Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 18: Vạch rõ ranh giới.
Trong nhà bây giờ có vị hôn thê của đại thiếu gia nên Ôn Giai Tuệ hoàn toàn trở thành người thừa.
Cũng không phải, dù sao trước giờ cô vẫn luôn là người thừa rồi. Chỉ có khu vườn này thuộc về cô mà thôi.
Mùa hoa vừa đến nên những loài hoa trong vườn đang rực rỡ đủ sắc màu. Mặc dù là ban đêm không nhìn rõ màu sắc của chúng nhưng mùi hương ngào ngạt lại tràn ngập cả một không gian rộng lớn. Bên cạnh hồ cá là một mái che rất lớn, trong đó là một cây đàn piano.
Mười ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dãy phím trắng đen tấu lên thành một bản nhạc êm ái như dòng nước chảy nhưng lại nghe thật bi ai. Những nốt nhạc lên cao rồi lại trầm xuống, từng khúc nhạc như từng cung bậc cảm xúc đan xen, giằng xé đấu tranh không ngừng.
Bóng dáng người con gái ngồi trước cây đàn màu trắng in trên mặt hồ yên tĩnh, Ôn Giai Tuệ mặc chiếc váy màu trắng dài đến mắt cá chân, cổ chữ v để lộ phần da thịt trắng mịn, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ để xõa xuống đầu vai và nửa lưng.
Nhưng cô lại không biết phía sau một người đàn ông đã đứng đấy rất lâu rồi, hình ảnh đẹp như bức tranh mùa xuân kia đều thu hết vào mắt của hắn, bản nhạc êm dịu nhưng đượm sầu bi hắn cũng nghe không thiếu một nốt. Hắn thích nhất là được nhìn cô đánh đàn, giống như lần đầu tiên hắn gặp cô, tiếng đàn của cô thật sự là âm thanh hay nhất mà hắn từng nghe, có thể làm cho tâm trạng hắn thanh bình đến kỳ lạ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Bản nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay liền vang lên, Ôn Giai Tuệ theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại phía sau, nhanh chóng đứng lên, lo lắng gọi.
- Cậu, cậu cả?
Viên Trác Nghiên vừa vỗ tay vừa đi đến, thanh âm không nhanh không chậm tán dương.
- Tiếng đàn của mẹ nhỏ vẫn là hay nhất. Tôi thật sự rất có diễm phúc khi được nghe em đàn.
Nhìn hắn đã đứng ngay trước mặt, Ôn Giai Tuệ bất giác lùi lại phía sau, đôi mắt xinh đẹp đề phòng.
- Cậu cả, sao anh lại đến đây?
Viên Trác Nghiên không vì cô né tránh mà từ bỏ ý định, đi tới sau lưng cô, ghé sát môi bên tai cô nói.
- Đương nhiên là đến gặp em rồi. Mẹ nhỏ, vừa ăn cơm xong tôi đã không thấy em đâu rồi...không ngờ em lại chạy ra đây, em đang tránh tôi ư?
Lúc ăn cơm xong, hắn đang muốn tìm cô thì lại không thấy cô đâu nữa, trong đầu hắn chỉ có một suy đoán chính là cô sẽ ra khu vườn của cô nên mới đến đây tìm cô. Thật may mắn là lại được nghe cô đánh đàn.
Ôn Giai Tuệ cũng không hiểu tại sao muộn vậy rồi cô còn chạy ra đây làm gì. Cô chạy ra đây chỉ có một mình cô rồi thoải mái đánh đàn, không sợ bị ai nhìn thấy, giống như một đứa trẻ trốn trong chiếc tủ quần áo để khóc vậy. Chẳng lẽ là, cô muốn khóc sao? Nhưng vì chuyện gì chứ? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô chịu uất ức ở Viên gia, cô nên đã sớm quen rồi chứ? Nhất định là không thể rồi, không thể nào đâu!
- Cậu cả, muộn vậy rồi anh còn ra đây quấy rầy tôi, không sợ vị hôn thê của anh sẽ suy nghĩ lung tung ư?
Giọng cô rất nhẹ nhàng như đang trả lời một người dưng về một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
Câu trả lời của cô lại khiến Viên Trác Nghiên hơi giật mình, sao cô lại nhắc đến chuyện đó chứ? Chẳng lẽ cô bận tâm? Hắn thừa lúc cô không để ý, vươn tay vòng quanh chiếc eo nhỏ của cô, ôm chặt cô vào ngực, mặt dí sát vào bên cần cổ trắng ngần.
- Mẹ nhỏ, em bận tâm chuyện đấy sao? Dù gì trước đây chúng ta cũng đã vụng trộm như vậy rồi. Đừng nói là hôn thê, dù tôi đã kết hôn nhưng nếu tôi muốn vậy thì em nghĩ em có thể thoát sao?
Vô sỉ! Đúng là vô sỉ!
Tên rác rưởi như vậy sao không biết xấu hổ chứ? Hắn xem phụ nữ là thú vui của hắn sao?
Những lời này Ôn Giai Tuệ thật sự muốn thốt ra nhưng vẫn nuốt trở lại vào trong. Cô cao giọng nhắc nhở lần nữa.
- Cậu cả, anh đừng không biết xấu hổ như vậy! Anh đã có hôn thê của mình rồi thì nên tôn trọng cô ấy, đừng làm những chuyện kinh tởm như vậy nữa.
Viên Trác Nghiên nghe cô nói xong liền bật cười như vừa nghe được một câu chuyện hài. Hắn cắn nhẹ vào đầu vai cô, thanh âm lạnh lẽo khiến cô rợn cả gai ốc.
- Tôi ghê tởm? Mẹ nhỏ, nếu tôi ghê tởm thì em được gọi là gì? Không phải cũng là một ả dâm phụ sao?
Lần này Ôn Giai Tuệ thật sự không thể nhẫn nhịn nữa, cô tức giận dùng hết sức đẩy hắn ra, quay mặt đối diện với hắn.
- Anh câm miệng ngay cho tôi! Từ đầu đến cuối đều là anh ép tôi. Bây giờ anh còn dám nói những lời như vậy? Anh cường bạo chiếm đoạt người phụ nữ của cha mình. Loại súc sinh không bằng cả thú vật như anh thì lấy quyền gì sỉ nhục tôi?
Cặp mắt chim ưng của người đàn ông bắt đầu trở nên dữ tợn đến mức có thể giết người ngay. Hắn cười vang một tiếng, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ.
- Chửi sao? Chửi hay lắm! Em chửi nữa đi nào! Mẹ nhỏ, tôi thật sự thích bộ dạng xù lông này của em đấy!
Hắn lúc này như một tên điên, tóm lấy Ôn Giai Tuệ như diều hâu bắt một con gà con.
- Thả tôi ra, đồ điên! Tên súc sinh nhà anh, mau thả....uhmmm.......
Cô còn chưa nói được dứt câu thì môi đã bị Viên Trác Nghiên thô bạo khóa chặt, nụ hôn không hề có chút gì gọi là lưu tình hay dịu dàng, mà là tàn bạo trừng phạt. Hắn ngậm lấy môi dưới mềm mại dùng sức cắn, lợi dụng cô mở miệng muốn la thì hắn liền xâm nhập vào khoang miệng cô, nụ hôn không khác gì một màn tra tấn.
Xoạc!
Chiếc váy trắng trên người cô bị xé từ trên ngực xuống, cảnh xuân lấp ló hiện ra bên ngoài. Bàn tay to lớn thô ráp thuận thế xoa nắn bộ ngực đầy đặn tròn trịa, kéo áo ngực vướng víu xuống, hơi nóng từ bàn tay phả vào da thịt mềm mại, dùng sức nắm chặt lần lượt hai bên ngực căng tròn thành đủ hình dạng.
- Uhm.....uhm.....
Ôn Giai Tuệ giãy giụa trong vô vọng, hai tay đánh liên tục vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, nhưng không khác gì đang đánh vào một bức tường dày. Môi vẫn bị ngấu nghiến cắn mút, cảm nhận được vị tanh nồng của máu trên đầu lưỡi.
Viên Trác Nghiên hoàn toàn biến thành một con dã thú khát máu, hắn buông môi cô ra nhưng là hôn dọc xuống cần cổ, cắn mạnh vào xương quai xanh mảnh khảnh.
- Đồ khốn, mau buông tôi ra! Viên Trác Nghiên, đồ súc sinh! Mau thả tôi ra!
Nhưng dù cô có gào thét đến khan cả cổ họng thì vẫn không thể khiến tên dã thú này buông tha cho mình. Nước mắt đã trào ra khỏi hốc mắt, cô dùng hết sức để phản kháng.
Viên Trác Nghiên một tay bóp chặt quai hàm của cô, một tay giữ lấy chiếc eo nhỏ của cô. Ánh mắt hắn hung ác đến đáng sợ, thanh âm lạnh lẽo như truyền đến từ địa ngục.
- Mẹ nhỏ, không phải em mới chửi tôi là súc sinh sao? Hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là súc sinh.
Vừa nói hắn vừa bóp chặt eo của cô, cơ hồ muốn đem xương cốt của cô bóp đến thành mảnh vụn.
Ôn Giai Tuệ đau đến nhăn mặt, nước mắt không ngừng chảy ra, căm phẫn nhìn hắn.
- Súc sinh! Anh mau thả tôi ra, đồ khốn!
Người đàn ông như bị đánh vào chỗ đau, càng điên loạn hơn.
Hắn bế cô đến cây đàn piano, đóng nắp đàn lại, để cô nằm sấp trên đó. Một tay hắn giữ chặt gáy cô, tay kia cởi bỏ khóa quần.
- Dâm phụ mà còn tỏ ra thanh cao ư? Chấp nhận gả cho một lão già đáng tuổi cha mình, còn có gì mà kiêu ngạo chứ? Ở dưới thân tôi thì em cũng rên rỉ phóng đãng.
Ôn Giai Tuệ sợ hãi lắc đầu, cặp ngực no đủ đang dán chặt vào hộp đàn, cô liều mạng giãy giụa đến phút cuối.
- Đồ khốn! Mau thả tôi ra!
Nhưng căn bản đều như nước đổ lá khoai. Cô cảm giác được hắn đứng phía sau đang kéo váy mình lên qua khỏi mông, quần lót bị kéo sang một bên. Một dị vật cứng ngắc và nóng hổi xâm nhập vào nơi tư mật non nớt.
- A!!! Đừng! Không được....
Người đàn ông phía sau bắt đầu động mạnh thắt lưng, tay đang giữ gáy cô luồn vào mái tóc đen, nắm lấy tóc cô giật ra phía sau, một tay nắm giữa vùng eo và mông.
- Mẹ nhỏ, thích không nào....
Đau đớn! Nhục nhã!
Nếu có thể, Ôn Giai Tuệ chỉ muốn cắn vào đầu lưỡi chết đi để không phải chịu sự vũ nhục và tra tấn này. Người đàn ông này sao lại trở nên đáng sợ như vậy chứ? Hắn không phải người cùng cô đứng trên ngọn hải đăng nữa. Khoảnh khắc đó cô đã tưởng rằng hắn thật sự đối xử tốt với cô, hóa ra là cô đã nhầm rồi, là cô tự mình đa tình mà thôi.
Ôn Giai Tuệ như một con rối bị hắn điều khiển, ánh mắt vô hồn qua màn nước mỏng nhắm lại, cắn chặt môi để không phát ra những âm thanh đáng xấu hổ kia.
Dường như người đàn ông phía sau đã đoán được suy nghĩ của cô nên càng tăng nhanh tốc độ ở thắt lưng, tay đưa xuống xoa nắn bóp mạnh vào cặp tuyết lê căng tròn đến méo mó.
- Mẹ nhỏ, thật không biết nghe lời a!
Vừa nói nói liền tăng nhanh tốc độ ra vào, ép đến khi nào cô phải chủ động rên rỉ.
Thật sự, Ôn Giai Tuệ đã không thể chịu được sự tra tấn như vậy, buông xuôi kêu lên.
- Uhm...ô....đừng mà....
Tên ác ma phía sau rốt cuộc cũng nhếch môi hài lòng, ôm cô đổi sang một tư thế khác.
Không biết qua bao lâu, Ôn Giai Tuệ chỉ có thể cầu nguyện hắn nhanh chóng kết thúc và buông tha cho cô.
Rất lâu, rất lâu....
Cho đến khi một dòng nóng hổi rót đầy vào bên trong, nam nhân mới chậm rãi rút ra khỏi cơ thể cô.
Ôn Giai Tuệ xụi lơ ngồi phịch xuống đất dựa vào cây đàn piano. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn người đàn ông đang sửa sang lại quần áo. Hắn cúi xuống, ngón tay thon dài mơn trớn gò má đỏ ứng do vừa trải qua cơn kích tình, giọng điệu cợt nhả đùa bỡn.
- Mẹ nhỏ, em đã biết cái giá của việc chọc giận tôi rồi chứ? Nào, tôi đưa em về!
Thấy hắn đang định bế mình lên, Ôn Giai Tuệ phản kháng dữ dội, đẩy tay hắn ra, kích động hét lên.
- Cút! Đừng đụng vào tôi.
Viên Trác Nghiên cũng chẳng có ý định ép buộc cô, dù gì hắn cũng vừa đụng rồi à!
Hắn đứng lên, chẳng thèm nhìn lại cô mà đi thẳng ra khỏi khu vườn.
Ôn Giai Tuệ ngồi bất động trên mặt đất, chiếc váy bị xé hết phần ngực, rách rưới đến thê thảm, khắp người đều là dấu vết của trận hoan ái vừa rồi. Hơi thở người đàn ông đó vẫn phảng phất quanh đây. Cô chán ghét tất cả, chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống như bây giờ.
Trông cô như một con búp bê rách nát, mái tóc rối bù, gương mặt vẫn còn đọng nước mắt, môi dưới và bên khóe môi vẫn còn rướm máu chưa khô.
Cô mất một lúc để bình tĩnh lại, lau hết nước mắt trên mặt và máu bên miệng, vuốt vuốt lại tóc. Sau đó đứng lên, lấy tấm vải phủ đàn cột lại quanh ngực, dùng ít vải trên quần áo của mình thắt quanh eo. Như vậy tạm ổn để không ai có thể nhìn ra.
.........................
Lúc Ôn Giai Tuệ trở lại phòng khách thì thấy tất cả mọi người đều trong phòng khách đang trò chuyện rất vui vẻ. Bọn họ còn chẳng thèm quan tâm cô nữa. Nhưng bước chân cô đã khựng lại khi nghe Thanh Ngọc hỏi Viên Trác Nghiên đang ngồi bên cạnh cô ta.
- Trác Nghiên, vừa rồi anh đi đâu vậy?
Đôi mắt chim ưng đầy ẩn ý nhìn về phía Ôn Giai Tuệ, nụ cười ma mị dụ hoặc, thanh âm trầm ấm.
- Đi bắt một con thỏ.
Thanh Ngọc đương nhiên không hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn nên cũng chỉ bật cười một tiếng rồi cho qua.
Nhưng Ôn Giai Tuệ thừa biết hắn đang ám chỉ chuyện vừa rồi trong vườn hoa. Cô quay sang nhìn người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích, sự căm phẫn trong lòng càng lớn. Chỉ mới vài tiếng trước hắn còn hung bạo chiếm đoạt cô, bây giờ lại có thể ở trước mặt hôn thê của mình như chẳng làm gì chột dạ, thật kinh tởm!
Ôn Giai Tuệ không dám đứng lại thêm nữa, đi thẳng lên lầu, cô sợ sẽ không chịu được mà nôn ra mất.
Mà ánh mắt kia vẫn dõi theo cô đến khi bóng lưng cô đã biến mất.
..............................
Dù trải qua chuyện kinh hoàng kia nhưng Ôn Giai Tuệ không thể cho phép mình yếu đuối hay gục ngã được. Chính vì vậy mà cô lại càng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có thể lao đầu vào công việc hy vọng có thể vì vậy mà gạt bỏ hết. Cô vẫn còn phải đối mặt với người đàn ông đó mỗi ngày nên không thể mãi trốn tránh được.
Trong cuộc họp với bộ phận thiết kế hôm nay, mặc dù từ đầu đến cuối Ôn Giai Tuệ đều cảm giác được một ánh mắt như dã thú đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng cô vẫn bình thản tự tin phát biểu hết ý kiến tổng kết của mình. Cô không dám nhìn thẳng vào hắn vì sợ tất cả sự kiên cường mình mới có được sẽ lần nữa tan biến.
- Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Mọi người cứ như vậy mà chuẩn bị thật tốt là được. Tan họp.
Những trưởng phòng lần lượt đi ra khỏi phòng họp. Chỉ riêng Viên Trác Nghiên vẫn ngồi yên tại chỗ, hình như chưa có ý định rời đi.
Ôn Giai Tuệ biết hắn đang cố tình ngồi lại nên vẫn cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, thu dọn tài liệu cùng laptop trên bàn. Khi cô chuẩn bị đi ra thì bị một lực lớn kéo lại, thoáng chốc đã ngã vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc. Cô khó chịu cất giọng cảnh cáo.
- Mau buông ra, ở đây là công ty, anh đừng nghĩ có thể làm càn!
Viên Trác Nghiên cũng không ôm cô quá lâu, mà là đem cô ngồi lên bàn, hai tay chống hai bên, vây giữ cô trong phạm vi của riêng hắn.
- Công ty thì sao chứ? Mẹ nhỏ, em cũng đừng quên trong công ty mọi người tín nhiệm ai nhiều hơn. Em đừng tỏ ra quật cường trước mặt tôi nữa! Vì cuối cùng em cũng sẽ không đấu lại tôi đâu.
Ôn Giai Tuệ cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào mắt của hắn, điềm tĩnh phản bác.
- Tôi không hề có ý định muốn đấu với anh. Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi. Mối quan hệ giữa chúng ta căn bản chỉ là mẹ nhỏ và cậu cả. Tôi chẳng có gì muốn đấu với anh cả. Nếu anh nói xong rồi thì phiền anh tránh ra cho, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế đó không di chuyển, hắn nhìn vết thương trên môi đã được cô che đậy cẩn thận nhưng vẫn còn thấy chút dấu tích. Nhớ lại hành động hôm qua của mình, hắn chưa từng phát điên đến mức đó, rốt cuộc là tại sao hắn lại hành động như vậy? Là vì cô lấy lí do hắn đã có hôn thê để vạch rõ mối quan hệ giữ hai người sao? Không, điều đó chỉ mới làm hắn khó chịu mà thôi! Là vì cô đã mắng chửi hắn? Có lẽ là cả hai. Nhưng dù đó là vì lí do gì thì cảm giác cưỡng bức cô nhìn cô hoảng sợ tuyệt vọng đó khiến hắn thích thú đến mê mẩn. Hắn đã quyết định từ giờ sẽ tiếp tục trò chơi đó với cô, chỉ là không phải dùng vũ lực như tối qua, hắn đã có cách riêng.
- Mẹ nhỏ, em thật sự cho rằng chúng ta không có gì sao? Chuyện giữa chúng ta thật sự là rất nhiều đấy.
Ôn Giai Tuệ biết rõ hắn đang nói gì nhưng vẫn vờ như không hiểu. Cô thờ ơ đáp lại.
- Cậu cả, tôi không có chuyện gì nói với anh cả. Mời anh tránh ra cho.
Tên này thật sự là không hiểu tiếng Trung sao? Cô đã nói đến lần hai rồi mà hắn vẫn đứng nguyên trạng như vậy! Thật là muốn ép chết cô mà.
Viên Trác Nghiên nhẹ giương khóe môi, ý cười rất thâm sâu, hắn còn đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô. Chóp mũi hai người sắp chạm vào rồi.
- Mẹ nhỏ, em đúng là vô tình thật đấy.
Cạch!
- Trác Nghiên?
Hai người đều bị tiếng mở cửa và giọng nói kia làm cho giật mình.
Là Thanh Ngọc!
Ôn Giai Tuệ hoảng loạn muốn tránh đi ngay nhưng thật không ngờ Viên Trác Nghiên lại không vội vàng bỏ tay ra khỏi bàn mà chần chừ một giây mới từ từ lùi lại, còn vô cùng thản nhiên hỏi.
- Thanh Ngọc? Sao em lại đến đây?
Ôn Giai Tuệ vừa được thả ra liền leo xuống, tình huống này là sao chứ? Bắt gian sao?
Cô gật đầu với cô gái mới xông vào, mỉm cười định rời đi thì lại nghe Thanh Ngọc gọi.
- Mẹ nhỏ, tình huống này không phải cô nên cho tôi một lời giải thích sao?
Cũng không phải, dù sao trước giờ cô vẫn luôn là người thừa rồi. Chỉ có khu vườn này thuộc về cô mà thôi.
Mùa hoa vừa đến nên những loài hoa trong vườn đang rực rỡ đủ sắc màu. Mặc dù là ban đêm không nhìn rõ màu sắc của chúng nhưng mùi hương ngào ngạt lại tràn ngập cả một không gian rộng lớn. Bên cạnh hồ cá là một mái che rất lớn, trong đó là một cây đàn piano.
Mười ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dãy phím trắng đen tấu lên thành một bản nhạc êm ái như dòng nước chảy nhưng lại nghe thật bi ai. Những nốt nhạc lên cao rồi lại trầm xuống, từng khúc nhạc như từng cung bậc cảm xúc đan xen, giằng xé đấu tranh không ngừng.
Bóng dáng người con gái ngồi trước cây đàn màu trắng in trên mặt hồ yên tĩnh, Ôn Giai Tuệ mặc chiếc váy màu trắng dài đến mắt cá chân, cổ chữ v để lộ phần da thịt trắng mịn, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ để xõa xuống đầu vai và nửa lưng.
Nhưng cô lại không biết phía sau một người đàn ông đã đứng đấy rất lâu rồi, hình ảnh đẹp như bức tranh mùa xuân kia đều thu hết vào mắt của hắn, bản nhạc êm dịu nhưng đượm sầu bi hắn cũng nghe không thiếu một nốt. Hắn thích nhất là được nhìn cô đánh đàn, giống như lần đầu tiên hắn gặp cô, tiếng đàn của cô thật sự là âm thanh hay nhất mà hắn từng nghe, có thể làm cho tâm trạng hắn thanh bình đến kỳ lạ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Bản nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay liền vang lên, Ôn Giai Tuệ theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại phía sau, nhanh chóng đứng lên, lo lắng gọi.
- Cậu, cậu cả?
Viên Trác Nghiên vừa vỗ tay vừa đi đến, thanh âm không nhanh không chậm tán dương.
- Tiếng đàn của mẹ nhỏ vẫn là hay nhất. Tôi thật sự rất có diễm phúc khi được nghe em đàn.
Nhìn hắn đã đứng ngay trước mặt, Ôn Giai Tuệ bất giác lùi lại phía sau, đôi mắt xinh đẹp đề phòng.
- Cậu cả, sao anh lại đến đây?
Viên Trác Nghiên không vì cô né tránh mà từ bỏ ý định, đi tới sau lưng cô, ghé sát môi bên tai cô nói.
- Đương nhiên là đến gặp em rồi. Mẹ nhỏ, vừa ăn cơm xong tôi đã không thấy em đâu rồi...không ngờ em lại chạy ra đây, em đang tránh tôi ư?
Lúc ăn cơm xong, hắn đang muốn tìm cô thì lại không thấy cô đâu nữa, trong đầu hắn chỉ có một suy đoán chính là cô sẽ ra khu vườn của cô nên mới đến đây tìm cô. Thật may mắn là lại được nghe cô đánh đàn.
Ôn Giai Tuệ cũng không hiểu tại sao muộn vậy rồi cô còn chạy ra đây làm gì. Cô chạy ra đây chỉ có một mình cô rồi thoải mái đánh đàn, không sợ bị ai nhìn thấy, giống như một đứa trẻ trốn trong chiếc tủ quần áo để khóc vậy. Chẳng lẽ là, cô muốn khóc sao? Nhưng vì chuyện gì chứ? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô chịu uất ức ở Viên gia, cô nên đã sớm quen rồi chứ? Nhất định là không thể rồi, không thể nào đâu!
- Cậu cả, muộn vậy rồi anh còn ra đây quấy rầy tôi, không sợ vị hôn thê của anh sẽ suy nghĩ lung tung ư?
Giọng cô rất nhẹ nhàng như đang trả lời một người dưng về một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
Câu trả lời của cô lại khiến Viên Trác Nghiên hơi giật mình, sao cô lại nhắc đến chuyện đó chứ? Chẳng lẽ cô bận tâm? Hắn thừa lúc cô không để ý, vươn tay vòng quanh chiếc eo nhỏ của cô, ôm chặt cô vào ngực, mặt dí sát vào bên cần cổ trắng ngần.
- Mẹ nhỏ, em bận tâm chuyện đấy sao? Dù gì trước đây chúng ta cũng đã vụng trộm như vậy rồi. Đừng nói là hôn thê, dù tôi đã kết hôn nhưng nếu tôi muốn vậy thì em nghĩ em có thể thoát sao?
Vô sỉ! Đúng là vô sỉ!
Tên rác rưởi như vậy sao không biết xấu hổ chứ? Hắn xem phụ nữ là thú vui của hắn sao?
Những lời này Ôn Giai Tuệ thật sự muốn thốt ra nhưng vẫn nuốt trở lại vào trong. Cô cao giọng nhắc nhở lần nữa.
- Cậu cả, anh đừng không biết xấu hổ như vậy! Anh đã có hôn thê của mình rồi thì nên tôn trọng cô ấy, đừng làm những chuyện kinh tởm như vậy nữa.
Viên Trác Nghiên nghe cô nói xong liền bật cười như vừa nghe được một câu chuyện hài. Hắn cắn nhẹ vào đầu vai cô, thanh âm lạnh lẽo khiến cô rợn cả gai ốc.
- Tôi ghê tởm? Mẹ nhỏ, nếu tôi ghê tởm thì em được gọi là gì? Không phải cũng là một ả dâm phụ sao?
Lần này Ôn Giai Tuệ thật sự không thể nhẫn nhịn nữa, cô tức giận dùng hết sức đẩy hắn ra, quay mặt đối diện với hắn.
- Anh câm miệng ngay cho tôi! Từ đầu đến cuối đều là anh ép tôi. Bây giờ anh còn dám nói những lời như vậy? Anh cường bạo chiếm đoạt người phụ nữ của cha mình. Loại súc sinh không bằng cả thú vật như anh thì lấy quyền gì sỉ nhục tôi?
Cặp mắt chim ưng của người đàn ông bắt đầu trở nên dữ tợn đến mức có thể giết người ngay. Hắn cười vang một tiếng, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ.
- Chửi sao? Chửi hay lắm! Em chửi nữa đi nào! Mẹ nhỏ, tôi thật sự thích bộ dạng xù lông này của em đấy!
Hắn lúc này như một tên điên, tóm lấy Ôn Giai Tuệ như diều hâu bắt một con gà con.
- Thả tôi ra, đồ điên! Tên súc sinh nhà anh, mau thả....uhmmm.......
Cô còn chưa nói được dứt câu thì môi đã bị Viên Trác Nghiên thô bạo khóa chặt, nụ hôn không hề có chút gì gọi là lưu tình hay dịu dàng, mà là tàn bạo trừng phạt. Hắn ngậm lấy môi dưới mềm mại dùng sức cắn, lợi dụng cô mở miệng muốn la thì hắn liền xâm nhập vào khoang miệng cô, nụ hôn không khác gì một màn tra tấn.
Xoạc!
Chiếc váy trắng trên người cô bị xé từ trên ngực xuống, cảnh xuân lấp ló hiện ra bên ngoài. Bàn tay to lớn thô ráp thuận thế xoa nắn bộ ngực đầy đặn tròn trịa, kéo áo ngực vướng víu xuống, hơi nóng từ bàn tay phả vào da thịt mềm mại, dùng sức nắm chặt lần lượt hai bên ngực căng tròn thành đủ hình dạng.
- Uhm.....uhm.....
Ôn Giai Tuệ giãy giụa trong vô vọng, hai tay đánh liên tục vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, nhưng không khác gì đang đánh vào một bức tường dày. Môi vẫn bị ngấu nghiến cắn mút, cảm nhận được vị tanh nồng của máu trên đầu lưỡi.
Viên Trác Nghiên hoàn toàn biến thành một con dã thú khát máu, hắn buông môi cô ra nhưng là hôn dọc xuống cần cổ, cắn mạnh vào xương quai xanh mảnh khảnh.
- Đồ khốn, mau buông tôi ra! Viên Trác Nghiên, đồ súc sinh! Mau thả tôi ra!
Nhưng dù cô có gào thét đến khan cả cổ họng thì vẫn không thể khiến tên dã thú này buông tha cho mình. Nước mắt đã trào ra khỏi hốc mắt, cô dùng hết sức để phản kháng.
Viên Trác Nghiên một tay bóp chặt quai hàm của cô, một tay giữ lấy chiếc eo nhỏ của cô. Ánh mắt hắn hung ác đến đáng sợ, thanh âm lạnh lẽo như truyền đến từ địa ngục.
- Mẹ nhỏ, không phải em mới chửi tôi là súc sinh sao? Hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là súc sinh.
Vừa nói hắn vừa bóp chặt eo của cô, cơ hồ muốn đem xương cốt của cô bóp đến thành mảnh vụn.
Ôn Giai Tuệ đau đến nhăn mặt, nước mắt không ngừng chảy ra, căm phẫn nhìn hắn.
- Súc sinh! Anh mau thả tôi ra, đồ khốn!
Người đàn ông như bị đánh vào chỗ đau, càng điên loạn hơn.
Hắn bế cô đến cây đàn piano, đóng nắp đàn lại, để cô nằm sấp trên đó. Một tay hắn giữ chặt gáy cô, tay kia cởi bỏ khóa quần.
- Dâm phụ mà còn tỏ ra thanh cao ư? Chấp nhận gả cho một lão già đáng tuổi cha mình, còn có gì mà kiêu ngạo chứ? Ở dưới thân tôi thì em cũng rên rỉ phóng đãng.
Ôn Giai Tuệ sợ hãi lắc đầu, cặp ngực no đủ đang dán chặt vào hộp đàn, cô liều mạng giãy giụa đến phút cuối.
- Đồ khốn! Mau thả tôi ra!
Nhưng căn bản đều như nước đổ lá khoai. Cô cảm giác được hắn đứng phía sau đang kéo váy mình lên qua khỏi mông, quần lót bị kéo sang một bên. Một dị vật cứng ngắc và nóng hổi xâm nhập vào nơi tư mật non nớt.
- A!!! Đừng! Không được....
Người đàn ông phía sau bắt đầu động mạnh thắt lưng, tay đang giữ gáy cô luồn vào mái tóc đen, nắm lấy tóc cô giật ra phía sau, một tay nắm giữa vùng eo và mông.
- Mẹ nhỏ, thích không nào....
Đau đớn! Nhục nhã!
Nếu có thể, Ôn Giai Tuệ chỉ muốn cắn vào đầu lưỡi chết đi để không phải chịu sự vũ nhục và tra tấn này. Người đàn ông này sao lại trở nên đáng sợ như vậy chứ? Hắn không phải người cùng cô đứng trên ngọn hải đăng nữa. Khoảnh khắc đó cô đã tưởng rằng hắn thật sự đối xử tốt với cô, hóa ra là cô đã nhầm rồi, là cô tự mình đa tình mà thôi.
Ôn Giai Tuệ như một con rối bị hắn điều khiển, ánh mắt vô hồn qua màn nước mỏng nhắm lại, cắn chặt môi để không phát ra những âm thanh đáng xấu hổ kia.
Dường như người đàn ông phía sau đã đoán được suy nghĩ của cô nên càng tăng nhanh tốc độ ở thắt lưng, tay đưa xuống xoa nắn bóp mạnh vào cặp tuyết lê căng tròn đến méo mó.
- Mẹ nhỏ, thật không biết nghe lời a!
Vừa nói nói liền tăng nhanh tốc độ ra vào, ép đến khi nào cô phải chủ động rên rỉ.
Thật sự, Ôn Giai Tuệ đã không thể chịu được sự tra tấn như vậy, buông xuôi kêu lên.
- Uhm...ô....đừng mà....
Tên ác ma phía sau rốt cuộc cũng nhếch môi hài lòng, ôm cô đổi sang một tư thế khác.
Không biết qua bao lâu, Ôn Giai Tuệ chỉ có thể cầu nguyện hắn nhanh chóng kết thúc và buông tha cho cô.
Rất lâu, rất lâu....
Cho đến khi một dòng nóng hổi rót đầy vào bên trong, nam nhân mới chậm rãi rút ra khỏi cơ thể cô.
Ôn Giai Tuệ xụi lơ ngồi phịch xuống đất dựa vào cây đàn piano. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn người đàn ông đang sửa sang lại quần áo. Hắn cúi xuống, ngón tay thon dài mơn trớn gò má đỏ ứng do vừa trải qua cơn kích tình, giọng điệu cợt nhả đùa bỡn.
- Mẹ nhỏ, em đã biết cái giá của việc chọc giận tôi rồi chứ? Nào, tôi đưa em về!
Thấy hắn đang định bế mình lên, Ôn Giai Tuệ phản kháng dữ dội, đẩy tay hắn ra, kích động hét lên.
- Cút! Đừng đụng vào tôi.
Viên Trác Nghiên cũng chẳng có ý định ép buộc cô, dù gì hắn cũng vừa đụng rồi à!
Hắn đứng lên, chẳng thèm nhìn lại cô mà đi thẳng ra khỏi khu vườn.
Ôn Giai Tuệ ngồi bất động trên mặt đất, chiếc váy bị xé hết phần ngực, rách rưới đến thê thảm, khắp người đều là dấu vết của trận hoan ái vừa rồi. Hơi thở người đàn ông đó vẫn phảng phất quanh đây. Cô chán ghét tất cả, chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống như bây giờ.
Trông cô như một con búp bê rách nát, mái tóc rối bù, gương mặt vẫn còn đọng nước mắt, môi dưới và bên khóe môi vẫn còn rướm máu chưa khô.
Cô mất một lúc để bình tĩnh lại, lau hết nước mắt trên mặt và máu bên miệng, vuốt vuốt lại tóc. Sau đó đứng lên, lấy tấm vải phủ đàn cột lại quanh ngực, dùng ít vải trên quần áo của mình thắt quanh eo. Như vậy tạm ổn để không ai có thể nhìn ra.
.........................
Lúc Ôn Giai Tuệ trở lại phòng khách thì thấy tất cả mọi người đều trong phòng khách đang trò chuyện rất vui vẻ. Bọn họ còn chẳng thèm quan tâm cô nữa. Nhưng bước chân cô đã khựng lại khi nghe Thanh Ngọc hỏi Viên Trác Nghiên đang ngồi bên cạnh cô ta.
- Trác Nghiên, vừa rồi anh đi đâu vậy?
Đôi mắt chim ưng đầy ẩn ý nhìn về phía Ôn Giai Tuệ, nụ cười ma mị dụ hoặc, thanh âm trầm ấm.
- Đi bắt một con thỏ.
Thanh Ngọc đương nhiên không hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn nên cũng chỉ bật cười một tiếng rồi cho qua.
Nhưng Ôn Giai Tuệ thừa biết hắn đang ám chỉ chuyện vừa rồi trong vườn hoa. Cô quay sang nhìn người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích, sự căm phẫn trong lòng càng lớn. Chỉ mới vài tiếng trước hắn còn hung bạo chiếm đoạt cô, bây giờ lại có thể ở trước mặt hôn thê của mình như chẳng làm gì chột dạ, thật kinh tởm!
Ôn Giai Tuệ không dám đứng lại thêm nữa, đi thẳng lên lầu, cô sợ sẽ không chịu được mà nôn ra mất.
Mà ánh mắt kia vẫn dõi theo cô đến khi bóng lưng cô đã biến mất.
..............................
Dù trải qua chuyện kinh hoàng kia nhưng Ôn Giai Tuệ không thể cho phép mình yếu đuối hay gục ngã được. Chính vì vậy mà cô lại càng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có thể lao đầu vào công việc hy vọng có thể vì vậy mà gạt bỏ hết. Cô vẫn còn phải đối mặt với người đàn ông đó mỗi ngày nên không thể mãi trốn tránh được.
Trong cuộc họp với bộ phận thiết kế hôm nay, mặc dù từ đầu đến cuối Ôn Giai Tuệ đều cảm giác được một ánh mắt như dã thú đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng cô vẫn bình thản tự tin phát biểu hết ý kiến tổng kết của mình. Cô không dám nhìn thẳng vào hắn vì sợ tất cả sự kiên cường mình mới có được sẽ lần nữa tan biến.
- Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Mọi người cứ như vậy mà chuẩn bị thật tốt là được. Tan họp.
Những trưởng phòng lần lượt đi ra khỏi phòng họp. Chỉ riêng Viên Trác Nghiên vẫn ngồi yên tại chỗ, hình như chưa có ý định rời đi.
Ôn Giai Tuệ biết hắn đang cố tình ngồi lại nên vẫn cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, thu dọn tài liệu cùng laptop trên bàn. Khi cô chuẩn bị đi ra thì bị một lực lớn kéo lại, thoáng chốc đã ngã vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc. Cô khó chịu cất giọng cảnh cáo.
- Mau buông ra, ở đây là công ty, anh đừng nghĩ có thể làm càn!
Viên Trác Nghiên cũng không ôm cô quá lâu, mà là đem cô ngồi lên bàn, hai tay chống hai bên, vây giữ cô trong phạm vi của riêng hắn.
- Công ty thì sao chứ? Mẹ nhỏ, em cũng đừng quên trong công ty mọi người tín nhiệm ai nhiều hơn. Em đừng tỏ ra quật cường trước mặt tôi nữa! Vì cuối cùng em cũng sẽ không đấu lại tôi đâu.
Ôn Giai Tuệ cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào mắt của hắn, điềm tĩnh phản bác.
- Tôi không hề có ý định muốn đấu với anh. Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi. Mối quan hệ giữa chúng ta căn bản chỉ là mẹ nhỏ và cậu cả. Tôi chẳng có gì muốn đấu với anh cả. Nếu anh nói xong rồi thì phiền anh tránh ra cho, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế đó không di chuyển, hắn nhìn vết thương trên môi đã được cô che đậy cẩn thận nhưng vẫn còn thấy chút dấu tích. Nhớ lại hành động hôm qua của mình, hắn chưa từng phát điên đến mức đó, rốt cuộc là tại sao hắn lại hành động như vậy? Là vì cô lấy lí do hắn đã có hôn thê để vạch rõ mối quan hệ giữ hai người sao? Không, điều đó chỉ mới làm hắn khó chịu mà thôi! Là vì cô đã mắng chửi hắn? Có lẽ là cả hai. Nhưng dù đó là vì lí do gì thì cảm giác cưỡng bức cô nhìn cô hoảng sợ tuyệt vọng đó khiến hắn thích thú đến mê mẩn. Hắn đã quyết định từ giờ sẽ tiếp tục trò chơi đó với cô, chỉ là không phải dùng vũ lực như tối qua, hắn đã có cách riêng.
- Mẹ nhỏ, em thật sự cho rằng chúng ta không có gì sao? Chuyện giữa chúng ta thật sự là rất nhiều đấy.
Ôn Giai Tuệ biết rõ hắn đang nói gì nhưng vẫn vờ như không hiểu. Cô thờ ơ đáp lại.
- Cậu cả, tôi không có chuyện gì nói với anh cả. Mời anh tránh ra cho.
Tên này thật sự là không hiểu tiếng Trung sao? Cô đã nói đến lần hai rồi mà hắn vẫn đứng nguyên trạng như vậy! Thật là muốn ép chết cô mà.
Viên Trác Nghiên nhẹ giương khóe môi, ý cười rất thâm sâu, hắn còn đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô. Chóp mũi hai người sắp chạm vào rồi.
- Mẹ nhỏ, em đúng là vô tình thật đấy.
Cạch!
- Trác Nghiên?
Hai người đều bị tiếng mở cửa và giọng nói kia làm cho giật mình.
Là Thanh Ngọc!
Ôn Giai Tuệ hoảng loạn muốn tránh đi ngay nhưng thật không ngờ Viên Trác Nghiên lại không vội vàng bỏ tay ra khỏi bàn mà chần chừ một giây mới từ từ lùi lại, còn vô cùng thản nhiên hỏi.
- Thanh Ngọc? Sao em lại đến đây?
Ôn Giai Tuệ vừa được thả ra liền leo xuống, tình huống này là sao chứ? Bắt gian sao?
Cô gật đầu với cô gái mới xông vào, mỉm cười định rời đi thì lại nghe Thanh Ngọc gọi.
- Mẹ nhỏ, tình huống này không phải cô nên cho tôi một lời giải thích sao?