• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 484: Cần tôi nói giúp cậu không?

“Mao Nhất Trụ, anh phải nói cho chúng tôi biết nên làm thế nào chứ…”

Trương Tịnh vừa mới hỏi một câu, Mao Nhất Trụ đột nhiên lo lắng ngắt lời: “Nhanh, không kịp nữa rồi!”

Sau khi nói xong, Mao Nhất Trụ liền nhảy tới một dấu tròn đen ở một góc trước.

Thấy Mao Nhất Trụ căng thẳng như vậy, Trương Tịnh không tiếp tục hỏi nữa, nhanh chóng nhảy đến một dấu tròn màu đen khác.

Trần Tiểu Túy liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau khi được đối phương đồng thuận, cô ấy cũng đi tới dấu tròn màu đen ở góc trên bên trái.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Trụ một cái, sau đó cũng đi tới dấu tròn màu đen ở góc dưới bên phải.

“Lát nữa tôi nói cái gì mọi người nhất định phải làm theo. Nếu như có chút sai sót, ông trời cũng không cứu được chúng ta đâu!”

Mao Nhất Trụ tỏ ra rất nghiêm túc, sau khi dặn dò mọi người xong, cậu ta bắt đầu lẩm bẩm một chuỗi những câu tương tự như thần thú hay lời nguyền gì đó.

Niệm khoảng chừng một phút, Mao Nhất Trụ đột nhiên trầm giọng quát: “Nhắm mắt lại, nhanh, tuyệt đối không được mở ra!”

Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh nhanh chóng nhắm mắt lại.

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện trước đây, hai người họ đã nảy sinh cảm giác tin tưởng với Mao Nhất Trụ.

Mặc dù không rõ đối phương đang làm gì, nhưng luôn cảm thấy việc nghe cậu ta là đúng.

Diệp Vĩnh Khang cũng từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng chỉ hai giây sau, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở mắt ra, sau đó xoẹt một cái, cả người biến thành dư ảnh, kéo Trần Tiểu Túy và Trương Tịnh sang một bên nhanh như chớp.

“Vĩnh Khang, anh…”

Trần Tiểu Túy cảm thấy khó hiểu, nhưng mới hỏi được một nửa, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra!

Chỉ thấy dấu tròn đen mà ba người họ vừa đứng đột nhiên chìm xuống và biến thành ba cái giếng hình tròn.

Cùng lúc đó, ba cột đá mỏng hơn một chút so với vết đen hình tròn đột nhiên từ trên đỉnh động nhô xuống phía dưới.

Bùm!

Ba cây cột đá đập mạnh vào ba cái giếng tròn một cách rất chuẩn xác!

Tất cả mọi người đều ngây ra!

Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy toát mồ hôi lạnh!

Nếu vừa rồi Diệp Vĩnh Khang không kịp thời kéo bọn họ ra thì…

“Mao Nhất Trụ!”

Ánh mắt Trương Tịnh lập tức rơi vào người Mao Nhất Trụ.

Mao Nhất Trụ trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, mắng: “Anh đang làm gì vậy, sao lại tự ý hành động, anh có biết suýt chút nữa hại chết tất cả chúng ta rồi không?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh. Có phải anh đang cố ý muốn hại chết tất cả mọi người không, trên đường đi tới đây anh năm lần bảy lượt cố ý làm như vậy, anh nhất định là có âm mưu riêng!”

“Đủ rồi!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Mao Nhất Trụ, chậm rãi nói: “Mao Nhất Trụ, diễn với cậu đến đây là đủ rồi, bây giờ, cậu nên nói những gì cần nói đi!”

Mao Nhất Trụ ngây ra, lập tức bật cười ha ha: “Diệp Vĩnh Khang à Diệp Vĩnh Khang, anh cũng khá biết trả đũa đấy”.

“Thế nào gọi là diễn cùng với tôi? Cả dọc đường đi đã trải qua những chuyện gì bản thân anh cũng không phải là không thấy!”

“Nếu như không có tôi, các người có thể bình an vô sự đi tới tận đây được không?”

“Ngược lại là anh, Diệp Vĩnh Khang, dọc đường tới đây anh năm lần bảy lượt gây rắc rối cho mọi người. Tôi thấy người muốn hại chúng tôi là anh mới phải”.

“Nói, anh làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Vì sao lại cố tình muốn hại chết mọi người?”

Câu hỏi liên tục của Mao Nhất Trụ khiến Trương Tịnh bối rối, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc khi nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Lúc này, Trần Tiểu Túy mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Được rồi, Mao Nhất Trụ, nếu đã nói đến đây vậy thì tôi cũng nói một câu”.

“Động cơ và mục đích của Diệp Vĩnh Khang là gì, chuyện này tạm thời gác lại đã”.

“Tôi chỉ cần hỏi một câu, với năng lực của Diệp Vĩnh Khang, nếu như muốn hại chúng ta, hai người có cảm thấy anh ấy cần vòng vo như vậy không?”

Trần Tiểu Túy chắc chắn là luôn đứng về phía Diệp Vĩnh Khang, hơn nữa cô ấy cũng vững niềm tin rằng Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Câu hỏi này khiến Mao Nhất Trụ nghẹn họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Lời này của Trần Tiểu Túy đánh thẳng vào vấn đề, nghĩ lại cũng đúng, với năng lực của Diệp Vĩnh Khang, nếu muốn hại bọn họ có cần phải vòng vo tam quốc như vậy không?

“Vậy thì các người cũng không thể nghi ngờ tôi được. Những chuyện xảy ra vừa nãy, các người cũng tận mắt nhìn thấy rồi, tận tai nghe thấy rồi, nếu như không phải tôi dắt các người đi, các người có sống được tới đây không?”

Giọng điệu Mao Nhất Trụ yếu đi một chút, không tiếp tục nhắm vào Diệp Vĩnh Khang nữa.

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy một tiếng: “Mao Nhất Trụ, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Có những chuyện, cậu tự mình nói ra, hoặc là tôi giúp cậu nói thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược đấy”.

Ánh mắt Mao Nhất Trụ có hơi né tránh, nhưng vẫn quay đầu sang ngang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!”

“Được, vậy tôi sẽ dùng những lời cậu có thể nghe hiểu được để nói với cậu!”

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Từ lúc chúng ta ở trong khách sạn tối qua, cậu đã bắt đầu giở trò rồi”.

“Sau đó chúng ta bắt đầu vào núi, cậu lại dùng những cách khác nhau để tạo ra những chuyện kỳ lạ khác nhau”.

“Và mục đích của cậu khi làm những chuyện này là để chúng tôi tin tưởng và làm theo mệnh lệnh của cậu. Tôi nói như vậy, cậu nghe có hiểu không?”

“Ha ha!”

Mao Nhất Trụ nghe xong phá lên cười: “Những chuyện kỳ lạ? Là do tôi bịa ra à? Lẽ nào mấy người không có mắt tự nhìn thấy sao?”

“Còn nữa, vì sao tôi phải có được sự tin tưởng của các người? Các người nghe lệnh của tôi đối với các người không có lợi ích gì nào?”

Trương Tịnh ở bên cạnh cũng khó hiểu nói: “Đúng vậy, Vĩnh Khang, những chuyện chúng ta trải qua trước đây đều là do chúng ta tận mắt nhìn thấy. Nói vậy thấy không phải lắm”.

“Ồ? Các cô thật sự tận mắt nhìn thấy sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy: “Vừa nãy tưởng chừng như trải qua những chuyện có vẻ kỳ lạ, nhưng nếu cô nghĩ kỹ lại, sẽ phát hiện ở đây có rất nhiều sơ hở”.

“Ban đầu, chúng ta bất ngờ gặp phải một lớp sương mù dày đặc, và việc để xuất hiện lớp sương mù dày đặc đó không hề khó. Nó có thể được tạo ra bằng carbon dioxide rắn hoặc một số nguyên tố hóa học thông thường”.

“Điểm mấu chốt của vấn đề là hai giọng nói mà chúng ta nghe thấy trong lớp sương mù dày đặc đó”.

“Hai âm thanh đó lần lượt là trưởng bối của các cô gọi tên của các cô”.

“Vậy thì vấn đề đây rồi, nếu như gọi tên của các cô, thật sự là những thứ bẩn thỉu, vậy sao lại không gọi tên của tôi?”

“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người giả vờ là những thứ bẩn thỉu đó chỉ biết trưởng bối của các cô, cho nên mới có thể bắt chước giọng nói của họ”.

“Nhưng lại không biết trưởng lão của tôi, vì vậy nhất định sẽ không gọi tên của tôi được!”

Mao Nhất Trụ nghe xong sắc mặt liền thay đổi, nhưng cậu ta vẫn cố nghiến răng nói: “Anh thì hiểu cái gì, không gọi anh là bởi vì anh là đàn ông”.

“Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy đều là phụ nữ, hơn nữa dương khí trên người họ không nặng, vì vậy nên dễ bị nhắm vào!”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong tiếp tục cười khẩy: “Biết ngay cậu sẽ nói vậy. Vậy thì tôi sẽ nói tiếp chuyện thứ hai”.

“Tối hôm qua khi ở ngôi miếu rách nát đó, cuộc đối thoại giữa cậu và người gọi là nhân sâm núi ngàn năm thực ra là với một người khác”.

“Mà sơ hở này tôi đã đề cập đến trước đây rồi. Nếu như là nhân sâm núi đã thành tinh, vì sao lại đi cùng tuyến với loài người, lại còn chỉ đường giúp loài người nữa?”

Mao Nhất Trụ cúi đầu, trịnh trọng nói: “Vừa nãy tôi đã giải thích rồi, vì nó đã biến thành người nên hành vi của nó sẽ hoàn toàn giống với con người”.

“Ha ha, được lắm”.

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lùng: “Xem ra nếu không mời người khác ra, chuyện này e là khó mà giải thích được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom