Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 42: Ở lại bên cạnh anh được không?
Chú Cựu cung kính cúi đầu báo lại tình hình, ông ta định là đến xin ý kiến của ông chủ có được dùng vũ lực để cản Ôn tiểu thư kia không. Nhưng trước mắt ông ta hiện giờ thì ông chủ đã ra khỏi phòng rồi nên cứ để ông chủ đến xem thì hơn.
Viên Trác Nghiên vừa nghe được câu này liền không chút do dự mà chạy nhanh về hướng phòng của Ôn Giai Tuệ.
Khi anh chạy đến thì đã thấy cô gái nhỏ của mình đang bị A Châu chặn dưới chân cầu thang.
- Tiểu thư, bây giờ cô không thể ra ngoài được.
Ôn Giai Tuệ mất hết kiên nhẫn nhìn những người xung quanh, lãnh đạm nhắc lại lần nữa.
- Các anh làm vậy chính là nhốt người bất hợp pháp đấy.
Hai bên đang lời qua tiếng lại thì một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến cắt ngang hết tất cả.
- Tuệ nhi, em định đi đâu?
A Châu và mấy thủ hạ khác nhìn thấy ông chủ đi tới liền cung kính cúi chào.
- Boss!
Viên Trác Nghiên cũng chỉ chú ý đến nữ nhân đang cố tình làm khó mấy thủ hạ của anh. Đôi thân thon dài của anh bước xuống từng bậc thang, sau đó đứng lại cách cô hai bậc, gương mặt tĩnh lặng như bầu trời bình yên trước cơn bão.
Ôn Giai Tuệ cũng không có ý định giấu diếm nữa, đôi mắt kiên định quật cường chống lại anh.
- Đương nhiên là đi tìm A Phong rồi, sau khi tìm được A Phong, chúng tôi sẽ cùng trở về Thượng Hải.
Khóe môi Viên Trác Nghiên cứng đờ, mi mắt lại giựt giựt vì kích động. Cô lại không một chút né tránh hay che giấu, trực tiếp nói thẳng với anh như vậy. Giọng anh khàn đục vì phải đè nặng tâm tình hiện giờ.
- Em không thể đi được.
Nghe anh nói một câu y chang những lời vừa rồi người hầu, quản gia rồi cả thủ hạ của anh đã nói thì Ôn Giai Tuệ không khỏi cười nhạt, những người trong đây ngoài một câu đó thì không còn câu nào khác sao.
- Tại sao? Anh lấy quyền gì mà cấm cản tôi. Chân là của tôi, tôi muốn đi anh cũng không giữ được!
Đôi mắt phượng hẹp dài của Viên Trác Nghiên vẫn dán chặt trên gương mặt thanh thuần xinh đẹp của cô. Nhưng chỉ có mỗi mình anh biết bản thân đang che giấu sự bất lực trong tận đáy lòng.
Cô nói đúng, nếu cô muốn đi thì anh có muốn cản cũng không được. Nếu là trước kia thì anh chỉ cần đem cô nhốt lại, dùng xích khóa chân cô, anh từng có hàng vạn cách thức để trói buộc cô bên mình. Nhưng bây giờ anh không thể nào làm vậy nữa, anh rất sợ sẽ lại lần nữa làm cô bị thương, sợ sẽ khiến cho thù hận trong lòng cô càng lớn hơn.
- Jayce không phải người em có thể chọc vào. Có rất nhiều chuyện em chưa hiểu đâu. Nghe lời tôi, em mau trở về phòng đi.
Vừa nói xong anh liền đưa tay kéo tay cô, bước lên vài bậc cầu thang.
- Bỏ tôi ra! Anh làm gì đấy? Mau bỏ tay tôi ra!
Bị kéo bất ngờ như vậy càng làm cho Ôn Giai Tuệ tức giận hơn, dùng hết sức để giãy ra khỏi tay của người đàn ông. Vừa phản kháng vừa mắng chửi không ngừng.
- Viên Trác Nghiên, tôi nói anh thả tôi ra mà.
Lúc đi đến bậc thang cuối cùng, Ôn Giai Tuệ nhân lúc Viên Trác Nghiên đang nghiêng người qua đoạn giao giữa lan can cầu thang với phần lan can trên hành lang đã dùng hết sức vùng vẫy lần nữa, đẩy anh ngã vào phần lan can bên cạnh.
- Boss! Anh không sao chứ?
A Châu nhìn thấy lưng của ông chủ va vào tay vịn cầu thang thì không khỏi lo lắng, vừa tiến lên hỏi thì Viên Trác Nghiên đã đưa tay ra hiệu cho cậu ta lui xuống, còn lạnh lẽo quát một câu.
- Tất cả lui ra hết đi!
Đám A Châu thấy vậy cũng không dám đi tới nữa, đành phải lui xuống.
Cú va chạm vừa rồi đã đụng phải vết thương của Viên Trác Nghiên, anh hơi nhíu mày một cái, ánh mắt cô độc nhìn nữ nhân trước mặt.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên có thể nhận ra cái nhíu mày vừa rồi của anh, nhưng cô cũng dửng chống lại ánh mắt thâm sâu khó dò của anh, giống như mình chẳng có lỗi gì cả.
- Không phải anh không muốn cứu A Phong sao? Tôi không phải anh, tôi không thể bỏ mặc anh ấy không lo được.
Giọng cô hơi cao, gương mặt trắng hồng vì giận dữ mà bỏ bừng, mái tóc đen dài cũng vì vừa rồi giãy giụa mà hất về trước ngực, vài sợi tóc che phủ nửa gương mặt nhỏ nhắn nhưng vẫn không thể che đi hận ý trong đôi mắt của cô.
Viên Trác Nghiên không thể ngờ được cô vì tên A Phong đó mà mất hết bình tĩnh như vậy. Nhưng anh vẫn duy trì phong thái ưu nhã, không nhanh không chậm cất lời.
- Em vì muốn cứu cậu ta mà tính mạng cũng không màng nữa à?
Không phải anh không muốn cứu A Phong, nhưng anh không ngốc đến mức đáp ứng yêu cầu của Jayce. Trong thế giới chết chóc này, nếu quá dễ dàng thỏa hiệp thì sẽ không còn chỗ đứng nữa. Anh vẫn sẽ có cách khác để đưa A Phong về, từ trước đến giờ Viên Trác Nghiên anh làm việc gì cũng đều suy tính rất kỹ lưỡng, không bao giờ có chuyện bị kẻ khác chèn ép và ra điều kiện như vậy.
Cho đến tân bây giờ thì chỉ một ngoại lệ, đó là Ôn Giai Tuệ, nếu là cô thì dù phải rút lui khỏi giới hắc đạo này thì anh cũng không do dự. Nhưng chính là cô không hề tin tưởng anh, càng không có lòng kiên nhẫn với anh nữa.
Ôn Giai Tuệ cười nhạt, kiên định nói.
- Phải, tôi nhất định phải cứu A Phong dù trả bất cứ giá nào. Viên Trác Nghiên, anh không có tư cách ngăn cản tôi đi tìm anh ấy.
Nói đoạn, cô dừng một lúc, điều chỉnh lại tâm tình đang kích động của mình rồi nói tiếp.
- A Phong chính là người thân duy nhất của tôi ở Viên gia. Khi anh cường bạo tôi, anh ấy âm thầm đứng phía sau động viên tôi vượt qua. Lúc anh phủ nhận đứa con mình, anh nhìn tôi bị cả Viên gia ép bỏ đứa bé thì chỉ có anh ấy, chỉ có anh ấy liều mạng muốn bảo vệ tôi thôi.
Cô càng nói càng không khống chế được cảm xúc đang trổi dậy, hận ý trong đáy mắt cô càng đậm hơn. Giống như đang đay nghiến từ từ, từ từ người đàn ông trước mặt.
Từng câu từng chữ từ miệng cô thốt ra như một bản cáo trạng tố cáo những tội ác mà Viên Trác Nghiên đã gây ra cho cô, nó như lưỡi dao đâm thẳng lồng ngực của anh, nhưng chỉ có chính anh mới biết mình đang quặn đau đến mức nào.
- Tuệ nhi, tôi biết em rất căm hận tôi. Cho nên tôi muốn dùng nửa đời còn lại của mình để bù đắp cho em. Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, như chính lúc này, tôi không muốn để em vào bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Anh vừa nói vừa đưa tay kéo tay cô lại lần nữa. Nhưng lần này Ôn Giai Tuệ đã đề phòng sẵn, khi anh vừa mới đưa tay tới thì cô đã ngay lập tức hất mạnh tay anh ra, không để anh có cơ hội kéo mình như vừa rồi nữa.
- Nguy hiểm? Dù nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng cùng anh ở chung một chỗ. Viên Trác Nghiên, lúc tôi cần anh nhất anh đã ở đâu? Lúc tôi vứt bỏ hết tất cả tôn nghiêm van xin anh cứu mẹ con tôi thì anh đang làm gì? Hả??? Bây giờ anh nói với tôi những lời này thì còn có ích gì không? Bây giờ anh tốt với tôi thì có thay đổi được gì không hả? Bây giờ anh mới bảo vệ tôi ư? Anh bảo vệ tôi như thế nào đây? Giết chết con của tôi? Hay lại bắt nhốt tôi? Hay là...lại lấy mẹ tôi ra đe dọa tôi?
Hơi thở của Viên Trác Nghiên dần trở nên khó khăn vì trái tim đã bị một bàn tay vô hình bóp chặt không một khe hở nào.
Không biết cô có thật sự là không nhận ra anh đang chống chọi như thế nào nào hay không nhưng mỗi câu cô nhả ra lại chẳng hề do dự. Đã từ tức giận chuyển sang thương tâm rồi, giọng cô yếu dần trong nghẹn ngào, có vẻ cô đang kìm nén không muốn rơi lệ trước mặt anh.
Viên Trác Nghiên đau đớn vươn tay ra, chậm rãi ôm cô vào trong ngực, vừa vuốt mái tóc đen dài của cô vừa hôn xuống, giọng trầm khàn thì thầm.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi....anh xin lỗi. Thật sự xin lỗi.
Lời xin lỗi này, anh đã chôn giấu trong lòng rất lâu rồi, đã bao nhiêu lần anh muốn nói với cô nhưng đều không đủ dũng khí. Hôm nay, khi cô đứng trước mặt anh mà kêu oan, nói ra tất cả những gì mà mình phải trải qua, anh đã không thể kìm nén được nữa, cứ như vậy mà ôm chặt cô. Ngoài hai từ xin lỗi này ra, anh không thể nói thêm được gì khác, anh biết cô hận không thể giết mình, nếu anh dùng hết cả đời này để yêu cô, bù đắp cho cô, liệu có đổi lại được khoảng thời gian như địa ngục đó không?
- Tuệ nhi, xin lỗi em....thật sự xin lỗi em....
Trống ngực Ôn Giai Tuệ cũng đang bị một chiếc búa lớn hung hăng nện xuống, cũng đau. Nhưng cô không khóc nổi, chỉ như vậy mà muốn cô cảm động sao? Không bao giờ là đủ! Chỉ làm cho cô thấy buồn nôn hơn thôi.
Cô không giãy giụa, yên lặng trong lòng anh, nhếch môi cười lạnh một tiếng, không chút kiêng nể mà nói.
- Viên Trác Nghiên, anh đang sợ sao? Anh sợ bọn họ sẽ bắt tôi để uy hiếp anh đúng không? Không phải anh yêu tôi lắm sao? Vậy tôi muốn xem thử tình yêu mà anh nói có thể lớn đến đâu. Anh có thể dâng hết tất cả những thứ mình có để đổi lấy tôi sao? Viên Trác Nghiên, dù anh có dùng cả mạng của anh để đổi thì cũng không thay đổi được gì đâu, tôi vẫn sẽ hận anh!
Từng câu từng chữ của cô rõ ràng chính là đang cố tình thốt ra nhằm giày xéo trái tim anh. Viên Trác Nghiên nghe không xót một chữ nào, nhưng anh cũng không buông tay ra mà ngược lại còn siết chặt tay hơn.
Ôn Giai Tuệ cảm nhận rất rõ toàn thân người đàn ông đang run nhẹ thì càng hài lòng hơn. Cô tiếp tục rạch thêm vài nhát vào vết thương của anh.
- Anh đau không? Những gì tôi từng trải qua còn đau đớn hơn gấp mấy lần đấy. Khi tôi nằm dưới mặt sàn lạnh lẽo, đau đớn bủa vây toàn thân, lại tuyệt vọng đến mức nào anh biết không?
Viên Trác Nghiên không nhịn được nữa, siết chặt vòng ôm mà nói lớn.
- Đừng nói nữa, xin em, đừng nói thêm gì nữa.
Sao ôm cô trong lòng như vậy lại không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào vậy chứ? Còn vô cùng đau đớn như đang ôm một bụi gai nhọn hoắt đâm từng chút từng chút vào da thịt.
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy liền không khỏi nở một nụ cười chế nhạo.
- Sao vậy, mới nhiêu đó đã không chịu được nữa sao?
- Anh sẽ đưa cậu ta lành lặn trở về Thượng Hải. Nhưng anh muốn xin em, đừng rời đi được không?
Giọng anh nặng nề cắt ngang lời của cô.
Ôn Giai Tuệ nghe có chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền bật cười.
- Đừng nói dối nữa, từ đầu đến giờ anh vốn dĩ chẳng muốn cứu anh ấy....
Reng reng reng!
Cô còn đang nói thì chuông điện thoại đã reo lên.
Có vẻ như Viên Trác Nghiên đã biết là ai gọi đến nên mới buông cô ra, còn nhắc cô nhanh nghe điện thoại.
Là số của A Phong?
Nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại, Ôn Giai Tuệ thật sự không thể tin nổi. Cô lập tức nhận điện thoại, dáng vẻ vô cùng gấp gáp và lo lắng.
- A Phong, anh đang ở đâu vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng vô cùng bình ổn của A Phong.
- Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đang trên đường trở về khách sạn.....
- Anh không sao rồi đúng không? Bọn họ đã thả anh sao?
Ôn Giai Tuệ vội vã cắt ngang lời của anh ta.
A Phong vừa lái xe vừa báo lại những chuyện mình vừa trải qua.
- Tôi nghĩ bọn họ là hai phe khác nhau, đám người bắt tôi và những tên đến cứu tôi không phải cùng một bọn. Phu nhân, nơi này không thể ở lâu hơn đâu, tôi sẽ....
Ôn Giai Tuệ lại lần nữa cắt ngang lời anh ta.
- Anh trở về khách sạn trước đi. Tôi có chút việc cần giải quyết cho xong đã, tôi sẽ gọi lại sau. Anh nhất định phải cẩn thận đấy!
Nói xong, cô liền cúp máy ngay. Nhìn điện thoại trên tay, cô thầm thở phào một hơi, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống rồi.
Điều chỉnh lại hơi thở xong, cô mới bước tới đối diện với Viên Trác Nghiên. Thái độ của cô so với vừa rồi đã dịu đi được một chút, nhưng vẫn không hề bỏ đi hận ý trong mắt.
- Tôi phải trở về Thượng Hải.
Viên Trác Nghiên sợ nhất vẫn là điều này, nhất quyết phản đối.
- Anh đã cứu A Phong rồi, cũng sẽ đảm bảo cậu ta an toàn trở về Thượng Hải. Em, không thể ở lại bên cạnh anh sao?
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt xinh đẹp không chút biểu cảm nhìn anh, cười nhạt, giọng cô bình thản nhưng đầy châm chọc.
- Anh lại muốn đe dọa tôi thỏa hiệp sao?
Viên Trác Nghiên trầm lặng lắc nhẹ đầu, thanh âm nhàn nhạt có từ tính phản bác.
- Không phải đe dọa, anh đang thỉnh cầu em.
Nếu là như vậy thì Ôn Giai Tuệ cô sao lại ngu ngốc mà đồng ý chứ? Cô không cần suy nghĩ mà đã thẳng thừng từ chối.
- Tôi không muốn!
Nói xong, cô lườm hắn một cái rồi xoay người đi thẳng về phòng.
Viên Trác Nghiên biết bây giờ với cô, anh không thể dùng phương thức trước kia để giữ cô nữa. Nhìn bóng lưng cô càng nhỏ dần phía trước, anh cất bước đuổi theo cô vào đến phòng của cô, vừa vặn đúng lúc cô đang định đóng cửa. Tay anh chặn cánh cửa lại, nghiêm túc hỏi.
- Vậy chúng ta làm một giao dịch được không?
Bước chân của Ôn Giai Tuệ cũng vì câu nói của anh mà dừng lại. Cô hơi xoay người lại, hờ hững đáp.
- Nếu tôi không muốn thì sao?
Viên Trác Nghiên cũng chậm rãi xoay người đứng đối diện với cô, giọng nhàn nhạt không nhanh không chậm nói tiếp.
- Em có thể lựa chọn. Không phải em đang tìm ba miếng ngọc còn lại trong bảy mảnh ghép sao?
Thông tin này quả nhiên đã cho Ôn Giai Tuệ một phen kinh ngạc, theo phản xạ mà hỏi.
- Tại sao anh biết? Chẳng lẽ....người đã lấy miếng ngọc thứ tư là anh?
Nhìn anh gật đầu thừa nhận, cô càng không tin nổi. Nhưng đã có thể hiểu được tại sao hôm đó anh lại xuất hiện trong khu rừng đó rồi.
Viên Trác Nghiên đứng đối diện vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt cô vừa để đoán chuỗi suy nghĩ hiện giờ của cô. Anh trầm tư bổ sung thêm.
- Hôm đó anh đã định lấy miếng ngọc để được gặp em một lần. Nhưng sau đó anh đã nghĩ nếu anh giúp em tìm ngọc nhanh hơn thì có thể giúp em nhanh chóng rời khỏi Viên gia, sống cuộc sống của chính mình.
Trên đầu Ôn Giai Tuệ đúng là có một đám mây đen bao phủ, tất cả những chuyện này anh đều biết hết sao?
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào anh mà hỏi.
- Vậy rốt cuộc anh muốn giao dịch chuyện gì?
Viên Trác Nghiên bước đến gần cô hơn, nhưng không phải kéo tay cô hay ôm cô như vừa rồi. Anh đứng cách cô một bước chân.
- Anh giúp em tìm ba miếng ngọc còn lại, đổi lại em hãy ở bên cạnh anh.
Ôn Giai Tuệ không nhịn được cười mà hỏi lại.
- Anh đang viết truyện tiếu lâm sao? Chuyện tìm ngọc tôi hoàn toàn có thể tự tìm, đâu cần đến sự giúp đỡ của anh.
Viên Trác Nghiên khẽ nhếch khóe môi, nửa đùa nửa thật nói.
- Vậy em có muốn thử xem em và anh ai sẽ nhanh hơn không? Dù sao ngọc cũng không phải của em, bất kỳ ai cũng có quyền mua nó. Nếu anh mua được trước em thì đâu được coi là đang đe dọa chứ?
Ôn Giai Tuệ suýt nữa là tức đến hộc máu, đây là loại logic gì chứ, cô liếm liếm môi rồi nói lại.
- Không phải đe dọa? Nhưng rõ ràng anh đang làm khó tôi!
Viên Trác Nghiên không rời mắt khỏi cô một giây một phút nào, nghe cô phản biện lại, anh lại vô cùng cẩn thận vì sợ sẽ lại làm cô bị thương.
- Nếu em không đồng ý anh vẫn sẽ giúp em tìm ngọc. Nhưng không phải sau khi có đủ bảy miếng ngọc em còn phải mở mật thất sao? Về kết cấu mật thất, anh chính là người thiết kế nó, không đơn giản như em nghĩ đâu.
Nói đoạn, anh lại cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô rồi mới tiếp tục nói.
- Mặc dù anh không biết tại sao ba của anh lại muốn em mở mật thất, nhưng anh biết sau khi hoàn thành được tâm nguyện của ông ấy thì em mới chịu rời khỏi Viên gia. Anh cũng muốn nhanh chóng đưa em ra khỏi đó.
Những lời cô nói tối hôm đó trong phật đường
Viên Trác Nghiên vừa nghe được câu này liền không chút do dự mà chạy nhanh về hướng phòng của Ôn Giai Tuệ.
Khi anh chạy đến thì đã thấy cô gái nhỏ của mình đang bị A Châu chặn dưới chân cầu thang.
- Tiểu thư, bây giờ cô không thể ra ngoài được.
Ôn Giai Tuệ mất hết kiên nhẫn nhìn những người xung quanh, lãnh đạm nhắc lại lần nữa.
- Các anh làm vậy chính là nhốt người bất hợp pháp đấy.
Hai bên đang lời qua tiếng lại thì một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến cắt ngang hết tất cả.
- Tuệ nhi, em định đi đâu?
A Châu và mấy thủ hạ khác nhìn thấy ông chủ đi tới liền cung kính cúi chào.
- Boss!
Viên Trác Nghiên cũng chỉ chú ý đến nữ nhân đang cố tình làm khó mấy thủ hạ của anh. Đôi thân thon dài của anh bước xuống từng bậc thang, sau đó đứng lại cách cô hai bậc, gương mặt tĩnh lặng như bầu trời bình yên trước cơn bão.
Ôn Giai Tuệ cũng không có ý định giấu diếm nữa, đôi mắt kiên định quật cường chống lại anh.
- Đương nhiên là đi tìm A Phong rồi, sau khi tìm được A Phong, chúng tôi sẽ cùng trở về Thượng Hải.
Khóe môi Viên Trác Nghiên cứng đờ, mi mắt lại giựt giựt vì kích động. Cô lại không một chút né tránh hay che giấu, trực tiếp nói thẳng với anh như vậy. Giọng anh khàn đục vì phải đè nặng tâm tình hiện giờ.
- Em không thể đi được.
Nghe anh nói một câu y chang những lời vừa rồi người hầu, quản gia rồi cả thủ hạ của anh đã nói thì Ôn Giai Tuệ không khỏi cười nhạt, những người trong đây ngoài một câu đó thì không còn câu nào khác sao.
- Tại sao? Anh lấy quyền gì mà cấm cản tôi. Chân là của tôi, tôi muốn đi anh cũng không giữ được!
Đôi mắt phượng hẹp dài của Viên Trác Nghiên vẫn dán chặt trên gương mặt thanh thuần xinh đẹp của cô. Nhưng chỉ có mỗi mình anh biết bản thân đang che giấu sự bất lực trong tận đáy lòng.
Cô nói đúng, nếu cô muốn đi thì anh có muốn cản cũng không được. Nếu là trước kia thì anh chỉ cần đem cô nhốt lại, dùng xích khóa chân cô, anh từng có hàng vạn cách thức để trói buộc cô bên mình. Nhưng bây giờ anh không thể nào làm vậy nữa, anh rất sợ sẽ lại lần nữa làm cô bị thương, sợ sẽ khiến cho thù hận trong lòng cô càng lớn hơn.
- Jayce không phải người em có thể chọc vào. Có rất nhiều chuyện em chưa hiểu đâu. Nghe lời tôi, em mau trở về phòng đi.
Vừa nói xong anh liền đưa tay kéo tay cô, bước lên vài bậc cầu thang.
- Bỏ tôi ra! Anh làm gì đấy? Mau bỏ tay tôi ra!
Bị kéo bất ngờ như vậy càng làm cho Ôn Giai Tuệ tức giận hơn, dùng hết sức để giãy ra khỏi tay của người đàn ông. Vừa phản kháng vừa mắng chửi không ngừng.
- Viên Trác Nghiên, tôi nói anh thả tôi ra mà.
Lúc đi đến bậc thang cuối cùng, Ôn Giai Tuệ nhân lúc Viên Trác Nghiên đang nghiêng người qua đoạn giao giữa lan can cầu thang với phần lan can trên hành lang đã dùng hết sức vùng vẫy lần nữa, đẩy anh ngã vào phần lan can bên cạnh.
- Boss! Anh không sao chứ?
A Châu nhìn thấy lưng của ông chủ va vào tay vịn cầu thang thì không khỏi lo lắng, vừa tiến lên hỏi thì Viên Trác Nghiên đã đưa tay ra hiệu cho cậu ta lui xuống, còn lạnh lẽo quát một câu.
- Tất cả lui ra hết đi!
Đám A Châu thấy vậy cũng không dám đi tới nữa, đành phải lui xuống.
Cú va chạm vừa rồi đã đụng phải vết thương của Viên Trác Nghiên, anh hơi nhíu mày một cái, ánh mắt cô độc nhìn nữ nhân trước mặt.
Ôn Giai Tuệ đương nhiên có thể nhận ra cái nhíu mày vừa rồi của anh, nhưng cô cũng dửng chống lại ánh mắt thâm sâu khó dò của anh, giống như mình chẳng có lỗi gì cả.
- Không phải anh không muốn cứu A Phong sao? Tôi không phải anh, tôi không thể bỏ mặc anh ấy không lo được.
Giọng cô hơi cao, gương mặt trắng hồng vì giận dữ mà bỏ bừng, mái tóc đen dài cũng vì vừa rồi giãy giụa mà hất về trước ngực, vài sợi tóc che phủ nửa gương mặt nhỏ nhắn nhưng vẫn không thể che đi hận ý trong đôi mắt của cô.
Viên Trác Nghiên không thể ngờ được cô vì tên A Phong đó mà mất hết bình tĩnh như vậy. Nhưng anh vẫn duy trì phong thái ưu nhã, không nhanh không chậm cất lời.
- Em vì muốn cứu cậu ta mà tính mạng cũng không màng nữa à?
Không phải anh không muốn cứu A Phong, nhưng anh không ngốc đến mức đáp ứng yêu cầu của Jayce. Trong thế giới chết chóc này, nếu quá dễ dàng thỏa hiệp thì sẽ không còn chỗ đứng nữa. Anh vẫn sẽ có cách khác để đưa A Phong về, từ trước đến giờ Viên Trác Nghiên anh làm việc gì cũng đều suy tính rất kỹ lưỡng, không bao giờ có chuyện bị kẻ khác chèn ép và ra điều kiện như vậy.
Cho đến tân bây giờ thì chỉ một ngoại lệ, đó là Ôn Giai Tuệ, nếu là cô thì dù phải rút lui khỏi giới hắc đạo này thì anh cũng không do dự. Nhưng chính là cô không hề tin tưởng anh, càng không có lòng kiên nhẫn với anh nữa.
Ôn Giai Tuệ cười nhạt, kiên định nói.
- Phải, tôi nhất định phải cứu A Phong dù trả bất cứ giá nào. Viên Trác Nghiên, anh không có tư cách ngăn cản tôi đi tìm anh ấy.
Nói đoạn, cô dừng một lúc, điều chỉnh lại tâm tình đang kích động của mình rồi nói tiếp.
- A Phong chính là người thân duy nhất của tôi ở Viên gia. Khi anh cường bạo tôi, anh ấy âm thầm đứng phía sau động viên tôi vượt qua. Lúc anh phủ nhận đứa con mình, anh nhìn tôi bị cả Viên gia ép bỏ đứa bé thì chỉ có anh ấy, chỉ có anh ấy liều mạng muốn bảo vệ tôi thôi.
Cô càng nói càng không khống chế được cảm xúc đang trổi dậy, hận ý trong đáy mắt cô càng đậm hơn. Giống như đang đay nghiến từ từ, từ từ người đàn ông trước mặt.
Từng câu từng chữ từ miệng cô thốt ra như một bản cáo trạng tố cáo những tội ác mà Viên Trác Nghiên đã gây ra cho cô, nó như lưỡi dao đâm thẳng lồng ngực của anh, nhưng chỉ có chính anh mới biết mình đang quặn đau đến mức nào.
- Tuệ nhi, tôi biết em rất căm hận tôi. Cho nên tôi muốn dùng nửa đời còn lại của mình để bù đắp cho em. Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, như chính lúc này, tôi không muốn để em vào bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Anh vừa nói vừa đưa tay kéo tay cô lại lần nữa. Nhưng lần này Ôn Giai Tuệ đã đề phòng sẵn, khi anh vừa mới đưa tay tới thì cô đã ngay lập tức hất mạnh tay anh ra, không để anh có cơ hội kéo mình như vừa rồi nữa.
- Nguy hiểm? Dù nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng cùng anh ở chung một chỗ. Viên Trác Nghiên, lúc tôi cần anh nhất anh đã ở đâu? Lúc tôi vứt bỏ hết tất cả tôn nghiêm van xin anh cứu mẹ con tôi thì anh đang làm gì? Hả??? Bây giờ anh nói với tôi những lời này thì còn có ích gì không? Bây giờ anh tốt với tôi thì có thay đổi được gì không hả? Bây giờ anh mới bảo vệ tôi ư? Anh bảo vệ tôi như thế nào đây? Giết chết con của tôi? Hay lại bắt nhốt tôi? Hay là...lại lấy mẹ tôi ra đe dọa tôi?
Hơi thở của Viên Trác Nghiên dần trở nên khó khăn vì trái tim đã bị một bàn tay vô hình bóp chặt không một khe hở nào.
Không biết cô có thật sự là không nhận ra anh đang chống chọi như thế nào nào hay không nhưng mỗi câu cô nhả ra lại chẳng hề do dự. Đã từ tức giận chuyển sang thương tâm rồi, giọng cô yếu dần trong nghẹn ngào, có vẻ cô đang kìm nén không muốn rơi lệ trước mặt anh.
Viên Trác Nghiên đau đớn vươn tay ra, chậm rãi ôm cô vào trong ngực, vừa vuốt mái tóc đen dài của cô vừa hôn xuống, giọng trầm khàn thì thầm.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi....anh xin lỗi. Thật sự xin lỗi.
Lời xin lỗi này, anh đã chôn giấu trong lòng rất lâu rồi, đã bao nhiêu lần anh muốn nói với cô nhưng đều không đủ dũng khí. Hôm nay, khi cô đứng trước mặt anh mà kêu oan, nói ra tất cả những gì mà mình phải trải qua, anh đã không thể kìm nén được nữa, cứ như vậy mà ôm chặt cô. Ngoài hai từ xin lỗi này ra, anh không thể nói thêm được gì khác, anh biết cô hận không thể giết mình, nếu anh dùng hết cả đời này để yêu cô, bù đắp cho cô, liệu có đổi lại được khoảng thời gian như địa ngục đó không?
- Tuệ nhi, xin lỗi em....thật sự xin lỗi em....
Trống ngực Ôn Giai Tuệ cũng đang bị một chiếc búa lớn hung hăng nện xuống, cũng đau. Nhưng cô không khóc nổi, chỉ như vậy mà muốn cô cảm động sao? Không bao giờ là đủ! Chỉ làm cho cô thấy buồn nôn hơn thôi.
Cô không giãy giụa, yên lặng trong lòng anh, nhếch môi cười lạnh một tiếng, không chút kiêng nể mà nói.
- Viên Trác Nghiên, anh đang sợ sao? Anh sợ bọn họ sẽ bắt tôi để uy hiếp anh đúng không? Không phải anh yêu tôi lắm sao? Vậy tôi muốn xem thử tình yêu mà anh nói có thể lớn đến đâu. Anh có thể dâng hết tất cả những thứ mình có để đổi lấy tôi sao? Viên Trác Nghiên, dù anh có dùng cả mạng của anh để đổi thì cũng không thay đổi được gì đâu, tôi vẫn sẽ hận anh!
Từng câu từng chữ của cô rõ ràng chính là đang cố tình thốt ra nhằm giày xéo trái tim anh. Viên Trác Nghiên nghe không xót một chữ nào, nhưng anh cũng không buông tay ra mà ngược lại còn siết chặt tay hơn.
Ôn Giai Tuệ cảm nhận rất rõ toàn thân người đàn ông đang run nhẹ thì càng hài lòng hơn. Cô tiếp tục rạch thêm vài nhát vào vết thương của anh.
- Anh đau không? Những gì tôi từng trải qua còn đau đớn hơn gấp mấy lần đấy. Khi tôi nằm dưới mặt sàn lạnh lẽo, đau đớn bủa vây toàn thân, lại tuyệt vọng đến mức nào anh biết không?
Viên Trác Nghiên không nhịn được nữa, siết chặt vòng ôm mà nói lớn.
- Đừng nói nữa, xin em, đừng nói thêm gì nữa.
Sao ôm cô trong lòng như vậy lại không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào vậy chứ? Còn vô cùng đau đớn như đang ôm một bụi gai nhọn hoắt đâm từng chút từng chút vào da thịt.
Ôn Giai Tuệ nghe anh nói vậy liền không khỏi nở một nụ cười chế nhạo.
- Sao vậy, mới nhiêu đó đã không chịu được nữa sao?
- Anh sẽ đưa cậu ta lành lặn trở về Thượng Hải. Nhưng anh muốn xin em, đừng rời đi được không?
Giọng anh nặng nề cắt ngang lời của cô.
Ôn Giai Tuệ nghe có chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền bật cười.
- Đừng nói dối nữa, từ đầu đến giờ anh vốn dĩ chẳng muốn cứu anh ấy....
Reng reng reng!
Cô còn đang nói thì chuông điện thoại đã reo lên.
Có vẻ như Viên Trác Nghiên đã biết là ai gọi đến nên mới buông cô ra, còn nhắc cô nhanh nghe điện thoại.
Là số của A Phong?
Nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại, Ôn Giai Tuệ thật sự không thể tin nổi. Cô lập tức nhận điện thoại, dáng vẻ vô cùng gấp gáp và lo lắng.
- A Phong, anh đang ở đâu vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng vô cùng bình ổn của A Phong.
- Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đang trên đường trở về khách sạn.....
- Anh không sao rồi đúng không? Bọn họ đã thả anh sao?
Ôn Giai Tuệ vội vã cắt ngang lời của anh ta.
A Phong vừa lái xe vừa báo lại những chuyện mình vừa trải qua.
- Tôi nghĩ bọn họ là hai phe khác nhau, đám người bắt tôi và những tên đến cứu tôi không phải cùng một bọn. Phu nhân, nơi này không thể ở lâu hơn đâu, tôi sẽ....
Ôn Giai Tuệ lại lần nữa cắt ngang lời anh ta.
- Anh trở về khách sạn trước đi. Tôi có chút việc cần giải quyết cho xong đã, tôi sẽ gọi lại sau. Anh nhất định phải cẩn thận đấy!
Nói xong, cô liền cúp máy ngay. Nhìn điện thoại trên tay, cô thầm thở phào một hơi, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống rồi.
Điều chỉnh lại hơi thở xong, cô mới bước tới đối diện với Viên Trác Nghiên. Thái độ của cô so với vừa rồi đã dịu đi được một chút, nhưng vẫn không hề bỏ đi hận ý trong mắt.
- Tôi phải trở về Thượng Hải.
Viên Trác Nghiên sợ nhất vẫn là điều này, nhất quyết phản đối.
- Anh đã cứu A Phong rồi, cũng sẽ đảm bảo cậu ta an toàn trở về Thượng Hải. Em, không thể ở lại bên cạnh anh sao?
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt xinh đẹp không chút biểu cảm nhìn anh, cười nhạt, giọng cô bình thản nhưng đầy châm chọc.
- Anh lại muốn đe dọa tôi thỏa hiệp sao?
Viên Trác Nghiên trầm lặng lắc nhẹ đầu, thanh âm nhàn nhạt có từ tính phản bác.
- Không phải đe dọa, anh đang thỉnh cầu em.
Nếu là như vậy thì Ôn Giai Tuệ cô sao lại ngu ngốc mà đồng ý chứ? Cô không cần suy nghĩ mà đã thẳng thừng từ chối.
- Tôi không muốn!
Nói xong, cô lườm hắn một cái rồi xoay người đi thẳng về phòng.
Viên Trác Nghiên biết bây giờ với cô, anh không thể dùng phương thức trước kia để giữ cô nữa. Nhìn bóng lưng cô càng nhỏ dần phía trước, anh cất bước đuổi theo cô vào đến phòng của cô, vừa vặn đúng lúc cô đang định đóng cửa. Tay anh chặn cánh cửa lại, nghiêm túc hỏi.
- Vậy chúng ta làm một giao dịch được không?
Bước chân của Ôn Giai Tuệ cũng vì câu nói của anh mà dừng lại. Cô hơi xoay người lại, hờ hững đáp.
- Nếu tôi không muốn thì sao?
Viên Trác Nghiên cũng chậm rãi xoay người đứng đối diện với cô, giọng nhàn nhạt không nhanh không chậm nói tiếp.
- Em có thể lựa chọn. Không phải em đang tìm ba miếng ngọc còn lại trong bảy mảnh ghép sao?
Thông tin này quả nhiên đã cho Ôn Giai Tuệ một phen kinh ngạc, theo phản xạ mà hỏi.
- Tại sao anh biết? Chẳng lẽ....người đã lấy miếng ngọc thứ tư là anh?
Nhìn anh gật đầu thừa nhận, cô càng không tin nổi. Nhưng đã có thể hiểu được tại sao hôm đó anh lại xuất hiện trong khu rừng đó rồi.
Viên Trác Nghiên đứng đối diện vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt cô vừa để đoán chuỗi suy nghĩ hiện giờ của cô. Anh trầm tư bổ sung thêm.
- Hôm đó anh đã định lấy miếng ngọc để được gặp em một lần. Nhưng sau đó anh đã nghĩ nếu anh giúp em tìm ngọc nhanh hơn thì có thể giúp em nhanh chóng rời khỏi Viên gia, sống cuộc sống của chính mình.
Trên đầu Ôn Giai Tuệ đúng là có một đám mây đen bao phủ, tất cả những chuyện này anh đều biết hết sao?
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào anh mà hỏi.
- Vậy rốt cuộc anh muốn giao dịch chuyện gì?
Viên Trác Nghiên bước đến gần cô hơn, nhưng không phải kéo tay cô hay ôm cô như vừa rồi. Anh đứng cách cô một bước chân.
- Anh giúp em tìm ba miếng ngọc còn lại, đổi lại em hãy ở bên cạnh anh.
Ôn Giai Tuệ không nhịn được cười mà hỏi lại.
- Anh đang viết truyện tiếu lâm sao? Chuyện tìm ngọc tôi hoàn toàn có thể tự tìm, đâu cần đến sự giúp đỡ của anh.
Viên Trác Nghiên khẽ nhếch khóe môi, nửa đùa nửa thật nói.
- Vậy em có muốn thử xem em và anh ai sẽ nhanh hơn không? Dù sao ngọc cũng không phải của em, bất kỳ ai cũng có quyền mua nó. Nếu anh mua được trước em thì đâu được coi là đang đe dọa chứ?
Ôn Giai Tuệ suýt nữa là tức đến hộc máu, đây là loại logic gì chứ, cô liếm liếm môi rồi nói lại.
- Không phải đe dọa? Nhưng rõ ràng anh đang làm khó tôi!
Viên Trác Nghiên không rời mắt khỏi cô một giây một phút nào, nghe cô phản biện lại, anh lại vô cùng cẩn thận vì sợ sẽ lại làm cô bị thương.
- Nếu em không đồng ý anh vẫn sẽ giúp em tìm ngọc. Nhưng không phải sau khi có đủ bảy miếng ngọc em còn phải mở mật thất sao? Về kết cấu mật thất, anh chính là người thiết kế nó, không đơn giản như em nghĩ đâu.
Nói đoạn, anh lại cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô rồi mới tiếp tục nói.
- Mặc dù anh không biết tại sao ba của anh lại muốn em mở mật thất, nhưng anh biết sau khi hoàn thành được tâm nguyện của ông ấy thì em mới chịu rời khỏi Viên gia. Anh cũng muốn nhanh chóng đưa em ra khỏi đó.
Những lời cô nói tối hôm đó trong phật đường