Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 543: Hài lòng với kết quả này không?
Dưới tình thế cấp bách Hoàng Đào nói năng cũng ấp a ấp úng, sau một hồi lắp bắp, cuối cùng ông ta mới có thể nói rõ ràng: "Anh Diệp, đây là Lâm Đông, người rất có ảnh hưởng trong làng giải trí”.
"Ồ, hắn chính là Lâm Đông, chẳng trách trông hắn quen như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Hoàng Đào lại bấm bụng chịu đựng đám người này.
Mặc dù bình thường Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến mấy người được gọi là ngôi sao này, nhưng có một vài ngôi sao vô cùng nổi tiếng, nơi nào cũng thấy quảng cáo, thì không thể không biết được.
Chàng trai trẻ tên Lâm Đông này hai năm gần đây quả thực rất nổi tiếng, trước đây thì có Lưu Tử Phong là ngôi sao nhiều người hâm mộ nhất.
Sau này, Lưu Tử Phong xảy ra chuyện, Lâm Đông cũng nghiễm nhiên trở thành ông hoàng của làng giải trí, thậm chí còn được yêu thích hơn cả Lưu Tử Phong trước kia.
"Bây giờ anh biết chúng tôi là ai rồi chứ!"
Người phụ nữ trung niên đứng vụt lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang mắng: "Loại có mắt như mù, đến cả anh Đông cũng không nhận ra. Tôi là quản lý của anh Đông, cậu tự mình cân nhắc xem đánh tôi rồi phải chịu hậu quả như thế nào!"
"Đồ khốn kiếp, để tôi nói cho cậu biết, cậu gây ra chuyện lớn rồi. Chuyện này hôm nay cậu không có một lời giải thích, loại người như cậu không thể gánh được hậu quả đâu!"
Nhìn thấy mụ già điên trước mặt, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, thầm nghĩ mấy bây giờ sao có thể có nhiều người thiểu năng như vậy.
Diệp Vĩnh Khang thậm chí không thèm phí lời với bà ta, đưa mắt nhìn Lâm Đông, thờ ơ nói: "Cậu Lâm, một ngôi sao nổi tiếng như cậu có thể đến chỗ này thật sự là vinh dự của chúng tôi”.
"Chỉ có điều, cơ sở điện ảnh và truyền hình của chúng tôi trong thời gian này không mở cửa cho công chúng tham quan. Ngoại trừ nhân viên, người dọn dẹp ra không ai được phép vào, cho nên hôm nay tôi chỉ có thể nói xin lỗi”.
Diệp Vĩnh Khang nói lời này rất khách sáo, không phải vì sợ đối phương, mà là bởi vì dù sao bây giờ Hạ Huyền Trúc cũng đã tiến quân vào làng giải trí, chỉ cần đối phương không làm quá, thì không nhất thiết chuyện bé xé ra to.
"Này, đồ khốn kiếp, sao cậu lại ăn nói với anh Đông kiểu vậy, thì ra hôm nay cậu không muốn...”
Người phụ nữ trung niên vừa định nổi giận, Lâm Đông lại đột nhiên giơ tay lên, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải vào thì sao?"
Trên mặt vẫn nở nụ cười, Diệp Vĩnh Khang đáp lại: "Xin lỗi, thực sự là không được”.
Lâm Đông cười nhạo, lướt qua Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình, không quay đầu mà bỏ lại một câu: "Để tôi xem xem hôm nay ai có thể ngăn cản tôi”.
Hoàng Đào và một vài nhân viên bảo vệ đang định bước tới để ngăn nghe lời này liền dừng lại.
Bây giờ Lâm Đông là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, nếu tùy tiện giơ tay chặn lại, lỡ làm xước chút da của hắn thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Thấy không có người nào dám xông tới, trên mặt Lâm Đông lộ vẻ vô cùng kiêu căng và khinh thường, trong mắt hắn, những người này không khác gì một đám bọ chét.
"Cậu Lâm!"
Lúc này, giọng nói Diệp Vĩnh Khang đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Vừa rồi tôi đã nói, cơ sở tạm thời đóng cửa không cho người ngoài vào”.
Lâm Đông dừng bước lại, cười khẩy không quay đầu: "Nếu như tôi nhất quyết đi vào thì sao?"
"Vậy thì cậu phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của cậu”.
Diệp Vĩnh Khang ở sau lưng thản nhiên nói.
"Ha ha!"
Lâm Đông lạnh lùng bật cười, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười đặc biệt hài hước: "Chịu hậu quả? Được, có chút thú vị, để tôi xem hôm nay sẽ có hậu quả gì, tốt nhất đừng để tôi thất vọng!"
Lâm Đông vừa nói vừa tiếp tục vênh váo đi về phía cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình.
"Anh Diệp... Chuyện này... Chuyện này phải làm sao...”
Hoàng Đào sốt ruột đến mức giậm chân, nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Đông.
Sau khi Lâm Đông đi tới cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình, hắn hơi dừng lại vài giây, sau đó cười khẩy, nhấc chân bước vào.
Người phụ nữ trung niên cũng đi theo bên cạnh, quay đầu nhe răng trợn mắt với Diệp Vĩnh Khang: "Chúng tôi vào rồi, cậu có thể làm gì chứ, không phải nói khiến chúng tôi phải gánh chịu hậu quả sao? Đến đây, cậu đến đây đánh chúng tôi này!"
Vụt...
Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chợt di chuyển thân mình, lao tới nhanh như chớp đá thẳng vào mông Lâm Đông một cước thật mạnh.
Cả người Lâm Đông đột nhiên bay về phía trước mấy mét, sau đó nặng nề ngã chúi xuống mặt đất.
Sau khi đá Lâm Đông, Diệp Vĩnh Khang quay người lại, túm lấy người phụ nữ trung niên còn chưa kịp phản ứng, giơ tay tát cho bà ta vài bạt tai, sau đó cũng dùng sức đá văng bà ta ra ngoài.
"Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một yêu cầu như vậy đấy, vậy thì tôi sẽ cho hai người được toại nguyện, bị ăn đánh thoải mái chứ?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt.
Nhưng Hoàng Đào và những người khác bên cạnh không được thoải mái như vậy, họ bị dọa sợ trợn tròn mắt khi thấy cảnh tượng này.
Mặc dù biết Diệp Vĩnh Khang là người rất giỏi, nhưng Lâm Đông là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu giới giải trí!
Bình thường nhất cử nhất động của Lâm Đông, cho dù là ăn một tô mì đều thu hút sự chú ý, nhưng bây giờ lại bị đá một cước ngã chúi mặt xuống đất, việc này quả thật là chấn động.
"Anh Đông, anh không sao chứ?"
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người, vội vàng lảo đảo bỏ lên từ mặt đất, nhanh chóng đỡ Lâm Đông lên, sắc mặt tái nhợt.
"Biến đi!"
Lâm Đông đẩy người phụ nữ trung niên sang một bên, đứng dậy trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, hung ác nói: "Mày dám đánh tao sao?"
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, nhìn đối phương thản nhiên nói: "Thật ngại quá, tôi đã nói trước với cậu là cậu phải gánh chịu hậu quả cho việc mình làm. Sao vậy cậu Lâm, cậu không hài lòng với hậu quả này sao?"
"Mẹ kiếp, tao tôi giết chết mày!"
Người đã được người khác vây quanh nịnh bợ trong suốt thời gian dài như Lâm Đông, đã từng phải chịu đựng ấm ức như vậy bao giờ đâu. Hắn xoay xoay nắm đấm, chuẩn bị lao vào Diệp Vĩnh Khang.
"Anh Đông!"
Người phụ nữ trung niên từ phía sau ôm lấy hông hắn: "Anh Đông, tên này bị điên rồi, chúng ta chịu thiệt một chút trước đã”.
Lâm Đông cũng không phải là một tên ngốc, hắn hiểu ý của một người phụ nữ trung niên, cho dù hắn là một ngôi sao lớn cỡ nào, e rằng hôm nay sẽ không thể có được chút lợi thế nào trước mặt tên điên này.
"Được, mày cứ chờ đấy cho tao!"
Lâm Đông chỉ có thể hung dữ chỉ vào Diệp Vĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không lột da mày ra thì tao sẽ đi đầu xuống đất”.
Nói xong, hắn tức giận đi về phía xe.
"Đồ ngu dốt!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía hắn rời đi và mắng một câu, sau đó giơ tay về phía đám người nói: "Được rồi, đừng tập trung ở đây nữa, làm gì thì làm đi. Nếu như sau này có người nào còn dám cố tình xông vào, thì cứ làm giống tôi vừa nãy, đánh cho hắn một trận”.
Tuy nhiên, những nhân viên xung quanh vẫn trừng tròn mắt, như bị trúng tà, bất động đứng yên tại chỗ.
"Ồ, hắn chính là Lâm Đông, chẳng trách trông hắn quen như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Hoàng Đào lại bấm bụng chịu đựng đám người này.
Mặc dù bình thường Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến mấy người được gọi là ngôi sao này, nhưng có một vài ngôi sao vô cùng nổi tiếng, nơi nào cũng thấy quảng cáo, thì không thể không biết được.
Chàng trai trẻ tên Lâm Đông này hai năm gần đây quả thực rất nổi tiếng, trước đây thì có Lưu Tử Phong là ngôi sao nhiều người hâm mộ nhất.
Sau này, Lưu Tử Phong xảy ra chuyện, Lâm Đông cũng nghiễm nhiên trở thành ông hoàng của làng giải trí, thậm chí còn được yêu thích hơn cả Lưu Tử Phong trước kia.
"Bây giờ anh biết chúng tôi là ai rồi chứ!"
Người phụ nữ trung niên đứng vụt lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang mắng: "Loại có mắt như mù, đến cả anh Đông cũng không nhận ra. Tôi là quản lý của anh Đông, cậu tự mình cân nhắc xem đánh tôi rồi phải chịu hậu quả như thế nào!"
"Đồ khốn kiếp, để tôi nói cho cậu biết, cậu gây ra chuyện lớn rồi. Chuyện này hôm nay cậu không có một lời giải thích, loại người như cậu không thể gánh được hậu quả đâu!"
Nhìn thấy mụ già điên trước mặt, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, thầm nghĩ mấy bây giờ sao có thể có nhiều người thiểu năng như vậy.
Diệp Vĩnh Khang thậm chí không thèm phí lời với bà ta, đưa mắt nhìn Lâm Đông, thờ ơ nói: "Cậu Lâm, một ngôi sao nổi tiếng như cậu có thể đến chỗ này thật sự là vinh dự của chúng tôi”.
"Chỉ có điều, cơ sở điện ảnh và truyền hình của chúng tôi trong thời gian này không mở cửa cho công chúng tham quan. Ngoại trừ nhân viên, người dọn dẹp ra không ai được phép vào, cho nên hôm nay tôi chỉ có thể nói xin lỗi”.
Diệp Vĩnh Khang nói lời này rất khách sáo, không phải vì sợ đối phương, mà là bởi vì dù sao bây giờ Hạ Huyền Trúc cũng đã tiến quân vào làng giải trí, chỉ cần đối phương không làm quá, thì không nhất thiết chuyện bé xé ra to.
"Này, đồ khốn kiếp, sao cậu lại ăn nói với anh Đông kiểu vậy, thì ra hôm nay cậu không muốn...”
Người phụ nữ trung niên vừa định nổi giận, Lâm Đông lại đột nhiên giơ tay lên, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải vào thì sao?"
Trên mặt vẫn nở nụ cười, Diệp Vĩnh Khang đáp lại: "Xin lỗi, thực sự là không được”.
Lâm Đông cười nhạo, lướt qua Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình, không quay đầu mà bỏ lại một câu: "Để tôi xem xem hôm nay ai có thể ngăn cản tôi”.
Hoàng Đào và một vài nhân viên bảo vệ đang định bước tới để ngăn nghe lời này liền dừng lại.
Bây giờ Lâm Đông là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, nếu tùy tiện giơ tay chặn lại, lỡ làm xước chút da của hắn thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Thấy không có người nào dám xông tới, trên mặt Lâm Đông lộ vẻ vô cùng kiêu căng và khinh thường, trong mắt hắn, những người này không khác gì một đám bọ chét.
"Cậu Lâm!"
Lúc này, giọng nói Diệp Vĩnh Khang đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Vừa rồi tôi đã nói, cơ sở tạm thời đóng cửa không cho người ngoài vào”.
Lâm Đông dừng bước lại, cười khẩy không quay đầu: "Nếu như tôi nhất quyết đi vào thì sao?"
"Vậy thì cậu phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của cậu”.
Diệp Vĩnh Khang ở sau lưng thản nhiên nói.
"Ha ha!"
Lâm Đông lạnh lùng bật cười, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười đặc biệt hài hước: "Chịu hậu quả? Được, có chút thú vị, để tôi xem hôm nay sẽ có hậu quả gì, tốt nhất đừng để tôi thất vọng!"
Lâm Đông vừa nói vừa tiếp tục vênh váo đi về phía cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình.
"Anh Diệp... Chuyện này... Chuyện này phải làm sao...”
Hoàng Đào sốt ruột đến mức giậm chân, nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Đông.
Sau khi Lâm Đông đi tới cổng cơ sở điện ảnh và truyền hình, hắn hơi dừng lại vài giây, sau đó cười khẩy, nhấc chân bước vào.
Người phụ nữ trung niên cũng đi theo bên cạnh, quay đầu nhe răng trợn mắt với Diệp Vĩnh Khang: "Chúng tôi vào rồi, cậu có thể làm gì chứ, không phải nói khiến chúng tôi phải gánh chịu hậu quả sao? Đến đây, cậu đến đây đánh chúng tôi này!"
Vụt...
Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang chợt di chuyển thân mình, lao tới nhanh như chớp đá thẳng vào mông Lâm Đông một cước thật mạnh.
Cả người Lâm Đông đột nhiên bay về phía trước mấy mét, sau đó nặng nề ngã chúi xuống mặt đất.
Sau khi đá Lâm Đông, Diệp Vĩnh Khang quay người lại, túm lấy người phụ nữ trung niên còn chưa kịp phản ứng, giơ tay tát cho bà ta vài bạt tai, sau đó cũng dùng sức đá văng bà ta ra ngoài.
"Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một yêu cầu như vậy đấy, vậy thì tôi sẽ cho hai người được toại nguyện, bị ăn đánh thoải mái chứ?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt.
Nhưng Hoàng Đào và những người khác bên cạnh không được thoải mái như vậy, họ bị dọa sợ trợn tròn mắt khi thấy cảnh tượng này.
Mặc dù biết Diệp Vĩnh Khang là người rất giỏi, nhưng Lâm Đông là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu giới giải trí!
Bình thường nhất cử nhất động của Lâm Đông, cho dù là ăn một tô mì đều thu hút sự chú ý, nhưng bây giờ lại bị đá một cước ngã chúi mặt xuống đất, việc này quả thật là chấn động.
"Anh Đông, anh không sao chứ?"
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người, vội vàng lảo đảo bỏ lên từ mặt đất, nhanh chóng đỡ Lâm Đông lên, sắc mặt tái nhợt.
"Biến đi!"
Lâm Đông đẩy người phụ nữ trung niên sang một bên, đứng dậy trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, hung ác nói: "Mày dám đánh tao sao?"
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, nhìn đối phương thản nhiên nói: "Thật ngại quá, tôi đã nói trước với cậu là cậu phải gánh chịu hậu quả cho việc mình làm. Sao vậy cậu Lâm, cậu không hài lòng với hậu quả này sao?"
"Mẹ kiếp, tao tôi giết chết mày!"
Người đã được người khác vây quanh nịnh bợ trong suốt thời gian dài như Lâm Đông, đã từng phải chịu đựng ấm ức như vậy bao giờ đâu. Hắn xoay xoay nắm đấm, chuẩn bị lao vào Diệp Vĩnh Khang.
"Anh Đông!"
Người phụ nữ trung niên từ phía sau ôm lấy hông hắn: "Anh Đông, tên này bị điên rồi, chúng ta chịu thiệt một chút trước đã”.
Lâm Đông cũng không phải là một tên ngốc, hắn hiểu ý của một người phụ nữ trung niên, cho dù hắn là một ngôi sao lớn cỡ nào, e rằng hôm nay sẽ không thể có được chút lợi thế nào trước mặt tên điên này.
"Được, mày cứ chờ đấy cho tao!"
Lâm Đông chỉ có thể hung dữ chỉ vào Diệp Vĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không lột da mày ra thì tao sẽ đi đầu xuống đất”.
Nói xong, hắn tức giận đi về phía xe.
"Đồ ngu dốt!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía hắn rời đi và mắng một câu, sau đó giơ tay về phía đám người nói: "Được rồi, đừng tập trung ở đây nữa, làm gì thì làm đi. Nếu như sau này có người nào còn dám cố tình xông vào, thì cứ làm giống tôi vừa nãy, đánh cho hắn một trận”.
Tuy nhiên, những nhân viên xung quanh vẫn trừng tròn mắt, như bị trúng tà, bất động đứng yên tại chỗ.
Bình luận facebook