Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541: Câu chuyện của Yên Vĩ Điệp
Yên Vĩ Điệp đứng phía sau Tần Phong một lát mới chậm rãi bước lên trước, sau đó ôm lấy đầu gối mình ngồi xuống cạnh Tần Phong.
“Tôi cũng không có người thân nào trên thế giới này giống anh”.
Yên Vĩ Điệp nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà dưới chân núi, hít sâu một hơi rồi từ tốn kể lại câu chuyện của mình: “Anh may mắn hơn tôi rất nhiều, ít nhất anh còn có tuổi thơ vui vẻ và khoảng thời gian trưởng thành đẹp đẽ”.
“Còn tôi không biết mẹ mình là ai ngay từ khi sinh ra, trong ký ức chỉ có một ông bố suốt ngày say bí tỉ, mỗi lần uống rượu vào là đánh tôi gần chết”.
“Mọi ký ức về tuổi thơ của tôi đều trải qua trong sợ hãi, đói khát và lạnh giá. Trong ấn tượng của tôi, tuổi thơ chưa từng có một ngày cơm no áo ấm, chưa từng có một ngày cảm nhận được thế nào là vui vẻ”.
“Năm tôi lên năm tuổi, bố bỗng trở nên dịu dàng với tôi, lần đầu tiên luộc cho tôi hai quả trứng, đó là lần đầu tiên tôi được ăn một món ngon đến vậy”.
“Còn làm cho tôi một bộ quần áo hoa mới tinh, đó cũng là lần đầu tiên tôi được mặc đồ mới, sau đó ông ta nói với tôi rằng muốn dẫn tôi đến huyện, mua đồ ăn ngon cho tôi”.
“Lúc đó tôi cực kỳ vui, tôi chưa bao giờ vui đến thế, lần đầu tiên trong đời đi xe hơi, lần đầu tiên biết đường phố có nhiều người đến thế, nhà cũng có thể xây cao như vậy, các bạn nhỏ trong huyện có thể ăn mặc đẹp thế cơ”.
“Nhưng lúc đó có thế nào tôi cũng không ngờ đó chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng”.
“Bố dẫn tôi đến một căn nhà đổ nát ở rìa huyện, bên trong có một ông già mặt đầy vết sẹo, trông có vẻ rất hung dữ”.
“Sau khi nói với ông già kia vài câu, bố nói với tôi rằng cứ để tôi ở đây một lát, ông ta ra ngoài giải quyết chút việc rồi quay lại đón tôi, sau đó xoay người rời đi”.
“Bố vừa đi, ông già đó cười híp mắt kéo tôi lại nói là muốn tắm cho tôi, tôi rất sợ ông ta nên bèn nói muốn đợi bố quay lại”.
“Sau đó ông ta bỗng trở nên hung ác, lấy dây da quất vào người tôi, nói với tôi rằng bố đã bán tôi cho ông ta, sẽ không quay lại nữa”.
“Lúc đầu tôi còn liều mạng khóc lóc vùng vẫy đòi về, nhưng sau đó bị đánh đến mức không chịu được nữa, cũng thôi phản kháng”.
“Sau đó tôi bắt đầu cuộc sống địa ngục, ông già đó ép tôi tập trồng cây chuối, tập nhào lộn, tập xoạc chân, chỉ cần làm không tốt chút thôi cũng sẽ bị đánh rất tàn nhẫn”.
“Sau khi tập xong lại bị ông già đó dẫn đi biểu diễn ở khắp các con phố, tôi trở thành công cụ kiếm tiền của lão”.
“Nhưng tiền kiếm được đều vào túi của lão, tất cả những gì tôi nhận được hằng ngày chỉ là cơm thừa canh cặn”.
“Sau đó tôi dần trưởng thành, ánh mắt lão nhìn tôi cũng ngày càng không được bình thường, vào buổi tối tôi mười hai tuổi, lão uống rượu vào rồi đẩy tôi ngã lên giường, xé rách quần áo tôi”.
“Tôi cực kỳ hoảng sợ, bắt đầu vùng vẫy, sau đó dễ dàng đẩy ngã lão xuống đất”.
“Mãi đến lúc đó tôi và lão mới hiểu ra một chuyện, tôi trải qua nhiều năm tập luyện như thế nên sức khỏe đã vượt xa người thường, còn lão ngày nào cũng nát rượu cộng thêm tuổi đã cao nên không thể đánh lại tôi”.
“Khoảnh khắc đó, những oan ức, tức giận trong mấy năm đó như cuộn trào lên trong đầu tôi”.
“Lão quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nhưng làm sao có thể thế được?”
“Tối hôm đó là một đêm tôi cảm thấy sảng khoái nhất, tôi cứ chém từng nhát dao lên người lão, lão kêu lên từng tiếng thảm thiết, đó là tiếng kêu tôi cảm thấy hay nhất mà tôi từng nghe”.
“Sau đó tôi bắt đầu lưu lạc khắp muôn nơi, đi khắp hơn nửa Long Hạ, trải qua nhiều chua xót khổ sở và nguy hiểm mà người thường không thể biết được”.
“Cuối cùng tôi dựa vào chút bản lĩnh luyện được lúc nhỏ được một đoàn xiếc dân gian nhìn trúng, sau đó bắt đầu được huấn luyện chuyên nghiệp”.
“Tất cả mọi người đều rất thân thiện với tôi, mỗi tháng đúng hạn phát lương cho tôi, cuộc sống của tôi bắt đầu tốt dần lên, ở đó cũng bắt đầu tình yêu đầu đời của tôi”.
“Nhưng hình như ông trời không định tha cho tôi, sau khi lần diễn đầu tiên kết thúc tôi và một tên lưu manh địa phương xích mích vì tiền bảo kê”.
“Trong lúc giằng co, tôi trơ mắt nhìn bạn trai tôi bị đâm một dao vào cổ chỉ vì bảo vệ tôi”.
“Lúc đó cả người tôi như phát điên, cũng không biết lấy đâu ra can đảm và sức lực để nhặt con dao dưới đất lên rồi đâm lung tung xung quanh”.
“Mấy tên lưu manh bị tôi đâm chết tại chỗ, sau đó tôi cũng bị tuần tra đuổi đến dẫn đi”.
“Vì người chết trong chuyện này quá nhiều, tầm ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa quá trình xảy ra vụ việc sau khi đối phương bị tôi dọa sợ đến vỡ mật đã không còn chống cự bắt đầu cầu xin tha, thế nên hành vi của tôi không cấu thành tự vệ chính đáng”.
“Chuyện sau đó cũng giống mọi người, nếu không phải nhờ huấn luyện viên Sử kịp thời xuất hiện thì e là lúc này tôi đã thành một đống tro tàn rồi”.
Tần Phong im lặng nghe Yên Vĩ Điệp kể lại quá khứ của cô ấy, đợi đối phương kể xong, Tần Phong mới quay đầu lại: “Yên Vĩ Điệp, cảm ơn cô”.
Yên Vĩ Điệp nở nụ cười rất dịu dàng: “Mấy người chúng ta đều là người đã chết một lần, không có gì không thể vượt qua cả”.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng lúc này của anh, nhưng người của trại huấn luyện, ai mà không có quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng được đâu chứ?”
“Chúng ta đều là trẻ mồ côi ông trời bỏ rơi, nếu đã có cơ hội sống lại một lần nữa thì chúng ta phải mạnh dạn bước về phía trước, chứ không phải cứ nhìn về phía sau”.
“Nếu đã không thể nhận được sự ban phước của số phận thì tại sao chúng ta không buông bỏ, liều mạng với ông trời chứ?”
“Tần Phong, tôi hy vọng qua đêm nay lại có thể nhìn thấy Tần Phong hoạt bát, suốt ngày cười hi hi ha ha đó”.
“Chẳng phải anh suốt ngày cứ trêu chọc tôi, mở miệng ra là nói muốn tôi làm người phụ nữ của anh đó sao?”
“Vậy được thôi, tôi cho anh cơ hội, nhưng tiền đề là anh tuyệt đối không được gục ngã và sống trong quá khứ, tôi không thích người đàn ông như thế”.
Mắt Tần Phong đỏ hoe, nhưng môi lại cong lên nụ cười cảm động và nhẹ nhõm, sau đó giơ ngón tay út ra: “Móc ngoéo nào!”
“Móc ngoéo”.
“Ai nuốt lời thì là cún!”
“Cứ quyết định như vậy!”
Đây là một đêm vô cùng bình thường với tất cả mọi người.
Nhưng trong tương lai gần, rất nhiều người sẽ không nghĩ hôm nay là một đêm bình thường.
Vì ngay tại khoảnh khắc này, ngay cả Tần Phong và Yên Vĩ Điệp cũng không nhận ra trong tương lai gần đó nhóm “Phong Điệp” làm chấn động thiên hạ, danh tiếng lẫy lừng lại bắt đầu từ khoảnh khắc hai ngón út móc vào nhau.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tần Phong, Diệp Vĩnh Khang định quay về vào hôm sau, nhưng không chịu được việc Vương Huyền Sách mè nheo quyết bảo anh ở lại thêm vài ngày chỉ bảo Thiên Long Vệ.
Vì mới nợ Vương Huyền Sách một ơn nghĩa nên anh chỉ đành ở lại thêm ba ngày mới quay về Giang Bắc.
Vương Huyền Sách đích thân đưa Diệp Vĩnh Khang ra sân bay, trên đường đi vừa lái xe vừa rối rít cảm ơn: “Sư tổ, cách huấn luyện mấy ngày nay của ngài đúng là đỉnh thật, mài giũa thế nào đấy, cho con bí quyết đi”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở vị trí phó lái đáp: “Không có bí quyết gì đáng nói cả, nếu có thì chỉ có thể là thực chiến”.
“Chỉ có trải qua vô số lần vào ra sinh tử, nhiều lần bò ra từ đống người chết, không ít lần bị khói súng và máu trên chiến trường luyện thành thì mới có thể hiểu được vài đạo lý”.
“Hãy nhớ lấy, chỉ có một đội không ngừng thực chiến mới có thể được mài giũa thật sự, trở thành một con dao sắc bén, nếu không dù có biểu hiện tốt trên sân tập thế nào cũng chỉ là lý thuyết mà thôi”.
“Tôi cũng không có người thân nào trên thế giới này giống anh”.
Yên Vĩ Điệp nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà dưới chân núi, hít sâu một hơi rồi từ tốn kể lại câu chuyện của mình: “Anh may mắn hơn tôi rất nhiều, ít nhất anh còn có tuổi thơ vui vẻ và khoảng thời gian trưởng thành đẹp đẽ”.
“Còn tôi không biết mẹ mình là ai ngay từ khi sinh ra, trong ký ức chỉ có một ông bố suốt ngày say bí tỉ, mỗi lần uống rượu vào là đánh tôi gần chết”.
“Mọi ký ức về tuổi thơ của tôi đều trải qua trong sợ hãi, đói khát và lạnh giá. Trong ấn tượng của tôi, tuổi thơ chưa từng có một ngày cơm no áo ấm, chưa từng có một ngày cảm nhận được thế nào là vui vẻ”.
“Năm tôi lên năm tuổi, bố bỗng trở nên dịu dàng với tôi, lần đầu tiên luộc cho tôi hai quả trứng, đó là lần đầu tiên tôi được ăn một món ngon đến vậy”.
“Còn làm cho tôi một bộ quần áo hoa mới tinh, đó cũng là lần đầu tiên tôi được mặc đồ mới, sau đó ông ta nói với tôi rằng muốn dẫn tôi đến huyện, mua đồ ăn ngon cho tôi”.
“Lúc đó tôi cực kỳ vui, tôi chưa bao giờ vui đến thế, lần đầu tiên trong đời đi xe hơi, lần đầu tiên biết đường phố có nhiều người đến thế, nhà cũng có thể xây cao như vậy, các bạn nhỏ trong huyện có thể ăn mặc đẹp thế cơ”.
“Nhưng lúc đó có thế nào tôi cũng không ngờ đó chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng”.
“Bố dẫn tôi đến một căn nhà đổ nát ở rìa huyện, bên trong có một ông già mặt đầy vết sẹo, trông có vẻ rất hung dữ”.
“Sau khi nói với ông già kia vài câu, bố nói với tôi rằng cứ để tôi ở đây một lát, ông ta ra ngoài giải quyết chút việc rồi quay lại đón tôi, sau đó xoay người rời đi”.
“Bố vừa đi, ông già đó cười híp mắt kéo tôi lại nói là muốn tắm cho tôi, tôi rất sợ ông ta nên bèn nói muốn đợi bố quay lại”.
“Sau đó ông ta bỗng trở nên hung ác, lấy dây da quất vào người tôi, nói với tôi rằng bố đã bán tôi cho ông ta, sẽ không quay lại nữa”.
“Lúc đầu tôi còn liều mạng khóc lóc vùng vẫy đòi về, nhưng sau đó bị đánh đến mức không chịu được nữa, cũng thôi phản kháng”.
“Sau đó tôi bắt đầu cuộc sống địa ngục, ông già đó ép tôi tập trồng cây chuối, tập nhào lộn, tập xoạc chân, chỉ cần làm không tốt chút thôi cũng sẽ bị đánh rất tàn nhẫn”.
“Sau khi tập xong lại bị ông già đó dẫn đi biểu diễn ở khắp các con phố, tôi trở thành công cụ kiếm tiền của lão”.
“Nhưng tiền kiếm được đều vào túi của lão, tất cả những gì tôi nhận được hằng ngày chỉ là cơm thừa canh cặn”.
“Sau đó tôi dần trưởng thành, ánh mắt lão nhìn tôi cũng ngày càng không được bình thường, vào buổi tối tôi mười hai tuổi, lão uống rượu vào rồi đẩy tôi ngã lên giường, xé rách quần áo tôi”.
“Tôi cực kỳ hoảng sợ, bắt đầu vùng vẫy, sau đó dễ dàng đẩy ngã lão xuống đất”.
“Mãi đến lúc đó tôi và lão mới hiểu ra một chuyện, tôi trải qua nhiều năm tập luyện như thế nên sức khỏe đã vượt xa người thường, còn lão ngày nào cũng nát rượu cộng thêm tuổi đã cao nên không thể đánh lại tôi”.
“Khoảnh khắc đó, những oan ức, tức giận trong mấy năm đó như cuộn trào lên trong đầu tôi”.
“Lão quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nhưng làm sao có thể thế được?”
“Tối hôm đó là một đêm tôi cảm thấy sảng khoái nhất, tôi cứ chém từng nhát dao lên người lão, lão kêu lên từng tiếng thảm thiết, đó là tiếng kêu tôi cảm thấy hay nhất mà tôi từng nghe”.
“Sau đó tôi bắt đầu lưu lạc khắp muôn nơi, đi khắp hơn nửa Long Hạ, trải qua nhiều chua xót khổ sở và nguy hiểm mà người thường không thể biết được”.
“Cuối cùng tôi dựa vào chút bản lĩnh luyện được lúc nhỏ được một đoàn xiếc dân gian nhìn trúng, sau đó bắt đầu được huấn luyện chuyên nghiệp”.
“Tất cả mọi người đều rất thân thiện với tôi, mỗi tháng đúng hạn phát lương cho tôi, cuộc sống của tôi bắt đầu tốt dần lên, ở đó cũng bắt đầu tình yêu đầu đời của tôi”.
“Nhưng hình như ông trời không định tha cho tôi, sau khi lần diễn đầu tiên kết thúc tôi và một tên lưu manh địa phương xích mích vì tiền bảo kê”.
“Trong lúc giằng co, tôi trơ mắt nhìn bạn trai tôi bị đâm một dao vào cổ chỉ vì bảo vệ tôi”.
“Lúc đó cả người tôi như phát điên, cũng không biết lấy đâu ra can đảm và sức lực để nhặt con dao dưới đất lên rồi đâm lung tung xung quanh”.
“Mấy tên lưu manh bị tôi đâm chết tại chỗ, sau đó tôi cũng bị tuần tra đuổi đến dẫn đi”.
“Vì người chết trong chuyện này quá nhiều, tầm ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa quá trình xảy ra vụ việc sau khi đối phương bị tôi dọa sợ đến vỡ mật đã không còn chống cự bắt đầu cầu xin tha, thế nên hành vi của tôi không cấu thành tự vệ chính đáng”.
“Chuyện sau đó cũng giống mọi người, nếu không phải nhờ huấn luyện viên Sử kịp thời xuất hiện thì e là lúc này tôi đã thành một đống tro tàn rồi”.
Tần Phong im lặng nghe Yên Vĩ Điệp kể lại quá khứ của cô ấy, đợi đối phương kể xong, Tần Phong mới quay đầu lại: “Yên Vĩ Điệp, cảm ơn cô”.
Yên Vĩ Điệp nở nụ cười rất dịu dàng: “Mấy người chúng ta đều là người đã chết một lần, không có gì không thể vượt qua cả”.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng lúc này của anh, nhưng người của trại huấn luyện, ai mà không có quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng được đâu chứ?”
“Chúng ta đều là trẻ mồ côi ông trời bỏ rơi, nếu đã có cơ hội sống lại một lần nữa thì chúng ta phải mạnh dạn bước về phía trước, chứ không phải cứ nhìn về phía sau”.
“Nếu đã không thể nhận được sự ban phước của số phận thì tại sao chúng ta không buông bỏ, liều mạng với ông trời chứ?”
“Tần Phong, tôi hy vọng qua đêm nay lại có thể nhìn thấy Tần Phong hoạt bát, suốt ngày cười hi hi ha ha đó”.
“Chẳng phải anh suốt ngày cứ trêu chọc tôi, mở miệng ra là nói muốn tôi làm người phụ nữ của anh đó sao?”
“Vậy được thôi, tôi cho anh cơ hội, nhưng tiền đề là anh tuyệt đối không được gục ngã và sống trong quá khứ, tôi không thích người đàn ông như thế”.
Mắt Tần Phong đỏ hoe, nhưng môi lại cong lên nụ cười cảm động và nhẹ nhõm, sau đó giơ ngón tay út ra: “Móc ngoéo nào!”
“Móc ngoéo”.
“Ai nuốt lời thì là cún!”
“Cứ quyết định như vậy!”
Đây là một đêm vô cùng bình thường với tất cả mọi người.
Nhưng trong tương lai gần, rất nhiều người sẽ không nghĩ hôm nay là một đêm bình thường.
Vì ngay tại khoảnh khắc này, ngay cả Tần Phong và Yên Vĩ Điệp cũng không nhận ra trong tương lai gần đó nhóm “Phong Điệp” làm chấn động thiên hạ, danh tiếng lẫy lừng lại bắt đầu từ khoảnh khắc hai ngón út móc vào nhau.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tần Phong, Diệp Vĩnh Khang định quay về vào hôm sau, nhưng không chịu được việc Vương Huyền Sách mè nheo quyết bảo anh ở lại thêm vài ngày chỉ bảo Thiên Long Vệ.
Vì mới nợ Vương Huyền Sách một ơn nghĩa nên anh chỉ đành ở lại thêm ba ngày mới quay về Giang Bắc.
Vương Huyền Sách đích thân đưa Diệp Vĩnh Khang ra sân bay, trên đường đi vừa lái xe vừa rối rít cảm ơn: “Sư tổ, cách huấn luyện mấy ngày nay của ngài đúng là đỉnh thật, mài giũa thế nào đấy, cho con bí quyết đi”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở vị trí phó lái đáp: “Không có bí quyết gì đáng nói cả, nếu có thì chỉ có thể là thực chiến”.
“Chỉ có trải qua vô số lần vào ra sinh tử, nhiều lần bò ra từ đống người chết, không ít lần bị khói súng và máu trên chiến trường luyện thành thì mới có thể hiểu được vài đạo lý”.
“Hãy nhớ lấy, chỉ có một đội không ngừng thực chiến mới có thể được mài giũa thật sự, trở thành một con dao sắc bén, nếu không dù có biểu hiện tốt trên sân tập thế nào cũng chỉ là lý thuyết mà thôi”.
Bình luận facebook