Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 17: Vị khách quý.
Hắn không ở đó lâu, lại lái xe trở về Viên gia.
Vương quản gia nhìn thấy đại thiếu gia trở về nửa đêm như vậy vừa khó hiểu vừa lo lắng. Ông định đi gọi bà cả thì bị Viên Trác Nghiên ngăn lại.
- Vương thúc, chú cứ đi nghỉ trước đi. Tôi muốn ở đây với cha một lát.
Nghe hắn nói vậy, Vương quản gia cũng không thể làm gì khác, dặn dò mấy câu rồi lui ra.
Viên Trác Nghiên đứng bất động trước di ảnh của Viên lão gia rất lâu mới cất giọng hỏi được.
- Tại sao hả? Tại sao lại cướp mất người tôi yêu nhất? Tại sao ông tàn nhẫn với Tiểu Xướng như vậy rồi còn đem người phụ nữ đó về đây? Tại sao lại để cô ta xuất hiện trong cuộc đời của tôi? Là vì ông rất yêu thương cô ta sao? Nếu ông yêu thì tôi sẽ hủy hoại hết! Tôi sẽ khiến cho người ông yêu quý nhất phải khóc ra máu!
Đúng vậy, sao hắn có thể quên được chứ? Sao hắn có thể quên được cái chết của Tiểu Xướng!
Sao có thể quên chính người mà hắn gọi bằng cha lại giết chết người con gái hắn yêu nhất!
Sao hắn lại quên Ôn Giai Tuệ chính là người phụ nữ của ông ta được chứ?
Cô chính là người phụ nữ của ông ta! Là đại diện cho sự bất công đối với Tiểu Xướng!
Viên Trác Nghiên hắn nhất định sẽ không để cho cô được hạnh phúc ở Viên gia này.
Nhất định!
..............................
Viên Trác Nghiên hắn đúng là không yêu Thanh Ngọc, cũng chẳng muốn đưa cô đi theo. Nhưng bây giờ hắn vẫn có thể dùng cô để nhắc nhớ hắn khống chế cảm xúc với Ôn Giai Tuệ.
- Được, tôi có thể dẫn cô ấy về Thượng Hải.
William nghe được câu trả lời của hắn thì vô cùng hài lòng, cười một tràng thật lớn.
- Được, Trác Nghiên, tôi giao Thanh Ngọc cho cậu, nếu con bé mà chịu uất ức, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.
Mặc dù nói như vậy nhưng ông ta biết rõ Viên Trác Nghiên không có tình cảm với con gái mình, ông ta vẫn có chút lo lắng.
Viên Trác Nghiên cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói.
- Ông yên tâm đi! Dù sao Thanh Ngọc cũng là vị hôn thê của tôi.
William gật gật đầu, gọi thủ hạ thân tín nhất của mình đến.
- Đem đồ trả lại cho Viên lão đại.
Tên thủ hạ kia nghiêm nghị gật đầu rồi cùng thủ hạ khác đi vào trong.
William cầm tách trà lên, hướng về phía Viên Trác Nghiên.
- Nào, Trác Nghiên, uống trà nào!
Hai người ngồi uống trà trong lúc chờ đồ trả về cho chủ.
..........................
Ôn Giai Tuệ vừa về nhà thì thấy cả Viên gia đang rất bận rộn chuẩn bị một bàn tiệc lớn.
Chẳng lẽ hôm nay lại có sự kiện gì sao?
- Bà ba, cô về rồi!
Vương quản gia đang chỉ đạo mấy người hầu dọn dẹp lại phòng khách thì thấy Ôn Giai Tuệ trở về, liền dừng tay cúi chào.
- Vương quản gia, hôm nay nhà có khách sao?
Vương quản gia cười hiền từ, thông tin cho cô tất cả những gì mình biết.
- Là khách của đại thiếu gia đấy ạ! Là một vị khách từ Las Vegas về.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy cũng không quan tâm gì nhiều, gật đầu một cái rồi đi thẳng lên lầu.
.......................
Xe rời khỏi sân bay, chạy theo xu hướng về Viên gia.
Từ lúc rời khỏi biệt phủ, Thanh Ngọc vẫn luôn lo lắng suốt dọc đường đi. Cô thật không ngờ Viên Trác Nghiên sẽ đồng ý dẫn cô về Thượng Hải, cô đúng là rất vui nhưng lại lo lắng không kém. Mẹ cô là người Trung Quốc nhưng từ nhỏ đến lớn cô chỉ ở biệt phủ với ba mẹ, chưa từng đến Thượng Hải bao giờ.
- Lo lắng sao?
Người đàn ông bên cạnh từ lúc ngồi trên xe đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn tài liệu trong tay, thật không ngờ hắn vẫn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô. Giọng hắn vẫn từ tốn có mấy phần xa cách.
Thanh Ngọc mỉm cười dịu dàng, cũng không có ý phủ nhận.
- Đây là lần đầu tiên em đến Thượng Hải, lại còn là Viên gia nữa.
Viên Trác Nghiên lật sang một trang tài liệu mới, không quay đầu nhìn sang mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
- Không cần phải lo, bọn họ sẽ không ăn thịt em đâu.
Thanh Ngọc nhìn hắn vẫn dán mắt trên mấy trang văn kiện, cũng không nói gì khác nữa, chỉ cúi nhẹ đầu trả lời.
- Dạ.
Xe tiếp tục chạy trên đoạn đường cao tốc, không bao lâu đã đến trước cổng lớn của Viên gia. Cánh cổng từ từ mở ra, xe thương vụ màu đen như con cá lớn tiến vào trong.
A Minh và A Châu nhanh chân xuống xe mở cửa cho hai người.
Viên Trác Nghiên chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng bên cạnh một lát, nói đúng hai từ.
- Vào thôi!
Thanh Ngọc gật nhẹ đầu, đang định trả lời một chữ "dạ" thì đã thấy người đàn ông gần vào đến phòng khách rồi. Cô liền nhanh chân đuổi theo sau.
Trong phòng khách rộng lớn của Viên gia, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, có vẻ là theo lệnh của bà cả mà tập hợp.
Ánh mắt Viên Trác Nghiên đầu tiên chính là hướng về bóng dáng quen thuộc kia, khóe môi khẽ giương, một giây sau mới đi tới chào từng người theo thứ vị từ lớn trước, Thanh Ngọc đi theo phía sau hắn vừa nghe hắn gọi coi như giới thiệu từng người trong nhà.
- Ông nội!
Đầu tiên là Viên lão thái gia đang ngồi ở giữa. Thấy cháu đích tôn về, đương nhiên ông cười rất vui vẻ, cũng nhìn thấy cô gái đi cùng cháu trai.
Thanh Ngọc cũng cúi đầu gọi một tiếng.
- Cháu chào ông nội!
Sau đó lần lượt là Tần Mộc Du rồi đến Mục Lan Nhi.
- Mẹ! Mẹ hai!
Thanh Ngọc vừa nghe thì thoáng có chút kinh ngạc nhưng nghe mọi người đều nói Viên gia là một dòng dõi lớn ở Thượng Hải, cũng không có gì đặc biệt khi đây là một gia đình theo chế độ cũ. Cô cũng rất lễ phép chào từng người.
Viên Trác Nghiên hướng về phía Ôn Giai Tuệ đang ngồi. Ánh mắt chuyển sang hứng thú vốn có, trên môi lại có ý cười đầy dụ hoặc, hắn cất giọng trầm ấm có từ tính.
- Mẹ nhỏ, tôi về rồi!
Từ lúc nhìn thấy hắn trở về, trái tim Ôn Giai Tuệ đã đập loạn lên. Nhưng khi thấy sau lưng hắn là một người phụ nữ, không hiểu sao cô lại vô cùng khó chịu và không vui. Bây giờ hắn đang đứng gần như vậy, trong giây lát cô lại không biết phản ứng thế nào. Đến khi cô gái phía sau hắn mở miệng chào cô.
- Mẹ nhỏ, xin chào....
Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng đã lấy lại được tinh thần, mỉm cười tao nhã, giọng cô vẫn nhẹ nhàng lịch thiệp như lần đầu tiên hắn gặp cô. Ánh mắt cô không có biểu cảm gì mà nhìn người đàn ông.
- Cậu cả!
Cô lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh hắn, nhẹ giọng chào lại.
- Xin chào, tôi là tam phu nhân của Viên gia, cô cứ gọi tôi là Giai Tuệ được rồi.
Thanh Ngọc vội xu xay.
- Như vậy sao được chứ? Trác Nghiên gọi cô là mẹ nhỏ thì tôi cũng nên gọi cô một tiếng mẹ nhỏ thì mới đúng phép tắc..
Lúc cô nói những câu sau đã đưa tay ôm lấy cánh tay Viên Trác Nghiên. Không biết có phải cô có nhạy cảm quá không, hay đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ mà trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác phải đề phòng người phụ nữ này. Cô không ngờ bà ba của Viên gia lại trẻ trung xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, vừa rồi cô thấy được ánh mắt Viên Trác Nghiên nhìn cô ấy không hề đơn giản, đó không phải ánh mắt mà một người nhìn trưởng bối của mình, đó là ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, cô đã từng nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn cô gái Tiểu Xướng kia, nhưng vẫn không thâm tình đến mức này. Cô vẫn hy vọng là mình nhìn nhầm, nếu không thì thật sự...mối quan hệ của hai người họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Ôn Giai Tuệ đã nhìn xuống hai tay cô gái đó ôm chặt tay của Viên Trác Nghiên, đây là gì đây? Đánh dấu chủ quyền ư? Sao phải đánh dấu chủ quyền với cô chứ? Đúng là nực cười mà!
Còn Viên Trác Nghiên thừa biết người phụ nữ bên cạnh đang ôm lấy tay mình nhưng hắn vẫn không gạt ra, mắt thì vẫn chung thủy dán trên mặt Ôn Giai Tuệ. Hắn không khỏi cười nhạo trong lòng.
- Nào, Trác Nghiên! Bây giờ con cũng nên giới thiệu với mọi người vị tiểu thư này là ai chứ?
Tần Mộc Du thấy con trai đang đứng trước mặt Ôn Giai Tuệ lâu như vậy liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Viên Trác Nghiên lúc này mới thu lại tầm mắt, hướng về phía tất cả mọi người, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn sang Ôn Giai Tuệ, giọng điệu không nóng không lạnh tuyên bố.
- Cô ấy là tiểu thư của gia tộc Ula, là vị hôn thê của con!
Một câu tuyên bố chấn động không khác gì so với lúc công bố di chúc là bao nhiêu. Hết thảy đều là kinh ngạc.
Viên lão thái gia từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.
- Trác Nghiên, con đã đính hôn rồi sao lại không thông báo gì với cả nhà chứ? Khéo chút nữa ông đã hứa hôn với người khác rồi đấy. Haha! Tin vui, tin vui như vậy nên là ăn mừng lớn mới được.
Gia tộc Ula là một gia tộc lớn trong cả hai giới hắc bạch đạo, địa bàn chính là ở Las Vegas, thật không ngờ cháu trai lại đính hôn với tiểu thư của gia tộc Ula. Môn đăng hộ đối đương nhiên là dư luôn rồi.
Bên phía Tần Mộc Du lúc đầu như trên trời rơi xuống, nhưng vừa rồi bà cũng đã ngầm quan sát và đánh giá cô gái này, bây giờ lại nghe con trai tuyên bố đó là vị hôn thê của hắn, bà hài lòng hơn cả chữ hài lòng.
- Đúng là tin vui. Con tên gì?
Thanh Ngọc thấy cả hai trưởng bối lớn nhất trong nhà có vẻ đều hài lòng về mình nên rất tự tin trả lời.
- Con tên Thanh Ngọc ạ.
Tần Mộc Du và Viên lão thái gia đều gật đầu cười cười.
Mục Lan Nhi đang dũa móng tay cũng bị tin tức này dọa cho dừng lại. Nhưng cái bà ta chú ý chính là vị hôn thê này là tiểu thư của gia tộc Ula, đấy không phải là gia tộc sáng lập tổ chức sát thủ lớn nhất ở Las Vegas sao? Bà ta trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, không chút kiêng kỵ mà hỏi.
- Gia tộc Ula? Đấy không phải gia tộc của sát thủ sao? Trác Nghiên? Con, con không phải cũng là Ma....mafia đấy chứ? Này, nếu vậy cũng đừng đưa mấy tên sát thủ đến đây giết mẹ hai đấy nhé!
Tần Mộc Du tức giận trừng mắt nhìn sang bà ta, bà biết con trai đã có sự nghiệp riêng ở Las Vegas nhưng lại tố cáo con trai bà là mafia? Con mụ này ăn bậy nói bậy quen rồi mà!
- Lan Nhi, cô cẩn thận lời nói của mình.
Viên Trác Nghiên nghe bà hai hỏi vậy, không những không chột dạ mà có rất bình tĩnh trả lời.
- Mẹ hai, người nói đùa rồi. Con chỉ là một thương nhân bình thường thôi. Với gia tộc Ula cũng nhờ có chút giao tình nên mới kết thành thông gia. Người không cần lo lắng sẽ có sát thủ đến đây đâu.
Viên Trác Việt từ nãy đến giờ vẫn im lặng lau chùi mô hình con châu chấu bảo bối của anh ta, bây giờ mới lên tiếng mỉa mai.
- Không lo gì nhưng dù sao chị dâu đây cũng có xuất thân hiển hách như vậy. Không cẩn thận chọc giận người ta thì Viên gia sẽ rất thảm đấy!
Viên lão thái gia bực tức gõ mạnh cây quải trượng xuống sàn.
- Ngày vui như vậy bớt nói mấy lời nhảm nhí đi!
Một câu của ông làm tất cả những người khác muốn nói cũng không được nữa. Ông hướng về phía Thanh Ngọc đang ngại ngùng mà nói.
- Thanh Ngọc, cháu cứ mặc kệ bọn họ đi. Nào, chúng ta vào ăn tối thôi.
Không khí lần nữa trở lại hòa dịu. Mọi người đang dần di chuyển xuống phòng ăn.
Trong lòng Ôn Giai Tuệ rúng động một trận, ngực âm ỉ đau mà không rõ tại sao. Hắn, người đàn ông này thật sự đã có hôn ước? Nhưng tại sao lại hết lần này đến lần khác trêu chọc cô chứ? Thậm chí đã từng cường bạo cô! Hắn không thấy có lỗi với vị hôn thê của mình sao? Người đàn ông này, đến tột cùng là người có dã tâm như thế nào đây? Sao cô lại thấy khó thở như vậy chứ?
Viên Trác Nghiên hoàn toàn thu hết những biểu hiện của cô vào trong mắt. Thấy cô đứng thất thần như vậy, hắn càng thêm đắc ý, hắn cất giọng lành lạnh.
- Mẹ nhỏ, vào thôi!
Nói xong, hắn đã xoay người, cùng Thanh Ngọc sóng vai nhau đi vào trong.
Ôn Giai Tuệ cũng đã hoàn hồn lại, lấy lại tinh thần và đi vào phòng ăn.
Trên bàn ăn, Viên Trác Nghiên và Thanh Ngọc ngồi cạnh nhau.
Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng nhìn về phía bọn họ, chỗ đó trước kia từng là của cô. Nghĩ vậy, cô thật muốn tát cho bản thân tỉnh, sao tự dưng lại suy nghĩ như vậy chứ? Cô cứ mãi nhìn bọn họ đến mức chẳng quan tâm Viên Trác Việt đã ngồi bên cạnh mình.
Tần Mộc Du rất thích cô con dâu tương lai này của mình. Liên tục gắp đồ ăn cho cô, còn nói về chuyện sau khi hai đứa con kết hôn nữa.
- Nào, Thanh Ngọc. Những món này đều do tay nghề của đầu bếp giỏi nhất Viên gia chuẩn bị đấy. Con nếm thử đi. Không biết con có thể ăn món Trung không. Nếu không hợp khẩu vị mẹ sẽ bảo họ thay đổi hoặc mời đầu bếp nước ngoài về. Sau này con gả vào Viên gia sẽ không phải lo lắng gì về chuyện ăn uống cả. Chỉ cần nhanh chóng sinh cho ta một đứa cháu mập mạp kháu khỉnh là được rồi.
Thanh Ngọc đang rất vui vì bà yêu quý mình như vậy, nhưng câu cuối cùng giống như xát muối vào vết thương của cô. Thân thể của cô, cả chuyện nam nữ cũng khó khăn thì làm sao có thể sinh con chứ? Nếu bọn họ biết chuyện này liệu còn nhiệt tình với cô như vậy nữa không? Tốt xấu gì bọn họ cũng là một gia đình truyền thống, đối với chuyện sinh con nối dõi đương nhiên là chuyện lớn rồi. Cô chỉ có thể cười trừ nói mấy câu.
- Mẹ, con vốn rất thích món Trung nên người đừng lo cho con. Mẹ cứ dùng bữa đi ạ!
Mục Lan Nhi ngồi bên cạnh không khỏi bĩu môi coi thường, nói đông nói tây.
- Chị cả, chị gọi con dâu có phải quá sớm rồi không? Biết đâu lòng của Trác Nghiên lại hướng về một cô gái nào đó, không môn đăng hộ đối chẳng hạn.
Một câu châm chọc đơn giản nhưng chính là xoáy vào cơn lốc của Viên gia đã ngủ yên hai năm. Viên lão thái gia đã lên tiếng trước Tần Mộc Du.
- Được rồi, trên bàn ăn cũng không nói được lời gì tốt đẹp!
Mặc kệ bọn họ nói gì Viên Trác Nghiên vẫn nhìn về người con gái trước mặt, nhìn Viên Trác Việt đang tận tụy chăm sóc cô dù cô đã cố gắng từ chối đến né tránh.
- Mẹ nhỏ, trước đây anh cả còn có thời gian chăm sóc mẹ nhỏ đây. Nhưng bây giờ anh cả đã có chị dâu đây rồi, chủ tịch của chúng ta sẽ do em phụ trách từ bây giờ.
Đôi mắt chim ưng tràn ngập sát khí, cơ hồ muốn bẽ gãy cái tay đặt lung tung của Viên Trác Việt. Mà người phụ nữ kia vẫn cố gắng nhẫn nhịn một cách quật cường, sao lúc nào cũng đeo cái mặt nạ như vậy chứ?
Cảnh tượng này thật sự trướng mắt.
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói một câu.
- Trác Việt, cậu và chủ tịch dù sao cũng không cộng tác được gì trong việc của Viên Thành, việc gì phải làm những chuyện không đâu.
Nhưng Viên Trác Việt lại không hề xem những lời này của hắn là gì cả, vẫn tự nhiên gắp đồ ăn cho Ôn Giai Tuệ, giọng điệu khinh khi.
- Anh cả, sao anh lại quan tâm mẹ nhỏ và tôi có cộng tác hay không chứ? Anh vẫn nên là lo cho vị hôn thê của mình đi thì hơn.
Thời khắc này Ôn Giai Tuệ chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này thôi, đúng là còn khó nuốt hơn cả thuốc mà. Hai anh em nhà này hôm nay rốt cuộc là bị sao vậy chứ? Đột nhiên lại lôi cô vào kẹt ở giữa như vậy?
Viên Trác Việt vẫn tiếp tục lấy đồ ăn cho cô, còn lo cô bị nghẹn mà đưa nước cho cô.
Viên Trác Nghiên chưa bao giờ muốn chửi thề như bây giờ, những chuyện này vốn dĩ trước kia là hắn làm, sao hôm nay tên tiểu tử đó lại dám!
Tần Mộc Du nhìn một màn trước mặt, trước kia bà vẫn lo con trai mình và Ôn Giai Tuệ có gì đó mờ ám. Cũng may là hôm nay hắn đã đưa vị hôn thê của mình về ra mắt, như vậy gánh nặng trong lòng bà đã tan đi rồi. Nhưng một màn này bà vẫn không thuận mắt, liền lên tiếng đánh vỡ.
- Trác Nghiên, con làm gì vậy? Giúp Thanh Ngọc gắp thức ăn đi!
Nghe Tần Mộc Du gọi, Viên Trác Nghiên mới nhớ bên cạnh mình còn có người. Hắn tạm thu tầm mắt lại, quay sang hỏi Thanh Ngọc mấy câu rồi còn giúp cô gắp thức ăn, hình như cô nói muốn uống nước nên hắn cũng cầm ly nước đưa cho cô.
Khung cảnh ngọt ngào ấm áp này đều rơi vào tầm mắt của Ôn Giai Tuệ. Cô còn nhìn thấy Thanh Ngọc rõ ràng vừa nâng mắt nhìn mình, sau đó vờ làm đổ ít nước lên bà. Chính vì vậy mà Viên Trác Nghiên đã giúp cô
Vương quản gia nhìn thấy đại thiếu gia trở về nửa đêm như vậy vừa khó hiểu vừa lo lắng. Ông định đi gọi bà cả thì bị Viên Trác Nghiên ngăn lại.
- Vương thúc, chú cứ đi nghỉ trước đi. Tôi muốn ở đây với cha một lát.
Nghe hắn nói vậy, Vương quản gia cũng không thể làm gì khác, dặn dò mấy câu rồi lui ra.
Viên Trác Nghiên đứng bất động trước di ảnh của Viên lão gia rất lâu mới cất giọng hỏi được.
- Tại sao hả? Tại sao lại cướp mất người tôi yêu nhất? Tại sao ông tàn nhẫn với Tiểu Xướng như vậy rồi còn đem người phụ nữ đó về đây? Tại sao lại để cô ta xuất hiện trong cuộc đời của tôi? Là vì ông rất yêu thương cô ta sao? Nếu ông yêu thì tôi sẽ hủy hoại hết! Tôi sẽ khiến cho người ông yêu quý nhất phải khóc ra máu!
Đúng vậy, sao hắn có thể quên được chứ? Sao hắn có thể quên được cái chết của Tiểu Xướng!
Sao có thể quên chính người mà hắn gọi bằng cha lại giết chết người con gái hắn yêu nhất!
Sao hắn lại quên Ôn Giai Tuệ chính là người phụ nữ của ông ta được chứ?
Cô chính là người phụ nữ của ông ta! Là đại diện cho sự bất công đối với Tiểu Xướng!
Viên Trác Nghiên hắn nhất định sẽ không để cho cô được hạnh phúc ở Viên gia này.
Nhất định!
..............................
Viên Trác Nghiên hắn đúng là không yêu Thanh Ngọc, cũng chẳng muốn đưa cô đi theo. Nhưng bây giờ hắn vẫn có thể dùng cô để nhắc nhớ hắn khống chế cảm xúc với Ôn Giai Tuệ.
- Được, tôi có thể dẫn cô ấy về Thượng Hải.
William nghe được câu trả lời của hắn thì vô cùng hài lòng, cười một tràng thật lớn.
- Được, Trác Nghiên, tôi giao Thanh Ngọc cho cậu, nếu con bé mà chịu uất ức, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.
Mặc dù nói như vậy nhưng ông ta biết rõ Viên Trác Nghiên không có tình cảm với con gái mình, ông ta vẫn có chút lo lắng.
Viên Trác Nghiên cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói.
- Ông yên tâm đi! Dù sao Thanh Ngọc cũng là vị hôn thê của tôi.
William gật gật đầu, gọi thủ hạ thân tín nhất của mình đến.
- Đem đồ trả lại cho Viên lão đại.
Tên thủ hạ kia nghiêm nghị gật đầu rồi cùng thủ hạ khác đi vào trong.
William cầm tách trà lên, hướng về phía Viên Trác Nghiên.
- Nào, Trác Nghiên, uống trà nào!
Hai người ngồi uống trà trong lúc chờ đồ trả về cho chủ.
..........................
Ôn Giai Tuệ vừa về nhà thì thấy cả Viên gia đang rất bận rộn chuẩn bị một bàn tiệc lớn.
Chẳng lẽ hôm nay lại có sự kiện gì sao?
- Bà ba, cô về rồi!
Vương quản gia đang chỉ đạo mấy người hầu dọn dẹp lại phòng khách thì thấy Ôn Giai Tuệ trở về, liền dừng tay cúi chào.
- Vương quản gia, hôm nay nhà có khách sao?
Vương quản gia cười hiền từ, thông tin cho cô tất cả những gì mình biết.
- Là khách của đại thiếu gia đấy ạ! Là một vị khách từ Las Vegas về.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy cũng không quan tâm gì nhiều, gật đầu một cái rồi đi thẳng lên lầu.
.......................
Xe rời khỏi sân bay, chạy theo xu hướng về Viên gia.
Từ lúc rời khỏi biệt phủ, Thanh Ngọc vẫn luôn lo lắng suốt dọc đường đi. Cô thật không ngờ Viên Trác Nghiên sẽ đồng ý dẫn cô về Thượng Hải, cô đúng là rất vui nhưng lại lo lắng không kém. Mẹ cô là người Trung Quốc nhưng từ nhỏ đến lớn cô chỉ ở biệt phủ với ba mẹ, chưa từng đến Thượng Hải bao giờ.
- Lo lắng sao?
Người đàn ông bên cạnh từ lúc ngồi trên xe đến giờ vẫn luôn chăm chú nhìn tài liệu trong tay, thật không ngờ hắn vẫn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô. Giọng hắn vẫn từ tốn có mấy phần xa cách.
Thanh Ngọc mỉm cười dịu dàng, cũng không có ý phủ nhận.
- Đây là lần đầu tiên em đến Thượng Hải, lại còn là Viên gia nữa.
Viên Trác Nghiên lật sang một trang tài liệu mới, không quay đầu nhìn sang mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
- Không cần phải lo, bọn họ sẽ không ăn thịt em đâu.
Thanh Ngọc nhìn hắn vẫn dán mắt trên mấy trang văn kiện, cũng không nói gì khác nữa, chỉ cúi nhẹ đầu trả lời.
- Dạ.
Xe tiếp tục chạy trên đoạn đường cao tốc, không bao lâu đã đến trước cổng lớn của Viên gia. Cánh cổng từ từ mở ra, xe thương vụ màu đen như con cá lớn tiến vào trong.
A Minh và A Châu nhanh chân xuống xe mở cửa cho hai người.
Viên Trác Nghiên chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ đứng bên cạnh một lát, nói đúng hai từ.
- Vào thôi!
Thanh Ngọc gật nhẹ đầu, đang định trả lời một chữ "dạ" thì đã thấy người đàn ông gần vào đến phòng khách rồi. Cô liền nhanh chân đuổi theo sau.
Trong phòng khách rộng lớn của Viên gia, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, có vẻ là theo lệnh của bà cả mà tập hợp.
Ánh mắt Viên Trác Nghiên đầu tiên chính là hướng về bóng dáng quen thuộc kia, khóe môi khẽ giương, một giây sau mới đi tới chào từng người theo thứ vị từ lớn trước, Thanh Ngọc đi theo phía sau hắn vừa nghe hắn gọi coi như giới thiệu từng người trong nhà.
- Ông nội!
Đầu tiên là Viên lão thái gia đang ngồi ở giữa. Thấy cháu đích tôn về, đương nhiên ông cười rất vui vẻ, cũng nhìn thấy cô gái đi cùng cháu trai.
Thanh Ngọc cũng cúi đầu gọi một tiếng.
- Cháu chào ông nội!
Sau đó lần lượt là Tần Mộc Du rồi đến Mục Lan Nhi.
- Mẹ! Mẹ hai!
Thanh Ngọc vừa nghe thì thoáng có chút kinh ngạc nhưng nghe mọi người đều nói Viên gia là một dòng dõi lớn ở Thượng Hải, cũng không có gì đặc biệt khi đây là một gia đình theo chế độ cũ. Cô cũng rất lễ phép chào từng người.
Viên Trác Nghiên hướng về phía Ôn Giai Tuệ đang ngồi. Ánh mắt chuyển sang hứng thú vốn có, trên môi lại có ý cười đầy dụ hoặc, hắn cất giọng trầm ấm có từ tính.
- Mẹ nhỏ, tôi về rồi!
Từ lúc nhìn thấy hắn trở về, trái tim Ôn Giai Tuệ đã đập loạn lên. Nhưng khi thấy sau lưng hắn là một người phụ nữ, không hiểu sao cô lại vô cùng khó chịu và không vui. Bây giờ hắn đang đứng gần như vậy, trong giây lát cô lại không biết phản ứng thế nào. Đến khi cô gái phía sau hắn mở miệng chào cô.
- Mẹ nhỏ, xin chào....
Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng đã lấy lại được tinh thần, mỉm cười tao nhã, giọng cô vẫn nhẹ nhàng lịch thiệp như lần đầu tiên hắn gặp cô. Ánh mắt cô không có biểu cảm gì mà nhìn người đàn ông.
- Cậu cả!
Cô lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh hắn, nhẹ giọng chào lại.
- Xin chào, tôi là tam phu nhân của Viên gia, cô cứ gọi tôi là Giai Tuệ được rồi.
Thanh Ngọc vội xu xay.
- Như vậy sao được chứ? Trác Nghiên gọi cô là mẹ nhỏ thì tôi cũng nên gọi cô một tiếng mẹ nhỏ thì mới đúng phép tắc..
Lúc cô nói những câu sau đã đưa tay ôm lấy cánh tay Viên Trác Nghiên. Không biết có phải cô có nhạy cảm quá không, hay đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ mà trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác phải đề phòng người phụ nữ này. Cô không ngờ bà ba của Viên gia lại trẻ trung xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, vừa rồi cô thấy được ánh mắt Viên Trác Nghiên nhìn cô ấy không hề đơn giản, đó không phải ánh mắt mà một người nhìn trưởng bối của mình, đó là ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, cô đã từng nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn cô gái Tiểu Xướng kia, nhưng vẫn không thâm tình đến mức này. Cô vẫn hy vọng là mình nhìn nhầm, nếu không thì thật sự...mối quan hệ của hai người họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Ôn Giai Tuệ đã nhìn xuống hai tay cô gái đó ôm chặt tay của Viên Trác Nghiên, đây là gì đây? Đánh dấu chủ quyền ư? Sao phải đánh dấu chủ quyền với cô chứ? Đúng là nực cười mà!
Còn Viên Trác Nghiên thừa biết người phụ nữ bên cạnh đang ôm lấy tay mình nhưng hắn vẫn không gạt ra, mắt thì vẫn chung thủy dán trên mặt Ôn Giai Tuệ. Hắn không khỏi cười nhạo trong lòng.
- Nào, Trác Nghiên! Bây giờ con cũng nên giới thiệu với mọi người vị tiểu thư này là ai chứ?
Tần Mộc Du thấy con trai đang đứng trước mặt Ôn Giai Tuệ lâu như vậy liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Viên Trác Nghiên lúc này mới thu lại tầm mắt, hướng về phía tất cả mọi người, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn sang Ôn Giai Tuệ, giọng điệu không nóng không lạnh tuyên bố.
- Cô ấy là tiểu thư của gia tộc Ula, là vị hôn thê của con!
Một câu tuyên bố chấn động không khác gì so với lúc công bố di chúc là bao nhiêu. Hết thảy đều là kinh ngạc.
Viên lão thái gia từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.
- Trác Nghiên, con đã đính hôn rồi sao lại không thông báo gì với cả nhà chứ? Khéo chút nữa ông đã hứa hôn với người khác rồi đấy. Haha! Tin vui, tin vui như vậy nên là ăn mừng lớn mới được.
Gia tộc Ula là một gia tộc lớn trong cả hai giới hắc bạch đạo, địa bàn chính là ở Las Vegas, thật không ngờ cháu trai lại đính hôn với tiểu thư của gia tộc Ula. Môn đăng hộ đối đương nhiên là dư luôn rồi.
Bên phía Tần Mộc Du lúc đầu như trên trời rơi xuống, nhưng vừa rồi bà cũng đã ngầm quan sát và đánh giá cô gái này, bây giờ lại nghe con trai tuyên bố đó là vị hôn thê của hắn, bà hài lòng hơn cả chữ hài lòng.
- Đúng là tin vui. Con tên gì?
Thanh Ngọc thấy cả hai trưởng bối lớn nhất trong nhà có vẻ đều hài lòng về mình nên rất tự tin trả lời.
- Con tên Thanh Ngọc ạ.
Tần Mộc Du và Viên lão thái gia đều gật đầu cười cười.
Mục Lan Nhi đang dũa móng tay cũng bị tin tức này dọa cho dừng lại. Nhưng cái bà ta chú ý chính là vị hôn thê này là tiểu thư của gia tộc Ula, đấy không phải là gia tộc sáng lập tổ chức sát thủ lớn nhất ở Las Vegas sao? Bà ta trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, không chút kiêng kỵ mà hỏi.
- Gia tộc Ula? Đấy không phải gia tộc của sát thủ sao? Trác Nghiên? Con, con không phải cũng là Ma....mafia đấy chứ? Này, nếu vậy cũng đừng đưa mấy tên sát thủ đến đây giết mẹ hai đấy nhé!
Tần Mộc Du tức giận trừng mắt nhìn sang bà ta, bà biết con trai đã có sự nghiệp riêng ở Las Vegas nhưng lại tố cáo con trai bà là mafia? Con mụ này ăn bậy nói bậy quen rồi mà!
- Lan Nhi, cô cẩn thận lời nói của mình.
Viên Trác Nghiên nghe bà hai hỏi vậy, không những không chột dạ mà có rất bình tĩnh trả lời.
- Mẹ hai, người nói đùa rồi. Con chỉ là một thương nhân bình thường thôi. Với gia tộc Ula cũng nhờ có chút giao tình nên mới kết thành thông gia. Người không cần lo lắng sẽ có sát thủ đến đây đâu.
Viên Trác Việt từ nãy đến giờ vẫn im lặng lau chùi mô hình con châu chấu bảo bối của anh ta, bây giờ mới lên tiếng mỉa mai.
- Không lo gì nhưng dù sao chị dâu đây cũng có xuất thân hiển hách như vậy. Không cẩn thận chọc giận người ta thì Viên gia sẽ rất thảm đấy!
Viên lão thái gia bực tức gõ mạnh cây quải trượng xuống sàn.
- Ngày vui như vậy bớt nói mấy lời nhảm nhí đi!
Một câu của ông làm tất cả những người khác muốn nói cũng không được nữa. Ông hướng về phía Thanh Ngọc đang ngại ngùng mà nói.
- Thanh Ngọc, cháu cứ mặc kệ bọn họ đi. Nào, chúng ta vào ăn tối thôi.
Không khí lần nữa trở lại hòa dịu. Mọi người đang dần di chuyển xuống phòng ăn.
Trong lòng Ôn Giai Tuệ rúng động một trận, ngực âm ỉ đau mà không rõ tại sao. Hắn, người đàn ông này thật sự đã có hôn ước? Nhưng tại sao lại hết lần này đến lần khác trêu chọc cô chứ? Thậm chí đã từng cường bạo cô! Hắn không thấy có lỗi với vị hôn thê của mình sao? Người đàn ông này, đến tột cùng là người có dã tâm như thế nào đây? Sao cô lại thấy khó thở như vậy chứ?
Viên Trác Nghiên hoàn toàn thu hết những biểu hiện của cô vào trong mắt. Thấy cô đứng thất thần như vậy, hắn càng thêm đắc ý, hắn cất giọng lành lạnh.
- Mẹ nhỏ, vào thôi!
Nói xong, hắn đã xoay người, cùng Thanh Ngọc sóng vai nhau đi vào trong.
Ôn Giai Tuệ cũng đã hoàn hồn lại, lấy lại tinh thần và đi vào phòng ăn.
Trên bàn ăn, Viên Trác Nghiên và Thanh Ngọc ngồi cạnh nhau.
Ôn Giai Tuệ vẫn không ngừng nhìn về phía bọn họ, chỗ đó trước kia từng là của cô. Nghĩ vậy, cô thật muốn tát cho bản thân tỉnh, sao tự dưng lại suy nghĩ như vậy chứ? Cô cứ mãi nhìn bọn họ đến mức chẳng quan tâm Viên Trác Việt đã ngồi bên cạnh mình.
Tần Mộc Du rất thích cô con dâu tương lai này của mình. Liên tục gắp đồ ăn cho cô, còn nói về chuyện sau khi hai đứa con kết hôn nữa.
- Nào, Thanh Ngọc. Những món này đều do tay nghề của đầu bếp giỏi nhất Viên gia chuẩn bị đấy. Con nếm thử đi. Không biết con có thể ăn món Trung không. Nếu không hợp khẩu vị mẹ sẽ bảo họ thay đổi hoặc mời đầu bếp nước ngoài về. Sau này con gả vào Viên gia sẽ không phải lo lắng gì về chuyện ăn uống cả. Chỉ cần nhanh chóng sinh cho ta một đứa cháu mập mạp kháu khỉnh là được rồi.
Thanh Ngọc đang rất vui vì bà yêu quý mình như vậy, nhưng câu cuối cùng giống như xát muối vào vết thương của cô. Thân thể của cô, cả chuyện nam nữ cũng khó khăn thì làm sao có thể sinh con chứ? Nếu bọn họ biết chuyện này liệu còn nhiệt tình với cô như vậy nữa không? Tốt xấu gì bọn họ cũng là một gia đình truyền thống, đối với chuyện sinh con nối dõi đương nhiên là chuyện lớn rồi. Cô chỉ có thể cười trừ nói mấy câu.
- Mẹ, con vốn rất thích món Trung nên người đừng lo cho con. Mẹ cứ dùng bữa đi ạ!
Mục Lan Nhi ngồi bên cạnh không khỏi bĩu môi coi thường, nói đông nói tây.
- Chị cả, chị gọi con dâu có phải quá sớm rồi không? Biết đâu lòng của Trác Nghiên lại hướng về một cô gái nào đó, không môn đăng hộ đối chẳng hạn.
Một câu châm chọc đơn giản nhưng chính là xoáy vào cơn lốc của Viên gia đã ngủ yên hai năm. Viên lão thái gia đã lên tiếng trước Tần Mộc Du.
- Được rồi, trên bàn ăn cũng không nói được lời gì tốt đẹp!
Mặc kệ bọn họ nói gì Viên Trác Nghiên vẫn nhìn về người con gái trước mặt, nhìn Viên Trác Việt đang tận tụy chăm sóc cô dù cô đã cố gắng từ chối đến né tránh.
- Mẹ nhỏ, trước đây anh cả còn có thời gian chăm sóc mẹ nhỏ đây. Nhưng bây giờ anh cả đã có chị dâu đây rồi, chủ tịch của chúng ta sẽ do em phụ trách từ bây giờ.
Đôi mắt chim ưng tràn ngập sát khí, cơ hồ muốn bẽ gãy cái tay đặt lung tung của Viên Trác Việt. Mà người phụ nữ kia vẫn cố gắng nhẫn nhịn một cách quật cường, sao lúc nào cũng đeo cái mặt nạ như vậy chứ?
Cảnh tượng này thật sự trướng mắt.
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói một câu.
- Trác Việt, cậu và chủ tịch dù sao cũng không cộng tác được gì trong việc của Viên Thành, việc gì phải làm những chuyện không đâu.
Nhưng Viên Trác Việt lại không hề xem những lời này của hắn là gì cả, vẫn tự nhiên gắp đồ ăn cho Ôn Giai Tuệ, giọng điệu khinh khi.
- Anh cả, sao anh lại quan tâm mẹ nhỏ và tôi có cộng tác hay không chứ? Anh vẫn nên là lo cho vị hôn thê của mình đi thì hơn.
Thời khắc này Ôn Giai Tuệ chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này thôi, đúng là còn khó nuốt hơn cả thuốc mà. Hai anh em nhà này hôm nay rốt cuộc là bị sao vậy chứ? Đột nhiên lại lôi cô vào kẹt ở giữa như vậy?
Viên Trác Việt vẫn tiếp tục lấy đồ ăn cho cô, còn lo cô bị nghẹn mà đưa nước cho cô.
Viên Trác Nghiên chưa bao giờ muốn chửi thề như bây giờ, những chuyện này vốn dĩ trước kia là hắn làm, sao hôm nay tên tiểu tử đó lại dám!
Tần Mộc Du nhìn một màn trước mặt, trước kia bà vẫn lo con trai mình và Ôn Giai Tuệ có gì đó mờ ám. Cũng may là hôm nay hắn đã đưa vị hôn thê của mình về ra mắt, như vậy gánh nặng trong lòng bà đã tan đi rồi. Nhưng một màn này bà vẫn không thuận mắt, liền lên tiếng đánh vỡ.
- Trác Nghiên, con làm gì vậy? Giúp Thanh Ngọc gắp thức ăn đi!
Nghe Tần Mộc Du gọi, Viên Trác Nghiên mới nhớ bên cạnh mình còn có người. Hắn tạm thu tầm mắt lại, quay sang hỏi Thanh Ngọc mấy câu rồi còn giúp cô gắp thức ăn, hình như cô nói muốn uống nước nên hắn cũng cầm ly nước đưa cho cô.
Khung cảnh ngọt ngào ấm áp này đều rơi vào tầm mắt của Ôn Giai Tuệ. Cô còn nhìn thấy Thanh Ngọc rõ ràng vừa nâng mắt nhìn mình, sau đó vờ làm đổ ít nước lên bà. Chính vì vậy mà Viên Trác Nghiên đã giúp cô