• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 483: Chiến đấu với xác lông

Bụp!

Đầu gối của Diệp Vĩnh Khang đập vào trán con quái vật như một quả đại bác.

Bùm!

Một âm thanh lớn vang lên!

Nhưng khiến Diệp Vĩnh Khang không ngờ được đó là, ngay khi đầu gối của anh vừa chạm vào trán con quái vật, anh đột nhiên cảm nhận được nguồn lực chấn động mạnh mẽ, toàn thân bị lực chấn động này làm cho bắn về phía sau.

Mà đầu của con quái vật hoàn toàn không bị đập tan thành từng mảnh như mong đợi, thậm chí đến một dấu vết cũng không để lại!

Diệp Vĩnh Khang xoay người giữa không trung để điều chỉnh trọng tâm, sau khi tiếp đất loạng choạng lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.

Grừ!

Con quái vật bị đập vào trán, rõ ràng đã bị kích động, há cái miệng đầy máu của mình, gân cổ lên gầm một tiếng như dã thú, hai con mắt lồi ra đầy rẫy tơ máu như những con giun đất, trông thật là kinh tởm!

Trên trán Diệp Vĩnh Khang đổ đầy một tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, hai cổ tay khẽ run lên.

Đây là lần đầu tiên anh gặp một kẻ thù mạnh thật sự như vậy kể từ khi về nước!

Anh hiểu rất rõ tính sát thương của chiêu thức vừa rồi khi dùng toàn lực, cho dù trước mặt là một chiếc xe bọc thép thì cũng sẽ bị đập thủng một lỗ lớn.

Tuy nhiên con quái vật này lại không có chút tổn thất gì, thể lực như vậy vượt xa tưởng tượng của Diệp Vĩnh Khang!

Soạt!

Lúc này con quái vật tiếp tục vung dây xích về phía Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang không dám đỡ, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển cơ thể.

Sau vài hiệp, Diệp Vĩnh Khang rất nhanh đã phát hiện ra điểm yếu của con quái vật.

Mặc dù có sức mạnh vô song và sức chiến đấu khôn lường, nhưng nó chỉ có một phương thức tấn công duy nhất, đó chính là dùng bốn sợi xích được trói chặt chân tay bằng bốn tảng đá.

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Vĩnh Khang càng thêm căng thẳng!

Bởi vì cho dù tìm ra được điểm yếu của con quái vật này, có thể tiến hành được đòn phản công, nhưng vẫn không thể gây ra sát thương cho đối thủ dù là đòn nhỏ nhất!

Toàn thân con quái vật này dường như được làm bằng thép, bất chấp những đòn tấn công hiểm ác của Diệp Vĩnh Khang rơi xuống người nó như những hạt mưa, nó vẫn không hề có chút thương tích nào.

Hơn nữa con quái vật này dường như ẩn chứa nguồn năng lượng vật chất vô hạn, tưởng như sẽ không bao giờ cạn kiệt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến khi Diệp Vĩnh Khang dùng hết sức bình sinh, vậy thì chỉ còn con đường chết!

Xoạt!

Con quái vật gầm lên một tiếng, hất những sợi xích sắt trói ở chân tay về phía Diệp Vĩnh Khang một cách hung tợn.

Diệp Vĩnh Khang vừa di chuyển vừa né tránh, không ít lần tìm cơ hội phản công đánh trúng đối thủ, nhưng kết quả chẳng khác nào châu chấu đá xe cả.

Sau mấy chục hiệp, thể lực của Diệp Vĩnh Khang đã hao tổn hơn phân nửa!

Trần Tiểu Túy và những người khác ở bên cạnh lo lắng siết chặt tay.

Mặc dù hoàn toàn không biết rõ tình hình, nhưng bọn họ cũng có thể thấy được rằng Diệp Vĩnh Khang đang ở trong tình thế bất lợi.

Mao Nhất Trụ cau mày, ngoài lo lắng ra, trong mắt cậu ta hiện lên một tia mất mát.

Grừ!

Con quái vật lại gầm lên, giơ xích sắt lên và táp vào người Diệp Vĩnh Khang một cách dữ dội.

Xoạt!

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nghe thấy có tiếng xé rách không trung bên tai, giống như có thứ gì vừa phi nước đại qua tai anh.

Bộp!

Ngay sau đó, trên người con quái vật đó đột nhiên truyền tới một tràng pháo nổ.

Grừ!

Grừ!

Con quái vật bỗng thu lại đòn tấn công, hét lên vài tiếng, một cánh tay lập tức ôm bụng theo bản năng.

Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau khi nhìn kỹ, lập tức vui mừng khôn xiết!

Thì ra điểm chí mạng của con quái vật này nằm trên rốn!

Trước khi con quái vật kịp bình phục cơn đau, Diệp Vĩnh Khang đã cúi người xuống, sau đó đạp mạnh hai chân xuống mặt đất, toàn thân hóa thành một dư ảnh, nghiêng người lao nhanh về phía con quái vật!

Con quái vậy đó vội vàng giơ hai tay lên chuẩn bị phản đòn, nhưng tốc độ của Diệp Vĩnh Khang quá nhanh, trong nháy mắt đã quét tới bụng của đối phương, sau đó giơ thẳng nắm đấm đánh về phía rốn của nó!

Bùm!

Gầm!

Âm thanh bị bóp nghẹt, cùng với tiếng gào thét của con quái vậy, trái tim Diệp Vĩnh Khang khẽ run lên, thành công rồi!

Để kẻ địch có cơ hội thở trong trận chiến là điều tối kỵ, và Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Trước khi con quái vật kịp hồi phục, Diệp Vĩnh Khang đã lập tức tung thêm một loạt các cú đấm.

Bụp bụp bụp bụp bụp!

Chỉ trong vài giây, Diệp Vĩnh Khang đã tung ra gần trăm cú đấm với tốc độ nhanh như chớp, và mỗi cú đấm đều chính xác vào rốn của con quái vật!

Gầm!

Gầm!

Gầm!

Bùm!

Cuối cùng, sau khi con quái vật gầm lên ba tiếng đau đớn, toàn bộ cơ thể của nó đột nhiên ngã về phía sau, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Diệp Vĩnh Khang cũng đã kiệt sức, cơ thể loạng choạng, hai tay chống vào đầu gối thở hổn hển.

Lần này coi như là dạo một vòng trước cổng địa ngục.

“Anh Diệp đỉnh vãi, sao anh giỏi thế vậy, lại có thể thật sự giết chết được cả xác lông, xem ra tôi không nhìn nhầm người rồi ha ha ha ha ha!”

Mao Nhất Trụ mừng rỡ hoan hô như thể cậu ta vừa mới trúng số vậy, hơn nữa còn tỏ ra hưng phấn đến lạ.

“Câu này của cậu là có ý gì, thế nào gọi là nhìn nhầm người?”

Diệp Vĩnh Khang đã bắt được sơ hở trong lời nói của Mao Nhất Trụ.

“Á? Cái này… Ý của tôi là, anh Diệp đỉnh của đỉnh luôn. Lại có thể đánh gục được cả xác lông ha ha ha ha, xem ra lần này chỉ cần có anh ở đây, chúng ta bảo đảm sẽ không sao. Được rồi, tiếp tục vào trong đi, đợi khi bắt được búp bê núi, tôi sẽ nấu súp cho anh!”

Mao Nhất Trụ vừa nói vừa không để ý đến phản ứng của những người khác, tự mình đi về phía trước, còn không quên thúc giục: “Theo sát tôi nhé, xác lông thường là một cặp, có một con ở gần đây thì nhất định sẽ có con thứ hai, mau chóng rời khỏi chỗ này thôi”.

“Hả!”

Khi Trương Tịnh nghe thấy câu này liền sợ mất mật, vội vàng chạy theo.

“Vĩnh Khang, để em đỡ anh”.

Trần Tiểu Túy cũng có vẻ rất căng thẳng, vội vàng đi tới đỡ Diệp Vĩnh Khang.

“Không sao”.

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn bóng lưng Mao Nhất Trụ trước mặt, sau đó nắm lấy tay của Trần Tiểu Túy.

Bọn họ đi dọc bên trong hang động thêm vài phút nhưng không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

“Này, Mao Nhất Trụ, sợi chỉ đỏ của anh đâu?”

Lúc này, Trương Tịnh đột nhiên nhìn thấy sợi chỉ đỏ mà Mao Nhất Trụ đang kéo đã không còn nữa.

“Ồ, vừa nãy lúc gặp phải con quái vật đã bị đứt rồi, nhưng cũng không cần dùng nữa. Cứ đi theo con đường này, búp bê núi nhất định là ở phía trước”.

Mao Nhất Trụ có vẻ rất vội vàng, bước đi vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi một bước của cậu ta Trương Tịnh phải chạy mấy bước mới theo kịp.

Đi về phía trước thêm vài phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khoảng không vuông vức, bốn góc không gian lộ ra những vét tròn dày như bể nước.

Mao Nhất Trụ vui mừng khôn xiết: “Chính là ở đây!”

“Cái này để làm gì?”

Trương Tịnh nghi hoặc hỏi.

Sắc mặt Mao Nhất Trụ phơi phới, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn: “Đây là nơi ẩn nấp của con búp bê núi, bây giờ mọi người nghe lời tôi, cùng nhau dụ nó ra ngoài”.

Mao Nhất Trụ chỉ vào những vết đen tròn ở bốn góc, nói: “Bây giờ mỗi người chúng ta đứng vào chỗ vết đen này, tất cả những gì mọi người phải làm là đứng yên và nghe theo lời tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom