lại, liền nhận ra con trai đang nói đến dấu hôn trên cổ mình. Cô tiện tay xoa xoa trên đó, cười cười chỉnh lại lời của con.
- Không phải muỗi cắn đâu, là chó con cắn mẹ đấy.
Tiểu Thần ngây ngô không hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi lại.
- Sao trong phòng mẹ lại có chó con?
- Bà xã, anh không nhớ chúng ta nuôi chó con từ khi nào đấy.
Giọng nói quen thuộc của nam nhân truyền đến, làm Ôn Giai Tuệ giật bắn mình quay đầu lại nhìn. Tiêu rồi, nhất định là anh đã nghe những gì cô vừa nói.
Không được, trước khi bị anh xử trạm thì cô phải nắm thế chủ động trước.
Nghĩ rồi, Ôn Giai Tuệ liền làm mặt hậm hực tức giận mà mắng.
- Chồng à, anh trông con thế nào mà để tiểu Thần khóc lóc ủy khuất vậy chứ?
Viên Trác Nghiên không ngờ được rằng đang vào bắt quả tang cô nói xấu mình giờ lại thành đang bị vợ hỏi tội khi không trông được con. Tên nhóc thối kia lại dám giành vợ của anh nữa!
- Tiểu Thần, con nói chuyện công bằng chút được không? Là con đòi đến phòng của mẹ, còn tố cáo ba ba đuổi con? Con học đâu ra cái chiêu đó vậy?
Tiểu Thần liền òa khóc lên ôm chầm lấy mẹ, mếu máo ăn vạ.
- Ba ba mắng con, mẹ, ba ba mắng tiểu Thần.
Gì vậy? Viên Trác Nghiên giơ tay đỡ trán, tên nhóc này đúng là muốn chọc điên anh mà, tức chết anh mất. Cho dù Ôn Giai Tuệ không nhìn thấy tên nhóc này đang làm mặt quỷ trêu anh nhưng anh thấy rất rõ, chỉ là vợ lại không tin lời anh, còn tức giận đuổi anh nữa.
- Anh dọa con khóc rồi này. Còn không biết nó giống ai sao? Giống anh đấy! Mau ra ngoài cho em đi!
Vậy là cô biết hết? Biết hết rồi nhưng vẫn về phe tên nhóc kia để chống lại anh?
Viên Trác Nghiên tức đến nghiên răng, không những không đi ra mà còn ngồi xuống bên cạnh cô nữa, anh mặc bộ quần áo ở nhà nên chẳng sợ bị làm ướt mà.
- Viên Cung Thần, đây là vợ của ba ba, lần sau con không được phép đòi vợ của ba tắm cho con nữa. Nếu con không chịu cho ba tắm thì con nhờ bà nội tắm đi.
Dám giành vợ của anh sao? Còn lâu nhé!
Tiểu Thần giương đôi mắt ngây ngô nhìn ba ba của mình.
- Ba ba, nếu mẹ không được tắm cho tiểu Thần thì mẹ có thể tắm cho ai ạ? Là tắm cho ba ba sao?
Ôn Giai Tuệ suýt nữa thì sặc nước miếng, đỏ mặt xấu hổ, vừa thẹn vừa giận. Đứa con này đúng là di truyền từ Viên Trác Nghiên mà, mới đó đã quay đầu như cối xay rồi.
- Tiểu Thần, đúng là con trai của ba ba, con hiểu bài rất nhanh đấy.
Viên Trác Nghiên đắc ý xoa đầu tán thưởng con trai.
Ôn Giai Tuệ đang giận đến phồng má, nhưng chưa kịp nói gì thì một giọng non nớt lại truyền đến từ cửa.
- Ba ba, mẹ! Tiểu Triết xong rồi, chúng ta đi thôi ạ!
Là con trai thứ hai của cô, Viên Cung Triết. Đứa bé đẩy cửa bước vào tìm ba mẹ, gương mặt bé giống hệt tiểu Thần.
Không sai, hai đứa bé là anh em song sinh. Đây không biết là phúc hay họa nữa, Ôn Giai Tuệ sinh đôi nhưng lại có hai của nợ luôn khiến cô đau đầu đến trầm cảm.
Cô giao tiểu Thần lại cho gả chồng vô liêm sỉ mà chạy ra ôm lấy tiểu Triết vừa vào.
- Xong rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi nào.
........
Hai đứa nhỏ lon ton chạy xuống phòng khách chào bà nội và ông cố.
- Tạm biệt bà nội và ông cố. Tiểu Thần đi chơi đây.
- Chào bà nội và ông cố, tiểu Triết đi ạ!
Từ ngày có hai đứa nhỏ, không khí trong Viên gia đã có tiếng cười. Viên lão thái gia như trẻ lại vài tuổi, Tần Mộc Du cũng không còn muộn phiền gì nữa.
- Tiểu Thần, tiểu Triết, đi cẩn thận đấy.
- Trác Nghiên, đường vẫn còn trơn nên lái xe cẩn thận.
Sau những tiếng chào hỏi và dặn dò, một nhà bốn người đều đã lên xe an toàn. Chiếc xe màu đen sang trọng ra khỏi cổng lớn của Viên gia, thẳng tắp chạy trên đường.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, trong xanh, sạch sẽ như vừa được gột rửa sau một đêm mưa lớn, phía cuối chân trời còn có ánh cầu vòng đang hiện rõ dần. Sau một trận mưa lớn, các con đường cũng được tắm rửa sạch bụi, những tán cây hai bên đường xanh ngắt hơn nhiều.
Ánh cầu vòng trong sương sớm đúng là một bức tranh rất tuyệt đẹp.
Đi qua một đêm bão tố, sẽ là thấy bình minh và ánh nắng ngày mới.
-----------------------Hoàn chính văn-------------------
Bình luận facebook