• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 473: Mơ hồ khó hiểu

“Hả?”

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mao Nhất Trụ rít điếu thuốc, đanh mặt nói: “Anh Diệp, những lời anh sắp nghe sau đây có thể làm đảo ngược nhận thức của anh, nhưng tôi có thể thề với trời nếu có nửa chữ dối trá thì bố tôi sẽ chết không toàn thây”.

Diệp Vĩnh Khang sa sầm mặt mày: “Không đến nỗi đó chứ, cậu nói đi, tôi nghe đây”.

Mao Nhất Trụ ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Tịnh nói: “Sáng nay lúc tôi lái xe đến đón Trương Tịnh, ở đằng xa đã nhìn thấy cô ấy đứng ở dưới lầu quay lưng lại với tôi”.

“Tôi dừng xe vào bên đường, sau đó gọi cô ấy, cô ấy cũng không có phản ứng, lúc tôi vừa định xuống xe, cô ấy bỗng chạy về phía trước”.

“Khi chạy động tác khá nhanh, chỉ thoáng chốc đã chạy sang đến con đường đối diện”.

“Ngay khi tôi định đuổi theo…”

Nói đến đây, Mao Nhất Trụ bỗng nuốt nước bọt, chậm rãi quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt hoảng sợ: “Anh Diệp, anh có biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ngay lúc tôi đang định đuổi theo thì một Trương Tịnh khác bỗng đi ra từ trong khu dân cư”.

“Nói cách khác hôm nay tôi gặp được hai Trương Tịnh”.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, chỉ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Cậu định giải quyết thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

Mao Nhất Trụ rít mạnh điếu thuốc: “Tôi chưa nói với ai về chuyện này vì tôi vẫn chưa thể chắc chắn Trương Tịnh hiện giờ có phải là người thật hay không”.

“Nếu phải thì người trước đó tôi nhìn thấy là ai”.

“Nếu không phải thì tôi muốn biết đây là thứ gì, rốt cuộc muốn làm gì”.

“Thế nên cách tốt nhất là bình tĩnh trước, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, quan sát sự thay đổi, lúc nào cũng phải đề phòng là được”.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, đây là cách hay, cứ thế trước đã, đến lúc lên đường rồi”.

Mấy người tiếp tục men theo con đường nhỏ đi lên núi, Mao Nhất Trụ tỏ vẻ rất tự nhiên, vẫn cứ cười đùa ha ha, thỉnh thoảng còn trêu Trương Tịnh vài câu, bầu không khí cũng rất vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

“Tiểu Túy, em đợi anh một lát, anh buộc lại dây giày”.

Diệp Vĩnh Khang bỗng ngồi xổm xuống tỏ ý Mao Nhất Trụ và Trương Tịnh cứ đi tiếp, Trần Tiểu Túy ở lại bên cạnh anh.

“Tiểu Túy, anh nói em nghe là được, đừng để người khác nhìn thấy”.

Diệp Vĩnh Khang vừa buộc dây giày vừa bình tĩnh nói.

“Ha ha ha, được thôi, đợi lúc nào về Giang Bắc rồi em dẫn anh đi”.

Trần Tiểu Túy là một người phụ nữ khá thông minh, lập tức hiểu ý Diệp Vĩnh Khang, cố ý bày ra dáng vẻ cười nói vô tư.

“Mao Nhất Trụ có vấn đề, đề phòng cậu ta”.

Diệp Vĩnh Khang cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Thật mà, ha ha!”

Trần Tiểu Túy bật cười đáp, mặc dù cảm thấy ngờ vực nhưng lại không hỏi gì, cô ấy chỉ cần làm theo lời Diệp Vĩnh Khang nói là được.

Thật ra tinh thần Trần Tiểu Túy vẫn luôn chịu áp lực rất lớn, kể từ chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm qua đến khi tận mắt nhìn thấy hai “Trương Tịnh” lúc nãy.

Giờ thì Diệp Vĩnh Khang bỗng nói cô ấy đề phòng Mao Nhất Trụ.

Cũng may cô ấy là Trần Tiểu Túy, nếu đổi thành cô gái khác thì chắc chắn đã suy sụp khi gặp những chuyện này rồi.

Mọi người làm như không có chuyện gì cứ thế đi tiếp, trên đường cười nói vui vẻ nhưng thật ra đều có ý đồ riêng của mình.

Diệp Vĩnh Khang biết rõ lần này lên núi Lan Đình chắc chắn sẽ gặp phải những chuyện khác thường.

“Phía trước là khu vực cấm”.

Đi được khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Mao Nhất Trụ bỗng trở nên nghiêm túc, hít sâu một hơi chỉ vào hàng rào thép phía trước: “Bây giờ tôi muốn mọi người xác nhận lần cuối”.

“Mặc dù không ai biết trên đó chôn giấu bí mật gì, nhưng quả thật tồn tại một sự thật”.

“Những người đi vào khu vực cấm của núi Lan Đình mấy năm nay chưa có ai có thể quay về”.

“Thế nên có thể chắc chắn trên đó có vài thứ khó đánh giá, hơn nữa cũng vô cùng nguy hiểm”.

“Mạng sống chỉ có một, dù sao hôm nay tôi cũng phải vững lòng bước vào, mọi người có thể tiếp tục suy xét”.

“Ồ? Vậy sao?”

Lúc này Trương Tịnh bỗng cười khẩy nói: “Nếu anh đã biết nguy hiểm thì tại sao anh không suy xét cho bản thân?”

Mao Nhất Trụ đáp: “Được thôi, tôi nói thẳng tôi rất có hứng thú với núi Lan Đình, là vì có lẽ trên đó có vài thứ tôi vẫn luôn tìm kiếm”.

“Cụ thể là gì, tôi tạm thời không thể nói với mọi người nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người tôi tuyệt đối không có ý nghĩ lợi dụng mọi người hoặc làm hại mọi người”.

“Có lẽ những thứ có trên đó đáng giá để tôi liều mạng, thế nên hôm nay tôi phải đi vào, còn mọi người tôi vẫn nghĩ có thể cân nhắc thêm”.

Nghe xong Trương Tịnh trợn mắt nói: “Tôi đã biết anh chắc chắn có mục đích khác với việc say mê nghiên cứu núi Lan Đình”.

“Dù sao hôm nay cũng đã đến rồi, tuyệt đối không thể quay đầu. Lợn Con, anh Diệp, hai người thì sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Tôi và Tiểu Túy chẳng e ngại gì cả, chỉ đơn thuần tò mò muốn vào xem”.

Mao Nhất Trụ hít sâu một hơi: “Được thôi, nếu đã quyết định thì tôi sẽ không nói gì nữa”.

“Sau khi vào bên trong, mọi người đi sát theo tôi, tốt nhất mọi chuyện đều phải nghe tôi hướng dẫn”.

“Không phải tôi tự đại mà là tôi quen thuộc núi Lan Đình hơn mọi người, ít nhất nghe lời tôi có thể giảm bớt những rắc rối không cần thiết”.

“Không thành vấn đề, bắt đầu từ bây giờ cậu là đội trưởng đội thám hiểm chúng ta”.

Diệp Vĩnh Khang cười đáp.

Anh không cảm thấy nghi ngờ gì về những lời Mao Nhất Trụ vừa nói, vì vừa lúc bước vào đến giờ, anh cũng thấy Mao Nhất Trụ rất quen thuộc với núi Lan Đình.

Nếu không phải Mao Nhất Trụ đi phía trước dẫn đường thì họ ít nhất phải tốn một tiếng đồng hồ mới có thể đến đây.

Vì trên núi Lan Đình xảy ra quá nhiều chuyện nên bộ phận có liên quan ở địa phương đã giăng hàng rào thép quanh bên ngoài khu vực cấm, còn treo bảng “Nguy hiểm phía trước, cấm vào”.

Thật ra làm thế đều nhắc nhở người nơi khác, còn với người địa phương Thiên Hải, có hàng rào đó hay không cũng chẳng khác nhau, không ai dám có gan bước vào đó.

Mao Nhất Trụ chuẩn bị rất đầy đủ, lấy một chiếc kìm nhổ đinh từ trong balo ra, chỉ thoáng chốc đã cắt được một lối đi trên hàng rào thép đó.

“Đi sát phía sau tôi, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tự ý hành động”.

Sắc mặt Mao Nhất Trụ cũng trở nên nghiêm túc, sau dặn dò ba người khác mấy việc cần chú ý thì nhìn phía trước hít sâu: “Hãy nhớ từng chữ tôi vừa nói, đã bước chân ra thì không thể thu lại”.

Cậu ta vừa nói vừa cắn răng dẫn đầu sải chân bước vào khu vực cấm của núi Lan Đình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom