Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 29: Đứa bé này, tôi không cần!
Viên Trác Nghiên nhìn bia mộ của cô gái nhỏ không rời mắt.
Đương nhiên hắn yêu Tiểu Xướng rồi! Sẽ không có ai có thể thay đổi được vị trí của cô trong lòng hắn. Ôn Giai Tuệ lại càng không!
"Tiểu Xướng, từ hôm nay anh sẽ không quên em thêm một giây phút nào nữa. Anh không nên để những cảm xúc khác lấn áp. Anh chỉ muốn thay em trút giận mà thôi, người anh yêu chỉ có mỗi mình em".
Nhưng sao những lời hắn tự nói với chính mình này lại như đang tự gạt bản thân vậy chứ? Trái tim hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Hay đó chỉ là câu trả lời của lý trí?
Thanh Ngọc không còn lá bài nào để ra nữa, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là cầu nguyện mà thôi. Nếu hôm nay Viên Trác Nghiên thừa nhận tình cảm của mình với Ôn Giai Tuệ thì cô thua thảm hại rồi, đứa bé trong bụng cô ta sẽ được thuận lợi chào đời trong sự bảo vệ của người cha. Nhưng nếu hắn phủ nhận tình cảm đó và vẫn tin rằng bản thân còn yêu Tiểu Xướng thì kế hoạch của cô đã thành công một nửa rồi. Chỉ ngày mai nữa thôi thì tất cả sẽ rõ ràng.
...............................
Ôn Giai Tuệ biết hôm nay Viên Trác Nghiên trở về Thượng Hải, thông qua thư ký mà biết lịch trình hôm nay của hắn.
Đúng giờ tan làm, Ôn Giai Tuệ đã đến thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc, thật may là người đàn ông đó vẫn chưa về.
- Mẹ nhỏ? Không tin được hôm nay em lại chủ động đến tìm tôi đấy.
Thấy con thỏ con của mình đến thẳng phòng làm việc như vậy, trong mắt Viên Trác Nghiên lộ rõ một tia hứng thú. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, trên môi vẫn treo một nụ cười tà mị.
- Tôi ra ngoài mấy ngày hình như em học được cách chống trả rồi nhỉ?
Nghĩ đến những ngày cô từ chối điện thoại của hắn thì hắn càng muốn đem cô ném lên giường ngay.
Ôn Giai Tuệ đứng trước bàn làm việc, đem tờ kết quả siêu âm đã bị nhắm chặt đến nhăn nhúm đặt trước mặt người đàn ông.
Viên Trác Nghiên có chút khó hiểu nhìn cô một lượt, hôm nay cô mặc chiếc váy blazer màu trắng khá thoải mái, trông cô có vẻ gầy hơn lúc hắn đi. Mà hắn đương nhiên chưa biết từ lúc cô nhận được kết quả mình mang thai đã thay đổi cả cách ăn mặc, cũng không còn mang giày cao gót nữa, cô gầy đi nhiều vì không ăn uống được gì cả.
Hắn thua tầm mắt lại, cầm tờ giấy trên bàn lên xem.
Mày kiếm đen rậm trong chốc lát đã nhíu chặt. Cô mang thai? Đây là con của hắn ư?
Ôn Giai Tuệ từ đầu đến cuối vẫn theo dõi biểu cảm của người đàn ông. Hai tay cô nắm chặt để giữ vững bình tĩnh, cảm giác đầu ngón tay đều đã lạnh ngắt vì lo sợ.
Viên Trác Nghiên xem xong kết quả siêu âm chợt nở một nụ cười trào phúng, có vẻ giống như đang xem một bộ truyện tiếu lâm hơn. Ném tờ giấy sang một bên, giọng nói có phần bỡn cợt.
- Em có thai?
Đột nhiên Ôn Giai Tuệ có một cảm giác vô cùng bất an, sau lưng cứ lạnh ngắt. Nhưng cô vẫn phải ép mình bình tĩnh.
- Phải, đứa bé này tôi nhất định sẽ sinh ra. Tôi báo với anh là muốn anh đồng ý giúp tôi. Đứa bé này sau khi sinh ra sẽ là con của anh và Thanh Ngọc. Tôi cam đoan sau này sẽ đứng bên ngoài nhìn nó lớn lên thôi. Chỉ cần anh có thể giúp tôi được an toàn sinh ra nó.
Ý cười trên môi Viên Trác Nghiên càng sâu hơn, hắn đẩy ghế đứng lên, từng bước đến gần cô, thanh âm lạnh lẽo có phần cợt nhả hỏi.
- Mẹ nhỏ, đứa bé này rốt cuộc thì là con hay cháu của tôi đây?
Một câu của hắn thôi đã đủ đánh mạnh vào lòng tự tôn của Ôn Giai Tuệ rồi. Cô ngước đôi mắt hạnh long lanh nhìn người đàn ông trước mặt, thẳng thừng hỏi.
- Anh muốn nói gì?
Viên Trác Nghiên vẫn không rời mắt khỏi gương mặt của cô, đến khi hắn nhìn xuống chiếc bụng còn phẳng lì kia, phong thái vô cùng nhàn nhã ung dung như đang nói chuyện của người khác vậy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
- Phá đi!
Bùm!
Ôn Giai Tuệ lại hứng chịu thêm một lần chấn động nữa. Cô giống như bị điểm phải tử huyệt, khó khăn mở miệng xác nhận lại lời vừa rồi mình nghe có đúng hay không.
- Anh, anh vừa nói gì?
Viên Trác Nghiên nghĩ cô vẫn chưa nghe rõ, còn tốt bụng nhắc lại lần nữa..
- Tôi nói em phá đi!
Lần này thì Ôn Giai Tuệ hoàn toàn nghe rõ rồi. Có lẽ là bản năng của người mẹ, khi nghe hắn nói phá bỏ đứa bé trong bụng mình, cô kích động hét lớn.
- Anh điên rồi sao? Nó cũng là con của anh đấy!
Nước mắt cũng dọc theo hai bên má mà lăn dài. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt hắn khóc không phải vì đau đớn về thể xác. Có lẽ cô đang khóc cho những uất hận mà mình đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, khóc cho đứa con còn chưa kịp thành hình đã bị chính người cha phũ bỏ.
Nhưng Viên Trác Nghiên làm sao để những lời của vào tai chứ? Hắn vươn tay kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, mặc kệ cô ra sức giãy giụa vẫn đem cô ép vào bàn phía sau. Một tay bóp chặt eo của cô, tay kia giữ cái cằm nhỏ.
- Con của tôi? Tôi đâu cần. Mẹ nhỏ, em đừng quên chỉ cần tôi muốn thì rất nhiều phụ nữ sẵn sàng sinh con cho tôi. Nhưng còn em....
Bụng bị một tay hắn hung hăng bóp chặt nên Ôn Giai Tuệ vô cùng sợ hãi, cô sợ hắn sẽ làm tổn thương đến hạt đậu nhỏ nên dùng hết sức kéo tay hắn ra nhưng sức lực hai người quá chênh lệch, cô không tài nào di chuyển nổi tay của hắn.
Ôn Giai Tuệ căm phẫn nhìn hắn qua màng nước mỏng, nước mắt lại đua nhau rơi đầy mặt.
Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng thả tay ra khỏi cằm của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má giúp cô.
- Thân thể này là để cho tôi chơi đùa, không phải để sinh con cho tôi. Em giữ lại cái thai này thì làm sao có thể để cho tôi phát tiết đây?
Ôn Giai Tuệ chưa từng khóc nhiều như vậy, cô vừa hét vừa vung tay lên.
- Anh là tên khốn! Nó cũng là con của anh mà, nếu anh không cần nó thì để tôi nuôi. Anh lấy quyền gì mà giết nó hả????
Bàn tay vừa định giáng xuống đã bị người đàn ông giữ chặt, cô đau đớn gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt rơi còn nhiều hơn mưa.
Cô đã nghĩ đủ cách để bảo vệ được đứa bé, thậm chí là vứt bỏ lòng tự tôn của mình đi cầu xin người phụ nữ khác nuôi con của mình!!! Cô đã làm tất cả những gì mình có thể làm để có thể an toàn sinh ra đứa bé.
Vậy mà, vậy mà tên đàn ông khốn này. Hắn có thể nhẫn tâm vứt bỏ giọt máu của mình. Đối với hắn đứa bé này chỉ là cấu tạo sinh học của những lần hoan ái thôi sao? Hắn không xem nó là con của mình, thậm chí không xem nó là một sinh mạng....cho nên, cho nên mới có thể dễ dàng nói cô phá là phá!!!!
- Viên Trác Nghiên, đồ cầm thú! Anh không có quyền ép tôi bỏ đứa bé này!!!
Suỵt!
Đối diện với dáng vẻ kích động đến mất cả lý trí của cô mà Viên Trác Nghiên vẫn bình thản đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.
- Mẹ nhỏ, yên nào! Tôi không có quyền giết nó, vậy em có quyền sinh nó sao? Em đừng quên mình vẫn còn là tình nhân của tôi, đã là đồ chơi thì em nên nhớ phải hầu giường tôi chứ không phải vác cái bụng to kia.
Ôn Giai Tuệ cắn chặt môi đến bật máu, không thể nào ngừng khóc.
- Anh câm miệng cho tôi! Viên Trác Nghiên, đứa bé này kể từ giờ sẽ không liên quan đến anh nữa. Tôi sẽ sinh nó ra, không liên quan gì đến Viên gia các người nữa!!!
Cô là mẹ của đứa bé sao lại không thể sinh ra nó chứ? Sao hắn có thể thốt ra được những lời đó...? Hắn không phải người! Tại sao một người có thể vứt bỏ cốt nhục của mình dễ như vứt một túi rác vậy chứ?
Đau, cô thật sự đau đến không thở nổi. Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa!
Hào quang? Trả ơn? Lời hứa? Tất cả đều không cần nữa! Cô chỉ cần đứa con này thôi.
Dùng hết sức cắn mạnh vào tay của tên ác ma đang kìm hãm mình, nhân lúc hắn đang để lộ sơ hở, cô đẩy hắn sang một bên rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Viên Trác Nghiên nhìn vết cắn trên mu bàn tay, ánh mắt đầy nham hiểm nhìn theo thân ảnh nhỏ bé đang chạy bên ngoài hành lang, nở một nụ cười tàn ác.
...........................
Viên gia.
Sau khi từ Viên Thành đi ra, không biết qua bao lâu Ôn Giai Tuệ mới về đến Viên gia.
Cô về là để dọn ra khỏi đây nhưng vừa vào đến phòng khách thì đã nhìn thấy cả Viên gia đang ngồi đầy đủ trên sofa.
Cô cúi đầu chào một cái nhưng có vẻ như sắc mặt bọn họ đầy sát khí, một cỗi cảm giác bất an đang dần sinh ra trong lòng cô. Cô định đi lên lầu thì một giọng nghiêm khắc có phần giận dữ hét lên.
- Đứng lại đó!
Bước chân của Ôn Giai Tuệ đành phải dừng lại, giọng cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại Tần Mộc Du.
- Chị cả, có chuyện gì chỉ giáo sao?
Tần Mộc Du từ nãy đến giờ chỉ ngồi im lặng bây giờ là người đầu tiên hỏi thẳng sự tình. Bà đưa điện thoại đã mở sẵn cho Ôn Giai Tuệ
- Giai Tuệ, cô giải thích thế nào về chuyện này đây?
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ tràn ngập đề phòng và lo lắng, nhìn một lượt cả phòng khách, chú ý nhất chính là vẻ mặt cười cợt của Thanh Ngọc rồi dừng một lúc trên mặt người đàn ông tàn nhẫn kia, hắn vẫn ung dung ngồi bắt chéo chân như đang đợi xem kịch vui. Sau đó cô mới cầm chiếc điện thoại trên tay lên xem.
Suýt nữa cô đã giật mình đến mức đánh rơi cái điện thoại rồi.
Làm sao có thể! Tờ kết quả siêu âm của cô sao lại bị chụp lại ở đây?
Cô lại nhìn qua vẻ mặt đắc ý của Thanh Ngọc lần nữa. Là cô ta! Lúc cô đưa tờ kết quả cho cô ta xem là cô ta đã lén chụp lại!
Đây là sao chứ? Không phải cô ta đã đồng ý giúp cô rồi sao?
Cô thua tầm mắt về, nắm chặt chiếc điện thoại, hít thở một hơi thật sâu.
Cho dù chuyện này đã bị lộ rồi cũng chẳng còn quan trọng nữa, cô sẽ đem hạt đậu nhỏ rời khỏi Viên gia, cũng không cần bọn họ có chấp nhận đứa bé không.
Tần Mộc Du không thấy cô trả lời nên lần này hỏi rõ ràng hơn.
- Giai Tuệ, cô mang thai?
Ôn Giai Tuệ không còn lí do gì để giấu diếm nữa cả, người đàn ông đó đã tàn nhẫn vứt bỏ đứa con của mình thì cô cũng không việc gì phải bám víu cái nhà này nữa.
- Vâng, đúng là tôi đang mang thai.
Tần Mộc Du suýt nữa tụt cả huyết áp, giọng lạnh lẽo đến cực hạn.
- Lão gia mất rồi, trong bụng cô lại lòi ra một cái thai. Ôn Giai Tuệ, cô đúng là xem thường gia quy của Viên gia rồi.
Viên gia là một dòng dõi lớn theo truyền thống và tục lệ phong kiến. Phụ nữ Viên gia phải thủ tiết thờ chồng đã chết ba năm mới được tái giá. Nếu người phụ nữ nào dám vụng trộm bên ngoài và để mang thai thì chiếu theo gia quy sẽ đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi cửa.
Đương nhiên Ôn Giai Tuệ biết rõ điều này, nhưng cô đã quyết định rời khỏi Viên gia thì sẽ không thể khuất phục trước bọn họ nữa. Ánh mắt cô quật cường hơn bao giờ hết, giọng nói không chút sợ sệt.
- Phu nhân, đứa bé là con của tôi, nó không có liên quan gì đến Viên gia các người cả. Và cả tôi, từ nay về sau tôi và Viên gia cũng không còn liên quan. Không phải theo gia quy của các người thì sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà sao? Tốt, không cần đuổi. Tôi tự đi!
Viên Trác Nghiên ngồi bên đó nghe được câu cô muốn rời khỏi đây thì ánh mắt lập tức chuyển sang hung ác, không nhanh không chậm cất lời.
- Mẹ nhỏ, Viên gia không phải nơi em muốn vào là vào, muốn đi là đi. Muốn đi? E là không dễ vậy đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn sang tên lòng lang dạ sói kia, cô hận chỉ muốn moi tim hắn ra để xem tim hắn có màu gì mà có thể máu lạnh đến mức này. Cô nắm chặt tay để giữ vững bình tĩnh, đối diện với Tần Mộc Du.
- Phu nhân, chẳng lẽ còn vấn đề gì mà tôi không thể đi sao?
Tần Mộc Du giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lúc xanh lúc trắng, cao giọng hỏi.
- Cô vụng trộm trong Viên gia mà còn dám nghĩ đến chuyện dễ dàng rời đi sao? Nói mau, tên đó là ai? Người đàn ông vụng trộm với cô là ai?
Ôn Giai Tuệ cảm giác tim mình không còn nhịp đập nữa, cô nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung bên kia, lại nhìn Tần Mộc Du, kiên cường đáp lại.
- Chuyện này là chuyện của tôi, không việc gì phải báo với các người cả.
Chát!
Một bạt tai giáng thật mạnh xuống mặt của Ôn Giai Tuệ, Tần Mộc Du giận đến mặt mũi méo mó.
- Còn dám cứng miệng sao?
Mẹ con Mục Lan Nhi vô cùng hả hê ngồi xem một màn kịch vui, nếu hôm nay đuổi được cái gai này ra khỏi Viên gia thì bà coi như đã loại được một đối thủ rồi.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên vẫn điềm nhiên như cũ, chẳng có biểu hiện gì đặc biệt khi nhìn một màn trước mắt.
Thanh Ngọc càng lúc càng đắc ý trong lòng.
Sau cái tát đó, Tần Mộc Du ra lệnh với mấy cảnh vệ.
- Lôi nó vào!
Lệnh vừa hạ xuống, không đầy năm giây sau, hai tên cảnh vệ cao to lực lượng ghì chặt hai tay A Phong, lôi cậu ta vào rồi thuận chân đá cho cậu ta quỳ gối xuống.
Tất cả bọn họ đều bình thản, có vẻ như đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi. Nhưng Ôn Giai Tuệ lại không như vậy, cô bất mãn nhìn Tần Mộc Du, có chút kích động.
- Bà định làm gì? Sao lại bắt A Phong chứ? Cậu ấy không liên quan gì đến chuyện này cả, phu nhân, bà đừng quá đáng nữa!
Tần Mộc Du hừ lạnh một tiếng, giọng càng lúc càng lạnh.
- Không liên quan? Nó đi theo cô thì đương nhiên sẽ biết người đàn ông vụng trộm với cô là ai.
Nói đoạn, bà dừng lại một lúc rồi hướng về phía A Phong hỏi.
- Nói mau, người đàn ông đó là ai?
A Phong bị đè chặt quỳ hai gối trước mặt Tần Mộc Du nhưng vẫn kiên quyết lắc lắc đầu.
- Tôi không biết, tôi chỉ biết phu nhân bị ép thôi! Bà cả, cầu xin bà hãy tha cho phu nhân và đứa bé, tôi xin bà đấy!
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ đã cay cay, cô tức giận lớn tiếng.
- Phu nhân, chuyện này không liên quan gì đến A Phong. Bà mau thả cậu ấy ra đi. Chuyện này là chuyện của tôi với các người, đừng lôi người không liên quan vào.
Viên Trác Nghiên nhìn một màn bảo vệ lẫn nhau giữa bọn họ, đúng là chói mắt vô cùng, liền cất giọng nhàn nhạt châm biếm.
- Thật là cảm động nha! Bảo vệ nhau như vậy thật nhìn không ra các người chỉ là chủ tớ đấy.
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn tên ác nhân đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa, cố nén nước mắt không chảy xuống. Cô vẫn kiên cường nhìn thẳng vào Tần Mộc Du, nói từng chữ rõ ràng.
- Tôi nói rồi, muốn đuổi thì cứ đuổi, đừng lôi người không liên quan vào nữa.
Tần Mộc Du cũng không còn kiên nhẫn hỏi tiếp nữa, tức giận nói tiếp.
- Tốt lắm, đều cứng miệng như nhau. Tôi muốn xem các người có thể cứng miệng đến đâu.
Vừa nói xong bà lại tiếp tục ra lệnh cho Vương quản gia.
- Đem gia pháp ra đây!
Vương quản nghe vậy có chút do dự nhưng Mục Lan Nhi bên cạnh liền bồi thêm một câu.
- Chẳng lẽ để tôi đi lấy?
Vương quản chỉ còn có thể làm theo lệnh.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy vẫn không chút sợ hãi đứng vững tại chỗ, bàn tay theo bản năng che chắn trước bụng.
Nhưng A Phong lại bắt đầu kích động, muốn vùng dậy nhưng đã bị đè quá chặt.
- Bà cả, bà không thể đánh phu nhân được.
Cậu ta còn đang van nài thì Vương quản gia đã đem gia pháp đặt vào tay của Tần Mộc Du.
Chỉ nghe bà ta hét một tiếng.
- Quỳ xuống.
Bàn tay Ôn Giai Tuệ vẫn giữ chặt trên bụng, do dự một lúc rồi định quỳ xuống.
- Đừng mà!!! Là tôi, bà cả, bà đừng ép phu nhân nữa, người đàn ông đó là tôi!
A Phong dùng toàn sức lực muốn vùng dậy, đau đớn gào thét van xin. Cậu biết rõ mình đang nhận tội thay cho người khác nhưng để bảo vệ người cậu yêu thì như vậy cũng đáng.
Nghe lời "thừa nhận" của A Phong, cả phòng khách đều chấn động. Những người không biết gì về mối quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên thì đều kinh ngạc. Nhưng Thanh Ngọc đã biết rõ nên không khỏi cười lạnh. Còn Viên Trác Nghiên càng thêm thấy chướng tai gai mắt, liều mạng đến mức đấy sao? Đúng là si tình đến cảm động à nha!
Ôn Giai Tuệ rốt
Đương nhiên hắn yêu Tiểu Xướng rồi! Sẽ không có ai có thể thay đổi được vị trí của cô trong lòng hắn. Ôn Giai Tuệ lại càng không!
"Tiểu Xướng, từ hôm nay anh sẽ không quên em thêm một giây phút nào nữa. Anh không nên để những cảm xúc khác lấn áp. Anh chỉ muốn thay em trút giận mà thôi, người anh yêu chỉ có mỗi mình em".
Nhưng sao những lời hắn tự nói với chính mình này lại như đang tự gạt bản thân vậy chứ? Trái tim hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Hay đó chỉ là câu trả lời của lý trí?
Thanh Ngọc không còn lá bài nào để ra nữa, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là cầu nguyện mà thôi. Nếu hôm nay Viên Trác Nghiên thừa nhận tình cảm của mình với Ôn Giai Tuệ thì cô thua thảm hại rồi, đứa bé trong bụng cô ta sẽ được thuận lợi chào đời trong sự bảo vệ của người cha. Nhưng nếu hắn phủ nhận tình cảm đó và vẫn tin rằng bản thân còn yêu Tiểu Xướng thì kế hoạch của cô đã thành công một nửa rồi. Chỉ ngày mai nữa thôi thì tất cả sẽ rõ ràng.
...............................
Ôn Giai Tuệ biết hôm nay Viên Trác Nghiên trở về Thượng Hải, thông qua thư ký mà biết lịch trình hôm nay của hắn.
Đúng giờ tan làm, Ôn Giai Tuệ đã đến thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc, thật may là người đàn ông đó vẫn chưa về.
- Mẹ nhỏ? Không tin được hôm nay em lại chủ động đến tìm tôi đấy.
Thấy con thỏ con của mình đến thẳng phòng làm việc như vậy, trong mắt Viên Trác Nghiên lộ rõ một tia hứng thú. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, trên môi vẫn treo một nụ cười tà mị.
- Tôi ra ngoài mấy ngày hình như em học được cách chống trả rồi nhỉ?
Nghĩ đến những ngày cô từ chối điện thoại của hắn thì hắn càng muốn đem cô ném lên giường ngay.
Ôn Giai Tuệ đứng trước bàn làm việc, đem tờ kết quả siêu âm đã bị nhắm chặt đến nhăn nhúm đặt trước mặt người đàn ông.
Viên Trác Nghiên có chút khó hiểu nhìn cô một lượt, hôm nay cô mặc chiếc váy blazer màu trắng khá thoải mái, trông cô có vẻ gầy hơn lúc hắn đi. Mà hắn đương nhiên chưa biết từ lúc cô nhận được kết quả mình mang thai đã thay đổi cả cách ăn mặc, cũng không còn mang giày cao gót nữa, cô gầy đi nhiều vì không ăn uống được gì cả.
Hắn thua tầm mắt lại, cầm tờ giấy trên bàn lên xem.
Mày kiếm đen rậm trong chốc lát đã nhíu chặt. Cô mang thai? Đây là con của hắn ư?
Ôn Giai Tuệ từ đầu đến cuối vẫn theo dõi biểu cảm của người đàn ông. Hai tay cô nắm chặt để giữ vững bình tĩnh, cảm giác đầu ngón tay đều đã lạnh ngắt vì lo sợ.
Viên Trác Nghiên xem xong kết quả siêu âm chợt nở một nụ cười trào phúng, có vẻ giống như đang xem một bộ truyện tiếu lâm hơn. Ném tờ giấy sang một bên, giọng nói có phần bỡn cợt.
- Em có thai?
Đột nhiên Ôn Giai Tuệ có một cảm giác vô cùng bất an, sau lưng cứ lạnh ngắt. Nhưng cô vẫn phải ép mình bình tĩnh.
- Phải, đứa bé này tôi nhất định sẽ sinh ra. Tôi báo với anh là muốn anh đồng ý giúp tôi. Đứa bé này sau khi sinh ra sẽ là con của anh và Thanh Ngọc. Tôi cam đoan sau này sẽ đứng bên ngoài nhìn nó lớn lên thôi. Chỉ cần anh có thể giúp tôi được an toàn sinh ra nó.
Ý cười trên môi Viên Trác Nghiên càng sâu hơn, hắn đẩy ghế đứng lên, từng bước đến gần cô, thanh âm lạnh lẽo có phần cợt nhả hỏi.
- Mẹ nhỏ, đứa bé này rốt cuộc thì là con hay cháu của tôi đây?
Một câu của hắn thôi đã đủ đánh mạnh vào lòng tự tôn của Ôn Giai Tuệ rồi. Cô ngước đôi mắt hạnh long lanh nhìn người đàn ông trước mặt, thẳng thừng hỏi.
- Anh muốn nói gì?
Viên Trác Nghiên vẫn không rời mắt khỏi gương mặt của cô, đến khi hắn nhìn xuống chiếc bụng còn phẳng lì kia, phong thái vô cùng nhàn nhã ung dung như đang nói chuyện của người khác vậy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
- Phá đi!
Bùm!
Ôn Giai Tuệ lại hứng chịu thêm một lần chấn động nữa. Cô giống như bị điểm phải tử huyệt, khó khăn mở miệng xác nhận lại lời vừa rồi mình nghe có đúng hay không.
- Anh, anh vừa nói gì?
Viên Trác Nghiên nghĩ cô vẫn chưa nghe rõ, còn tốt bụng nhắc lại lần nữa..
- Tôi nói em phá đi!
Lần này thì Ôn Giai Tuệ hoàn toàn nghe rõ rồi. Có lẽ là bản năng của người mẹ, khi nghe hắn nói phá bỏ đứa bé trong bụng mình, cô kích động hét lớn.
- Anh điên rồi sao? Nó cũng là con của anh đấy!
Nước mắt cũng dọc theo hai bên má mà lăn dài. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt hắn khóc không phải vì đau đớn về thể xác. Có lẽ cô đang khóc cho những uất hận mà mình đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, khóc cho đứa con còn chưa kịp thành hình đã bị chính người cha phũ bỏ.
Nhưng Viên Trác Nghiên làm sao để những lời của vào tai chứ? Hắn vươn tay kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, mặc kệ cô ra sức giãy giụa vẫn đem cô ép vào bàn phía sau. Một tay bóp chặt eo của cô, tay kia giữ cái cằm nhỏ.
- Con của tôi? Tôi đâu cần. Mẹ nhỏ, em đừng quên chỉ cần tôi muốn thì rất nhiều phụ nữ sẵn sàng sinh con cho tôi. Nhưng còn em....
Bụng bị một tay hắn hung hăng bóp chặt nên Ôn Giai Tuệ vô cùng sợ hãi, cô sợ hắn sẽ làm tổn thương đến hạt đậu nhỏ nên dùng hết sức kéo tay hắn ra nhưng sức lực hai người quá chênh lệch, cô không tài nào di chuyển nổi tay của hắn.
Ôn Giai Tuệ căm phẫn nhìn hắn qua màng nước mỏng, nước mắt lại đua nhau rơi đầy mặt.
Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng thả tay ra khỏi cằm của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má giúp cô.
- Thân thể này là để cho tôi chơi đùa, không phải để sinh con cho tôi. Em giữ lại cái thai này thì làm sao có thể để cho tôi phát tiết đây?
Ôn Giai Tuệ chưa từng khóc nhiều như vậy, cô vừa hét vừa vung tay lên.
- Anh là tên khốn! Nó cũng là con của anh mà, nếu anh không cần nó thì để tôi nuôi. Anh lấy quyền gì mà giết nó hả????
Bàn tay vừa định giáng xuống đã bị người đàn ông giữ chặt, cô đau đớn gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt rơi còn nhiều hơn mưa.
Cô đã nghĩ đủ cách để bảo vệ được đứa bé, thậm chí là vứt bỏ lòng tự tôn của mình đi cầu xin người phụ nữ khác nuôi con của mình!!! Cô đã làm tất cả những gì mình có thể làm để có thể an toàn sinh ra đứa bé.
Vậy mà, vậy mà tên đàn ông khốn này. Hắn có thể nhẫn tâm vứt bỏ giọt máu của mình. Đối với hắn đứa bé này chỉ là cấu tạo sinh học của những lần hoan ái thôi sao? Hắn không xem nó là con của mình, thậm chí không xem nó là một sinh mạng....cho nên, cho nên mới có thể dễ dàng nói cô phá là phá!!!!
- Viên Trác Nghiên, đồ cầm thú! Anh không có quyền ép tôi bỏ đứa bé này!!!
Suỵt!
Đối diện với dáng vẻ kích động đến mất cả lý trí của cô mà Viên Trác Nghiên vẫn bình thản đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.
- Mẹ nhỏ, yên nào! Tôi không có quyền giết nó, vậy em có quyền sinh nó sao? Em đừng quên mình vẫn còn là tình nhân của tôi, đã là đồ chơi thì em nên nhớ phải hầu giường tôi chứ không phải vác cái bụng to kia.
Ôn Giai Tuệ cắn chặt môi đến bật máu, không thể nào ngừng khóc.
- Anh câm miệng cho tôi! Viên Trác Nghiên, đứa bé này kể từ giờ sẽ không liên quan đến anh nữa. Tôi sẽ sinh nó ra, không liên quan gì đến Viên gia các người nữa!!!
Cô là mẹ của đứa bé sao lại không thể sinh ra nó chứ? Sao hắn có thể thốt ra được những lời đó...? Hắn không phải người! Tại sao một người có thể vứt bỏ cốt nhục của mình dễ như vứt một túi rác vậy chứ?
Đau, cô thật sự đau đến không thở nổi. Cô không muốn tiếp tục ở đây nữa!
Hào quang? Trả ơn? Lời hứa? Tất cả đều không cần nữa! Cô chỉ cần đứa con này thôi.
Dùng hết sức cắn mạnh vào tay của tên ác ma đang kìm hãm mình, nhân lúc hắn đang để lộ sơ hở, cô đẩy hắn sang một bên rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Viên Trác Nghiên nhìn vết cắn trên mu bàn tay, ánh mắt đầy nham hiểm nhìn theo thân ảnh nhỏ bé đang chạy bên ngoài hành lang, nở một nụ cười tàn ác.
...........................
Viên gia.
Sau khi từ Viên Thành đi ra, không biết qua bao lâu Ôn Giai Tuệ mới về đến Viên gia.
Cô về là để dọn ra khỏi đây nhưng vừa vào đến phòng khách thì đã nhìn thấy cả Viên gia đang ngồi đầy đủ trên sofa.
Cô cúi đầu chào một cái nhưng có vẻ như sắc mặt bọn họ đầy sát khí, một cỗi cảm giác bất an đang dần sinh ra trong lòng cô. Cô định đi lên lầu thì một giọng nghiêm khắc có phần giận dữ hét lên.
- Đứng lại đó!
Bước chân của Ôn Giai Tuệ đành phải dừng lại, giọng cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại Tần Mộc Du.
- Chị cả, có chuyện gì chỉ giáo sao?
Tần Mộc Du từ nãy đến giờ chỉ ngồi im lặng bây giờ là người đầu tiên hỏi thẳng sự tình. Bà đưa điện thoại đã mở sẵn cho Ôn Giai Tuệ
- Giai Tuệ, cô giải thích thế nào về chuyện này đây?
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ tràn ngập đề phòng và lo lắng, nhìn một lượt cả phòng khách, chú ý nhất chính là vẻ mặt cười cợt của Thanh Ngọc rồi dừng một lúc trên mặt người đàn ông tàn nhẫn kia, hắn vẫn ung dung ngồi bắt chéo chân như đang đợi xem kịch vui. Sau đó cô mới cầm chiếc điện thoại trên tay lên xem.
Suýt nữa cô đã giật mình đến mức đánh rơi cái điện thoại rồi.
Làm sao có thể! Tờ kết quả siêu âm của cô sao lại bị chụp lại ở đây?
Cô lại nhìn qua vẻ mặt đắc ý của Thanh Ngọc lần nữa. Là cô ta! Lúc cô đưa tờ kết quả cho cô ta xem là cô ta đã lén chụp lại!
Đây là sao chứ? Không phải cô ta đã đồng ý giúp cô rồi sao?
Cô thua tầm mắt về, nắm chặt chiếc điện thoại, hít thở một hơi thật sâu.
Cho dù chuyện này đã bị lộ rồi cũng chẳng còn quan trọng nữa, cô sẽ đem hạt đậu nhỏ rời khỏi Viên gia, cũng không cần bọn họ có chấp nhận đứa bé không.
Tần Mộc Du không thấy cô trả lời nên lần này hỏi rõ ràng hơn.
- Giai Tuệ, cô mang thai?
Ôn Giai Tuệ không còn lí do gì để giấu diếm nữa cả, người đàn ông đó đã tàn nhẫn vứt bỏ đứa con của mình thì cô cũng không việc gì phải bám víu cái nhà này nữa.
- Vâng, đúng là tôi đang mang thai.
Tần Mộc Du suýt nữa tụt cả huyết áp, giọng lạnh lẽo đến cực hạn.
- Lão gia mất rồi, trong bụng cô lại lòi ra một cái thai. Ôn Giai Tuệ, cô đúng là xem thường gia quy của Viên gia rồi.
Viên gia là một dòng dõi lớn theo truyền thống và tục lệ phong kiến. Phụ nữ Viên gia phải thủ tiết thờ chồng đã chết ba năm mới được tái giá. Nếu người phụ nữ nào dám vụng trộm bên ngoài và để mang thai thì chiếu theo gia quy sẽ đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi cửa.
Đương nhiên Ôn Giai Tuệ biết rõ điều này, nhưng cô đã quyết định rời khỏi Viên gia thì sẽ không thể khuất phục trước bọn họ nữa. Ánh mắt cô quật cường hơn bao giờ hết, giọng nói không chút sợ sệt.
- Phu nhân, đứa bé là con của tôi, nó không có liên quan gì đến Viên gia các người cả. Và cả tôi, từ nay về sau tôi và Viên gia cũng không còn liên quan. Không phải theo gia quy của các người thì sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà sao? Tốt, không cần đuổi. Tôi tự đi!
Viên Trác Nghiên ngồi bên đó nghe được câu cô muốn rời khỏi đây thì ánh mắt lập tức chuyển sang hung ác, không nhanh không chậm cất lời.
- Mẹ nhỏ, Viên gia không phải nơi em muốn vào là vào, muốn đi là đi. Muốn đi? E là không dễ vậy đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn sang tên lòng lang dạ sói kia, cô hận chỉ muốn moi tim hắn ra để xem tim hắn có màu gì mà có thể máu lạnh đến mức này. Cô nắm chặt tay để giữ vững bình tĩnh, đối diện với Tần Mộc Du.
- Phu nhân, chẳng lẽ còn vấn đề gì mà tôi không thể đi sao?
Tần Mộc Du giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lúc xanh lúc trắng, cao giọng hỏi.
- Cô vụng trộm trong Viên gia mà còn dám nghĩ đến chuyện dễ dàng rời đi sao? Nói mau, tên đó là ai? Người đàn ông vụng trộm với cô là ai?
Ôn Giai Tuệ cảm giác tim mình không còn nhịp đập nữa, cô nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung bên kia, lại nhìn Tần Mộc Du, kiên cường đáp lại.
- Chuyện này là chuyện của tôi, không việc gì phải báo với các người cả.
Chát!
Một bạt tai giáng thật mạnh xuống mặt của Ôn Giai Tuệ, Tần Mộc Du giận đến mặt mũi méo mó.
- Còn dám cứng miệng sao?
Mẹ con Mục Lan Nhi vô cùng hả hê ngồi xem một màn kịch vui, nếu hôm nay đuổi được cái gai này ra khỏi Viên gia thì bà coi như đã loại được một đối thủ rồi.
Sắc mặt Viên Trác Nghiên vẫn điềm nhiên như cũ, chẳng có biểu hiện gì đặc biệt khi nhìn một màn trước mắt.
Thanh Ngọc càng lúc càng đắc ý trong lòng.
Sau cái tát đó, Tần Mộc Du ra lệnh với mấy cảnh vệ.
- Lôi nó vào!
Lệnh vừa hạ xuống, không đầy năm giây sau, hai tên cảnh vệ cao to lực lượng ghì chặt hai tay A Phong, lôi cậu ta vào rồi thuận chân đá cho cậu ta quỳ gối xuống.
Tất cả bọn họ đều bình thản, có vẻ như đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi. Nhưng Ôn Giai Tuệ lại không như vậy, cô bất mãn nhìn Tần Mộc Du, có chút kích động.
- Bà định làm gì? Sao lại bắt A Phong chứ? Cậu ấy không liên quan gì đến chuyện này cả, phu nhân, bà đừng quá đáng nữa!
Tần Mộc Du hừ lạnh một tiếng, giọng càng lúc càng lạnh.
- Không liên quan? Nó đi theo cô thì đương nhiên sẽ biết người đàn ông vụng trộm với cô là ai.
Nói đoạn, bà dừng lại một lúc rồi hướng về phía A Phong hỏi.
- Nói mau, người đàn ông đó là ai?
A Phong bị đè chặt quỳ hai gối trước mặt Tần Mộc Du nhưng vẫn kiên quyết lắc lắc đầu.
- Tôi không biết, tôi chỉ biết phu nhân bị ép thôi! Bà cả, cầu xin bà hãy tha cho phu nhân và đứa bé, tôi xin bà đấy!
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ đã cay cay, cô tức giận lớn tiếng.
- Phu nhân, chuyện này không liên quan gì đến A Phong. Bà mau thả cậu ấy ra đi. Chuyện này là chuyện của tôi với các người, đừng lôi người không liên quan vào.
Viên Trác Nghiên nhìn một màn bảo vệ lẫn nhau giữa bọn họ, đúng là chói mắt vô cùng, liền cất giọng nhàn nhạt châm biếm.
- Thật là cảm động nha! Bảo vệ nhau như vậy thật nhìn không ra các người chỉ là chủ tớ đấy.
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn tên ác nhân đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa, cố nén nước mắt không chảy xuống. Cô vẫn kiên cường nhìn thẳng vào Tần Mộc Du, nói từng chữ rõ ràng.
- Tôi nói rồi, muốn đuổi thì cứ đuổi, đừng lôi người không liên quan vào nữa.
Tần Mộc Du cũng không còn kiên nhẫn hỏi tiếp nữa, tức giận nói tiếp.
- Tốt lắm, đều cứng miệng như nhau. Tôi muốn xem các người có thể cứng miệng đến đâu.
Vừa nói xong bà lại tiếp tục ra lệnh cho Vương quản gia.
- Đem gia pháp ra đây!
Vương quản nghe vậy có chút do dự nhưng Mục Lan Nhi bên cạnh liền bồi thêm một câu.
- Chẳng lẽ để tôi đi lấy?
Vương quản chỉ còn có thể làm theo lệnh.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy vẫn không chút sợ hãi đứng vững tại chỗ, bàn tay theo bản năng che chắn trước bụng.
Nhưng A Phong lại bắt đầu kích động, muốn vùng dậy nhưng đã bị đè quá chặt.
- Bà cả, bà không thể đánh phu nhân được.
Cậu ta còn đang van nài thì Vương quản gia đã đem gia pháp đặt vào tay của Tần Mộc Du.
Chỉ nghe bà ta hét một tiếng.
- Quỳ xuống.
Bàn tay Ôn Giai Tuệ vẫn giữ chặt trên bụng, do dự một lúc rồi định quỳ xuống.
- Đừng mà!!! Là tôi, bà cả, bà đừng ép phu nhân nữa, người đàn ông đó là tôi!
A Phong dùng toàn sức lực muốn vùng dậy, đau đớn gào thét van xin. Cậu biết rõ mình đang nhận tội thay cho người khác nhưng để bảo vệ người cậu yêu thì như vậy cũng đáng.
Nghe lời "thừa nhận" của A Phong, cả phòng khách đều chấn động. Những người không biết gì về mối quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên thì đều kinh ngạc. Nhưng Thanh Ngọc đã biết rõ nên không khỏi cười lạnh. Còn Viên Trác Nghiên càng thêm thấy chướng tai gai mắt, liều mạng đến mức đấy sao? Đúng là si tình đến cảm động à nha!
Ôn Giai Tuệ rốt