Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chao 59: Trở về Thượng Hải (1)
Choang!
- Vô dụng! A Lôi, rốt cuộc cậu đang làn trò gì vậy? Cậu không biết Las Vegas là địa bàn của ai sao? Cậu cũng không biết Ôn Giai Tuệ đang ở cùng ai? Cậu cũng không biết Viên Trác Nghiên là ai hả????
Tách trà bằng sứ bị ném mạnh xuống sàn vang lên một âm thanh thật chói tai. Theo sau đó là tiếng mắng chửi gần như dùng hết sức bình sinh mà gào lên của nữ nhân sau tấm màn.
Tên thủ hạ A Lôi quỳ bên ngoài tấm màn, bả vai vừa mới được băng bó nên có chút bất tiện. Nhưng làm hỏng việc thì vẫn phải chịu phạt, không phải vì bị thương thì có thể thoái thác trách nhiệm.
- Xin phu nhân cứ trách phạt, thủ hạ vô dụng đã phụ lòng tin của người.
Chuyện lớn không thành, những câu xin tội này bây giờ cũng không giúp người phụ nữ kia hạ được cơn giận. Cô ả ném thêm mấy lọ hoa bên cạnh xuống bậc thang trước mặt, vài mảnh vụn đâm thẳng vào chân của A Lôi.
- Cái gì? Não của cậu nặn bằng đất sét à? Rốt cuộc là có biết phải đối phó với Viên Trác Nghiên và cả tổ chức Wolf không mà đến cả súng các cậu cũng không chuẩn bị??? Hả??? Một đám vô dụng các cậu tôi còn giữ lại làm gì? Cút!!!! Mau cút ngay cho tôi!!!!!
Cô ả từ nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc rồi lại chuyển sang hét lớn, cơ hồ là sắp hét rách cả cổ họng rồi, có thể thấy cơn thịnh nộ này lớn đến mức nào.
Hứng chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân đối với A Lôi đã thành thói quen từ lâu rồi. Anh ta đương nhiên không dám tìm một lí do gì để biện minh cho sự vô dụng của mình rồi. Nhưng có một điều mà đến giờ anh ta vẫn không hiểu, tại sao chủ nhân vẫn chưa thể buông bỏ chấp niệm, tại sao càng lúc càng lún sâu vào như vậy?
Ra khỏi căn phòng đó, A Lôi mới cảm nhận được những mảnh thủy tinh đâm vào đùi của mình, nhưng anh ta không hề có cảm giác đau đớn mà chỉ thở dài nặng nề. Theo thói quen, anh ta sẽ lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra ngắm một lúc, nhưng đã lục hết cả người vẫn không tìm được sợi dây chuyền đâu nữa.
Nhớ lại lúc đánh nhau với Viên Trác Nghiên trong phòng bao, vật lộn nhiều như vậy, liệu có phải đã đánh rơi ở trong đó rồi không?
Sợi dây chuyền này đối với A Lôi vô cùng quan trọng, dù phải lục tung cả nhà hàng đì thì anh ta cũng quyết phải tìm lại được sợi dây chuyền.
Nghĩ rồi, anh ta bước vội đi xuống cầu thang.
.....................
Tìm được miếng ngọc đầu tiên, cảm giác lo sợ trong lòng Viên Trác Nghiên càng lớn dần, ngày để Ôn Giai Tuệ rời đi càng đến gần.
Khoảng thời gian này sẽ trở thành những đoạn ký ức đẹp nhất đối với anh. Mỗi sáng thức dậy luôn được nhìn thấy nữ nhân trong vòng tay mình ngủ rất say, cùng cô ăn sáng, đem cô đi theo bên mình đến công ty, tối đến lại đặt cô dưới thân, nhìn dáng vẻ yêu kiều ngượng ngùng của cô trên giường. Từng ngày trôi qua như vậy, cô đã sớm trở thành thói quen của anh rồi.
Nhìn nữ nhân đã ngủ say sau trận hoan ái kịch liệt, ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên chạm nhẹ vào làn da mịn màn không chút tì vết, mơn trớn bên má của cô, cẩn thận vén mấy sợi tóc rối đang rũ trước mi mắt giúp cô.
Trước khi đứng lên, như thói quen, anh lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của Ôn Giai Tuệ.
Viên Trác Nghiên mặc một bộ đồ ngủ khá thoải mái mở cửa rồi lại đóng cửa, vừa ra khỏi phòng thì A Châu đã đi theo sau báo cáo mấy kết quả điều tra được.
- Boss, tôi đã cho phân tích nguyên lí hoạt động của chiếc điện thoại. Nhưng có vẻ như rất khó để tìm được người liên lạc duy nhất kia.
A Châu mới nói được một nửa đầu kết quả thì đã vào đến thư phòng rồi.
Viên Trác Nghiên đi vòng qua bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, hai tay thuần thục mở máy tính trên bàn lên, cầm lấy chiếc USB mà A Châu mới đưa cắm vào. Năm ngón tay thon dài gõ gõ mấy cái rất nhanh trên bàn phím.
Trước mặt, A Châu vẫn tiếp tục báo cáo.
- Điện thoại này được cài đặt dự trên một loại mã hóa đặc biệt, chỉ nhận cuộc gọi đến chứ không thể gọi đi. Hơn nữa tất cả các dự liệu về lịch sử cuộc gọi đều không có chức năng sao lưu. Rất khó để tìm ra được chủ nhân của số duy nhất trong danh bạ là ai.
Động tác gõ phím của Viên Trác Nghiên đã chuyển sang click chuột, tay còn lại đồng thời sờ sờ cằm cũng là đang chống cằm băng ngón cái. Cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, dáng vẻ vô cùng tập trung, thỉnh thoảng đôi mày kiếm đen rậm lại nhíu lại, có vẻ như anh đang suy ngẫm vấn đề nào đó.
A Châu lại đặt thêm một tập hồ sơ xuống bàn, cẩn trọng thông tin.
- Tư liệu về anh ta có chút đặc biệt.
Nghe một câu báo cáo như vậy, Viên Trác Nghiên liền dừng động tác hiện tại lại mà cầm lấy tập tài liệu kia đến, mở ra xem thử, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc mà.
- Là một người chết? Đúng là càng lúc càng thú vị đây.
Anh nở một nụ cười thâm sâu, tay lật tài liệu, mắt nhìn theo từng dòng chữ ghi trên đó, chỉ nhàn nhạt dặn dò mấy câu.
- Tiếp tục tìm định vị của chúng. Còn nữa, ngày mai Lucas sẽ đến đây, chuyện tìm ngọc đừng để cậu ta biết quá nhiều, đặc biệt để mắt đến Tuệ nhi, tôi không muốn cậu ta lại làm ầm lên với cô ấy. Cả A Phúc nữa, bảo cậu ta nếu không giữ được mồm thì về Ma Cao đi.
A Châu đứng nghiêm đó nghe rõ từng câu phân phó, có chút suy tư nhưng vẫn kịp đáp lời.
- Vâng thưa boss!
Viên Trác Nghiên vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên bàn, phất phất tay ý bảo cậu ta lui ra được rồi.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Viên Trác Nghiên cũng dừng lật tài liệu, trong đáy mắt dần lộ ra một tia châm chọc.
Lúc anh đối đầu trực diện với người đàn ông đó thì đã có chút nghi ngờ rồi, gương mặt đó thật sự có nét giống với một người anh từng gặp rất nhiều lần, ngay khoảnh khắc đấy thì anh không thể nhớ chính là là ai, nhưng bây giờ thì anh đã có được câu trả lời rồi.
Một người đã chết từ mười năm trước, sống không có thân phận, nhưng thông tin lúc còn sống thật sự trùng hợp đến thú vị. Một người cha nghiện rượu và một người em trai!
Còn có, sợi dây chuyền này nữa. Đây là sợi dây chuyền mà anh đã vô tình lấy được trên người của người đàn ông đó, mở nắp mặt dây chuyền ra là một bức ảnh cũ chụp hai bé trai khoảng mười tuổi.
Tất cả những thứ này, còn cả một chữ "Phong" trên ở mặt sau tấm ảnh, một cái tên đầy đủ cũng rất trùng hợp trên tập tài liệu điều tra lý lịch.
A Phong? Thật không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, đi một vòng thì cũng quanh quẩn về lại chỗ cũ. Một thủ hạ trung thành đem lòng yêu thầm người phụ nữ của anh, lại có một người anh trai làm trợ thủ cho kẻ muốn giết cô.
Mặc dù chưa thể biết đó là ai, nhưng hôm đó khi anh gọi vào số duy nhất trong danh bạ thì tên A Lôi kia đã gọi một tiếng "phu nhân", vậy thì đó là một người phụ nữ ư?
Không hiểu sao anh lại có cảm giác người này vốn ở rất gần mình vậy chứ?
Cạch!
Dòng suy nghĩ của Viên Trác Nghiên đã bị cắt ngang vì tiếng mở cửa.
Anh vừa ngước mắt nhìn một cái liền phản ứng rất nhanh đem hết tất cả những thứ vừa điều tra ném vào trong ngăn kéo.
- Tuệ nhi? Sao em lại qua đây?
Nhìn nữ nhân sắc mặt phờ phạc đã đi tới trước bàn, anh liền đứng lên bước tới ngay bên cạnh cô, lo lắng hỏi han.
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay mình vốc dáng vẻ khẩn trương, cô yếu ớt nói một câu.
- Em tỉnh lại thì không thấy anh bên cạnh, nên mới đi tìm, nghe giọng của anh ở trong này....
Cô gái trước mặt trông rất mỏng manh, toát ra một loại sức hút khiến người khác muốn bảo vệ. Chiếc váy trắng càng làm tăng thêm sự đơn thuần của cô hiện giờ, mái tóc đen xoăn lượn sóng xõa qua đầu vai.
Viên Trác Nghiên nhìn sắc mặt hơi thiếu huyết sắc của cô thì càng không yên tâm, còn có cô quên xỏ cả dép. Bàn tay to lớn chai sạn của anh áp lên một bên má nhợt nhạt của cô, thấp giọng hỏi.
- Sao vậy? Em lại gặp ác mộng à?
Ôn Giai Tuệ để mặc anh vuốt vuốt hai bên tóc của mình giống như một chú cún con đang được cưng nựng vậy. Cũng vì vậy mà cô mới dần khôi phục lại được chút tinh thần, mắt đã quét một vòng qua bàn làm việc, máy tính vẫn còn sáng, anh đang bận gì sao?
- Chỉ bị giật mình một chút thôi, bây giờ thì ổn rồi, em về phòng ngủ trước đây.
Giọng cô nhẹ nhàng như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng làm sao mà Viên Trác Nghiên lại không nhìn ra được một tia tủi thân trong mắt của cô chứ. Anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rõ sâu, rồi chầm chậm buông lỏng, nhẹ giọng nói.
- Đi thôi, chúng ta về phòng ngủ.
Ôn Giai Tuệ không nói gì nữa mà chỉ gật gật đầu, bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ này của cô chẳng cần làm gì mà đã có thể làm cho toàn thân Viên Trác Nghiên rạo rực lần nữa, mặc dù chỉ hai tiếng trước đã bị cô hút cạn. Chẳng sai vào đâu được khi nói nữ nhân này chính là tiểu yêu tinh hút cạn tinh lực của anh mà.
...................
Vừa mới sáng sớm, Ôn Giai Tuệ còn chưa tỉnh ngủ thì điện thoại ở đầu giường đã reo như đòi nợ rồi. Cô lười biếng đưa tay lên mò mẫm một lượt, cuối cùng cũng lấy được điện thoại xuống, mắt nhắm mắt mở chọn nhận cuộc gọi.
- A Phong? Anh gọi tôi sớm như vậy có chuyện gì quan trọng sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của A Phong, do dự một lúc rồi cũng quyết định thông báo.
- Phu nhân, nếu cô vẫn còn ở cùng đại thiếu gia thì hãy nói anh ta trở về Thượng Hải ngay đi. Bà cả vừa ngã cầu thang chấn thương xương chậu, bác sĩ nói cần phẫu thuật ngay nhưng bà ấy nhất quyết không chịu, nói khi nào gặp được đại thiếu gia thì mới đồng ý để bác sĩ làm phẫu thuật.
Sau khi A Phong báo cáo xong tình hình ở Thượng Hải, Ôn Giai Tuệ cũng tỉnh ngủ hẳn luôn rồi. Cô ngồi bật dậy, nhưng lại không nhìn thấy Viên Trác Nghiên ở trên giường nửa rồi. Vừa xỏ dép cô vừa hỏi A Phong mấy câu.
- Mức độ nguy hiểm như thế nào? Cần khoảng thời gian bao lâu?
Nửa tháng Ôn Giai Tuệ ở Las Vegas, toàn bộ công việc của Viên Thành đều do A Phong quản lý thay cô, mỗi ngày hai người đều gọi qua lại vì chuyện công việc. Ngoài A Phong ra thì mấy ngày đầu cô cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Viên gia, chỉ là Tần Mộc Du muốn hỏi cô về Viên Trác Nghiên, nhưng lần nào cũng từ chối trả lời, gần đây cô từ chối luôn cả điện thoại của bà ta.
Cô biết lòng của một người làm mẹ hiện giờ của Tần Mộc Du, cũng đã nhiều lần nhắc đến chuyện này với Viên Trác Nghiên, nhưng anh chẳng hề để vào tai. Bọn họ là mẹ con, mà người Tần Mộc Du muốn gặp là anh, chuyện của anh mà anh cũng cũng không quan tâm thì cô quản nhiều như vậy làm gì chứ?
Đầu dây bên kia lần nữa truyền đến giọng có phần ngưng trọng của A Phong.
- Từ lúc được đưa vào bệnh viện đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng mười hai giờ đầu mà không tiến hành phẫu thuật thì tình trạng sẽ còn tệ hơn nữa.
Ôn Giai Tuệ vừa vào phòng vệ sịnh làm vệ sinh cá nhân vừa phân phó mấy câu rồi mới cúp máy.
Đột nhiên lại nghe được tin này, mặc dù quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Tần Mộc Du không tốt, ngay cả trước đây và sau khi chuyện đó xảy ra thì càng không thèm nhìn mặt nữa. Nhưng dù sao đây cũng là một mạng người, cô không thể nhắm mắt mà phớt lờ đi được, vả lại nếu có thể nhân cơ hội này thuyết phục được Viên Trác Nghiên trở về Thượng Hải thì chuyện bãi nhiệm Tổng giám đốc sẽ có thể giải quyết rồi.
Làm vệ sinh cá nhân xong, Ôn Giai Tuệ nhanh chóng lấy một bộ quần áo thay vào. Gấp gáp chạy ra khỏi phòng đi tìm Viên Trác Nghiên.
Vừa thấy chú Cựu đang đi tới, cô liền hỏi.
- Chú Cựu, chú có nhìn thấy Viên Trác Nghiên ở đâu không? Anh ấy ra ngoài rồi sao ạ?
Chú Cựu cung kính cúi đầu chào cô một cái, câu trả lời không thừa không thiếu.
- Tiểu thư, ông chủ đang đợi cô xuống ăn sáng đấy.
Ôn Giai Tuệ đang vội nên chỉ gật đầu cảm ơn rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang.
Vừa đến phòng ăn, nữ nhân chạy nhanh đến bên cạnh người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân ở vị trí chủ tọa.
- Viên Trác Nghiên, có chuyện.....
- Ăn nhanh đi, hai tiếng nữa chúng ta sẽ về Thượng Hải.
Nhưng cô chỉ vừa mới mở miệng, chưa thốt ra được một câu trọn vẹn thì Viên Trác Nghiên đã cất tiếng cắt ngang. Động tác của anh vẫn toát lên dáng vẻ ưu nhã cao quý như thường ngày, để tờ tạp chí xuống bàn, anh nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Ôn Giai Tuệ thoáng kinh ngạc, sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ là anh cũng đã nhận được điện thoại của Viên gia rồi sao?
Viên Trác Nghiên hơi ngước mắt nhìn nữ nhân vẫn còn đứng ngây ngẩn ra đó thì liền bổ sung thêm một câu, đồng thời đưa tay kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh vẫn thường ngồi.
- Mục đích em đến đây không phải là vì chuyện bãi nhiệm Tổng giám đốc Viên Thành sao? Những lời trước đây em nói vẫn còn hiệu lực chứ?
Ôn Giai Tuệ hơi ngạc nhiên vì nhất thời không nhớ ra kịp là anh đang nói đến vấn đề gì, nhưng không phải anh đang nhắc đến chuyện bãi nhiệm Tổng Giám đốc của Viên Thành sao? Nếu vậy thì cô đương nhiên sẽ gật đầu rồi.
Viên Trác Nghiên hài lòng nâng khóe môi, nhưng vẫn nên nhắc lại một lần để cho cô nhớ rõ, thanh âm nhàn nhạt cất lên vô cùng điềm tĩnh.
- Lần trước em nói không muốn để thằng hai ngồi vào vị trí Tổng Giám đốc của Viên Thành, lại nói trước tất cả cổ đông và thành viên hội đồng quản trị ra sức bảo vệ vị trí đó cho anh. Tấm lòng này của em đương nhiên anh không thể từ chối rồi. Vậy nên chúng ta về thôi, về Thượng Hải, về Viên Thành.
Nghe anh nói xong, Ôn Giai Tuệ cũng đã hiểu ra. Tảng đá trong lòng cô đã dần được thả xuống, nhưng chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao? Anh vẫn chưa biết gì về chuyện của Tần Mộc Du ở Viên gia ư? Trong lời nói của anh không hề nhắc gì đến Viên gia, chẳng lẽ anh vẫn không định trở về nhà của mình sao?
Vấn đề này cô đã nhiều lần muốn hỏi anh rồi, nhưng vẫn là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lại đang xảy ra chuyện ở Viên gia, thôi thì hỏi rõ một lần luôn vậy.
- Viên Trác Nghiên, anh không định về Viên gia nữa sao? Trước đây anh rời khỏi Viên gia là vì muốn trả cho em cuộc sống trước kia. Nhưng bây giờ chúng ta vẫn bị cột chặt với nhau như vậy, anh cũng đâu cần phải rời khỏi Viên gia nữa....
Từng câu từng chữ Ôn Giai Tuệ nói ra đều phân tích rất rõ ràng. Lí do khiến Viên Trác Nghiên rời khỏi Thượng Hải không phải vì cô trước đây sao? Bây giờ điều đó không còn duy trì được nữa.
Viên Trác Nghiên nghe đến những câu sau thì liền nhướn người về phía trước, khuôn mặt anh tuấn đẹp đến xiêu lòng đã gần kề gương mặt nữ nhân, còn có thể nhìn rõ từng tấc da mịn màng, tay anh nâng nhẹ cái cằm nhỏ thon gọn, ngón cái vân vê đôi môi đỏ mọng của cô. Khóe môi nở một nụ cười tà mị mê hoặc, ngay lập tức bẻ cong lời nói của cô.
- Em nói vậy nghĩa là chúng ta sẽ ở Viên gia lén lún vụng trộm nữa sao?
Cử chỉ thân mật mờ ám này của anh không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn làm cho trái tin Ôn Giai Tuệ loạn nhịp, nhất thời lúng túng đến đỏ mặt.
- Anh, anh nói linh tinh gì vậy? Em chỉ muốn nói với anh, dù gì Viên gia cũng là nhà của anh, chị cả cũng là mẹ của anh. Anh bỏ đi như vậy nhất định là bà ấy sẽ rất đau lòng, một người làm mẹ....uhm....uhm.....
Ôn Giai Tuệ còn chưa nói hết câu thì môi đã bị khóa chặt bằng nụ hôn của người đàn ông. Nụ hôn quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, bất động để anh hôn một lúc lâu....
Viên Trác Nghiên sợ cô sẽ tự chạm vào vết sẹo đã kết vảy của chính mình, khi cô nhắc đến Viên gia, khi cô nhắc đến Tần Mộc Du, khi cô nhắc đến tình cảm của một người mẹ, làm sao cô lại không nhớ đến những gì Viên gia và Tần Mộc Du đã làm với đứa bé chỉ mới vài tuần tuổi của cô chứ? Dù cô giỏi che giấu nhưng anh thật sự không nỡ nghe cô tự nhắc lại nỗi đau của mình. Anh rời khỏi Viên gia, cắt đứt liên lạc với mẹ ruột của mình vì không thể nào tha thứ cho những gì bà đã làm, nhưng càng như vậy thì anh lại càng không thể tha thứ cho bản thân, vì đến tột cùng, người thật sự gây ra nỗi đau đó cho người phụ nữ này chính là anh.
- Vô dụng! A Lôi, rốt cuộc cậu đang làn trò gì vậy? Cậu không biết Las Vegas là địa bàn của ai sao? Cậu cũng không biết Ôn Giai Tuệ đang ở cùng ai? Cậu cũng không biết Viên Trác Nghiên là ai hả????
Tách trà bằng sứ bị ném mạnh xuống sàn vang lên một âm thanh thật chói tai. Theo sau đó là tiếng mắng chửi gần như dùng hết sức bình sinh mà gào lên của nữ nhân sau tấm màn.
Tên thủ hạ A Lôi quỳ bên ngoài tấm màn, bả vai vừa mới được băng bó nên có chút bất tiện. Nhưng làm hỏng việc thì vẫn phải chịu phạt, không phải vì bị thương thì có thể thoái thác trách nhiệm.
- Xin phu nhân cứ trách phạt, thủ hạ vô dụng đã phụ lòng tin của người.
Chuyện lớn không thành, những câu xin tội này bây giờ cũng không giúp người phụ nữ kia hạ được cơn giận. Cô ả ném thêm mấy lọ hoa bên cạnh xuống bậc thang trước mặt, vài mảnh vụn đâm thẳng vào chân của A Lôi.
- Cái gì? Não của cậu nặn bằng đất sét à? Rốt cuộc là có biết phải đối phó với Viên Trác Nghiên và cả tổ chức Wolf không mà đến cả súng các cậu cũng không chuẩn bị??? Hả??? Một đám vô dụng các cậu tôi còn giữ lại làm gì? Cút!!!! Mau cút ngay cho tôi!!!!!
Cô ả từ nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc rồi lại chuyển sang hét lớn, cơ hồ là sắp hét rách cả cổ họng rồi, có thể thấy cơn thịnh nộ này lớn đến mức nào.
Hứng chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân đối với A Lôi đã thành thói quen từ lâu rồi. Anh ta đương nhiên không dám tìm một lí do gì để biện minh cho sự vô dụng của mình rồi. Nhưng có một điều mà đến giờ anh ta vẫn không hiểu, tại sao chủ nhân vẫn chưa thể buông bỏ chấp niệm, tại sao càng lúc càng lún sâu vào như vậy?
Ra khỏi căn phòng đó, A Lôi mới cảm nhận được những mảnh thủy tinh đâm vào đùi của mình, nhưng anh ta không hề có cảm giác đau đớn mà chỉ thở dài nặng nề. Theo thói quen, anh ta sẽ lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra ngắm một lúc, nhưng đã lục hết cả người vẫn không tìm được sợi dây chuyền đâu nữa.
Nhớ lại lúc đánh nhau với Viên Trác Nghiên trong phòng bao, vật lộn nhiều như vậy, liệu có phải đã đánh rơi ở trong đó rồi không?
Sợi dây chuyền này đối với A Lôi vô cùng quan trọng, dù phải lục tung cả nhà hàng đì thì anh ta cũng quyết phải tìm lại được sợi dây chuyền.
Nghĩ rồi, anh ta bước vội đi xuống cầu thang.
.....................
Tìm được miếng ngọc đầu tiên, cảm giác lo sợ trong lòng Viên Trác Nghiên càng lớn dần, ngày để Ôn Giai Tuệ rời đi càng đến gần.
Khoảng thời gian này sẽ trở thành những đoạn ký ức đẹp nhất đối với anh. Mỗi sáng thức dậy luôn được nhìn thấy nữ nhân trong vòng tay mình ngủ rất say, cùng cô ăn sáng, đem cô đi theo bên mình đến công ty, tối đến lại đặt cô dưới thân, nhìn dáng vẻ yêu kiều ngượng ngùng của cô trên giường. Từng ngày trôi qua như vậy, cô đã sớm trở thành thói quen của anh rồi.
Nhìn nữ nhân đã ngủ say sau trận hoan ái kịch liệt, ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên chạm nhẹ vào làn da mịn màn không chút tì vết, mơn trớn bên má của cô, cẩn thận vén mấy sợi tóc rối đang rũ trước mi mắt giúp cô.
Trước khi đứng lên, như thói quen, anh lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của Ôn Giai Tuệ.
Viên Trác Nghiên mặc một bộ đồ ngủ khá thoải mái mở cửa rồi lại đóng cửa, vừa ra khỏi phòng thì A Châu đã đi theo sau báo cáo mấy kết quả điều tra được.
- Boss, tôi đã cho phân tích nguyên lí hoạt động của chiếc điện thoại. Nhưng có vẻ như rất khó để tìm được người liên lạc duy nhất kia.
A Châu mới nói được một nửa đầu kết quả thì đã vào đến thư phòng rồi.
Viên Trác Nghiên đi vòng qua bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, hai tay thuần thục mở máy tính trên bàn lên, cầm lấy chiếc USB mà A Châu mới đưa cắm vào. Năm ngón tay thon dài gõ gõ mấy cái rất nhanh trên bàn phím.
Trước mặt, A Châu vẫn tiếp tục báo cáo.
- Điện thoại này được cài đặt dự trên một loại mã hóa đặc biệt, chỉ nhận cuộc gọi đến chứ không thể gọi đi. Hơn nữa tất cả các dự liệu về lịch sử cuộc gọi đều không có chức năng sao lưu. Rất khó để tìm ra được chủ nhân của số duy nhất trong danh bạ là ai.
Động tác gõ phím của Viên Trác Nghiên đã chuyển sang click chuột, tay còn lại đồng thời sờ sờ cằm cũng là đang chống cằm băng ngón cái. Cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, dáng vẻ vô cùng tập trung, thỉnh thoảng đôi mày kiếm đen rậm lại nhíu lại, có vẻ như anh đang suy ngẫm vấn đề nào đó.
A Châu lại đặt thêm một tập hồ sơ xuống bàn, cẩn trọng thông tin.
- Tư liệu về anh ta có chút đặc biệt.
Nghe một câu báo cáo như vậy, Viên Trác Nghiên liền dừng động tác hiện tại lại mà cầm lấy tập tài liệu kia đến, mở ra xem thử, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc mà.
- Là một người chết? Đúng là càng lúc càng thú vị đây.
Anh nở một nụ cười thâm sâu, tay lật tài liệu, mắt nhìn theo từng dòng chữ ghi trên đó, chỉ nhàn nhạt dặn dò mấy câu.
- Tiếp tục tìm định vị của chúng. Còn nữa, ngày mai Lucas sẽ đến đây, chuyện tìm ngọc đừng để cậu ta biết quá nhiều, đặc biệt để mắt đến Tuệ nhi, tôi không muốn cậu ta lại làm ầm lên với cô ấy. Cả A Phúc nữa, bảo cậu ta nếu không giữ được mồm thì về Ma Cao đi.
A Châu đứng nghiêm đó nghe rõ từng câu phân phó, có chút suy tư nhưng vẫn kịp đáp lời.
- Vâng thưa boss!
Viên Trác Nghiên vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên bàn, phất phất tay ý bảo cậu ta lui ra được rồi.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Viên Trác Nghiên cũng dừng lật tài liệu, trong đáy mắt dần lộ ra một tia châm chọc.
Lúc anh đối đầu trực diện với người đàn ông đó thì đã có chút nghi ngờ rồi, gương mặt đó thật sự có nét giống với một người anh từng gặp rất nhiều lần, ngay khoảnh khắc đấy thì anh không thể nhớ chính là là ai, nhưng bây giờ thì anh đã có được câu trả lời rồi.
Một người đã chết từ mười năm trước, sống không có thân phận, nhưng thông tin lúc còn sống thật sự trùng hợp đến thú vị. Một người cha nghiện rượu và một người em trai!
Còn có, sợi dây chuyền này nữa. Đây là sợi dây chuyền mà anh đã vô tình lấy được trên người của người đàn ông đó, mở nắp mặt dây chuyền ra là một bức ảnh cũ chụp hai bé trai khoảng mười tuổi.
Tất cả những thứ này, còn cả một chữ "Phong" trên ở mặt sau tấm ảnh, một cái tên đầy đủ cũng rất trùng hợp trên tập tài liệu điều tra lý lịch.
A Phong? Thật không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, đi một vòng thì cũng quanh quẩn về lại chỗ cũ. Một thủ hạ trung thành đem lòng yêu thầm người phụ nữ của anh, lại có một người anh trai làm trợ thủ cho kẻ muốn giết cô.
Mặc dù chưa thể biết đó là ai, nhưng hôm đó khi anh gọi vào số duy nhất trong danh bạ thì tên A Lôi kia đã gọi một tiếng "phu nhân", vậy thì đó là một người phụ nữ ư?
Không hiểu sao anh lại có cảm giác người này vốn ở rất gần mình vậy chứ?
Cạch!
Dòng suy nghĩ của Viên Trác Nghiên đã bị cắt ngang vì tiếng mở cửa.
Anh vừa ngước mắt nhìn một cái liền phản ứng rất nhanh đem hết tất cả những thứ vừa điều tra ném vào trong ngăn kéo.
- Tuệ nhi? Sao em lại qua đây?
Nhìn nữ nhân sắc mặt phờ phạc đã đi tới trước bàn, anh liền đứng lên bước tới ngay bên cạnh cô, lo lắng hỏi han.
Ôn Giai Tuệ ngước đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay mình vốc dáng vẻ khẩn trương, cô yếu ớt nói một câu.
- Em tỉnh lại thì không thấy anh bên cạnh, nên mới đi tìm, nghe giọng của anh ở trong này....
Cô gái trước mặt trông rất mỏng manh, toát ra một loại sức hút khiến người khác muốn bảo vệ. Chiếc váy trắng càng làm tăng thêm sự đơn thuần của cô hiện giờ, mái tóc đen xoăn lượn sóng xõa qua đầu vai.
Viên Trác Nghiên nhìn sắc mặt hơi thiếu huyết sắc của cô thì càng không yên tâm, còn có cô quên xỏ cả dép. Bàn tay to lớn chai sạn của anh áp lên một bên má nhợt nhạt của cô, thấp giọng hỏi.
- Sao vậy? Em lại gặp ác mộng à?
Ôn Giai Tuệ để mặc anh vuốt vuốt hai bên tóc của mình giống như một chú cún con đang được cưng nựng vậy. Cũng vì vậy mà cô mới dần khôi phục lại được chút tinh thần, mắt đã quét một vòng qua bàn làm việc, máy tính vẫn còn sáng, anh đang bận gì sao?
- Chỉ bị giật mình một chút thôi, bây giờ thì ổn rồi, em về phòng ngủ trước đây.
Giọng cô nhẹ nhàng như chẳng có vấn đề gì cả, nhưng làm sao mà Viên Trác Nghiên lại không nhìn ra được một tia tủi thân trong mắt của cô chứ. Anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rõ sâu, rồi chầm chậm buông lỏng, nhẹ giọng nói.
- Đi thôi, chúng ta về phòng ngủ.
Ôn Giai Tuệ không nói gì nữa mà chỉ gật gật đầu, bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ này của cô chẳng cần làm gì mà đã có thể làm cho toàn thân Viên Trác Nghiên rạo rực lần nữa, mặc dù chỉ hai tiếng trước đã bị cô hút cạn. Chẳng sai vào đâu được khi nói nữ nhân này chính là tiểu yêu tinh hút cạn tinh lực của anh mà.
...................
Vừa mới sáng sớm, Ôn Giai Tuệ còn chưa tỉnh ngủ thì điện thoại ở đầu giường đã reo như đòi nợ rồi. Cô lười biếng đưa tay lên mò mẫm một lượt, cuối cùng cũng lấy được điện thoại xuống, mắt nhắm mắt mở chọn nhận cuộc gọi.
- A Phong? Anh gọi tôi sớm như vậy có chuyện gì quan trọng sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của A Phong, do dự một lúc rồi cũng quyết định thông báo.
- Phu nhân, nếu cô vẫn còn ở cùng đại thiếu gia thì hãy nói anh ta trở về Thượng Hải ngay đi. Bà cả vừa ngã cầu thang chấn thương xương chậu, bác sĩ nói cần phẫu thuật ngay nhưng bà ấy nhất quyết không chịu, nói khi nào gặp được đại thiếu gia thì mới đồng ý để bác sĩ làm phẫu thuật.
Sau khi A Phong báo cáo xong tình hình ở Thượng Hải, Ôn Giai Tuệ cũng tỉnh ngủ hẳn luôn rồi. Cô ngồi bật dậy, nhưng lại không nhìn thấy Viên Trác Nghiên ở trên giường nửa rồi. Vừa xỏ dép cô vừa hỏi A Phong mấy câu.
- Mức độ nguy hiểm như thế nào? Cần khoảng thời gian bao lâu?
Nửa tháng Ôn Giai Tuệ ở Las Vegas, toàn bộ công việc của Viên Thành đều do A Phong quản lý thay cô, mỗi ngày hai người đều gọi qua lại vì chuyện công việc. Ngoài A Phong ra thì mấy ngày đầu cô cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Viên gia, chỉ là Tần Mộc Du muốn hỏi cô về Viên Trác Nghiên, nhưng lần nào cũng từ chối trả lời, gần đây cô từ chối luôn cả điện thoại của bà ta.
Cô biết lòng của một người làm mẹ hiện giờ của Tần Mộc Du, cũng đã nhiều lần nhắc đến chuyện này với Viên Trác Nghiên, nhưng anh chẳng hề để vào tai. Bọn họ là mẹ con, mà người Tần Mộc Du muốn gặp là anh, chuyện của anh mà anh cũng cũng không quan tâm thì cô quản nhiều như vậy làm gì chứ?
Đầu dây bên kia lần nữa truyền đến giọng có phần ngưng trọng của A Phong.
- Từ lúc được đưa vào bệnh viện đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng mười hai giờ đầu mà không tiến hành phẫu thuật thì tình trạng sẽ còn tệ hơn nữa.
Ôn Giai Tuệ vừa vào phòng vệ sịnh làm vệ sinh cá nhân vừa phân phó mấy câu rồi mới cúp máy.
Đột nhiên lại nghe được tin này, mặc dù quan hệ giữa Ôn Giai Tuệ và Tần Mộc Du không tốt, ngay cả trước đây và sau khi chuyện đó xảy ra thì càng không thèm nhìn mặt nữa. Nhưng dù sao đây cũng là một mạng người, cô không thể nhắm mắt mà phớt lờ đi được, vả lại nếu có thể nhân cơ hội này thuyết phục được Viên Trác Nghiên trở về Thượng Hải thì chuyện bãi nhiệm Tổng giám đốc sẽ có thể giải quyết rồi.
Làm vệ sinh cá nhân xong, Ôn Giai Tuệ nhanh chóng lấy một bộ quần áo thay vào. Gấp gáp chạy ra khỏi phòng đi tìm Viên Trác Nghiên.
Vừa thấy chú Cựu đang đi tới, cô liền hỏi.
- Chú Cựu, chú có nhìn thấy Viên Trác Nghiên ở đâu không? Anh ấy ra ngoài rồi sao ạ?
Chú Cựu cung kính cúi đầu chào cô một cái, câu trả lời không thừa không thiếu.
- Tiểu thư, ông chủ đang đợi cô xuống ăn sáng đấy.
Ôn Giai Tuệ đang vội nên chỉ gật đầu cảm ơn rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang.
Vừa đến phòng ăn, nữ nhân chạy nhanh đến bên cạnh người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân ở vị trí chủ tọa.
- Viên Trác Nghiên, có chuyện.....
- Ăn nhanh đi, hai tiếng nữa chúng ta sẽ về Thượng Hải.
Nhưng cô chỉ vừa mới mở miệng, chưa thốt ra được một câu trọn vẹn thì Viên Trác Nghiên đã cất tiếng cắt ngang. Động tác của anh vẫn toát lên dáng vẻ ưu nhã cao quý như thường ngày, để tờ tạp chí xuống bàn, anh nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Ôn Giai Tuệ thoáng kinh ngạc, sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ là anh cũng đã nhận được điện thoại của Viên gia rồi sao?
Viên Trác Nghiên hơi ngước mắt nhìn nữ nhân vẫn còn đứng ngây ngẩn ra đó thì liền bổ sung thêm một câu, đồng thời đưa tay kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh vẫn thường ngồi.
- Mục đích em đến đây không phải là vì chuyện bãi nhiệm Tổng giám đốc Viên Thành sao? Những lời trước đây em nói vẫn còn hiệu lực chứ?
Ôn Giai Tuệ hơi ngạc nhiên vì nhất thời không nhớ ra kịp là anh đang nói đến vấn đề gì, nhưng không phải anh đang nhắc đến chuyện bãi nhiệm Tổng Giám đốc của Viên Thành sao? Nếu vậy thì cô đương nhiên sẽ gật đầu rồi.
Viên Trác Nghiên hài lòng nâng khóe môi, nhưng vẫn nên nhắc lại một lần để cho cô nhớ rõ, thanh âm nhàn nhạt cất lên vô cùng điềm tĩnh.
- Lần trước em nói không muốn để thằng hai ngồi vào vị trí Tổng Giám đốc của Viên Thành, lại nói trước tất cả cổ đông và thành viên hội đồng quản trị ra sức bảo vệ vị trí đó cho anh. Tấm lòng này của em đương nhiên anh không thể từ chối rồi. Vậy nên chúng ta về thôi, về Thượng Hải, về Viên Thành.
Nghe anh nói xong, Ôn Giai Tuệ cũng đã hiểu ra. Tảng đá trong lòng cô đã dần được thả xuống, nhưng chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao? Anh vẫn chưa biết gì về chuyện của Tần Mộc Du ở Viên gia ư? Trong lời nói của anh không hề nhắc gì đến Viên gia, chẳng lẽ anh vẫn không định trở về nhà của mình sao?
Vấn đề này cô đã nhiều lần muốn hỏi anh rồi, nhưng vẫn là chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lại đang xảy ra chuyện ở Viên gia, thôi thì hỏi rõ một lần luôn vậy.
- Viên Trác Nghiên, anh không định về Viên gia nữa sao? Trước đây anh rời khỏi Viên gia là vì muốn trả cho em cuộc sống trước kia. Nhưng bây giờ chúng ta vẫn bị cột chặt với nhau như vậy, anh cũng đâu cần phải rời khỏi Viên gia nữa....
Từng câu từng chữ Ôn Giai Tuệ nói ra đều phân tích rất rõ ràng. Lí do khiến Viên Trác Nghiên rời khỏi Thượng Hải không phải vì cô trước đây sao? Bây giờ điều đó không còn duy trì được nữa.
Viên Trác Nghiên nghe đến những câu sau thì liền nhướn người về phía trước, khuôn mặt anh tuấn đẹp đến xiêu lòng đã gần kề gương mặt nữ nhân, còn có thể nhìn rõ từng tấc da mịn màng, tay anh nâng nhẹ cái cằm nhỏ thon gọn, ngón cái vân vê đôi môi đỏ mọng của cô. Khóe môi nở một nụ cười tà mị mê hoặc, ngay lập tức bẻ cong lời nói của cô.
- Em nói vậy nghĩa là chúng ta sẽ ở Viên gia lén lún vụng trộm nữa sao?
Cử chỉ thân mật mờ ám này của anh không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn làm cho trái tin Ôn Giai Tuệ loạn nhịp, nhất thời lúng túng đến đỏ mặt.
- Anh, anh nói linh tinh gì vậy? Em chỉ muốn nói với anh, dù gì Viên gia cũng là nhà của anh, chị cả cũng là mẹ của anh. Anh bỏ đi như vậy nhất định là bà ấy sẽ rất đau lòng, một người làm mẹ....uhm....uhm.....
Ôn Giai Tuệ còn chưa nói hết câu thì môi đã bị khóa chặt bằng nụ hôn của người đàn ông. Nụ hôn quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, bất động để anh hôn một lúc lâu....
Viên Trác Nghiên sợ cô sẽ tự chạm vào vết sẹo đã kết vảy của chính mình, khi cô nhắc đến Viên gia, khi cô nhắc đến Tần Mộc Du, khi cô nhắc đến tình cảm của một người mẹ, làm sao cô lại không nhớ đến những gì Viên gia và Tần Mộc Du đã làm với đứa bé chỉ mới vài tuần tuổi của cô chứ? Dù cô giỏi che giấu nhưng anh thật sự không nỡ nghe cô tự nhắc lại nỗi đau của mình. Anh rời khỏi Viên gia, cắt đứt liên lạc với mẹ ruột của mình vì không thể nào tha thứ cho những gì bà đã làm, nhưng càng như vậy thì anh lại càng không thể tha thứ cho bản thân, vì đến tột cùng, người thật sự gây ra nỗi đau đó cho người phụ nữ này chính là anh.