Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413: Tình nghĩa
Tất cả mọi người đều đờ đẫn.
Bọn họ chưa từng thấy người nào có thể chống đỡ đòn đánh bền bỉ như vậy, thậm chí rất nhiều người còn hoài nghi Cương Thi không phải biệt danh của người này mà là chủng loại thật sự của hắn!
Nếu không thì một người bình thường bằng xương bằng thịt sao có thể chịu đựng nổi những đòn công kích ác liệt như vậy mà vẫn chẳng hề hấn gì?
“Con mẹ nhà mày, có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Cảm xúc của Tần Phong đã bị dồn nén tới cực điểm, cậu ta rút ra con dao dài sắc nhọn đã đâm chết Báo Đen vừa nãy rồi đâm mạnh về phía cổ của đối phương!
“Thằng chó, ra mà hứng đòn đi!”
Mấy người Sư Tử Hà Đông nhìn thấy cảnh tượng này cũng đồng loạt hít sâu, trong lòng nghĩ lần này e rằng lại thua trong tay tên này rồi.
“Mau tránh đi!”
Thậm chí ngay cả Sư Tử Hà Đông cũng không nhịn được mà gầm lên một tiếng, ông ta không muốn nhìn thấy một kẻ có sức mạnh cường hãn lại bị người ta giết chết theo cách như vậy.
“Sư Gia, không cần lo lắng, đợi mà xem kịch hay đi”.
Người đàn ông đeo kính rõ ràng rất ung dung, hắn hết sức tự tin vào tên Cương Thi này.
Còn bản thân Cương Thi đối diện với biến cố đột nhiên xuất hiện này cũng chẳng có động thái né tránh hay cản lại gì.
Hắn vẫn đứng thẳng tại chỗ, để mặc cho mũi dao sắc nhọn đó cắm mạnh về phía cổ mình.
Keng!
Một tiếng động vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới mức trợn tròn hai mắt!
Mặc dù không thể nhìn rõ ngay lập tức đã xảy ra chuyện gì, nhưng người có chút nhận thức đều biết, nếu như mũi dao đâm vào da thịt thì tuyệt đối sẽ không phát ra loại âm thanh giống như vậy.
Vậy chỉ có thể nói lên rằng…
Ngay cả dao găm cũng chẳng làm gì được con quái vật này!
Trên trán Tần Phong đầm đìa mồ hôi lạnh, thậm chí ngay cổ tay cầm dao cũng bắt đầu không khống chế được mà run lên kịch liệt.
Chỉ có cậu ta biết con dao này sắc nhọn tới nhường nào.
Cũng chỉ có cậu ta mới hiểu rõ, đòn công kích này của cậu ta sử dụng bao nhiêu sức mạnh, đừng nói là cổ, dù có là một tấm thép thì cũng bị xuyên thủng!
Keng!
Trong sự kinh sợ và cảm xúc ác liệt, cộng thêm việc ban nãy Tần Phong đã vận dụng hết toàn bộ thể lực của bản thân, thần kinh của cậu ta lúc này đã căng tới cực hạn, cảm giác khí lực trên người bị rút cạn chỉ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả sức cầm dao cũng không còn nữa.
“Ha ha, tiếp tục”.
Cương Thi chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt kỳ dị xấu xí của hắn nở nụ cười vô cùng kinh khủng, trên cổ chỉ lưu lại một điểm màu đỏ mờ bé xíu, ngoài ra thì không thể tìm thấy bất cứ thương tích nào khác!
Tinh thần của Tần Phong lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, đừng nói là ra tay, ngay cả việc cử động một chút thôi cũng cảm thấy hết sức khó khăn.
“Nếu như anh không tiếp tục, vậy thì đến lượt tôi rồi”.
Cương Thi phát ra tiếng cười ha ha, âm thanh đó giống như của một con quỷ dữ đến từ địa ngục tối tăm!
Hắn chậm rãi giơ bàn tay nhăn nheo lên, lúc đang chuẩn bị đấm vào đầu của Tần Phong thì hai bên trái phải đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
“Cẩn thận!”
Hai người đó chính là Mê Long và Yên Vĩ Điệp.
Hai người họ nhìn thấy tình hình không ổn nên đã xông ra trước tiên, lần lượt phát động công kích Cương Thi từ hai bên.
Bốp bốp!
Một trái một phải, Phương Nhãn Quyền của Yên Vĩ Điệp và Phi Thích của Mê Long lần lượt nhắm thẳng vào hai bên huyệt thái dương của Cương Thi.
Tuy nhiên, bọn họ đột nhiên phản ứng trở lại, dùng phương thức này để cứu Tần Phong căn bản là chuyện không thể!
Bởi vì đối với con quái vật này mà nói thì đòn công kích nào cũng đều là vô hiệu!
“Sư phụ!”
“Tần Phong!”
Mê Long và Yên Vĩ Điệp chỉ cảm thấy trái tim mình co rút lại, nhìn thấy cú đấm của Cương Thi sắp sửa chạm tới đỉnh đầu của Tần Phong nhưng lại chẳng thể làm gì!
Mặc dù bọn họ mới chỉ biết nhau có hơn hai tháng, thế nhưng trong vòng hơn hai tháng này, bọn họ cùng nhau trải qua việc huấn luyện tàn khốc nhất, cùng nhau khắc phục hết khó khăn này tới khó khăn khác thoạt nhìn căn bản chẳng thể hoàn thành được.
Trong lòng Mê Long khẳng định, nếu như đã nhận Tần Phong làm sư phụ thì phải chân thành, trong khoảng thời gian ở trong trại huấn luyện này, Mê Long vẫn luôn đảm nhiệm chức trách vệ sĩ kiêm tuỳ tùng trung thành của Tần Phong.
Chỉ cần ai dám động tới Tần Phong, dù chỉ là một ánh mắt không đúng thì chẳng cần Tần Phong tự mình lên tiếng, Mê Long nhất định sẽ xông lên xử lý ngay tức khắc.
Mà bản thân Tần Phong cũng đối xử không tệ với Mê Long, chỉ cần cậu ta có thể giành được lợi ích gì thì nhất định sẽ không quên người đồ đệ Mê Long này của mình.
Còn về Yên Vĩ Điệp, mới đầu cô ấy vô cùng chán ghét Tần Phong, cho rằng tên này mồm mép láu lỉnh, tâm địa gian xảo, không dưới một cần cô ấy nghe thấy tên này bàn luận về số đo ba vòng của bản thân mình.
Sau khi bị bắt tại trận thì tên này không những không nhận sai mà còn mặt dày vô liêm sỉ bảo cô ấy làm bạn gái của cậu ta.
Chuyện đáng ghét nhất chính là tên này còn đi bêu rếu khắp nơi cô ấy và cậu ta có chút quan hệ không thể miêu tả được, khiến mọi người trong trại huấn luyện đều cho rằng cô ấy có chuyện gì mờ ám với tên này.
Yên Vĩ Điệp cũng là người từng trải qua nỗi tuyệt vọng và bi thảm nhất của đời người, vậy nên tính cách của cô ấy càng thêm vô tình và lạnh nhạt!
Do đó những chuyện mà Tần Phong làm, cô ấy không thể làm như không hay không biết, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm!
Bên trong trại huấn luyện Thiên Diệt gần như mỗi ngày đều có học viên chết vì huấn luyện với cường độ và nguy hiểm cao, vậy nên cái chết đã trở thành chuyện như cơm bữa.
Điều Yên Vĩ Điệp cần làm là khiến cho Tần Phong xảy ra “bất trắc” ở trong trại huấn luyện!
Trong một tiết học huấn luyện lấp bom cùng nhau, trùng hợp là Tần Phong và Yên Vĩ Điệp được phân vào cùng một nhóm.
Điều này đối với Yên Vĩ Điệp mà nói chính là cơ hội cực tốt để trừ khử cái gai trong mắt!
Lúc hai người lấp bom, vào khoảnh khắc mấu chốt nhất, Yên Vĩ Điệp đột nhiên không làm theo kế hoạch mà hai người đã bàn bạc xong xuôi trước đó, cố ý chôn một trái bom ở nơi khác so với kế hoạch ban đầu.
Trong lần phá bom tiếp theo, Tần Phong quả nhiên đã giẫm vào nơi Yên Vĩ Điệp cố ý chôn bom lúc trước!
“Tần Phong, anh chịu chết đi, đây chính là kết cục của việc anh đắc tội với tôi trong khoảng thời gian vừa qua!”
Yên Vĩ Điệp cuối cùng cũng nói ra ý định giết người mà bản thân cất giấu bấy lâu.
Cô ấy mong đợi Tần Phong cầu xin mình rồi thì nổi điên, đây là cảnh tượng mà cô ấy nằm mơ cũng muốn nhìn thấy.
Chỉ là hành động kế tiếp của Tần Phong lại khác xa so với tưởng tượng của cô ấy.
“Yên Vĩ Điệp, não cô có vấn đề đấy à, dù muốn giết tôi thì có thể đổi sang loại bom có phạm vi huỷ diệt nhỏ hơn một chút không?”
“Trái bom này mà phát nổ thì ngay cả cô cũng mất mạng, còn không mau chạy đi, chạy cách xa ít nhất ba mươi mét vào, nhanh lên!”
Yên Vĩ Điệp ngơ ngác.
Rõ ràng biết trái bom này là do bản thân cô ấy cố ý chôn xuống, rõ ràng biết bản thân muốn hại chết anh ta.
Thế nhưng điều đầu tiên anh ta nghĩ tới lại là an nguy của cô ấy…
“Tần Phong, lẽ nào anh vẫn chưa nghe rõ hay sao, là tôi cố ý chôn bom xuống, tôi muốn giết anh!”
Yên Vĩ Điệp lớn tiếng hô lên.
“Giờ cô nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì, tôi bảo cô chạy mau đi, chạy ngay đi, tôi không trụ được bao lâu nữa đâu!”
Tần Phong gằn giọng.
Vành mắt Yên Vĩ Điệp chợt ửng đỏ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời này cô ấy gặp được một người chân thành quan tâm và để ý tới mình mà không có bất cứ mục đích gì khác.
Cô ấy từng cho rằng việc bản thân đến với thế giới này chính là một nỗi bi kịch, cô ấy không xứng có được dù chỉ là một chút sự quan tâm và ấm áp của thế gian này.
Vậy nên sau khi cô ấy có được cơ hội sống một cuộc đời mới thì đã thể rằng kể từ giờ trở đi, cô ấy sẽ dùng thái độ lạnh lùng để đối diện với thế giới.
Thế nhưng cô ấy lại gặp được một người biết rõ bản thân đang ở trên ranh giới sinh tử nhưng việc đầu tiên lại là nghĩ tới an nguy của cô ấy.
“Anh cố gắng thêm một chút, cho tôi một phút thôi!”
Yên Vĩ Điệp ra quyết định, bước nhanh tới trước mặt Tần Phong rồi ngồi xổm xuống.
“Cô điên rồi à, đây là quả bom rất dễ kích nổ, bây giờ chắc chắn đã kích hoạt rồi, theo những gì chúng ta đã học, xác suất gỡ được quả bom này chưa đến năm phần trăm…”
“Câm mồm, cùng lắm thì chết chung, dù gì cũng đã chết một lần rồi!”
Yên Vĩ Điệp gào lên.
Cuối cùng cũng không biết là sự chân thành và tình nghĩa của hai người khiến Diêm Vương cảm động hay là hôm đó hai người quá may mắn, trái bom có xác suất gỡ được chỉ năm phần trăm vậy mà lại không phát nổ!
Từ đó về sau, hai người đã trở thành bạn tốt, mặc dù mỗi ngày hai người vẫn bình thường như cũ, gặp nhau là bắt đầu đấu võ mồm, nhưng nếu như có ai dám động tới một trong số hai người thì người còn lại nhất định sẽ xông lên để liều mạng!
Bọn họ chưa từng thấy người nào có thể chống đỡ đòn đánh bền bỉ như vậy, thậm chí rất nhiều người còn hoài nghi Cương Thi không phải biệt danh của người này mà là chủng loại thật sự của hắn!
Nếu không thì một người bình thường bằng xương bằng thịt sao có thể chịu đựng nổi những đòn công kích ác liệt như vậy mà vẫn chẳng hề hấn gì?
“Con mẹ nhà mày, có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Cảm xúc của Tần Phong đã bị dồn nén tới cực điểm, cậu ta rút ra con dao dài sắc nhọn đã đâm chết Báo Đen vừa nãy rồi đâm mạnh về phía cổ của đối phương!
“Thằng chó, ra mà hứng đòn đi!”
Mấy người Sư Tử Hà Đông nhìn thấy cảnh tượng này cũng đồng loạt hít sâu, trong lòng nghĩ lần này e rằng lại thua trong tay tên này rồi.
“Mau tránh đi!”
Thậm chí ngay cả Sư Tử Hà Đông cũng không nhịn được mà gầm lên một tiếng, ông ta không muốn nhìn thấy một kẻ có sức mạnh cường hãn lại bị người ta giết chết theo cách như vậy.
“Sư Gia, không cần lo lắng, đợi mà xem kịch hay đi”.
Người đàn ông đeo kính rõ ràng rất ung dung, hắn hết sức tự tin vào tên Cương Thi này.
Còn bản thân Cương Thi đối diện với biến cố đột nhiên xuất hiện này cũng chẳng có động thái né tránh hay cản lại gì.
Hắn vẫn đứng thẳng tại chỗ, để mặc cho mũi dao sắc nhọn đó cắm mạnh về phía cổ mình.
Keng!
Một tiếng động vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới mức trợn tròn hai mắt!
Mặc dù không thể nhìn rõ ngay lập tức đã xảy ra chuyện gì, nhưng người có chút nhận thức đều biết, nếu như mũi dao đâm vào da thịt thì tuyệt đối sẽ không phát ra loại âm thanh giống như vậy.
Vậy chỉ có thể nói lên rằng…
Ngay cả dao găm cũng chẳng làm gì được con quái vật này!
Trên trán Tần Phong đầm đìa mồ hôi lạnh, thậm chí ngay cổ tay cầm dao cũng bắt đầu không khống chế được mà run lên kịch liệt.
Chỉ có cậu ta biết con dao này sắc nhọn tới nhường nào.
Cũng chỉ có cậu ta mới hiểu rõ, đòn công kích này của cậu ta sử dụng bao nhiêu sức mạnh, đừng nói là cổ, dù có là một tấm thép thì cũng bị xuyên thủng!
Keng!
Trong sự kinh sợ và cảm xúc ác liệt, cộng thêm việc ban nãy Tần Phong đã vận dụng hết toàn bộ thể lực của bản thân, thần kinh của cậu ta lúc này đã căng tới cực hạn, cảm giác khí lực trên người bị rút cạn chỉ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả sức cầm dao cũng không còn nữa.
“Ha ha, tiếp tục”.
Cương Thi chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt kỳ dị xấu xí của hắn nở nụ cười vô cùng kinh khủng, trên cổ chỉ lưu lại một điểm màu đỏ mờ bé xíu, ngoài ra thì không thể tìm thấy bất cứ thương tích nào khác!
Tinh thần của Tần Phong lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, đừng nói là ra tay, ngay cả việc cử động một chút thôi cũng cảm thấy hết sức khó khăn.
“Nếu như anh không tiếp tục, vậy thì đến lượt tôi rồi”.
Cương Thi phát ra tiếng cười ha ha, âm thanh đó giống như của một con quỷ dữ đến từ địa ngục tối tăm!
Hắn chậm rãi giơ bàn tay nhăn nheo lên, lúc đang chuẩn bị đấm vào đầu của Tần Phong thì hai bên trái phải đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
“Cẩn thận!”
Hai người đó chính là Mê Long và Yên Vĩ Điệp.
Hai người họ nhìn thấy tình hình không ổn nên đã xông ra trước tiên, lần lượt phát động công kích Cương Thi từ hai bên.
Bốp bốp!
Một trái một phải, Phương Nhãn Quyền của Yên Vĩ Điệp và Phi Thích của Mê Long lần lượt nhắm thẳng vào hai bên huyệt thái dương của Cương Thi.
Tuy nhiên, bọn họ đột nhiên phản ứng trở lại, dùng phương thức này để cứu Tần Phong căn bản là chuyện không thể!
Bởi vì đối với con quái vật này mà nói thì đòn công kích nào cũng đều là vô hiệu!
“Sư phụ!”
“Tần Phong!”
Mê Long và Yên Vĩ Điệp chỉ cảm thấy trái tim mình co rút lại, nhìn thấy cú đấm của Cương Thi sắp sửa chạm tới đỉnh đầu của Tần Phong nhưng lại chẳng thể làm gì!
Mặc dù bọn họ mới chỉ biết nhau có hơn hai tháng, thế nhưng trong vòng hơn hai tháng này, bọn họ cùng nhau trải qua việc huấn luyện tàn khốc nhất, cùng nhau khắc phục hết khó khăn này tới khó khăn khác thoạt nhìn căn bản chẳng thể hoàn thành được.
Trong lòng Mê Long khẳng định, nếu như đã nhận Tần Phong làm sư phụ thì phải chân thành, trong khoảng thời gian ở trong trại huấn luyện này, Mê Long vẫn luôn đảm nhiệm chức trách vệ sĩ kiêm tuỳ tùng trung thành của Tần Phong.
Chỉ cần ai dám động tới Tần Phong, dù chỉ là một ánh mắt không đúng thì chẳng cần Tần Phong tự mình lên tiếng, Mê Long nhất định sẽ xông lên xử lý ngay tức khắc.
Mà bản thân Tần Phong cũng đối xử không tệ với Mê Long, chỉ cần cậu ta có thể giành được lợi ích gì thì nhất định sẽ không quên người đồ đệ Mê Long này của mình.
Còn về Yên Vĩ Điệp, mới đầu cô ấy vô cùng chán ghét Tần Phong, cho rằng tên này mồm mép láu lỉnh, tâm địa gian xảo, không dưới một cần cô ấy nghe thấy tên này bàn luận về số đo ba vòng của bản thân mình.
Sau khi bị bắt tại trận thì tên này không những không nhận sai mà còn mặt dày vô liêm sỉ bảo cô ấy làm bạn gái của cậu ta.
Chuyện đáng ghét nhất chính là tên này còn đi bêu rếu khắp nơi cô ấy và cậu ta có chút quan hệ không thể miêu tả được, khiến mọi người trong trại huấn luyện đều cho rằng cô ấy có chuyện gì mờ ám với tên này.
Yên Vĩ Điệp cũng là người từng trải qua nỗi tuyệt vọng và bi thảm nhất của đời người, vậy nên tính cách của cô ấy càng thêm vô tình và lạnh nhạt!
Do đó những chuyện mà Tần Phong làm, cô ấy không thể làm như không hay không biết, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm!
Bên trong trại huấn luyện Thiên Diệt gần như mỗi ngày đều có học viên chết vì huấn luyện với cường độ và nguy hiểm cao, vậy nên cái chết đã trở thành chuyện như cơm bữa.
Điều Yên Vĩ Điệp cần làm là khiến cho Tần Phong xảy ra “bất trắc” ở trong trại huấn luyện!
Trong một tiết học huấn luyện lấp bom cùng nhau, trùng hợp là Tần Phong và Yên Vĩ Điệp được phân vào cùng một nhóm.
Điều này đối với Yên Vĩ Điệp mà nói chính là cơ hội cực tốt để trừ khử cái gai trong mắt!
Lúc hai người lấp bom, vào khoảnh khắc mấu chốt nhất, Yên Vĩ Điệp đột nhiên không làm theo kế hoạch mà hai người đã bàn bạc xong xuôi trước đó, cố ý chôn một trái bom ở nơi khác so với kế hoạch ban đầu.
Trong lần phá bom tiếp theo, Tần Phong quả nhiên đã giẫm vào nơi Yên Vĩ Điệp cố ý chôn bom lúc trước!
“Tần Phong, anh chịu chết đi, đây chính là kết cục của việc anh đắc tội với tôi trong khoảng thời gian vừa qua!”
Yên Vĩ Điệp cuối cùng cũng nói ra ý định giết người mà bản thân cất giấu bấy lâu.
Cô ấy mong đợi Tần Phong cầu xin mình rồi thì nổi điên, đây là cảnh tượng mà cô ấy nằm mơ cũng muốn nhìn thấy.
Chỉ là hành động kế tiếp của Tần Phong lại khác xa so với tưởng tượng của cô ấy.
“Yên Vĩ Điệp, não cô có vấn đề đấy à, dù muốn giết tôi thì có thể đổi sang loại bom có phạm vi huỷ diệt nhỏ hơn một chút không?”
“Trái bom này mà phát nổ thì ngay cả cô cũng mất mạng, còn không mau chạy đi, chạy cách xa ít nhất ba mươi mét vào, nhanh lên!”
Yên Vĩ Điệp ngơ ngác.
Rõ ràng biết trái bom này là do bản thân cô ấy cố ý chôn xuống, rõ ràng biết bản thân muốn hại chết anh ta.
Thế nhưng điều đầu tiên anh ta nghĩ tới lại là an nguy của cô ấy…
“Tần Phong, lẽ nào anh vẫn chưa nghe rõ hay sao, là tôi cố ý chôn bom xuống, tôi muốn giết anh!”
Yên Vĩ Điệp lớn tiếng hô lên.
“Giờ cô nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì, tôi bảo cô chạy mau đi, chạy ngay đi, tôi không trụ được bao lâu nữa đâu!”
Tần Phong gằn giọng.
Vành mắt Yên Vĩ Điệp chợt ửng đỏ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời này cô ấy gặp được một người chân thành quan tâm và để ý tới mình mà không có bất cứ mục đích gì khác.
Cô ấy từng cho rằng việc bản thân đến với thế giới này chính là một nỗi bi kịch, cô ấy không xứng có được dù chỉ là một chút sự quan tâm và ấm áp của thế gian này.
Vậy nên sau khi cô ấy có được cơ hội sống một cuộc đời mới thì đã thể rằng kể từ giờ trở đi, cô ấy sẽ dùng thái độ lạnh lùng để đối diện với thế giới.
Thế nhưng cô ấy lại gặp được một người biết rõ bản thân đang ở trên ranh giới sinh tử nhưng việc đầu tiên lại là nghĩ tới an nguy của cô ấy.
“Anh cố gắng thêm một chút, cho tôi một phút thôi!”
Yên Vĩ Điệp ra quyết định, bước nhanh tới trước mặt Tần Phong rồi ngồi xổm xuống.
“Cô điên rồi à, đây là quả bom rất dễ kích nổ, bây giờ chắc chắn đã kích hoạt rồi, theo những gì chúng ta đã học, xác suất gỡ được quả bom này chưa đến năm phần trăm…”
“Câm mồm, cùng lắm thì chết chung, dù gì cũng đã chết một lần rồi!”
Yên Vĩ Điệp gào lên.
Cuối cùng cũng không biết là sự chân thành và tình nghĩa của hai người khiến Diêm Vương cảm động hay là hôm đó hai người quá may mắn, trái bom có xác suất gỡ được chỉ năm phần trăm vậy mà lại không phát nổ!
Từ đó về sau, hai người đã trở thành bạn tốt, mặc dù mỗi ngày hai người vẫn bình thường như cũ, gặp nhau là bắt đầu đấu võ mồm, nhưng nếu như có ai dám động tới một trong số hai người thì người còn lại nhất định sẽ xông lên để liều mạng!