Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 19: Thỏa thuận hay uy hiếp.
Ôn Giai Tuệ bị câu nói này của cô ta làm cho bất ngờ.
Mà Thanh Ngọc vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, không chút sợ hãi rụt rè, có vẻ giống như đang thách thức thì phải.
Hôm nay cô đến đây là vì muốn hẹn Viên Trác Nghiên đi ăn tối, cô được A Châu dẫn vào phòng làm việc của hắn đợi vì hắn đang có cuộc họp. Trong thời gian chờ đợi thì cô tình cờ nghe được nhân viên trong công ty xì xào bàn tán về mối quan hệ mờ ám giữa chủ tịch và Tổng giám đốc. Đấy không phải vị hôn phu của cô và mẹ nhỏ kia sao? Bọn họ thì có quan hệ gì khác ư?
Cô đã hỏi thư ký thì thư ký bảo cuộc họp đã kết thúc, vậy tại sao Viên Trác Nghiên còn chưa quay lại?
Mang theo một cỗi lo lắng bất an, cô chạy đến đây thì nhìn thấy một màn vừa rồi. Nếu cô không tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể tin nổi vị hôn phu của cô và mẹ nhỏ kia lại thân mật đến mức ái muội ngay trong phòng họp.
Với thân phận là vị hôn thê của Viên Trác Nghiên, cô đương nhiên có tư cách yêu cầu Ôn Giai Tuệ phải cho một lời giải thích.
Ôn Giai Tuệ ngược lại, lại bật cười một tiếng rất nhu mì đúng mực. Cô ta đang muốn cô giải thích? Nên giải thích thế nào đây? Nói sự thật với cô ta là vị hôn phu của cô ta ba lần bảy lượt quấy rầy cô, còn cường bạo cô? Nhưng cô ta sẽ tin lời cô nói ư? Chắc chắn là không rồi! Cô ta sẽ chỉ tin lời của người đàn ông kia. Cho nên nói là muốn nghe cô giải thích thật ra chỉ là đang luận tội cô một cách trá hình mà thôi. Kiểu tình huống cẩu huyết này vốn dĩ xuất hiện rất nhiều trên truyền hình rồi. Vậy thì sao cô phải tốn nước bọt nói mấy lời sáo rỗng kia làm gì? Ôn Giai Tuệ cô không rảnh rỗi để nghe mấy cô gái như vậy ghen tuông vớ vẩn.
Cô thẳng lưng ưỡn ngực đi đến trước mặt cô ta, trực tiếp nói.
- Cô muốn nghe giải thích? Vậy thì nên hỏi anh ta đi! Vì dù sao, anh ta nói gì cô cũng tin thôi. Anh ta nói con chó là con mèo thì cô cũng tin đó là con mèo. Xin phép, tôi còn rất bận nên tôi đi trước.
Nói xong, cô còn nở một nụ cười nhã nhặn, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Nhìn Ôn Giai Tuệ hiên ngang rời đi như vậy, Thanh Ngọc thật sự không cam lòng. Cô đã cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ kỳ quái kia, nhưng những gì cô vừa thấy là thế nào? Cô ta còn không thèm phủ nhận một câu, ngược lại còn mượn hình mượn bóc cười nhạo cô? Thái độ đó của cô ta rốt cuộc là thế nào đây?
Cô uất ức quay sang nhìn vị hôn phu của mình, không ngờ rằng lại nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia đang hướng ra bên ngoài.
- Trác Nghiên? Chuyện vừa rồi có phải em nhìn lầm không?
Cô lại càng không thể tin nổi ánh mắt thâm tình vừa nãy đã lập tức biến mất và thay vào đó là cái nhìn nhàn nhạt hờ hững khi nhìn cô.
Viên Trác Nghiên cũng chẳng muốn nhiều lời, chỉ dặn một câu sau đó rời đi.
- Sức khỏe em không tốt nên đừng chạy lung tung như hôm nay nữa.
Trong đầu hắn hiện giờ vẫn còn là câu đáp trả vừa rồi của Ôn Giai Tuệ, thật sự là rất đáng yêu.
Nhìn thân ảnh cao lớn đã biến mất sau cánh cửa, Thanh Ngọc đau đớn ôm chặt ngực trái. Hắn vẫn luôn như vậy! Luôn lấy lí do sức khỏe của cô ra làm cái cớ để tránh gặp cô. Ngay cả một lời giải thích cũng không muốn nói với cô. Tại sao? Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức đó?
.......................
Khi Ôn Giai Tuệ trở về phòng làm việc, cũng đã sớm đem những việc vừa rồi ném ra ngoài cửa sổ rồi. Nhưng khi cô vào email kiểm tra danh sách khách hàng VIP của khu nghỉ dưỡng mới thì nhận được một email lạ. Theo thói quen của cô thì sẽ không bao giờ mở những email lạ này ra xem, nhưng không hiểu hôm nay ma xui quỷ khiến gì cô lại click vào trong xem thử. Là một đoạn clip ngắn. Cô bắt đầu nảy sinh một dự cảm không lành, đang định thoát thì lại do dự, cuối cùng vẫn là xem thử thế nào.
Hai mắt cô trợn tròn vì kinh hãi.
Đó không phải là cô sao? Cảnh quay đó nhất định là vào cái đêm đầu tiên cô bị bắt cóc, cũng chính là trong căn phòng đó!
Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn, ngón tay bắt đầu run rẩy, tim cũng đập nhanh hơn.
Tại sao người này lại gửi đoạn clip này cho cô? Hắn ta là ai? Sao lại có được đoạn clip này? Nếu có được đoạn clip này thì hoặc là người này là người trong căn biệt thự đó hoặc...chính là kẻ đó, người đã cường bạo cô!
Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu cô. Dù cô đang rất cố gắng bình tĩnh nhưng lại không có cách nào hết lo sợ. Nếu hắn ta có đoạn clip này thì có lẽ toàn bộ những cảnh hoan ái giữa cô và người đàn ông đó đều đã được ghi lại. Cô phải làm thế nào đây?
Đang định hỏi lại thì bên kia lại gủi đến một email mới với nội dung "muốn biết tung tích của cuộn phim và người đàn ông kia thì đến địa chỉ sau ***"
Ôn Giai Tuệ choáng váng clik chuột thoát ra màn hình chính. Cô uống một ngụm nước ổn định lại tinh thần. Từ sau bảy ngày bảy đêm đó, cô luôn muốn quên hết sạch những chuyện đã xảy ra. Nếu cô nói không muốn biết tên ác ma đó là ai thì là nói dối, nhưng cô vẫn luôn sợ nếu biết được hắn ta, cơn ác mộng của cô sẽ lại càng kéo dài.
Nhưng còn cuộn phim? Cô không thể không lấy lại được!
Vì vậy, cô nhất định phải đến đó làm rõ mọi chuyện.
..........................
Nguyệt Phủ.
Lái xe đến địa chỉ người kia đưa, trước mặt cô là một tòa biệt thự nguy nga. Cô do dự một lúc lâu mới mở cửa bước xuống. Ngoài cổng có hai tên vệ sĩ cao lớn đứng canh. Nhìn thấy cô đến, hai người dang tay chắn phía trước, lạnh lùng hỏi.
- Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?
Ôn Giai Tuệ đứng lại, chỉ có thể nói với bọn họ.
- Có người hẹn tôi đến đây. Anh có thể xin ý kiến từ bên trong.
Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau một giây lát, sau đó một trong hai tên nói trong bộ đàm hỏi ý kiến bên trong. Khi anh ta kết thúc bộ đàm, liền cúi đầu một cái, nhấn nút mở cổng cho cô.
- Tiểu thư, mời vào!
Người vừa gọi vào bộ đàm kia dẫn cô đi thẳng vào trong biệt thự, lên đến lầu hai.
Mỗi bước đi tâm trạng Ôn Giai Tuệ càng trở nên nặng nề, cảm giác như phía trước có một điều đáng sợ đang đợi cô.
Tên vệ sĩ kia dẫn cô đến trước một căn phòng, cúi đầu chào một cái rồi lui đi.
- Tiểu thư, boss đang đợi cô bên trong!
Ôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu, sau khi người kia đi rồi. Cô đứng bên ngoài rất lâu, hít thở sâu mấy lần rồi mới đưa tay chạm vào nắm cửa. Cửa không khóa, chắc hẳn là người bên trong đang đợi cô từ lâu rồi.
Cạch!
Cô chậm rãi bước vào trong.....
Trong phút chốc, tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài. Căn phòng này chính xác là căn phòng mà cô đã bị nhốt suốt bảy ngày đó.
- Mẹ nhỏ, căn phòng này chắc em không quên chứ?
Đầu óc Ôn Giai Tuệ lúc này hoàn toàn trống rỗng, tim dường như đã ngừng đập.
Sao chứ?
Tại sao Viên Trác Nghiên lại ở đây?
Chẳng lẽ....
Chẳng lẽ hắn chính là....
Viên Trác Nghiên đứng bên cửa sổ, khi nghe tiếng mở cửa, hắn biết là cô đã đến nên mới chậm rãi xoay người lại, trên tay còn cầm một ly rượu vang lắc nhẹ. Giọng hắn lạnh lẽo như thanh âm từ địa ngục truyền đến, nụ cười tà mị dụ hoặc.
Không biết qua bao lâu, Ôn Giai Tuệ mới kịp phản ứng. Giọng cô run run vì sợ hãi.
- Cậu, cậu cả! Sao anh lại ở đây?
Viên Trác Nghiên chưa vội trả lời cô ngay, hắn đi tới bàn đặt ly rượu trên đó, không nhanh không chậm nói.
- Đây là biệt thự của tôi, sao tôi lại không thể ở đây? Em không phải đến đây vì cuộn phim và người đàn ông đó sao?
Cổ họng Ôn Giai Tuệ nghẹn cứng, trong lòng đã có sẵn đáp án, nhưng thật khó khăn để mở miệng được.
- Là anh?
Viên Trác Nghiên không phủ nhận nữa, hắn gửi đoạn clip đó cho cô cũng chính là để cho cô biết hắn chính là người đàn ông đã bắt nhốt và biến cô thành công cụ phát tiết trong bảy ngày. Trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu a!
- Mẹ nhỏ, cảm giác làm em trong tối đúng là rất kích thích đấy.
Giờ phút này Ôn Giai Tuệ thật sự muốn tai mình điếc luôn để không phải nghe những câu dơ bẩn này. Tại sao chứ? Tại sao hắn nhất quyết không chịu buông tha cho cô như vậy? Cô đã nợ gì hắn? Là vì Viên Thành ư? Chỉ vì trong di chúc có tên của cô nên hắn mới đuổi cùng diệt tận như vậy?
- Anh? Đến tột cùng là anh muốn gì ở tôi hả?
Viên Trác Nghiên nhìn cô kích động hét lên càng thỏa mãn hơn. Hắn đi đến trước mặt cô, vô cùng tự nhiên đưa tay chạm lên mặt cô, nắm lấy cái cằm nhỏ xinh.
- Mẹ nhỏ, đương nhiên là tôi muốn em rồi. Muốn em là người phụ nữ trong bóng tối của tôi.
Ôn Giai Tuệ dường như đã hiểu ra dụ ý của hắn. Cô mở to mắt khó tin, run rẩy hỏi lại.
- Là ý gì? Điều kiện trao đổi?
Phản ứng nhanh chóng của cô làm cho Viên Trác Nghiên khá hài lòng, hắn vừa mơn trớn làn da mịn màng của cô vừa nói.
- Mẹ nhỏ, em vẫn luôn rất thông minh. Thế nào? Chấp nhận chứ? Tôi trả lại cho em cuộn phim, đổi lại em sẽ làm tình nhân trong bóng tối của tôi!
Gì đây chứ? Đây rõ ràng là đang ép buộc mà. Ôn Giai Tuệ lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên cường nói.
- Nếu tôi từ chối thì sao?
Những câu trả lời tương tự này của cô có vẻ Viên Trác Nghiên đều đã dự đoán được từ trước rồi. Hắn chỉ cười, một nụ cười thật thâm sâu, cầm lấy cái tablet trên bàn, thao tác vài cái rồi đưa cho cô gái đang đứng chôn chân một chỗ.
Ôn Giai Tuệ khó hiểu nhìn hắn nhưng lại không thấy hắn nói gì nữa cả, đưa tay nhận chiếc tablet kia.
Lần này cô lại bị dọa đến sắp ngất đi. Trong chiếc tablet kia là hình ảnh đang phát trực tiếp ở nhà của mẹ cô. Hắn đã điều tra thân thế của cô? Tìm đến cả nhà của mẹ cô? Hắn định làm gì chứ?
Giọng cô run run kích động, tông giọng vì lo sợ mà cao hơn bình thường. Cô ném văng chiếc tablet xuống sàn, lao đến trước mặt hắn, hai tay vung lên đánh liên tục.
- Anh rốt cuộc lại muốn làm gì? Đừng đụng đến mẹ tôi! Nếu anh dám làm gì bà ấy tôi nhất định sống chết với anh!
Viên Trác Nghiên cực kỳ hưng phấn nhìn dáng vẻ sắp phát điên của cô. Hắn tóm lấy một bên cổ tay của cô, giọng điệu thập phần là đang đe dọa.
- Mẹ nhỏ, đừng kích động vậy chứ? Tôi không thích lằng nhằng. Hoặc là em đồng ý trở thành tình nhân của tôi, hoặc là tôi sẽ gửi đoạn phim đặc sắc của chúng ta cho mẹ em coi như một món quà gặp mặt.
Ôn Giai Tuệ giật mạnh tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
- Anh đang uy hiếp tôi sao?
Nếu không phải cô còn chút lí trí cuối cùng thì cô đã sống chết với hắn rồi. Cô biết hắn không phải một người dễ chọc vào, nhưng cô thật không ngờ tới thủ đoạn của hắn lại hèn hạ đến mức này.
Viên Trác Nghiên nhoẻn miệng cười nhạt, giọng điệu nghe thì rất bình thường nhưng chắc chắn là đang hàm chứ một lời cảnh cáo. Hắn nhặt chiếc tablet lên, nhìn hình ảnh mẹ Ôn đang bận bịu chăm sóc mấy cây hoa trong vườn.
- Em có thể cho là vậy. Nhưng mẹ nhỏ, tôi nói rồi, tôi không thích lằng nhằng mà. Em chỉ có thể đồng ý hoặc không.
Hơi thở của Ôn Giai Tuệ trở nên dồn dập, hai mắt vẫn nhìn hình ảnh của mẹ, cô biết chắc chắn người đang theo dõi bà chỉ cần một câu của người đàn ông này thì sẽ ngay lập tức vào trong gặp bà cùng với đoạn phim đó.
Tình huống này thật sự không thể có lựa chọn khác, nhưng làm sao cố có thể đồng ý làm tình nhân của hắn đây? Đến cả trong mơ cô còn muốn thoát khỏi tên ác ma này.
Thấy cô vẫn còn do dự, Viên Trác Nghiên cũng chẳng còn nhiều kiên nhẫn, trực tiếp gọi thủ hạ đang theo dõi mẹ Ôn.
- Đừng mà, đồng ý với anh! Tôi làm, tôi sẽ làm! Anh bảo bọn họ tránh xa mẹ tôi ra. Anh muốn gì tôi cũng sẽ làm.
Ôn Giai Tuệ kích động hét lên ngăn cản lời nói chuẩn bị thốt ra của hắn. Hai tay cô vẫn còn đang níu lấy cánh tay hắn.
Trông cô lúc này vô cùng nhu nhược và hèn nhác, đã sớm không còn dáng vẻ quật cường thường ngày nữa.
Nhận được câu trả lời mình muốn, rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng ngừng ra lệnh cho bên kia. Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, bảo những tên thủ hạ kia rút lui.
- Mẹ nhỏ, như vậy có phải ngoan hơn không?
Hắn tắt chiếc tablet đi và ném lên giường, một tay vén tóc cô ra sau tay. Vừa xoa đầu cô vừa nói, thanh âm lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
- Tốt nhất em đừng dở trò gì. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi ác. Mẹ nhỏ, lẽ ra em nên nhớ kỹ. Em sẽ không bao giờ đấu lại tôi đâu!
Hắn nói lời này hóa ra không phải chỉ là nói suông. Thì ra là đã có chủ đích sẵn rồi.
Ôn Giai Tuệ như con cá mắc cạn, trước mắt hoàn toàn là một mảng sương mùa dày đặc không tìm ra lối thoát, cuộc sống sau này của cô đã hoàn toàn bị tên ác ma này nắm gọn trong tay. Bị hắn biến thành một người vứt bỏ cả đạo đức, cùng hắn ăn trái cấm!
Thân thể này, trái tim này đã hoàn toàn bị hắn vấy bẩn, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào gột rửa lại được.
Cô cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông trên môi mình, hơi thở trầm ổn phả vào da mặt. Nhưng cô chẳng còn sức lực nào phản kháng nữa rồi....
Cho đến khi hắn dần kết thúc nụ hôn và nói bên tai cô.
- Tối nay đến phòng tôi, cho tôi thấy thành ý của em.
Đây chính là một mệnh lệnh rõ ràng, mệnh lệnh đầu tiên đối với cô khi chính thức biến thành một kẻ vụng trộm đê tiện, hèn hạ.
Viên Trác Việt lại chẳng thèm quan tâm đến những sợ hãi này của cô vì tất cả đều đã diễn ra theo đúng ý muốn của hắn, trò chơi vụng trộm này hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.
...........................
Ôn Giai Tuệ cũng không biết mình đã ra khỏi căn biệt thự đó như thế nào nữa. Cô ngồi bất động rất lâu mà chưa khởi động xe.
Một lúc lâu, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, liền khởi động xe lao vút trên đường lớn.
Cô lái xe đến trước một tiểu khu, những ngôi nhà ở đây đều là thuộc dạng trung lưu, an ninh rất tốt. Hai năm trước khi Viên lão gia giúp mẹ Ôn chữa bệnh, Ôn Giai Tuệ đã mua nhà ở đây cho mẹ. Khi mẹ Ôn biết con gái vì trả ơn người đã cứu mình mà gả vào hào môn, làm vợ lẻ của một người đàn ông đáng tuổi cha thì bà đã khóc ròng mấy ngày. Nhưng vì Ôn Giai Tuệ đã cầu xin bà, kiên quyết sẽ gả cho Viên lão gia như vậy nên bà chỉ có nhắm một mắt mở một mắt mà đồng ý thôi. Khi Viên lão gia mất, mẹ Ôn càng suy sụp hơn, con gái còn trẻ như vậy đã trở thành góa phụ, lại còn là một gia đình theo tục phong kiến như Viên gia thì nửa đời sau cô muốn kết hôn cũng vô cùng khó khăn. Con dại thì cái mang mà, dù rất giận, rất đau lòng nhưng đó cũng là con mình, làm sao bà có thể nói rất là giận chứ?
Mỗi tuần Ôn Giai Tuệ đều về thăm mẹ một ngày, hôm nay không phải cuối tuần nhưng con gái lại về đột ngột như vậy làm mẹ Ôn vừa bất ngờ vừa lo lắng.
- Tuệ Tuệ, có chuyện gì sao? Con khóc ư? Có phải con lại chịu uất ức gì không?
Nhìn thấy con gái vừa vào nhà đã ôm chầm lấy mình, hai mắt còn phiếm hồng, mẹ Ôn sốt ruột vặn hỏi.
Ôn Giai Tuệ cố gắng kìm nén để không bật khóc, đưa tay lau lau khóe mắt, mỉm cười lắc đầu.
- Mẹ, con không sao. Chỉ là con nhớ mẹ, nên mới về thăm mẹ thôi.
Làm sao mẹ Ôn có thể không nhận ra con gái đang có tâm sự chứ, làm lẻ trong một hào môn như vậy, ít nhiều gì cô cũng đã chịu ủy khuất. Nhưng nếu cô không muốn nói thì bà cũng không ép, vừa lau nước mắt cho con, bà vừa mỉm cười. Không hiểu sao bà lại càng đau lòng hơn.
Mà Thanh Ngọc vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, không chút sợ hãi rụt rè, có vẻ giống như đang thách thức thì phải.
Hôm nay cô đến đây là vì muốn hẹn Viên Trác Nghiên đi ăn tối, cô được A Châu dẫn vào phòng làm việc của hắn đợi vì hắn đang có cuộc họp. Trong thời gian chờ đợi thì cô tình cờ nghe được nhân viên trong công ty xì xào bàn tán về mối quan hệ mờ ám giữa chủ tịch và Tổng giám đốc. Đấy không phải vị hôn phu của cô và mẹ nhỏ kia sao? Bọn họ thì có quan hệ gì khác ư?
Cô đã hỏi thư ký thì thư ký bảo cuộc họp đã kết thúc, vậy tại sao Viên Trác Nghiên còn chưa quay lại?
Mang theo một cỗi lo lắng bất an, cô chạy đến đây thì nhìn thấy một màn vừa rồi. Nếu cô không tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể tin nổi vị hôn phu của cô và mẹ nhỏ kia lại thân mật đến mức ái muội ngay trong phòng họp.
Với thân phận là vị hôn thê của Viên Trác Nghiên, cô đương nhiên có tư cách yêu cầu Ôn Giai Tuệ phải cho một lời giải thích.
Ôn Giai Tuệ ngược lại, lại bật cười một tiếng rất nhu mì đúng mực. Cô ta đang muốn cô giải thích? Nên giải thích thế nào đây? Nói sự thật với cô ta là vị hôn phu của cô ta ba lần bảy lượt quấy rầy cô, còn cường bạo cô? Nhưng cô ta sẽ tin lời cô nói ư? Chắc chắn là không rồi! Cô ta sẽ chỉ tin lời của người đàn ông kia. Cho nên nói là muốn nghe cô giải thích thật ra chỉ là đang luận tội cô một cách trá hình mà thôi. Kiểu tình huống cẩu huyết này vốn dĩ xuất hiện rất nhiều trên truyền hình rồi. Vậy thì sao cô phải tốn nước bọt nói mấy lời sáo rỗng kia làm gì? Ôn Giai Tuệ cô không rảnh rỗi để nghe mấy cô gái như vậy ghen tuông vớ vẩn.
Cô thẳng lưng ưỡn ngực đi đến trước mặt cô ta, trực tiếp nói.
- Cô muốn nghe giải thích? Vậy thì nên hỏi anh ta đi! Vì dù sao, anh ta nói gì cô cũng tin thôi. Anh ta nói con chó là con mèo thì cô cũng tin đó là con mèo. Xin phép, tôi còn rất bận nên tôi đi trước.
Nói xong, cô còn nở một nụ cười nhã nhặn, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Nhìn Ôn Giai Tuệ hiên ngang rời đi như vậy, Thanh Ngọc thật sự không cam lòng. Cô đã cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ kỳ quái kia, nhưng những gì cô vừa thấy là thế nào? Cô ta còn không thèm phủ nhận một câu, ngược lại còn mượn hình mượn bóc cười nhạo cô? Thái độ đó của cô ta rốt cuộc là thế nào đây?
Cô uất ức quay sang nhìn vị hôn phu của mình, không ngờ rằng lại nhìn thấy ánh mắt thâm tình kia đang hướng ra bên ngoài.
- Trác Nghiên? Chuyện vừa rồi có phải em nhìn lầm không?
Cô lại càng không thể tin nổi ánh mắt thâm tình vừa nãy đã lập tức biến mất và thay vào đó là cái nhìn nhàn nhạt hờ hững khi nhìn cô.
Viên Trác Nghiên cũng chẳng muốn nhiều lời, chỉ dặn một câu sau đó rời đi.
- Sức khỏe em không tốt nên đừng chạy lung tung như hôm nay nữa.
Trong đầu hắn hiện giờ vẫn còn là câu đáp trả vừa rồi của Ôn Giai Tuệ, thật sự là rất đáng yêu.
Nhìn thân ảnh cao lớn đã biến mất sau cánh cửa, Thanh Ngọc đau đớn ôm chặt ngực trái. Hắn vẫn luôn như vậy! Luôn lấy lí do sức khỏe của cô ra làm cái cớ để tránh gặp cô. Ngay cả một lời giải thích cũng không muốn nói với cô. Tại sao? Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đến mức đó?
.......................
Khi Ôn Giai Tuệ trở về phòng làm việc, cũng đã sớm đem những việc vừa rồi ném ra ngoài cửa sổ rồi. Nhưng khi cô vào email kiểm tra danh sách khách hàng VIP của khu nghỉ dưỡng mới thì nhận được một email lạ. Theo thói quen của cô thì sẽ không bao giờ mở những email lạ này ra xem, nhưng không hiểu hôm nay ma xui quỷ khiến gì cô lại click vào trong xem thử. Là một đoạn clip ngắn. Cô bắt đầu nảy sinh một dự cảm không lành, đang định thoát thì lại do dự, cuối cùng vẫn là xem thử thế nào.
Hai mắt cô trợn tròn vì kinh hãi.
Đó không phải là cô sao? Cảnh quay đó nhất định là vào cái đêm đầu tiên cô bị bắt cóc, cũng chính là trong căn phòng đó!
Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn, ngón tay bắt đầu run rẩy, tim cũng đập nhanh hơn.
Tại sao người này lại gửi đoạn clip này cho cô? Hắn ta là ai? Sao lại có được đoạn clip này? Nếu có được đoạn clip này thì hoặc là người này là người trong căn biệt thự đó hoặc...chính là kẻ đó, người đã cường bạo cô!
Rất nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu cô. Dù cô đang rất cố gắng bình tĩnh nhưng lại không có cách nào hết lo sợ. Nếu hắn ta có đoạn clip này thì có lẽ toàn bộ những cảnh hoan ái giữa cô và người đàn ông đó đều đã được ghi lại. Cô phải làm thế nào đây?
Đang định hỏi lại thì bên kia lại gủi đến một email mới với nội dung "muốn biết tung tích của cuộn phim và người đàn ông kia thì đến địa chỉ sau ***"
Ôn Giai Tuệ choáng váng clik chuột thoát ra màn hình chính. Cô uống một ngụm nước ổn định lại tinh thần. Từ sau bảy ngày bảy đêm đó, cô luôn muốn quên hết sạch những chuyện đã xảy ra. Nếu cô nói không muốn biết tên ác ma đó là ai thì là nói dối, nhưng cô vẫn luôn sợ nếu biết được hắn ta, cơn ác mộng của cô sẽ lại càng kéo dài.
Nhưng còn cuộn phim? Cô không thể không lấy lại được!
Vì vậy, cô nhất định phải đến đó làm rõ mọi chuyện.
..........................
Nguyệt Phủ.
Lái xe đến địa chỉ người kia đưa, trước mặt cô là một tòa biệt thự nguy nga. Cô do dự một lúc lâu mới mở cửa bước xuống. Ngoài cổng có hai tên vệ sĩ cao lớn đứng canh. Nhìn thấy cô đến, hai người dang tay chắn phía trước, lạnh lùng hỏi.
- Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?
Ôn Giai Tuệ đứng lại, chỉ có thể nói với bọn họ.
- Có người hẹn tôi đến đây. Anh có thể xin ý kiến từ bên trong.
Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau một giây lát, sau đó một trong hai tên nói trong bộ đàm hỏi ý kiến bên trong. Khi anh ta kết thúc bộ đàm, liền cúi đầu một cái, nhấn nút mở cổng cho cô.
- Tiểu thư, mời vào!
Người vừa gọi vào bộ đàm kia dẫn cô đi thẳng vào trong biệt thự, lên đến lầu hai.
Mỗi bước đi tâm trạng Ôn Giai Tuệ càng trở nên nặng nề, cảm giác như phía trước có một điều đáng sợ đang đợi cô.
Tên vệ sĩ kia dẫn cô đến trước một căn phòng, cúi đầu chào một cái rồi lui đi.
- Tiểu thư, boss đang đợi cô bên trong!
Ôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu, sau khi người kia đi rồi. Cô đứng bên ngoài rất lâu, hít thở sâu mấy lần rồi mới đưa tay chạm vào nắm cửa. Cửa không khóa, chắc hẳn là người bên trong đang đợi cô từ lâu rồi.
Cạch!
Cô chậm rãi bước vào trong.....
Trong phút chốc, tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài. Căn phòng này chính xác là căn phòng mà cô đã bị nhốt suốt bảy ngày đó.
- Mẹ nhỏ, căn phòng này chắc em không quên chứ?
Đầu óc Ôn Giai Tuệ lúc này hoàn toàn trống rỗng, tim dường như đã ngừng đập.
Sao chứ?
Tại sao Viên Trác Nghiên lại ở đây?
Chẳng lẽ....
Chẳng lẽ hắn chính là....
Viên Trác Nghiên đứng bên cửa sổ, khi nghe tiếng mở cửa, hắn biết là cô đã đến nên mới chậm rãi xoay người lại, trên tay còn cầm một ly rượu vang lắc nhẹ. Giọng hắn lạnh lẽo như thanh âm từ địa ngục truyền đến, nụ cười tà mị dụ hoặc.
Không biết qua bao lâu, Ôn Giai Tuệ mới kịp phản ứng. Giọng cô run run vì sợ hãi.
- Cậu, cậu cả! Sao anh lại ở đây?
Viên Trác Nghiên chưa vội trả lời cô ngay, hắn đi tới bàn đặt ly rượu trên đó, không nhanh không chậm nói.
- Đây là biệt thự của tôi, sao tôi lại không thể ở đây? Em không phải đến đây vì cuộn phim và người đàn ông đó sao?
Cổ họng Ôn Giai Tuệ nghẹn cứng, trong lòng đã có sẵn đáp án, nhưng thật khó khăn để mở miệng được.
- Là anh?
Viên Trác Nghiên không phủ nhận nữa, hắn gửi đoạn clip đó cho cô cũng chính là để cho cô biết hắn chính là người đàn ông đã bắt nhốt và biến cô thành công cụ phát tiết trong bảy ngày. Trò chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu a!
- Mẹ nhỏ, cảm giác làm em trong tối đúng là rất kích thích đấy.
Giờ phút này Ôn Giai Tuệ thật sự muốn tai mình điếc luôn để không phải nghe những câu dơ bẩn này. Tại sao chứ? Tại sao hắn nhất quyết không chịu buông tha cho cô như vậy? Cô đã nợ gì hắn? Là vì Viên Thành ư? Chỉ vì trong di chúc có tên của cô nên hắn mới đuổi cùng diệt tận như vậy?
- Anh? Đến tột cùng là anh muốn gì ở tôi hả?
Viên Trác Nghiên nhìn cô kích động hét lên càng thỏa mãn hơn. Hắn đi đến trước mặt cô, vô cùng tự nhiên đưa tay chạm lên mặt cô, nắm lấy cái cằm nhỏ xinh.
- Mẹ nhỏ, đương nhiên là tôi muốn em rồi. Muốn em là người phụ nữ trong bóng tối của tôi.
Ôn Giai Tuệ dường như đã hiểu ra dụ ý của hắn. Cô mở to mắt khó tin, run rẩy hỏi lại.
- Là ý gì? Điều kiện trao đổi?
Phản ứng nhanh chóng của cô làm cho Viên Trác Nghiên khá hài lòng, hắn vừa mơn trớn làn da mịn màng của cô vừa nói.
- Mẹ nhỏ, em vẫn luôn rất thông minh. Thế nào? Chấp nhận chứ? Tôi trả lại cho em cuộn phim, đổi lại em sẽ làm tình nhân trong bóng tối của tôi!
Gì đây chứ? Đây rõ ràng là đang ép buộc mà. Ôn Giai Tuệ lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên cường nói.
- Nếu tôi từ chối thì sao?
Những câu trả lời tương tự này của cô có vẻ Viên Trác Nghiên đều đã dự đoán được từ trước rồi. Hắn chỉ cười, một nụ cười thật thâm sâu, cầm lấy cái tablet trên bàn, thao tác vài cái rồi đưa cho cô gái đang đứng chôn chân một chỗ.
Ôn Giai Tuệ khó hiểu nhìn hắn nhưng lại không thấy hắn nói gì nữa cả, đưa tay nhận chiếc tablet kia.
Lần này cô lại bị dọa đến sắp ngất đi. Trong chiếc tablet kia là hình ảnh đang phát trực tiếp ở nhà của mẹ cô. Hắn đã điều tra thân thế của cô? Tìm đến cả nhà của mẹ cô? Hắn định làm gì chứ?
Giọng cô run run kích động, tông giọng vì lo sợ mà cao hơn bình thường. Cô ném văng chiếc tablet xuống sàn, lao đến trước mặt hắn, hai tay vung lên đánh liên tục.
- Anh rốt cuộc lại muốn làm gì? Đừng đụng đến mẹ tôi! Nếu anh dám làm gì bà ấy tôi nhất định sống chết với anh!
Viên Trác Nghiên cực kỳ hưng phấn nhìn dáng vẻ sắp phát điên của cô. Hắn tóm lấy một bên cổ tay của cô, giọng điệu thập phần là đang đe dọa.
- Mẹ nhỏ, đừng kích động vậy chứ? Tôi không thích lằng nhằng. Hoặc là em đồng ý trở thành tình nhân của tôi, hoặc là tôi sẽ gửi đoạn phim đặc sắc của chúng ta cho mẹ em coi như một món quà gặp mặt.
Ôn Giai Tuệ giật mạnh tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
- Anh đang uy hiếp tôi sao?
Nếu không phải cô còn chút lí trí cuối cùng thì cô đã sống chết với hắn rồi. Cô biết hắn không phải một người dễ chọc vào, nhưng cô thật không ngờ tới thủ đoạn của hắn lại hèn hạ đến mức này.
Viên Trác Nghiên nhoẻn miệng cười nhạt, giọng điệu nghe thì rất bình thường nhưng chắc chắn là đang hàm chứ một lời cảnh cáo. Hắn nhặt chiếc tablet lên, nhìn hình ảnh mẹ Ôn đang bận bịu chăm sóc mấy cây hoa trong vườn.
- Em có thể cho là vậy. Nhưng mẹ nhỏ, tôi nói rồi, tôi không thích lằng nhằng mà. Em chỉ có thể đồng ý hoặc không.
Hơi thở của Ôn Giai Tuệ trở nên dồn dập, hai mắt vẫn nhìn hình ảnh của mẹ, cô biết chắc chắn người đang theo dõi bà chỉ cần một câu của người đàn ông này thì sẽ ngay lập tức vào trong gặp bà cùng với đoạn phim đó.
Tình huống này thật sự không thể có lựa chọn khác, nhưng làm sao cố có thể đồng ý làm tình nhân của hắn đây? Đến cả trong mơ cô còn muốn thoát khỏi tên ác ma này.
Thấy cô vẫn còn do dự, Viên Trác Nghiên cũng chẳng còn nhiều kiên nhẫn, trực tiếp gọi thủ hạ đang theo dõi mẹ Ôn.
- Đừng mà, đồng ý với anh! Tôi làm, tôi sẽ làm! Anh bảo bọn họ tránh xa mẹ tôi ra. Anh muốn gì tôi cũng sẽ làm.
Ôn Giai Tuệ kích động hét lên ngăn cản lời nói chuẩn bị thốt ra của hắn. Hai tay cô vẫn còn đang níu lấy cánh tay hắn.
Trông cô lúc này vô cùng nhu nhược và hèn nhác, đã sớm không còn dáng vẻ quật cường thường ngày nữa.
Nhận được câu trả lời mình muốn, rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng ngừng ra lệnh cho bên kia. Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, bảo những tên thủ hạ kia rút lui.
- Mẹ nhỏ, như vậy có phải ngoan hơn không?
Hắn tắt chiếc tablet đi và ném lên giường, một tay vén tóc cô ra sau tay. Vừa xoa đầu cô vừa nói, thanh âm lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
- Tốt nhất em đừng dở trò gì. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi ác. Mẹ nhỏ, lẽ ra em nên nhớ kỹ. Em sẽ không bao giờ đấu lại tôi đâu!
Hắn nói lời này hóa ra không phải chỉ là nói suông. Thì ra là đã có chủ đích sẵn rồi.
Ôn Giai Tuệ như con cá mắc cạn, trước mắt hoàn toàn là một mảng sương mùa dày đặc không tìm ra lối thoát, cuộc sống sau này của cô đã hoàn toàn bị tên ác ma này nắm gọn trong tay. Bị hắn biến thành một người vứt bỏ cả đạo đức, cùng hắn ăn trái cấm!
Thân thể này, trái tim này đã hoàn toàn bị hắn vấy bẩn, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào gột rửa lại được.
Cô cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông trên môi mình, hơi thở trầm ổn phả vào da mặt. Nhưng cô chẳng còn sức lực nào phản kháng nữa rồi....
Cho đến khi hắn dần kết thúc nụ hôn và nói bên tai cô.
- Tối nay đến phòng tôi, cho tôi thấy thành ý của em.
Đây chính là một mệnh lệnh rõ ràng, mệnh lệnh đầu tiên đối với cô khi chính thức biến thành một kẻ vụng trộm đê tiện, hèn hạ.
Viên Trác Việt lại chẳng thèm quan tâm đến những sợ hãi này của cô vì tất cả đều đã diễn ra theo đúng ý muốn của hắn, trò chơi vụng trộm này hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.
...........................
Ôn Giai Tuệ cũng không biết mình đã ra khỏi căn biệt thự đó như thế nào nữa. Cô ngồi bất động rất lâu mà chưa khởi động xe.
Một lúc lâu, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, liền khởi động xe lao vút trên đường lớn.
Cô lái xe đến trước một tiểu khu, những ngôi nhà ở đây đều là thuộc dạng trung lưu, an ninh rất tốt. Hai năm trước khi Viên lão gia giúp mẹ Ôn chữa bệnh, Ôn Giai Tuệ đã mua nhà ở đây cho mẹ. Khi mẹ Ôn biết con gái vì trả ơn người đã cứu mình mà gả vào hào môn, làm vợ lẻ của một người đàn ông đáng tuổi cha thì bà đã khóc ròng mấy ngày. Nhưng vì Ôn Giai Tuệ đã cầu xin bà, kiên quyết sẽ gả cho Viên lão gia như vậy nên bà chỉ có nhắm một mắt mở một mắt mà đồng ý thôi. Khi Viên lão gia mất, mẹ Ôn càng suy sụp hơn, con gái còn trẻ như vậy đã trở thành góa phụ, lại còn là một gia đình theo tục phong kiến như Viên gia thì nửa đời sau cô muốn kết hôn cũng vô cùng khó khăn. Con dại thì cái mang mà, dù rất giận, rất đau lòng nhưng đó cũng là con mình, làm sao bà có thể nói rất là giận chứ?
Mỗi tuần Ôn Giai Tuệ đều về thăm mẹ một ngày, hôm nay không phải cuối tuần nhưng con gái lại về đột ngột như vậy làm mẹ Ôn vừa bất ngờ vừa lo lắng.
- Tuệ Tuệ, có chuyện gì sao? Con khóc ư? Có phải con lại chịu uất ức gì không?
Nhìn thấy con gái vừa vào nhà đã ôm chầm lấy mình, hai mắt còn phiếm hồng, mẹ Ôn sốt ruột vặn hỏi.
Ôn Giai Tuệ cố gắng kìm nén để không bật khóc, đưa tay lau lau khóe mắt, mỉm cười lắc đầu.
- Mẹ, con không sao. Chỉ là con nhớ mẹ, nên mới về thăm mẹ thôi.
Làm sao mẹ Ôn có thể không nhận ra con gái đang có tâm sự chứ, làm lẻ trong một hào môn như vậy, ít nhiều gì cô cũng đã chịu ủy khuất. Nhưng nếu cô không muốn nói thì bà cũng không ép, vừa lau nước mắt cho con, bà vừa mỉm cười. Không hiểu sao bà lại càng đau lòng hơn.