Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 93: Thay đổi chủ tịch.
Viên Trác Nghiên và trưởng khoa tâm lý vào trong thư phòng, hai người ngồi vào sofa.
- Có phải tình trạng của Tuệ nhi không khả quan?
Nam nhân bắt chéo hai chân, phong thái ưu nhã vừa vặn làm mờ đi vẻ ngoài đang có chút nhếch nhác của anh. Bởi vì điều mà anh quan tâm nhất hiện giờ là tình trạng sức của Ôn Giai Tuệ nên vừa mới ngồi xuống thôi, Viên Trác Nghiên đã hỏi thẳng vào vấn đề chính ngay.
Bác sĩ trưởng khoa cười cười, lắc đầu trong khi phủ định nghi vấn của anh.
- Không phải, thật ra đây là một dấu hiệu đáng mừng.
Viên Trác Nghiên nghe câu này thì hơi bất ngờ, nhất định là phải hy vọng rồi. Và bác sĩ trưởng khoa hiểu được điều này, mới cười cười, điềm đạm phân tích rõ hơn.
- Những lần trước đó khi tiểu thư biến đổi sang một trạng thái khác thì hoàn toàn quên hết những gì mình đã làm, đã trải qua ở trạng thái cảm xúc trước. Nhưng vừa nãy, cô ấy đã xin lỗi vì vết cắt trên mặt cậu, hành động nhất thời đó có thể thấy được cô ấy hoàn toàn nhớ được chuyện mình đã làm ở trạng thái trước. Tuy mới là suy đoán ban đầu nhưng cũng có thể là một tín hiệu tốt, đây là yếu tố giữa vai trò quan trọng nhất trong quá trình trị liệu của tiểu thư.
Viên Trác Nghiên càng nghe thì hy vọng nhen nhóm trong lòng anh càng nhiều, từng chút từng chút góp nhặt lại. Mỗi ngày anh đều chỉ có một mong ước, đó là cô sẽ hết bệnh, dù là sau đó cô sẽ căm hận anh, sẽ quyết tâm rời xa anh, nhưng cũng không sao, vì anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận từng chuyện một rồi, anh cũng đã lĩnh đủ báo ứng từ lòng tham lam ích kỷ của mình, cái giá anh phải trả chính là đứa con chưa kịp chào đời của hai người, là Ôn Giai Tuệ trở thành như ngày hôm nay. Cho nên, anh không còn dám ôm ảo tưởng thêm một lần nào nữa, anh đã từng tham lam muốn có được trái tim cô, bây giờ anh chỉ muốn cô khỏe lại, có thể sống một cuộc sống bình yên thôi, anh đã, chấp nhận buông tay cô từ giây phút cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
- Khi cô ấy khỏe rồi, có phải cô ấy sẽ quên hết tất cả những chuyện đã trải qua trong thời gian này không?
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi một câu thất thần như vậy. Hóa ra là anh vẫn còn muốn ôm một chút hy vọng cuối cùng, rằng ở một nơi nào đó, cô gái ấy vẫn nhớ được có những ngày tháng anh đã yếu cô như thế nào, đã bảo bọc, nâng niu cô ra sao. Dù chỉ là một chút thôi, anh hy vọng cô sẽ nhớ, anh yêu cô rất nhiều....
Bác sĩ trưởng khoa đương nhiên là không biết những ý niệm đó trong lòng anh, nghe câu hỏi liên quan đến bệnh tình của bệnh nhân thì ông vẫn trả lời một cách chuyên nghiệp.
- Phần lớn các bệnh nhân mắc chứng tâm lí tương tự khi khỏi bệnh đều quên hết những ký ức đã trải qua trong suốt quá trình trị liệu. Khoảng thời gian gặp trở ngại tâm lí đối với bệnh nhân giống như một giấc ngủ dài thôi.
Từng câu từng chữ bên tai Viên Trác Nghiên sao lại nặng như hàng ngàn gông sắt đang đè lên vậy chứ. Lẽ ra anh nên hiểu ngay, tất cả những gì anh và Ôn Giai Tuệ đã trải qua trong thời gian này đều là giả, cô không phải Ôn Giai Tuệ thật, ảo ảnh đó sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Nhưng tại sao chứ? Tại sao lại quên mất những ngày tháng bình yên đó mà để cô nhớ lại những chuyện đau lòng trước đó? Tại sao lại như vậy? Giá như, giá như mà anh có thể giúp cô hoán đổi đoạn ký ức đó, như vậy cô sẽ không phải chịu quá nhiều đau đớn khi khỏi bệnh.
Viên Trác Nghiên chưa từng hận mình như vậy, anh đã sai ngay từ đầu, tất cả những gì anh đã làm với người con gái đấy đều là sai hết cả, chính anh là người đã tạo ra mọi bi kịch.
Bác sĩ trưởng khoa còn chưa nói hết ý mà nam nhân kia có vẻ đã không còn nghe tiếp những lời phía sau nữa.
- Tuy nhiên, cũng đã có vài trường hợp ngoại lệ, bệnh nhân không mất đi ký ức nào về thời gian bị bệnh hay trị liệu cả.
Nếu xem xét câu hỏi này của Viên Trác Nghiên, là một bác sĩ tâm lý thì đương nhiên có thể nhận ra anh đang hy vọng một kết quả như thế nào rồi. Vì vậy mà ông mới bổ sung thêm.
- Cũng như tôi vừa phân tích ở trên, những ký ức trong khoảng thời gian trở ngại tâm lí đều như một giấc ngủ. Khi bệnh nhân tỉnh lại, thường thì không nhớ được gì. Nhưng vì nó giống một giấc ngủ, nếu muốn cho bệnh nhân lấy lại ký ức thì có thể dùng đến biện pháp thôi miên. Hiệu quả lên đến 90%, bệnh nhân có thể nhớ lại từng chuyện mà mình đã trải qua trong thời gian "ngủ" đó.
Từ nãy đến giờ, Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi, biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi gì nhiều, khi nghe đến những trường hợp ngoại lệ trên, bất giác lại nhếch mép cười trào phúng.
Anh còn có thể sao? Liệu còn có thể tham lam thêm một lần nữa không? Để cô nhớ lại những gì anh đã cố gắng bù đắp cho cô cũng chỉ là một lớp vỏ bọc khác mà anh cố tình tạo ra để lừa gạt cô. Ảo ảnh, rồi cuối cùng vẫn là tan biến mà thôi.
Trưởng khoa khi phân tích xong cũng nhìn qua Viên Trác Nghiên mà không nói thêm gì, lắc đầu thở dài rồi xin phép.
- Vẫn còn phải tiếp tục theo dõi sát sao hơn mới có thể đưa ra kết luận chính xác hơn. Bác sĩ Đình có lẽ đã xong việc rồi, tôi xin phép đi làm kiểm tra cho tiểu thư. Ngài Viên, cậu cũng nên xử lý vết thương đi.
Nghe bác sĩ nói vậy, Viên Trác Nghiên mới giật mình định thần lại. Anh gật đầu một cái, cũng đứng lên cùng bác sĩ đi ra khỏi thư phòng.
...................
Lúc Viên Trác Nghiên tiễn bác sĩ tâm lý ra cửa thì A Phúc cũng đang đi đến, nhất định là có chuyện quan trọng cần báo cáo nên mới trông vội vã như vậy. Nhưng thấy bác sĩ trưởng khoa vẫn còn ở đây nên cậu ta tạm thời chưa nói gì, cũng vì vậy mà phát hiện mặt của ông chủ đã bị thương. Đương nhiên là sẽ không thoát khỏi kinh ngạc rồi, cậu ta nhìn A Châu ra hiệu, ngầm hỏi là đã xảy ra chuyện gì nhưng A Châu cũng nhún vai lắc đầu có vẻ khó giải thích.
- Chuyện gì?
A Phúc và A Châu còn đang ra ám thị cho nhau thì giọng nhàn nhạt của Viên Trác Nghiên đã truyền đến, anh thừa biết hai tên nhãi này đang muốn bàn luận chuyện gì, nhưng anh cũng chẳng cần truy hỏi, anh chỉ cần nghe kết quả công việc mà mình đã giao phó cho cấp dưới.
Nghe ông chủ hỏi đến, A Phúc liền gạt những nghi vấn trong đầu hiện giờ qua một bên mà báo cáo thật cẩn trọng.
- Thưa boss, đã tìm ra được dấu vân tay trên két sắt rồi. Tên đó đúng là rất cẩn thận, nhưng vẫn là có sơ hở.
A Phúc nói với bộ điệu vô cùng khoái trá, bên môi còn treo một nụ cười khá đắc ý.
Ngược lại với thái độ hả hê ra mặt của tren nhãi này, Viên Trác Nghiên vẫn điềm nhiên vô ưu, cất giọng trầm thấp.
- Thế nào? Là người chúng ta biết chứ?
A Phong gật nhẹ đầu, cung kính trả lời rõ hơn từng chi tiết một.
- Đúng như anh đã dự đoán. Chính là hắn ta, người đã giao đấu với anh ở nhà hàng lần trước. Có vẻ như anh ta vì tìm thứ gì khác mà quên mất xóa dấu vết vô tình để lại.
A Châu đứng bên cạnh cũng nghe rất cẩn thận quá trình mà A Phúc báo lại. Nghe đến câu cuối này, cậu ta cũng liền bổ sung.
- Boss, ngoài nhiệm vụ phải thực hiện thì hắn ta còn có gì muốn tìm ở chỗ của chủ mẫu vậy chứ. Chẳng lẽ, là muốn tìm một thứ gì đó liên hệ đến em trai mình?
Ý này, Viên Trác Nghiên cũng khá đồng tình. Anh trầm tư một lúc, chợt nhếch môi cười lạnh một tiếng. Hóa ra là nhớ em trai như vậy, thật sự rất tò mò muốn xem cảnh đoàn tụ cảm động này quá đi mất.
- A Phúc, cậu thay mặt tôi gửi cho cậu ta một món quà.
A Phúc không thắc mắc mà gật đầu nhận lệnh. Sau đó lại tiếp tục báo cáo chuyện tiếp theo.
- Boss, còn một chuyện nữa. Hôm qua bàn làm việc của chủ mẫu ở Viên Thành đã có người lục tung lên, mặc dù camera an ninh đều đã được xử lý nhưng tôi đã tìm được con chuột làm việc này. Chính là nhị thiếu gia.
Chuyện tương tự như vậy, Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được từ trước, nhưng vội vã như vậy vẫn khiến anh có chút bất ngờ. Ánh mắt vốn trầm lặng của anh khi nghe nghe đến Viên Trác Việt liền chuyển lạnh, đến mức tàn khốc muốn giết người ngay. Anh đã nhân từ với tên này rất nhiều lần, chính vì anh nhiều lần do dự mới dẫn đến bi kịch như hôm nay, lần này anh sẽ phải nhổ tận gốc rồi.
Viên Trác Việt vào tận phòng làm việc của Ôn Giai Tuệ để tìm giấy chuyển nhượng cổ phần chắc chắn là đang rất lo về cuộc họp Hội đồng quản trị ngày mai. Chiêu trò mua chuộc các cổ đông khác của Viên Trác Việt, anh cũng đã nằm lòng hết cả rồi, lần này liệu còn trò gì mới hơn không đây!
.......................
Cuộc họp Hội đồng quản trị lần này được triệu tập với thủ tục khá đặc biệt, Tổng giám đốc thay mặt Chủ tịch triệu tập khẩn. Nội dung cuộc họp hôm nay là để thay đổi chủ tịch Hội đồng quản trị.
Thời gian họp là tám giờ mà trước đó hơn nửa tiếng phòng họp đã đầy đủ hết những cổ đông tham gia. Bọn họ đang ở hai phe đối lập, dự báo một cuộc chiến tranh ngầm sắp diễn ra.
Viên Trác Việt ngồi vào bàn với dáng vẻ vô cùng thoải mái và tự tin, có vẻ đang nắm chắc phần thắng rồi.
Cuộc họp này liên quan đến vị trí thừa kế của con trai nên Tần Mộc Du cũng có mặt, bà không gửi phiếu như những lần trước nữa.
Người bước vào cuối cùng là Viên Trác Nghiên, cũng là lúc cuộc họp chính thức bắt đầu.
- Các vị, nội dung cuộc họp hôm nay có lẽ các vị cũng đã rõ rồi. Tôi cũng không cần giải thích nhiều nữa. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận vào vấn đề chính. Thời gian này, sức khỏe của chủ tịch không được tốt, cho nên hôm nay chúng ta sẽ bầu chủ tịch mới. Hình thức bỏ phiếu kín, nếu không ai có ý kiến thì chúng ta bắt đầu bình chọn.
Sau khi Viên Trác Nghiên phát biểu xong, cũng không có ai phát biểu ý kiến gì nữa.
Viên Trác Nghiên nhìn một lượt từng gương mặt ở đây, thấy tất cả đều có vẻ đồng ý, anh ra hiệu cho thư ký đem phiếu bình chọn phát cho từng người.
Thời gian từng phút chậm rãi trôi qua, mỗi người đều đang tập trung vào phiếu bình chọn trong tay. Hết thời gian quy định, thư ký thu từng phiếu lại, ban kiểm phiếu bắt đầu làm việc.
Kết quả rất nhanh đã có.
- Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả.
Tổ trưởng ban kiểm phiếu lần lượt đọc từng lá phiếu rồi tổng kết.
- Kết quả hiện tại là, Viên tổng chiếm năm phiếu bầu, 28% trên 79% tỉ lệ cổ phần. Viên quản lý chiếm bảy phiếu bầu, tỉ lệ 30% trên 79%. Còn một phiếu trống. Kết quả này chưa thể tính được.
Thông báo của tổ trưởng dấy lên một phen ồn ào trong phòng họp, ai cũng không khỏi ngỡ ngàng mà bàn tán.
- Một phiếu trống? Làm sao có thể có phiếu trống được?
- Tỉ lệ cổ phần trên là thế nào? Không phải là đã bỏ cổ phần của chủ tịch Ôn ra rồi sao?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, vài người ngồi đây, mặt cũng đang dần biến hóa.
Tần Mộc Du bắt đầu lo lắng. Nếu kết quả hiện tại được thông qua thì tất cả đều kết thúc, Viên Trác Việt kia sẽ trở thành chủ tịch Hội đồng quản trị, nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Mục Lan Nhi, bà thật không muốn chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.
Viên Trác Việt cũng không thoát khỏi hoang mang, kế hoạch của anh ta đã tỉ mỉ như vậy rồi, không thể đến phút cuối lại xảy ra sai sót được chứ!
Chỉ có mỗi Viên Trác Nghiên vẫn bình thản ngồi quan sát, ngón trỏ gõ nhịp nhàng trên mặt bàn giống như đang nhẩm đếm thời gian chuẩn nhất mà thông báo.
- Phiếu trống là của chủ tịch đương nhiệm.
Một câu thôi, không phải kết quả cuối cùng nhưng chính là đang châm ngòi nổ cho một cuộc bàn luận mới nữa.
- Chuyện này sao có thể được. Không phải đã thông báo sẽ không tính phần trăm cổ phần của chủ tịch vào rồi à?
- Đúng vậy, Viên tổng, cậu có nhầm lẫn gì không vậy?
Viên Trác Việt cũng khá bất ngờ với lí do này, chẳng lẽ cái mà anh ta không tìm được đang ở trong tay của Viên Trác Nghiên. Tại sao anh ta không dự đoán được từ trước nhỉ, bọn họ ở cùng nhau như vậy, khả năng Viên Trác Nghiên có được hồ sơ chuyển nhượng là hoàn toàn chắc chắn rồi.
- Anh cả, có phải anh thua rồi nên nói năng hàm hồ không? Cái gì mà phiếu của chủ tịch chứ? Ở đây ai mà không biết chủ tịch của anh bây giờ đã khùng khùng điên điên rồi, cho dù là phiếu còn trống thì cũng không thể coi là hợp lệ được.
Những người theo phe của Viên Trác Nghiên, trong đó có Tần Mộc Du chỉ còn có thể hy vọng vào lá phiếu cuối cùng này. Nhưng còn phe đối lập nhất quyết yêu cầu công nhận kết quả vừa rồi.
Viên Trác Nghiên không để ồn ào diễn ra quá lâu, lập tức đưa ra quân cờ cuối cùng. Giọng anh vẫn điềm nhiên vô ưu, không có chút gì gọi là bị tác động hay ảnh hưởng cả.
- Tất cả những nghi vấn liên quan đến tình trạng sức khỏe của chủ tịch Ôn đều chỉ lat suy đoán từ các vị. Không có phán quyết hay quyết định từ phía tòa án kết luận cô ấy đã mất năng lực hành vi, cho nên về mặt pháp lý, phiếu bầu này vẫn được coi là hợp lệ. Nhưng để mọi người có thể hoàn toàn tin tưởng thì mời các vị xem qua hồ sơ chuyển nhượng cổ phần này.
Lại thêm một tin chấn động nữa, cả phòng họp lúc này ồn ào chưa từng có. Từng tập tài liệu đã được đặt trước mặt từng người, bọn họ đều vội cầm lên xác nhận lại. Đúng như lời Viên Trác Nghiên đã thông báo, hồ sơ chuyển nhượng cổ phần rất rõ ràng, 70% cổ phần trong tay Ôn Giai Tuệ sẽ chuyển hết cho Viên Trác Nghiên.
- Chuyện này sao có thể chứ?
Rất nhiều cổ đông phản ứng rất khắc nghiệt, hầu hết đều không chấp nhận được kết quả này.
Viên Trác Việt là người đầu tiên phản bác.
- Anh cả, hồ sơ chuyển nhượng này hoàn toàn vô hiệu, tinh thần của chủ tịch không tỉnh táo, anh muốn cô ta làm gì thì cô ta cũng sẽ làm theo thôi. Hay nói trắng ra thì đây là anh đang tự biên tự diễn thôi, định lừa chúng tôi sao?
Ý kiến của anh ta nhận được khá nhiều sự đồng tình của các cổ đông khác.
- Đúng vậy, Viên tổng, chủ tịch nếu muốn chuyển nhượng cổ phần thì phải thông qua cuộc họp Đại hội đồng cổ đông. Hồ sơ chuyển nhượng này hoàn toàn không hợp lệ vì sai thủ tục rồi, không phải chúng tôi muốn gây khó dễ mà là bởi vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy định.
Tần Mộc Du ngồi yên lặng không nói gì, tay giấu dưới bàn mà đan chặt vào nhau, bà không khác gì đang ngồi trên đống lửa. Các cổ đông đều phản ứng kịch liệt như vậy, vị trí chủ tịch có khả năng sẽ rơi vào tay Viên Trác Việt.
Viên Trác Nghiên hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh, tiếp tục chủ đề đang nói.
- Các vị, về nguyên tắc thì khi chuyển nhượng cổ phần thì phải triệu tập cuộc họp Đại hội đồng cổ đông, nhưng các vị có phải đã quên mất điều lệ công ty có quy định trong trường hợp khẩn thì có thể chủ động chuyển nhượng rồi thông báo sau cho các cổ đông cùng biết, đồng thời, mục đích chuyển nhượng của chủ tịch không nhằm thay đổi chức danh nên cũng không nhất thiết phải thông qua Đại hội cổ đông.
Bên dưới lần nữa lại xôn xao lên.
- Viên tổng, ý của cậu như vậy là thế nào? Cuộc họp hôm nay là thay đổi chủ tịch, bây giờ cậu nói vậy, cậu đang đùa với chúng tôi à?
Viên Trác Nghiên cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm bổ sung vấn đề chính.
- Tôi lấy tư cách là đại diện của chủ tịch Ôn, phiếu trống kia, ý của tôi sẽ là, không phải thay đổi chủ tịch nữa.
Sau khi Viên Trác Nghiên nói hết câu, cả phòng họp lại được một trận ồn ào. Phản ứng dữ dội nhất chính là Tần Mộc Du.
- Trác Nghiên, con nói linh tinh gì vậy? Ôn Giai Tuệ bây giờ sao có thể đảm nhiệm được vị trí chủ tịch nữa chứ? Có phải con bị cô ta làm cho hồ đồ rồi không?
Dù là mẹ mình nhưng Viên Trác Nghiên cũng không vì lời nói của bà mà bị ảnh hưởng, tiếp tục nói.
- Hiện tại chủ tịch Ôn vẫn trong thời gian nghỉ phép vì lí do sức khỏe, quá vội vàng thay đổi chủ tịch cũng không phù hợp. Cho nên tạm thời quyền hạn của chủ tịch sẽ do tôi nắm giữ. Vị nào đồng ý với hướng giải quyết này thì biểu quyết bằng cách giơ tay.
- Có phải tình trạng của Tuệ nhi không khả quan?
Nam nhân bắt chéo hai chân, phong thái ưu nhã vừa vặn làm mờ đi vẻ ngoài đang có chút nhếch nhác của anh. Bởi vì điều mà anh quan tâm nhất hiện giờ là tình trạng sức của Ôn Giai Tuệ nên vừa mới ngồi xuống thôi, Viên Trác Nghiên đã hỏi thẳng vào vấn đề chính ngay.
Bác sĩ trưởng khoa cười cười, lắc đầu trong khi phủ định nghi vấn của anh.
- Không phải, thật ra đây là một dấu hiệu đáng mừng.
Viên Trác Nghiên nghe câu này thì hơi bất ngờ, nhất định là phải hy vọng rồi. Và bác sĩ trưởng khoa hiểu được điều này, mới cười cười, điềm đạm phân tích rõ hơn.
- Những lần trước đó khi tiểu thư biến đổi sang một trạng thái khác thì hoàn toàn quên hết những gì mình đã làm, đã trải qua ở trạng thái cảm xúc trước. Nhưng vừa nãy, cô ấy đã xin lỗi vì vết cắt trên mặt cậu, hành động nhất thời đó có thể thấy được cô ấy hoàn toàn nhớ được chuyện mình đã làm ở trạng thái trước. Tuy mới là suy đoán ban đầu nhưng cũng có thể là một tín hiệu tốt, đây là yếu tố giữa vai trò quan trọng nhất trong quá trình trị liệu của tiểu thư.
Viên Trác Nghiên càng nghe thì hy vọng nhen nhóm trong lòng anh càng nhiều, từng chút từng chút góp nhặt lại. Mỗi ngày anh đều chỉ có một mong ước, đó là cô sẽ hết bệnh, dù là sau đó cô sẽ căm hận anh, sẽ quyết tâm rời xa anh, nhưng cũng không sao, vì anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận từng chuyện một rồi, anh cũng đã lĩnh đủ báo ứng từ lòng tham lam ích kỷ của mình, cái giá anh phải trả chính là đứa con chưa kịp chào đời của hai người, là Ôn Giai Tuệ trở thành như ngày hôm nay. Cho nên, anh không còn dám ôm ảo tưởng thêm một lần nào nữa, anh đã từng tham lam muốn có được trái tim cô, bây giờ anh chỉ muốn cô khỏe lại, có thể sống một cuộc sống bình yên thôi, anh đã, chấp nhận buông tay cô từ giây phút cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
- Khi cô ấy khỏe rồi, có phải cô ấy sẽ quên hết tất cả những chuyện đã trải qua trong thời gian này không?
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi một câu thất thần như vậy. Hóa ra là anh vẫn còn muốn ôm một chút hy vọng cuối cùng, rằng ở một nơi nào đó, cô gái ấy vẫn nhớ được có những ngày tháng anh đã yếu cô như thế nào, đã bảo bọc, nâng niu cô ra sao. Dù chỉ là một chút thôi, anh hy vọng cô sẽ nhớ, anh yêu cô rất nhiều....
Bác sĩ trưởng khoa đương nhiên là không biết những ý niệm đó trong lòng anh, nghe câu hỏi liên quan đến bệnh tình của bệnh nhân thì ông vẫn trả lời một cách chuyên nghiệp.
- Phần lớn các bệnh nhân mắc chứng tâm lí tương tự khi khỏi bệnh đều quên hết những ký ức đã trải qua trong suốt quá trình trị liệu. Khoảng thời gian gặp trở ngại tâm lí đối với bệnh nhân giống như một giấc ngủ dài thôi.
Từng câu từng chữ bên tai Viên Trác Nghiên sao lại nặng như hàng ngàn gông sắt đang đè lên vậy chứ. Lẽ ra anh nên hiểu ngay, tất cả những gì anh và Ôn Giai Tuệ đã trải qua trong thời gian này đều là giả, cô không phải Ôn Giai Tuệ thật, ảo ảnh đó sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Nhưng tại sao chứ? Tại sao lại quên mất những ngày tháng bình yên đó mà để cô nhớ lại những chuyện đau lòng trước đó? Tại sao lại như vậy? Giá như, giá như mà anh có thể giúp cô hoán đổi đoạn ký ức đó, như vậy cô sẽ không phải chịu quá nhiều đau đớn khi khỏi bệnh.
Viên Trác Nghiên chưa từng hận mình như vậy, anh đã sai ngay từ đầu, tất cả những gì anh đã làm với người con gái đấy đều là sai hết cả, chính anh là người đã tạo ra mọi bi kịch.
Bác sĩ trưởng khoa còn chưa nói hết ý mà nam nhân kia có vẻ đã không còn nghe tiếp những lời phía sau nữa.
- Tuy nhiên, cũng đã có vài trường hợp ngoại lệ, bệnh nhân không mất đi ký ức nào về thời gian bị bệnh hay trị liệu cả.
Nếu xem xét câu hỏi này của Viên Trác Nghiên, là một bác sĩ tâm lý thì đương nhiên có thể nhận ra anh đang hy vọng một kết quả như thế nào rồi. Vì vậy mà ông mới bổ sung thêm.
- Cũng như tôi vừa phân tích ở trên, những ký ức trong khoảng thời gian trở ngại tâm lí đều như một giấc ngủ. Khi bệnh nhân tỉnh lại, thường thì không nhớ được gì. Nhưng vì nó giống một giấc ngủ, nếu muốn cho bệnh nhân lấy lại ký ức thì có thể dùng đến biện pháp thôi miên. Hiệu quả lên đến 90%, bệnh nhân có thể nhớ lại từng chuyện mà mình đã trải qua trong thời gian "ngủ" đó.
Từ nãy đến giờ, Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi, biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi gì nhiều, khi nghe đến những trường hợp ngoại lệ trên, bất giác lại nhếch mép cười trào phúng.
Anh còn có thể sao? Liệu còn có thể tham lam thêm một lần nữa không? Để cô nhớ lại những gì anh đã cố gắng bù đắp cho cô cũng chỉ là một lớp vỏ bọc khác mà anh cố tình tạo ra để lừa gạt cô. Ảo ảnh, rồi cuối cùng vẫn là tan biến mà thôi.
Trưởng khoa khi phân tích xong cũng nhìn qua Viên Trác Nghiên mà không nói thêm gì, lắc đầu thở dài rồi xin phép.
- Vẫn còn phải tiếp tục theo dõi sát sao hơn mới có thể đưa ra kết luận chính xác hơn. Bác sĩ Đình có lẽ đã xong việc rồi, tôi xin phép đi làm kiểm tra cho tiểu thư. Ngài Viên, cậu cũng nên xử lý vết thương đi.
Nghe bác sĩ nói vậy, Viên Trác Nghiên mới giật mình định thần lại. Anh gật đầu một cái, cũng đứng lên cùng bác sĩ đi ra khỏi thư phòng.
...................
Lúc Viên Trác Nghiên tiễn bác sĩ tâm lý ra cửa thì A Phúc cũng đang đi đến, nhất định là có chuyện quan trọng cần báo cáo nên mới trông vội vã như vậy. Nhưng thấy bác sĩ trưởng khoa vẫn còn ở đây nên cậu ta tạm thời chưa nói gì, cũng vì vậy mà phát hiện mặt của ông chủ đã bị thương. Đương nhiên là sẽ không thoát khỏi kinh ngạc rồi, cậu ta nhìn A Châu ra hiệu, ngầm hỏi là đã xảy ra chuyện gì nhưng A Châu cũng nhún vai lắc đầu có vẻ khó giải thích.
- Chuyện gì?
A Phúc và A Châu còn đang ra ám thị cho nhau thì giọng nhàn nhạt của Viên Trác Nghiên đã truyền đến, anh thừa biết hai tên nhãi này đang muốn bàn luận chuyện gì, nhưng anh cũng chẳng cần truy hỏi, anh chỉ cần nghe kết quả công việc mà mình đã giao phó cho cấp dưới.
Nghe ông chủ hỏi đến, A Phúc liền gạt những nghi vấn trong đầu hiện giờ qua một bên mà báo cáo thật cẩn trọng.
- Thưa boss, đã tìm ra được dấu vân tay trên két sắt rồi. Tên đó đúng là rất cẩn thận, nhưng vẫn là có sơ hở.
A Phúc nói với bộ điệu vô cùng khoái trá, bên môi còn treo một nụ cười khá đắc ý.
Ngược lại với thái độ hả hê ra mặt của tren nhãi này, Viên Trác Nghiên vẫn điềm nhiên vô ưu, cất giọng trầm thấp.
- Thế nào? Là người chúng ta biết chứ?
A Phong gật nhẹ đầu, cung kính trả lời rõ hơn từng chi tiết một.
- Đúng như anh đã dự đoán. Chính là hắn ta, người đã giao đấu với anh ở nhà hàng lần trước. Có vẻ như anh ta vì tìm thứ gì khác mà quên mất xóa dấu vết vô tình để lại.
A Châu đứng bên cạnh cũng nghe rất cẩn thận quá trình mà A Phúc báo lại. Nghe đến câu cuối này, cậu ta cũng liền bổ sung.
- Boss, ngoài nhiệm vụ phải thực hiện thì hắn ta còn có gì muốn tìm ở chỗ của chủ mẫu vậy chứ. Chẳng lẽ, là muốn tìm một thứ gì đó liên hệ đến em trai mình?
Ý này, Viên Trác Nghiên cũng khá đồng tình. Anh trầm tư một lúc, chợt nhếch môi cười lạnh một tiếng. Hóa ra là nhớ em trai như vậy, thật sự rất tò mò muốn xem cảnh đoàn tụ cảm động này quá đi mất.
- A Phúc, cậu thay mặt tôi gửi cho cậu ta một món quà.
A Phúc không thắc mắc mà gật đầu nhận lệnh. Sau đó lại tiếp tục báo cáo chuyện tiếp theo.
- Boss, còn một chuyện nữa. Hôm qua bàn làm việc của chủ mẫu ở Viên Thành đã có người lục tung lên, mặc dù camera an ninh đều đã được xử lý nhưng tôi đã tìm được con chuột làm việc này. Chính là nhị thiếu gia.
Chuyện tương tự như vậy, Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được từ trước, nhưng vội vã như vậy vẫn khiến anh có chút bất ngờ. Ánh mắt vốn trầm lặng của anh khi nghe nghe đến Viên Trác Việt liền chuyển lạnh, đến mức tàn khốc muốn giết người ngay. Anh đã nhân từ với tên này rất nhiều lần, chính vì anh nhiều lần do dự mới dẫn đến bi kịch như hôm nay, lần này anh sẽ phải nhổ tận gốc rồi.
Viên Trác Việt vào tận phòng làm việc của Ôn Giai Tuệ để tìm giấy chuyển nhượng cổ phần chắc chắn là đang rất lo về cuộc họp Hội đồng quản trị ngày mai. Chiêu trò mua chuộc các cổ đông khác của Viên Trác Việt, anh cũng đã nằm lòng hết cả rồi, lần này liệu còn trò gì mới hơn không đây!
.......................
Cuộc họp Hội đồng quản trị lần này được triệu tập với thủ tục khá đặc biệt, Tổng giám đốc thay mặt Chủ tịch triệu tập khẩn. Nội dung cuộc họp hôm nay là để thay đổi chủ tịch Hội đồng quản trị.
Thời gian họp là tám giờ mà trước đó hơn nửa tiếng phòng họp đã đầy đủ hết những cổ đông tham gia. Bọn họ đang ở hai phe đối lập, dự báo một cuộc chiến tranh ngầm sắp diễn ra.
Viên Trác Việt ngồi vào bàn với dáng vẻ vô cùng thoải mái và tự tin, có vẻ đang nắm chắc phần thắng rồi.
Cuộc họp này liên quan đến vị trí thừa kế của con trai nên Tần Mộc Du cũng có mặt, bà không gửi phiếu như những lần trước nữa.
Người bước vào cuối cùng là Viên Trác Nghiên, cũng là lúc cuộc họp chính thức bắt đầu.
- Các vị, nội dung cuộc họp hôm nay có lẽ các vị cũng đã rõ rồi. Tôi cũng không cần giải thích nhiều nữa. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận vào vấn đề chính. Thời gian này, sức khỏe của chủ tịch không được tốt, cho nên hôm nay chúng ta sẽ bầu chủ tịch mới. Hình thức bỏ phiếu kín, nếu không ai có ý kiến thì chúng ta bắt đầu bình chọn.
Sau khi Viên Trác Nghiên phát biểu xong, cũng không có ai phát biểu ý kiến gì nữa.
Viên Trác Nghiên nhìn một lượt từng gương mặt ở đây, thấy tất cả đều có vẻ đồng ý, anh ra hiệu cho thư ký đem phiếu bình chọn phát cho từng người.
Thời gian từng phút chậm rãi trôi qua, mỗi người đều đang tập trung vào phiếu bình chọn trong tay. Hết thời gian quy định, thư ký thu từng phiếu lại, ban kiểm phiếu bắt đầu làm việc.
Kết quả rất nhanh đã có.
- Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả.
Tổ trưởng ban kiểm phiếu lần lượt đọc từng lá phiếu rồi tổng kết.
- Kết quả hiện tại là, Viên tổng chiếm năm phiếu bầu, 28% trên 79% tỉ lệ cổ phần. Viên quản lý chiếm bảy phiếu bầu, tỉ lệ 30% trên 79%. Còn một phiếu trống. Kết quả này chưa thể tính được.
Thông báo của tổ trưởng dấy lên một phen ồn ào trong phòng họp, ai cũng không khỏi ngỡ ngàng mà bàn tán.
- Một phiếu trống? Làm sao có thể có phiếu trống được?
- Tỉ lệ cổ phần trên là thế nào? Không phải là đã bỏ cổ phần của chủ tịch Ôn ra rồi sao?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, vài người ngồi đây, mặt cũng đang dần biến hóa.
Tần Mộc Du bắt đầu lo lắng. Nếu kết quả hiện tại được thông qua thì tất cả đều kết thúc, Viên Trác Việt kia sẽ trở thành chủ tịch Hội đồng quản trị, nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Mục Lan Nhi, bà thật không muốn chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.
Viên Trác Việt cũng không thoát khỏi hoang mang, kế hoạch của anh ta đã tỉ mỉ như vậy rồi, không thể đến phút cuối lại xảy ra sai sót được chứ!
Chỉ có mỗi Viên Trác Nghiên vẫn bình thản ngồi quan sát, ngón trỏ gõ nhịp nhàng trên mặt bàn giống như đang nhẩm đếm thời gian chuẩn nhất mà thông báo.
- Phiếu trống là của chủ tịch đương nhiệm.
Một câu thôi, không phải kết quả cuối cùng nhưng chính là đang châm ngòi nổ cho một cuộc bàn luận mới nữa.
- Chuyện này sao có thể được. Không phải đã thông báo sẽ không tính phần trăm cổ phần của chủ tịch vào rồi à?
- Đúng vậy, Viên tổng, cậu có nhầm lẫn gì không vậy?
Viên Trác Việt cũng khá bất ngờ với lí do này, chẳng lẽ cái mà anh ta không tìm được đang ở trong tay của Viên Trác Nghiên. Tại sao anh ta không dự đoán được từ trước nhỉ, bọn họ ở cùng nhau như vậy, khả năng Viên Trác Nghiên có được hồ sơ chuyển nhượng là hoàn toàn chắc chắn rồi.
- Anh cả, có phải anh thua rồi nên nói năng hàm hồ không? Cái gì mà phiếu của chủ tịch chứ? Ở đây ai mà không biết chủ tịch của anh bây giờ đã khùng khùng điên điên rồi, cho dù là phiếu còn trống thì cũng không thể coi là hợp lệ được.
Những người theo phe của Viên Trác Nghiên, trong đó có Tần Mộc Du chỉ còn có thể hy vọng vào lá phiếu cuối cùng này. Nhưng còn phe đối lập nhất quyết yêu cầu công nhận kết quả vừa rồi.
Viên Trác Nghiên không để ồn ào diễn ra quá lâu, lập tức đưa ra quân cờ cuối cùng. Giọng anh vẫn điềm nhiên vô ưu, không có chút gì gọi là bị tác động hay ảnh hưởng cả.
- Tất cả những nghi vấn liên quan đến tình trạng sức khỏe của chủ tịch Ôn đều chỉ lat suy đoán từ các vị. Không có phán quyết hay quyết định từ phía tòa án kết luận cô ấy đã mất năng lực hành vi, cho nên về mặt pháp lý, phiếu bầu này vẫn được coi là hợp lệ. Nhưng để mọi người có thể hoàn toàn tin tưởng thì mời các vị xem qua hồ sơ chuyển nhượng cổ phần này.
Lại thêm một tin chấn động nữa, cả phòng họp lúc này ồn ào chưa từng có. Từng tập tài liệu đã được đặt trước mặt từng người, bọn họ đều vội cầm lên xác nhận lại. Đúng như lời Viên Trác Nghiên đã thông báo, hồ sơ chuyển nhượng cổ phần rất rõ ràng, 70% cổ phần trong tay Ôn Giai Tuệ sẽ chuyển hết cho Viên Trác Nghiên.
- Chuyện này sao có thể chứ?
Rất nhiều cổ đông phản ứng rất khắc nghiệt, hầu hết đều không chấp nhận được kết quả này.
Viên Trác Việt là người đầu tiên phản bác.
- Anh cả, hồ sơ chuyển nhượng này hoàn toàn vô hiệu, tinh thần của chủ tịch không tỉnh táo, anh muốn cô ta làm gì thì cô ta cũng sẽ làm theo thôi. Hay nói trắng ra thì đây là anh đang tự biên tự diễn thôi, định lừa chúng tôi sao?
Ý kiến của anh ta nhận được khá nhiều sự đồng tình của các cổ đông khác.
- Đúng vậy, Viên tổng, chủ tịch nếu muốn chuyển nhượng cổ phần thì phải thông qua cuộc họp Đại hội đồng cổ đông. Hồ sơ chuyển nhượng này hoàn toàn không hợp lệ vì sai thủ tục rồi, không phải chúng tôi muốn gây khó dễ mà là bởi vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy định.
Tần Mộc Du ngồi yên lặng không nói gì, tay giấu dưới bàn mà đan chặt vào nhau, bà không khác gì đang ngồi trên đống lửa. Các cổ đông đều phản ứng kịch liệt như vậy, vị trí chủ tịch có khả năng sẽ rơi vào tay Viên Trác Việt.
Viên Trác Nghiên hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh, tiếp tục chủ đề đang nói.
- Các vị, về nguyên tắc thì khi chuyển nhượng cổ phần thì phải triệu tập cuộc họp Đại hội đồng cổ đông, nhưng các vị có phải đã quên mất điều lệ công ty có quy định trong trường hợp khẩn thì có thể chủ động chuyển nhượng rồi thông báo sau cho các cổ đông cùng biết, đồng thời, mục đích chuyển nhượng của chủ tịch không nhằm thay đổi chức danh nên cũng không nhất thiết phải thông qua Đại hội cổ đông.
Bên dưới lần nữa lại xôn xao lên.
- Viên tổng, ý của cậu như vậy là thế nào? Cuộc họp hôm nay là thay đổi chủ tịch, bây giờ cậu nói vậy, cậu đang đùa với chúng tôi à?
Viên Trác Nghiên cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm bổ sung vấn đề chính.
- Tôi lấy tư cách là đại diện của chủ tịch Ôn, phiếu trống kia, ý của tôi sẽ là, không phải thay đổi chủ tịch nữa.
Sau khi Viên Trác Nghiên nói hết câu, cả phòng họp lại được một trận ồn ào. Phản ứng dữ dội nhất chính là Tần Mộc Du.
- Trác Nghiên, con nói linh tinh gì vậy? Ôn Giai Tuệ bây giờ sao có thể đảm nhiệm được vị trí chủ tịch nữa chứ? Có phải con bị cô ta làm cho hồ đồ rồi không?
Dù là mẹ mình nhưng Viên Trác Nghiên cũng không vì lời nói của bà mà bị ảnh hưởng, tiếp tục nói.
- Hiện tại chủ tịch Ôn vẫn trong thời gian nghỉ phép vì lí do sức khỏe, quá vội vàng thay đổi chủ tịch cũng không phù hợp. Cho nên tạm thời quyền hạn của chủ tịch sẽ do tôi nắm giữ. Vị nào đồng ý với hướng giải quyết này thì biểu quyết bằng cách giơ tay.