Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 94: Món quà đặc biệt.
Từng cổ đông bắt đầu đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ quay trái quay phải bàn tán, sau một lúc, rốt cuộc cũng từ từ có người đưa tay tán thành.
Nhìn từng cánh tay cứ tăng lên liên tục, Tần Mộc Du có chút do dự. Bà đúng là luôn thấy Ôn Giai Tuệ rất chướng mắt, ngày mà cô ta bị khai trừ khỏi Viên Thành chính là ngày mà bà mong chờ nhất. Cứ tưởng hôm nay Viên Trác Nghiên sẽ thuận lợi ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, nhưng đúng là bà đã quá coi thường khả năng dở trò sau lưng của Viên Trác Việt rồi. Nếu hôm nay khai trừ Ôn Giai Tuệ thì người thắng là Viên Trác Việt chứ không phải con trai bà. Lựa chọn giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Việt, bà thà cắn răng nhẫn nhịn thêm một lần nữa, dù sao thì cô ta vẫn là bạn, không hẳn là địch như Viên Trác Việt.
Nghĩ rồi, Tần Mộc Du cũng biểu quyết tán thành.
....................
Nguyệt Phủ.
Dì Uyên và người hầu, cảnh vệ ở trong biệt thự đều được dặn không được mở cổng cho bất kỳ ai, ngoại trừ mẹ Ôn thì có thể ra vào tùy ý.
- Ôn phu nhân, bà đến rồi.
- Vâng, Tuệ Tuệ ở trong phòng chứ?
Mẹ Ôn đối với dì Uyên cũng trạc tuổi nên bà cũng khá thoải mái khi nói chuyện, với lại bà không quen có người luôn giữ lễ ghi với mình nên thường nhắc nhở mỗi lần nghe quản gia cứ khúm núm trước mình.
Hôm nay mẹ Ôn đi cùng A Phong, đem khá nhiều đồ đến cho Ôn Giai Tuệ.
Dì Uyên vừa gật đầu chào hỏi xong thì hơi ái ngại khi liếc nhìn thấy người đàn ông đi cùng Ôn phu nhân.
- Ôn tiểu thư đang ở trong nhà kính. Phu nhân, vị này là....bà đừng hiểu lầm, Viên thiếu đặc biệt dặn chỉ cho bà vào thăm tiểu thư....
Mấy lời phía sau, dì Uyên vừa xua tay để tránh bị nghi oan, lại vừa rụt rè nói không trọn câu.
Mẹ Ôn nhìn lại phía sau, biết ngay quản gia đang hỏi về A Phong. Nhưng bà còn chưa kịp trả lời thì A Phong đã lên tiếng tự giới thiệu.
- Tôi là quản gia của bác Ôn, chịu trách nhiệm về an toàn của bác ấy. Như vậy cũng không thể vào sao?
Dì Uyên cười cười có vẻ khó xử, cảnh vệ cũng đã để họ vào, hơn nữa lại nói là bảo vệ của Ôn phu nhân nên bà còn lí do gì để ngăn cản chứ.
- À vâng, mời hai người. Ôn tiểu thư đang ở trong hoa viên, để tôi dẫn hai vị vào trong.
- Không cần đâu, chúng tôi tự vào trong được rồi. Bác Ôn muốn tạo bất ngờ cho Tuệ Tuệ mà...
A Phong điềm đạm tiếp lời của dì Uyên, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng lịch thiệp, khiến người khác khó lòng mà từ chối được. Nói xong câu đó, anh cũng gật đầu chào dì Uyên rồi cùng mẹ Ôn đi vào hướng hoa viên.
Dì Uyên đứng ngây người tại chỗ, vẫn chưa kịp thẩm thấu hết lời A Phong nói, người đàn ông này không phải chỉ là bảo vệ của Ôn phu nhân thôi ư? Nhất định là cũng biết mối quan hệ giữa Ôn tiểu thư và Viên thiếu rồi chứ, sao còn có thể gọi tên của tiểu thư thân mật như vậy nhỉ! Có thật sự chỉ là bảo vệ không đây a!
........................
Tỉ số hiện giờ đã ngang ngửa với nhau.
Viên Trác Nghiên ngồi trên ghế chủ trì, hai chân vẫn bắt chéo một cách ung dung, cặp mắt chim ưng nhìn thẳng về phía Viên Trác Việt như một lời thách thức.
Mà Viên Trác Việt cũng không hề kém cạnh, không những đối mắt trực tiếp với anh trai mà còn nở một nụ cười vô cùng đắc ý, tự tin vô cùng.
Từng giây trôi qua, cuối cùng cũng đã có kết quả cuối cùng.
- Cảm ơn các vị, kết quả như vậy đã quá rõ ràng rồi. Chủ tịch Ôn vẫn giữa vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị và tôi tạm thời nắm quyền hành của chủ tịch ở công ty. Các vị còn có ai có ý kiến gì không?
Nhìn tỉ số này, Viên Trác Việt không thể nào chấp nhận được mà đập mạnh tay xuống bàn, rống to lên một tiếng.
- Kết quả này không đúng. Hủy đi, hủy và chọn lại, kết quả này nhất định là đã có sự can thiệp. Anh cả, anh đừng tưởng mấy trò này của anh có thể qua mặt được mọi người, đôi gian phu dâm phụ hai người bày trò gì với nhau tưởng tôi không biết sao? Một tên lấy cả vợ lẻ của cha mình, nhân cách thối rữa như anh thì có tư cách gì lãnh đạo Viên Thành chứ.
Viên Trác Việt không khác gì bí quá hóa liều, tức đến mức thốt ra những lời không mấy phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại. Anh ta đứng lên vung tay múa chân trong khi tất cả những người dự họp vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ. Nhưng không phải là không ồn ào một chút nào, sau khi nghe anh ta nói ra những lời đó, những người theo phe anh ta cũng lập tức phụ họa bóng gió.
Con trai bị con riêng của chồng sỉ nhục ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tần Mộc Du đương nhiên không thể đứng yên mà nhìn được, bà quên luôn cả hình tượng mà mắng ngược lại.
- Trác Việt, tôi biết cậu luôn muốn thắng Trác Nghiên. Nhưng cậu nói con tôi không đủ tư cách thì cậu có thử nhìn lại cậu chưa? Cậu thì có tư cách sao? Năng lực không có, suốt ngày chỉ biết tìm cách đâm sâu lưng, một tên tiểu nhân bỉ ổi như cậu mà lãnh đạo Viên Thành thì tâm huyết của Viên gia sớm cũng bị cậu hủy hoại cả thôi.
Viên Trác Việt chỉ một câu thôi là Tần Mộc Du cũng phải đáp lại mười câu, cứ như vậy mà cuộc họp Hội đồng quản trị cũng sẽ biến thành cuộc tranh cãi của Viên gia mất thôi.
- Viên phu nhân, chúng ta còn đang ở trong phòng họp, chuyện riêng của gia đình các vị vẫn nên để về nhà đóng cửa bảo nhau thì tốt hơn.
Một cổ đông ngồi bên cạnh Tần Mộc Du khéo léo nhắc nhở.
Một vài cổ đông khác nghe được ý kiến xung phong đầu tiên thì cũng như hiệu ứng dây chuyền mà phụ họa theo, ý kiến nào cũng là khuyên hai người Viên gia kia ngừng khẩu chiến.
........................
Lúc mới bước vào trong vườn, gần đến nhà kính thì mẹ Ôn nghe tiếng dương cầm truyền đến. Bà có thể nhận ra ngay đó là tiếng đàn của con gái, đã lâu lắm rồi bà không được nghe tiếng đàn này.
Mẹ Ôn bị tiếng dương cầm làm cho mê đắm, đứng yên tại chỗ suốt thời gian nghe bản nhạc.
Nhưng với tình hình sức khỏe của Ôn Giai Tuệ hiện giờ mà cô vẫn có thể nhớ được và đáng được bản dương cầm đó ư? Không lẽ cô đang dần hồi phục rồi sao?
- A Phong, cậu nghe thấy rõ ràng đúng không? Tuệ Tuệ, tiếng đàn vừa rồi chắc chắn là của Tuệ Tuệ.
Tiếng đàn vừa nãy không phải chỉ hớp hồn mẹ Ôn mà ngay cả một người luôn giữ dáng vẻ uy nghi như A Phong cũng vì tiếng đàn đó mà ngây ngốc ra như người mất hồn. Anh cũng không nhớ là đã bao lâu rồi không được nghe cô đàn, từ ngày cô cùng Viên Trác Nghiên về Nguyệt Phủ thì đây là lần đầu tiên anh được gặp lại cô.
- Vâng, bác gái, tiếng đàn của Tuệ Tuệ không bao giờ có thể nhầm lẫn với một tiếng đàn nào khác. Tiếng đàn của cô ấy vô cùng đặc biệt, cô ấy cũng rất đặc biệt.
Câu sau của anh có vẻ là đang nói trong vô thức vì chính mình cũng không nhận ra mình đang nói gì. Anh đã nhìn bóng lưng Ôn Giai Tuệ trong phòng kính đến bay mất cả hồn vía.
Mẹ Ôn đã nhìn ra được dấu hiệu rất nhỏ kia, nhưng bà vẫn quyết định nhắm mắt làm ngơ. Tiếng đàn đã kết thúc rồi, bà đi thẳng vào trong phòng kính để gặp con gái.
- Tuệ Tuệ, mẹ lại đến thăm con đây.
Vẫn như những lần trước, Ôn Giai Tuệ nhìn thấy mẹ Ôn thì rụt rè né tránh, từ chỗ cây dương cầm mà chạy đến chiếc ghế mây trong góc, ngồi co ro không dám nhúc nhích.
Bởi đã nhiều lần rồi nên mẹ Ôn cũng đã luyện thành thói quen, nụ cười tươi rói trên môi của bà chậm rãi tắt đi, thay vào đó là một nụ cười có phần gượng gạo. Nhưng bà không còn nóng vội như những lần trước nữa, đứng yên tại chỗ mà mỉm cười nhìn con gái, một lúc rồi bà mới nhìn sang cây dương cầm bên cạnh. Suy nghĩ một lúc, cũng không hiểu sao bà lại quyết định đi tới rồi ngồi xuống, đặt túi xách xuống ghế, hai bàn tay với mười ngón thon dài, dù đã nhuốm chút gió sương của thời gian nhưng không làm cho đôi tay của bà nhăn nheo chút nào. Từng ngón tay trên phím đàn vẫn điêu luyện như cũ, từng nốt nhạc được bà đánh lên dần dần tạo thành một bản nhạc du dương chạm vào tận sâu trong tim người nghe.
Mà bản nhạc này đã tác động đến Ôn Giai Tuệ đang ngồi trên ghế mây kia. Cô dần có phản ứng, đầu tiên là nhìn rất chăm chú, lắng nghe rất cẩn thận và tập trung hết khả năng.
Cũng chưa có ai nhận ra chút biến đổi đầu tiên đó của cô cả.
.........................
Để hai người Tần Mộc Du và Viên Trác Việt ồn ào một lúc, cả phòng họp cũng được một phen hãi hùng rồi Viên Trác Nghiên mới lên tiếng dẹp ổn lại tình hình.
- A Châu, gọi bảo an!
Câu đầu tiên của anh lại là gọi đội bảo an đến đuổi cổ mẹ mình ra ngoài, thật là biết đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà.
Nhưng như vậy mới biết, lời nói của người đàn ông này có sức nặng đến mức nào. Chỉ cần anh mở miệng thôi là cả phòng ồn ào trong chốc lát đã trở lại yên tĩnh như cũ.
Tần Mộc Du hậm hực đèn nén cơn giận xuống, tự nhủ với lòng, nhất định phải vì đại sự, không nên tiếp tục chấp nhặt tên nhãi này nữa.
Còn chưa để tất cả cùng ổn định lại, Viên Trác Nghiên đã tiếp tục tuyên bố.
- Người không còn là thành viên Hội đồng quản trị, cũng không còn là cổ đông của công ty thì không phải là không có tư cách tham dự cuộc họp hôm nay sao? Viên quản lý, à không, bây giờ tôi nên gọi cậu là Viên Trác Việt thì đúng hơn. Từ hôm nay cậu không còn tư cách để bước chân vào Viên Thành nữa.
Chuyện gì thế này? Chế độ độc tài ư? Tất cả mọi chuyện vừa diễn ra hay bây giờ đều đang đi đúng trình tự mà Viên Trác Nghiên đã lên kế hoạch từ trước rồi vậy. Từng vấn đề chưa kịp để cả Hội đồng quản trị nghĩ đến hướng xử lý khác thì lại tiếp tục thông báo từng việc chấn động khác nữa.
- Anh lại nói nhảm gì vậy? Tôi là cổ đông của Viên Thành sao lại có thể để anh bảo tôi đi thì tôi đi, bảo tôi ở thì tôi sẽ ở chứ? Đây là công ty, không phải là địa bàn của riêng anh.
Viên Trác Việt lắc đầu ngán ngẩm, giọng điệu có vẻ châm biếm khinh khi. Anh ta ngồi trở lại ghế trong cơn bực dọc vẫn chưa tan nên chỉ có thể giật mạnh hai bên áo khoác để trút giận, còn cởi cúc áo trên cổ ra cho thoải mái hơn.
Trước bao nhiêu ánh mắt ngờ vực, nam nhân ngồi ở vị trí chủ trì vẫn thong dong chỉnh lại tư thế, ngón trỏ duy trì động tác nhỏ là gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, nói một cách tự nhiên.
- Có vẻ như cậu đã quên mất, chuyện cậu đã ký giấy chuyển nhượng hết cổ phần sang cho tôi.
- Gì chứ? Tôi ký chuyển nhượng cổ phần cho anh? Khi nào vậy? Khi nào mà tôi lại không biết vậy?
Viên Trác Việt bừng tỉnh một lúc để đính chính lại, nhìn người anh trai kia như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Trước biểu hiện này của anh ta, Viên Trác Nghiên cũng không vội vàng gì cả. Anh đưa tay lên, đồng thời gọi A Châu. Rất nhanh, một tập tài liệu đã đặt vào trong tay anh. Nam nhân cầm tài liệu nhìn ngắm lại một lần nữa, đồng thời giới thiệu cho dễ hiểu.
- Tất cả giấy tờ chuyển nhượng đều nằm trong đây, nếu cậu không nhớ thì tự mình xem lại đi!
Nói xong mấy lời đó, anh cũng đặt ngay tập tài liệu trên tay xuống bàn để đẩy nó về phía Viên Trác Việt.
......................
Một nghệ nhân dương cầm luôn luôn đặt hết tâm tư vào từng nốt nhạc của mình, mẹ Ôn cũng không phải ngoại lệ. Bàn hoàn toàn đắm mình thả lỏng trong giai điệu du dương mềm mại như làn tơ lụa mà không hề biết con gái mình từ chỗ ghế mây đang từng bước tiến đến gần.
- Tuệ Tuệ....
A Phong đứng bên cạnh thấy nữ nhân như người mất hồn liền bắt đầu thấy lo lắng, nhưng chỉ có thể tiến từng bước một theo cô và lâu lâu lại gọi tên cô, anh rất lo cô sẽ kích động nữa.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Giai Tuệ thật sự là đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
- M....ẹ....mẹ.....
Đôi chân thon gọn của Ôn Giai Tuệ chôn chặt tại chỗ, thân ảnh nhỏ bé run lên theo tiếng gọi của cô. Ôn Giai Tuệ đứng yên, cất tiếng gọi mẹ không biết đã mất đi bao lâu rồi.
Tiếng gọi mẹ dù chưa trọn vẹn cũng đã làm cho mẹ Ôn đang đánh dỡ bản nhạc phải dừng lại và quay đầu lại nhìn con gái đang sắp đến gần rồi.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, con vừa gọi mẹ đúng không?
Giọng mẹ Ôn run run đến khó tin, bần thần đứng lên và chạy thật nhanh tới đỡ lấy thân ảnh mỏng manh kia.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, con gọi lại được không? Có phải con vừa gọi mẹ không?
Cặp mắt hạnh to tròn long lanh của Ôn Giai Tuệ nhìn người phụ nữ đang ôm hai bên vai mình. Không biết là cô đã rơi nước mắt từ bao giờ nữa, chỉ thấy cô vừa khóc vừa nghẹn ngào gọi thêm mấy tiếng.
- Mẹ....mẹ....
Mẹ Ôn mừng rỡ đến bật khóc, cười hạnh phúc trong nước mắt, hai tay bà không ngừng ôm mặt nhỏ nhắn của con gái mà vuốt ve, giúp con lau nước mắt.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ. Con của mẹ, tạ ơn trời đất, cảm ơn con vì đã nhớ ra mẹ.
Ôn Giai Tuệ trong lòng của mẹ vẫn thút thít không ngừng, cô không nói gì khác ngoài một tiếng gọi mẹ. Có lẽ cô không phải đã nhớ lại gì cả, chỉ là theo một loại phản ứng tự phát khi nghe tiếng đàn đã khắc sâu trong tiềm thức mà cô thốt lên tiếng gọi quen thuộc.
.......................
Bàn tay Viên Trác Việt cầm tập tài liệu gần như đã nhàu nát hết, gương mặt vững tin vừa rồi đã biến mất không còn chút dấu vết, thay vào đó là tím tái đến khó coi. Anh ta nghiến răng phẫn nộ, ném mạnh đống giấy không biết từ đâu rơi xuống trở lại bàn, cùng lúc đứng bật dậy, gầm gừ.
- Là giả, cái này tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh đừng có dựng chuyện hại người, Viên Trác Nghiên, đừng tưởng anh có chút tài cán mà có thể một tay che trời, đây đều là âm mưu của anh, tất cả đều là kế hoạch của anh.
Tên này từ trước đến giờ luôn luôn không thể giữ được chút bình tĩnh nào cả, rống to chửi bới, náo loạn đã trở thành thói quen làm việc của anh ta rồi, nên Viên Trác Nghiên cũng chẳng thèm để ý nhiều như vậy. Anh phất tay ra hiệu cho A Châu đem thêm mấy bản sao cho các cổ đông ở đây xem qua. Hoàn toàn coi Viên Trác Việt đang nổi khùng trước mặt như người vô hình mà phân tích rõ từng điều một.
- Giấy tờ chuyển nhượng cậu đã ký, bây giờ cậu không còn là cổ đông của công ty nữa. Và, cậu vẫn chưa xem hết đấy, trong đó còn một thứ rất quan trọng nữa.
Anh vừa nói, Viên Trác Việt và những cổ đông khác vừa mở hết trang cuối của tài liệu ra xem.
- Cái này, Viên tổng, thế này là sao? Rửa tiền?
Bao nhiêu cặp mắt dần đổ dồn lên hết Viên Trác Viên đang như kẻ mất hết hồn vía bên này, rất nhiều nghi vấn đang được đặt ra.
- Viên tổng, tất cả những dữ liệu này là thật chứ? Viên quản lý, cậu lại đâm sâu lưng chúng tôi?
Một đống tài liệu chi chít các con số hoa cả mắt, từng cổ đông khi thấy những trang dữ liệu này mà vẫn còn điềm tĩnh ngồi yên đã tài lắm rồi.
Viên Trác Việt còn chưa kịp phản ứng thì Viên Trác Nghiên đã tiếp lời của những người khác.
- Tất cả số liệu và minh chứng trên tay các vị đều đã được kiểm kê xác thực. Thanh tra thị trường cũng đã tiếp nhận, tiếp theo tôi sẽ giao việc này lại cho phía bên đó.
Chưa ai kịp hiểu gì thì vài người mặc đồng phục đã bước vào. Một người dẫn đầu giơ thẻ ngành và lệnh bắt giữ ra.
- Ngài Viên Trác Việt, chúng tôi nhận được tin tố giác anh vi phạm quy định về kinh doanh, gây rối thị trường tài chính, chúng tôi tạm thời bắt giam anh để phục vụ quá trình điều tra, hy vọng anh hợp tác.
Toàn bộ những người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt há hốc mồm vì kinh hãi.
Chuyện lớn như vậy mà bọn họ đều bị qua mặt hết sao? Trời à, nếu không phải hôm nay bị phanh phui thì tiền của bọn họ chắc chắn là sẽ bị nuốt chửng rồi.
- Này, tôi không làm gì cả, các người sao lại bắt tôi chứ? Muốn điều tra? Vậy thì gặp luật sư của tôi đi!
Viên Trác Việt đúng là bí quá hóa liều, vẫn quyết chống cự đến cùng. Anh ta không chịu nhìn lại không còn ai đứng cùng chiến tuyến với mình nữa, đã thua hoàn toàn trong tay của Viên Trác Nghiên rồi.
- Viên Trác Nghiên, anh đúng là tên tiểu nhân, tôi nhất định sẽ giết anh!
Bị còng tay đi trong trạng thái không phục nên dù đã tới cửa rồi, Viên Trác Việt vẫn gào thét chửi rủa không ngừng.
Nhìn từng cánh tay cứ tăng lên liên tục, Tần Mộc Du có chút do dự. Bà đúng là luôn thấy Ôn Giai Tuệ rất chướng mắt, ngày mà cô ta bị khai trừ khỏi Viên Thành chính là ngày mà bà mong chờ nhất. Cứ tưởng hôm nay Viên Trác Nghiên sẽ thuận lợi ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, nhưng đúng là bà đã quá coi thường khả năng dở trò sau lưng của Viên Trác Việt rồi. Nếu hôm nay khai trừ Ôn Giai Tuệ thì người thắng là Viên Trác Việt chứ không phải con trai bà. Lựa chọn giữa Ôn Giai Tuệ và Viên Trác Việt, bà thà cắn răng nhẫn nhịn thêm một lần nữa, dù sao thì cô ta vẫn là bạn, không hẳn là địch như Viên Trác Việt.
Nghĩ rồi, Tần Mộc Du cũng biểu quyết tán thành.
....................
Nguyệt Phủ.
Dì Uyên và người hầu, cảnh vệ ở trong biệt thự đều được dặn không được mở cổng cho bất kỳ ai, ngoại trừ mẹ Ôn thì có thể ra vào tùy ý.
- Ôn phu nhân, bà đến rồi.
- Vâng, Tuệ Tuệ ở trong phòng chứ?
Mẹ Ôn đối với dì Uyên cũng trạc tuổi nên bà cũng khá thoải mái khi nói chuyện, với lại bà không quen có người luôn giữ lễ ghi với mình nên thường nhắc nhở mỗi lần nghe quản gia cứ khúm núm trước mình.
Hôm nay mẹ Ôn đi cùng A Phong, đem khá nhiều đồ đến cho Ôn Giai Tuệ.
Dì Uyên vừa gật đầu chào hỏi xong thì hơi ái ngại khi liếc nhìn thấy người đàn ông đi cùng Ôn phu nhân.
- Ôn tiểu thư đang ở trong nhà kính. Phu nhân, vị này là....bà đừng hiểu lầm, Viên thiếu đặc biệt dặn chỉ cho bà vào thăm tiểu thư....
Mấy lời phía sau, dì Uyên vừa xua tay để tránh bị nghi oan, lại vừa rụt rè nói không trọn câu.
Mẹ Ôn nhìn lại phía sau, biết ngay quản gia đang hỏi về A Phong. Nhưng bà còn chưa kịp trả lời thì A Phong đã lên tiếng tự giới thiệu.
- Tôi là quản gia của bác Ôn, chịu trách nhiệm về an toàn của bác ấy. Như vậy cũng không thể vào sao?
Dì Uyên cười cười có vẻ khó xử, cảnh vệ cũng đã để họ vào, hơn nữa lại nói là bảo vệ của Ôn phu nhân nên bà còn lí do gì để ngăn cản chứ.
- À vâng, mời hai người. Ôn tiểu thư đang ở trong hoa viên, để tôi dẫn hai vị vào trong.
- Không cần đâu, chúng tôi tự vào trong được rồi. Bác Ôn muốn tạo bất ngờ cho Tuệ Tuệ mà...
A Phong điềm đạm tiếp lời của dì Uyên, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng lịch thiệp, khiến người khác khó lòng mà từ chối được. Nói xong câu đó, anh cũng gật đầu chào dì Uyên rồi cùng mẹ Ôn đi vào hướng hoa viên.
Dì Uyên đứng ngây người tại chỗ, vẫn chưa kịp thẩm thấu hết lời A Phong nói, người đàn ông này không phải chỉ là bảo vệ của Ôn phu nhân thôi ư? Nhất định là cũng biết mối quan hệ giữa Ôn tiểu thư và Viên thiếu rồi chứ, sao còn có thể gọi tên của tiểu thư thân mật như vậy nhỉ! Có thật sự chỉ là bảo vệ không đây a!
........................
Tỉ số hiện giờ đã ngang ngửa với nhau.
Viên Trác Nghiên ngồi trên ghế chủ trì, hai chân vẫn bắt chéo một cách ung dung, cặp mắt chim ưng nhìn thẳng về phía Viên Trác Việt như một lời thách thức.
Mà Viên Trác Việt cũng không hề kém cạnh, không những đối mắt trực tiếp với anh trai mà còn nở một nụ cười vô cùng đắc ý, tự tin vô cùng.
Từng giây trôi qua, cuối cùng cũng đã có kết quả cuối cùng.
- Cảm ơn các vị, kết quả như vậy đã quá rõ ràng rồi. Chủ tịch Ôn vẫn giữa vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị và tôi tạm thời nắm quyền hành của chủ tịch ở công ty. Các vị còn có ai có ý kiến gì không?
Nhìn tỉ số này, Viên Trác Việt không thể nào chấp nhận được mà đập mạnh tay xuống bàn, rống to lên một tiếng.
- Kết quả này không đúng. Hủy đi, hủy và chọn lại, kết quả này nhất định là đã có sự can thiệp. Anh cả, anh đừng tưởng mấy trò này của anh có thể qua mặt được mọi người, đôi gian phu dâm phụ hai người bày trò gì với nhau tưởng tôi không biết sao? Một tên lấy cả vợ lẻ của cha mình, nhân cách thối rữa như anh thì có tư cách gì lãnh đạo Viên Thành chứ.
Viên Trác Việt không khác gì bí quá hóa liều, tức đến mức thốt ra những lời không mấy phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại. Anh ta đứng lên vung tay múa chân trong khi tất cả những người dự họp vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ. Nhưng không phải là không ồn ào một chút nào, sau khi nghe anh ta nói ra những lời đó, những người theo phe anh ta cũng lập tức phụ họa bóng gió.
Con trai bị con riêng của chồng sỉ nhục ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, Tần Mộc Du đương nhiên không thể đứng yên mà nhìn được, bà quên luôn cả hình tượng mà mắng ngược lại.
- Trác Việt, tôi biết cậu luôn muốn thắng Trác Nghiên. Nhưng cậu nói con tôi không đủ tư cách thì cậu có thử nhìn lại cậu chưa? Cậu thì có tư cách sao? Năng lực không có, suốt ngày chỉ biết tìm cách đâm sâu lưng, một tên tiểu nhân bỉ ổi như cậu mà lãnh đạo Viên Thành thì tâm huyết của Viên gia sớm cũng bị cậu hủy hoại cả thôi.
Viên Trác Việt chỉ một câu thôi là Tần Mộc Du cũng phải đáp lại mười câu, cứ như vậy mà cuộc họp Hội đồng quản trị cũng sẽ biến thành cuộc tranh cãi của Viên gia mất thôi.
- Viên phu nhân, chúng ta còn đang ở trong phòng họp, chuyện riêng của gia đình các vị vẫn nên để về nhà đóng cửa bảo nhau thì tốt hơn.
Một cổ đông ngồi bên cạnh Tần Mộc Du khéo léo nhắc nhở.
Một vài cổ đông khác nghe được ý kiến xung phong đầu tiên thì cũng như hiệu ứng dây chuyền mà phụ họa theo, ý kiến nào cũng là khuyên hai người Viên gia kia ngừng khẩu chiến.
........................
Lúc mới bước vào trong vườn, gần đến nhà kính thì mẹ Ôn nghe tiếng dương cầm truyền đến. Bà có thể nhận ra ngay đó là tiếng đàn của con gái, đã lâu lắm rồi bà không được nghe tiếng đàn này.
Mẹ Ôn bị tiếng dương cầm làm cho mê đắm, đứng yên tại chỗ suốt thời gian nghe bản nhạc.
Nhưng với tình hình sức khỏe của Ôn Giai Tuệ hiện giờ mà cô vẫn có thể nhớ được và đáng được bản dương cầm đó ư? Không lẽ cô đang dần hồi phục rồi sao?
- A Phong, cậu nghe thấy rõ ràng đúng không? Tuệ Tuệ, tiếng đàn vừa rồi chắc chắn là của Tuệ Tuệ.
Tiếng đàn vừa nãy không phải chỉ hớp hồn mẹ Ôn mà ngay cả một người luôn giữ dáng vẻ uy nghi như A Phong cũng vì tiếng đàn đó mà ngây ngốc ra như người mất hồn. Anh cũng không nhớ là đã bao lâu rồi không được nghe cô đàn, từ ngày cô cùng Viên Trác Nghiên về Nguyệt Phủ thì đây là lần đầu tiên anh được gặp lại cô.
- Vâng, bác gái, tiếng đàn của Tuệ Tuệ không bao giờ có thể nhầm lẫn với một tiếng đàn nào khác. Tiếng đàn của cô ấy vô cùng đặc biệt, cô ấy cũng rất đặc biệt.
Câu sau của anh có vẻ là đang nói trong vô thức vì chính mình cũng không nhận ra mình đang nói gì. Anh đã nhìn bóng lưng Ôn Giai Tuệ trong phòng kính đến bay mất cả hồn vía.
Mẹ Ôn đã nhìn ra được dấu hiệu rất nhỏ kia, nhưng bà vẫn quyết định nhắm mắt làm ngơ. Tiếng đàn đã kết thúc rồi, bà đi thẳng vào trong phòng kính để gặp con gái.
- Tuệ Tuệ, mẹ lại đến thăm con đây.
Vẫn như những lần trước, Ôn Giai Tuệ nhìn thấy mẹ Ôn thì rụt rè né tránh, từ chỗ cây dương cầm mà chạy đến chiếc ghế mây trong góc, ngồi co ro không dám nhúc nhích.
Bởi đã nhiều lần rồi nên mẹ Ôn cũng đã luyện thành thói quen, nụ cười tươi rói trên môi của bà chậm rãi tắt đi, thay vào đó là một nụ cười có phần gượng gạo. Nhưng bà không còn nóng vội như những lần trước nữa, đứng yên tại chỗ mà mỉm cười nhìn con gái, một lúc rồi bà mới nhìn sang cây dương cầm bên cạnh. Suy nghĩ một lúc, cũng không hiểu sao bà lại quyết định đi tới rồi ngồi xuống, đặt túi xách xuống ghế, hai bàn tay với mười ngón thon dài, dù đã nhuốm chút gió sương của thời gian nhưng không làm cho đôi tay của bà nhăn nheo chút nào. Từng ngón tay trên phím đàn vẫn điêu luyện như cũ, từng nốt nhạc được bà đánh lên dần dần tạo thành một bản nhạc du dương chạm vào tận sâu trong tim người nghe.
Mà bản nhạc này đã tác động đến Ôn Giai Tuệ đang ngồi trên ghế mây kia. Cô dần có phản ứng, đầu tiên là nhìn rất chăm chú, lắng nghe rất cẩn thận và tập trung hết khả năng.
Cũng chưa có ai nhận ra chút biến đổi đầu tiên đó của cô cả.
.........................
Để hai người Tần Mộc Du và Viên Trác Việt ồn ào một lúc, cả phòng họp cũng được một phen hãi hùng rồi Viên Trác Nghiên mới lên tiếng dẹp ổn lại tình hình.
- A Châu, gọi bảo an!
Câu đầu tiên của anh lại là gọi đội bảo an đến đuổi cổ mẹ mình ra ngoài, thật là biết đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà.
Nhưng như vậy mới biết, lời nói của người đàn ông này có sức nặng đến mức nào. Chỉ cần anh mở miệng thôi là cả phòng ồn ào trong chốc lát đã trở lại yên tĩnh như cũ.
Tần Mộc Du hậm hực đèn nén cơn giận xuống, tự nhủ với lòng, nhất định phải vì đại sự, không nên tiếp tục chấp nhặt tên nhãi này nữa.
Còn chưa để tất cả cùng ổn định lại, Viên Trác Nghiên đã tiếp tục tuyên bố.
- Người không còn là thành viên Hội đồng quản trị, cũng không còn là cổ đông của công ty thì không phải là không có tư cách tham dự cuộc họp hôm nay sao? Viên quản lý, à không, bây giờ tôi nên gọi cậu là Viên Trác Việt thì đúng hơn. Từ hôm nay cậu không còn tư cách để bước chân vào Viên Thành nữa.
Chuyện gì thế này? Chế độ độc tài ư? Tất cả mọi chuyện vừa diễn ra hay bây giờ đều đang đi đúng trình tự mà Viên Trác Nghiên đã lên kế hoạch từ trước rồi vậy. Từng vấn đề chưa kịp để cả Hội đồng quản trị nghĩ đến hướng xử lý khác thì lại tiếp tục thông báo từng việc chấn động khác nữa.
- Anh lại nói nhảm gì vậy? Tôi là cổ đông của Viên Thành sao lại có thể để anh bảo tôi đi thì tôi đi, bảo tôi ở thì tôi sẽ ở chứ? Đây là công ty, không phải là địa bàn của riêng anh.
Viên Trác Việt lắc đầu ngán ngẩm, giọng điệu có vẻ châm biếm khinh khi. Anh ta ngồi trở lại ghế trong cơn bực dọc vẫn chưa tan nên chỉ có thể giật mạnh hai bên áo khoác để trút giận, còn cởi cúc áo trên cổ ra cho thoải mái hơn.
Trước bao nhiêu ánh mắt ngờ vực, nam nhân ngồi ở vị trí chủ trì vẫn thong dong chỉnh lại tư thế, ngón trỏ duy trì động tác nhỏ là gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, nói một cách tự nhiên.
- Có vẻ như cậu đã quên mất, chuyện cậu đã ký giấy chuyển nhượng hết cổ phần sang cho tôi.
- Gì chứ? Tôi ký chuyển nhượng cổ phần cho anh? Khi nào vậy? Khi nào mà tôi lại không biết vậy?
Viên Trác Việt bừng tỉnh một lúc để đính chính lại, nhìn người anh trai kia như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Trước biểu hiện này của anh ta, Viên Trác Nghiên cũng không vội vàng gì cả. Anh đưa tay lên, đồng thời gọi A Châu. Rất nhanh, một tập tài liệu đã đặt vào trong tay anh. Nam nhân cầm tài liệu nhìn ngắm lại một lần nữa, đồng thời giới thiệu cho dễ hiểu.
- Tất cả giấy tờ chuyển nhượng đều nằm trong đây, nếu cậu không nhớ thì tự mình xem lại đi!
Nói xong mấy lời đó, anh cũng đặt ngay tập tài liệu trên tay xuống bàn để đẩy nó về phía Viên Trác Việt.
......................
Một nghệ nhân dương cầm luôn luôn đặt hết tâm tư vào từng nốt nhạc của mình, mẹ Ôn cũng không phải ngoại lệ. Bàn hoàn toàn đắm mình thả lỏng trong giai điệu du dương mềm mại như làn tơ lụa mà không hề biết con gái mình từ chỗ ghế mây đang từng bước tiến đến gần.
- Tuệ Tuệ....
A Phong đứng bên cạnh thấy nữ nhân như người mất hồn liền bắt đầu thấy lo lắng, nhưng chỉ có thể tiến từng bước một theo cô và lâu lâu lại gọi tên cô, anh rất lo cô sẽ kích động nữa.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Giai Tuệ thật sự là đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
- M....ẹ....mẹ.....
Đôi chân thon gọn của Ôn Giai Tuệ chôn chặt tại chỗ, thân ảnh nhỏ bé run lên theo tiếng gọi của cô. Ôn Giai Tuệ đứng yên, cất tiếng gọi mẹ không biết đã mất đi bao lâu rồi.
Tiếng gọi mẹ dù chưa trọn vẹn cũng đã làm cho mẹ Ôn đang đánh dỡ bản nhạc phải dừng lại và quay đầu lại nhìn con gái đang sắp đến gần rồi.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, con vừa gọi mẹ đúng không?
Giọng mẹ Ôn run run đến khó tin, bần thần đứng lên và chạy thật nhanh tới đỡ lấy thân ảnh mỏng manh kia.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, con gọi lại được không? Có phải con vừa gọi mẹ không?
Cặp mắt hạnh to tròn long lanh của Ôn Giai Tuệ nhìn người phụ nữ đang ôm hai bên vai mình. Không biết là cô đã rơi nước mắt từ bao giờ nữa, chỉ thấy cô vừa khóc vừa nghẹn ngào gọi thêm mấy tiếng.
- Mẹ....mẹ....
Mẹ Ôn mừng rỡ đến bật khóc, cười hạnh phúc trong nước mắt, hai tay bà không ngừng ôm mặt nhỏ nhắn của con gái mà vuốt ve, giúp con lau nước mắt.
- Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ. Con của mẹ, tạ ơn trời đất, cảm ơn con vì đã nhớ ra mẹ.
Ôn Giai Tuệ trong lòng của mẹ vẫn thút thít không ngừng, cô không nói gì khác ngoài một tiếng gọi mẹ. Có lẽ cô không phải đã nhớ lại gì cả, chỉ là theo một loại phản ứng tự phát khi nghe tiếng đàn đã khắc sâu trong tiềm thức mà cô thốt lên tiếng gọi quen thuộc.
.......................
Bàn tay Viên Trác Việt cầm tập tài liệu gần như đã nhàu nát hết, gương mặt vững tin vừa rồi đã biến mất không còn chút dấu vết, thay vào đó là tím tái đến khó coi. Anh ta nghiến răng phẫn nộ, ném mạnh đống giấy không biết từ đâu rơi xuống trở lại bàn, cùng lúc đứng bật dậy, gầm gừ.
- Là giả, cái này tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh đừng có dựng chuyện hại người, Viên Trác Nghiên, đừng tưởng anh có chút tài cán mà có thể một tay che trời, đây đều là âm mưu của anh, tất cả đều là kế hoạch của anh.
Tên này từ trước đến giờ luôn luôn không thể giữ được chút bình tĩnh nào cả, rống to chửi bới, náo loạn đã trở thành thói quen làm việc của anh ta rồi, nên Viên Trác Nghiên cũng chẳng thèm để ý nhiều như vậy. Anh phất tay ra hiệu cho A Châu đem thêm mấy bản sao cho các cổ đông ở đây xem qua. Hoàn toàn coi Viên Trác Việt đang nổi khùng trước mặt như người vô hình mà phân tích rõ từng điều một.
- Giấy tờ chuyển nhượng cậu đã ký, bây giờ cậu không còn là cổ đông của công ty nữa. Và, cậu vẫn chưa xem hết đấy, trong đó còn một thứ rất quan trọng nữa.
Anh vừa nói, Viên Trác Việt và những cổ đông khác vừa mở hết trang cuối của tài liệu ra xem.
- Cái này, Viên tổng, thế này là sao? Rửa tiền?
Bao nhiêu cặp mắt dần đổ dồn lên hết Viên Trác Viên đang như kẻ mất hết hồn vía bên này, rất nhiều nghi vấn đang được đặt ra.
- Viên tổng, tất cả những dữ liệu này là thật chứ? Viên quản lý, cậu lại đâm sâu lưng chúng tôi?
Một đống tài liệu chi chít các con số hoa cả mắt, từng cổ đông khi thấy những trang dữ liệu này mà vẫn còn điềm tĩnh ngồi yên đã tài lắm rồi.
Viên Trác Việt còn chưa kịp phản ứng thì Viên Trác Nghiên đã tiếp lời của những người khác.
- Tất cả số liệu và minh chứng trên tay các vị đều đã được kiểm kê xác thực. Thanh tra thị trường cũng đã tiếp nhận, tiếp theo tôi sẽ giao việc này lại cho phía bên đó.
Chưa ai kịp hiểu gì thì vài người mặc đồng phục đã bước vào. Một người dẫn đầu giơ thẻ ngành và lệnh bắt giữ ra.
- Ngài Viên Trác Việt, chúng tôi nhận được tin tố giác anh vi phạm quy định về kinh doanh, gây rối thị trường tài chính, chúng tôi tạm thời bắt giam anh để phục vụ quá trình điều tra, hy vọng anh hợp tác.
Toàn bộ những người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt há hốc mồm vì kinh hãi.
Chuyện lớn như vậy mà bọn họ đều bị qua mặt hết sao? Trời à, nếu không phải hôm nay bị phanh phui thì tiền của bọn họ chắc chắn là sẽ bị nuốt chửng rồi.
- Này, tôi không làm gì cả, các người sao lại bắt tôi chứ? Muốn điều tra? Vậy thì gặp luật sư của tôi đi!
Viên Trác Việt đúng là bí quá hóa liều, vẫn quyết chống cự đến cùng. Anh ta không chịu nhìn lại không còn ai đứng cùng chiến tuyến với mình nữa, đã thua hoàn toàn trong tay của Viên Trác Nghiên rồi.
- Viên Trác Nghiên, anh đúng là tên tiểu nhân, tôi nhất định sẽ giết anh!
Bị còng tay đi trong trạng thái không phục nên dù đã tới cửa rồi, Viên Trác Việt vẫn gào thét chửi rủa không ngừng.