Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 30: Tại sao lại làm vậy với tôi?
Lệnh của Tần Mộc Du vừa hạ xuống, mấy tên cảnh vệ đang vây xung quanh A Phong liền đá cậu ngã xuống, vung tay giơ chân đạp liên tục vào người cậu như đá một bao cát.
Bên này, Ôn Giai Tuệ muốn đi tới cản thì Tần Mộc Du lại ra lệnh cho mấy tên cảnh vệ khác.
- Giữ bà ba lại!
Ôn Giai Tuệ bị hai tên cảnh vệ kéo hai tay, không thể giãy ra, cũng không thể kêu cứu, đau đớn phẫn uất gào thét.
- Đừng đánh nữa mà! Tôi cầu xin các người, đừng đánh nữa mà. Phu nhân, làm ơn đừng đánh nữa mà!!!
Nhìn A Phong nằm dưới đất sàn hai tay che đầu hứng chịu từng cú đá khắp người, Ôn Giai Tuệ cắn chặt môi, nước mắt cứ như mưa mà chạy ra, càng căm hận tên đàn ông không tim không phổi dám làm không dám nhận.
Hèn hạ!
Hắn vẫn có thể thản nhiên ngồi nhìn người khác nhận tội thay cho mình đang bị đánh đến thừa sống thiếu chết. Cô hận không thể đâm mấy nhát vào tim hắn!
- Đừng đánh nữa mà!! Dừng tay, các người làm ơn dừng tay đi mà....đừng đánh nữa....không phải mà....không phải là người đó....
Cô càng muốn giãy ra thì càng bị giữ chặt hơn, gào đến tim gan cũng muốn moi ra để chứng minh. Chỉ muốn nói với Tần Mộc Du người đàn ông đã cường bạo cô chính là con trai của bà ta! Người ép cô vụng trộm chính là đứa con trai yêu quý của bà ta! Cha của đứa bé trong bụng cô chính là cậu cả của Viên gia này! Hạt đậu nhỏ là cháu nội của bà ta!
Cô rất muốn nói, nhưng làm sao để nói đây? Bọn họ sẽ càng đuổi cùng diệt tận, tố cô thêm tội vu khống! Viên gia chính là một địa ngục, đây không phải nơi có thể thở!
- Đừng đánh nữa mà.....
Nhìn người phụ nữ kia vì tên A Phong đó mà cầu xin, tia hung ác trong mắt Viên Trác Nghiên càng đậm hơn. Hắn đổi lại chân, thong thả ngã ra sau ghế đợi trò vui tiếp theo.
- Được rồi!
Chỉ khi nghe lệnh của Tần Mộc Du, mấy tên cảnh vệ mới dừng lại. Lúc này trên mặt A Phong đã bê bết máu rồi, nhưng vẫn bị hai tên cao to bắt ngồi dậy dù đã rất yếu, hai tay bị gì chặt không thể nhúc nhích.
Ôn Giai Tuệ cũng đã khóc la đến mệt rồi, trên gương mặt trắng mịn đang đã in dấu năm bàn tay còn đỏ bừng, nước mắt chưa kịp khô nữa, cô nhìn Tần Mộc Du trước mặt như nhìn một con quỷ, chỉ thiếu điều nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta thôi.
Tần Mộc Du coi như đã hạ giận một nửa, bà ta hừ lạnh, giọng nghiêm nghị tuyên bố.
- Giai Tuệ, cô vụng trộm trong thời gian thủ tiết thờ chồng, còn mang thai hoang nữa. Tên gian phu của cô cũng đã chịu phạt rồi. Chiếu theo gia quy thì cô phải bị đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi cửa của Viên gia. Nhưng trong di chúc của lão gia đã chỉ định cô ở lại Viên gia, không phải cô nói muốn đi là Viên gia sẽ để cô đi. Nhưng cái thai này không thể giữ lại!
Ôn Giai Tuệ giống như vừa nghe được một tiếng nổ lớn, trợn tròn mắt nhìn người đàn bà vừa nói. Lúc này cô đã thật sự cảm nhận được sự sợ hãi đến tận cùng, lắc đầu kích động.
- Bà, bà muốn làm gì? Không được, bà không được đụng vào đứa bé. Tần Mộc Du, tôi cấm bà làm hại đến con tôi!
Nhưng cô chẳng thể làm gì, hai tay vẫn bị giữ chặt. Cô liều mạng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
Nhưng Tần Mộc Du căn bản không hề để những lời cảnh cáo của cô vào tai, ra lệnh cho người hầu.
- Mang thuốc ra đây!
Ôn Giai Tuệ sợ hãi đến nước mắt giàn giụa, hét đến cổ hỏng sắp rách ra rồi.
- Không được! Bà không được quyền làm vậy! Bà nói làm theo gia quy? Vậy tôi hỏi bà trưởng bối đã đồng ý chưa?
Câu này không cần Tần Mộc Du trả lời mà Mục Lan Nhi lại lên tiếng trả lời thay.
- Chính các trưởng bối đã thông qua đấy. Giai Tuệ, cô không biết xấu hổ sao mà còn dám hỏi như vậy?
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ giờ phút này không vẻ điềm tĩnh như cũ nữa, cô lắc đầu kích động đến hai chân sắp không thể trụ nổi.
- Các người cũng là mẹ mà, tại sao có thể làm vậy với con của tôi???!!!
Tần Mộc Du không có chút lay động, thờ ơ trả lời như đang nói một điều hiển nhiên..
- Một đứa nghiệt chủng mà còn dám so sánh với con cháu của Viên gia sao?
Ôn Giai Tuệ vừa khóc vừa lắc đầu, hai tay bị giữ chặt không thể lau nước mắt, càng không thể an ủi con. Bọn họ nói đứa bé này là nghiệt chủng? Cô rất muốn hỏi nếu bọn họ biết đứa bé này là cháu của bọn họ, là con của Viên Trác Nghiên thì có còn mắng nó là nghiệt chủng nữa không???!!!
Rất nhanh người hầu đem một cốc nước ra, bà ta lại ra lệnh cho một tên cạnh vệ đứng bên cạnh.
- Đem cho cô ta uống!
Ôn Giai Tuệ biết rõ trong đó là thứ gì, nó sẽ giết chết hạt đậu nhỏ của cô. Cô khóc đến nước mắt còn nhiều hơn mưa, gào thét trong vô vọng..
- Không!!! Tôi không uống! Các người không thể giết con của tôi!!!
Nhưng cô đã như cá nằm trên thớt, hoàn toàn vô lực trước sự khống chế của mấy tên đàn ông sức đấm vỡ tường. Tên kia cầm ly nước đến, một tay bóp chặt quai hàm của cô, ép cô mở miệng.
Nước mắt ướt đẫm cả gương mặt diễm lệ của Ôn Giai Tuệ, cô dùng hết chút sức lực còn lại để phản kháng, lắc đầu được mấy cái.
- Không!!! Tôi không uống!!!!
Nhưng khi cô vừa nghiêng đầu gào lên thì tên kia lại tiếp tục bóp chặt quai hàm cô một lần nữa. Lần này đã ép được cô há miệng dù chỉ một chút.
Đau, thật sự rất đau....
Hai mắt mông lung qua màng nước mắt nhìn về phía người đàn ông đó một cách yếu ớt, bất lực....đó chính là ánh mắt cầu xin.
Cô vẫn đang cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng....khi từng giọt từng giọt nước đắng chát kia đổ một nửa vào miệng cô, một nửa chảy dọc xuống cằm nhỏ đã bị bóp đến sắp nát.
Cô hy vọng người đàn ông kia sẽ mềm lòng, sẽ cứu đứa bé này....cô vẫn muốn tin hắn sẽ không thể trơ mắt đứng nhìn giọt máu của mình bị giết chết trước mặt mình.
Làm ơn....
Làm ơn đi mà.....
Làm ơn hãy cứu con của cô.....
Viên Trác Nghiên, xin hãy cứu đứa con của bọn họ.....
- Không được!!!!! Các người mau thả phu nhân ra!!! Mau thả cô ấy ra!!! Đứa bé vô tội.
Là giọng của A Phong gào thét trong ách kìm kẹp của mấy tên cao to như tượng. Cậu đau đớn nhìn người con gái mình yêu bị ép đến không thể thở nổi.
Một màn này bao nhiêu người hầu trong nhà nhìn thấy đều không kìm được nước mắt, cả Vương quản gia bên cạnh cũng đưa tay áo lên khóe mắt.
Vậy mà những kẻ ngồi kia vẫn vô cùng ung dung như đang xem một trò tiêu khiển. Mục Lan Nhi hả hê ngồi thưởng thức trà nữa.
Viên Trác Việt giống như đang xem một con cá giãy giụa trên thớt thôi.
Đắc ý nhất có lẽ là Thanh Ngọc, trên mặt cô ta thiếu mỗi một chữ hỷ thôi.
Sức cùng lực kiệt, đến giây phút cuối cùng ánh mắt Ôn Giai Tuệ vẫn hướng về người đàn ông đó cầu cứu....
Nhưng mà....hình như muộn rồi.....
Quai hàm không còn đau nữa. Cô chỉ cảm giác khoang miệng và cổ họng đắng ngắt....
Bụng rất đau, rất đau....
Cô được thả ra rồi.....nhưng không kịp nữa....
Toàn thân không còn chút sức lực gã xuống mặt sàn lạnh lẽo....máu giữa hai chân chảy ra một mảng...chính là hạt đậu nhỏ đang dần rời xa cô....
Nước mắt hòa vào những giọt nước dính trên mặt tái nhợt, đôi mắt đó vẫn nhìn về một hướng duy nhất....sự van xin đã chuyển sang căm hận đến tận xương tủy!
Bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt bụng dù biết không thể bảo vệ được đứa bé đã ra đi nữa rồi.
Máu nhuộm đỏ cả chiếc váy blazer trắng của cô. Một thân hình nhỏ nhắn nằm đó trong bao nhiêu cái nhìn hả hê vô tâm.
"Con yêu, mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được con....xin lỗi, con yêu, con đau lắm phải không...."
Một cỗi đau đớn tràn ra khắp các tế bào, Ôn Giai Tuệ nhắm mắt lại để mặc nước mắt chảy ra nhiều hơn, cũng không còn chút sức lực nào nữa.....
- Phu nhân!!!
A Phong đau đến muốn chết đi cho rồi, còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau tận mắt nhìn thấy người mình yêu đau đớn mà không thể làm gì không?
Rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng có phản ứng rồi, thua lại vẻ mặt lạnh băng kia và đứng lên. Nhưng Thanh Ngọc liền kéo tay hắn, nói bên tai hắn.
- Trác Nghiên, đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh thôi. Anh đừng nhìn nhầm kia là Tiểu Xướng, cô ta không phải Tiểu Xướng. Anh hãy nghĩ đến Tiểu Xướng thôi.
Đúng là có chút hiệu quả, người đàn ông đã bỏ ý định muốn bước qua đó.
Phải!
Chỉ có Tiểu Xướng mới là người hắn yêu!
Ôn Giai Tuệ chẳng qua chỉ là một nơi để hắn trút giận mà thôi, cô không có tư cách mang thai con của hắn.
Quyết định của hắn từ đầu đến cuối vẫn không sai, cô chỉ là một công cụ làm ấm giường cho hắn, không bao giờ có thể thay thế được Tiểu Xướng!
Hắn đã từng thề nhất định sẽ khiến người phụ nữ của lão già đánh chết Tiểu Xướng phải khóc ra máu. Và đó chính là ngày hôm nay!
Muốn trách thì cô hãy trách bản thân quá cố chấp mà thôi.
Nhìn một màn này, Tần Mộc Du cũng không có một chút xót thương, lạnh lùng ra lệnh cho người hầu.
- Còn đứng đó làm gì, mau đưa bà ba về phòng!
Muốn chết người sao?
Tình trạng này không nhanh chóng đưa đến bệnh viện thì sẽ gây ra án mạng mất.
Vương quản gia đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa, quỳ xuống cầu xin.
- Bà cả, xin hãy cho bà ba đến bệnh viện đi. Như vậy bà ba sẽ mất mạng đấy!
Tần Mộc Du nghe quản gia xin cho Ôn Giai Tuệ đến bệnh viện thì cơn giận vừa được dập tắt nay lại bùng lên. Bà ta hừ lạnh rồi quát lớn.
- Đến bệnh viện? Vẫn chưa đủ xấu hổ sao? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì danh dự của Viên gia coi như bị hủy sạch sẽ hết. Đem cô ta lên phòng đi, không chết được đâu các người đừng đứng đó mà khóc lóc nữa!
Cả đời Tần Mộc Du hy sinh cho Viên gia, bảo vệ và chống đỡ gia tộc này, bà tuyệt đối sẽ không để danh dự của Viên gia bị hủy hoại như vậy.
Mấy người hầu bên cạnh vừa lau nước mắt, nghe bà cả phản đối như vậy, bọn họ cũng cùng quỳ xuống cầu xin..
- Bà cả, xin bà rũ chút lòng thương. Như vậy bà ba sẽ không chịu nổi mất.
A Phong vẫn bị giữ chặt, có lẽ giờ phút này cậu chính là nguy cơ lớn nhất sẽ liều chết đưa Ôn Giai Tuệ đến bệnh viện. Cậu gào lên van xin. .
- Bà cả, xin hãy cho phu nhân đến bệnh viện đi mà....
Mục Lan Nhi mặc dù thường ngày rất ngứa mắt với Ôn Giai Tuệ nhưng phạt không phải đã phạt rồi sao? Nếu để xảy ra án mạng thì bà cũng không muốn. Dù được hay không vẫn chen một câu.
- Chị cả, dù gì bà ba cũng mất đứa bé rồi. Chị như vậy có khi hại chết người đấy.
Viên Trác Bình cũng không nhịn được mà nói một câu.
- Mẹ cả, thuốc phá thai có rất nhiều tác dụng phụ đấy. Nếu tình trạng mất máu quá nhiều có khi còn làm mất khả năng mang thai sau này đó.
Tần Mộc Du đúng là lòng dạ sắt thép, dù cả quản gia và người hầu đều cùng cầu xin, những người khác cũng nói giúp nhưng cũng không thể lay chuyển được quyết định của bà, tiếp tục ra lệnh.
- Tất cả câm miệng hết cho tôi! Hôm nay nếu ai dám đưa bà ba đến bệnh viện thì tôi sẽ đánh gãy chân người đó.
Viên Trác Nghiên vẫn ngồi trên sofa liên tục tự nhủ không cần quan tâm đến. Nhưng sự thật là trong lòng hắn vô cùng khó chịu và có cảm giác đau đớn âm ỉ khó lí giải, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim hắn. Ánh mắt vừa nãy của cô vẫn in sâu trong đầu hắn, nó như một con dao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực hắn. Tại sao hắn đã quyết định như vậy nhưng vẫn khó chịu như vậy chứ?
Cuối cùng hắn cũng không thể chịu được nữa, đứng lên và bước nhanh tới bên cạnh Ôn Giai Tuệ.
Hắn chỉ là không muốn cô chết mà thôi, cô vẫn còn là tình nhân của hắn!
Đúng, chỉ có như vậy, không hơn không kém!
Sẽ không phải vì bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thân hình nhỏ nhắn đang nằm xụi lơ trên vũng máu rốt cuộc cũng được một đôi tay to lớn bế lên.
Hành động bất ngờ, nhanh chóng và dứt khoát của Viên Trác Nghiên liền tạo thành một phen chấn động cả Viên gia.
- Trác Nghiên, con, con làm gì vậy?
Tần Mộc Du kinh hãi vừa hỏi vừa muốn tiến tới ngăn cản hành động vô lí của con trai nhưng bà cũng bị ánh mắt đầy sát khí của hắn dọa cho lùi lại.
Mặc dù đau đớn nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn còn ý thức, cô nhìn rõ ràng gương mặt đang gần trong gang tấc. Một khoảnh khắc trước, cô đã van xin hắn, đã thầm cầu mong hắn sẽ cứu đứa bé nhưng hắn vẫn trơ mắt nhìn con từ từ ra đi....bây giờ hắn còn cứu cô làm gì? Nếu có thể mất máu mà chết đi cũng tốt, sẽ không phải đối diện với sự thật tàn khốc này. Là vì không muốn cô chết? Vẫn chơi đùa chưa chán mà nhỉ?
Một tay cô đặt trên bụng, tay còn lại buông lỏng xuống, không còn sức lực để mở miệng nữa, trong lòng càng lạnh lẽo cô độc.
Viên Trác Nghiên xốc nhẹ nữ nhân trong tay lên để bế cô thuận lợi hơn, máu trên người cô đã dính đầy chiếc áo sơmi màu trắng của hắn. Giọng lạnh lẽo như thanh âm truyền đến từ địa ngục.
- Cút ra hết cho tôi!
Đúng là trong Viên gia người duy nhất dám chống lại và có thể chống lại lệnh của bà cả chỉ có cậu cả. Không một tên cảnh vệ nào dám cản đường nữa.
Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ chạy nhanh ra khỏi cửa lớn của Viên gia, gầm lên gọi.
- A Châu! A Minh! Lái xe!
Ôn Giai Tuệ nằm trong ngực hắn, nén đau đớn thều thào..
- Viên Trác Nghiên, tại sao....tại sao lại đối xử với tôi như vậy....?
Viên Trác Nghiên hơi cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt đáp.
- Vì em là người phụ nữ của ông ta.
Đúng vậy, đấy chính là lí do. Nhưng rốt cuộc đến bây giờ hắn vẫn luôn tự hỏi mình làm vậy có đúng không? Hắn cũng không rõ nữa, nhưng có một cảm giác không hề thoải mái khi nghĩ lại tất cả , là cảm giác hối hận sao? Không thể nào! Viên Trác Nghiên hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
A Châu rất nhanh đã chuẩn bị xe xong, thấy bọn họ đi tới A Minh đứng sẵn bên ngoài liền mở cửa.
Viên Trác Nghiên đem Ôn Giai Tuệ ngồi vào ghế sau, hắn cũng ngồi bên cạnh.
Chiếc xe thương vụ ngay tức khắc lao nhanh như một ngọn giáo.
Thanh Ngọc không thể tin nổi vào mắt mình, muốn đuổi theo nhưng hai chân lại cứ như vậy mà chôn chặt tại chỗ. Chẳng lẽ, Viên Trác Nghiên vẫn là không thể nhẫn tâm với Ôn Giai Tuệ?
Ngoài mẹ con nhà Mục Lan Nhi đứng xem kịch vui chuẩn bị tản đi thì Tần Mộc Du lại hét lớn gọi tài xế.
- Mau lái xe đến ngay cho tôi!
Không được rồi!
Viên Trác Nghiên cứ như vậy đưa Ôn Giai Tuệ đến bệnh viện thì chuyện này nhất định sẽ bị đồn ra ngoài.
.............................
Đến bệnh viện.
Ôn Giai Tuệ được đưa đến khu sản khoa. Bác sĩ phụ trách nhìn bệnh nhân đầy máu nằm trên băng ca, lại nhìn người đàn ông đã bế cô gái đến, bà lắc đầu thở dài, có chút tức giận.
Mấy cặp vợ chồng trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết nghĩ cho con cái mà.
- Làm gì mà để sẩy thai đến mức này vậy? Không phải đã dặn cần kiêng chuyện chăn gối trong ba tháng đầu sao?
Viên Trác Nghiên cũng không có gì phải che giấu nữa cả, hắn lạnh lùng cắt ngang.
- Là thuốc phá thai. Còn không mau làm phẫu thuật đi!
Sắc mặt bác sĩ phụ trách khi nghe được ba chữ thuốc phá thai liền chuyển sang trắng bệch, nhanh chóng điều y tá vào vị trí.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Viên Trác Nghiên vô lực ngồi xuống ghế chờ, mặt chôn vào giữa hai bàn tay chờ đợi.
...........................
Chỉ là cuộc tiểu phẫu nên thời gian cũng không quá lâu.
Bác sĩ phụ trách đi ra.
Viên Trác Nghiên vội đứng lên đi tới hỏi kết quả.
Bác sĩ điềm tĩnh phân tích.
- Lượng thuốc khá lớn. Nếu chỉ đến trễ một chút thì phải cắt bỏ tử cung rồi. Nếu không muốn đứa bé thì phải biết dùng biện pháp phòng tránh chứ? Muốn bỏ cũng nên đến bệnh viện. Thật là....
Bà ta còn định nói thêm gì đó nhưng thấy ánh mắt gần như muốn giết người của người đàn ông này nên đành phải nuốt trở lại, dè chừng nói một câu.
- Bây giờ đã không có vấn đề gì đáng ngại nữa...
Nhưng mà khoan đã!
Người này thật sự trông rất là quen nha, cả sản phụ vừa nãy nữa.
Vị bác sĩ cố gắng lục lại trí nhớ của mình.
Đúng rồi!
Chính là Tổng giám đốc Viên Thành, đại thiếu gia của Viên gia đây mà.
Còn cô gái bị sẩy thai kia, không phải chủ tịch Viên Thành, bà ba của Viên gia sao?
Tình huống
Bên này, Ôn Giai Tuệ muốn đi tới cản thì Tần Mộc Du lại ra lệnh cho mấy tên cảnh vệ khác.
- Giữ bà ba lại!
Ôn Giai Tuệ bị hai tên cảnh vệ kéo hai tay, không thể giãy ra, cũng không thể kêu cứu, đau đớn phẫn uất gào thét.
- Đừng đánh nữa mà! Tôi cầu xin các người, đừng đánh nữa mà. Phu nhân, làm ơn đừng đánh nữa mà!!!
Nhìn A Phong nằm dưới đất sàn hai tay che đầu hứng chịu từng cú đá khắp người, Ôn Giai Tuệ cắn chặt môi, nước mắt cứ như mưa mà chạy ra, càng căm hận tên đàn ông không tim không phổi dám làm không dám nhận.
Hèn hạ!
Hắn vẫn có thể thản nhiên ngồi nhìn người khác nhận tội thay cho mình đang bị đánh đến thừa sống thiếu chết. Cô hận không thể đâm mấy nhát vào tim hắn!
- Đừng đánh nữa mà!! Dừng tay, các người làm ơn dừng tay đi mà....đừng đánh nữa....không phải mà....không phải là người đó....
Cô càng muốn giãy ra thì càng bị giữ chặt hơn, gào đến tim gan cũng muốn moi ra để chứng minh. Chỉ muốn nói với Tần Mộc Du người đàn ông đã cường bạo cô chính là con trai của bà ta! Người ép cô vụng trộm chính là đứa con trai yêu quý của bà ta! Cha của đứa bé trong bụng cô chính là cậu cả của Viên gia này! Hạt đậu nhỏ là cháu nội của bà ta!
Cô rất muốn nói, nhưng làm sao để nói đây? Bọn họ sẽ càng đuổi cùng diệt tận, tố cô thêm tội vu khống! Viên gia chính là một địa ngục, đây không phải nơi có thể thở!
- Đừng đánh nữa mà.....
Nhìn người phụ nữ kia vì tên A Phong đó mà cầu xin, tia hung ác trong mắt Viên Trác Nghiên càng đậm hơn. Hắn đổi lại chân, thong thả ngã ra sau ghế đợi trò vui tiếp theo.
- Được rồi!
Chỉ khi nghe lệnh của Tần Mộc Du, mấy tên cảnh vệ mới dừng lại. Lúc này trên mặt A Phong đã bê bết máu rồi, nhưng vẫn bị hai tên cao to bắt ngồi dậy dù đã rất yếu, hai tay bị gì chặt không thể nhúc nhích.
Ôn Giai Tuệ cũng đã khóc la đến mệt rồi, trên gương mặt trắng mịn đang đã in dấu năm bàn tay còn đỏ bừng, nước mắt chưa kịp khô nữa, cô nhìn Tần Mộc Du trước mặt như nhìn một con quỷ, chỉ thiếu điều nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta thôi.
Tần Mộc Du coi như đã hạ giận một nửa, bà ta hừ lạnh, giọng nghiêm nghị tuyên bố.
- Giai Tuệ, cô vụng trộm trong thời gian thủ tiết thờ chồng, còn mang thai hoang nữa. Tên gian phu của cô cũng đã chịu phạt rồi. Chiếu theo gia quy thì cô phải bị đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi cửa của Viên gia. Nhưng trong di chúc của lão gia đã chỉ định cô ở lại Viên gia, không phải cô nói muốn đi là Viên gia sẽ để cô đi. Nhưng cái thai này không thể giữ lại!
Ôn Giai Tuệ giống như vừa nghe được một tiếng nổ lớn, trợn tròn mắt nhìn người đàn bà vừa nói. Lúc này cô đã thật sự cảm nhận được sự sợ hãi đến tận cùng, lắc đầu kích động.
- Bà, bà muốn làm gì? Không được, bà không được đụng vào đứa bé. Tần Mộc Du, tôi cấm bà làm hại đến con tôi!
Nhưng cô chẳng thể làm gì, hai tay vẫn bị giữ chặt. Cô liều mạng giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
Nhưng Tần Mộc Du căn bản không hề để những lời cảnh cáo của cô vào tai, ra lệnh cho người hầu.
- Mang thuốc ra đây!
Ôn Giai Tuệ sợ hãi đến nước mắt giàn giụa, hét đến cổ hỏng sắp rách ra rồi.
- Không được! Bà không được quyền làm vậy! Bà nói làm theo gia quy? Vậy tôi hỏi bà trưởng bối đã đồng ý chưa?
Câu này không cần Tần Mộc Du trả lời mà Mục Lan Nhi lại lên tiếng trả lời thay.
- Chính các trưởng bối đã thông qua đấy. Giai Tuệ, cô không biết xấu hổ sao mà còn dám hỏi như vậy?
Ánh mắt Ôn Giai Tuệ giờ phút này không vẻ điềm tĩnh như cũ nữa, cô lắc đầu kích động đến hai chân sắp không thể trụ nổi.
- Các người cũng là mẹ mà, tại sao có thể làm vậy với con của tôi???!!!
Tần Mộc Du không có chút lay động, thờ ơ trả lời như đang nói một điều hiển nhiên..
- Một đứa nghiệt chủng mà còn dám so sánh với con cháu của Viên gia sao?
Ôn Giai Tuệ vừa khóc vừa lắc đầu, hai tay bị giữ chặt không thể lau nước mắt, càng không thể an ủi con. Bọn họ nói đứa bé này là nghiệt chủng? Cô rất muốn hỏi nếu bọn họ biết đứa bé này là cháu của bọn họ, là con của Viên Trác Nghiên thì có còn mắng nó là nghiệt chủng nữa không???!!!
Rất nhanh người hầu đem một cốc nước ra, bà ta lại ra lệnh cho một tên cạnh vệ đứng bên cạnh.
- Đem cho cô ta uống!
Ôn Giai Tuệ biết rõ trong đó là thứ gì, nó sẽ giết chết hạt đậu nhỏ của cô. Cô khóc đến nước mắt còn nhiều hơn mưa, gào thét trong vô vọng..
- Không!!! Tôi không uống! Các người không thể giết con của tôi!!!
Nhưng cô đã như cá nằm trên thớt, hoàn toàn vô lực trước sự khống chế của mấy tên đàn ông sức đấm vỡ tường. Tên kia cầm ly nước đến, một tay bóp chặt quai hàm của cô, ép cô mở miệng.
Nước mắt ướt đẫm cả gương mặt diễm lệ của Ôn Giai Tuệ, cô dùng hết chút sức lực còn lại để phản kháng, lắc đầu được mấy cái.
- Không!!! Tôi không uống!!!!
Nhưng khi cô vừa nghiêng đầu gào lên thì tên kia lại tiếp tục bóp chặt quai hàm cô một lần nữa. Lần này đã ép được cô há miệng dù chỉ một chút.
Đau, thật sự rất đau....
Hai mắt mông lung qua màng nước mắt nhìn về phía người đàn ông đó một cách yếu ớt, bất lực....đó chính là ánh mắt cầu xin.
Cô vẫn đang cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng....khi từng giọt từng giọt nước đắng chát kia đổ một nửa vào miệng cô, một nửa chảy dọc xuống cằm nhỏ đã bị bóp đến sắp nát.
Cô hy vọng người đàn ông kia sẽ mềm lòng, sẽ cứu đứa bé này....cô vẫn muốn tin hắn sẽ không thể trơ mắt đứng nhìn giọt máu của mình bị giết chết trước mặt mình.
Làm ơn....
Làm ơn đi mà.....
Làm ơn hãy cứu con của cô.....
Viên Trác Nghiên, xin hãy cứu đứa con của bọn họ.....
- Không được!!!!! Các người mau thả phu nhân ra!!! Mau thả cô ấy ra!!! Đứa bé vô tội.
Là giọng của A Phong gào thét trong ách kìm kẹp của mấy tên cao to như tượng. Cậu đau đớn nhìn người con gái mình yêu bị ép đến không thể thở nổi.
Một màn này bao nhiêu người hầu trong nhà nhìn thấy đều không kìm được nước mắt, cả Vương quản gia bên cạnh cũng đưa tay áo lên khóe mắt.
Vậy mà những kẻ ngồi kia vẫn vô cùng ung dung như đang xem một trò tiêu khiển. Mục Lan Nhi hả hê ngồi thưởng thức trà nữa.
Viên Trác Việt giống như đang xem một con cá giãy giụa trên thớt thôi.
Đắc ý nhất có lẽ là Thanh Ngọc, trên mặt cô ta thiếu mỗi một chữ hỷ thôi.
Sức cùng lực kiệt, đến giây phút cuối cùng ánh mắt Ôn Giai Tuệ vẫn hướng về người đàn ông đó cầu cứu....
Nhưng mà....hình như muộn rồi.....
Quai hàm không còn đau nữa. Cô chỉ cảm giác khoang miệng và cổ họng đắng ngắt....
Bụng rất đau, rất đau....
Cô được thả ra rồi.....nhưng không kịp nữa....
Toàn thân không còn chút sức lực gã xuống mặt sàn lạnh lẽo....máu giữa hai chân chảy ra một mảng...chính là hạt đậu nhỏ đang dần rời xa cô....
Nước mắt hòa vào những giọt nước dính trên mặt tái nhợt, đôi mắt đó vẫn nhìn về một hướng duy nhất....sự van xin đã chuyển sang căm hận đến tận xương tủy!
Bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt bụng dù biết không thể bảo vệ được đứa bé đã ra đi nữa rồi.
Máu nhuộm đỏ cả chiếc váy blazer trắng của cô. Một thân hình nhỏ nhắn nằm đó trong bao nhiêu cái nhìn hả hê vô tâm.
"Con yêu, mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được con....xin lỗi, con yêu, con đau lắm phải không...."
Một cỗi đau đớn tràn ra khắp các tế bào, Ôn Giai Tuệ nhắm mắt lại để mặc nước mắt chảy ra nhiều hơn, cũng không còn chút sức lực nào nữa.....
- Phu nhân!!!
A Phong đau đến muốn chết đi cho rồi, còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau tận mắt nhìn thấy người mình yêu đau đớn mà không thể làm gì không?
Rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng có phản ứng rồi, thua lại vẻ mặt lạnh băng kia và đứng lên. Nhưng Thanh Ngọc liền kéo tay hắn, nói bên tai hắn.
- Trác Nghiên, đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh thôi. Anh đừng nhìn nhầm kia là Tiểu Xướng, cô ta không phải Tiểu Xướng. Anh hãy nghĩ đến Tiểu Xướng thôi.
Đúng là có chút hiệu quả, người đàn ông đã bỏ ý định muốn bước qua đó.
Phải!
Chỉ có Tiểu Xướng mới là người hắn yêu!
Ôn Giai Tuệ chẳng qua chỉ là một nơi để hắn trút giận mà thôi, cô không có tư cách mang thai con của hắn.
Quyết định của hắn từ đầu đến cuối vẫn không sai, cô chỉ là một công cụ làm ấm giường cho hắn, không bao giờ có thể thay thế được Tiểu Xướng!
Hắn đã từng thề nhất định sẽ khiến người phụ nữ của lão già đánh chết Tiểu Xướng phải khóc ra máu. Và đó chính là ngày hôm nay!
Muốn trách thì cô hãy trách bản thân quá cố chấp mà thôi.
Nhìn một màn này, Tần Mộc Du cũng không có một chút xót thương, lạnh lùng ra lệnh cho người hầu.
- Còn đứng đó làm gì, mau đưa bà ba về phòng!
Muốn chết người sao?
Tình trạng này không nhanh chóng đưa đến bệnh viện thì sẽ gây ra án mạng mất.
Vương quản gia đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa, quỳ xuống cầu xin.
- Bà cả, xin hãy cho bà ba đến bệnh viện đi. Như vậy bà ba sẽ mất mạng đấy!
Tần Mộc Du nghe quản gia xin cho Ôn Giai Tuệ đến bệnh viện thì cơn giận vừa được dập tắt nay lại bùng lên. Bà ta hừ lạnh rồi quát lớn.
- Đến bệnh viện? Vẫn chưa đủ xấu hổ sao? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì danh dự của Viên gia coi như bị hủy sạch sẽ hết. Đem cô ta lên phòng đi, không chết được đâu các người đừng đứng đó mà khóc lóc nữa!
Cả đời Tần Mộc Du hy sinh cho Viên gia, bảo vệ và chống đỡ gia tộc này, bà tuyệt đối sẽ không để danh dự của Viên gia bị hủy hoại như vậy.
Mấy người hầu bên cạnh vừa lau nước mắt, nghe bà cả phản đối như vậy, bọn họ cũng cùng quỳ xuống cầu xin..
- Bà cả, xin bà rũ chút lòng thương. Như vậy bà ba sẽ không chịu nổi mất.
A Phong vẫn bị giữ chặt, có lẽ giờ phút này cậu chính là nguy cơ lớn nhất sẽ liều chết đưa Ôn Giai Tuệ đến bệnh viện. Cậu gào lên van xin. .
- Bà cả, xin hãy cho phu nhân đến bệnh viện đi mà....
Mục Lan Nhi mặc dù thường ngày rất ngứa mắt với Ôn Giai Tuệ nhưng phạt không phải đã phạt rồi sao? Nếu để xảy ra án mạng thì bà cũng không muốn. Dù được hay không vẫn chen một câu.
- Chị cả, dù gì bà ba cũng mất đứa bé rồi. Chị như vậy có khi hại chết người đấy.
Viên Trác Bình cũng không nhịn được mà nói một câu.
- Mẹ cả, thuốc phá thai có rất nhiều tác dụng phụ đấy. Nếu tình trạng mất máu quá nhiều có khi còn làm mất khả năng mang thai sau này đó.
Tần Mộc Du đúng là lòng dạ sắt thép, dù cả quản gia và người hầu đều cùng cầu xin, những người khác cũng nói giúp nhưng cũng không thể lay chuyển được quyết định của bà, tiếp tục ra lệnh.
- Tất cả câm miệng hết cho tôi! Hôm nay nếu ai dám đưa bà ba đến bệnh viện thì tôi sẽ đánh gãy chân người đó.
Viên Trác Nghiên vẫn ngồi trên sofa liên tục tự nhủ không cần quan tâm đến. Nhưng sự thật là trong lòng hắn vô cùng khó chịu và có cảm giác đau đớn âm ỉ khó lí giải, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim hắn. Ánh mắt vừa nãy của cô vẫn in sâu trong đầu hắn, nó như một con dao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực hắn. Tại sao hắn đã quyết định như vậy nhưng vẫn khó chịu như vậy chứ?
Cuối cùng hắn cũng không thể chịu được nữa, đứng lên và bước nhanh tới bên cạnh Ôn Giai Tuệ.
Hắn chỉ là không muốn cô chết mà thôi, cô vẫn còn là tình nhân của hắn!
Đúng, chỉ có như vậy, không hơn không kém!
Sẽ không phải vì bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thân hình nhỏ nhắn đang nằm xụi lơ trên vũng máu rốt cuộc cũng được một đôi tay to lớn bế lên.
Hành động bất ngờ, nhanh chóng và dứt khoát của Viên Trác Nghiên liền tạo thành một phen chấn động cả Viên gia.
- Trác Nghiên, con, con làm gì vậy?
Tần Mộc Du kinh hãi vừa hỏi vừa muốn tiến tới ngăn cản hành động vô lí của con trai nhưng bà cũng bị ánh mắt đầy sát khí của hắn dọa cho lùi lại.
Mặc dù đau đớn nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn còn ý thức, cô nhìn rõ ràng gương mặt đang gần trong gang tấc. Một khoảnh khắc trước, cô đã van xin hắn, đã thầm cầu mong hắn sẽ cứu đứa bé nhưng hắn vẫn trơ mắt nhìn con từ từ ra đi....bây giờ hắn còn cứu cô làm gì? Nếu có thể mất máu mà chết đi cũng tốt, sẽ không phải đối diện với sự thật tàn khốc này. Là vì không muốn cô chết? Vẫn chơi đùa chưa chán mà nhỉ?
Một tay cô đặt trên bụng, tay còn lại buông lỏng xuống, không còn sức lực để mở miệng nữa, trong lòng càng lạnh lẽo cô độc.
Viên Trác Nghiên xốc nhẹ nữ nhân trong tay lên để bế cô thuận lợi hơn, máu trên người cô đã dính đầy chiếc áo sơmi màu trắng của hắn. Giọng lạnh lẽo như thanh âm truyền đến từ địa ngục.
- Cút ra hết cho tôi!
Đúng là trong Viên gia người duy nhất dám chống lại và có thể chống lại lệnh của bà cả chỉ có cậu cả. Không một tên cảnh vệ nào dám cản đường nữa.
Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ chạy nhanh ra khỏi cửa lớn của Viên gia, gầm lên gọi.
- A Châu! A Minh! Lái xe!
Ôn Giai Tuệ nằm trong ngực hắn, nén đau đớn thều thào..
- Viên Trác Nghiên, tại sao....tại sao lại đối xử với tôi như vậy....?
Viên Trác Nghiên hơi cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt đáp.
- Vì em là người phụ nữ của ông ta.
Đúng vậy, đấy chính là lí do. Nhưng rốt cuộc đến bây giờ hắn vẫn luôn tự hỏi mình làm vậy có đúng không? Hắn cũng không rõ nữa, nhưng có một cảm giác không hề thoải mái khi nghĩ lại tất cả , là cảm giác hối hận sao? Không thể nào! Viên Trác Nghiên hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
A Châu rất nhanh đã chuẩn bị xe xong, thấy bọn họ đi tới A Minh đứng sẵn bên ngoài liền mở cửa.
Viên Trác Nghiên đem Ôn Giai Tuệ ngồi vào ghế sau, hắn cũng ngồi bên cạnh.
Chiếc xe thương vụ ngay tức khắc lao nhanh như một ngọn giáo.
Thanh Ngọc không thể tin nổi vào mắt mình, muốn đuổi theo nhưng hai chân lại cứ như vậy mà chôn chặt tại chỗ. Chẳng lẽ, Viên Trác Nghiên vẫn là không thể nhẫn tâm với Ôn Giai Tuệ?
Ngoài mẹ con nhà Mục Lan Nhi đứng xem kịch vui chuẩn bị tản đi thì Tần Mộc Du lại hét lớn gọi tài xế.
- Mau lái xe đến ngay cho tôi!
Không được rồi!
Viên Trác Nghiên cứ như vậy đưa Ôn Giai Tuệ đến bệnh viện thì chuyện này nhất định sẽ bị đồn ra ngoài.
.............................
Đến bệnh viện.
Ôn Giai Tuệ được đưa đến khu sản khoa. Bác sĩ phụ trách nhìn bệnh nhân đầy máu nằm trên băng ca, lại nhìn người đàn ông đã bế cô gái đến, bà lắc đầu thở dài, có chút tức giận.
Mấy cặp vợ chồng trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết nghĩ cho con cái mà.
- Làm gì mà để sẩy thai đến mức này vậy? Không phải đã dặn cần kiêng chuyện chăn gối trong ba tháng đầu sao?
Viên Trác Nghiên cũng không có gì phải che giấu nữa cả, hắn lạnh lùng cắt ngang.
- Là thuốc phá thai. Còn không mau làm phẫu thuật đi!
Sắc mặt bác sĩ phụ trách khi nghe được ba chữ thuốc phá thai liền chuyển sang trắng bệch, nhanh chóng điều y tá vào vị trí.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Viên Trác Nghiên vô lực ngồi xuống ghế chờ, mặt chôn vào giữa hai bàn tay chờ đợi.
...........................
Chỉ là cuộc tiểu phẫu nên thời gian cũng không quá lâu.
Bác sĩ phụ trách đi ra.
Viên Trác Nghiên vội đứng lên đi tới hỏi kết quả.
Bác sĩ điềm tĩnh phân tích.
- Lượng thuốc khá lớn. Nếu chỉ đến trễ một chút thì phải cắt bỏ tử cung rồi. Nếu không muốn đứa bé thì phải biết dùng biện pháp phòng tránh chứ? Muốn bỏ cũng nên đến bệnh viện. Thật là....
Bà ta còn định nói thêm gì đó nhưng thấy ánh mắt gần như muốn giết người của người đàn ông này nên đành phải nuốt trở lại, dè chừng nói một câu.
- Bây giờ đã không có vấn đề gì đáng ngại nữa...
Nhưng mà khoan đã!
Người này thật sự trông rất là quen nha, cả sản phụ vừa nãy nữa.
Vị bác sĩ cố gắng lục lại trí nhớ của mình.
Đúng rồi!
Chính là Tổng giám đốc Viên Thành, đại thiếu gia của Viên gia đây mà.
Còn cô gái bị sẩy thai kia, không phải chủ tịch Viên Thành, bà ba của Viên gia sao?
Tình huống