Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-504
Chương 501: Bố mẹ đang làm gì thế?
Nghe xong những lời của đạo diễn râu ria, Diệp Vĩnh Khang không khỏi nhíu mày.
Một mặt anh cảm thấy tức giận vì hành động của Tiểu Mã, mặt khác anh không thể hiểu nổi vì sao Tiểu Mã lại trở nên như vậy.
Trong ấn tượng của Diệp Vĩnh Khang, Tiểu Mã luôn là một cậu thanh niên nông thôn trung thực nhưng hơi bướng bỉnh.
Buổi tối Hạ Huyền Trúc vừa tan làm về nhà, anh định nói cho cô nghe về chuyện của Tiểu Mã, nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt của Hạ Huyền Trúc không tốt lắm.
“Vợ, em sao thế, sao sắc mặt khó coi vậy, chỗ nào khó chịu à?”
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng trở nên căng thẳng.
“Không sao, em hơi mệt chút thôi”.
Hạ Huyền Trúc cởi giày cao gót ra, đi tới ghế sofa ngồi xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Gặp chuyện gì à?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng rót một cốc nước nóng đưa tới, nhẹ nhàng hỏi.
Người mà Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ nhất trên đời này ngoại trừ bản thân, e là chỉ có mình Hạ Huyền Trúc nữa thôi.
Bởi vì khi thật sự hiểu rõ một người, mới có thể bảo vệ người ấy thật tốt.
Từ nét mặt của Hạ Huyền Trúc, không khó để nhận ra rằng hôm nay cô hẳn đã gặp phải chuyện rắc rối nào đó.
“Anh có biết dự án phát triển cổ trấn khu Đông Thành không?”
Hạ Huyền Trúc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Nghe nói dự án này khá thần bí, hình như là đang xây dựng một cổ trấn lớn. Sao đột nhiên em lại nhắc đến chuyện này?”
Dự án cổ trấn Đông Thành cũng là một dự án lừng lẫy của Giang Bắc
Nơi đây từng là một cổ trấn đổ nát, nhưng cách đây vài tháng, đột nhiên được khởi công xây dựng lại, nói rằng sẽ dựa trên cơ sở ban đầu để xây dựng một cổ trấn lớn hơn và mới hơn.
Nhiều người mang theo tâm trạng coi dự án này như một trò đùa, cho rằng trong thời đại đâu đâu cũng thấy cổ trấn, đầu tư nhiều tiền như vậy vào đây, kết quả nhất định sẽ không được gì.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến những chuyện này, chỉ là vô tình nghe thấy Trần Tiểu Túy nhắc tới vài câu.
“Cổ trấn đó hôm nay đã chính thức hoàn thành, hơn nữa bản chất của nó không phải để phát triển du lịch mà là một cơ sở điện ảnh và truyền hình quy mô lớn”.
Hạ Huyền Trúc nói.
“Hả? Cơ sở điện ảnh và truyền hình? Vậy thì sao trước đây lại gắn cái mác là phát triển cổ trấn chứ? Hơn nữa cơ sở quay phim thì cứ nói là cơ sở quay phim, việc gì phải thần bí như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang không hiểu hỏi.
Hạ Huyền Trúc khẽ lắc đầu: “Cái này anh không thể hiểu được đâu. Bởi vì đặc thù của ngành điện ảnh và truyền hình, vì vậy trong ngành này có một quy tắc bất thành văn”.
“Một thành phố, chỉ cho phép nhiều nhất một cơ sở điện ảnh và truyền hình cùng với một công ty phim ảnh tồn tại thôi”.
“Cũng có nghĩa là nếu như thành phố đó đã có công ty phim ảnh rồi, vậy thì công ty khác không thể tới can thiệp vào”.
“Nếu như muốn bước chân vào thành phố, một là gia nhập cổ phần, hai là mua lại công ty gốc. Nếu như đốt củi nhóm một ngọn lửa mới thì là phạm vào điều cấm kỵ trong ngành”.
“Nguồn lực của thành phố chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Nếu như đồng thời tồn tại hai công ty phim ảnh, theo quy luật của thị trường, một trong số đó cuối cùng sẽ bị đào thải”.
“Vì vậy có người đột nhiên xây dựng một cơ sở điện ảnh và truyền hình ở đây, tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến với chúng ta”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Không ngờ bên trong đây lại có nhiều chuyện như vậy. Nói như thế thì công ty đó đang muốn gây hấn với chúng ta rồi, em đã qua bên đó nói chuyện chưa?”
Trong mắt Hạ Huyền Trúc lóe lên một tia lạnh lùng, cười khổ nói: “Em bảo sếp Quách lập tức qua bên đó nói chuyện rồi”.
“Nhưng thái độ bên đó rất cứng rắn, thẳng thừng nói rằng chúng ta mau chóng dẹp công ty đi, tránh rắc rối về sau”.
“Đụ, ngông vậy luôn hả?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Ngày mai anh đích thân tới đó, xem xem là thần thánh cao nhân gì mà lại dám chạy tới đây uy hiếp chúng ta!”
“Đừng mà, với tính khí của anh, anh mà qua đó nhất định sẽ có chuyện”.
Hạ Huyền Trúc vội vàng ngăn lại, nói: “Chuyện khiến em đau đầu nhất là một thành phố chỉ cho chép một công ty phim ảnh tồn tại, đó là luật bất thành văn trong ngành”.
“Nhưng theo quy định của pháp luật, rõ ràng không có quy định rõ ràng nào cả. Nếu như lúc này chúng ta hấp tấp qua đó gây chuyện, về phương diện pháp luật hoàn toàn không có ưu thế!”
“Hơn nữa tình hình ở đó chắc chắn là không đơn giản như vậy, phía sau nhất định có một nền tảng vững chãi chống lưng”.
“Nếu không không thể lén lút xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình dưới cái mác xây lại cổ trấn được. Bản chất của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Nếu không có hậu phương vững chắc thì không thể làm xong sau đó dễ dàng thay đổi được”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: “Vậy em định thế nào?”
“Tạm thời chỉ có thể yên lặng quan sát thôi”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: “Nhưng theo tình hình này, quy mô cơ sở điện ảnh và truyền hình của bên kia lớn hơn gấp mười lần chúng ta. Chỉ dựa vào điểm này, theo quy định của thị trường, chưa được một năm chúng ta sẽ bị đào thải, dường như không có chút cơ hội chiến thắng nào. Suy cho cùng, sự chênh lệch về sức mạnh là quá lớn”.
“Cho nên hôm nay em đang lo lắng chuyện này sao?”
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, khẽ vuốt một sợi tóc đang vương trên trán Hạ Huyền Trúc ra sau tai, cười nói: “Anh nghĩ chuyện này không cần phải bi quan như vậy. Công ty phim ảnh so với nhau về vấn đề phim của ai quay tốt hơn chứ không phải so xem địa bàn của ai rộng lơn”.
“Nếu như đã nằm trong phạm vi pháp luật, họ có thể xây dựng bất cứ thứ gì họ muốn, có thời gian để nghĩ về họ thì chi bằng đặt tâm tư vào các bộ phim thì hơn”.
“Hãy cố gắng quay một bộ phim được khán giả hô hào tán thưởng, đến lúc đó dùng số liệu để nói chuyện, ai thắng vẫn còn chưa chắc đâu”.
Sau khi nghe thấy những lời này Hạ Huyền Trúc ngây người ra, sau đó quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ ngưỡng mộ, cười nói: “Nói đúng ha, sao anh lại giỏi như vậy nhỉ? Chuyện này làm em phiền não cả ngày nay rồi, không ngờ rằng anh nói vài ba câu đã trúng ngay trọng điểm”.
“Anh nói đúng, công ty phim ảnh chiến đấu vì mục đích cuối cùng là các tác phẩm, chứ không phải so bì xem cơ sở điện ảnh và truyền hình của ai lớn hơn, chỉ cần chúng ta nghiêm túc và chăm chỉ quay phim, đến cuối cùng ai bị đào thải vẫn chưa rõ đâu!”
Nhìn thấy nụ cười cuối cùng cũng hiện lên trên gương mặt Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy rất vui: “Bây giờ em thấy tốt hơn chưa?”
“Chà, tốt hơn nhiều rồi, cám ơn nha chồng”.
“Ừm? Cảm ơn chỉ bằng miệng thôi sao? Không dùng cách khác để thể hiện à?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nở một nụ cười xấu xa.
Hạ Huyền Trúc vừa nhìn biểu cảm của đối phương là biết ngay anh chàng này đang nghĩ gì, mặt mũi không khỏi đỏ bừng lên: “Sao trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ linh tinh thế, ngày nào cũng chỉ biết giày vò em, chẳng thương xót người ta gì cả”.
“Ha ha, ai bảo vợ yêu của anh xinh vậy chứ”.
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền bắt đầu táy máy.
“Này, anh làm gì thế, Tiểu Trân còn đang ngủ trên tầng đấy, này, tay của anh…”
Dưới ánh đèn êm dịu, tràn ngập hương thơm và tình yêu.
Một tiếng sau.
“Đồ đáng ghét này nữa”.
Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc đỏ bừng sau cơn đê mê, tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang: “Lần sau còn thế em không thèm quan tâm anh nữa đâu. Bây giờ lá gan của anh càng lúc càng lớn rồi ấy nhỉ, nếu như bị mẹ với Tiểu Trân bắt gặp thì sao?”
“He he, thỉnh thoảng chúng ta cũng phải thử chút cảm giác mới mẻ chứ. Hơn nữa muộn như vậy rồi, mẹ và Tiểu Trân nhất định đã đi ngủ rồi…”
“Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
Khi đang nói, giọng nói giòn tan của Diệp Tiểu Trân đột nhiên vang lên ở cầu thang.
Hai vợ chồng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Trân đang đứng ở cầu thang, hai mắt long lanh ngấn nước tò mò nhìn về phía này!
Chương 502: Hai đứa ở lại!
“A, Tiểu Trân… sao con lại xuống đây?”
Hạ Huyền Trúc hoảng loạn vội chỉnh lại quần áo, cũng may vừa nãy khi xong việc cô đã mặc lại quần áo vào rồi.
“Con dậy đi vệ sinh, nghe thấy mẹ ở dưới kêu a a a a nên liền xuống xem”.
Diệp Tiểu Trân thành thật trả lời.
Trong lòng Hạ Huyền Trúc xấu hổ đến mức nước mắt muốn trực trào ra, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất bình tĩnh: “Tiểu Trân à, vừa nãy bố mẹ đang luyện đấu vật, con mau lên lầu đi ngủ đi”.
Tiểu Trân nhìn chằm chằm hai người họ vài giây, sau đó ồ lên một tiếng, tỏ ý đã hiểu rồi xoay người đi lên lầu.
“Vừa nãy dọa chết em rồi, tại anh hết đấy”.
Hạ Huyền Trúc tức giận đấm vào ngực Diệp Vĩnh Khang mấy cái.
“Ha ha, không phải đã giải quyết xong rồi sao”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Lúc này trên lầu đột nhiên truyền tới giọng nói: “Bà ơi, vừa nãy bố mẹ trần truồng đấu vật ở dưới nhà đấy”.
Diệp Vĩnh Khang: “…”
Hạ Huyền Trúc: “…”
Bữa sáng ngày hôm sau, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng, mới ăn được một nửa, Hạ Huyền Trúc nói rằng phải mau chóng tới công ty, Diệp Vĩnh Khang cũng nói rằng phải đi ra ngoài ngay lập tức.
“Hai đứa đứng lại!”
Trương Hoa Phương đặt đũa xuống bàn: “Tiểu Trân, cháu lên tầng ăn đi, bà có chuyện muốn nói với bố mẹ”.
“Vâng ạ”.
Tiểu Trân ngoan ngoãn cầm bát đũa lên tầng.
“Hai đứa không có gì để nói à?”
Trương Hoa Phương gõ nhẹ lên bàn, giống như đang thẩm vấn tù nhân vậy.
Mặt Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống, giống như học sinh tiểu học bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy.
“Mẹ, chúng con sai rồi”.
Giọng Hạ Huyền Trúc nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Sau này nhất định bọn con sẽ chú ý”.
Diệp Vĩnh Khang cũng vội vàng phụ họa thêm.
Trương Hoa Phương nhìn chằm chằm hai người họ một hồi, khẽ thở dài: “Mẹ cũng chỉ là đến đây ở một thời gian thôi, hai đứa là vợ chồng trẻ, bây giờ thời đại cũng khác chúng ta ngày xưa, tuổi trẻ đam mê sự kích thích, cái này mẹ có thể hiểu được”.
“Chỉ là khi hai đứa làm chuyện đó thì phải nghĩ tới trong nhà vẫn còn trẻ nhỏ chứ. Con nói xem bây giờ Tiểu Trân còn nhỏ không biết gì thì dễ qua mặt, nhưng đợi con bé lớn hơn một chút thì phải làm thế nào?”
“Mẹ, chúng con biết rồi, sau này nhất định sẽ chú ý”.
Đôi trẻ nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình.
Trương Hoa Phương xua tay nói: “Thật ra hôm nay chuyện chủ yếu mà mẹ muốn nói không phải chuyện này, hai đứa khi nào có thời gian thì đi kiểm tra sức khỏe đi”.
“Kiểm tra sức khỏe? Sao phải kiểm tra?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.
“Con nói xem!”
Trương Hoa Phương sắc bén nói: “Hai đứa các con sung sức như thế mà đến giờ mẹ vẫn chưa thấy bụng của Hạ Huyền Trúc có động tĩnh gì, sức khỏe hai đứa đừng có vấn đề gì đấy!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong ngẩn ra, sau đó lập tức phá lên cười ha ha: “Mẹ, mẹ đang mong chúng con có đứa thứ hai sao?”
“Chuyện này con đã bàn với Huyền Trúc rồi, Tiểu Trân vẫn còn nhỏ, đợi con bé lớn thêm chút nữa…”
“Đợi cái con khỉ ấy!”
Trương Hoa Phương tức giận nói: “Tiểu Trân bây giờ đã năm tuổi rồi. Nhìn khu biệt thự này đi, có bà già nào đi ra ngoài dạo chơi mà không một tay dắt đứa này, một tay đẩy đứa kia không?”
“Dù sao mẹ không quan tâm, trước cuối tuần hai đứa nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, nếu mà không được nữa thì để mẹ dắt hai đứa đi!”
Đôi trẻ vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, bị Trương Hoa Phương càm ràm suốt nửa tiếng đồng hồ.
Vì hôm nay công ty phim ảnh có cuộc họp toàn thể nhân viên cho nên Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cùng tới công ty.
Trên đường đi Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói đùa với Hạ Huyền Trúc: “Đã nhớ lời mẹ nói chưa, dù sao anh cũng không có vấn đề gì đâu, cuối tuần này em nhớ tự mình đi kiểm tra sức khỏe đấy!”
“Kiểm tra cái đầu nhà anh”.
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt, hậm hực nói: “Không phải tại anh, không biết học được mấy thói xấu ở đâu, lần nào cũng ép em…”
Những lời phía sau Hạ Huyền Trúc khó mà nói tiếp được, chỉ đành tức giận véo mạnh vào eo Diệp Vĩnh Khang một cái.
“Anh làm vậy không phải vì muốn tốt cho em sao, ngày nào em cũng làm việc cực khổ như vậy nên anh mới bổ sung protein cho em. Thứ đó bổ dưỡng hơn vi cá mập, tổ yến nhiều, ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang phá lên cười, thấy Hạ Huyền Trúc lại sắp nổi điên, anh vội vàng chuyển chủ đề nói: “Đừng quậy nữa, anh đang lái xe đấy, à đúng rồi, nói với em chuyện này, gần đây Tiểu Mã hình như khá nổi nhỉ”.
Nhắc đến Tiểu Mã, sắc mặt Hạ Huyền Trúc đột nhiên đanh lại, thở dài nói: “Không phải chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, từ sau buổi hòa nhạc một đêm bạo hồng, Tiểu Mã càng lúc càng không đúng”.
“Chuyện này em cũng đã nói riêng với cậuta mấy lần rồi, nhưng lần nào cậu ta cũng như đàn gảy tai trâu, em còn nghi ngờ rằng Tiểu Mã trước đây và Tiểu Mã hiện giờ là hai người hoàn toàn khác nhau”.
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói: “Cứ để cậu ta tiếp tục như vậy thì không được, nếu như thật sự không được thì cứ loại cậu ta ra. Đừng để một mình cậu ta phá hỏng bầu không khí của cả công ty”.
Hạ Huyền Trúc thở dài nói: “Chuyện anh nói em cũng nghĩ qua rồi, nhưng đây là bộ phim đầu tiên chúng ta quay sau khi sáp nhập công ty”.
“Vì vậy bộ phim này rất quan trọng, Tiểu Mã là nam chính, lúc này nếu như cậu ta bị thay thế, toàn bộ bộ phim đều sẽ phải quay lại, hơn nữa bây giờ cậu ta được coi là ngôi sao lưu lượng, cũng coi như một sự bảo đảm sau khi bộ phim chiếu sẽ thu về một lượng view lớn”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, lại hỏi: “Đúng rồi, cô gái Tô Tô hay đi cùng với Tiểu Mã đâu?”
Vừa nhắc tới Tô Tô, biểu cảm của Hạ Huyền Trúc hoàn toàn trái ngược với lúc nhắc đến Tiểu Mã.
Trên mặt tràn đầy tán thưởng và vui mừng, nói: “Cô gái Tô Tô đó thật sự rất giỏi luôn, sau buổi biểu diễn ấy, thực ra danh tiếng của cô ấy đã hơn Tiểu Mã rất nhiều, bài hát đó sở dĩ thành công như vậy, phần lớn là nhờ giọng hát độc đáo và ca từ do cô ấy đích thân viết”.
“Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, vô số nhà quảng cáo và công ty quản lý đã tìm đến cửa, gần như đạp nát cả cửa”.
“Nhưng Tô Tô không vì nổi tiếng sau một đêm mà kiêu căng tự đại. Đối mặt với những cám dỗ này, cô ấy vẫn duy trì được sự tỉnh táo”.
“Cô ấy cho rằng khả năng chuyên môn hiện giờ của mình vẫn còn rất nhiều chỗ chưa đủ, hơn nữa ca hát mới là nghề nghiệp chính của cô ấy, về phương diện diễn xuất cô ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm gì”.
“Vì vậy cô ấy hiện đang dành hết tâm trí cho việc luyện tập âm nhạc. Công ty đã xây dựng một phòng thu âm cho cô ấy, để cô ấy có thể tập trung vào âm nhạc. Khi thời điểm đến thì sẽ phát hành album cho cô ấy”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng khen ngợi: “Xem ra cô gái Tô Tô đó thật sự rất giỏi. Xuất phát điểm thấp luôn cố gắng kiên trì. Thành danh sau một đêm nhưng vẫn giữ vững được sơ tâm ban đầu, người như vậy, sớm muộn rồi cũng làm nên thành tựu lớn!”
Hai người nói chuyện với nhau, bất giác đã tới cửa công ty từ lúc nào, vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Chị Huyền Trúc, anh Diệp”.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tô Tô đang mỉm cười tươi rói đi về phía này.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trơn đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa phía sau, cùng với một nụ cười ngọt ngào, cô ấy trông trẻ trung và xinh đẹp lạ thường.
Chương 503: Họp nhân viên
“Tô Tô, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp nhỉ!”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười chào hỏi đối phương, anh thật lòng khâm phục cô gái vừa chăm chỉ vừa tài giỏi này.
“Tô Tô, sắp đến giờ họp rồi, sao em lại chạy xuống?”
Hạ Huyền Trúc hỏi.
“Chị Huyền Trúc, em muốn xin chị nghỉ”.
Tô Tô nói: “Hôm nay lúc em đến phòng họp thì gặp một giáo viên thanh nhạc mà em rất ngưỡng mộ, ông ấy nói đã nghe bản demo em đã gửi cho ông ấy và cảm thấy rất đặc biệt, vừa hay ông ấy có thời gian rảnh nên bảo em đến phòng làm việc của ông ấy để giao lưu một chút”.
“Chị Huyền Trúc, giáo viên thanh nhạc này vô cùng giỏi, em không muốn bỏ lỡ cơ hội giao lưu với ông ấy”.
Hạ Huyền Trúc vui vẻ gật đầu: “Được, vậy em đi đi, cố lên nhé, cần gì thì cứ nói với chị”.
“Cảm ơn chị Huyền Trúc, vậy em đi trước đây!”
Tô Tô nhảy cẫng lên vì sung sướng, lon ton chạy lên taxi.
“Chạy chậm thôi!”
Hạ Huyền Trúc nhìn theo bóng lưng của đối phương, mỉm cười thở dài: “Con bé này, chỉ cần là chuyện liên quan đến âm nhạc thì sẽ vô cùng hào hứng”.
“Chứng tỏ cô ấy thật sự yêu âm nhạc”.
Diệp Vĩnh Khang tán dương: “Từ xưa đến nay, những người xuất sắc ở các lĩnh vực đều có niềm say mê với chuyên ngành của họ, vả lại Tô Tô còn có tài năng trời cho, anh tin cô ấy sau này sẽ tạo ra những thành tích âm nhạc đáng kể!”
“Ừ, em chuẩn bị đào tạo Tô Tô thành con át chủ bài, trước tiên để con bé từ từ tích lũy kinh nghiệm đã, đợi thời cơ thích hợp con bé sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc!”
Ánh mắt Hạ Huyền Trúc sáng bừng lên.
Trong phòng họp.
Đây là cuộc họp toàn thể nhân viên công ty điện ảnh và truyền hình mà hôm qua Hạ Huyền Trúc vừa quyết định tổ chức, tất cả nhân viên trong công ty điện ảnh và truyền hình đều phải tham gia cuộc họp.
“Tất cả đều đến đông đủ rồi nhỉ”.
Hạ Huyền Trúc bước vào phòng họp và ngồi xuống.
“Sếp Hạ, ngoại trừ Tiểu Mã ra, những người khác đều đã có mặt”.
Một nhân viên báo cáo.
Hạ Huyền Trúc hơi sững sờ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng của Tiểu Mã đâu.
“Cậu ta đâu?”
Hạ Huyền Trúc nhíu mày: “Hôm qua tôi đã nhiều lần nhấn mạnh rằng cuộc họp hôm nay phải có sự tham gia của tất cả mọi người, lập tức gọi điện cho cậu ta đến đi!"
“Tôi đã gọi rồi, trợ lý của Tiểu Mã bắt máy, nói rằng Tiểu Mã đang ngủ nên không tiện nghe máy”.
Nhân viên kia trả lời.
Rầm!
Hạ Huyền Trúc đập bàn, tức giận nói: “Thật không biết phép tắc, lập tức gọi điện bảo cậu ta đến đây ngay, nếu không tôi sẽ đích thân đến cửa mời cậu ta!”
“Vâng thưa sếp Hạ!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Huyền Trúc, trong lòng thầm cảm thấy thú vị.
Trong mắt anh, Hạ Huyền Trúc luôn là người phụ nữ dịu dàng như nước, không ngờ trong công việc, cô càng ngày càng giống như một nữ chủ tịch bá đạo.
“Chúng ta bắt đầu họp trước”.
Hạ Huyền Trúc mở bản kế hoạch cuộc họp ra, nói: “Nội dung cuộc họp hôm nay là về chuyện công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên”.
“Thứ nhất, bọn họ lấy danh nghĩa phát triển thị trấn du lịch, âm thầm bí mật thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình ở đây”.
“Tôi tin rằng mọi người ở đây đều biết hành vi của bọn họ đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc trong ngành, hơn nữa còn là một sự khiêu khích trá hình đối với chúng ta!”
“Thứ hai, mới hôm qua, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đã thông báo rằng họ sẽ tổ chức một sự kiện giới thiệu văn hóa bản địa Giang Bắc vào tối mai, hơn nữa còn đặc biệt tuyên bố hoan nghênh các nghệ sĩ ở Giang Bắc đến tham gia”.
“Hành vi này của bọn họ có vẻ như đang tuyên truyền văn hóa, nhưng thực chất ẩn chứa ý đồ sâu xa phía sau”.
“Công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc chúng ta mới là công ty điện ảnh và truyền hình địa phương, nếu muốn tuyên truyền thì phải là do chúng ta tuyên truyền mới đúng”.
“Một công ty ngoại lai như bọn họ làm như vậy tương đương với việc nói với bên ngoài rằng bọn họ mới là đơn vị chính thống được quay phim”.
“Còn cả khẩu hiệu chào đón sự tham gia của các nghệ sĩ địa phương ở Giang Bắc chính là hành vi khiêu khích đối đầu với chúng ta”.
“Ngoài bọn họ ra, chúng ta là công ty điện ảnh và truyền hình duy nhất ở Giang Bắc, tất cả các nghệ sĩ ở Giang Bắc đều trực thuộc công ty chúng ta”.
“Câu nói kia của bọn họ tương đương với việc muốn cướp người từ chỗ chúng ta!”
Hạ Huyền Trúc nói xong, một giọng nói nói đầy phẫn nộ vang lên trong đám người.
“Điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên này quả thực chẳng ra gì, lẽ nào bọn họ không hiểu quy tắc trong một thành phố chỉ được có một công ty điện ảnh và truyền hình thôi sao?”
“Tôi nghĩ bọn họ đang cố ý làm vậy, bọn họ không hề coi chúng ta ra gì!”
“Sếp Hạ, chúng ta không thể để yên cho bọn họ được, tôi nghĩ chúng ta nên đến tìm họ và yêu cầu một lời giải thích chính đáng!”
“Đúng vậy, bọn họ phải đưa ra một lời giải thích chính đáng, nếu không chuyện nay không yên được đâu!”
Một đám người nghiến răng nghiến lợi, như thể sắp đánh nhau với điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đến nơi.
“Mọi người im lặng chút đã!”
Hạ Huyền Trúc xua tay: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh và lý trí trong vấn đề này”.
“Lần này điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên rất hung hãn, xét từ quy mô và các dấu hiệu khác của bọn họ, chắc chắn phải có một thế lực khổng lồ nào đó đứng sau điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên”.
“Mặc dù bọn họ đã phá vỡ quy tắc trong ngành, nhưng về mặt pháp lý mà nói, bọn họ không có lỗi, cho nên dù chúng ta đến yêu cầu giải thích, bọn họ cũng có thể dùng pháp luật áp chế chúng ta, sau đó rất có thể bọn họ sẽ cắn ngược lại chúng ta”.
Mọi người nghe xong đều nhíu chặt lông mày, một người nói: "Nhưng chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn người khác đè đầu cưỡi cổ chúng ta như vậy được”.
Hạ Huyền Trúc nói: “Đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên nhìn, cho dù bọn họ có gây đoạn đến mức nào, thì chúng ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, để bọn họ đấm một quyền vào bông, có lực mà không có tác dụng gì”.
“Sau đó chúng ta chỉ cần toàn tâm toàn ý, tập trung vào làm phim, đến lúc đó dùng doanh thu phòng vé ra nói chuyện”.
“Dù sao công ty điện ảnh và truyền hình đều cạnh tranh nhau xem phim của ai hay hơn, vì vậy chúng ta chỉ cần nắm bắt điểm này là được, không cần phải sợ bọn họ”.
Sau khi nghe xong, mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Hạ Huyền Trúc.
“Sếp Hạ, nhưng bọn họ công khai cướp nghệ sĩ của chúng ta thì sao?”
Một người khác hỏi: “Tôi đã nghe qua chuyện này, bọn họ đưa ra giá rất cao. Dưới sự cám dỗ của lợi nhuận cao, tôi lo công ty chúng ta sẽ mất một số lượng lớn nghệ sĩ”.
Nhắc đến vấn đề này, Hạ Huyền Trúc hít sâu nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, cạnh tranh về giá với bên kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa đây cũng có thể tạo ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng trong ngành”.
“Vì vậy chỉ còn một cách, đó là sửa lại hợp đồng với tất cả nghệ sĩ do công ty đào tạo, bổ sung thêm một số điều khoản ràng buộc, ví dụ như kỳ hạn ký kết biểu diễn hay tăng tiền bồi thường nếu vi phạm hợp đồng”.
“Còn những nghệ sĩ có danh tiếng riêng từ trước, sau đó mới ký hợp đồng thì để họ tự lựa chọn, dù sao họ cũng không nợ công ty cái gì”.
Đề nghị của Hạ Huyền Trúc ngay lập tức được mọi người hưởng ứng.
Tuy bề ngoài có vẻ độc đoán nhưng làng giải trí chính là như vậy, cái giá để nâng đỡ một nghệ sĩ trở nên nổi tiếng là cực kỳ cao, một khi nghệ sĩ rời đi sau khi nổi tiếng thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.
Điều này giống như một cái cây bạn đã dày công trồng trọt, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, nhưng lại bị người ta hát mất.
Vì vậy, hợp đồng ký kết giữa các công ty và nghệ sĩ trong làng giải trí đều có những điều khoản ràng buộc rất chặt chẽ.
“Tôi không đồng ý!”
Lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Tiểu Mã uể oải bước vào, ngồi xuống ghế, giơ tay nói: "Tôi không đồng ý sửa đổi hợp đồng!"
Chương 504: Chỉ cần kiếm được tiền
Sắc mặt mọi người trong phòng họp vô cùng khó coi, từ khi Tiểu Mã nổi tiếng sau buổi biểu diễn lần trước, hắn dường như trở thành một con người khác.
Hình tượng hiền lành trung thực trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là một người ngửa mặt lên trời, kiêu ngạo và độc đoán, hở chút là làm ầm lên!
Nhưng vì danh tiếng của hắn ở chỗ này, hơn nữa lại là người đảm bảo doanh thu phòng vé cho bộ phim mới của công ty, nên mọi người chỉ có thể tức mà không dám nói gì hắn.
Diệp Vĩnh Khang càng nhìn thằng nhãi càng khó chịu, hắn đến trễ thì đã đành, vừa mới bước vào đã ra vẻ ta đây.
Anh vừa định cho thằng nhãi này một bài học, đột nhiên thấy Hạ Huyền Trúc nháy mắt với anh, Diệp Vĩnh Khang đành phải coi như không có gì, im lặng ngồi một bên xem vợ biểu diễn.
“Oh? Vậy cậu nói xem lý do tại sao mà cậu không đồng ý”.
Hạ Huyền Trúc tỏ ra hết sức bình tĩnh, trên mặt không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Tiểu Mã lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn và nói với giọng điệu dạy đời người khác: “Thứ nhất, lấy hợp đồng để hạn chế sự tự do của nghệ sĩ là một hành vi rất không tôn trọng nhân quyền, nếu như ngay cả quyền tự do cơ bản nhất cũng không bảo đảm được, vậy có khác gì những nhà tư bản chỉ biết bóc lột trong xã hội cũ chứ?”
“Thứ hai, nếu công ty sợ nghệ sĩ bỏ đi, cũng không nên đẩy trách nhiệm cho giới ngoài hay nghệ sĩ, mà nên tự kiểm điểm lại mình”.
“Ví dụ như, dựa vào độ nổi tiếng và lưu lượng hiện giờ của nghệ sĩ thì lẽ ra nên có giá năm triệu tệ, nhưng công ty chỉ cho có hai triệu tệ, nghệ sĩ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Tôi cảm thấy vấn đề này nên được giải quyết từ nội bộ của công ty, dựa theo danh tiếng và lưu lượng mà cải thiện toàn diện về sự đãi ngộ đối với nghệ sĩ, như vậy, cho dù giới ngoài có nâng giá cao hơn đi nữa, thì cần gì lo lắng nghệ sĩ sẽ bỏ đi nữa?”
“Thứ ba… Ừ, Còn về thứ ba, tôi vẫn chưa nghĩ ra, cứ nói hai điều trên trước đi, hy vọng công ty có thể nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết”.
Tiểu Mã vô cùng đắc ý nói ra một loạt ý kiến của mình, trong khi sắc mặt những người quản lý của công ty trong phòng họp lại u ám đến cực điểm.
Những điều mà Tiểu Mã vừa nói, bề ngoài thì trông có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế là gây rối một cách bướng bỉnh.
Nếu không phải do công ty bỏ ra nhiều nhân lực, vật lực và nguồn tài chính thì danh tiếng và lưu lượng của nghệ sĩ lấy đâu ra?
Công ty tốn nhiều công sức để nâng đỡ một người như vậy, thì bây giờ đã đến lúc hắn nên cống hiến sức mình cho công ty, nhưng hắn không những không biết ơn, mà còn không đề cập đến những việc công ty đã làm cho hắn, đây là đạo lý gì?
Cải thiện toàn diện về những đãi ngộ của nghệ sĩ, nói thì dễ, câu nói này hoàn toàn gạt bỏ những số tiền mà công ty chi trả để làm cho những nghệ sĩ nổi tiếng, nếu làm như vậy, chi bằng bảo công ty làm việc cho nghệ sĩ còn hơn.
“Nói xong chưa?”
Hạ Huyền Trúc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Tiểu Mã gõ vào chân đang bắt chéo của mình, rung ngón chân, gật đầu nói: “Đại khái là những điều đó thôi, những thứ khác đợi tôi nghĩ ra rồi bổ sung sau”.
“Được”.
Hạ Huyền Trúc gật đầu: “Nếu cậu đã nói xong thì đến lượt tôi nói”.
Ầm!
Dứt lời, Hạ Huyền Trúc đập mạnh lên bàn, cô đột ngột nâng cao giọng nói: “Mã Chí Khôn, cậu nghe cho rõ đây, chức vụ của cậu chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty mà thôi!”
“Nếu như cậu có bất kỳ đề nghị nào với công ty, thì với chức vụ của cậu cần phải nộp đơn xin trước, sau đó xem xét từng cấp một”.
“Còn ở đây, không đến lượt cậu có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ!”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên nổi giận, khiến Tiểu Mã trở tay không kịp: “Nhưng tôi…”
“Câm miệng cho tôi!”
Hạ Huyền Trúc trừng mắt nhìn Tiểu Mã: “Còn về chuyện thứ hai, thông báo mà tôi gửi ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng, tất cả những nhân viên trong công ty đều phải có mặt đúng giờ trong cuộc họp, chỉ có cậu đến trễ, bây giờ, mời cậu đưa ra một lời giải thích hợp lý!”
“Ngồi thẳng người nói chuyện cho tôi, đây là kỷ luật của cuộc họp”.
Sắc mặt Tiểu Mã lúc xanh lúc trắng, hắn không thể ngờ rằng Hạ Huyền Trúc vẫn luôn hiền lành lại đột nhiên nổi cơn giận với hắn.
Hơn nữa kể từ khi hắn trở nên nổi tiếng, dù đi đến đâu cũng được người khác tâng bốc, đột nhiên bị trách mắng ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng hắn đột nhiên bốc hỏa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hạ Huyền Trúc cũng là sếp của công ty, Tiểu Mã dù có buồn bực đến mấy cũng không dám ngang ngược với cô.
“Tôi đi trễ, là vì tối qua uống quá nhiều, nên hôm nay ngủ lâu hơn một chút”.
Tiều Mã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, hơn nữa vẻ mặt hắn còn mang theo sự tự tin.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc vừa muốn nổi giận, Tiểu Mã nhẹ nhàng giơ tay lên: “Sếp Hạ, chị khoan nóng vội, đợi sau khi tôi nói xong, chị còn phải cảm ơn tôi đấy”.
Hả?
Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng họp nhất thời đều cảm thấy mơ hồ.
Cảm ơn cậu ta ư?
Chết tiệt, cậu ta đến trễ còn phải cảm ơn?
Hạ Huyền Trúc chưa kịp nói hết, cô kiên nhẫn đợi Tiểu Mã nói tiếp.
Tiểu Mã lấy tập hợp đồng từ trong người mình ra, đắc ý ném lên bàn: “Đây là lý do tại sao tối qua tôi đi uống rượu”.
“Đây là cái gì?”
Một người hỏi.
Tiểu Mã cười một cách tự tin: “Một hợp đồng hoạt động kinh doanh trị giá năm triệu tệ”.
“Năm triệu tệ?”
Hạ Huyền Trúc khẽ nhíu mày, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, tuy rằng bây giờ Tiểu Mã khá nổi tiếng, nhưng giá trị của hắn chưa đến mức sẽ được trả năm triệu tệ chỉ vì tham gia một hoạt động.
“Bên kia là đơn vị nào?”
Hạ Huyền Trúc mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó, tên công ty mà Tiểu Mã nói ra đã khiến cho không khí cả phòng họp đông cứng lại trong nháy mắt!
“Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên”.
Tiều Mã đắc ý vênh váo nói: “Tin chắc mọi người đều biết, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên mới thành lập là một công ty khổng lồ”.
“Quy mô của người ta lớn hơn chúng ta rất nhiều, hôm qua, một người quản lý của họ đã mời tôi tới đó uống rượu”.
“Họ mời tôi tham gia hoạt động quảng bá nền văn hóa Giang Bắc vào tối mai, tôi còn chưa kịp nói gì, người ta đã thẳng thừng ra giá năm triệu rồi!”
Tiểu Mã mãi lo nói về bản thân với vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí xung quanh đã không đúng lắm.
Nói xong, hắn lại nhướng mày nói với Hạ Huyền Trúc: “Sao nào, sếp Hạ, trong nháy mắt đã kiếm được hàng triệu, có phải nên cảm ơn tôi không, tôi cũng không phải là người tham lam, đến lúc đó chia cho tôi bốn triệu tệ, một triệu tệ còn lại thì xem như tiền thu nhập của công ty là được rồi”.
Ngay khi Tiểu Mã đang đợi mọi người khen mình, thì Hạ Huyền Trúc đột nhiên đập mạnh vào bàn, giận dữ nói: “Mã Chí Khôn, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Tiểu Mã nhất thời sững sờ: “Tôi sao hả?”
Hạ Huyền Trúc tức đến mặt mày tái xanh: “Chẳng lẽ cậu không biết ý đồ của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên sao? Bọn họ đến đây thành lập công ty điện ảnh và truyền hình đã là hành động khiêu khích chúng ta rồi!”
“Quảng bá nền văn hóa Giang Bắc, cậu đừng quên rằng chúng ta mới là công ty địa phương ở Giang Bắc, cho dù muốn quảng bá nền văn hóa cũng là chúng ta làm, khi nào đến lượt một công ty bên ngoài làm chứ?”
“Bọn họ làm như vậy với mục đích rất rõ ràng, đó là muốn bóp chết chúng ta”.
“Cậu thì giỏi rồi, lúc này lại chạy qua đó uống rượu với họ, còn đồng ý tham gia hoạt động của họ nữa, cậu có biết làm như thế sẽ ảnh hưởng như thế nào với công ty hay không?”
“Không phải chỉ là một hoạt động kinh doanh thôi sao?”
Hôm nay Tiểu Mã đã bị Hạ Huyền Trúc trách mắng nhiều lần, lúc này hắn đã không kìm được cơn giận của mình, bất mãn nói: “Chỉ cần kiếm được tiền, quan tâm nhiều như vậy để làm gì?”
“Hơn nữa đến bây giờ người ta cũng đâu có làm gì, chỉ là tốt bụng quảng bá nền văn hóa của Giang Bắc thôi, đây là chuyện tốt đến mức nào cơ chứ?”
“Ngược lại là chính các người ở đây tự mình đa nghi, cơ cấu ít ỏi như vậy, công ty làm sao có thể tiếp tục phát triển được?”
Nghe xong những lời của đạo diễn râu ria, Diệp Vĩnh Khang không khỏi nhíu mày.
Một mặt anh cảm thấy tức giận vì hành động của Tiểu Mã, mặt khác anh không thể hiểu nổi vì sao Tiểu Mã lại trở nên như vậy.
Trong ấn tượng của Diệp Vĩnh Khang, Tiểu Mã luôn là một cậu thanh niên nông thôn trung thực nhưng hơi bướng bỉnh.
Buổi tối Hạ Huyền Trúc vừa tan làm về nhà, anh định nói cho cô nghe về chuyện của Tiểu Mã, nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt của Hạ Huyền Trúc không tốt lắm.
“Vợ, em sao thế, sao sắc mặt khó coi vậy, chỗ nào khó chịu à?”
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng trở nên căng thẳng.
“Không sao, em hơi mệt chút thôi”.
Hạ Huyền Trúc cởi giày cao gót ra, đi tới ghế sofa ngồi xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Gặp chuyện gì à?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng rót một cốc nước nóng đưa tới, nhẹ nhàng hỏi.
Người mà Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ nhất trên đời này ngoại trừ bản thân, e là chỉ có mình Hạ Huyền Trúc nữa thôi.
Bởi vì khi thật sự hiểu rõ một người, mới có thể bảo vệ người ấy thật tốt.
Từ nét mặt của Hạ Huyền Trúc, không khó để nhận ra rằng hôm nay cô hẳn đã gặp phải chuyện rắc rối nào đó.
“Anh có biết dự án phát triển cổ trấn khu Đông Thành không?”
Hạ Huyền Trúc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Nghe nói dự án này khá thần bí, hình như là đang xây dựng một cổ trấn lớn. Sao đột nhiên em lại nhắc đến chuyện này?”
Dự án cổ trấn Đông Thành cũng là một dự án lừng lẫy của Giang Bắc
Nơi đây từng là một cổ trấn đổ nát, nhưng cách đây vài tháng, đột nhiên được khởi công xây dựng lại, nói rằng sẽ dựa trên cơ sở ban đầu để xây dựng một cổ trấn lớn hơn và mới hơn.
Nhiều người mang theo tâm trạng coi dự án này như một trò đùa, cho rằng trong thời đại đâu đâu cũng thấy cổ trấn, đầu tư nhiều tiền như vậy vào đây, kết quả nhất định sẽ không được gì.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến những chuyện này, chỉ là vô tình nghe thấy Trần Tiểu Túy nhắc tới vài câu.
“Cổ trấn đó hôm nay đã chính thức hoàn thành, hơn nữa bản chất của nó không phải để phát triển du lịch mà là một cơ sở điện ảnh và truyền hình quy mô lớn”.
Hạ Huyền Trúc nói.
“Hả? Cơ sở điện ảnh và truyền hình? Vậy thì sao trước đây lại gắn cái mác là phát triển cổ trấn chứ? Hơn nữa cơ sở quay phim thì cứ nói là cơ sở quay phim, việc gì phải thần bí như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang không hiểu hỏi.
Hạ Huyền Trúc khẽ lắc đầu: “Cái này anh không thể hiểu được đâu. Bởi vì đặc thù của ngành điện ảnh và truyền hình, vì vậy trong ngành này có một quy tắc bất thành văn”.
“Một thành phố, chỉ cho phép nhiều nhất một cơ sở điện ảnh và truyền hình cùng với một công ty phim ảnh tồn tại thôi”.
“Cũng có nghĩa là nếu như thành phố đó đã có công ty phim ảnh rồi, vậy thì công ty khác không thể tới can thiệp vào”.
“Nếu như muốn bước chân vào thành phố, một là gia nhập cổ phần, hai là mua lại công ty gốc. Nếu như đốt củi nhóm một ngọn lửa mới thì là phạm vào điều cấm kỵ trong ngành”.
“Nguồn lực của thành phố chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Nếu như đồng thời tồn tại hai công ty phim ảnh, theo quy luật của thị trường, một trong số đó cuối cùng sẽ bị đào thải”.
“Vì vậy có người đột nhiên xây dựng một cơ sở điện ảnh và truyền hình ở đây, tương đương với việc trực tiếp tuyên chiến với chúng ta”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Không ngờ bên trong đây lại có nhiều chuyện như vậy. Nói như thế thì công ty đó đang muốn gây hấn với chúng ta rồi, em đã qua bên đó nói chuyện chưa?”
Trong mắt Hạ Huyền Trúc lóe lên một tia lạnh lùng, cười khổ nói: “Em bảo sếp Quách lập tức qua bên đó nói chuyện rồi”.
“Nhưng thái độ bên đó rất cứng rắn, thẳng thừng nói rằng chúng ta mau chóng dẹp công ty đi, tránh rắc rối về sau”.
“Đụ, ngông vậy luôn hả?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Ngày mai anh đích thân tới đó, xem xem là thần thánh cao nhân gì mà lại dám chạy tới đây uy hiếp chúng ta!”
“Đừng mà, với tính khí của anh, anh mà qua đó nhất định sẽ có chuyện”.
Hạ Huyền Trúc vội vàng ngăn lại, nói: “Chuyện khiến em đau đầu nhất là một thành phố chỉ cho chép một công ty phim ảnh tồn tại, đó là luật bất thành văn trong ngành”.
“Nhưng theo quy định của pháp luật, rõ ràng không có quy định rõ ràng nào cả. Nếu như lúc này chúng ta hấp tấp qua đó gây chuyện, về phương diện pháp luật hoàn toàn không có ưu thế!”
“Hơn nữa tình hình ở đó chắc chắn là không đơn giản như vậy, phía sau nhất định có một nền tảng vững chãi chống lưng”.
“Nếu không không thể lén lút xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình dưới cái mác xây lại cổ trấn được. Bản chất của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Nếu không có hậu phương vững chắc thì không thể làm xong sau đó dễ dàng thay đổi được”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: “Vậy em định thế nào?”
“Tạm thời chỉ có thể yên lặng quan sát thôi”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: “Nhưng theo tình hình này, quy mô cơ sở điện ảnh và truyền hình của bên kia lớn hơn gấp mười lần chúng ta. Chỉ dựa vào điểm này, theo quy định của thị trường, chưa được một năm chúng ta sẽ bị đào thải, dường như không có chút cơ hội chiến thắng nào. Suy cho cùng, sự chênh lệch về sức mạnh là quá lớn”.
“Cho nên hôm nay em đang lo lắng chuyện này sao?”
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, khẽ vuốt một sợi tóc đang vương trên trán Hạ Huyền Trúc ra sau tai, cười nói: “Anh nghĩ chuyện này không cần phải bi quan như vậy. Công ty phim ảnh so với nhau về vấn đề phim của ai quay tốt hơn chứ không phải so xem địa bàn của ai rộng lơn”.
“Nếu như đã nằm trong phạm vi pháp luật, họ có thể xây dựng bất cứ thứ gì họ muốn, có thời gian để nghĩ về họ thì chi bằng đặt tâm tư vào các bộ phim thì hơn”.
“Hãy cố gắng quay một bộ phim được khán giả hô hào tán thưởng, đến lúc đó dùng số liệu để nói chuyện, ai thắng vẫn còn chưa chắc đâu”.
Sau khi nghe thấy những lời này Hạ Huyền Trúc ngây người ra, sau đó quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ ngưỡng mộ, cười nói: “Nói đúng ha, sao anh lại giỏi như vậy nhỉ? Chuyện này làm em phiền não cả ngày nay rồi, không ngờ rằng anh nói vài ba câu đã trúng ngay trọng điểm”.
“Anh nói đúng, công ty phim ảnh chiến đấu vì mục đích cuối cùng là các tác phẩm, chứ không phải so bì xem cơ sở điện ảnh và truyền hình của ai lớn hơn, chỉ cần chúng ta nghiêm túc và chăm chỉ quay phim, đến cuối cùng ai bị đào thải vẫn chưa rõ đâu!”
Nhìn thấy nụ cười cuối cùng cũng hiện lên trên gương mặt Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy rất vui: “Bây giờ em thấy tốt hơn chưa?”
“Chà, tốt hơn nhiều rồi, cám ơn nha chồng”.
“Ừm? Cảm ơn chỉ bằng miệng thôi sao? Không dùng cách khác để thể hiện à?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nở một nụ cười xấu xa.
Hạ Huyền Trúc vừa nhìn biểu cảm của đối phương là biết ngay anh chàng này đang nghĩ gì, mặt mũi không khỏi đỏ bừng lên: “Sao trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ linh tinh thế, ngày nào cũng chỉ biết giày vò em, chẳng thương xót người ta gì cả”.
“Ha ha, ai bảo vợ yêu của anh xinh vậy chứ”.
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền bắt đầu táy máy.
“Này, anh làm gì thế, Tiểu Trân còn đang ngủ trên tầng đấy, này, tay của anh…”
Dưới ánh đèn êm dịu, tràn ngập hương thơm và tình yêu.
Một tiếng sau.
“Đồ đáng ghét này nữa”.
Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc đỏ bừng sau cơn đê mê, tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang: “Lần sau còn thế em không thèm quan tâm anh nữa đâu. Bây giờ lá gan của anh càng lúc càng lớn rồi ấy nhỉ, nếu như bị mẹ với Tiểu Trân bắt gặp thì sao?”
“He he, thỉnh thoảng chúng ta cũng phải thử chút cảm giác mới mẻ chứ. Hơn nữa muộn như vậy rồi, mẹ và Tiểu Trân nhất định đã đi ngủ rồi…”
“Bố, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
Khi đang nói, giọng nói giòn tan của Diệp Tiểu Trân đột nhiên vang lên ở cầu thang.
Hai vợ chồng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Trân đang đứng ở cầu thang, hai mắt long lanh ngấn nước tò mò nhìn về phía này!
Chương 502: Hai đứa ở lại!
“A, Tiểu Trân… sao con lại xuống đây?”
Hạ Huyền Trúc hoảng loạn vội chỉnh lại quần áo, cũng may vừa nãy khi xong việc cô đã mặc lại quần áo vào rồi.
“Con dậy đi vệ sinh, nghe thấy mẹ ở dưới kêu a a a a nên liền xuống xem”.
Diệp Tiểu Trân thành thật trả lời.
Trong lòng Hạ Huyền Trúc xấu hổ đến mức nước mắt muốn trực trào ra, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Cũng may Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất bình tĩnh: “Tiểu Trân à, vừa nãy bố mẹ đang luyện đấu vật, con mau lên lầu đi ngủ đi”.
Tiểu Trân nhìn chằm chằm hai người họ vài giây, sau đó ồ lên một tiếng, tỏ ý đã hiểu rồi xoay người đi lên lầu.
“Vừa nãy dọa chết em rồi, tại anh hết đấy”.
Hạ Huyền Trúc tức giận đấm vào ngực Diệp Vĩnh Khang mấy cái.
“Ha ha, không phải đã giải quyết xong rồi sao”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Lúc này trên lầu đột nhiên truyền tới giọng nói: “Bà ơi, vừa nãy bố mẹ trần truồng đấu vật ở dưới nhà đấy”.
Diệp Vĩnh Khang: “…”
Hạ Huyền Trúc: “…”
Bữa sáng ngày hôm sau, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng, mới ăn được một nửa, Hạ Huyền Trúc nói rằng phải mau chóng tới công ty, Diệp Vĩnh Khang cũng nói rằng phải đi ra ngoài ngay lập tức.
“Hai đứa đứng lại!”
Trương Hoa Phương đặt đũa xuống bàn: “Tiểu Trân, cháu lên tầng ăn đi, bà có chuyện muốn nói với bố mẹ”.
“Vâng ạ”.
Tiểu Trân ngoan ngoãn cầm bát đũa lên tầng.
“Hai đứa không có gì để nói à?”
Trương Hoa Phương gõ nhẹ lên bàn, giống như đang thẩm vấn tù nhân vậy.
Mặt Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống, giống như học sinh tiểu học bị bắt quả tang làm chuyện xấu vậy.
“Mẹ, chúng con sai rồi”.
Giọng Hạ Huyền Trúc nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Sau này nhất định bọn con sẽ chú ý”.
Diệp Vĩnh Khang cũng vội vàng phụ họa thêm.
Trương Hoa Phương nhìn chằm chằm hai người họ một hồi, khẽ thở dài: “Mẹ cũng chỉ là đến đây ở một thời gian thôi, hai đứa là vợ chồng trẻ, bây giờ thời đại cũng khác chúng ta ngày xưa, tuổi trẻ đam mê sự kích thích, cái này mẹ có thể hiểu được”.
“Chỉ là khi hai đứa làm chuyện đó thì phải nghĩ tới trong nhà vẫn còn trẻ nhỏ chứ. Con nói xem bây giờ Tiểu Trân còn nhỏ không biết gì thì dễ qua mặt, nhưng đợi con bé lớn hơn một chút thì phải làm thế nào?”
“Mẹ, chúng con biết rồi, sau này nhất định sẽ chú ý”.
Đôi trẻ nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình.
Trương Hoa Phương xua tay nói: “Thật ra hôm nay chuyện chủ yếu mà mẹ muốn nói không phải chuyện này, hai đứa khi nào có thời gian thì đi kiểm tra sức khỏe đi”.
“Kiểm tra sức khỏe? Sao phải kiểm tra?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.
“Con nói xem!”
Trương Hoa Phương sắc bén nói: “Hai đứa các con sung sức như thế mà đến giờ mẹ vẫn chưa thấy bụng của Hạ Huyền Trúc có động tĩnh gì, sức khỏe hai đứa đừng có vấn đề gì đấy!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong ngẩn ra, sau đó lập tức phá lên cười ha ha: “Mẹ, mẹ đang mong chúng con có đứa thứ hai sao?”
“Chuyện này con đã bàn với Huyền Trúc rồi, Tiểu Trân vẫn còn nhỏ, đợi con bé lớn thêm chút nữa…”
“Đợi cái con khỉ ấy!”
Trương Hoa Phương tức giận nói: “Tiểu Trân bây giờ đã năm tuổi rồi. Nhìn khu biệt thự này đi, có bà già nào đi ra ngoài dạo chơi mà không một tay dắt đứa này, một tay đẩy đứa kia không?”
“Dù sao mẹ không quan tâm, trước cuối tuần hai đứa nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, nếu mà không được nữa thì để mẹ dắt hai đứa đi!”
Đôi trẻ vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, bị Trương Hoa Phương càm ràm suốt nửa tiếng đồng hồ.
Vì hôm nay công ty phim ảnh có cuộc họp toàn thể nhân viên cho nên Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cùng tới công ty.
Trên đường đi Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói đùa với Hạ Huyền Trúc: “Đã nhớ lời mẹ nói chưa, dù sao anh cũng không có vấn đề gì đâu, cuối tuần này em nhớ tự mình đi kiểm tra sức khỏe đấy!”
“Kiểm tra cái đầu nhà anh”.
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt, hậm hực nói: “Không phải tại anh, không biết học được mấy thói xấu ở đâu, lần nào cũng ép em…”
Những lời phía sau Hạ Huyền Trúc khó mà nói tiếp được, chỉ đành tức giận véo mạnh vào eo Diệp Vĩnh Khang một cái.
“Anh làm vậy không phải vì muốn tốt cho em sao, ngày nào em cũng làm việc cực khổ như vậy nên anh mới bổ sung protein cho em. Thứ đó bổ dưỡng hơn vi cá mập, tổ yến nhiều, ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang phá lên cười, thấy Hạ Huyền Trúc lại sắp nổi điên, anh vội vàng chuyển chủ đề nói: “Đừng quậy nữa, anh đang lái xe đấy, à đúng rồi, nói với em chuyện này, gần đây Tiểu Mã hình như khá nổi nhỉ”.
Nhắc đến Tiểu Mã, sắc mặt Hạ Huyền Trúc đột nhiên đanh lại, thở dài nói: “Không phải chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, từ sau buổi hòa nhạc một đêm bạo hồng, Tiểu Mã càng lúc càng không đúng”.
“Chuyện này em cũng đã nói riêng với cậuta mấy lần rồi, nhưng lần nào cậu ta cũng như đàn gảy tai trâu, em còn nghi ngờ rằng Tiểu Mã trước đây và Tiểu Mã hiện giờ là hai người hoàn toàn khác nhau”.
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói: “Cứ để cậu ta tiếp tục như vậy thì không được, nếu như thật sự không được thì cứ loại cậu ta ra. Đừng để một mình cậu ta phá hỏng bầu không khí của cả công ty”.
Hạ Huyền Trúc thở dài nói: “Chuyện anh nói em cũng nghĩ qua rồi, nhưng đây là bộ phim đầu tiên chúng ta quay sau khi sáp nhập công ty”.
“Vì vậy bộ phim này rất quan trọng, Tiểu Mã là nam chính, lúc này nếu như cậu ta bị thay thế, toàn bộ bộ phim đều sẽ phải quay lại, hơn nữa bây giờ cậu ta được coi là ngôi sao lưu lượng, cũng coi như một sự bảo đảm sau khi bộ phim chiếu sẽ thu về một lượng view lớn”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, lại hỏi: “Đúng rồi, cô gái Tô Tô hay đi cùng với Tiểu Mã đâu?”
Vừa nhắc tới Tô Tô, biểu cảm của Hạ Huyền Trúc hoàn toàn trái ngược với lúc nhắc đến Tiểu Mã.
Trên mặt tràn đầy tán thưởng và vui mừng, nói: “Cô gái Tô Tô đó thật sự rất giỏi luôn, sau buổi biểu diễn ấy, thực ra danh tiếng của cô ấy đã hơn Tiểu Mã rất nhiều, bài hát đó sở dĩ thành công như vậy, phần lớn là nhờ giọng hát độc đáo và ca từ do cô ấy đích thân viết”.
“Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, vô số nhà quảng cáo và công ty quản lý đã tìm đến cửa, gần như đạp nát cả cửa”.
“Nhưng Tô Tô không vì nổi tiếng sau một đêm mà kiêu căng tự đại. Đối mặt với những cám dỗ này, cô ấy vẫn duy trì được sự tỉnh táo”.
“Cô ấy cho rằng khả năng chuyên môn hiện giờ của mình vẫn còn rất nhiều chỗ chưa đủ, hơn nữa ca hát mới là nghề nghiệp chính của cô ấy, về phương diện diễn xuất cô ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm gì”.
“Vì vậy cô ấy hiện đang dành hết tâm trí cho việc luyện tập âm nhạc. Công ty đã xây dựng một phòng thu âm cho cô ấy, để cô ấy có thể tập trung vào âm nhạc. Khi thời điểm đến thì sẽ phát hành album cho cô ấy”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong cũng khen ngợi: “Xem ra cô gái Tô Tô đó thật sự rất giỏi. Xuất phát điểm thấp luôn cố gắng kiên trì. Thành danh sau một đêm nhưng vẫn giữ vững được sơ tâm ban đầu, người như vậy, sớm muộn rồi cũng làm nên thành tựu lớn!”
Hai người nói chuyện với nhau, bất giác đã tới cửa công ty từ lúc nào, vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Chị Huyền Trúc, anh Diệp”.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tô Tô đang mỉm cười tươi rói đi về phía này.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trơn đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa phía sau, cùng với một nụ cười ngọt ngào, cô ấy trông trẻ trung và xinh đẹp lạ thường.
Chương 503: Họp nhân viên
“Tô Tô, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp nhỉ!”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười chào hỏi đối phương, anh thật lòng khâm phục cô gái vừa chăm chỉ vừa tài giỏi này.
“Tô Tô, sắp đến giờ họp rồi, sao em lại chạy xuống?”
Hạ Huyền Trúc hỏi.
“Chị Huyền Trúc, em muốn xin chị nghỉ”.
Tô Tô nói: “Hôm nay lúc em đến phòng họp thì gặp một giáo viên thanh nhạc mà em rất ngưỡng mộ, ông ấy nói đã nghe bản demo em đã gửi cho ông ấy và cảm thấy rất đặc biệt, vừa hay ông ấy có thời gian rảnh nên bảo em đến phòng làm việc của ông ấy để giao lưu một chút”.
“Chị Huyền Trúc, giáo viên thanh nhạc này vô cùng giỏi, em không muốn bỏ lỡ cơ hội giao lưu với ông ấy”.
Hạ Huyền Trúc vui vẻ gật đầu: “Được, vậy em đi đi, cố lên nhé, cần gì thì cứ nói với chị”.
“Cảm ơn chị Huyền Trúc, vậy em đi trước đây!”
Tô Tô nhảy cẫng lên vì sung sướng, lon ton chạy lên taxi.
“Chạy chậm thôi!”
Hạ Huyền Trúc nhìn theo bóng lưng của đối phương, mỉm cười thở dài: “Con bé này, chỉ cần là chuyện liên quan đến âm nhạc thì sẽ vô cùng hào hứng”.
“Chứng tỏ cô ấy thật sự yêu âm nhạc”.
Diệp Vĩnh Khang tán dương: “Từ xưa đến nay, những người xuất sắc ở các lĩnh vực đều có niềm say mê với chuyên ngành của họ, vả lại Tô Tô còn có tài năng trời cho, anh tin cô ấy sau này sẽ tạo ra những thành tích âm nhạc đáng kể!”
“Ừ, em chuẩn bị đào tạo Tô Tô thành con át chủ bài, trước tiên để con bé từ từ tích lũy kinh nghiệm đã, đợi thời cơ thích hợp con bé sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc!”
Ánh mắt Hạ Huyền Trúc sáng bừng lên.
Trong phòng họp.
Đây là cuộc họp toàn thể nhân viên công ty điện ảnh và truyền hình mà hôm qua Hạ Huyền Trúc vừa quyết định tổ chức, tất cả nhân viên trong công ty điện ảnh và truyền hình đều phải tham gia cuộc họp.
“Tất cả đều đến đông đủ rồi nhỉ”.
Hạ Huyền Trúc bước vào phòng họp và ngồi xuống.
“Sếp Hạ, ngoại trừ Tiểu Mã ra, những người khác đều đã có mặt”.
Một nhân viên báo cáo.
Hạ Huyền Trúc hơi sững sờ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng của Tiểu Mã đâu.
“Cậu ta đâu?”
Hạ Huyền Trúc nhíu mày: “Hôm qua tôi đã nhiều lần nhấn mạnh rằng cuộc họp hôm nay phải có sự tham gia của tất cả mọi người, lập tức gọi điện cho cậu ta đến đi!"
“Tôi đã gọi rồi, trợ lý của Tiểu Mã bắt máy, nói rằng Tiểu Mã đang ngủ nên không tiện nghe máy”.
Nhân viên kia trả lời.
Rầm!
Hạ Huyền Trúc đập bàn, tức giận nói: “Thật không biết phép tắc, lập tức gọi điện bảo cậu ta đến đây ngay, nếu không tôi sẽ đích thân đến cửa mời cậu ta!”
“Vâng thưa sếp Hạ!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Huyền Trúc, trong lòng thầm cảm thấy thú vị.
Trong mắt anh, Hạ Huyền Trúc luôn là người phụ nữ dịu dàng như nước, không ngờ trong công việc, cô càng ngày càng giống như một nữ chủ tịch bá đạo.
“Chúng ta bắt đầu họp trước”.
Hạ Huyền Trúc mở bản kế hoạch cuộc họp ra, nói: “Nội dung cuộc họp hôm nay là về chuyện công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên”.
“Thứ nhất, bọn họ lấy danh nghĩa phát triển thị trấn du lịch, âm thầm bí mật thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình ở đây”.
“Tôi tin rằng mọi người ở đây đều biết hành vi của bọn họ đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc trong ngành, hơn nữa còn là một sự khiêu khích trá hình đối với chúng ta!”
“Thứ hai, mới hôm qua, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đã thông báo rằng họ sẽ tổ chức một sự kiện giới thiệu văn hóa bản địa Giang Bắc vào tối mai, hơn nữa còn đặc biệt tuyên bố hoan nghênh các nghệ sĩ ở Giang Bắc đến tham gia”.
“Hành vi này của bọn họ có vẻ như đang tuyên truyền văn hóa, nhưng thực chất ẩn chứa ý đồ sâu xa phía sau”.
“Công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc chúng ta mới là công ty điện ảnh và truyền hình địa phương, nếu muốn tuyên truyền thì phải là do chúng ta tuyên truyền mới đúng”.
“Một công ty ngoại lai như bọn họ làm như vậy tương đương với việc nói với bên ngoài rằng bọn họ mới là đơn vị chính thống được quay phim”.
“Còn cả khẩu hiệu chào đón sự tham gia của các nghệ sĩ địa phương ở Giang Bắc chính là hành vi khiêu khích đối đầu với chúng ta”.
“Ngoài bọn họ ra, chúng ta là công ty điện ảnh và truyền hình duy nhất ở Giang Bắc, tất cả các nghệ sĩ ở Giang Bắc đều trực thuộc công ty chúng ta”.
“Câu nói kia của bọn họ tương đương với việc muốn cướp người từ chỗ chúng ta!”
Hạ Huyền Trúc nói xong, một giọng nói nói đầy phẫn nộ vang lên trong đám người.
“Điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên này quả thực chẳng ra gì, lẽ nào bọn họ không hiểu quy tắc trong một thành phố chỉ được có một công ty điện ảnh và truyền hình thôi sao?”
“Tôi nghĩ bọn họ đang cố ý làm vậy, bọn họ không hề coi chúng ta ra gì!”
“Sếp Hạ, chúng ta không thể để yên cho bọn họ được, tôi nghĩ chúng ta nên đến tìm họ và yêu cầu một lời giải thích chính đáng!”
“Đúng vậy, bọn họ phải đưa ra một lời giải thích chính đáng, nếu không chuyện nay không yên được đâu!”
Một đám người nghiến răng nghiến lợi, như thể sắp đánh nhau với điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đến nơi.
“Mọi người im lặng chút đã!”
Hạ Huyền Trúc xua tay: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh và lý trí trong vấn đề này”.
“Lần này điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên rất hung hãn, xét từ quy mô và các dấu hiệu khác của bọn họ, chắc chắn phải có một thế lực khổng lồ nào đó đứng sau điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên”.
“Mặc dù bọn họ đã phá vỡ quy tắc trong ngành, nhưng về mặt pháp lý mà nói, bọn họ không có lỗi, cho nên dù chúng ta đến yêu cầu giải thích, bọn họ cũng có thể dùng pháp luật áp chế chúng ta, sau đó rất có thể bọn họ sẽ cắn ngược lại chúng ta”.
Mọi người nghe xong đều nhíu chặt lông mày, một người nói: "Nhưng chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn người khác đè đầu cưỡi cổ chúng ta như vậy được”.
Hạ Huyền Trúc nói: “Đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên nhìn, cho dù bọn họ có gây đoạn đến mức nào, thì chúng ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, để bọn họ đấm một quyền vào bông, có lực mà không có tác dụng gì”.
“Sau đó chúng ta chỉ cần toàn tâm toàn ý, tập trung vào làm phim, đến lúc đó dùng doanh thu phòng vé ra nói chuyện”.
“Dù sao công ty điện ảnh và truyền hình đều cạnh tranh nhau xem phim của ai hay hơn, vì vậy chúng ta chỉ cần nắm bắt điểm này là được, không cần phải sợ bọn họ”.
Sau khi nghe xong, mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Hạ Huyền Trúc.
“Sếp Hạ, nhưng bọn họ công khai cướp nghệ sĩ của chúng ta thì sao?”
Một người khác hỏi: “Tôi đã nghe qua chuyện này, bọn họ đưa ra giá rất cao. Dưới sự cám dỗ của lợi nhuận cao, tôi lo công ty chúng ta sẽ mất một số lượng lớn nghệ sĩ”.
Nhắc đến vấn đề này, Hạ Huyền Trúc hít sâu nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, cạnh tranh về giá với bên kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa đây cũng có thể tạo ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng trong ngành”.
“Vì vậy chỉ còn một cách, đó là sửa lại hợp đồng với tất cả nghệ sĩ do công ty đào tạo, bổ sung thêm một số điều khoản ràng buộc, ví dụ như kỳ hạn ký kết biểu diễn hay tăng tiền bồi thường nếu vi phạm hợp đồng”.
“Còn những nghệ sĩ có danh tiếng riêng từ trước, sau đó mới ký hợp đồng thì để họ tự lựa chọn, dù sao họ cũng không nợ công ty cái gì”.
Đề nghị của Hạ Huyền Trúc ngay lập tức được mọi người hưởng ứng.
Tuy bề ngoài có vẻ độc đoán nhưng làng giải trí chính là như vậy, cái giá để nâng đỡ một nghệ sĩ trở nên nổi tiếng là cực kỳ cao, một khi nghệ sĩ rời đi sau khi nổi tiếng thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.
Điều này giống như một cái cây bạn đã dày công trồng trọt, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, nhưng lại bị người ta hát mất.
Vì vậy, hợp đồng ký kết giữa các công ty và nghệ sĩ trong làng giải trí đều có những điều khoản ràng buộc rất chặt chẽ.
“Tôi không đồng ý!”
Lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Tiểu Mã uể oải bước vào, ngồi xuống ghế, giơ tay nói: "Tôi không đồng ý sửa đổi hợp đồng!"
Chương 504: Chỉ cần kiếm được tiền
Sắc mặt mọi người trong phòng họp vô cùng khó coi, từ khi Tiểu Mã nổi tiếng sau buổi biểu diễn lần trước, hắn dường như trở thành một con người khác.
Hình tượng hiền lành trung thực trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là một người ngửa mặt lên trời, kiêu ngạo và độc đoán, hở chút là làm ầm lên!
Nhưng vì danh tiếng của hắn ở chỗ này, hơn nữa lại là người đảm bảo doanh thu phòng vé cho bộ phim mới của công ty, nên mọi người chỉ có thể tức mà không dám nói gì hắn.
Diệp Vĩnh Khang càng nhìn thằng nhãi càng khó chịu, hắn đến trễ thì đã đành, vừa mới bước vào đã ra vẻ ta đây.
Anh vừa định cho thằng nhãi này một bài học, đột nhiên thấy Hạ Huyền Trúc nháy mắt với anh, Diệp Vĩnh Khang đành phải coi như không có gì, im lặng ngồi một bên xem vợ biểu diễn.
“Oh? Vậy cậu nói xem lý do tại sao mà cậu không đồng ý”.
Hạ Huyền Trúc tỏ ra hết sức bình tĩnh, trên mặt không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Tiểu Mã lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn và nói với giọng điệu dạy đời người khác: “Thứ nhất, lấy hợp đồng để hạn chế sự tự do của nghệ sĩ là một hành vi rất không tôn trọng nhân quyền, nếu như ngay cả quyền tự do cơ bản nhất cũng không bảo đảm được, vậy có khác gì những nhà tư bản chỉ biết bóc lột trong xã hội cũ chứ?”
“Thứ hai, nếu công ty sợ nghệ sĩ bỏ đi, cũng không nên đẩy trách nhiệm cho giới ngoài hay nghệ sĩ, mà nên tự kiểm điểm lại mình”.
“Ví dụ như, dựa vào độ nổi tiếng và lưu lượng hiện giờ của nghệ sĩ thì lẽ ra nên có giá năm triệu tệ, nhưng công ty chỉ cho có hai triệu tệ, nghệ sĩ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Tôi cảm thấy vấn đề này nên được giải quyết từ nội bộ của công ty, dựa theo danh tiếng và lưu lượng mà cải thiện toàn diện về sự đãi ngộ đối với nghệ sĩ, như vậy, cho dù giới ngoài có nâng giá cao hơn đi nữa, thì cần gì lo lắng nghệ sĩ sẽ bỏ đi nữa?”
“Thứ ba… Ừ, Còn về thứ ba, tôi vẫn chưa nghĩ ra, cứ nói hai điều trên trước đi, hy vọng công ty có thể nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết”.
Tiểu Mã vô cùng đắc ý nói ra một loạt ý kiến của mình, trong khi sắc mặt những người quản lý của công ty trong phòng họp lại u ám đến cực điểm.
Những điều mà Tiểu Mã vừa nói, bề ngoài thì trông có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế là gây rối một cách bướng bỉnh.
Nếu không phải do công ty bỏ ra nhiều nhân lực, vật lực và nguồn tài chính thì danh tiếng và lưu lượng của nghệ sĩ lấy đâu ra?
Công ty tốn nhiều công sức để nâng đỡ một người như vậy, thì bây giờ đã đến lúc hắn nên cống hiến sức mình cho công ty, nhưng hắn không những không biết ơn, mà còn không đề cập đến những việc công ty đã làm cho hắn, đây là đạo lý gì?
Cải thiện toàn diện về những đãi ngộ của nghệ sĩ, nói thì dễ, câu nói này hoàn toàn gạt bỏ những số tiền mà công ty chi trả để làm cho những nghệ sĩ nổi tiếng, nếu làm như vậy, chi bằng bảo công ty làm việc cho nghệ sĩ còn hơn.
“Nói xong chưa?”
Hạ Huyền Trúc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Tiểu Mã gõ vào chân đang bắt chéo của mình, rung ngón chân, gật đầu nói: “Đại khái là những điều đó thôi, những thứ khác đợi tôi nghĩ ra rồi bổ sung sau”.
“Được”.
Hạ Huyền Trúc gật đầu: “Nếu cậu đã nói xong thì đến lượt tôi nói”.
Ầm!
Dứt lời, Hạ Huyền Trúc đập mạnh lên bàn, cô đột ngột nâng cao giọng nói: “Mã Chí Khôn, cậu nghe cho rõ đây, chức vụ của cậu chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty mà thôi!”
“Nếu như cậu có bất kỳ đề nghị nào với công ty, thì với chức vụ của cậu cần phải nộp đơn xin trước, sau đó xem xét từng cấp một”.
“Còn ở đây, không đến lượt cậu có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ!”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên nổi giận, khiến Tiểu Mã trở tay không kịp: “Nhưng tôi…”
“Câm miệng cho tôi!”
Hạ Huyền Trúc trừng mắt nhìn Tiểu Mã: “Còn về chuyện thứ hai, thông báo mà tôi gửi ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng, tất cả những nhân viên trong công ty đều phải có mặt đúng giờ trong cuộc họp, chỉ có cậu đến trễ, bây giờ, mời cậu đưa ra một lời giải thích hợp lý!”
“Ngồi thẳng người nói chuyện cho tôi, đây là kỷ luật của cuộc họp”.
Sắc mặt Tiểu Mã lúc xanh lúc trắng, hắn không thể ngờ rằng Hạ Huyền Trúc vẫn luôn hiền lành lại đột nhiên nổi cơn giận với hắn.
Hơn nữa kể từ khi hắn trở nên nổi tiếng, dù đi đến đâu cũng được người khác tâng bốc, đột nhiên bị trách mắng ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng hắn đột nhiên bốc hỏa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hạ Huyền Trúc cũng là sếp của công ty, Tiểu Mã dù có buồn bực đến mấy cũng không dám ngang ngược với cô.
“Tôi đi trễ, là vì tối qua uống quá nhiều, nên hôm nay ngủ lâu hơn một chút”.
Tiều Mã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, hơn nữa vẻ mặt hắn còn mang theo sự tự tin.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc vừa muốn nổi giận, Tiểu Mã nhẹ nhàng giơ tay lên: “Sếp Hạ, chị khoan nóng vội, đợi sau khi tôi nói xong, chị còn phải cảm ơn tôi đấy”.
Hả?
Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng họp nhất thời đều cảm thấy mơ hồ.
Cảm ơn cậu ta ư?
Chết tiệt, cậu ta đến trễ còn phải cảm ơn?
Hạ Huyền Trúc chưa kịp nói hết, cô kiên nhẫn đợi Tiểu Mã nói tiếp.
Tiểu Mã lấy tập hợp đồng từ trong người mình ra, đắc ý ném lên bàn: “Đây là lý do tại sao tối qua tôi đi uống rượu”.
“Đây là cái gì?”
Một người hỏi.
Tiểu Mã cười một cách tự tin: “Một hợp đồng hoạt động kinh doanh trị giá năm triệu tệ”.
“Năm triệu tệ?”
Hạ Huyền Trúc khẽ nhíu mày, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, tuy rằng bây giờ Tiểu Mã khá nổi tiếng, nhưng giá trị của hắn chưa đến mức sẽ được trả năm triệu tệ chỉ vì tham gia một hoạt động.
“Bên kia là đơn vị nào?”
Hạ Huyền Trúc mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó, tên công ty mà Tiểu Mã nói ra đã khiến cho không khí cả phòng họp đông cứng lại trong nháy mắt!
“Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên”.
Tiều Mã đắc ý vênh váo nói: “Tin chắc mọi người đều biết, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên mới thành lập là một công ty khổng lồ”.
“Quy mô của người ta lớn hơn chúng ta rất nhiều, hôm qua, một người quản lý của họ đã mời tôi tới đó uống rượu”.
“Họ mời tôi tham gia hoạt động quảng bá nền văn hóa Giang Bắc vào tối mai, tôi còn chưa kịp nói gì, người ta đã thẳng thừng ra giá năm triệu rồi!”
Tiểu Mã mãi lo nói về bản thân với vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến bầu không khí xung quanh đã không đúng lắm.
Nói xong, hắn lại nhướng mày nói với Hạ Huyền Trúc: “Sao nào, sếp Hạ, trong nháy mắt đã kiếm được hàng triệu, có phải nên cảm ơn tôi không, tôi cũng không phải là người tham lam, đến lúc đó chia cho tôi bốn triệu tệ, một triệu tệ còn lại thì xem như tiền thu nhập của công ty là được rồi”.
Ngay khi Tiểu Mã đang đợi mọi người khen mình, thì Hạ Huyền Trúc đột nhiên đập mạnh vào bàn, giận dữ nói: “Mã Chí Khôn, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Tiểu Mã nhất thời sững sờ: “Tôi sao hả?”
Hạ Huyền Trúc tức đến mặt mày tái xanh: “Chẳng lẽ cậu không biết ý đồ của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên sao? Bọn họ đến đây thành lập công ty điện ảnh và truyền hình đã là hành động khiêu khích chúng ta rồi!”
“Quảng bá nền văn hóa Giang Bắc, cậu đừng quên rằng chúng ta mới là công ty địa phương ở Giang Bắc, cho dù muốn quảng bá nền văn hóa cũng là chúng ta làm, khi nào đến lượt một công ty bên ngoài làm chứ?”
“Bọn họ làm như vậy với mục đích rất rõ ràng, đó là muốn bóp chết chúng ta”.
“Cậu thì giỏi rồi, lúc này lại chạy qua đó uống rượu với họ, còn đồng ý tham gia hoạt động của họ nữa, cậu có biết làm như thế sẽ ảnh hưởng như thế nào với công ty hay không?”
“Không phải chỉ là một hoạt động kinh doanh thôi sao?”
Hôm nay Tiểu Mã đã bị Hạ Huyền Trúc trách mắng nhiều lần, lúc này hắn đã không kìm được cơn giận của mình, bất mãn nói: “Chỉ cần kiếm được tiền, quan tâm nhiều như vậy để làm gì?”
“Hơn nữa đến bây giờ người ta cũng đâu có làm gì, chỉ là tốt bụng quảng bá nền văn hóa của Giang Bắc thôi, đây là chuyện tốt đến mức nào cơ chứ?”
“Ngược lại là chính các người ở đây tự mình đa nghi, cơ cấu ít ỏi như vậy, công ty làm sao có thể tiếp tục phát triển được?”
Bình luận facebook