• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 486: Bí mật của Mao Nhất Trụ

Mao Nhất Huyền tiếp tục nói: “Còn có bức thư với dòng chữ màu đỏ cũng là do tôi bỏ vào”.

“Tiếp đó, ‘Trương Tịnh’ mà mấy người nhìn thấy buổi sáng lần đầu tiên thật ra là tôi”.

“Còn có sương mù trong khu vực cấm địa và âm thanh trong làn sương mù đều là do tôi sắp xếp”.

“Cuộc nói chuyện của anh trai tôi ở cổng miếu tối qua không phải là búp bê núi gì, âm thanh đó cũng là do tôi tạo ra”.

Trần Tiểu Túy nghe xong mới chợt hiểu ra, đồng thời cũng nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì sao hai người lại làm như vậy?”

“Câu này để anh trả lời cho”.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Giống như vừa nãy anh nói, bọn họ làm như vậy chính là vì muốn lừa gạt, hủy hoại tâm tư của chúng ta, khiến chúng ta hoàn toàn phụ thuộc và tin tưởng vào Mao Nhất Trụ”.

“Sau đó chúng ta sẽ bất chấp làm theo mọi chỉ dẫn của cậu ta để tạo điều kiện thuận lợi cho việc triển khai hoạt động tiếp theo của cậu ta”.

“Sở dĩ suốt dọc đường anh năm lần bảy lượt làm loạn thật ra là vì muốn Mao Nhất Trụ biết điều một chút”.

“Mà mục đích cuối cùng của họ khi làm những điều này là đầu tiên là vì muốn chúng ta nghe theo lời của cậu ta, sau đó từng bước từng bước dẫn chúng ta tới đây, cuối cùng lợi dụng anh để đối phó với con quái vật Xác lông đó đúng không?”

Mao Nhất Trụ ngồi sụp xuống đất, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng và mất mát, cười khổ nói: “Quả thực là như vậy, nhưng tôi không thể ngờ rằng, anh ngoại trừ năng lực tốt, đầu óc cũng rất nhạy bén. Tôi tự cho rằng những gì mình làm là một bố cục liền mạch, thật ra lại là một trò đùa trước mặt anh”.

“Mao Nhất Trụ, não của anh bị lừa đá rồi à?”

Lúc này, Trương Tịnh đột nhiên tức giận nói với Mao Nhất Trụ: “Nếu như cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng với anh Diệp một tiếng là được rồi, cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy, hơn nữa cuối cùng còn định hại chúng tôi!”

“Lẽ nào anh sợ chúng tôi lấy mất cái gọi là kho báu xem? Anh cũng không tự nghĩ lại xem, những người chúng tôi đứng ở đây có thân phận thế nào?”

“Cái khác không nói, ít nhất chúng tôi chưa bao giờ thiếu tiền, từ nhỏ đến lớn có vàng bạc châu báu gì chưa được nhìn qua chứ?”

“Anh nghĩ rằng chúng tôi sẽ vì những thứ này mà vứt bỏ cả lương tâm sao?”

Mao Nhất Trụ nghe xong, cười khổ nói: “Nếu như đơn giản vậy thì đã tốt”.

“Tuy tôi không tiếp xúc nhiều với anh Diệp, nhưng anh Diệp đối xử với mọi người thế nào tôi cũng biết một chút”.

“Chỉ cần tôi mở lời, cộng thêm một chút ỉ ôi năn nỉ, anh Diệp nhất định sẽ giúp đỡ”.

“Tôi cũng biết các người không thiếu tiền, nhưng những thứ ở đây hoàn toàn không phải được tính bằng tiền bạc thông thường”.

“Hơn nữa những thứ ở đây ý nghĩa không chỉ đơn giản như tiền tài báu vật đối với chúng tôi”.

Trương Tịnh nhíu mày, đang định nói tiếp, Mao Nhất Huyền đột nhiên nói: “Anh à, bây giờ nói gì cũng không có tác dụng nữa, chi bằng chúng ta dắt họ đi xem sao”.

Mao Nhất Trụ dùng sức nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và bất lực, cười khổ nói: “Anh Diệp, tôi vẫn là yêu cầu vừa rồi, đợi lát nữa khi anh nhìn thấy bảo vật, cộng thêm tính mạng của tôi, anh có thể lấy thoải mái”.

“Nhưng cầu xin anh tha cho Mao Nhất Huyền, tôi chỉ có một đứa em gái đó thôi”.

“Anh…”

“Được rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, đợi tôi làm rõ mọi chuyện rồi tính tiếp”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay nói.

Vừa rồi Mao Nhất Trụ và Mao Nhất Huyền âm mưu muốn lấy mạng anh, bao gồm cả Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy nữa, nếu như nói Diệp Vĩnh Khang không tức giận chút nào thì nhất định là giả.

Hơn nữa anh cũng chẳng phải thánh nhân ban phước gì, vì vậy đương nhiên sẽ không đồng ý tha cho ai.

Đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, giết chết hai người Mao Nhất Trụ và Mao Nhất Huyền chẳng khác nào bóp chết hai con kiến cả.

Tuy nhiên hai anh em dường như đang che giấu rất nhiều bí mật này, Diệp Vĩnh Khang cũng không quá vội vàng, cứ vào xem hai người họ rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì, đến lúc đó ra quyết định cũng chưa muộn.

Hai anh em Mao Nhất Trụ dẫn đường, cả nhóm đi dọc theo con đường khoảng năm phút và đến một cánh cổng bằng đá.

Nhìn thấy cánh cổng đá, vẻ mặt của hai anh em Mao Nhất Trụ bỗng trở nên nghiêm túc xen lẫn chút phức tạp và đau thương, quỳ xuống thành khẩn vái lạy ba lần, sau đó mới nhẹ nhàng xoay một cơ chế hình bát giác bên cạnh cánh cổng đá.

Một tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đá từ từ mở ra.

Một luồng ánh sáng vàng chói lọi vụt ra, khi nhìn kỹ lại, bên trong cánh cổng đá thực sự là những đồ trang sức bằng vàng bạc và mã não bằng ngọc trai chất thành đống như núi.

Ngay cả Diệp Vĩnh Khang vốn đã tê liệt về vật chất cũng thực sự bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Mao Nhất Trụ, anh lo lắng rằng khi nhìn thấy những thứ này chúng tôi sẽ không kìm lòng được sao?”

Trương Tịnh chỉ vào đống báu vật, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ: “Anh khinh thường người khác quá rồi đấy!”

Mao Nhất Trụ lắc đầu cười khổ, không nói gì, bước lên trước, nhẹ nhàng đẩy núi báu vật sang một bên.

Bên trong, một chiếc quan tài làm bằng vàng ròng lộ ra!

Quan tài được làm rất đẹp, toàn thân bằng vàng, bên trên được khắc những hoa văn tinh xảo, thân quan tài được khảm bằng đá quý mã não và ngọc thạch, vô cùng lộng lẫy!

“Chẳng lẽ báu vật trên núi Lan Đình trong truyền thuyết là có thật?”

Sự chú ý của Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng chuyển hướng khỏi những báu vật này.

Bởi vì thời điểm chiếc quan tài lộ ra, anh đột nhiên cảm nhận được một loại khí tức lạ thường.

Loại khí tức đó khiến người ta cảm thấy trong lòng bình tĩnh và ổn định, giống như một dòng nước chậm rãi chảy, có thể sưởi ấm từng tế bào trong cơ thể.

Hơn nữa, với sự xuất hiện của chiếc quan tài này, nhiệt độ và không khí trong hang động rõ ràng đã thay đổi, nhiệt độ dễ chịu, không khí trong lành.

Khiến người ta không khỏi liên tưởng đến báu vật liên quan đến núi Lan Đình, có thể bảo vệ khí hậu và môi trường của toàn bộ Thiên Hải.

Hai anh em Mao Nhất Trụ từ từ quỳ xuống trước quan tài, vái lậy ba lần rồi mới bước tới, hai anh em người bên trái người bên phải, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra.

Khoảnh khắc nắp quan tài được mở ra, hai anh em bật khóc nức nở.

Ba người còn lại cũng vội vàng đi tới.

Khi họ nhìn thấy cảnh tượng trong quan tài, Diệp Vĩnh Khang – một người am hiểu nhiều cũng cảm thấy có chút không phòng bị kịp.

Bên trong quan tài có một người phụ nữ đội vương miện phượng hoàng.

Khuôn mặt của người phụ nữ này rất đẹp, nét mặt thanh thoát, nước da hồng hào, lông mi cong vút, các đường nét trên khuôn mặt có phần giống với Mao Nhất Trụ.

“Đây là…”

Trương Tịnh dường như đã đoán ra gì đó.

Đôi mắt ngấn lệ, Mao Nhất Trụ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đây là mẹ anh, anh và Nhất Huyền là anh em sinh đôi, ngày bà ấy sinh bọn anh ra, người đã mất rồi”.

“Vậy bà ấy…”

Trương Tịnh sợ hãi, lùi lại hai bước theo bản năng.

“Đừng sợ, mẹ anh là người phụ nữ lương thiện nhất, ấm áp nhất thế giới này”.

Mao Nhất Trụ biết Trương Tịnh đang lo lắng điều gì, anh nhìn thi thể người phụ nữ trong quan tài, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng và chua xót.

“Tôi không muốn cho các người sống sót tới đây, không phải là vì vàng bạc châu báu mà là bởi vì viên ngọc định hồn trong miệng mẹ tôi”.

“Truyền thuyết trên núi Lan Đình là có thật. Nhiều năm qua, không khí ở Thiên Hải vẫn luôn giữ được sự trong lành, kỳ thực là do viên ngọc định hồn trong miệng mẹ tôi này”.

“Viên ngọc định hồn này có thể giữ cho thi thể không bị thối rữa, cũng có thể thanh lọc bán kính trong vòng trăm dặm. Bất cứ ai nhìn thấy bảo vật như vậy chắc chắn sẽ không thể kìm lòng được”.

“Mà một khi có ai đó di chuyển viên ngọc định hồn này, cơ thể của mẹ tôi sẽ ngay lập tức bị tiêu tan… vì vậy tôi phải làm chuyện có lỗi với các người”.

Mao Nhất Trụ nói, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, quỳ xuống trước mặt ba người: “Anh Diệp, chị Tiểu Túy, Tịnh Tịnh, tôi cầu xin các người”.

“Vàng bạc châu báu ở đây, ngọc linh hồn, sinh mạng của tôi các người đều có thể lấy, nhưng tôi cầu xin các người, không làm khó Nhất Huyền có được không, cầu xin các người đấy!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom