Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 25: Tại sao anh lại cứu tôi?
Giống như con rối bước vào phòng, Ôn Giai Tuệ ngồi bất động trên giường, chiếc áo khoác vẫn nằm trên tay của cô. Cô đã ngồi như vậy không biết qua bao lâu rồi, không vào tắm rửa cũng chẳng thay đồ, giờ phút này cô chỉ muốn biết tình trạng của Viên Trác Nghiên, hắn sẽ không sao chứ?
Dưới cổng hình như có tiếng động cơ xe, Ôn Giai Tuệ kích động đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra kiểm tra. Là xe của Viên Trác Nghiên!
Cô không chần chừ gì nữa, lập tức lao nhanh ra khỏi phòng. Vừa chảy xuống phòng khách thì thấy A Châu đã hộ tống Viên Trác Nghiên về, bên cạnh hắn đương nhiên là Thanh Ngọc, còn có Tần Mộc Du chạy đến hỏi thăm tình hình của con trai.
Ôn Giai Tuệ cũng không để ý nhiều vậy được. Cô chạy đến trước mặt Viên Trác Nghiên, thấy hắn vẫn ổn thì tâm tình gần như được thả lỏng một chút.
- Cậu cả, anh không sao chứ? Vết thương có....
- Tôi không sao. Mẹ nhỏ, vừa rồi bị dọa vẫn chưa sợ à? Còn chạy lung tung?
Ôn Giai Tuệ còn chưa hỏi được hết câu thì đã bị người đàn ông cắt ngang, giọng hắn nghe có một phần không vui nhưng cô lại không biết tại sao.
Tần Mộc Du nhìn thấy con trai vẫn trở về được như vậy cũng đỡ lo lắng hơn rồi. Có điều khi bà nhìn Ôn Giai Tuệ thì cứ như nhìn kẻ thù, nếu không phải Viên Trác Việt vừa rồi nói rõ lí do con trai bà bị thương thì sao bà có thể biết được vì ả đàn bà này mà gặp chuyện chứ. Bà giận đến xanh cả mặt, nghiến chặt răng nói.
- Đúng là thứ xui xẻo mà.
Từ khi cô ta vào Viên gia, chồng bà mất, bây giờ còn hại cả con trai bà bị thương nữa. Bà cũng chẳng muốn nhìn ả đàn bà này thêm, vẫn là quay lại lo cho con trai vẫn hơn.
- Trác Nghiên, con không khó chịu ở đâu nữa chứ?
Có chứ! Chính là khó chịu trong lòng. Giọng Viên Trác Nghiên lành lạnh nói với mẹ mình.
- Mẹ, không có chuyện gì nữa đâu. Con lên phòng nghỉ ngơi trước đây!
Tần Mộc Du nghe vậy liền gật đầu, để con trai lên lầu.
Khi đi ngang qua Ôn Giai Tuệ, hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua một lượt sau đó đi thẳng thẳng, giọng nhàn nhạt gọi A Châu.
- A Châu, cậu lên đây gặp tôi một lát!
A Châu gật đầu chào những người còn lại rồi đi theo sau ông chủ.
Tần Mộc Du đứng lại dặn dò Thanh Ngọc mấy câu rồi cũng về phòng của mình. Trước khi đi không quên lườm nguýt Ôn Giai Tuệ một cái.
Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại hai người phụ nữ.
Thanh Ngọc liếc nhìn Ôn Giai Tuệ, sau đó tiến tới trước mặt cô, giọng điệu cay nghiệt chán ghét.
- Mẹ nhỏ, cô không cần phải thấy áy náy vì hành động hôm nay của Trác Nghiên đâu. Anh ấy cứu cô không có ý nghĩa gì khác cả, dù đó là bất cứ ai thì anh ấy cũng sẽ làm vậy thôi. Cho nên mẹ nhỏ, cô đừng hiểu lầm. Hơn nữa, nếu vừa rồi tôi cũng đứng đó thì cô nghĩ anh ấy vẫn sẽ chọn cứu cô ư?
Sau khi nói xong một mạch, Thanh Ngọc cũng đi thẳng lên lầu. Thật ra khi nói những lời đó, cô thừa biết cô đang tự lừa dối chính mình, vì cô rất rõ từ trước đến giờ nếu Viên Trác Nghiên không giết thì là phúc đức lắm rồi, sao lại có chuyện một lão đại máu lạnh như hắn liều mạng cứu một người chẳng quan trọng chứ? Lần đầu tiên, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông không tim không phổi đó lại bất chấp nguy hiểm bảo vệ một người phụ nữ. Trong mắt hắn còn tràn ngập sự lo lắng khi nhìn người phụ nữ đó. Cô không dám tự tin nếu vừa rồi cô cũng gặp nguy hiểm nguy hiểm thì Viên Trác Nghiên có phải sẽ lựa chọn cứu cô thay vì Ôn Giai Tuệ. Cô thật sự không dám chắc chắn, cũng chẳng dám nghĩ. Có lẽ hắn vẫn sẽ chọn cô ta. Vì ánh mắt đó của hắn chưa từng dành cho ai khác cả.... Nhưng cô không muốn cho Ôn Giai Tuệ được đắc ý nên mới nói những lời này, hòng dập tắt những vọng tưởng của cô ta. Cô càng không muốn để Viên Trác Việt có thêm bất kỳ liên quan gì đến người phụ nữ này nữa.
Những lời vừa rồi của Thanh Ngọc, Ôn Giai Tuệ đều nghe hết không xót một chữ. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm, cô đâu có ý nghĩ tranh giành người đàn ông của cô ta đâu mà phải đề phòng cô đến mức như vậy. Nếu có thể cô thật sự muốn nói hết tất cả với cô ta, để có thể hoàn toàn chấm dứt với người đàn ông đó. Cảm giác vụng trộm với hôn phu của người khác đã bức cô sắp phát điên lên rồi.
..........................
Trong phòng của Viên Trác Nghiên, A Châu đứng đợi phân phó của ông chủ.
Viên Trác Nghiên lấy một điếu xì gà ra châm lửa, hít một hơi từ từ nhả khói qua hơi thở. Đôi mắt ẩn đầy sát khí, dáng vẻ trầm tư nói.
- Chuyện hôm nay khả năng cao không phải tai nạn ngoài ý muốn.
A Châu hơi kinh ngạc, cẩn trọng hỏi lại.
- Boss, ý của anh là có người muốn ám sát anh?
Viên Trác Nghiên nhả một làn khói xì gà ra nữa, lắc lắc đầu có vẻ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
- Tôi chưa chắc chắn mục tiêu hôm nay là tôi hay mẹ nhỏ. Trước tiên cậu cứ điều tra xem rốt cuộc đó là kẻ nào.
A Châu vừa nghe xong lệnh liền gật đầu trả lời, nhưng trong đầu vẫn đang suy ngẫm điều gì đó.
- Vâng thưa boss!
Viên Trác Nghiên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.
- Cậu lui được rồi.
A Châu cúi đầu một cái rồi lui ra.
Người đàn ông vẫn còn đứng bên cạnh cửa sổ. Không biết hắn đang suy tính điều gì nhưng vẻ mặt có phần ngưng trọng. Sau khi tạm gạt những suy nghĩ hiện giờ trong đầu qua một bên, Viên Trác Nghiên lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn.
........................
Trở về phòng lần nữa, Ôn Giai Tuệ mới đi tắm rửa rồi thay chiếc váy ngủ màu trắng. Nhưng những suy nghĩ trong đầu vẫn chưa thể loại sạch.
Người đã không sao rồi, lẽ ra Ôn Giai Tuệ đã có thể yên tâm rồi chứ? Nhưng sao vừa về đến phòng thì cô vẫn có cảm giác bất an như vậy?
Tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại đúng lúc vang lên đã cắt ngang mọi suy nghĩ của cô.
Ôn Giai Tuệ cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Viên Trác Nghiên "Qua đây!"
Chỉ hai từ nhưng lại mang tính mệnh lệnh không thể kháng cự. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Viên Trác Nghiên ra lệnh cho Ôn Giai Tuệ mà cô lại đi nhanh như vậy, là vì cô đang lo cho hắn đây sao?
Đến trước cửa phòng của người đàn ông. Cũng như tối qua, cửa phòng đã mở sẵn đợi cô.
Rầm!
Ôn Giai Tuệ vừa bước vào trong cánh cửa phía sau cũng tự động đóng lại. Đập vào mắt cô đầu tiên chính là người đàn ông còn đang bị thương lại đứng đó hút thuốc!
- Cậu cả, anh không biết quý trọng sức khỏe à? Bị thương vậy rồi còn hút thuốc?
Cô đi tới giật lấy điếu xì gà trong tay hắn ném thẳng vào gạt tàn, bất mãn phản đối.
Viên Trác Nghiên bị hành động này của cô làm cho nhất thời kinh ngạc. Nhưng hắn không ngờ dáng vẻ giận dữ này lại đáng yêu đến như vậy, giống như một người vợ đang trách móc chồng vậy. Khóe môi chợt giương nhẹ, hắn không nhịn được mà kéo cô vào trong ngực ôm chặt, tựa đầu vào vai cô hít hà mùi hương dịu nhẹ chỉ thuộc về một mình cô, thanh âm trầm ấm thì thì thầm bên tai.
- Em đang quan tâm tôi sao?
Ôn Giai Tuệ có chút mất tự nhiên khi hắn lại đột ngột hỏi như vậy, cô có chút lúng túng nên cách trả lời giống như đang cố tình miễn cưỡng vậy.
- Dù sao anh cũng vì tôi mà bị thương. Nếu anh chết không phải cả Viên gia đều xem tôi là tội nhân sao?
Cô gái này, miệng lưỡi luôn cứng rắn vậy sao? Viên Trác Nghiên không khỏi cười khổ trong lòng, đem cô xoay lại đối diện với mình, khuôn mặt hắn lộ vẻ lưu manh nguy hiểm.
- Nếu em biết vậy rồi còn đứng đó làm gì?
Hắn nói vậy, Ôn Giai Tuệ nhất thời chưa hiểu ra hàm nghĩa trong đó. Hơi ngơ ngác hỏi lại.
- Ý gì chứ? Anh muốn tôi làm gì nữa? Cậu cả, không lẽ anh bị thương vậy rồi vẫn còn tâm tư nghĩa đến chuyện đó ư?
Viên Trác Nghiên không khỏi bị cô chọc cười. Gì đây chứ? Ai mới là người đang nghĩ đến chuyện kia? Hắn còn chưa nhắc nhưng cô lại tự nói, đây có được gọi là suy bụng ta ra bụng người không đây?
- Mẹ nhỏ, chẳng lẽ em đang muốn ư?
Ôn Giai Tuệ há hốc mồm nhìn hắn, hai gò má trong phút chốc trở nên đỏ ửng, chính là vừa thẹn vừa giận.
- Anh điên sao? Có mà anh muốn thì có!
Ý cười trên môi của Viên Trác Nghiên càng sâu hơn, thả tay ra khỏi người cô và làm động tác dang hai tay hai bên.
- Tôi muốn em tắm cho tôi.
Hả? Gì vậy? Hắn đang bảo cô tắm cho hắn ư?
Thấy Ôn Giai Tuệ vẫn còn đứng ngây ngốc chưa kịp phản ứng gì, Viên Trác Nghiên tốt bụng nhắc lại lần nữa.
- Tay tôi bị thương vì em, em tắm cho tôi cũng là điều hiển nhiên mà.
Hắn nói không sai, hắn vì cô mà bị thương như vậy thì cô cũng nên có trách nhiệm với hắn. Bấm bụng nhẫn nhịn, Ôn Giai Tuệ cũng phải đi tới gần, giúp hắn cởi áo ra trước. Lồng ngực săn chắc màu đồng như bức tường dày đập thẳng vào mắt cô, sau đó là cánh tay bị thương đang quấn một lớp vải. Cô vô cùng cẩn thận như sợ sẽ đụng phải vết thương.
Nửa thân trên của người đàn ông đã trần truồng trước mắt Ôn Giai Tuệ, cô lại nhìn những vết sẹo trên khắp người hắn, mặc dù đã từng nhìn thấy trước đó nhưng hôm nay hắn bị thương như vậy không thể tránh được cô lại chú ý đến những vết sẹo đã cũ kia. Chẳng lẽ hắn thường xuyên bị thương vậy ư? Nhưng một người bình thường thì làm sao có những vết sẹo như vậy, giống như mỗi ngày đều bị thương vậy. Cô có một suy đoán, chẳng lẽ hắn còn một thân phận khác ư? Có thể là gì nhỉ? Diễn viên đóng thế? Không thể nào, hắn đường đường là đại thiếu gia của một gia tộc lớn đâu cần làm một việc nguy hiểm như vậy! Chẳng lẽ là lính đặc chủng? Không đâu, nhân cách của hắn sao có thể là người trong quân ngũ được chứ!
Cô lại không khỏi liếc nhìn xuống hình xăm trên bụng hắn, cả người chỉ có mỗi một hình xăm nên khả năng cao đây là một dạng ký hiệu. Hôn thê của hắn là tiểu thư của gia tộc sát thủ lớn nhất Las Vegas. Chẳng lẽ, thật sự giống như bà hai từng nghi ngờ? Hắn là....mafia????
Nghĩ vậy, cô không khỏi giật mình, nếu hắn thật sự là mafia còn cả thân phận cậu cả nhà họ Viên, không phải hắn có thể một tay che trời sao?
- Nhìn đủ chưa?
Thấy người phụ nữ cứ chìm chằm chằm cơ thể mình mà không có động tác nào khác, Viên Trác Nghiên vừa hứng thú vừa khó hiểu, cất giọng gọi cô.
Vì một câu của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ mới hoàn hồn lại, lúng túng nhìn hắn.
- Tôi, tôi, còn phải cởi tiếp sao?
Viên Trác Nghiên nhìn theo động tác của cô nhìn xuống thì đúng ngay khóa quần của mình. Hắn bật cười trong cổ họng, thờ ơ đáp.
- Đương nhiên. Em không cởi chẳng lẽ để tôi tự cởi?
Hắn vừa nói vừa giơ cánh tay bị tới trước mặt cô, còn cố tình nói thêm.
- Mẹ nhỏ, cũng đâu phải lần chúng ta chưa từng thân mật chứ? Em còn gì phải ngại nữa sao?
Ôn Giai Tuệ nghe hắn hỏi vậy thì không khỏi mắng thầm trong lòng. Mặc dù đã từng thân mật nhưng như này cô phải mở mắt nhìn thân thể trần truồng của người đàn ông từ đầu đến cuối còn xấu hổ bợn cả lúc ân ái trên giương nữa, chí ít lúc đó cô còn có thể giấu mặt vào trong chăn. Nhưng vết thương trên tay hắn như bắt được thóp của cô, đành phải đếm thời gian trôi qua, quỳ trước mặt hắn đưa tay cởi thắt lưng lạnh lẽo.
Tư thế này thật đúng là kích thích thị giác a!
Viên Trác Nghiên đứng trên cao nhìn xuống người con gái đang quỳ dưới hạ thân mình, dục vọng trong người đã rục rịch muốn thức tỉnh. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình ảnh cô đang chăm sóc người bạn nhỏ của mình.
- Mẹ nhỏ, có muốn ngậm nó không?
Trời à!
Ôn Giai Tuệ đang xấu hổ đến mức mặt đã đỏ ửng đến cả mang tai rồi mà người đàn ông yêu nghiệt này còn có thể nói những lời tục tĩu này nữa. Cô vừa ngưỡng vừa giận nên hơi cao giọng.
- Anh còn như vậy nữa tôi về phòng đấy.
Đồ cũng đã cởi xong rồi, cô phải sớm đứng lên trước khi tên yêu nghiệt này nổi thú tính.
Viên Trác Nghiên khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu rồi đi thẳng về hướng phòng tắm, vừa đi vừa nói với người phía sau.
- Em còn định đứng đó đến sáng mai sao?
Ôn Giai Tuệ nhanh chóng nhặt quần áo của hắn lên, theo hắn vào trong phòng tắm. Cô ném quần áo vào giỏ đựng bên cạnh, lúc quay lại thì đã thấy người đàn ông ngồi vào trong bồn tắm rồi.
Ôn Giai Tuệ ngồi xuống thành bồn tắm, bắt đầu thoa sữa tắm lên đầu vai hắn....
Sau một trận vật lộn đến nín thở, cuối cùng Ôn Giai Tuệ cũng đã hoàn thành công việc tắm cho đại ân nhân của mình!
Cả quá trình cô đều không dám nhìn thẳng vào mặt của Viên Trác Nghiên nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén sâu hút kia đang nhìn cô không rời. Trong lòng chỉ thầm cầu nguyện nhanh chóng kết thúc việc này nhưng tay lại không thể nào nhanh hơn vì sợ không cẩn thận lại đụng phải thứ không nên đụng.
- Mẹ nhỏ, bộ dạng xấu hổ của em thật sự rất đáng yêu đấy.
Ôn Giai Tuệ đang phải gắng gượng giúp hắn mặc quần áo mà cái miệng của hắn cũng không thể ngậm lại, lâu lâu lại trêu chọc cô vài câu.
- Cậu cả, xong rồi đấy. Bây giờ tôi có thể về phòng chưa?
Đương nhiên là không thể nào có chuyện dễ dàng như vậy rồi. Viên Trác Nghiên đưa tay kéo cô lại, ôm chặt trong ngực.
- Mẹ nhỏ, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu luật sao? Mỗi đêm em đều ở đây ngủ cùng tôi. Em lại muốn chạy sao?
Lực tay của hắn vẫn lớn như vậy, nhất thời Ôn Giai Tuệ đã quên mất là hắn còn đang bị thương. Đúng vậy, cô suýt nữa đã quên mất hiện giờ hai người đang là mối quan hệ gì, cô vẫn là tình nhân vụng trộm của hắn kia mà.
Người đàn ông cắn nhẹ vào vành tai non nớt, hà hơi vào cần cổ trắng ngần.
- Mẹ nhỏ, từ hôm nay đến khi tay tôi khỏi, em đều phải tắm cho tôi, sáng còn phải giúp tôi thay đồ. Đổi lại tôi sẽ tạm tha cho em. Thế nào? Hay em muốn vừa tắm vừa làm?
Gì mà tha chứ? Nghe giống như đang ban phước cho cô vậy, nhưng thật ra dù là tắm cho hắn hay là phải cùng hắn kích tình cả đêm thì cả hai đều không khác gì là mấy cả. Thậm chí việc phải tắm cho hắn như vậy còn khó thở hơn nữa. Sao suy nghĩ này của cô lại giống như muốn "làm" cùng hắn vậy chứ?
Ôn Giai Tuệ vừa suy nghĩ vừa chột dạ, lúng túng trả lời.
- Tôi buồn ngủ rồi.
Nói xong, cô đẩy người đang ôm mình ra mà đi ra khỏi phòng tắm. Nhanh như một con sóc, cô leo lên giường, nằm sát một góc và còn lấy chăn quấn quanh người nữa.
Viên Trác Nghiên không khỏi cười thầm, cô nghĩ chỉ cần làm vậy thì hắn không thể làm gì cô sao? Hắn cũng thẳng bước đến giường, nằm vào vị trí còn trống.
- Mẹ nhỏ, qua đây!
Một câu gọi thật nhẹ nhàng nhưng lại có một uy lực rất lớn khiến người khác không thể không phục tùng. Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn người đàn ông đang hướng tay về phía mình, miễn cưỡng nhích lại gần hắn.
- A!!
Ôn Giai Tuệ chỉ mới di chuyển một chút đã bị kéo mạnh, đầu va vào bức tường thành săn chắc. Rất nhanh cô đã bị ôm trọn trong vòng tay của nam nhân trước mặt. Khi cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của hắn cũng vừa đúng lúc cô nhận ra tim mình lại đập nhanh hơn bình thường. Theo phản xạ, cô lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, cô biết hắn vẫn chưa ngủ, không nhịn được mà hỏi.
- Cậu cả, tại sao anh lại cứu tôi?
Đây là câu hỏi mà cô đã tự hỏi cả tối nay rồi, bây giờ mới đủ dũng khí để hỏi hắn.
Viên Trác Nghiên tự đầu vào đỉnh đầu cô, hai tay ôm cô ép vào ngực mình, giọng điệu trầm ấm đầy từ tính thốt ra từng chữ..
- Không phải em đang là tình nhân của tôi sao? Em chết rồi tôi lại chẳng tìm được ai có thể vụng trộm như vậy đấy.
Câu trả lời của hắn sao lại khiến Ôn Giai Tuệ khó chịu vậy chứ? Nhưng hắn nói vậy không phải là hợp lý nhất rồi ư? Chẳng lẽ cô còn hy vọng một câu trả lời khác? Cô muốn hỏi thử nếu lúc đó là Thanh Ngọc thì liệu hắn còn làm vậy không? Nhưng nghĩ lại thật ấu trĩ....
Thật ra khi đưa ra lí do này, Viên Trác Nghiên cũng không biết đó có thật sự là lí do đúng không nữa. Bản thân hắn hiện giờ còn không tìm được cho mình một câu trả lời chính xác.
Ôn Giai Tuệ đang nằm trong ngực người đàn ông, một lúc im lặng lâu vậy rồi, cô nghĩ rằng hắn đã ngủ nên liền lay lay cánh tay hắn.
- Này, anh đã khóa cửa chưa vậy?
Không thấy người đàn ông trả lời, cô định ngồi dậy tìm điều khiển. Nhưng vừa nhúc nhích đã bị người đàn ông ôm chặt hơn, cánh cửa cũng đã khóa lại, đèn trong ljlngc cũng đã tắt. Thì ra hắn chưa ngủ, cửa cũng khóa rồi nên Ôn Giai Tuệ cũng có thể nằm yên,
Dưới cổng hình như có tiếng động cơ xe, Ôn Giai Tuệ kích động đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra kiểm tra. Là xe của Viên Trác Nghiên!
Cô không chần chừ gì nữa, lập tức lao nhanh ra khỏi phòng. Vừa chảy xuống phòng khách thì thấy A Châu đã hộ tống Viên Trác Nghiên về, bên cạnh hắn đương nhiên là Thanh Ngọc, còn có Tần Mộc Du chạy đến hỏi thăm tình hình của con trai.
Ôn Giai Tuệ cũng không để ý nhiều vậy được. Cô chạy đến trước mặt Viên Trác Nghiên, thấy hắn vẫn ổn thì tâm tình gần như được thả lỏng một chút.
- Cậu cả, anh không sao chứ? Vết thương có....
- Tôi không sao. Mẹ nhỏ, vừa rồi bị dọa vẫn chưa sợ à? Còn chạy lung tung?
Ôn Giai Tuệ còn chưa hỏi được hết câu thì đã bị người đàn ông cắt ngang, giọng hắn nghe có một phần không vui nhưng cô lại không biết tại sao.
Tần Mộc Du nhìn thấy con trai vẫn trở về được như vậy cũng đỡ lo lắng hơn rồi. Có điều khi bà nhìn Ôn Giai Tuệ thì cứ như nhìn kẻ thù, nếu không phải Viên Trác Việt vừa rồi nói rõ lí do con trai bà bị thương thì sao bà có thể biết được vì ả đàn bà này mà gặp chuyện chứ. Bà giận đến xanh cả mặt, nghiến chặt răng nói.
- Đúng là thứ xui xẻo mà.
Từ khi cô ta vào Viên gia, chồng bà mất, bây giờ còn hại cả con trai bà bị thương nữa. Bà cũng chẳng muốn nhìn ả đàn bà này thêm, vẫn là quay lại lo cho con trai vẫn hơn.
- Trác Nghiên, con không khó chịu ở đâu nữa chứ?
Có chứ! Chính là khó chịu trong lòng. Giọng Viên Trác Nghiên lành lạnh nói với mẹ mình.
- Mẹ, không có chuyện gì nữa đâu. Con lên phòng nghỉ ngơi trước đây!
Tần Mộc Du nghe vậy liền gật đầu, để con trai lên lầu.
Khi đi ngang qua Ôn Giai Tuệ, hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua một lượt sau đó đi thẳng thẳng, giọng nhàn nhạt gọi A Châu.
- A Châu, cậu lên đây gặp tôi một lát!
A Châu gật đầu chào những người còn lại rồi đi theo sau ông chủ.
Tần Mộc Du đứng lại dặn dò Thanh Ngọc mấy câu rồi cũng về phòng của mình. Trước khi đi không quên lườm nguýt Ôn Giai Tuệ một cái.
Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại hai người phụ nữ.
Thanh Ngọc liếc nhìn Ôn Giai Tuệ, sau đó tiến tới trước mặt cô, giọng điệu cay nghiệt chán ghét.
- Mẹ nhỏ, cô không cần phải thấy áy náy vì hành động hôm nay của Trác Nghiên đâu. Anh ấy cứu cô không có ý nghĩa gì khác cả, dù đó là bất cứ ai thì anh ấy cũng sẽ làm vậy thôi. Cho nên mẹ nhỏ, cô đừng hiểu lầm. Hơn nữa, nếu vừa rồi tôi cũng đứng đó thì cô nghĩ anh ấy vẫn sẽ chọn cứu cô ư?
Sau khi nói xong một mạch, Thanh Ngọc cũng đi thẳng lên lầu. Thật ra khi nói những lời đó, cô thừa biết cô đang tự lừa dối chính mình, vì cô rất rõ từ trước đến giờ nếu Viên Trác Nghiên không giết thì là phúc đức lắm rồi, sao lại có chuyện một lão đại máu lạnh như hắn liều mạng cứu một người chẳng quan trọng chứ? Lần đầu tiên, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông không tim không phổi đó lại bất chấp nguy hiểm bảo vệ một người phụ nữ. Trong mắt hắn còn tràn ngập sự lo lắng khi nhìn người phụ nữ đó. Cô không dám tự tin nếu vừa rồi cô cũng gặp nguy hiểm nguy hiểm thì Viên Trác Nghiên có phải sẽ lựa chọn cứu cô thay vì Ôn Giai Tuệ. Cô thật sự không dám chắc chắn, cũng chẳng dám nghĩ. Có lẽ hắn vẫn sẽ chọn cô ta. Vì ánh mắt đó của hắn chưa từng dành cho ai khác cả.... Nhưng cô không muốn cho Ôn Giai Tuệ được đắc ý nên mới nói những lời này, hòng dập tắt những vọng tưởng của cô ta. Cô càng không muốn để Viên Trác Việt có thêm bất kỳ liên quan gì đến người phụ nữ này nữa.
Những lời vừa rồi của Thanh Ngọc, Ôn Giai Tuệ đều nghe hết không xót một chữ. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm, cô đâu có ý nghĩ tranh giành người đàn ông của cô ta đâu mà phải đề phòng cô đến mức như vậy. Nếu có thể cô thật sự muốn nói hết tất cả với cô ta, để có thể hoàn toàn chấm dứt với người đàn ông đó. Cảm giác vụng trộm với hôn phu của người khác đã bức cô sắp phát điên lên rồi.
..........................
Trong phòng của Viên Trác Nghiên, A Châu đứng đợi phân phó của ông chủ.
Viên Trác Nghiên lấy một điếu xì gà ra châm lửa, hít một hơi từ từ nhả khói qua hơi thở. Đôi mắt ẩn đầy sát khí, dáng vẻ trầm tư nói.
- Chuyện hôm nay khả năng cao không phải tai nạn ngoài ý muốn.
A Châu hơi kinh ngạc, cẩn trọng hỏi lại.
- Boss, ý của anh là có người muốn ám sát anh?
Viên Trác Nghiên nhả một làn khói xì gà ra nữa, lắc lắc đầu có vẻ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
- Tôi chưa chắc chắn mục tiêu hôm nay là tôi hay mẹ nhỏ. Trước tiên cậu cứ điều tra xem rốt cuộc đó là kẻ nào.
A Châu vừa nghe xong lệnh liền gật đầu trả lời, nhưng trong đầu vẫn đang suy ngẫm điều gì đó.
- Vâng thưa boss!
Viên Trác Nghiên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.
- Cậu lui được rồi.
A Châu cúi đầu một cái rồi lui ra.
Người đàn ông vẫn còn đứng bên cạnh cửa sổ. Không biết hắn đang suy tính điều gì nhưng vẻ mặt có phần ngưng trọng. Sau khi tạm gạt những suy nghĩ hiện giờ trong đầu qua một bên, Viên Trác Nghiên lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn.
........................
Trở về phòng lần nữa, Ôn Giai Tuệ mới đi tắm rửa rồi thay chiếc váy ngủ màu trắng. Nhưng những suy nghĩ trong đầu vẫn chưa thể loại sạch.
Người đã không sao rồi, lẽ ra Ôn Giai Tuệ đã có thể yên tâm rồi chứ? Nhưng sao vừa về đến phòng thì cô vẫn có cảm giác bất an như vậy?
Tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại đúng lúc vang lên đã cắt ngang mọi suy nghĩ của cô.
Ôn Giai Tuệ cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Viên Trác Nghiên "Qua đây!"
Chỉ hai từ nhưng lại mang tính mệnh lệnh không thể kháng cự. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Viên Trác Nghiên ra lệnh cho Ôn Giai Tuệ mà cô lại đi nhanh như vậy, là vì cô đang lo cho hắn đây sao?
Đến trước cửa phòng của người đàn ông. Cũng như tối qua, cửa phòng đã mở sẵn đợi cô.
Rầm!
Ôn Giai Tuệ vừa bước vào trong cánh cửa phía sau cũng tự động đóng lại. Đập vào mắt cô đầu tiên chính là người đàn ông còn đang bị thương lại đứng đó hút thuốc!
- Cậu cả, anh không biết quý trọng sức khỏe à? Bị thương vậy rồi còn hút thuốc?
Cô đi tới giật lấy điếu xì gà trong tay hắn ném thẳng vào gạt tàn, bất mãn phản đối.
Viên Trác Nghiên bị hành động này của cô làm cho nhất thời kinh ngạc. Nhưng hắn không ngờ dáng vẻ giận dữ này lại đáng yêu đến như vậy, giống như một người vợ đang trách móc chồng vậy. Khóe môi chợt giương nhẹ, hắn không nhịn được mà kéo cô vào trong ngực ôm chặt, tựa đầu vào vai cô hít hà mùi hương dịu nhẹ chỉ thuộc về một mình cô, thanh âm trầm ấm thì thì thầm bên tai.
- Em đang quan tâm tôi sao?
Ôn Giai Tuệ có chút mất tự nhiên khi hắn lại đột ngột hỏi như vậy, cô có chút lúng túng nên cách trả lời giống như đang cố tình miễn cưỡng vậy.
- Dù sao anh cũng vì tôi mà bị thương. Nếu anh chết không phải cả Viên gia đều xem tôi là tội nhân sao?
Cô gái này, miệng lưỡi luôn cứng rắn vậy sao? Viên Trác Nghiên không khỏi cười khổ trong lòng, đem cô xoay lại đối diện với mình, khuôn mặt hắn lộ vẻ lưu manh nguy hiểm.
- Nếu em biết vậy rồi còn đứng đó làm gì?
Hắn nói vậy, Ôn Giai Tuệ nhất thời chưa hiểu ra hàm nghĩa trong đó. Hơi ngơ ngác hỏi lại.
- Ý gì chứ? Anh muốn tôi làm gì nữa? Cậu cả, không lẽ anh bị thương vậy rồi vẫn còn tâm tư nghĩa đến chuyện đó ư?
Viên Trác Nghiên không khỏi bị cô chọc cười. Gì đây chứ? Ai mới là người đang nghĩ đến chuyện kia? Hắn còn chưa nhắc nhưng cô lại tự nói, đây có được gọi là suy bụng ta ra bụng người không đây?
- Mẹ nhỏ, chẳng lẽ em đang muốn ư?
Ôn Giai Tuệ há hốc mồm nhìn hắn, hai gò má trong phút chốc trở nên đỏ ửng, chính là vừa thẹn vừa giận.
- Anh điên sao? Có mà anh muốn thì có!
Ý cười trên môi của Viên Trác Nghiên càng sâu hơn, thả tay ra khỏi người cô và làm động tác dang hai tay hai bên.
- Tôi muốn em tắm cho tôi.
Hả? Gì vậy? Hắn đang bảo cô tắm cho hắn ư?
Thấy Ôn Giai Tuệ vẫn còn đứng ngây ngốc chưa kịp phản ứng gì, Viên Trác Nghiên tốt bụng nhắc lại lần nữa.
- Tay tôi bị thương vì em, em tắm cho tôi cũng là điều hiển nhiên mà.
Hắn nói không sai, hắn vì cô mà bị thương như vậy thì cô cũng nên có trách nhiệm với hắn. Bấm bụng nhẫn nhịn, Ôn Giai Tuệ cũng phải đi tới gần, giúp hắn cởi áo ra trước. Lồng ngực săn chắc màu đồng như bức tường dày đập thẳng vào mắt cô, sau đó là cánh tay bị thương đang quấn một lớp vải. Cô vô cùng cẩn thận như sợ sẽ đụng phải vết thương.
Nửa thân trên của người đàn ông đã trần truồng trước mắt Ôn Giai Tuệ, cô lại nhìn những vết sẹo trên khắp người hắn, mặc dù đã từng nhìn thấy trước đó nhưng hôm nay hắn bị thương như vậy không thể tránh được cô lại chú ý đến những vết sẹo đã cũ kia. Chẳng lẽ hắn thường xuyên bị thương vậy ư? Nhưng một người bình thường thì làm sao có những vết sẹo như vậy, giống như mỗi ngày đều bị thương vậy. Cô có một suy đoán, chẳng lẽ hắn còn một thân phận khác ư? Có thể là gì nhỉ? Diễn viên đóng thế? Không thể nào, hắn đường đường là đại thiếu gia của một gia tộc lớn đâu cần làm một việc nguy hiểm như vậy! Chẳng lẽ là lính đặc chủng? Không đâu, nhân cách của hắn sao có thể là người trong quân ngũ được chứ!
Cô lại không khỏi liếc nhìn xuống hình xăm trên bụng hắn, cả người chỉ có mỗi một hình xăm nên khả năng cao đây là một dạng ký hiệu. Hôn thê của hắn là tiểu thư của gia tộc sát thủ lớn nhất Las Vegas. Chẳng lẽ, thật sự giống như bà hai từng nghi ngờ? Hắn là....mafia????
Nghĩ vậy, cô không khỏi giật mình, nếu hắn thật sự là mafia còn cả thân phận cậu cả nhà họ Viên, không phải hắn có thể một tay che trời sao?
- Nhìn đủ chưa?
Thấy người phụ nữ cứ chìm chằm chằm cơ thể mình mà không có động tác nào khác, Viên Trác Nghiên vừa hứng thú vừa khó hiểu, cất giọng gọi cô.
Vì một câu của Viên Trác Nghiên, Ôn Giai Tuệ mới hoàn hồn lại, lúng túng nhìn hắn.
- Tôi, tôi, còn phải cởi tiếp sao?
Viên Trác Nghiên nhìn theo động tác của cô nhìn xuống thì đúng ngay khóa quần của mình. Hắn bật cười trong cổ họng, thờ ơ đáp.
- Đương nhiên. Em không cởi chẳng lẽ để tôi tự cởi?
Hắn vừa nói vừa giơ cánh tay bị tới trước mặt cô, còn cố tình nói thêm.
- Mẹ nhỏ, cũng đâu phải lần chúng ta chưa từng thân mật chứ? Em còn gì phải ngại nữa sao?
Ôn Giai Tuệ nghe hắn hỏi vậy thì không khỏi mắng thầm trong lòng. Mặc dù đã từng thân mật nhưng như này cô phải mở mắt nhìn thân thể trần truồng của người đàn ông từ đầu đến cuối còn xấu hổ bợn cả lúc ân ái trên giương nữa, chí ít lúc đó cô còn có thể giấu mặt vào trong chăn. Nhưng vết thương trên tay hắn như bắt được thóp của cô, đành phải đếm thời gian trôi qua, quỳ trước mặt hắn đưa tay cởi thắt lưng lạnh lẽo.
Tư thế này thật đúng là kích thích thị giác a!
Viên Trác Nghiên đứng trên cao nhìn xuống người con gái đang quỳ dưới hạ thân mình, dục vọng trong người đã rục rịch muốn thức tỉnh. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình ảnh cô đang chăm sóc người bạn nhỏ của mình.
- Mẹ nhỏ, có muốn ngậm nó không?
Trời à!
Ôn Giai Tuệ đang xấu hổ đến mức mặt đã đỏ ửng đến cả mang tai rồi mà người đàn ông yêu nghiệt này còn có thể nói những lời tục tĩu này nữa. Cô vừa ngưỡng vừa giận nên hơi cao giọng.
- Anh còn như vậy nữa tôi về phòng đấy.
Đồ cũng đã cởi xong rồi, cô phải sớm đứng lên trước khi tên yêu nghiệt này nổi thú tính.
Viên Trác Nghiên khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu rồi đi thẳng về hướng phòng tắm, vừa đi vừa nói với người phía sau.
- Em còn định đứng đó đến sáng mai sao?
Ôn Giai Tuệ nhanh chóng nhặt quần áo của hắn lên, theo hắn vào trong phòng tắm. Cô ném quần áo vào giỏ đựng bên cạnh, lúc quay lại thì đã thấy người đàn ông ngồi vào trong bồn tắm rồi.
Ôn Giai Tuệ ngồi xuống thành bồn tắm, bắt đầu thoa sữa tắm lên đầu vai hắn....
Sau một trận vật lộn đến nín thở, cuối cùng Ôn Giai Tuệ cũng đã hoàn thành công việc tắm cho đại ân nhân của mình!
Cả quá trình cô đều không dám nhìn thẳng vào mặt của Viên Trác Nghiên nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén sâu hút kia đang nhìn cô không rời. Trong lòng chỉ thầm cầu nguyện nhanh chóng kết thúc việc này nhưng tay lại không thể nào nhanh hơn vì sợ không cẩn thận lại đụng phải thứ không nên đụng.
- Mẹ nhỏ, bộ dạng xấu hổ của em thật sự rất đáng yêu đấy.
Ôn Giai Tuệ đang phải gắng gượng giúp hắn mặc quần áo mà cái miệng của hắn cũng không thể ngậm lại, lâu lâu lại trêu chọc cô vài câu.
- Cậu cả, xong rồi đấy. Bây giờ tôi có thể về phòng chưa?
Đương nhiên là không thể nào có chuyện dễ dàng như vậy rồi. Viên Trác Nghiên đưa tay kéo cô lại, ôm chặt trong ngực.
- Mẹ nhỏ, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu luật sao? Mỗi đêm em đều ở đây ngủ cùng tôi. Em lại muốn chạy sao?
Lực tay của hắn vẫn lớn như vậy, nhất thời Ôn Giai Tuệ đã quên mất là hắn còn đang bị thương. Đúng vậy, cô suýt nữa đã quên mất hiện giờ hai người đang là mối quan hệ gì, cô vẫn là tình nhân vụng trộm của hắn kia mà.
Người đàn ông cắn nhẹ vào vành tai non nớt, hà hơi vào cần cổ trắng ngần.
- Mẹ nhỏ, từ hôm nay đến khi tay tôi khỏi, em đều phải tắm cho tôi, sáng còn phải giúp tôi thay đồ. Đổi lại tôi sẽ tạm tha cho em. Thế nào? Hay em muốn vừa tắm vừa làm?
Gì mà tha chứ? Nghe giống như đang ban phước cho cô vậy, nhưng thật ra dù là tắm cho hắn hay là phải cùng hắn kích tình cả đêm thì cả hai đều không khác gì là mấy cả. Thậm chí việc phải tắm cho hắn như vậy còn khó thở hơn nữa. Sao suy nghĩ này của cô lại giống như muốn "làm" cùng hắn vậy chứ?
Ôn Giai Tuệ vừa suy nghĩ vừa chột dạ, lúng túng trả lời.
- Tôi buồn ngủ rồi.
Nói xong, cô đẩy người đang ôm mình ra mà đi ra khỏi phòng tắm. Nhanh như một con sóc, cô leo lên giường, nằm sát một góc và còn lấy chăn quấn quanh người nữa.
Viên Trác Nghiên không khỏi cười thầm, cô nghĩ chỉ cần làm vậy thì hắn không thể làm gì cô sao? Hắn cũng thẳng bước đến giường, nằm vào vị trí còn trống.
- Mẹ nhỏ, qua đây!
Một câu gọi thật nhẹ nhàng nhưng lại có một uy lực rất lớn khiến người khác không thể không phục tùng. Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn người đàn ông đang hướng tay về phía mình, miễn cưỡng nhích lại gần hắn.
- A!!
Ôn Giai Tuệ chỉ mới di chuyển một chút đã bị kéo mạnh, đầu va vào bức tường thành săn chắc. Rất nhanh cô đã bị ôm trọn trong vòng tay của nam nhân trước mặt. Khi cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của hắn cũng vừa đúng lúc cô nhận ra tim mình lại đập nhanh hơn bình thường. Theo phản xạ, cô lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, cô biết hắn vẫn chưa ngủ, không nhịn được mà hỏi.
- Cậu cả, tại sao anh lại cứu tôi?
Đây là câu hỏi mà cô đã tự hỏi cả tối nay rồi, bây giờ mới đủ dũng khí để hỏi hắn.
Viên Trác Nghiên tự đầu vào đỉnh đầu cô, hai tay ôm cô ép vào ngực mình, giọng điệu trầm ấm đầy từ tính thốt ra từng chữ..
- Không phải em đang là tình nhân của tôi sao? Em chết rồi tôi lại chẳng tìm được ai có thể vụng trộm như vậy đấy.
Câu trả lời của hắn sao lại khiến Ôn Giai Tuệ khó chịu vậy chứ? Nhưng hắn nói vậy không phải là hợp lý nhất rồi ư? Chẳng lẽ cô còn hy vọng một câu trả lời khác? Cô muốn hỏi thử nếu lúc đó là Thanh Ngọc thì liệu hắn còn làm vậy không? Nhưng nghĩ lại thật ấu trĩ....
Thật ra khi đưa ra lí do này, Viên Trác Nghiên cũng không biết đó có thật sự là lí do đúng không nữa. Bản thân hắn hiện giờ còn không tìm được cho mình một câu trả lời chính xác.
Ôn Giai Tuệ đang nằm trong ngực người đàn ông, một lúc im lặng lâu vậy rồi, cô nghĩ rằng hắn đã ngủ nên liền lay lay cánh tay hắn.
- Này, anh đã khóa cửa chưa vậy?
Không thấy người đàn ông trả lời, cô định ngồi dậy tìm điều khiển. Nhưng vừa nhúc nhích đã bị người đàn ông ôm chặt hơn, cánh cửa cũng đã khóa lại, đèn trong ljlngc cũng đã tắt. Thì ra hắn chưa ngủ, cửa cũng khóa rồi nên Ôn Giai Tuệ cũng có thể nằm yên,