Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 44: Dáng vẻ lúng túng đáng yêu.
Đúng như lời Viên Trác Nghiên đã hứa, chỉ cần Ôn Giai Tuệ ở lại bên cạnh anh thì anh sẽ không ép buộc cô bất cứ việc gì nữa. Anh muốn cô dọn qua phòng mình nhưng cô nhất mực không thỏa hiệp, anh cũng không bắt ép cô nữa.
Nhờ vậy mà Ôn Giai Tuệ mới tạm thời yên ổn, nhưng đều ở yên trong thủ phủ mà không thể đi đâu được. Cô cảm giác cả thủ phủ này đều coi cô như vận xui vậy, quản gia và người hầu chỉ nói chuyện với cô khi có chuyện cần thông báo và khi cô có yêu cầu gì đó.
Ngoài những thủ hạ khác thì đám A Châu cũng có vẻ gì đó rất khác lạ. Hình như là vẫn thường xuyên tranh cãi vì cô. Bọn họ đang lo cô sẽ làm hại ông chủ của bọn họ? Thật sự nực cười quá đi mất! Tại sao bọn họ không đi hỏi ông chủ của mình xem tại sao cô lại phải ở đây đi?
Mấy ngày nay, Viên Trác Nghiên mặc dù vẫn trong thời gian dưỡng thương nhưng vẫn làm việc như bình thường, số lần anh đi ra ngoài còn nhiều hơn thời gian ở trong thủ phủ nữa. Nên Ôn Giai Tuệ mới không phải chạm mặt anh quá thường xuyên.
Sau một tuần tự sinh tự diệt trong căn biệt thự rộng lớn này, tối nay lại có chút khác biệt.
Ôn Giai Tuệ vẫn như thường ngày, nằm trong phòng đọc tài liệu đến khi đói sẽ tự xuống bếp tìm đồ ăn. Nhưng giờ này cô vẫn còn mãi dán mắt vào màn hình laptop thì quản gia đã đến gõ cửa.
Được sự đồng ý của cô, chú Cựu lễ phép mở cửa vào thưa.
- Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống dùng bữa.
Ngón tay thon dài nhỏ nhắn đang lướt trên bàn phím của Ôn Giai Tuệ bất chợt dừng lại vì lời của quản gia.
Viên Trác Nghiên gọi cô xuống ăn cơm sao? Tối nay anh không ra ngoài nữa à?
Cô nhìn sang gật đầu một cái với quản gia.
- Chú đi ra trước đi. Tôi sẽ xuống ngay.
Sau khi chú Cựu đóng cửa lại, Ôn Giai Tuệ chán nản tắt laptop đi và để sang một góc với mấy tập tài liệu dày cộp. Cô cầm áo khoác mặc vào rồi đi ra khỏi phòng.
Bên dưới phòng ăn.
Chiếc bàn ăn đã bày rất nhiều món ăn khác nhau thu hút cả thị giác lẫn vị giác. Trên chiếc bàn ăn lớn như vậy, chỉ có người đàn ông ngồi đó, vì anh đang đợi cô nên còn đang xem mấy quyển tạp chí.
Ôn Giai Tuệ vẫn còn đứng trên bậc thang, cô nhìn một cảnh bên dưới đến ngẩn người. Nam nhân ngồi đó với phong thái vô cùng tao nhã, mang theo một khí chất vương gia không ai có thể bì được. Hai chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen, bắt chéo nhau. Trên tay anh cầm quyển tạp chí kinh tế che mất nửa mặt. Hình như anh đã phát hiện ra ánh mắt sắp đâm thủng cả mặt của mình nên mới thả quyển tạp chí xuống, hơi ngẩng đầu nhìn lên, nhàn nhạt hỏi.
- Em định đứng đó đến bao giờ?
Ôn Giai Tuệ lại có chút chột dạ, thu lại ánh mắt hình viên đạn kia, nuốt một ngụm nước bọt, thẳng bước đi xuống. Đến trước bàn ăn, cô đang định kéo một cái ghế cách chỗ anh đến năm chỗ ngồi thì một giọng lành lạnh không vui truyền đến.
- Em ngồi xa như vậy làm gì? Sợ tôi ăn thịt em hửm?
Động tác kéo ghế của Ôn Giai Tuệ chợt dừng lại, cô nghiêng đầu sang nhìn nam nhân đang khoanh tay ngồi ở ghế chủ chính, muốn nói anh đúng là lúc nào mà không định ăn thịt cô chứ? Nhưng những lời này vẫn là nuốt trở lại vào trong.
Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên một biểu cảm nhìn cô, sau đó khẽ đánh mặt sang chiếc ghế đầu bàn bên cạnh, giọng anh nhàn nhã ra lệnh.
- Ngồi chỗ này.
Đúng là tác phong của Viên Trác Nghiên đây mà, vẫn thích ra lệnh với người khác như vậy. Ôn Giai Tuệ bất mãn nhìn anh, khẳng định là không muốn nghe theo sự sắp xếp của anh.
Viên Trác Nghiên cũng đoán được cô sẽ không nghe lời nên lại bổ sung thêm một câu.
- Nếu em không đến đây ngồi thì tôi sẽ bế em qua. Em chọn đi!
Quả nhiên chiêu này luôn có tác dụng khống chế được Ôn Giai Tuệ. Cô hậm hực đi tới vị trí mà anh chỉ định, dáng vẻ ương ngạnh ngồi xuống. Sao anh lại không ra ngoài như mấy ngày qua nữa chứ? Còn muốn ăn tối với cô?
Ánh mắt Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng buông lỏng, khóe môi giương nhẹ có vẻ hài lòng.
Vì bị ra lệnh nên Ôn Giai Tuệ có chút khó chịu. Nhìn mấy món ăn chính trên bàn chẳng còn khẩu vị gì nữa, nhưng bụng đã kêu vì đói, cứ ăn cho no đã nào.
- Em có thấy trên bàn thiếu gì không?
Ôn Giai Tuệ vừa chán nản vì bị ép ngồi chỗ này vừa đói đến bụng kêu ùng ục rồi đâu còn để ý nhiều như vậy. Khi nghe nam nhân bên cạnh hỏi một câu như vậy, cô hơi giật mình quay đầu sang định hỏi lại.
- Uhmmm....
Góc quay mặt vô cùng chuẩn xác, môi anh đào đỏ hồng chạm vào đúng môi bạc của người đàn ông đã tiến đến rất gần, giống như đã mai phục sẵn rồi chỉ đợi cô trúng kế thôi.
Trên bàn ăn, người đàn ông ngồi chỗ chủ chính nhướn người về phía trước, nghiêng đầu hôn nữ nhân đầu bàn bên phải. Khung cảnh lãng mạn như vậy nhưng sao những người hầu và quản gia đứng phía sau dám nhìn chằm chằm vào chứ. Tất cả đều cúi mặt đợi một màn thân mật kia kết thúc.
Đôi mắt long lanh đen láy của Ôn Giai Tuệ vì nụ hôn bất ngờ này mà trợn tròn kinh ngạc. Cô còn có thể nghe được cả tiếng tim mình đang đập loạn không theo nhịp nữa.
Nụ hôn không cuồng nhiệt, cũng không quá lâu. Viên Trác Nghiên chậm rãi rời khỏi đôi môi vừa mới ngấu nghiến xong, nở một nụ cười hài lòng, giọng trầm ấm như men say.
- Chính là thiếu món khai vị đấy. Khai vị như thế này được rồi chứ?
Ôn Giai Tuệ lúng túng né tránh, hai bên má đã bất giác đỏ ửng như trái cà chua chín. Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà tên đàn ông này lại không biết xấu hổ mà ngang nhiên hôn cô!
Thật sự càng mất tự nhiên hơn, tay cô cầm dao nĩa trước mặt lên, không dám nhìn đi đâu mà cúi gầm mặt, động tác vụng về cắt miếng thịt bò trong đĩa. Nhưng căn bản là quên luôn cả phương thức cơ bản rồi.
Nhìn động tác của cô, Viên Trác Nghiên không khỏi lắc đầu cười thầm. Anh đưa cầm dĩa bò bít tết của cô tới trước mặt, đẩy dĩa của mình sang một bên rồi cẩn thận cắt từng miếng rất đều.
Ôn Giai Tuệ ngồi yên lặng bên cạnh lại không nhịn được mà quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần như vậy, nhưng mỗi lần nhìn vẫn luôn có một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Mái tóc đen cắt gọn càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn bất phàm, từ góc nhìn này càng thấy đường cong chiếc mũi cao thẳng của anh vô cùng mê hoặc, môi mỏng mím chặt càng tạo nên điểm nhấn.
Chiếc áo sơmi màu xám để hở vài nút áo trước ngực, xương qua xanh và tấm ngực săn chắc như ẩn như hiện ra ngoài, không khác gì đang lôi kéo người khác pham tội.
Cô nhìn đến thất thần, không kịp đề phòng mà để Viên Trác Nghiên ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt như tia x quang kia. Xấu hổ lại càng thêm lúng túng, cô lại quay mặt đi né tránh, tay cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.
Đột nhiên có một miếng thịt bò được xiên bằng nĩa đưa tới trước miệng của cô, kèm theo giọng nói trầm ấm có phần sủng nịch của người đàn ông.
- Há miệng..
Ôn Giai Tuệ lần nữa bị dọa đến đầu óc trống rỗng, nhưng cũng rất ngoan và phối hợp, mở miệng để Viên Trác Nghiên đưa miếng thịt bò vào, cô vừa cố nhai nuốt, môi đỏ hồng nhu thuận vì vậy mà không ngừng tạo thành các hình dạng vô cùng đáng yêu, trên viền môi và cả vùng xung quanh đều đã dính đầy sốt.
Cảnh tượng này đập vào mắt của Viên Trác Nghiên lại lại vô cùng kích thích thị giác, anh đưa tay đến giữ nhẹ cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng lau hết sốt trên cái miệng nhỏ.
Ôn Giai Tuệ có thể nhìn thấy dục vọng trong mắt anh đang dần lớn lên, còn cả hành động nhỏ đem ngón cái vừa quệt miếng sốt từ miệng cô đặt lên môi liếm sạch. Khi ánh mắt như lửa đốt của anh nhìn thẳng vào mắt cô thì đột nhiên cô lại bị nấc cụt nên mới không tiếp tục dán mắt lên người đàn ông nữa. Cô cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn.
- Không sao chứ?
Viên Trác Nghiên lo lắng hỏi.
Ôn Giai Tuệ uống nước xong cũng đã hết nấc rồi, thờ ơ đáp.
- Yên tâm, vẫn chưa bị anh hù chết.
Vừa nói xong thì cô đã vươn tay tới trước mặt Viên Trác Nghiên, lấy lại dĩa bò bít tết đã được anh cắt xong cho mình.
- Để tôi tự ăn được rồi.
Viên Trác Nghiên nhìn cô lại không khỏi cười thầm trong lòng, khóe môi cũng giương lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt dịu dàng đầy sủng nịch, cất giọng nhàn nhạt.
- Tuệ nhi, hình như chúng ta chưa từng ngồi ăn tối với nhau như vậy thì phải?
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, cứ vậy mà đáp lời.
- Diễm phúc này sao tôi dám nhận chứ?
Nghĩ lại thì anh nói đúng, bọn họ từ khi gặp nhau đến khi rời xa thì chỉ cùng ăn tối trên bàn ăn của Viên gia thôi, nếu có ra ngoài cũng là đi gặp đối tác.
Nhưng dù là lúc ở Viên gia hay giống như bây giờ thì bữa tối cũng vô cùng khó nuốt. Trước kia là lo sợ bất mãn, bây giờ là lúng túng, không biết bản thân đang làm gì nữa.
Không khí trên bàn ăn lúc này thật tĩnh lặng, cho đến khi tiếng khui rượu vang kèm theo câu hỏi của Viên Trác Nghiên đã phá vỡ nó.
- Em muốn một ly không?
Đúng là vị giác đang bị tra tấn nên Ôn Giai Tuệ cũng không từ chối, nhìn dòng chất lỏng màu đỏ rót từ từ vào cái ly chân dài trước mặt, ánh mắt cô lại lần nữa hướng lên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm bên cạnh.
Trời à!
Cô lại bị sao nữa vậy? Chẳng lẽ chưa uống mà đã say rồi ư? Tối nay cô lại nhìn người đàn ông này nhiều đến thế này?
..........................
Trong một khuê phòng với ánh đèn vàng mờ mờ, cảm giác như xuyên không về thời cổ đại. Căn phòng được trang trí hoàn toàn bằng các vật dụng thời phong kiến xưa, nhưng lại giá trị vô cùng. Cả phòng đều thắp các cây nến hương thoang thoảng mùi thảo dược dễ chịu vô cùng.
Sau tấm màn màu vàng lớn bên trái chính là hình bóng một nữ nhân đang thưởng thức trà. Cách một tấm màn đó, một người đàn ông trẻ tuổi đang quỳ một gối xin tha tội.
- Phu nhân, xin cô hãy cho tôi một cơ hội để sửa sai. Lần này tôi nhất định sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
Động tác cầm nắp trà của nữ nhân sau tấm màn bỗng nhiên ngừng lại, tức giận ném mạnh tách trà trên tay xuống sàn.
- Phế vật! Anh có biết anh đã làm hỏng chuyện bao nhiêu lần rồi không hả? Chỉ có một Ôn Giai Tuệ mà anh cũng xử lý không được?
Người đàn ông kia vẫn giữ nguyên một tư thế quỳ mà nghe luận tội.
Nữ nhân trong đó đang vô cùng tức giận, nghiến răng ken két.
- Đừng tưởng tôi không biết anh vẫn nể tình anh em của anh. Chính vì anh không thể ra tay với tên A Phong đó mà năm lần bảy lượt anh đều để vụt mất Ôn Giai Tuệ đấy. Trước khi Viên Trác Nghiên nhúng tay quá sâu vào thì nhanh chóng xử lý cô ta đi.
Mục đích của bọn họ chính là ngăn cản Ôn Giai Tuệ tìm ngọc, đã lên kế hoạch ám sát cô ta bao nhiêu lần nhưng đều thất bại. Vốn đã có A Phong ngáng đường, bây giờ còn xuất hiện cả Viên Trác Nghiên. Bọn họ không thể để bí mật phía sau bảy miếng ngọc kia bị phơi bày.
Người đàn ông quỳ một gối trên sàn, cúi thấp đầu xin tội
- Phu nhân, lần này tôi nhất định sẽ giết được cô ta. Xin cô hãy cho tôi một cơ hội nữa.
Nữ nhân sau bức màn có vẻ như đã bình tĩnh lại hơn nhiều. Lắc lắc đầu dặn dò.
- Cứ tạm thời gác chuyện này lại đã. Tìm miếng ngọc trước và hủy đi.
Nếu đã không thể dễ dàng ra tay với Ôn Giai Tuệ thì phải tìm được ngọc trước, dù không nắm chắc được lợi thế nhưng có thể tạm thời gạt đi một mối đe dọa.
Người đàn ông kia nhận lệnh xong liền cúi chào một cái mới đứng lên và ra khỏi căn phòng này.
Sau tấm màn, bàn tay trắng nõn của nữ nhân vuốt ve gương mặt một người đàn ông trong bức ảnh, giọng bình nhiên nhưng lại thật bi thương.
- Dật Thiên, anh ở trên trời cao hãy nhìn em trả thù rửa hận cho anh và con của chúng ta nhé. Em yêu anh...
Mùi hương thảo mộc khắp phòng vẫn không nặng bằng mùi máu tanh trong đáy lòng của cô gái.
...........................
Sau khi ăn tối xong, Ôn Giai Tuệ một mạch đi thẳng về phòng. Cô cũng không tiếp tục đọc văn kiện nữa mà mở laptop lên, truy cập vào các trang đồ cổ lớn với hy vọng sẽ tìm được chút tung tích của miếng ngọc thứ năm. Nhưng cô lướt đến hai mắt đều đã dán chặt vào nhau rồi vẫn không thu hoạch được gì. Cô đem hết văn kiện và laptop để lên bàn rồi chui vào trong chăn đánh một giấc.
****
Trong thư phòng.
Trước mặt Viên Trác Nghiên vẫn là một đóng tài liệu dày cộp và màn hình máy tính hiện lên những hàng số và đồ thị chi chít. Đôi mắt anh dán chặt trên đó, thỉnh thoảng quay sang lật mấy trang tài liệu, ngón tay thon dài lại múa trên bàn phím.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng động lớn như vậy làm cho động tác gõ phím của Viên Trác Nghiên dừng hẳn lại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, là tiếng sấm!
Trong lòng dâng lên một tia khẩn trương. Anh không bao giờ quên Ôn Giai Tuệ sợ sấm, liền ném hết công việc đang dang dở lại mà chạy ra khỏi thư phòng.
****
Bên phòng ngủ, tiếng sấm đã đánh thức Ôn Giai Tuệ. Cô lại leo xuống sàn ngồi vào góc tường dưới chân giường, co rúm người, bịt chặt tai trong sợ hãi, khóc lóc van xin.
Tiếng sấm bên ngoài càng ngày càng lớn dần và đánh xuống liên tục. Còn cả ánh sáng của tia chớp rạch ngang bầu trời..
- Đừng đánh, đừng đánh tôi, đừng mà!!!
Cạch!
- Tuệ nhi!
Vì mất một khoảng thời gian để tìm chìa khóa dự phòng nên khi Viên Trác Nghiên vào được phòng thì đã thấy Ôn Giai Tuệ ngồi co rúm sợ hãi trong một góc.
Anh vội vàng chạy tới bên cạnh cô, giọng vô cùng khẩn trương vừa lay hai vai cô vừa gọi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, là anh đây, em nhìn anh đi. Tuệ nhi...
- Hức.....
Giọng nói quen thuộc đó truyền đến bên tai, nữ nhân đang ôm vai run rẩy ngay lập tức nhào vào lòng người đàn ông và khóc lớn, hai tay nhỏ nhắn run rẩy níu chặt áo của anh như người chết đuối vớ được cái cọc.
Nghe tiếng khóc của cô, cảm nhận toàn thân cô đang run rẩy, vòng tay Viên Trác Nghiên càng siết chặt hơn nữa. Cúi đầu hôn liên tục lên đỉnh đầu cô, giọng anh vì khẩn trương có chút run run.
- Tuệ nhi, đừng sợ, có anh ở đây.....
Không biết đã qua bao lâu. Tiếng sấm đã ít đi rất nhiều, thay vào đó là cơn mưa xối xả trút xuống, tia chớp rạch ngang trời tạo ra một luồng sáng trong thoáng chốc rồi lại trở về một mảng tối mịt như cũ.
Hai bàn tay Ôn Giai Tuệ cơ hồ sắp nhàu nát cả chiếc áo ngủ của Viên Trác Nghiên rồi, mặt cô vùi vào ngực của anh, nhưng đã không còn khóc như vừa nãy nữa.
Viên Trác Nghiên vẫn chưa thể buông lỏng tinh thần, tay vẫn ôm chặt nữ nhân trong ngực đến khi nghe cô thì thào gọi tên mình.
- Viên, Trác Nghiên?
Anh vội cúi đầu xuống nhìn nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đang ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người chạm nhau nhưng hai mắt cô đỏ hoe mơ màng tỉnh tỉnh nửa mơ, còn ánh mắt anh là sự lo lắng bồn chồn không yên.
- Ừ, anh đây, chỉ là ác mộng thôi, tất cả đều ổn cả rồi.
Ôn Giai Tuệ hơi cọ quậy nên vòng tay người đàn ông mới dần buông lỏng, cô vẫn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống như đã tìm được một điểm tựa an toàn.
Viên Trác Nghiên lại càng không thể thoát khỏi ánh mắt đầy xúc cảm đấy của cô, ánh mắt anh đầy thâm tình giờ phút này chỉ còn duy nhất một mình cô mà thôi.
Hai người trong tư thế vô cùng thân mật, có thể cảm nhận cả hơi thở của nhau, chỉ cách độ dày một bàn tay thì môi có thể chạm môi, chóp mũi hai người đã gần kề rồi.....
Yết hầu người đàn ông bỗng chốc di chuyển lên xuống, anh chậm rãi từ từ cúi xuống, môi chạm vào đôi môi anh đào còn hơi run rẩy của Ôn Giai Tuệ, nhẹ nhàng vờn nhẹ, lướt qua như chuồn chuồn trên mặt nước, rồi chầm chậm mút nhẹ....
- Uhm....uhm...
Từ cổ họng của Ôn Giai Tuệ bật ra âm thanh rên khẽ. Cô không phản kháng mà còn buông lỏng chìm đắm vào, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt sau lưng anh, môi lưỡi còn nhiệt tình nghênh đón, phối hợp....
Nhờ vậy mà Ôn Giai Tuệ mới tạm thời yên ổn, nhưng đều ở yên trong thủ phủ mà không thể đi đâu được. Cô cảm giác cả thủ phủ này đều coi cô như vận xui vậy, quản gia và người hầu chỉ nói chuyện với cô khi có chuyện cần thông báo và khi cô có yêu cầu gì đó.
Ngoài những thủ hạ khác thì đám A Châu cũng có vẻ gì đó rất khác lạ. Hình như là vẫn thường xuyên tranh cãi vì cô. Bọn họ đang lo cô sẽ làm hại ông chủ của bọn họ? Thật sự nực cười quá đi mất! Tại sao bọn họ không đi hỏi ông chủ của mình xem tại sao cô lại phải ở đây đi?
Mấy ngày nay, Viên Trác Nghiên mặc dù vẫn trong thời gian dưỡng thương nhưng vẫn làm việc như bình thường, số lần anh đi ra ngoài còn nhiều hơn thời gian ở trong thủ phủ nữa. Nên Ôn Giai Tuệ mới không phải chạm mặt anh quá thường xuyên.
Sau một tuần tự sinh tự diệt trong căn biệt thự rộng lớn này, tối nay lại có chút khác biệt.
Ôn Giai Tuệ vẫn như thường ngày, nằm trong phòng đọc tài liệu đến khi đói sẽ tự xuống bếp tìm đồ ăn. Nhưng giờ này cô vẫn còn mãi dán mắt vào màn hình laptop thì quản gia đã đến gõ cửa.
Được sự đồng ý của cô, chú Cựu lễ phép mở cửa vào thưa.
- Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống dùng bữa.
Ngón tay thon dài nhỏ nhắn đang lướt trên bàn phím của Ôn Giai Tuệ bất chợt dừng lại vì lời của quản gia.
Viên Trác Nghiên gọi cô xuống ăn cơm sao? Tối nay anh không ra ngoài nữa à?
Cô nhìn sang gật đầu một cái với quản gia.
- Chú đi ra trước đi. Tôi sẽ xuống ngay.
Sau khi chú Cựu đóng cửa lại, Ôn Giai Tuệ chán nản tắt laptop đi và để sang một góc với mấy tập tài liệu dày cộp. Cô cầm áo khoác mặc vào rồi đi ra khỏi phòng.
Bên dưới phòng ăn.
Chiếc bàn ăn đã bày rất nhiều món ăn khác nhau thu hút cả thị giác lẫn vị giác. Trên chiếc bàn ăn lớn như vậy, chỉ có người đàn ông ngồi đó, vì anh đang đợi cô nên còn đang xem mấy quyển tạp chí.
Ôn Giai Tuệ vẫn còn đứng trên bậc thang, cô nhìn một cảnh bên dưới đến ngẩn người. Nam nhân ngồi đó với phong thái vô cùng tao nhã, mang theo một khí chất vương gia không ai có thể bì được. Hai chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen, bắt chéo nhau. Trên tay anh cầm quyển tạp chí kinh tế che mất nửa mặt. Hình như anh đã phát hiện ra ánh mắt sắp đâm thủng cả mặt của mình nên mới thả quyển tạp chí xuống, hơi ngẩng đầu nhìn lên, nhàn nhạt hỏi.
- Em định đứng đó đến bao giờ?
Ôn Giai Tuệ lại có chút chột dạ, thu lại ánh mắt hình viên đạn kia, nuốt một ngụm nước bọt, thẳng bước đi xuống. Đến trước bàn ăn, cô đang định kéo một cái ghế cách chỗ anh đến năm chỗ ngồi thì một giọng lành lạnh không vui truyền đến.
- Em ngồi xa như vậy làm gì? Sợ tôi ăn thịt em hửm?
Động tác kéo ghế của Ôn Giai Tuệ chợt dừng lại, cô nghiêng đầu sang nhìn nam nhân đang khoanh tay ngồi ở ghế chủ chính, muốn nói anh đúng là lúc nào mà không định ăn thịt cô chứ? Nhưng những lời này vẫn là nuốt trở lại vào trong.
Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên một biểu cảm nhìn cô, sau đó khẽ đánh mặt sang chiếc ghế đầu bàn bên cạnh, giọng anh nhàn nhã ra lệnh.
- Ngồi chỗ này.
Đúng là tác phong của Viên Trác Nghiên đây mà, vẫn thích ra lệnh với người khác như vậy. Ôn Giai Tuệ bất mãn nhìn anh, khẳng định là không muốn nghe theo sự sắp xếp của anh.
Viên Trác Nghiên cũng đoán được cô sẽ không nghe lời nên lại bổ sung thêm một câu.
- Nếu em không đến đây ngồi thì tôi sẽ bế em qua. Em chọn đi!
Quả nhiên chiêu này luôn có tác dụng khống chế được Ôn Giai Tuệ. Cô hậm hực đi tới vị trí mà anh chỉ định, dáng vẻ ương ngạnh ngồi xuống. Sao anh lại không ra ngoài như mấy ngày qua nữa chứ? Còn muốn ăn tối với cô?
Ánh mắt Viên Trác Nghiên rốt cuộc cũng buông lỏng, khóe môi giương nhẹ có vẻ hài lòng.
Vì bị ra lệnh nên Ôn Giai Tuệ có chút khó chịu. Nhìn mấy món ăn chính trên bàn chẳng còn khẩu vị gì nữa, nhưng bụng đã kêu vì đói, cứ ăn cho no đã nào.
- Em có thấy trên bàn thiếu gì không?
Ôn Giai Tuệ vừa chán nản vì bị ép ngồi chỗ này vừa đói đến bụng kêu ùng ục rồi đâu còn để ý nhiều như vậy. Khi nghe nam nhân bên cạnh hỏi một câu như vậy, cô hơi giật mình quay đầu sang định hỏi lại.
- Uhmmm....
Góc quay mặt vô cùng chuẩn xác, môi anh đào đỏ hồng chạm vào đúng môi bạc của người đàn ông đã tiến đến rất gần, giống như đã mai phục sẵn rồi chỉ đợi cô trúng kế thôi.
Trên bàn ăn, người đàn ông ngồi chỗ chủ chính nhướn người về phía trước, nghiêng đầu hôn nữ nhân đầu bàn bên phải. Khung cảnh lãng mạn như vậy nhưng sao những người hầu và quản gia đứng phía sau dám nhìn chằm chằm vào chứ. Tất cả đều cúi mặt đợi một màn thân mật kia kết thúc.
Đôi mắt long lanh đen láy của Ôn Giai Tuệ vì nụ hôn bất ngờ này mà trợn tròn kinh ngạc. Cô còn có thể nghe được cả tiếng tim mình đang đập loạn không theo nhịp nữa.
Nụ hôn không cuồng nhiệt, cũng không quá lâu. Viên Trác Nghiên chậm rãi rời khỏi đôi môi vừa mới ngấu nghiến xong, nở một nụ cười hài lòng, giọng trầm ấm như men say.
- Chính là thiếu món khai vị đấy. Khai vị như thế này được rồi chứ?
Ôn Giai Tuệ lúng túng né tránh, hai bên má đã bất giác đỏ ửng như trái cà chua chín. Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà tên đàn ông này lại không biết xấu hổ mà ngang nhiên hôn cô!
Thật sự càng mất tự nhiên hơn, tay cô cầm dao nĩa trước mặt lên, không dám nhìn đi đâu mà cúi gầm mặt, động tác vụng về cắt miếng thịt bò trong đĩa. Nhưng căn bản là quên luôn cả phương thức cơ bản rồi.
Nhìn động tác của cô, Viên Trác Nghiên không khỏi lắc đầu cười thầm. Anh đưa cầm dĩa bò bít tết của cô tới trước mặt, đẩy dĩa của mình sang một bên rồi cẩn thận cắt từng miếng rất đều.
Ôn Giai Tuệ ngồi yên lặng bên cạnh lại không nhịn được mà quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần như vậy, nhưng mỗi lần nhìn vẫn luôn có một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Mái tóc đen cắt gọn càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn bất phàm, từ góc nhìn này càng thấy đường cong chiếc mũi cao thẳng của anh vô cùng mê hoặc, môi mỏng mím chặt càng tạo nên điểm nhấn.
Chiếc áo sơmi màu xám để hở vài nút áo trước ngực, xương qua xanh và tấm ngực săn chắc như ẩn như hiện ra ngoài, không khác gì đang lôi kéo người khác pham tội.
Cô nhìn đến thất thần, không kịp đề phòng mà để Viên Trác Nghiên ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt như tia x quang kia. Xấu hổ lại càng thêm lúng túng, cô lại quay mặt đi né tránh, tay cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.
Đột nhiên có một miếng thịt bò được xiên bằng nĩa đưa tới trước miệng của cô, kèm theo giọng nói trầm ấm có phần sủng nịch của người đàn ông.
- Há miệng..
Ôn Giai Tuệ lần nữa bị dọa đến đầu óc trống rỗng, nhưng cũng rất ngoan và phối hợp, mở miệng để Viên Trác Nghiên đưa miếng thịt bò vào, cô vừa cố nhai nuốt, môi đỏ hồng nhu thuận vì vậy mà không ngừng tạo thành các hình dạng vô cùng đáng yêu, trên viền môi và cả vùng xung quanh đều đã dính đầy sốt.
Cảnh tượng này đập vào mắt của Viên Trác Nghiên lại lại vô cùng kích thích thị giác, anh đưa tay đến giữ nhẹ cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng lau hết sốt trên cái miệng nhỏ.
Ôn Giai Tuệ có thể nhìn thấy dục vọng trong mắt anh đang dần lớn lên, còn cả hành động nhỏ đem ngón cái vừa quệt miếng sốt từ miệng cô đặt lên môi liếm sạch. Khi ánh mắt như lửa đốt của anh nhìn thẳng vào mắt cô thì đột nhiên cô lại bị nấc cụt nên mới không tiếp tục dán mắt lên người đàn ông nữa. Cô cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn.
- Không sao chứ?
Viên Trác Nghiên lo lắng hỏi.
Ôn Giai Tuệ uống nước xong cũng đã hết nấc rồi, thờ ơ đáp.
- Yên tâm, vẫn chưa bị anh hù chết.
Vừa nói xong thì cô đã vươn tay tới trước mặt Viên Trác Nghiên, lấy lại dĩa bò bít tết đã được anh cắt xong cho mình.
- Để tôi tự ăn được rồi.
Viên Trác Nghiên nhìn cô lại không khỏi cười thầm trong lòng, khóe môi cũng giương lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt dịu dàng đầy sủng nịch, cất giọng nhàn nhạt.
- Tuệ nhi, hình như chúng ta chưa từng ngồi ăn tối với nhau như vậy thì phải?
Ôn Giai Tuệ nghe anh hỏi, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, cứ vậy mà đáp lời.
- Diễm phúc này sao tôi dám nhận chứ?
Nghĩ lại thì anh nói đúng, bọn họ từ khi gặp nhau đến khi rời xa thì chỉ cùng ăn tối trên bàn ăn của Viên gia thôi, nếu có ra ngoài cũng là đi gặp đối tác.
Nhưng dù là lúc ở Viên gia hay giống như bây giờ thì bữa tối cũng vô cùng khó nuốt. Trước kia là lo sợ bất mãn, bây giờ là lúng túng, không biết bản thân đang làm gì nữa.
Không khí trên bàn ăn lúc này thật tĩnh lặng, cho đến khi tiếng khui rượu vang kèm theo câu hỏi của Viên Trác Nghiên đã phá vỡ nó.
- Em muốn một ly không?
Đúng là vị giác đang bị tra tấn nên Ôn Giai Tuệ cũng không từ chối, nhìn dòng chất lỏng màu đỏ rót từ từ vào cái ly chân dài trước mặt, ánh mắt cô lại lần nữa hướng lên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm bên cạnh.
Trời à!
Cô lại bị sao nữa vậy? Chẳng lẽ chưa uống mà đã say rồi ư? Tối nay cô lại nhìn người đàn ông này nhiều đến thế này?
..........................
Trong một khuê phòng với ánh đèn vàng mờ mờ, cảm giác như xuyên không về thời cổ đại. Căn phòng được trang trí hoàn toàn bằng các vật dụng thời phong kiến xưa, nhưng lại giá trị vô cùng. Cả phòng đều thắp các cây nến hương thoang thoảng mùi thảo dược dễ chịu vô cùng.
Sau tấm màn màu vàng lớn bên trái chính là hình bóng một nữ nhân đang thưởng thức trà. Cách một tấm màn đó, một người đàn ông trẻ tuổi đang quỳ một gối xin tha tội.
- Phu nhân, xin cô hãy cho tôi một cơ hội để sửa sai. Lần này tôi nhất định sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
Động tác cầm nắp trà của nữ nhân sau tấm màn bỗng nhiên ngừng lại, tức giận ném mạnh tách trà trên tay xuống sàn.
- Phế vật! Anh có biết anh đã làm hỏng chuyện bao nhiêu lần rồi không hả? Chỉ có một Ôn Giai Tuệ mà anh cũng xử lý không được?
Người đàn ông kia vẫn giữ nguyên một tư thế quỳ mà nghe luận tội.
Nữ nhân trong đó đang vô cùng tức giận, nghiến răng ken két.
- Đừng tưởng tôi không biết anh vẫn nể tình anh em của anh. Chính vì anh không thể ra tay với tên A Phong đó mà năm lần bảy lượt anh đều để vụt mất Ôn Giai Tuệ đấy. Trước khi Viên Trác Nghiên nhúng tay quá sâu vào thì nhanh chóng xử lý cô ta đi.
Mục đích của bọn họ chính là ngăn cản Ôn Giai Tuệ tìm ngọc, đã lên kế hoạch ám sát cô ta bao nhiêu lần nhưng đều thất bại. Vốn đã có A Phong ngáng đường, bây giờ còn xuất hiện cả Viên Trác Nghiên. Bọn họ không thể để bí mật phía sau bảy miếng ngọc kia bị phơi bày.
Người đàn ông quỳ một gối trên sàn, cúi thấp đầu xin tội
- Phu nhân, lần này tôi nhất định sẽ giết được cô ta. Xin cô hãy cho tôi một cơ hội nữa.
Nữ nhân sau bức màn có vẻ như đã bình tĩnh lại hơn nhiều. Lắc lắc đầu dặn dò.
- Cứ tạm thời gác chuyện này lại đã. Tìm miếng ngọc trước và hủy đi.
Nếu đã không thể dễ dàng ra tay với Ôn Giai Tuệ thì phải tìm được ngọc trước, dù không nắm chắc được lợi thế nhưng có thể tạm thời gạt đi một mối đe dọa.
Người đàn ông kia nhận lệnh xong liền cúi chào một cái mới đứng lên và ra khỏi căn phòng này.
Sau tấm màn, bàn tay trắng nõn của nữ nhân vuốt ve gương mặt một người đàn ông trong bức ảnh, giọng bình nhiên nhưng lại thật bi thương.
- Dật Thiên, anh ở trên trời cao hãy nhìn em trả thù rửa hận cho anh và con của chúng ta nhé. Em yêu anh...
Mùi hương thảo mộc khắp phòng vẫn không nặng bằng mùi máu tanh trong đáy lòng của cô gái.
...........................
Sau khi ăn tối xong, Ôn Giai Tuệ một mạch đi thẳng về phòng. Cô cũng không tiếp tục đọc văn kiện nữa mà mở laptop lên, truy cập vào các trang đồ cổ lớn với hy vọng sẽ tìm được chút tung tích của miếng ngọc thứ năm. Nhưng cô lướt đến hai mắt đều đã dán chặt vào nhau rồi vẫn không thu hoạch được gì. Cô đem hết văn kiện và laptop để lên bàn rồi chui vào trong chăn đánh một giấc.
****
Trong thư phòng.
Trước mặt Viên Trác Nghiên vẫn là một đóng tài liệu dày cộp và màn hình máy tính hiện lên những hàng số và đồ thị chi chít. Đôi mắt anh dán chặt trên đó, thỉnh thoảng quay sang lật mấy trang tài liệu, ngón tay thon dài lại múa trên bàn phím.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng động lớn như vậy làm cho động tác gõ phím của Viên Trác Nghiên dừng hẳn lại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, là tiếng sấm!
Trong lòng dâng lên một tia khẩn trương. Anh không bao giờ quên Ôn Giai Tuệ sợ sấm, liền ném hết công việc đang dang dở lại mà chạy ra khỏi thư phòng.
****
Bên phòng ngủ, tiếng sấm đã đánh thức Ôn Giai Tuệ. Cô lại leo xuống sàn ngồi vào góc tường dưới chân giường, co rúm người, bịt chặt tai trong sợ hãi, khóc lóc van xin.
Tiếng sấm bên ngoài càng ngày càng lớn dần và đánh xuống liên tục. Còn cả ánh sáng của tia chớp rạch ngang bầu trời..
- Đừng đánh, đừng đánh tôi, đừng mà!!!
Cạch!
- Tuệ nhi!
Vì mất một khoảng thời gian để tìm chìa khóa dự phòng nên khi Viên Trác Nghiên vào được phòng thì đã thấy Ôn Giai Tuệ ngồi co rúm sợ hãi trong một góc.
Anh vội vàng chạy tới bên cạnh cô, giọng vô cùng khẩn trương vừa lay hai vai cô vừa gọi.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, là anh đây, em nhìn anh đi. Tuệ nhi...
- Hức.....
Giọng nói quen thuộc đó truyền đến bên tai, nữ nhân đang ôm vai run rẩy ngay lập tức nhào vào lòng người đàn ông và khóc lớn, hai tay nhỏ nhắn run rẩy níu chặt áo của anh như người chết đuối vớ được cái cọc.
Nghe tiếng khóc của cô, cảm nhận toàn thân cô đang run rẩy, vòng tay Viên Trác Nghiên càng siết chặt hơn nữa. Cúi đầu hôn liên tục lên đỉnh đầu cô, giọng anh vì khẩn trương có chút run run.
- Tuệ nhi, đừng sợ, có anh ở đây.....
Không biết đã qua bao lâu. Tiếng sấm đã ít đi rất nhiều, thay vào đó là cơn mưa xối xả trút xuống, tia chớp rạch ngang trời tạo ra một luồng sáng trong thoáng chốc rồi lại trở về một mảng tối mịt như cũ.
Hai bàn tay Ôn Giai Tuệ cơ hồ sắp nhàu nát cả chiếc áo ngủ của Viên Trác Nghiên rồi, mặt cô vùi vào ngực của anh, nhưng đã không còn khóc như vừa nãy nữa.
Viên Trác Nghiên vẫn chưa thể buông lỏng tinh thần, tay vẫn ôm chặt nữ nhân trong ngực đến khi nghe cô thì thào gọi tên mình.
- Viên, Trác Nghiên?
Anh vội cúi đầu xuống nhìn nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đang ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người chạm nhau nhưng hai mắt cô đỏ hoe mơ màng tỉnh tỉnh nửa mơ, còn ánh mắt anh là sự lo lắng bồn chồn không yên.
- Ừ, anh đây, chỉ là ác mộng thôi, tất cả đều ổn cả rồi.
Ôn Giai Tuệ hơi cọ quậy nên vòng tay người đàn ông mới dần buông lỏng, cô vẫn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống như đã tìm được một điểm tựa an toàn.
Viên Trác Nghiên lại càng không thể thoát khỏi ánh mắt đầy xúc cảm đấy của cô, ánh mắt anh đầy thâm tình giờ phút này chỉ còn duy nhất một mình cô mà thôi.
Hai người trong tư thế vô cùng thân mật, có thể cảm nhận cả hơi thở của nhau, chỉ cách độ dày một bàn tay thì môi có thể chạm môi, chóp mũi hai người đã gần kề rồi.....
Yết hầu người đàn ông bỗng chốc di chuyển lên xuống, anh chậm rãi từ từ cúi xuống, môi chạm vào đôi môi anh đào còn hơi run rẩy của Ôn Giai Tuệ, nhẹ nhàng vờn nhẹ, lướt qua như chuồn chuồn trên mặt nước, rồi chầm chậm mút nhẹ....
- Uhm....uhm...
Từ cổ họng của Ôn Giai Tuệ bật ra âm thanh rên khẽ. Cô không phản kháng mà còn buông lỏng chìm đắm vào, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt sau lưng anh, môi lưỡi còn nhiệt tình nghênh đón, phối hợp....