• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 458: Thuốc lá này là thật

“Cái này…”

Trần Quảng nghi hoặc trước phản ứng của mọi người: “Cháu đã làm gì sai sao? Hay là… bà nội không thích quà mừng thọ này? Chủ yếu là do cháu không có thời gian đi chọn quà, cũng không giỏi mấy việc này, cho nên…”

Trần Quảng vẫn luôn rất hiếu thuận với lão phu nhân, cho là lão phu nhân không hài lòng với mấy điếu thuốc này nên vội vàng mở lời giải thích.

“Đâu có, Quảng Nhi có lòng là bà nội vui rồi, hơn nữa loại thuốc lá này bà nội nằm mơ cũng muốn hút, chẳng qua là…”

Lão phu nhân vừa nói vừa cầm một hộp thuốc lá Diệp Vĩnh Khang vừa tặng: “Chẳng qua là hai loại thuốc lá này sao lại giống nhau như đúc”.

Trần Quảng đưa mắt liếc nhìn: “Đây chính là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu bọn cháu mà… Ô, không đúng, bà nội lấy được mấy hộp này ở đâu vậy, loại thuốc lá này người ngoài không dễ dàng lấy được, chẳng lẽ bà còn quen biết ai khác trong chiến khu bọn cháu à?”

Trần Quảng ngờ vực hỏi.

Thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải có khác biệt rất lớn với thuốc lá chuyên dụng của các đơn vị khác, dù là chất thuốc, nguyên liệu hay công nghệ chế tạo thì thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải cũng có một không hai.

Hơn nữa bởi vì tính cách của Nhậm Thiên Nguyên, toàn bộ chiến khu Thiên Hải cũng quản lý những đồ dùng chuyên dụng nội bộ vô cùng chặt chẽ.

Dù người trong chiến khu cũng phải là sĩ quan hai vạch ba sao trở lên mới có thể tùy ý hút, hơn nữa chỉ có thể ở trong phạm vi chiến khu mới có thể hưởng thụ quyền lợi này.

Nếu không có sự phê chuẩn của Nhậm Thiên Nguyên hoặc lãnh đạo của sáu chiến đội thiết vệ Thiên Hải thì không ai có thể tự ý mang thuốc lá chuyên dụng ra ngoài.

Còn sĩ quan cấp bậc thấp hoặc lính quèn thì càng thêm hà khắc, mỗi người một tháng chỉ có thể lấy được một số lượng ít ỏi đã định, chứ đừng nói là mang ra bên ngoài.

Lần này Trần Quảng có thể mang vài điếu ra ngoài cũng là vì cậu ta là trường hợp đặc biệt, đồng thời cũng được Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi xem trọng nên mới cố ý phê chuẩn cho cậu ta vài điếu.

Chỉ dựa vào điểm này, đối với một tên lính quèn mà nói đã là vinh dự tột cùng.

Cho nên khi Trần Quảng thấy ở đây còn có mấy hộp thuốc lá chuyên dụng cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Trần Quảng, em chắc chắn đây là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải chứ?”

Trần Sương ở bên cạnh bày ra vẻ mặt khó tin hỏi: “Hay là cách đóng gói tương tự hoặc có người cố ý làm nhái? Em phải kiểm tra cho cẩn thận”.

Tất cả mọi người cũng rối rít gật đầu phụ họa, tóm lại dù thế nào bọn họ cũng không tin mấy hộp thuốc lá mà Diệp Vĩnh Khang mang tới là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải.

“Đúng vậy, anh Trần Quảng, anh nhất định phải nhìn cho kỹ, làm nhái thuốc lá chuyên dụng của chiến khu là loại tội gì, có bị bắt đi xử tử không? Trừ người phạm tội chính ra thì tòng phạm sẽ xử lý thế nào?”

Trong đầu Trần Lệ Bình đột nhiên nảy lên một ý nghĩ ác độc, lúc nói lời này cũng cố ý liếc mắt về phía Trần Tiểu Túy.

Trong mắt cô ta, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, lần này dù thế nào cũng phải đạp Trần Tiểu Túy xuống dưới chân, khiến cô ấy cả đời này cũng không thể nào xoay chuyển được.

Nhưng lần này những người còn lại cũng không phụ họa hay tỏ ra phấn khích.

Trừ Trần Sương, Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí thì tất cả mọi người đều nhẹ nhàng nhíu mày.

Trong những người này có hơn một nửa là người đứng về phía Trần Lệ Bình và Trần Sương, nên chỉ cần là chuyện có thể nhằm vào Trần Tiểu Túy thì bọn họ đều sẽ phụ họa hoặc hỗ trợ.

Nhưng cách làm này của Trần Lệ Bình lại khiến bọn họ cảm thấy quá mức ác độc.

Tội danh này một khi được định đoạt, đến lúc đó Trần Tiểu Túy không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi nhà họ Trần hoặc phá sản thôi đâu.

Nếu không may thì có khi còn phải dành nửa đời sau ở trong tù đấy!

“Đâu khoa trương đến thế, chỉ là mấy hộp thuốc lá thôi, cùng lắm là sẽ thông báo cho các cấp ngoài ngành liên quan, nên giải quyết thế nào thì cứ dựa theo quy tắc mà làm”.

Trần Quảng buột miệng nói mấy câu, sau đó nhận lấy hộp thuốc lá Diệp Vĩnh Khang mang tới từ trong tay lão phu nhân, bắt đầu cẩn thận quan sát tỉ mỉ.

Mặt Trần Lệ Bình đầy vẻ thất vọng, nếu thế thì cùng lắm cũng chỉ bị phạt một ít tiền mà thôi, cô ta vốn muốn xử tử tên nhà quê kia, sau đó đẩy Trần Tiểu Túy vào trong tù.

Trần Quảng cẩn thận quan sát cách đóng gói hồi lâu, sau đó lại rút từ trong đó ra một điếu nhẹ nhàng ngửi, gật đầu nói: “Không phải hàng nhái đâu, đây chính là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải”.

“Cái gì?”

Dứt lời, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

“Chuyện này sao có thể, anh không nhìn nhầm đấy chứ?”

Trần Lệ Bình lớn tiếng nói: “Anh kiểm tra lại lần nữa xem, làm sao có thể như thế được!”

“Không cần đâu, anh chắc chắn đấy”.

Trần Quảng cầm hộp thuốc lá gật đầu nói: “Dù xét theo cách gói hay công nghệ hay mùi vị thuốc lá bên trong đều là nguyên liệu và công nghệ chế tạo có một không hai”.

“Những thứ này đều là không thể nào sao chép được, hơn nữa mỗi một hộp thuốc lá chuyên dụng ở chiến khu Thiên Hải đều có riêng một số thứ tự độc nhất vô nhị, cái này là tuyệt đối không làm giả được”.

Cả căn phòng bỗng tĩnh lặng như tờ, trên mặt mỗi người đều thể hiện rõ sự nghi ngờ cùng khiếp sợ.

Thuốc lá này là thuốc chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải thật sao?

Diệp Vĩnh Khang lấy nó ở đâu?

Chẳng lẽ anh cũng có người quen trong chiến khu sao?

Không thể nào!

Tuyệt không thể nào!

Loại nhà quê áo quần toàn hàng chợ như anh sao có thể quen biết với những người đó?

“Bà nội à, bà lấy mấy hộp thuốc lá này ở đâu thế?”

Lúc này Trần Quảng tiếp tục nghi ngờ hỏi: “Dù có người quen trong chiến khu Thiên Hải cũng không phải là có thể tùy tiện đem thuốc lá ra ngoài đâu”.

“Cho dù là sĩ quan cao cấp hai vạch ba sao trở lên cũng không có quyền lợi tùy tiện đưa loại thuốc lá này ra khỏi phạm vi chiến khu, chứ nói là tặng cho người khác”.

“Có được quyền lợi này trong cả chiến khu cũng chỉ có chưa đến mười người, trừ Nhậm Thiên Nguyên và sáu vị lãnh đạo ra thì chỉ có vài ba người có quyền hạn này”.

Lão phu nhân cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, mấp máy môi mấy lần lại nuốt ngược lời vào trong.

Những người còn lại cũng không biết nên nói như thế nào, nói đúng ra là dù sự thật đã đặt ngay trước mắt bọn họ vẫn không muốn tin.

“Trần Quảng, anh nhìn cái này xem”.

Lúc này Trần Lệ Bình dồn nén đủ loại cảm xúc khiến máu dồn lên não, không để ý gì nữa mà đưa tay lấy con dấu đồng thau vừa bị giấu sau bình hoa bên cạnh ra.

Mọi người bao gồm Trần Sương và lão phu nhân thấy động tác của Trần Lệ Bình cũng đổ mồ hôi lạnh.

Vừa nãy nghe Trần Quảng đã đến dưới lầu, mọi người đã vội giấu “con dấu giả” này trước.

Vì bọn họ hiểu rất rõ, dù Trần Quảng là người nhà mình nhưng làm giả con dấu danh dự là một chuyện quá mức trọng đại, không cẩn thận có thể khiến toàn bộ nhà họ Trần đều bị hủy hoại, thậm chí cùng lúc còn kéo theo Trần Quảng xuống nước.

Cho nên dù căm ghét Trần Tiểu Túy nhưng Trần Sương cũng tuyệt đối không có lá gan tố cáo chuyện con dấu ở chỗ này.

Nhưng tính đi tính lại, bọn họ lại đánh giá quá cao thể loại mất não Trần Lệ Bình.

“Anh Trần Quảng, anh nhìn cái này xem, làm giả con dấu danh dự ở chỗ các anh là tội gì, nhất định sẽ bị xử tử đúng không?”

Trần Lệ Bình đặt con dấu lên bàn, còn dùng ánh mắt đặc biệt ác độc nhìn chằm chằm Trần Tiểu Túy.

Khóe miệng Trần Tiểu Túy chỉ nhếch một cái đầy giễu cợt và khinh miệt, trong lòng thầm nghĩ từ đầu đến giờ mình không hề nói một câu mà đám người này đã tự mở đại hội vả vào mặt rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom