Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 61: Nếu một ngày anh hết yêu em?
Khi xe đi được một đoạn, điện thoại của Ôn Giai Tuệ lại đổ chuông. Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, nhìn cái tên trên màn hình rồi chọn nhận cuộc gọi.
- Tôi đang trên đường về Viên gia. Chị cả thế nào rồi?
Đương nhiên Viên Trác Nghiên cũng nhìn thấy tên người gọi đến rồi. Nhưng ngoài việc ngồi bên cạnh nhìn cô, nghe cô nói chuyện với người ở đầu dây bên kia thì anh cũng không có hành động gì khác.
Cứ mỗi lần nhìn thấy cô và A Phong có một hành động gì liên quan với nhau, dù chỉ đơn thuần là công việc, Viên Trác Nghiên cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì anh đã biết rõ A Phong đối với người phụ nữ của anh không chỉ đơn thuần là một quản gia với bà chủ, ánh mắt đó, ánh mắt A Phong nhìn nữ nhân của mình, anh vẫn nhớ rất rõ, nó đã trở thành cái gai trong lòng anh rồi.
Ôn Giai Tuệ lại không hề nhận thấy sắc mặt vô cùng khó coi của người đàn ông bên cạnh, vẫn đang cố gắng phân phó công việc cho A Phong.
- Được rồi, anh mau chuẩn bị đi, gửi thông báo khẩn cho các cổ đông, ngày mai sẽ mở cuộc họp khẩn về việc bãi nhiệm Tổng Giám đốc.
Sau khi nói với A Phong mấy câu, Ôn Giai Tuệ cầm điện thoại đặt dưới đùi, ánh mắt khó tin và có chút ngưỡng mộ nhìn người đàn ông đang bận rộn với chiếc tablet.
A Phong vừa báo cáo lại tình hình của Tần Mộc Du với cô. Nhớ lại lúc Viên Trác Nghiên ở sân bay gọi về nói mấy câu đó, cô vẫn chưa thể thả lỏng tâm tình hoàn toàn, làm sao có thể tin chắc rằng Tần Mộc Du nhất định sẽ đồng ý phẫu thuật mà không gặp được con trai chứ? Nhưng thật không ngờ cuộc phẫu thuật đã kết thúc thành công, chỉ cần một câu của Viên Trác Nghiên thì Tần Mộc Du đã đồng ý làm phẫu thuật!
Như vậy mới thấy, Viên Trác Nghiên đối với Tần Mộc Du là một đứa con quan trọng đến mức nào. Mà ngược lại, còn chứng minh được uy lực của người đàn ông này lớn đến đâu, không phải chỉ là đối với cả Viên Thành hay tổ chức Wolf, chính cả đối với mẹ ruột của anh cũng không ngoại lệ.
- Viên Trác Nghiên, anh có thể thay em chống đỡ cả thế giới, nhưng nếu một ngày nào đó anh tìm được niềm vui mới thì có phải cả thế giới sẽ đều chống lại em không?
Đột nhiên cô lại hỏi những câu ngớ ngẩn này, Viên Trác Nghiên đang xem tài liệu qua chiếc tablet trên tay phải quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt khó tin.
- Em nghĩ sẽ có ngày đó sao? Tuệ nhi, anh thấy có vẻ em buồn ngủ quá rồi nên nói mớ. Cần anh nhắc lại cho em nhớ không? Bây giờ anh giữ em bên cạnh là vì anh yêu em chứ không phải là tình nhân như trước nữa. Cho nên anh không cần phải tìm niềm vui mới làm gì, càng không có tâm tư để tìm.
Vì chênh lệch múi giờ nên từ lúc xuống máy bay đến giờ, anh đã thấy Ôn Giai Tuệ không ngừng ngáp lên ngáp xuống, nhất định là cô đang rất buồn ngủ rồi. Lúc cô hỏi những câu này thì anh nghĩ cô đang nói linh tinh để tỉnh ngủ mà thôi, dù vậy thì anh cũng sẽ trả lời cô thành thật nhất, nói hết cả lòng mình.
Nhưng Ôn Giai Tuệ thật sự đang rất tỉnh táo, những câu này đều là câu hỏi nghiêm túc nhất của cô. Vì người đàn ông bên cạnh mình chính là lớn như bầu trời, anh như chúa tể của sức mạnh quyền uy, chỉ có người khác phải cúi đầu trước anh, chứ anh chưa từng hạ mình vì ai cả. Một người như vậy lại đang đối với cô vô cùng tốt, bảo vệ cô, nâng niu cô trong tay, thế nhưng cô lại không ngừng nghĩ đến Thanh Ngọc. Anh nói anh yêu cô, cho nên cô mới có được sự cưng sủng đến tận trời của anh. Đối với người anh yêu, anh sẵn sàng dâng cả thế giới dưới chân của người đó, còn với người mà anh không yêu, anh lại tàn nhẫn, tuyệt tình, máu lạnh vô cùng, như đối với Thanh Ngọc, cũng như trước đây đối với cô....
- Viên Trác Nghiên, tình yêu của anh thật sự lớn đến mức nào chứ? Có thật sự lớn như anh đã nói không? Nếu một ngày nào đó, nó lụi tàn thì sao?
Đúng vậy!
Anh càng nói yêu cô, càng sủng cô đến tận trời, càng bao bọc, che chở cho cô thì cô càng bị cuốn trôi vào một khoảng không mênh mông không tìm ra lối thoát. Càng nhận được quá nhiều thì nỗi lo sợ trong lòng cô càng lớn. Anh nói anh yêu cô, nhưng nếu một ngày nào đó anh không còn yêu cô nữa thì sao đây?
Viên Trác Nghiên ném chiếc table trên tay qua một bên, thuận tay kéo nữ nhân ngồi lên đùi của mình, cả quá trình đều vô cùng dễ dàng như diều hâu quắp một chú gà con vậy. Anh để cô đối diện với mình, bàn tay to lớn áp vào một bên mặt của cô.
- Anh chỉ sợ không có thời gian, còn anh có thể dùng cả đời này để chứng minh.
Vừa nói anh lại vừa đưa ngón tay vân vê đôi môi anh đào đỏ mọng, đặt nhẹ lên đó một nụ hôn. Giọng anh trầm ấm bên tai cô, hơi thở hai người gần như hòa quyện vào nhau rồi.
- Chỉ có một lí do duy nhất khiến anh hết yêu em mà thôi. Đó là cái chết.
Trống ngực Ôn Giai Tuệ đập loạn không ngừng, ngây ngốc nhìn chằm chằm người đàn ông trước đến quên cả phản ứng.
Nếu như, nếu như anh không phải là Viên Trác Nghiên trước đây, nếu như anh không phải người đã gây ra cho cô bao nhiêu tổn thương đó, nếu như anh không phải....thì thật tốt biết bao, cô nhất định có thể yêu anh, nhất định sẽ yêu....thế nhưng, sự thật lại không phải như cô mong muốn...
- Viên Trác Nghiên, anh thật biết cách dày vò trái tim em.
Viên Trác Nghiên nhất thời không hiểu hết ý tứ trong lời nói của cô.
Mà chính Ôn Giai Tuệ cũng chẳng hiểu nổi được tình trạng của trái tim mình hiện tại....
Nữ nhân dựa vào bờ ngực rắn chắc ấm áp, rất nhanh đã ngủ say rồi.
Viên Trác Nghiên ôm chặt cô duy trì tư thế ngồi như vậy suốt dọc đường để cô không bị đánh thức.
Khi xe đã đến Viên gia, Ôn Giai Tuệ vẫn còn ngủ rất say sưa và ngon lành trong vòng tay của Viên Trác Nghiên.
A Châu xuống xe mở cửa cho ông chủ, Viên Trác Nghiên không để ai đánh thức Ôn Giai Tuệ, anh trực tiếp bế cô đi vào trong nhà trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc đến khó tin.
Trong phòng khách chỉ có mẹ con nhà Mục Lan Nhi, chắc chỉ là trùng hợp thôi chứ làm gì mà có chuyện bọn họ nghênh đón Viên Trác Nghiên về Viên gia chứ?
- Trác Nghiên về rồi sao? Là về cùng Giai Tuệ à?
- Anh cả, sao mẹ nhỏ lại nằm trong lòng anh ngủ như vậy thế?
- Đúng vậy đấy, Trác Nghiên, hai người dù có thân thiết thế nào thì cũng là mẹ nhỏ và cậu cả, như thế này mà để chị cả nhìn thấy không chừng bệnh tình lại nghiêm trọng hơn đấy nha!
Bước chân của Viên Trác Nghiên vừa đến cầu thang đã phải dừng lại vì mấy tiếng chó sủa bên tai.
Hai mẹ con Mục Lan Nhi và Viên Trác Việt nhìn thấy một cảnh này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi. Mỗi người chen một câu, cứ như vậy mà thảo luận thật là sôi nổi a!
Cô con gái út Viên Trác Bình cũng nhanh chóng góp vui.
- Mẹ, anh hai, thân thiết đến mức này mà hai người không nhìn ra gì sao? Người ta dính chặt nhau ở Las Vegas suốt hơn nửa tháng rồi, ai có thể tin không có chuyện gì chứ?
Nằm trong phòng nghe tiếng ồn ào, Tần Mộc Du đã bảo người hầu dìu mình xuống phòng khách xem, bà vẫn đang rất háo hức đợi con trai nên phải xem thử.
Vừa nhìn thấy Viên Trác Nghiên, bà quên luôn cả vết thương vừa mới phẫu thuật mà bước nhanh xuống, từng bậc thang là từng lần gọi.
Người hầu chỉ có thể nhanh chân đuổi theo phía sau, cố gắng bám sát bà cả.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, rốt cuộc con cũng đã chịu về rồi.
Đương nhiên là Tần Mộc Du nhìn thấy rất rõ ràng nữ nhân trên tay của con trai mình, mối quan hệ giữa bọn họ bà vẫn sẽ không bao giờ chấp nhận dù cho đã từng xảy ra chuyện gì đi nữa. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để bà có thể can thiệp vào chuyện này, khó khăn lắm mới đợi được con trai về, bà vẫn là nên bấm bụng ngó lơ một lần trước đã.
- Trác Nghiên, đi đường chắc mệt lắm rồi phải không? Để ta dặn người hầu làm vài món con thích.
Từ nãy đến giờ Viên Trác Nghiên vẫn im lặng không nói nửa câu, mà khi thấy Tần Mộc Du được người hầu dìu xuống, anh vẫn thầm quan sát tình trạng của bà, thấy bà không có gì đáng ngại nữa trong lòng cũng buông lỏng được một chút. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ mình, cùng với ánh mắt đầy xúc động kia, anh vẫn là nhàn nhã cất tiếng hỏi.
- Mẹ, người vừa mới phẫu thuật, sao không ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày nữa?
Tần Mộc Du khi nghe được một câu hỏi han từ con trai thì đương nhiên vô cùng mừng rỡ rồi, bà mỉm cười lắc đầu.
- Ta không sao rồi. Con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Vừa nói xong bà cũng vừa nhích người qua một bên để lại lối đi cho con trai.
Nhưng mẹ con Mục Lan Nhi sao có thể dừng trò vui lại nhanh như vậy được chứ?
Mục Lan Nhi vừa cầm quạt tay phe phẩy vừa thở dài châm thêm vài câu.
- Trác Nghiên đúng là bất hạnh thật đấy. Mối tình đầu bị cha đánh chết rồi bỏ đi suốt hai năm. Bây giờ gặp được ý trung nhân thì lại bị mẹ ruột ép đến mất con, mà chỉ đi có vài tháng đã chịu trở về rồi, đây là vì mẫu tử tình thâm hay vì không nỡ để người phụ nữ của mình bị ức hiếp ở cái nhà này đây? Trác Nghiên?
Đây đích thực là có khả năng châm ngòi nổ vô cùng lớn rồi.
Ánh mắt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên quét một vòng qua Mục Lan Nhi đang đứng cách đó không xa.
Đột nhiên bị một tia rét lạnh lướt qua làm cho nụ cười đắc ý trên môi Mục Lan Nhi phút chốc đã tắt ngụm, cũng không dám liều lĩnh nói thêm bất kỳ một câu nào nữa.
Mà Viên Trác Nghiên cũng chẳng có ý định nói gì với bọn họ cả, anh không phải Ôn Giai Tuệ muốn tiếp tục trốn tránh loại sự tình này. Với anh bây giờ một là cứ để bọn họ nghi ngờ càng thêm nghi ngờ chứ cũng chẳng cần phải cố gắng phản biện, hai là sẽ trực tiếp thừa nhận luôn, nhưng anh biết Ôn Giai Tuệ sẽ không bao giờ cho phép khả năng này xảy ra.
Nhìn nữ nhân trong ngực vẫn còn ngủ rất say, anh không khỏi cười khổ, nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng. Rất nhiều tiếng chó sủa vang bên tai mà cũng không làm cô tỉnh giấc, xem ra cô đã rất buồn ngủ rồi nên mới ngủ sâu như vậy.
Như vậy cũng thật may vì cô đã không phải nghe được những lời châm chọc vừa rồi của Mục Lan Nhi, vì đó cũng là chuyện mà anh đang giấu cô và muốn giấu cô cả đời.
Sau khi Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ lên lầu, không khí ngột ngạt trong phòng khách đã chuyển sang nửa hài nửa bi khi hai người phụ nữ khắc khẩu như thường ngày.
- Chị cả, chị cũng đừng vui mừng quá sớm, vẫn còn chưa biết Trác Nghiên có phải ở lại Viên gia luôn không hay lại tiếp tục rời đi nữa mà. Với lại, chị cũng biết Trác Nghiên vẫn còn Nguyệt Phủ mà nhỉ?
Lẽ ra Tần Mộc Du cũng chẳng muốn tiếp tục khẩu chiến vơi Mục Lan Nhi nữa, nhưng khi bà ta nhắc lại Nguyệt Phủ thì bà mới sực bừng tỉnh khỏi ảo tưởng ôm hy vọng của mình.
Đúng vậy, Viên Trác Nghiên trở về Thượng Hải có thể sẽ là dọn ra Nguyệt Phủ mà không phải về Viên gia.
Nhưng nhìn anh bế Ôn Giai Tuệ như nâng niu một báu vật như vậy, lại nhớ câu nói vừa rồi của Mục Lan Nhi. Viên Trác Nghiên chẳng lẽ sẽ không vì Ôn Giai Tuệ mà ở lại sao?
Có suy nghĩ này trong đầu, Tần Mộc Du không khỏi tự cười nhạo chính mình, thật không ngờ rằng hôm nay bà lại phải lợi dụng người phụ nữ mà bà vô cùng ghét bỏ để con trai ở lại nhà này. Thật sự là buồn cười quá đi mất.
..........................
Đưa Ôn Giai Tuệ về phòng xong, Viên Trác Nghiên mới đi gặp Tần Mộc Du.
Nếu không phải vì mới phẫu thuật xong thì giờ này Tần Mộc Du đang ở trong vườn hoa cho mấy con chim ăn rồi. Bây giờ nằm trên giường thật sự là bí bách đến chết mất thôi.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Tần Mộc Du không hề nghĩ rằng là Viên Trác Nghiên, khi anh mở cửa bước vào, bà mừng rỡ muốn ngồi dậy.
- Trác Nghiên.
- Người đừng ngồi dậy, không tốt cho vết thương đâu.
Viên Trác Nghiên vừa kéo ghế đến cạnh giường vừa lên tiếng ngăn cản.
Tần Mộc Du nhìn con trai ở ngay trước mặt, đã mấy tháng không gặp mà bà cứ tưởng như mấy năm rồi. Con bà vẫn như vậy, không hề thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là mối quan hệ giữa hai mẹ con đã lạnh đi rất nhiều.
- Trác Nghiên, lần này con về....
Rốt cuộc thì Tần Mộc Du cũng đem nỗi lòng của mình ra hỏi, bà chỉ muốn con trai sẽ không tiếp tục bỏ nhà đi nữa.
- Mẹ, chuyện của con với Tuệ nhi. Em vẫn quyết phản đối đến cùng đúng không?
Viên Trác Nghiên vừa nghe câu hỏi của mẹ mình đến một nửa thì đã đủ hiểu ý tiếp theo của bà rồi, anh cũng không muốn nghe tiếp, càng không có ý định sẽ trả lời. Lí do anh qua đây tìm bà chỉ muốn hỏi một chuyện mà thôi.
Con trai qua đây gặp mình chỉ để hỏi chuyện của người phụ nữ đó thôi sao? Nụ cười trên môi Tần Mộc Du cứng đờ, thoạt đầu vẫn chưa biết nên nói như thế nào. Câu trả lời vốn dĩ đã có sẵn trong lòng bà rồi, bà đương nhiên là không thể chấp nhận mối quan hệ cấm kỵ đó rồi. Nhưng thái độ của Viên Trác Nghiên kiên quyết như vậy, nếu bà phản đối quyết liệt như trước thì có thể sẽ lặp lại bi kịch của hai năm trước, anh đối với Viên lão gia, đến lúc chết anh cũng không về nhìn mặt một lần cuối. Bà rất sợ mình cũng sẽ giống như chồng mình, sống cô độc trong những ngày tháng cuối đời.
Thôi thì đành nhắm một mắt mở một mắt đồng ý thỏa thuận vậy.
- Nếu con muốn cô ta như vậy thì ta cũng không phản đối nữa. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể công khai ra bên ngoài được. Con đồng ý với ta chứ?
Viên Trác Nghiên nghe bà nói vậy, trước tiên là gật gật đầu nhưng lại bổ sung thêm một câu.
- Chỉ cần một ngày cô ấy không đồng ý để lộ chuyện này thì ngày đó con sẽ không công khai với bên ngoài.
Nói xong, anh liền đẩy ghế đứng lên, bước thẳng ra khỏi phòng.
Tần Mộc Du vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của anh, đây không phải lời hứa chắc chắn mà chính là dựa vào lựa chọn của Ôn Giai Tuệ sao? Đúng là oan nghiệt mà! Tại sao bao nhiêu phụ nữ tốt, bao nhiêu tiểu thư xuất thân cao quý mà Viên Trác Nghiên lại không để vào mắt, tại sao anh lại chỉ đem lòng yêu những người xuất thân thấp hèn như vậy chứ? Chỉ toàn những mối quan hệ sai trái, từ Khương Tiểu Xướng đến Ôn Giai Tuệ, đều là oan nghiệt cả!
Viên gia, Viên lão gia và Tần Mộc Du bà rốt cuộc đã gây nên tội nghiệt gì mà phải chịu sự trừng phạt như vậy chứ?
.....................
Bữa tối đầu tiên khi trở về Viên gia càng khó nuốt hơn cả những ngày mà Viên Trác Nghiên không có ở đây. Người đàn ông ngồi bên cạnh đã không còn chút kiêng kị gì, chăm Ôn Giai Tuệ ăn như một người chồng vậy, mặc kệ bao nhiêu cặp mắt dò xét như tia lửa đạn chiếu về phía mình.
Viên Trác Việt nhìn một màn trước mặt, vừa cắn cắn đầu đũa nhả ra xong liền khơi mào náo nhiệt trên bàn ăn. Bị đôi nam nữ này đè bẹp ở Viên Thành như vậy, đây chính là cơ hội tốt nhất để trút giận đây mà.
- Trước đây tôi cũng đã nghi ngờ rồi. Thật không dám tin đây là sự thật đấy. Chả trách, trong cuộc họp hội đồng quản trị, mẹ nhỏ đây lại cố gắng bảo vệ vị trí của anh cả đến vậy, lại còn đến tận Las Vegas tìm người tình trong mộng trở lại. Ai da, thì ra đây là sức mạnh của tình yêu sao?
Ôn Giai Tuệ nghe được những lời này, đồ ăn đang nhai suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng.
Thấy nữ nhân bên cạnh che miệng ho sặc sụa mấy tiếng, Viên Trác Nghiên liền lấy ly nước trước mặt đưa cho cô, còn vỗ vỗ lưng giúp cô nữa.
- Chẳng phải cơ hội đã ở trong tay của cậu rồi sao? Bản thân cậu vốn không có được sự tín nhiệm của các cổ đông thì dù không ai ngăn cản, bọn họ cũng nhất định giữ vững lập trường rồi.
Tần Mộc Du chỉ là không tung hô mối quan hệ của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ, nhưng một khi đụng đến quyền lợi của con trai mình ở Viên Thành thì sao bà có thể không can thiệp chứ.
- Đúng là như vậy, Trác Việt, sao cậu không nghĩ xem hai năm mà Trác Nghiên rời khỏi Viên Thành, và cả thời gian vừa rồi, cậu có rất nhiều cơ hội nhưng lại không thể hiện được năng lực gì để cả công ty công nhận cả. Thay vì suốt ngày kiếm chuyện như vậy thì cậu nên học hỏi nhiều hơn nữa đi.
- Tôi đang trên đường về Viên gia. Chị cả thế nào rồi?
Đương nhiên Viên Trác Nghiên cũng nhìn thấy tên người gọi đến rồi. Nhưng ngoài việc ngồi bên cạnh nhìn cô, nghe cô nói chuyện với người ở đầu dây bên kia thì anh cũng không có hành động gì khác.
Cứ mỗi lần nhìn thấy cô và A Phong có một hành động gì liên quan với nhau, dù chỉ đơn thuần là công việc, Viên Trác Nghiên cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì anh đã biết rõ A Phong đối với người phụ nữ của anh không chỉ đơn thuần là một quản gia với bà chủ, ánh mắt đó, ánh mắt A Phong nhìn nữ nhân của mình, anh vẫn nhớ rất rõ, nó đã trở thành cái gai trong lòng anh rồi.
Ôn Giai Tuệ lại không hề nhận thấy sắc mặt vô cùng khó coi của người đàn ông bên cạnh, vẫn đang cố gắng phân phó công việc cho A Phong.
- Được rồi, anh mau chuẩn bị đi, gửi thông báo khẩn cho các cổ đông, ngày mai sẽ mở cuộc họp khẩn về việc bãi nhiệm Tổng Giám đốc.
Sau khi nói với A Phong mấy câu, Ôn Giai Tuệ cầm điện thoại đặt dưới đùi, ánh mắt khó tin và có chút ngưỡng mộ nhìn người đàn ông đang bận rộn với chiếc tablet.
A Phong vừa báo cáo lại tình hình của Tần Mộc Du với cô. Nhớ lại lúc Viên Trác Nghiên ở sân bay gọi về nói mấy câu đó, cô vẫn chưa thể thả lỏng tâm tình hoàn toàn, làm sao có thể tin chắc rằng Tần Mộc Du nhất định sẽ đồng ý phẫu thuật mà không gặp được con trai chứ? Nhưng thật không ngờ cuộc phẫu thuật đã kết thúc thành công, chỉ cần một câu của Viên Trác Nghiên thì Tần Mộc Du đã đồng ý làm phẫu thuật!
Như vậy mới thấy, Viên Trác Nghiên đối với Tần Mộc Du là một đứa con quan trọng đến mức nào. Mà ngược lại, còn chứng minh được uy lực của người đàn ông này lớn đến đâu, không phải chỉ là đối với cả Viên Thành hay tổ chức Wolf, chính cả đối với mẹ ruột của anh cũng không ngoại lệ.
- Viên Trác Nghiên, anh có thể thay em chống đỡ cả thế giới, nhưng nếu một ngày nào đó anh tìm được niềm vui mới thì có phải cả thế giới sẽ đều chống lại em không?
Đột nhiên cô lại hỏi những câu ngớ ngẩn này, Viên Trác Nghiên đang xem tài liệu qua chiếc tablet trên tay phải quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt khó tin.
- Em nghĩ sẽ có ngày đó sao? Tuệ nhi, anh thấy có vẻ em buồn ngủ quá rồi nên nói mớ. Cần anh nhắc lại cho em nhớ không? Bây giờ anh giữ em bên cạnh là vì anh yêu em chứ không phải là tình nhân như trước nữa. Cho nên anh không cần phải tìm niềm vui mới làm gì, càng không có tâm tư để tìm.
Vì chênh lệch múi giờ nên từ lúc xuống máy bay đến giờ, anh đã thấy Ôn Giai Tuệ không ngừng ngáp lên ngáp xuống, nhất định là cô đang rất buồn ngủ rồi. Lúc cô hỏi những câu này thì anh nghĩ cô đang nói linh tinh để tỉnh ngủ mà thôi, dù vậy thì anh cũng sẽ trả lời cô thành thật nhất, nói hết cả lòng mình.
Nhưng Ôn Giai Tuệ thật sự đang rất tỉnh táo, những câu này đều là câu hỏi nghiêm túc nhất của cô. Vì người đàn ông bên cạnh mình chính là lớn như bầu trời, anh như chúa tể của sức mạnh quyền uy, chỉ có người khác phải cúi đầu trước anh, chứ anh chưa từng hạ mình vì ai cả. Một người như vậy lại đang đối với cô vô cùng tốt, bảo vệ cô, nâng niu cô trong tay, thế nhưng cô lại không ngừng nghĩ đến Thanh Ngọc. Anh nói anh yêu cô, cho nên cô mới có được sự cưng sủng đến tận trời của anh. Đối với người anh yêu, anh sẵn sàng dâng cả thế giới dưới chân của người đó, còn với người mà anh không yêu, anh lại tàn nhẫn, tuyệt tình, máu lạnh vô cùng, như đối với Thanh Ngọc, cũng như trước đây đối với cô....
- Viên Trác Nghiên, tình yêu của anh thật sự lớn đến mức nào chứ? Có thật sự lớn như anh đã nói không? Nếu một ngày nào đó, nó lụi tàn thì sao?
Đúng vậy!
Anh càng nói yêu cô, càng sủng cô đến tận trời, càng bao bọc, che chở cho cô thì cô càng bị cuốn trôi vào một khoảng không mênh mông không tìm ra lối thoát. Càng nhận được quá nhiều thì nỗi lo sợ trong lòng cô càng lớn. Anh nói anh yêu cô, nhưng nếu một ngày nào đó anh không còn yêu cô nữa thì sao đây?
Viên Trác Nghiên ném chiếc table trên tay qua một bên, thuận tay kéo nữ nhân ngồi lên đùi của mình, cả quá trình đều vô cùng dễ dàng như diều hâu quắp một chú gà con vậy. Anh để cô đối diện với mình, bàn tay to lớn áp vào một bên mặt của cô.
- Anh chỉ sợ không có thời gian, còn anh có thể dùng cả đời này để chứng minh.
Vừa nói anh lại vừa đưa ngón tay vân vê đôi môi anh đào đỏ mọng, đặt nhẹ lên đó một nụ hôn. Giọng anh trầm ấm bên tai cô, hơi thở hai người gần như hòa quyện vào nhau rồi.
- Chỉ có một lí do duy nhất khiến anh hết yêu em mà thôi. Đó là cái chết.
Trống ngực Ôn Giai Tuệ đập loạn không ngừng, ngây ngốc nhìn chằm chằm người đàn ông trước đến quên cả phản ứng.
Nếu như, nếu như anh không phải là Viên Trác Nghiên trước đây, nếu như anh không phải người đã gây ra cho cô bao nhiêu tổn thương đó, nếu như anh không phải....thì thật tốt biết bao, cô nhất định có thể yêu anh, nhất định sẽ yêu....thế nhưng, sự thật lại không phải như cô mong muốn...
- Viên Trác Nghiên, anh thật biết cách dày vò trái tim em.
Viên Trác Nghiên nhất thời không hiểu hết ý tứ trong lời nói của cô.
Mà chính Ôn Giai Tuệ cũng chẳng hiểu nổi được tình trạng của trái tim mình hiện tại....
Nữ nhân dựa vào bờ ngực rắn chắc ấm áp, rất nhanh đã ngủ say rồi.
Viên Trác Nghiên ôm chặt cô duy trì tư thế ngồi như vậy suốt dọc đường để cô không bị đánh thức.
Khi xe đã đến Viên gia, Ôn Giai Tuệ vẫn còn ngủ rất say sưa và ngon lành trong vòng tay của Viên Trác Nghiên.
A Châu xuống xe mở cửa cho ông chủ, Viên Trác Nghiên không để ai đánh thức Ôn Giai Tuệ, anh trực tiếp bế cô đi vào trong nhà trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc đến khó tin.
Trong phòng khách chỉ có mẹ con nhà Mục Lan Nhi, chắc chỉ là trùng hợp thôi chứ làm gì mà có chuyện bọn họ nghênh đón Viên Trác Nghiên về Viên gia chứ?
- Trác Nghiên về rồi sao? Là về cùng Giai Tuệ à?
- Anh cả, sao mẹ nhỏ lại nằm trong lòng anh ngủ như vậy thế?
- Đúng vậy đấy, Trác Nghiên, hai người dù có thân thiết thế nào thì cũng là mẹ nhỏ và cậu cả, như thế này mà để chị cả nhìn thấy không chừng bệnh tình lại nghiêm trọng hơn đấy nha!
Bước chân của Viên Trác Nghiên vừa đến cầu thang đã phải dừng lại vì mấy tiếng chó sủa bên tai.
Hai mẹ con Mục Lan Nhi và Viên Trác Việt nhìn thấy một cảnh này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi. Mỗi người chen một câu, cứ như vậy mà thảo luận thật là sôi nổi a!
Cô con gái út Viên Trác Bình cũng nhanh chóng góp vui.
- Mẹ, anh hai, thân thiết đến mức này mà hai người không nhìn ra gì sao? Người ta dính chặt nhau ở Las Vegas suốt hơn nửa tháng rồi, ai có thể tin không có chuyện gì chứ?
Nằm trong phòng nghe tiếng ồn ào, Tần Mộc Du đã bảo người hầu dìu mình xuống phòng khách xem, bà vẫn đang rất háo hức đợi con trai nên phải xem thử.
Vừa nhìn thấy Viên Trác Nghiên, bà quên luôn cả vết thương vừa mới phẫu thuật mà bước nhanh xuống, từng bậc thang là từng lần gọi.
Người hầu chỉ có thể nhanh chân đuổi theo phía sau, cố gắng bám sát bà cả.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, rốt cuộc con cũng đã chịu về rồi.
Đương nhiên là Tần Mộc Du nhìn thấy rất rõ ràng nữ nhân trên tay của con trai mình, mối quan hệ giữa bọn họ bà vẫn sẽ không bao giờ chấp nhận dù cho đã từng xảy ra chuyện gì đi nữa. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để bà có thể can thiệp vào chuyện này, khó khăn lắm mới đợi được con trai về, bà vẫn là nên bấm bụng ngó lơ một lần trước đã.
- Trác Nghiên, đi đường chắc mệt lắm rồi phải không? Để ta dặn người hầu làm vài món con thích.
Từ nãy đến giờ Viên Trác Nghiên vẫn im lặng không nói nửa câu, mà khi thấy Tần Mộc Du được người hầu dìu xuống, anh vẫn thầm quan sát tình trạng của bà, thấy bà không có gì đáng ngại nữa trong lòng cũng buông lỏng được một chút. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ mình, cùng với ánh mắt đầy xúc động kia, anh vẫn là nhàn nhã cất tiếng hỏi.
- Mẹ, người vừa mới phẫu thuật, sao không ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày nữa?
Tần Mộc Du khi nghe được một câu hỏi han từ con trai thì đương nhiên vô cùng mừng rỡ rồi, bà mỉm cười lắc đầu.
- Ta không sao rồi. Con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Vừa nói xong bà cũng vừa nhích người qua một bên để lại lối đi cho con trai.
Nhưng mẹ con Mục Lan Nhi sao có thể dừng trò vui lại nhanh như vậy được chứ?
Mục Lan Nhi vừa cầm quạt tay phe phẩy vừa thở dài châm thêm vài câu.
- Trác Nghiên đúng là bất hạnh thật đấy. Mối tình đầu bị cha đánh chết rồi bỏ đi suốt hai năm. Bây giờ gặp được ý trung nhân thì lại bị mẹ ruột ép đến mất con, mà chỉ đi có vài tháng đã chịu trở về rồi, đây là vì mẫu tử tình thâm hay vì không nỡ để người phụ nữ của mình bị ức hiếp ở cái nhà này đây? Trác Nghiên?
Đây đích thực là có khả năng châm ngòi nổ vô cùng lớn rồi.
Ánh mắt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên quét một vòng qua Mục Lan Nhi đang đứng cách đó không xa.
Đột nhiên bị một tia rét lạnh lướt qua làm cho nụ cười đắc ý trên môi Mục Lan Nhi phút chốc đã tắt ngụm, cũng không dám liều lĩnh nói thêm bất kỳ một câu nào nữa.
Mà Viên Trác Nghiên cũng chẳng có ý định nói gì với bọn họ cả, anh không phải Ôn Giai Tuệ muốn tiếp tục trốn tránh loại sự tình này. Với anh bây giờ một là cứ để bọn họ nghi ngờ càng thêm nghi ngờ chứ cũng chẳng cần phải cố gắng phản biện, hai là sẽ trực tiếp thừa nhận luôn, nhưng anh biết Ôn Giai Tuệ sẽ không bao giờ cho phép khả năng này xảy ra.
Nhìn nữ nhân trong ngực vẫn còn ngủ rất say, anh không khỏi cười khổ, nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng. Rất nhiều tiếng chó sủa vang bên tai mà cũng không làm cô tỉnh giấc, xem ra cô đã rất buồn ngủ rồi nên mới ngủ sâu như vậy.
Như vậy cũng thật may vì cô đã không phải nghe được những lời châm chọc vừa rồi của Mục Lan Nhi, vì đó cũng là chuyện mà anh đang giấu cô và muốn giấu cô cả đời.
Sau khi Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ lên lầu, không khí ngột ngạt trong phòng khách đã chuyển sang nửa hài nửa bi khi hai người phụ nữ khắc khẩu như thường ngày.
- Chị cả, chị cũng đừng vui mừng quá sớm, vẫn còn chưa biết Trác Nghiên có phải ở lại Viên gia luôn không hay lại tiếp tục rời đi nữa mà. Với lại, chị cũng biết Trác Nghiên vẫn còn Nguyệt Phủ mà nhỉ?
Lẽ ra Tần Mộc Du cũng chẳng muốn tiếp tục khẩu chiến vơi Mục Lan Nhi nữa, nhưng khi bà ta nhắc lại Nguyệt Phủ thì bà mới sực bừng tỉnh khỏi ảo tưởng ôm hy vọng của mình.
Đúng vậy, Viên Trác Nghiên trở về Thượng Hải có thể sẽ là dọn ra Nguyệt Phủ mà không phải về Viên gia.
Nhưng nhìn anh bế Ôn Giai Tuệ như nâng niu một báu vật như vậy, lại nhớ câu nói vừa rồi của Mục Lan Nhi. Viên Trác Nghiên chẳng lẽ sẽ không vì Ôn Giai Tuệ mà ở lại sao?
Có suy nghĩ này trong đầu, Tần Mộc Du không khỏi tự cười nhạo chính mình, thật không ngờ rằng hôm nay bà lại phải lợi dụng người phụ nữ mà bà vô cùng ghét bỏ để con trai ở lại nhà này. Thật sự là buồn cười quá đi mất.
..........................
Đưa Ôn Giai Tuệ về phòng xong, Viên Trác Nghiên mới đi gặp Tần Mộc Du.
Nếu không phải vì mới phẫu thuật xong thì giờ này Tần Mộc Du đang ở trong vườn hoa cho mấy con chim ăn rồi. Bây giờ nằm trên giường thật sự là bí bách đến chết mất thôi.
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Tần Mộc Du không hề nghĩ rằng là Viên Trác Nghiên, khi anh mở cửa bước vào, bà mừng rỡ muốn ngồi dậy.
- Trác Nghiên.
- Người đừng ngồi dậy, không tốt cho vết thương đâu.
Viên Trác Nghiên vừa kéo ghế đến cạnh giường vừa lên tiếng ngăn cản.
Tần Mộc Du nhìn con trai ở ngay trước mặt, đã mấy tháng không gặp mà bà cứ tưởng như mấy năm rồi. Con bà vẫn như vậy, không hề thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là mối quan hệ giữa hai mẹ con đã lạnh đi rất nhiều.
- Trác Nghiên, lần này con về....
Rốt cuộc thì Tần Mộc Du cũng đem nỗi lòng của mình ra hỏi, bà chỉ muốn con trai sẽ không tiếp tục bỏ nhà đi nữa.
- Mẹ, chuyện của con với Tuệ nhi. Em vẫn quyết phản đối đến cùng đúng không?
Viên Trác Nghiên vừa nghe câu hỏi của mẹ mình đến một nửa thì đã đủ hiểu ý tiếp theo của bà rồi, anh cũng không muốn nghe tiếp, càng không có ý định sẽ trả lời. Lí do anh qua đây tìm bà chỉ muốn hỏi một chuyện mà thôi.
Con trai qua đây gặp mình chỉ để hỏi chuyện của người phụ nữ đó thôi sao? Nụ cười trên môi Tần Mộc Du cứng đờ, thoạt đầu vẫn chưa biết nên nói như thế nào. Câu trả lời vốn dĩ đã có sẵn trong lòng bà rồi, bà đương nhiên là không thể chấp nhận mối quan hệ cấm kỵ đó rồi. Nhưng thái độ của Viên Trác Nghiên kiên quyết như vậy, nếu bà phản đối quyết liệt như trước thì có thể sẽ lặp lại bi kịch của hai năm trước, anh đối với Viên lão gia, đến lúc chết anh cũng không về nhìn mặt một lần cuối. Bà rất sợ mình cũng sẽ giống như chồng mình, sống cô độc trong những ngày tháng cuối đời.
Thôi thì đành nhắm một mắt mở một mắt đồng ý thỏa thuận vậy.
- Nếu con muốn cô ta như vậy thì ta cũng không phản đối nữa. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể công khai ra bên ngoài được. Con đồng ý với ta chứ?
Viên Trác Nghiên nghe bà nói vậy, trước tiên là gật gật đầu nhưng lại bổ sung thêm một câu.
- Chỉ cần một ngày cô ấy không đồng ý để lộ chuyện này thì ngày đó con sẽ không công khai với bên ngoài.
Nói xong, anh liền đẩy ghế đứng lên, bước thẳng ra khỏi phòng.
Tần Mộc Du vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết lời nói của anh, đây không phải lời hứa chắc chắn mà chính là dựa vào lựa chọn của Ôn Giai Tuệ sao? Đúng là oan nghiệt mà! Tại sao bao nhiêu phụ nữ tốt, bao nhiêu tiểu thư xuất thân cao quý mà Viên Trác Nghiên lại không để vào mắt, tại sao anh lại chỉ đem lòng yêu những người xuất thân thấp hèn như vậy chứ? Chỉ toàn những mối quan hệ sai trái, từ Khương Tiểu Xướng đến Ôn Giai Tuệ, đều là oan nghiệt cả!
Viên gia, Viên lão gia và Tần Mộc Du bà rốt cuộc đã gây nên tội nghiệt gì mà phải chịu sự trừng phạt như vậy chứ?
.....................
Bữa tối đầu tiên khi trở về Viên gia càng khó nuốt hơn cả những ngày mà Viên Trác Nghiên không có ở đây. Người đàn ông ngồi bên cạnh đã không còn chút kiêng kị gì, chăm Ôn Giai Tuệ ăn như một người chồng vậy, mặc kệ bao nhiêu cặp mắt dò xét như tia lửa đạn chiếu về phía mình.
Viên Trác Việt nhìn một màn trước mặt, vừa cắn cắn đầu đũa nhả ra xong liền khơi mào náo nhiệt trên bàn ăn. Bị đôi nam nữ này đè bẹp ở Viên Thành như vậy, đây chính là cơ hội tốt nhất để trút giận đây mà.
- Trước đây tôi cũng đã nghi ngờ rồi. Thật không dám tin đây là sự thật đấy. Chả trách, trong cuộc họp hội đồng quản trị, mẹ nhỏ đây lại cố gắng bảo vệ vị trí của anh cả đến vậy, lại còn đến tận Las Vegas tìm người tình trong mộng trở lại. Ai da, thì ra đây là sức mạnh của tình yêu sao?
Ôn Giai Tuệ nghe được những lời này, đồ ăn đang nhai suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng.
Thấy nữ nhân bên cạnh che miệng ho sặc sụa mấy tiếng, Viên Trác Nghiên liền lấy ly nước trước mặt đưa cho cô, còn vỗ vỗ lưng giúp cô nữa.
- Chẳng phải cơ hội đã ở trong tay của cậu rồi sao? Bản thân cậu vốn không có được sự tín nhiệm của các cổ đông thì dù không ai ngăn cản, bọn họ cũng nhất định giữ vững lập trường rồi.
Tần Mộc Du chỉ là không tung hô mối quan hệ của Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ, nhưng một khi đụng đến quyền lợi của con trai mình ở Viên Thành thì sao bà có thể không can thiệp chứ.
- Đúng là như vậy, Trác Việt, sao cậu không nghĩ xem hai năm mà Trác Nghiên rời khỏi Viên Thành, và cả thời gian vừa rồi, cậu có rất nhiều cơ hội nhưng lại không thể hiện được năng lực gì để cả công ty công nhận cả. Thay vì suốt ngày kiếm chuyện như vậy thì cậu nên học hỏi nhiều hơn nữa đi.