• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 497-500

Chương 497: Ảnh gái đẹp

“Tôi…”

Tiểu Mã đang chuẩn bị lên cơn, nhưng lại đột nhiên cảm thấy một áp lực chưa từng có!

Ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang thật ra không tàn nhẫn cũng không bạo lực, nhưng trước cái nhìn của anh giống như bị dã thú thời tiền sử nhìn chằm chằm vào!

Lúc này Tiểu Mã đột nhiên hoàn hồn lại, hắn mới nhớ ra, Diệp Vĩnh Khang là chồng của Hạ Huyền Trúc.

Mà bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng không phải người bình thường.

“Anh Diệp…”

Sau khi hoàn hồn, Tiểu Mã đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Lúc này mới phản ứng lại, người đứng trước mặt mình không phải nhân viên công tác mà là Diệp Vĩnh Khang!

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Mã, xung quanh im lặng như tờ, không khí như bị rút cạn.

Trên trán Tiểu Mã đổ đầy mồ hôi, đến thở mạnh cũng không dám.

Khi Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đưa tay về phía hắn, khuôn mặt của Tiểu Mã tái đi vì sợ hãi.

“Đừng căng thẳng”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lấy một con côn trùng trên vai Tiểu Mã ra, cười nói đầy ẩn ý với hắn: “Con bọ này trèo lên vai cậu cùng đóng phim với cậu, nhưng không có nghĩa nó cũng là ngôi sao”.

“Cho dù nó có rơi ở đâu thì nó vẫn chỉ là một con bọ mà thôi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ nói xong, nhẹ nhàng vất con bọ sang một bên: “Làm tốt việc của mình đi, đừng để sự ngu xuẩn và dốt đặc làm hại chính mình”.

Sau khi nói xong Diệp Vĩnh Khang cười khẩy một tiếng, đút hai tay vào túi quần rồi xoay người rời đi.

“Anh Diệp, vừa nãy đã quá luôn, vừa đến đã dạy cho thằng nhãi Tiểu Mã đó một bài học, ha ha!”

Hoàng Đào vội vàng đi theo, nở nụ cười nịnh nọt nói: “Thằng nhãi này nổi tiếng là khó hầu ở đây”.

“Bởi vì có chút lưu lượng mà khinh thường tất cả mọi người, đến đạo diễn cũng không thể làm gì cậu ta”.

“Ồ? Vậy sao?”

Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Người phụ trách như ông mà cậu ta cũng không coi ra gì sao?”

Hoàng Đào cười khổ nói: “Anh Diệp, anh không biết đâu, công việc này, nói một cách dễ nghe thì là tổng giám đốc của cơ sở điện ảnh và truyền hình”.

“Nhưng thực ra là có tiếng mà không có miếng, cực khổ lo Đông lo Tây hết chuyện này đến chuyện kia, mỗi ngày mở mắt ra là đủ thể loại phiền toái”.

“Cứ xem vừa nãy thì biết, anh thấy bọn họ có ai coi tôi ra gì đâu, cũng may có anh, nếu không thằng nhãi Tiểu Mã đó nhất định đã lớn tiếng mắng mỏ tôi rồi”.

Nghe xong lời này, trong mắt Diệp Vĩnh Khang hiện lên vẻ thích thú: “Nếu vậy thì ông phải cám ơn tôi rồi, sau này những chuyện như này sẽ đổ vào đầu tôi”.

Hoàng Đào mỉm cười: “Cũng không phải thế, sau này tôi còn làm trợ lý của anh mà, chỉ là không cần lo lắng nhiều chuyện như trước nữa thôi, he he”.

Quy mô của cơ sở quay phim này rất nhỏ, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất nửa tiếng để đi dạo một vòng, sau đó được Hoàng Đào dẫn đến văn phòng của mình.

“Anh Diệp, từ giờ đây sẽ là văn phòng của anh”.

Hoàng Đào nhiệt tình dắt Diệp Vĩnh Khang tới ngồi chiếc ghế đã từng thuộc về mình.

Diện tích văn phòng này cũng khá lớn, nhưng bên trong trông rất vừa bộn với đủ thứ đồ lặt vặt và đạo cụ chất đống khắp nơi, trên bàn cũng bày đủ thứ tài liệu.

“Thực sự xin lỗi anh Diệp, ở đây hơi bừa, nhưng tôi cũng hết cách. Ngày nào cũng nhiều việc quá, không còn thời gian mà dọn dẹp nữa. Lát nữa tôi sẽ bảo người tới dọn dẹp sau”.

Hoàng Đào mỉm cười giải thích trong khi sắp xếp đống tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc.

Lúc này một xấp ảnh bất ngờ trượt khỏi bàn, rơi xuống đất.

“Đây là gì thế?”

Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra tất cả các bức ảnh đều là những cô gái trẻ và xinh đẹp, thậm chí còn có một số bức ảnh rất hở hang.

“Đây là tư liệu ứng tuyển của các nữ diễn viên ở đây”.

Hoàng Đào vội vàng xếp lại xấp ảnh đưa cho Diệp Vĩnh Khang trong khi âm thầm quan sát biểu cảm của anh, cười nói: “Ngoài vai trò là diễn viên, họ còn có một thân phận khác”.

“Ồ, thân phận gì?”

Diệp Vĩnh Khang hỏi với vẻ thích thú khi đang lật xem chồng ảnh.

Hoàng Đào hơi nheo mắt, nở nụ cười thần bí nói: “Trợ lý của anh”.

“Trợ lý?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu: “Trợ lý của tôi không phải là ông sao?”

Hoàng Đào tinh nghịch lắc đầu: “Tôi chỉ là trợ lý công việc của anh, những cô gái này là trợ lý cuộc sống của anh, tính chất không giống mà”.

Sau khi nói xong, Hoàng Đào lật phía sau một bức ảnh: “Trên đây có thông tin liên lạc của họ, nếu như anh Diệp cần gì thì có thể gọi cho bất kỳ ai trong số họ, bất kể lúc nào, ở đâu cũng được”.

Nói xong, Hoàng Đạo đột nhiên hạ thấp giọng, nói một cách đầy ẩn ý với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, tôi thấy anh hình như hơi mệt rồi, tôi giúp anh gọi vài trợ lý cuộc sống đến giúp anh giải tỏa mệt mỏi được không?”

Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau đó đột nhiên bật cười, lúc này mới hiểu được ý của Hoàng Đào.

“Đây là quy tắc bất thành văn trong truyền thuyết ấy hả”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào chồng ảnh của các cô gái trẻ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tôi không quan tâm quy tắc của ngành này là gì, nhưng chỉ cần tôi ở đây một ngày, tôi sẽ không cho phép ai chơi cái gọi là quy tắc bất thành văn này”.

“Một khi bị tôi phát hiện ra, cho dù là ai, lập tức cút ngay!”

Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ mình là chính nhân quân tử, nhưng làm việc anh cũng có giới hạn của mình.

Ít nhất về phương diện phụ nữ, anh chưa bao giờ ép buộc.

Diệp Vĩnh Khang đã từng nghe nói đến một số quy tắc bất thành văn trong ngành giải trí, nhưng anh luôn cảm thấy chuyện đó rất bẩn thỉu. Nói trắng ra là đang ức hiếp những nữ diễn viên không có chỗ dựa bằng quyền lực và tài nguyên của mình.

“Vâng, vâng ạ, tôi đã hiểu, sau này chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.

Hoàng Đào không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại phản ứng như vậy nên vội vàng khom lưng xin lỗi, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, nói về công việc khác.

“À đúng rồi, anh Diệp, xin hãy ký tên vào đơn thanh toán này”.

Hoàng Đào lấy ra một tờ đơn thanh toán rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn rồi cau mày: “Phí quản lý an ninh là sao?”

Nhắc đến chuyện này, Hoàng Đào cũng lộ ra vẻ bất lực, thở dài nói: “Nói trắng ra thì là phí bảo kê”.

“Phí bảo kê”.

Diệp Vĩnh Khang càng cau chặt mày: “Có người dám thu phí bảo kê ở đây sao?”

“Anh Diệp, anh đừng giận, đợi tôi nói xong đã”.

Hoàng Đào vội vàng giải thích: “Tôi biết rằng sếp Hạ và anh Diệp đều là những người có năng lực, nhất định sẽ không sợ đám côn đồ tầm thường đó”.

“Chỉ là lần này chúng ta gặp phải một vấn đề nan giải. Lúc trước có bảy tám người tìm tới, đòi tôi phí quản lý an ninh”.

“Tôi nhất định không đồng ý, dù Hoàng Đào tôi có hơi gầy gò một chút, nhưng bên trên tôi còn có sếp Hạ và sếp Quách, làm sao phải sợ đám côn đồ cỏn con ấy chứ?”

“Không ngờ mấy người này không phải côn đồ bình thường mà là một nhóm xã hội đen không có chỗ ở ổn định, tung hoành khắp nơi, trong tay nhuốm đầy máu tươi!”

“Loại người này từ lâu đã không coi trọng tính mạng của mình rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rút dao ra đâm chết người”.

“Gặp phải những kẻ ngoài vòng pháp luật như vậy, cho dù là Tần Long Tượng, đại ca giang hồ số một giang Bắc cũng không làm gì được họ”.

“Nếu như chọc vào bọn họ chỉ tổ rước họa vào thân, thôi thì bỏ coi như chút tiền ra để mua sự bình yên cũng được!”
Chương 498: Rốt cuộc ông là ai?

Toàn bộ quá trình Diệp Vĩnh Khang không có bất kỳ biểu cảm nào, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng không nói gì.

Lúc này, điện thoại của Hoàng Đào đột nhiên vang lên, chỉ nhìn thoáng qua số điện thoại người gọi, Hoàng Đào cười nhạt nói: “Nói Tào Tháo là Tào Tháo tới liền”.

Sau đó ông ta nghe điện thoại, nở nụ cười nịnh nọt: “Anh Hổ, anh đến đâu rồi, tôi đang ở văn phòng đợi anh đây”.

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Đào lo lắng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, anh ta sắp tới rồi, tính khí của mấy người đó không được tốt lắm, nói chuyện có thể hơi gay gắt, có gì anh rộng lượng một chút, đừng chấp nhặt với đám người thiếu hiểu biết ấy làm gì, chúng ta không cần phải cắn ngược lại bọn họ”.

Vừa nói xong thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, cánh cửa bị đạp một phát ra, bảy tám tên côn đồ hùng hổ xông vào.

“Anh Hổ, mời ngồi, mời ngồi, tôi pha trà cho anh”.

Khi Hoàng Đào nhìn thấy những người này, ông ta vội vàng chào hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.

“Bớt lời thôi, tiền đâu!”

Dẫn đầu là một tên đàn ông đô con mặc một chiếc áo sơ mi hoa đặc biệt khoa trương, để lộ ra hình xăm một con thú dữ tợn trên ngực, gương mặt toàn thịt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn dày bằng ngón út.

Chỉ thiếu bước xăm câu ‘tôi là kẻ xấu’ trên trán nữa thôi.

“Yên tâm đi, chuẩn bị hết cho anh rồi”.

Hoàng Đào tươi cười chào hỏi bên kia, bảo đối phương ngồi xuống, sau đó chỉ vào Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh Hổ, giới thiệu với anh một chút, đây là người phụ trách mới của chúng tôi, giám đốc Diệp Vĩnh Khang, sau này việc ở chỗ này do anh ấy tiếp quản”.

“Ồ? Đổi người rồi à?”

Anh Hổ ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó đột nhiên tức giận nói với Hoàng Đào: “Mẹ kiếp cái loại ông không quản chuyện được nữa à? Quản không được nữa thì còn ra vẻ cái đéo gì ở đây, cút sang một bên!”

Sau khi chửi mắng Hoàng Đào, anh Hổ liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Sau này việc ở đây do mày quyết đúng không?”

Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh, trên mặt không chút cảm xúc, vừa lật xem một xấp văn kiện, trả lời mà không buồn ngẩng đầu lên: “Đúng, sau này nếu như cần hợp tác, có thể liên hệ với Hoàng Đào trước, bây giờ ông ấy là trợ lý của tôi”.

“Hợp tác?”

Đám người anh Hổ sững sờ, nhìn nhau sau đó phá lên cười: “Thú vị đấy, đúng, đúng, đúng, cũng coi là hợp tác”.

Anh Hổ mỉm cười đứng lên, lấy ra một tờ giấy từ trong người, đập xuống bàn trước mặt Diệp Vĩnh Khang: “Chúng tôi sẽ phụ trách sự an toàn của các anh, cũng coi là một loại hợp tác, vì vậy anh hãy trả phí quản lý an ninh tháng này đi, một trăm mười nghìn tệ, thấy anh là người mới tới, tôi sẽ bớt cho anh một số không, đưa một trăm nghìn tệ là được rồi”.

“Vừa nãy tôi nói rồi, nếu như cần hợp tác thì bàn bạc với Hoàng Đào trước”.

Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn nghiêm túc lật xem tài liệu, nói xong không buồn ngẩng đầu lên.

“Mẹ, mày muốn chết đúng không?”

Đám côn đồ phía sau lập tức nổi giận đứng lên muốn xông tới.

“Từ đã!”

Anh Hổ khẽ vung tay lên, đánh giá Diệp Vĩnh Khang từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười khẩy nói: “Được, thú vị đấy, nếu đã là hợp tác, vậy thì cứ làm theo quy tắc đi”.

Nói xong gã nhướng mày nói với Hoàng Đào: “Chuyện này ông nói thế nào?”

Hoàng Đào vội vàng nịnh nọt nói: “Còn có thể nói thế nào nữa, chuyện của anh Hổ chúng tôi làm sao có thể mập mờ được, lập tức đưa tiền luôn ạ”.

Sau khi nói xong, ông ta quay đầu đẩy hóa đơn đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cười thảo mai nói: “Anh Diệp, bây giờ anh mới là người phụ trách, cần anh ký tên thì mới chi tiền được ạ”.

Diệp Vĩnh Khang vẫn không ngẩng đầu lên, sau khi đọc xong hai trang cuối cùng của văn kiện, anh đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi qua một bên, làm động tác mời Hoàng Đạo: “Nào, ông ngồi xuống đây rồi nói chuyện”.

“Hả? Chuyện này…”

Hoàng Đào gãi đầu cười nói: “Anh Diệp, đây là chỗ của anh, tôi làm dám tùy tiện ngồi…”

“Ông còn biết là chỗ của tôi à?”

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thay đổi: “Chuyện ở đây ông có thể quyết định mà không cần tôi đồng ý, lẽ nào vị trí này không phải ông nên ngồi sao?”

“Anh Diệp, tôi không có ý này, tôi…”

Hoàng Đào sợ sợ hãi đến mức lắp bắp.

“Lần này bỏ đi, không còn lần sau đâu, nhớ kỹ, bây giờ thân phận hiện tại của ông chỉ là một trợ lý, trừ khi tôi ủy quyền, nếu không ông chỉ có quyền báo cáo thôi!”

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng Đào, sau đó lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Chuyện vừa nãy ông nói tôi không phê chuẩn, tiễn khách!”

“Chuyện này…”

Hoàng Đào vừa nghe thấy câu này, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Xoẹt!

Anh Hổ ở bên cạnh càng tức giận hơn, bất ngờ rút dao găm sáng quắc từ thắt lưng ra chém mạnh một nhát lên bàn.

Gã duỗi một ngón tay ra chỉ vào chóp mũi Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Diệp Vĩnh Khang, tao nể mặt mày quá rồi đúng không? Hôm nay một là đưa tiền, hai là một cánh tay, tự mình chọn đi!”

“Mẹ kiếp!”

Mấy tên côn đồ còn lại cũng hớt ha hớt hải lao lên từ phía sau.

“Anh Hổ, anh đừng manh động!”

Hoàng Đào toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, nói nhỏ với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, đám này là những kẻ liều mạng, chuyện gì cũng dám làm, chi bằng bỏ chút tiền…”

Soạt!

Hoàng Đào chưa kịp nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn một cánh tay siết cổ anh Hổ nhanh như chớp, sau đó ép lên bàn.

Một tay còn lại rút dao găm trên bàn ra, phập một nhát, cắm vào tay của anh Hổ.

“Á!”

Anh Hổ rú lên một tiếng như con lợn bị chọc tiết.

Mấy tên côn đồ ở bên cạnh sửng sốt trong giây lát, không nói nhiều lời lập tức cầm dao găm đâm về phía Diệp Vĩnh Khang.

Cơ thể của Diệp Vĩnh Khang lóe lên, dùng một tay bắt lấy, cũng không biết là dùng chiêu thức gì, mấy gã côn đồ kia chỉ cảm thấy cổ tay của mình bị buông lỏng, kinh ngạc phát hiện ra con dao găm đã xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang.

Bụp bụp bụp bụp!

Diệp Vĩnh Khang không dừng lại, cơ thể của anh quét qua, tạo thành một loạt các dư ảnh.

Mấy tên côn đồ còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy sau lưng bị đẩy bởi một lực lớn, cả người lập tức đổ xuống bàn làm việc.

Bụp bụp bụp bụp!

Tiếp theo là một loạt âm thanh lớn vang lên.

Sau khi mọi người định thần lại thì phát hiện Diệp Vĩnh Khang đã ngồi trở lại ghế.

“Mày…”

Một tên côn đồ đang chuẩn bị lên cơn thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt như tờ giấy!

Á!

Ngay sau đó, có một tiếng kêu xuyên thấu phòng làm việc!

Hoàng Đào sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.

Chỉ thấy một bàn tay của những gã côn đồ này xếp ngay ngắn thành một hàng và đều bị đóng chặt vào chiếc bàn gỗ gụ bằng một con dao găm!

Có người cố gắng dùng tay còn lại để rút con dao ra, nhưng lại phát hiện ra nó bị cắm quá sâu, không thể nào di chuyển được!
Chương 499: Ông còn muốn tiếp tục sao?

“Vừa nãy không phải các người tự mình nói, hoặc là đưa tiền, hoặc là một bàn tay. Nhiều một bàn tay như vậy chắc là đủ rồi nhỉ”.

Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang thản nhiên, ngữ điệu ôn hòa, tựa hồ đang nói một chuyện bình thường như ăn ngủ nghỉ vậy.

Mấy tên côn đồ nghe thấy giọng nói này xong đều vô cùng kinh hãi.

Điều thấy họ cảm thấy đáng sợ nhất không phải là chuyện bàn tay của họ bị đâm thủng, mà là đối phương đã làm toàn bộ những chuyện này, cả quá trình diễn ra chưa đầy một giây!

Cho tới bây giờ, bọn họ thậm chí vẫn chưa biết rốt cuộc đối phương đã làm như thế nào!

Kỹ năng và tốc độ như vậy đã hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đây của họ!

“Sao thế, sao không nói gì, còn chưa đủ à?”

Diệp Vĩnh Khang thấy bọn họ không nói gì liền nheo mắt hỏi.

“Không, không ạ, đủ rồi!”

Vì cơn đau dữ dội và sự sợ hãi tột độ trong lòng, trên trán anh Hổ đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đến giọng nói cũng run run.

“Ừm, vậy thì được”.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, đột nhiên duỗi một tay đập lên bàn.

Vù!

Những con dao găm đâm vào bàn tay, cắm xuống bàn gỗ gụ vô cùng chắc chắn lúc này không ngờ lại bị chấn động bởi cú đập ấy, đồng thời nảy lên, sau đó rơi rải rác trên mặt đất, phát ra những tiếng kêu leng keng.

Phịch!

Mấy tên côn đồ bị dọa đến ngây người, không màng đến cảm giác đau đớn vì bị đâm vào tay, vội vàng quỳ xuống đất.

Cơ thể run lên bần bật, mặc dù không biết phải nói gì, nhưng bọn họ biết rằng quỳ gối lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Những người này thực ra không phải là những kẻ nhát gan, bọn họ thực sự là những kẻ có máu mặt, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phiêu bạt khắp nơi trên đất nước.

Ngẫu nhiên chọn một người trong số này, kẻ nào cũng mang trên người tội đáng bị xử bắn vài phát, bọn họ cũng cho rằng trên đời này không có thứ gì khiến họ sợ hãi.

Đến chết còn không sợ, còn có thể sợ gì được nữa?

Tuy nhiên đến tận giờ phút này, họ mới nhận ra rằng đôi khi thứ gọi là sợ hãi này có lúc chẳng liên quan gì đến sự sống hay cái chết.

Đó là một loại sợ hãi phát sinh theo bản năng từ sâu thẳm trong trái tim khi đối mặt với kẻ mạnh tuyệt đối, không cần bất cứ lý do gì, giống như một sinh vật nhìn thấy kẻ thù tự nhiên.

Diệp Vĩnh Khang ngồi trên ghế, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt quét qua gương mặt họ một lượt, dường như đang do dự điều gì đó.

Cả văn phòng tràn ngập tiếng răng va lập cập vào nhau, những người quỳ rạp trên mặt đất dường như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của tử thần.

Một lúc lâu sau, Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Quen thói côn đồ, mấy người đã buôn người bao giờ chưa?”

“Chưa ạ!”

Anh Hổ vội vàng đáp: “Tuy rằng đám người chúng tôi đều mang tội xử bắn, nhưng chúng tôi nhất định không làm những chuyện tổn hại đến đạo đức của mình”.

“Chúng tôi không bao giờ ức hiếp người lương thiện và người nghèo, chúng tôi chỉ tìm những kẻ có tiền, nếu như gặp phản kháng thì mới giết chết”.

“Ồ, nói vậy thì mấy người được coi là dũng sĩ, cướp của người giàu chia cho người nghèo à?”

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền liếc mắt nhìn đối phương, có thể thấy được đối phương không nói dối.

“Cũng không hẳn, anh em chúng tôi cũng không cao thượng như vậy”.

Anh Hổ thành thật trả lời: “Đối với những người như chúng tôi, sống ngày hôm nay hoàn toàn không biết còn có ngày mai hay không”.

“Vì vậy ngay sau khi chúng tôi nhận được tiền, chúng tôi sẽ tiêu nhanh nhất có thể, sống thêm ngày nào hay ngày ấy”.

“Hôm nay rơi vào tay cao thủ như anh, mấy anh em chúng tôi chỉ có thể coi là xui xẻo”.

Anh Hổ nói xong, đột nhiên dập đầu mấy cái với Diệp Vĩnh Khang: “Người anh em, hôm nay bại trong tay anh, Chu A Hổ tôi nhận”.

“Nhưng tôi vẫn muốn chiến đấu cho tôi với mấy người anh em của tôi này một chút. Chỉ cần hôm nay anh tha cho chúng tôi, sau này mấy cái mạng nát của chúng tôi đều là của anh!”

“Chỉ cần một câu của anh, bảo anh em chúng tôi làm gì cũng được!”

Diệp Vĩnh Khang bình thản nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó cười nói: “Ông cũng khá thành thật đó”.

Sau khi nói xong, anh cầm một tờ giấy rồi viết mấy nét lên đó: “Tới địa chỉ này, gọi theo số điện thoại này, sẽ có người nói cho ông biết phải làm gì”.

Chu A Hổ bối rối cầm tờ giấy ghi số điện thoại liên lạc và địa chỉ: “Đây là…”

“Các người tự chọn đi!”

Diệp Vĩnh Khang phất tay: “Chuyện này tôi sẽ không tiếp tục tính toán nữa, khi ra khỏi cánh cửa này, các người có hai lựa chọn”.

“Thứ nhất, tiếp tục cuộc sống trước đây của các người, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra”.

“Thứ hai, cầm theo tờ giấy này, lựa chọn một cuộc sống khác. Nên làm thế nào tôi nghĩ các người nên tự mình quyết định, cút đi!”

Đám người Chu A Hổ tròn mắt nhìn nhau, sau đó đồng lòng quỳ lạy Diệp Vĩnh Khang vài cái rồi mới đứng dậy đi ra khỏi cửa, không nói thêm lời nào.

“Anh Diệp, sao anh lại thả bọn chúng đi như vậy!”

Sau khi bọn chúng rời đi, Hoàng Đào mới định thần lại, vội vàng nói: “Những kẻ này đều đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ai cũng không dám chắc liệu chúng có quay lại báo thù hay không”.

“Như này đi, tôi tìm người âm thầm theo dõi bọn chúng, sau đó lập tức báo cảnh sát, bắt hết bọn chúng lại để tránh rắc rối về sau…”

Hoàng Đào vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát.

Bụp!

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ giơ chân lên, tung một cú đá mạnh vào bụng Hoàng Đào.

Cả cơ thể Hoàng Đào bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi nặng nề rơi xuống đất.

“Anh Diệp, anh làm gì vậy…”

Hoàng Đào đau đớn ôm bụng, giãy giụa cố gắng đứng lên khỏi mặt đất nhưng lại phát hiện ra mình không thể duỗi thảng lưng được.

Diệp Vĩnh Khang không nói gì mà dùng ngón chân gõ nhẹ vào con dao găm do anh Hổ để lại.

Soạt!

Soạt!

Một tia sáng lạnh vụt qua, con dao găm gần như xoẹt qua da đầu của Hoàng Đào, sau đó phịch một tiếng găm vào bức tường phía sau.

“Ông còn định tiếp tục giở trò mèo với tôi sao?”

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng khiển trách.

Phịch!

Hoàng Đào sợ tới mức đầu gối nhũn ra, quỳ rạp trên mặt đất: “Anh Diệp tha cho tôi, tôi không dám nữa!”

“Sau này tôi nhất định sẽ thành thật ở bên cạnh anh Diệp, chỉ đi theo mình anh Diệp mà thôi, anh Diệp bảo tôi làm gì tôi cũng làm, tôi không dám nghĩ đến chuyện mưu mẹo nữa!”

Lúc này tinh thần của Hoàng Đào đã bị đánh tan hoàn toàn.

Lúc này ông ta mới hiểu ra, ngay từ đầu Diệp Vĩnh Khang đã đi guốc trong bụng ông ta rồi.

Trước khi Diệp Vĩnh Khang đến, ông ta vẫn luôn là người phụ trách ở đây, cơ sở điện ảnh và truyền hình này tuy không lớn nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, không chỉ kiếm được nhiều tiền mà còn có rất nhiều phụ nữ, có thể chơi thoải mái.

Cuộc sống hàng ngày giống như một hoàng đế, nhưng cách đây không lâu, đột nhiên được thông báo rằng sẽ có người phụ trách mới tới nắm quyền, thay thế ông ta, điều này khiến ông ta thấy rất bực bội.

Nhưng trở ngại về thân phận chồng sếp Hạ của đối phương, Hoàng Đào đương nhiên không dám ho he gì.

Vì vậy từ lúc bắt đầu, ông ta đã nghĩ đủ mọi cách, thử do thám đủ kiểu, dùng mọi thủ đoạn để ép đối phương từ bỏ vị trí này.

Những công việc rườm rà đó đều là sự phóng đại của ông ta, nhưng công việc này đều có nhân viên chuyên phụ trách, vì vậy ông ta hoàn toàn không cần phải lo lắng làm gì.

Còn đám người anh Hổ thực ra là do ông ta cố tình dụ đến đây để ngụy trang, mục đích là muốn uy hiếp Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng ông ta nằm mơ cũng không thể ngờ được, anh Diệp – người mà ông ta nghĩ rằng cũng là loại ăn bám phụ nữ giống như mình hóa ra lại là một người với sức mạnh vô song vượt qua sức tưởng tượng của ông ta rất nhiều!
Chương 500: Điều khiển lòng người

“Được rồi, đứng dậy nói chuyện đi”.

Thấy phủ đầu như vậy là được rồi, Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói với đối phương: “Quên lần này đi, nhưng ông nhớ kỹ, nếu có lần sau, tôi đảm bảo rằng ông đến cơ hội quỳ xuống cũng không có đâu!”

“Cám ơn anh Diệp!”

Hoàng Đào sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run rẩy đứng lên, không dám thở mạnh.

“Vừa nãy tôi đã hiểu sơ qua về tình hình ở đây, ngoại trừ thu lại tâm tư nhỏ nhen đó của ông, những cái khác đều ổn”.

“Vì vậy, sau này công việc ở đây vẫn do ông toàn quyền phụ trách, chuyện nhỏ tự mình quyết định, chuyện lớn thì báo cáo một tiếng là được rồi”.

“Ngoài ra, mức lương hiện tại của ông thế nào?”

Hoàng Đào sững sờ một lúc, cảm thấy câu hỏi cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang có chút khó hiểu, nhưng ông ta vội vàng thành thật trả lời: “Sếp Quách trả cho tôi mức lương hàng năm là ba trăm nghìn tệ, sau khi công ty sáp nhập, sếp Hạ tăng cho tôi lên bốn trăm nghìn tệ”.

“Ừ, theo năng lực của ông thì con số đó khá phù hợp rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cầm bảng lương nhân viên lật xem hai trang, sau đó nói: “Từ hôm nay trở đi, tất cả nhân viên bên dưới ông sẽ tăng lương thêm 20%, cuối năm sẽ tăng thêm 20% nữa, ngoài ra còn thưởng hiệu suất nữa”.

“Còn về phần ông ấy mà…”

Diệp Vĩnh Khang hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng Đào đã vội nói: “Tôi thì không cần đâu, lương của tôi đã được tăng một lần rồi, hơn nữa tôi rất hài lòng với mức lương hiện tại…”

“Nghe tôi nói xong đã”.

Diệp Vĩnh Khang sốt ruột cau mày: “Tiền lương của ông, duy trì ở mức hiện tại, ngoài ra cộng thêm 10% cổ phần của cơ sở điện ảnh và truyền hình này”.

“Là tầng lớp quản lý, ông phải có phong thái của người quản lý. Nếu làm tốt, cuối năm tôi sẽ tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần của ông. Chuyện hôm nay đến đây thôi, nên làm gì thì làm đi, không cần tiễn!”

Nói xong Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đứng dậy đi ra phía cửa.

Hoàng Đào sững sờ đứng im tại chỗ một lúc, sau đó ông ta đột nhiên đuổi theo ra cửa, cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe về hướng Diệp Vĩnh Khang rời đi.

“Anh Diệp, Hoàng Đào tôi thề rằng, cả đời này sẽ không làm bất kỳ việc gì có lỗi với anh nữa, nếu không sẽ bị trời chu đất diệt!”

Câu này Hoàng Đào nói rất nhỏ, hơn nữa là nói để cho chính mình nghe.

Lúc này ông ta đã hoàn toàn bị nhân cách của Diệp Vĩnh Khang thu phục!

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang, chuyện này hoàn toàn không nhằm nhò gì. Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, vô số anh hùng hảo hán, cũng như những kẻ xấu có tiếng đều phải cúi đầu trước anh.

Hạ gục một Hoàng Đào đối với anh cẳng khác nào tiện tay xua đuổi một con ruồi.

Diệp Vĩnh Khang không biết về kinh doanh, cũng không hiểu cách quản lý kinh doanh, nhưng anh biết cách điều khiển lòng người, biết nên dùng việc gì, hơn nữa biết chuyện gì nên để người thế nào làm.

Lý do anh không tính toán với những mưu hèn kế bẩn đó của Hoàng Đào là bởi vì anh có thể thấy được từ nhiều chi tiết rằng khả năng làm việc của Hoàng Đào thực sự khá đáng tin cậy.

Mặc dù quy mô của cơ sở điện ảnh và truyền hình này không lớn lắm nhưng vì đặc thù của nó, công việc bộn bề hơn rất nhiều so với hầu hết các công việc thông thường.

Ngành công nghiệp giải trí luôn là một nơi phức tạp, không chỉ đòi hỏi năng lực làm việc mà còn phải có EQ cao mới được.

Mà Hoàng Đào vừa hay đáp ứng được những điều kiện này, còn về những mưu kế của ông ta đối với Diệp Vĩnh Khang, từ một góc độ khác có thể thấy được rằng người này cũng có chút đầu óc, cũng được gọi là nhân tài.

Chính vì vậy mà Diệp Vĩnh Khang mới giữ ông ta lại, để ông ta tiếp tục phụ trách công việc của cơ sở điện ảnh và truyền hình, còn mình chỉ cần là người nắm quyền là được rồi, việc việc chủ yếu do Hoàng Đào quản lý là được.

Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa đều là những nhà quản lý tài ba, điểm này Diệp Vĩnh Khang không thể so với bọn họ được.

Nhưng thứ Diệp Vĩnh Khang chơi là thủ thuật cao cấp nhất!

Muốn tới bãi đỗ xe thì phải đi qua trường quay, lúc này đang diễn một bộ phim lớn, chỉ thấy hai người đang mặc bộ đồ cổ trang, treo trên dây cáp và đánh nhau trên không. Cảnh này khá thú vị nên Diệp Vĩnh Khang đứng lại xem một chút.

“Cắt!”

Sau tiếng hô vang của đạo diễn, hai diễn viên mới dừng thao tác vừa rồi lại.

“Tốt lắm, tốt lắm, qua cảnh này!”

Đạo diễn râu ria trông rất vui vẻ, vô tình nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang đứng ở một bên, vội vàng chạy lon ton tới, cười nói: “Anh Diệp, cảnh đánh nhau vừa rồi chúng tôi quay, anh thấy thế nào?”

“Tôi không hiểu mấy cái này. Chuyện này ông nói là được, ông mới là người chuyên nghiệp mà”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, ánh mắt vô thức liếc nhìn hai diễn viên, nhưng hơi kinh ngạc phát hiện ra một người trong số họ không phải là Tiểu Mã, chỉ là mặc bộ đồ và trang điểm giống y hệt Tiểu Mã mà thôi.

“Sao lại đổi người thế? Vừa rồi vai này không phải do Tiểu Mã diễn sao?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.

“Không đổi, anh Mã là lưu lượng chính đảm nhiệm bộ phim này, đổi ai cũng không thể đổi cậu ấy được”.

Đạo diễn râu ria cười nói: “Vừa rồi là diễn viên thế thân của cậu Mã”.

“Thế thân?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, liếc nhìn trong đám người nhưng không thấy Tiểu Mã đâu: “Tiểu Mã đâu?”

“À, cậu Mã vội quay quảng cáo nên về trước rồi ạ”.

Đạo diễn râu ria đáp.

“Quay quảng cáo?”

Diệp Vĩnh Khang có chút khó hiểu: “Đây là công ty sắp sếp à? Hôm nay quay phim xong rồi sao?”

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không biết nhiều về diễn xuất, nhưng anh biết rằng việc quay phim vẫn chưa kết thúc, sao diễn viên lại có thể rời đi trước được.

“Cũng không phải”.

Đạo diễn râu ria thành thật đáp: “Đây là quảng cáo do cậu Mã nhận với tư cách cá nhân, hôm nay vẫn chưa quay xong, nhưng cậu Mã đã quay xong cảnh của mình rồi ạ”.

Diệp Vĩnh Khang mơ hồ hỏi: “Còn có thể quay trước được à?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Vĩnh Khang, đạo diễn đưa anh tới chỗ màn hình máy quay, cho chiếu một số đoạn phim lên: “Đây là những cảnh quay hôm nay cậu Mã đã quay”.

Diệp Vĩnh Khang tùy ý bấm xem vài cái, xem xong càng thêm mơ hồ: “Một tí biểu cảm như vậy là đủ rồi à?”

“Vâng”.

Đạo diễn râu ria gật đầu nói: “Công nghệ bây giờ rất tiên tiến, ngoại trừ một vài cảnh quay cận cảnh, các cảnh còn lại đều có thể thực hiện kỹ xảo tầm xa hoặc là hậu kỳ để hoàn thành”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền nhíu mày: “Bây giờ tất cả các diễn viên quay phim đều như thế này sao?”

Đạo diễn râu ria nhếch khóe miệng cười khổ: “Nếu đều như vậy thì bộ phim này không cách nào quay được rồi, cũng đâu phải phim hoạt hình”.

“Dù công nghệ tiên tiến đến đâu, những cảnh quay dùng công nghệ ghép ảnh được nhiên sẽ có rất nhiều chỗ thiếu sót”.

“Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, lịch trình của cậu Mã khá dày, không có nhiều thời gian…”

“Mẹ kiếp, đã không có thời gian thì đừng có quay phim nữa!”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền phát hỏa, dám dựa vào tên tuổi của mình để làm càn, anh trầm giọng nói: “Là một diễn viên, diễn xuất vốn dĩ là công việc của cậu ta. Nếu như ai cũng như cậu ta thì còn cần diễn viên làm gì, cứ trực tiếp dùng công nghệ cao là được rồi”.

“Còn nữa, với tư cách là đạo diễn của bộ phim này, sao ông lại có thể dung túng cho hành vi như vậy? Ông làm như vậy là không có tâm với nghề một cách nghiêm trọng đấy!”

Nghe xong lời này, sắc mặt đạo diễn chua xót, bất lực nói: “Anh Diệp, tôi là đạo diễn, tôi nhất định là hi vọng những bộ phim mình quay đều là những tác phẩm xuất sắc”.

“Nhưng có rất nhiều chuyện tôi cũng không thể quyết định được. Tôi chỉ là một đạo diễn nhỏ làm công ăn lương thôi, có thể kiếm được việc làm là tốt lắm rồi”.

“Đối với một ngôi sao lưu lượng đang lên như cậu Mã, lời nói của một vị đạo diễn nhỏ tôi không thể dùng làm dây trói cậu ấy được”.

“Mỗi ngày cậu ấy có thể đến đây, hoàn thành được mấy cảnh cận mặt, tôi đã có thể đi mở tiệc ăn mừng rồi. Nếu như tôi làm cậu ấy tức giận, cậu ấy chỉ chăm chăm diễn phim, làm lỡ lịch trình thì tôi gánh vác không nổi đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom