• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 542: Cản đường thì đáng bị đánh

“Con nguyện tuân theo lời dạy bảo của sư tổ!”

Vương Huyền Sách cung kính nói với Diệp Vĩnh Khang, e rằng mọi người dân thành phố Hoài Nam đều không tin vào cảnh tượng này.

Trong lòng họ, tướng quân Vương Huyền Sách là người tài giỏi như thần, đáng lẽ phải lạnh lùng khí thế ngất trời, sao có thể cung kính với một người đàn ông trẻ như vậy được?

Kỳ thực người dân thành phố Hoài Nam cũng không sai. Vương Huyền Sách quả thực rất cao ngạo và lạnh lùng, cái gọi là gia tộc giàu có tinh anh cũng chỉ là rác rưởi trong mắt anh ta, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn những người đó.

Anh ta cũng là một kẻ điên cuồng nổi tiếng trên chiến trường, nơi nào đông người liền xông vào đó, hoàn toàn không cần mạng nữa.

Bình thường nói chuyện với ai cũng vênh váo, vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, anh ta lại vô cùng nhỏ nhẹ, trong ba ngày dường như lúc nào cũng đi theo Diệp Vĩnh Khang, híp mắt mở miệng gọi sư tổ, vô cùng ngoan ngoãn.

“Sư tổ, anh bạn tên Tần Phong kia của ngài và cả mấy chục người ở cùng anh ta đều rất giỏi”.

Vương Huyền Sách đột nhiên khen ngợi.

“Ồ? Vậy cậu nói xem bọn họ giỏi thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang thích thú hỏi vì một người kiêu ngạo như Vương Huyền Sách rất ít khi khen ngợi người khác.

Vương Huyền Sách nói: “Con từng gặp rất nhiều người không sợ chết, nhưng đây không phải là lý do để con tôn trọng”.

“Trên người của anh bạn tên Tần Phong kia và cả mấy chục người anh ta dẫn theo dường như có một loại khí chất rất đặc biệt”.

“Nên hình dung loại khí chất đó thế nào nhỉ? Bọn họ không chỉ không sợ chết mà giống như đã vượt qua khỏi sống chết”.

“Trong mắt mỗi người đều có sự kiên định như núi. Ngay cả khi họ biết mình sắp chết thì ánh mắt đó vẫn không hề lay chuyển”.

“Đó là một điều hoàn toàn khác với những người đơn giản là không sợ chết, và có cảm giác như họ là những người đã chết một lần”.

“Dù sao, theo quan sát của con, những người này ngoại trừ nền tảng yếu ra thì hoàn hảo về mọi mặt. Nếu được huấn luyện đúng cách, sức chiến đấu của họ sẽ mạnh đến khó lường”.

“Sư tổ, anh bạn kia có lai lịch thế nào? Cả mấy chục người anh ta dẫn theo nữa, bọn họ đang làm gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, sao anh có thể không nhìn ra Vương Huyền Sách đang nghĩ gì chứ: “Cậu đừng nghĩ lung tung nữa, bọn họ không thể gia nhập cục tác chiến, ít nhất là hiện giờ không thể”.

“Cậu cũng đừng đi nghe ngóng về lai lịch và danh tính của bọn họ, dù sao thì cậu cũng không điều tra được gì đâu, những gì cậu nên biết ắt sẽ cho cậu biết”.

“Nhưng mắt nhìn người của cậu cũng chuẩn đấy, bọn họ đều là những người đã chết một lần”.

Vương Huyền Sách nghe vậy liền tỏ vẻ tiếc nuối cho những mầm giống tốt này.

Anh ta cũng không tiếp tục truy hỏi nữa vì anh ta biết rất rõ Diệp Vĩnh Khang là nhân vật thế nào, cũng không cần thiết phải tìm hiểu đến tận cùng.

Sau hơn hai giờ bay, máy bay đã hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Giang Bắc.

Vừa xuống máy bay, Diệp Vĩnh Khang đã lập tức lao tới cơ sở điện ảnh và truyền hình. Mấy ngày nay, Hoàng Đào gọi đến nỗi điện thoại anh gần như nổ tung, Hạ Huyền Trúc cũng gọi điện giục anh mấy lần, để nhắc nhở anh rằng bộ phim mới đang bắt đầu quay, anh là người phụ trách chính nên không thể chạy lung tung.

Vừa đến cơ sở điện ảnh và truyền hình, anh đã nhìn thấy một đám người đang nhốn nháo ở cửa.

“Anh Đông, thật xin lỗi, chỗ chúng tôi tạm thời không đón tiếp người ngoài, thật sự xin lỗi”.

Diệp Vĩnh Khang vừa đi đến gần đã nghe thấy giọng Hoàng Đào.

Sau khi anh đẩy đám đông sang một bên thì nhìn thấy Hoàng Đào đang cười nói với một nhóm người.

“Cái gì gọi là không mở cửa? Ngay cả chúng tôi cũng không có tư cách vào sao?”

Một người phụ nữ trung niên tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ và trang điểm đậm chỉ vào người đàn ông mặt trắng kiêu ngạo sau lưng nói: “Nhìn cho rõ đi, đây là anh Đông tiếng tăm lừng lẫy đấy!”

“Anh Đông đến nơi tồi tàn này là nể mặt các người lắm rồi, vậy mà còn dám nói không tiếp sao?”

“Đúng là phản rồi, sau này còn muốn sống trong ngành không hả? Mau cút ra cho tôi!”

Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa vươn tay đẩy Hoàng Đào.

Hoàng Đào chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, nhưng vẫn dang tay ngăn không cho mấy người này bước vào.

“Thực sự xin lỗi, chúng tôi không mở cửa đón tiếp người ngoài…”

Bốp!

Hoàng Đào chưa kịp nói xong đã bị người phụ nữ trung niên tát mạnh vào mặt, sau đó chỉ tay vào mặt, hung hăng nói: “Đồ không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi hỏi lại lần nữa, ông có để chúng tôi vào không?”

Hoàng Đào bị tát nổ đom đóm mắt, lúc ông ta đang lúng túng không biết làm thế nào thì chợt nghe thấy một giọng nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám vừa chửi bới vừa đánh người, chẳng lẽ muốn làm thổ phỉ à?”

“Anh Diệp!”

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước tới, Hoàng Đào như bắt được sợi dây cứu mạng, chạy lên kích động nói: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng về rồi!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn Hoàng Đào vài giây rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”

Hoàng Đào che mặt nói: “Bọn họ khăng khăng muốn vào trong, nhưng tôi không cho vào”.

“Vì vậy, bọn họ đánh ông sao?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày.

Hoàng Đào cúi đầu, tỏ vẻ bất lực.

“Đồ ngốc, ai đánh ông thì ông đánh lại là được, đây là địa bàn của ông, trên địa bàn của mình còn để người khác bắt nạt à?”

Diệp Vĩnh Khang nổi giận khi nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Hoàng Đào.

“Anh Diệp, nhưng mà...”

Hoàng Đào định mở miệng giải thích thì nghe thấy tiếng người phụ nữ trung niên giận dữ quát lớn: “Cậu là ai vậy? Cần cậu lo chuyện bao đồng à? Mau cút sang một bên đi!”

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi là người phụ trách ở đây, xin hỏi tại sao bà lại đánh người của tôi?”

“Thì ra cậu là người phụ trách nơi này, đến đúng lúc lắm!”

Người phụ nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, thứ nhất, lập tức thu xếp cho chúng tôi vào ngay. Thứ hai, sa thải tên có mắt như mù này đi! Ngay cả chúng tôi mà cũng dám cản, đúng là làm phản rồi!”

Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, vô cảm nhìn màn biểu diễn của đối phương.

Đợi đối phương nói xong, anh mới bình tĩnh đáp lời: “Này bà, hình như bà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.

“Câu hỏi quái gì?”

Người phụ nữ trung niên mất kiên nhẫn nói: “Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao, tôi bảo cậu lập tức...”

“Tôi vừa hỏi tại sao bà lại đánh người của chúng tôi?”

Diệp Vĩnh Khang ngắt lời đối phương.

“Tại sao à?”

Người phụ nữ trung niên cười khẩy: “Ông ta cản đường chúng tôi, không đánh ông ta lẽ nào phải thờ phụng à?”

Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh nói: “Ý của bà là cản đường thì nên đánh sao?”

“Đúng vậy!”

Người phụ nữ trung niên sốt ruột xua tay nói: “Bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện với cậu, mau cho chúng tôi vào trong, nếu không...”

Bụp!

Bà ta còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Vĩnh Khang giơ chân đá mạnh.

Người phụ nữ trung niên lập tức bị đá bay ngược ra sau vài mét.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Hoàng Đào trong số đó cũng căng thẳng nói: “Anh Diệp, bọn họ là…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom