• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 440: Đồ đệ của Diệp Vĩnh Khang

Diệp Vĩnh Khang ngồi trên xe, một tay chống quai hàm, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù chuyến đi đến chiến khu Thiên Hải lần này không quá dài nhưng đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc.

Phải nói rằng, để có thể trở thành một trong năm chiến khu xuất sắc của nước Long Hạ thì chắc chắn chiến khu Thiên Hải cũng không phải dạng vừa.

Toàn bộ tác phong, huấn luyện, tố chất của từng binh sĩ, kỷ luật, năng lực của quan chỉ huy và trang bị của bọn họ hoàn toàn là đỉnh của chop, xứng đáng là một đội xuất sắc có năng lực chiến đấu cực mạnh!

Nhậm Thiên Nguyên, Lý Phi, Vân Sương và cả thiết vệ Thiên Hải cũng để lại cho Diệp Vĩnh Khang ấn tượng rất tốt.

Nhưng điều khiến Diệp Vĩnh Khang thực sự hứng thú chính là tân binh nhập ngũ chưa đầy ba tháng – Trần Quảng.

Chính xác mà nói không phải là Trần Quảng mà là một số đặc điểm trên người Trần Quảng đã khiến Diệp Vĩnh Khang nhớ lại một vài chuyện.

“Thiên Ảnh, bên phía Tiểu Dã thế nào rồi?”

Diệp Vĩnh Khang gọi điện thoại cho Thiên Ảnh.

Ở đầu dây bên kia, Thiên Ảnh khẽ thở dài: “Vẫn vậy ạ, không có tiến triển gì cả, tuần trước mới mời một vị đại sư ở Tư Liên quy ẩn nhiều năm xuống núi”.

“Kết quả vị đại sư kia cũng không có cách nào, những gì mà ông ta nói giống hệt các cao nhân trước đây”.

“Nói rằng tình hình của Tiểu Dã rất đặc biệt, trung tâm thần kinh đang ở trạng thái không hoạt động, hoàn toàn không có cách nào thức tỉnh”.

“Bây giờ chỉ có thể kiểm tra bệnh tình và duy trì mạng sống bằng một ít máy móc và thuốc, không khác gì người vô tri vô giác, tình trạng bệnh của Tiểu Dã có vẻ giống một người thực vật”.

“Vị đại sư đó nói, trừ khi tìm được một thứ có thể tái sinh, nếu không thì tỉ lệ sống của Tiểu Dã gần như bằng không, hơn nữa tình trạng người thực vật không thể kéo dài quá một năm nữa”.

Sau khi nghe xong, Diệp Vĩnh Khang chỉ đáp lại: “Ừ, tôi biết rồi, vậy cứ thế đã, tôi chỉ hỏi vài câu vậy thôi”.

Sau khi ngắt điện thoại, sức lực của Diệp Vĩnh Khang như bị rút cạn, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại dựa vào ghế, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh quen thuộc, giống như một đoạn phim ngắn.

Cậu thanh niên tên Phương Dã là người đầu tiên Diệp Vĩnh Khang nghĩ đến trong đầu.

Cậu ấy đã duy trì trạng thái người thực vật này cũng hơn bốn năm nay.

Ban đầu vì bảo vệ Diệp Vĩnh Khang nên bị thương nặng, mặc dù Diệp Vĩnh Khang đã nghĩ tất cả các biện pháp để cướp lại cậu ấy từ tay thần chết nhưng cậu ấy vẫn duy trì trạng thái người thực vật.

Lần gặp gỡ và tính cách của Phương Dã rất giống Trần Quảng.

Cậu ấy đã từng là một cậu chủ nhà giàu mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, sau đó tình cờ trong một lần đi du lịch đã vô tình gặp Diệp Vĩnh Khang đang dẫn dắt tiểu đội đặc chiến thực hiện nhiệm vụ.

Vốn dĩ theo lẽ thường, để tránh chuyện cơ mật bị tiết lộ ra ngoài, Diệp Vĩnh Khang có thể diệt khẩu cậu ấy ngay tại chỗ.

Nhưng có lẽ Diệp Vĩnh Khang vì đã nhìn thấy đôi mắt trong sáng và sạch sẽ trên gương mặt của cậu ấy, hơn nữa nhiệm vụ cũng không quá cơ mật nên đã mềm lòng tha cho thằng nhóc này một mạng.

Kết quả là Phương Dã không chỉ không cảm kích mà còn đeo bám riết như khối kẹo dẻo, mặt dày mày dạn yêu cầu Diệp Vĩnh Khang nhận cậu ấy làm đồ đệ.

Diệp Vĩnh Khang bị cậu ấy quấy rầy quá mức nên tìm một cái cớ, ném cái xẻng sang cho cậu ấy, sau đó chỉ sang ngọn núi nhỏ bên cạnh rồi nói, khi nào có thể dùng cái xẻng này san bằng ngọn núi nhỏ bên kia thì anh sẽ lập tức nhận cậu ấy làm học trò.

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang lập tức dẫn theo tiểu đội đặc chiến rời đi.

Thật ra, lúc về Diệp Vĩnh Khang đã quên mất chuyện này, trong mắt anh, đó chẳng qua là cậu chủ nhà giàu không phải bận tâm cơm áo gạo tiền đột nhiên nổi hứng mà thôi, người bình thường ngay cả bếp cũng không vào, làm sao có thể trông đợi cậu ấy khom người xuống xúc đất chứ?

Nhưng hơn nửa năm sau, vì thực hiện một nhiệm vụ, Diệp Vĩnh Khang lại trở lại nơi đó một lần nữa.

Sau đó anh đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này anh không thể nào quên được.

Một người đàn ông tóc dài xõa vai, râu ria xồm xoàm, ăn mặc lôi thôi, mặt mũi bẩn thỉu, mồ hôi nhễ nhại đang cầm cái xẻng đứng dưới ngọn núi nhỏ xúc đất.

Mà ngọn núi nhỏ kia đã thấp hơn trước kia một nửa!

“Sư phụ ơi, tôi đã xúc được một nửa, đợi thêm nửa năm nữa là có thể san bằng rồi!”

Diệp Vĩnh Khang không có cách nào quên được ánh mắt của thiếu niên đã từng sống trong giàu sang, rượu chè be bét, lúc này lại lôi thôi hơn cả ăn mày.

Từ đó, Diệp Vĩnh Khang thực sự nhận cậu ấy làm người đồ đệ đầu tiên.

Phương Dã chưa bao giờ làm Diệp Vĩnh Khang mất mặt, cậu ấy có tố chất tự nhiên kinh người và trí thông minh, tính nhận thức rất cao, hơn nữa còn có thể chịu cực khổ.

Dưới sự mài giũa hết lòng của Diệp Vĩnh Khang, có thể dùng tốc độ ánh sáng để hình dung tốc độ trưởng thành của Phương Dã, cậu ấy nhanh chóng trở thành một chiến sĩ tài giỏi có thể đánh địch một mình.

Cậu ấy trở thành trợ thủ đắc lực và trung thành nhất của Diệp Vĩnh Khang, đi theo Diệp Vĩnh Khang đánh Đông dẹp Tây, lập được chiến công lớn.

Có một lần Phương Dã bị thương chảy máu trên người, vết thương rất nghiêm trọng, một khối da thịt lớn ở ngang hông đã bị rách toạc ra bởi mảnh vụn của đạn pháo.

Nhưng Phương Dã đã tự rửa sạch vết thương của mình như không có chuyện gì xảy ra, còn bảo nhân viên y tế ở một bên nghỉ ngơi.

Lúc đó, Diệp Vĩnh Khang rất tò mò hỏi cậu ấy, làm một cậu chủ mỗi ngày sống cuộc sống giàu sang, rượu chè thoải mái, nhà sang trọng xe thể thao không phải rất tốt sao?

Tại sao phải đi theo anh sống cuộc sống bị thương mỗi ngày?

Lúc ấy, Phương Dã đã thản nhiên trả lời: “Thật ra, em biết cuộc sống trước kia của em rất tốt, mỗi ngày không phải làm gì, mở mắt ra là ăn uống vui chơi, đi tới đâu cũng được người ta cung phụng như tổ tông”.

“Nhưng lần đó khi em vô tình gặp các anh đang đánh kẻ thù, lúc ấy như bị mê hoặc, loại cảm giác đó phải hình dung như thế nào đây nhỉ?”

“Giống như một con người thật trong cơ thể lập tức trỗi dậy, có cảm giác thân thuộc mãnh liệt, cảm thấy cuộc sống như vậy mới là nơi thực sự thuộc về em”.

Khi ấy, Diệp Vĩnh Khang đã vô cùng ấn tượng sâu sắc với câu trả lời của Phương Dã.

Anh biết rõ, từ khi thằng nhóc Phương Dã này được sinh ra, trong xương máu cậu ấy chính là một chiến sĩ tài giỏi!

Nhưng sau đó, Phương Dã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trở thành người thực vật, hơn nữa đến giờ cậu ấy đã ngủ suốt bốn năm.

Gần như tất cả các bác sĩ có tiếng hay không có tiếng đều đã được Diệp Vĩnh Khang tìm về chữa trị.

Nhưng mọi người đều không có cách nào chữa khỏi cho cậu ấy.

Người thực vật thật ra không khác người chết là bao, nếu như muốn Phương Dã tỉnh dậy thì nhất định phải tìm được một vật tái sinh để có thể khiến cậu ấy thức tỉnh.

Nhưng vật tái sinh này cũng chỉ tồn tại trên lý thuyết, không có người nào từng nhìn thấy, rốt cuộc có tồn tại trên đời hay không lại là chuyện khác.

“Chỉ còn một năm”.

Diệp Vĩnh Khang tự lẩm bẩm, trong lòng có cảm giác hốt hoảng.

Cũng không biết vật tái sinh này có thực sự tồn tại hay không, nếu như có thì phải đi đâu để tìm chứ?

Nếu trong vòng một năm nữa không tìm được vật tái sinh này thì Tiểu Dã sẽ thực sự trở thành người chết.

Chuyện này vẫn luôn là một khúc mắc lớn trong lòng Diệp Vĩnh Khang, cho nên từ đó về sau, Diệp Vĩnh Khang không còn nhận thêm đồ đệ nào nữa.

Còn Triệu Đại Lực lúc trước, Diệp Vĩnh Khang chỉ thừa nhận bằng lời nói mà không tổ chức nghi lễ gì, cho nên nói thẳng ra thì Triệu Đại Lực cũng không được xem là đệ tử thật sự của Diệp Vĩnh Khang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom