Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 60: Trở về Thượng Hải (2)
Nếu Viên Trác Nghiên đã có dự định về Thượng Hải rồi thì sao tối hôm trước đó không báo với Ôn Giai Tuệ để cô còn chuẩn bị chứ? Lại trùng hợp với lúc cô nhận được tin về Tần Mộc Du, vội vội vàng vàng có khi giày còn mang ngược nữa.
Khi ra đến cổng của thủ phủ, A Châu và A Phúc đã đứng bên cửa xe đợi sẵn.
Viên Trác Nghiên kéo tay Ôn Giai Tuệ đứng lại, anh nhìn qua thủ hạ của mình, nhàn nhạt hỏi một câu.
- A Phúc? Tôi bảo cậu theo tôi về Thượng Hải khi nào vậy?
A Phúc đã đoán được ông chủ nhất định sẽ truy hỏi nên sớm chuẩn bị một lí do hoàn hảo để báo cáo rồi.
- Thưa boss, bác sĩ nói anh Minh tạm thời phải tĩnh dưỡng vài ngày, cho nên mới giao cho tôi bảo vệ boss về Thượng Hải.
Cặp mắt chim ưng như tia lửa đạn dò xét một lượt nhưng không nói thêm gì nữa, ôm eo nữ nhân bên cạnh bước lên xe.
A Châu vừa đóng cửa vừa đưa nắm tay che miệng cười trộm. Tên ngốc này, lí do ngớ ngẩn này mà cũng nói được nữa sao? Vừa nhìn qua sắc mặt ông chủ thì đã biết anh không hề tin rồi.
Ôn Giai Tuệ ngồi ở dãy ghế sau, vẫn không ngừng nhìn ra chỗ bên cạnh tài xế. Thật ra A Phúc lấy lí do gì thì cũng chỉ có một lí do duy nhất khiến cậu ta nhất quyết bám chặt Viên Trác Nghiên và cô về Thượng Hải chính là sợ cô lại gây nguy hiểm cho ông chủ của cậu ta đây mà. Nghe cái lí do nhảm của cậu ta mà cô không nhịn được người, rõ ràng A Minh hôm qua còn đến thung lũng Wolfgang kiểm tra quá trình luyện tập của thủ hạ mà tên A Phúc này lại dám ngang nhiên qua mặt ông chủ như vậy sao? Nhưng theo cô thấy thù Viên Trác Nghiên làm sao lại có thể tin được chứ.
Viên Trác Nghiên đang ngồi đọc tài liệu trên tablet, vừa liếc nhìn qua thì thấy nữ nhân bên cạnh không ngừng cười trộm, mày kiếm đen rậm khẽ nhíu chặt, môi bạc mấp máy.
- Có chuyện gì mà em cười vui vậy?
Chỉ là đang cười trộm mà bị bắt gặp như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút lúng túng, nén ý cười lại, quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Dù đang trả lời Viên Trác Nghiên nhưng chính xác là đang nói với người phía trên nghe.
- Không có gì, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy có một thủ hạ kiêm bảo mẫu nên hơi buồn cười một chút thôi.
A Phúc ngồi ở trước, nghe nữ nhân bên cạnh ông chủ đang nói bóng nói gió như vậy thì mặt mũi liền biến sắc, hừ lạnh một tiếng, nhất quyết không chịu bỏ qua, vờ nói chuyện với A Châu bên cạnh.
- Đại ca, chúng ta đem theo một quả bom hẹn giờ như vậy thật sự phải đề phòng mới được. Còn không biết khi nào nó sẽ phát nổ đâu. Không như Thanh Ngọc tiểu thư, không bao giờ khiến boss bị thương cả.
A Châu sao dám đáp lại cậu ta chứ? Hùa theo cậu ta không biết mạng của mình có giữ được không nữa. A Phúc này hôm nay có vẻ như lớn gan lớn mật rồi đây, lại dám ở trước mặt ông chủ khiêu khích nữ nhân của anh.
Ôn Giai Tuệ nghe A Phúc đá xéo mình bài bản như vậy, còn đem cô so sánh với Thanh Ngọc nữa, đúng là không biết gì mà nói đây. Cô ưỡn ngực cao giọng, vờ ho khan vài cái tiếp lời.
- Thân là một thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo khét tiếng mà có thể bị thương thì hẳn phải vì người rất quan trọng với mình rồi. Đối với người không bao giờ làm mình bị thương là bởi vì người đó không đáng để mạo hiểm như vậy. Chỉ cần để một bảo mẫu như anh làm việc đó là được rồi.
Câu đáp trả của cô làm cho cả ba người trên xe đều kinh ngạc.
A Châu vừa lái xe vừa nhịn cười, phen này A Phúc đúng là gặp phải đối thủ rồi đây.
Thật sự là A Phúc khi nghe xong liền tức đến sắp bật ngửa ra phía sau rồi, còn rất biết tận dụng điểm mạnh nữa. Cậu ta rất muốn đáp lại nhưng lại không thể ở trước mặt ông chủ tiếp tục gây hấn với người phụ nữ này nữa. Dù tức đến xanh mặt nhưng cậu ta vẫn phải tạm thời nhẫn nhịn xuống đã.
Viên Trác Nghiên khi nghe câu trả lời đó của cô, ngoài chút kinh ngạc ra thì còn lại là cảm giác hứng thú, môi mỏng nâng lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp, giọng trầm ấm vang lên.
- Em cũng biết vậy hửm?
Sự chú ý của Ôn Giai Tuệ vì câu hỏi của Viên Trác Nghiên mà hoàn toàn chuyển sang anh rồi. Nhìn đáy mắt chứa ý cười cùng sự nghiêm túc của anh, cô biết đây không phải câu hỏi thuận miệng mà là có chủ đích. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh, trả lời nửa nghiêm túc nửa trốn tránh.
- Đương nhiên là biết rồi. Em biết anh rất tốt với em.....
Cô không biết nói gì tiếp theo nữa, cũng không dám nói, vì sợ càng nói thì càng lún sâu vào cảm xúc mơ hồ khó hiểu luôn vây xung quanh cô.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt Viên Trác Nghiên có một tia cô đơn nhưng chỉ là thoáng qua. Anh đưa tay nựng một bên má mềm mịn của nữ nhân. Không kiêng kỵ gì đang ngồi trên xe mà cúi đầu đặt lên môi đôi môi anh đào quen thuộc một nụ hôn nhẹ nhàng.
.........................
Bị vác đến sân bay, Ôn Giai Tuệ có phần khó hiểu lại chính là vì lo lắng, khẩn trương. Tay vẫn bị người đàn ông nắm chặt kéo theo, cô vừa cất bước đi cùng anh vừa hỏi.
- Tại sao không đi bằng chuyên cơ mà phải ra đây?
Viên Trác Nghiên hiểu vì sao cô hỏi như vậy, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ hời hợt không quan tâm đó. Nhưng đối diện với cô thì anh lại chuyển sang vẻ mặt trêu chọc, ôm chặt cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
- Vì anh muốn thời gian ở bên cạnh em lâu hơn một chút.
Gì vậy?
Lại đánh trống lảng nữa rồi.
Anh cứ lái sang chuyện khác thì Ôn Giai Tuệ thật sự không thể nói được gì nữa. Cô vừa bị anh kéo đi vừa nhìn đồng hồ, thời gian Tần Mộc Du ở bệnh viện đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi. Nếu bây giờ đi bằng máy bay về đến cũng muộn mất. Nếu bà ấy thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao đây? Ôn Giai Tuệ không thể ngừng nghĩ đến việc đó được.
Rốt cuộc cô cũng không nhẫn nhịn được nữa, vùng ra khỏi tay anh, cao giọng hét.
- Viên Trác Nghiên, bà ấy là mẹ của anh đấy. Anh ngay cả chút mảy may quan tâm cũng không có sao?
Viên Trác Nghiên có chút bất ngờ trước hành động này của cô, bước chân anh cũng đã dừng lại, xoay người đứng đối diện với cô. Giọng anh không nóng không lạnh, vẫn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh nói với cô.
- Tuệ nhi, việc gì em phải quan tâm như vậy? Sau tất cả những việc bà ấy làm với em mà em vẫn còn quan tâm làm gì chứ?
Nghe anh nói vậy, Ôn Giai Tuệ càng bực tức hơn nữa. Không hề khống chế được lời nói của mình, cứ như vậy mà tiếp tục tuôn ra.
- Bởi vì em nghĩ cho anh đấy, bây giờ anh vẫn còn giận bà ấy nên mới hành động như vậy. Nhưng nếu sau này anh sẽ phải hối hận vì quyết định hôm nay của anh đấy.
Viên Trác Nghiên thật sự không ngờ được lí do của cô chính là vì nghĩ cho anh. Vẻ mặt anh đã hòa hoãn đi rất nhiều, đôi mắt sáng lên vì bất ngờ lần vui sướng, nhưng vẫn không biểu lộ gì quá mức.
- Bây giờ dù có đi bằng chuyên cơ thì cũng không kịp nữa đâu.
Nghe anh nói vậy, Ôn Giai Tuệ cũng bình tâm lại một chút, nhíu mày hỏi.
- Nếu vậy thì....
Còn chưa để cô nói xong thì Viên Trác Nghiên đã móc điện thoại từ trong túi ra, không trả lời cô ngay mà thao tác vài cái, khi tiếng chuông reo, anh đưa điện thoại áp vào tai. Rất nhanh đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi.
Ôn Giai Tuệ im lặng đứng bên cạnh nghe anh nói chuyện với một người, hình như là Vương quản gia.
- Vương thúc, chú đưa máy cho mẹ cháu, cháu gặp bà ấy một lát.
Có vẻ như vì đột ngột nhận được cuộc gọi từ một người đã cắt đứt liên lạc suốt mấy tháng qua nên Vương quản gia phải mất vài giây mới định thần lại được.
Khi điện thoại được chuyển sang cho Tần Mộc Du, vẻ mặt Viên Trác Nghiên vẫn lạnh nhạt như cũ, thờ ơ cất tiếng.
- Bây giờ con đang trên đường về Thượng Hải, nếu mẹ không đồng ý phẫu thuật ngay thì con cũng không về lại Viên gia nữa.
Chỉ nói xong mấy câu, cũng chẳng biết anh có để thời gian cho bên kia trả lời hay không mà cúp máy ngay luôn rồi.
Viên Trác Nghiên lắc lắc điện thoại trước mặt cô gái nhỏ vẫn đứng ngẩn người ra kia, vừa nhét lại vào trong túi áo vừa hỏi.
- Thế này đã yên tâm chưa?
Mặc dù Ôn Giai Tuệ không nói gì nhưng thấy sắc mặt cô đã dịu lại một chút, Viên Trác Nghiên cũng không hỏi gì nữa, đưa tay qua nắm tay cô đi tiếp về hướng cửa soát vé.
- Đi thôi, đến giờ khởi hành rồi đấy.
....................
Tần Mộc Du ở bệnh viện sau khi nhận được điện thoại của con trai nói đang về thì mới chịu phẫu thuật. Bà đang rất mong chờ được gặp lại con trai, thời gian qua bà sống mà như chỉ còn lại cái xác di động, ăn không ngon ngủ cũng không yên, còn liên tục phải đến bệnh viện nhờ bác sĩ kê cho thuốc an thần mới chợp mắt được. Thường xuyên gặp ác mộng nên sức khỏe của bà càng ngày càng suy giảm. Mỗi khi nhắm mắt, bà lại nhìn thấy người chồng đã mất, ông liên tục hỏi bà tại sao lại để con trai bỏ đi lần nữa, bà còn nhìn thấy gương mặt đầy máu của chồng không ngừng gọi tên bà...
Hôm qua vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bà đã trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
Như vậy cũng tốt, con trai không còn muốn nhìn mặt nữa, bà chẳng còn lí do gì để sống tiếp nữa cả, nếu cứ như vậy mà chết đi cũng được.
Bọn họ lần lượt khuyên bà làm phẫu thuật, nhưng ngay cả con trai cũng không gặp được thì phẫu thuật có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cơn đau dày vò bà liên tục, nhưng tuyệt vọng trong lòng bà vẫn lớn hơn. Bà nhìn thấy Vương quản gia và mấy người hầu thân cận nhất luôn túc trực bên cạnh, nhưng cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt, vẫn không nhìn thấy con trai đâu cả, cũng không nhận được một cuộc gọi nào từ anh.
A Phong là người duy nhất có thể hy vọng, sau khi cậu liên lạc với Ôn Giai Tuệ thì rốt cuộc cũng có hy vọng rồi.
Bà cả nhập viện, mẹ con nhà Mục Lan Nhi nhất định là vui nhất rồi, chỉ thiếu bước mở tiệc ăn mừng nữa thôi.
Lúc Tân Mộc Du bị ngã, Mục Lan Nhi ngoài kinh hãi ra thì chẳng có một hành động giúp đỡ gì cả, nếu không phải vẫn có quản gia và người hầu nhìn thấy thì e là bà ta cũng đứng nhìn tình địch cả đời của mình từ từ chết đi rồi.
Hai anh em Viên Trác Việt nghe được tin cũng chỉ phớt lờ đi chẳng một câu hỏi han.
Viên gia, chính là như vậy. Một nơi vốn chẳng tồn tại tình thân và cái gọi là "gia đình".
Sau hơn ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuộc phẫu thuật của Tần Mộc Du cũng đã kết thúc thành công.
Vẫn chỉ có Vương quản gia ở bên cạnh túc trực.
Khi Tần Mộc Du tỉnh lại sau khi tan thuốc mê, câu đầu tiên bà hỏi vẫn là về Viên Trác Nghiên.
- Vương quản gia, Trác Nghiên đã về chưa?
Vương quản gia đau lòng nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh còn đang truyền dịch, ông lắc đầu, từ tốn khuyên lơn.
- Bà cả, đại thiếu gia giờ này chắc là đang trên máy bay rồi, nên mới không liên lạc được. Người vừa mới tỉnh, cứ an tâm nghỉ ngơi đi, nhất định đại thiếu gia sẽ về thăm người thôi mà.
Tần Mộc Du không nói gì nữa, quay mặt sang bên kia, chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một lúc.
Dáng vẻ bây giờ của bà bây giờ tiều tụy vô cùng, khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn, hủy hoại đi rất nhiều công sức luôn chăm sóc sắc đẹp trước đây của bà. Bà gầy hơn nữa, bộ quần áo bệnh nhân càng tăng thêm vóc dáng thiếu đang héo mòn dần.
Cả đời Tần Mộc Du chưa từng thấy mình thảm hại như bây giờ. Chẳng lẽ ông trời trừng phạt bà vẫn chưa đủ sao? Thời gian qua bà sống dở chết dở, mỗi ngày trôi qua đều vô vọng như nhau, chẳng lẽ muốn bà chết đi thì mới đủ để chuộc lại lỗi lầm bà đã gây ra sao?
Vương quản gia ngồi bên giường nhìn phu nhân mà ông đã theo hầu hơn ba mươi năm qua, bây giờ lại suy sụp như vậy. Nhìn bà như vậy thật vừa đáng thương vừa đáng trách. Ngày đó, khi bà hạ lệnh phá đi cái thai trong bụng của Ôn Giai Tuệ, tất cả như đã dự đoán sẽ có ngày gặp báo ứng rồi. Bây giờ bà thành ra như vậy, e cũng là đang chịu sự trừng phạt mà ông trời đã ban cho bà. Trên dưới Viên gia không ai là không biết bà cả là người khắt khe, tuyệt tình, với bà gia pháp gia quy luôn phải tuân thủ, thứ hai là danh dự của Viên gia, bà không cho phép bất kỳ một vết nhơ nào làm bẩn thanh danh mấy đời của Viên gia, mối quan hệ giữa cậu cả và bà ba, mặc dù chưa từng được thừa nhận công khai nhưng ai cũng có thể nhận ra, vì đó là mối quan hệ phạm vào đại kỵ, phạm vào trọng tội trong gia quy, nếu bị truyền ra ngoài thì danh dự của Viên gia sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Ngày đó, ai mà không biết cái thai bị ép bỏ tàn nhẫn kia chính là cháu đích tôn của Viên gia bọn họ chứ? Thế nhưng, chỉ vì nó là kết quả của một cuộc tình vụng trộm mà nó không có quyền được sống.
Ở Viên gia, rốt cuộc mạng người, tình thân vẫn không quan trọng bằng danh dự sao?
Vương quản gia lắc đầu thở dài, đẩy ghế đứng lên.
Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà.
Viên lão gia, ông ở trên trời cao có nhìn thấy sự thật khắc nghiệt này không?
..........................
Nguyệt Phủ.
Sau khi xuống máy bay, Viên Trác Nghiên lại nhét Ôn Giai Tuệ vào xe. Cô đã tưởng anh sẽ đến bệnh viện nhưng không ngờ xe lại về căn biệt thự trước đây.
- Viên Trác Nghiên, tại sao chúng ta lại đến đây?
Nhìn tòa biệt thự trước mắt, Ôn Giai Tuệ nhất quyết không chịu bước xuống xe. Cô hơi khó chịu, bất mãn hỏi anh.
Người hầu đã đi ra lấy vali của hai người.
Viên Trác Nghiên thấy cô gái nhỏ bên cạnh nhất quyết không thỏa hiệp nên cũng buộc phải hạ mình nói với cô
- Tuệ nhi, thỏa thuận của chúng ta vẫn còn, em ở cùng anh không phải là lẽ đương nhiên sao?
Ôn Giai Tuệ vừa bất lực vừa giận dữ nhìn anh, thở hồng hộc hỏi.
- Viên Trác Nghiên, đây là Thượng Hải, không phải Las Vegas của anh. Em còn phải về Viên gia, bây giờ anh bảo em qua đây ở cùng anh chẳng khác nào tuyên bố với cả Viên gia mối quan hệ của chúng ta?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi vậy không những không phản biện mà còn gật đầu rồi nói tiếp.
- Có gì không được sao? Dù chúng ta không nói thì bọn họ cũng đã đoán ra được rồi. Đây là xác nhận lại chứ không phải tuyên bố nữa.
Ôn Giai Tuệ nghe xong chỉ muốn vỗ trán, hít thở phập phồng. Người này thật sự là đang tỉnh táo sao?
- Viên Trác Nghiên, anh đang đùa sao? Mối quan hệ của chúng ta không phải lâu dài, cũng không thể công khai ra ngoài, anh sợ Viên gia chưa đủ loạn sao?
Những lời Ôn Giai Tuệ nói, những điều cô lo lắng, Viên Trác Nghiên đều hiểu hết. Sở dĩ anh không nói gì mà đã đưa cô về đây chính là muốn cô ở bên cạnh như lúc ở Las Vegas mà thôi. Nhưng thật sự là rất khó với cô, bởi vì trên vai cô vẫn còn cái xiềng xích tên là "Viên gia". Thật ra xiềng xích đó không phải cũng là xiềng xích anh mong muốn sao? Nếu không phải cô vẫn còn xiềng xích đó thì anh cũng chẳng còn bất kỳ lí do gì để giữ cô bên cạnh cả.
Viên Trác Nghiên à Viên Trác Nghiên, dù là trước kia hay bây giờ, anh vẫn chỉ dùng những cách đê hèn để níu lấy cô mà thôi, dù có giữ được cô bên cạnh thì sao chứ? Anh vẫn không thể cầu xin sự tha thứ của cô, càng không thể nào có được trái tim của cô. Lúc đầu anh chỉ muốn thể xác của cô, sau này lại muốn được chăm sóc và bảo vệ cho cô. Bây giờ, anh muốn có được trái tim của cô. Có phải anh càng lúc càng tham lam không?
- Là anh suy nghĩ nóng vội, bây giờ chúng ta sẽ cùng về Viên gia.
Anh đúng là luôn biết cách làm cho Ôn Giai Tuệ bất ngờ mà, cô còn chưa kịp tiêu hóa hết từng biến đổi trong lời nói của anh thì đã nghe anh ra lệnh cho A Châu lái xe trở lại Viên gia.
Khi ra đến cổng của thủ phủ, A Châu và A Phúc đã đứng bên cửa xe đợi sẵn.
Viên Trác Nghiên kéo tay Ôn Giai Tuệ đứng lại, anh nhìn qua thủ hạ của mình, nhàn nhạt hỏi một câu.
- A Phúc? Tôi bảo cậu theo tôi về Thượng Hải khi nào vậy?
A Phúc đã đoán được ông chủ nhất định sẽ truy hỏi nên sớm chuẩn bị một lí do hoàn hảo để báo cáo rồi.
- Thưa boss, bác sĩ nói anh Minh tạm thời phải tĩnh dưỡng vài ngày, cho nên mới giao cho tôi bảo vệ boss về Thượng Hải.
Cặp mắt chim ưng như tia lửa đạn dò xét một lượt nhưng không nói thêm gì nữa, ôm eo nữ nhân bên cạnh bước lên xe.
A Châu vừa đóng cửa vừa đưa nắm tay che miệng cười trộm. Tên ngốc này, lí do ngớ ngẩn này mà cũng nói được nữa sao? Vừa nhìn qua sắc mặt ông chủ thì đã biết anh không hề tin rồi.
Ôn Giai Tuệ ngồi ở dãy ghế sau, vẫn không ngừng nhìn ra chỗ bên cạnh tài xế. Thật ra A Phúc lấy lí do gì thì cũng chỉ có một lí do duy nhất khiến cậu ta nhất quyết bám chặt Viên Trác Nghiên và cô về Thượng Hải chính là sợ cô lại gây nguy hiểm cho ông chủ của cậu ta đây mà. Nghe cái lí do nhảm của cậu ta mà cô không nhịn được người, rõ ràng A Minh hôm qua còn đến thung lũng Wolfgang kiểm tra quá trình luyện tập của thủ hạ mà tên A Phúc này lại dám ngang nhiên qua mặt ông chủ như vậy sao? Nhưng theo cô thấy thù Viên Trác Nghiên làm sao lại có thể tin được chứ.
Viên Trác Nghiên đang ngồi đọc tài liệu trên tablet, vừa liếc nhìn qua thì thấy nữ nhân bên cạnh không ngừng cười trộm, mày kiếm đen rậm khẽ nhíu chặt, môi bạc mấp máy.
- Có chuyện gì mà em cười vui vậy?
Chỉ là đang cười trộm mà bị bắt gặp như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút lúng túng, nén ý cười lại, quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Dù đang trả lời Viên Trác Nghiên nhưng chính xác là đang nói với người phía trên nghe.
- Không có gì, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy có một thủ hạ kiêm bảo mẫu nên hơi buồn cười một chút thôi.
A Phúc ngồi ở trước, nghe nữ nhân bên cạnh ông chủ đang nói bóng nói gió như vậy thì mặt mũi liền biến sắc, hừ lạnh một tiếng, nhất quyết không chịu bỏ qua, vờ nói chuyện với A Châu bên cạnh.
- Đại ca, chúng ta đem theo một quả bom hẹn giờ như vậy thật sự phải đề phòng mới được. Còn không biết khi nào nó sẽ phát nổ đâu. Không như Thanh Ngọc tiểu thư, không bao giờ khiến boss bị thương cả.
A Châu sao dám đáp lại cậu ta chứ? Hùa theo cậu ta không biết mạng của mình có giữ được không nữa. A Phúc này hôm nay có vẻ như lớn gan lớn mật rồi đây, lại dám ở trước mặt ông chủ khiêu khích nữ nhân của anh.
Ôn Giai Tuệ nghe A Phúc đá xéo mình bài bản như vậy, còn đem cô so sánh với Thanh Ngọc nữa, đúng là không biết gì mà nói đây. Cô ưỡn ngực cao giọng, vờ ho khan vài cái tiếp lời.
- Thân là một thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo khét tiếng mà có thể bị thương thì hẳn phải vì người rất quan trọng với mình rồi. Đối với người không bao giờ làm mình bị thương là bởi vì người đó không đáng để mạo hiểm như vậy. Chỉ cần để một bảo mẫu như anh làm việc đó là được rồi.
Câu đáp trả của cô làm cho cả ba người trên xe đều kinh ngạc.
A Châu vừa lái xe vừa nhịn cười, phen này A Phúc đúng là gặp phải đối thủ rồi đây.
Thật sự là A Phúc khi nghe xong liền tức đến sắp bật ngửa ra phía sau rồi, còn rất biết tận dụng điểm mạnh nữa. Cậu ta rất muốn đáp lại nhưng lại không thể ở trước mặt ông chủ tiếp tục gây hấn với người phụ nữ này nữa. Dù tức đến xanh mặt nhưng cậu ta vẫn phải tạm thời nhẫn nhịn xuống đã.
Viên Trác Nghiên khi nghe câu trả lời đó của cô, ngoài chút kinh ngạc ra thì còn lại là cảm giác hứng thú, môi mỏng nâng lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp, giọng trầm ấm vang lên.
- Em cũng biết vậy hửm?
Sự chú ý của Ôn Giai Tuệ vì câu hỏi của Viên Trác Nghiên mà hoàn toàn chuyển sang anh rồi. Nhìn đáy mắt chứa ý cười cùng sự nghiêm túc của anh, cô biết đây không phải câu hỏi thuận miệng mà là có chủ đích. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh, trả lời nửa nghiêm túc nửa trốn tránh.
- Đương nhiên là biết rồi. Em biết anh rất tốt với em.....
Cô không biết nói gì tiếp theo nữa, cũng không dám nói, vì sợ càng nói thì càng lún sâu vào cảm xúc mơ hồ khó hiểu luôn vây xung quanh cô.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt Viên Trác Nghiên có một tia cô đơn nhưng chỉ là thoáng qua. Anh đưa tay nựng một bên má mềm mịn của nữ nhân. Không kiêng kỵ gì đang ngồi trên xe mà cúi đầu đặt lên môi đôi môi anh đào quen thuộc một nụ hôn nhẹ nhàng.
.........................
Bị vác đến sân bay, Ôn Giai Tuệ có phần khó hiểu lại chính là vì lo lắng, khẩn trương. Tay vẫn bị người đàn ông nắm chặt kéo theo, cô vừa cất bước đi cùng anh vừa hỏi.
- Tại sao không đi bằng chuyên cơ mà phải ra đây?
Viên Trác Nghiên hiểu vì sao cô hỏi như vậy, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ hời hợt không quan tâm đó. Nhưng đối diện với cô thì anh lại chuyển sang vẻ mặt trêu chọc, ôm chặt cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
- Vì anh muốn thời gian ở bên cạnh em lâu hơn một chút.
Gì vậy?
Lại đánh trống lảng nữa rồi.
Anh cứ lái sang chuyện khác thì Ôn Giai Tuệ thật sự không thể nói được gì nữa. Cô vừa bị anh kéo đi vừa nhìn đồng hồ, thời gian Tần Mộc Du ở bệnh viện đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi. Nếu bây giờ đi bằng máy bay về đến cũng muộn mất. Nếu bà ấy thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao đây? Ôn Giai Tuệ không thể ngừng nghĩ đến việc đó được.
Rốt cuộc cô cũng không nhẫn nhịn được nữa, vùng ra khỏi tay anh, cao giọng hét.
- Viên Trác Nghiên, bà ấy là mẹ của anh đấy. Anh ngay cả chút mảy may quan tâm cũng không có sao?
Viên Trác Nghiên có chút bất ngờ trước hành động này của cô, bước chân anh cũng đã dừng lại, xoay người đứng đối diện với cô. Giọng anh không nóng không lạnh, vẫn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh nói với cô.
- Tuệ nhi, việc gì em phải quan tâm như vậy? Sau tất cả những việc bà ấy làm với em mà em vẫn còn quan tâm làm gì chứ?
Nghe anh nói vậy, Ôn Giai Tuệ càng bực tức hơn nữa. Không hề khống chế được lời nói của mình, cứ như vậy mà tiếp tục tuôn ra.
- Bởi vì em nghĩ cho anh đấy, bây giờ anh vẫn còn giận bà ấy nên mới hành động như vậy. Nhưng nếu sau này anh sẽ phải hối hận vì quyết định hôm nay của anh đấy.
Viên Trác Nghiên thật sự không ngờ được lí do của cô chính là vì nghĩ cho anh. Vẻ mặt anh đã hòa hoãn đi rất nhiều, đôi mắt sáng lên vì bất ngờ lần vui sướng, nhưng vẫn không biểu lộ gì quá mức.
- Bây giờ dù có đi bằng chuyên cơ thì cũng không kịp nữa đâu.
Nghe anh nói vậy, Ôn Giai Tuệ cũng bình tâm lại một chút, nhíu mày hỏi.
- Nếu vậy thì....
Còn chưa để cô nói xong thì Viên Trác Nghiên đã móc điện thoại từ trong túi ra, không trả lời cô ngay mà thao tác vài cái, khi tiếng chuông reo, anh đưa điện thoại áp vào tai. Rất nhanh đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi.
Ôn Giai Tuệ im lặng đứng bên cạnh nghe anh nói chuyện với một người, hình như là Vương quản gia.
- Vương thúc, chú đưa máy cho mẹ cháu, cháu gặp bà ấy một lát.
Có vẻ như vì đột ngột nhận được cuộc gọi từ một người đã cắt đứt liên lạc suốt mấy tháng qua nên Vương quản gia phải mất vài giây mới định thần lại được.
Khi điện thoại được chuyển sang cho Tần Mộc Du, vẻ mặt Viên Trác Nghiên vẫn lạnh nhạt như cũ, thờ ơ cất tiếng.
- Bây giờ con đang trên đường về Thượng Hải, nếu mẹ không đồng ý phẫu thuật ngay thì con cũng không về lại Viên gia nữa.
Chỉ nói xong mấy câu, cũng chẳng biết anh có để thời gian cho bên kia trả lời hay không mà cúp máy ngay luôn rồi.
Viên Trác Nghiên lắc lắc điện thoại trước mặt cô gái nhỏ vẫn đứng ngẩn người ra kia, vừa nhét lại vào trong túi áo vừa hỏi.
- Thế này đã yên tâm chưa?
Mặc dù Ôn Giai Tuệ không nói gì nhưng thấy sắc mặt cô đã dịu lại một chút, Viên Trác Nghiên cũng không hỏi gì nữa, đưa tay qua nắm tay cô đi tiếp về hướng cửa soát vé.
- Đi thôi, đến giờ khởi hành rồi đấy.
....................
Tần Mộc Du ở bệnh viện sau khi nhận được điện thoại của con trai nói đang về thì mới chịu phẫu thuật. Bà đang rất mong chờ được gặp lại con trai, thời gian qua bà sống mà như chỉ còn lại cái xác di động, ăn không ngon ngủ cũng không yên, còn liên tục phải đến bệnh viện nhờ bác sĩ kê cho thuốc an thần mới chợp mắt được. Thường xuyên gặp ác mộng nên sức khỏe của bà càng ngày càng suy giảm. Mỗi khi nhắm mắt, bà lại nhìn thấy người chồng đã mất, ông liên tục hỏi bà tại sao lại để con trai bỏ đi lần nữa, bà còn nhìn thấy gương mặt đầy máu của chồng không ngừng gọi tên bà...
Hôm qua vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bà đã trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
Như vậy cũng tốt, con trai không còn muốn nhìn mặt nữa, bà chẳng còn lí do gì để sống tiếp nữa cả, nếu cứ như vậy mà chết đi cũng được.
Bọn họ lần lượt khuyên bà làm phẫu thuật, nhưng ngay cả con trai cũng không gặp được thì phẫu thuật có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cơn đau dày vò bà liên tục, nhưng tuyệt vọng trong lòng bà vẫn lớn hơn. Bà nhìn thấy Vương quản gia và mấy người hầu thân cận nhất luôn túc trực bên cạnh, nhưng cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt, vẫn không nhìn thấy con trai đâu cả, cũng không nhận được một cuộc gọi nào từ anh.
A Phong là người duy nhất có thể hy vọng, sau khi cậu liên lạc với Ôn Giai Tuệ thì rốt cuộc cũng có hy vọng rồi.
Bà cả nhập viện, mẹ con nhà Mục Lan Nhi nhất định là vui nhất rồi, chỉ thiếu bước mở tiệc ăn mừng nữa thôi.
Lúc Tân Mộc Du bị ngã, Mục Lan Nhi ngoài kinh hãi ra thì chẳng có một hành động giúp đỡ gì cả, nếu không phải vẫn có quản gia và người hầu nhìn thấy thì e là bà ta cũng đứng nhìn tình địch cả đời của mình từ từ chết đi rồi.
Hai anh em Viên Trác Việt nghe được tin cũng chỉ phớt lờ đi chẳng một câu hỏi han.
Viên gia, chính là như vậy. Một nơi vốn chẳng tồn tại tình thân và cái gọi là "gia đình".
Sau hơn ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuộc phẫu thuật của Tần Mộc Du cũng đã kết thúc thành công.
Vẫn chỉ có Vương quản gia ở bên cạnh túc trực.
Khi Tần Mộc Du tỉnh lại sau khi tan thuốc mê, câu đầu tiên bà hỏi vẫn là về Viên Trác Nghiên.
- Vương quản gia, Trác Nghiên đã về chưa?
Vương quản gia đau lòng nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh còn đang truyền dịch, ông lắc đầu, từ tốn khuyên lơn.
- Bà cả, đại thiếu gia giờ này chắc là đang trên máy bay rồi, nên mới không liên lạc được. Người vừa mới tỉnh, cứ an tâm nghỉ ngơi đi, nhất định đại thiếu gia sẽ về thăm người thôi mà.
Tần Mộc Du không nói gì nữa, quay mặt sang bên kia, chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một lúc.
Dáng vẻ bây giờ của bà bây giờ tiều tụy vô cùng, khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn, hủy hoại đi rất nhiều công sức luôn chăm sóc sắc đẹp trước đây của bà. Bà gầy hơn nữa, bộ quần áo bệnh nhân càng tăng thêm vóc dáng thiếu đang héo mòn dần.
Cả đời Tần Mộc Du chưa từng thấy mình thảm hại như bây giờ. Chẳng lẽ ông trời trừng phạt bà vẫn chưa đủ sao? Thời gian qua bà sống dở chết dở, mỗi ngày trôi qua đều vô vọng như nhau, chẳng lẽ muốn bà chết đi thì mới đủ để chuộc lại lỗi lầm bà đã gây ra sao?
Vương quản gia ngồi bên giường nhìn phu nhân mà ông đã theo hầu hơn ba mươi năm qua, bây giờ lại suy sụp như vậy. Nhìn bà như vậy thật vừa đáng thương vừa đáng trách. Ngày đó, khi bà hạ lệnh phá đi cái thai trong bụng của Ôn Giai Tuệ, tất cả như đã dự đoán sẽ có ngày gặp báo ứng rồi. Bây giờ bà thành ra như vậy, e cũng là đang chịu sự trừng phạt mà ông trời đã ban cho bà. Trên dưới Viên gia không ai là không biết bà cả là người khắt khe, tuyệt tình, với bà gia pháp gia quy luôn phải tuân thủ, thứ hai là danh dự của Viên gia, bà không cho phép bất kỳ một vết nhơ nào làm bẩn thanh danh mấy đời của Viên gia, mối quan hệ giữa cậu cả và bà ba, mặc dù chưa từng được thừa nhận công khai nhưng ai cũng có thể nhận ra, vì đó là mối quan hệ phạm vào đại kỵ, phạm vào trọng tội trong gia quy, nếu bị truyền ra ngoài thì danh dự của Viên gia sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Ngày đó, ai mà không biết cái thai bị ép bỏ tàn nhẫn kia chính là cháu đích tôn của Viên gia bọn họ chứ? Thế nhưng, chỉ vì nó là kết quả của một cuộc tình vụng trộm mà nó không có quyền được sống.
Ở Viên gia, rốt cuộc mạng người, tình thân vẫn không quan trọng bằng danh dự sao?
Vương quản gia lắc đầu thở dài, đẩy ghế đứng lên.
Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà.
Viên lão gia, ông ở trên trời cao có nhìn thấy sự thật khắc nghiệt này không?
..........................
Nguyệt Phủ.
Sau khi xuống máy bay, Viên Trác Nghiên lại nhét Ôn Giai Tuệ vào xe. Cô đã tưởng anh sẽ đến bệnh viện nhưng không ngờ xe lại về căn biệt thự trước đây.
- Viên Trác Nghiên, tại sao chúng ta lại đến đây?
Nhìn tòa biệt thự trước mắt, Ôn Giai Tuệ nhất quyết không chịu bước xuống xe. Cô hơi khó chịu, bất mãn hỏi anh.
Người hầu đã đi ra lấy vali của hai người.
Viên Trác Nghiên thấy cô gái nhỏ bên cạnh nhất quyết không thỏa hiệp nên cũng buộc phải hạ mình nói với cô
- Tuệ nhi, thỏa thuận của chúng ta vẫn còn, em ở cùng anh không phải là lẽ đương nhiên sao?
Ôn Giai Tuệ vừa bất lực vừa giận dữ nhìn anh, thở hồng hộc hỏi.
- Viên Trác Nghiên, đây là Thượng Hải, không phải Las Vegas của anh. Em còn phải về Viên gia, bây giờ anh bảo em qua đây ở cùng anh chẳng khác nào tuyên bố với cả Viên gia mối quan hệ của chúng ta?
Viên Trác Nghiên nghe cô hỏi vậy không những không phản biện mà còn gật đầu rồi nói tiếp.
- Có gì không được sao? Dù chúng ta không nói thì bọn họ cũng đã đoán ra được rồi. Đây là xác nhận lại chứ không phải tuyên bố nữa.
Ôn Giai Tuệ nghe xong chỉ muốn vỗ trán, hít thở phập phồng. Người này thật sự là đang tỉnh táo sao?
- Viên Trác Nghiên, anh đang đùa sao? Mối quan hệ của chúng ta không phải lâu dài, cũng không thể công khai ra ngoài, anh sợ Viên gia chưa đủ loạn sao?
Những lời Ôn Giai Tuệ nói, những điều cô lo lắng, Viên Trác Nghiên đều hiểu hết. Sở dĩ anh không nói gì mà đã đưa cô về đây chính là muốn cô ở bên cạnh như lúc ở Las Vegas mà thôi. Nhưng thật sự là rất khó với cô, bởi vì trên vai cô vẫn còn cái xiềng xích tên là "Viên gia". Thật ra xiềng xích đó không phải cũng là xiềng xích anh mong muốn sao? Nếu không phải cô vẫn còn xiềng xích đó thì anh cũng chẳng còn bất kỳ lí do gì để giữ cô bên cạnh cả.
Viên Trác Nghiên à Viên Trác Nghiên, dù là trước kia hay bây giờ, anh vẫn chỉ dùng những cách đê hèn để níu lấy cô mà thôi, dù có giữ được cô bên cạnh thì sao chứ? Anh vẫn không thể cầu xin sự tha thứ của cô, càng không thể nào có được trái tim của cô. Lúc đầu anh chỉ muốn thể xác của cô, sau này lại muốn được chăm sóc và bảo vệ cho cô. Bây giờ, anh muốn có được trái tim của cô. Có phải anh càng lúc càng tham lam không?
- Là anh suy nghĩ nóng vội, bây giờ chúng ta sẽ cùng về Viên gia.
Anh đúng là luôn biết cách làm cho Ôn Giai Tuệ bất ngờ mà, cô còn chưa kịp tiêu hóa hết từng biến đổi trong lời nói của anh thì đã nghe anh ra lệnh cho A Châu lái xe trở lại Viên gia.