Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505-508
Chương 505: Tôi là Kiều Tử Huyên
Ầm ầm!
Khi Hạ Huyền Trúc nghe thấy mấy câu ba hoa khoác lác của Tiểu Mã, cô lập tức cảm thấy điên tiết.
Tuy nhiên Tiểu Mã hoàn toàn không để ý đến việc này, sau khi nói một mạch thì giơ tay ném hợp đồng trước mặt Hạ Huyền Trúc, hất cằm nói: "Tôi đã xét duyệt lại nội dung bên trong rồi, không có gì sai sót gì, chị ký tên đi”.
Soạt soạt soạt!
Hạ Huyền Trúc không nói nhiều lời, nắm lấy hợp đồng dứt khoát xé ra nát: "Mã Chí Khôn, cậu có biết mình đang nói gì không hả?"
"Hợp đồng của tôi!"
Tiểu Mã hét toáng lên, tim đau đến chết đi sống lại, đây là năm triệu tệ đấy, tuy rằng bây giờ hắn đã khá nổi tiếng, nhưng số tiền này đối với hắn vẫn là rất nhiều.
"Tại sao chị lại xé bỏ hợp đồng của tôi?"
Tiểu Mã đã tức giận, thậm chí còn hét vào mặt Hạ Huyền Trúc: "Chị thật ích kỷ, cho dù chị không nghĩ đến công ty cũng phải tính đến lợi ích của tôi, chị như vậy còn đòi làm lãnh đạo, cứ như thế tôi thấy công ty sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi!"
Bịch!
Tiểu Mã vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lập tức đứng dậy đá một phát: "Con mẹ nó, cậu hô to gọi nhỏ với ai đấy hả?"
Tiểu Mã bị đá một phát gục mặt xuống đất, loay hoay bò dậy khỏi mặt đất, vừa định tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, lại nhớ rằng mình đánh không lại đối phương, đành phải hung hăng mắng một câu, rồi đùng đùng bỏ đi.
"Mẹ kiếp, công ty ngu dốt, đồ ngu dốt, một lũ ngu dốt!"
Sau khi bước ra khỏi tầng dưới của công ty, Tiểu Mã vẫn còn đang mắng chửi, nghĩ đến việc mất bốn triệu tệ, trong lòng hắn lại nhói đau.
"Một kẻ ngu dốt, một kẻ bám váy vợ, chúng mày nhớ lấy cho ông!"
Tiểu Mã xoa xoa cái mông bị Diệp Vĩnh Khang đá đến mức thâm tím, cảm thấy trong bụng lửa giận không có chỗ nào xả ra.
Lúc này nghĩ tới Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang, hắn hận đến nghiến răng căm hận, cứ như kẻ thù giết bố, nhưng hắn hoàn toàn quên mất hắn có được ngày hôm nay là nhờ vào ai.
Két...
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt lạnh lùng, mặc vest đen bước xuống xe.
"Anh là Mã Chí Khôn phải không?"
Một người hỏi với giọng điệu không mang chút cảm xúc.
Tiểu Mã sửng sốt, nghi ngờ gật đầu: "Là tôi, xin hỏi các anh...”
"Phiền đi với chúng tôi một chuyến”.
Hai người đàn ông này không hề dài dòng, một trái một phải nhấc Tiểu Mã lên thẳng xe.
"Này này, các anh muốn làm gì? Có phải là bắt nhầm người rồi không, thả tôi ra, cứu mạng!"
Tiểu Mã liều mạng vùng vẫy, nhưng hai người đàn ông mặc vest lại vô cùng khỏe, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
"Hai người anh em, không phải là hai người nhận nhầm chứ? Tôi đâu có đắc tội với các anh, các anh muốn lấy tiền sao? Nói một con số đi, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.
Tiểu Mã ngồi ở hàng ghế sau, bị kẹp giữa hai người đàn ông mặc vest, trong lòng run rẩy, không biết những người này rốt cuộc muốn làm gì.
"Im mồm, đến nơi thì biết”.
Một người đàn ông mặc vest trừng mắt nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã bị dọa đến rùng mình, vì vậy hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, Tiểu Mã vô cùng sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngông nghênh như một "ngôi sao lớn" thường ngày của mình.
Xe chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của một khách sạn, Tiểu Mã bị hai người đàn ông mặc đồ đen một trái một phải kẹp ở giữa, đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
"Vào đi, bên trong có người chờ anh”.
Hai người đàn ông mặc đồ đen mở một cánh cửa gỗ chạm khắc sang trọng ra, đẩy Tiểu Mã vào trong rồi đóng cửa lại.
Tiểu Mã không còn cách nào khác, run rẩy bước vào, phát hiện đây là phòng tổng thống của một khách sạn sang trọng, một mùi thơm thoang thoảng phả vào mặt, trang trí bên trong cũng rất xa hoa.
"Anh là Mã Chí Khôn à?”
Lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ.
Tiểu Mã bị dọa tới mức run rẩy, theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy một phụ nữ trẻ ăn mặc sang trọng, tay cầm ly rượu vang bước ra khỏi phòng.
"Chúng ta... quen biết nhau sao?"
Tiểu Mã nuốt nước bọt càu nhàu một câu. Người phụ nữ này có thân hình nóng bỏng, nước da trắng trẻo, trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều đầy quyến rũ như có như không. Cô ta khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trên người có một loại hương vị của phụ nữ trưởng thành, có thể nói là báu vật.
"Trước đây không quen, có điều bây giờ quen rồi”.
Người phụ nữ duyên dáng ngồi lên sô pha, hai chân bắt chéo, nhẹ nhàng lắc chai rượu vang trong tay, cười nói: "Tôi tên là Kiều Tử Huyên, là tổng giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, anh Mã Chí Khôn, tôi có thể mời anh một ly rượu vang được không?"
"Cái gì, cô là Kiều Tử Huyên?"
Tiểu Mã kinh hãi chân tay luống cuống, từ lâu hắn đã nghe nói tổng giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên là một người phụ nữ tên Kiều Tử Huyên, nhưng người này vô cùng khiêm tốn, ít khi xuất hiện trước công chúng, cũng rất ít người gặp được cô ta ở ngoài đời.
Nhưng không ngờ lại là một phụ nữ trẻ đẹp như vậy.
"Xin chào sếp Kiều, rất hân hạnh được gặp cô!"
Tiểu Mã phấn khích đến mức không biết tay chân nên để đâu.
Mặc dù hắn không hoàn toàn rõ ràng về công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, nhưng từ quy mô của nơi đóng đô của công ty thì có thể thấy được người phía sau phải là người có lai lịch không nhỏ, nếu không thì không thể trong một khoảng thời gian xây dựng được một phim trường lớn như vậy.
"Anh Mã khách khí rồi, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng có thể quen biết anh Mã đây, ngồi xuống và uống một ly rượu vang trước đã”.
Kiều Tử Huyên niềm nở mời Tiểu Mã ngồi đối diện, tự mình rót một ly rượu vang cho hắn.
"Anh Mã, lần này mời anh tới đây, một là vì đã nghe được đại danh của anh từ lâu, vô cùng muốn làm quen với anh”.
Mặc dù tuổi Kiều Tử Huyên không lớn lắm nhưng cách ăn nói, cử chỉ của cô ta lộ ra sự già dặn và chững chạc hơn tuổi.
"Đâu có, đâu có, danh tiếng của sếp Kiều mới thật là vang dội, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp, có thể quen biết sếp Kiều là vinh hạnh của tôi”.
Tiểu Mã vội nói, trước mặt Kiều Tử Huyên, giọng điệu của hắn rõ ràng là thấp hơn rất nhiều, giống như một tên đầy tớ.
Kiều Tử Huyên nhìn dáng vẻ như tên đầy tớ của hắn, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường không dễ phát hiện, nhưng cô ta vẫn mỉm cười: "Còn về chuyện thứ hai, xem anh Mã cũng là người thẳng thắn nên tôi cũng không vòng vo nữa”.
"Anh có thể đã biết, tối mai, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên chúng tôi, sẽ tổ chức một hoạt động với chủ đề quảng bá văn hóa Giang Bắc”.
"Mục đích là để tuyên truyền về Giang Bắc, nâng cao mức độ phổ biến của Giang Bắc, và cũng có một số đóng góp một phần khiêm tốn cho sự phát triển của Giang Bắc”.
"Hoạt động ngày mai, sẽ mời một số người nổi tiếng, đồng thời, tôi cũng muốn mời anh Mã tham gia, không biết ý anh Mã thế nào”.
Tiểu Mã nghe vậy lập tức cười khổ nói: "Sếp Kiều không biết đấy thôi, thật ra, ngày hôm qua tôi đã liên hệ với một số quản lý của công ty cô, cũng đã thảo luận về vấn đề hợp tác”.
"Chỉ là hôm nay khi tôi mang hợp đồng đến công ty, giám đốc ngu ngốc của chúng tôi đã xé nát nó đi rồi!"
"Mẹ nó, nhắc đến chuyện này tôi lại tức giận, không biết đám ngu ngốc đó đang nghĩ gì nữa, tiền đã bày ra trước mắt còn không lấy, nhất định phải nghi thần nghi quỷ, đúng là một công ty ngu dốt!"
Chương 506: Giẫm vào giới hạn
“Ồ? Còn có chuyện này nữa à?”
Kiều Tử Huyên làm ra vẻ không biết gì cả: “Như vậy thì xem chừng quả thực bọn họ rất quá đáng, ngay cả lợi ích của nhân viên mà cũng muốn can dự vào, công ty như thế chắc chắn không lớn mạnh nổi đâu”.
“Cô cũng cảm thấy như vậy à?”
Tiểu Mã tìm được người đồng tình, siết chặt tay thành nắm đấm, nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy, loại công ty như thế sớm muộn gì cũng phá sản!”
Kiều Tử Huyên khẽ lắc lư ly rượu trong tay: “Đúng rồi, bên phía công ty không được thì ngày mai anh có thể lấy danh nghĩa cá nhân anh tham gia hoạt động của chúng tôi mà”.
Tiểu Mã ngẩn ra: “Ý gì đây?”
Kiều Tử Huyên lên tiếng: “Tôi đã xem hợp đồng bên phía công ty mấy người, trên đó không hề nói không cho phép nghệ sĩ lấy danh nghĩa cá nhân đi tham gia hoạt động bên ngoài, tới lúc đó anh không đại diện cho công ty mà đại diện cho bản thân không phải được rồi sao?”
Tiểu Mã nói với vẻ hơi khó xử: “Nói thì là như vậy, thế nhưng đám ngu ngốc đó hiện giờ vô cùng nhạy cảm với mấy người, nếu tới lúc đó tôi làm như vậy thì có thể có kết quả tốt được sao?”
“Ha ha, anh Mã lo nghĩ nhiều rồi”.
Kiều Tử Huyên cười nói: “Thứ nhất, hiện giờ anh là nam chính trong bộ phim của bọn họ, cũng là sự bảo đảm của phòng vé, bọn họ dám làm gì anh chứ?”
“Thứ hai, dù bọn họ làm lớn chuyện lên, nhiều nhất cũng chỉ đuổi anh mà thôi, có điều việc này lại là một chuyện cực kỳ tốt đối với anh”.
“Nếu như anh tự ý huỷ hợp đồng, dựa theo quy định của hợp đồng, anh phải đền một khoản tiền vi phạm cực lớn”.
“Thế nhưng nếu như bọn họ chủ động đuổi anh, anh không phải là người vi phạm hợp đồng, không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì khi rời khỏi công ty rẻ rách đó, tốt thế mà còn không làm?”
Tiểu Mã nghe xong vẫn hơi hoài nghi: “Thế nhưng tất cả tài nguyên của tôi đều ở bên đó, nếu như đuổi tôi đi rồi thì tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa”.
“Anh Mã”.
Kiều Tử Huyên đột nhiên tăng âm lượng, vừa lắc ly rượu vừa cười nói: “Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên vừa mới thành lập, trước mắt chính là lúc cần nhân tài, nếu như anh Mã không chê thì cánh cửa của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên chúng tôi lúc nào cũng mở rộng để chào đón anh!”
“Thật vậy sao?”
Tiểu Mã vui mừng phát điên: “Vậy thì cứ quyết định thế nhé, ngày mai tôi nhất định sẽ tới tham gia hoạt động đúng giờ, cảm ơn cô Kiều… không không, cảm ơn sếp Kiều!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Kiều Tử Huyên giơ ly rượu ra phía trước.
“Hợp tác vui vẻ!”
Tiểu Mã vội vàng giơ ly rượu ra cụng với đối phương, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tiểu Mã cảm thấy cả cơ thể như sắp bay lên đến nơi.
Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên dù là quy mô hay nền móng phía sau thì đều không phải là thứ mà công ty quèn như công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc có thể sánh được.
Với tiếng tăm hiện giờ của mình, lại dựa dẫm được vào cây đại thụ như công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên thì sau này còn không nổi như cồn sao?
“Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang, còn cả công ty quèn kia nữa, mấy người cứ đợi đấy cho tôi, thêm mấy ngày nữa, đợi tôi phát triển rồi sẽ cho mấy người biết mặt!”
Tiểu Mã hùng hổ lập lời thề, giống như phải chịu ấm ức gì lớn lắm vậy.
Thế nhưng lại hoàn toàn quên mất, hắn từ một kẻ dưới đáy cùng xã hội đi đâu cũng bị người ta khinh thường, phiền muộn vì kế sinh nhai có được thành tựu như ngày hôm nay, tất cả những thứ này đều nhờ ai.
Tối ngày hôm sau, tại trụ sở công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc.
“Vẫn chưa gọi được cho Tiểu Mã sao?”
Hạ Huyền Trúc đanh mặt hỏi.
Hôm nay có một cảnh quay đêm, đây là một tình tiết hết sức quan trọng trong bộ phim, có thể nói đây là một điểm sáng và cao trào rất lớn của toàn bộ bộ phim này, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sơ suất gì.
Vậy nên ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng đích thân tới phim trường, thế nhưng sau khi mọi mặt đều đã được chuẩn bị xong xuôi thì lại phát hiện nam chính Tiểu Mã mãi chưa thấy bóng dáng đâu.
“Sếp Hạ, vẫn không gọi điện được”.
Nhân viên công tác sốt ruột nói.
“Tên Tiểu Mã này rốt cuộc muốn làm gì thế?”
Hạ Huyền Trúc nghiến răng nói: “Tiếp tục gọi, ngoài ra cho vài người tới nhà cậu ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Sếp Hạ, Tiểu Mã ở đây này!”
Lúc này, một nhân viên công tác cầm một chiếc máy tính bảng, vội vàng chạy lại nói: “Sếp Hạ cô xem!”
Hạ Huyền Trúc ngẩn ra, vội vàng nhận lấy máy tính bảng, là một đoạn video thực tế đang được phát trực tiếp của diễn đàn nào đó.
Sau khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy nội dung bên trên đoạn video thì lập tức nổi cơn thịnh nộ!
Nội dung phát trực tiếp là một hoạt động tuyên truyền của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, có không ít nhân vật nổi tiếng trong xã hội và cả các ngôi sao đang hot trên mạng.
Điều khiến người ta tức giận là Tiểu Mã cũng ở trong số đó, hơn nữa còn tươi cười cầm micro tuyên truyền thay cho công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên!
“Tên Tiểu Mã này đúng là chẳng ra cái dạng gì!”
“Rõ ràng là ăn cây táo rào cây sung!”
“Mẹ kiếp, chẳng bằng con chó”.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trong video thì lập tức nổi giận!
Tiểu Mã thường ngày đỏng đảnh khó chiều, những thứ này đều có thể nhẫn nhịn.
Thế nhưng vào lúc mấu chốt như thế này lại chạy đi tuyên truyền cho công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, đây rõ ràng là đang tát vào mặt Hạ Huyền Trúc.
Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên được thành lập ở Giang Bắc, vốn dĩ là một loại sỉ nhục và khiêu khích rất lớn, mà hiện giờ Tiểu Mã đang là nghệ sĩ hot nhất của Điện ảnh truyền hình Huyền Trúc lại chạy sang đó tuyên truyền cho người ta, sau này người khác còn nhìn công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc thế nào nữa đây?
“Tên Tiểu Mã này ngày càng quá đáng rồi”.
Quách Thuỵ Hoa nghiến răng nói: “Giờ tôi sẽ dẫn mấy người tới gọi cậu ta về, đúng là quá mất mặt!”
“Không cần!”
Hạ Huyền Trúc hít sâu vào một hơi, cố gắng làm cho cảm xúc của bản thân trở nên bình tĩnh: “Gửi tin nhắn cho cậu ta, chín giờ sáng ngày mai, tất cả nhân viên của công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc đến phòng hội nghị của trụ sở công ty đúng giờ để mở cuộc họp”.
“Vậy thì cảnh quay tối nay phải làm sao?”
Đạo diễn râu ria lo lắng nói: “Cảnh phim đêm này là điểm sáng quan trọng của cả bộ phim, nếu như…”
“Những thứ này để mai rồi tính tiếp đi”.
Hạ Huyền Trúc hít sâu vào một hơi: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể tan làm rồi, trở về nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai tới họp đúng giờ”.
Trên đường trở về, Hạ Huyền Trúc ngồi trên ghế lái phụ, sắc mặt rõ ràng cực kỳ không tốt.
“Vợ à, có cần anh đi giúp em xả giận không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói.
“Không cần”.
Hạ Huyền Trúc khẽ giơ tay lên: “Chuyện này em biết phải xử lý thế nào, có những việc cũng đã đến lúc phải đưa ra biện pháp gì đó rồi”.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa mà nói tới những chủ đề dễ chịu, cố gắng giúp cho tâm trạng của Hạ Huyền Trúc tốt hơn một chút.
Bởi vì anh tin Hạ Huyền Trúc có năng lực xử lý tốt chuyện này, cũng đại khái đoán được ngày mai vợ sẽ làm thế nào.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, tất cả nhân viên của công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc đều có mặt tại phòng họp của trụ sở công ty đúng giờ.
Tiểu Mã lại vắng mặt đúng như dự liệu.
Hạ Huyền Trúc lần này lại hết sức bình tĩnh, liếc nhìn đồng hồ rồi thản nhiên lên tiếng: “Chúng ta bắt đầu trước nhé, buổi họp ngày hôm nay ước tính sẽ diễn ra trong một tiếng đồng hồ, hy vọng cậu ta có thể tới kịp trước khi buổi họp kết thúc”.
Tiếp đó Hạ Huyền Trúc bắt đầu chủ trì buổi họp.
Lúc buổi họp sắp kết thúc, Tiểu Mã khắp người nồng nặc mùi rượu bước từ ngoài vào, nghênh ngang ngồi xuống ghế, bình thản như thường, nói: “Thật sự xin lỗi, tối qua lại uống hơi nhiều, mấy người cứ nói đi, tôi vẫn phải cần thời gian để tỉnh táo lại”.
Nói xong hắn dựa lên ghế tiếp tục ngủ.
Chương 507: Cậu mắng ai?
Rầm!
Hạ Huyền Trúc bỗng đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Mã Chí Khôn!”
Đối mặt với sự tức giận đột ngột của Hạ Huyền Trúc, Tiểu Mã lại không tỏ vẻ hoảng loạn gì, chỉ chớp mắt, khóe môi cong lên nụ cười thú vị: “Có chuyện gì?”
Thấy Tiểu Mã tỏ ra chẳng sao cả, Hạ Huyền Trúc càng giận hơn, trầm giọng nói: “Cậu không định nói gì về chuyện tối qua à?”
“Chuyện tối qua?”
Tiểu Mã giả vờ vỗ trán: “Ồ ồ, ý chị là chuyện hoạt động mà công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên tổ chức ấy à?”
“Tôi nghĩ chuyện này không có gì đáng nói cả, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đặc biệt tự bỏ tiền ra tổ chức một hoạt động vì để quảng bá văn hóa Giang Bắc chúng ta”.
“Là một nghệ sĩ bản địa, tôi chắc chắn phải tham gia vào hoạt động công ích của doanh nghiệp có tâm như thế”.
Thấy thái độ này của Tiểu Mã, nghe những lời khốn nạn của hắn, cả phòng họp lập tức vang lên từng tiếng nghiến răng.
Hạ Huyền Trúc càng tức đến run rẩy, lần đầu tiên cô gặp phải loại người không biết xấu hổ như vậy, thế mà lại “tô son trát phấn” cho hành vi bỉ ổi này.
“Mã Chí Khôn, cậu làm thế không thấy có lỗi với công ty à?”
Hạ Huyền Trúc vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy buồn vì những lời lưu manh của Tiểu Mã.
Cô không hiểu Tiểu Mã hiền lành, chất phác trước đây sao lại trở thành như thế?
“Tôi không nghĩ tôi làm gì có lỗi với công ty”.
Tiểu Mã vẫn bày ra thái độ chẳng sao cả, lạnh nhạt nói: “Đầu tiên, tối qua tôi lấy thân phận cá nhân để đến công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, điều này không vi phạm quy định của công ty”.
“Thứ hai, tôi vừa nói rồi, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên là một công ty có lương tâm, người ta vừa đến đã cố gắng làm công ích để quảng bá văn hóa Giang Bắc”.
“Hơn nữa họ cũng đối xử rất tốt với nghệ sĩ của mình, có biết tối qua tôi lấy được bao nhiêu tiền lương không? Năm triệu tệ đấy, mới có chốc lát mà người ta đã cho tôi năm triệu tệ”.
“Tôi ở bên này vất vả quay xong một bộ phim nhưng chẳng thể lấy được một triệu tệ, dù sao chuyện cũng là thế đấy”.
“Tôi cũng không nghĩ mình làm sai chuyện gì, tất nhiên nếu các người ngứa mắt với tôi thì có thể hủy hợp đồng với tôi bất cứ lúc nào”.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều tức giận với thái độ này của Tiểu Mã.
Hắn làm vậy là đang trắng trợn công khai uy hiếp công ty.
Từ sau khi Tô Tô tạm thời ở ẩn để nghiên cứu chuyên ngành của mình, Tiểu Mã trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất của công ty, tương đương một tấm danh thiếp của công ty giải trí Huyền Trúc.
Hơn nữa bây giờ hắn là nam chính trong bộ phim đầu tiên của công ty, trong trường hợp này nếu công ty tùy tiện chấm dứt hợp đồng với hắn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế nên hắn ỷ vào điều kiện này mà không cảm thấy sợ hãi.
“Được, cuối cùng tôi cũng đã nhìn ra rồi”.
Lúc này Hạ Huyền Trúc bỗng lạnh lùng nói, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh: “Hôm nay cậu đến đây vốn dĩ không có ý định tiếp tục ở lại công ty chứ gì?”
“Nếu đã thế thì tôi đồng ý với cậu, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cậu bị công ty sa thải, từ nay về sau công ty không có bất kỳ liên quan gì đến cậu nữa”.
Cô vừa nói thế, mọi người đều sửng sốt, không ngờ Hạ Huyền Trúc lại kiên quyết đưa ra quyết định này.
Mặc dù Tiểu Mã thiếu đòn thật nhưng sa thải hắn vào thời điểm này thì khó khăn mà công ty phải đối mặt rất lớn.
Những thiệt hại trực tiếp và gián tiếp càng khó dự tính hơn.
“Ồ? Thoải mái thế luôn à?”
Tiểu Mã cũng cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ hắn nghĩ dựa vào địa vị của mình ở công ty, Hạ Huyền Trúc tuyệt đối sẽ không để hắn đi dễ dàng.
Nhưng như thế này vừa đúng ý hắn, như Hạ Huyền Trúc vừa nói, hôm trước sau khi gặp Kiều Tử Huyên, hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để rời khỏi công ty giải trí Huyền Trúc mà không vi phạm hợp đồng.
Nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại thoải mái như thế.
“Được nếu công ty đã muốn đuổi tôi thì tôi cũng đành vui vẻ đồng ý”.
“Mặc dù công ty có chút ơn nghĩa với tôi nhưng tôi cũng đã cống hiến không ít cho công ty”.
“Trước khi đi, tôi vẫn muốn góp ý vài điều xác đáng, công ty muốn lớn mạnh hơn thì phải tăng thu nhập cho nghệ sĩ, đừng có mà keo kiệt, quay một bộ phim chỉ được mấy trăm nghìn tệ, làm thế quả thật là…”
“Câm miệng, lập tức cút đi cho tôi”.
Không để đối phương nói hết câu, Hạ Huyền Trúc đập bàn tức giận quát: “Giờ cậu đã không phải là nhân viên của công ty nên không có tư cách lên tiếng ở đây, cút ngay cho tôi”.
Tiểu Mã sửng sốt, sau đó hừ một tiếng, đứng lên đạp mạnh vào ghế đổ xuống đất, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Hơn nữa hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, có gì giỏi chứ, công ty ngu ngốc, lãnh đạo ngu ngốc, một đám ngốc nghếch, ông đây không thèm…”
Xoẹt!
Rầm!
Ngay lúc này một bóng người bỗng xoẹt qua, đạp mạnh vào mông Tiểu Mã từ phía sau, Tiểu Mã ngã sõng soài xuống đất.
“Cậu vừa mắng ai đấy?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày lạnh lùng nói.
Tiểu Mã tung hoành như thế nào là việc của công ty, vợ biết xử lý thế nào, anh không quản chuyện này.
Nhưng hắn lại dám mở miệng mắng vợ anh là đồ ngốc thì là một chuyện khác.
“Đệch, mẹ kiếp, mày dám đánh tao…”
Bụp bụp bụp...
Tiểu Mã vừa mắng một câu, Diệp Vĩnh Khang bước đến đá một loạt cú vào người hắn: “Tôi hỏi cậu vừa mắng ai”.
“Tôi… tôi chẳng mắng ai cả, tôi đang nói bản thân…”
Tiểu Mã đau đến nghiến răng, vội vàng lớn tiếng nói: “Tôi tự mắng mình, đừng đánh nữa”.
“Vĩnh Khang!”
Hạ Huyền Trúc vội lên tiếng ngăn lại, Diệp Vĩnh Khang tức giận dừng lại: “Dựng ghế lên, đây là tài sản của công ty”.
“Vâng vâng…”
Lúc này Tiểu Mã đâu còn dám không nghe theo, dù hắn có lớn cỡ nào cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn khi đối mặt với sự hung hăng của Diệp Vĩnh Khang.
Tiểu Mã run rẩy dựng ghế lên, thấy Diệp Vĩnh Khang không có ý đánh hắn nữa mới vội vàng tháo chạy ra ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài, hắn vẫn không quên lớn tiếng để lại một câu: “Các người đợi đấy cho tôi”.
Sau khi rời khỏi đó, Tiểu Mã cảm thấy mình sắp tức đến bùng nổ.
Hắn nghĩ dựa vào thân phận hiện giờ của mình, dù công ty muốn đuổi hắn chắc chắn cũng phải đi một vòng lớn, dù sao hiện giờ hắn cũng là trụ cột của công ty.
Không ngờ người phụ nữ ngu ngốc Hạ Huyền Trúc lại thẳng thắn, bình tĩnh đuổi hắn trước mặt nhiều người như thế.
Mặc dù đây là theo ý của Tiểu Mã nhưng làm thế lại khiến hắn cảm thấy sự chênh lệch cực lớn, cho rằng mình bị sỉ nhục.
Còn tên ngu ngốc Diệp Vĩnh Khang kia nữa, vừa rồi lại dám ra tay đánh hắn trước mặt nhiều người, đến giờ người vẫn còn đau.
Không được, tuyệt đối không thể cứ đi như thế.
Tiểu Mã càng nghĩ càng tức không chịu được.
Một ý nghĩ độc ác bỗng lóe lên trong đầu hắn.
Suy nghĩ một hồi lâu Tiểu Mã nở nụ cười cực kỳ hiểm ác, tự tin nói: “Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang, công ty ngu ngốc, lần này tôi sẽ khiến các người đẹp mặt”.
Chương 508: Cả tập thể nghỉ việc
Buổi chiều.
Hạ Huyền Trúc trở lại trụ sở công ty với vẻ mặt rất tệ.
Mặc dù Tiểu Mã đáng giận, theo lý mà nói nên bị đuổi khỏi công ty, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, một khi Tiểu Mã rời đi sẽ để lại một cục diện rối rắm.
Bộ phim hiện đang quay là bộ phim đầu tiên chính thức khai máy sau khi công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc được thành lập, nó rất quan trọng đối với công ty.
Bây giờ bộ phim đang quay được nửa chặng đường, Tiểu Mã là nhân vật chính lại đột ngột rời đi, đồng nghĩa với việc bao nhiêu công sức quay trước đó đều đổ sông đổ biển.
Tạm thời không nhắc đến thiệt hại tài chính, điều quan trọng là để tăng độ nổi tiếng, công ty đã khắp nơi tuyên truyền ngày ra rạp của bộ phim điện ảnh này.
Đến lúc đó nếu cho khán giả leo cây, danh tiếng nhất định sẽ sụp đổ, đối với một công ty điện ảnh và truyền hình mà nói đây hoàn toàn là một đòn chí mạng.
"Nếu không, hay là chúng ta thông qua đề xuất của ông Quách, thay nam chính”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn vợ như vậy, trong lòng cảm thấy xót xa, nhưng nhất thời không nghĩ ra phương án nào tốt hơn.
Trong cuộc họp vừa rồi cũng thảo luận về cách giải quyết mớ hỗn độn này, mọi người đều bị công kích nặng nề, không ai có ý kiến gì cả.
Cuối cùng, Quách Thụy Hoa đề nghị tạm thời đổi nam chính, cách làm này tuy không tuân theo chuẩn mực, nhất định sẽ nhận nhiều gạch đá của khán giả, nhưng còn tốt hơn là so với việc đến ngày phim ra rạp mà cho khán giả leo cây.
"Cũng chỉ có thể như vậy”.
Hạ Huyền Trúc bất lực thở dài, mặc dù như vậy hơi vớ vẩn, nhưng đó là cách duy nhất vào lúc này.
Reng...
Chính vào lúc này, chuông điện thoại bàn trong văn phòng đột nhiên vang lên.
"Alo...”
Hạ Huyền Trúc trả lời điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Có chuyện gì vậy?”
"Được... Được... Tôi biết rồi...”
Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Hạ Huyền Trúc tái mét.
"Sao vậy vợ?"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay, hít thở sâu mấy hơi rồi mới chậm rãi nói: "Bộ phận nhân sự vừa gọi điện tới, hầu hết người trong đoàn phim, bao gồm cả nhân viên và diễn viên phụ, đều đồng loạt gửi đơn từ chức”.
"Hả? Đi hết rồi sao?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra điều gì đó, tức giận nói: "Thằng chó Tiểu Mã này, cũng rất biết cách giậu đổ bìm leo đấy! Nếu biết trước sáng nay anh đã không xuống tay nhẹ như vậy!"
"Bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô ích”.
Vẻ mặt Hạ Huyền Trúc tràn sự bất lực và cay đắng, hầu hết nhân viên đoàn phim và diễn viên đều đồng loạt nghỉ việc, như vậy thì ngay cả biện pháp tạm thời thay thế nam chính cũng không hiệu quả.
Đến ngày công chiếu, vô số khán giả sẽ chửi ầm lên, một công ty mới thành lập như điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc thậm chí còn chưa có chỗ đứng vững chắc, danh tiếng nhất định hoàn toàn sụp đổ.
Đối với một công ty điện ảnh và truyền hình mới thành lập, sự sụp đổ danh tiếng cũng không khác là bao với việc tuyên bố phá sản theo một cách khác!
"Chị Huyền Trúc!"
Lúc này, Tô Tô khóc sướt mướt chạy từ bên ngoài vào: "Thực xin lỗi, chị Huyền Trúc, em không ngăn cản Tiểu Mã, không ngờ anh ấy lại làm ra chuyện như vậy. Chị nói xem anh ấy sao có thể biến thành như thế này được chứ”.
Tiểu Mã và Tô Tô vào công ty cùng thời điểm, sau khi vào công ty thì chọn hai con đường khác nhau, Tô Tô chọn tận dụng cơ hội này đi sâu nghiên cứu chuyên ngành của mình, tiếp tục đào tạo sâu hơn.
Tiểu Mã đã chọn sử dụng nền tảng của công ty, trở thành một ngôi sao giới trẻ.
Thực ra chuyện này không liên quan gì đến Tô Tô, nhưng Tô Tô luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với Hạ Huyền Trúc.
Vừa rồi, sau khi Tiểu Mã xúi giục mọi người trong đoàn làm phim rời đi, còn đặc biệt tới tìm Tô Tô, muốn Tô Tô đi theo hắn.
Sau khi Tô Tô biết được sự việc, kiên quyết từ chối còn dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ Tiểu Mã đừng làm điều này, nhưng Tiểu Mã đã quyết tâm, mắng mỏ công ty, thậm chí còn mắng Tô Tô là ngu ngốc, ở lại công ty đổ rách nát này sớm muộn cũng sẽ tự mình hủy hoại tương lai.
Tiểu Mã dẫn người rời đi, Tô Tô đã ra sức ngăn cản, nhưng bị Tiểu Mã lại hung hăng đẩy sang một bên rồi dứt khoát rời đi.
"Không sao đâu, chuyện này không liên quan tới em”.
Hạ Huyền Trúc nhìn Tô Tô khẽ thở dài, Tô Tô không lựa chọn rời đi với Tiểu Mã, đó là chuyện trong dự kiến.
Bởi vì Hạ Huyền Trúc luôn biết rằng Tô Tô là một cô gái thuần khiết, nhất định sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu kiểu đó.
"Đạo diễn Quách, ông cũng tới xin từ chức sao?"
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu lên nói, vừa rồi đi vào với Tô Tô còn có vị đạo diễn râu quai nón kia.
"Giám đốc Hạ, tôi sẽ không rời đi”.
Vị đạo diễn râu ria kiên quyết nói: "Vừa rồi Tiểu Mã cũng đã tìm gặp tôi, hứa hẹn với tôi những điều kiện rất hậu hĩnh, nhưng dù cậu ta có nói gì đi nữa, trừ khi cô đuổi tôi đi, tôi, nếu không Quách Đào tôi, nhất định sẽ không rời khỏi công ty”.
"Nhưng bây giờ đã không còn đoàn làm phim nữa rồi”.
Hạ Huyền Trúc nói.
"Vậy thì sao?"
Quách Đào kiên quyết nói: "Nếu đoàn phim đã không còn nữa thì cùng lắm là tôi chờ bộ phim tiếp theo. Dù công ty điện ảnh và truyền hình không còn nữa, tôi cũng ở lại công ty làm việc khác”.
"Tôi cũng không phải là thánh nhân gì, cũng tham lam danh lợi, mỗi ngày đều mong một ngày được nổi tiếng”.
"Nhưng tôi cũng biết rằng có một số thứ còn quan trọng hơn cả danh vọng lợi lộc quan trọng hơn. Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, nửa đầu cuộc đời của tôi cũng gọi là nát”.
"Để hiện thực hóa giấc mơ là đạo diễn trong lòng, tôi chưa bao giờ lựa chọn thỏa hiệp. Từng bị đói, từng ngủ ở cầu vượt bị người ta chế giễu và xem thường không biết bao nhiêu lần”.
"Mỗi khi tôi nói với người khác rằng tôi muốn trở thành một đạo diễn, mọi người đều chế nhạo và nói tôi viển vông”.
"Trước đây lúc công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc được thành lập, tôi đã nộp hồ sơ, vốn nghĩ cũng sẽ không có tin tức gì giống như trước đây”.
"Thật không ngờ lại nhận được cuộc gọi mời phỏng vấn, hơn nữa còn cho tôi cơ hội thể hiện tài năng của mình”.
"Vị trí tôi ứng tuyển vốn là đạo diễn điều hành, nhưng tôi không ngờ cô lại để tôi làm tổng đạo diễn!"
"Hơn nữa còn giao bộ phim đầu tiên của công ty cho tôi, chỉ cần sự tin tưởng này cũng như việc công nhận tài năng của tôi, đối với Quách Đào tôi mà nói, đời này đã mãn nguyện lắm rồi!"
"Cho nên, cho dù có chuyện gì xảy ra, trừ khi công ty đuổi tôi đi, dù là bảo vệ trông cổng, tôi cũng phải ở lại công ty!"
Lời nói dõng dạc này của vị đạo diễn râu quai nón khiến Hạ Huyền Trúc cảm thấy khá xúc động, đồng thời cảm thấy áy náy.
Cô không ngờ người đàn ông trung niên bình thường lầm lì ít nói này, vào thời khắc mấu chốt lại có cốt cách như vậy.
Áy náy là vì cô biết lúc này bản thân đã không còn có thể làm gì để ông ấy có thể tiếp tục phát triển tài năng và hoài bão của mình nữa.
"Vợ à, có phải bây giờ bên phía công ty điện ảnh vẫn do anh quyết định?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, gật đầu nghi ngờ hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Em cứ trả lời trước đi”.
"Đúng vậy, hiện giờ anh là người phụ trách ở đó”.
"Vậy thì tốt!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Bây giờ, lấy tư cách là người phụ trách anh đề nghị với em,dự án bộ phim sẽ không thay đổi, lịch trình vẫn như cũ, mọi thứ sẽ diễn ra như thường lệ!"
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía vị đạo diễn râu ria hỏi: "Nếu đáp ứng đủ các điều kiện, từ bây giờ ông bắt đầu chuẩn bị quay lại bộ phim lại từ đầu, có thể hoàn thành trước ngày công chiếu không?"
Ầm ầm!
Khi Hạ Huyền Trúc nghe thấy mấy câu ba hoa khoác lác của Tiểu Mã, cô lập tức cảm thấy điên tiết.
Tuy nhiên Tiểu Mã hoàn toàn không để ý đến việc này, sau khi nói một mạch thì giơ tay ném hợp đồng trước mặt Hạ Huyền Trúc, hất cằm nói: "Tôi đã xét duyệt lại nội dung bên trong rồi, không có gì sai sót gì, chị ký tên đi”.
Soạt soạt soạt!
Hạ Huyền Trúc không nói nhiều lời, nắm lấy hợp đồng dứt khoát xé ra nát: "Mã Chí Khôn, cậu có biết mình đang nói gì không hả?"
"Hợp đồng của tôi!"
Tiểu Mã hét toáng lên, tim đau đến chết đi sống lại, đây là năm triệu tệ đấy, tuy rằng bây giờ hắn đã khá nổi tiếng, nhưng số tiền này đối với hắn vẫn là rất nhiều.
"Tại sao chị lại xé bỏ hợp đồng của tôi?"
Tiểu Mã đã tức giận, thậm chí còn hét vào mặt Hạ Huyền Trúc: "Chị thật ích kỷ, cho dù chị không nghĩ đến công ty cũng phải tính đến lợi ích của tôi, chị như vậy còn đòi làm lãnh đạo, cứ như thế tôi thấy công ty sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi!"
Bịch!
Tiểu Mã vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lập tức đứng dậy đá một phát: "Con mẹ nó, cậu hô to gọi nhỏ với ai đấy hả?"
Tiểu Mã bị đá một phát gục mặt xuống đất, loay hoay bò dậy khỏi mặt đất, vừa định tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, lại nhớ rằng mình đánh không lại đối phương, đành phải hung hăng mắng một câu, rồi đùng đùng bỏ đi.
"Mẹ kiếp, công ty ngu dốt, đồ ngu dốt, một lũ ngu dốt!"
Sau khi bước ra khỏi tầng dưới của công ty, Tiểu Mã vẫn còn đang mắng chửi, nghĩ đến việc mất bốn triệu tệ, trong lòng hắn lại nhói đau.
"Một kẻ ngu dốt, một kẻ bám váy vợ, chúng mày nhớ lấy cho ông!"
Tiểu Mã xoa xoa cái mông bị Diệp Vĩnh Khang đá đến mức thâm tím, cảm thấy trong bụng lửa giận không có chỗ nào xả ra.
Lúc này nghĩ tới Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang, hắn hận đến nghiến răng căm hận, cứ như kẻ thù giết bố, nhưng hắn hoàn toàn quên mất hắn có được ngày hôm nay là nhờ vào ai.
Két...
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt lạnh lùng, mặc vest đen bước xuống xe.
"Anh là Mã Chí Khôn phải không?"
Một người hỏi với giọng điệu không mang chút cảm xúc.
Tiểu Mã sửng sốt, nghi ngờ gật đầu: "Là tôi, xin hỏi các anh...”
"Phiền đi với chúng tôi một chuyến”.
Hai người đàn ông này không hề dài dòng, một trái một phải nhấc Tiểu Mã lên thẳng xe.
"Này này, các anh muốn làm gì? Có phải là bắt nhầm người rồi không, thả tôi ra, cứu mạng!"
Tiểu Mã liều mạng vùng vẫy, nhưng hai người đàn ông mặc vest lại vô cùng khỏe, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
"Hai người anh em, không phải là hai người nhận nhầm chứ? Tôi đâu có đắc tội với các anh, các anh muốn lấy tiền sao? Nói một con số đi, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.
Tiểu Mã ngồi ở hàng ghế sau, bị kẹp giữa hai người đàn ông mặc vest, trong lòng run rẩy, không biết những người này rốt cuộc muốn làm gì.
"Im mồm, đến nơi thì biết”.
Một người đàn ông mặc vest trừng mắt nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã bị dọa đến rùng mình, vì vậy hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này, Tiểu Mã vô cùng sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngông nghênh như một "ngôi sao lớn" thường ngày của mình.
Xe chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của một khách sạn, Tiểu Mã bị hai người đàn ông mặc đồ đen một trái một phải kẹp ở giữa, đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
"Vào đi, bên trong có người chờ anh”.
Hai người đàn ông mặc đồ đen mở một cánh cửa gỗ chạm khắc sang trọng ra, đẩy Tiểu Mã vào trong rồi đóng cửa lại.
Tiểu Mã không còn cách nào khác, run rẩy bước vào, phát hiện đây là phòng tổng thống của một khách sạn sang trọng, một mùi thơm thoang thoảng phả vào mặt, trang trí bên trong cũng rất xa hoa.
"Anh là Mã Chí Khôn à?”
Lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ.
Tiểu Mã bị dọa tới mức run rẩy, theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy một phụ nữ trẻ ăn mặc sang trọng, tay cầm ly rượu vang bước ra khỏi phòng.
"Chúng ta... quen biết nhau sao?"
Tiểu Mã nuốt nước bọt càu nhàu một câu. Người phụ nữ này có thân hình nóng bỏng, nước da trắng trẻo, trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều đầy quyến rũ như có như không. Cô ta khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trên người có một loại hương vị của phụ nữ trưởng thành, có thể nói là báu vật.
"Trước đây không quen, có điều bây giờ quen rồi”.
Người phụ nữ duyên dáng ngồi lên sô pha, hai chân bắt chéo, nhẹ nhàng lắc chai rượu vang trong tay, cười nói: "Tôi tên là Kiều Tử Huyên, là tổng giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, anh Mã Chí Khôn, tôi có thể mời anh một ly rượu vang được không?"
"Cái gì, cô là Kiều Tử Huyên?"
Tiểu Mã kinh hãi chân tay luống cuống, từ lâu hắn đã nghe nói tổng giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên là một người phụ nữ tên Kiều Tử Huyên, nhưng người này vô cùng khiêm tốn, ít khi xuất hiện trước công chúng, cũng rất ít người gặp được cô ta ở ngoài đời.
Nhưng không ngờ lại là một phụ nữ trẻ đẹp như vậy.
"Xin chào sếp Kiều, rất hân hạnh được gặp cô!"
Tiểu Mã phấn khích đến mức không biết tay chân nên để đâu.
Mặc dù hắn không hoàn toàn rõ ràng về công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, nhưng từ quy mô của nơi đóng đô của công ty thì có thể thấy được người phía sau phải là người có lai lịch không nhỏ, nếu không thì không thể trong một khoảng thời gian xây dựng được một phim trường lớn như vậy.
"Anh Mã khách khí rồi, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng có thể quen biết anh Mã đây, ngồi xuống và uống một ly rượu vang trước đã”.
Kiều Tử Huyên niềm nở mời Tiểu Mã ngồi đối diện, tự mình rót một ly rượu vang cho hắn.
"Anh Mã, lần này mời anh tới đây, một là vì đã nghe được đại danh của anh từ lâu, vô cùng muốn làm quen với anh”.
Mặc dù tuổi Kiều Tử Huyên không lớn lắm nhưng cách ăn nói, cử chỉ của cô ta lộ ra sự già dặn và chững chạc hơn tuổi.
"Đâu có, đâu có, danh tiếng của sếp Kiều mới thật là vang dội, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp, có thể quen biết sếp Kiều là vinh hạnh của tôi”.
Tiểu Mã vội nói, trước mặt Kiều Tử Huyên, giọng điệu của hắn rõ ràng là thấp hơn rất nhiều, giống như một tên đầy tớ.
Kiều Tử Huyên nhìn dáng vẻ như tên đầy tớ của hắn, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường không dễ phát hiện, nhưng cô ta vẫn mỉm cười: "Còn về chuyện thứ hai, xem anh Mã cũng là người thẳng thắn nên tôi cũng không vòng vo nữa”.
"Anh có thể đã biết, tối mai, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên chúng tôi, sẽ tổ chức một hoạt động với chủ đề quảng bá văn hóa Giang Bắc”.
"Mục đích là để tuyên truyền về Giang Bắc, nâng cao mức độ phổ biến của Giang Bắc, và cũng có một số đóng góp một phần khiêm tốn cho sự phát triển của Giang Bắc”.
"Hoạt động ngày mai, sẽ mời một số người nổi tiếng, đồng thời, tôi cũng muốn mời anh Mã tham gia, không biết ý anh Mã thế nào”.
Tiểu Mã nghe vậy lập tức cười khổ nói: "Sếp Kiều không biết đấy thôi, thật ra, ngày hôm qua tôi đã liên hệ với một số quản lý của công ty cô, cũng đã thảo luận về vấn đề hợp tác”.
"Chỉ là hôm nay khi tôi mang hợp đồng đến công ty, giám đốc ngu ngốc của chúng tôi đã xé nát nó đi rồi!"
"Mẹ nó, nhắc đến chuyện này tôi lại tức giận, không biết đám ngu ngốc đó đang nghĩ gì nữa, tiền đã bày ra trước mắt còn không lấy, nhất định phải nghi thần nghi quỷ, đúng là một công ty ngu dốt!"
Chương 506: Giẫm vào giới hạn
“Ồ? Còn có chuyện này nữa à?”
Kiều Tử Huyên làm ra vẻ không biết gì cả: “Như vậy thì xem chừng quả thực bọn họ rất quá đáng, ngay cả lợi ích của nhân viên mà cũng muốn can dự vào, công ty như thế chắc chắn không lớn mạnh nổi đâu”.
“Cô cũng cảm thấy như vậy à?”
Tiểu Mã tìm được người đồng tình, siết chặt tay thành nắm đấm, nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy, loại công ty như thế sớm muộn gì cũng phá sản!”
Kiều Tử Huyên khẽ lắc lư ly rượu trong tay: “Đúng rồi, bên phía công ty không được thì ngày mai anh có thể lấy danh nghĩa cá nhân anh tham gia hoạt động của chúng tôi mà”.
Tiểu Mã ngẩn ra: “Ý gì đây?”
Kiều Tử Huyên lên tiếng: “Tôi đã xem hợp đồng bên phía công ty mấy người, trên đó không hề nói không cho phép nghệ sĩ lấy danh nghĩa cá nhân đi tham gia hoạt động bên ngoài, tới lúc đó anh không đại diện cho công ty mà đại diện cho bản thân không phải được rồi sao?”
Tiểu Mã nói với vẻ hơi khó xử: “Nói thì là như vậy, thế nhưng đám ngu ngốc đó hiện giờ vô cùng nhạy cảm với mấy người, nếu tới lúc đó tôi làm như vậy thì có thể có kết quả tốt được sao?”
“Ha ha, anh Mã lo nghĩ nhiều rồi”.
Kiều Tử Huyên cười nói: “Thứ nhất, hiện giờ anh là nam chính trong bộ phim của bọn họ, cũng là sự bảo đảm của phòng vé, bọn họ dám làm gì anh chứ?”
“Thứ hai, dù bọn họ làm lớn chuyện lên, nhiều nhất cũng chỉ đuổi anh mà thôi, có điều việc này lại là một chuyện cực kỳ tốt đối với anh”.
“Nếu như anh tự ý huỷ hợp đồng, dựa theo quy định của hợp đồng, anh phải đền một khoản tiền vi phạm cực lớn”.
“Thế nhưng nếu như bọn họ chủ động đuổi anh, anh không phải là người vi phạm hợp đồng, không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì khi rời khỏi công ty rẻ rách đó, tốt thế mà còn không làm?”
Tiểu Mã nghe xong vẫn hơi hoài nghi: “Thế nhưng tất cả tài nguyên của tôi đều ở bên đó, nếu như đuổi tôi đi rồi thì tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa”.
“Anh Mã”.
Kiều Tử Huyên đột nhiên tăng âm lượng, vừa lắc ly rượu vừa cười nói: “Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên vừa mới thành lập, trước mắt chính là lúc cần nhân tài, nếu như anh Mã không chê thì cánh cửa của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên chúng tôi lúc nào cũng mở rộng để chào đón anh!”
“Thật vậy sao?”
Tiểu Mã vui mừng phát điên: “Vậy thì cứ quyết định thế nhé, ngày mai tôi nhất định sẽ tới tham gia hoạt động đúng giờ, cảm ơn cô Kiều… không không, cảm ơn sếp Kiều!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Kiều Tử Huyên giơ ly rượu ra phía trước.
“Hợp tác vui vẻ!”
Tiểu Mã vội vàng giơ ly rượu ra cụng với đối phương, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tiểu Mã cảm thấy cả cơ thể như sắp bay lên đến nơi.
Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên dù là quy mô hay nền móng phía sau thì đều không phải là thứ mà công ty quèn như công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc có thể sánh được.
Với tiếng tăm hiện giờ của mình, lại dựa dẫm được vào cây đại thụ như công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên thì sau này còn không nổi như cồn sao?
“Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang, còn cả công ty quèn kia nữa, mấy người cứ đợi đấy cho tôi, thêm mấy ngày nữa, đợi tôi phát triển rồi sẽ cho mấy người biết mặt!”
Tiểu Mã hùng hổ lập lời thề, giống như phải chịu ấm ức gì lớn lắm vậy.
Thế nhưng lại hoàn toàn quên mất, hắn từ một kẻ dưới đáy cùng xã hội đi đâu cũng bị người ta khinh thường, phiền muộn vì kế sinh nhai có được thành tựu như ngày hôm nay, tất cả những thứ này đều nhờ ai.
Tối ngày hôm sau, tại trụ sở công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc.
“Vẫn chưa gọi được cho Tiểu Mã sao?”
Hạ Huyền Trúc đanh mặt hỏi.
Hôm nay có một cảnh quay đêm, đây là một tình tiết hết sức quan trọng trong bộ phim, có thể nói đây là một điểm sáng và cao trào rất lớn của toàn bộ bộ phim này, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sơ suất gì.
Vậy nên ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng đích thân tới phim trường, thế nhưng sau khi mọi mặt đều đã được chuẩn bị xong xuôi thì lại phát hiện nam chính Tiểu Mã mãi chưa thấy bóng dáng đâu.
“Sếp Hạ, vẫn không gọi điện được”.
Nhân viên công tác sốt ruột nói.
“Tên Tiểu Mã này rốt cuộc muốn làm gì thế?”
Hạ Huyền Trúc nghiến răng nói: “Tiếp tục gọi, ngoài ra cho vài người tới nhà cậu ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Sếp Hạ, Tiểu Mã ở đây này!”
Lúc này, một nhân viên công tác cầm một chiếc máy tính bảng, vội vàng chạy lại nói: “Sếp Hạ cô xem!”
Hạ Huyền Trúc ngẩn ra, vội vàng nhận lấy máy tính bảng, là một đoạn video thực tế đang được phát trực tiếp của diễn đàn nào đó.
Sau khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy nội dung bên trên đoạn video thì lập tức nổi cơn thịnh nộ!
Nội dung phát trực tiếp là một hoạt động tuyên truyền của công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, có không ít nhân vật nổi tiếng trong xã hội và cả các ngôi sao đang hot trên mạng.
Điều khiến người ta tức giận là Tiểu Mã cũng ở trong số đó, hơn nữa còn tươi cười cầm micro tuyên truyền thay cho công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên!
“Tên Tiểu Mã này đúng là chẳng ra cái dạng gì!”
“Rõ ràng là ăn cây táo rào cây sung!”
“Mẹ kiếp, chẳng bằng con chó”.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trong video thì lập tức nổi giận!
Tiểu Mã thường ngày đỏng đảnh khó chiều, những thứ này đều có thể nhẫn nhịn.
Thế nhưng vào lúc mấu chốt như thế này lại chạy đi tuyên truyền cho công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, đây rõ ràng là đang tát vào mặt Hạ Huyền Trúc.
Công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên được thành lập ở Giang Bắc, vốn dĩ là một loại sỉ nhục và khiêu khích rất lớn, mà hiện giờ Tiểu Mã đang là nghệ sĩ hot nhất của Điện ảnh truyền hình Huyền Trúc lại chạy sang đó tuyên truyền cho người ta, sau này người khác còn nhìn công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc thế nào nữa đây?
“Tên Tiểu Mã này ngày càng quá đáng rồi”.
Quách Thuỵ Hoa nghiến răng nói: “Giờ tôi sẽ dẫn mấy người tới gọi cậu ta về, đúng là quá mất mặt!”
“Không cần!”
Hạ Huyền Trúc hít sâu vào một hơi, cố gắng làm cho cảm xúc của bản thân trở nên bình tĩnh: “Gửi tin nhắn cho cậu ta, chín giờ sáng ngày mai, tất cả nhân viên của công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc đến phòng hội nghị của trụ sở công ty đúng giờ để mở cuộc họp”.
“Vậy thì cảnh quay tối nay phải làm sao?”
Đạo diễn râu ria lo lắng nói: “Cảnh phim đêm này là điểm sáng quan trọng của cả bộ phim, nếu như…”
“Những thứ này để mai rồi tính tiếp đi”.
Hạ Huyền Trúc hít sâu vào một hơi: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể tan làm rồi, trở về nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai tới họp đúng giờ”.
Trên đường trở về, Hạ Huyền Trúc ngồi trên ghế lái phụ, sắc mặt rõ ràng cực kỳ không tốt.
“Vợ à, có cần anh đi giúp em xả giận không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nói.
“Không cần”.
Hạ Huyền Trúc khẽ giơ tay lên: “Chuyện này em biết phải xử lý thế nào, có những việc cũng đã đến lúc phải đưa ra biện pháp gì đó rồi”.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa mà nói tới những chủ đề dễ chịu, cố gắng giúp cho tâm trạng của Hạ Huyền Trúc tốt hơn một chút.
Bởi vì anh tin Hạ Huyền Trúc có năng lực xử lý tốt chuyện này, cũng đại khái đoán được ngày mai vợ sẽ làm thế nào.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, tất cả nhân viên của công ty điện ảnh truyền hình Huyền Trúc đều có mặt tại phòng họp của trụ sở công ty đúng giờ.
Tiểu Mã lại vắng mặt đúng như dự liệu.
Hạ Huyền Trúc lần này lại hết sức bình tĩnh, liếc nhìn đồng hồ rồi thản nhiên lên tiếng: “Chúng ta bắt đầu trước nhé, buổi họp ngày hôm nay ước tính sẽ diễn ra trong một tiếng đồng hồ, hy vọng cậu ta có thể tới kịp trước khi buổi họp kết thúc”.
Tiếp đó Hạ Huyền Trúc bắt đầu chủ trì buổi họp.
Lúc buổi họp sắp kết thúc, Tiểu Mã khắp người nồng nặc mùi rượu bước từ ngoài vào, nghênh ngang ngồi xuống ghế, bình thản như thường, nói: “Thật sự xin lỗi, tối qua lại uống hơi nhiều, mấy người cứ nói đi, tôi vẫn phải cần thời gian để tỉnh táo lại”.
Nói xong hắn dựa lên ghế tiếp tục ngủ.
Chương 507: Cậu mắng ai?
Rầm!
Hạ Huyền Trúc bỗng đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Mã Chí Khôn!”
Đối mặt với sự tức giận đột ngột của Hạ Huyền Trúc, Tiểu Mã lại không tỏ vẻ hoảng loạn gì, chỉ chớp mắt, khóe môi cong lên nụ cười thú vị: “Có chuyện gì?”
Thấy Tiểu Mã tỏ ra chẳng sao cả, Hạ Huyền Trúc càng giận hơn, trầm giọng nói: “Cậu không định nói gì về chuyện tối qua à?”
“Chuyện tối qua?”
Tiểu Mã giả vờ vỗ trán: “Ồ ồ, ý chị là chuyện hoạt động mà công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên tổ chức ấy à?”
“Tôi nghĩ chuyện này không có gì đáng nói cả, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên đặc biệt tự bỏ tiền ra tổ chức một hoạt động vì để quảng bá văn hóa Giang Bắc chúng ta”.
“Là một nghệ sĩ bản địa, tôi chắc chắn phải tham gia vào hoạt động công ích của doanh nghiệp có tâm như thế”.
Thấy thái độ này của Tiểu Mã, nghe những lời khốn nạn của hắn, cả phòng họp lập tức vang lên từng tiếng nghiến răng.
Hạ Huyền Trúc càng tức đến run rẩy, lần đầu tiên cô gặp phải loại người không biết xấu hổ như vậy, thế mà lại “tô son trát phấn” cho hành vi bỉ ổi này.
“Mã Chí Khôn, cậu làm thế không thấy có lỗi với công ty à?”
Hạ Huyền Trúc vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy buồn vì những lời lưu manh của Tiểu Mã.
Cô không hiểu Tiểu Mã hiền lành, chất phác trước đây sao lại trở thành như thế?
“Tôi không nghĩ tôi làm gì có lỗi với công ty”.
Tiểu Mã vẫn bày ra thái độ chẳng sao cả, lạnh nhạt nói: “Đầu tiên, tối qua tôi lấy thân phận cá nhân để đến công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, điều này không vi phạm quy định của công ty”.
“Thứ hai, tôi vừa nói rồi, công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên là một công ty có lương tâm, người ta vừa đến đã cố gắng làm công ích để quảng bá văn hóa Giang Bắc”.
“Hơn nữa họ cũng đối xử rất tốt với nghệ sĩ của mình, có biết tối qua tôi lấy được bao nhiêu tiền lương không? Năm triệu tệ đấy, mới có chốc lát mà người ta đã cho tôi năm triệu tệ”.
“Tôi ở bên này vất vả quay xong một bộ phim nhưng chẳng thể lấy được một triệu tệ, dù sao chuyện cũng là thế đấy”.
“Tôi cũng không nghĩ mình làm sai chuyện gì, tất nhiên nếu các người ngứa mắt với tôi thì có thể hủy hợp đồng với tôi bất cứ lúc nào”.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều tức giận với thái độ này của Tiểu Mã.
Hắn làm vậy là đang trắng trợn công khai uy hiếp công ty.
Từ sau khi Tô Tô tạm thời ở ẩn để nghiên cứu chuyên ngành của mình, Tiểu Mã trở thành nghệ sĩ nổi tiếng nhất của công ty, tương đương một tấm danh thiếp của công ty giải trí Huyền Trúc.
Hơn nữa bây giờ hắn là nam chính trong bộ phim đầu tiên của công ty, trong trường hợp này nếu công ty tùy tiện chấm dứt hợp đồng với hắn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế nên hắn ỷ vào điều kiện này mà không cảm thấy sợ hãi.
“Được, cuối cùng tôi cũng đã nhìn ra rồi”.
Lúc này Hạ Huyền Trúc bỗng lạnh lùng nói, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh: “Hôm nay cậu đến đây vốn dĩ không có ý định tiếp tục ở lại công ty chứ gì?”
“Nếu đã thế thì tôi đồng ý với cậu, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cậu bị công ty sa thải, từ nay về sau công ty không có bất kỳ liên quan gì đến cậu nữa”.
Cô vừa nói thế, mọi người đều sửng sốt, không ngờ Hạ Huyền Trúc lại kiên quyết đưa ra quyết định này.
Mặc dù Tiểu Mã thiếu đòn thật nhưng sa thải hắn vào thời điểm này thì khó khăn mà công ty phải đối mặt rất lớn.
Những thiệt hại trực tiếp và gián tiếp càng khó dự tính hơn.
“Ồ? Thoải mái thế luôn à?”
Tiểu Mã cũng cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ hắn nghĩ dựa vào địa vị của mình ở công ty, Hạ Huyền Trúc tuyệt đối sẽ không để hắn đi dễ dàng.
Nhưng như thế này vừa đúng ý hắn, như Hạ Huyền Trúc vừa nói, hôm trước sau khi gặp Kiều Tử Huyên, hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để rời khỏi công ty giải trí Huyền Trúc mà không vi phạm hợp đồng.
Nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại thoải mái như thế.
“Được nếu công ty đã muốn đuổi tôi thì tôi cũng đành vui vẻ đồng ý”.
“Mặc dù công ty có chút ơn nghĩa với tôi nhưng tôi cũng đã cống hiến không ít cho công ty”.
“Trước khi đi, tôi vẫn muốn góp ý vài điều xác đáng, công ty muốn lớn mạnh hơn thì phải tăng thu nhập cho nghệ sĩ, đừng có mà keo kiệt, quay một bộ phim chỉ được mấy trăm nghìn tệ, làm thế quả thật là…”
“Câm miệng, lập tức cút đi cho tôi”.
Không để đối phương nói hết câu, Hạ Huyền Trúc đập bàn tức giận quát: “Giờ cậu đã không phải là nhân viên của công ty nên không có tư cách lên tiếng ở đây, cút ngay cho tôi”.
Tiểu Mã sửng sốt, sau đó hừ một tiếng, đứng lên đạp mạnh vào ghế đổ xuống đất, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Hơn nữa hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, có gì giỏi chứ, công ty ngu ngốc, lãnh đạo ngu ngốc, một đám ngốc nghếch, ông đây không thèm…”
Xoẹt!
Rầm!
Ngay lúc này một bóng người bỗng xoẹt qua, đạp mạnh vào mông Tiểu Mã từ phía sau, Tiểu Mã ngã sõng soài xuống đất.
“Cậu vừa mắng ai đấy?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày lạnh lùng nói.
Tiểu Mã tung hoành như thế nào là việc của công ty, vợ biết xử lý thế nào, anh không quản chuyện này.
Nhưng hắn lại dám mở miệng mắng vợ anh là đồ ngốc thì là một chuyện khác.
“Đệch, mẹ kiếp, mày dám đánh tao…”
Bụp bụp bụp...
Tiểu Mã vừa mắng một câu, Diệp Vĩnh Khang bước đến đá một loạt cú vào người hắn: “Tôi hỏi cậu vừa mắng ai”.
“Tôi… tôi chẳng mắng ai cả, tôi đang nói bản thân…”
Tiểu Mã đau đến nghiến răng, vội vàng lớn tiếng nói: “Tôi tự mắng mình, đừng đánh nữa”.
“Vĩnh Khang!”
Hạ Huyền Trúc vội lên tiếng ngăn lại, Diệp Vĩnh Khang tức giận dừng lại: “Dựng ghế lên, đây là tài sản của công ty”.
“Vâng vâng…”
Lúc này Tiểu Mã đâu còn dám không nghe theo, dù hắn có lớn cỡ nào cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn khi đối mặt với sự hung hăng của Diệp Vĩnh Khang.
Tiểu Mã run rẩy dựng ghế lên, thấy Diệp Vĩnh Khang không có ý đánh hắn nữa mới vội vàng tháo chạy ra ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài, hắn vẫn không quên lớn tiếng để lại một câu: “Các người đợi đấy cho tôi”.
Sau khi rời khỏi đó, Tiểu Mã cảm thấy mình sắp tức đến bùng nổ.
Hắn nghĩ dựa vào thân phận hiện giờ của mình, dù công ty muốn đuổi hắn chắc chắn cũng phải đi một vòng lớn, dù sao hiện giờ hắn cũng là trụ cột của công ty.
Không ngờ người phụ nữ ngu ngốc Hạ Huyền Trúc lại thẳng thắn, bình tĩnh đuổi hắn trước mặt nhiều người như thế.
Mặc dù đây là theo ý của Tiểu Mã nhưng làm thế lại khiến hắn cảm thấy sự chênh lệch cực lớn, cho rằng mình bị sỉ nhục.
Còn tên ngu ngốc Diệp Vĩnh Khang kia nữa, vừa rồi lại dám ra tay đánh hắn trước mặt nhiều người, đến giờ người vẫn còn đau.
Không được, tuyệt đối không thể cứ đi như thế.
Tiểu Mã càng nghĩ càng tức không chịu được.
Một ý nghĩ độc ác bỗng lóe lên trong đầu hắn.
Suy nghĩ một hồi lâu Tiểu Mã nở nụ cười cực kỳ hiểm ác, tự tin nói: “Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang, công ty ngu ngốc, lần này tôi sẽ khiến các người đẹp mặt”.
Chương 508: Cả tập thể nghỉ việc
Buổi chiều.
Hạ Huyền Trúc trở lại trụ sở công ty với vẻ mặt rất tệ.
Mặc dù Tiểu Mã đáng giận, theo lý mà nói nên bị đuổi khỏi công ty, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, một khi Tiểu Mã rời đi sẽ để lại một cục diện rối rắm.
Bộ phim hiện đang quay là bộ phim đầu tiên chính thức khai máy sau khi công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc được thành lập, nó rất quan trọng đối với công ty.
Bây giờ bộ phim đang quay được nửa chặng đường, Tiểu Mã là nhân vật chính lại đột ngột rời đi, đồng nghĩa với việc bao nhiêu công sức quay trước đó đều đổ sông đổ biển.
Tạm thời không nhắc đến thiệt hại tài chính, điều quan trọng là để tăng độ nổi tiếng, công ty đã khắp nơi tuyên truyền ngày ra rạp của bộ phim điện ảnh này.
Đến lúc đó nếu cho khán giả leo cây, danh tiếng nhất định sẽ sụp đổ, đối với một công ty điện ảnh và truyền hình mà nói đây hoàn toàn là một đòn chí mạng.
"Nếu không, hay là chúng ta thông qua đề xuất của ông Quách, thay nam chính”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn vợ như vậy, trong lòng cảm thấy xót xa, nhưng nhất thời không nghĩ ra phương án nào tốt hơn.
Trong cuộc họp vừa rồi cũng thảo luận về cách giải quyết mớ hỗn độn này, mọi người đều bị công kích nặng nề, không ai có ý kiến gì cả.
Cuối cùng, Quách Thụy Hoa đề nghị tạm thời đổi nam chính, cách làm này tuy không tuân theo chuẩn mực, nhất định sẽ nhận nhiều gạch đá của khán giả, nhưng còn tốt hơn là so với việc đến ngày phim ra rạp mà cho khán giả leo cây.
"Cũng chỉ có thể như vậy”.
Hạ Huyền Trúc bất lực thở dài, mặc dù như vậy hơi vớ vẩn, nhưng đó là cách duy nhất vào lúc này.
Reng...
Chính vào lúc này, chuông điện thoại bàn trong văn phòng đột nhiên vang lên.
"Alo...”
Hạ Huyền Trúc trả lời điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Có chuyện gì vậy?”
"Được... Được... Tôi biết rồi...”
Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Hạ Huyền Trúc tái mét.
"Sao vậy vợ?"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay, hít thở sâu mấy hơi rồi mới chậm rãi nói: "Bộ phận nhân sự vừa gọi điện tới, hầu hết người trong đoàn phim, bao gồm cả nhân viên và diễn viên phụ, đều đồng loạt gửi đơn từ chức”.
"Hả? Đi hết rồi sao?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra điều gì đó, tức giận nói: "Thằng chó Tiểu Mã này, cũng rất biết cách giậu đổ bìm leo đấy! Nếu biết trước sáng nay anh đã không xuống tay nhẹ như vậy!"
"Bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô ích”.
Vẻ mặt Hạ Huyền Trúc tràn sự bất lực và cay đắng, hầu hết nhân viên đoàn phim và diễn viên đều đồng loạt nghỉ việc, như vậy thì ngay cả biện pháp tạm thời thay thế nam chính cũng không hiệu quả.
Đến ngày công chiếu, vô số khán giả sẽ chửi ầm lên, một công ty mới thành lập như điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc thậm chí còn chưa có chỗ đứng vững chắc, danh tiếng nhất định hoàn toàn sụp đổ.
Đối với một công ty điện ảnh và truyền hình mới thành lập, sự sụp đổ danh tiếng cũng không khác là bao với việc tuyên bố phá sản theo một cách khác!
"Chị Huyền Trúc!"
Lúc này, Tô Tô khóc sướt mướt chạy từ bên ngoài vào: "Thực xin lỗi, chị Huyền Trúc, em không ngăn cản Tiểu Mã, không ngờ anh ấy lại làm ra chuyện như vậy. Chị nói xem anh ấy sao có thể biến thành như thế này được chứ”.
Tiểu Mã và Tô Tô vào công ty cùng thời điểm, sau khi vào công ty thì chọn hai con đường khác nhau, Tô Tô chọn tận dụng cơ hội này đi sâu nghiên cứu chuyên ngành của mình, tiếp tục đào tạo sâu hơn.
Tiểu Mã đã chọn sử dụng nền tảng của công ty, trở thành một ngôi sao giới trẻ.
Thực ra chuyện này không liên quan gì đến Tô Tô, nhưng Tô Tô luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với Hạ Huyền Trúc.
Vừa rồi, sau khi Tiểu Mã xúi giục mọi người trong đoàn làm phim rời đi, còn đặc biệt tới tìm Tô Tô, muốn Tô Tô đi theo hắn.
Sau khi Tô Tô biết được sự việc, kiên quyết từ chối còn dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ Tiểu Mã đừng làm điều này, nhưng Tiểu Mã đã quyết tâm, mắng mỏ công ty, thậm chí còn mắng Tô Tô là ngu ngốc, ở lại công ty đổ rách nát này sớm muộn cũng sẽ tự mình hủy hoại tương lai.
Tiểu Mã dẫn người rời đi, Tô Tô đã ra sức ngăn cản, nhưng bị Tiểu Mã lại hung hăng đẩy sang một bên rồi dứt khoát rời đi.
"Không sao đâu, chuyện này không liên quan tới em”.
Hạ Huyền Trúc nhìn Tô Tô khẽ thở dài, Tô Tô không lựa chọn rời đi với Tiểu Mã, đó là chuyện trong dự kiến.
Bởi vì Hạ Huyền Trúc luôn biết rằng Tô Tô là một cô gái thuần khiết, nhất định sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu kiểu đó.
"Đạo diễn Quách, ông cũng tới xin từ chức sao?"
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu lên nói, vừa rồi đi vào với Tô Tô còn có vị đạo diễn râu quai nón kia.
"Giám đốc Hạ, tôi sẽ không rời đi”.
Vị đạo diễn râu ria kiên quyết nói: "Vừa rồi Tiểu Mã cũng đã tìm gặp tôi, hứa hẹn với tôi những điều kiện rất hậu hĩnh, nhưng dù cậu ta có nói gì đi nữa, trừ khi cô đuổi tôi đi, tôi, nếu không Quách Đào tôi, nhất định sẽ không rời khỏi công ty”.
"Nhưng bây giờ đã không còn đoàn làm phim nữa rồi”.
Hạ Huyền Trúc nói.
"Vậy thì sao?"
Quách Đào kiên quyết nói: "Nếu đoàn phim đã không còn nữa thì cùng lắm là tôi chờ bộ phim tiếp theo. Dù công ty điện ảnh và truyền hình không còn nữa, tôi cũng ở lại công ty làm việc khác”.
"Tôi cũng không phải là thánh nhân gì, cũng tham lam danh lợi, mỗi ngày đều mong một ngày được nổi tiếng”.
"Nhưng tôi cũng biết rằng có một số thứ còn quan trọng hơn cả danh vọng lợi lộc quan trọng hơn. Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi, nửa đầu cuộc đời của tôi cũng gọi là nát”.
"Để hiện thực hóa giấc mơ là đạo diễn trong lòng, tôi chưa bao giờ lựa chọn thỏa hiệp. Từng bị đói, từng ngủ ở cầu vượt bị người ta chế giễu và xem thường không biết bao nhiêu lần”.
"Mỗi khi tôi nói với người khác rằng tôi muốn trở thành một đạo diễn, mọi người đều chế nhạo và nói tôi viển vông”.
"Trước đây lúc công ty điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc được thành lập, tôi đã nộp hồ sơ, vốn nghĩ cũng sẽ không có tin tức gì giống như trước đây”.
"Thật không ngờ lại nhận được cuộc gọi mời phỏng vấn, hơn nữa còn cho tôi cơ hội thể hiện tài năng của mình”.
"Vị trí tôi ứng tuyển vốn là đạo diễn điều hành, nhưng tôi không ngờ cô lại để tôi làm tổng đạo diễn!"
"Hơn nữa còn giao bộ phim đầu tiên của công ty cho tôi, chỉ cần sự tin tưởng này cũng như việc công nhận tài năng của tôi, đối với Quách Đào tôi mà nói, đời này đã mãn nguyện lắm rồi!"
"Cho nên, cho dù có chuyện gì xảy ra, trừ khi công ty đuổi tôi đi, dù là bảo vệ trông cổng, tôi cũng phải ở lại công ty!"
Lời nói dõng dạc này của vị đạo diễn râu quai nón khiến Hạ Huyền Trúc cảm thấy khá xúc động, đồng thời cảm thấy áy náy.
Cô không ngờ người đàn ông trung niên bình thường lầm lì ít nói này, vào thời khắc mấu chốt lại có cốt cách như vậy.
Áy náy là vì cô biết lúc này bản thân đã không còn có thể làm gì để ông ấy có thể tiếp tục phát triển tài năng và hoài bão của mình nữa.
"Vợ à, có phải bây giờ bên phía công ty điện ảnh vẫn do anh quyết định?”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, gật đầu nghi ngờ hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Em cứ trả lời trước đi”.
"Đúng vậy, hiện giờ anh là người phụ trách ở đó”.
"Vậy thì tốt!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Bây giờ, lấy tư cách là người phụ trách anh đề nghị với em,dự án bộ phim sẽ không thay đổi, lịch trình vẫn như cũ, mọi thứ sẽ diễn ra như thường lệ!"
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía vị đạo diễn râu ria hỏi: "Nếu đáp ứng đủ các điều kiện, từ bây giờ ông bắt đầu chuẩn bị quay lại bộ phim lại từ đầu, có thể hoàn thành trước ngày công chiếu không?"
Bình luận facebook