Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 45: Ở chung phòng với anh?
Suốt khoảng thời gian qua, Viên Trác Nghiên đúng là đã biến thành hòa thượng rồi, anh không tìm bất cứ người phụ nữ nào để giải quyết nhu cầu cả, chỉ tiếp xúc thân mật với bọn họ một chút thôi là anh đã không thể nuốt nổi, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt của Ôn Giai Tuệ khi anh đặt cô dưới thân mà chiếm đoạt. Có những lúc anh từng nghi ngờ khả năng của mình có phải đã bị suy giảm rồi không nữa.
Nhưng từ sau khi Ôn Giai Tuệ xuất hiện trước mặt anh lần nữa, những cái đụng chạm vô tình, những cử chỉ thân mật với cô, cả ánh mắt ngây ngô nhưng đầy mê hoặc quen thuộc kia, tất cả như câu trả lời cho anh chính là anh không hề có vấn đề gì cả. Dục vọng trong người anh như một ngọn núi lửa đã đóng băng rất lâu sắp phun trào ra.
Nụ hôn ướt át, cuồng nhiệt đậm mùi dục vọng, toàn thân Viên Trác Nghiên đã nóng rực như lửa đốt, giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất là được giải phóng ngọn lửa này. Tiếng rên khe khẽ từ cổ họng nữ nhân như chất xúc tác kích thích từng sợi dây thần kinh của anh.
Bàn tay từ sau gáy di chuyển dần ra phía trước, ôm một bên má trắng mịn. Hôn đến khi anh cảm nhận được hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn mới dần nhả đôi môi anh đào đã sưng tấy ra, nụ hôn trượt dọc xuống cổ, để lại những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng, hôn rồi cắn nhẹ vào một bên xương quai xanh mảnh mảnh.
- Uhmmm.....uhm.....
Môi không bị khóa nữa nên Ôn Giai Tuệ có thể mặc sức mà rên la. Thân thể mẫn cảm hoàn toàn không thể chịu đựng nổi sự kích thích dẫn dụ quá mãnh liệt này, đầu óc cô đã sớm trống rỗng, ý thức bị đánh tan bốn phương tám hướng, giờ phút này cô hoàn toàn phó mặc tất cả cho người đàn ông này.
Cảm nhận được một bàn tay đặt sau lưng đang bắt đầu chạy loạn trên cơ thể, Ôn Giai Tuệ rùng mình một cái, một cảm giác hưng phấn bất ngờ đánh thẳng vào đại não của cô....rất nhanh, hai bên vai váy ngủ đã bị tụt xuống cánh tay trắng nõn, cô không hề do dự gì mà phối hợp đến bước tiếp theo, nâng hai tay lên thuận lợi để cho chiếc váy mỏng hoàn toàn rơi xuống đến bụng, bộ ngực căng tròn đã phơi bày trước mắt người đàn ông dáng vẻ mời gọi.
- Tuệ nhi, nhìn xem anh là ai?
Bàn tay người Viên Trác Nghiên nóng rực như mang theo một luồng điện châm chích vào từng tế bào da của Ôn Giai Tuệ. Anh nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, giọng trầm đục khàn khàn hỏi. Nhất định là khoảnh khắc này cô phải nhìn rõ người đàn ông của cô là ai!
Ôn Giai Tuệ mặc dù đầu óc đều đã trống rỗng nhưng miệng nhỏ vẫn mấp máy gọi cái tên quen thuộc nhất trong tiềm thức.
- Viên Trác Nghiên....uhmm....tôi khó chịu quá....
Nghe cô gọi tên mình, dục hỏa trong người Viên Trác Nghiên thật sự đã chờ đợi đến cực hạn rồi, anh bế nữ nhân đã trần truồng nửa thân trên lên, thuận tay kéo chiếc váy còn vướng bên hông của cô ném xuống sàn.
Nữ nhân trong ngực không ngừng vặn vẹo thân thể vì khó chịu, hai tay níu chặt áo của anh, nỉ non.
- Tôi....khó chịu lắm....nóng....ngứa quá....
Nếu không phải tự mình khơi dậy dục vọng của cô thì có lẽ Viên Trác Nghiên đã tưởng rằng cô đang trúng thuốc rồi. Dáng vẻ ủy mị mong chờ được xâm chiếm này, làm sao anh có thể chịu nổi thêm nữa đây!
Anh nhẹ nhàng đặt Ôn Giai Tuệ xuống giường, tiếp tục hôn dọc khắp cái cổ đã chằng chịt ấn ký đi xuống, bàn tay chai sạn nóng rực xoa nắn đều cặp tuyết lê đang nở rộ. Một tay kia cởi từng nút áo ngủ của minh. Vừa gặm cắn da thịt cô vừa nỉ non bên tai.
- Bảo bối, ngoan nào, nhìn kỹ người đàn ông của em là ai?
Ôn Giai Tuệ bị trêu chọc từng chút từng chút một như vậy thật sự đã sắp không chịu nổi nữa, nước mắt chạy ra khỏi khóe mắt, giọng gấp gáp gọi.
- Viên Trác Nghiên....uhm....xin anh....tôi...tôi khó chịu lắm....
Quần áo trến người Viên Trác Nghiên cũng đã được cởi bỏ hết, thân thể cường tráng chuẩn từng tỉ lệ hiên ngang đứng trước mặt của nữ nhân đang vặn vẹo vì khó chịu bên dưới. Những vết sẹo đã đóng vẩy từ lâu rải khắp từ vai xuống bụng dưới, bây giờ còn có thêm vết thương vừa mới lành sau lưng cùng những vết sẹo khác cũng đầy rẫy trên lưng. Bàn tay mềm mại của nữ nhân bấu víu vào lưng anh, móng tay cào lên những vết sẹo đã lành từ lâu, nhưng phía trước thì hai mắt cô lại đang dán trên hình xăm ở vùng bụng dưới, giống như một đứa trẻ nhìn thấy một vật gì đó mới lạ và bắt mắt.
- Bảo bối, để anh giúp em dễ chịu hơn nào.
Viên Trác Nghiên cúi người hôn xuống lần nữa, hai thân thể trần truồng nhuốm mùi dục vọng đã dán chặt vào nhau. Nụ hôn vẫn không hề giảm nhiệt, bàn tay ma thuật bận rộn không giây phút nào nghỉ ngơi.
- Tuệ nhi, nói, người đàn ông của em là ai?
Anh vừa tách hai chân Ôn Giai Tuệ ra để vòng qua thắt lưng vừa hỏi bên tai cô.
Ôn Giai Tuệ sắp bị bức đến không chịu đựng nổi rồi, vô thức gọi tên anh.
- Viên Trác Nghiên.....
Viên Trác Nghiên nhếch môi hài lòng, đem vật nam tính đã căng cứng trướng to dùng sức tiến thẳng vào vùng non mềm ẩm ướt giữa hai chân nữ nhân.
- A!!!!
Ôn Giai Tuệ hét lên một tiếng, toàn thân trống rỗng được lấp đầy thoải mái vô cùng, cảm giác hưng phấn đến thần kỳ. Hai chân đang vòng quanh thắt lưng Viên Trác Nghiên theo phản xạ mà siết chặt hơn để đẩy dị vật nóng hổi kia vào sâu hơn nữa, mười ngón chân đều co quắp lại tận hưởng từng đợt ra vào mãnh liệt của nam nhân phía trên.
Viên Trác Nghiên vừa động thắt lưng vừa mơn trớn từng tấc da thịt đang phiếm hồng dưới thân, hô hấp của anh đang nhanh dần, giọng khàn đục hỏi.
- Tuệ nhi, thích không...?
Hai tay Ôn Giai Tuệ liên tục chà sát tấm lưng vững chãi đã ướt đẫm mồ hôi của nam nhân rồi ôm chặt, giọng yếu ớt đứt quãng.
- Uhm....th...ích...thích....
Động tác luật động của dưới thắt lưng càng tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
Viên Trác Nghiên cắn nhẹ vào vành tai nữ nhân, thì thầm một câu nữa.
- Tuệ nhi, mau gọi tên anh
Ôn Giai Tuệ không còn biết trời đất ở đâu nữa, dù anh yêu cầu cô làm gì thì cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
- Viên....Trác Nghiên....
Nghe cô gọi tên mình như vậy còn kích thích hơn bất cứ câu nói dâm loạn nào khác. Viên Trác Nghiên đột nhiên ôm cô ngồi dậy, hai người trong tư thế đối diện, hạ thân vẫn dán chặt vào nhau mà tận hưởng cảm giác trên mây, cũng dễ dàng tiếp tục những nụ hôn ướt át....
Không biết đã qua bao lâu, trận kích tình kịch liệt mới qua đi, trong phòng vẫn còn đậm mùi dục vọng nguyên thủy nhất, hơi thở dồn dập của cả hai, còn nhiệt độ tản ra từ cuộc hoan ái nữa.
Nhìn nữ nhân dưới thân đã ngất đi, Viên Trác Nghiên lúc này mới từ từ rút ra khỏi cơ thể cô, con quái thú được giải phóng rốt cuộc cũng đã chịu ngủ yên. Từ vị trí giao hợp giữa hai người, chất lỏng đặc sệt rỉ ra thấm vào ga giường bên dưới. Cảnh này đúng là vô cùng đẹp mắt a!
Dục vọng qua đi, Viên Trác Nghiên hình như đang bừng tỉnh một chút. Ôm nữ nhân trong ngực, anh lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tạnh mưa, không khỏi cười khổ. Anh đã đứng trước mặt cô hứa với cô không làm bất cứ điều gì mà cô không muốn nữa, vậy mà anh lại lợi dụng thời cơ thuận lợi này để ăn sạch cô một cách ngang nhiên. Nhưng cứ mãi giữ cô bên cạnh để làm Liễu Hạ Huệ thì chắc anh phải nhịn đến hỏng mất.
Nữ nhân trong ngực đã chìm vào giấc ngủ, anh không nghĩ rằng tối nay anh lại đem cô hung hăng xâm chiếm đến khi cô không chịu đựng được mà ngất đi. Anh đưa tay vén lại những sợi tóc dính mồ hôi dán vào mặt và cổ giúp cô.
Nâng đầu Ôn Giai Tuệ đặt lên gối, Viên Trác Nghiên bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh vừa mặc đồ vào rồi lấy một chiếc khăn đến lau tay và hạ thân của cô. Cuối cùng là mặc lại đồ lên người cô.
Sau khi làm xong mọi thứ, anh lại quyết định bế cô gái nhỏ đang ngủ say ra khỏi phòng.
........................
Từ sau khi trở về Thượng Hải, A Phong vẫn đang thay Ôn Giai Tuệ gánh vác rất nhiều việc ở Viên Thành.
Những tin đồn liên quan đến mối quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên càng được thêu dệt nhiều hơn. Tại sao Chủ tịch đến Las Vegas cùng A Phong nhưng chỉ có mỗi mình A Phong trở về? Còn Chủ tịch lại không có chút tung tích nào, còn có mục đích mà bọn họ đi tìm Tổng giám đốc đã có kết quả gì chưa? Rất nhiều lời đồn thổi truyền dọc từ trên xuống dưới khắp công ty.
- Này, cô không nghĩ chủ tịch đến Las Vegas chỉ đơn giản là vì công việc thôi chứ?
Đứng bên cạnh máy pha cà phê, hai cô gái ăn mặc theo phong cách công sở mà màu nổi bật vô cùng. Cô gái tóc vàng huých nhẹ vào tay cô gái bên cạnh gợi chuyện.
Cô gái kia vừa pha cà phê vừa trả lời, giọng mang theo ý chế nhạo.
- Đương nhiên là tôi tin rồi. Tôi tin là đã leo lên giường của Tổng giám đốc mà bàn chuyện công việc đấy nhé.
Hai cô gái như vậy mà đã có một trận cười ra trò. Nhưng lại không biết một cặp mắt đằng đằng sát khí đang từ phía sau đi tới.
- Đứng sau lưng người khác bàn tán như vậy là tác phong mà nhân viên của Viên Thành nên có sao?
Người đàn ông một thân tây trang đi tới lấy một cái ly rồi thao tác mấy cái trên máy pha cà phê.
Hai cô gái kia vừa nhìn thấy anh thì đã sợ đến mặt mũi biến sắc. Trong Viên Thành ai mà không biết anh chính là người thân tín nhất của chủ tịch chứ? Để anh nghe được những lời vừa rồi thì cũng đâu khác gì để chủ tịch nghe được đâu chứ? Nói xấu mấy câu để vui miệng mà mất việc thì đúng là không đáng a!
Hai người vội đứng lại sát nhau cùng xin lỗi.
- Anh Phong, thật xin lỗi, chúng tôi không có ý gì đâu. Xin phép, chúng tôi đi làm việc trước đây.
Phải rất bình tĩnh lắm bọn họ mới nói được hết câu, vừa dứt lời thì đã ngay lập tức vác chân lên cổ mà vụt chạy.
Ánh mắt sắc lạnh của A Phong vẫn chưa hề biến mất nhìn hai người đang chạy bên ngoài hành lang.
- Ồ, là một kỵ sĩ trung thành, luôn đứng ra bảo vệ công chúa, liệu công chúa có cảm động không đây?
Viên Trác Việt vừa đi tới vừa dùng thái độ châm biếm chế nhạo nói với A Phong.
Đối với Viên Trác Việt này, A Phong đã sớm quen rồi nên cũng không có ý định tiếp chuyện anh ta.
Nhìn A Phong chẳng hề để mình vào mắt mà thẳng bước định rời đi thì Viên Trác Việt liền bổ sung thêm một câu.
- Anh trai cậu thế nào rồi nhỉ? Từ lúc cha tôi mất cậu ta cũng biến mất theo luôn sao? Đây chính là biểu hiện của trung thành tuyệt đối đây rồi!
Đúng như dựa đoán của cậu ta, A Phong rốt cuộc cũng chú ý đến anh ta. Nhưng chỉ là cái dừng bước rồi sau đó thẳng lưng bước đi dứt khoát.
Viên Trác Việt vừa nhâm nhi tách cà phê trên tay vừa nở một nụ cười gian xảo.
........................
Khi Ôn Giai Tuệ khôi phục lại ý thức cũng vừa đúng lúc tỉnh ngủ. Cô lờ mờ mở mắt ra thì thấy khung cảnh xung quanh không hề như mỗi ngày, đây là chỗ nào? Sao tự dưng cô lại tỉnh dậy ở một chỗ lạ như vậy?
- Tỉnh?
Giọng nói này? Không phải là của Viên Trác Nghiên đây sao?
Ôn Giai Tuệ vừa nghĩ vừa hoảng hốt ngồi phắt dậy luôn. Hai mắt trợn to hơn cả mắt trâu, nhìn người đàn ông mặc áo chóng tắm đang ngồi thưởng thức rượu vang trên sofa, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Anh, anh, sao anh lại ở đây?
Đang hỏi thì cô cũng vừa cảm nhận được cơ thể hình như có gì đó rất lạ. Mắt hạnh xinh đẹp vẫn chưa hết bàng hoàng nhìn xuống ngực mình.
- Cái này, cái này, Viên Trác Nghiên, đồ lưu manh, anh đã làm gì tôi?
Cô tức đến sắp hộc máu luôn rồi, ngón trỏ chỉ về phía tên sắc lang đang thong thả ngồi bắt chéo hai chân, giọng nghẹn cứng ở cổ họng thật khó khăn lắm mới thốt ra thành lời.
Trên ngực đầy các dấu hôn mờ ám dày đặc, không có để tưởng tượng được đã có chuyện gì xảy ra tối qua.
Vậy mà tên nam nhân kia lại không chút chột dạ hay tội lỗi, ngược lại còn vô cùng đắc ý, trên môi từ nãy đến giờ đã vẽ một nụ cười rất sâu.
Viên Trác Nghiên đặt cái ly đã cạn rượu xuống bàn, ưu nhã đứng lên, vừa đi tới giường vừa nói.
- Tuệ nhi, em đúng là ăn xong thì vứt mà. Tối qua là em đã tự mình chạy qua phòng tôi còn câu dẫn tôi nữa mà chỉ qua một đêm em liền quên sạch sẽ hửm?
Anh đã đứng bên giường khi nói đến câu cuối rồi, vô cùng tự nhiên vươn tay ra vén nhẹ tóc đang phủ trên mặt nữ nhân ra sau tai giúp cô, giọng điệu mang theo ý tứ trêu ghẹo.
Đầu Ôn Giai Tuệ như bị một cái búa đánh mạnh vào. Anh vừa nói khùng nói điên gì đây vậy chứ? Cô lại tự chạy qua phòng anh rồi còn câu dẫn anh? Chuyện này mà là thật ư? Cô lắc lắc đầu trong vô thức.
- Anh đừng có nói bậy, tôi không bao giờ có thể làm những chuyện này cả. Tất cả là một tay anh làm hết đúng không?
Cô càng nói thì càng phát hiện ra có điểm không hợp lí, tại sao cô không nhớ gì cả, ký ức duy nhất của cô tối qua chỉ có tiếng sấm đánh ầm ầm, cô sợ hãi ngồi co ro bên chân giường, sau đó thì....ký ức của cô đã bắt đầu mơ hồ.
Cố gắng nhớ lại thì hình như cô đã ngã vào lồng một người đàn ông, còn gọi tên anh nữa.
" Viên Trác Nghiên..."???
Gì vậy? Không lẽ là thật sao?
Không! Nhất định là Viên Trác Nghiên lại dở trò rồi.
- Anh, anh lợi dụng lúc tôi mất cảnh giác nhất, lợi dụng lúc tinh thần tôi đang hoảng loạn mà chiếm tiện nghi đúng không? Viên Trác Nghiên, đồ lưu manh, xấu xa, tôi cắn chết anh.
Nói rồi, cô không để Viên Trác Nghiên kịp phản ứng đã cầm chặt cẳng tay anh, cắn mạnh vào lớp da vừa cứng vừa dày của anh.
Viên Trác Nghiên đúng là có chút bất ngờ trước hành động kỳ quái nhưng đáng yêu này của côn gái nhỏ. Anh chỉ hơi nhíu mày một chút, môi bạc lại tà tà giương lên.
- Nếu biết em không ngoan như vậy thì tối qua tôi đã làm chết em rồi. Em có nhớ cả đêm qua em đã nhiệt tình thế nào không? Hửm? Bảo bối!
Ọe!
Ôn Giai Tuệ bị hai chữ cuối cùng trong lời nói của anh dọa đến muốn nôn, cũng vì vậy mà cô đã nhả cẳng tay anh ra. Ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn ông đang xoa xoa cẳng tay.
- Đừng gọi tôi bằng cái biệt danh buồn nôn như vậy.
Nhưng cô càng phản đối thì Viên Trác Nghiên càng thích gọi, hơn nữa, nhớ lại tối qua anh đã gọi cô như vậy và hai người đã vô cùng cuồng nhiệt nữa. Viên Trác Nghiên nhìn cẳng tay sưng đỏ vì dấu răng đang in rất sâu, lại không nhịn được mà gọi tiếp.
- Bảo bối, em thật sự muốn cắn chết tôi sao?
Ôn Giai Tuệ chỉnh lại chăn che trước ngực, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của anh.
- Nếu anh còn dám dở trò này lần nữa thì tôi thật sự sẽ cắn chết anh thật đấy.
Nói xong, cô định bước xuống giường để trở về phòng của mình thì đã bị người đàn ông giữ lại.
- Tuệ nhi, em đã tự mình chui qua phòng của anh rồi thì anh đâu thể để em ra khỏi đây dễ dàng như vậy được. Từ hôm nay đây sẽ là phòng của chúng ta.
Tối hôm qua khi anh quyết định bế cô gái đang ngủ say về phòng của mình cũng chính là để lấy cớ bắt cô phải dọn sang đây.
Sau một đêm hoan ái nồng nhiệt tối qua, anh không thể chịu được nữa nếu không thể đặt cô bên cạnh như vậy, hơn nữa ôm cô ngủ thì anh mới có thể ngủ ngon được.
Chuyện vừa rồi Viên Trác Nghiên nói, Ôn Giai Tuệ còn chưa tiêu hóa hết thì lại nghe thêm một câu chấn kinh hơn nữa, vẻ mặt kinh hãi cùng phẫn nộ hỏi lại.
- Cái gì? Anh bảo tôi ở chung phòng với anh sao?
Cô vừa hỏi xong thì liền lắc lắc đầu ngay.
- Không đời nào! Tôi đã nói là sẽ không ở chung phòng với anh và anh cũng đã đồng ý với tôi rồi. Bây giờ anh lại muốn lật lọng sao?
Viên Trác Nghiên đổi cử chỉ đang vuốt tóc cô xuống mơn trớn một bên má mịn màng, ý cười trong mắt lan tràn khắp gương mặt anh tuấn.
- Tuệ nhi, em đồng ý ở bên cạnh anh như vậy, chính là người phụ nữ của anh mà em không chịu ở chung phòng với anh, em nghe có hợp lí không?
Có vẻ như anh chính là đang ra lệnh chứ không phải thỏa thuận nên không cần cô đồng ý hay trả lời. Vừa nói hết câu đã chuyển đề tài ngay.
- Mau thay đồ đi, chúng ta cần đến một nơi.
Trước khi đi, anh vẫn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn, mỉm cười giảo hoạt. Nhìn nữ nhân còn ngây ngốc lẫn tức tối, ý cười trên môi anh càng đậm hơn.
Nhưng từ sau khi Ôn Giai Tuệ xuất hiện trước mặt anh lần nữa, những cái đụng chạm vô tình, những cử chỉ thân mật với cô, cả ánh mắt ngây ngô nhưng đầy mê hoặc quen thuộc kia, tất cả như câu trả lời cho anh chính là anh không hề có vấn đề gì cả. Dục vọng trong người anh như một ngọn núi lửa đã đóng băng rất lâu sắp phun trào ra.
Nụ hôn ướt át, cuồng nhiệt đậm mùi dục vọng, toàn thân Viên Trác Nghiên đã nóng rực như lửa đốt, giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất là được giải phóng ngọn lửa này. Tiếng rên khe khẽ từ cổ họng nữ nhân như chất xúc tác kích thích từng sợi dây thần kinh của anh.
Bàn tay từ sau gáy di chuyển dần ra phía trước, ôm một bên má trắng mịn. Hôn đến khi anh cảm nhận được hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn mới dần nhả đôi môi anh đào đã sưng tấy ra, nụ hôn trượt dọc xuống cổ, để lại những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng, hôn rồi cắn nhẹ vào một bên xương quai xanh mảnh mảnh.
- Uhmmm.....uhm.....
Môi không bị khóa nữa nên Ôn Giai Tuệ có thể mặc sức mà rên la. Thân thể mẫn cảm hoàn toàn không thể chịu đựng nổi sự kích thích dẫn dụ quá mãnh liệt này, đầu óc cô đã sớm trống rỗng, ý thức bị đánh tan bốn phương tám hướng, giờ phút này cô hoàn toàn phó mặc tất cả cho người đàn ông này.
Cảm nhận được một bàn tay đặt sau lưng đang bắt đầu chạy loạn trên cơ thể, Ôn Giai Tuệ rùng mình một cái, một cảm giác hưng phấn bất ngờ đánh thẳng vào đại não của cô....rất nhanh, hai bên vai váy ngủ đã bị tụt xuống cánh tay trắng nõn, cô không hề do dự gì mà phối hợp đến bước tiếp theo, nâng hai tay lên thuận lợi để cho chiếc váy mỏng hoàn toàn rơi xuống đến bụng, bộ ngực căng tròn đã phơi bày trước mắt người đàn ông dáng vẻ mời gọi.
- Tuệ nhi, nhìn xem anh là ai?
Bàn tay người Viên Trác Nghiên nóng rực như mang theo một luồng điện châm chích vào từng tế bào da của Ôn Giai Tuệ. Anh nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, giọng trầm đục khàn khàn hỏi. Nhất định là khoảnh khắc này cô phải nhìn rõ người đàn ông của cô là ai!
Ôn Giai Tuệ mặc dù đầu óc đều đã trống rỗng nhưng miệng nhỏ vẫn mấp máy gọi cái tên quen thuộc nhất trong tiềm thức.
- Viên Trác Nghiên....uhmm....tôi khó chịu quá....
Nghe cô gọi tên mình, dục hỏa trong người Viên Trác Nghiên thật sự đã chờ đợi đến cực hạn rồi, anh bế nữ nhân đã trần truồng nửa thân trên lên, thuận tay kéo chiếc váy còn vướng bên hông của cô ném xuống sàn.
Nữ nhân trong ngực không ngừng vặn vẹo thân thể vì khó chịu, hai tay níu chặt áo của anh, nỉ non.
- Tôi....khó chịu lắm....nóng....ngứa quá....
Nếu không phải tự mình khơi dậy dục vọng của cô thì có lẽ Viên Trác Nghiên đã tưởng rằng cô đang trúng thuốc rồi. Dáng vẻ ủy mị mong chờ được xâm chiếm này, làm sao anh có thể chịu nổi thêm nữa đây!
Anh nhẹ nhàng đặt Ôn Giai Tuệ xuống giường, tiếp tục hôn dọc khắp cái cổ đã chằng chịt ấn ký đi xuống, bàn tay chai sạn nóng rực xoa nắn đều cặp tuyết lê đang nở rộ. Một tay kia cởi từng nút áo ngủ của minh. Vừa gặm cắn da thịt cô vừa nỉ non bên tai.
- Bảo bối, ngoan nào, nhìn kỹ người đàn ông của em là ai?
Ôn Giai Tuệ bị trêu chọc từng chút từng chút một như vậy thật sự đã sắp không chịu nổi nữa, nước mắt chạy ra khỏi khóe mắt, giọng gấp gáp gọi.
- Viên Trác Nghiên....uhm....xin anh....tôi...tôi khó chịu lắm....
Quần áo trến người Viên Trác Nghiên cũng đã được cởi bỏ hết, thân thể cường tráng chuẩn từng tỉ lệ hiên ngang đứng trước mặt của nữ nhân đang vặn vẹo vì khó chịu bên dưới. Những vết sẹo đã đóng vẩy từ lâu rải khắp từ vai xuống bụng dưới, bây giờ còn có thêm vết thương vừa mới lành sau lưng cùng những vết sẹo khác cũng đầy rẫy trên lưng. Bàn tay mềm mại của nữ nhân bấu víu vào lưng anh, móng tay cào lên những vết sẹo đã lành từ lâu, nhưng phía trước thì hai mắt cô lại đang dán trên hình xăm ở vùng bụng dưới, giống như một đứa trẻ nhìn thấy một vật gì đó mới lạ và bắt mắt.
- Bảo bối, để anh giúp em dễ chịu hơn nào.
Viên Trác Nghiên cúi người hôn xuống lần nữa, hai thân thể trần truồng nhuốm mùi dục vọng đã dán chặt vào nhau. Nụ hôn vẫn không hề giảm nhiệt, bàn tay ma thuật bận rộn không giây phút nào nghỉ ngơi.
- Tuệ nhi, nói, người đàn ông của em là ai?
Anh vừa tách hai chân Ôn Giai Tuệ ra để vòng qua thắt lưng vừa hỏi bên tai cô.
Ôn Giai Tuệ sắp bị bức đến không chịu đựng nổi rồi, vô thức gọi tên anh.
- Viên Trác Nghiên.....
Viên Trác Nghiên nhếch môi hài lòng, đem vật nam tính đã căng cứng trướng to dùng sức tiến thẳng vào vùng non mềm ẩm ướt giữa hai chân nữ nhân.
- A!!!!
Ôn Giai Tuệ hét lên một tiếng, toàn thân trống rỗng được lấp đầy thoải mái vô cùng, cảm giác hưng phấn đến thần kỳ. Hai chân đang vòng quanh thắt lưng Viên Trác Nghiên theo phản xạ mà siết chặt hơn để đẩy dị vật nóng hổi kia vào sâu hơn nữa, mười ngón chân đều co quắp lại tận hưởng từng đợt ra vào mãnh liệt của nam nhân phía trên.
Viên Trác Nghiên vừa động thắt lưng vừa mơn trớn từng tấc da thịt đang phiếm hồng dưới thân, hô hấp của anh đang nhanh dần, giọng khàn đục hỏi.
- Tuệ nhi, thích không...?
Hai tay Ôn Giai Tuệ liên tục chà sát tấm lưng vững chãi đã ướt đẫm mồ hôi của nam nhân rồi ôm chặt, giọng yếu ớt đứt quãng.
- Uhm....th...ích...thích....
Động tác luật động của dưới thắt lưng càng tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
Viên Trác Nghiên cắn nhẹ vào vành tai nữ nhân, thì thầm một câu nữa.
- Tuệ nhi, mau gọi tên anh
Ôn Giai Tuệ không còn biết trời đất ở đâu nữa, dù anh yêu cầu cô làm gì thì cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
- Viên....Trác Nghiên....
Nghe cô gọi tên mình như vậy còn kích thích hơn bất cứ câu nói dâm loạn nào khác. Viên Trác Nghiên đột nhiên ôm cô ngồi dậy, hai người trong tư thế đối diện, hạ thân vẫn dán chặt vào nhau mà tận hưởng cảm giác trên mây, cũng dễ dàng tiếp tục những nụ hôn ướt át....
Không biết đã qua bao lâu, trận kích tình kịch liệt mới qua đi, trong phòng vẫn còn đậm mùi dục vọng nguyên thủy nhất, hơi thở dồn dập của cả hai, còn nhiệt độ tản ra từ cuộc hoan ái nữa.
Nhìn nữ nhân dưới thân đã ngất đi, Viên Trác Nghiên lúc này mới từ từ rút ra khỏi cơ thể cô, con quái thú được giải phóng rốt cuộc cũng đã chịu ngủ yên. Từ vị trí giao hợp giữa hai người, chất lỏng đặc sệt rỉ ra thấm vào ga giường bên dưới. Cảnh này đúng là vô cùng đẹp mắt a!
Dục vọng qua đi, Viên Trác Nghiên hình như đang bừng tỉnh một chút. Ôm nữ nhân trong ngực, anh lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tạnh mưa, không khỏi cười khổ. Anh đã đứng trước mặt cô hứa với cô không làm bất cứ điều gì mà cô không muốn nữa, vậy mà anh lại lợi dụng thời cơ thuận lợi này để ăn sạch cô một cách ngang nhiên. Nhưng cứ mãi giữ cô bên cạnh để làm Liễu Hạ Huệ thì chắc anh phải nhịn đến hỏng mất.
Nữ nhân trong ngực đã chìm vào giấc ngủ, anh không nghĩ rằng tối nay anh lại đem cô hung hăng xâm chiếm đến khi cô không chịu đựng được mà ngất đi. Anh đưa tay vén lại những sợi tóc dính mồ hôi dán vào mặt và cổ giúp cô.
Nâng đầu Ôn Giai Tuệ đặt lên gối, Viên Trác Nghiên bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh vừa mặc đồ vào rồi lấy một chiếc khăn đến lau tay và hạ thân của cô. Cuối cùng là mặc lại đồ lên người cô.
Sau khi làm xong mọi thứ, anh lại quyết định bế cô gái nhỏ đang ngủ say ra khỏi phòng.
........................
Từ sau khi trở về Thượng Hải, A Phong vẫn đang thay Ôn Giai Tuệ gánh vác rất nhiều việc ở Viên Thành.
Những tin đồn liên quan đến mối quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Nghiên càng được thêu dệt nhiều hơn. Tại sao Chủ tịch đến Las Vegas cùng A Phong nhưng chỉ có mỗi mình A Phong trở về? Còn Chủ tịch lại không có chút tung tích nào, còn có mục đích mà bọn họ đi tìm Tổng giám đốc đã có kết quả gì chưa? Rất nhiều lời đồn thổi truyền dọc từ trên xuống dưới khắp công ty.
- Này, cô không nghĩ chủ tịch đến Las Vegas chỉ đơn giản là vì công việc thôi chứ?
Đứng bên cạnh máy pha cà phê, hai cô gái ăn mặc theo phong cách công sở mà màu nổi bật vô cùng. Cô gái tóc vàng huých nhẹ vào tay cô gái bên cạnh gợi chuyện.
Cô gái kia vừa pha cà phê vừa trả lời, giọng mang theo ý chế nhạo.
- Đương nhiên là tôi tin rồi. Tôi tin là đã leo lên giường của Tổng giám đốc mà bàn chuyện công việc đấy nhé.
Hai cô gái như vậy mà đã có một trận cười ra trò. Nhưng lại không biết một cặp mắt đằng đằng sát khí đang từ phía sau đi tới.
- Đứng sau lưng người khác bàn tán như vậy là tác phong mà nhân viên của Viên Thành nên có sao?
Người đàn ông một thân tây trang đi tới lấy một cái ly rồi thao tác mấy cái trên máy pha cà phê.
Hai cô gái kia vừa nhìn thấy anh thì đã sợ đến mặt mũi biến sắc. Trong Viên Thành ai mà không biết anh chính là người thân tín nhất của chủ tịch chứ? Để anh nghe được những lời vừa rồi thì cũng đâu khác gì để chủ tịch nghe được đâu chứ? Nói xấu mấy câu để vui miệng mà mất việc thì đúng là không đáng a!
Hai người vội đứng lại sát nhau cùng xin lỗi.
- Anh Phong, thật xin lỗi, chúng tôi không có ý gì đâu. Xin phép, chúng tôi đi làm việc trước đây.
Phải rất bình tĩnh lắm bọn họ mới nói được hết câu, vừa dứt lời thì đã ngay lập tức vác chân lên cổ mà vụt chạy.
Ánh mắt sắc lạnh của A Phong vẫn chưa hề biến mất nhìn hai người đang chạy bên ngoài hành lang.
- Ồ, là một kỵ sĩ trung thành, luôn đứng ra bảo vệ công chúa, liệu công chúa có cảm động không đây?
Viên Trác Việt vừa đi tới vừa dùng thái độ châm biếm chế nhạo nói với A Phong.
Đối với Viên Trác Việt này, A Phong đã sớm quen rồi nên cũng không có ý định tiếp chuyện anh ta.
Nhìn A Phong chẳng hề để mình vào mắt mà thẳng bước định rời đi thì Viên Trác Việt liền bổ sung thêm một câu.
- Anh trai cậu thế nào rồi nhỉ? Từ lúc cha tôi mất cậu ta cũng biến mất theo luôn sao? Đây chính là biểu hiện của trung thành tuyệt đối đây rồi!
Đúng như dựa đoán của cậu ta, A Phong rốt cuộc cũng chú ý đến anh ta. Nhưng chỉ là cái dừng bước rồi sau đó thẳng lưng bước đi dứt khoát.
Viên Trác Việt vừa nhâm nhi tách cà phê trên tay vừa nở một nụ cười gian xảo.
........................
Khi Ôn Giai Tuệ khôi phục lại ý thức cũng vừa đúng lúc tỉnh ngủ. Cô lờ mờ mở mắt ra thì thấy khung cảnh xung quanh không hề như mỗi ngày, đây là chỗ nào? Sao tự dưng cô lại tỉnh dậy ở một chỗ lạ như vậy?
- Tỉnh?
Giọng nói này? Không phải là của Viên Trác Nghiên đây sao?
Ôn Giai Tuệ vừa nghĩ vừa hoảng hốt ngồi phắt dậy luôn. Hai mắt trợn to hơn cả mắt trâu, nhìn người đàn ông mặc áo chóng tắm đang ngồi thưởng thức rượu vang trên sofa, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Anh, anh, sao anh lại ở đây?
Đang hỏi thì cô cũng vừa cảm nhận được cơ thể hình như có gì đó rất lạ. Mắt hạnh xinh đẹp vẫn chưa hết bàng hoàng nhìn xuống ngực mình.
- Cái này, cái này, Viên Trác Nghiên, đồ lưu manh, anh đã làm gì tôi?
Cô tức đến sắp hộc máu luôn rồi, ngón trỏ chỉ về phía tên sắc lang đang thong thả ngồi bắt chéo hai chân, giọng nghẹn cứng ở cổ họng thật khó khăn lắm mới thốt ra thành lời.
Trên ngực đầy các dấu hôn mờ ám dày đặc, không có để tưởng tượng được đã có chuyện gì xảy ra tối qua.
Vậy mà tên nam nhân kia lại không chút chột dạ hay tội lỗi, ngược lại còn vô cùng đắc ý, trên môi từ nãy đến giờ đã vẽ một nụ cười rất sâu.
Viên Trác Nghiên đặt cái ly đã cạn rượu xuống bàn, ưu nhã đứng lên, vừa đi tới giường vừa nói.
- Tuệ nhi, em đúng là ăn xong thì vứt mà. Tối qua là em đã tự mình chạy qua phòng tôi còn câu dẫn tôi nữa mà chỉ qua một đêm em liền quên sạch sẽ hửm?
Anh đã đứng bên giường khi nói đến câu cuối rồi, vô cùng tự nhiên vươn tay ra vén nhẹ tóc đang phủ trên mặt nữ nhân ra sau tai giúp cô, giọng điệu mang theo ý tứ trêu ghẹo.
Đầu Ôn Giai Tuệ như bị một cái búa đánh mạnh vào. Anh vừa nói khùng nói điên gì đây vậy chứ? Cô lại tự chạy qua phòng anh rồi còn câu dẫn anh? Chuyện này mà là thật ư? Cô lắc lắc đầu trong vô thức.
- Anh đừng có nói bậy, tôi không bao giờ có thể làm những chuyện này cả. Tất cả là một tay anh làm hết đúng không?
Cô càng nói thì càng phát hiện ra có điểm không hợp lí, tại sao cô không nhớ gì cả, ký ức duy nhất của cô tối qua chỉ có tiếng sấm đánh ầm ầm, cô sợ hãi ngồi co ro bên chân giường, sau đó thì....ký ức của cô đã bắt đầu mơ hồ.
Cố gắng nhớ lại thì hình như cô đã ngã vào lồng một người đàn ông, còn gọi tên anh nữa.
" Viên Trác Nghiên..."???
Gì vậy? Không lẽ là thật sao?
Không! Nhất định là Viên Trác Nghiên lại dở trò rồi.
- Anh, anh lợi dụng lúc tôi mất cảnh giác nhất, lợi dụng lúc tinh thần tôi đang hoảng loạn mà chiếm tiện nghi đúng không? Viên Trác Nghiên, đồ lưu manh, xấu xa, tôi cắn chết anh.
Nói rồi, cô không để Viên Trác Nghiên kịp phản ứng đã cầm chặt cẳng tay anh, cắn mạnh vào lớp da vừa cứng vừa dày của anh.
Viên Trác Nghiên đúng là có chút bất ngờ trước hành động kỳ quái nhưng đáng yêu này của côn gái nhỏ. Anh chỉ hơi nhíu mày một chút, môi bạc lại tà tà giương lên.
- Nếu biết em không ngoan như vậy thì tối qua tôi đã làm chết em rồi. Em có nhớ cả đêm qua em đã nhiệt tình thế nào không? Hửm? Bảo bối!
Ọe!
Ôn Giai Tuệ bị hai chữ cuối cùng trong lời nói của anh dọa đến muốn nôn, cũng vì vậy mà cô đã nhả cẳng tay anh ra. Ánh mắt khinh bỉ nhìn người đàn ông đang xoa xoa cẳng tay.
- Đừng gọi tôi bằng cái biệt danh buồn nôn như vậy.
Nhưng cô càng phản đối thì Viên Trác Nghiên càng thích gọi, hơn nữa, nhớ lại tối qua anh đã gọi cô như vậy và hai người đã vô cùng cuồng nhiệt nữa. Viên Trác Nghiên nhìn cẳng tay sưng đỏ vì dấu răng đang in rất sâu, lại không nhịn được mà gọi tiếp.
- Bảo bối, em thật sự muốn cắn chết tôi sao?
Ôn Giai Tuệ chỉnh lại chăn che trước ngực, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của anh.
- Nếu anh còn dám dở trò này lần nữa thì tôi thật sự sẽ cắn chết anh thật đấy.
Nói xong, cô định bước xuống giường để trở về phòng của mình thì đã bị người đàn ông giữ lại.
- Tuệ nhi, em đã tự mình chui qua phòng của anh rồi thì anh đâu thể để em ra khỏi đây dễ dàng như vậy được. Từ hôm nay đây sẽ là phòng của chúng ta.
Tối hôm qua khi anh quyết định bế cô gái đang ngủ say về phòng của mình cũng chính là để lấy cớ bắt cô phải dọn sang đây.
Sau một đêm hoan ái nồng nhiệt tối qua, anh không thể chịu được nữa nếu không thể đặt cô bên cạnh như vậy, hơn nữa ôm cô ngủ thì anh mới có thể ngủ ngon được.
Chuyện vừa rồi Viên Trác Nghiên nói, Ôn Giai Tuệ còn chưa tiêu hóa hết thì lại nghe thêm một câu chấn kinh hơn nữa, vẻ mặt kinh hãi cùng phẫn nộ hỏi lại.
- Cái gì? Anh bảo tôi ở chung phòng với anh sao?
Cô vừa hỏi xong thì liền lắc lắc đầu ngay.
- Không đời nào! Tôi đã nói là sẽ không ở chung phòng với anh và anh cũng đã đồng ý với tôi rồi. Bây giờ anh lại muốn lật lọng sao?
Viên Trác Nghiên đổi cử chỉ đang vuốt tóc cô xuống mơn trớn một bên má mịn màng, ý cười trong mắt lan tràn khắp gương mặt anh tuấn.
- Tuệ nhi, em đồng ý ở bên cạnh anh như vậy, chính là người phụ nữ của anh mà em không chịu ở chung phòng với anh, em nghe có hợp lí không?
Có vẻ như anh chính là đang ra lệnh chứ không phải thỏa thuận nên không cần cô đồng ý hay trả lời. Vừa nói hết câu đã chuyển đề tài ngay.
- Mau thay đồ đi, chúng ta cần đến một nơi.
Trước khi đi, anh vẫn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn, mỉm cười giảo hoạt. Nhìn nữ nhân còn ngây ngốc lẫn tức tối, ý cười trên môi anh càng đậm hơn.