Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
TRÁI CẤM - Chap 95: Chỉ có cô ấy.
Tiếng ồn ào đã dứt, Viên Trác Nghiên hài lòng nhếch khóe môi, từng động tác giơ tay nhấc chân vẫn chứa đựng quyền uy không thể kháng cự. Anh vẫn ung dung thong thả như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà tổng kết cuộc họp.
- Những vấn đề thảo luận hôm nay, nếu có vị nào không hài lòng về một vấn đề nào thì cứ viết đơn kiến nghị. Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây.
Nói xong, anh cũng đứng lên, thẳng bước ra khỏi phòng họp.
Những tiếng xì xào bàn tán vẫn còn khắp phòng.
Tần Mộc Du chỉ mới vừa hoàn hồn thì đã thấy con trai rời đi rồi. Bà vội vội vàng vàng cầm túi chạy đuổi theo. Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên một thứ âm thanh trong trẻo lẫn chói tai.
- Trác Nghiên, con nói chuyện với mẹ một chút đã! Trác Nghiên, con có nghe thấy không?
Viên Trác Nghiên đã đi tới gần cửa thang máy thì cũng buộc phải dừng bước vì nghe thấy Tần Mộc Du gọi mình liên tục từ phía sau, anh tao nhã xoay người lại, có chút hờ hững mà hỏi.
- Mẹ có gì muốn nói nữa?
Tần Mộc Du vừa lấy lại thăng bằng, sắc mặt bà có vẻ vừa bị dọa nên vẫn còn chút tái nhợt, chỉ mới phục hồi lại được một chút huyết sắc. Bà chạy vội đuổi theo như vậy đương nhiên là có chuyện cần hỏi, nhưng bà lại đổi giọng lo lắng nhìn miếng băng dán trên mặt của con trai.
- Trác Nghiên, mặt con bị sao vậy?
Vừa hỏi xong thì bà cũng tự đoán được nguyên nhân rồi, suốt thời gian diễn ra cuộc họp, bà đã nhìn miếng băng dán kia không dời mắt. Mặt của con bà sao lại bị thương chứ? Ai có thể gây ra được chuyện này ngoại trừ Ôn Giai Tuệ kia!
- Có phải cô ta không? Là Ôn Giai Tuệ đúng không?
Bà hỏi mà Viên Trác Nghiên không nói gì cả, chẳng rõ có phải là bà đã cướp lời trước hay không.
- Mẹ đã cảnh cáo rất nhiều lần rồi, cô ta điên điên khùng khùng có thể đem đến nguy hiểm cho con, vậy mà con vẫn nhất quyết giữ nó bên cạnh, có phải con muốn để cô ta lấy mạng con thì con mới tỉnh ngộ?
Viên Trác Nghiên chỉ tiện tay sờ lên mặt mình một cái, chẳng hề có ý định trả lời vấn đề này. Anh để tay xuống, đút vào trong túi quần, hờ hững trả lời.
- Chỉ là chút bất cẩn thôi. Người không cần phải cuống lên như vậy. Nếu không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây.
Anh trả lời dứt khoát và xoay người cũng rất nhanh. Nếu Tần Mộc Du không nhanh chóng gọi anh lại thì anh đã bước thẳng vào thang máy rồi.
- Trác Nghiên, ta còn chưa nói đấy! Con đứng lại đó đã.
Tiếng giày cao gót lại lần nữa giẫm vang từng nhịp vội vã, Tần Mộc Du đuổi theo mấy bước tới trước mặt con trai. Lần này thì hỏi thẳng vấn đề chính.
- Vậy quyết định hôm nay của con là thế nào? Con làm như vậy là sao chứ? Mẹ biết con luôn muốn đá thằng hai ra khỏi Viên Thành, mẹ cũng chẳng ưa gì mẹ con nhà đó. Nhưng con làm vậy không phải là hơi quá rồi ư? Con để nó bị điều tra, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu, nếu để ông nội con và các trưởng bối biết được thì chẳng khác gì chúng ta đang tự tát vào mặt mình.
Một tay Viên Trác Nghiên đút trong túi quần, một tay lười biếng đưa lên gãi gãi mi tâm, trong tư thế và những cử chỉ nhỏ như vậy thì có thể nhận ra tâm trạng của anh đang vô cùng tốt. Một vài lời như vậy cũng không làm ảnh hưởng gì nhiều.
- Mẹ, người đang lo gì vậy? Lo cả Viên gia sẽ đem toàn bộ chuyện này đổ hết lên cho người sao? Nếu là vậy thì người không cần lo đâu, đây là chuyện giữa con và thằng hai. Về phía ông nội và các trưởng bối, con sẽ tự giải thích với họ.
Suy nghĩ của Tần Mộc Du không phải hoàn toàn như vậy nên đương nhiên khi nghe con trai nói xong, bà vẫn chưa thể yên tâm được.
- Không phải mẹ lo lắng chuyện này, con thử nghĩ xem, tốt xấu gì thằng hai cũng là người của Viên gia, mẹ ghét nó là đúng, nhưng dùng đến cách này, có phải là quá lắm không?
Viên Trác Nghiên nghe được câu này thì không khỏi bật cười thành tiếng, cặp chân mày đen rậm hơi nhướn lên, anh cất giọng trêu đùa.
- Hóa ra là người đang rủ lòng từ bi. Nhưng con không thể nhân nhượng giống người được. Tất cả những gì thằng hai nợ con, con sẽ từ từ trả lại hết cho nó.
Câu cuối cùng, giọng điệu của anh đã chuyển sang lạnh khốc đến đáng sợ, có lẽ đã đến giới hạn cuối cùng rồi, không còn một cơ hội nào để nhân nhượng thêm nữa.
Cho dù là vì lí do gì thì Tần Mộc Du cũng không thể đồng tình với cách làm lần này của con trai được. Mà bà cũng biết rõ mà, bà biết lí do mà Viên Trác Nghiên làm đến mức này là gì, vì quyền lực chỉ là thứ hai, nguyên do đầu tiên chắc chắn là muốn trút giận cho Ôn Giai Tuệ. Nhưng bà vẫn không truy hỏi trực tiếp mà chuyển hướng sang vấn đề khác.
- Được rồi, tạm gác chuyện này sang một bên. Con với Thanh Ngọc là thế nào? Tại sai con bé lại đến chỗ ta khóc lóc nói là con muốn hủy hôn? Trác Nghiên, chẳng lẽ con định vì ả đàn bà điên điên khùng khùng kia mà hủy hôn với con bé sao?
Điều duy nhất có thể lọt vào tai Viên Trác Nghiên chính là cách mẹ anh nhắc đến nữ nhân của anh. Dù đây không phải lần đầu tiên anh nghe từ ám chỉ chướng tai này, anh cũng đã cảnh cáo rất nhiều lần trước đó, nhưng bà vẫn cứ như vậy mà bỏ ngoài tai hết, thật biến khiến người khác lên cơn giận mà.
- Chẳng phải con đã nói với người rồi, Tuệ nhi không điên, cô ấy chỉ bị bệnh thôi. Nếu người còn vũ nhục cô ấy như vậy thêm một lần nữa thì đừng trách tại sao con nặng lời với người.
Tần Mộc Du miệng ú ớ nhất thời không biết nên nói gì nữa, chính là tức đến mất bình tĩnh để suy nghĩ rồi. Bà phải mất vài giây mới dần lấy lại được giọng nói.
- Mẹ không nói cô ta, thế còn Thanh Ngọc thì sao? Trác Nghiên, chuyện hôn sự là chuyện cả đời. Dù là đính hôn hay kết hôn thì cái danh tiếng đó cũng đã theo con bé rồi. Con đột nhiên nói hủy hôn, con có nghĩ đến cảm giác của Thanh Ngọc không? Chưa nói đến tình cảm, danh dự của một người phụ nữ nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Đã đính hôn rồi thì không thể nói hủy là hủy được. Nếu con vì Ôn Giai Tuệ thì cứ việc giữ cô ta bên cạnh được rồi, cho cô ta làm lẻ, dù sao cô ta cũng đã gả vào Viên gia làm lẻ rồi, thân phận của cô ta thì làm lẻ sẽ không có bao nhiêu kẻ dị nghị. Còn con và Thanh Ngọc vẫn có thể kết hôn mà.
...................
Bữa trưa của Ôn Giai Tuệ, mẹ Ôn muốn tự tay chuẩn bị nên dì Uyên chỉ có thể đứng bên cạnh phụ giúp.
Ôn Giai Tuệ thì giao cho A Phong trông chừng. Hai người một nam một nữ ngồi ở sân trước cửa lớn.
- Tuệ Tuệ, sao lại ngốc vậy chứ? Cô tự làm mình bị thương thì có thể thay đổi được nào!
A Phong ngồi trên một đoạn gỗ hương được chạm khắc tỉ mỉ, hơi cúi người chăm chú vào bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên đầu gối của mình, bên cạnh anh để một hộp đồ y tế, anh vừa bận rộn với cái bàn tay nhỏ kia vừa làu bàu như một người lớn tuổi đang dạy bảo đứa trẻ hư.
Nữ nhân ngồi xích đua đối diện vô cùng an yên, ngoan ngoãn đưa tay ra trước. Nghe quở trách như vậy mà Ôn Giai Tuệ vẫn không kích động hay giãy khóc. Có lẽ là cô chẳng có cảm giác đau thì phải.
Nhưng A Phong thì lại khác, vừa rồi khi anh nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của cô gái nhỏ này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là Viên Trác Nghiên gây ra. Tên đó không phải đã tuyên bố rất hùng hồn sẽ chăm sóc cô thật tốt ư? Chỉ mới vài ngày mà đã để cô bị thương như vậy rồi! Nếu Viên Trác Nghiên mà đứng trước mặt anh bây giờ, nhất định anh sẽ dạy cho anh ta một trận.
Tay bị thương như vậy mà vừa rồi Ôn Giai Tuệ vẫn có thể đánh đàn cũng là vì chỉ dán một miếng gạc mỏng, băng đã được tháo ra vì sợ cô tự tiện gỡ. Dì Uyên cũng rất lưỡng lự mới đồng ý làm theo ý của cô.
Càng nhìn những vết cắt đã đã khô trên mấy ngón tay nhỏ nhắn, A Phong lại đau lòng hít thở, động tác của anh dịu dàng vô cùng, như sợ một chút sơ xuất sẽ làm cô đau.
...................
Viên Trác Nghiên vừa nghe xong thì liền cười khẩy, anh hơi nghiêng mặt đồng thời lắc lắc đầu ra vẻ cảm thán.
- Người vừa nói danh dự của một người phụ nữ chắc chắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi bị hủy hôn. Con thật sự không hiểu, tại sao người lại không đối với Tiểu Xướng và Tuệ nhi như vậy, họ không phải phụ nữ sao? Hay là bởi vì không phải xuất thân vương thất hay hào môn thì không có tư cách được yêu thương?!
Nói đoạn, anh ngừng một lúc, liếm liếm khóe môi hơi khô rồi nói tiếp, không quên kèm theo một cái cười khẩy.
- Hôn nhân với người phải môn đăng hộ đối, chấp nhận sống cùng nhân tình của chồng, cuộc sống như vậy có từng khiến người thấy vui không? Người hạnh phúc chứ? Con thì không! Nếu không có Tuệ nhi thì cuộc sống này không khác gì ngục tù cả.
Tần Mộc Du vểnh tai lên nghe không xót một chữ nào, mấy câu cuối cùng của Viên Trác Nghiên khiến bà vừa giận vừa khó chấp nhận được, tông giọng của bà hơi cao.
- Con nói ta không hiểu? Ta chấp nhận những điều đó đều là vì quá yêu cha của con. Chỉ cần có thể ở bên cạnh ông ấy thì dù ông ấy có nạp bao nhiêu thiếp thì ta cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng sẽ không có một ả đàn bà nào xuất thân thấp hèn được phép trở thành nữ chủ nhân của Viên gia. Ta có thể nhân nhượng cho bọn họ làm lẻ, không có nghĩa là cho phép bọn họ trèo cao.
Về những vấn đề này, Viên Trác Nghiên và Tần Mộc Du có tranh cãi thì cũng vô nghĩa, vốn dĩ tư tưởng đã rất khác nhau rồi. Nhưng anh tuyệt đối không để những quy củ vô lí của Viên gia cũng như mẹ mình tổn hại đến cô gái nhỏ của anh.
- Tuệ nhi hoặc là vợ của con hoặc sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Viên gia nữa. Con cũng sẽ không bao giờ kết hôn với ai khác ngoài cô ấy, hôn ước với Thanh Ngọc, con đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi. Vậy nên, người đừng hao tâm tổn sức lo lắng những chuyện không đâu làm gì nữa.
Anh nói rất nhẹ nhàng điềm nhiên, nhưng lại ẩn chứa một uy lực vô hình rất lớn, ngừng một lúc rồi lại bổ sung thêm.
- Nếu mẹ còn gặp Thanh Ngọc thì hãy bảo cô ấy về Las Vegas đi. Tốt nhất là nên làm theo lời con nói, nếu không muốn thấy hậu quả khi chống đối.
Mấy từ đến trước cửa miệng của Tần Mộc Du rồi mà bà không cách nào diễn giải thành một vấn đề trọn nghĩa nữa, nên nói gì trước nói gì sau. Tên nhóc này đúng là biết làm cho bà tức đến phát điên đây mà.
- Con nghĩ hủy hôn là chuyện đùa sao? Chuyện này con đã nghĩ sẽ giải thích với gia đình Thanh Ngọc cũng như các trưởng bối của Viên gia chưa? Còn Thanh Ngọc nữa, mặc dù thời gian ta tiếp xúc với con bé không dài nhưng ta vẫn nhìn ra rất rõ con bé yêu con như thế nào, hủy hôn là không thể đâu.
Đối với Viên Trác Nghiên, chưa từng biết hai chữ không thể viết như thế nào cả. Bất cứ điều gì mà anh đã muốn thì nhất định là sẽ làm cho bằng được, mà không có chuyện gì mà anh lại không thể làm được.
Không khí của hai mẹ con lại cực kỳ căng thẳng như vậy. Nhưng cũng giữa lúc này thì A Châu có vẻ đang có tin khẩn cần báo cáo mới xông ra giữa đường như vậy.
- Phu nhân!
Cậu ta đứng cách đó một khoảng, cúi chào một cái rồi quay sang nói với Viên Trác Nghiên.
- Thưa boss, đã kết nối được định vị rồi.
Chuyện riêng trong công việc của bọn họ thì chỉ cần một câu không đầu không đuôi thì cũng đủ để hiểu ý. Nhưng một người ngoài như Tần Mộc Du thì chắc chắn là sẽ không hiểu gì. Bà chỉ thấy sắc mặt Viên Trác Nghiên có chút biến hóa, dù không quá rõ ràng.
- Mẹ, trong tình yêu thì nên ích kỷ, thay vì chấp nhận thì phải nắm thật chặt. Người duy nhất có tư cách trở thành vợ của con chỉ có Tuệ nhi.
Trước khi rời đi, Viên Trác Nghiên còn tặng lại cho mẹ mình một câu đầy ẩn ý, vừa như đang nói để Tần Mộc Du nghe, mà cũng vừa là đang tự nói với chính mình.
........................
Cửa thang máy vừa đóng lại, A Châu liền đưa chiếc tablet đang mở sẵn một trang tìm kiếm vị trí cho ông chủ, đồng thời đứng bên cạnh tiếp tục báo cáo.
- Hơn ba tháng không có một dấu hiệu nào, hôm nay bất ngờ đã hiện ra định vị. Nhưng kết quả vẫn chưa khả quan lắm, định vị không phải chỉ có ở một vị trí chính xác.
Viên Trác Nghiên cầm chiếc tablet thao tác mấy cái, nhìn màn hình đến chăm chú, mày kiếm cũng nhíu chặt. Anh vừa phân tích vừa đưa ra từng phán đoán, lắc lắc đầu cười nhạt.
- Có vẻ như chúng đang cố tình cho tôi thấy những định vị này. Muốn chơi trò trốn tìm đây rồi.
A Châu cũng có một suy luận tương tự, chiếc điện thoại kia nằm trong tay bọn họ một thời gian dài như vậy chẳng có tín hiệu gì, nhưng hôm nay lại bất chợt phát ra định vị. Chắc chắn là không phải ngẫu nhiên, một lời mời khiêu chiến sao? Không phải chỉ có một định vị chính xác mà còn tạo ra hàng loạt các định vị ảo xung quanh, để tìm ra định vị thật thì cũng không phải chuyện dễ dàng và ngay lập tức được.
- Boss, những vị trí này mặc dù phân rải nhiều nơi nhưng đều vây quanh Viên gia. Không lẽ....
Ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên lướt mấy cái trên màn hình tablet, cười khẩy một tiếng, giọng điệu cợt nhả đậm mùi nguy hiểm, tiếp lời của A Châu.
- Là người của Viên gia. Đúng là, Viên gia, một cái sân khấu rất hoàn hảo.
Anh vừa nói vừa tự châm chọc, tự cười khẩy mấy tiếng. Những vị trí hiện thị trên màn hình kia, có một vị trí đã thu hút sự chú ý của anh đầu tiên. Đó là thư phòng của Viên lão gia mà. Nếu đúng như những gì anh suy đoán thì người đó đã tìm được mật thất lâu rồi. Trước đây khi anh thiết kế mật thất theo yêu cầu của Viên lão gia thì vị trí đặt mật thất là bên dưới thư phòng, nhưng không phải....thì ra là như vậy, đi một vòng rốt cuộc là đang tự cắn vào đuôi của mình.
- Tăng cường người bảo vệ Tuệ nhi.
- Vâng thưa boss!
Viên Trác Nghiên vừa dặn dò xong, trước khi cửa thang máy mở ra, A Châu cũng vừa kịp gật đầu nhận lệnh.
Anh đi thẳng ra khỏi cửa công ty, xe đã đợi sẵn bên ngoài.
A Châu thuần thục bước nhanh hơn tới mở cửa cho ông chủ, cung kính cúi người.
Nhưng Viên Trác Nghiên đã ngồi vào trong rồi, A Châu còn chưa kịp đóng cửa lại thì một nữ nhân bất thình lình xuất hiện rồi chui thẳng vào trong xe, ngồi ngay bên cạnh Viên Trác Nghiên trước sự ngỡ ngàng của A Châu.
- Thanh Ngọc tiểu thư. Boss, chuyện này....
Không khí rơi vào tĩnh lặng một lúc, cặp mắt chim ưng thờ ơ quét qua nữ nhân bên cạnh, Viên Trác Nghiên lành lạnh ra lệnh.
- Xuất phát!
A Châu lập tức cúi đầu, đóng cửa lại rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.
Chiếc Aston Martin màu đen bóng rất nhanh đã lăn bánh rời khỏi Viên Thành.
Trên xe, Viên Trác Nghiên ngồi bắt chéo chân, phong thái quyền quý tao nhã đến từng cái nâng ngón tay, trên tay anh vẫn cầm chiếc tablet chú tâm nghiên cứu, giọng hờ hững xa cách.
- Em nghe không hiểu lời tôi nói? Chắc em cũng biết hậu quả khi làm trái ý của tôi rồi.
Về điểm này, Thanh Ngọc đương nhiên là biết rõ hơn ai hết, cô đã biết người đàn ông này hơn năm năm rồi, đương nhiên là hiểu rõ quy tắc của anh, nhưng nếu quá e dè mà lùi bước thì cô sẽ mãi mãi mất anh vào tay của Ôn Giai Tuệ.
Cũng như Tần Mộc Du khi mới nhìn thấy miếng băng gạc dán trên vùng quai hàm của người đàn ông này, Thanh Ngọc cũng lo lắng hỏi ngay, còn đưa tay lên chạm vào.
- Trác Nghiên, mặt anh sao vậy? Sao lại bị thương như vậy...
Hành động đầu tiên của Viên Trác Nghiên chính là gạt tay nữ nhân ra, có vẻ không hài lòng mà nhắc nhở.
- Em không có nghĩa vụ phải quan tâm chuyện tôi có bị thương hay không. Tôi bảo em về Las Vegas mà? Cho dù em có cố gắng ở lại thì tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định hủy hôn. Tôi nói vậy em vẫn chưa hiểu?
Giọng nói mang theo uy lực không thể xem nhẹ cùng ánh mắt như loại vũ khí gần như giết người làm cho Thanh Ngọc bất giác rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng.
- Những vấn đề thảo luận hôm nay, nếu có vị nào không hài lòng về một vấn đề nào thì cứ viết đơn kiến nghị. Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây.
Nói xong, anh cũng đứng lên, thẳng bước ra khỏi phòng họp.
Những tiếng xì xào bàn tán vẫn còn khắp phòng.
Tần Mộc Du chỉ mới vừa hoàn hồn thì đã thấy con trai rời đi rồi. Bà vội vội vàng vàng cầm túi chạy đuổi theo. Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên một thứ âm thanh trong trẻo lẫn chói tai.
- Trác Nghiên, con nói chuyện với mẹ một chút đã! Trác Nghiên, con có nghe thấy không?
Viên Trác Nghiên đã đi tới gần cửa thang máy thì cũng buộc phải dừng bước vì nghe thấy Tần Mộc Du gọi mình liên tục từ phía sau, anh tao nhã xoay người lại, có chút hờ hững mà hỏi.
- Mẹ có gì muốn nói nữa?
Tần Mộc Du vừa lấy lại thăng bằng, sắc mặt bà có vẻ vừa bị dọa nên vẫn còn chút tái nhợt, chỉ mới phục hồi lại được một chút huyết sắc. Bà chạy vội đuổi theo như vậy đương nhiên là có chuyện cần hỏi, nhưng bà lại đổi giọng lo lắng nhìn miếng băng dán trên mặt của con trai.
- Trác Nghiên, mặt con bị sao vậy?
Vừa hỏi xong thì bà cũng tự đoán được nguyên nhân rồi, suốt thời gian diễn ra cuộc họp, bà đã nhìn miếng băng dán kia không dời mắt. Mặt của con bà sao lại bị thương chứ? Ai có thể gây ra được chuyện này ngoại trừ Ôn Giai Tuệ kia!
- Có phải cô ta không? Là Ôn Giai Tuệ đúng không?
Bà hỏi mà Viên Trác Nghiên không nói gì cả, chẳng rõ có phải là bà đã cướp lời trước hay không.
- Mẹ đã cảnh cáo rất nhiều lần rồi, cô ta điên điên khùng khùng có thể đem đến nguy hiểm cho con, vậy mà con vẫn nhất quyết giữ nó bên cạnh, có phải con muốn để cô ta lấy mạng con thì con mới tỉnh ngộ?
Viên Trác Nghiên chỉ tiện tay sờ lên mặt mình một cái, chẳng hề có ý định trả lời vấn đề này. Anh để tay xuống, đút vào trong túi quần, hờ hững trả lời.
- Chỉ là chút bất cẩn thôi. Người không cần phải cuống lên như vậy. Nếu không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây.
Anh trả lời dứt khoát và xoay người cũng rất nhanh. Nếu Tần Mộc Du không nhanh chóng gọi anh lại thì anh đã bước thẳng vào thang máy rồi.
- Trác Nghiên, ta còn chưa nói đấy! Con đứng lại đó đã.
Tiếng giày cao gót lại lần nữa giẫm vang từng nhịp vội vã, Tần Mộc Du đuổi theo mấy bước tới trước mặt con trai. Lần này thì hỏi thẳng vấn đề chính.
- Vậy quyết định hôm nay của con là thế nào? Con làm như vậy là sao chứ? Mẹ biết con luôn muốn đá thằng hai ra khỏi Viên Thành, mẹ cũng chẳng ưa gì mẹ con nhà đó. Nhưng con làm vậy không phải là hơi quá rồi ư? Con để nó bị điều tra, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu, nếu để ông nội con và các trưởng bối biết được thì chẳng khác gì chúng ta đang tự tát vào mặt mình.
Một tay Viên Trác Nghiên đút trong túi quần, một tay lười biếng đưa lên gãi gãi mi tâm, trong tư thế và những cử chỉ nhỏ như vậy thì có thể nhận ra tâm trạng của anh đang vô cùng tốt. Một vài lời như vậy cũng không làm ảnh hưởng gì nhiều.
- Mẹ, người đang lo gì vậy? Lo cả Viên gia sẽ đem toàn bộ chuyện này đổ hết lên cho người sao? Nếu là vậy thì người không cần lo đâu, đây là chuyện giữa con và thằng hai. Về phía ông nội và các trưởng bối, con sẽ tự giải thích với họ.
Suy nghĩ của Tần Mộc Du không phải hoàn toàn như vậy nên đương nhiên khi nghe con trai nói xong, bà vẫn chưa thể yên tâm được.
- Không phải mẹ lo lắng chuyện này, con thử nghĩ xem, tốt xấu gì thằng hai cũng là người của Viên gia, mẹ ghét nó là đúng, nhưng dùng đến cách này, có phải là quá lắm không?
Viên Trác Nghiên nghe được câu này thì không khỏi bật cười thành tiếng, cặp chân mày đen rậm hơi nhướn lên, anh cất giọng trêu đùa.
- Hóa ra là người đang rủ lòng từ bi. Nhưng con không thể nhân nhượng giống người được. Tất cả những gì thằng hai nợ con, con sẽ từ từ trả lại hết cho nó.
Câu cuối cùng, giọng điệu của anh đã chuyển sang lạnh khốc đến đáng sợ, có lẽ đã đến giới hạn cuối cùng rồi, không còn một cơ hội nào để nhân nhượng thêm nữa.
Cho dù là vì lí do gì thì Tần Mộc Du cũng không thể đồng tình với cách làm lần này của con trai được. Mà bà cũng biết rõ mà, bà biết lí do mà Viên Trác Nghiên làm đến mức này là gì, vì quyền lực chỉ là thứ hai, nguyên do đầu tiên chắc chắn là muốn trút giận cho Ôn Giai Tuệ. Nhưng bà vẫn không truy hỏi trực tiếp mà chuyển hướng sang vấn đề khác.
- Được rồi, tạm gác chuyện này sang một bên. Con với Thanh Ngọc là thế nào? Tại sai con bé lại đến chỗ ta khóc lóc nói là con muốn hủy hôn? Trác Nghiên, chẳng lẽ con định vì ả đàn bà điên điên khùng khùng kia mà hủy hôn với con bé sao?
Điều duy nhất có thể lọt vào tai Viên Trác Nghiên chính là cách mẹ anh nhắc đến nữ nhân của anh. Dù đây không phải lần đầu tiên anh nghe từ ám chỉ chướng tai này, anh cũng đã cảnh cáo rất nhiều lần trước đó, nhưng bà vẫn cứ như vậy mà bỏ ngoài tai hết, thật biến khiến người khác lên cơn giận mà.
- Chẳng phải con đã nói với người rồi, Tuệ nhi không điên, cô ấy chỉ bị bệnh thôi. Nếu người còn vũ nhục cô ấy như vậy thêm một lần nữa thì đừng trách tại sao con nặng lời với người.
Tần Mộc Du miệng ú ớ nhất thời không biết nên nói gì nữa, chính là tức đến mất bình tĩnh để suy nghĩ rồi. Bà phải mất vài giây mới dần lấy lại được giọng nói.
- Mẹ không nói cô ta, thế còn Thanh Ngọc thì sao? Trác Nghiên, chuyện hôn sự là chuyện cả đời. Dù là đính hôn hay kết hôn thì cái danh tiếng đó cũng đã theo con bé rồi. Con đột nhiên nói hủy hôn, con có nghĩ đến cảm giác của Thanh Ngọc không? Chưa nói đến tình cảm, danh dự của một người phụ nữ nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Đã đính hôn rồi thì không thể nói hủy là hủy được. Nếu con vì Ôn Giai Tuệ thì cứ việc giữ cô ta bên cạnh được rồi, cho cô ta làm lẻ, dù sao cô ta cũng đã gả vào Viên gia làm lẻ rồi, thân phận của cô ta thì làm lẻ sẽ không có bao nhiêu kẻ dị nghị. Còn con và Thanh Ngọc vẫn có thể kết hôn mà.
...................
Bữa trưa của Ôn Giai Tuệ, mẹ Ôn muốn tự tay chuẩn bị nên dì Uyên chỉ có thể đứng bên cạnh phụ giúp.
Ôn Giai Tuệ thì giao cho A Phong trông chừng. Hai người một nam một nữ ngồi ở sân trước cửa lớn.
- Tuệ Tuệ, sao lại ngốc vậy chứ? Cô tự làm mình bị thương thì có thể thay đổi được nào!
A Phong ngồi trên một đoạn gỗ hương được chạm khắc tỉ mỉ, hơi cúi người chăm chú vào bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên đầu gối của mình, bên cạnh anh để một hộp đồ y tế, anh vừa bận rộn với cái bàn tay nhỏ kia vừa làu bàu như một người lớn tuổi đang dạy bảo đứa trẻ hư.
Nữ nhân ngồi xích đua đối diện vô cùng an yên, ngoan ngoãn đưa tay ra trước. Nghe quở trách như vậy mà Ôn Giai Tuệ vẫn không kích động hay giãy khóc. Có lẽ là cô chẳng có cảm giác đau thì phải.
Nhưng A Phong thì lại khác, vừa rồi khi anh nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của cô gái nhỏ này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là Viên Trác Nghiên gây ra. Tên đó không phải đã tuyên bố rất hùng hồn sẽ chăm sóc cô thật tốt ư? Chỉ mới vài ngày mà đã để cô bị thương như vậy rồi! Nếu Viên Trác Nghiên mà đứng trước mặt anh bây giờ, nhất định anh sẽ dạy cho anh ta một trận.
Tay bị thương như vậy mà vừa rồi Ôn Giai Tuệ vẫn có thể đánh đàn cũng là vì chỉ dán một miếng gạc mỏng, băng đã được tháo ra vì sợ cô tự tiện gỡ. Dì Uyên cũng rất lưỡng lự mới đồng ý làm theo ý của cô.
Càng nhìn những vết cắt đã đã khô trên mấy ngón tay nhỏ nhắn, A Phong lại đau lòng hít thở, động tác của anh dịu dàng vô cùng, như sợ một chút sơ xuất sẽ làm cô đau.
...................
Viên Trác Nghiên vừa nghe xong thì liền cười khẩy, anh hơi nghiêng mặt đồng thời lắc lắc đầu ra vẻ cảm thán.
- Người vừa nói danh dự của một người phụ nữ chắc chắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi bị hủy hôn. Con thật sự không hiểu, tại sao người lại không đối với Tiểu Xướng và Tuệ nhi như vậy, họ không phải phụ nữ sao? Hay là bởi vì không phải xuất thân vương thất hay hào môn thì không có tư cách được yêu thương?!
Nói đoạn, anh ngừng một lúc, liếm liếm khóe môi hơi khô rồi nói tiếp, không quên kèm theo một cái cười khẩy.
- Hôn nhân với người phải môn đăng hộ đối, chấp nhận sống cùng nhân tình của chồng, cuộc sống như vậy có từng khiến người thấy vui không? Người hạnh phúc chứ? Con thì không! Nếu không có Tuệ nhi thì cuộc sống này không khác gì ngục tù cả.
Tần Mộc Du vểnh tai lên nghe không xót một chữ nào, mấy câu cuối cùng của Viên Trác Nghiên khiến bà vừa giận vừa khó chấp nhận được, tông giọng của bà hơi cao.
- Con nói ta không hiểu? Ta chấp nhận những điều đó đều là vì quá yêu cha của con. Chỉ cần có thể ở bên cạnh ông ấy thì dù ông ấy có nạp bao nhiêu thiếp thì ta cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng sẽ không có một ả đàn bà nào xuất thân thấp hèn được phép trở thành nữ chủ nhân của Viên gia. Ta có thể nhân nhượng cho bọn họ làm lẻ, không có nghĩa là cho phép bọn họ trèo cao.
Về những vấn đề này, Viên Trác Nghiên và Tần Mộc Du có tranh cãi thì cũng vô nghĩa, vốn dĩ tư tưởng đã rất khác nhau rồi. Nhưng anh tuyệt đối không để những quy củ vô lí của Viên gia cũng như mẹ mình tổn hại đến cô gái nhỏ của anh.
- Tuệ nhi hoặc là vợ của con hoặc sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Viên gia nữa. Con cũng sẽ không bao giờ kết hôn với ai khác ngoài cô ấy, hôn ước với Thanh Ngọc, con đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi. Vậy nên, người đừng hao tâm tổn sức lo lắng những chuyện không đâu làm gì nữa.
Anh nói rất nhẹ nhàng điềm nhiên, nhưng lại ẩn chứa một uy lực vô hình rất lớn, ngừng một lúc rồi lại bổ sung thêm.
- Nếu mẹ còn gặp Thanh Ngọc thì hãy bảo cô ấy về Las Vegas đi. Tốt nhất là nên làm theo lời con nói, nếu không muốn thấy hậu quả khi chống đối.
Mấy từ đến trước cửa miệng của Tần Mộc Du rồi mà bà không cách nào diễn giải thành một vấn đề trọn nghĩa nữa, nên nói gì trước nói gì sau. Tên nhóc này đúng là biết làm cho bà tức đến phát điên đây mà.
- Con nghĩ hủy hôn là chuyện đùa sao? Chuyện này con đã nghĩ sẽ giải thích với gia đình Thanh Ngọc cũng như các trưởng bối của Viên gia chưa? Còn Thanh Ngọc nữa, mặc dù thời gian ta tiếp xúc với con bé không dài nhưng ta vẫn nhìn ra rất rõ con bé yêu con như thế nào, hủy hôn là không thể đâu.
Đối với Viên Trác Nghiên, chưa từng biết hai chữ không thể viết như thế nào cả. Bất cứ điều gì mà anh đã muốn thì nhất định là sẽ làm cho bằng được, mà không có chuyện gì mà anh lại không thể làm được.
Không khí của hai mẹ con lại cực kỳ căng thẳng như vậy. Nhưng cũng giữa lúc này thì A Châu có vẻ đang có tin khẩn cần báo cáo mới xông ra giữa đường như vậy.
- Phu nhân!
Cậu ta đứng cách đó một khoảng, cúi chào một cái rồi quay sang nói với Viên Trác Nghiên.
- Thưa boss, đã kết nối được định vị rồi.
Chuyện riêng trong công việc của bọn họ thì chỉ cần một câu không đầu không đuôi thì cũng đủ để hiểu ý. Nhưng một người ngoài như Tần Mộc Du thì chắc chắn là sẽ không hiểu gì. Bà chỉ thấy sắc mặt Viên Trác Nghiên có chút biến hóa, dù không quá rõ ràng.
- Mẹ, trong tình yêu thì nên ích kỷ, thay vì chấp nhận thì phải nắm thật chặt. Người duy nhất có tư cách trở thành vợ của con chỉ có Tuệ nhi.
Trước khi rời đi, Viên Trác Nghiên còn tặng lại cho mẹ mình một câu đầy ẩn ý, vừa như đang nói để Tần Mộc Du nghe, mà cũng vừa là đang tự nói với chính mình.
........................
Cửa thang máy vừa đóng lại, A Châu liền đưa chiếc tablet đang mở sẵn một trang tìm kiếm vị trí cho ông chủ, đồng thời đứng bên cạnh tiếp tục báo cáo.
- Hơn ba tháng không có một dấu hiệu nào, hôm nay bất ngờ đã hiện ra định vị. Nhưng kết quả vẫn chưa khả quan lắm, định vị không phải chỉ có ở một vị trí chính xác.
Viên Trác Nghiên cầm chiếc tablet thao tác mấy cái, nhìn màn hình đến chăm chú, mày kiếm cũng nhíu chặt. Anh vừa phân tích vừa đưa ra từng phán đoán, lắc lắc đầu cười nhạt.
- Có vẻ như chúng đang cố tình cho tôi thấy những định vị này. Muốn chơi trò trốn tìm đây rồi.
A Châu cũng có một suy luận tương tự, chiếc điện thoại kia nằm trong tay bọn họ một thời gian dài như vậy chẳng có tín hiệu gì, nhưng hôm nay lại bất chợt phát ra định vị. Chắc chắn là không phải ngẫu nhiên, một lời mời khiêu chiến sao? Không phải chỉ có một định vị chính xác mà còn tạo ra hàng loạt các định vị ảo xung quanh, để tìm ra định vị thật thì cũng không phải chuyện dễ dàng và ngay lập tức được.
- Boss, những vị trí này mặc dù phân rải nhiều nơi nhưng đều vây quanh Viên gia. Không lẽ....
Ngón tay thon dài của Viên Trác Nghiên lướt mấy cái trên màn hình tablet, cười khẩy một tiếng, giọng điệu cợt nhả đậm mùi nguy hiểm, tiếp lời của A Châu.
- Là người của Viên gia. Đúng là, Viên gia, một cái sân khấu rất hoàn hảo.
Anh vừa nói vừa tự châm chọc, tự cười khẩy mấy tiếng. Những vị trí hiện thị trên màn hình kia, có một vị trí đã thu hút sự chú ý của anh đầu tiên. Đó là thư phòng của Viên lão gia mà. Nếu đúng như những gì anh suy đoán thì người đó đã tìm được mật thất lâu rồi. Trước đây khi anh thiết kế mật thất theo yêu cầu của Viên lão gia thì vị trí đặt mật thất là bên dưới thư phòng, nhưng không phải....thì ra là như vậy, đi một vòng rốt cuộc là đang tự cắn vào đuôi của mình.
- Tăng cường người bảo vệ Tuệ nhi.
- Vâng thưa boss!
Viên Trác Nghiên vừa dặn dò xong, trước khi cửa thang máy mở ra, A Châu cũng vừa kịp gật đầu nhận lệnh.
Anh đi thẳng ra khỏi cửa công ty, xe đã đợi sẵn bên ngoài.
A Châu thuần thục bước nhanh hơn tới mở cửa cho ông chủ, cung kính cúi người.
Nhưng Viên Trác Nghiên đã ngồi vào trong rồi, A Châu còn chưa kịp đóng cửa lại thì một nữ nhân bất thình lình xuất hiện rồi chui thẳng vào trong xe, ngồi ngay bên cạnh Viên Trác Nghiên trước sự ngỡ ngàng của A Châu.
- Thanh Ngọc tiểu thư. Boss, chuyện này....
Không khí rơi vào tĩnh lặng một lúc, cặp mắt chim ưng thờ ơ quét qua nữ nhân bên cạnh, Viên Trác Nghiên lành lạnh ra lệnh.
- Xuất phát!
A Châu lập tức cúi đầu, đóng cửa lại rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.
Chiếc Aston Martin màu đen bóng rất nhanh đã lăn bánh rời khỏi Viên Thành.
Trên xe, Viên Trác Nghiên ngồi bắt chéo chân, phong thái quyền quý tao nhã đến từng cái nâng ngón tay, trên tay anh vẫn cầm chiếc tablet chú tâm nghiên cứu, giọng hờ hững xa cách.
- Em nghe không hiểu lời tôi nói? Chắc em cũng biết hậu quả khi làm trái ý của tôi rồi.
Về điểm này, Thanh Ngọc đương nhiên là biết rõ hơn ai hết, cô đã biết người đàn ông này hơn năm năm rồi, đương nhiên là hiểu rõ quy tắc của anh, nhưng nếu quá e dè mà lùi bước thì cô sẽ mãi mãi mất anh vào tay của Ôn Giai Tuệ.
Cũng như Tần Mộc Du khi mới nhìn thấy miếng băng gạc dán trên vùng quai hàm của người đàn ông này, Thanh Ngọc cũng lo lắng hỏi ngay, còn đưa tay lên chạm vào.
- Trác Nghiên, mặt anh sao vậy? Sao lại bị thương như vậy...
Hành động đầu tiên của Viên Trác Nghiên chính là gạt tay nữ nhân ra, có vẻ không hài lòng mà nhắc nhở.
- Em không có nghĩa vụ phải quan tâm chuyện tôi có bị thương hay không. Tôi bảo em về Las Vegas mà? Cho dù em có cố gắng ở lại thì tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định hủy hôn. Tôi nói vậy em vẫn chưa hiểu?
Giọng nói mang theo uy lực không thể xem nhẹ cùng ánh mắt như loại vũ khí gần như giết người làm cho Thanh Ngọc bất giác rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng.