• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 535-540

Chương 535: Tần Hạo

Cô dâu rùng mình sợ hãi, vội vàng nói nhỏ: “Em chỉ là tiện mồm nói thôi, làm thế nào đương nhiên là nghe theo anh rồi”.

“Mẹ kiếp, cô nhớ kỹ đấy cho tôi, cô chỉ là một con chó của tôi thôi, sau này nếu như dám càm ràm nửa câu, tôi cho cô biết mặt!”

Tần Hạo hung hăng trừng mắt nhìn cô dâu.

Cô dâu sợ hãi vội vàng gật đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi và hối hận.

Sự hung ác của Tần Hạo không chỉ nhắm vào người ngoài, cho dù là vợ tương lai của hắn cũng không ngoại lệ, chỉ cần đối phương làm sai một chút thì sẽ bị Tần Hạo đánh cho một cách tàn nhẫn.

Nhìn thấy vẻ mặt coi thường và chế nhạo của khách mời dưới sân khấu, cô dâu cảm thấy mình như một con hề đang bị người xung quanh nhòm ngó, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, tất cả đều do cô ta tự mình chuốc lấy.

Trong đầu không khỏi nghĩ về một người.

Người ấy khi đó đối xử với cô ta rất ân cần, luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho cô ta, cho dù cô ta ngang ngạnh ương bướng thế nào thì cũng không bao giờ nặng lời với cô ta.

Không cần biết là ai đúng ai sai, người đó sẽ luôn mỉm cười dỗ dành cho cô ta vui.

Nhưng cô ta lại không biết trân trọng, thay vào đó ỷ vào tình yêu của đối phương, cả ngày tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, la hét chửi mắng người đó.

Mà trong lòng cô ta người đó dần dần mất đi sức hấp dẫn, sở dĩ cô ta tiếp tục ở bên cạnh người đó không phải vì bản thân người đó mà là thân phận cậu cả nhà họ Tần.

Sau đó em trai cùng cha khác mẹ của người đó, Tần Hạo, chú rể đang đứng cạnh cô ta lúc này đi du học về.

Tuy rằng Tần Hạo và người đó là anh em ruột nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau, so với người đó thì Tần Hạo dường như biết cách lãng mạn, càng biết cách làm cho con gái vui, không giống người đó, chỉ biết quỳ xuống liếm láp giống như một con chó pug vậy.

Còn Tần Hạo có khí chất đàn ông vô cùng quyến rũ, mỗi khi cô ta bị ấm ức, Tần Hạo nhất định sẽ đánh cho người đã chọc cô ta tức giận một trận nhớ đời.

Còn người đó mỗi khi gặp phải chuyện như vậy chỉ nhẫn nại giảng giải cho cô ta một tràng đạo lý.

Dần dần quan hệ giữa cô ta và Tần Hạo càng ngày càng thân thiết, cuối cùng phát triển đến bước lên giường một cách rất hợp lý.

Có một lần, sau khi hai người lén lút làm xong chuyện đó, Tần Hạo đột nhiên đưa ra cho cô ta một yêu cầu rất khủng khiếp.

Khi cô ta nghe thấy yêu cầu này, cô ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, lập tức từ chối.

“Ngốc ạ, anh làm như vậy đều là vì em cả đấy”.

Tần Hạo nói với cô ta một cách rất dịu dàng: “Nói thật với em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi”.

“Sau đó anh chợt nhận ra rằng mình không thể sống thiếu em trong cuộc đời, anh muốn được ở bên em mãi mãi”.

“Nhưng cái sai của anh là đã xuất hiện quá muộn, mặc dù trái tim của chúng ta ở bên nhau, nhưng chỉ có thể âm thầm lén lút, hơn nữa nhất định sẽ có một ngày bị chia cách”.

“Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình khi không có em, càng không thể tưởng tượng được cảnh em làm vợ của người khác”.

“Anh không thể chấp nhận được những chuyện này, vì vậy anh chỉ có thể làm như vậy, em yêu à, anh làm như vậy hoàn toàn là vì em đấy”.

“Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em gấp đôi, khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này!”

Sau những lời bày tỏ thâm tình, cô ta cảm động đến rơi nước mắt.

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Tần Hạo, cô ta từng bước từng bước đưa người đó vào cái bẫy đã được thiết kế sẵn.

Mọi chuyện cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ, cuối cùng người đó bị đuổi khỏi nhà, cuối cùng cô ta đã có thể cùng Tần Hạo quang minh chính đại ở bên nhau rồi.

Cô ta nghĩ rằng đây sẽ là khởi đầu của hạnh phúc, nhưng không thể ngờ được đây là bắt đầu cho cơn ác mộng!

Sau khi người đó bị đuổi khỏi nhà, thái độ của Tần Hạo đối với cô ta bắt đầu thay đổi 180 độ.

Không còn những lời ngọt ngào và sự dịu dàng lãng mạn của ngày xưa nữa, thay vào đó là sự ngược đãi và đánh đập dã man.

Mỗi ngày cô ta đều sống trong lo sợ, làm gì nói gì cũng đều phải rất cẩn thận, bởi vì chỉ cần cô ta làm sai một chút sẽ có một trận đánh địa ngục đang chờ cô ta.

Thậm chí có đôi khi không làm gì sai, chỉ vì tâm trạng của Tần Hạo không tốt cũng sẽ đánh cho cô ta một trận để giải tỏa.

Mãi cho đến lúc này cô ta mới hiểu được, mọi thứ chỉ là một vố lừa!

Trước đây Tần Hạo đối xử với cô ta tốt không phải vì yêu cô ta mà chỉ vì muốn lợi dụng cô ta mà thôi.

Nguyên nhân muốn trừ khử người đó cũng không phải vì muốn ở bên cạnh cô ta như lời Tần Hạo nói, chẳng qua là muốn dọn đường cho hắn kế thừa vị trí gia chủ mà thôi.

Và sự tồn tại của cô ta chỉ là một con tốt nhỏ bé trong âm mưu này.

Một lần, không thể chịu đựng nổi sự hành hạ của Tần Hạo, cô ta thu hết can đảm đi tìm lão phu nhân để tố cáo, nói ra toàn bộ âm mưu của Tần Hạo trước mặt bà ta.

Nhưng cô ta không thể ngờ được rằng lão phu nhân sau khi xong lập tức ra lệnh cho người đánh cô ta một trận nhừ từ, Sau đó cảnh cáo cô ta nếu như dám ăn nói lung tung trước mặt mọi người thì sẽ khiến cho cô ta chết không toàn thây.

Sau sự việc này, cô ta đã bị Tần Hạo đánh cho đến mức không xuống được giường suốt một tháng.

Mà lúc này cô ta mới ngộ ra rằng lão phu nhân mới chính là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau ván bài này!

Nhưng lúc này mọi thứ đã quá muộn rồi, trên đời này không có thuốc hối hận, cô ta đi đến bước đường này hoàn toàn là do cô ta tự mình chuốc lấy!

Nhưng cô ta có thể làm gì được chứ?

Tự làm tự chịu!

Đúng là nghiệp quật không chừa một ai

“Bây giờ tôi tuyên bố, cô dâu chú rể bắt đầu bái đường, nhất bái thiên địa!”

Khi người dẫn chương trình cao giọng tuyên bố, cô ta chỉ có thể cúi người xuống một cách máy móc.

“Nhị bái cao đường!”

Cô ta lại cúi người xuống như một cái máy.

“Phu thê giao bái!”

Lần này cô ta hơi do dự.

Cô ta đột nhiên nghĩ, nếu như khi đó mình không làm những chuyện tội lỗi ấy thì người đứng trước mặt cô ta lúc này chính là người đàn ông đã từng hết lòng yêu thương cô ta.

Ngay khi hai người chuẩn bị cúi đầu xuống, một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Đợi đã!”

Sau tiếng hét là một người đàn ông cao to vạm vỡ.

Người này tỏa ra luồng khí tức cường hãn, hai mắt sáng quắc, bước đi khí thế như hổ xuống núi.

“Xin hỏi anh là…”

Một vị quản gia nhà họ Tần khỏ hiểu bước tới.

Người này rất lạ mặt, chắc chắn không có tên trong danh sách khách mời.

Nhưng khí chất cùng bộ trang phục đắt đỏ trị giá hàng trăm nghìn của người này khiến cho người ta không thể dễ dàng khinh rẻ được.

“Mọi người đừng kích động, tôi là Triệu Đại Lực, hôm nay tới đây là một thay một người bạn tặng cho cô dâu chú rể một món quà chúc phúc”.

Triệu Đại Lực mỉm cười, chắp tay chào những vị khách xung quanh.

Tần Hạo nhíu mày nói: “Anh là ai, tôi có mời anh không?”

“Ha ha, mời hay không không quan trọng. Hôm nay là tôi được người bạn ủy thác tới tặng quà cho hai người”.

Nói xong liền vỗ tay về phía ngoài cửa: “Bê vào đây!”

Sau đó bốn người đàn ông ăn mặc sang trọng đi vào, bê một vật to bằng người, được che bằng một tấm vải đỏ.

Dưới sự chỉ huy của Triệu Đại Lực, bốn người đó đặt đồ vật trước bục lễ.

Từ âm thanh lớn khi vật đó rơi xuống đất, có thể thấy được đây là một vật rất nặng.

Mọi người đều tò mò không biết bên trong tấm vải đỏ đó là cái gì.
Chương 536: Quà chúc phúc

Lão phu nhân sáng suốt hơn, nhìn thấy bốn người này ăn mặc xa hoa sang trọng, lại lộ ra khí chất cao ngạo tự tin, nhất định không phải đến vì ý tốt đẹp gì.

“Xin hỏi, cậu có thể nói cho tôi biết ai là người ủy thác cậu được không?”

Lão phu nhân chậm rãi hỏi.

Triệu Đại Lực cười gằn, chỉ vào món quà được bọc bằng vải đỏ, cười nói: “Lát nữa các người sẽ biết thôi, mở ra xem trước đi”.

“Để cháu xem xem đó là thứ gì”.

Tần Hạo cũng rất tò mò liền đi tới kéo tấm vải đỏ ra.

Khi nhìn thấy thứ bên trong, không khí trong hội trường lập tức đông cứng lại.

Mọi người trợn tròn mắt, sắc mặt người nhà họ Tần lập tức thay đổi rõ rệt.

Thứ đó hóa ra lại là một chiếc đồng hồ lớn!

Tặng đồng hồ giống như tặng tiếng chuông báo kết thúc, là một điều rất cấm kỵ ở nước Long Hạ.

Và hiện giờ ở đây đang là hội trường lễ cưới, những người này lại mang một chiếc đồng hồ lớn đến đây, rõ ràng là đang khiêu khích một cách trắng trợn!

“Muốn chết đúng không, người đâu, bắt chúng nó lại!”

Tần Hạo nổi giận lôi đình, từ trước đến nay luôn là hắn ức hiếp người khác, không thể nào ngờ được lại có người dám làm như vậy với mình!

“Đợi đã!”

Lão phu nhân vung tay lên, suy nghĩ vấn đề thấu đáo hơn Tần Hạo nhiều, cứ cảm thấy chuyện ngày hôm nay không bình thường lắm.

“Các vị bằng hữu, nhà họ Tần chúng tôi có quan hệ gì với các vị sao?”

Bà cụ bình tĩnh hỏi.

“Không có!”

Triệu Đại Lực vung tay lên cười nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ là được một người bạn nhờ mang đến tặng hộ thôi”.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm bọn họ một hồi rồi tiếp tục hỏi: “Người nhờ các cậu là ai?”

Triệu Đại Lực phá lên cười, chỉ tay về phía cửa nói: “Mấy người tự nhìn là biết”.

Lúc này, một nhóm người ăn mặc sang trọng đột nhiên bước vào cửa, số lượng khoảng năm mươi người, trong số đó có vài người phụ nữ.

Nhóm người này tuy cao, thấp, mập, ốm đều có đủ cả, nhưng họ có một điểm chung là ánh mắt rất sắc bén, khi nhóm người này bước vào đã mang theo một luồng khí áp bức vô cùng mãnh liệt!

Hàng trăm vị khách bất giác đồng loạt đứng dậy nhường chỗ, tự động hình thành một lối đi ở giữa.

“Đội hộ vệ đâu?”

Lão phu nhân nhìn thấy nhóm người này khí thế cuồn cuộn vội vàng hét lên một tiếng.

Ngay lập tức, một số lượng lớn vệ sĩ mặc áo đen tràn ra từ các hướng, số lượng lên tới mấy trăm người!

“Các người rốt cuộc là ai?”

Tần Hạo gầm lên.

“Đừng căng thẳng thế làm gì, hôm nay là ngày cưới trọng đại của cậu, người làm anh trai như tôi chỉ đến đây để gửi một món quà chúc phúc thôi”.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đám đông.

Nghe thấy giọng nói này, sặc mặt của người nhà họ Tần đều lập tức thay đổi rõ rệt.

Mà thần sắc của cô dâu càng thất kinh hơn!

Sau khi giọng nói vang lên, một người chậm rãi bước ra khỏi đám đông, cười nhạt nói với Tần Hạo: “Sao thế, món quà tôi chuẩn bị cho cậu cũng được đấy chứ”.

“Là anh!”

Sắc mặt Tần Hạo lập tức thay đổi, sau một hồi kinh ngạc, trong mắt hắn lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo!

“Ha ha, Tần Phong, không ngờ anh vẫn còn sống, tôi còn đang đau đầu đi khắp nơi tìm anh đây, không ngờ hôm nay anh lại tự mình vác xác đến”.

“Năm đó anh vì lợi ích của bản thân lại dám âm mưu lên kế hoạch hãm hại bà nội, nếu không phải sự việc bại lộ thì e là bà nội đã bị anh hại chết từ lâu rồi!”

“Bà nội hiền lành nhân từ, chỉ đuổi anh ra khỏi nhà, tha cho cái mạng nhỏ của anh. Nhưng anh thì hay rồi, không những không biết ơn, hôm nay lại còn đem người tới đây làm loạn!”

“Sự nhẫn nại của nhà họ Tần chúng tôi có mức độ, lần trước đã tha cho anh một mạng không có nghĩa là lần nào cũng có thể tha thứ cho anh!”

“Tần Phong, bây giờ tôi ra lệnh cho anh, lập tức quỳ xuống, dập đầu tại lỗi với bà nội và tất cả mọi người trong nhà họ Tần!”

Đối phương mặc dù khí thế hừng hực, nhưng Tần Hạo không hề sợ hãi.

Đây là Hoài Nam, là sơn trang nhà họ Tần, xung quanh là mấy trăm lính hộ vệ của nhà họ Tần.

Cho dù mấy năm qua Tần Phong bôn ba ở bên ngoài, lập được chút thành tựu nhỏ, nhưng ở đây, trước mặt nhà họ Tần cậu ta chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé cả!

Bốp bốp bốp!

Tần Phong bật cười, vỗ tay vài cái, nói: “Mấy năm không gặp, xem ra khả năng bịa chuyện của cậu không thay đổi chút nào nhỉ”.

“Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cậu, suýt chút nữa là tôi tin rồi đấy”.

“Những chuyện năm đó các người đã làm với tôi, trong lòng các người tự biết rõ là được rồi. Dù sao hôm nay tôi đến đây cũng không phải để giảng đạo lý với mấy người”.

“Vậy anh muốn làm gì?”

Tần Hạo tức giận nói.

Tần Phong cười khẩy một tiếng, sau đó giọng điệu lập tức thay đổi, phẫn nộ nhìn Tần Hạo gằn từng câu từng chữ: “Hôm nay tao đến đây là để khiến mày và toàn bộ nhà họ Tần phải trả giá vì những chuyện trước đây chúng mày đã làm!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

Tần Hạo sau khi nghe thấy những lời này lập tức phá lên cười: “Tần Phong à Tần Phong, hai năm qua anh ở bên ngoài quay phim đúng không, cũng biết ra vẻ lắm đấy”.

“Đừng tưởng dắt theo mấy chục người tới đây là anh đã giỏi lắm rồi, anh nhìn xem xung quanh đi, mấy trăm lính hộ vệ của nhà họ Tần, bọn họ là sự tồn tại như thế nào không cần tôi phải giới thiệu cho anh nghe nữa rồi nhỉ”.

“Được rồi, vừa rồi anh nói muốn tôi và nhà họ Tần phải trả giá. Được thôi, vậy tôi sẽ đứng ở đây, vừa hay hôm nay người nhà họ Tần đều có mặt, tôi muốn xem xem anh định khiến nhà họ Tần chúng tôi trả giá như thế nào!”

Hắn nói xong hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt trêu đùa nhìn Tần Phong.

“Được, vậy tao sẽ toại nguyện cho mày”.

Tần Phong nhẹ giọng nói, sau đó đám người Triệu Đại Lực ở bên cạnh lập tức xông lên từ bốn phía, chủ động tấn công mấy trăm hộ vệ nhà họ Tần ở xung quanh.

Việc này khiến cho Tần Hạo có chút kinh ngạc, hắn không thể ngờ được đám người này lại dám tấn công trước.

Nhưng ngay sau đó hắn lại bày ra vẻ mặt khinh thường, nghĩ rằng đội hộ vệ của nhà họ Tần có mấy trăm người, số lượng nhiều gấp mấy lần, tất cả đều đã trải qua huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp.

“Tần Phong à Tần Phong, thiên đường có lối anh không đi, địa phục không cửa anh cứ đòi xông vào. Vốn dĩ hôm nay đã định tha cho anh một mạng, nhưng anh làm như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào giúp anh cả”.

“Quy củ của nhà họ Tần rất rõ ràng, anh dắt người ngoài về tấn công gia tộc, đây là cấu thành hành động phản bội, nhà họ Tần đối với kẻ phản bội chỉ có một cách thức duy nhất – xử tử!”

“Ồ? Vậy sao?”

Tần Phong cười khẩy một tiếng: “Tôi nghĩ cậu nên nhìn xem bên cạnh đang xảy ra chuyện gì”.

Tần Hạo nghe xong thì ngây người ra, chợt nhận ra có gì đó không đúng, đột ngột quay đầu lại, khi nhìn thấy khung cảnh đánh nhau xung quanh, toàn thân đột nhiên co giật!

Mặc dù mấy người do Tần Phong dắt đến số lượng ở thế yếu, nhưng sức chiến đấu lại đáng kinh ngạc vô cùng!

Trong mắt những người đó, hàng trăm hộ vệ được huấn luyện đặc biệt của nhà họ Tần giống như con mồi, không thể chịu nổi dù là một đòn!

Trong vòng hai phút, hàng trăm hộ vệ của nhà họ Tần đã ngã xuống đất!

Mà mấy trăm người đó không chỉ đơn giản là bị thương mà là không thở tiếp được nữa.

“Tần Hạo, bây giờ cậu còn gì muốn nói không?”

Tần Phong cười khẩy một tiếng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, sau đó chậm rãi đi tới gần Tần Hạo!
Chương 537: Dám đánh tay đôi không?

“Tần Phong, mày muốn làm gì?”

Lão phu nhân thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng dậy quát Tần Phong.

Tất cả người nhà họ Tần ở hội trường đều cảm thấy hoảng sợ, không ngờ rằng sức chiến đấu của mấy chục người do Tần Phong dắt đến lại mạnh mẽ như vậy.

Hàng trăm hộ vệ luôn là niềm tự hào của nhà họ Tần lại trở nên yếu đuối nhỏ bé, không chịu nổi một đòn trước mặt bọn họ.

“Lui xuống cho tao!”

Lão phu nhân chỉ vào mặt Tần Phong mắng: “Mày đang muốn tạo phản à? Có gì không thể nói chuyện tử tế được sao?”

“Tạo phản? Nói chuyện tử tế? Ha ha!”

Đáy mắt Tần Phong hiện lên sự giễu cợt cùng đau xót vô hạn: “Thứ nhất, không phải nhà họ Tần các người đã đuổi tôi ra khỏi cửa từ lâu rồi sao? Cho nên bây giờ tôi không còn là người nhà họ Tần nữa thì gọi gì là tạo phản?”

“Thứ hai, các người bảo tôi nói chuyện tử tế. Năm đó khi các người bày mưu hãm hại tôi, ai trong số các người nói chuyện tử tế với tôi sao?”

Khóe miệng lão phu nhân giật giật, giọng điệu tỏ ra yếu hơn vài phần: “Ta thừa nhận là bản thân có chút vội vàng khi xử lý chuyện đó, nhưng cũng bởi vì ta tức quá nên hoa mắt”.

“Thực ra năm đó sau khi đuổi cháu đi, sau đấy ta bắt đầu thấy hối hận, cho rằng chuyện đó quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi”.

“Nếu bây giờ cháu đã quay về rồi vậy thì đúng lúc chúng ta có thể giải quyết sự việc năm đó lại lần nữa, nói không chừng đó là một sự hiểu nhầm”.

“Ha ha ha ha ha!”

Tần Phong nghe xong liền phá lên cười, nhìn thẳng vào mắt lão phu nhân nói: “Hiểu nhầm? Đáng nghi? Bà cho rằng tôi không biết gì sao?”

“Nếu như không phải bà đứng sau bày mưu, dựa vào thằng óc heo như Tần Hạo thì có thể nghĩ ra kế sách như vậy được sao?”

“Còn nữa, bà đừng cố trì hoãn thời gian làm gì, nếu như muốn cầu cứu viện trợ thì cứ quang minh chính đại mà làm, cho dù hôm nay ông trời có đích thân tới thì Tần Phong tôi cũng sẽ giết chết không tha!”

Tần Phong sao lại có thể không nhìn ra được ý đồ của lão phu nhân chứ, nói nhiều lời nhảm nhí như vậy chỉ là vì muốn câu giờ để cầu cứu viện trợ, nói không chừng bây giờ đã phát rất riều tín hiệu cầu cứu rồi.

“Tần Phong, lúc này không phải là lúc nói chuyện nghĩa khí”.

Lúc này, Yên Vĩ Điệp đột nhiên nói: “Mục đích anh trở về lần này là để báo thù chứ không phải giận dỗi, đừng sa vào cái bẫy của bọn chúng”.

Nghe vậy Tần Phong mới bình tĩnh lại chút, vừa rồi cậu ta bị cảm xúc mãnh liệt làm cho mụ mị đầu óc.

Yên Vĩ Điệp nói đúng, lần này cậu ta quay về để trả thù chứ không phải giận dỗi nhà họ Tần.

Đây là Hoài Nam, là địa bàn gốc rễ của nhà họ Tần, khi tín hiệu cầu cứu được gửi đi, nhất định sẽ có nhiều thế lực đến ứng cứu.

Khi đó cho dù sức chiến đấu của năm mươi người bọn họ có mạnh đến đâu thì cũng không tránh khỏi việc hai đấm khó địch lại được bốn tay.

Điều quan trọng là nếu như tiểu chiến thần Vương Huyền Sách nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới vậy thì hôm nay mấy chục người bọn họ sẽ chôn thân ở đây mất.

Vì vậy Tần Phong nhất định phải lập tức ra tay, lát nữa cho dù toàn đội bị quét sạch thì nhất định phải báo xong mối thù này trước đó!

Nhìn mấy chục người đằng đằng sát khí đang chuẩn bị giao chiến, Tần Hạo đột nhiên lớn tiếng nói: “Đợi chút đã, Tần Phong, mẹ kiếp không phải anh hận tôi sao? Hôm nay có dám đánh tay đôi với tôi không, ân oán giữa hai chúng ta thì để hai chúng ta tự giải quyết đi!”

“Đánh tay đôi cái con bà nhà mày!”

Mê Long ở bên cạnh chửi đổng lên: “Thằng nhãi chết tiệt này nghĩ mình là cái thá gì thế, đợi lát nữa ông đây xử mày đầu tiên, các anh em, đừng nhiều lời với chúng làm gì!”

“Đợi đã!”

Tần Phong đột nhiên vung tay lên, nhìn chằm chằm Tần Hạo vài giây, nói từng câu từng chữ: “Được, hôm nay tao sẽ kết thúc mọi chuyện với mày!”

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người nhà họ Tần có mặt ở đây đều tỏ ra vui mừng khôn xiết!

Bởi vì bọn họ đều biết đây chính là kế hoạch của cậu chủ!

Ở nhà họ Tần, Tần Hạo không chỉ là người thừa kế vị trí gia chủ mà còn là đội trưởng của đội hộ vệ nhà họ Tần!

Và thân phận đội trưởng đội hộ vệ của hắn không phải vì hắn là cậu chủ nhà họ Tần mà bởi vì thực lực chiến đấu mạnh mẽ được học ở nước ngoài của hắn.

Đặc biệt là trong hai năm qua, sức chiến đấu của Tần Hạo đã đột phá mấy nút thắt, tuyệt đối được coi là một cao thủ đỉnh cao.

Sở nghĩ hắn đề nghị đánh tay đôi với Tần Phong là vì bắt giặc phải bắt vua trước, đến khi hạ được Tần Phong, mấy chục người mà cậu ta mang đến sẽ không dám manh động nữa.

Khi viện binh tới thì sẽ có thể quét sạch nhóm người này.

Đám đông tự động nhường ra một không gian lớn.

Tần Hạo và Tần Phong đứng cách nhau khoảng năm mét.

“Tần Phong, thật ra nhiều chuyện có thể hỏa giải và du di, hà cớ gì phải làm đến bước đường này chứ?”

“Bây giờ tôi có thể cho anh một cơ hội, chuyện trước đây chúng ta quên hết đi, anh có thể dắt theo mấy người bạn của mình gia nhập nhà họ Tần”.

“Sau này tôi làm gia chủ, anh làm đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Tần. Hai anh em chúng ta đồng tâm hiệp lực xây dựng gia tộc, có phúc cùng hưởng, kết quả như vậy anh thấy không tốt sao?”

“Còn nhà họ Tần ở Hoài Nam là sự tồn tại như thế nào, chắc là anh đã biết rõ. Cho dù bây giờ các anh tiêu diệt nhà họ Tần, nhưng sau đó thì sao?”

“Anh thật sự nghĩ rằng, dựa vào mấy chục người các anh có thể rời khỏi Hoài Nam được sao?”

“Anh là một người thông minh, tin rằng anh nên biết suy nghĩ thấu đáo…”

“Đủ rồi!”

Tần Phong trầm giọng cắt ngang: “Mặc kệ mày nói gì, hôm nay tao nhất định sẽ rửa máu nhà họ Tần, xuất chiêu đi!”

Tần Hạo nhíu mày: “Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại cứ đòi xông vào, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”

Nói rồi Tần Hạo giậm mạnh một chân xuống đất, nhún người xuống, sau đó đột nhiên bạo phát lao về phía Tần Phong như một con dã thú.

Cùng lúc đó, nắm đấm của Tần Hạo cũng đánh thẳng vào mặt Tần Phong.

Chiêu này hắn đã dùng toàn lực, muốn tạo ra khác biệt thì phải cố gắng thắng được Tần Phong một chiêu, dù không áp đảo hoàn toàn nhưng cú đấm này cũng sẽ khiến Tần Phong mất đi hiệu quả chiến đấu trong chốc lát.

Nhóm người nhà họ Tần đứng vây quanh sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.

Bọn họ hiểu rất rõ về uy lực cú đấm của Tần Hạo, chỉ cần Tần Phong ngã xuống đất, bọn họ sẽ lập tức xông lên, nhanh chóng khống chế Tần Phong!

Nhưng Tần Phong chỉ đứng im một chỗ bất động, không hề có chút phản ứng nào.

Nhìn thấy Tần Phong như vậy, Tần Hạo và người nhà họ Tần ở bên cạnh trong lòng càng thêm tin tưởng.

Bọn họ cho rằng Tần Phong không kịp phản ứng.

“Gầm!”

Khi thân hình lướt tới còn cách Tần Phong không đầy hai mét, Tần Hạo đột nhiên hét lên, tập trung toàn lực vào nắm đấm, mang theo cơn gió mạnh đập thẳng vào mặt Tần Phong!

Hắn có lòng tin tuyệt đối rằng cú đấm dùng toàn lực này của mình, ngay cả đầu bò cũng sẽ phải vỡ nát, Tần Phong hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào!

Bụp!

Sau một tiếng động lớn vang lên, người nhà họ Tần ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn đang định xông lên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đột nhiên trợn tròn mắt!

Chỉ thấy Tần Phong không biết từ khi nào đã giơ một tay lên, nhẹ nhàng đỡ được cú đấm vô cùng mạnh mẽ của Tần Hạo một cách dễ dàng.

Tần Hạo ngây người ra, sau đó sắc mặt lập tức kinh hãi tột độ!
Chương 538: Tiểu chiến thần đến!

Hắn vẫn không thể tin được, đòn tấn công mà hắn dồn toàn lực tại sao lại có thể dễ dàng bị người ta chặn lại như vậy được chứ?

Sau một khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, Tần Hạo vội vàng thử lùi lại phía sau nhưng lại đột nhiên phát hiện dù hắn cố gắng dùng lực thế nào, lòng bàn tay của Tần Phong giống như một cái thước kẹp, kẹp chặt lấy cú đấm của hắn, không thể nhúc nhích được chút nào!

Con ngươi của Tần Hạo co rút mạnh, tay còn lại nắm chặt theo bản năng, vung về phía Tần Phong.

Rắc!

Á!

Tuy nhiên cú đấm vừa mới vung lên được một nửa, tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Tần Hạo lập tức hét lên một tiếng đầy đau đớn!

Đó chính là do nắm đấm của hắn đã bị Tần Phong bóp nát!

Người nhà họ Tần ở bên cạnh sợ đến mức hít một hơi khí lạnh, không ngờ rằng Tần Phong sau khi rời đi mấy năm lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy!

“Dừng tay!”

Khi lão phu nhân nhìn thấy bàn tay của đứa cháu yêu quý của mình bị bóp nát, lập tức sợ hãi thất thần, tức giận chửi vào mặt Tần Phong.

“Mẹ kiếp, câm miệng đi bà già chết tiệt!”

Mê Long chỉ vào lão phu phân chửi.

Lão phu nhân sợ hãi run lên, lúc này mới nhận ra, thế cục hoàn toàn đã do đối phương khống chế.

“Phong Nhi, hai đứa là anh em ruột, cháu tha cho nó một mạng đi, những chuyện trước đây đều do bà làm, nếu như cháu muốn trút giận cứ nhằm vào bà đi”.

Lão phu nhân tỏ vẻ bi thương, bắt đầu giở bài tình thân.

“Anh em ruột? Ha ha ha!”

Tần Phong dường như nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời: “Hay cho câu anh em ruột, nếu bà không nói, suýt chút nữa là tôi quên mất là tôi còn có một đứa em trai đấy, ha ha ha ha!”

Bụp!

Nói xong, Tần Phong đột nhiên giơ chân lên đá mạnh một cái vào người Tần Hạo khiến hắn bay ra.

Cơ thể Tần Hạo bay ra bảy tám mét, sau đó đập mạnh xuống đất, đang định giãy giụa đứng dậy, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng!

Tần Phong không dừng lại ở đó, cậu ta bước lên trước, giẫm lên lưng Tần Hạo, trịnh trọng nói: “Tần Hạo, hôm nay, mày phải trả giá cho những gì mình đã làm!”

“Phong Nhi, đừng mà Phong Nhi, nó là em ruột của cháu mà, cháu cứ trút giận lên bà là được rồi, đừng làm hại Hạo Nhi mà!”

Lão phu nhân quỳ phịch xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng cầu xin Tần Phong thương xót.

“Bà già chết tiệt, câm miệng cho tôi, chuyện này bà cũng không thoát được đâu, hôm nay mỗi một người nhà họ Tần đều phải chết hết cho tôi!”

Trong đầu Tần Phong lúc này chỉ toàn là cảnh quá khứ đau thương, những thứ tình cảm giả dối này hoàn toàn không thể khiến cậu ta động lòng một chút nào, thậm chí còn khiến cậu ta cảm thấy buồn nôn!

“Anh, em sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội đi anh, em thật sự biết sai rồi!”

Trước sự uy hiếp của cái chết, Tần Hạo đã hoàn toàn chùn bước, bò trên mặt đất cầu xin lòng thương xót.

“Cậu cả, xin cậu giơ cao đánh khẽ, chúng tôi đều biết sai rồi!”

Lúc này, những người còn lại của nhà họ Tần cũng lần lượt quỳ xuống.

“Cậu cả, cậu còn nhớ tôi không? Tôi bế cậu từ nhỏ đến lớn đấy!”

Một quản gia già quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Tôi biết rằng trong lòng cậu thấy rất ấm ức, nhưng trong lòng chúng tôi cũng không dễ chịu chút nào”.

“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn luôn là người một nhà, nếu đã là người một nhà, không có gì là không thể cho qua được cả”.

“Bây giờ toàn bộ nhà họ Tần đều đã quỳ xuống trước mặt cháu rồi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà, cháu vẫn là cậu cả của nhà họ Tần”.

Tần Hạo bị giẫm trên mặt đất cũng vội vàng nói: “Anh, em thật sự sai rồi, cầu xin anh hãy cho em một cơ hội”.

“Vị trí gia chủ em không cần nữa, em trả lại cho anh. Sau này em nhất định sẽ dùng những hành động thiết thực nhất để bù đắp lỗi lầm, anh, em thật sự biết sai rồi”.

Thấy người nhà họ Tần khóc thành một đống, Tần Phong đột nhiên tỏ ra có chút do dự.

Mặc dù cậu ta hận nhà họ Tần, nhưng những người đang quỳ trên đất này trước đây đều từng là người thân của cậu ta.

Trong lúc Tần Phong đang do dự, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng xe động cơ, kèm theo giọng điệu kéo dài: “Tổng chỉ huy Thiên Long Vệ, tướng quân Vương Huyền Sách đến!”

Xoẹt!

Nghe được ba từ Vương Huyền Sách, toàn bộ trang viên nhà họ Tần sửng sốt, tất cả mọi người thoáng chốc như bị trúng tà.

Sau một hồi im lặng, trên mặt mọi người lập tức lóe lên vẻ hưng phấn tột cùng!

Thậm chí có người còn tự nhéo tay mình, tự hỏi xem đây có phải là mơ hay không!

Vương Huyền Sách có biệt danh là tiểu chiến thần, ở thành phố Hoài Nam có ảnh hưởng không kém gì một vị thần ở tít trên cao!

Ngay cả một gia tộc giàu có bậc nhất như nhà họ Tần có thể hô mưa gọi gió ở Hoài Nam cũng chỉ là một con kiến không đủ tư cách quỳ gối trước mặt Vương Huyền Sách!

Cái tên Vương Huyền Sách này đã tồn tại như một thần tổ ở Hoài Nam!

Người nhà họ Tần thậm chí nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng Vương Huyền Sách lại đột nhiên xuất hiện!

Cùng với tiếng bước chân đồng đều, đội Thiên Long Vệ được trang bị đầy đủ vũ trang xông vào, sau đó chia thành hai hàng ở cửa.

Vương Huyền Sách mặc một bộ quân phục uy nghiêm, được hai vệ sĩ hộ tống hai bên, chậm rãi bước vào từ cửa.

“Tướng quân Vương!”

Lão phu nhân kích động đến mức toàn thân run lên, lon ton chạy tới trước mặt Vương Huyền Sách, quỳ phịch xuống: “Tham kiến tướng quân Vương, hôm nay tướng quân Vương tới đây chắc chắn là do tổ tiên nhà họ Tần hiển linh rồi!”

Những người còn lại trong trang viên đều nhanh chóng khuỵu xuống, đồng thanh hô to: “Tham kiến tướng quân Vương!”

Những vị khách quý đến đây ngày hôm nay, chỉ cần chọn bừa một người trong số đó đều là những tinh anh và lãnh đạo ở Hoài Nam.

Nhưng đối mặt với Vương Huyền Sách, được quỳ gối trước mặt anh ta dường như là một chuyện vô cùng vinh hạnh!

“Tướng quân Vương, cứu tôi với!”

Lúc này, Tần Hạo nhân lúc Tần Phong đang ngây người ra, nhanh chóng thoát ra khỏi chân của đối phương, ôm chặt lòng bàn tay đẫm máu, loạng choạng chạy tới quỳ xuống trước mặt Vương Huyền Sách, khóc lóc thảm thiết: “Tướng quân Vương, anh đến thật đúng lúc”.

“Đám người sau lưng tôi, bọn chúng đã giết chết mấy trăm hộ vệ của nhà họ Tần, còn làm tôi bị thương, còn nói rằng hôm nay sẽ khiến toàn bộ người nhà họ Tần chết hết!”

“Tướng quân Vương, bọn họ đều không phải là người ở đây, tất cả đều từ bên ngoài tới, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!”

Lão phu nhân cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đó tướng quân Vương, cậu xem đám người từ bên ngoài đến này ngông cuồng thế nào, gặp cậu mà cũng không quỳ xuống, đây rõ ràng là không coi cậu ra gì!”

Những người còn lại trong nhà họ Tần cũng hùa theo, cầu xin Vương Huyền Sách tiêu diệt nhóm người này.

Vương Huyền Sách khẽ liếc nhìn đám người Tần Hạo đang quỳ trên mặt đất, sau đó đi thẳng tới chỗ Tần Phong, nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Anh chính là Tần Phong? Hôm nay tới đây để tiêu diệt nhà họ Tần?”

Tần Phong không hề do dự tiếp đón ánh mắt của đối phương, bình thản nói: “Đúng vậy, tôi chính là Tần Phong, hôm nay người nhà họ Tần, một người cũng không được sống sót!”

“Phản rồi, phản rồi, phản rồi!”

Lão phu nhân vội vàng nói: “Tướng quân Vương cậu nhìn xem, thái độ của nó đối với cậu thật sự quá ngông cuồng, loại người này nếu như không giết thì sẽ làm nhục thanh danh của tướng quân Vương đấy ạ!”
Chương 539: Xin chỉ thị của anh Tần!

“Câm miệng!”

Vương Huyền Sách sốt ruột mắng một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tần Phong.

Tần Phong cũng nhìn thẳng lại mà không có chút sợ hãi nào.

Còn đám người Triệu Đại Lực và Mê Long ở bên cạnh bất giác tiến lên một bước, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

“Lẽ nào anh không nhìn thấy Thiên Long Vệ được trang bị vũ trang đầy đủ phía sau tôi sao?”

Vương Huyền Sách nhẹ giọng hỏi.

“Tôi không mù”.

Tần Phong bình tĩnh đáp.

“Vậy anh nghĩ xem, dựa vào anh và những người này liệu có thể đánh thắng được Thiên Long Vệ phía sau tôi không?”

Vương Huyền Sách lại hỏi.

“Đánh không lại”.

Tần Phong thành thật đáp.

“Vậy bây giờ anh vẫn muốn tiêu diệt nhà họ Tần không?”

Khóe miệng Vương Huyền Sách gợi lên vẻ vui đùa.

Sắc mặt Tần Phong đanh lại, nói từng câu từng chữ: “Trừ khi không để tôi sống, nếu không hôm nay tôi sẽ rửa máu nhà họ Tần!”

Vương Huyền Sách ngây ra, đột nhiên phá lên cười.

“Ha ha ha ha, thú vị đấy, rất thú vị”.

Sau khi nói xong, vẻ mặt nghiêm trọng, tức giận nói: “Thiên Long Vệ nghe lệnh!”

Xoẹt!

Toàn bộ Thiên Long Vệ đồng thời kéo cò súng, một luồng sát khí lập tức tràn ra xung quanh.

Nhưng mấy chục anh em trong trại huấn luyện của Tần Phong không hề có chút biểu hiện sợ hãi mà còn nắm chặt tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!

Trên người bọn họ đồng thời toát lên một luồng sát khí vô cùng đáng sợ!

Hai luồng sát khí va chạm trong không trung, tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc!

“Ha ha ha, thằng chó, không phải vừa rồi mày lợi hại lắm à, mày ngông nữa cho tao xem nào?”

Tần Hạo ôm chặt bàn tay còn đang chảy máu của mình, đi đến bên cạnh Tần Phong, cười khẩy nói: “Không phải mày nói rằng muốn tiêu diệt nhà họ Tần tao sao? Nào nào nào, bây giờ tao đứng trước mặt mày cho mày tiêu diệt này!”

“Tần Phong à Tần Phong, mày chỉ là một thằng ngu thôi biết không? Trước đây ông đây có thể xử lý mày, bây giờ cũng có thể xử lý mày, đúng là thằng ngu mà!”

Lão phu nhân cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Tần tao sao lại sinh ra loại cặn bã như mày chứ, đến cả em trai ruột của mình mà cũng có thể ra tay nhẫn tâm như vậy”.

“Thứ chó má nhà mày đáng bị chém ngàn dao, tướng quân Vương, đừng nói nhiều với bọn chúng làm gì, mau hạ lệnh bắn đi!”

Những người còn lại của nhà họ Tần cũng chỉ trích Tần Phong, hoàn toàn quên mất bộ dạng quỳ xuống dập đầu cầu xin vừa rồi.

Lúc này Tần Phong hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến những thứ kinh tởm này, sự chú ý của cậu ta đã dồn hết lên người Vương Huyền Sách.

Còn sự chú ý của đám người Triệu Đại Lực tập trung hết vào Thiên Long Vệ.

Chỉ cần đối phương có chút động tĩnh, bọn họ sẽ lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội nhất!

Cho dù biết rằng chỉ dựa vào mấy chục người bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trước Thiên Long Vệ được trang bị đầy đủ này.

Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn sẵn sàng chiến đấu đến chết.

Đây là tín ngưỡng được bồi dưỡng trong trại huấn luyện, khi đối mặt với kẻ thù, không cần nghĩ đến việc mình có thể đánh bại được đối thủ hay không, chỉ cần suy nghĩ đến việc dồn toàn lực để chiến đấu là được rồi!

“Thiên Long Vệ nghe lệnh!”

Vương Huyền Sách đột nhiên giơ một tay lên.

Cùng lúc đó, cơ thể đám người Tần Phong khẽ run lên, từng tế bào trong cơ thể, từng sợi dây thần kinh trong người đều tiến vào trong trạng thái mẫn cảm nhất.

Người nhà họ Tần khoanh hai tay trước ngực, đứng bên cạnh bày ra dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, sẵn sàng thưởng thức cảnh đẹp tiếp theo.

“Tất cả mọi người lập tức phong tỏa sơn trang nhà họ Tần, trong vòng bán kính ba kilomet, không cho phép bất kỳ ai lại gần, hành động!”

Theo lệnh của Vương Huyền Sách, Thiên Long Vệ được huấn luyện tốt ngay lập tức rút khỏi trang viên một cách có trật tự.

“Tướng quân Vương, anh đang…”

Tần Hạo ở bên cạnh lo lắng nói: “Anh định đích thân ra tay sao? Những kẻ man rợ này không dễ đối phó, anh nên gọi Thiên Long Vệ quay lại đi…”

Bốp!

“Cút!”

Tần Hạo chưa kịp nói xong, Vương Huyền Sách đã tát vào mặt hắn một cái bay thẳng ra ngoài.

Lần này đến lượt Tần Phong ngẩn ra, bọn họ hoàn toàn không biết người đàn ông có biệt danh tiểu chiến thần kia định làm gì.

Bốp!

Vương Huyền Sách đột nhiên đứng nghiêm, chào tiêu chuẩn với Tần Phong, lớn tiếng nói: “Báo cáo anh Tần, Thiên Long Vệ sẽ làm theo chỉ thị của anh, bao vây toàn bộ sơn trang nhà họ Tần trong vòng bán kính ba kilomet, xin hãy đưa ra chỉ thị tiếp theo!”

Hả?

Tần Phong sững sờ, hoàn toàn không biết Vương Huyền Sách đang làm trò gì.

Trong lúc cậu ta đang cực kỳ khó hiểu, đột nhiên nhìn thấy Vương Huyền Sách nháy mắt với mình.

Tay còn lại không biết vô tình hay cố tình chỉ vào một chiếc lá trên mặt đất.

Tần Phong ngẩn ra, lập tức nhận ra, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Anh lui xuống trước đi, tiến hành theo kế hoạch ban đầu!”

“Vâng!”

Vương Huyền Sách đáp lại một tiếng, sau đó xoay người sải bước ra ngoài.

Người nhà họ Tần trong trang viên đều ngẩn ra, trợn mắt há mồm như bị trúng tà.

Tần Phong xoay người lại, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn đám người này, không nói lời nào.

Khoảng mười giây sau.

Phịch!

Người đầu tiên phản ứng lại là Tần Hạo, chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

Đám đông còn lại cũng phản ứng và lần lượt quỳ xuống.

“Cậu cả, tha cho chúng tôi, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa!”

“Phong Nhi, là bà nội làm sai, cháu cao thượng rộng lượng đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân, tha cho nhà họ Tần đi”.

“Nếu như cháu không thể xả cơn giận được thì chỉ cần thả Hạo Nhi đi thôi, những người còn lại của nhà họ Tần cháu cứ tùy ý xử lý”.

Lão phu nhân nhà họ Tần thật sự rất yêu quý đứa cháu trai bảo bối/cưng của mình, dù ở ranh giới sinh tử thì sự an toàn của Tần Hạo vẫn là điều cân nhắc hàng đầu.

“Bà già chết tiệt kia, bà nói vớ vẩn cái gì đấy!”

Lúc này, một người trong nhà họ Tần đột nhiên tức giận nói: “Chuyện hãm hại cậu cả rõ ràng do bà và thằng súc sinh kia cùng nhau lên kế hoạch”.

“Bây giờ mọi chuyện bại lộ, bà còn muốn chúng tôi chôn cùng với bà và thằng nhãi đó à?”

Sau đó những người còn lại trong nhà họ Tần bắt đầu tức giận buộc tội lão phu nhân.

“Mụ phù thủy, ngứa mắt bà lâu lắm rồi!”

“Đúng vậy, chưa từng gặp loại người hung ác như vậy, thứ già mọm này đáng bị chém nghìn nhát!”

Tất cả mọi người đều quay lưng.

Lý do vì sao vừa nãy bọn họ không lựa chọn quay lưng vì họ tin chắc rằng ảnh hưởng và quyền lực của nhà họ Tần ở Hoài Nam có thể đảo ngược tình thế.

Nhưng bây giờ đã khác, ngay cả tiểu chiến thần Vương Huyền Sách cũng đứng về phía cậu cả, người nhà họ Tần không còn hi vọng gì nữa!

“Các người… các người đúng là đồ vô ơn, đừng quên các người vẫn là người nhà họ Tần đấy!”

Lão phu nhân không ngờ rằng mọi người lại đột ngột quay lưng, bà ta không khỏi run lên vì tức giận.

Bụp!

Đúng lúc này, lão phu nhân đột nhiên bị đá mạnh vào lưng, phía sau truyền đến một giọng nói dữ tợn: “Mẹ kiếp, đừng có lôi người nhà họ Tần vào, chúng tôi đều là bị bà hại. Năm đó nếu như không phải nghe lệnh của bà, tôi làm sao có thể làm ra chuyện hãm hại anh trai của mình được, người đáng chết nhất chính là bà đấy, mụ phù thủy già!”
Chương 540: Xấu xa từ tận trong xương cốt

“Hạo Nhi, cháu đang làm gì vậy?”

Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Hạo: “Bà là bà nội đấy!”

“Câm miệng đi đồ già họm!”

Tần Hạo chỉ vào mặt lão phu nhân, tức giận nói: “Mẹ kiếp tôi không có loại bà nội lòng lang dạ sói như bà!”

“Năm đó khi tôi đi du học về, tôi muốn cùng anh trai tôi cống hiến cho nhà họ Tần, nhưng bà thì hay rồi, dùng đủ mọi cách để hãm hại anh trai tôi, nói cái gì mà chỉ cần loại bỏ anh trai tôi thì tôi sẽ được làm gia chủ”.

“Bảo tôi đi mê hoặc/dụ dỗ người phụ nữ đê tiện kia cũng là chủ ý của bà, khi đó bà còn nói nếu như không làm theo lời bà thì bà sẽ cho tôi biết mặt!”

“Dưới áp lực nặng nề của bà, tôi nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy”.

“Tất cả mọi tai họa đều do bà gây ra, hôm nay tôi phải thay mặt nhà họ Tần, khiến bà phải trả giá thật đắt!”

Nói xong, Tần Hạo đột nhiên nhặt một con dao thép rơi trên mặt đất trong trận giao tranh vừa rồi lên.

“Mày… mày là thằng bất hiếu… Năm đó rõ ràng là mày đến tìm tao…”

Lão phu nhân run lên vì tức giận, bà ta không thể ngờ rằng đứa cháu yêu quý nhất của mình lại nói ra những lời này với bà ta vào lúc này.

Bà ta có thể chết vì đứa cháu trai quý giá này, nhưng bà ta tuyệt đối không thể chấp nhận được sự bịa đặt ghê tởm mà Tần Hạo nói về mình.

Nhưng bà ta vừa mới nói được một nửa, Tần Hạo không chút do dự giơ dao lên chém mạnh vào cổ của bà ta.

Bà cụ ngã xuống vũng máu, máu trào ra từ cổ, hai mắt trợn trừng.

Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày mình lại chết trong tay đứa cháu trai yêu quý nhất.

“Anh, đều là trò quỷ do bà già này bày ra”.

Tần Hạo nhìn Tần Phong, chân thành nói: “Khi đó em bị bà ta làm cho mụ mị đầu óc nên mới làm ra chuyện như vậy, bây giờ bà ta đã bị trừng phạt rồi”.

“Tai họa của nhà họ Tần đã hoàn toàn bị diệt trừ. Sau này em nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ anh lãnh đạo nhà họ Tần, em tin rằng dưới sự lãnh đạo của anh, nhà họ Tần nhất định sẽ đạt được những thành tựu lớn hơn!”

Tần Phong từ đầu đến cuối vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn Tần Hạo đang cật lực diễn trò ở trước mắt.

Mãi cho đến khi đối phương nói xong, Tần Phong mới nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng cậu là một người độc ác, không ngờ rằng cậu xấu xa đến tận xương tủy, đừng giãy giụa nữa, hôm nay, cậu nhất định phải chết!”

Nói xong, Tần Phong đột nhiên ra tay, vọt tới đập vào mũi của Tần Hạo một cái khiến cho mũi của hắn lập tức dán chặt vào mặt!

Bụp bụp bụp!

Nhưng như vậy Tần Phong vẫn chưa dừng tay, tiến lên hai bước, một tay nắm lấy bả vai của Tần Hạo, tay còn lại điên cuồng đánh vào ngực và bụng của hắn.

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp!

Rắc, rắc!

Âm thanh bị bóp nghẹt và tiếng xương gãy không ngớt.

Đám người nhà họ Tần ở bên cạnh rùng mình như thể nghe thấy giọng nói vang vọng từ địa ngục vậy.

“Tần Phong, hắn đã chết rồi”.

Yên Vĩ Điệp tiến lên một bước nắm lấy tay Tần Phong đã mất kiểm soát, khi đó Tần Phong mới chậm rãi buông tay.

Cơ thể của Tần Hạo đã sớm trở thành một đống bầy nhầy, nội tạng và xương cốt đã bị đánh tan thành từng mảnh, các phần trên cơ thể nằm rải rác trên mặt đất như một cái bao tải bị vỡ, máu chảy ra lênh lánh, khuôn mặt méo mó, hắn đã kết thúc cuộc đời của mình bằng cách khó coi nhất.

Tần Phong chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đám người nhà họ Tần đang run rẩy.

“Cậu cả, tha mạng, đây đều là do lão phu nhân và Tần Hạo làm, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”

Một đám người nhà họ Tần quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin, đổ hết mọi tội lỗi cho Tần Hạo và lão phu nhân.

“Không liên quan gì đến các người?”

Tần Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người nhà họ Tần đang quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt và một nỗi buồn không thể giải thích được.

“Năm đó kế hoạch hãm hại tôi được lên kế hoạch rất cẩn thận tỉ mỉ, không lộ chút sơ hở nào, bất kỳ chi tiết nào cũng không xuất hiện bất kỳ sơ suất nào”.

“Nếu như không có các người giúp đỡ, kế hoạch đó có thể kỹ lưỡng đến mức đó được không?”

“Còn nữa, năm đó khi tôi bị đổ tội, các vụ còn nhớ khi đó các người đã thể hiện thái độ như thế nào không?”

“Cậu cả, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa!”

Đám người nhà họ Tần thấy mình bị vạch trần, bắt đầu quỳ xuống dập đầu cầu xin.

“Lão Tần, nói nhiều lời với đám ngu này làm gì!”

Mê Long ở bên cạnh nghiến răng căm hận hồi lâu, hai nắm đấm bấu chặt vào nhau.

Tần Phong hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi xoay người.

“Giết!”

Mê Lông hét lên một tiếng rồi dẫn đầu lao về phía đám người nhà họ Tần, mấy chục anh em còn lại trong trại huấn luyện cũng tức giận lao về phía trước.

Một tràng những tiếng kêu la thảm thiết cùng với mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khắp sơn trang nhà họ Tần.

Vài phút sau, trên mặt đất nằm la liệt toàn là xác chết.

Toàn bộ trang viên nhà họ Tần lúc này giống như địa ngục trần gian!

“Lão Tần, người phụ nữ này thì xử lý thế nào?”

Mặt của Mê Long bê bết máu, vươn tay kéo cô dâu đang run lên bần bật tới.

“Tần Phong, em sai rồi”.

Cô dâu bật khóc như mưa: “Em biết tội lỗi của mình không thể tha thứ, em đáng chết, em cũng sẽ không cầu xin anh tha thứ”.

“Em chỉ muốn xin lỗi anh. Em thật sự hối hận vì khi ấy đã làm những chuyện đó. Tần Phong, em không mong đợi gì, chỉ hi vọng sau này anh đừng hận em như vậy nữa, xin lỗi anh”.

Tần Phong vẫn luôn đứng quay lưng với đối phương, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt đau khổ.

Cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu Tần Phong như một cuộn băng, những tiếng cười đùa hờn giận, những bông hoa dưới ánh trăng, những lời thề non hẹn biển…

Cuối cùng, Tần Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía bên ngoài trang viên.

Đám người Mê Long cũng lần lượt đi theo.

Cô dâu đứng im tại chỗ, hai tay che mặt khóc nức nở.

Tần Phong chậm rãi đi tới cửa, cơ thể đột nhiên dừng lại, sau đó dùng gót chân hất một con dao thép đang rơi ở dưới đất.

Xoẹt!

Con dao thép lóe lên một tia sáng giữa không trung, phập một tiếng đâm thẳng vào ngực cô dâu.

Máu tươi lập tức nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh như tuyết.

Cô dâu ôm ngực bằng hai tay, dừng chút sức lực cuối cùng của cơ thể nói: “Tần Phong… Xin lỗi… Em yêu anh…”

Chiếc váy cưới trắng như tuyết mà màu máu đỏ tươi tạo thành một bức tranh mang vẻ đẹp kỳ lạ.

Trên một đỉnh núi cạnh thành phố Hoài Nam.

Tần Phong ôm đầu gối, ngồi xổm trên một tảng đá nhô ra phía ngoài, ngẩn ngờ nhìn ánh đèn của mọi nhà dưới chân núi.

Từ góc độ này có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Hoài Nam về đêm, ánh đèn rực rỡ, xe cộ qua lại tấp nập thể hiện sức sống và sự thịnh vượng của cuộc sống.

Đám người Triệu Đại Lực đứng yên lặng ở phía sau, không ai tiến lên làm phiền, bọn họ biết rằng lúc này Tần Phong cần nhất là yên tĩnh.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Tần Phong đi thẳng đến đây mà không nói một lời.

Không biết qua bao lâu, một trận gió mát rượi thổi qua, bóng lưng Tần Phong khẽ run lên.

“Đại Lực, Mê Long, hai người và các anh em xuống núi báo cáo với anh Diệp trước, chuyện ở đây giao cho tôi đi”.

Yên Vĩ Điệp bĩnh tĩnh giao phó một câu cho đám người Mê Long, bọn họ gật đầu lia lịa, sau đó xoay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom