• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 449: Thuốc lá cung cấp đặc biệt

Trần Tiểu Tuý kinh ngạc mở to hai mắt: “Chuyện này… không thể nào… sao anh lại biết…”

“Lát nữa anh sẽ từ từ nói cho em nghe”.

Diệp Vĩnh Khang híp mắt cười thú vị.

Thật ra trước giờ Diệp Vĩnh Khang cũng không quá kén chọn thuốc lá, chỉ cần đủ hắc đủ cay, rít một hơi có thể cảm nhận được loại cảm giác ấm áp dễ chịu là được.

Vậy nên anh cũng không quá hiểu biết về mấy thứ như thuốc lá, có điều thứ gọi là thuốc lá cung cấp đặc biệt cho Trung Đông thì lại là trường hợp ngoại lệ.

Nguyên nhân là do cái gọi là “cung cấp đặc biệt cho Trung Đông” thực chất là phế phẩm do xưởng thuốc lá bên trong nội bộ Điện Long Thần sản xuất ra.

Người của thế giới hắc ám đều sống những ngày lưỡi dao liếm máu, vậy nên gần như đại đa số già trẻ gái trai đều không tách rời được ni-cô-tin.

Hút thuốc bên ngoài một là không yên tâm, sợ quân địch giở trò bên trong, hai là mùi vị thường không thơm ngon.

Vậy nên Diệp Vĩnh Khang đã dứt khoát mở một nhà máy thuốc lá chuyên sản xuất thuốc lá cho Điện Long Thần, không chỉ có thể dựa vào khẩu vị của bản thân để sản xuất ra loại thuốc lá theo yêu cầu mà khi hút cũng cực kỳ yên tâm.

Có một lần bởi vì một số nguyên nhân ngẫu nhiên nên đã khiến cho nhà máy thuốc lá sản xuất ra một số lượng lớn phế phẩm.

Loại thuốc đó không có vấn đề gì về hương vị, chỉ có điều sẽ gây hại cho cơ thể gấp mười lần so với loại thuốc lá thông thường.

Diệp Vĩnh Khang đương nhiên sẽ không để cho những loại thuốc lá phế phẩm này gây hại cho anh em của mình.

Vậy nên đã ra lệnh tập trung tiêu huỷ toàn bộ số thuốc lá phế phẩm này.

Người chịu trách nhiệm thực thi mệnh lệnh này chính là Sử Nam Bắc, khi Sử Nam Bắc nhìn thấy số thuốc lá phế phẩm chồng chất như núi bên trong nhà kho, hơn nữa đóng gói còn rất tinh xảo, hương vị cũng không tệ thì đột nhiên cảm thấy có phần không nỡ.

Vậy nên hắn đã tạm hoãn việc thực thi mệnh lệnh tiêu huỷ và lấy một số mẫu phẩm đi ra ngoài vài ngày.

Vào lúc hắn quay trở về thì trong tay lại có thêm một tờ giấy chứng nhận quyền khai thác một mỏ dầu nào đó ở Trung Đông và một đơn đặt hàng lớn với số tiền không nhỏ!

Diệp Vĩnh Khang hiếu kỳ hỏi thì mới biết tên này không nỡ tiêu huỷ số thuốc lá phế phẩm đó nên đã mang tới Trung Đông đi tìm mấy kẻ giàu có ở đó.

Chỉ mới thử một vài điếu, đám người giàu có đó đã hoàn toàn bị quấn vào, hơn nữa còn đưa loại thuốc lá phế phẩm này làm thuốc lá chuyên cung cấp cho nội bộ hoàng thất và tạo dựng quan hệ hợp tác cung ứng lâu dài cùng Sử Nam Bắc.

Sau này Sử Nam Bắc còn thành lập riêng một phân xưởng vì mối làm ăn đó, chuyên sản xuất loại thuốc lá phế phẩm này để cung ứng cho vương thất Trung Đông.

Mãi tới bây giờ hai bên vẫn giữ mối quan hệ hợp tác vui vẻ, cũng giúp cho Điện Long Thần có thêm một khoản tiền khổng lồ mỗi năm.

Vậy nên ban nãy khi Từ Viễn Chí lấy ra mấy hộp thuốc lá cung cấp đặc biệt cho vương thất Trung Đông, Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn cách đóng gói đã nhận ra mấy thứ này chính là phế phẩm cho bên mình sản xuất.

Thứ này mùi vị đúng là ngon thật, nhưng khi hút vào thì lại gây hại cực kỳ nghiêm trọng cho cơ thể, Diệp Vĩnh Khang dù có xuề xoà tới đâu thì chắc chắn cũng không muốn tuỳ tiện gây hại cho cơ thể mình.

Thế nhưng Trần Lệ Bình và Từ Viễn Chí lại coi thứ này như bảo bối, mở một hộp thuốc là bắt đầu chia cho từng người một, mỗi người lúc nhận thuốc đều cẩn thận giơ hai tay ra để đỡ lấy.

Tư thế đó cứ như đang nhận áo khoác vàng được ban tặng.

Trong lòng Diệp Vĩnh Khang hết sức buồn rầu, cân nhắc xem rốt cuộc lát nữa có hút thứ này hay không.

Nếu như hút, anh không hề muốn gây hại cho cơ thể mình.

Nếu như không hút, lát nữa vừa mang tiếng không nể mặt lão phu nhân vừa bị đám ngu dốt đó nắm thóp mà công kích.

Hơn nữa bản thân rít một hơi thì cũng chẳng sao, nhưng Trần Tiểu Tuý thì thế nào?

Thứ đó mà hút vào thì làn da sẽ trở nên rất xấu.

Đúng lúc này, Từ Viễn Chí vừa hay chia thuốc tới người bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, vào lúc Diệp Vĩnh Khang vẫn đang đắn đo nên từ chối ra sao thì Từ Viễn Chí đột nhiên cười nói: “Tôi nghĩ loại người ở đẳng cấp như anh cũng hút không quen, vậy thì tự hút thuốc của anh đi”.

“Ồ, nghe nói cô Trần thường ngày cũng không thích hút thuốc lắm nên tôi cũng không đưa cho cô nữa, thứ này vốn dĩ rất quý giá, cũng không thể lãng phí được”.

Nói xong hắn bỏ qua hai người, tiếp tục chia thuốc cho người bên cạnh.

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra ban nãy anh lo lắng không đâu rồi.

Tuy nhiên ở trong mắt người bên cạnh, họ đều cho rằng e là hai người này đang xấu hổ tới độ sắp dùng đầu ngón chân để đào một cái lỗ mà chui xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo và cười cợt trên nỗi đau của người khác của đám người này, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ không sợ nhiều kẻ ngu đần, chỉ sợ ngu đần chơi theo bầy.

Hút loại thuốc lá có độc mãn tính kia sẽ khiến bản thân có nguy cơ mắc bệnh ung thư cao, vậy mà tên nào tên đấy cũng đều đua đòi muốn thử, đúng là quá mức ngu dốt.

“Này, Diệp Vĩnh Khang phải không? Anh cũng đừng ngây ra đó nữa”.

Từ Viễn Chí chia thuốc xong thì quay trở lại chỗ ngồi của mình, cảm thấy ban nãy áp lực tạo cho đối phương vẫn chưa đủ lớn nên lại tiếp tục cười nói: “Mọi người đều đang hút thuốc, anh cũng châm một điếu đi, mặc dù loại thuốc cao cấp này không phù hợp với anh nhưng anh vẫn có thuốc của mình nhỉ, châm lửa đi, mọi người cùng nhau vui vẻ”.

“Đúng thế, cô hai không hút thì thôi, vốn dĩ cô ấy cũng không biết hút thuốc”.

“Nhưng lúc mọi người đang hút mà một thằng đàn ông như anh lại ngồi ngây ra bên cạnh thì có ý xem thường chúng tôi hay xem thường bà nội thế?”

Cả đám người bắt đầu nhao nhao đổ thêm dầu vào lửa.

“Được, vậy tôi cũng hút một điếu”.

Diệp Vĩnh Khang không biết nên khóc hay cười, trong lòng nghĩ từ lúc nào mà ngay cả chuyện hút thuốc cũng biến thành một loại ép buộc như thế?

Thật ra không phải anh không muốn hút mà là trước khi vào đây cũng vừa mới hút một điếu, giờ miệng vẫn còn đang đắng.

Có điều để cho đám người này im mồm lại, Diệp Vĩnh Khang vẫn rút ra một bao thuốc lá mềm nhăn nhúm rẻ tiền chỉ bán có hai tệ ngoài hàng tạp hóa.

Loại thuốc này được gia công rất cẩu thả, thậm chí ngay cả đầu lọc cũng không có.

Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại thích loại thuốc cực kỳ cay và hắc này, rít một hơi vào là cảm thấy cực kỳ khoan khoái.

“Khụ khụ, mùi gì thế này?”

Diệp Vĩnh Khang vừa mới rít một hơi thì lập tức có người bóp mũi ho sặc sụa.

Ngay cả lão phu nhân cũng hơi nhíu mày, rõ ràng đang cực kỳ ghét bỏ mùi hương khó chịu này.

“Mau dụi thuốc đi, anh muốn chúng tôi chết sặc đấy à, thật sự không hiểu nổi lũ dân đen dưới đáy cùng xã hội mấy người, sao mấy người có thể hút được loại thuốc này cơ chứ!”

Trần Lệ Bình bóp mũi than vãn đầy khoa trương, cứ như cô ta vừa bị người khác giẫm vào đuôi.

“Không phải mấy người bảo tôi hút sao?”

Diệp Vĩnh Khang rất bất mãn đáp trả lại một câu, thầm nghĩ thật sự không biết trong đầu mấy người này có não hay không.

Yêu cầu mình hút thuốc là bọn họ, mình vừa mới châm lửa đã lập tức bảo mình dập thuốc đi cũng là bọn họ, đúng là một đám thần kinh!

Nếu như không phải còn để tâm tới cảm nhận của Trần Tiểu Tuý thì Diệp Vĩnh Khang đã lật bàn từ lâu rồi.

“Ai mà biết anh sẽ hút loại thuốc rác rưởi này, ngay cả đầu lọc cũng chẳng có, anh đang cố tình nhả khí độc ở đây đấy à, chúng tôi thì không sao, nhưng bà nội cũng có tuổi rồi, có thể chịu đựng được sự độc hại như thế sao?”

Trần Sương tóm đúng thời cơ lên tiếng.

Diệp Vĩnh Khang đang định chửi lại thì cảm nhận được Trần Tiểu Tuý đang khẽ túm lấy góc áo của mình nên mới đành bỏ qua.

“Được được được, mấy người nói gì cũng đúng”.

Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành cười khẩy, trong lòng nghĩ đám người này hút loại thuốc lá phế phẩm có độ nguy hại cao gấp mười lần thuốc lá thông thường, còn không biết là ai đang nhả khí độc đâu.

Chỉ có điều ban nãy anh vừa rít hai hơi thì cơn nghiện cũng kéo đến luôn rồi.

Đám người này lại không cho anh hút loại thuốc không có đầu lọc mà bản thân thích nhất, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành tiện tay rút từ trong túi ra một bao thuốc cung cấp đặc biệt lấy ở chỗ Nhậm Thiên Nguyên.

Sau khi bóc ra và rít một hơi, Diệp Vĩnh Khanh cảm thấy rất không hài lòng với hương vị của loại thuốc này.

Anh cực kỳ không quen với loại thuốc lá quá nhẹ đô.

Thế nhưng những người khác lại đột nhiên ngửi được một mùi hương cực kỳ đặc biệt, loại mùi hương này mang theo chút hương trầm thượng hạng, đậm đà mà cũng vừa phải.

“Đây là mùi gì vậy? Thơm quá!”

Có người không nhịn được lập tức kinh ngạc hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom