• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 485: Mao Nhất Huyền

“Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu!”

Mao Nhất Trụ nghe thấy những lời này của Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt của cậu ta rõ ràng đã trở nên bối rối.

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước nhanh như chớp, dùng một tay khóa cổ Mao Nhất Trụ, khẽ dùng sức một chút, nhẹ nhàng nhấc được Mao Nhất Trụ lên.

“Diệp Vĩnh Khang, anh làm gì vậy?”

“Vĩnh Khang!”

Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy kinh ngạc hét lên một tiếng, bọn họ không thể ngờ được Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên ra tay như vậy.

“Hai người im miệng!”

Sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trở nên dữ tợn, trên người toát ra khí tức hung hãn vô song, hai người phụ nữ lập tức kinh hãi ngậm chặt miệng.

“Nếu như không muốn cậu ta chết thì hãy lập tức hiện thân!”

Diệp Vĩnh Khang bóp chặt cổ của Mao Nhất Trụ, lạnh lùng hét lên một tiếng.

“Mau dừng lại!”

Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một âm thanh từ phía xa.

Cùng với một bóng người cầm theo cây gậy trúc lướt nhẹ trong không trung, nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang: “Cầu xin anh đấy, mau dừng lại!”

Sau khi nhìn rõ người vừa tới, Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy đều sững sờ.

Thân hình cao ráo, nhưng lại là một cô gái che kín mặt.

Nhưng kỳ lạ là người này thực sự đang mặc một bộ quần áo thể thao mỏng ngoài trời màu hồng giống hệt Trương Tịnh.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới buông tay ra, Mao Nhất Trụ lấy lại được tự do, ôm cổ mắng cô gái đó: “Em ra đây làm gì, mau đi đi!”

“Diệp Vĩnh Khang, tất cả mọi chuyện đều do một mình tôi làm, không liên quan đến em ấy!”

Có thể thấy được Mao Nhất Trụ rất quan tâm đến cô gái này.

“Anh, bỏ đi”.

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên nhẹ giọng nói, trong lời nói có chút bất lực cùng mệt mỏi: “Chuyện này ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, có lẽ, đây chính là quả báo của chúng ta”.

Mao Nhất Trụ nắm chặt tay, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Diệp Vĩnh Khang, tôi chỉ cầu xin anh một chuyện”.

“Tất cả kho báu ở đây anh cứ tùy ý lấy, mạng của tôi anh cũng có thể lấy, tôi có thể nói cho anh đường rời khỏi đây”.

“Nhưng tôi chỉ có một điều kiện, thả em gái tôi đi!”

Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy bối rối, nhưng trong mắt họ hiện lên sự phẫn uất.

Mặc dù bọn họ có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, tất cả chuyện này quả thực là do Mao Nhất Trụ sắp xếp từ đầu đến cuối, vừa rồi còn suýt chút nữa giết chết bọn họ!

“Mao Nhất Trụ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Trương Tịnh gầm lên: “Mẹ kiếp tôi làm gì có thù oán gì với anh, sao anh lại đối xử với tôi như vậy, hại chết tôi thì có lợi gì cho anh hả?”

“Thứ điên điên loạn loạn, mở mồm ra là nói thích tôi, lẽ nào anh thích như thế này à?”

“Đồ dã thú vô nhân tính, đợi sau khi xuống núi, tôi nhất định sẽ xé xác anh ra!”

Trương Tịnh vô cùng tức giận, vừa nói vừa giơ tay lên định tát vào mặt Mao Nhất Trụ.

“Dừng lại”.

Tuy nhiên cái tát của Trương Tịnh vẫn chưa rơi xuống, cô gái ở bên cạnh đã nắm chắc cổ tay cô ấy, nhìn Trương Tịnh đầy bình tĩnh nói: “Chị chính là Trương Tịnh đúng không, bình tĩnh trước đã, để tôi sửa lại ba điều chị vừa nói”.

“Cô bỏ ra…”

Trương Tịnh là thiên kim tiểu thư nhà giàu, không ai có thể ngăn cản được tính khí bá đạo của cô ấy, cô ấy cố gắng giằng ra khỏi tay của đối phương, nhưng lại phát hiện cổ tay mềm mại của đối phương lại vững vàng như kìm sắt, dù cô ấy dùng lực thế nào cũng không thể giằng ra được.

“Chị nghe tôi nói xong trước đã”.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn cô gái ấy một cái, sau đó ra ra hiệu cho Trương Tịnh bình tĩnh.

Sau đó cô gái ấy mới buông tay ra, Trương Tịnh tức giận nắm chặt cổ tay mình rồi đứng tránh sang một bên, hậm hực nói: “Vừa nãy cô nói cái gì? Ba lỗi sai? Tôi nói sai chỗ nào! Còn nữa, vì sao cô lại mặc quần áo giống tôi!”

Cô gái đó tỏ ra rất bình tĩnh, mặc dù che kín mặt, không rõ dung mạo thế nào, nhưng trên người luôn tỏa ra khí chất mềm mại và dịu dàng.

“Để tôi tự giới thiệu trước, tôi tên là Mao Nhất Huyền, Mao Nhất Trụ là anh trai ruột của tôi”.

Sau khi nói xong, Trương Tịnh bình tĩnh nói tiếp: “Chị Trương, sai lầm đầu tiên mà chị vừa nói là về chuyện anh trai tôi thích chị”.

“Từ nhỏ tôi và anh trai cùng nhau lớn lên, tôi chưa từng nghe anh ấy nói thích cô gái nào, chị là người đầu tiên”.

“Khi anh trai tôi rảnh rỗi luôn nhắc đến chị với tôi, có thể thấy được rằng anh ấy thực sự thích chị”.

“Xì, nếu như thích, sao anh ta lại…”

Trương Tịnh đang chuẩn bị nổi điên, Diệp Vĩnh Khang đã cắt ngang: “Đợi cô ấy nói xong đã”.

Mao Nhất Huyền khẽ gật đầu với Diệp Vĩnh Khang, tỏ vẻ cảm kích, sau đó nói tiếp: “Thứ hai, anh trai tôi không phải kẻ điên mất trí, hồi nhỏ, một con cá vàng nhỏ nuôi ở nhà chết, anh ấy đã khóc suốt nửa ngày”.

“Nếu như không có sự lựa chọn, anh trai tôi đến con kiến cũng không nỡ giẫm chết”.

“Thứ ba, vừa nãy chị nói muốn sau khi xuống núi sẽ lột da anh trai tôi, nói thật, nhà họ Lý của chị ở Thiên Hải quả thực là có thể một tay che trời, nhưng nếu như muốn động đến anh trai tôi, trừ khi là anh trai tôi tình nguyện, nếu không cả nhà họ Lý của chị cũng không thể làm tổn thương anh tôi dù chỉ là một cọng lông”.

“Cô…”

“Hơn nữa bao gồm cả hiện giờ!”

Mao Nhất Huyền đột nhiên tăng âm lượng, mặc dù đã dùng khăn che mặt nhưng lúc này vẫn có thể cảm nhận được cô ta đang nhìn thẳng vào Trương Tịnh.

“Từ khoảnh khắc chị đặt chân lên núi Lan Đình, nếu như chúng tôi muốn giết chị, đối với tôi và anh tôi mà nói thì không khác gì bóp chết một con kiến cả!”

“Nhưng chị không cần phải căng thẳng, có anh Diệp ở đây, không ai có thể làm hại chị”.

“Nhưng chị hình như cũng không nên cảm ơn anh Diệp này, bởi vì không phải là anh Diệp thì hôm nay chị đã không xuất hiện ở đây”.

Trương Tịnh nghe xong câu này đầu óc mơ màng.

Trần Tiểu Túy ở bên cạnh vì có Diệp Vĩnh Khang đứng đó, cho nên tỏ ra rất bình tĩnh, sau khi suy ngẫm một chút liền lên tiếng: “Ý của cô là, thật ra tất cả mọi chuyện lần này đều là nhắm vào Vĩnh Khang sao?”

Mao Nhất Huyền khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, nhẹ giọng nói: “Thực ra dùng từ này cũng không thích hợp, nói đúng ra thì nên gọi là lợi dụng!”

Nói xong, Mao Nhất Huyền thở dài một hơi: “Chuyện đã đến nước này, bây giờ, để tôi nói toàn bộ sự thật cho các người”.

“Trên đời này làm gì có thứ gọi là ma quỷ, vì vậy tất cả mọi chuyện đều là do tôi và anh tôi bày ra”.

“Ba dấu tay đẫm máu trên cửa sổ khách sạn của chị đêm qua là do tôi bôi trước một loại thuốc thảo dược đặc biệt lên tấm kính”.

“Loại thảo dược này không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại tỏa ra một mùi hương đặc biệt kỳ lạ”.

“Và mùi hương này chỉ có thể ngửi thấy bởi một loại sinh vật gọi là dơi máu”.

“Hôm đó tôi không lên sân thượng, tôi chỉ cần đứng ở gần khách sạn, thả ba con dơi máu đã chuẩn bị trước”.

“Đặc điểm lớn nhất của loài dơi máu là nhận thức cực kỳ kém, cơ thể rất yếu ớt. Khi ngửi thấy mùi khó cưỡng, chúng sẽ tự nhiên lao vào như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa”.

“Cuối cùng chúng sẽ đập vào kính và vỡ tung, để lại ba dấu vết tương tự như dấu tay đẫm máu của một đứa trẻ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom