Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 64: Đợi anh về!
Đúng như vậy, Viên Trác Nghiên đã cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào đang vô tư câu dẫn anh, dọa Ôn Giai Tuệ giật bắn mình, theo phản xạ đưa tay lên muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại bị khóa chặt.
- Tuệ nhi, em vẫn luôn thích lộn xộn như vậy nhỉ?
Bị anh chế trụ trong phạm vi nhỏ như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút khó khăn khi cử động, chỉ có thể đối diện với gương mặt anh tuấn bất phàm đẹp đến từng góc cạnh của nam nhân.
- Viên Trác Nghiên, anh đúng là luôn biết chiếm tiện nghi đấy, em đang nói chuyện công việc với anh, không có đùa nên anh đừng làm mấy hành động thân mật như vậy ở đây nữa, nếu có người nhìn thấy.....
Suỵt!
Người đàn ông không dùng môi khóa miệng cô thì cũng là dùng ngón trỏ đặt giữ môi của cô, ý tứ đều là nhắc nhở cô đừng nói thêm câu nào nữa. Ngón tay vẫn chưa rút về, Viên Trác Nghiên duy trì động tác này mà nói tiếp.
- Anh chính là đang giải thích công việc với em đấy, là em suy nghĩ sâu xa nên mới tự chột dạ chứ nhỉ?
Nói đoạn, anh dừng một lúc, cố tình cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai của cô, khuyên tai lạnh lạnh chạm vào đầu lưỡi vô tình trở thành một loại chất kích thích kỳ lạ.
- Anh không vạch trần thằng hai là vì nó vẫn là người của Viên gia, coi như cho nó một bài học trước đã.
Anh nói vậy có nghĩa là đang nhân nhượng đúng chứ? Một kẻ máu lạnh tàn độc như anh mà trong từ điển cũng có hai từ nhân nhượng sao?
Ngón trỏ của anh đã không còn đặt bên môi nữa nên Ôn Giai Tuệ có thể nói được rồi.
- Là vì anh ta là em trai của anh sao? Nếu thật là vậy thì đúng là không công bằng đấy.
Viên Trác Nghiên hơi nghiêng đầu để nhìn rõ hơn biểu cảm trên gương mặt của nữ nhân hiện giờ.
- Vậy em nói xem, có phải em muốn anh khai trừ cả nó? Không sao, nếu nó khiến em không vừa mắt thì anh cũng không cần thiết phải nhân nhượng làm gì nữa.
Nghe xong, Ôn Giai Tuệ đúng là muốn vỗ trán ngay, lí do này mà anh cũng nghĩ ra được nữa sao?
Cô vừa lườm anh vừa lắc đầu.
- Không phải, nếu đã biết anh ta đứng sau những người đó mà anh không hề vạch trần anh ta thì rõ ràng không công bằng rồi. Vả lại, không nhất thiết phải vì em đâu. Không phải anh ta khiến em không hài lòng đâu, mà người khiến em không hài lòng chính xác phải là anh đấy. Anh không thấy những chuyện anh ta xỉa xói em chỉ toàn quanh quẩn mối quan hệ giữa chúng ta hay sao?
Viên Trác Nghiên đương nhiên là rất rõ điều này rồi. Nhưng vốn dĩ anh cũng chẳng quan tâm gì nhiều, thậm chí có khi còn mong Viên Trác Việt có thể nói nhiều hơn như thế nữa. Anh lại cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, thì thầm.
- Vậy ý em là anh ta luôn soi mói chúng ta ư? Nên em mới không muốn anh ta lẩn quẩn ở đây, để chúng ta có thể thoải mái như thế đúng không?
Ôn Giai Tuệ thật sự là hết nói nổi với anh rồi, cô thở mạnh một cái, lắc đầu ngán ngẩm.
- Viên Trác Nghiên, em nghĩ em đã đánh giá quá thấp mức độ mặt dày của anh rồi. Mau tránh ra đi, em còn có cuộc hẹn quan trọng với giám đốc Diệp nữa.
Ý cười bên khóe môi của Viên Trác Nghiên đột nhiên giảm đi, anh không chế ngự cô nữa, thả tay nhìn cô đứng lên. Nhưng ngay sau đó lại tóm nhanh lấy cô, không tốn chút sức lực để cô ngồi lên bàn.
- Này, anh lại làm trò gì nữa vậy?
Ôn Giai Tuệ đánh liên tục vào tấm ngực như tường thành của người đàn ông, nhưng sao có thể cản được hành động của anh chứ? Chỉ trong phút chốc lại bị giam giữ bằng một tư thế khác, nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông đang dí sát mặt mình, cô có thể nhìn kỹ đến từng lỗ chân lông, nhất là cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ, có thể gây tội bất kỳ lúc nào mà không có dấu hiệu báo trước.
- Này, Viên Trác Nghiên. Anh lại định làm gì đấy?
Ôn Giai Tuệ sợ nhất là khi nhìn vào ánh mắt sâu hút của anh, rất dễ trầm luân, rất dễ rơi sâu vào đó mà không thể thoát ra được. Cô quay mặt sang một bên né tránh ánh mắt dò xét như tia x quang của anh, không hiểu sao lại có cảm giác anh sắp nổi cơn thịnh nộ vậy.
Hai tay Viên Trác Nghiên chống hai bên hông của Ôn Giai Tuệ, thanh âm trầm ấm không rõ đang vui hay đang giận.
- Anh còn chưa nói hết mà em muốn đi đâu vậy? Tuệ nhi, em và A Phong có vẻ thân thiết thì phải? Cậu ta không biết giữ khoảng cách giữa bà chủ và quản gia sao? Nếu cậu ta không biết thì để anh dạy cho cậu ta nhỉ?
Anh lại lôi chuyện của A Phong ra để nói sao? Chẳng lẽ là vì hành động sơ ý vừa nãy của cô? Con người anh luôn ngang ngược như vậy?
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh, giọng cô hình như có chút khó chịu.
- Anh lại muốn nói gì nữa đây? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ mũi nhọn về phía A Phong vậy? Em và anh ấy không hề có mối quan hệ như anh nghĩ đâu, anh đừng cho rằng ai cũng xấu xa như anh!
Lời đáp trả của cô gái nhỏ trong ngực càng làm cho cơn giận trong lòng Viên Trác Nghiên lớn hơn. Anh đưa tay lên nắm lấy cằm của cô, không để cho cô một cơ hội phát hiện nguy hiểm đã cúi xuống, áp môi lên môi cô mà hôn lấy hôn để.
- Uhm......uhmm.....
Lần nào cũng bị cưỡng hôn thế này thì chắc Ôn Giai Tuệ sớm nhập viện vì đau tim mất. Hai tay cô chống trước ngực anh, giống như một loại phòng vệ mặc dù biết rõ là chẳng có tác dụng gì nếu Viên Trác Nghiên đã muốn.
Nụ hôn thật sự rất thô bạo, cuồng dã, không giống như những nụ cười tham luyến, nâng niu thường ngày của anh, thậm chí còn cắn mút đến mức cô đau đớn nhíu mày. Đây là đang trừng phạt sao?
Sắc mặt Viên Trác Nghiên lúc này đã chuyển sang lạnh lẽo đến dọa người, hình ảnh vừa rồi dưới gầm bàn không ngừng hiện lên trong đầu anh, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đem cô đặt dưới thân hung hăng mà chiếm lấy.
Cho đến khi cảm nhận được hơi thở của nữ nhân trong ngực đang càng lúc càng yếu dần đi thì anh mới dần dần buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ hồng đã bị anh cắn mút đến rướm máu. Thế nhưng hàn khí trong mắt anh vẫn chưa hề giảm đi.
- Em muốn chửi anh thế nào cũng được, nhưng anh không thích em quá thân thiết với cậu ta. Em nghĩ giữa hai người không có gì nhưng cậu ta có nghĩ như em không? Tốt nhất em nên giữa khoảng cách đúng mực với cậu ta. Nếu không thì đừng trách anh.
Chỉ vì chút hành động nhỏ vừa rồi mà anh lại nổi điên đến vậy ư? Có cần quá để ý từng tiểu tiết nhỏ như vậy không?
Ôn Giai Tuệ vẫn không chút sợ sệt, ngước nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, thanh âm đủ tiết tấu cất lên.
- Anh sẽ làm gì em chứ? Lại muốn bắt nhốt sao?
Nhìn ánh mắt quật cường của anh, Viên Trác Nghiên không khỏi cười nhạt một tiếng. Bàn tay anh vuốt vuốt bờ môi sưng tấy vừa bị anh ngấu nghiến xong.
- Anh đương nhiên sẽ không làm tổn hại gì đến em nữa, nhưng với tên A Phong đó thì anh không thể bỏ qua được.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Ôn Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào anh, hậm hực hừ một tiếng.
- Viên Trác Nghiên, con người anh có thể đừng nhỏ mọn vậy không?
Viên Trác Nghiên nhất thời bị cô chọc cười, đưa tay gõ đầu nhẹ đầu của cô.
- Anh chính là như vậy đấy.
Nói được một câu thì lại vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực, thì thầm bên tai cô.
- Tuệ nhi, anh yêu em nên không muốn bất kỳ ai đến gần em cả.
Ôn Giai Tuệ vì câu này của anh mà bất động mất vài giây, có chút rung động, chút ấm áp, nhưng cũng vô cùng bí bách, lo sợ. Kiểu chiếm hữu này chỉ muốn đem cô buộc chặt bên người, cô biết anh không bao giờ nói đùa cả, có phải đang áp bức cô quá rồi không?
- Đồ thần kinh nhà anh, mau tránh ra đi, em sắp muộn mất rồi đây.
Lần này thì Viên Trác Nghiên thật sự là để cho cô đi rồi. Anh bế cô gái nhỏ xuống, tiếng giày cao gót va vào mặt sàn vang lên âm thanh thanh túy.
Ôn Giai Tuệ đẩy nhẹ người đàn ông sang một bên, thân ảnh nhỏ nhắn trong chiếc váy blazer màu đó vụt chạy thật nhanh ra khỏi phòng họp.
Viên Trác Nghiên vẫn đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó đến khi biến mất, ý cười trên môi vẫn chưa hề biến mất.
.......................
Mấy ngày tiếp theo ở Viên gia mặc dù không thể hòa hợp nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục xảy ra tranh chấp hay cãi vã nữa. Những bữa cơm ở Viên gia vẫn y như vậy, thật vất vả lắm mới nuốt trôi được.
Trong nhà này hiện giờ có lẽ chỉ có mỗi Viên Trác Nghiên và Viên lão thái gia cảm thấy thoải mái mà thôi. Từ sau khi anh công khai quan hệ với Ôn Giai Tuệ thì trước mặt tất cả những người trong nhà đều ngang nhiên có những hành động thân mật đến ái muội.
Mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, Viên Trác Nghiên cũng vác Ôn Giai Tuệ về ở cùng phòng với mình rồi. Cuộc sống của bọn họ vẫn duy trì như lúc còn ở Las Vegas, chỉ là ánh mắt dò xét nhiều hơn mà thôi.
- Không thể sắp xếp rút ngắn thời gian sao?
Trong phòng thay đồ, Ôn Giai Tuệ vừa xếp đồ vào vali vừa hỏi người đàn ông đang đứng trước gương.
Hôm qua anh đột nhiên thông báo phải đến Thái Lan một tháng. Là vì việc của tổ chức Wolf nên đương nhiên không thể nói thật với những người khác rồi, vẫn lấy danh nghĩa là công việc liên quan đến Viên Thành.
Anh phải đi mất một tháng, nghĩ đến khoảng thời gian dài như vậy, bất chợt một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Ôn Giai Tuệ. Cô có chút lưu luyến, không nỡ, là không muốn để anh đi sao? Cô lại không nỡ xa người đàn ông này ư? Thật buồn cười! Vừa nghĩ cô vừa lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu.
Viên Trác Nghiên đang cài cúc áo ở cổ tay, nghe nữ nhân của mình hỏi vậy liền quay đầu nhìn cô, mỉm cười đầy tình ý.
- Sao em không hỏi là có thể mang em theo không?
Ôn Giai Tuệ đặt mấy vật dụng cá nhân vào ngăn nhỏ, không khỏi bĩu môi ngán ngẩm.
- Mấy trò thi bắn súng của anh đến giờ em còn ám ảnh đến mất ngủ đấy. Có bắt em theo em cũng không muốn nữa đâu.
Những lời này của cô, Viên Trác Nghiên hoàn toàn hiểu được. Một cô gái chân yếu tay mềm như cô đã bao nhiêu lần gần kề nguy hiểm, ngoài mặt cô vẫn không than khóc gì nhưng anh biết cô thật sự đã bị dọa không ít, anh không bao giờ muốn cô bị cuốn vào những chuyện tương tự như vậy thêm lần nào nữa.
Cài xong cúc áo ở cổ, anh đưa cho cô một cái cà vạt, đồng thời nói sang vấn đề khác.
- Tuệ nhi, thời gian tới anh không thể ở cạnh em được. Để em một mình ở đây anh sợ bọn họ sẽ ăn thịt em mất, hay là em vẫn nên dọn qua Nguyệt Phủ đến khi anh về đi?
Ôn Giai Tuệ đã nhận lấy cà vạt và đang thắt cho anh, vừa thắt cô vừa bật cười, nửa thật nửa đùa nói.
- Nếu họ ăn thịt em được thì lúc em mới bước vào Viên gia thì bọn họ đã ăn rồi.
Viên Trác Nghiên thuận tay ôm quanh cái eo thon gọn của cô, anh biết cô thừa khả năng đối phó với những trò khẩu chiến của mẹ con Mục Lan Nhi và những yêu cầu khắt khe của Tần Mộc Du. Nhưng từ sau khi anh công khai chuyện của hai người, bọn họ càng không vừa mắt với nữ nhân của anh, để cô một mình ở Viên gia như vậy anh có chút đau lòng.
- Nếu bọn họ dám ức hiếp em thì nhất định phải nói với anh đấy, không được giấu trong lòng đâu.
Vừa nói anh vừa đưa tay véo nhẹ chóp mũi của cô, đặc biệt dặn dò.
- Em cũng không phải trẻ con nữa mà cứ hở ra là đi mách lẻo chứ?
Cà vạt vừa thắt xong, Viên Trác Nghiên liền ôm nhẹ nữ nhân vào ngực, một tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt sau lưng của cô.
- Anh thật sự không muốn xa em lâu như vậy. Nếu có thể nhét em vào ống tay áo mang theo thì thật tốt. Một tháng không thể vận động với em chắc anh phải nhịn hỏng mất.
Ôn Giai Tuệ vừa nghe xong không khỏi đánh mạnh vào lưng của anh, vừa thẹn vừa hờn mắng.
- Đại sắc lang, anh không nghĩ được gì ngoài chuyện đấy sao?
Viên Trác Nghiên khẽ bật cười trong cổ họng, trêu đùa lẫn nghiêm túc.
- Đương nhiên là có rồi. Tất cả những thứ về em, và bao gồm cả chuyện đấy chứ.
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng thèm mắng anh nữa, vừa định đẩy anh ra thì lại nghe anh hỏi một câu quen thuộc mà cô đã từng nghe rồi.
- Tuệ nhi, sau khi anh về, chúng ta sinh một đứa con được không?
Câu hỏi này lại lần nữa làm tâm trạng đang ổn định của Ôn Giai Tuệ trùng xuống nặng nề. Nhưng cô lại không trả lời, đẩy nhẹ anh ra và nói lảng sang hướng khác.
- Mau đi đi, không lại trễ đấy.
Viên Trác Nghiên cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa, vươn tay đỡ sau gáy cô, tiến tới đặt một nụ hôn thật sâu lên vầng trán trơn bóng.
- Ở nhà ngoan đấy nhé, đợi anh về!
Ôn Giai Tuệ cười cười, đưa tay lên vẫy vẫy làm động tác tạm biệt. Trong lòng thật sự có chút không nỡ, hai chân thiếu chút nữa đã chạy theo bóng lưng của anh, bàn tay vừa hạ xuống lại vô thức làm hành động nhỏ như đang níu giữ. Nhưng chút lí trí cuối cùng đã kéo cô lại, chỉ đứng chôn chân một chỗ nhìn anh rời đi.
Cô bước tới giường ngồi xuống, tay chạm vào vị trí trên giường của anh. Vừa rồi cô rất muốn nói với anh hãy về sớm, nhưng lời đến cửa miệng lại không cách nào tuôn ra được. Bây giờ bên dưới phòng khách có lẽ đang tạm biệt anh, cho đến khi có tiếng động cơ xe khởi động.
Ôn Giai Tuệ chạy tới cửa sổ, vén rèm qua một bên, tầm mắt chính xác nhìn xuống, thấy thân ảnh quen thuộc kia đang ngồi trên xe, cô nhìn đến khi chiếc xe thương vụ màu đen đã lăn bánh ra khỏi cổng lớn.
......................
Sau khi Viên Trác Nghiên đi được một lúc, Ôn Giai Tuệ cũng sửa soạn đến công ty.
Nhưng suốt ba tiếng đồng hồ cô lại chẳng thể làm được gì cả, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn điện thoại. Giờ này anh vẫn còn trên máy bay nhỉ?
Văn kiện trên bàn ký cũng không được mấy trang rồi lại nhìn điện thoại.
Ting!
Có tiếng tin nhắn. Cô kích động nhanh chóng cầm lên xem. Đúng là tin nhắn của Viên Trác Nghiên rồi!
" Anh vừa đến nơi rồi, đang làm gì đấy?"
Ôn Giai Tuệ quên luôn cả thư ký đang đứng trước mặt, liền trả lời tin nhắn ngay, bút cũng ném sang một bên.
" Đang ở công ty. Anh đến nơi nhanh vậy?"
Trên màn hình tin nhắn rất nhanh lại có dòng chữ phản hồi.
" Anh đi bằng chuyên cơ"
Ôn Giai Tuệ gật gật đầu một cái, ngón tay liên tục thao tác trên màn hình điện thoại.
Có lẽ cả quá trình cô đều cười đến không khép miệng mà cô lại không hề biết, chỉ có thư ký đứng trước mặt là nhìn thấy toàn bộ. Cô gái vừa lúng túng vừa che miệng cười trộm. Chủ tịch đang yêu à? Nhắn tin lại cười vui như vậy? Hóa ra từ sáng đến giờ chủ tịch như người mất hồn là đang đợi tin nhắn từ bạn trai sao? Nhưng mà tin đồn giữa Tổng giám đốc và chủ tịch là sao chứ? Nhìn chủ tịch cười vui như vậy, tin đồn đó hẳn là giả rồi.
- Chủ tịch, chủ tịch....
Thư ký phải vừa gõ bàn vừa gọi liên tục mấy tiếng, Ôn Giai Tuệ mới sững người ngước nhìn qua.
Thư ký bối rối báo cáo lịch trình tiếp theo cho cô.
- Chủ tịch, ba mươi phút nữa cô có cuộc hẹn với giám đốc Lý của Vạn Cương. Chúng ta phải chuẩn bị đi bây giờ mới kịp ạ.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy cũng giật mình nhìn lại đồng hồ, gật gật đầu dặn thư ký.
- Tôi sẽ xuống ngay, cô ra ngoài chuẩn bị trước đi.
Thư ký nghe vậy cũng chỉ có thể cúi chào rồi cầm văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc.
Ôn Giai Tuệ không quên nhắn thêm cho Viên Trác Nghiên một câu mới tắt điện thoại.
" Bây giờ em phải ra ngoài gặp đối tác rồi. Nói chuyện sau nhé!"
Nhìn mấy tập văn kiện còn chồng chất trên bàn, cô không khỏi cười khổ, đây là thành quả của cô suốt ba tiếng đây sao? Cô thật không ngờ mình lại mất tập trung như vậy chỉ vì đợi Viên Trác Nghiên liên lạc.
Lắc lắc đầu, hít thở sâu một hơi lấy lại tinh thần, Ôn Giai Tuệ dọn dẹp vài thứ trên bàn rồi đứng lên cầm túi và áo khoác. Tiếng giày cao gót chạm vào mặt sàn vang lên tiếng thanh thót có nhịp điệu.
- Tuệ nhi, em vẫn luôn thích lộn xộn như vậy nhỉ?
Bị anh chế trụ trong phạm vi nhỏ như vậy, Ôn Giai Tuệ có chút khó khăn khi cử động, chỉ có thể đối diện với gương mặt anh tuấn bất phàm đẹp đến từng góc cạnh của nam nhân.
- Viên Trác Nghiên, anh đúng là luôn biết chiếm tiện nghi đấy, em đang nói chuyện công việc với anh, không có đùa nên anh đừng làm mấy hành động thân mật như vậy ở đây nữa, nếu có người nhìn thấy.....
Suỵt!
Người đàn ông không dùng môi khóa miệng cô thì cũng là dùng ngón trỏ đặt giữ môi của cô, ý tứ đều là nhắc nhở cô đừng nói thêm câu nào nữa. Ngón tay vẫn chưa rút về, Viên Trác Nghiên duy trì động tác này mà nói tiếp.
- Anh chính là đang giải thích công việc với em đấy, là em suy nghĩ sâu xa nên mới tự chột dạ chứ nhỉ?
Nói đoạn, anh dừng một lúc, cố tình cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai của cô, khuyên tai lạnh lạnh chạm vào đầu lưỡi vô tình trở thành một loại chất kích thích kỳ lạ.
- Anh không vạch trần thằng hai là vì nó vẫn là người của Viên gia, coi như cho nó một bài học trước đã.
Anh nói vậy có nghĩa là đang nhân nhượng đúng chứ? Một kẻ máu lạnh tàn độc như anh mà trong từ điển cũng có hai từ nhân nhượng sao?
Ngón trỏ của anh đã không còn đặt bên môi nữa nên Ôn Giai Tuệ có thể nói được rồi.
- Là vì anh ta là em trai của anh sao? Nếu thật là vậy thì đúng là không công bằng đấy.
Viên Trác Nghiên hơi nghiêng đầu để nhìn rõ hơn biểu cảm trên gương mặt của nữ nhân hiện giờ.
- Vậy em nói xem, có phải em muốn anh khai trừ cả nó? Không sao, nếu nó khiến em không vừa mắt thì anh cũng không cần thiết phải nhân nhượng làm gì nữa.
Nghe xong, Ôn Giai Tuệ đúng là muốn vỗ trán ngay, lí do này mà anh cũng nghĩ ra được nữa sao?
Cô vừa lườm anh vừa lắc đầu.
- Không phải, nếu đã biết anh ta đứng sau những người đó mà anh không hề vạch trần anh ta thì rõ ràng không công bằng rồi. Vả lại, không nhất thiết phải vì em đâu. Không phải anh ta khiến em không hài lòng đâu, mà người khiến em không hài lòng chính xác phải là anh đấy. Anh không thấy những chuyện anh ta xỉa xói em chỉ toàn quanh quẩn mối quan hệ giữa chúng ta hay sao?
Viên Trác Nghiên đương nhiên là rất rõ điều này rồi. Nhưng vốn dĩ anh cũng chẳng quan tâm gì nhiều, thậm chí có khi còn mong Viên Trác Việt có thể nói nhiều hơn như thế nữa. Anh lại cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, thì thầm.
- Vậy ý em là anh ta luôn soi mói chúng ta ư? Nên em mới không muốn anh ta lẩn quẩn ở đây, để chúng ta có thể thoải mái như thế đúng không?
Ôn Giai Tuệ thật sự là hết nói nổi với anh rồi, cô thở mạnh một cái, lắc đầu ngán ngẩm.
- Viên Trác Nghiên, em nghĩ em đã đánh giá quá thấp mức độ mặt dày của anh rồi. Mau tránh ra đi, em còn có cuộc hẹn quan trọng với giám đốc Diệp nữa.
Ý cười bên khóe môi của Viên Trác Nghiên đột nhiên giảm đi, anh không chế ngự cô nữa, thả tay nhìn cô đứng lên. Nhưng ngay sau đó lại tóm nhanh lấy cô, không tốn chút sức lực để cô ngồi lên bàn.
- Này, anh lại làm trò gì nữa vậy?
Ôn Giai Tuệ đánh liên tục vào tấm ngực như tường thành của người đàn ông, nhưng sao có thể cản được hành động của anh chứ? Chỉ trong phút chốc lại bị giam giữ bằng một tư thế khác, nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông đang dí sát mặt mình, cô có thể nhìn kỹ đến từng lỗ chân lông, nhất là cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ, có thể gây tội bất kỳ lúc nào mà không có dấu hiệu báo trước.
- Này, Viên Trác Nghiên. Anh lại định làm gì đấy?
Ôn Giai Tuệ sợ nhất là khi nhìn vào ánh mắt sâu hút của anh, rất dễ trầm luân, rất dễ rơi sâu vào đó mà không thể thoát ra được. Cô quay mặt sang một bên né tránh ánh mắt dò xét như tia x quang của anh, không hiểu sao lại có cảm giác anh sắp nổi cơn thịnh nộ vậy.
Hai tay Viên Trác Nghiên chống hai bên hông của Ôn Giai Tuệ, thanh âm trầm ấm không rõ đang vui hay đang giận.
- Anh còn chưa nói hết mà em muốn đi đâu vậy? Tuệ nhi, em và A Phong có vẻ thân thiết thì phải? Cậu ta không biết giữ khoảng cách giữa bà chủ và quản gia sao? Nếu cậu ta không biết thì để anh dạy cho cậu ta nhỉ?
Anh lại lôi chuyện của A Phong ra để nói sao? Chẳng lẽ là vì hành động sơ ý vừa nãy của cô? Con người anh luôn ngang ngược như vậy?
Ôn Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh, giọng cô hình như có chút khó chịu.
- Anh lại muốn nói gì nữa đây? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ mũi nhọn về phía A Phong vậy? Em và anh ấy không hề có mối quan hệ như anh nghĩ đâu, anh đừng cho rằng ai cũng xấu xa như anh!
Lời đáp trả của cô gái nhỏ trong ngực càng làm cho cơn giận trong lòng Viên Trác Nghiên lớn hơn. Anh đưa tay lên nắm lấy cằm của cô, không để cho cô một cơ hội phát hiện nguy hiểm đã cúi xuống, áp môi lên môi cô mà hôn lấy hôn để.
- Uhm......uhmm.....
Lần nào cũng bị cưỡng hôn thế này thì chắc Ôn Giai Tuệ sớm nhập viện vì đau tim mất. Hai tay cô chống trước ngực anh, giống như một loại phòng vệ mặc dù biết rõ là chẳng có tác dụng gì nếu Viên Trác Nghiên đã muốn.
Nụ hôn thật sự rất thô bạo, cuồng dã, không giống như những nụ cười tham luyến, nâng niu thường ngày của anh, thậm chí còn cắn mút đến mức cô đau đớn nhíu mày. Đây là đang trừng phạt sao?
Sắc mặt Viên Trác Nghiên lúc này đã chuyển sang lạnh lẽo đến dọa người, hình ảnh vừa rồi dưới gầm bàn không ngừng hiện lên trong đầu anh, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đem cô đặt dưới thân hung hăng mà chiếm lấy.
Cho đến khi cảm nhận được hơi thở của nữ nhân trong ngực đang càng lúc càng yếu dần đi thì anh mới dần dần buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ hồng đã bị anh cắn mút đến rướm máu. Thế nhưng hàn khí trong mắt anh vẫn chưa hề giảm đi.
- Em muốn chửi anh thế nào cũng được, nhưng anh không thích em quá thân thiết với cậu ta. Em nghĩ giữa hai người không có gì nhưng cậu ta có nghĩ như em không? Tốt nhất em nên giữa khoảng cách đúng mực với cậu ta. Nếu không thì đừng trách anh.
Chỉ vì chút hành động nhỏ vừa rồi mà anh lại nổi điên đến vậy ư? Có cần quá để ý từng tiểu tiết nhỏ như vậy không?
Ôn Giai Tuệ vẫn không chút sợ sệt, ngước nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, thanh âm đủ tiết tấu cất lên.
- Anh sẽ làm gì em chứ? Lại muốn bắt nhốt sao?
Nhìn ánh mắt quật cường của anh, Viên Trác Nghiên không khỏi cười nhạt một tiếng. Bàn tay anh vuốt vuốt bờ môi sưng tấy vừa bị anh ngấu nghiến xong.
- Anh đương nhiên sẽ không làm tổn hại gì đến em nữa, nhưng với tên A Phong đó thì anh không thể bỏ qua được.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Ôn Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào anh, hậm hực hừ một tiếng.
- Viên Trác Nghiên, con người anh có thể đừng nhỏ mọn vậy không?
Viên Trác Nghiên nhất thời bị cô chọc cười, đưa tay gõ đầu nhẹ đầu của cô.
- Anh chính là như vậy đấy.
Nói được một câu thì lại vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực, thì thầm bên tai cô.
- Tuệ nhi, anh yêu em nên không muốn bất kỳ ai đến gần em cả.
Ôn Giai Tuệ vì câu này của anh mà bất động mất vài giây, có chút rung động, chút ấm áp, nhưng cũng vô cùng bí bách, lo sợ. Kiểu chiếm hữu này chỉ muốn đem cô buộc chặt bên người, cô biết anh không bao giờ nói đùa cả, có phải đang áp bức cô quá rồi không?
- Đồ thần kinh nhà anh, mau tránh ra đi, em sắp muộn mất rồi đây.
Lần này thì Viên Trác Nghiên thật sự là để cho cô đi rồi. Anh bế cô gái nhỏ xuống, tiếng giày cao gót va vào mặt sàn vang lên âm thanh thanh túy.
Ôn Giai Tuệ đẩy nhẹ người đàn ông sang một bên, thân ảnh nhỏ nhắn trong chiếc váy blazer màu đó vụt chạy thật nhanh ra khỏi phòng họp.
Viên Trác Nghiên vẫn đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó đến khi biến mất, ý cười trên môi vẫn chưa hề biến mất.
.......................
Mấy ngày tiếp theo ở Viên gia mặc dù không thể hòa hợp nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục xảy ra tranh chấp hay cãi vã nữa. Những bữa cơm ở Viên gia vẫn y như vậy, thật vất vả lắm mới nuốt trôi được.
Trong nhà này hiện giờ có lẽ chỉ có mỗi Viên Trác Nghiên và Viên lão thái gia cảm thấy thoải mái mà thôi. Từ sau khi anh công khai quan hệ với Ôn Giai Tuệ thì trước mặt tất cả những người trong nhà đều ngang nhiên có những hành động thân mật đến ái muội.
Mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, Viên Trác Nghiên cũng vác Ôn Giai Tuệ về ở cùng phòng với mình rồi. Cuộc sống của bọn họ vẫn duy trì như lúc còn ở Las Vegas, chỉ là ánh mắt dò xét nhiều hơn mà thôi.
- Không thể sắp xếp rút ngắn thời gian sao?
Trong phòng thay đồ, Ôn Giai Tuệ vừa xếp đồ vào vali vừa hỏi người đàn ông đang đứng trước gương.
Hôm qua anh đột nhiên thông báo phải đến Thái Lan một tháng. Là vì việc của tổ chức Wolf nên đương nhiên không thể nói thật với những người khác rồi, vẫn lấy danh nghĩa là công việc liên quan đến Viên Thành.
Anh phải đi mất một tháng, nghĩ đến khoảng thời gian dài như vậy, bất chợt một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Ôn Giai Tuệ. Cô có chút lưu luyến, không nỡ, là không muốn để anh đi sao? Cô lại không nỡ xa người đàn ông này ư? Thật buồn cười! Vừa nghĩ cô vừa lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu.
Viên Trác Nghiên đang cài cúc áo ở cổ tay, nghe nữ nhân của mình hỏi vậy liền quay đầu nhìn cô, mỉm cười đầy tình ý.
- Sao em không hỏi là có thể mang em theo không?
Ôn Giai Tuệ đặt mấy vật dụng cá nhân vào ngăn nhỏ, không khỏi bĩu môi ngán ngẩm.
- Mấy trò thi bắn súng của anh đến giờ em còn ám ảnh đến mất ngủ đấy. Có bắt em theo em cũng không muốn nữa đâu.
Những lời này của cô, Viên Trác Nghiên hoàn toàn hiểu được. Một cô gái chân yếu tay mềm như cô đã bao nhiêu lần gần kề nguy hiểm, ngoài mặt cô vẫn không than khóc gì nhưng anh biết cô thật sự đã bị dọa không ít, anh không bao giờ muốn cô bị cuốn vào những chuyện tương tự như vậy thêm lần nào nữa.
Cài xong cúc áo ở cổ, anh đưa cho cô một cái cà vạt, đồng thời nói sang vấn đề khác.
- Tuệ nhi, thời gian tới anh không thể ở cạnh em được. Để em một mình ở đây anh sợ bọn họ sẽ ăn thịt em mất, hay là em vẫn nên dọn qua Nguyệt Phủ đến khi anh về đi?
Ôn Giai Tuệ đã nhận lấy cà vạt và đang thắt cho anh, vừa thắt cô vừa bật cười, nửa thật nửa đùa nói.
- Nếu họ ăn thịt em được thì lúc em mới bước vào Viên gia thì bọn họ đã ăn rồi.
Viên Trác Nghiên thuận tay ôm quanh cái eo thon gọn của cô, anh biết cô thừa khả năng đối phó với những trò khẩu chiến của mẹ con Mục Lan Nhi và những yêu cầu khắt khe của Tần Mộc Du. Nhưng từ sau khi anh công khai chuyện của hai người, bọn họ càng không vừa mắt với nữ nhân của anh, để cô một mình ở Viên gia như vậy anh có chút đau lòng.
- Nếu bọn họ dám ức hiếp em thì nhất định phải nói với anh đấy, không được giấu trong lòng đâu.
Vừa nói anh vừa đưa tay véo nhẹ chóp mũi của cô, đặc biệt dặn dò.
- Em cũng không phải trẻ con nữa mà cứ hở ra là đi mách lẻo chứ?
Cà vạt vừa thắt xong, Viên Trác Nghiên liền ôm nhẹ nữ nhân vào ngực, một tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt sau lưng của cô.
- Anh thật sự không muốn xa em lâu như vậy. Nếu có thể nhét em vào ống tay áo mang theo thì thật tốt. Một tháng không thể vận động với em chắc anh phải nhịn hỏng mất.
Ôn Giai Tuệ vừa nghe xong không khỏi đánh mạnh vào lưng của anh, vừa thẹn vừa hờn mắng.
- Đại sắc lang, anh không nghĩ được gì ngoài chuyện đấy sao?
Viên Trác Nghiên khẽ bật cười trong cổ họng, trêu đùa lẫn nghiêm túc.
- Đương nhiên là có rồi. Tất cả những thứ về em, và bao gồm cả chuyện đấy chứ.
Ôn Giai Tuệ cũng chẳng thèm mắng anh nữa, vừa định đẩy anh ra thì lại nghe anh hỏi một câu quen thuộc mà cô đã từng nghe rồi.
- Tuệ nhi, sau khi anh về, chúng ta sinh một đứa con được không?
Câu hỏi này lại lần nữa làm tâm trạng đang ổn định của Ôn Giai Tuệ trùng xuống nặng nề. Nhưng cô lại không trả lời, đẩy nhẹ anh ra và nói lảng sang hướng khác.
- Mau đi đi, không lại trễ đấy.
Viên Trác Nghiên cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa, vươn tay đỡ sau gáy cô, tiến tới đặt một nụ hôn thật sâu lên vầng trán trơn bóng.
- Ở nhà ngoan đấy nhé, đợi anh về!
Ôn Giai Tuệ cười cười, đưa tay lên vẫy vẫy làm động tác tạm biệt. Trong lòng thật sự có chút không nỡ, hai chân thiếu chút nữa đã chạy theo bóng lưng của anh, bàn tay vừa hạ xuống lại vô thức làm hành động nhỏ như đang níu giữ. Nhưng chút lí trí cuối cùng đã kéo cô lại, chỉ đứng chôn chân một chỗ nhìn anh rời đi.
Cô bước tới giường ngồi xuống, tay chạm vào vị trí trên giường của anh. Vừa rồi cô rất muốn nói với anh hãy về sớm, nhưng lời đến cửa miệng lại không cách nào tuôn ra được. Bây giờ bên dưới phòng khách có lẽ đang tạm biệt anh, cho đến khi có tiếng động cơ xe khởi động.
Ôn Giai Tuệ chạy tới cửa sổ, vén rèm qua một bên, tầm mắt chính xác nhìn xuống, thấy thân ảnh quen thuộc kia đang ngồi trên xe, cô nhìn đến khi chiếc xe thương vụ màu đen đã lăn bánh ra khỏi cổng lớn.
......................
Sau khi Viên Trác Nghiên đi được một lúc, Ôn Giai Tuệ cũng sửa soạn đến công ty.
Nhưng suốt ba tiếng đồng hồ cô lại chẳng thể làm được gì cả, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn điện thoại. Giờ này anh vẫn còn trên máy bay nhỉ?
Văn kiện trên bàn ký cũng không được mấy trang rồi lại nhìn điện thoại.
Ting!
Có tiếng tin nhắn. Cô kích động nhanh chóng cầm lên xem. Đúng là tin nhắn của Viên Trác Nghiên rồi!
" Anh vừa đến nơi rồi, đang làm gì đấy?"
Ôn Giai Tuệ quên luôn cả thư ký đang đứng trước mặt, liền trả lời tin nhắn ngay, bút cũng ném sang một bên.
" Đang ở công ty. Anh đến nơi nhanh vậy?"
Trên màn hình tin nhắn rất nhanh lại có dòng chữ phản hồi.
" Anh đi bằng chuyên cơ"
Ôn Giai Tuệ gật gật đầu một cái, ngón tay liên tục thao tác trên màn hình điện thoại.
Có lẽ cả quá trình cô đều cười đến không khép miệng mà cô lại không hề biết, chỉ có thư ký đứng trước mặt là nhìn thấy toàn bộ. Cô gái vừa lúng túng vừa che miệng cười trộm. Chủ tịch đang yêu à? Nhắn tin lại cười vui như vậy? Hóa ra từ sáng đến giờ chủ tịch như người mất hồn là đang đợi tin nhắn từ bạn trai sao? Nhưng mà tin đồn giữa Tổng giám đốc và chủ tịch là sao chứ? Nhìn chủ tịch cười vui như vậy, tin đồn đó hẳn là giả rồi.
- Chủ tịch, chủ tịch....
Thư ký phải vừa gõ bàn vừa gọi liên tục mấy tiếng, Ôn Giai Tuệ mới sững người ngước nhìn qua.
Thư ký bối rối báo cáo lịch trình tiếp theo cho cô.
- Chủ tịch, ba mươi phút nữa cô có cuộc hẹn với giám đốc Lý của Vạn Cương. Chúng ta phải chuẩn bị đi bây giờ mới kịp ạ.
Ôn Giai Tuệ nghe vậy cũng giật mình nhìn lại đồng hồ, gật gật đầu dặn thư ký.
- Tôi sẽ xuống ngay, cô ra ngoài chuẩn bị trước đi.
Thư ký nghe vậy cũng chỉ có thể cúi chào rồi cầm văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc.
Ôn Giai Tuệ không quên nhắn thêm cho Viên Trác Nghiên một câu mới tắt điện thoại.
" Bây giờ em phải ra ngoài gặp đối tác rồi. Nói chuyện sau nhé!"
Nhìn mấy tập văn kiện còn chồng chất trên bàn, cô không khỏi cười khổ, đây là thành quả của cô suốt ba tiếng đây sao? Cô thật không ngờ mình lại mất tập trung như vậy chỉ vì đợi Viên Trác Nghiên liên lạc.
Lắc lắc đầu, hít thở sâu một hơi lấy lại tinh thần, Ôn Giai Tuệ dọn dẹp vài thứ trên bàn rồi đứng lên cầm túi và áo khoác. Tiếng giày cao gót chạm vào mặt sàn vang lên tiếng thanh thót có nhịp điệu.