Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 62: Nguyện vọng của anh.
Con trai bị mẹ con bà cả cưỡi đầu cưỡi cổ như vậy, đương nhiên Mục Lan Nhi sẽ không chịu để yên rồi, lại nói vốn dĩ thường ngày mà Tần Mộc Du nói câu nào thì bà ta cũng sẽ đáp lại ngay.
- Chị cả, có câu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn. Câu này quả là rất đúng với Trác Nghiên đây!
Sau lời của Mục Lan Nhi, Viên Trác Bình cũng nhanh chóng bồi thêm mấy câu.
- Bây giờ con mới nhớ lúc đó mẹ cả truy hỏi cha của đứa bé trong bụng mẹ nhỏ, có chết mẹ nhỏ cũng không khai là anh cả, hóa ra là muốn bảo vệ thanh danh cho người đàn ông của mình ư? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, mẹ cả, không phải danh dự của Viên gia mà người vẫn luôn bảo vệ sẽ tiêu tan sao?
Bọn họ mỗi người một câu, Ôn Giai Tuệ thật sự chỉ muốn đứng lên trở về phòng mà thôi. Rõ ràng cô đã nói xong hết với Viên Trác Nghiên rồi mà, cô lo nhất vẫn chính là ánh mắt công kích của cả Viên gia, nên mới không muốn bất kỳ điều gì liên quan đến mối quan hệ giữa bọn họ bị khui ra, nhưng rốt cuộc Viên Trác Nghiên lại đang làm gì vậy chứ? Anh lại đem hết mọi chuyện thừa nhận hết rồi sao?
Cô đặt đũa xuống, nhìn từng người ở đây, mặc dù biết chính mình đang nói dối nhưng cô thật sự không thể để chuyện này tiếp diễn thêm.
- Mọi người đừng đoán già đoán non nữa. Giữa tôi và cậu cả không có những chuyện như hai người nói đâu. Tất cả mọi người đều biết rất rõ sức ảnh hưởng của cậu cả đối với Viên Thành lớn đến mức nào, tôi chỉ đang làm tốt trách nhiệm của mình mà thôi.
Từng câu từng chữ cô nói đều rất rành mạch, không chút ngập ngừng hay lo lắng.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh nghe cô phủ nhận tất cả như vậy, trong đáy mắt bỗng xẹt qua một tia mất mát. Chẳng lẽ anh đối với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Cô không chút động tâm hay sao? Vẫn chỉ nghĩ giữa bọn họ chỉ là thỏa thuận, sớm muộn cũng sẽ chấm dứt thôi sao?
Bên này, Viên Trác Việt nghe xong thì càng bất mãn hơn, khẳng định lòng tin của cả Viên Thành đối với Viên Trác Nghiên như vậy chính là sự sỉ nhục đối với anh ta.
- Mẹ nhỏ, Viên Thành có tín nhiệm đối với anh cả hay không, các cổ đông có tin tưởng anh cả hay không. Tất cả những điều này đã được chứng minh rồi sao? Tôi thay từ trước đến giờ vẫn là cô bênh vực anh ta mà thôi.
Động tác uống nước của Viên Trác Nghiên đã khựng lại một lúc khi nhìn nữ nhân vừa nói, sau đó uống một ngụm lớn, thu hồi lại ánh mắt bi thương vừa rồi. Anh đặt cốc nước xuống bàn, không một dấu hiệu báo trước cúi đầu đặt lên môi đỏ hồng của nữ nhân một nụ hôn. Phủ nhận sao? Được rồi, để anh xem như vậy cô còn lời nào để phủ nhận nữa hay không!
Anh vốn cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện tranh giành vị trí ở Viên Thành với Viên Trác Việt cả, nên cũng chẳng muốn giải thích nhiều, càng không cần cô gái của anh phải thay anh quản chuyện thừa kế của anh.
Không khí trên bàn ăn bây giờ còn khó thở hơn cả vừa nãy nữa. Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau trước mặt, không ai ngờ được rằng Viên Trác Nghiên có thể hành động ngông cuồng đến mức này. Mặc dù tất cả đều đã có thể suy đoán ra mối quan hệ giữa hai người họ, và cho dù Ôn Giai Tuệ có phủ nhận thì cũng đâu ai tin lời cô nữa đâu chứ? Vậy mà Viên Trác Nghiên lại dùng cách này để tuyên bố chủ quyền sao?
Mỗi người một vẻ mặt....
Mục Lan Nhi từ kinh ngạc chuyển sang cười đắc ý, không quên liếc mắt qua quan sát biểu cảm của Tần Mộc Du, sắc mặt bà ta xám xịt như gan heo, trông thật buồn cười quá nha.
Hai anh em Viên Trác Việt cũng không thể bỏ qua kịch hay này được.
Người kinh hãi nhất nhất định chính là Ôn Giai Tuệ rồi. Tim cô gần như ngừng đập rồi, da đầu lạnh buốt, từng sợi dây thần kinh đã căng như sợi dây đàn. Người đàn ông này, mất trí rồi sao? Trước mặt bao nhiêu người mà anh lại hành động như vậy? Đây là chính thức công khai mối quan hệ giữa bọn họ ư? Không phải đã hứa sẽ không làm trái với ý muốn của cô rồi à?
Lúc Viên Trác Nghiên buông dần Ôn Giai Tuệ ra, còn đưa ngón tay vân vê đôi môi hồng thuận vừa bị anh ngấu nghiến xong.
- Tuệ nhi, ai cũng biết cả rồi, bây giờ em có phủ nhận thì có tác dụng gì nữa không?
Đầu óc Ôn Giai Tuệ giờ phút này đã hoàn toàn trống rỗng rồi, cô ngây người ra không còn biết người trước mặt đang nói gì nữa. Chỉ thấy anh nở một nụ cười giảo hoạt, còn véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô nữa.
- Trác Nghiên, con đang làm gì đấy? Con hồ đồ lắm rồi.
Không khí ngưng trọng trên bàn ăn đã bị phá vỡ bằng giọng hơi cao của Tần Mộc Du.
Viên Trác Nghiên quay đầu lại nhìn một lượt những người ở đây, sau đó dừng lại trên người của Tần Mộc Du.
- Mẹ, con cũng đã nói rõ với người từ trước rồi, chuyện của con và Tuệ nhi, các người cũng biết rồi nhỉ? Mọi người không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận.
Tần Mộc Du trợn tròn mắt vì kinh hãi, đây, đây rõ ràng không phải những lời anh đã nói với bà từ trước mà. Tại sao đột nhiên lại ngang nhiên thừa nhận rồi công khai như vậy chứ?
Bà tức đến hai hàm răng nghiến chặt, cổ họng cũng nghẹn cứng không thể nói được câu nào nữa.
- Con, con, con....!!
Một màn hay như vậy sao lại có thể thiếu sự góp vui của Mục Lan Nhi được chứ? Bà ta cười một tiếng đắc ý, chen ngang vào.
- Chị cả, thật là chúc mừng chị nhé, không phải chị vẫn luôn muốn có cháu bế sao? Không biết chừng Giai Tuệ sẽ sớm có tin vui đấy.
Tâm trạng đang nóng bừng bừng mà còn bị chọc ngoáy như vậy, Tần Mộc Du không chút kiêng nể mà hét một tiếng.
- Cô câm miệng lại cho tôi!
Mục Lan Nhi bị hét thẳng vào mặt như vậy, nhất thời nổi đóa, đang định đáp trả thì không thể mở miệng nữa.
- Tất cả ồn ào đủ chưa?
Một tiếng quát lớn của Viên lão thái gia đã dập tắt hết tất cả những tiếng ồn ào đang chen ngang chen dọc.
Từ đầu đến cuối, Viên lão thái gia vẫn im lặng nghe hết từng câu đối thoại của bọn họ nhưng chưa vội lên tiếng. Một màn hỗn loạn trước mặt thật sự khiến ông không chịu được thêm nữa. Ông hắng giọng một tiếng, lần lượt nhìn từ đôi nam nữ đến những người còn lại.
- Chỉ là một người phụ nữ. Ồn ào như vậy còn mất mặt hơn. Mộc Du, cô khắt khe như vậy cũng không được gì, Trác Nghiên đã muốn như vậy rồi thì chấp nhận chuyện này đi. Cũng không phải để chúng nó kết hôn, làm quá lên như vậy cũng không hay ho gì đâu.
Tần Mộc Du bị lão thái gia nêu thẳng tên như vậy thật sự vừa xấu hổ vừa uất ức, nhưng vẫn là không thể nói gì cả, gật đầu nghe giáo huấn.
Thấy Tần Mộc Du gặp cảnh này, đương nhiên Mục Lan Nhi là người hả hê nhất rồi. Trên mặt viết rõ hai từ vui sướng, cười không khép được miệng. Nhưng đó là đối với Tần Mộc Du, còn đối với Viên Trác Nghiên thì bà ta giận đến tái cả mặt. Lão già đó vẫn luôn thiên vị cháu đích tôn, không cần biết Viên Trác Nghiên có làm sai gì không, có phạm lỗi gì không, chỉ cần anh muốn gì thì tất cả đều theo ý anh. Nếu người yêu cả mẹ nhỏ là Viên Trác Việt thì ông ta sẽ xử thế nào chứ? Chắc chắn là sẽ không bệnh vực như vậy rồi!
Viên lão thái gia nói xong bên này thì lại hướng sang Viên Trác Nghiên nói mấy câu.
- Trác Nghiên, cháu cũng nên có chừng mực một chút. Chuyện này cũng quyết định xong rồi, cháu vẫn nên là quay về quản lý Viên Thành đi, cháu là cháu đích tôn của Viên gia, không thể cứ đi khỏi nhà liên tục như vậy được.
Viên Trác Nghiên chỉ nhìn sang Ôn Giai Tuệ đang cúi mặt gảy gảy mấy hạt cơm trong chén. Sau đó mới mỉm cười đáp lời ông nội.
- Ông nội yên tâm, vị trí Tổng giám đốc Viên Thành đương nhiên không thể để trống quá lâu rồi ạ.
Viên lão gia gật gật đầu hài lòng.
Bữa cơm cứ như vậy mà phải tiếp tục, nhưng ngoài Viên lão thái gia và Viên Trác Nghiên thì những người khác không khác gì là đang nhai sáp.
..........................
Ôn Giai Tuệ vừa trở về phòng thì Viên Trác Nghiên cũng theo sau cô đi vào.
- Này, Viên Trác Nghiên, anh vào đây làm gì? Mau ra ngoài cho em.
Nữ nhân dùng hết sức muốn đẩy thân ảnh cao lớn vững chắc như pho tượng trước mặt, nhưng chút sức lực của cô chẳng thể làm lung lay người đàn ông một chút nào cả.
Viên Trác Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ, trên môi còn treo một nụ cười thỏa mãn. Anh thuận thế ôm lấy cô gái nhỏ ngã xuống giường.
- A!!! Này, anh điên rồi sao?
Suỵt!
Bị ngã nhào như vậy, Ôn Giai Tuệ kêu lên một tiếng thất thanh, chỉ trong chớp nhoáng đã nằm dưới thân người đàn ông rồi. Ánh mắt hoảng loạn nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trong gang tấc, theo phản xạ tự nhiên mà cao giọng hỏi.
Viên Trác Nghiên một tay chống bên đầu vai cô, một tay khác đặt ngón trỏ lên cái miệng nháo nhào của cô, ra hiệu im lặng.
- Em sợ bị người khác chú ý mà còn la lớn như vậy, không biết chừng cả nhà sẽ kéo nhau lên đây đấy.
Không phải chỉ vì lời cảnh báo của anh, mà miệng còn bị chặn lại như vậy, Ôn Giai Tuệ muốn nói tiếp cũng khó. Cô im lặng ngước nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, ánh mắt đó là cảnh giác và bất mãn.
Sau một lúc giữ cô im lặng, Viên Trác Nghiên cũng đã thu tay về, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi của cô, giọng anh trầm ấm như rót men say quanh quẩn bên cạnh cô.
- Tuệ nhi, từ hôm nay chúng ta có thể ở cùng một chỗ mà không cần phải lén lút nữa, em không vui sao?
Vừa nghe anh hỏi vậy, Ôn Giai Tuệ như bị chọc trúng chỗ đau, trừng mắt nhìn anh mà chất vấn.
- Viên Trác Nghiên, em tưởng chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi chứ? Tại sao anh lại tự ý tuyên bố chuyện của chúng ta như vậy chứ? Chúng ta cũng chỉ ở cùng nhau cho đến khi tìm được ngọc và mở mật thất thôi, cũng đâu cần phải công khai như vậy.
Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên một tư thế nhìn cô không rời mắt, nghe không xót một chữ cô nói. Cô lại đặc biệt nhắc lại thỏa thuận của bọn họ, trong lòng anh không khỏi lạnh lẽo. Nhưng những cảm xúc đó anh đều che đậy rất kỹ, cũng thu hồi lại tâm tình hơi chấn động, cố tình bẻ cong ý của cô.
- Anh tưởng em không thích lén lút chứ? Vậy hóa ra em vẫn muốn chúng ta lén lút như trước hửm?
Vừa nói anh vừa cúi đầu chôn xuống hõm cổ của cô, cắn nhẹ vào vành tai non mềm.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào da thịt, còn có lời nói cố ý vặn vẹo của anh làm cho hai bên má của Ôn Giai Tuệ trong chốc lát đã đã đỏ ửng. Hai tay cô đưa lên đẩy mạnh bờ ngực săn chắc trước mặt, biết không thể lay chuyển được anh, cô mới cố tình nói thêm.
- Anh nói linh tinh gì đấy, mau tránh ra đi, em còn phải đi ngủ nữa.
Nhưng Viên Trác Nghiên đời nào lại cho cô cơ hội trốn tránh chứ? Hai tay anh vẫn khóa chặt cô trong phạm vi của riêng mình.
- Muốn ngủ sao? Vậy chúng ta vận động một lát đã.
Mặt Ôn Giai Tuệ đã đỏ đến tận mang tai rồi, thẹn quá hóa giận.
- Anh, biến thái, mau về phòng của anh đi, tối nay em mệt lắm.
Chỉ nghe một câu phản kháng của cô thôi lại có thể khiến Viên Trác Nghiên rạo rực trong người rồi. Khóe môi anh giương nhẹ, tạo nên một đường cong mê hoặc, anh thì thầm bên tai cô, khiêu khích dâm mị.
- Em chỉ nằm hưởng thụ mà cũng than mệt sao?
Anh còn trêu thêm nữa thì chắc mặt của Ôn Giai Tuệ sẽ bị thiêu cháy mất. Cô nghiêng đầu sang một bên và cúi gầm mặt né tránh.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười, lại hôn lên một bên má đang đỏ ửng như trái cà chua chín mọng ngay trước mắt.
- Tuệ nhi, em còn nợ anh một nguyện vọng, chưa quên đấy chứ?
Câu hỏi chuyển chủ đề thật sự là rất bất ngờ a!
Ôn Giai Tuệ đang rục đầu trốn tránh bộ dạng khát tình của anh khi nghe câu hỏi này của anh thì không khỏi ngước đôi mắt long lanh đen láy lên nhìn, hơi thắc mắc hỏi lại.
- Anh đã nói để dành mà, sao vậy? Bây giờ nghĩ ra rồi nên muốn em thực hiện?
Viên Trác Nghiên gật đầu mỉm cười nhìn cô.
- Nghĩ ra rồi.
Như vậy không phải chuyện tốt sao? Cứ thực hiện xong nguyện vọng của anh thì sẽ nhẹ nhõm hơn rồi. Nếu không cứ phải bất an lo nghĩ, không biết anh sẽ yêu cầu cô làm gì kinh thiên động địa đây.
- Vậy anh nói đi, nguyện vọng của anh là gì?
Ánh mắt Viên Trác Nghiên bây giờ đã không chỉ còn là ánh mắt nhuốm màu dục vọng như vừa rồi nữa, mà chuyển sang một ánh mắt nghiêm túc, khẩn thiết, và hình như là đang mong đợi một điều vô cùng quan trọng. Giọng anh nhẹ nhàng chân thành, không nhanh không chậm nói ra mong muốn của mình.
- Tuệ nhi, chúng ta sinh một đứa con được không?
Nguyện vọng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ôn Giai Tuệ. Cô nghe xong cứ như còn đang trong mơ vậy.
Anh nói muốn cùng cô có con sao?
Con?
Tay cô vô thức đưa lên bụng. Nơi này cũng đã từng có một đứa con của hai người mà. Nhưng chính anh là người đã bỏ rơi nó, chính sự phủ nhận vô tình của anh đã giết chết nó.
Bây giờ anh lại có thể mở miệng nhắc đến "con" sao? Anh xứng sao?
Hay là, anh muốn trả lại một đứa con đã tàn nhẫn lấy đi của cô?
Cô không cần!
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Làm sao cô có thể tin lần này anh sẽ không bỏ rơi mẹ con cô như trước kia chứ? Làm sao cô có thể tin anh thật sự cần đứa bé?
Cô rất sợ, sợ cái cảm giác đứa bé từng ngày một lớn dần trong bụng, nhưng sau đó lại đau đớn rời xa.
Cô sợ cái cảm giác bất lực kinh khủng khi không thể bảo vệ được chính đứa con của mình.
Một dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào khỏi khóe mắt ẩm ướt của cô, thấm nhanh vào ga giường. Cô nhìn thẳng vào mắt anh qua màng nước mỏng, nghẹn ngào lắc đầu.
- Không muốn, em không muốn có con với anh nữa. Xin lỗi, nguyện vọng này em không thể thực hiện được.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang áp trên bụng của cô, nhìn cô khóc, lồng ngực Viên Trác Nghiên như bị hàng ngàn lưỡi dao nhỏ đâm thẳng vào mà chảy từng chút máu đến khi cạn kiệt. Cô đau như thế nào khi bị chạm vào vết thương đã kết vẩy, anh biết chứ. Cô đau mười thì anh đau gấp trăm gấp ngàn lần.
Toàn thân Viên Trác Nghiên cứng đờ, anh vươn tay ôm cô nằm vào lòng mình, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, từng nụ hôn nhỏ vụn như chính trái tim cô đã bị anh đâm nát.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, xin lỗi em. Chúng ta sinh một đứa con, để anh có thể bù đắp cho em được không?
Ôn Giai Tuệ vô lực nằm trong vòng tay của nam nhân, tiếng tim đập đều đặn của anh bên tai cô. Cô cảm nhận được từng nụ hôn của anh rơi trên tóc, trán, rồi đến mi mắt, chóp mũi của cô.
Hình như có một dòng nước nóng hổi, mặn chát rơi xuống bên cạnh khóe môi của cô. Đây là nước mắt của cô ư? Không thể nào đâu!
Vậy thì....lại càng không thể! Một người máu lạnh, tàn độc như anh sao có thể biết rơi lệ chứ?
- Viên Trác Nghiên, tại sao bây giờ anh lại tốt với em như vậy? Tại sao anh không tàn nhẫn đến cùng đi hả? Anh khiến em không thể hận, cũng không thể yêu anh. Anh dày vò em đến sắp phát điên lên rồi, em không thể tha thứ cho anh, dù đã rất cố gắng để quên đi, nhưng nó như cái rễ bám rất sâu trong lòng em, không thể nào gỡ ra được, em càng không có cách nào để tha thứ cho anh. Em chỉ muốn hận anh, hận anh đến chết.
Hai tay Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong ngực như đã bị đóng băng, hôn thật sâu lên mi mắt đang ướt đậm của cô, giọng anh khàn đục vì phải đè nén đau thương trong lòng.
- Nếu hận anh có thể giúp em thấy dễ chịu hơn thì cứ hận đi. Em không cần phải yêu anh, chỉ mình anh yêu em là đủ rồi..
Nghe mấy lời này của anh, nước mắt của Ôn Giai Tuệ càng tuôn ra như mưa. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, từng giọt từng giọt nước nóng hổi chạy thành dòng lăn xuống. Hơi thở quen thuộc của anh, mùi hương trên cơ thể anh, tất cả, tại sao lại khiến cô đau đớn đến vậy.
- Chị cả, có câu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn. Câu này quả là rất đúng với Trác Nghiên đây!
Sau lời của Mục Lan Nhi, Viên Trác Bình cũng nhanh chóng bồi thêm mấy câu.
- Bây giờ con mới nhớ lúc đó mẹ cả truy hỏi cha của đứa bé trong bụng mẹ nhỏ, có chết mẹ nhỏ cũng không khai là anh cả, hóa ra là muốn bảo vệ thanh danh cho người đàn ông của mình ư? Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, mẹ cả, không phải danh dự của Viên gia mà người vẫn luôn bảo vệ sẽ tiêu tan sao?
Bọn họ mỗi người một câu, Ôn Giai Tuệ thật sự chỉ muốn đứng lên trở về phòng mà thôi. Rõ ràng cô đã nói xong hết với Viên Trác Nghiên rồi mà, cô lo nhất vẫn chính là ánh mắt công kích của cả Viên gia, nên mới không muốn bất kỳ điều gì liên quan đến mối quan hệ giữa bọn họ bị khui ra, nhưng rốt cuộc Viên Trác Nghiên lại đang làm gì vậy chứ? Anh lại đem hết mọi chuyện thừa nhận hết rồi sao?
Cô đặt đũa xuống, nhìn từng người ở đây, mặc dù biết chính mình đang nói dối nhưng cô thật sự không thể để chuyện này tiếp diễn thêm.
- Mọi người đừng đoán già đoán non nữa. Giữa tôi và cậu cả không có những chuyện như hai người nói đâu. Tất cả mọi người đều biết rất rõ sức ảnh hưởng của cậu cả đối với Viên Thành lớn đến mức nào, tôi chỉ đang làm tốt trách nhiệm của mình mà thôi.
Từng câu từng chữ cô nói đều rất rành mạch, không chút ngập ngừng hay lo lắng.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh nghe cô phủ nhận tất cả như vậy, trong đáy mắt bỗng xẹt qua một tia mất mát. Chẳng lẽ anh đối với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Cô không chút động tâm hay sao? Vẫn chỉ nghĩ giữa bọn họ chỉ là thỏa thuận, sớm muộn cũng sẽ chấm dứt thôi sao?
Bên này, Viên Trác Việt nghe xong thì càng bất mãn hơn, khẳng định lòng tin của cả Viên Thành đối với Viên Trác Nghiên như vậy chính là sự sỉ nhục đối với anh ta.
- Mẹ nhỏ, Viên Thành có tín nhiệm đối với anh cả hay không, các cổ đông có tin tưởng anh cả hay không. Tất cả những điều này đã được chứng minh rồi sao? Tôi thay từ trước đến giờ vẫn là cô bênh vực anh ta mà thôi.
Động tác uống nước của Viên Trác Nghiên đã khựng lại một lúc khi nhìn nữ nhân vừa nói, sau đó uống một ngụm lớn, thu hồi lại ánh mắt bi thương vừa rồi. Anh đặt cốc nước xuống bàn, không một dấu hiệu báo trước cúi đầu đặt lên môi đỏ hồng của nữ nhân một nụ hôn. Phủ nhận sao? Được rồi, để anh xem như vậy cô còn lời nào để phủ nhận nữa hay không!
Anh vốn cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện tranh giành vị trí ở Viên Thành với Viên Trác Việt cả, nên cũng chẳng muốn giải thích nhiều, càng không cần cô gái của anh phải thay anh quản chuyện thừa kế của anh.
Không khí trên bàn ăn bây giờ còn khó thở hơn cả vừa nãy nữa. Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau trước mặt, không ai ngờ được rằng Viên Trác Nghiên có thể hành động ngông cuồng đến mức này. Mặc dù tất cả đều đã có thể suy đoán ra mối quan hệ giữa hai người họ, và cho dù Ôn Giai Tuệ có phủ nhận thì cũng đâu ai tin lời cô nữa đâu chứ? Vậy mà Viên Trác Nghiên lại dùng cách này để tuyên bố chủ quyền sao?
Mỗi người một vẻ mặt....
Mục Lan Nhi từ kinh ngạc chuyển sang cười đắc ý, không quên liếc mắt qua quan sát biểu cảm của Tần Mộc Du, sắc mặt bà ta xám xịt như gan heo, trông thật buồn cười quá nha.
Hai anh em Viên Trác Việt cũng không thể bỏ qua kịch hay này được.
Người kinh hãi nhất nhất định chính là Ôn Giai Tuệ rồi. Tim cô gần như ngừng đập rồi, da đầu lạnh buốt, từng sợi dây thần kinh đã căng như sợi dây đàn. Người đàn ông này, mất trí rồi sao? Trước mặt bao nhiêu người mà anh lại hành động như vậy? Đây là chính thức công khai mối quan hệ giữa bọn họ ư? Không phải đã hứa sẽ không làm trái với ý muốn của cô rồi à?
Lúc Viên Trác Nghiên buông dần Ôn Giai Tuệ ra, còn đưa ngón tay vân vê đôi môi hồng thuận vừa bị anh ngấu nghiến xong.
- Tuệ nhi, ai cũng biết cả rồi, bây giờ em có phủ nhận thì có tác dụng gì nữa không?
Đầu óc Ôn Giai Tuệ giờ phút này đã hoàn toàn trống rỗng rồi, cô ngây người ra không còn biết người trước mặt đang nói gì nữa. Chỉ thấy anh nở một nụ cười giảo hoạt, còn véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô nữa.
- Trác Nghiên, con đang làm gì đấy? Con hồ đồ lắm rồi.
Không khí ngưng trọng trên bàn ăn đã bị phá vỡ bằng giọng hơi cao của Tần Mộc Du.
Viên Trác Nghiên quay đầu lại nhìn một lượt những người ở đây, sau đó dừng lại trên người của Tần Mộc Du.
- Mẹ, con cũng đã nói rõ với người từ trước rồi, chuyện của con và Tuệ nhi, các người cũng biết rồi nhỉ? Mọi người không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận.
Tần Mộc Du trợn tròn mắt vì kinh hãi, đây, đây rõ ràng không phải những lời anh đã nói với bà từ trước mà. Tại sao đột nhiên lại ngang nhiên thừa nhận rồi công khai như vậy chứ?
Bà tức đến hai hàm răng nghiến chặt, cổ họng cũng nghẹn cứng không thể nói được câu nào nữa.
- Con, con, con....!!
Một màn hay như vậy sao lại có thể thiếu sự góp vui của Mục Lan Nhi được chứ? Bà ta cười một tiếng đắc ý, chen ngang vào.
- Chị cả, thật là chúc mừng chị nhé, không phải chị vẫn luôn muốn có cháu bế sao? Không biết chừng Giai Tuệ sẽ sớm có tin vui đấy.
Tâm trạng đang nóng bừng bừng mà còn bị chọc ngoáy như vậy, Tần Mộc Du không chút kiêng nể mà hét một tiếng.
- Cô câm miệng lại cho tôi!
Mục Lan Nhi bị hét thẳng vào mặt như vậy, nhất thời nổi đóa, đang định đáp trả thì không thể mở miệng nữa.
- Tất cả ồn ào đủ chưa?
Một tiếng quát lớn của Viên lão thái gia đã dập tắt hết tất cả những tiếng ồn ào đang chen ngang chen dọc.
Từ đầu đến cuối, Viên lão thái gia vẫn im lặng nghe hết từng câu đối thoại của bọn họ nhưng chưa vội lên tiếng. Một màn hỗn loạn trước mặt thật sự khiến ông không chịu được thêm nữa. Ông hắng giọng một tiếng, lần lượt nhìn từ đôi nam nữ đến những người còn lại.
- Chỉ là một người phụ nữ. Ồn ào như vậy còn mất mặt hơn. Mộc Du, cô khắt khe như vậy cũng không được gì, Trác Nghiên đã muốn như vậy rồi thì chấp nhận chuyện này đi. Cũng không phải để chúng nó kết hôn, làm quá lên như vậy cũng không hay ho gì đâu.
Tần Mộc Du bị lão thái gia nêu thẳng tên như vậy thật sự vừa xấu hổ vừa uất ức, nhưng vẫn là không thể nói gì cả, gật đầu nghe giáo huấn.
Thấy Tần Mộc Du gặp cảnh này, đương nhiên Mục Lan Nhi là người hả hê nhất rồi. Trên mặt viết rõ hai từ vui sướng, cười không khép được miệng. Nhưng đó là đối với Tần Mộc Du, còn đối với Viên Trác Nghiên thì bà ta giận đến tái cả mặt. Lão già đó vẫn luôn thiên vị cháu đích tôn, không cần biết Viên Trác Nghiên có làm sai gì không, có phạm lỗi gì không, chỉ cần anh muốn gì thì tất cả đều theo ý anh. Nếu người yêu cả mẹ nhỏ là Viên Trác Việt thì ông ta sẽ xử thế nào chứ? Chắc chắn là sẽ không bệnh vực như vậy rồi!
Viên lão thái gia nói xong bên này thì lại hướng sang Viên Trác Nghiên nói mấy câu.
- Trác Nghiên, cháu cũng nên có chừng mực một chút. Chuyện này cũng quyết định xong rồi, cháu vẫn nên là quay về quản lý Viên Thành đi, cháu là cháu đích tôn của Viên gia, không thể cứ đi khỏi nhà liên tục như vậy được.
Viên Trác Nghiên chỉ nhìn sang Ôn Giai Tuệ đang cúi mặt gảy gảy mấy hạt cơm trong chén. Sau đó mới mỉm cười đáp lời ông nội.
- Ông nội yên tâm, vị trí Tổng giám đốc Viên Thành đương nhiên không thể để trống quá lâu rồi ạ.
Viên lão gia gật gật đầu hài lòng.
Bữa cơm cứ như vậy mà phải tiếp tục, nhưng ngoài Viên lão thái gia và Viên Trác Nghiên thì những người khác không khác gì là đang nhai sáp.
..........................
Ôn Giai Tuệ vừa trở về phòng thì Viên Trác Nghiên cũng theo sau cô đi vào.
- Này, Viên Trác Nghiên, anh vào đây làm gì? Mau ra ngoài cho em.
Nữ nhân dùng hết sức muốn đẩy thân ảnh cao lớn vững chắc như pho tượng trước mặt, nhưng chút sức lực của cô chẳng thể làm lung lay người đàn ông một chút nào cả.
Viên Trác Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ, trên môi còn treo một nụ cười thỏa mãn. Anh thuận thế ôm lấy cô gái nhỏ ngã xuống giường.
- A!!! Này, anh điên rồi sao?
Suỵt!
Bị ngã nhào như vậy, Ôn Giai Tuệ kêu lên một tiếng thất thanh, chỉ trong chớp nhoáng đã nằm dưới thân người đàn ông rồi. Ánh mắt hoảng loạn nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trong gang tấc, theo phản xạ tự nhiên mà cao giọng hỏi.
Viên Trác Nghiên một tay chống bên đầu vai cô, một tay khác đặt ngón trỏ lên cái miệng nháo nhào của cô, ra hiệu im lặng.
- Em sợ bị người khác chú ý mà còn la lớn như vậy, không biết chừng cả nhà sẽ kéo nhau lên đây đấy.
Không phải chỉ vì lời cảnh báo của anh, mà miệng còn bị chặn lại như vậy, Ôn Giai Tuệ muốn nói tiếp cũng khó. Cô im lặng ngước nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, ánh mắt đó là cảnh giác và bất mãn.
Sau một lúc giữ cô im lặng, Viên Trác Nghiên cũng đã thu tay về, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi của cô, giọng anh trầm ấm như rót men say quanh quẩn bên cạnh cô.
- Tuệ nhi, từ hôm nay chúng ta có thể ở cùng một chỗ mà không cần phải lén lút nữa, em không vui sao?
Vừa nghe anh hỏi vậy, Ôn Giai Tuệ như bị chọc trúng chỗ đau, trừng mắt nhìn anh mà chất vấn.
- Viên Trác Nghiên, em tưởng chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi chứ? Tại sao anh lại tự ý tuyên bố chuyện của chúng ta như vậy chứ? Chúng ta cũng chỉ ở cùng nhau cho đến khi tìm được ngọc và mở mật thất thôi, cũng đâu cần phải công khai như vậy.
Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên một tư thế nhìn cô không rời mắt, nghe không xót một chữ cô nói. Cô lại đặc biệt nhắc lại thỏa thuận của bọn họ, trong lòng anh không khỏi lạnh lẽo. Nhưng những cảm xúc đó anh đều che đậy rất kỹ, cũng thu hồi lại tâm tình hơi chấn động, cố tình bẻ cong ý của cô.
- Anh tưởng em không thích lén lút chứ? Vậy hóa ra em vẫn muốn chúng ta lén lút như trước hửm?
Vừa nói anh vừa cúi đầu chôn xuống hõm cổ của cô, cắn nhẹ vào vành tai non mềm.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào da thịt, còn có lời nói cố ý vặn vẹo của anh làm cho hai bên má của Ôn Giai Tuệ trong chốc lát đã đã đỏ ửng. Hai tay cô đưa lên đẩy mạnh bờ ngực săn chắc trước mặt, biết không thể lay chuyển được anh, cô mới cố tình nói thêm.
- Anh nói linh tinh gì đấy, mau tránh ra đi, em còn phải đi ngủ nữa.
Nhưng Viên Trác Nghiên đời nào lại cho cô cơ hội trốn tránh chứ? Hai tay anh vẫn khóa chặt cô trong phạm vi của riêng mình.
- Muốn ngủ sao? Vậy chúng ta vận động một lát đã.
Mặt Ôn Giai Tuệ đã đỏ đến tận mang tai rồi, thẹn quá hóa giận.
- Anh, biến thái, mau về phòng của anh đi, tối nay em mệt lắm.
Chỉ nghe một câu phản kháng của cô thôi lại có thể khiến Viên Trác Nghiên rạo rực trong người rồi. Khóe môi anh giương nhẹ, tạo nên một đường cong mê hoặc, anh thì thầm bên tai cô, khiêu khích dâm mị.
- Em chỉ nằm hưởng thụ mà cũng than mệt sao?
Anh còn trêu thêm nữa thì chắc mặt của Ôn Giai Tuệ sẽ bị thiêu cháy mất. Cô nghiêng đầu sang một bên và cúi gầm mặt né tránh.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, Viên Trác Nghiên không khỏi bật cười, lại hôn lên một bên má đang đỏ ửng như trái cà chua chín mọng ngay trước mắt.
- Tuệ nhi, em còn nợ anh một nguyện vọng, chưa quên đấy chứ?
Câu hỏi chuyển chủ đề thật sự là rất bất ngờ a!
Ôn Giai Tuệ đang rục đầu trốn tránh bộ dạng khát tình của anh khi nghe câu hỏi này của anh thì không khỏi ngước đôi mắt long lanh đen láy lên nhìn, hơi thắc mắc hỏi lại.
- Anh đã nói để dành mà, sao vậy? Bây giờ nghĩ ra rồi nên muốn em thực hiện?
Viên Trác Nghiên gật đầu mỉm cười nhìn cô.
- Nghĩ ra rồi.
Như vậy không phải chuyện tốt sao? Cứ thực hiện xong nguyện vọng của anh thì sẽ nhẹ nhõm hơn rồi. Nếu không cứ phải bất an lo nghĩ, không biết anh sẽ yêu cầu cô làm gì kinh thiên động địa đây.
- Vậy anh nói đi, nguyện vọng của anh là gì?
Ánh mắt Viên Trác Nghiên bây giờ đã không chỉ còn là ánh mắt nhuốm màu dục vọng như vừa rồi nữa, mà chuyển sang một ánh mắt nghiêm túc, khẩn thiết, và hình như là đang mong đợi một điều vô cùng quan trọng. Giọng anh nhẹ nhàng chân thành, không nhanh không chậm nói ra mong muốn của mình.
- Tuệ nhi, chúng ta sinh một đứa con được không?
Nguyện vọng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ôn Giai Tuệ. Cô nghe xong cứ như còn đang trong mơ vậy.
Anh nói muốn cùng cô có con sao?
Con?
Tay cô vô thức đưa lên bụng. Nơi này cũng đã từng có một đứa con của hai người mà. Nhưng chính anh là người đã bỏ rơi nó, chính sự phủ nhận vô tình của anh đã giết chết nó.
Bây giờ anh lại có thể mở miệng nhắc đến "con" sao? Anh xứng sao?
Hay là, anh muốn trả lại một đứa con đã tàn nhẫn lấy đi của cô?
Cô không cần!
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Làm sao cô có thể tin lần này anh sẽ không bỏ rơi mẹ con cô như trước kia chứ? Làm sao cô có thể tin anh thật sự cần đứa bé?
Cô rất sợ, sợ cái cảm giác đứa bé từng ngày một lớn dần trong bụng, nhưng sau đó lại đau đớn rời xa.
Cô sợ cái cảm giác bất lực kinh khủng khi không thể bảo vệ được chính đứa con của mình.
Một dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào khỏi khóe mắt ẩm ướt của cô, thấm nhanh vào ga giường. Cô nhìn thẳng vào mắt anh qua màng nước mỏng, nghẹn ngào lắc đầu.
- Không muốn, em không muốn có con với anh nữa. Xin lỗi, nguyện vọng này em không thể thực hiện được.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang áp trên bụng của cô, nhìn cô khóc, lồng ngực Viên Trác Nghiên như bị hàng ngàn lưỡi dao nhỏ đâm thẳng vào mà chảy từng chút máu đến khi cạn kiệt. Cô đau như thế nào khi bị chạm vào vết thương đã kết vẩy, anh biết chứ. Cô đau mười thì anh đau gấp trăm gấp ngàn lần.
Toàn thân Viên Trác Nghiên cứng đờ, anh vươn tay ôm cô nằm vào lòng mình, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, từng nụ hôn nhỏ vụn như chính trái tim cô đã bị anh đâm nát.
- Tuệ nhi, anh xin lỗi, xin lỗi em. Chúng ta sinh một đứa con, để anh có thể bù đắp cho em được không?
Ôn Giai Tuệ vô lực nằm trong vòng tay của nam nhân, tiếng tim đập đều đặn của anh bên tai cô. Cô cảm nhận được từng nụ hôn của anh rơi trên tóc, trán, rồi đến mi mắt, chóp mũi của cô.
Hình như có một dòng nước nóng hổi, mặn chát rơi xuống bên cạnh khóe môi của cô. Đây là nước mắt của cô ư? Không thể nào đâu!
Vậy thì....lại càng không thể! Một người máu lạnh, tàn độc như anh sao có thể biết rơi lệ chứ?
- Viên Trác Nghiên, tại sao bây giờ anh lại tốt với em như vậy? Tại sao anh không tàn nhẫn đến cùng đi hả? Anh khiến em không thể hận, cũng không thể yêu anh. Anh dày vò em đến sắp phát điên lên rồi, em không thể tha thứ cho anh, dù đã rất cố gắng để quên đi, nhưng nó như cái rễ bám rất sâu trong lòng em, không thể nào gỡ ra được, em càng không có cách nào để tha thứ cho anh. Em chỉ muốn hận anh, hận anh đến chết.
Hai tay Viên Trác Nghiên ôm chặt nữ nhân trong ngực như đã bị đóng băng, hôn thật sâu lên mi mắt đang ướt đậm của cô, giọng anh khàn đục vì phải đè nén đau thương trong lòng.
- Nếu hận anh có thể giúp em thấy dễ chịu hơn thì cứ hận đi. Em không cần phải yêu anh, chỉ mình anh yêu em là đủ rồi..
Nghe mấy lời này của anh, nước mắt của Ôn Giai Tuệ càng tuôn ra như mưa. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, từng giọt từng giọt nước nóng hổi chạy thành dòng lăn xuống. Hơi thở quen thuộc của anh, mùi hương trên cơ thể anh, tất cả, tại sao lại khiến cô đau đớn đến vậy.