• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 492-496

Chương 492: Thiên Thứ xuất hiện

“Dùng mạng để chuộc tội?”

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên lạnh lùng: “Cô cho rằng tính mạng của mình có thể lấy ra để so sánh với chuyện này được sao?”

“Hơn nữa tạm thời chưa nhắc đến chuyện này, cô là Thiên Vương của Điện Long Thần, cũng nên biết hậu quả của việc kháng lệnh là gì!”

“Tôi thấy gần đây dường như tôi đã quá nhân từ với các cô, vì vậy nên các cô đã bắt đầu phớt lờ mệnh lệnh của tôi rồi. Nếu như hôm nay tôi không giết cô làm gương thì cái chức Điện Chủ này của tôi tương lai làm sao tiếp tục làm được?”

“Thiên Ảnh, cô phải trả giá cho những gì cô đã làm hôm nay!”

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ một tay lên, làm động tác bắn về phía Thiên Ảnh.

Mà Thiên Ảnh không có ý né tránh hay phản bác, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang.

“Xin Điện Chủ giơ cao đánh khẽ!”

Đúng lúc này, giọng nói mang theo chút hoảng loạn của một người đàn ông từ cách đó không xa truyền tới.

Một bóng người lao ra khỏi bóng tối và quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang: “Điện Chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình, là tôi cố ý bảo Thiên Ảnh làm như vậy!”

“Sao anh lại ra đây!”

Giọng của Thiên Ảnh có vẻ bối rối.

“Điện Chủ, nếu ngài muốn phạt thì hãy phạt tôi đi, thật sự không liên quan đến Thiên Ảnh!”

Người đàn ông mặc áo dài cổ đứng màu đen được ủi thẳng tắp, trạc tuổi Diệp Vĩnh Khang, nước da rắn rỏi, đôi mắt vô cùng sắc bén nhưng lại có vẻ xen lẫn một chút ưu buồn.

“Điện Chủ…”

Thiên Ảnh đột nhiên bắt đầu trở nên hoảng sợ, cho dù là vừa rồi khi Diệp Vĩnh Khang có ý định ‘xử tử’ cô ấy, cô ấy cũng không có bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào.

“Thiên Thứ, thuật ẩn mình của cậu ngày càng tinh vi đấy, tôi không cảm nhận được chút khí tức nào, cho nên chỉ có thể dùng cách này để ép cậu lộ diện”.

Một nụ cười vi tươi chợt nở trên môi Diệp Vĩnh Khang, nói với hai người họ: “Đứng lên rồi nói tiếp”.

Thiên Ảnh và Thiên Thứ sững sờ, ngay lập tức vui mừng nói: “Cám ơn Điện Chủ!”

“Thiên Thứ, đã lâu không gặp”.

Diệp Vĩnh Khang vươn tay vỗ nhẹ lên vai người đàn ông mặc áo dài đen nói: “Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”

“Cám ơn Điện Chủ đã quan tâm, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa trong thời gian ở ẩn, tôi đã phá vỡ một số điểm nghẽn trong việc tu luyện của mình…”

“Mẹ, không phải tôi nói chuyện đó!”

Diệp Vĩnh Khang đảo mắt nhìn đối phương, nói: “Tôi đang hỏi chuyện của cậu và Thiên Ảnh, không phải là không có chút tiến triển nào đấy chứ!”

“Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Thiên Ảnh khác với những cô gái khác. Dù thích cậu đến muốn điên rồi nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động đâu”.

“Cậu phải lên xe rồi mới mua vé. Cô ấy tửu lượng rất yếu, cậu phải mời cô ấy đi uống nhiều vào, sao mà mãi vẫn chưa khai sáng được thế?”

Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ảnh đột nhiên đỏ bừng lên như gấc: “Điện Chủ, ngài nói lung tung gì vậy, tôi và Thiên Thứ chỉ là bạn bình thường thôi…”

“Bạn bè bình thường cái rắm ấy, cô thấy bạn bè bình thường nào mà quan tâm cô ăn gì, uống gì, còn giấu ảnh của cô xuống dưới gối, đêm nào mà không ngắm là không ngủ ngon được…”

“Điện Chủ, tôi không có, tôi chỉ là xem đơn thuần thôi!”

Khuôn mặt của Thiên Thứ đỏ bừng như đít khỉ.

Thực ra tình cảm mà anh ấy dành cho Thiên Ảnh, đừng nói là Diệp Vĩnh Khang, toàn bộ trên dưới Điện Long Thần, bao gồm cả chú chó canh cửa ở lối vào của trại huấn luyện đều biết.

Chú chó đó mỗi lần nhìn thấy Thiên Thứ đều sẽ sủa gâu gâu không ngừng, rất gần gũi thân thiết với Thiên Thứ, coi anh ấy như đồng loại của mình.

Chó liếm hay chó nhà đều là chó, ngoại trừ việc đi đứng bằng bốn chân ra dường như không còn sự khác biệt nào.

“Được rồi, không nói nhảm với hai người nữa, vào việc chính đi”.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất thú vị như nhìn thấy khuôn mặt hai người đó đỏ bừng như gấc.

Thật ra anh cũng không hứng thú lắm với chuyện tình cảm của hai người, chỉ là mỗi khi nhìn thấy hai người này ở bên nhau lại không kìm được muốn trêu họ một chút.

Hai người này đều thuộc tuýp người hướng nội, bộ dạng lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm sự đời, càng như vậy Diệp Vĩnh Khang càng thích trêu cho hai người họ đỏ bừng tai lên mới thôi.

Sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho người ta cảm thấy rất thú vị.

Mà mỗi khi Diệp Vĩnh Khang trêu đùa bọn họ, mục đích thật sự của anh không chỉ là để vui vẻ.

Thay vào đó, anh hi vọng rằng bằng cách này, cả hai có thể có những cảm xúc bình thường hơn.

Cho dù là Thiên Ảnh hay Thiên Thứ, nóivề năng lực, hai người gần như có thể dùng từ không thể chê được để miêu tả.

Nhưng điểm yếu lớn nhất của họ chính là khí chất và tố chất trên người họ thật sự rất phi phàm.

Mà loại khí chất bất phàm này ở trong thế giới ngầm thì không sao cả, nhưng từ sau khi Diệp Vĩnh Khang quay về nước đã ngộ ra một số chân lý, từ đó bắt đầu từ từ điều chỉnh phương hướng phát triển chủ yếu của Điện Long Thần.

Anh nhất định sẽ không để Điện Long Thần vĩnh viễn ở trong thế giới ngầm, cho dù có một ngày anh trở thành Cộng Chủ và thống trị thế giới ngầm.

Nhưng thế giới ngầm được gọi là thế giới ngầm là bởi vì bản thân nó là một góc tối không thể nhìn thấy mặt trời.

Nếu như không phải bị ép và bất lực, ai mà tình nguyện lăn lộn ở nơi quái quỷ đó chứ?

Không sớm thì muộn, Diệp Vĩnh Khang sẽ dùng cách thâm nhập vào Điện Long Thần, chuyển nó về thế giới bình thường từng chút một.

Chỉ bằng cách này, tất cả các anh em trong Điện Long Thần cuối cùng mới có một mái ấm tốt.

Tống Giang trên núi Lương Sơn năm xưa, luôn muốn dắt các huynh đệ của mình thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc, thật ra ban đầu xuất phát điểm cũng không có vấn đề gì.

Các huynh đệ đến cuối cùng đều cần một mái ấm để quay về, dù có ở Lương Sơn lăn lộn tốt đến đâu, cuối cùng bọn họ vẫn là một nhóm thổ phỉ, không thể thoát khỏi kết cục bi thảm là bị diệt vong.

Vậy nên ý định ban đầu của Tống Giang là đưa các huynh đệ quay về nơi có ánh sáng, xuất phát điểm không hề sai, chỉ là sai cách mà thôi.

Nếu như có một ngày, Điện Long Thần bắt đầu thâm nhập vào xã hội bình thường, Thiên Ảnh và những người khác chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc thể hiện kỹ năng của mình trong xã hội bình thường và hành quyết các nhân vật khác nhau.

Khi đó hào quang bất phàm trên người họ sẽ là sát thủ lớn nhất mà họ phải đối mặt!

Vì vậy bất cứ khi nào có cơ hội, Diệp Vĩnh Khang đều sẽ dẫn dắt bọn họ trở nên bình thường nhất.

“Thiên Thứ, trong lòng cậu đang nghĩ gì, khi đó chịu bao nhiêu ấm ức, những thứ này tôi đều rõ”.

“Chỉ là tầm quan trọng của chuyện này tôi không cần nói cậu cũng biết, không thể xảy ra bất kỳ tỷ lệ mắc sai lầm nào cả, huống chi là sai sót nhỏ nhất, nếu không, không ai có thể đảm bảo rằng hậu quả sẽ như thế nào, tôi nói như vậy cậu hiểu không?”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn người thanh niên trẻ tuổi trạc tuổi mình.

Khuôn mặt này không được coi là đẹp trai, nhưng lại rất góc cạnh và sắc nét, đặc biệt là đôi mắt, trong đó là sự kiên định và thăng trầm bất tận.

Anh ấy từng là đội trưởng đội vệ binh dưới trướng Thiên Ảnh, đồng thời cũng là vị tướng có năng lực nhất của Thiên Ảnh, đã có vô số đóng góp cho Điện Long Thần.

Trong sự cố vũ khí di truyền vài năm trước, chính Thiên Thứ là người đầu tiên phát hiện ra manh mối.

Khi đó anh ấy không biết rằng chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, anh ấy chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy liền tự mình đi tìm hiểu.

Với khả năng ẩn mình và do thám xuất sắc, chỉ dựa vào sức lực của một mình, anh đã âm thầm xuyên thủng các lớp phòng thủ kín gió, cuối cùng khóa chặt vị trí của phòng thí nghiệm cực kỳ bí mật.

Khi đang theo dõi những chuyện đang diễn ra trong phòng thí nghiệm, anh ấy lập tức toát mồ hôi lạnh. Anh ấy không thể ngờ rằng, ở đây đang bí mật nghiên cứu và phát triển loại vũ khí di truyển khiến cho loài người bị đột biến!
Chương 492: Thiên Thứ xuất hiện

“Dùng mạng để chuộc tội?”

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên lạnh lùng: “Cô cho rằng tính mạng của mình có thể lấy ra để so sánh với chuyện này được sao?”

“Hơn nữa tạm thời chưa nhắc đến chuyện này, cô là Thiên Vương của Điện Long Thần, cũng nên biết hậu quả của việc kháng lệnh là gì!”

“Tôi thấy gần đây dường như tôi đã quá nhân từ với các cô, vì vậy nên các cô đã bắt đầu phớt lờ mệnh lệnh của tôi rồi. Nếu như hôm nay tôi không giết cô làm gương thì cái chức Điện Chủ này của tôi tương lai làm sao tiếp tục làm được?”

“Thiên Ảnh, cô phải trả giá cho những gì cô đã làm hôm nay!”

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ một tay lên, làm động tác bắn về phía Thiên Ảnh.

Mà Thiên Ảnh không có ý né tránh hay phản bác, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang.

“Xin Điện Chủ giơ cao đánh khẽ!”

Đúng lúc này, giọng nói mang theo chút hoảng loạn của một người đàn ông từ cách đó không xa truyền tới.

Một bóng người lao ra khỏi bóng tối và quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang: “Điện Chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình, là tôi cố ý bảo Thiên Ảnh làm như vậy!”

“Sao anh lại ra đây!”

Giọng của Thiên Ảnh có vẻ bối rối.

“Điện Chủ, nếu ngài muốn phạt thì hãy phạt tôi đi, thật sự không liên quan đến Thiên Ảnh!”

Người đàn ông mặc áo dài cổ đứng màu đen được ủi thẳng tắp, trạc tuổi Diệp Vĩnh Khang, nước da rắn rỏi, đôi mắt vô cùng sắc bén nhưng lại có vẻ xen lẫn một chút ưu buồn.

“Điện Chủ…”

Thiên Ảnh đột nhiên bắt đầu trở nên hoảng sợ, cho dù là vừa rồi khi Diệp Vĩnh Khang có ý định ‘xử tử’ cô ấy, cô ấy cũng không có bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào.

“Thiên Thứ, thuật ẩn mình của cậu ngày càng tinh vi đấy, tôi không cảm nhận được chút khí tức nào, cho nên chỉ có thể dùng cách này để ép cậu lộ diện”.

Một nụ cười vi tươi chợt nở trên môi Diệp Vĩnh Khang, nói với hai người họ: “Đứng lên rồi nói tiếp”.

Thiên Ảnh và Thiên Thứ sững sờ, ngay lập tức vui mừng nói: “Cám ơn Điện Chủ!”

“Thiên Thứ, đã lâu không gặp”.

Diệp Vĩnh Khang vươn tay vỗ nhẹ lên vai người đàn ông mặc áo dài đen nói: “Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”

“Cám ơn Điện Chủ đã quan tâm, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa trong thời gian ở ẩn, tôi đã phá vỡ một số điểm nghẽn trong việc tu luyện của mình…”

“Mẹ, không phải tôi nói chuyện đó!”

Diệp Vĩnh Khang đảo mắt nhìn đối phương, nói: “Tôi đang hỏi chuyện của cậu và Thiên Ảnh, không phải là không có chút tiến triển nào đấy chứ!”

“Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Thiên Ảnh khác với những cô gái khác. Dù thích cậu đến muốn điên rồi nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động đâu”.

“Cậu phải lên xe rồi mới mua vé. Cô ấy tửu lượng rất yếu, cậu phải mời cô ấy đi uống nhiều vào, sao mà mãi vẫn chưa khai sáng được thế?”

Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ảnh đột nhiên đỏ bừng lên như gấc: “Điện Chủ, ngài nói lung tung gì vậy, tôi và Thiên Thứ chỉ là bạn bình thường thôi…”

“Bạn bè bình thường cái rắm ấy, cô thấy bạn bè bình thường nào mà quan tâm cô ăn gì, uống gì, còn giấu ảnh của cô xuống dưới gối, đêm nào mà không ngắm là không ngủ ngon được…”

“Điện Chủ, tôi không có, tôi chỉ là xem đơn thuần thôi!”

Khuôn mặt của Thiên Thứ đỏ bừng như đít khỉ.

Thực ra tình cảm mà anh ấy dành cho Thiên Ảnh, đừng nói là Diệp Vĩnh Khang, toàn bộ trên dưới Điện Long Thần, bao gồm cả chú chó canh cửa ở lối vào của trại huấn luyện đều biết.

Chú chó đó mỗi lần nhìn thấy Thiên Thứ đều sẽ sủa gâu gâu không ngừng, rất gần gũi thân thiết với Thiên Thứ, coi anh ấy như đồng loại của mình.

Chó liếm hay chó nhà đều là chó, ngoại trừ việc đi đứng bằng bốn chân ra dường như không còn sự khác biệt nào.

“Được rồi, không nói nhảm với hai người nữa, vào việc chính đi”.

Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất thú vị như nhìn thấy khuôn mặt hai người đó đỏ bừng như gấc.

Thật ra anh cũng không hứng thú lắm với chuyện tình cảm của hai người, chỉ là mỗi khi nhìn thấy hai người này ở bên nhau lại không kìm được muốn trêu họ một chút.

Hai người này đều thuộc tuýp người hướng nội, bộ dạng lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm sự đời, càng như vậy Diệp Vĩnh Khang càng thích trêu cho hai người họ đỏ bừng tai lên mới thôi.

Sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho người ta cảm thấy rất thú vị.

Mà mỗi khi Diệp Vĩnh Khang trêu đùa bọn họ, mục đích thật sự của anh không chỉ là để vui vẻ.

Thay vào đó, anh hi vọng rằng bằng cách này, cả hai có thể có những cảm xúc bình thường hơn.

Cho dù là Thiên Ảnh hay Thiên Thứ, nóivề năng lực, hai người gần như có thể dùng từ không thể chê được để miêu tả.

Nhưng điểm yếu lớn nhất của họ chính là khí chất và tố chất trên người họ thật sự rất phi phàm.

Mà loại khí chất bất phàm này ở trong thế giới ngầm thì không sao cả, nhưng từ sau khi Diệp Vĩnh Khang quay về nước đã ngộ ra một số chân lý, từ đó bắt đầu từ từ điều chỉnh phương hướng phát triển chủ yếu của Điện Long Thần.

Anh nhất định sẽ không để Điện Long Thần vĩnh viễn ở trong thế giới ngầm, cho dù có một ngày anh trở thành Cộng Chủ và thống trị thế giới ngầm.

Nhưng thế giới ngầm được gọi là thế giới ngầm là bởi vì bản thân nó là một góc tối không thể nhìn thấy mặt trời.

Nếu như không phải bị ép và bất lực, ai mà tình nguyện lăn lộn ở nơi quái quỷ đó chứ?

Không sớm thì muộn, Diệp Vĩnh Khang sẽ dùng cách thâm nhập vào Điện Long Thần, chuyển nó về thế giới bình thường từng chút một.

Chỉ bằng cách này, tất cả các anh em trong Điện Long Thần cuối cùng mới có một mái ấm tốt.

Tống Giang trên núi Lương Sơn năm xưa, luôn muốn dắt các huynh đệ của mình thuyết phục quân đối phương ra hàng để chấm dứt tình trạng loạn lạc, thật ra ban đầu xuất phát điểm cũng không có vấn đề gì.

Các huynh đệ đến cuối cùng đều cần một mái ấm để quay về, dù có ở Lương Sơn lăn lộn tốt đến đâu, cuối cùng bọn họ vẫn là một nhóm thổ phỉ, không thể thoát khỏi kết cục bi thảm là bị diệt vong.

Vậy nên ý định ban đầu của Tống Giang là đưa các huynh đệ quay về nơi có ánh sáng, xuất phát điểm không hề sai, chỉ là sai cách mà thôi.

Nếu như có một ngày, Điện Long Thần bắt đầu thâm nhập vào xã hội bình thường, Thiên Ảnh và những người khác chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc thể hiện kỹ năng của mình trong xã hội bình thường và hành quyết các nhân vật khác nhau.

Khi đó hào quang bất phàm trên người họ sẽ là sát thủ lớn nhất mà họ phải đối mặt!

Vì vậy bất cứ khi nào có cơ hội, Diệp Vĩnh Khang đều sẽ dẫn dắt bọn họ trở nên bình thường nhất.

“Thiên Thứ, trong lòng cậu đang nghĩ gì, khi đó chịu bao nhiêu ấm ức, những thứ này tôi đều rõ”.

“Chỉ là tầm quan trọng của chuyện này tôi không cần nói cậu cũng biết, không thể xảy ra bất kỳ tỷ lệ mắc sai lầm nào cả, huống chi là sai sót nhỏ nhất, nếu không, không ai có thể đảm bảo rằng hậu quả sẽ như thế nào, tôi nói như vậy cậu hiểu không?”

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn người thanh niên trẻ tuổi trạc tuổi mình.

Khuôn mặt này không được coi là đẹp trai, nhưng lại rất góc cạnh và sắc nét, đặc biệt là đôi mắt, trong đó là sự kiên định và thăng trầm bất tận.

Anh ấy từng là đội trưởng đội vệ binh dưới trướng Thiên Ảnh, đồng thời cũng là vị tướng có năng lực nhất của Thiên Ảnh, đã có vô số đóng góp cho Điện Long Thần.

Trong sự cố vũ khí di truyền vài năm trước, chính Thiên Thứ là người đầu tiên phát hiện ra manh mối.

Khi đó anh ấy không biết rằng chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, anh ấy chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy liền tự mình đi tìm hiểu.

Với khả năng ẩn mình và do thám xuất sắc, chỉ dựa vào sức lực của một mình, anh đã âm thầm xuyên thủng các lớp phòng thủ kín gió, cuối cùng khóa chặt vị trí của phòng thí nghiệm cực kỳ bí mật.

Khi đang theo dõi những chuyện đang diễn ra trong phòng thí nghiệm, anh ấy lập tức toát mồ hôi lạnh. Anh ấy không thể ngờ rằng, ở đây đang bí mật nghiên cứu và phát triển loại vũ khí di truyển khiến cho loài người bị đột biến!
Chương 493: Cánh tay sắt

Vì thông tin báo cáo tức thời và chuẩn xác nên việc phá đồn không gây ra quá nhiều thương vong.

Nhưng sau tất cả Thiên Thứ bị vây hãm trùng trùng, anh ấy liều mạng chiến đấu cố gắng thoát khỏi vòng vây!

Sau trận chiến, Thiên Thứ hôn mê bất tỉnh với những vết thương nặng khắp người.

Mặc dù anh ấy sau khi được cứu chữa đã miễn cưỡng nhặt được cái mạng về nhưng đã vĩnh viễn mất đi cánh tay trái.

Mặc dù đã lập được chiến công lớn, mặc dù chấn thương do chiến đấu gây ra, nhưng anh ấy không thể tiếp tục làm đội trưởng đội cận vệ của Thiên Ảnh nữa, anh ấy nhận được một khối tài sản mà tiêu cả đời cũng không hết và một tờ giấy ra lệnh của anh ấy lui về ở ẩn dưỡng thương.

Điện Long Thần trước nay chưa bao giờ keo kiệt với những anh em đã không thể tiếp tục phục vụ cho tổ chức vì bị thương.

Trên thực tế, kết thúc này đối với đa số mọi người mà nói nhất định là một kết thúc vô cùng vui vẻ.

Với số tiền bạc tiêu mấy đời không hết, không còn phải lo lắng về mưa bom bão đạn, có thể sống an nhàn suốt phần đời còn lại.

Đây là cuộc sống mà hầu hết mọi người đều mong ước.

Tuy nhiên, Thiên Thứ là một ngoại lệ, anh ấy không muốn lui về ở ẩn một chút nào. Anh ấy không muốn rời khỏi Điện Long Thần, bởi vì một khi rời khỏi Điện Long Thần, anh ấy không bao giờ có thể thực hiện được lời hứa đó.

Anh ấy là một người đàn ông thẳng thắn, không biết nhiều chiêu trò, đã vô số lần bày tỏ sự ngưỡng mộ và tình cảm của mình với Thiên Ảnh.

Sau nhiều lần như vậy, không biết Thiên Ảnh vì muốn qua qua lấy lệ hay là thực sự cảm động trước tình cảm của đối phương.

Cuối cùng chỉ đáp lại bằng một câu: “Em không thể ở bên cạnh người yếu hơn em được”.

Chính vì câu nói này mà Thiên Thứ bắt đầu tập luyện như điên, mỗi một nhiệm vụ anh ấy đều rất liều mạng.

Anh ấy vẫn luôn mong đợi ngày mình được trở thành người có đủ tư cách để được Thiên Ảnh thích.

Tình yêu đã kích thích tiềm năng của anh ấy từng chút một, tiến độ trong khoảng thời gian đó đã có bước nhảy vọt vô cùng lớn.

Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, trong vòng năm năm, anh ấy thực sự có thể vượt qua được Thiên Ảnh.

Tuy nhiên vào thời điểm quan trọng đó, anh ấy vô tình gặp phải sự cố vũ khí di truyền.

Anh ấy bị thương nặng và vĩnh viễn mất đi một cánh tay, đừng nói đến việc vượt qua Thiên Ảnh, thậm chí còn mất đi tư cách tiếp tục cống hiến trong Điện Long Thần.

Diệp Vĩnh Khang hiểu rất rõ tâm tư của Thiên Thứ, suốt những năm qua bất cứ lúc nào anh ấy cũng mong được quay trở lại Điện Long Thần.

Bởi vì chỉ có ở Điện Long Thần, anh ấy mới có thể tiếp tục phát triển thông qua nền tảng này.

Nhưng theo quy định của Điện Long Thần, những anh em đã được cho quay về nhà, nếu như muốn quay lại thì cần phải có một công trạng rất lớn.

Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang quản giáo nghiêm khắc như vậy thực chất là muốn bảo vệ họ.

Những người anh em đã lui về ở ẩn này, không có một trường hợp ngoại lệ, đều là vì bị thương nặng, không thể tiếp tục chiến đấu cho Điện Long Thần được nữa.

Nếu như cho phép họ quay lại, tỷ lệ sống sót của họ trên chiến trường sẽ bị giảm đi rất nhiều, bọn họ đã thoát chết một lần rồi, Diệp Vĩnh Khang không muốn nhìn thấy họ bỏ mạng thêm lần nào nữa.

Lý do Thiên Thứ cố chấp muốn nhận nhiệm vụ này là vì muốn nhân cơ hội này lập công lớn để quay lại Điện Long Thần!

Diệp Vĩnh Khang rất đồng cảm với Thiên Thứ, nhưng vì sự an toàn của anh ấy, anh chỉ có thể vững lòng và tuân theo nguyên tắc.

Ý nghĩa trong lời nói vừa rồi rất rõ ràng, nói với Thiên Thứ rằng nhiệm vụ này không hề tầm thường, dựa vào sức lực của anh ấy không thể nào hoàn thành được.

“Điện Chủ, tôi chỉ có một thỉnh cầu, trước khi ngài đưa ra câu trả lời cuối cùng, xin hãy cho phép tôi làm một việc trước”.

Thiên Thứ ngẩng đầu, vẻ mặt kiên nghị, trong mắt hiện lên vẻ kiên định và cố chấp.

“Ồ? Chuyện gì thế?”

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.

Thiên Thứ chậm rãi cúi đầu xuống, sau vài giây dừng lại, anh ấy đột nhiên hét lên một tiếng: “Điện Chủ, đắc tội rồi!”

Nói xong, một móng vuốt sắc nhọn đen bóng và phát ra ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên nhô ra từ ống tay áo bên trái đang để trống, nhắm về phía ngực Diệp Vĩnh Khang!

Diệp Vĩnh Khang né sang một bên theo bản năng, muốn tránh đòn tấn công bất ngờ này.

Tuy nhiên ngay khi anh vừa di chuyển, móng vuốt sắc nhọn của đối phương đột nhiên chuyển hướng, với góc độ vô cùng hiểm hóc, tóm về phía bên cạnh một cách rất chuẩn xác!

Việc này quá đột ngột, không thể ngờ rằng đòn đầu tiên của Thiên Thứ chỉ là một động tác giả, chiêu tóm ngang này mới là chiêu giết người thực sự!

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại, anh không thể ngờ được đối phương lại có thể đoán trước được phương hướng động tác của mình!

Chiêu tấn công thật sự này của Thiên Thứ, dù là góc độ, sức mạnh, tốc độ hay thời cơ đều có thể dùng cụm từ ‘không chê vào đâu được’ để hình dung!

Cho dù là Diệp Vĩnh Khang khi đối diện với chiêu này, cơ thể của anh như bị ép vào ngõ cụt, khó mà tránh được!

Trong lúc bất lực, anh chỉ đành dùng tay trái để tiếp chiêu, biến nó thành một con dao, chém vào móng vuốt sắt đen bóng của đối phương.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, Thiên Thứ đột nhiên cảm nhận được một luồng khí điên cuồng quét theo móng vuốt, cả người không khống chế được loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau đó mới đứng vững lại được.

Nhưng ngoài sự bàng hoàng, một nụ cười đắc thắng nở trên khóe miệng của Thiên Thứ.

“Điện Chủ, xin hãy nhìn tay trái của ngài”.

Thiên Thứ tự tin mỉm cười.

Diệp Vĩnh Khang giơ tay trái lên nhìn, thấy toàn bộ lòng bàn tay của mình biến thành màu tím đen!

“Điện Chủ, móng vuốt sắt của tôi được làm bằng sắt thiên thạch cổ đại, được luyện hóa bởi kỳ độc của Miêu Cương. Tôi phải thừa nhận rằng sức chiến đấu của Điện Chủ vượt xa tầm dự liệu của tôi, nếu như là một cuộc đấu công bằng, cho dù có mười tôi cũng không phải là đối thủ của Điện Chủ”.

“Tuy nhiên Điện Chủ, ngài vẫn sơ ý quá rồi”.

Nói xong, Thiên Thứ lấy một lọ sứ nhỏ bằng quả trứng từ trong túi ra, cười nói: “Nhưng Điện Chủ không cần lo lắng, tôi có thuốc giải ở đây, nhưng tôi phải nói đến một điều kiện nhỏ, nhiệm vụ vũ khí di truyền lần này…”

Thiên Thứ mới nói được một nửa, sắc mặt lập tức đanh lại, hai con ngươi trong mắt lồi ra, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được!

Chỉ thấy lòng bàn tay màu tím sẫm của Diệp Vĩnh Khang, bắt đầu từ các khớp ngón tay đột nhiên bắt đầu từ từ trở lại trạng thái ban đầu với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường!

Chưa đầy mười giây, lòng bàn tay của Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn khôi phục!

“Chuyện này…”

Thiên Thứ không thể tin được: “Điện Chủ đã chuẩn bị sẵn thuốc giải rồi sao?”

“Điện Chủ lần đầu tiên nhìn thấy bàn tay sắt của anh, làm sao có thể chuẩn bị thuốc giải trước được?”

Lúc này, Thiên Ảnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nhìn Thiên Thứ nói: “Nếu như đến chút bản lĩnh này cũng không có thì ngài ấy đã không phải là Điện Chủ của Điện Long Thần rồi”.

“Anh…”

Cơ thể Thiên Thứ bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được, lúc này anh ấy không thể dùng từ ngữ để diễn tả cảm xúc của mình.

Anh ấy hiểu rất rõ về bàn tay sắt làm bằng sắt thiên thạch cổ đại này của mình, đặc biệt là kỳ độc mà Miêu Cương luyện hóa bên trong.

Những loại kỳ độc này là thứ rất quý hiếm, mỗi thứ chỉ cần bỏ ra một hai giọt là đủ giết chết một bầy voi!

Nhưng Điện Chủ của Điện Long Thần có thể hoàn thành quá trình tự chữa lành mà không cần bất kỳ loại thuốc giải nào, chuyện này thật không thể tin được!

Sau khi bị sốc, Thiên Thứ đột nhiên cảm thấy sức lực trong người mình như bị rút hết, anh ấy yếu ớt ngồi khuỵu xuống mặt đất, từ từ vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Từ sau khi bị cho về nhà, anh ấy không lười biếng một ngày nào. Trong tình trạng bị mất một cánh tay, anh ây đã đặt ra cho mình những yêu cầu cao hơn và tạo ra cho mình một cách thức huấn luyện vô cùng tàn bạo.

Ngày qua ngày, năm qua năm, anh ấy không chỉ nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu mà còn liên tiếp đột phá hai nút thắt cổ chai, khiến cho thực lực có bước nhảy vọt!

Anh ấy cứ nghĩ rằng với thực lực hiện tại của mình, anh ấy sẽ có thể thuyết phục Điện Chủ cho anh ấy hoàn thành nhiệm vụ vũ khí di truyền, từ đó lập công để quay trở lại Điện Long Thần.

Nhưng anh ấy không thể ngờ được, những nỗ lực này của anh ấy, sức chiến đấu mà anh ấy cho rằng rất tốt này lại có thể dễ dàng bị chặn lại trước mặt Điện Chủ như vậy.

“Thiên Thứ nghe lệnh”.

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên truyền tới từ bên cạnh: “Nhiệm vụ vũ khí di truyền không phải là chuyện tầm thường, nếu như không hoàn thành được thì tự dâng đầu lên!”
Chương 494: Vỗ tay

Thiên Thứ sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Điện Chủ, chuyện này…”

“Sao thế, cậu cũng định kháng lệnh à?”

Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt trầm giọng nói.

“Không, không, không ạ…”

Sắc mặt Thiên Thứ lộ ra vẻ cảm kích và hưng phấn tột độ, anh ấy đứng dậy, thẳng lưng ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Cảm ơn Điện Chủ, Thiên Thứ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không…”

“Được rồi, được rồi, nếu như lời thề có tác dụng thì tôi đã thống nhất cả vũ trụ rồi”.

Diệp Vĩnh Khang sốt ruột xua tay: “Lời thừa thãi tôi không nói thêm nữa, trong lòng cậu tự biết tầm quan trọng của nhiệm vụ này, chú ý an toàn của bản thân, mau chóng cút đi, kẻo lát nữa tôi hối hận đấy”.

“Cảm ơn Điện Chủ!”

Thiên Thứ quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Diệp Vĩnh Khang, liếc nhìn Thiên Ảnh một cái, sau đó cơ thể lập tức hòa mình trong bóng tối.

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, khẽ thở dài nhìn bầu trời tối đen như mực, sau đó chậm rãi đi về phía trước, không nói lời nào.

“Điện Chủ…”

Thiên Ảnh đột nhiên thu hết can đảm: “Cảm ơn Điện Chủ…”

“Đừng cám ơn, cô công khai kháng lệnh, phạt cô đình chỉ công việc, bàn giao xong toàn bộ công việc trong tay, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc rồi tới tìm tôi!”

Diệp Vĩnh Khang nói những câu này không buồn quay đầu lại, sau đó bóng dáng của anh từ từ biến mất trong màn đêm.

“Vâng, Điện Chủ!”

Khuôn mặt Thiên Ảnh tràn đầy cảm kích, khóe miệng gợi lên một vòng cung vui vẻ.

Ý của đình chỉ công việc chính là tự do hoạt động. Nếu đã như vậy, lựa chọn cùng Thiên Thứ cùng hoàn thành nhiệm vụ cùng nằm trong phạm vi hoạt động tự do!

Cách thức làm việc trước giờ của Diệp Vĩnh Khang luôn dựa trên nguyên tắc và lý trí, nhưng lúc nào cũng mang theo sự thấu hiểu và ấm áp.

Chuyện vũ khí di truyền không hề nhỏ, thực lực của Thiên Thứ quả thực đã có những bước nhảy vọt trong mấy năm gần đây, nhưng so với Thiên Ảnh thì vẫn còn một khoảng cách khá lớn.

Vì vậy Diệp Vĩnh Khang phải để Thiên Ảnh giám sát anh ấy, tình cảm đối với anh em và sự quan tâm đối với nhiệm vụ đều không sót miếng nào.

Có lẽ đây là lý do cốt lõi khiến Điện Long Thần có thể trỗi dậy nhanh chóng trong thế giới ngầm, thế giới không thiếu người tài nhất, và sau đó trở thành bá chủ bá đạo của một phương.

“Vợ ơi, anh về rồi, muộn vậy rồi mà vẫn còn làm việc à?”

Khi Diệp Vĩnh Khang trở về nhà đã gần nửa đêm, nhưng Hạ Huyền Trúc vẫn đang ngồi trên ghế sofa, tay ôm máy tính bảng và nghiêm túc giải quyết công việc.

“Anh mau qua đây, nói với anh chuyện này”.

Hạ Huyền Trúc vội vàng bảo Diệp Vĩnh Khang ngồi xuống bên cạnh, sau đó mở một file trong máy tính bảng đưa cho Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang nhận lấy máy tính bảng, sau khi nhìn qua, không khỏi giơ ngón tay cái lên cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Em được ấy nhỉ, lại có thể tích hợp được với công ty của Quách Thụy Hoa”.

Đây là tài liệu về sự hợp nhất với công ty của Quách Thụy Hoa.

Xây dựng Huyền Trúc cũng chính thức đổi tên thành tập đoàn Huyền Trúc, dần dần bắt đầu mở rộng sang các lĩnh vực khác bên cạnh xây dựng và bất động sản.

Động thái đầu tiên là tham gia vào lĩnh vực truyền thông, sau khi đạt được thỏa thuận với Quách Thụy Hoa, quyết định sát nhập công ty truyền thông mới dưới trướng của mình vào tập đoàn Huyền Trúc.

Hành động này của Hạ Huyền Trúc đã thể hiện đầy đủ tầm nhìn độc đáo và lòng dũng cảm của cô trong lĩnh vực kinh doanh.

Phải biết rằng công ty xây dựng Huyền Trúc mới thành lập chưa đầy một năm, đây tuyệt đối là một công ty còn non trẻ.

Trong hoàn cảnh như vậy, người bình thường không có dũng khí làm ra hành động táo bạo như vậy.

“Anh cũng đồng ý chuyện em làm như vậy đúng không? Em còn nghĩ là anh sẽ phản đối cơ, nhiều người nói rằng em đã quá vội vàng”.

Hạ Huyền Trúc rất vui khi nhận được lời khen của Diệp Vĩnh Khang, sau đó giải thích với anh một cách đầy hứng thứ: “Em nghĩ như này, cốt lõi của hoạt động là phải tiến bộ ổn định”.

“Nhưng cũng đừng quá coi trọng vấn đề này. Giờ đây, ngành công nghiệp truyền thông mới đang phát triển nhảy vọt và vẫn đang ở đỉnh cao nhất”.

“Sau buổi hòa nhạc lần trước, công ty xây dựng Huyền Trúc đã nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có, cũng bước chân vào tầm nhìn của ngành công nghiệp truyền thông mới”.

“Đúng lúc công ty đang có nguồn vốn khá dồi dào, thiên thời địa lợi nhân hòa, là một cơ hội rất tuyệt vời”.

“Mặc dù có những rủi ro nhất định, nhưng khởi nghiệp vốn dĩ không thể thuận buồm xuôi gió được. Cơ hội và rủi ro luôn cùng tồn tại. Cái này phải xem xem ai có đủ can đảm và tầm nhìn”.

“Vì vậy em định thuận thế tới tìm sếp Quách bàn bạc, không ngờ rằng lại rất suôn sẻ”.

“Thảo luận chưa đầy nửa giờ, sau khi bày tỏ ý kiến của mình với sếp Quách, ông ấy lại tự đề xuất rằng muốn sát nhập công ty của mình vào xây dựng Huyền Trúc và đổi tên thành tập đoàn Huyền Trúc”.

“Đây đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội như vậy em nhất định sẽ không bỏ lỡ”.

Thấy Hạ Huyền Trúc tràn đầy tự tin như vậy, Diệp Vĩnh Khang thấy rất tán thưởng trong lòng. Tính cách như vậy mới thật sự là con người của Hạ Huyền Trúc.

Mỗi lần nghĩ đến những oan ức mà hai mẹ con Hạ Huyền Trúc phải gánh chịu trước khi về nước, trong lòng Diệp Vĩnh Khang lại thấy vô cùng khó chịu.

Mặc dù bây giờ anh hoàn toàn có khả năng khiến hai mẹ con Hạ Huyền Trúc có được cuộc sống tốt nhất trên thế giới, nhưng điều này chỉ dừng ở mức độ vật chất.

Hạnh phúc thật sự của một người là có thể trở thành con người thật của chính mình và không phải lo lắng bất cứ điều gì.

Hạ Huyền Trúc lúc này là phiên bản chân thật nhất của mình.

Sau khi nhận được sự công nhận của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc có chút nghi ngờ hỏi: “Thực ra thì mọi thứ đều ổn, nhưng có một điểm em vẫn chưa thể hiểu nổi”.

“Mặc dù xây dựng Huyền Trúc gần đây đã phát triển rất nhanh chóng, liên tiếp giành được một số dự án lớn trong đó có dự án khu sản nghiệp”.

“Nhưng sếp Quách là ông vua trong ngành truyền thông mới ở Giang Bắc, cho dù là ở toàn tỉnh ông ấy cũng có sức ảnh hưởng không hề nhỏ”.

“Bây giờ ngành công nghiệp truyền thông mới đang phát triển mạnh mẽ, tiền đồ trong tương lai có thể nói là vô hạn. Sếp Quách là một người làm truyền thông có tiếng, không thể nào không hiểu đạo lý này được”.

“Nhưng vì sao ông ấy lại dễ dàng đồng ý sáp nhập công ty của mình vào tập đoàn Huyền Trúc như vậy, hơn nữa còn là chủ động đề xuất”.

“Hợp đồng sáp nhập em đã đọc rất nhiều lần rồi, không có vấn đề gì cả. Nhưng sao ông ấy lại đưa ra lựa chọn như vậy?”

Về việc Quách Thụy Hoa vui vẻ chủ động sáp nhập công ty của mình vào tập đoàn Huyền Trúc, đến giờ cô vẫn chưa thể hiểu được.

Dù sao thì Quách Thụy Hoa là sự tồn tại số một trong lĩnh vực truyền thông mới của Giang Bắc, hơn nữa công ty Huyền Trúc không phải công ty siêu lớn gì, đột nhiên đưa ra yêu cầu sáp nhập, điều này tương đương với việc chủ động trở thành một công ty con trong tương lai. Chuyện này thực sự có chút phi logic.

“Chuyện này em không cần phải lo lắng quá, ông ấy có sự cân nhắc của riêng mình, sau này cứ lo tốt chuyện của công ty là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc.

Chuyện này trong lòng anh rõ mười mươi. Quách Thụy Hoa này không hổ danh là lão hồ ly. Ngoài mặt là đang giúp đỡ Hạ Huyền Trúc, nhưng thực ra là đang cố gắng lôi kéo mối quan hệ với mình theo một cách khác, tiện thể mắc nợ ông ta thêm một ân tình.

Mà ân tình này mạnh hơn gấp nhiều lần so với cái công ty truyền thông mới rách nát của ông ta nhiều.

“Chồng ơi, em muốn bàn bạc với anh chuyện này, mấy ngày nữa anh có rảnh không?”

Hạ Huyền Trúc đột nhiên vươn hai cánh tay trắng nõn ra, ôm cổ Diệp Vĩnh Khang một cách trìu mến, ánh mắt long lanh đa tình nhìn chằm chằm anh.

“Bớt làm trò này đi, có gì thì em cứ nói, rồi anh sẽ quyết định xem có rảnh hay không”.

Diệp Vĩnh Khang cũng đâu phải ngốc nghếch gì, thấy Hạ Huyền Trúc đột nhiên hành động như vậy liền biết rằng có chuyện gì đó cần nhờ vả rồi.

“Chồng à, chồng yêu quý của em, anh giúp em một chuyện được không?”

“Em nói chuyện gì trước đã”.

“Anh đồng ý trước đi mà, được không hả chồng”.

Hạ Huyền Trúc vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên ngực Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt quyến rũ mê người: “Cùng lắm thì yêu cầu trước đây anh nói, em cũng đồng ý là được mà”.
Chương 495: Cơ sở điện ảnh và truyền hình

Vợ chồng Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang luôn rất hòa hợp trong chuyện ấy, đặc biệt là dưới sự ‘chỉ bảo tận tình’ của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc thường xuyên làm ra chuyện khiến bản thân cô nghi ngờ không biết đó có phải là mình nữa hay không.

Đầu óc của anh chàng này dường như tràn đầy trí tưởng tượng vô hạn về vấn đề đó, lần nào cũng có thể làm mới tam quan và nhận thức củaHạ Huyền Trúc.

“Anh xấu quá à!”

“He he, đây là em tự mình đồng ý đấy nhé”.

Xong việc, vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang tràn đầy mãn nguyện, thế là lại mở khóa thêm một kỹ năng mới cho vợ của mình rồi.

“Anh hư thế, em không ngờ rằng anh lại xấu xa như vậy”.

Hạ Huyền Trúc hậm hực nhéo eo Diệp Vĩnh Khang, lấy khăn giấy lau khóe miệng, nói: “Anh phải giữ lời đấy, cơ sở điện ảnh và truyền hình rất quan trọng, anh tuyệt đối không được làm em mất mặt đâu đấy”.

“Yên tâm đi, chồng em có bao giờ khiến em thất vọng chưa? Đảm bảo cho xử lý ngon ơ mọi chuyện cho em!”

Diệp Vĩnh Khang vỗ ngực bôm bốp.

Sáng hôm sau, anh lái xe đến một cơ sở điện ảnh và truyền hình ở khu phía Tây.

Cơ sở điện ảnh và truyền hình này đã có từ nhiều năm trước, và cũng là nơi Quách Thụy Hoa làm nên cơ nghiệp.

Khi đó, các phương tiện truyền thông mới bắt đầu hình thành, trên mạng bắt đầu xuất hiện nhưng bộ web drama với chi phí sản xuất thấp.

Nhưng khi đó tư bản không quá coi trọng ngành này, cho rằng đây là những bộ phim vớ vẩn, những bộ phim bom tấn chiếu rạp mới là đúng đắn.

Tuy nhiên, Quách Thụy Hoa nhạy bén đã nắm bắt được cơ hội kinh doanh này, xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình chuyên quay web drama dưới áp lực và khoản nợ khổng lồ.

Khi đó mọi người đều chế nhạo ông ta, cho rằng ông ta bị đầu kẹp vào cửa, tất cả đều chờ đợi xem trò cười của Quách Thụy Hoa.

Kết quả là chưa đầy một năm, ngành truyền thông mới đột nhiên bùng nổ, Quách Thụy Hoa kiếm được bộn tiền nhờ mảng điện ảnh và truyền hình này.

Sau đó tận dụng cơ hội này để phát triển nhanh chóng, cuối cùng trở thành ông hoàng truyền thông mới hàng đầu ở Giang Bắc.

Giờ đây, công ty của ông ta đã sáp nhập vào tập đoàn Hạ Trúc, Hạ Huyền Trúc đã trở thành chủ sở hữu thứ hai ở đây.

Cơ hội kinh doanh sợ nhất chính là sự trì hoãn, cho nên khi Hạ Huyền Trúc sáp nhập cơ sở điện ảnh và truyền hình, cô không dừng lại một phút giây nào, nhanh chóng bắt đầu quay web drama ở đây.

Nhưng trong công ty còn có quá nhiều việc, Hạ Huyền Trúc không có thời gian để xoay sở, còn Quách Thụy Hoa cũng bận rộn với việc mua bán và sáp nhập nên việc quản lý cơ sở điện ảnh và truyền hình bỗng chốc bị trống.

Nhất thời không tìm được quản lý chuyên nghiệp nào, cuối cùng Hạ Huyền Trúc đột nhiên nghĩ đến việc để Diệp Vĩnh Khang đến đây tạm thời với tư cách người phụ trách.

Cô biết tính cách của Diệp Vĩnh Khang khá bốc đồng, bình thường cô cũng lo lắng chuyện này nhất, vì vậy tối qua mới tốn nhiều công sức và còn phải trả giá bằng việc đồng ý mở khóa một ‘kỹ năng’ mới khiến người ta đỏ mặt mới khiến anh chàng này chịu đồng ý.

Quy mô của cơ sở điện ảnh và truyền hình này rất nhỏ, chắc chắn còn lâu mới sánh được với nơi nổi tiếng như Hoành Điếm. Nhưng ở đây cũng được trang bị đầy đủ để có thể quay một vài bộ web drama kinh phí thấp.

“Sếp Diệp, chào anh, tôi là Hoàng Đào, từ nay về sau tôi sẽ là trợ lý của anh ở đây. Nếu anh cần gì thì cứ dặn dò bất cứ lúc nào”.

Diệp Vĩnh Khang vừa dừng xe lại liền có người vội vàng chạy tới giúp mở cửa xe.

Quay đầu lại nhìn, anh thấy đó là một người đàn ông trung niên gầy gò khoảng bốn mươi tuổi, cắt đầu đinh, hình tượng giống với một kẻ hán gian.

“Chào ông, sau này đừng gọi tôi là sếp này sếp kia, tôi không thích gọi như vậy, cứ gọi tên tôi là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu với người bên kia như một lời chào hỏi, trước khi đến Hạ Huyền Trúc đã nói rằng sẽ sắp xếp cho anh một trợ lý ở đây.

“Vâng, anh Diệp, sau này anh cứ gọi tôi là Tiểu Hoàng. Anh muốn đi ăn hay là đi thăm thú trước?”

Hoàng Đào nhìn hơi luộm thuộm nhưng lại rất biết cách nói chuyện, thấy Diệp Vĩnh Khang không có động thái gì, ông ta nheo mắt cười nói: “Hay là đưa anh đến thẳng trường quay, hôm nay công ty đang quay một bộ phim lớn, hoành tráng lắm”.

“Được, vậy đến trường quay xem đi”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu rồi đi theo Hoàng Đào dọc theo một con phố cổ kính.

Trên đường đi, Hoàng Đào đã giới thiệu cho Diệp Vĩnh Khang tình hình chung của cơ sở điện ảnh và truyền hình này, cũng như một số văn hóa ở đây.

Mà Diệp Vĩnh Khang không khỏi liếc người này vái cái, phát hiện người này mặc dù luôn cư xử khiêm nhường biết điều với mình, thậm chí còn có chút cảm giác như chân chạy vặt.

Nhưng nhất định không phải một kẻ phế vật chỉ biết nịnh nọt, thái độ ông ta nói chuyện rất điềm tĩnh, có tổ chức và chỉ vài câu đã giúp Diệp Vĩnh Khang hiểu sâu hơn về cơ sở điện ảnh và truyền hình này.

“Nghe sếp Hạ của các ông nói ông đã làm việc ở đây nhiều năm?”

Diệp Vĩnh Khang tiện mồm hỏi một câu.

“Vâng, trước đây tôi là người của sếp Quách, đương nhiên bây giờ cũng vậy, tuy nhiên bây giờ đại boss đã biến thành sếp Hạ rồi ha ha”.

“Khi cơ sở điện ảnh và truyền hình này mới được thành lập, tôi đã ở đây rồi. Những năm qua tôi luôn phụ trách ở đây nên tôi hiểu rất rõ về nơi này. Nếu sau này có chuyện gì không hiểu, anh Diệp có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, điện thoại của tôi luôn hoạt động 24/24”.

Hoàng Đào cười đáp.

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi đến một con phố, Hoàng Đào chỉ vào đám đông phía trước, cười nói: “Anh Diệp, đây chính là phim trường. Hôm nay diễn cảnh đánh nhau, nhân vật chính bộc lộ tất cả sức mạnh thực sự của mình, đặc sắc lắm đây!”

Bụp!

“Đồ rác rưởi, mày muốn dằn mặt tao à?”

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng chửi của một người đàn ông.

Diệp Vĩnh Khang không khỏi khẽ nhíu mày, vẻ mặt của Hoàng Đào đột nhiên thay đổi, ông ta vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh Diệp, để tôi qua đó xem xảy ra chuyện gì!”

Diệp Vĩnh Khang cũng đi theo Hoàng Đào vào trong phim trường, thấy tất cả nhân viên bên trong đềm sa sầm mặt mày, biểu cảm đặc biệt lo lắng.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trông thật thà và nhút nhát đang rùng mình vì sợ hãi, liên tục nói xin lỗi một thanh niên mặc quần áo cổ trang đang ngồi trên ghế.

Trên đất vương vãi mảnh tách trà bị vỡ cùng với nước trà bắn tung tóe khắp nơi.

“Anh Mã, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, xin lỗi…”

“Mẹ kiếp, xin lỗi nếu như có ích thì còn cần cảnh sát làm gì!”

Thanh niên mặc đồ cổ trang không chịu bỏ qua: “Quỳ xuống, liếm sạch bã trà trên mặt đất, chuyện hôm nay coi như xong!”

“Anh Mã, chuyện này bỏ qua đi, cậu ấy vừa tới, không hiểu nhiều quy tắc, hay là chúng ta quay tiếp đi, lịch trình khá dày…”

Một người đàn ông râu ria mặc đồ đạo diễn màu xanh vội vàng đến khuyên giải.

“Mới đến thì sao, đây mà cũng coi là lý do à?!”

Người thanh niên nhìn chằm chằm vào người đàn ông râu tia, nói: “Lịch trình dày hay không, đó là chuyện của ông!”

“Là đạo diễn, mắt của ông để làm gì thế? Sao lại để cho loại rác rưởi này vào đoàn phim?”

“Dù sao hôm nay tôi cũng không quan tâm. Nếu thứ rác rưởi này không liếm sạch bã trà trên đất, tôi sẽ không làm việc nữa. Các người thích ai thì bảo người đó đi mà diễn, dù sao hôm nay tôi cũng không còn tâm trạng quay phim nữa!”

“Anh Mã, chuyện này…”

Sắc mặt đạo diễn râu ria trắng bệch ra, những nhân viên bên cạnh thậm chí còn không dám thở mạnh.

Do dự một hồi, cuối cùng đạo diễn râu ria đưa ra sự lựa chọn, nhìn thanh niên đang run rẩy vì sợ hãi, thở dài nói: “Làm theo lời anh Mã đi”.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đồng cảm, bao gồm cả vị đạo diễn.

Nhưng không có ai đúng ra nói giúp cậu ấy, có trách thì chỉ có thể trách cậu ấy xui xẻo, ai bảo cậu ấy động vào anh Mã khi tâm trạng hắn đang không tốt chứ?

Cậu thanh niên trẻ tuổi đó cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, mặc dù rất nhục nhã, nhưng cậu ấy buộc phải đối mặt vì cuộc sống.

Vừa định quỳ xuống, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói bình thản của một người đàn ông: “Tiểu Mã, lâu ngày không gặp, sao tự nhiên lại nổi nóng thế?”
Chương 496: Đại Hồng Bào núi Vũ Di

“Anh Diệp, sao anh lại đến đây?”

Tiểu Mã khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn không đứng dậy, giọng điệu chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, liếc nhìn thanh niên lương thiện bên cạnh, cười với Tiểu Mã, hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Mã vội vàng nói: “Thằng ngu này làm tôi tức chết luôn. Tôi nói tôi khát, bảo cậu ta mang trà cho tôi, nhưng cậu ta lại pha cho tôi thứ tào lao này!”

Tiểu Mã tức giận chỉ vào bã trà trên đất, hằn học nói với cậu thanh niên lương thiện: “Loại này là cho người uống sao? Mày muốn chống lại tao đúng không?”

Vị trợ lý đó vừa sợ hãi vừa ấm ức nói: “Anh Mã, đây là loại trà ngon nhất của đoàn phim rồi…”

“Đụ mẹ mày!”

Anh Mã hung hăng đập vào tay vịn ghế, tức giận nói: “Đừng tưởng rằng tao không biết, thứ này trong siêu thị chỉ bán có vài trăm tệ. Loại này mà cũng được gọi là trà sao?”

“Thằng chó này mày cho ông uống thứ này, thứ này là để cho người uống à? Tao thấy có khác gì đồ cho lợn đâu!”

“Anh Mã, xin lỗi, tôi…”

Thanh niên lương thiện lo lắng đến mức suýt khóc, đang định biện hộ, Diệp Vĩnh Khang khẽ giơ tay lên, nhìn đối phương cười nói: “Cậu tên là gì?”

Cậu thanh niên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, tuy rằng không biết thân phận của đối phương, nhưng ngay cả anh Mã cũng phải nể mặt anh, cho nên cậu ấy không dám chậm trễ, nhanh chóng đáp: “Tôi là La Hâm, là người quản lý hiện trường ở đây”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu đáp: “Ừ, La Hâm, tôi hỏi cậu, những nhân viên khác ở đây cũng uống loại trà này sao?”

La Hâm vội vàng lắc đầu nói: “Hoàn toàn không phải, tôi nghe nói anh Mã thường ngày khá cầu toàn, vì vậy đặc biệt chạy tới siêu thị mua loại trà cao cấp này, những nhân viên khác đều uống loại trà bình thường hoặc là nước khoáng thôi”.

“Mẹ, thằng nhãi, mày gọi loại trà một trăm tệ là loại trà cao cấp à, mẹ mày có hiểu…”

Tiểu Mã ở bên cạnh khi nghe thấy câu này lập tức xù lông lên.

“Tiểu Mã, vậy cậu thấy loại trà thế nào mới được gọi là cao cấp?”

Diệp Vĩnh Khang ngắt lời đối phương, cười hỏi.

Tiểu Mã lạnh lùng hừ một tiếng, hất cằm lên nói: “Phải như kiểu Vũ Tiền Long ấy, đó mới là thứ mà người có thân phận như tôi uống, mấy loại một trăm tệ này chỉ thích hợp cho heo thôi”.

Sắc mặt những nhân viên còn lại ở bên cạnh lập tức xanh ngắt, có thể thấy được rằng họ đang rất tức giận.

Câu này của Tiểu Mã chẳng phải đang nói bọn họ còn chẳng bằng con heo sao.

Nhưng địa vị hiện tại của Tiểu Mã là một minh tinh lưu lượng, hơn nữa còn là nhân vật chính của bộ phim này, vì vậy hầu hết mọi người chỉ dám giận chứ không dám nói.

Thực chất nhiều nhân viên đã làm việc ở đây nhiều năm, tiếp xúc với vô số người nổi tiếng trên mạng, thi thoảng còn có minh tinh đang hot tới quay chụp.

Tất nhiên trong số này cũng có không ít tên tuổi lớn, nhưng nếu nói về việc khó hầu hạ nhất thì chính là tên Tiểu Mã mới phất lên gần đây.

Thực ra Tiểu Mã mặc dù gần đây đột nhiên nổi tiếng, nhưng cùng lắm vẫn chỉ là một sao mạng hạng hai, thậm chí không phải là một minh tinh.

Nhưng thái độ của hắn thì không khác gì các ngôi sao nổi tiếng, thậm chí còn quá quắt hơn.

Chỉ một mình hắn mà đoàn nhân viên gồm trợ lý, vệ sĩ, nhà tạo mẫu tóc và các nhân viên khác tổng cộng phải hơn hai mươi người.

Tính tình hắn cũng rất khó chịu, hôm nay mắng người như vậy là còn nhẹ, nhiều khi dở chứng còn giơ tay đánh người bừa bãi.

Chỉ cần thấy ai không thuận mắt thì người ấy sẽ gặp xui xẻo, dù sao bộ phim này cũng phải dựa vào lưu lượng của hắn để kiếm tiền, vì vậy cho dù là đạo diễn cũng không thể làm gì được hắn chứ đừng nói là những nhân viên khác.

Tóm lại, chỉ cần làm việc với Tiểu Mã ngày nào thì ngày ấy chính là cực hình với tất cả các nhân viên.

“Ồ, Vũ Tiền Long Tỉnh đúng không, đúng là trà ngon”.

Từ đầu đến cuối Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn duy trì nụ cười, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào: “Nhưng lần này tôi tới đây không mang theo Vũ Tiền Long Tỉnh, nhưng có mang theo trà ô long vang danh lẫy lừng Đại Hồng Bào, hay là cậu uống thử xem có quen không?”

“Ừm, cũng được, vậy để tôi thử xem”.

Tiểu Mã không hề tỏ ra khách sáo chút nào, thậm chí còn có chút cảm giác cao ngạo xa cách.

“Hoàng Đào, ông đi pha một tách trà cho Tiểu Mã”.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại dặn dò Hoàng Đào một câu.

Hoàng Đào ngây ra, rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, cười nói: “Được, để tôi đích thân đi pha”.

Một lúc sau, Hoàng Đào mang một tách trà đang bốc khói đi tới.

Diệp Vĩnh Khang cầm lấy tách trà, đưa tới trước mặt Tiểu Mã, cười nói: “Uống thử xem hương vị này thế nào?”

“Đây chính là Đại Hồng Bào núi Vũ Di sao?”

Tiểu Mã cầm lấy tách trà, cẩn thận đánh giá một lượt rồi nhấp một ngụm, sau đó cau mày nói: “Đây mới là trà ngon, không hổ danh là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di!”

“Hương vị này cậu có hài lòng không?”

Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, sau này cứ pha trà theo tiêu chuẩn này cho tôi”.

Tiểu Mã có vẻ rất hài lòng với tách trà này, vừa nói vừa nhấp thêm mấy ngụm.

Mỗi khi uống một ngụm lại bày ra biểu cảm say mê.

“Vậy thì tốt”.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Nếu đã như vậy, cậu xin lỗi La Hâm đi”.

“Xin lỗi?”

Tiểu Mã sửng sốt: “Xin lỗi cậu ta? Vì sao?”

“Bởi vì cậu ấy không làm gì sai”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào tách trà trong tay Tiểu Mã, khóe miệng nhếch lên một vòng cung đầy ẩn ý: “Tách trà này giống hệt với tách trà vừa rồi mà La Hâm pha cho cậu”.

“Nếu cậu đã thích hương vị này thì có nghĩa là không phải lỗi của La Hâm, mà là vấn đề khẩu vị của cậu, lẽ nào cậu không nên xin lỗi cậu ấy sao?”

Ngay khi những lời này được nói ra, một nhóm lớn các nhân viên bên cạnh không nhịn được cười, tất cả đều gồng cơ mặt, cố gắng không để cho cười ra tiếng.

“Đây lẽ nào không phải Đại Hồng Bào của núi Vũ Di sao?”

Sắc mặt Tiểu Mã thay đổi rõ rệt, lập tức gầm lên.

“Cậu có biết cái gì là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di không?”

Diệp Vĩnh Khang không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: “Trên toàn thế giới chỉ có năm cây mẹ Đại Hồng Bào còn sống trên núi Vũ Di”.

“Hơn nữa số lượng trà được sản xuất ra rất hiếm, năm cây mẹ cộng vào mỗi năm chỉ cho ra được không quá một kilogram lá trà”.

“Lá trà giống như bảo vật quốc gia này chắc không cần tôi phải giới thiệu nhiều nhỉ, chỉ cần là người có đầu óc, bình thường một chút đều có thể đoán ra được”.

Những lời này vừa nói ra, các nhân viên bên cạnh không thể kìm được nữa, lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang nói những lời này một cách rất bình tĩnh, hơn nữa cũng không có bất kỳ từ ngữ tục tĩu nào, nhưng lời nói đó lại có độ sát thương vô cùng cao, trực tiếp đẩy Tiểu Mã đến bờ vực của sự xấu hổ tận cùng.

“Anh chơi tôi!”

Tiểu Mã rồ lên, ném tách trà xuống đất vỡ choang!

“Đúng, tôi chính là đang chơi cậu đấy!”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên duỗi một ngón tay ra chỉ vào mặt Tiểu Mã, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lùng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom